• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Em Trai Khờ Khạo (1 Viewer)

  • Chương 430-435

Chương 430: Huề nhau!

Bước chân Lâm Kiều Hân dừng lại!

Ực!

Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt.

Anh hoàn toàn sững sờ

Chiếc khăn chỉ che đúng những bộ phận quan trọng.

Bên dưới là đôi chân dài thẳng.

Bên trên là bờ vai trắng ngần hút hồn....

Ực!

Trương Minh Vũ lại nuốt nước bọt.

Cơ thể co rụt lại!

Lâm Kiều Hân cuối cùng cũng phản ứng lại.

Con ngươi xinh đẹp lóe lên sự hoảng hốt!

Một lúc sau cô mới quay người xông vào nhà vệ sinh!

Rầm!

Cửa nhà vệ sinh đóng lại!

Trương Minh Vũ sợ giật mình.

Một lúc sau mới hoàn hồn.

Chuyện gì vậy...

Trương Minh Vũ bất lực.

Đang buổi chiều... tắm rửa gì chứ...

Nhưng...

Haizz.

Trương Minh Vũ thầm thở dài.

Anh quay người ngồi xuống ghế sofa, yên lặng chờ đợi.

Nhưng trong lòng bất giác cảm thấy căng thẳng.

Tí nữa Lâm Kiều Hân sẽ ra...

Haizz.

Một lúc sau, Trương Minh Vũ lại âm thầm thở dài.

Không bao lâu sau, tiếng mở cửa vang lên.

Trương Minh Vũ giật mình, không dám quay đầu.

Tiếng bước chân từ từ vang lên.

Tim Trương Minh Vũ đập loạn!

Khó chịu quá!

Tiếng bước chân vang lên sau lưng anh.

Trương Minh Vũ rất lúng túng!

Muốn quay đầu nhưng sợ ngượng.

Thôi không quay đầu vậy...

Một lúc sau, giọng Lâm Kiều Hân vang lên: "Anh cố ý đúng không? Sao anh vào được đây?"

Trương Minh Vũ sợ giật mình!

Anh lúng túng quay người cười nói: "Tôi... mang chìa khóa mà..."

Lâm Kiều Hân mím môi, nói: "Anh vào mà không biết gõ cửa à?"

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười nói: "Tôi... cũng không ngờ cô lại tắm vào buổi chiều..."

Lâm Kiều Hân tức giận đáp: "Anh..."

"Tôi ở nhà làm việc nhà cả ngày, mệt đến mức chảy hết mồ hôi, tôi tắm không được sao?"

Hả?

Trương Minh Vũ sững sờ.

Anh nhìn quanh, phát hiện ra phòng khách dọn sạch như mới...

Cô còn biết dọn nhà sao?

Lâm Kiều Hân chống tay lên eo, lồng ngực phập phồng!

Tức không chịu được!

Trương Minh Vũ lúng túng cười nói: "Ái ôi, thế à... cô đừng nghĩ nhiều nhé, dù sao sáng nay cô cũng nhìn thấy của tôi mà".

"Chúng ta... hòa có được không?"

Nói xong anh liền cười hi hi.

Hòa?

"Anh...”

Lâm Kiều Hân cuộn chặt nắm đấm, con ngươi xinh đẹp lóe lên lửa giận!

Trương Minh Vũ có hơi hối hận.

Hình như... anh nói gì sai rồi...

Hừ!

Cuối cùng Lâm Kiều Hân chỉ hừ một tiếng.

Khó chịu ngồi sang một bên!

Tức kinh khủng!

Mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự kinh ngạc.

Thế này... là xong rồi sao?

Nhưng nghĩ lại liền hiểu ra.

Dù sao sáng này... cũng bị cô...

Chuyện gì thế này.

Lâm Kiều Hân ngồi ở đó, trong mắt tràn ngập sự bối rối.

Mặc dù có khăn tắm, nhưng...

Trương Minh Vũ nhanh chóng mỉm cười nói: "Được rồi, đừng nghĩ nữa, tôi báo cho cô một tin tốt!"

Lâm Kiều Hân bĩu môi nói: "Tin gì tốt?"

Lồng ngực vẫn phập phồng lên xuống.

Trương Minh Vũ cười đắc ý nói: "Tôi tìm được người giúp nhà họ Lâm rồi".

Hả?

Vừa dứt lời, Lâm Kiều Hân liền trợn tròn mắt.

Giúp?

Trương Minh Vũ cười ha ha nói: "Bây giờ nhà họ Lâm chúng ta chỉ có ba người biết đánh nhau".

"Người của Thần Ẩn nhiều quá, nếu như lại có kẻ lợi hại đến, nhà họ Lâm sẽ gặp nguy hiểm".

Lâm Kiều Hân nhíu mày.

Chuyện này... cô chưa từng nghĩ đến...

Cô lập tức vứt chuyện tắm táp ra sau đầu.

Vội vàng hỏi: "Vậy anh tìm ai đến giúp vậy?"

Trương Minh Vũ cười nói: "Một công ty vệ sĩ, chúng ta có thể bảo nhà họ Lâm qua đó ở".

"Có vệ sĩ huấn luyện trong đại viện, vừa hay có thể bảo vệ người nhà họ Lâm".

Hả?

Vừa dứt lười, Lâm Kiều Hân lập tức sững sờ.

Đến... công ty vệ sĩ ở?

Trương Minh Vũ lúng nói: "À... không phải công ty chỉ là một đại viện, tình hình khá đặc biệt".

Anh cũng không giải thích được.

Lâm Kiều Hân im lặng gật đầu, không nghĩ gì nhiều.

Trong lòng bắt đầu cảm thấy vui vẻ!

Cô hỏi lại: "Vậy lúc nào chúng ta qua đó!"

Trương Minh Vũ cười nói: "Bên đó sắp xếp xong rồi, tí nữa chúng ta có thể đưa người vào".

"Lúc nào người của Thần Ẩn cũng có thể đến".

"Lần trước bị thiệt, lần này chúng ta nhất định phải chuẩn bị tốt".

Lâm Kiều Hân nghe thấy vậy, mắt liền lóe lên sự nghiêm trọng.

Đúng vậy!

Nhà họ Lâm bây giờ vô cùng nguy hiểm.

Lâm Kiều Hân vội vàng nói: "Vậy chúng ta mau gọi mọi người chuyển nhà thôi".

Trương Minh Vũ gật đầu.

Lâm Kiều Hân đứng dậy, bước nhanh ra ngoài.

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.

Chỉ cần nhắc đến chuyện nhà họ Lâm, cô liền quên luôn chuyện ban nãy!

Nhưng như thế cũng tốt.

Trương Minh Vũ cũng đi ra khỏi căn biệt thự.

Lâm Kiều Hân nhanh chóng đi đến căn biệt thực của ông cụ Lâm.

Lâm Kiều Hân nói xong.

Ông cụ Lâm liền đồng ý.

Trương Minh Vũ chần chừ hỏi: "Lần trước Âu Dương Triết nói muốn một thứ của nhà họ Lâm".

"Nếu như người họ Lâm không ở đây liệu thứ đó có mất không?"

Đây là mối lo cuối cùng của Trương Minh Vũ.

Dù sao anh cũng không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Ông cụ Lâm hiền từ cười nói: "Không sao đâu".

"Yên tâm đi, có ông ở đây, cho dù có đào cả nhà họ Lâm lên cũng không tìm được đâu".

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.

Rốt cuộc Âu Dương Triết muốn cái gì vậy...?

Thứ gì?

Hay nơi nào?

Cuối cùng Trương Minh Vũ vẫn không có bất kỳ manh mối nào.

Ông cụ Lâm hạ lệnh.

Người nhà họ Lâm ào ào đi tới.

Chưa đến vài phút, cả đại sảnh đã chật kín người.

Mọi người nhìn nhau, ai ai cũng lo lắng.

Người của Thần Ẩn đến rồi sao?

Cả nhà ba người Lâm Quốc Phong ngồi trên ghế sofa.

Vợ chồng Lâm Quốc Long và Lý Phượng Cầm ngồi đối diện.

Ông cụ Lâm ngồi ở chính giữa.

Khụ khụ!

Ông cụ Lâm khẽ ho.

Căn phòng lập tức yên lặng.

Lâm Quốc Phong nghi ngờ hỏi: "Bố ơi, có chuyện gì mà phải gọi cả nhà họ Lâm đến vậy?"

Mọi người đều tập trung ánh mắt.

Vô cùng hiếu kỳ!

Ông cụ Lâm từ từ nói: "Để Minh Vũ nói đi".

Hả?

Vừa dứt lời, mọi người đến trợn tròn mắt.

Để Trương Minh Vũ nói?

Lâm Quốc Long nhíu mày.

Lâm Tuấn Minh cuộn chặt nắm đấm, ánh mắt tràn ngập tia rét lạnh!

Lại là hắn!

Mấy chuyện hai ngày nay đều do Trương Minh Vũ gây ra cả!

Trương Minh Vũ không nghĩ nhiều, anh đứng dậy, từ tốn nói: "Mọi người cũng nhìn thấy chuyện hôm qua rồi đó".

"Sau này nhà họ Lâm sẽ rất nguy hiểm".

"Để an toàn, hôm nay chúng ta sẽ sang chỗ khác ở".

Nhưng vừa nói xong cả căn phòng lập tức lặng yên như tờ.

Mọi người đều sững sờ!

Trương Minh Vũ nói gì vậy?

Bảo người nhà họ Lâm... chuyển nhà?

Lâm Tuấn Minh nhíu mày, tức giận nói: "Mày đùa kiểu gì vậy! Đại viện nhà họ Lâm là nền móng của nhà họ Lâm, mày bảo chúng ta chuyển nhà là sao?"

Trương Minh Vũ nhíu mày.

Đang phản bác sao?

Nhưng chưa nói gì, Lâm Kiều Hân đã lạnh lùng nói: "Mạng mất thì còn gì mà nền với móng?"

"Ở lại nhà họ Lâm, anh có đánh nổi người của Thần Ẩn không?"

Lời lẽ sắc bén!

Chương 431: Từ chối?

Trương Minh Vũ sững sờ.

Không ngờ Lâm Kiều Hân lại đứng dậy nhanh như vậy.

"Em...”

Lâm Tuấn Minh không nói được gì?

Anh ta lấy ra cái gì để đánh người của Thần Ẩn?

Mọi người xung quanh không khỏi bàn tán.

Rời khỏi nhà họ Lâm thì mất thể diện.

Nhưng không rời... thì sẽ gặp nguy hiểm...

Phải làm thế nào đây?

Lâm Quốc Long đứng dậy, nặng nề nói: "Bây giờ nhà họ Lâm đúng là đang gặp nguy hiểm, nhưng ai có thể đảm bảo là chuyển ra thì sẽ an toàn?"

Trương Minh Vũ mỉm cười.

Mẹ nó bảo chị hai tốn công sức nửa ngày để bảo vệ mấy người, ngược lại lại trở thành tôi cầu xin mấy người sao?

Lâm Kiều Hân nhíu mày lạnh lùng nói: "Nhưng ở lại nhà họ Lâm còn nguy hiểm hơn".

Lâm Quốc Long lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài thì sẽ an toàn à? Nếu như có thể đảm bảo ra ngoài sẽ an toàn tuyệt đối thì tôi đi!"

"Cậu dám khẳng định không?"

Vừa dứt lời, mọi người xung quanh rối rít gật đầu!

Trương Minh Vũ mỉm cười.

Lâm Kiều Hân ngạc nhiên hỏi: "An toàn tuyệt đối? Bây giờ an toàn là thứ Minh Vũ tốn hết công sức mới đổi lại được!"

"Minh Vũ đang bảo vệ người nhà họ Lâm chúng ta!"

"Vậy mà bác còn dám ra điều kiện à?"

Nghĩ cái gì vậy?

Sắc mặt người nhà họ Lâm vô cùng phức tạp.

Lâm Tuấn Minh cười khẩy nói: "Chúng tôi... hình như chưa cầu xin cậu ta giúp thì phải?"

Hả?

Lâm Kiều Hân hoang mang.

Sao có thể không biết xấu hổ đến vậy?

Trương Minh Vũ mỉm cười.

Lâm Quốc Long phụ họa thêm: "Đúng vậy!"

"Hơn nữa dù bảo vệ được thì sao không phái người đến nhà họ Lâm?"

"Cần gì phải bảo chúng tôi ra ngoài!"

Vừa dứt lời, mọi người ào ào gật đầu.

Đúng vậy!

Tại sao không đến nhà họ Lâm?

Trương Minh Vũ lắc đầu, đúng là... không biết điều.

Lâm Kiều Hân mím môi, tức giận nói: "Tìm cứu viện cho mấy người đã là tốt lắm rồi! Sao mấy người lắm chuyện thế?"

Trong lời nói vô cùng tức giận!

Lâm Quốc Long lạnh lùng nói: "Được rồi, cháu nghĩ lần trước là Trương Minh Vũ cứu nhà chúng ta sao?"

"Chẳng qua là công lao của cảnh sát thôi!"

Lâm Kiều Hân lên tiếng đáp trả: "Cảnh sát do Minh Vũ tìm đến!"

Đúng là đồ mặt dày!

Lâm Quốc Long cười khẩy: "Lần này không cần nữa".

"Bác đã liên lạc với đội trưởng Trần của đội cảnh sát rồi, chỉ cần nhà họ Lâm gặp chuyện, họ sẽ lập tức phái người đến!"

Nói xong mắt liền lóe lên sự kiêu ngạo.

Hả?

Trương Minh Vũ nhíu mày.

Thuộc hạ của Tần Minh Nguyệt đều là người mới, sao có thể quen Lâm Quốc Long được?

Lâm Kiều Hân mím môi, trong lòng không khỏi lo lắng.

Nhưng người nhà họ Lâm lại yên tâm hẳn.

Có cảnh sát rồi!

Còn sợ gì nữa?

Lâm Tuấn Minh lạnh lùng nói: "Kiều Hân, bây giờ em còn muốn nói gì nữa không?"

"Người nhà chúng ta có người bảo vệ rồi cần gì ra ngoài nữa?"

Nói xong mắt anh ta lóe lên đầy ý cười.

Cuối cùng cũng đáp trả được một lần!

Ông cụ Lâm như đang ngủ, chẳng thèm nhìn.

Lâm Kiều Hân cuộn chặt nắm đấm.

Tức quá!

Trương Minh Vũ có hơi bất lực.

Chuẩn bị xong hết rồi.

Nhưng mọi người không đi?

Lâm Quốc Long lạnh lùng nói: "Không có chuyện gì thì giải tán thôi".

"Nhà họ Lâm sẽ không rời khỏi đây!"

"Tôi là người nhà họ Lâm!"

Lời nói của ông ta vô cùng khí thế!

Lâm Tuấn Minh cũng chế giễu bảo: "Đúng vậy bảo người nhà họ Lâm rời khỏi nhà họ Lâm? Mấy người nghĩ cái gì vậy?"

Mọi người nhìn nhau.

Cuối cùng vẫn gật đầu!

Đúng vậy!

Bọn họ là người nhà họ Lâm.

Nhưng không ít người vẫn chần chừ.

Dù sao lần trước không có Trương Minh Vũ...

Một lúc sau, ánh mắt của ai cũng hiện lên vẻ phức tạp.

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.

Người nhà họ Lâm...

Lồng ngực Lâm Kiều Hân phập phồng lên xuống, trong mắt tràn ngập vẻ tức giận!

Quá đáng quá!

Nhưng chuyện đã đến nước này rồi, cô không biết phải nói gì.

Trương Minh Vũ nhìn quanh.

Mọi người nghĩ như vậy, anh cũng đoán được phần nào.

Cho dù đa số không muốn đi.

Nhưng chỉ cần muốn đi thì có thể bảo vệ được ít nào hay ít đấy.

Trương Minh Vũ nhìn quanh, từ từ nói: "Nếu không xảy ra chuyện gì, hôm nay người của Thần Ẩn sẽ đến".

"Nhà họ Lâm sẽ gặp nguy hiểm".

"Ai muốn rời đi thì bây giờ có thể đi".

"Tí nữa tôi sẽ đi đưa mọi người đi".

Vừa dứt lời, đại sảnh vang lên tiếng bàn tán.

Lâm Tuấn Minh cười khẩy: "Trương Minh Vũ, cậu hay thật!"

"Nghĩ mình là cứu tinh của nhà họ Lâm hả?"

"Tôi muốn xem xem liệu có ai đi theo cậu không?"

Vừa nói xong, ánh mắt liền hiện lên vẻ giễu cợt!

Lâm Quốc Long và vợ cười khẩy.

Tự cao tự đại!

Nhưng vừa dứt lười, một giọng nói yêu kiều vang lên: "Em sẽ đi cùng anh ấy!"

Hả?

Mọi người sững sờ.

Nhìn qua thì thấy một cô gái bước ra khỏi đám đông.

Lâm Diểu!

Ánh mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự kinh ngạc!

Sắc mặt Lâm Tuấn Minh trầm xuống!

Em gái mình!

Dám vả mặt anh ta như vậy!

Lâm Tuấn Minh lạnh lùng nói: "Em nói cái gì vậy! Mau về cho anh!"

Lâm Diểu kiên quyết nói: "Không, anh Minh Vũ nói nhà họ Lâm gặp chuyện, em không giúp được nhà họ Lâm, chỉ có thể không để bản thân làm gánh nặng cho anh Minh Vũ".

Hít!

Vừa dứt lời, xung quanh vang lên tiếng hít sâu một hơi lạnh!

Lâm Diểu đang... đứng về phe Trương Minh Vũ sao?

Lâm Tuấn Minh cuộn chặt nắm đấm, sắc mặt trầm xuống.

Lâm Diểu quay đầu hỏi: "Còn ai muốn đi nữa không?"

Trương Minh Vũ cười nói: "Không cần vội, ra cổng chờ cũng được".

"Được".

Lâm Diểu ngoan ngoãn đáp.

Sau đó đi ra cổng.

Ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm vào cô ta, ai cũng hoang mang.

Nhưng lời Lâm Diểu đã khiến nhiều người dao động.

Mặc dù không giúp được, nhưng bọn họ cũng không muốn làm gánh nặng!

Mọi người nhìn nhau.

Không bao lâu sau lại có người di chuyển.

Có khoảng mười mấy người nhanh chóng đi theo Lâm Diểu.

Nhưng đa phần vẫn đứng đó.

Lâm Tuấn Minh híp mắt, sắc mặt trầm xuống!

Lâm Quốc Long cười khẩy nói: "Nếu đã vậy thì mấy người đi theo Trương Minh Vũ luôn đi, vĩnh viễn đừng quay lại nữa!"

Mọi người đều kinh ngạc.

Haizz.

Lâm Kiều Hân thở dài.

Ngẩng đầu nhìn thấy Lý Phượng Cầm vẫn đang đứng sau Lâm Quốc Long!

Lâm Kiều Hân nhíu mày hỏi: "Mẹ, mẹ đợi cái gì vậy?"

Lý Phượng Cầm lúng túng mỉm cười: "Kiều Hân à, bác hai nói đúng đấy, chúng ta là người nhà họ Lâm mà".

"Sao có thể rời nhà họ Lâm được chứ".

"Hơn nữa... bác hai con cũng tìm đến đội trưởng Trần rồi".

"Chúng ta không cần sợ đâu".

Khó khăn lắm mới quay lại được nhà họ Lâm.

Chọn sai sẽ không về lại được nữa!

Mắt Lâm Kiều Hân lóe lên vẻ thất vọng!

Ngay cả mẹ cũng...

Lâm Quốc Long cười khẩy.

Trương Minh Vũ chẳng thèm quan tâm: "Còn ai muốn đi không?"

Cả đại sảnh yên tĩnh đến dị thường.

Lâm Tuấn Minh cười khẩy đáp: "Được rồi, đừng nghĩ mình là cứu tinh nữa đi!"

Ánh mắt họ lóe lên sự chế giễu!

Đúng vậy!

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói già nua vang lên: "Minh Vũ à, đưa ông đi với".

Chương 432: Người của Thần Ẩn tới rồi!

Hít!

Mọi người vừa nghe thấy câu này thì hít một hơi thật sâu.

Ai nấy cũng sững sờ.

Sao ông cụ Lâm lại...

Lâm Tuấn Minh ngây ra như phỗng.

Ánh mắt Lâm Quốc Long cũng đầy hoang mang.

Ông cụ Lâm nói tiếp: "Ông già rồi nhưng vẫn chưa muốn chết".

Ông cụ nói một cách hài hước.

Trương Minh Vũ cười vui vẻ, đáp: "Đương nhiên là được rồi ạ".

Ông cụ Lâm nở nụ cười hiền từ: "Ừm, vậy thì cảm ơn cháu nhé".

Nói xong, ông cụ cất bước.

Ừng ực!

Những người xung quanh nuốt nước miếng một cách khó khăn.

Ai nấy cũng trố mắt ra nhìn.

Lâm Quốc Phong nhíu mày, vội vàng can ngăn: "Bố à, bố làm gì vậy!"

"Không phải thằng hai nói đã nhờ được cảnh sát rồi sao!"

Sao ông cụ Lâm có thể đi được!

Lâm Quốc Long cũng hùa theo: "Đúng đấy bố! Nhà họ Lâm mới là nơi an toàn nhất hiện giờ! Ai biết được Trương Minh Vũ có ý đồ gì?"

Trương Minh Vũ bật cười.

Anh không thèm quan tâm đến lời nói của ông ta.

Ông cụ Lâm dửng dưng trả lời: "Không cần, bố tin Minh Vũ".

Ông cụ nói câu ấy rồi đi ngay.

Anh em Lâm Quốc Phong ngây ngốc.

Vợ của bọn họ cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Người nào người nấy đều lộ vẻ ngơ ngác.

Cuối cùng, Lâm Quốc Phong siết chặt nắm đấm, lửa giận hừng hực trong mắt.

Tên Trương Minh Vũ này!

Lâm Tuấn Minh cũng nghiến răng ken két.

Trương Minh Vũ lại giành hết sự chú ý về mình rồi!

Anh liếc nhìn xung quanh một vòng rồi hờ hững nói: "Nếu không còn ai nữa thì chúng ta đi thôi".

Mọi người tròn mắt nhìn nhau.

Rốt cuộc vẫn không có ai nhúc nhích bước chân.

Lâm Quốc Long nghiến răng nghiến lợi mỉa mai: "Hừ! Mấy người đi mà gặp nguy hiểm thì nhớ gọi về để tôi còn cho người đi cứu!"

Ông cụ Lâm cũng ở trong nhóm người này, đương nhiên ông ta không thể nói gì quá đáng.

Trương Minh Vũ vẫn tỏ ra điềm nhiên như thường.

Lâm Kiều Hân nói với giọng nghiêm túc: "Mẹ ơi, mẹ đi cùng bọn con đi. Ông nội cũng đi mà".

Có thể thấy rõ vẻ đấu tranh trong mắt Lý Phượng Cầm.

Lâm Quốc Long thảy cho bà ta một ánh nhìn lạnh lùng.

Lý Phượng Cầm đành từ chối: "Thôi... mẹ không đi đâu, con đi với mọi người đi".

Lâm Kiều Hân khẽ cắn răng, trong lòng cực kỳ thất vọng.

Trương Minh Vũ thản nhiên lên tiếng: "Được rồi, chúng ta đi thôi".

Anh nói rồi xoay người đi ra ngoài.

Lâm Kiều Hân yên lặng đi theo.

Dưới sự dẫn đường của ông cụ Lâm, hơn mười người nhanh chóng rời khỏi biệt thự.

Bọn họ lên xe rời đi.

Trời đã sẩm tối.

Lâm Kiều Hân lái xe đi đầu, Trương Minh Vũ ngồi ở ghế phó lái chỉ dẫn.

Không lâu sau, họ đến địa điểm mà Hạ Hâm Điềm đã báo trước.

Đây cũng là một dãy biệt thự rộng lớn.

Nó nằm ở nơi không quá hẻo lánh.

Mọi người xuống xe.

"Hây! Hây! Hây!"

Những tiếng hô vô cùng khí thế vang lên trong sân.

Chân mày Trương Minh Vũ nhướng lên.

Huấn luyện thật đấy à?

Anh không tần ngần nữa, bước thẳng tới cổng biệt thự.

Một vệ sĩ đi tới, lạnh lùng hỏi: "Mấy người là ai?"

Trương Minh Vũ cười nhẹ: "Vương Hạo bảo bọn tôi tới đây".

Vệ sĩ ngẩn người.

Anh ta lập tức mở cổng.

Trương Minh Vũ dẫn mọi người vào trong.

Vệ sĩ nói với giọng lạnh nhạt: "Cậu Vương đã dặn trước chúng tôi, báo rằng sau khi vào trong mọi người hãy tự chọn chỗ".

Trương Minh Vũ mỉm cười: "Ừm, làm phiền".

Sau khi đóng cổng, tên vệ sĩ quay trở về đội ngũ.

Tiếng tập luyện lại vang lên ngay sau đó.

Giọng của ai cũng đều răm răm và vang vọng.

Trương Minh Vũ cười tươi rói.

Cũng được phết nhỉ!

Anh ngẩng đầu nhìn căn biệt thự ở đằng trước.

Trương Minh Vũ vui vẻ lên tiếng: "Bây giờ chúng ta qua đó thôi".

Dứt câu, anh dẫn đường cho bọn họ.

Mấy người trong nhà họ Lâm đều có vẻ mờ mịt.

Họ lặng lẽ quan sát trong ngạc nhiên.

Đôi mắt như sóng nước mùa thu của Lâm Kiều Hân cũng lộ vẻ khó hiểu.

Làm sao Trương Minh Vũ tìm được chỗ này?

Chẳng mấy chốc đám người đã đến dãy biệt thự.

Trương Minh Vũ điềm tĩnh liếc nhìn.

Giờ anh mới biết dãy biệt thự này đã bị bỏ hoang khá lâu.

Mấy căn đằng trước khá là sạch sẽ.

Chắc là mới được dọn dẹp.

Trong khi mấy căn nhà ở đằng sau thì vừa bẩn thỉu vừa lộn xộn.

Thậm chí còn có khung cửa sổ bị vỡ kính.

Trương Minh Vũ cười nói: "Nào, tôi rất biết ơn vì mọi người đã tin tưởng tôi. Mọi người có thể chọn biệt thự để ở".

"Những người tới sau không cướp được đâu".

Mọi người nghe vậy đều trở nên hào hứng.

Ai mà muốn ở tại mấy căn nhà tan hoang kia chứ!

Nhưng mà... Trương Minh Vũ tự tin thế sao?

Mấy người Lâm Quốc Long sẽ đến ư?

Dù thế nào đi chăng nữa, bọn họ cũng không muốn bận tâm đến vấn đề đó.

An toàn mới là quan trọng nhất!

Mọi người bắt đầu chọn nơi ở.

Biệt thự ở đây không nhiều nên đám người đành chen chúc trong một tòa nhà.

May là đủ phòng cho họ ở.

Tuy nhiên, mọi người đều nhất trí nhường biệt thự đầu tiên cho Trương Minh Vũ.

Không bao lâu sau, bọn họ đều rời đi.

Mấy căn biệt thự trông sạch sẽ đã bị chiếm cả rồi.

Trương Minh Vũ cười ha ha: "Hai ta cũng về thôi".

Lâm Kiều Hân khẽ gật đầu.

Nhưng tâm trạng cô vẫn không tránh khỏi bồn chồn không yên.

Dù gì Lý Phượng Cầm vẫn còn ở bên kia...

Ôi.

Lâm Kiều Hân âm thầm thở dài.

Quả là đáng tiếc.

Trương Minh Vũ trở lại biệt thự.

Đúng thật là Vương Hạo mới cho người quét dọn xong.

Nhưng có thể do anh ta không lường trước có nhiều người thế này.

Nên chỉ cho dọn dẹp vài tòa nhà.

Sau khi đi loanh quanh một vòng để kiểm tra, Trương Minh Vũ xem như khá hài lòng.

Nhưng Lâm Kiều Hân cứ lo lắng mãi.

Một lát sau, mọi thứ đều đã đâu vào đấy.

Trương Minh Vũ nhoẻn môi cười: "Họp thôi, chúng ta cần bàn kế sách đối phó".

"Sau này... chắc mình sẽ ở đây lâu đấy".

Lâm Kiều Hân mím môi gật đầu, không nói một lời.

Hai người đứng dậy đi tới căn biệt thự mà ông cụ Lâm ở.

Lâm Diểu gọi những người khác tới.

Vài phút sau, mọi người tụ tập đông đủ trong phòng khách và im lặng chờ đợi.

Trương Minh Vũ nở nụ cười: "Mọi người đừng lo, ngoài kia có nhiều người bảo vệ chúng ta lắm".

"Lỡ có chuyện gì xảy ra thì cứ hét to lên là được".

Những người khác gật đầu, không đáp.

Trong lòng họ cực kỳ cay đắng.

Đang yên đang lành tự nhiên ra nông nỗi này...

Ông cụ Lâm cười hiền từ: "Mọi người đừng lo lắng gì cả, có Minh Vũ ở đây mà".

"Chưa kể người bọn chúng muốn tìm là tôi nữa".

"Mọi người sẽ không sao đâu".

Những người xung quanh nghe vậy thì nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Nhưng còn ông cụ Lâm...

Bọn họ nhìn nhau, đều thấy vẻ lo lắng trong mắt đối phương.

Chẳng hiểu sao thời đại này mà còn...

Lâm Diểu bước tới, hỏi: "Ông nội ơi, chúng ta không thể nhờ cảnh sát bảo vệ mình hay sao ạ?"

"Lẽ nào... cảnh sát mặc kệ?"

Câu hỏi của cô ta cũng là tiếng lòng của không ít người.

Hàng lông mày Trương Minh Vũ nhướng lên.

Ông cụ Lâm vẫn cười nhẹ nhàng: "Muốn nhờ cậy cảnh sát thì phải có chứng cứ, họ còn phải xin chỉ thị của cấp trên nữa".

"Chưa kể người của Thần Ẩn từ đầu đến cuối luôn giấu mặt".

"Cho dù có người tận mắt nhìn thấy thì cũng không ai có thể chứng minh thân phận của họ".

"Đấy là chưa nói đến chuyện... ai có thể chắc chắn rằng Thần Ẩn và cảnh sát không có thỏa thuận gì với nhau?"

Đôi mắt Trương Minh Vũ lộ vẻ kinh ngạc.

Trước giờ ông cụ Lâm này luôn giữ im lặng.

Hóa ra ông cụ có đôi mắt rất tinh tường...

Nhất là câu cuối cùng, đây gần như câu chốt hạ luôn rồi.

Lâm Diểu không nói gì, gật đầu, ánh mắt đầy phức tạp.

Chao ôi.

Cuối cùng, người trong nhà họ Lâm chỉ biết thở dài trong bất lực.

Một lát sau, điện thoại của Lâm Kiều Hân đổ chuông.

Lòng ai nấy cũng giật thót.

Lâm Kiều Hân hơi nhíu mày.

Cô bắt máy.

Giọng nói khản đặc của Lý Phượng Cầm vang lên đầy ầm ĩ: "Kiều Hân! Cứu mẹ với con ơi! Bọn chúng... bọn chúng lại tới nữa rồi!"

Giọng bà ta đầy sợ hãi!

Chương 433: Cứu tinh?

Thấp thoáng còn nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết vọng lại từ trong điện thoại.

Cực kỳ hỗn loạn!

Lâm Kiều Hân nhíu mày hỏi: "Không phải bác hai nói có cảnh sát giúp đỡ sao ạ!"

Lý Phượng Cầm la toáng: "Mẹ không biết! Có ai tới đâu!"

Hừ.

Trương Minh Vũ nhếch môi cười khẩy.

Người trong nhà họ Lâm đều ngẩn người.

Ai nấy cũng cảm thấy may mắn vì mình đã chọn rời đi.

Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, cất giọng quát: "Con đã bảo mọi người đi luôn mà chẳng ai chịu đi! Giờ thì..."

Cô tức chết đi được.

Lý Phượng Cầm gào khóc: "Kiều Hân! Con đừng nói nữa, mau tới cứu mẹ đi!"

"Á!"

Tiếng thét chối tai truyền đến từ đầu dây bên kia.

Cuộc gọi cũng bị ngắt.

Trong lòng Trương Minh Vũ vô cùng bực bội.

Lâm Kiều Hân đặt điện thoại xuống, đôi mắt bồ câu ngổn ngang nhiều cảm xúc.

Cô vừa sốt ruột vừa tức giận!

Ban đầu đi theo họ thì có phải mọi chuyện đã khác rồi không!

Nhưng Lý Phượng Cầm đang gặp nguy hiểm...

Những người họ Lâm nhìn nhau, ánh mắt cũng đầy rối rắm.

Họ không ngờ Lâm Quốc Long không đáng tin cậy như vậy!

Ông cụ Lâm thì trông không có chút gì gọi là nôn nóng.

Ông cụ chỉ im lặng nhìn mọi thứ diễn ra.

Thật lâu sau, Lâm Kiều Hân lên tiếng: "Trương Minh Vũ, giờ phải làm sao đây?"

Hây dà.

Trương Minh Vũ thở dài, cười ngán ngẩm: "Còn sao nữa, quay lại thôi..."

Cô lo lắng nói: "Nhưng mà... lần này bọn chúng tới chắc chắn đã chuẩn bị cả rồi..."

Lâm Kiều Hân đang rất bối rối.

Trương Minh Vũ khẽ cười: "Không sao đâu. Sau lần này, bọn họ sẽ được một bài học nhớ đời".

Ai bảo nhiệm vụ của anh là bảo vệ nhà họ Lâm chứ.

Có lẽ đây chính là cái giá phải trả cho việc này.

Đôi mắt như làn thu thủy của Lâm Kiều Hân thấm đẫm nướt mắt.

Bây giờ cô còn tức giận hơn ban nãy nữa!

Anh mỉm cười an ủi: "Được rồi, mọi người chờ ở đây đi, tôi về nhà họ Lâm một chuyến".

Lâm Kiều Hân cắn răng, trong mắt đầy vẻ lo âu!

Tại mấy người đó hết!

Sau một lúc đắn đo, cô hạ quyết tâm: "Tôi đi với anh!"

Trương Minh Vũ tỏ ra bất đắc dĩ: "Cô đi làm gì, ngoan ngoãn ở đây chờ tôi đi. Bên đó nguy hiểm lắm".

Lâm Kiều Hân cầm chặt nắm đấm, nói một cách quả quyết: "Tôi muốn đi với anh, mặc dù tôi không giúp được gì nhưng... tôi không thể ngồi yên được".

Cô muốn nói vì lo lắng cho anh nhưng lời đến bên môi lại biến thành như vậy.

Trương Minh Vũ đắn đo suy nghĩ.

Lâm Kiều Hân cứng rắn cầm tay anh và kéo anh ra ngoài.

Rốt cuộc Trương Minh Vũ không khuyên bảo được cô.

Lâm Kiều Hân nhanh chóng lái xe chở anh đến nhà họ Lâm.

Cùng lúc đó, bầu không khí tại nhà họ Lâm im lặng đến đáng sợ.

Trong phòng khách, mấy tên bảo vệ nằm la liệt trên nền đất với khuôn mặt nhăn nhó vì đau.

Đám người Lâm Quốc Phong thì ngồi co ro trong góc.

Bảy người còn lại của Thần Ẩn đang xếp hàng ngay ngắn ở chính giữa phòng khách!

Đằng trước là nhóm ba người Tiểu Trạch và gã đàn ông cầm đầu trong lần trước đến nhà họ Lâm Lãnh Tuấn Nam.

Lãnh Tuấn Nam chợt quát lớn: "Ngồi xuống!"

Đám người họ Lâm giật cả mình.

Bọn họ nháo nhào ngồi xổm xuống.

Ánh mắt ai nấy cũng tràn trề tuyệt vọng.

Biết vậy ban nãy đi theo Trương Minh Vũ cho rồi!

Nhưng đâu ai nghĩ rằng lời đảm bảo của Lâm Quốc Long vô giá trị như thế!

Sắc mặt Lâm Quốc Phong trở nên nặng nề.

Tiểu Trạch tiến lên một bước, sẵng giọng hỏi: "Lão già Lâm đó đâu?"

Lâm Quốc Long co rút giữa đám người, cơ thể ông ta run như cầy sấy.

Ông ta không dám nói một câu nào!

Lâm Tuấn Minh thì chỉ biết ngồi bần thần.

Lâm Quốc Phong cắn chặt răng, lạnh lùng đáp: "Bố tôi không có ở đây đâu, ông ấy đi rồi!"

Hàng lông mày rậm của Tiểu Trạch hơi nhíu lại.

Lãnh Tuấn Nam sừng sộ thét: "Lục soát cho tôi!"

Câu vừa dứt, bảy tên sát thủ Thần Ẩn đồng loạt chia nhau ra tìm.

Tất cả mọi người trong nhà họ Lâm đều run lẩy bẩy.

Họ vô cùng hối hận!

Bị đôi mắt rét lạnh của Tiểu Trạch và hai người kia nhìn chòng chọc.

Đám người Lâm Quốc Long không dám hít thở quá mạnh.

Một lúc sau sát thủ Thần Ẩn mới quay lại.

Một người trong đó kính cẩn báo cáo: "Đội trưởng, những biệt thự còn lại đều không có người!"

Lãnh Tuấn Nam vừa nghe vậy thì nhíu chặt mày.

Khốn nạn!

Một tia sáng sắc lạnh bỗng nhiên lóe lên trong phòng khách.

Ngay sau đó, Lâm Tuấn Minh bị một con dao găm ghì vào cổ!

Gì vậy?

Lâm Tuấn Minh điếng người!

Ở đây nhiều người thế này... sao lại nhắm vào anh ta?

Mặt Tiểu Trạch lạnh như tiền, cô ả lạnh lùng chất vấn: "Lão già đó đâu rồi?"

Nét mặt bà cả đầy sốt ruột.

Lâm Tuấn Minh lắp bắp trả lời: "Tôi... tôi không biết".

Tiểu Trạch nhẹ nhàng dí dao găm vào da anh ta.

Cổ bỗng nhói đau!

Người Lâm Tuấn Minh run cầm cập, anh ta hốt hoảng hét toáng: "Tôi... tôi không biết thật mà! Trương Minh Vũ đưa ông ấy đi rồi!"

Lâm Quốc Phong gào lên: "Tuấn Minh!"

Lãnh Tuấn Nam sợ hãi giật mình!

Nhưng... không nói lỡ chết thì sao!

Một tia lạnh lẽo thoáng qua trong mắt Tiểu Trạch.

Lại là hắn!

Ả lạnh giọng quát: "Gọi cho hắn mau, phải đưa lão già đó về đây trong vòng mười phút!"

"Trễ một phút, tôi giết một người!"

Câu nói đầy khí thế.

Hít!

Tiếng hít một hơi sâu bỗng vang lên.

Độc ác quá!

Tất cả mọi người đều sợ hãi.

Lâm Tuấn Minh run cầm cập trả lời: "Tôi... tôi... tôi không có số của cậu ta..."

Chát!

Tiểu Trạch vung tay tát anh ta một phát!

Phịch!

Lâm Tuấn Minh lập tức gục xuống đất.

Cảm giác vừa đau vừa nóng rát làm anh ta không thở nổi.

Tiểu Trạch híp mắt lại, thúc ép: "Ai có số điện thoại của Trương Minh Vũ không? Gọi đi!"

Lâm Quốc Phong hít thở thật sâu, trầm giọng nói: "Bọn tôi... không ai có hết".

Câu này làm Tiểu Trạch giận tím mặt.

Đúng lúc đó, tiếng bước chân vững vàng truyền đến.

Những người xung quanh sửng sốt.

Giây lát sau, hơn mười người vào phòng khách biệt thự.

Sau khi cẩn thận quan sát.

Đám người họ Lâm mừng rơn.

Cảnh sát đây rồi!

Lâm Quốc Long mở to hai mắt, ông ta vui mừng la lên: "Đội trưởng Trần! Mau lên! Cứu chúng tôi với!"

"Ha ha! Cứu tinh tới rồi!"

Những người trong nhà họ Lâm vô cùng kích động.

Tốt quá rồi!

Nhưng họ không để ý thấy vẻ mặt nhóm ba người Tiểu Trạch không thay đổi chút nào.

Đội trưởng Trần nhếch môi cười khẩy.

Ông ta đứng yên một chỗ.

Ơ?

Lâm Quốc Long ngẩn ra, nghi ngờ hỏi: "Đội trưởng Trần, ông... làm cái gì vậy? Sao ông đứng yên thế?"

Những người khác cũng nhìn ông ta với vẻ khó hiểu.

Giây lát sau, trưởng Trần tiến lên một bước.

Phù!

Lâm Quốc Long thở phào nhẹ nhõm.

Nét mặt ông ta đầy kiêu ngạo.

Nhưng ngay sau đó, bọn họ bỗng thấy chỉ có một mình đội trưởng Trần đi qua!

Đã thế ông ta còn... cười?

Chuyện này là sao?

Lâm Quốc Long chẳng hiểu mô tê gì.

Ai nói cho ông ta biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra đi?

Đội trưởng Trần bước tới rồi cúi người một cách kích cẩn, lên tiếng: "Xin lỗi cậu tôi tới muộn".

"Tôi có thể liên lạc với tên khốn Trương Minh Vũ đó!"

Ôi trời!

Tay đội trưởng vừa nói câu này ra thì tiếng kêu bàng hoàng vang lên.

Những người trong nhà họ Lâm đều chết trân.

Sao cảnh sát lại...

Lâm Quốc Long mở to hai mắt, vẻ mặt ông ta đầy hoang mang.

Không thể nào...

Chuyện này không thể xảy ra được!

Nhưng...

Qua một lúc lâu, mọi người mới từ từ lấy lại tinh thần.

Ánh mắt ai cũng đầy tuyệt vọng!

Họ như rơi xuống địa ngục.

Khuôn mặt Lãnh Tuấn Nam chẳng có cảm xúc gì, gã lạnh lùng ra lệnh: "Gọi điện thoại, kêu anh ta lôi lão già họ Lâm về đây".

"Nếu không bọn tao sẽ giết người đấy!"

Giọng điệu gã đầy tàn nhẫn!

Ừng ực!

Đám người họ Lâm nuốt nước miếng một cách khó khăn.

Ai nấy đều run như cầy sấy.

Đội trưởng Trần nịnh nọt: "Vâng, vâng!"

Ông ta vâng dạ rồi lấy điện thoại ra.

Những người trong nhà họ Lâm quay mặt nhìn nhau, hối hận đến xanh ruột!

Mặt đám người Lâm Quốc Phong như đưa đám.

Cánh phụ nữ ngồi co ro trong góc, người run bần bật.

Bầu không khí áp lực đến mức khiến họ không thở nổi.

Đội trưởng Trần nhanh chóng gọi điện thoại.

Nhưng giữa lúc đó, một giọng nói rét lạnh vang lên: "Đừng gọi nữa, tôi tới rồi".

Chương 434: Một trận chiến ác liệt!

Gì cơ?

Tất cả mọi người đều hoảng hốt khi nghe thấy giọng nói này.

Trương Minh Vũ?

Những người xung quanh lập tức nhìn theo hướng giọng nói truyền đến.

Trương Minh Vũ từ cửa biệt thự đi vào.

Anh mặc một bộ quần áo rất đơn giản.

Nhưng giờ đây, hình tượng của anh trong mắt những người họ Lâm trở nên vĩ đại hơn bao giờ hết!

Ai nấy cũng mở to hai mắt!

Niềm hi vọng cuối cùng của họ đây rồi!

Lâm Tuấn Minh siết chặt nắm đấm.

Do Trương Minh Vũ nên anh ta mới bị tát!

Một tia sáng sắc lạnh xẹt qua trong mắt Tiểu Trạch.

Trương Minh Vũ tới rồi!

Lâm Kiều Hân đi theo sau lưng Trương Minh Vũ.

Nét mặt cô đầy phức tạp.

Lãnh Tuấn Nam híp mắt, lạnh lùng chất vấn: "Lão già kia đâu?"

Trương Minh Vũ nhã nhặn đáp lời: "Ông ấy trốn rồi".

"Chúng mày đúng là chẳng nhớ đòn gì sất, hôm qua mới bị đánh mà sao nay quên rồi?"

Ánh mắt Lãnh Tuấn Nam đầy tàn khốc, gã gầm lên: "Mày tưởng có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai chắc?"

Trương Minh Vũ nhướng mày, nhếch mép trả lời: "Hôm nay không phải lần thứ hai à?"

"Ha ha ha!"

Lãnh Tuấn Nam phá lên cười sằng sặc, nghiền ngẫm nói: "Bọn tao dám đến đây, mày nghĩ bọn tao không chuẩn bị gì cả sao?"

Gã vừa nói xong thì người của Thần Ẩn đồng loạt nhào lên.

Dáng vẻ của ai cũng hung thần ác sát.

Trương Minh Vũ nhìn họ với vẻ bất ngờ.

Vẫn là mấy người hôm qua mà?

Nhưng thiếu mất hai người...

Lâm Kiều Hân thì thầm: "Cẩn thận chút".

Anh chỉ gật đầu chứ không đáp.

Đội trưởng Trần tiến lên, cười lạnh: "Thằng nhóc kia, đừng có đứng đây khoác lác nữa".

"Nếu mày đầu hàng thì bọn tao có thể cân nhắc giữ lại mạng chó của mày!"

Sau khi ông ta dứt lời, mười mấy tên cảnh sát thoăn thoắt đi tới sau lưng bọn Thần Ẩn.

Cảnh tượng này làm mặt mày những người trong nhà họ Lâm tối tăm.

Không hiểu nổi tại sao cảnh sát mà lại như thế.

Trương Minh Vũ nheo mắt, nói với giọng đanh thép: "Cảnh sát mà đi giúp lũ này hãm hại người dân là sao?"

"Mấy người làm vậy không biết ngượng à?"

"Tần Minh Nguyệt có biết không?"

Đội trưởng Trần cười sặc sụa, chế giễu: "Thằng kia, mày đừng có nói nhiều nữa!"

"Tần Minh Nguyệt ấy à? Tối hôm qua cô ta về thì bị cách chức rồi!"

"Bị giam luôn rồi!"

"Còn dám dựa hơi cô ta? Mày là cái thá gì!"

Vừa nghe thấy tin này, chân mày Trương Minh Vũ lập tức nhíu lại.

Thảo nào trên đường đến đây gọi mãi cô ta không bắt máy.

Nhưng không phải gia thế của Tần Minh Nguyệt hiển hách làm sao? Thế mà vẫn có kẻ dám giam cô ta luôn à?

Rốt cuộc khả năng của Thần Ẩn lớn đến nhường nào!

Trương Minh Vũ siết chặt nắm đấm, ánh mắt trở nên nặng nề.

Đội trưởng Trần chợt quát lớn: "Mày đưa lão già Lâm đến đây mau!"

"Còn lần lữa nữa là bọn tao xử đấy!"

Trương Minh Vũ nhếch mép: "Xử? Vậy thì xử đi!"

Anh nói câu ấy rồi ánh mắt bỗng sắc bén.

Bọn họ chuẩn bị sẵn sàng rồi mới tới.

Muốn đánh thì chơi luôn!

Lâm Kiều Hân mím môi, lặng lẽ di chuyển ra phía sau nhóm người.

Cô sẽ không làm gánh nặng cho anh đâu!

Sau khi dứt câu, Trương Minh Vũ giậm chân xuống đất rồi lao tới thật nhanh.

Anh tung một cú đấm!

Xông thẳng vào trong đám người kia!

Con ngươi đội trưởng Trần co rút.

Ông ta không ngờ Trương Minh Vũ nói đánh là đánh!

Không kịp né nữa rồi!

Bốp!

Một tiếng động lớn vang lên.

Kèm theo tiếng vang, đội trưởng Trần ngã nhào ra đất, ông ta đau đớn che lại bên má nóng phừng phừng!

Người trong nhà họ Lâm thầm nắm chặt tay.

Thật lâu sau, tay đội trưởng thét lên một tiếng chối tai: "Xông lên!"

"Đánh chết thằng khốn kiếp này đi!"

Nhận được mệnh lệnh, hơn mười cảnh sát đằng sau tiến lên cùng một lúc.

Bọn họ bao vây Trương Minh Vũ trong nháy mắt!

Mọi người chỉ biết trố mắt ra nhìn.

Hôm nay... chỉ có một mình Trương Minh Vũ tới thôi à?

Vậy thì cứu được cái nỗi gì!

Đám người họ Lâm bắt đầu hoang mang lo sợ.

Lâm Kiều Hân cắn răng, đôi mắt đẹp tràn đầy lo âu.

Trương Minh Vũ híp mắt lại.

Anh dồn sức vào chân, không lùi mà nhảy bật tới và sải chân lao về phía đám người!

Trương Minh Vũ tụ sức mạnh vào nắm đấm.

Bốp bốp bốp!

Tiếng đánh nhau nặng nề vang lên liên tiếp.

Đám cảnh sát này chẳng có sức uy hiếp gì với Trương Minh Vũ.

Anh liếc nhìn một lượt, vui mừng nhận ra bọn chúng không mang súng bên người!

Dù không hiểu tại sao nhưng thế thì tốt quá rồi!

Bốp bốp!

Tiếng đánh nhau vang lên hết lần này đến lần khác.

Những người trong nhà họ Lâm mở to hai mắt, có thể thấy rõ vẻ khó tin trong mắt họ.

Trương Minh Vũ lợi hại thế sao?

Lâm Kiều Hân cũng hoảng sợ ra mặt.

Không thể tin được!

Hôm nay cô mới biết Trương Minh Vũ có tài đánh nhau như thế!

Chỉ trong năm phút, mười mấy tên cảnh sát ngã gục dưới đất.

Ừng ực!

Đám người họ Lâm nuốt nước miếng một cách khó khăn.

Trương Minh Vũ... đánh ghê quá!

Một người chọi lại những mười mấy người!

Chốc lát sau, đôi mắt sáng ngời của những người có mặt tại đây đều suy sụp.

Thế thì đã sao?

Người của Thần Ẩn vẫn còn ở đây cơ mà!

Phù!

Trương Minh Vũ thở hổn hển, anh nhìn Lãnh Tuấn Nam bằng đôi mắt lạnh lùng.

Mặt Tiểu Trạch lạnh như tiền.

Lãnh Tuấn Nam cũng cười khẩy.

Trương Minh Vũ nghỉ ngơi một lúc để lấy sức rồi cười nói: "Bọn mày có thấy cảnh này quen không?"

Có khác gì so với tối qua không?

Lãnh Tuấn Nam cứng rắn đe dạ: "Chẳng quen gì sất. Cho mày cơ hội cuối cùng, giao lão già đó ra đây".

Trương Minh Vũ dửng dưng trả lời: "Nói nhiều quá!"

Lãnh Tuấn Nam nheo mắt một cách nham hiểm, nhếch mép nói: "Đó là mày muốn chết, đừng có trách bọn tao!"

Nói xong, một tia sắc bén thoáng qua trong mắt gã.

Gã vẫn chưa báo mối thù hôm qua đâu!

Ngay lập tức, Lãnh Tuấn Nam gầm lên: "Bắt lại cho tôi!"

Bảy tên sát thủ Thần Ẩn sau lưng gã vừa nghe lệnh đã xông lên thật nhanh!

Tốc độ nhanh đến đáng sợ!

Nét mặt Trương Minh Vũ trở nên nghiêm túc.

Bảy người này ở một cấp độ hoàn toàn khác biệt cảnh sát!

Trương Minh Vũ thụt lùi hai bước.

Nhưng bảy tên sát thủ chạy như bay tới.

Người nào người nấy đều hùng hổ nhào lên.

Trương Minh Vũ nghiến răng.

Ngay lúc đó, hai tiếng bước chân vững vàng truyền đến từ đằng sau.

Chân mày anh nhướng lên.

Tới rồi!

Trương Minh Vũ không thèm nhìn ai, cứ thế xông thẳng vào trong đám người!

Ngay sau đó, Long Tam và Long Thất cũng gia nhập cuộc chiến.

Bịch bịch! Bốp!

Tiếng cú đấm đánh trúng vang lên đau điếng.

Trương Minh Vũ phải mất rất nhiều sức mới hạ gục được một tên.

Nhưng còn Long Tam và Long Thất thì đã đánh bại được ba tên!

Chỉ trong nháy mắt, bảy tên sát thủ Thần Ẩn ngã gục xuống đất.

Người trong nhà họ Lâm chết trân.

Ánh mắt họ lại hiện lên vẻ phấn khởi.

Trương Minh Vũ nhíu mày.

Sao ba người kia không lên, còn tính làm gì đây?

Bốp bốp bốp.

Lãnh Tuấn Nam vỗ tay khen ngợi.

Long Tam và Long Thất lui xuống và đứng sau lưng Trương Minh Vũ.

Ánh nhìn của họ đầy cảnh giác.

Trương Minh Vũ nheo mắt, linh cảm không lành bỗng dâng lên trong lòng.

Bọn này còn trợ thủ à?

Phút chốc, Lãnh Tuấn Nam cười khẩy lên tiếng: "Thằng chó chết, mày làm tao bất ngờ lắm đấy".

"Tiếc là... hôm nay không ai cứu được chúng mày đâu!"

Dứt lời, một tia lạnh lùng xẹt qua trong mắt gã.

Trương Minh Vũ phá lên cười sặc sụa: "Thôi đừng chém gió nữa, muốn đánh thì đánh đi, còn đứng đó ba hoa chích chòe!"

Người đang ẩn nấp trong bóng tối vẫn chưa lộ mặt, Trương Minh Vũ không cách nào yên tâm nổi. Những gì không nhìn thấy mới là kinh khủng nhất!

Giọng nói lạnh lùng của Tiểu Trạch truyền đến: "Mày muốn chết sớm thế à?"

Trương Minh Vũ trừng mắt nhìn ả ta, nói: "Ủa hay, nói gì lắm thế, quên hôm qua bị tôi đánh thế nào rồi à?"

"Cho tôi thêm một tháng nữa thì tôi có thể vờn cô chỉ bằng một tay thôi đấy!"

Vờn…

Vẻ tàn khốc hiện lên trong đôi mắt đẹp của Tiểu Trạch.

Lãnh Tuấn Nam vẫn giữ nụ cười trào phúng như cũ, nói: "Bớt miệng mồm đi, mày đã muốn chết đến thế thì bọn tao cho mày như ý muốn!"

"Anh Dạ, anh có thể đi ra rồi!"

Vừa nghe thấy câu này, tất cả mọi người đều giật thót!

Còn ai khác nữa à?

Trương Minh Vũ nheo mắt quan sát.

Quả nhiên!

Trong chốc lát, một giọng vang lên đầy hậm hực: "Sao Thần Ẩn mấy người vô dụng thế?"

"Một nhà họ Lâm nho nhỏ thôi mà cũng để đến tay tôi!"

Trương Minh Vũ lộ vẻ ngạc nhiên.

Chương 435: Là gã!

Sao giọng này nghe quen thế nhỉ?

Những người họ Lâm đều bất ngờ.

Nhìn theo hướng giọng nói phát ra, họ thấy một người thanh niên mặc đồ đen từ cửa đi vào một cách từ tốn.

Người nọ có gương mặt điển trai, toàn thân đều toát lên khí chất cao quý.

Trương Minh Vũ nhìn người nọ chằm chằm.

Dạ Thập Nhị!

Lại là gã!

Nét mặt Long Tam và Long Thất cũng lộ vẻ nặng nề.

Ánh mắt của nhóm ba người Lãnh Tuấn Nam đầy phẫn nộ.

Chẳng thể ngờ được có ngày họ bị mỉa mai như thế!

Nhưng đành nhịn thôi.

Vì đây không phải sân nhà của bọn họ!

Bây giờ không còn cách nào khác ngoài nịnh bợ Âu Dương Triết cả!

Tiểu Trạch trừng gã một cái dữ dằn, sau đó cô ả bực tức nhìn sang chỗ khác.

Dạ Thập Nhị thoăn thoắt đi tới.

Trương Minh Vũ nheo mắt nhìn gã, lạnh lùng bảo: "Sao việc gì cũng có bản mặt mày thế nhỉ!"

Chân mày Dạ Thập Nhị nhướng lên, gã trả lời một cách dửng dưng: "Lần trước để mày chạy mất, còn làm hỏng chuyện của tao, đúng là không thể tin được!"

"Mày có biết tao bị phạt thế nào không hả thằng chó?"

Trương Minh Vũ nhếch mép, bác lại: "Tiếc ghê, đáng ra phải giết mày luôn chứ".

Dạ Thập Nhị tức tối đến nỗi mắt như sắp phun ra lửa.

Được lắm!

Một lúc sau, Dạ Thập Nhị dọa dẫm: "Mày muốn chết rồi chứ gì".

Trương Minh Vũ cười ha ha: "Đây có phải lần đầu mày muốn giết tao đâu? Nhưng tao còn sống nhăn răng đây này".

Rắc rắc!

Dạ Thập Nhị siết chặt nắm đấm, ánh mắt đầy tàn độc.

Trương Minh Vũ trông thế thôi chứ cũng căng thẳng lắm.

Bởi lẽ Dạ Thập Nhị là một người khó đối phó!

Long Tam đi tới, trầm giọng bảo: "Giao người này cho tôi".

Trương Minh Vũ yên lặng gật đầu.

Anh thật sự đối phó không xuể.

Dù vậy, đối phương vẫn còn có đến ba người!

Long Thất... khó mà đối phó được với hai người.

Dạ Thập Nhị nghiêm nghị nhìn Trương Minh Vũ, sẵng giọng quát: "Ba người đừng tốn thời gian nữa, lên đi!"

Lãnh Tuấn Nam lạnh lùng đáp: "Biết rồi".

Việc quan trọng nhất lúc này là lấy mạng ông cụ Lâm!

Vừa dứt câu, ba người mau chóng tiến vào trạng thái chiến đấu.

Những người họ Lâm đều thấp thỏm cực kỳ.

Sống chết của bọn họ phụ thuộc vào cuộc chiến này!

Dạ Thập Nhị cuộn chặt nắm đấm, giận dữ quát: "Thằng kia, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của mày!"

Gã đe dọa một câu rồi giẫm một phát xuống đất.

Cơ thể Dạ Thập Nhị lao vụt đến như mũi tên rời cung.

Trời đất!

Đám người nhà họ Lâm hít một hơi thật sâu.

Tốc độ này... thật là khủng khiếp!

Hi vọng sống sót trong họ chậm rãi lụi tàn.

Lâm Kiều Hân siết chặt nắm tay, cô như ngồi trên đống lửa.

Nhưng cô chẳng giúp được gì cả!

Nét mặt Trương Minh Vũ trở nên nặng nề.

Long Tam bỗng thét lớn: "Đối thủ của mày là tao!"

Anh ta nói câu này rồi xông thẳng về phía trước!

Phút chốc, Long Tam và Dạ Thập Nhị lao vào đánh nhau.

Cả hai đều ngang tài ngang sức, không biết ai mạnh hơn ai.

Lãnh Tuấn Nam bỗng nhiên gầm to: "Đi chết đi!"

Sau đó gã cũng lao vọt tới.

Long Thất chạy đến thật nhanh.

Đương đầu với đối thủ bằng nắm đấm!

Hai người mạnh nhất ở đây đã bắt đầu chiến đấu.

Phía bên kia chỉ còn lại Tiểu Trạch và một người đàn ông khác.

Bên này thì còn mỗi Trương Minh Vũ!

Trời ơi.

Đám người trong nhà họ Lâm thầm thở dài.

Tâm trạng họ bắt đầu tuột dốc không phanh.

Trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân đầy lo lắng.

Tiểu Trạch nhếch mép cười, từ tốn nói: "Để xem mày đánh kiểu gì!"

Sau khi nói xong, một tia sáng sắc lạnh xẹt qua mắt ả ta.

Ánh mắt người đàn ông đứng cạnh cũng đầy tàn nhẫn.

Trương Minh Vũ cười phá lên: "Thử là biết thôi".

Đây là một cuộc chiến bắt buộc phải diễn ra.

Anh không được phép tỏ ra yếu thế!

Tiểu Trạch cất giọng chối tai: "Ngon thì thử đi!"

Cô ả dứt câu rồi chạy băng băng về phía anh.

Bề ngoài Trương Minh Vũ vẫn điềm tĩnh như thường nhưng trong lòng hết sức nặng nề.

Một mình Tiểu Trạch thôi đã khó xử lý lắm rồi.

Đã vậy còn có thêm người đàn ông đằng sau nữa!

Người đàn ông cũng mau chóng đuổi theo.

Tiểu Trạch tung một cú đấm!

Trương Minh Vũ thụt lùi hai bước, lấy lại tinh thần rồi nhanh chóng tiến vào trạng thái chiến đấu!

Anh đưa tay chộp lấy!

Cổ tay Tiểu Trạch bị anh tóm chặt ngay lập tức!

Tiểu Trạch hơi nhíu mày.

Tiếp đó Trương Minh Vũ lại tung cú đấm.

Cánh tay Tiểu Trạch tê rần.

Nhưng ngay lúc đó, tên đàn ông kia phi qua người ả ta!

Hắn đá một cước!

Người Trương Minh Vũ lập tức căng cứng!

Trước tình huống này, anh đành rút quả đấm lại.

Phải né thôi!

Tên đàn ông rơi xuống đất rồi hắn lại nhảy bật tới.

Cơ thể Trương Minh Vũ cứng đờ.

Anh cẩn thận quan sát mỗi một động tác của hắn.

Nhưng Trương Minh Vũ mới tránh thoát được đòn tấn công của người đàn ông thì nắm tay của Tiểu Trạch nện tới!

Trương Minh Vũ nhăn mặt.

Hai kẻ này đúng là dai như đỉa đói!

Chẳng mấy chốc đã qua mấy hiệp.

Tuy Trương Minh Vũ không phản công mà lúc nào cũng tránh né.

Nhưng nhờ vậy mà anh thăm dò được thực lực của hai người nằm ở đâu.

Tên đàn ông không mạnh bằng Tiểu Trạch nhưng hai người cùng xông lên đánh thì...

Lâm Kiều Hân hoảng sợ đến mức hít thở dồn dập.

Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn phía bên kia.

Cuộc chiến của Dạ Thập Nhị và Long Tam vẫn chưa kết thúc!

Cả hai mạnh ngang nhau!

Còn Long Thất thì đang chiếm thượng phong, kiềm kẹp Lãnh Tuấn Nam một cách áp đảo!

Trương Minh Vũ nghiến răng.

Phải cầm chân hai kẻ này bằng được!

Giây lát sau, người đàn ông lại lao tới tấn công.

Trương Minh Vũ vung một quyền!

Bốp!

Hai nắm tay thép đấm sầm vào nhau!

Hai người đồng thời lùi lại!

Ánh mắt Trương Minh Vũ sa sầm.

Chưa đợi anh đứng vững thì Tiểu Trạch xông tới thật nhanh.

Trương Minh Vũ thở hồng hộc.

Mệt quá!

Một giây sau đó, Tiểu Trạch tiếp tục giáng quả đấm xuống!

Tóm luôn!

Trương Minh Vũ đưa tay tới với tốc độ nhanh như chớp!

Tóm trúng rồi!

Chân mày Tiểu Trạch hơi nhíu lại, cô ả nom cũng khó khăn lắm.

Lối đánh gì thế này!

Trương Minh Vũ lại vung một quyền tới!

Tiểu Trạch muốn chống cự đòn công kích của anh.

Nhưng cánh tay mềm oặt ra đó, chẳng có chút sức lực gì!

Nắm tay lao vút đến!

Đúng lúc đó, người đàn ông kia đá một cước!

Trương Minh Vũ giật mình.

Dù đấm trúng Tiểu Trạch thì anh cũng sẽ bị đánh!

Lỗ rồi!

Khung cảnh này quen thuộc quá đỗi.

Trương Minh Vũ nghiến răng ken két, lần này anh không rút lui!

Ngược lại còn kéo một cái thật mạnh!

Người Tiểu Trạch lảo đảo, bổ nhào về phía Trương Minh Vũ!

Anh chộp lấy vai cô ả và lật người ả lại!

Hành động này của Trương Minh Vũ khiến Tiểu Trạch mặt đối mặt với tên đàn ông.

Hắn giật nảy mình.

Không thể tin được Trương Minh Vũ đem Tiểu Trạch ra làm bia đỡ!

Hết cách, người đàn ông đành thu chân về.

Tiểu Trạch nghiến răng nghiến lợi, cô ả giơ chân lên thật cao.

Sau đó ả hạ chân từ vai và đá thẳng ra sau!

Trương Minh Vũ hết hồn, lập tức ngả người ra sau.

Anh thành công tránh khỏi cú đá.

Tiểu Trạch cố gắng giãy ra khỏi tay anh.

Trương Minh Vũ thấy vậy bèn bóp chặt tay cô ả hơn nữa.

Nhất quyết không thả!

Chỉ cần có Tiểu Trạch trong tay, anh sẽ chống đỡ được!

Người đàn ông muốn tìm cơ hội tấn công nhưng từ đầu đến cuối Trương Minh Vũ cứ dùng Tiểu Trạch để che chắn cho bản thân.

Ánh mắt Tiểu Trạch sắc như dao.

Cô ả cuộn người giằng co, muốn giật tay về.

Lúc này tay ả chẳng có cảm giác gì.

Đành cố gắng vùng vẫy thôi.

Trương Minh Vũ không lơi lỏng một phút giây nào, cũng gập tay lại theo chuyển động của Tiểu Trạch.

Cô ả mãi vẫn không giãy ra nổi.

Người đàn ông thét: "Thả ra!"

Thế rồi hắn lại chạy tới!

Tên này lướt qua người Tiểu Trạch và tung một cú trời giáng tới!

Vẻ cảnh giác hiện lên trong mắt Trương Minh Vũ.

Anh dùng sức kéo Tiểu Trạch liên tục lùi ra phía sau theo mình.

Người đàn ông đánh hụt!

Tiểu Trạch cắn răng, đổ người về phía trước.

Chân thì đá ra sau!

Trương Minh Vũ mở to hai mắt.

Sao dẻo thế này! Khó vậy mà cũng làm được à?

Anh lách người trốn thật nhanh, tránh được cú đá một cách hiểm hóc!

Tiểu Trạch bắt đầu tỏ ra nôn nóng.

Trương Minh Vũ ngẩng đầu xem tình hình.

Phía Long Tam vẫn còn giằng co như cũ.

Long Thất thì công kích dữ dội.

Khiến cho Lãnh Tuấn Nam chỉ biết trốn tránh!

Sắp kết thúc rồi!

Cố lên nào!

Trương Minh Vũ mím môi, cơ bắp toàn thân căng cứng. Anh không dám thả lỏng một phút giây nào.

Tiểu Trạch cũng nhận ra tình thế lúc này đang bất lợi cho phe mình!

Cô ả nghiến răng ken két.

Dồn sức vào chân, cơ thể mềm mại của ả lộn ngược ra sau tại chỗ!

Đá một cước!

Trương Minh Vũ trố mắt ra nhìn.

Người dẻo phát sợ luôn!

Không còn cách nào khác, Trương Minh Vũ đành thả tay ra!

Đồng thời anh lùi lại nửa bước.

Tiểu Trạch thành công thoát ra, cô ả quay lại với khuôn mặt lạnh như sương giá.

Ả lại nhào lên đấm!

Trương Minh Vũ tung quyền đáp trả nhưng hai tay bị Tiểu Trạch giữ chặt!

Ơ?

Trái tim Trương Minh Vũ giật thót.

Ngay lúc đó, người đàn ông từ sau lưng Tiểu Trạch xông đến!

Trương Minh Vũ nhíu mày.

Anh cố gắng giãy giụa!

Nhưng... vẫn muộn!

Người đàn ông đá vào lưng Trương Minh Vũ!

Một cú đá thật mạnh!

Người Trương Minh Vũ bỗng ngả về phía trước.

Anh sắp sửa đè lên người Tiểu Trạch!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom