-
Chương 424-429
Chương 424: Chồng em giỏi quá!
Hả?
Vừa dứt lời Trương Minh Vũ liền sững sờ!
Lại lấy anh ra làm bia đỡ đạn à?
Khuôn mặt anh chàng méo xẹo đi!
Cái gì?
Chồng... á?
Chuyện này...
Anh chàng nghiến răng nghiến lợi, nắm đấm cũng run lên!
Một lúc sau, Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu!
Anh chàng nghiến răng nghiến lợi nói: "Điềm Điềm! Em... lừa anh đúng không?"
Trong ánh mắt tràn ngập vẻ mọng đợi!
Hạ Hâm Điềm kiêu ngọa nói: "Vương Hạo! Tôi lừa anh làm gì?"
Cô ấy còn chẳng thèm nhìn gã!
Vương Hạo cố nén lửa giận hét lên: "Không thể nào!"
"Anh biết rõ những ai theo đuổi em! Những người thực sự có sức uy hiếp chỉ có một vài người thôi!"
"Anh chưa từng gặp người này bao giờ!"
"Sao có thể chứ?"
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Tên này... tài thật!
Nghiên cứu rõ tình địch đến vậy?
Hạ Hâm Điềm khó chịu nói: "Được rồi, anh mau về thủ đô của anh đi, đừng có đến đây làm phiền tôi nữa".
"Tôi bảo đây là chồng tôi thì anh ấy là chồng tôi".
"Sau này đừng đến làm phiền tôi nữa".
"Nhỡ may chồng tôi mà ghen thì tôi không dỗ được đâu".
Khóe miệng Trương Minh Vũ không khỏi co giật.
Câu này...
Vương Hạo hít sâu một hơi.
Ghen tị ghê!
Vương Hạo nghiến răng nghiến lợi, tức giận nhìn chằm chằm Trương Minh Vũ!
Gã chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Trương Minh Vũ!
Trương Minh Vũ lắc đầu, không nói gì.
Một lúc sau, Vương Hạo tức giận nói: "Anh không tin! Không thể nào!"
Hạ Hâm Điềm đứng dậy bước tới.
Trương Minh Vũ càng bất lực hơn.
Vương Hạo nhíu mày, hơi... có dự cảm không lành!
Một giây sau, cô ấy khẽ di chuyển cơ thể.
Ngồi ngay trên đùi Trương Minh Vũ!
Hả?
Vương Hạo trợn tròn mắt!
Trương Minh Vũ cũng hoang mang không kém!
Đúng là... ngoài dự liệu mà...
Nhưng chưa hết!
Hạ Hâm Điềm khẽ cúi đầu, cắn lên mặt Trương Minh Vũ!
Tròng mắt Vương Hạo như sắp rớt ra đến nơi!
Đây... là sao?
Hạ Hâm Điềm nhanh chóng ngẩng đầu, vẫn ngồi trên đùi Trương Minh Vũ.
Ngọt ngào quá!
Hạ Hâm Điềm vô cùng hài lòng!
Vương Hạo nhìn thấy họ thân thiết thế.
Đây không thể nào là giả bộ!
Rắc rắc!
Nắm đấm của gã kêu răng rắc, răng nghiến ken két!
Tức quá!
Hạ Hâm Điềm nhướng mày, lạnh lùng nói: "Sao vậy, anh muốn đánh tôi hả?"
Vương Hạo vội vàng nói: "Điềm Điềm, em nói gì vậy, sao anh nỡ đánh em chứ!"
Hạ Hâm Điềm hỏi tiếp: "Vậy anh định đánh chồng tôi sao?"
Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt.
Kiểu xưng hô này... khó chịu quá...
Vương Hạo hít sâu một hơi!
Tròng mắt tràn ngập lửa giận!
Một lúc sau, Vương Hạo mới lạnh lùng nói: "Anh không đánh hắn, anh muốn xem xem hắn rốt cuộc hơn anh ở điểm nào!"
Càng nói càng tức!
Nói xong liền bước đến trước mặt Trương Minh Vũ!
Tức giận nhìn anh!
Trương Minh Vũ bất lực nói: "Hay là... em đi xuống trước đi?"
Hạ Hâm Điềm làm nũng: "Hừ, chồng à, sao anh lại ghét bỏ em vậy?"
Giọng nói này...
Cả người Trương Minh Vũ mềm nhũn ra...
Mắt Vương Hạo đỏ rực lên!
Trương Minh Vũ cười tươi, cưng chiều đáp: "Ái ôi, mau xuống đi, tí nữa chúng ta về nhà thân mật bao nhiêu cũng được, ngoan".
"Ở đây có người ngoài".
Chị hai, em đành giúp chị vậy!
Mắt Hạ Hâm Điềm lóe sáng, nói: "Về nhà thân mật bao nhiêu cũng được? Được nha!"
Nói xong liền vội vàng đứng dậy.
Cô ấy nắm lấy tay anh.
Hả?
Vương Hạo trợn tròn mắt.
Trương Minh Vũ khó hiểu, hoang mang hỏi: "Ơ... hả... em làm gì vậy?"
Hạ Hâm Điềm nói một cách đương nhiên: "Chẳng phải anh bảo về nhà thân mật bao nhiêu cũng được sao? Đi thôi! Em không đợi được nữa rồi!"
Mắt cô ấy lóe sáng!
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.
Không biết nói gì...
Vương Hạo đã giận đến cực hạn!
Cũng ghen vô cùng!
Trương Minh Vũ cười nói: "Chúng ta còn nhiều thời gian, đừng vội".
"Khách đến đây rồi, chúng ta cũng nên tiếp đãi chứ".
Khách?
Hạ Hâm Điềm khó chịu liếc mắt.
Vương Hạo nghiến răng nghiến lợi: "Thằng nhãi, mày đang sỉ nhục tao hả?"
Hạ Hâm Điềm đập bàn nói: “Sao lại ăn nói như vậy với chồng tôi chứ!"
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.
Sao có thể gọi một cách thuận mồm như thế chứ...
Sắc mặt Vương Hạo lộ vẻ khổ sở, gã nghiến răng nói: "Điềm Điềm! Rốt cuộc anh thua hắn ở điểm nào chứ!"
"Tên nghèo hèn này... sử dụng chiêu gì để lừa em!"
"Em yên tâm, anh lập tức bắt hắn lộ nguyên hình!"
Nói xong gã liền tức giận nhìn Trương Minh Vũ!
Hạ Hâm Điềm nhíu mày.
Bốp!
Vương Hạo đập bàn nói: "Thằng nhãi, mày thuộc gia tộc nào ở Hoa Châu?"
Trương Minh Vũ cười nói: “Tôi chẳng thuộc gia tộc nào cả, tôi chỉ là người bình thường".
Vương Hạo nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy mày dựa vào cái gì để theo đuổi Điềm Điềm? Mày cũng xứng sao?"
Hạ Hâm Điềm kiêu ngạo nói: "Ai bảo anh ấy theo đuổi tôi? Là tôi theo đuổi anh ấy!"
Sắc mặt Vương Hạo đen sì!
Trương Minh Vũ duỗi tay tỏ vẻ bất lực!
Rắc rắc!
Vương Hạo cuộn chặt nắm đấm, tức giận nói: "Mày là cái thá gì?"
"Người đâu!"
Vừa dứt lời, tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Định ra tay hả?
Mấy cậu ấm chỉ biết dùng chiêu này thôi hả!
Hạ Hâm Điềm nhíu mày nói: "Vương Hạo! Anh muốn làm gì?"
Vương Hạo hít sâu một hơi, tức giận nói: “Điềm Điềm, em đừng có quản!"
"Ai theo đuổi em chính là kẻ thù của tôi!"
Vừa dứt lời, bốn tên to con đứng sau lưng gã!
Động tác chỉnh tề, mặt lạnh như tiền.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Mấy kẻ này... không đơn giản.
Vương Hạo gầm lên: "Đưa hắn đi cho tôi! Để chúng tôi nói chuyện với nhau!"
"Lên!"
Vừa dứt lời, bốn tên cao to xông lên!
Trương Minh Vũ cười khẩy.
Hạ Hâm Điềm đứng dậy, khó chịu nói: "Chồng, đánh họ đi!"
Đúng là bắt nạt người ta mà!
"Ha ha ha!"
Vương Hạo cười như điên, chế giễu nói: "Dựa vào hắn mà cũng muốn đánh vệ sĩ mà đích thân tôi bồi dưỡng sao?"
Trong mắt gã tràn ngập sự giễu cợt!
Cùng lúc này bốn tên to con xông lên!
Tốc độ cực nhanh!
Trương Minh Vũ đứng dậy, liên tiếp lùi về sau.
Anh nhanh chóng đi đến một nơi rộng rãi.
Tên cao to lao như tên bắn xông tới.
Tung một quyền ra!
Trương Minh Vũ cười tươi như hoa.
Đây chính là... thời khắc để tập luyện!
Trương Minh Vũ thu lại nấm đấm, dùng tay bóp!
Tốc độ cực nhanh, độ chuẩn xác lại không phải bàn nữa!
Bóp trúng rồi!
Nắm đấm hơi ngừng lại!
Trương Minh Vũ nhân thời cơ tung cước!
Hít!
Tên to con hít sâu một hơi lạnh!
Cơ thể lảo đảo ngã xuống đất!
Hả?
Vương Hạo nhíu mày, mắt lóe lên từng tia rét lạnh!
Tên nhãi này...
Bốp bốp bốp!
Tiếng động nặng nề vang lên!
Trương Minh Vũ bóp bách phát bách trúng!
Cánh tay ba tên cao to mệt oặt xuống, không dùng sức được!
Chỉ ba phút trôi qua, bốn tên to con đã gục ngã!
Mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự nghi ngờ.
Bốn tên này... không hề yếu!
Vương Hạo híp mắt, mắt lóe lên sự nghiêm trọng!
Hạ Hâm Điềm cười yêu kiều nói: "Chồng em giỏi quá!"
Chương 425: Có rồi!
Trương Minh Vũ cười toét miệng.
Được chị hai khen, anh bất giác cảm thấy đắc ý.
Chỉ là kiểu xưng hô này...
Vương Hạo vô cùng khiếp sợ.
Nhưng từ "chồng" này khiến Vương Hạo lại nổi giận!
Hạ Hâm Điềm khoanh tay trước ngực yêu kiều nói: "Sao vậy, chồng tôi lợi hại chứ?"
Vương Hạo hít sâu một hơi, tức giận nói: "Lợi hại? Lợi hại cục cứt!"
Nói xong gã liền lao lên như tên bắn!
Tung nắm đấm ra!
Trương Minh Vũ sững sờ.
Tốc độ này...
Vương Hạo cũng là con nhà võ sao?
Trương Minh Vũ cười toét miệng, trong lòng không khỏi phấn khởi!
Vương Hạo tức giận hét lên: "Thằng nhãi, chết đi!"
Nói xong liền tung quyền ra!
Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng!
Tôi bóp!
Nhưng tốc độ của Vương Hạo khá nhanh, anh không bóp trúng!
Nắm đấm của Vương Hạo lại gần!
Chân Trương Minh Vũ di chuyển, nhanh chóng né đòn!
Vương Hạo cười khẩy nói: "Chỉ biết tránh thôi à? Thằng nhãi, mày chỉ đến thế mà thôi!"
Nói xong lại xông lên!
Tung quyền ra!
Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng!
Tốc độ của Vương Hạo nhanh hơn mấy tên kia nhiều, muốn bóp nhất định phải dựa theo tốc độ để phán đoán thời cơ ra tay!
Nắm đấm của gã lại lao đến!
Trương Minh Vũ nhắm chuẩn thời cơ.
Duỗi tay ra bóp!
Bóp trúng rồi!
Trương Minh Vũ lập tức trợn tròn mắt!
Vô cùng mừng rỡ!
Lần này anh đã hiểu rõ quy luật rồi!
Vương Hạo nhíu mày!
Lối đánh... gì đây?
Một giây sau, ngón tay của Trương Minh Vũ dùng sức!
Hít!
Vương Hạo hít sâu một hơi!
Cánh tay lập tức tê dại!
Chiêu này...
Vương Hạo trợn tròn hai mắt, vô cùng ngạc nhiên!
Kinh khủng quá!
Nhưng còn chưa kịp phản ứng lại, nắm đấm của Trương Minh Vũ lại vung lên!
Vương Hạo muốn chống cự!
Nhưng... tay tê dại vô lực!
Đến lúc này gã cuối cùng cũng hiểu tại sao thuộc hạ của mình lại ngã xuống!
Gã giơ tay trái lên, hốt hoảng chống đỡ!
Bốp!
Tiếng động nặng nề vang lên!
Tay Vương Hạo đau nhức vô cùng!
Gã lùi về sau hai bước!
Mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự kinh ngạc.
Tên này... biết đánh nhỉ?
Vương Hạo vung tau, tức giận nói: “Thằng nhãi, mày giở trò gì vậy!"
"Ăn một đòn của tao đi!"
Một giây sau gã lại lao lên như bay, tung quyền vào anh!
Trương Minh Vũ lùi về sau hai bước!
Nhắm chuẩn thời cơ, lại bóp!
Trúng rồi!
Mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ hí hửng!
Càng đánh càng tự tin!
Vương Hạo nhíu mày, ánh mắt tràn ngập sự nghiêm trọng!
Kỳ quái quá!
Trương Minh Vũ lại dùng sức!
Cánh tay Vương Hạo tê dại, cơ thể vô lực!
Trương Minh Vũ nhân lúc này tung ra một cước!
Vương Hạo hoảng hốt tránh đòn!
Nhưng chân vừa lùi về sau, nắm đấm của Trương Minh Vũ đã tung tới!
Vương Hạo khiếp sợ!
Muốn tránh nhưng cơ thể không đứng vững!
Bốp!
Nắm đấm trúng thẳng lồng ngực Vương Hạo!
Vương Hạo liên tiếp lùi về sau! Ngã thẳng xuống đtấ!
Hạ Hâm Điềm đắc ý nói: "Chồng em lợi hại quá!"
Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt.
Lúc này Vương Hạo nằm trên đất giãy giụa đứng lên!
Trong mắt ngập tràn lửa giận!
Gã... bị đánh bại sao?
Hạ Hâm Điềm yêu kiều nói: "Sao vậy? Phục chưa?"
Vương Hạo hít sâu một hơi, tức giận nói: "Không phục!"
Hạ Hâm Điềm bĩu môi lạnh lùng đáp: "Không phục cũng phải nhịn!"
"Còn dám làm phiền tôi nữa thì đừng trách chồng tôi đánh anh!"
Vương Hạo cuộn chặt nắm đấm!
Hạ Hâm Điềm không thèm quan tâm, đắc ý nói: "Chồng, chúng ta đi thôi".
Nói xong liền duỗi tay ra kéo lấy tay Trương Minh Vũ!
Xoay người rời đi!
Vương Hạo nghiến răng ken két.
Nhưng...
Một lúc sau, Vương Hạo mới gầm lên: "Thằng nhãi, mày đợi đấy cho tao!"
Nộ khí xông thiên!
Quan trong nhất là... gã ghen vô cùng!
Hạ Hâm Điềm và Trương Minh Vũ nhanh chóng đi ra khỏi nhà hàng!
Chưa ăn được gì!
Họ ngồi vào trong xe.
Hạ Hâm Điềm bất lực nói: “Đi thôi, chúng ta chọn chỗ khác để ăn".
Trương Minh Vũ gật đầu.
Chiếc xe nhanh chóng rời đi.
Vương Hạo đứng bên cửa sổ, mắt lóe lên từng tia rét lạnh!
...
Mười lăm phút sau, chiếc xe đỗ trước cửa một nhà hàng Trung Hoa.
Hạ Hâm Điềm kéo tay Trương Minh Vũ đi vào.
Đói chết mất!
Chẳng bao lâu sau, món ăn đã được bưng lên.
Hạ Hâm Điềm xoa tay nói: "Cuối cùng cũng được ăn rồi!"
Nói xong liền ăn lấy ăn để!
Trương Minh Vũ cũng đói lắm rồi.
Chẳng bao lâu sau hai người đã ăn no.
Hạ Hâm Điềm ngồi dựa vào ghế, không hề giữ hình tượng mà xoa bụng mình.
Trương Minh Vũ im lặng ngồi nghỉ.
Nhìn qua phát hiện ra đã đến chiều rồi.
Sắp tối rồi.
Nhưng chuyện cứu viện...
Haizz.
Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài.
Hạ Hâm Điềm nhíu mày, khó chịu nói: “Em trai thối, rốt cuộc làm sao? Cứ thở dài thườn thượt thế?"
"Ai bắt nạt em?"
Nói xong liền ngồi thẳng người!
Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "À... không có, bây giờ không ai dám bắt nạt em nữa".
Hạ Hâm Điềm từ từ dựa vào ghế, hỏi: "Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có chuyện không nói được với chị hai à?"
Trương Minh Vũ thở dài buồn rầu nói: “Cũng không có chuyện gì, chỉ là gần đây có người muốn giết người nhà họ Lâm".
"Em... sắp không bảo vệ được họ nữa".
"Nên đang buồn bực vì chuyện này đây".
Nói xong, lòng anh không khỏi phiền muộn.
Hạ Hâm Điềm nghi ngờ hỏi: "Người nhà họ Lâm? Em quản họ làm gì?"
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nói: "Chị hai, đây là nhiệm vụ sư phụ giao cho em!"
Hạ Hâm Điềm bừng tỉnh đáp: "À... đúng đúng đúng, thế thì phải bảo vệ thật tốt".
Trương Minh Vũ tức giận liếc mắt.
Hạ Hâm Điềm than thở: "Em trai, sư phụ đã ra lệnh, bọn chị không thể nhúng tay vào nhà họ Lâm..."
"Muốn giúp em cũng không giúp được".
Trương Minh Vũ cười nói:"Ái ôi, chị hai, em biết các chị không giúp được em nên em cũng không định để các chị giúp em".
Hạ Hâm Điềm mím môi, có hơi buồn.
Em trai gặp chuyện mà không giúp được...
Nhưng lúc này mắt cô ấy đột nhiên lóe sáng!
Có rồi.
Hạ Hâm Điềm kích động nói: "Em trai thối! Chị có cách giúp em rồi!"
Hả?
Trương Minh Vũ kinh ngạc hỏi: “Thật sao? Cách gì vậy?"
Hạ Hâm Điềm cười đắc ý: "Mặc dù chị không giúp được em nhưng chị có thể tìm người giúp em!”
Trương Minh Vũ hoang mang.
Tìm người giúp.
Hạ Hâm Điềm vỗ vào miệng, sửa lại: "Không phải, là... giúp em... tìm người giúp em!"
Trương Minh Vũ càng hoàng mang hơn.
Hạ Hâm Điềm nhanh chóng đứng dậy, mở cửa sổ bên cạnh ra.
Hả?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Chị hai... định làm gì vậy?
Một giây sau, Hạ Hâm Điềm hét lớn: "Vương Hạo! Lại đây cho tôi!"
Vương Hạo?
Trương Minh Vũ trợn trừng mắt.
Hạ Hâm Điềm không đợi nữa, di chuyển chân.
Cô ấy ung dung ngồi cạnh Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Vương Hạo cũng đến sao?"
Hạ Hâm Điềm bĩu môi lầm bầm: "Tên đó bám dai như đỉa".
Bịch bịch bịch!
Vừa dứt lời, tiếng bước chân dồn dập vang lên!
Nhìn qua, Vương Hạo vội vàng xông lên!
Trương Minh Vũ cạn lời.
Đúng là... thần tốc mà!
Vương Hạo thở hổn hển hỏi: "Điềm Điềm! Em gọi anh sao?"
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.
Ban nãy còn...
Bây giờ lại...
Hạ Hâm Điềm hất hàm, lạnh lùng nói: "Ngồi xuống đi".
Vừa dứt lời, ánh mắt Vương Hạo lóe lên sự mừng rỡ!
Để mình ngồi xuống sao?
"Ừ!"
Vương Hạo kích động đáp!
Trương Minh Vũ cạn lời.
Nhưng chưa nghĩ nhiều, tay đột nhiên mềm ra...
Chương 426: Về nhà... thân mật?
Hả?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Cúi đầu nhìn qua, Hạ Hâm Điềm đang kéo tay anh.
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Nụ cười trên mặt Vương Hạo biến mất, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo!
Giọng nói lạnh lùng của Hạ Hâm Điềm lại vang lên: "Tôi gọi anh đến là muốn nhờ anh giúp chuyện này".
Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ liền sững sờ.
Bảo gã giúp?
Sao gã có thể giúp chứ?
Mắt Vương Hạo phát sáng, gã vui vẻ nói: "Điềm Điềm! Có chuyện gì em cứ nói!"
"Chỉ cần làm được, anh sẽ không từ chối!"
Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt.
Chết cũng không từ chối sao...
Hạ Hâm Điềm xoa cánh tay mình.
Da gà nổi hết cả lên!
Một lúc sau, Hạ Hâm Điềm mới đáp: "Đối với anh mà nói chẳng phải việc gì lớn, chỉ là bảo anh mua một cái đại viện ở Hoa Châu, sau đó luyện vệ sĩ của anh ở đây".
"Được không?"
Hả?
Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ và Vương Hạo liền sững sờ.
Ý... cô ấy là sao?
Một lúc sau, Vương Hạo mới hỏi: "Điềm Điềm, tại... sao lại phải làm thế?"
Hạ Hâm Điềm lạnh lùng nói: "Tôi bảo anh giúp, anh có giúp không!"
"Giúp!"
Vương Hạo không hề chần chừ, lập tức đáp: "Điềm Điềm, đây là lần đầu tiên em nhờ anh giúp, dù có phải hái sao trên trời anh cũng giúp!"
"Anh hoàn toàn có thể lập một công ty con của gia tộc chúng ta ở Hoa Châu!"
Hạ Hâm Điềm cười đắc ý.
Trương Minh Vũ hoang mang, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đây là đang giúp anh sao?
Hạ Hâm Điềm yêu kiều nói: "Được rồi, anh mau làm đi, mua nhà sau đó huấn luyện vệ sĩ".
"Có thể hoàn thành trước tối nay chứ?"
Tối nay?
Vương Hạo và Trương Minh Vũ trợn tròn mắt!
Đâu phải đẻ trứng, sao nhanh vậy được?
Hạ Hâm Điềm nhíu mày: "Rốt cuộc anh có làm được không?"
Vương Hạo sợ giật mình, vội vàng đáp: “Được! Sao lại không được chứ!”
"Điềm Điềm, em bảo anh mua đại viện làm gì?"
Hạ Hâm Điềm đắc ý mỉm cười: "Anh mua đại viện để huấn luyện vệ sĩ, sau đó bảo người nhà chồng tôi vào ở".
Hả?
Vừa dứt lời, Vương Hạo và Trương Minh Vũ lập tức trợn tròn mắt!
Hóa ra... là vậy?
Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.
Nếu như có vệ sĩ thì đúng là an toàn hơn nhiều.
Trương Minh Vũ cười tươi như hoa.
Nhưng Vương Hạo thì ngớ người.
Một lúc sau Vương Hạo mới trợn mắt há mồm hỏi: "Điềm Điềm, em... nói cái gì cơ? Em bảo anh mua đại viện huấn luyện vệ sĩ để bảo vệ... người nhà hắn?"
"Điềm Điềm... em quá đáng thế!"
Trương Minh Vũ không cười nữa.
Đúng là... quá đáng quá...
Hạ Hâm Điềm liếc mắt, khó chịu nói: "Không giúp thì nói luôn đi, đỡ làm mất thời gian của người ta".
Vương Hạo cuộn chặt nắm đấm, tức giận nói: "Không giúp!"
Hạ Hâm Điềm lạnh lùng nói: "Không giúp được mà không nói sớm, tôi còn tưởng anh đáng tin lắm cơ".
Trương Minh Vũ có hơi thất vọng.
Vương Hạo tức giận vô cùng!
Quá đáng quá!
Hạ Hâm Điềm cầm điện thoại lên lầm bầm nói: "Nếu sớm biết không được tôi đã gọi cho Triệu Tuấn rồi, anh ta vẫn đàn ông hơn nhiều".
Nói xong liền cầm máy lên bấm số.
Nhưng Vương Hạo nghe thấy vậy xong liền trợn tròn mắt!
Triệu Tuấn!
Là tình địch lớn nhất của gã!
Cái này...
Vương Hạo sững sờ.
Hạ Hâm Điềm không hề quan tâm, tìm số điện thoại, ra vẻ như đang bấm số!
"Đợi đã!"
Vương Hạo tức giận hét lớn!
Hả?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Hạ Hâm Điềm đắc ý mỉm cười, giả vờ khó chịu nói: "Anh muốn làm gì nữa đây?"
Vương Hạo vội vàng nói: "Điềm Điềm, em đừng tìm hắn! Anh... anh làm!"
Hạ Hâm Điềm khó chịu nói: "Anh làm việc gì cũng lề mề, thôi đi vậy".
Nói xong lại tiếp tục gọi điện.
Vương Hạo vội vàng nói: "Anh không hề mề! Anh không lề mề nữa, anh nhất định mạnh hơn Triệu Tuấn mà!"
“Điềm Điềm, em xem này!"
"Trước tối nay xử lý tất cả chuyện này cho tôi!"
"Tối là phải vào ở được!"
"Em đợi chút, tối anh sẽ gửi địa chỉ cho em!"
Nói xong liền quay người đi ra khỏi nhà hàng!
Trương Minh Vũ trợn mắt há mồm.
Cuộc điện thoại của Hạ Hâm Điềm... có tác dụng đến vậy sao?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Hạ Hâm Điềm mỉm cười đắc ý!
"Hoàn thành!"
Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Chị hai, vệ sĩ của họ... có thể đánh lại người của Thần Ẩn không?"
Hạ Hâm Điềm xua tay đắc ý nói: "Yên tâm đi, vệ sĩ của bọn họ nổi tiếng ở thủ đô lắm đó".
"Mạnh hơn cảnh sát nhiều!"
Hả?
Trương Minh Vũ trợn tròn mắt, mắt lóe lên sự kinh ngạc!
Đây... là thật sao?
Một giây sau, Trương Minh Vũ lập tức vui vẻ!
Như vậy là có viện binh rồi!
Trương Minh Vũ cười nói: "Vậy cảm ơn chị hai nha".
"Chỉ có điều... làm như vậy có được coi là làm trái quy định không?"
Hạ Hâm Điềm xua tay nói: "Liên quan gì đến chị đâu, đây là chuyện giữa em và Vương Hạo mà".
"Giữa mấy người... là giao dịch".
Nói xong, mắt cô ấy lóe lên sự tinh ranh.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Vậy... cũng được sao?
Nhưng mọi chuyện đã bắt đầu rồi, Trương Minh Vũ đương nhiên sẽ không nói nhiều.
Bây giờ quan trong nhất là chuyển toàn bộ người nhà họ Lâm qua đó!
Có người bảo vệ nhất định sẽ an toàn hơn nhiều!
Hơn nữa Long Tam Long Thất...
Hi hi!
Trương Minh Vũ bất giác cảm thấy hứng khởi!
Vậy cũng được coi là đã giải quyết xong mọi việc rồi!
Hạ Hâm Điềm yêu kiều nói: "Chị giúp em việc này. em định báo đáp chị thế nào?"
Hả?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Một lúc sau mới lúng túng cười nói: "Chị hai, muốn em báo đáp thế nào? Hay là... ngày mai em dẫn chị đi chơi nhé?"
Hạ Hâm Điềm lóe sáng: "Chơi?"
"Chơi... ai?"
Phụt!
Trương Minh Vũ suýt nữa phun máu ra!
Cái gì mà chơi ai...
Cuối cùng anh không chịu nổi ánh mắt kỳ dị của Hạ Hâm Điềm.
Chỉ đành đầu hàng.
Trương Minh Vũ lúng túng nói: "Cái kia... tối nay nói tiếp đi, chúng ta đi trước đi...."
Hạ Hâm Điềm đắc ý cười nói: "Đi thôi".
Nói xong liền đi ra khỏi nhà hàng.
Trương Minh Vũ đi ngay theo sau.
Hai người nhanh chóng ngồi vào trong xe.
Xe khởi động rồi.
Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"
Hạ Hâm Điềm đeo kính râm yêu kiều nói: "Không đi đâu cả, em hỏi chị nhiều vậy làm gì?"
Hả?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Chần chừ một lúc cuối cùng anh vẫn không nói gì.
Dù sao bây giờ cũng khá nhàn.
Bây giờ chỉ cần Vương Hạo ở bên kia gửi địa chỉ.
Không bao lâu sau, chiếc xe dừng lại.
Trương Minh Vũ ngẩng đầu lên nhìn.
Hả?
Sao lại về nhà rồi?
Trương Minh Vũ trợn tròn mắt.
Chiếc xe dừng ở cổng biệt thự...
Hạ Hâm Điềm xuống xe rồi.
Trương Minh Vũ mở cửa xe đi xuống.
"Chị hai, sao chúng ta lại về nhà vậy", Trương Minh Vũ hoang mang hỏi.
Hạ Hâm Điềm đắc ý mỉm cười: "Em quên mất ban nãy mình nói gì rồi sao?"
Hả?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Hạ Hâm Điềm cười xấu xa nói: "Chẳng phải em bảo... về nhà để âu yếm nhau sao?"
Chương 427: Bốn chị... tập hợp?
Vừa dứt lời, cơ thể Trương Minh Vũ liền cứng đờ!
Cái này...
Cơ thể anh run rẩy kịch liệt!
Mắt Hạ Hâm Điềm lóe sáng, cô ấy vui vẻ nói: “Mau lên! Chị không đợi được nữa rồi!"
Nói xong liền kéo tay Trương Minh Vũ!
Xông vào phòng!
Tim Trương Minh Vũ sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi!
Chị hai... kinh khủng quá!
Hai người nhanh chóng đi vào phòng.
Hạ Hâm Điềm đẩy Trương Minh Vũ ngã xuống ghế sofa!
Sắc mặt vô cùng hưng phấn!
Trương Minh Vũ sợ giật mình!
"Chị hai, chị... chị... chị sao vậy?", Trương Minh Vũ hoang mang hỏi.
Đột nhiên thấy vẻ mặt này...
Hạ Hâm Điềm cười đắc ý nói: "Ban nãy chẳng phải nói rồi sao, sao em còn hỏi vậy?"
"Em trai thối, em muốn thân mật với chị như thế nào?"
Nói xong con ngươi cô ấy tràn ngập vẻ kích động!
Ực!
Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt, tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi!
Lúc này Hạ Hâm Điềm xoa tay, từ từ lại gần!
Mặt cô ấy hiện lên nụ cười xấu xa!
Trương Minh Vũ sợ sệt, lúng túng cười nói: "Chị hai, chị... chị đừng đùa mà..."
Nhưng Hạ Hâm Điềm vẫn áp lại gần!
Nụ cười xấu xa trên khuôn mặt càng ngày càng tươi hơn!
Ực!
Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt.
Anh ngẩn người rồi!
Một giây sau, cơ thể uyển chuyển của Hạ Hâm Điềm vọt lên, nhào lên người Trương Minh Vũ!
Trương Minh Vũ không tránh, có tránh cũng không tránh được!
Nhưng Hạ Hâm Điềm làm được một nửa thì dừng lại!
Hả?
Trương Minh Vũ trợn tròn mắt, ánh mắt tràn ngập sự hoang mang!
Chị hai rốt cuộc định làm gì vậy?
Nhưng lúc này mùi hương kỳ lạ ập tới.
Đằng sau đột nhiên có động tĩnh!
Hả?
Trương Minh Vũ trợn tròn mắt!
Nhưng chưa kịp phản ứng lại, một dáng người mềm mại đã chui vào lòng anh!
Trương Minh Vũ sững sờ!
Có người?
Nhìn lại mới phát hiện ra... người trong lòng là Liễu Thanh Duyệt!
Chị tư!
Trương Minh Vũ sững sờ!
Hạ Hâm Điềm nhíu mày nói: "Em tư, em... sao em lại ra tay trước chứ?"
Trương Minh Vũ sững sờ.
Liễu Thanh Duyệt đắc ý nói: "Chị hai, ai bảo chị không chủ động chứ?"
"Mấy chị em như hổ đói thế này, chị không chủ động thì sao sơ múi được gì của em trai?”
Trong lời nói tràn ngập sự đắc ý.
Trương Minh Vũ trợn tròn mắt.
Sao chị tư lại đến vậy?
Đúng lúc này, một giọng nói dễ nghe vang lên: "Chị cũng đến nè!"
Sau ghế lại có một người nữa!
Tròng mắt Trương Minh Vũ co rụt lại.
Một giây sau, lại có một bóng người đè lên phía sau!
Tô Mang?
Hạ Hâm Điềm tức giận nói: “Em ba, em cũng vậy sao?"
Tô Mang đắc ý nói: “Được rồi chị hai, chị chơi với em trai cả ngày rồi, đến lượt chúng em rồi chứ?"
Hạ Hâm Điềm khoanh tay trước ngực, bất mãn nói: "Chơi cả ngày thì sao? Chị đã sơ múi được gì đâu!"
Tô Mang kiêu ngạo nói: "Chị còn muốn sờ mó bao nhiêu nữa!"
Lúc này Trương Minh Vũ mới hoàn hồn.
Trên người anh vô cùng mềm mại.
Sự xuất hiện của hai chị gái khiến đầu óc anh trống rỗng!
Ực!
Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt.
Hoàn toàn không biết phải nói gì!
Nhưng lúc này, tiếng bước chân dồn dập vang lên!
Kèm theo đó là khí tức ác liệt!
Hả?
Cơ thể Trương Minh Vũ co rụt lại.
Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt ngẩng đầu, mặt lộ vẻ hoảng loạn!
"Á!"
Hai cô gái kêu lên thất thanh, vội vàng đứng sang một bên.
Trương Minh Vũ giật mình.
Sao vậy?
Tiếng bước chân ngày càng gần!
Trương Minh Vũ ngồi dậy theo bản năng!
Một giây sau, mùi hương ập tới!
Tim Trương Minh Vũ co lại.
Còn chưa kịp hoàn hồn đã cảm thấy có người ngồi cạnh!
Vai bị ai đó tóm lấy!
Sức mạnh kinh người ập tới!
Trương Minh Vũ không khống chế được cơ thể mà ngã xuống!
Sức mạnh kinh khủng quá!
Mùi hương này...
Cúi đầu nhìn qua thì thấy đôi chân dài thanh mảnh...
Giọng nói quen thuộc vang lên: "Sao em vừa đến mấy chị đã nhường em trai cho em rồi?"
"Vậy em không ngại đâu nha!"
Giọng nói này là... Hàn Quân Ngưng!
Trương Minh Vũ lập tức mừng rỡ!
Chị sáu cũng về rồi!
Nhưng...
Đầu óc Trương Minh Vũ loạn mòng mòng, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra!
Tô Mang khoanh tay trước ngực nói: “Em sáu! Em có thể đừng bạo lực như thế được không!"
"Chị còn sợ bị em đập đấy!"
Liễu Thanh Duyệt cũng liếc mắt.
Hàn Quân Ngưng không thèm quan tâm, cô ấy nghiêng đầu cười nói: "Em trai thối, sao em lại trở thành người của mình chị sáu rồi?"
"Để ba chị đứng xem... có vẻ không hay lắm nhỉ?"
Nói xong, cô ấy liền ngoắc nhẹ ngón tay qua cằm Trương Minh Vũ!
Ực!
Trương Minh Vũ nuốt nước bọt.
Cũng tỉnh táo lại khỏi cơn khiếp sợ!
Bốn chị... đều đến rồi!
Trương Minh Vũ đứng dậy, hoang mang nói: "Các chị, sao các chị... lại về vậy?"
Tô Mang nhướng mày, cười nói: "Em trai đoán xem?"
Đoán?
Trương Minh Vũ lắc đầu, không đoán ra...
Một lúc sau Trương Minh Vũ mới lúng túng nói: “Các chị à, các chị nói cho em đi".
"Chẳng phải bọn chị sắp hoàn thành xong nhiệm vụ rồi sao?"
"Sao cả... bốn chị cùng về vậy..."
Bốn chị nhìn nhau.
Một giây sau bọn họ cùng bụm miệng cười.
Tiếng cười như tiếng chuông bạc vang khắp căn phòng.
Trương Minh Vũ càng hoang mang hơn.
Một lúc sau Hạ Hâm Điềm mới thần bí nói: “Được rồi, thời gian cấp bách, sau khi các chị làm xong việc liền phải quay về".
"Em ba, em đưa em trai thối lên phòng đi".
Mắt Tô Mang lóe sáng, cô ấy nói: "Được thôi!"
Nói xong cô ấy liền kéo lấy tay Trương Minh Vũ.
Bước nhanh lên trước!
Liễu Thanh Duyệt khó chịu nói: "Tại sao không phải em chứ?"
Tô Mang đắc ý nói: "Ai bảo chị là chị em chứ?"
Nói xong cô ấy không do dự nữa, kéo Trương Minh Vũ lên cầu thang tầng hai.
Trương Minh Vũ mặt mày hoang mang.
Rốt cuộc... họ định làm gì vậy?
Ba cô gái nhìn nhau.
Bắt đầu bận rộn.
Ở bên này Tô Mang kéo Trương Minh Vũ vào trong phòng.
Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Chị ba, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Các chị về đây làm gì vậy?"
Mắt Tô Mang lóe sáng, cô ấy kiêu ngạo nói: “Em quan tâm làm gì, tí nữa em sẽ biết thôi!"
Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài.
Nhịn kiểu này... thật khó chịu!
Tô Mang khoanh tay trước ngực, lặng lẽ nhìn Trương Minh Vũ từ đầu đến chân!
Trương Minh Vũ nổi hết da gà da vịt lên.
Tô Mang bĩu môi, khó chịu lầm bầm: "Không bằng bảo bọn họ lên, chỉ cho nhìn không cho sờ, khó chịu chết mất".
Nói xong cô ấy tức giận ngồi sang một bên.
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.
Chuyện gì thế này...
Thời gian thấm thoắt thoi đưa.
Tô Mang cũng di chuyển sang ngồi cạnh Trương Minh Vũ.
Hai người bắt đầu nói chuyện phiếm.
Nhưng bên ngoài vẫn chưa có động tĩnh gì.
Trương Minh Vũ hỏi lại mấy lần.
Nhưng Tô Mang vẫn không hề tiết lộ.
Một lúc sau, giọng nói ngọt ngào của Hạ Hâm Điềm vang lên: "Em ba! Em trai thối, hai người ra được rồi đó!"
Trương Minh Vũ nhướng mày!
Chương 428: Chúc mừng sinh nhật
Có thể đi ra được rồi ư?
Tô Mang hét lớn một tiếng: "Biết rồi!"
Trương Minh Vũ cười tươi.
Anh bước nhanh ra cửa.
"Đợi đã!"
Giọng nói vui tai của Tô Mang vang lên.
Trương Minh Vũ giật mình.
Tô Mang bước đôi chân dài, trên mặt là nụ cười xấu xa.
Nụ cười này....
Trương Minh Vũ lập tức cảm thấy hơi hoảng.
Tô Mang nhanh chóng đứng vững lại.
Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi:"Chị ba, sao vậy ạ?"
Anh cảm giác chị ba có âm mưu gì đó...
Tô Mang cười nói: "Không sao cả, chỉ không muốn cho em xem thôi".
"Quay lại đây".
Còn không cho mình xem?
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Cuối cùng chỉ có thể quay người, đứng đối mặt với cửa.
Tiếng bước chân vang lên, kèm theo đó là mùi hương mê người.
Hai cánh tay cô ấy vươn ra, chắn lấy mắt anh.
Tô Mang lại nói: "Đi thôi".
Trương Minh Vũ chỉ đành bước đi.
Không bao lâu sau họ đã đi đến cầu thang.
Tô Mang vui vẻ nói: "Dừng lại, nhắm mắt lại”.
Nhắm mắt?
Có bất ngờ gì sao?
Trương Minh Vũ cuối cùng cũng hiểu.
Nhưng là bất ngờ gì?
Trương Minh Vũ nhắm mắt lại, lặng lẽ chờ đợi.
Tô Mang nhanh chóng hạ tay xuống.
Tiếng bước chân lại vang lên, Tô Mang đi xuống.
Trương Minh Vũ đứng một mình ở cầu thang.
Không biết tại sao, trong lòng anh hơi căng thẳng....
Một lúc sau, giọng nói ngọt ngào của Hạ Hâm Điềm vang lên: "Được rồi, mở mắt ra đi!"
Trương Minh Vũ từ từ mở mắt ra.
Một giây sau, cơ thể anh run rẩy.
Trong phòng khách, bong bóng để khắp nơi, ánh đèn lung linh lấp lánh.
Nhờ có bọn họ, phòng khách đã hoàn toàn đổi thành bầu không khí khác!
Đủ loại hoa tươi được cắm khắp nơi, trang trí vô cùng xinh đẹp.
Trong phòng khách, Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt đứng hai bên.
Hạ Hâm Điềm và Hàn Quân Ngưng đẩy một chiếc xe qua.
Trên xe có một chiếc bánh gato cực lớn!
Ực!
Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt, cơ thể run rẩy!
Hôm nay... là sinh nhật của anh!
Ba năm qua, anh dường như đã quên mất rồi!
Nhưng mấy chị...
Chóp mũi Trương Minh Vũ hơi cay.
Bốn chị nhanh chóng xếp thành một hàng.
Nhìn nhau.
Họ đồng thanh hét lên: "Em trai thối, chúc mừng sinh nhật!"
Bốp bốp bốp!
Vừa dứt lời, pháo bông nổ khắp nơi.
Trương Minh Vũ mím môi.
Vô cùng cảm động.
Tô Mang kiêu ngạo nói: "Em trai thối, còn không xuống đi?"
Trương Minh Vũ cười ngu.
Bây giờ mới lững thững đi xuống.
Nhưng cơ thể anh như có dòng điện chạy qua vậy.
Ba năm rồi!
Anh không ngờ mình có thể tổ chức sinh nhật!
Cuối cùng anh cũng hiểu ra.
Bốn chị tụ tập ở đây là để tổ chức sinh nhật cho anh!
Trương Minh Vũ xuống tầng một.
Bốn chị bước nhanh qua, mặt ai cũng tràn đầy sự kích động.
Khóe miệng Trương Minh Vũ run rẩy.
Anh há miệng mãi mà chẳng nói được câu nào!
Hạ Hâm Điềm đội mũ cho Trương Minh Vũ.
Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt đứng hai bên, kéo lấy tay Trương Minh Vũ.
Kéo anh đến chỗ chiếc bánh gato.
Hạ Hâm Điềm cười nói: "Em trai, ước đi".
Trương Minh Vũ gật đầu.
Hai tay để trước ngược, nhắm mắt ước.
Bốn chị vẫn đang mỉm cười.
Trương Minh Vũ nhanh chóng mở mắt ra.
Thổi nến!
Nến tắt hết!
Hàn Quân Ngưng nhướng mày, cười xấu nói: "Em trai, mau ăn bánh gato đi!"
Trương Minh Vũ gật đầu.
Cầm dao lên bắt đầu cắt.
Hàn Quân Ngưng thầm ngoắc tay.
Ba cô gái mỉm cười xấu xa.
Họ thầm di chuyển đến sau lưng Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ đang vô cùng cảm động.
Nên không phát hiện ra.
Một giây sau, ba cô gái cùng xông lên!
Đẩy đầu Trương Minh Vũ vào bánh gato!
Trương Minh Vũ sợ giật mình!
Ngẩng đầu lên, trên mặt dính đầy bánh gato!
Ha ha ha!
Sau người vang lên tiếng cười của mấy cô gái.
Trương Minh Vũ đương nhiên không cam tâm, anh tóm lấy bánh, quay người về sau!
Bôi hết bánh lên mặt Tô Mang.
"Á!"
Tô Mang hét lên.
Cả phòng khách nhanh chóng loạn cào cào lên.
Chị đuổi em, tiếng cười không ngớt.
Không bao lâu sau, toàn bộ phòng khách toàn là bánh gato.
Mấy cô gái thở hổn hển, mồ hôi chảy ròng ròng.
Cả người Trương Minh Vũ đều là bánh ngọt, anh đang rúc trong góc tường.
Vô cùng tủi thân.
Trước mặt anh, Hàn Quân Ngưng quần áo chỉnh tề đứng đó.
Trong tay cầm đầy bánh gato.
Mặt vô cùng kiêu ngạo!
"Em trai thối, còn dám động vào chị không?", Hạ Hâm Điềm cười đểu hỏi.
Trương Minh Vũ tủi thân nói: "Không dám không dám... chị sáu chị đang bắt nạt em đó..."
Cố hết sức mà chẳng chạm được vào cô ấy!
Hàn Quân Ngưng càng đắc ý hơn.
Nhưng lúc này, mắt Trương Minh Vũ chợt lóe sáng.
Ba cô gái rón rén lại gần.
Ra dấu với Trương Minh Vũ rằng đừng có lên tiếng.
Trương Minh Vũ cười toét miệng: "Chị sáu, chị có tin em không cần ra tay cũng có thể khiến cho mặt chị dính đầy bánh không?"
Hàn Quân Ngưng liếc mắt, kiêu ngạo nói: "Em có mọc thêm hai tay cũng không động vào được chị đâu!"
Trương Minh Vũ cười đểu nói: “Chưa chắc đâu!"
Hàn Quân Ngưng đắc ý cười: "Vậy em thử xem!"
Trương Minh Vũ lắc lư hai tay, như đang làm phép!
Ánh mắt Hàn Quân Ngưng tràn ngập sự hoang mang.
Đang làm gì vậy?
Một giây sau, Trương Minh Vũ đột nhiên hét lớn: "Lên đi!"
Hàn Quân Ngưng sợ giật mình.
Một giây sau ba cô gái ào lên!
Nhanh tay bôi bánh lên mặt Hàn Quân Ngưng!
Hàn Quân Ngưng sững sờ!
Trương Minh Vũ mừng rỡ hét lớn: "Mau chạy đi!"
Nói xong liền lao ra xa.
Mấy cô gái bỏ chạy tứ phía.
Vui vẻ vô cùng!
Không biết bao lâu sau, mọi người không chạy được nữa.
Họ thở hổn hển ngồi dưới đất.
Trên mặt tràn ngập nụ cười.
Hàn Quân Ngưng mặt mày khó chịu, mỉm cười.
Hạ Hâm Điềm cười nói: "Thế nào hả em trai, có vui không?"
Trương Minh Vũ gật đầu.
Thực sự quá vui!
Chính anh cũng quên sinh nhật của mình, mà mấy chị....
Trương Minh Vũ cảm động vô cùng.
Bốn chị gái nhìn nhau, trong mắt lóe lên sự vui vẻ.
Một lúc sau Tô Mang không cười nữa, cô nói: "Em trai, yên tâm đi, các chị sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ của mình".
"Đến lúc đó chúng ta có thể ngày nào cũng vui vẻ rồi".
Vừa dứt lời, khuôn mặt mấy cô gái hiện lên vẻ nghiêm trọng.
Nhiệm vụ rất cấp bách.
Bọn họ cũng muốn nhanh chóng về chơi với Trương Minh Vũ.
Nhưng...
Trương Minh Vũ cười nói: "Các chị giúp em nhiều lắm rồi, không cần vội đâu".
"Bây giờ em đã có thể tự bảo vệ mình, mọi người... đừng để bản thân mệt quá".
Giọng nói gợi cảm của Liễu Thanh Duyệt vang lên: "Em trai thối cũng biết lo cho chúng ta đấy, đúng là lớn rồi nhỉ?"
Nói xong, cô ấy liền nhìn chằm chằm Trương Minh Vũ.
Cười không ngừng!
Hàn Quân Ngưng cũng mỉm cười, nói một cách xấu xa: "Đúng không? Lớn rồi sao?"
Vừa dứt lời, mấy cô gái liền cười xấu xa!
Chương 429: Cô ấy đang tắm...
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.
Không nói được gì...
May mà Hàn Quân Ngưng không nói gì nữa.
Phòng khách lại trở nên yên lặng.
Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn quanh, phát hiện ra vẻ mặt của các chị rất đau khổ.
Bọn họ... sắp phải đi rồi....
Lòng anh cũng rất chua xót.
Một lúc sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Các chị, hôm nay em thực sự rất vui".
"Mọi người không đến em cũng quên mất sinh nhật mình".
"Em thực sự rất vui đó".
Mấy cô gái nhìn nhau.
Một lúc sau bọn họ mỉm cười.
Họ nhanh chóng đi tắm, sau đó liền thay đồ.
Trương Minh Vũ ngồi trên ghế sofa.
Cảm thấy không nỡ xa các chị.
Haiz...
Một lúc sau Trương Minh Vũ thở dài.
Mấy chị tắm xong rồi.
Trương Minh Vũ cũng bước vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, đủ mùi hương hòa trộn lấy nhau.
Trương Minh Vũ không chần chừ nữa.
Anh mở vòi hoa sen ra, lặng lẽ tắm rửa.
Anh nhanh chóng tắm xong.
Trương Minh Vũ thay quần áo mới, lặng lẽ đi ra khỏi phòng tắm.
Ngẩng đầu nhìn.
Phòng khách toàn là bánh gato.
Trương Minh Vũ cảm thấy tim mình run lên.
Nhìn quanh một vòng.
Quả nhiên...
Không thấy... bốn chị đâu nữa.
Haizzz.
Trương Minh Vũ thở dài.
Cảm giác này... khó chịu quá.
Đúng là không dễ dàng gì mà...
Trương Minh Vũ lắc đầu, khẽ dựa vào ghế sofa.
Ban nãy còn vui vẻ.
Bây giờ...
Đúng lúc này tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Nhìn qua phát hiện ra Hạ Hâm Điềm đang đi xuống từ tầng hai.
Trương Minh Vũ mừng rỡ nói: “Chị hai chưa đi sao?"
Nói xong liền vội vàng đứng dậy.
Hạ Hâm Điềm khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo nói: "Chị còn chưa giúp em xong, sao có thể đi được?"
Nói xong, đôi mắt xinh đẹp của cô ấy hiện lên vẻ cưng chiều.
Trương Minh Vũ nhìn cô ấy.
Anh biết, như bình thường Hạ Hâm Điềm đã rời đi rồi.
Một lúc sau anh mới mỉm cười.
Giữa bọn họ không cần nói cảm ơn.
Hai người nhanh chóng ngồi xuống ghế sofa.
Vừa ngồi xuống, chuông điện thoại đã vang lên.
Hạ Hâm Điềm đắc ý mỉm cười nói: "Thế nào, hiệu suất làm việc của chị hai em nhanh chứ?"
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Chắc chắn là Vương Hạo gọi tới.
Cho dù nhanh thì cũng là Vương Hạo nhanh...
Cô ấy bắt máy.
Vương Hạo thở hổn hển nói: "Điềm Điềm! Anh... anh làm xong rồi! Cũng đã điều động năm mươi vệ sĩ ở thủ đô đến!"
Gã vừa nói vừa thở.
Mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự khiếp sợ.
Năm mươi vệ sĩ?
Hơn nữa tốc độ này...
Đỉnh thật!
Có vẻ như gia thế nhà Vương Hạo không đơn giản nhỉ...
Hạ Hâm Điềm lạnh lùng nói: "Được rồi, gửi địa chỉ qua đây".
Vương Hạo đồng ý luôn.
Cô ấy nhanh chóng cúp máy, Vương Hạo cũng gửi địa chỉ qua.
Hạ Hâm Điềm kiêu ngạo nói: "Được rồi, giải quyết xong chuyện của em rồi ấy nhé".
"Tí nữa em bảo nhà họ Lâm qua đó ở là được".
Trương Minh Vũ gật đầu.
Trong lòng kích động vô cùng!
Cuối cùng cũng giải quyết được rồi!
Mặc dù không biết thực lực của vệ sĩ của Vương Hạo thế nào.
Nhưng có tận 50 người!
Trương Minh Vũ có thể thả lỏng người rồi.
Hạ Hâm Điềm bĩu môi nói: "Biết trước sẽ xong nhanh như vậy thì đã đi với mấy đứa kia luôn rồi".
"Bây giờ chỉ còn lại mình chị, buồn ghê".
Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Trương Minh Vũ dần vụt tắt.
Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới nói: "Hay là chị hai ở chỗ em một đêm! Sáng ngày mai hẵng đi được không?"
"Dù sao cũng muộn thế này rồi, về chỗ chị cũng chẳng làm được gì".
Nói xong Trương Minh Vũ vô cùng mong đợi.
Mắt Hạ Hâm Điềm lóe sáng.
Ý kiến hay!
Nhưng...
Một lúc sau cô ấy cười nói: "Được, chị đi hỏi xem sao!"
Nói xong liền cầm điện thoại lên tầng.
Trương Minh Vũ vui vẻ xoa tay.
Nhất định sẽ ở lại!
Không bao lâu sau tiếng bước chân dồn dập vang lên!
Trương Minh Vũ trợn tròn mắt!
Bước chân nhanh vậy...
Vẻ mặt hí hửng của Hạ Hâm Điềm nhanh chóng xông đến!
Trương Minh Vũ cảm thấy hưng phấn, đây chắc chắn là tin tốt!
Hạ Hâm Điềm dừng bước, kích động nói: "Em trai, tối nay chị có thể ngủ lại đây rồi!"
Trương Minh Vũ trợn tròn mắt!
Tốt quá!
Cuối cùng cũng chị cũng có thể ở bên cạnh mình rồi!
Hạ Hâm Điềm nói tiếp: "Nhưng bây giờ chị phải đi quay quảng cáo, tối mới về được".
Trương Minh Vũ cười nói: "Không sao, chị mau đi đi, tối về với em là được".
"Vừa hay em cũng phải giải quyết chuyện nhà họ Lâm".
Hạ Hâm Điềm gật đầu!
Cô ấy nhanh chóng thu dọn đồ đi ra khỏi biệt thự.
Hạ Hâm Điềm lái xe rời đi.
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Hôm nay có tận bốn chị đến.
Nếu như đều đi, anh sẽ...
May quá!
Anh ngẩng đầu nhìn thời gian, đã bốn giờ hơn rồi.
Trương Minh Vũ cười tươi như hoa.
Anh đi ra đường.
Vừa định gọi một chiếc xe taxi, chiếc Mercedes quen thuộc dừng lại.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Sao Long Tam lại đến rồi?
Anh kéo cửa xe ra, ngồi vào trong xe.
Long Tam đạp chân ga.
Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Anh không ở nhà họ Lâm lại ra đây làm gì?"
Long Tam từ từ nói: "Ban ngày không nguy hiểm, nên tôi đến tìm cậu".
Trương Minh Vũ gật đầu.
Trương Minh Vũ nhanh chóng hưng phấn nói: "Tôi tìm được cứu viện rồi!"
Mắt Long Tam lóe lên sự kinh ngạc.
Tìm thấy rồi?
Trương Minh Vũ cười tươi như hoa nói: "Nhưng hiện nay vẫn phải bảo người nhà họ Lâm sang một nơi khác ở, nơi đó có vệ sĩ được huấn luyện, có thể bảo vệ được họ".
Long Tam nhíu mày.
Tìm được cứu viện nào vậy?
Nhưng vừa nghĩ liền hiểu.
Tài nguyên sau lưng Trương Minh Vũ... chỉ có thể dùng từ kinh khủng để hình dung.
Long Tam gật đầu.
Chiếc xe nhanh chóng đi đến cổng đại viện nhà họ Lâm.
Trương Minh Vũ xuống xe đi vào trong.
Trong đại viện có không ít người, họ đang túm năm tụm ba nói chuyện phiếm.
Ông cụ Lâm hạ lệnh, không ai được ra ngoài.
Ở trong nhà cũng buồn chán, chỉ có thể nói chuyện.
Sự xuất hiện của Trương Minh Vũ thu hút ánh mắt của mọi người.
Ánh mắt của ai cũng phức tạp.
Hồi trước, Trương Minh Vũ chỉ là con chuột trong nhà họ Lâm.
Nhưng bây giờ...
Trương Minh Vũ cũng chẳng thèm để ý, anh đi thẳng đến căn biệt thự trong cùng.
Lâm Kiều Hân ở nhà.
Trương Minh Vũ không thể không nhớ lại chuyện xảy ra sáng hôm nay.
Trong lòng cảm thấy kỳ lạ.
Anh nhanh chóng đi đến cửa.
Trương Minh Vũ lấy chìa khóa ra mở cửa đi vào trong.
Trong biệt thự vô cùng yên tĩnh.
Không có ai?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Lâm Kiều Hân đâu?
Anh sải bước, từ từ lên tầng hai.
Tìm hai phòng ngủ mà chẳng thấy bóng dáng cô đâu.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Chẳng nhẽ bị người khác bắt sao?
Dù sao ban nãy Long Tam cũng không ở đây!
Nghĩ đến đây Trương Minh Vũ cảm thấy hoảng loạn.
Anh lao xuống tầng hai.
Vừa định xuống tìm, thì nhà vệ sinh vang lên tiếng động rất khẽ.
Hả?
Trương Minh Vũ dừng bước.
Nhìn qua thì thấy trong nhà vệ sinh có bóng ai đó.
Dường như... đang ở trong?
Mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ hoang mang.
Cạch!
Cửa đột nhiên mở ra.
Cơ thể mềm mại gợi cảm của Lâm Kiều Hân đập vào mắt anh.
Quan trọng nhất là... cô chỉ cuốn mỗi cái khăn tắm....
Hả?
Vừa dứt lời Trương Minh Vũ liền sững sờ!
Lại lấy anh ra làm bia đỡ đạn à?
Khuôn mặt anh chàng méo xẹo đi!
Cái gì?
Chồng... á?
Chuyện này...
Anh chàng nghiến răng nghiến lợi, nắm đấm cũng run lên!
Một lúc sau, Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu!
Anh chàng nghiến răng nghiến lợi nói: "Điềm Điềm! Em... lừa anh đúng không?"
Trong ánh mắt tràn ngập vẻ mọng đợi!
Hạ Hâm Điềm kiêu ngọa nói: "Vương Hạo! Tôi lừa anh làm gì?"
Cô ấy còn chẳng thèm nhìn gã!
Vương Hạo cố nén lửa giận hét lên: "Không thể nào!"
"Anh biết rõ những ai theo đuổi em! Những người thực sự có sức uy hiếp chỉ có một vài người thôi!"
"Anh chưa từng gặp người này bao giờ!"
"Sao có thể chứ?"
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Tên này... tài thật!
Nghiên cứu rõ tình địch đến vậy?
Hạ Hâm Điềm khó chịu nói: "Được rồi, anh mau về thủ đô của anh đi, đừng có đến đây làm phiền tôi nữa".
"Tôi bảo đây là chồng tôi thì anh ấy là chồng tôi".
"Sau này đừng đến làm phiền tôi nữa".
"Nhỡ may chồng tôi mà ghen thì tôi không dỗ được đâu".
Khóe miệng Trương Minh Vũ không khỏi co giật.
Câu này...
Vương Hạo hít sâu một hơi.
Ghen tị ghê!
Vương Hạo nghiến răng nghiến lợi, tức giận nhìn chằm chằm Trương Minh Vũ!
Gã chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Trương Minh Vũ!
Trương Minh Vũ lắc đầu, không nói gì.
Một lúc sau, Vương Hạo tức giận nói: "Anh không tin! Không thể nào!"
Hạ Hâm Điềm đứng dậy bước tới.
Trương Minh Vũ càng bất lực hơn.
Vương Hạo nhíu mày, hơi... có dự cảm không lành!
Một giây sau, cô ấy khẽ di chuyển cơ thể.
Ngồi ngay trên đùi Trương Minh Vũ!
Hả?
Vương Hạo trợn tròn mắt!
Trương Minh Vũ cũng hoang mang không kém!
Đúng là... ngoài dự liệu mà...
Nhưng chưa hết!
Hạ Hâm Điềm khẽ cúi đầu, cắn lên mặt Trương Minh Vũ!
Tròng mắt Vương Hạo như sắp rớt ra đến nơi!
Đây... là sao?
Hạ Hâm Điềm nhanh chóng ngẩng đầu, vẫn ngồi trên đùi Trương Minh Vũ.
Ngọt ngào quá!
Hạ Hâm Điềm vô cùng hài lòng!
Vương Hạo nhìn thấy họ thân thiết thế.
Đây không thể nào là giả bộ!
Rắc rắc!
Nắm đấm của gã kêu răng rắc, răng nghiến ken két!
Tức quá!
Hạ Hâm Điềm nhướng mày, lạnh lùng nói: "Sao vậy, anh muốn đánh tôi hả?"
Vương Hạo vội vàng nói: "Điềm Điềm, em nói gì vậy, sao anh nỡ đánh em chứ!"
Hạ Hâm Điềm hỏi tiếp: "Vậy anh định đánh chồng tôi sao?"
Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt.
Kiểu xưng hô này... khó chịu quá...
Vương Hạo hít sâu một hơi!
Tròng mắt tràn ngập lửa giận!
Một lúc sau, Vương Hạo mới lạnh lùng nói: "Anh không đánh hắn, anh muốn xem xem hắn rốt cuộc hơn anh ở điểm nào!"
Càng nói càng tức!
Nói xong liền bước đến trước mặt Trương Minh Vũ!
Tức giận nhìn anh!
Trương Minh Vũ bất lực nói: "Hay là... em đi xuống trước đi?"
Hạ Hâm Điềm làm nũng: "Hừ, chồng à, sao anh lại ghét bỏ em vậy?"
Giọng nói này...
Cả người Trương Minh Vũ mềm nhũn ra...
Mắt Vương Hạo đỏ rực lên!
Trương Minh Vũ cười tươi, cưng chiều đáp: "Ái ôi, mau xuống đi, tí nữa chúng ta về nhà thân mật bao nhiêu cũng được, ngoan".
"Ở đây có người ngoài".
Chị hai, em đành giúp chị vậy!
Mắt Hạ Hâm Điềm lóe sáng, nói: "Về nhà thân mật bao nhiêu cũng được? Được nha!"
Nói xong liền vội vàng đứng dậy.
Cô ấy nắm lấy tay anh.
Hả?
Vương Hạo trợn tròn mắt.
Trương Minh Vũ khó hiểu, hoang mang hỏi: "Ơ... hả... em làm gì vậy?"
Hạ Hâm Điềm nói một cách đương nhiên: "Chẳng phải anh bảo về nhà thân mật bao nhiêu cũng được sao? Đi thôi! Em không đợi được nữa rồi!"
Mắt cô ấy lóe sáng!
Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.
Không biết nói gì...
Vương Hạo đã giận đến cực hạn!
Cũng ghen vô cùng!
Trương Minh Vũ cười nói: "Chúng ta còn nhiều thời gian, đừng vội".
"Khách đến đây rồi, chúng ta cũng nên tiếp đãi chứ".
Khách?
Hạ Hâm Điềm khó chịu liếc mắt.
Vương Hạo nghiến răng nghiến lợi: "Thằng nhãi, mày đang sỉ nhục tao hả?"
Hạ Hâm Điềm đập bàn nói: “Sao lại ăn nói như vậy với chồng tôi chứ!"
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.
Sao có thể gọi một cách thuận mồm như thế chứ...
Sắc mặt Vương Hạo lộ vẻ khổ sở, gã nghiến răng nói: "Điềm Điềm! Rốt cuộc anh thua hắn ở điểm nào chứ!"
"Tên nghèo hèn này... sử dụng chiêu gì để lừa em!"
"Em yên tâm, anh lập tức bắt hắn lộ nguyên hình!"
Nói xong gã liền tức giận nhìn Trương Minh Vũ!
Hạ Hâm Điềm nhíu mày.
Bốp!
Vương Hạo đập bàn nói: "Thằng nhãi, mày thuộc gia tộc nào ở Hoa Châu?"
Trương Minh Vũ cười nói: “Tôi chẳng thuộc gia tộc nào cả, tôi chỉ là người bình thường".
Vương Hạo nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy mày dựa vào cái gì để theo đuổi Điềm Điềm? Mày cũng xứng sao?"
Hạ Hâm Điềm kiêu ngạo nói: "Ai bảo anh ấy theo đuổi tôi? Là tôi theo đuổi anh ấy!"
Sắc mặt Vương Hạo đen sì!
Trương Minh Vũ duỗi tay tỏ vẻ bất lực!
Rắc rắc!
Vương Hạo cuộn chặt nắm đấm, tức giận nói: "Mày là cái thá gì?"
"Người đâu!"
Vừa dứt lời, tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Định ra tay hả?
Mấy cậu ấm chỉ biết dùng chiêu này thôi hả!
Hạ Hâm Điềm nhíu mày nói: "Vương Hạo! Anh muốn làm gì?"
Vương Hạo hít sâu một hơi, tức giận nói: “Điềm Điềm, em đừng có quản!"
"Ai theo đuổi em chính là kẻ thù của tôi!"
Vừa dứt lời, bốn tên to con đứng sau lưng gã!
Động tác chỉnh tề, mặt lạnh như tiền.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Mấy kẻ này... không đơn giản.
Vương Hạo gầm lên: "Đưa hắn đi cho tôi! Để chúng tôi nói chuyện với nhau!"
"Lên!"
Vừa dứt lời, bốn tên cao to xông lên!
Trương Minh Vũ cười khẩy.
Hạ Hâm Điềm đứng dậy, khó chịu nói: "Chồng, đánh họ đi!"
Đúng là bắt nạt người ta mà!
"Ha ha ha!"
Vương Hạo cười như điên, chế giễu nói: "Dựa vào hắn mà cũng muốn đánh vệ sĩ mà đích thân tôi bồi dưỡng sao?"
Trong mắt gã tràn ngập sự giễu cợt!
Cùng lúc này bốn tên to con xông lên!
Tốc độ cực nhanh!
Trương Minh Vũ đứng dậy, liên tiếp lùi về sau.
Anh nhanh chóng đi đến một nơi rộng rãi.
Tên cao to lao như tên bắn xông tới.
Tung một quyền ra!
Trương Minh Vũ cười tươi như hoa.
Đây chính là... thời khắc để tập luyện!
Trương Minh Vũ thu lại nấm đấm, dùng tay bóp!
Tốc độ cực nhanh, độ chuẩn xác lại không phải bàn nữa!
Bóp trúng rồi!
Nắm đấm hơi ngừng lại!
Trương Minh Vũ nhân thời cơ tung cước!
Hít!
Tên to con hít sâu một hơi lạnh!
Cơ thể lảo đảo ngã xuống đất!
Hả?
Vương Hạo nhíu mày, mắt lóe lên từng tia rét lạnh!
Tên nhãi này...
Bốp bốp bốp!
Tiếng động nặng nề vang lên!
Trương Minh Vũ bóp bách phát bách trúng!
Cánh tay ba tên cao to mệt oặt xuống, không dùng sức được!
Chỉ ba phút trôi qua, bốn tên to con đã gục ngã!
Mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự nghi ngờ.
Bốn tên này... không hề yếu!
Vương Hạo híp mắt, mắt lóe lên sự nghiêm trọng!
Hạ Hâm Điềm cười yêu kiều nói: "Chồng em giỏi quá!"
Chương 425: Có rồi!
Trương Minh Vũ cười toét miệng.
Được chị hai khen, anh bất giác cảm thấy đắc ý.
Chỉ là kiểu xưng hô này...
Vương Hạo vô cùng khiếp sợ.
Nhưng từ "chồng" này khiến Vương Hạo lại nổi giận!
Hạ Hâm Điềm khoanh tay trước ngực yêu kiều nói: "Sao vậy, chồng tôi lợi hại chứ?"
Vương Hạo hít sâu một hơi, tức giận nói: "Lợi hại? Lợi hại cục cứt!"
Nói xong gã liền lao lên như tên bắn!
Tung nắm đấm ra!
Trương Minh Vũ sững sờ.
Tốc độ này...
Vương Hạo cũng là con nhà võ sao?
Trương Minh Vũ cười toét miệng, trong lòng không khỏi phấn khởi!
Vương Hạo tức giận hét lên: "Thằng nhãi, chết đi!"
Nói xong liền tung quyền ra!
Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng!
Tôi bóp!
Nhưng tốc độ của Vương Hạo khá nhanh, anh không bóp trúng!
Nắm đấm của Vương Hạo lại gần!
Chân Trương Minh Vũ di chuyển, nhanh chóng né đòn!
Vương Hạo cười khẩy nói: "Chỉ biết tránh thôi à? Thằng nhãi, mày chỉ đến thế mà thôi!"
Nói xong lại xông lên!
Tung quyền ra!
Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng!
Tốc độ của Vương Hạo nhanh hơn mấy tên kia nhiều, muốn bóp nhất định phải dựa theo tốc độ để phán đoán thời cơ ra tay!
Nắm đấm của gã lại lao đến!
Trương Minh Vũ nhắm chuẩn thời cơ.
Duỗi tay ra bóp!
Bóp trúng rồi!
Trương Minh Vũ lập tức trợn tròn mắt!
Vô cùng mừng rỡ!
Lần này anh đã hiểu rõ quy luật rồi!
Vương Hạo nhíu mày!
Lối đánh... gì đây?
Một giây sau, ngón tay của Trương Minh Vũ dùng sức!
Hít!
Vương Hạo hít sâu một hơi!
Cánh tay lập tức tê dại!
Chiêu này...
Vương Hạo trợn tròn hai mắt, vô cùng ngạc nhiên!
Kinh khủng quá!
Nhưng còn chưa kịp phản ứng lại, nắm đấm của Trương Minh Vũ lại vung lên!
Vương Hạo muốn chống cự!
Nhưng... tay tê dại vô lực!
Đến lúc này gã cuối cùng cũng hiểu tại sao thuộc hạ của mình lại ngã xuống!
Gã giơ tay trái lên, hốt hoảng chống đỡ!
Bốp!
Tiếng động nặng nề vang lên!
Tay Vương Hạo đau nhức vô cùng!
Gã lùi về sau hai bước!
Mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự kinh ngạc.
Tên này... biết đánh nhỉ?
Vương Hạo vung tau, tức giận nói: “Thằng nhãi, mày giở trò gì vậy!"
"Ăn một đòn của tao đi!"
Một giây sau gã lại lao lên như bay, tung quyền vào anh!
Trương Minh Vũ lùi về sau hai bước!
Nhắm chuẩn thời cơ, lại bóp!
Trúng rồi!
Mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ hí hửng!
Càng đánh càng tự tin!
Vương Hạo nhíu mày, ánh mắt tràn ngập sự nghiêm trọng!
Kỳ quái quá!
Trương Minh Vũ lại dùng sức!
Cánh tay Vương Hạo tê dại, cơ thể vô lực!
Trương Minh Vũ nhân lúc này tung ra một cước!
Vương Hạo hoảng hốt tránh đòn!
Nhưng chân vừa lùi về sau, nắm đấm của Trương Minh Vũ đã tung tới!
Vương Hạo khiếp sợ!
Muốn tránh nhưng cơ thể không đứng vững!
Bốp!
Nắm đấm trúng thẳng lồng ngực Vương Hạo!
Vương Hạo liên tiếp lùi về sau! Ngã thẳng xuống đtấ!
Hạ Hâm Điềm đắc ý nói: "Chồng em lợi hại quá!"
Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt.
Lúc này Vương Hạo nằm trên đất giãy giụa đứng lên!
Trong mắt ngập tràn lửa giận!
Gã... bị đánh bại sao?
Hạ Hâm Điềm yêu kiều nói: "Sao vậy? Phục chưa?"
Vương Hạo hít sâu một hơi, tức giận nói: "Không phục!"
Hạ Hâm Điềm bĩu môi lạnh lùng đáp: "Không phục cũng phải nhịn!"
"Còn dám làm phiền tôi nữa thì đừng trách chồng tôi đánh anh!"
Vương Hạo cuộn chặt nắm đấm!
Hạ Hâm Điềm không thèm quan tâm, đắc ý nói: "Chồng, chúng ta đi thôi".
Nói xong liền duỗi tay ra kéo lấy tay Trương Minh Vũ!
Xoay người rời đi!
Vương Hạo nghiến răng ken két.
Nhưng...
Một lúc sau, Vương Hạo mới gầm lên: "Thằng nhãi, mày đợi đấy cho tao!"
Nộ khí xông thiên!
Quan trong nhất là... gã ghen vô cùng!
Hạ Hâm Điềm và Trương Minh Vũ nhanh chóng đi ra khỏi nhà hàng!
Chưa ăn được gì!
Họ ngồi vào trong xe.
Hạ Hâm Điềm bất lực nói: “Đi thôi, chúng ta chọn chỗ khác để ăn".
Trương Minh Vũ gật đầu.
Chiếc xe nhanh chóng rời đi.
Vương Hạo đứng bên cửa sổ, mắt lóe lên từng tia rét lạnh!
...
Mười lăm phút sau, chiếc xe đỗ trước cửa một nhà hàng Trung Hoa.
Hạ Hâm Điềm kéo tay Trương Minh Vũ đi vào.
Đói chết mất!
Chẳng bao lâu sau, món ăn đã được bưng lên.
Hạ Hâm Điềm xoa tay nói: "Cuối cùng cũng được ăn rồi!"
Nói xong liền ăn lấy ăn để!
Trương Minh Vũ cũng đói lắm rồi.
Chẳng bao lâu sau hai người đã ăn no.
Hạ Hâm Điềm ngồi dựa vào ghế, không hề giữ hình tượng mà xoa bụng mình.
Trương Minh Vũ im lặng ngồi nghỉ.
Nhìn qua phát hiện ra đã đến chiều rồi.
Sắp tối rồi.
Nhưng chuyện cứu viện...
Haizz.
Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài.
Hạ Hâm Điềm nhíu mày, khó chịu nói: “Em trai thối, rốt cuộc làm sao? Cứ thở dài thườn thượt thế?"
"Ai bắt nạt em?"
Nói xong liền ngồi thẳng người!
Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "À... không có, bây giờ không ai dám bắt nạt em nữa".
Hạ Hâm Điềm từ từ dựa vào ghế, hỏi: "Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có chuyện không nói được với chị hai à?"
Trương Minh Vũ thở dài buồn rầu nói: “Cũng không có chuyện gì, chỉ là gần đây có người muốn giết người nhà họ Lâm".
"Em... sắp không bảo vệ được họ nữa".
"Nên đang buồn bực vì chuyện này đây".
Nói xong, lòng anh không khỏi phiền muộn.
Hạ Hâm Điềm nghi ngờ hỏi: "Người nhà họ Lâm? Em quản họ làm gì?"
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ nói: "Chị hai, đây là nhiệm vụ sư phụ giao cho em!"
Hạ Hâm Điềm bừng tỉnh đáp: "À... đúng đúng đúng, thế thì phải bảo vệ thật tốt".
Trương Minh Vũ tức giận liếc mắt.
Hạ Hâm Điềm than thở: "Em trai, sư phụ đã ra lệnh, bọn chị không thể nhúng tay vào nhà họ Lâm..."
"Muốn giúp em cũng không giúp được".
Trương Minh Vũ cười nói:"Ái ôi, chị hai, em biết các chị không giúp được em nên em cũng không định để các chị giúp em".
Hạ Hâm Điềm mím môi, có hơi buồn.
Em trai gặp chuyện mà không giúp được...
Nhưng lúc này mắt cô ấy đột nhiên lóe sáng!
Có rồi.
Hạ Hâm Điềm kích động nói: "Em trai thối! Chị có cách giúp em rồi!"
Hả?
Trương Minh Vũ kinh ngạc hỏi: “Thật sao? Cách gì vậy?"
Hạ Hâm Điềm cười đắc ý: "Mặc dù chị không giúp được em nhưng chị có thể tìm người giúp em!”
Trương Minh Vũ hoang mang.
Tìm người giúp.
Hạ Hâm Điềm vỗ vào miệng, sửa lại: "Không phải, là... giúp em... tìm người giúp em!"
Trương Minh Vũ càng hoàng mang hơn.
Hạ Hâm Điềm nhanh chóng đứng dậy, mở cửa sổ bên cạnh ra.
Hả?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Chị hai... định làm gì vậy?
Một giây sau, Hạ Hâm Điềm hét lớn: "Vương Hạo! Lại đây cho tôi!"
Vương Hạo?
Trương Minh Vũ trợn trừng mắt.
Hạ Hâm Điềm không đợi nữa, di chuyển chân.
Cô ấy ung dung ngồi cạnh Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Vương Hạo cũng đến sao?"
Hạ Hâm Điềm bĩu môi lầm bầm: "Tên đó bám dai như đỉa".
Bịch bịch bịch!
Vừa dứt lời, tiếng bước chân dồn dập vang lên!
Nhìn qua, Vương Hạo vội vàng xông lên!
Trương Minh Vũ cạn lời.
Đúng là... thần tốc mà!
Vương Hạo thở hổn hển hỏi: "Điềm Điềm! Em gọi anh sao?"
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.
Ban nãy còn...
Bây giờ lại...
Hạ Hâm Điềm hất hàm, lạnh lùng nói: "Ngồi xuống đi".
Vừa dứt lời, ánh mắt Vương Hạo lóe lên sự mừng rỡ!
Để mình ngồi xuống sao?
"Ừ!"
Vương Hạo kích động đáp!
Trương Minh Vũ cạn lời.
Nhưng chưa nghĩ nhiều, tay đột nhiên mềm ra...
Chương 426: Về nhà... thân mật?
Hả?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Cúi đầu nhìn qua, Hạ Hâm Điềm đang kéo tay anh.
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Nụ cười trên mặt Vương Hạo biến mất, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo!
Giọng nói lạnh lùng của Hạ Hâm Điềm lại vang lên: "Tôi gọi anh đến là muốn nhờ anh giúp chuyện này".
Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ liền sững sờ.
Bảo gã giúp?
Sao gã có thể giúp chứ?
Mắt Vương Hạo phát sáng, gã vui vẻ nói: "Điềm Điềm! Có chuyện gì em cứ nói!"
"Chỉ cần làm được, anh sẽ không từ chối!"
Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt.
Chết cũng không từ chối sao...
Hạ Hâm Điềm xoa cánh tay mình.
Da gà nổi hết cả lên!
Một lúc sau, Hạ Hâm Điềm mới đáp: "Đối với anh mà nói chẳng phải việc gì lớn, chỉ là bảo anh mua một cái đại viện ở Hoa Châu, sau đó luyện vệ sĩ của anh ở đây".
"Được không?"
Hả?
Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ và Vương Hạo liền sững sờ.
Ý... cô ấy là sao?
Một lúc sau, Vương Hạo mới hỏi: "Điềm Điềm, tại... sao lại phải làm thế?"
Hạ Hâm Điềm lạnh lùng nói: "Tôi bảo anh giúp, anh có giúp không!"
"Giúp!"
Vương Hạo không hề chần chừ, lập tức đáp: "Điềm Điềm, đây là lần đầu tiên em nhờ anh giúp, dù có phải hái sao trên trời anh cũng giúp!"
"Anh hoàn toàn có thể lập một công ty con của gia tộc chúng ta ở Hoa Châu!"
Hạ Hâm Điềm cười đắc ý.
Trương Minh Vũ hoang mang, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đây là đang giúp anh sao?
Hạ Hâm Điềm yêu kiều nói: "Được rồi, anh mau làm đi, mua nhà sau đó huấn luyện vệ sĩ".
"Có thể hoàn thành trước tối nay chứ?"
Tối nay?
Vương Hạo và Trương Minh Vũ trợn tròn mắt!
Đâu phải đẻ trứng, sao nhanh vậy được?
Hạ Hâm Điềm nhíu mày: "Rốt cuộc anh có làm được không?"
Vương Hạo sợ giật mình, vội vàng đáp: “Được! Sao lại không được chứ!”
"Điềm Điềm, em bảo anh mua đại viện làm gì?"
Hạ Hâm Điềm đắc ý mỉm cười: "Anh mua đại viện để huấn luyện vệ sĩ, sau đó bảo người nhà chồng tôi vào ở".
Hả?
Vừa dứt lời, Vương Hạo và Trương Minh Vũ lập tức trợn tròn mắt!
Hóa ra... là vậy?
Mắt Trương Minh Vũ lóe sáng.
Nếu như có vệ sĩ thì đúng là an toàn hơn nhiều.
Trương Minh Vũ cười tươi như hoa.
Nhưng Vương Hạo thì ngớ người.
Một lúc sau Vương Hạo mới trợn mắt há mồm hỏi: "Điềm Điềm, em... nói cái gì cơ? Em bảo anh mua đại viện huấn luyện vệ sĩ để bảo vệ... người nhà hắn?"
"Điềm Điềm... em quá đáng thế!"
Trương Minh Vũ không cười nữa.
Đúng là... quá đáng quá...
Hạ Hâm Điềm liếc mắt, khó chịu nói: "Không giúp thì nói luôn đi, đỡ làm mất thời gian của người ta".
Vương Hạo cuộn chặt nắm đấm, tức giận nói: "Không giúp!"
Hạ Hâm Điềm lạnh lùng nói: "Không giúp được mà không nói sớm, tôi còn tưởng anh đáng tin lắm cơ".
Trương Minh Vũ có hơi thất vọng.
Vương Hạo tức giận vô cùng!
Quá đáng quá!
Hạ Hâm Điềm cầm điện thoại lên lầm bầm nói: "Nếu sớm biết không được tôi đã gọi cho Triệu Tuấn rồi, anh ta vẫn đàn ông hơn nhiều".
Nói xong liền cầm máy lên bấm số.
Nhưng Vương Hạo nghe thấy vậy xong liền trợn tròn mắt!
Triệu Tuấn!
Là tình địch lớn nhất của gã!
Cái này...
Vương Hạo sững sờ.
Hạ Hâm Điềm không hề quan tâm, tìm số điện thoại, ra vẻ như đang bấm số!
"Đợi đã!"
Vương Hạo tức giận hét lớn!
Hả?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Hạ Hâm Điềm đắc ý mỉm cười, giả vờ khó chịu nói: "Anh muốn làm gì nữa đây?"
Vương Hạo vội vàng nói: "Điềm Điềm, em đừng tìm hắn! Anh... anh làm!"
Hạ Hâm Điềm khó chịu nói: "Anh làm việc gì cũng lề mề, thôi đi vậy".
Nói xong lại tiếp tục gọi điện.
Vương Hạo vội vàng nói: "Anh không hề mề! Anh không lề mề nữa, anh nhất định mạnh hơn Triệu Tuấn mà!"
“Điềm Điềm, em xem này!"
"Trước tối nay xử lý tất cả chuyện này cho tôi!"
"Tối là phải vào ở được!"
"Em đợi chút, tối anh sẽ gửi địa chỉ cho em!"
Nói xong liền quay người đi ra khỏi nhà hàng!
Trương Minh Vũ trợn mắt há mồm.
Cuộc điện thoại của Hạ Hâm Điềm... có tác dụng đến vậy sao?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Hạ Hâm Điềm mỉm cười đắc ý!
"Hoàn thành!"
Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Chị hai, vệ sĩ của họ... có thể đánh lại người của Thần Ẩn không?"
Hạ Hâm Điềm xua tay đắc ý nói: "Yên tâm đi, vệ sĩ của bọn họ nổi tiếng ở thủ đô lắm đó".
"Mạnh hơn cảnh sát nhiều!"
Hả?
Trương Minh Vũ trợn tròn mắt, mắt lóe lên sự kinh ngạc!
Đây... là thật sao?
Một giây sau, Trương Minh Vũ lập tức vui vẻ!
Như vậy là có viện binh rồi!
Trương Minh Vũ cười nói: "Vậy cảm ơn chị hai nha".
"Chỉ có điều... làm như vậy có được coi là làm trái quy định không?"
Hạ Hâm Điềm xua tay nói: "Liên quan gì đến chị đâu, đây là chuyện giữa em và Vương Hạo mà".
"Giữa mấy người... là giao dịch".
Nói xong, mắt cô ấy lóe lên sự tinh ranh.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Vậy... cũng được sao?
Nhưng mọi chuyện đã bắt đầu rồi, Trương Minh Vũ đương nhiên sẽ không nói nhiều.
Bây giờ quan trong nhất là chuyển toàn bộ người nhà họ Lâm qua đó!
Có người bảo vệ nhất định sẽ an toàn hơn nhiều!
Hơn nữa Long Tam Long Thất...
Hi hi!
Trương Minh Vũ bất giác cảm thấy hứng khởi!
Vậy cũng được coi là đã giải quyết xong mọi việc rồi!
Hạ Hâm Điềm yêu kiều nói: "Chị giúp em việc này. em định báo đáp chị thế nào?"
Hả?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Một lúc sau mới lúng túng cười nói: "Chị hai, muốn em báo đáp thế nào? Hay là... ngày mai em dẫn chị đi chơi nhé?"
Hạ Hâm Điềm lóe sáng: "Chơi?"
"Chơi... ai?"
Phụt!
Trương Minh Vũ suýt nữa phun máu ra!
Cái gì mà chơi ai...
Cuối cùng anh không chịu nổi ánh mắt kỳ dị của Hạ Hâm Điềm.
Chỉ đành đầu hàng.
Trương Minh Vũ lúng túng nói: "Cái kia... tối nay nói tiếp đi, chúng ta đi trước đi...."
Hạ Hâm Điềm đắc ý cười nói: "Đi thôi".
Nói xong liền đi ra khỏi nhà hàng.
Trương Minh Vũ đi ngay theo sau.
Hai người nhanh chóng ngồi vào trong xe.
Xe khởi động rồi.
Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"
Hạ Hâm Điềm đeo kính râm yêu kiều nói: "Không đi đâu cả, em hỏi chị nhiều vậy làm gì?"
Hả?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Chần chừ một lúc cuối cùng anh vẫn không nói gì.
Dù sao bây giờ cũng khá nhàn.
Bây giờ chỉ cần Vương Hạo ở bên kia gửi địa chỉ.
Không bao lâu sau, chiếc xe dừng lại.
Trương Minh Vũ ngẩng đầu lên nhìn.
Hả?
Sao lại về nhà rồi?
Trương Minh Vũ trợn tròn mắt.
Chiếc xe dừng ở cổng biệt thự...
Hạ Hâm Điềm xuống xe rồi.
Trương Minh Vũ mở cửa xe đi xuống.
"Chị hai, sao chúng ta lại về nhà vậy", Trương Minh Vũ hoang mang hỏi.
Hạ Hâm Điềm đắc ý mỉm cười: "Em quên mất ban nãy mình nói gì rồi sao?"
Hả?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Hạ Hâm Điềm cười xấu xa nói: "Chẳng phải em bảo... về nhà để âu yếm nhau sao?"
Chương 427: Bốn chị... tập hợp?
Vừa dứt lời, cơ thể Trương Minh Vũ liền cứng đờ!
Cái này...
Cơ thể anh run rẩy kịch liệt!
Mắt Hạ Hâm Điềm lóe sáng, cô ấy vui vẻ nói: “Mau lên! Chị không đợi được nữa rồi!"
Nói xong liền kéo tay Trương Minh Vũ!
Xông vào phòng!
Tim Trương Minh Vũ sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi!
Chị hai... kinh khủng quá!
Hai người nhanh chóng đi vào phòng.
Hạ Hâm Điềm đẩy Trương Minh Vũ ngã xuống ghế sofa!
Sắc mặt vô cùng hưng phấn!
Trương Minh Vũ sợ giật mình!
"Chị hai, chị... chị... chị sao vậy?", Trương Minh Vũ hoang mang hỏi.
Đột nhiên thấy vẻ mặt này...
Hạ Hâm Điềm cười đắc ý nói: "Ban nãy chẳng phải nói rồi sao, sao em còn hỏi vậy?"
"Em trai thối, em muốn thân mật với chị như thế nào?"
Nói xong con ngươi cô ấy tràn ngập vẻ kích động!
Ực!
Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt, tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi!
Lúc này Hạ Hâm Điềm xoa tay, từ từ lại gần!
Mặt cô ấy hiện lên nụ cười xấu xa!
Trương Minh Vũ sợ sệt, lúng túng cười nói: "Chị hai, chị... chị đừng đùa mà..."
Nhưng Hạ Hâm Điềm vẫn áp lại gần!
Nụ cười xấu xa trên khuôn mặt càng ngày càng tươi hơn!
Ực!
Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt.
Anh ngẩn người rồi!
Một giây sau, cơ thể uyển chuyển của Hạ Hâm Điềm vọt lên, nhào lên người Trương Minh Vũ!
Trương Minh Vũ không tránh, có tránh cũng không tránh được!
Nhưng Hạ Hâm Điềm làm được một nửa thì dừng lại!
Hả?
Trương Minh Vũ trợn tròn mắt, ánh mắt tràn ngập sự hoang mang!
Chị hai rốt cuộc định làm gì vậy?
Nhưng lúc này mùi hương kỳ lạ ập tới.
Đằng sau đột nhiên có động tĩnh!
Hả?
Trương Minh Vũ trợn tròn mắt!
Nhưng chưa kịp phản ứng lại, một dáng người mềm mại đã chui vào lòng anh!
Trương Minh Vũ sững sờ!
Có người?
Nhìn lại mới phát hiện ra... người trong lòng là Liễu Thanh Duyệt!
Chị tư!
Trương Minh Vũ sững sờ!
Hạ Hâm Điềm nhíu mày nói: "Em tư, em... sao em lại ra tay trước chứ?"
Trương Minh Vũ sững sờ.
Liễu Thanh Duyệt đắc ý nói: "Chị hai, ai bảo chị không chủ động chứ?"
"Mấy chị em như hổ đói thế này, chị không chủ động thì sao sơ múi được gì của em trai?”
Trong lời nói tràn ngập sự đắc ý.
Trương Minh Vũ trợn tròn mắt.
Sao chị tư lại đến vậy?
Đúng lúc này, một giọng nói dễ nghe vang lên: "Chị cũng đến nè!"
Sau ghế lại có một người nữa!
Tròng mắt Trương Minh Vũ co rụt lại.
Một giây sau, lại có một bóng người đè lên phía sau!
Tô Mang?
Hạ Hâm Điềm tức giận nói: “Em ba, em cũng vậy sao?"
Tô Mang đắc ý nói: “Được rồi chị hai, chị chơi với em trai cả ngày rồi, đến lượt chúng em rồi chứ?"
Hạ Hâm Điềm khoanh tay trước ngực, bất mãn nói: "Chơi cả ngày thì sao? Chị đã sơ múi được gì đâu!"
Tô Mang kiêu ngạo nói: "Chị còn muốn sờ mó bao nhiêu nữa!"
Lúc này Trương Minh Vũ mới hoàn hồn.
Trên người anh vô cùng mềm mại.
Sự xuất hiện của hai chị gái khiến đầu óc anh trống rỗng!
Ực!
Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt.
Hoàn toàn không biết phải nói gì!
Nhưng lúc này, tiếng bước chân dồn dập vang lên!
Kèm theo đó là khí tức ác liệt!
Hả?
Cơ thể Trương Minh Vũ co rụt lại.
Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt ngẩng đầu, mặt lộ vẻ hoảng loạn!
"Á!"
Hai cô gái kêu lên thất thanh, vội vàng đứng sang một bên.
Trương Minh Vũ giật mình.
Sao vậy?
Tiếng bước chân ngày càng gần!
Trương Minh Vũ ngồi dậy theo bản năng!
Một giây sau, mùi hương ập tới!
Tim Trương Minh Vũ co lại.
Còn chưa kịp hoàn hồn đã cảm thấy có người ngồi cạnh!
Vai bị ai đó tóm lấy!
Sức mạnh kinh người ập tới!
Trương Minh Vũ không khống chế được cơ thể mà ngã xuống!
Sức mạnh kinh khủng quá!
Mùi hương này...
Cúi đầu nhìn qua thì thấy đôi chân dài thanh mảnh...
Giọng nói quen thuộc vang lên: "Sao em vừa đến mấy chị đã nhường em trai cho em rồi?"
"Vậy em không ngại đâu nha!"
Giọng nói này là... Hàn Quân Ngưng!
Trương Minh Vũ lập tức mừng rỡ!
Chị sáu cũng về rồi!
Nhưng...
Đầu óc Trương Minh Vũ loạn mòng mòng, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra!
Tô Mang khoanh tay trước ngực nói: “Em sáu! Em có thể đừng bạo lực như thế được không!"
"Chị còn sợ bị em đập đấy!"
Liễu Thanh Duyệt cũng liếc mắt.
Hàn Quân Ngưng không thèm quan tâm, cô ấy nghiêng đầu cười nói: "Em trai thối, sao em lại trở thành người của mình chị sáu rồi?"
"Để ba chị đứng xem... có vẻ không hay lắm nhỉ?"
Nói xong, cô ấy liền ngoắc nhẹ ngón tay qua cằm Trương Minh Vũ!
Ực!
Trương Minh Vũ nuốt nước bọt.
Cũng tỉnh táo lại khỏi cơn khiếp sợ!
Bốn chị... đều đến rồi!
Trương Minh Vũ đứng dậy, hoang mang nói: "Các chị, sao các chị... lại về vậy?"
Tô Mang nhướng mày, cười nói: "Em trai đoán xem?"
Đoán?
Trương Minh Vũ lắc đầu, không đoán ra...
Một lúc sau Trương Minh Vũ mới lúng túng nói: “Các chị à, các chị nói cho em đi".
"Chẳng phải bọn chị sắp hoàn thành xong nhiệm vụ rồi sao?"
"Sao cả... bốn chị cùng về vậy..."
Bốn chị nhìn nhau.
Một giây sau bọn họ cùng bụm miệng cười.
Tiếng cười như tiếng chuông bạc vang khắp căn phòng.
Trương Minh Vũ càng hoang mang hơn.
Một lúc sau Hạ Hâm Điềm mới thần bí nói: “Được rồi, thời gian cấp bách, sau khi các chị làm xong việc liền phải quay về".
"Em ba, em đưa em trai thối lên phòng đi".
Mắt Tô Mang lóe sáng, cô ấy nói: "Được thôi!"
Nói xong cô ấy liền kéo lấy tay Trương Minh Vũ.
Bước nhanh lên trước!
Liễu Thanh Duyệt khó chịu nói: "Tại sao không phải em chứ?"
Tô Mang đắc ý nói: "Ai bảo chị là chị em chứ?"
Nói xong cô ấy không do dự nữa, kéo Trương Minh Vũ lên cầu thang tầng hai.
Trương Minh Vũ mặt mày hoang mang.
Rốt cuộc... họ định làm gì vậy?
Ba cô gái nhìn nhau.
Bắt đầu bận rộn.
Ở bên này Tô Mang kéo Trương Minh Vũ vào trong phòng.
Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Chị ba, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?"
"Các chị về đây làm gì vậy?"
Mắt Tô Mang lóe sáng, cô ấy kiêu ngạo nói: “Em quan tâm làm gì, tí nữa em sẽ biết thôi!"
Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài.
Nhịn kiểu này... thật khó chịu!
Tô Mang khoanh tay trước ngực, lặng lẽ nhìn Trương Minh Vũ từ đầu đến chân!
Trương Minh Vũ nổi hết da gà da vịt lên.
Tô Mang bĩu môi, khó chịu lầm bầm: "Không bằng bảo bọn họ lên, chỉ cho nhìn không cho sờ, khó chịu chết mất".
Nói xong cô ấy tức giận ngồi sang một bên.
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.
Chuyện gì thế này...
Thời gian thấm thoắt thoi đưa.
Tô Mang cũng di chuyển sang ngồi cạnh Trương Minh Vũ.
Hai người bắt đầu nói chuyện phiếm.
Nhưng bên ngoài vẫn chưa có động tĩnh gì.
Trương Minh Vũ hỏi lại mấy lần.
Nhưng Tô Mang vẫn không hề tiết lộ.
Một lúc sau, giọng nói ngọt ngào của Hạ Hâm Điềm vang lên: "Em ba! Em trai thối, hai người ra được rồi đó!"
Trương Minh Vũ nhướng mày!
Chương 428: Chúc mừng sinh nhật
Có thể đi ra được rồi ư?
Tô Mang hét lớn một tiếng: "Biết rồi!"
Trương Minh Vũ cười tươi.
Anh bước nhanh ra cửa.
"Đợi đã!"
Giọng nói vui tai của Tô Mang vang lên.
Trương Minh Vũ giật mình.
Tô Mang bước đôi chân dài, trên mặt là nụ cười xấu xa.
Nụ cười này....
Trương Minh Vũ lập tức cảm thấy hơi hoảng.
Tô Mang nhanh chóng đứng vững lại.
Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi:"Chị ba, sao vậy ạ?"
Anh cảm giác chị ba có âm mưu gì đó...
Tô Mang cười nói: "Không sao cả, chỉ không muốn cho em xem thôi".
"Quay lại đây".
Còn không cho mình xem?
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Cuối cùng chỉ có thể quay người, đứng đối mặt với cửa.
Tiếng bước chân vang lên, kèm theo đó là mùi hương mê người.
Hai cánh tay cô ấy vươn ra, chắn lấy mắt anh.
Tô Mang lại nói: "Đi thôi".
Trương Minh Vũ chỉ đành bước đi.
Không bao lâu sau họ đã đi đến cầu thang.
Tô Mang vui vẻ nói: "Dừng lại, nhắm mắt lại”.
Nhắm mắt?
Có bất ngờ gì sao?
Trương Minh Vũ cuối cùng cũng hiểu.
Nhưng là bất ngờ gì?
Trương Minh Vũ nhắm mắt lại, lặng lẽ chờ đợi.
Tô Mang nhanh chóng hạ tay xuống.
Tiếng bước chân lại vang lên, Tô Mang đi xuống.
Trương Minh Vũ đứng một mình ở cầu thang.
Không biết tại sao, trong lòng anh hơi căng thẳng....
Một lúc sau, giọng nói ngọt ngào của Hạ Hâm Điềm vang lên: "Được rồi, mở mắt ra đi!"
Trương Minh Vũ từ từ mở mắt ra.
Một giây sau, cơ thể anh run rẩy.
Trong phòng khách, bong bóng để khắp nơi, ánh đèn lung linh lấp lánh.
Nhờ có bọn họ, phòng khách đã hoàn toàn đổi thành bầu không khí khác!
Đủ loại hoa tươi được cắm khắp nơi, trang trí vô cùng xinh đẹp.
Trong phòng khách, Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt đứng hai bên.
Hạ Hâm Điềm và Hàn Quân Ngưng đẩy một chiếc xe qua.
Trên xe có một chiếc bánh gato cực lớn!
Ực!
Trương Minh Vũ khó khăn nuốt nước bọt, cơ thể run rẩy!
Hôm nay... là sinh nhật của anh!
Ba năm qua, anh dường như đã quên mất rồi!
Nhưng mấy chị...
Chóp mũi Trương Minh Vũ hơi cay.
Bốn chị nhanh chóng xếp thành một hàng.
Nhìn nhau.
Họ đồng thanh hét lên: "Em trai thối, chúc mừng sinh nhật!"
Bốp bốp bốp!
Vừa dứt lời, pháo bông nổ khắp nơi.
Trương Minh Vũ mím môi.
Vô cùng cảm động.
Tô Mang kiêu ngạo nói: "Em trai thối, còn không xuống đi?"
Trương Minh Vũ cười ngu.
Bây giờ mới lững thững đi xuống.
Nhưng cơ thể anh như có dòng điện chạy qua vậy.
Ba năm rồi!
Anh không ngờ mình có thể tổ chức sinh nhật!
Cuối cùng anh cũng hiểu ra.
Bốn chị tụ tập ở đây là để tổ chức sinh nhật cho anh!
Trương Minh Vũ xuống tầng một.
Bốn chị bước nhanh qua, mặt ai cũng tràn đầy sự kích động.
Khóe miệng Trương Minh Vũ run rẩy.
Anh há miệng mãi mà chẳng nói được câu nào!
Hạ Hâm Điềm đội mũ cho Trương Minh Vũ.
Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt đứng hai bên, kéo lấy tay Trương Minh Vũ.
Kéo anh đến chỗ chiếc bánh gato.
Hạ Hâm Điềm cười nói: "Em trai, ước đi".
Trương Minh Vũ gật đầu.
Hai tay để trước ngược, nhắm mắt ước.
Bốn chị vẫn đang mỉm cười.
Trương Minh Vũ nhanh chóng mở mắt ra.
Thổi nến!
Nến tắt hết!
Hàn Quân Ngưng nhướng mày, cười xấu nói: "Em trai, mau ăn bánh gato đi!"
Trương Minh Vũ gật đầu.
Cầm dao lên bắt đầu cắt.
Hàn Quân Ngưng thầm ngoắc tay.
Ba cô gái mỉm cười xấu xa.
Họ thầm di chuyển đến sau lưng Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ đang vô cùng cảm động.
Nên không phát hiện ra.
Một giây sau, ba cô gái cùng xông lên!
Đẩy đầu Trương Minh Vũ vào bánh gato!
Trương Minh Vũ sợ giật mình!
Ngẩng đầu lên, trên mặt dính đầy bánh gato!
Ha ha ha!
Sau người vang lên tiếng cười của mấy cô gái.
Trương Minh Vũ đương nhiên không cam tâm, anh tóm lấy bánh, quay người về sau!
Bôi hết bánh lên mặt Tô Mang.
"Á!"
Tô Mang hét lên.
Cả phòng khách nhanh chóng loạn cào cào lên.
Chị đuổi em, tiếng cười không ngớt.
Không bao lâu sau, toàn bộ phòng khách toàn là bánh gato.
Mấy cô gái thở hổn hển, mồ hôi chảy ròng ròng.
Cả người Trương Minh Vũ đều là bánh ngọt, anh đang rúc trong góc tường.
Vô cùng tủi thân.
Trước mặt anh, Hàn Quân Ngưng quần áo chỉnh tề đứng đó.
Trong tay cầm đầy bánh gato.
Mặt vô cùng kiêu ngạo!
"Em trai thối, còn dám động vào chị không?", Hạ Hâm Điềm cười đểu hỏi.
Trương Minh Vũ tủi thân nói: "Không dám không dám... chị sáu chị đang bắt nạt em đó..."
Cố hết sức mà chẳng chạm được vào cô ấy!
Hàn Quân Ngưng càng đắc ý hơn.
Nhưng lúc này, mắt Trương Minh Vũ chợt lóe sáng.
Ba cô gái rón rén lại gần.
Ra dấu với Trương Minh Vũ rằng đừng có lên tiếng.
Trương Minh Vũ cười toét miệng: "Chị sáu, chị có tin em không cần ra tay cũng có thể khiến cho mặt chị dính đầy bánh không?"
Hàn Quân Ngưng liếc mắt, kiêu ngạo nói: "Em có mọc thêm hai tay cũng không động vào được chị đâu!"
Trương Minh Vũ cười đểu nói: “Chưa chắc đâu!"
Hàn Quân Ngưng đắc ý cười: "Vậy em thử xem!"
Trương Minh Vũ lắc lư hai tay, như đang làm phép!
Ánh mắt Hàn Quân Ngưng tràn ngập sự hoang mang.
Đang làm gì vậy?
Một giây sau, Trương Minh Vũ đột nhiên hét lớn: "Lên đi!"
Hàn Quân Ngưng sợ giật mình.
Một giây sau ba cô gái ào lên!
Nhanh tay bôi bánh lên mặt Hàn Quân Ngưng!
Hàn Quân Ngưng sững sờ!
Trương Minh Vũ mừng rỡ hét lớn: "Mau chạy đi!"
Nói xong liền lao ra xa.
Mấy cô gái bỏ chạy tứ phía.
Vui vẻ vô cùng!
Không biết bao lâu sau, mọi người không chạy được nữa.
Họ thở hổn hển ngồi dưới đất.
Trên mặt tràn ngập nụ cười.
Hàn Quân Ngưng mặt mày khó chịu, mỉm cười.
Hạ Hâm Điềm cười nói: "Thế nào hả em trai, có vui không?"
Trương Minh Vũ gật đầu.
Thực sự quá vui!
Chính anh cũng quên sinh nhật của mình, mà mấy chị....
Trương Minh Vũ cảm động vô cùng.
Bốn chị gái nhìn nhau, trong mắt lóe lên sự vui vẻ.
Một lúc sau Tô Mang không cười nữa, cô nói: "Em trai, yên tâm đi, các chị sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ của mình".
"Đến lúc đó chúng ta có thể ngày nào cũng vui vẻ rồi".
Vừa dứt lời, khuôn mặt mấy cô gái hiện lên vẻ nghiêm trọng.
Nhiệm vụ rất cấp bách.
Bọn họ cũng muốn nhanh chóng về chơi với Trương Minh Vũ.
Nhưng...
Trương Minh Vũ cười nói: "Các chị giúp em nhiều lắm rồi, không cần vội đâu".
"Bây giờ em đã có thể tự bảo vệ mình, mọi người... đừng để bản thân mệt quá".
Giọng nói gợi cảm của Liễu Thanh Duyệt vang lên: "Em trai thối cũng biết lo cho chúng ta đấy, đúng là lớn rồi nhỉ?"
Nói xong, cô ấy liền nhìn chằm chằm Trương Minh Vũ.
Cười không ngừng!
Hàn Quân Ngưng cũng mỉm cười, nói một cách xấu xa: "Đúng không? Lớn rồi sao?"
Vừa dứt lời, mấy cô gái liền cười xấu xa!
Chương 429: Cô ấy đang tắm...
Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.
Không nói được gì...
May mà Hàn Quân Ngưng không nói gì nữa.
Phòng khách lại trở nên yên lặng.
Trương Minh Vũ ngẩng đầu nhìn quanh, phát hiện ra vẻ mặt của các chị rất đau khổ.
Bọn họ... sắp phải đi rồi....
Lòng anh cũng rất chua xót.
Một lúc sau, Trương Minh Vũ cười nói: "Các chị, hôm nay em thực sự rất vui".
"Mọi người không đến em cũng quên mất sinh nhật mình".
"Em thực sự rất vui đó".
Mấy cô gái nhìn nhau.
Một lúc sau bọn họ mỉm cười.
Họ nhanh chóng đi tắm, sau đó liền thay đồ.
Trương Minh Vũ ngồi trên ghế sofa.
Cảm thấy không nỡ xa các chị.
Haiz...
Một lúc sau Trương Minh Vũ thở dài.
Mấy chị tắm xong rồi.
Trương Minh Vũ cũng bước vào phòng tắm.
Trong phòng tắm, đủ mùi hương hòa trộn lấy nhau.
Trương Minh Vũ không chần chừ nữa.
Anh mở vòi hoa sen ra, lặng lẽ tắm rửa.
Anh nhanh chóng tắm xong.
Trương Minh Vũ thay quần áo mới, lặng lẽ đi ra khỏi phòng tắm.
Ngẩng đầu nhìn.
Phòng khách toàn là bánh gato.
Trương Minh Vũ cảm thấy tim mình run lên.
Nhìn quanh một vòng.
Quả nhiên...
Không thấy... bốn chị đâu nữa.
Haizzz.
Trương Minh Vũ thở dài.
Cảm giác này... khó chịu quá.
Đúng là không dễ dàng gì mà...
Trương Minh Vũ lắc đầu, khẽ dựa vào ghế sofa.
Ban nãy còn vui vẻ.
Bây giờ...
Đúng lúc này tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Nhìn qua phát hiện ra Hạ Hâm Điềm đang đi xuống từ tầng hai.
Trương Minh Vũ mừng rỡ nói: “Chị hai chưa đi sao?"
Nói xong liền vội vàng đứng dậy.
Hạ Hâm Điềm khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo nói: "Chị còn chưa giúp em xong, sao có thể đi được?"
Nói xong, đôi mắt xinh đẹp của cô ấy hiện lên vẻ cưng chiều.
Trương Minh Vũ nhìn cô ấy.
Anh biết, như bình thường Hạ Hâm Điềm đã rời đi rồi.
Một lúc sau anh mới mỉm cười.
Giữa bọn họ không cần nói cảm ơn.
Hai người nhanh chóng ngồi xuống ghế sofa.
Vừa ngồi xuống, chuông điện thoại đã vang lên.
Hạ Hâm Điềm đắc ý mỉm cười nói: "Thế nào, hiệu suất làm việc của chị hai em nhanh chứ?"
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Chắc chắn là Vương Hạo gọi tới.
Cho dù nhanh thì cũng là Vương Hạo nhanh...
Cô ấy bắt máy.
Vương Hạo thở hổn hển nói: "Điềm Điềm! Anh... anh làm xong rồi! Cũng đã điều động năm mươi vệ sĩ ở thủ đô đến!"
Gã vừa nói vừa thở.
Mắt Trương Minh Vũ lóe lên sự khiếp sợ.
Năm mươi vệ sĩ?
Hơn nữa tốc độ này...
Đỉnh thật!
Có vẻ như gia thế nhà Vương Hạo không đơn giản nhỉ...
Hạ Hâm Điềm lạnh lùng nói: "Được rồi, gửi địa chỉ qua đây".
Vương Hạo đồng ý luôn.
Cô ấy nhanh chóng cúp máy, Vương Hạo cũng gửi địa chỉ qua.
Hạ Hâm Điềm kiêu ngạo nói: "Được rồi, giải quyết xong chuyện của em rồi ấy nhé".
"Tí nữa em bảo nhà họ Lâm qua đó ở là được".
Trương Minh Vũ gật đầu.
Trong lòng kích động vô cùng!
Cuối cùng cũng giải quyết được rồi!
Mặc dù không biết thực lực của vệ sĩ của Vương Hạo thế nào.
Nhưng có tận 50 người!
Trương Minh Vũ có thể thả lỏng người rồi.
Hạ Hâm Điềm bĩu môi nói: "Biết trước sẽ xong nhanh như vậy thì đã đi với mấy đứa kia luôn rồi".
"Bây giờ chỉ còn lại mình chị, buồn ghê".
Vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Trương Minh Vũ dần vụt tắt.
Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới nói: "Hay là chị hai ở chỗ em một đêm! Sáng ngày mai hẵng đi được không?"
"Dù sao cũng muộn thế này rồi, về chỗ chị cũng chẳng làm được gì".
Nói xong Trương Minh Vũ vô cùng mong đợi.
Mắt Hạ Hâm Điềm lóe sáng.
Ý kiến hay!
Nhưng...
Một lúc sau cô ấy cười nói: "Được, chị đi hỏi xem sao!"
Nói xong liền cầm điện thoại lên tầng.
Trương Minh Vũ vui vẻ xoa tay.
Nhất định sẽ ở lại!
Không bao lâu sau tiếng bước chân dồn dập vang lên!
Trương Minh Vũ trợn tròn mắt!
Bước chân nhanh vậy...
Vẻ mặt hí hửng của Hạ Hâm Điềm nhanh chóng xông đến!
Trương Minh Vũ cảm thấy hưng phấn, đây chắc chắn là tin tốt!
Hạ Hâm Điềm dừng bước, kích động nói: "Em trai, tối nay chị có thể ngủ lại đây rồi!"
Trương Minh Vũ trợn tròn mắt!
Tốt quá!
Cuối cùng cũng chị cũng có thể ở bên cạnh mình rồi!
Hạ Hâm Điềm nói tiếp: "Nhưng bây giờ chị phải đi quay quảng cáo, tối mới về được".
Trương Minh Vũ cười nói: "Không sao, chị mau đi đi, tối về với em là được".
"Vừa hay em cũng phải giải quyết chuyện nhà họ Lâm".
Hạ Hâm Điềm gật đầu!
Cô ấy nhanh chóng thu dọn đồ đi ra khỏi biệt thự.
Hạ Hâm Điềm lái xe rời đi.
Trương Minh Vũ mỉm cười.
Hôm nay có tận bốn chị đến.
Nếu như đều đi, anh sẽ...
May quá!
Anh ngẩng đầu nhìn thời gian, đã bốn giờ hơn rồi.
Trương Minh Vũ cười tươi như hoa.
Anh đi ra đường.
Vừa định gọi một chiếc xe taxi, chiếc Mercedes quen thuộc dừng lại.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Sao Long Tam lại đến rồi?
Anh kéo cửa xe ra, ngồi vào trong xe.
Long Tam đạp chân ga.
Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Anh không ở nhà họ Lâm lại ra đây làm gì?"
Long Tam từ từ nói: "Ban ngày không nguy hiểm, nên tôi đến tìm cậu".
Trương Minh Vũ gật đầu.
Trương Minh Vũ nhanh chóng hưng phấn nói: "Tôi tìm được cứu viện rồi!"
Mắt Long Tam lóe lên sự kinh ngạc.
Tìm thấy rồi?
Trương Minh Vũ cười tươi như hoa nói: "Nhưng hiện nay vẫn phải bảo người nhà họ Lâm sang một nơi khác ở, nơi đó có vệ sĩ được huấn luyện, có thể bảo vệ được họ".
Long Tam nhíu mày.
Tìm được cứu viện nào vậy?
Nhưng vừa nghĩ liền hiểu.
Tài nguyên sau lưng Trương Minh Vũ... chỉ có thể dùng từ kinh khủng để hình dung.
Long Tam gật đầu.
Chiếc xe nhanh chóng đi đến cổng đại viện nhà họ Lâm.
Trương Minh Vũ xuống xe đi vào trong.
Trong đại viện có không ít người, họ đang túm năm tụm ba nói chuyện phiếm.
Ông cụ Lâm hạ lệnh, không ai được ra ngoài.
Ở trong nhà cũng buồn chán, chỉ có thể nói chuyện.
Sự xuất hiện của Trương Minh Vũ thu hút ánh mắt của mọi người.
Ánh mắt của ai cũng phức tạp.
Hồi trước, Trương Minh Vũ chỉ là con chuột trong nhà họ Lâm.
Nhưng bây giờ...
Trương Minh Vũ cũng chẳng thèm để ý, anh đi thẳng đến căn biệt thự trong cùng.
Lâm Kiều Hân ở nhà.
Trương Minh Vũ không thể không nhớ lại chuyện xảy ra sáng hôm nay.
Trong lòng cảm thấy kỳ lạ.
Anh nhanh chóng đi đến cửa.
Trương Minh Vũ lấy chìa khóa ra mở cửa đi vào trong.
Trong biệt thự vô cùng yên tĩnh.
Không có ai?
Trương Minh Vũ sững sờ.
Lâm Kiều Hân đâu?
Anh sải bước, từ từ lên tầng hai.
Tìm hai phòng ngủ mà chẳng thấy bóng dáng cô đâu.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Chẳng nhẽ bị người khác bắt sao?
Dù sao ban nãy Long Tam cũng không ở đây!
Nghĩ đến đây Trương Minh Vũ cảm thấy hoảng loạn.
Anh lao xuống tầng hai.
Vừa định xuống tìm, thì nhà vệ sinh vang lên tiếng động rất khẽ.
Hả?
Trương Minh Vũ dừng bước.
Nhìn qua thì thấy trong nhà vệ sinh có bóng ai đó.
Dường như... đang ở trong?
Mắt Trương Minh Vũ lóe lên vẻ hoang mang.
Cạch!
Cửa đột nhiên mở ra.
Cơ thể mềm mại gợi cảm của Lâm Kiều Hân đập vào mắt anh.
Quan trọng nhất là... cô chỉ cuốn mỗi cái khăn tắm....