• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

[ Fanfiction ] Lời hứa không bao giờ thực hiện được (2 Viewers)

Truyện có hay không ạ?

  • Có :))

    Votes: 2 100.0%
  • Bình thường =3=

    Votes: 0 0.0%
  • Dở :v

    Votes: 0 0.0%

  • Total voters
    2
  • Chap 1

Chap 1

Tôi mở cửa bước xuống xe, mắt liếc nhìn xung quanh, mọi thứ vẫn thế, tất cả đều như ngày đầu tiên tôi tới. Khẽ hít lấy không khí trong lành của nơi đây, tôi nhẹ nhõm hẳn, cơn gió mang hơi biển đi qua người tôi, nước mắt chợt rơi.

Phải rồi! Tôi về đây là để tìm anh nhưng tại sao tôi lại không thấy anh và cũng không thấy cậu. Anh đang ở đâu?

- Thanh Tâm, con đừng như vậy nữa!

Mẹ tôi ôm tôi vào lòng, bàn tay của mẹ ấm áp khiến tôi yên lòng nhưng tôi nhớ anh, nhớ vòng tay của anh, nhớ nụ cười của anh,... tôi nhớ mọi thứ về anh.

Tôi ôm chặt lấy mẹ khóc to, chỉ khi tôi về đây tôi mới khóc to như vậy, nơi đây chứa những kỷ niệm của tôi, anh cùng với chị Hạ Linh và Minh Nhật.

GueahCA.jpg


| 1 |

Cuối cùng tôi cũng đến nơi. Kì nghỉ hè này ba mẹ cho tôi về quê chơi mặc dù tôi không muốn lắm, tôi chỉ muốn ở nhà ôm máy tính lên Facebook chat với mấy đứa bạn thôi.

Bước xuống xe, tôi ngạc nhiên khi thấy bãi biển trước mặt, đây là lần đầu tiên tôi thấy biển, thật là đẹp! Không ngờ biển lại to như vậy, mặc dù tôi đã mười sáu tuổi nhưng chưa bao giờ thấy biển vì sợ cá mập, do cái tính thích xem phim cá mập nên chưa bao giờ dám đi chơi biển.

Ngó nhìn xung quanh, ông tôi xây nhà đối diện biển, nhìn căn nhà của ông thật giống trong mấy bộ manga tôi đọc, ngôi nhà thật sự rất đẹp, trước nhà có những dàn hoa oải hương tím. Tôi đỡ lấy những vali đem lên lầu cao nhất, phòng tôi chính là tầng gác mái.

Cất hết đồ đạc, tôi đi lại gần cửa sổ, từ đây tôi có thể thấy mọi thứ, tôi thấy biển lấp lánh như kim cương cùng với những đàn hải âu bay lượn trên bầu trời. Tất cả như một bức tranh đẹp đẽ, tôi chống cằm nhìn xa xăm, nơi này thật tuyệt.

- Thanh Tâm, bà vào được chứ?

- Dạ.

Bà tôi mở cửa đi lại gần, tôi quay lại mỉm cười ôm chầm lấy bà, lâu rồi tôi không gặp bà, tôi thật nhớ những câu chuyện bà kể ngày nào.

Bà khẽ vuốt tóc tôi và ngồi nói chuyện, hỏi thăm những chuyện trên thành phố, tôi ngoan ngoãn trả lời bà vì tôi là con ngoan trò giỏi mà! Nhưng ở lớp thì đánh nhau miết, ba mẹ tôi chẳng biết gì cả vì tôi giấu đi hết rồi.

Đánh nhau với trường khác do nhỏ bạn dẫn đầu, tôi căn bản chỉ làm nền nhưng đôi khi được đánh ké. Bà mỉm cười đứng dậy đi xuống chuẩn bị bữa tối, tôi cũng muốn phụ nên đi theo bà xuống bếp, tôi nấu ăn cũng ngon nên không sao cả.

- Thanh Tâm nấu ăn sao? Ba mong được ăn món con nấu lắm đấy!

- Hì, ba đợi chút đi!

Tôi dọn đồ ra, món ăn rất phong phú nhưng hương vị thì chưa chắc được. Mọi người trong nhà không ngừng khen tôi nấu ăn ngon, ôi! Ngượng ghê!

| 2 |

Sáng.

Tôi mệt mỏi ngồi dậy sau khi ngủ, ngủ chỗ lạ thì tôi không quen nhưng khi tôi ngủ ở đây thì lại ngủ ngon, có lẽ do tôi đã từng ở đây lúc bé chăng?

Tôi đứng dậy làm vệ sinh cá nhân rồi đi xuống lầu, nhìn mọi người đang ăn sáng, tôi ngồi xuống và cầm lấy bánh mì, mắt liếc nhìn mọi ngoài cửa, mới sáng sớm mà mọi người đã đi tắm biển rồi sao? Họ thật tích cực giữ người sạch sẽ mà.

Tôi đứng dậy chạy ra biển, do đông người nên tôi chạy tìm những chỗ vắng, may mắn rằng phía bên phải nhà ông là bãi biển vắng. Tôi hào hứng đi ra và chợt thấy một người con trai bóng dáng cao đang lúi húi tìm gì đó trên cát, từ xa tôi có thể thấy người đó đang đau đớn và ho kịch liệt.

Chợt, người đó ngã xuống, tôi lo lắng chạy lại đỡ người đó dậy và đưa vào bóng râm, khẽ lấy tay sờ trán anh ta, nóng thật đấy. Tôi không biết phải làm gì cả, thật khó khăn mà!

Tôi chợt cảm giác anh ta đang lạnh, tôi vội vàng vàng cởi áo khoác ra và đắp lên người anh. Tôi nhanh chóng chạy đi tìm người giúp, ba mẹ tôi cùng ông bà đi ra chỗ anh, ba tôi bế anh lên và chạy đến bệnh viện đầu làng.

Tôi đứng im nhìn theo họ, tôi không đi theo, tôi cúi mặt xuống đi vào nhà. Lúc nãy, tôi đã thấy anh cầm bức hình giống chị tôi nhưng thực ra đó là tôi. Chán nản đi về phòng, nghĩ lại bức hình đó tôi càng tò mò, anh ta từng quen biết tôi sao? Tại sao lại có hình tôi và ghi tên chị tôi vào đó? Chẳng lẽ anh ta biết chị tôi?

Hàng loạt câu hỏi hiện ra trong đầu tôi, thật khó hiểu mà!

| 3 |

Chiều.

- Thanh Tâm, xuống đây mẹ bảo.

- Từ từ con xuống.

Tôi tắt máy tính và chạy xuống lầu, đứng trên cầu thang tôi ngó đầu ra khỏi bức tường, mọi người đang nói chuyện với ai đó trong phòng khách, tôi lắng tai nghe nhưng lại bị tiếng ồn của nhiều người trong phòng lấn át.

Thôi thì tôi đành bước ra ngoài vậy, khi tôi bước ra, họ liền vui vẻ nhìn tôi giống như tôi là con vật trong sở thú vậy, mà tại sao tôi lại so sánh mình như vậy nhỉ?

Người phụ nữ ngồi gần mẹ tôi chợt đứng lên đi lại nhìn tôi, lúc đầu thì vui mừng nhưng lúc sau lại nhăn mặt nhìn tôi. Tôi có thể thấy ánh mắt chán ghét của người phụ nữ đó, nó rất quen thuộc, mẹ tôi đi lại gần ôm chặt lấy vai tôi như tiếp thêm cho tôi sức mạnh.

- Con bé là Thanh Tâm, em của Hạ Linh.

Mẹ tôi giới thiệu, mọi người dường như đều chán ghét nhìn tôi. Tôi không biết mình đã làm gì để họ ghét nữa! Tôi ăn ở hiền mà. Ba tôi lạnh lùng nhìn bọn họ khiến họ không nhìn nữa, mọi người đều ngó lơ, tôi mím môi mặc kệ họ và đi lên lầu, tôi không muốn bị họ nhìn bằng những ánh mắt như vậy.

Nằm im trên sàn nhà, từng giọt nước mắt lăn dài trên má, tôi cầm lấy gương và nhìn vào. Hình ảnh của tôi phản chiếu trong gương, tại sao tôi phải khóc chứ? Tại sao nước mắt lại cứ chảy ra? Ai đó cho tôi biết câu trả lời đi... Làm ơn!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom