• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Em Trai Khờ Khạo (2 Viewers)

  • Chương 316-320

Chương 316: Bắt nạt em trai tôi?

Dịch Thanh Tùng nhìn thấy Trương Minh Vũ không có động tĩnh gì thì càng kiêu ngạo hơn!

Trương Minh Vũ cười nói: "Nhà họ Dịch đang thoi thóp, mày lại đứng đây chơi vui vẻ nhỉ, nhà họ Triệu và nhà họ Hà cho mày bao nhiêu tiền để mày giúp bọn chúng vậy?"

"Nếu không có gì bất ngờ ngày mai nhà họ Dịch sẽ phải biến mất!"

Vừa dứt lời, sắc mặt Dịch Thanh Tùng lập tức trầm xuống!

Đây chính là nỗi đau trong lòng hắn!

Dịch Thanh Tùng nghiến răng nghiến lợi, gầm lên: "Trương Minh Vũ! Mày thích chết đến vậy sao! Anh Triệu có anh Âu Dương trợ giúp!

"Mày nghĩ mày còn là mày của quá khứ sao!"

Trương Minh Vũ cười tươi như hoa: "Không phải tao nghĩ, nhưng nhà họ Dịch nhất định sẽ chỉ còn trong quá khứ thôi".

Dịch Thanh Tùng lập tức nổi giận: "Im miệng cho tao!"

Tức không chịu nổi!

Vừa dứt lời, một nắm đấm đã đập thẳng vào lồng ngực Trương Minh Vũ!

Trương Minh Vũ không hề cử động!

Bốp!

Tiếng động nặng nề vang lên, cơ thể Trương Minh Vũ vẫn sừng sững như núi!

Mọi người đều sững sờ!

Một giây sau, Trương Minh Vũ ra vẻ đau đớn: "Ái ôi!"

Nói xong liền lùi về sau hai bước!

Dịch Thanh Tùng ngơ ngác!

Trương Minh Vũ mỉm cười, dưới chân dồn lực!

Anh phóng về trước như tên bắn!

Một chân đạp vào lồng ngực Dịch Thanh Tùng!

Bốp!

Cơ thể Dịch Thanh Tùng lập tức văng ra ngoài! Đập vỡ cả một bộ bàn ghế!

Hít!

Tiếng hít sâu lập tức vang lên!

Tình huống gì thế này?

Trương Minh Vũ cười khẩy.

Dù sao cũng báo cảnh sát rồi.

Có những chuyện vẫn nên triển khai thôi!

Hà Gia Hoa cười khẩy, khinh bỉ nói: "Trương Minh Vũ, bây giờ mà mày vẫn dám ra tay sao?"

"Mày không sợ bọn tao sẽ làm gì vợ mày sao?"

Trương Minh Vũ cười nói: "Mày dám sao?"

Hà Gia Hoa nổi giận, cười xấu xa: "Tao dám sao? Khoan hãy nói tao có dám hay không, nhưng mà làn da của Lâm Kiều Hân mềm mại thật đấy!"

"Vóc người kia đúng là...Ha ha ha".

"À đúng rồi, chắc mày còn chưa có cơ hội nếm thử cơ thể vợ mày nhỉ?"

"Ngược lại bọn tao lại được hưởng lợi! Ha ha ha!"

Nói xong, Hà Gia Hoa cười lớn!

Mọi người xung quanh cũng ngớ người!

Lâm Kiều Hân đang nằm trong tay bọn Hà Gia Hoa sao?

Không ít người nhìn về phía Trương Minh Vũ bằng ánh mắt giễu cợt!

Trương Minh Vũ híp mắt, cười khẩy: "Cậu chủ Hà, bây giờ mày khoác lác ghê nhỉ? Vợ tao nằm trong tay bọn mày lúc nào thế?"

"Nằm mơ mà cũng mơ thấy vợ tao à?"

Trong lòng anh đã xuất hiện sát ý!

Hà Gia Hoa cười ngạo nghễ: "Ha ha ha! Trương Minh Vũ, đến lúc này rồi mà mày vẫn giả bộ sao?"

"Nếu mày nói vợ mày không ở trong tay bọn tao, vậy mày gọi vợ mày đến đi?"

"Nếu gọi không đến thì hai cái sừng trên đầu mày to lắm đấy!"

Nói xong, trong mắt hắn tràn ngập sự giễu cợt!

Bọn chúng tận mắt nhìn thấy sau khi xuống trực thăng Lâm Kiều Hân bị bắt cóc!

Triệu Khoát cười khẩy!

Mọi người cũng bắt đầu chế giễu, trong mắt lộ vẻ chờ xem trò vui!

Tuy nhiên đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên: "Hà Gia Hoa, tôi bị anh bắt đi lúc nào hả?"

Hả?

Vừa dứt lời, mọi người đều ngớ người!

Quay đầu nhìn qua, mặt Lâm Kiều Hân lạnh lẽo như băng tuyết, cô từ từ bước lại gần!

Trương Minh Vũ cũng sững sờ!

Tính cách của Lâm Kiều Hân thay đổi rồi!

Nhưng dáng vẻ bây giờ là dáng vẻ anh quen thuộc nhất.

Nhưng nụ cười trên mặt Hà Gia Hoa và Triệu Khoát đã vụt tắt!

Lâm Kiều Hân?

Sao cô lại ở đây?

Mọi người đều ngẩn người!

Trương Minh Vũ cười toét miệng: "Cậu chủ Hà, mày chém gió thành bão luôn nhỉ, chắc mày thèm vợ tao đến điên luôn rồi nhỉ?"

Ha ha ha!

Vừa dứt lời, xung quanh vang lên tiếng cười vang trời!

Ánh mắt của ai cũng ngập tràn vẻ chế nhạo!

Có điều là nhằm vào Hà Gia Hoa!

Vả mặt bôm bốp luôn!

Hà Gia Hoa cuộn chặt nắm đấm, tức run người!

Sao có thể!

Triệu Khoát híp mắt, lạnh lùng nói: "Trương Minh Vũ, mày đúng là làm tao bất ngờ đấy".

"Chỉ tiếc rằng, dám đánh người của tao, hôm nay tao không bỏ qua cho mày đâu!"

Trương Minh Vũ cười khẩy: "Chẳng phải mày muốn giáo huấn tao sao? Cần gì nhiều lý do lý trấu thế!"

"Chỉ sợ người mày đưa đến không có đủ bản lĩnh thôi".

Dứt lời, mắt anh lộ ra sự kiêu ngạo.

Triệu Khoát cười khẩy: "Ông Chung, thằng nhãi này khinh ông kìa".

"Giáo huấn thế nào là chuyện của ông nhé".

Đùng!

Vừa dứt lời, khí thế kinh khủng bùng nổ!

Ai cũng khiếp sợ!

Trương Minh Vũ nhíu mày, trong lòng bất giác cảm thấy sợ hãi!

Một giây sau, ông Chung tiến lên trước một bước!

Bốp!

Tiếng động nặng nề vang lề.

Mọi người nhìn qua mới phát hiện ra gạch lát khách sạn đã nứt vỡ!

Hít!

Tiếng hít sâu lập tức vang lên!

Kinh khủng khiếp như vậy!

"Trời ơi! Đây chẳng phải là phó hội trưởng hiệp hội võ thuật của tỉnh Thiên - Chung Hải sao! Lúc trẻ đã từng đạt chứng quán quân của vô số cuộc thi võ thuật!"

"Tôi bảo sao lại khủng khiếp như vậy, hóa ra là ông Chung!"

"Nhà họ Triệu có thể diện thật, mời được cả ông Chung đến?"

Tiếng bàn tán vang lên!

Trương Minh Vũ nhướng mày.

Tỉnh Thiên?

Hoa Châu thuộc sự quản lý của tỉnh Thiên, nhưng hiệp hội võ thuật là cái quái gì?

Ông Chung mặt không biểu cảm, giọng khàn khàn nói: "Thằng nhãi, quỳ xuống chịu chết đi!"

Trong lời nói dường như mang theo sức mạnh vô tận vậy!

Triệu Khoát và Hà Gia Hoa cười khẩy!

Một lúc sau, mọi người mới phản ứng lại! Dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Trương Minh Vũ!

Người có máu mặt như này xuất hiện rồi.

Trương Minh Vũ chết chắc rồi!

Vương Vũ Nam cũng bắt đầu lo lắng!

Trương Minh Vũ bắt đầu cảm thấy nghiêm trọng.

Chỉ với khí thế này anh đã không phải đối thủ rồi!

Nhưng anh vẫn muốn thử!

Trương Minh Vũ cười nói: "Ông già, tôi quỳ xuống sợ ông không chịu nổi".

Hít!

Tiếng hít sâu lại vang lên!

Trương Minh Vũ điên rồi sao? Dám nói như vậy với ông Chung?

"Vớ vẩn!"

Chung Hải tức giận quát!

Một giây sau, cơ thể di chuyển!

Tốc độ cực kỳ kinh khủng!

Cơ thể Trương Minh Vũ căng lên, bất giác di chuyển chân!

Một giây sau, gió rít ập tới!

Trương Minh Vũ không trốn kịp! Chỉ có thể giơ tay chặn đòn!

Bốp!

Tiếng va chạm nặng nề vang lên!

Nắm đấm của Chung Hải đập lên tay Trương Minh Vũ!

Một luồng sức mạnh kinh khủng ập tới!

Cơ thể Trương Minh Vũ bị ép lùi lại! Đập mạnh vào bức tường ở sau lưng!

Ục!

Máu tươi trào ra khỏi cổ họng.

Trương Minh Vũ ngẩng đầu, con ngươi chợt lóe sáng!

Thật kinh khủng!

Đây là thực lực của cao thủ thật sự sao?

Trương Minh Vũ chán ghét mấy cảnh nguy hiểm rồi!

Ha ha ha!

Triệu Khoát và Hà Gia Hoa cười điên cuồng không ngừng, trong mắt tràn ngập sự khinh bỉ!

Hôm nay cuối cùng cũng có thể dạy cho Trương Minh Vũ một bài học rồi!

Giọng nói khàn khàn của Chung Hải lại vang lên: "Cậu không quỳ thì tôi sẽ khiến hai chân cậu tàn phế".

Vừa dứt lời, ông ta lại lao lên!

Triệu Khoát và Hà Gia Hoa hưng phấn hẳn!

Ánh mắt củ mọi người tràn ngập sự chế giễu!

Dám vô lễ với ông Chung? Tự tìm đường chết!

Ông Chung lao nhanh đến trước mặt Trương Minh Vũ!

Tung cước nhắm thẳng vào đầu gối anh!

Nếu đạp trúng, chân Trương Minh Vũ chắc chắn sẽ tàn phế!

Mọi người hưng phấn đến cực điểm!

Tròng mắt Trương Minh Vũ co lại!

Tuy nhiên đúng lúc này, một giọng nói dễ nghe vang lên: "Ông già, ông đúng là đồ mặt dày!"

Chương 317: Sức mạnh của chị sáu!

Vừa nghe được những lời đó, tất cả mọi người ở đây đều ngây ra.

Điên rồi sao?

Lại có người dám mắng Chung Hải?

Một giây sau, một bóng người vận đồ đen trông cực kì xinh đẹp đột nhiên từ phía sau lao ra.

Trương Minh Vũ lập tức yên tâm hẳn.

Ngay sau đó, Hàn Quân Ngưng đã vọt tới, chắn trước người Trương Minh Vũ, đồng thời cũng đạp một cước ra, trông tư thế như là muốn liều mạng với Chung Hải.

Thật đúng là chán sống!

Đám người xung quanh đều nở nụ cười khinh thường.

Vẻ giễu cợt trên mặt Triệu Khoát và Hà Gia Hoa cũng càng thêm sâu sắc.

Một giây sau, chân của hai người va chạm vào nhau với một lực cực mạnh.

Uỳnh!

Một tiếng động trầm đục vang lên.

Tiếp theo đó là một tiếng gào vô cùng thảm thiết: "A!"

Có điều, nụ cười nhạo báng trên mặt những người ở đây lại lập tức biến mất.

Bởi vì, kẻ vừa gào thảm lại chính là... Chung Hải!

Khi bọn họ định thần nhìn lại, Chung Hải đã bị đá bay ra ngoài, nặng nề ngã thịch xuống đất, đang ôm chặt cẳng chân, đau đớn quằn quại cả người.

Trời đất!

Khắp nơi vang lên tiếng hít hà thật mạnh.

Mỗi người đều lộ vẻ khiếp sợ tột cùng.

Phó hội trưởng Hiệp hội Võ thuật tỉnh Thiên lại bị một cô gái... hạ gục trong nháy mắt!

Chuyện này...

Vẻ đắc ý trên mặt Triệu Khoát và Hà Gia Hoa đã đông cứng lại.

Ai nấy đều trợn to mắt, há hốc miệng đầy kinh sợ.

Sao… có thể như vậy!

Tuy trong lòng không cách nào tiếp nhận kết quả nhưng sự thật đã bày ra trước mắt.

Ực!

Từng tiếng nuốt nước bọt đầy sợ hãi vang lên liên tiếp.

Mọi người nhìn về phía Hàn Quân Ngưng, ánh mắt tràn đầy kinh hãi.

Trương Minh Vũ cũng trợn trừng mắt.

Chị sáu... mạnh quá!

Một chiêu hạ gục đối thủ?

Hàn Quân Ngưng lạnh lùng quát lên giận dữ: "Một đống tuổi còn đi bắt nạt em tôi à! Lão khốn kia, ông không muốn giữ chút thể diện cho bản thân hay sao?"

Lão khốn kia...

Kiểu xưng hô đó...

Khiến tất cả mọi người đờ đẫn.

Đường đường là phó hội trưởng Hiệp hội Võ thuật lại bị người ta mắng thẳng vào mặt là lão khốn không biết giữ thể diện...

Quan trọng nhất là... còn không thể phản bác được!

Sắc mặt Chung Hải đã âm trầm cực độ, ông ta híp mắt nhìn kĩ.

Nhưng cơn đau bén nhọn nơi cẳng chân khiến ông ta không dám cãi nửa câu.

Hồi lâu sau, Chung Hải mới lạnh lùng nói: " Cô là ai? Tôi... Tôi chính là người nhà họ Chung! Chuyện của nhà họ Chung mà cô cũng dám thò mũi vào à?"

Nhà họ Chung?

Trương Minh Vũ nhăn mày, không hiểu sao lại có cảm giác quen tai.

Hàn Quân Ngưng lạnh lùng nói: "Dám động đến em trai tôi, dù ông là Ngọc Hoàng đại đế cũng không ích gì!"

Vừa dứt lời, bóng dáng mềm mại chợt lao vút lên.

Tốc độ vô cùng khủng khiếp.

Nháy mắt, cô ấy đã vọt tới bên cạnh Chung Hải.

Trời đất!

Mọi người lại phải trợn tròn mắt một lần nữa.

Cô gái kia định làm gì?

Đáy mắt Chung Hải tràn đầy hoảng loạn.

Người này, quá là quyết đoán!

Ngay sau đó, giọng nói lạnh như băng của Hàn Quân Ngưng vang lên: "Muốn đánh gãy hai chân của em tôi? Vậy thì để tôi đánh gãy cả tứ chi của ông đi!"

Lời vừa được thốt ra, một thanh âm giòn giã đến chói tai vang lên: "Rắc!"

Chung Hải hoàn toàn không kịp tránh né, lập tức gào lên một tiếng thảm thiết: "A!"

Giọng ông ta vốn khàn khàn, gào một tiếng như vậy...

Người xung quanh đã dựng cả tóc gáy!

Rắc rắc rắc!

Tiếp theo đó, lại có ba tiếng xương gãy giòn giã vang lên.

Chung Hải tru lên như heo bị thọc tiết!

Tất cả mọi người quanh đó đã hoàn toàn choáng váng, khóe miệng ai nấy đều co giật liên hồi.

Họ dồn mắt về phía Hàn Quân Ngưng, kinh hãi tột cùng.

Triệu Khoát và Hà Gia Hoa cũng đã chết sững, thân mình run lên bần bật.

Lâm Kiều Hân thậm chí còn không dám nhìn.

Không biết qua bao lâu, những tiếng kêu la thảm thiết của Chung Hải mới chậm rãi ngừng lại.

Ông ta ngoẹo đầu, lăn ra hôn mê.

Ực!

Khắp phòng khách lại vang lên tiếng nuốt nước bọt.

Một vị cao thủ cỡ đó cứ thế bị phế bỏ một cách nhẹ nhàng!

Hàn Quân Ngưng nhấc chân bước đi, ánh mắt lạnh băng chầm chậm quét qua từng người.

Không ai dám ngẩng đầu đối diện với cô ấy.

Triệu Khoát và Hà Gia Hoa đều cố cúi gằm mặt, đầu óc đã trống không.

Sao bên cạnh Trương Minh Vũ lại còn có cao thủ cỡ này?

Chỉ giây lát sau, Hàn Quân Ngưng đã đi tới trước mặt Trương Minh Vũ, sẵng giọng trách: "Đồ ngốc, ông ta mạnh hơn em bao nhiêu chứ, em còn dám liều với ông ta".

Trương Minh Vũ ngẩn ra.

Bấy giờ anh mới hiểu Hàn Quân Ngưng không đi ra ngoài là để xem thử thực lực mình ra sao.

Trương Minh Vũ lúng túng gãi đầu.

Hàn Quân Ngưng mỉm cười âu yếm, nói: "Thôi được rồi, tối chị sẽ dạy cho em sau, giờ em đi xử lí việc dang dở kia đi đã".

Trương Minh Vũ nghe vậy liền hưng phấn hẳn lên.

Chị sáu đích thân huấn luyện?

Trương Minh Vũ xoa xoa tay, lòng bắt đầu chờ mong.

Nhưng hiện tại vẫn nên mau chóng xử lí tình hình trước mắt đã.

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười, chầm chậm tiến đến.

Triệu Khoát và Hà Gia Hoa đã khẩn trương tột độ.

Bọn họ vốn cho rằng sẽ chắc chắn thành công, nhưng thật không ngờ...

Trương Minh Vũ cười ha hả, nói: "Người nhà họ Chung này là do Âu Dương Triết phái tới hỗ trợ cho mày, đúng không?"

Triệu Khoát đã hoàn toàn choáng váng, chỉ biết trả lời theo bản năng: "Phải... Không phải... thì sao?"

"Mày nói gì, tao không hiểu!"

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười lạnh, ra vẻ nghiền ngẫm: "Mày nói coi... tao nên xử lí bọn mày thế nào bây giờ nhỉ?"

Triệu Khoát và Hà Gia Hoa lập tức rùng mình.

"Mày... mày định làm gì? Tao nói cho mày biết... mày mà dám đụng tới tao... bọn tao... bọn tao sẽ không bỏ qua cho chúng mày đâu!"

Triệu Khoát lập bập thốt lên đe dọa.

Ngay lúc đó, bên ngoài chợt vang lên tiếng còi cảnh sát chói tai.

Trương Minh Vũ chỉ nhếch mép cười lạnh.

Hiện giờ anh đã không còn hứng thú gì với Triệu Khoát và Hà Gia Hoa nữa.

Hà Gia Hoa đã nằm trong danh sách những kẻ nhất định phải diệt của anh.

Chỉ có điều, bây giờ còn chưa tới thời điểm thích hợp.

Triệu Khoát và Hà Gia Hoa đều mừng rỡ như chết đuối vớ được cọc, cứu tinh tới rồi!

Mọi người chung quanh đều bối rối.

Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, ánh mắt lo lắng nhìn Trương Minh Vũ.

Chỉ chốc lát sau, có tiếng bước chân dồn dập tới gần.

Mọi người quay về phía cửa, Tần Minh Nguyệt dẫn theo mấy cảnh sát đi tới.

"Ai vừa báo cảnh sát?", Tần Minh Nguyệt lạnh lùng hỏi.

Trương Minh Vũ mỉm cười đáp: "Tôi báo cảnh sát".

Hả?

Vừa nghe anh nói thế, đám đông lại một lần nữa sửng sốt.

Trương Minh Vũ chủ động báo cảnh sát?

Tần Minh Nguyệt chậm rãi nhìn sang.

Khi thấy rõ Trương Minh Vũ, cô ta lập tức cau mày.

Lại là người này!

Triệu Khoát nôn nóng la lên: "Thưa sếp, chúng tôi là khách của nơi này, bọn họ... người của khách sạn bọn họ tấn công chúng tôi!"

Đáy mắt Trương Minh Vũ lóe lên một tia giễu cợt.

Ăn cướp còn la làng?

Tần Minh Nguyệt bước lên, lạnh lùng hỏi: "Vị này là do các anh làm cho bị thương?"

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Lần này là chúng tôi tự vệ, bọn họ tấn công trước, chúng tôi có camera giám sát làm bằng chứng".

Vừa nghe anh nói thế, đám Triệu Khoát và Hà Gia Hoa lập tức sững sờ.

Trương Minh Vũ tiếp tục nói: "À đúng rồi, sếp à, hai kẻ này còn có hiềm nghi phỉ báng, xúi người khác tới gây sự, gây nhiễu loạn tại khách sạn, chúng tôi có camera giám sát làm bằng chứng".

Triệu Khoát và Hà Gia Hoa đã hoàn toàn chết sững.

Tần Minh Nguyệt chần chờ giây lát rồi mới lạnh nhạt nói: "Dẫn toàn bộ những người liên quan về đồn cảnh sát, trích xuất camera lấy chứng cứ".

"Rõ".

Mấy viên cảnh sát cấp dưới nhận lệnh rồi bắt tay thực hiện.

Lúc này cả Triệu Khoát và Hà Gia Hoa đều âm trầm xụ mặt xuống, sắc mặt nặng như đeo đá, nhưng lại không thể phản bác một lời.

Chỉ lát sau, Triệu Khoát, Hà Gia Hoa và cả Dịch Thanh Tùng cùng Chung Hải đã nằm trên mặt đất đều bị cảnh sát mang đi.

Tần Minh Nguyệt lại bước tới, lạnh nhạt nói: "Anh cũng phải đi cùng chúng tôi về đồn cảnh sát, chúng tôi cần điều tra cụ thể hơn".

Trương Minh Vũ sửng sốt.

Tôi đi theo làm gì?

Nhưng anh còn chưa kịp lên tiếng thắc mắc, Hàn Quân Ngưng đã lạnh lùng phản đối: "Chúng tôi còn có việc, cô cứ điều tra bọn họ là đủ".

Tần Minh Nguyệt cau mày, lòng cũng bắt đầu tức giận.

Hôm nay đã bị Hàn Quân Ngưng ra lệnh một lần, giờ người này còn dám ra lệnh cho cô ta lần nữa?

Tần Minh Nguyệt lại lạnh lùng nói: "Anh ta bị tình nghi ẩu đả người khác, tôi cần đưa anh ta về đồn lấy lời khai".

Trương Minh Vũ lúng túng không biết nói sao.

Hàn Quân Ngưng bước lên một bước, thờ ơ khẳng định: "Tôi đã nói em tôi không thể đi là không thể đi!"

Nói xong, cô ấy nhìn thẳng về phía Tần Minh Nguyệt, ánh mắt lạnh như băng.

Trời!

Những người xung quanh lại hít hà thật mạnh!

Chương 318: Chị sáu thật ngầu!

Cô nàng này... điên rồi sao?

Tuy mọi người đều đã rõ thực lực của Hàn Quân Ngưng đáng sợ cỡ nào, nhưng dù sao Tần Minh Nguyệt kia cũng là người của đội cảnh sát.

Hàn Quân Ngưng là ai mà dám nói năng với người của cảnh sát như vậy?

Trương Minh Vũ cũng trợn tròn mắt, lòng càng lúc càng nôn nóng.

Chuyện này không phải chuyện đùa đâu...

Tần Minh Nguyệt hổn hển thở mấy hơi, mắt long lên đầy tức giận, lạnh lẽo nói: "Tôi đang thi hành công vụ, cô làm vậy chính là gây cản trở đối với người thi hành công vụ".

Sau sự việc hôm nay, ấn tượng của cô ta đối với Trương Minh Vũ cũng đã thay đổi ít nhiều.

Nhưng giờ đây, lối hành xử của Hàn Quân Ngưng khiến cô ta căm hận lây sang cả Trương Minh Vũ.

Hàn Quân Ngưng thản nhiên nói: "Tôi cũng đang thi hành công vụ, hiện giờ các người có thể đi rồi".

Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân đều hết sức bối rối.

Đám đông xung quanh đều nhìn họ bằng ánh mắt giễu cợt lộ liễu.

Triệu Khoát và Hà Gia Hoa đồng thời nở nụ cười nhạt.

Thực lực rất mạnh, đúng.

Nhưng đầu óc chập mạch rồi à?

Tần Minh Nguyệt tức giận cười nhạt, ánh mắt lóe lên lạnh lẽo.

Cô ta chỉ mới nhậm chức, vậy mà lại năm lần bảy lượt chịu thiệt trong tay Trương Minh Vũ và Hàn Quân Ngưng.

Giờ là lúc nên ra oai phủ đầu lấy uy với cấp dưới rồi!

Tần Minh Nguyệt quát lên một tiếng: "Người đâu!"

Cô ta vừa hô lên đã có mấy viên cảnh sát xông vào.

Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Người phụ nữ này đang gây trở ngại việc thi hành công vụ, đưa cả cô ta về đồn cảnh sát".

Mấy cảnh sát kia nghe lệnh, đều cầm súng lục bước nhanh về phía trước.

Trương Minh Vũ thấy vậy, lòng vô cùng khẩn trương, anh thực sự sợ Hàn Quân Ngưng sẽ nảy sinh xung đột với đám cảnh sát này.

Đám đông xung quanh đều nhếch miệng cười giễu cợt, thái độ châm chọc càng lúc càng rõ ràng.

Triệu Khoát cũng châm biếm cười nói: "Trương Minh Vũ, tao còn tưởng mày đã tìm được một kẻ lợi hại đến bảo vệ mình cơ đấy".

"Ai ngờ... lại là một kẻ đầu óc ngu si tứ chi phát triển!"

Hà Gia Hoa cũng nhếch mép cười, vẻ chế giễu không hề che giấu.

Nhưng Triệu Khoát vừa dứt lời, chợt một bóng đen vút qua, khiến tất cả đều hoa mắt.

Tần Minh Nguyệt cau mày.

Giây lát sau, Hàn Quân Ngưng đã xuất hiện trước mặt Triệu Khoát.

Triệu Khoát và Hà Gia Hoa sững sờ.

"Cô..."

Triệu Khoát trừng to mắt, sợ hãi lắp bắp định nói gì đó.

Nhưng hắn còn chưa thốt lên lời, một âm thanh vang vọng đã cắt đứt lời hắn: "Bốp!"

Trời đất!

Tiếng hít hà lại một lần nữa vang lên khắp nơi.

Ngay sau đó, thân thể Triệu Khoát liền vuột khỏi ràng buộc của hai viên cảnh sát, bay vèo ra ngoài.

Miệng hắn thậm chí còn phun ra mấy ngụm máu tươi.

Rầm!

Triệu Khoát nặng nề ngã xuống đất, mấy chiếc răng văng ra khỏi miệng.

Đầu hắn ong ong lên từng hồi.

Tất cả mọi người đều đã đờ đẫn ra.

Tùy tiện đánh người trước mặt cảnh sát!

Hà Gia Hoa cũng đã choáng váng, thân thể run lên từng chập, nhìn Hàn Quân Ngưng đang đứng sừng sững trước mặt.

"Tôi... Tôi... Tôi chưa nói... nói gì..."

Bốp!

Hàn Quân Ngưng nhếch miệng, lại vung tay tặng Hà Gia Hoa một bạt tai.

Hà Gia Hoa cũng bay ra ngoài.

Tất cả vẫn còn đang trong cơn sững sờ, không ai kịp phản ứng lại.

Tần Minh Nguyệt cắn chặt răng, thân mình run lên vì giận.

Người này... quá kiêu ngạo!

Hoàn toàn không coi cô ta ra gì!

"Bắt lấy!"

Tần Minh Nguyệt quát lên một tiếng.

Mấy viên cảnh sát ra dáng định tiến đến.

Nhưng Hàn Quân Ngưng chỉ lạnh lẽo quét mắt nhìn một lượt, bọn họ liền vô thức dừng bước.

Mấy viên cảnh sát cũng phải giật mình sợ hãi trước ánh nhìn của Hàn Quân Ngưng.

Tần Minh Nguyệt hít sâu một hơi, rút phắt khẩu súng lục bên hông ra.

Cô ta đã tức muốn chết!

"Chớ chớ, sao mà động chút là đã rút súng thế này..."

"Con gái thì nên dịu dàng một chút chứ!"

Trương Minh Vũ vội xông lên, vừa can ngăn vừa đè bàn tay cầm súng của Tần Minh Nguyệt lại.

Tần Minh Nguyệt quát lên: "Tránh ra!"

Trương Minh Vũ vừa cười làm hòa vừa nói: "Thôi mà thôi mà, chị tôi đùa với mọi người chút thôi, cô xem, giỡn chơi vậy cũng vui mà!"

"Đừng có hơi chút là động súng ống thế chứ!"

Tần Minh Nguyệt ra sức giằng tay ra.

Cô ta vận sức khá mạnh, Trương Minh Vũ lảo đảo lùi về phía sau mấy bước.

Lâm Kiều Hân vội vàng bước lên đỡ.

Hàn Quân Ngưng lạnh lẽo lên tiếng: "Dám động đến em trai tôi?"

Ngay sau đó, bóng đen lại lóe lên.

Hàn Quân Ngưng đã vọt tới trước mặt Tần Minh Nguyệt.

Tần Minh Nguyệt cũng đã rút súng ra.

Trương Minh Vũ luống cuống xông tới chắn giữa hai người, nôn nóng nói: "Hai người đừng làm bừa mà!"

"Tôi về đồn cảnh sát lấy khẩu cung với cô, thế được chưa?"

Tần Minh Nguyệt nhếch miệng cười nhạt, lạnh lùng nói: "Dám đánh người ngay trước mặt tôi, giờ còn định tấn công cảnh sát!"

"Hôm nay không mang được cô ta về đồn, tôi đây không phải họ Tần!"

Tần Minh Nguyệt tuyên bố hết sức kiên định.

Trương Minh Vũ đã lâm vào tình huống vô cùng khó xử.

Đám đông xung quanh cũng đã công nhiên giễu cợt, không chút nào che dấu.

Đang trong tình thế có lợi mà chơi dại đến nông nỗi này!

Triệu Khoát và Hà Gia Hoa đang nằm rên trên mặt đất cũng phải nhếch miệng cười châm chọc.

Ngông cuồng thêm chút nữa coi!

Trương Minh Vũ lúc này thật không biết phải xử lí sao cho ổn thỏa.

Ngay sau đó, anh nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Hàn Quân Ngưng lại vang lên: "Tôi muốn xem xem cô định mang tôi về bằng cách nào!"

Dứt lời, cô ấy giơ ngay ra một tấm thẻ nhỏ màu xanh biếc.

Trương Minh Vũ bối rối nhìn.

Tần Minh Nguyệt giật lấy, sắc mặt vẫn băng sương như cũ.

Nhưng khi thấy mấy chữ in trên tấm thẻ xanh kia, cô ta lập tức ngẩn người, vội vàng mở ra xem.

Tất cả mọi người đều hoang mang chờ đợi.

Chuyện gì thế nhỉ?

Hồi lâu sau, Tần Minh Nguyệt mới ngẩng đầu, sắc mặt dường như vẫn không thể tin nổi.

Cô ta đưa trả tấm thẻ xanh bằng hai tay.

Hả?

Trương Minh Vũ choáng váng.

Hàn Quân Ngưng nhận lại thẻ, lạnh nhạt hỏi: "Dẫn tôi về đồn cảnh sát?"

Tần Minh Nguyệt cắn chặt răng, lửa giận trong lòng điên cuồng bừng lên.

Nhưng cuối cùng, dưới ánh nhìn trừng trừng như không dám tin của đám đông xung quanh, cô ta vẫn phải kính cẩn dập chân chào, hết sức miễn cưỡng nói: "Kính chào sếp".

Trời!

Đám đông lại đua nhau hít hà thật mạnh.

Tất cả đều đã hoàn toàn choáng váng trước tình thế mới này.

Triệu Khoát và Hà Gia Hoa cũng đã chết sững.

Chuyện gì thế này...

Tần Minh Nguyệt gọi Hàn Quân Ngưng là sếp?

Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân cũng đã sững sờ, hoang mang ngó Hàn Quân Ngưng.

Thân phận của chị sáu rốt cuộc là thế nào?

Hàn Quân Ngưng lạnh lẽo nói: "Nể mặt em trai tôi, hôm nay tôi không động đến cô".

"Đám người gây chuyện và tình nghi phỉ báng người khác kia, tôi hi vọng cảnh sát các người có thể đưa ra một kết quả làm tôi hài lòng".

Triệu Khoát và Hà Gia Hoa hoảng sợ chết trân tại trận.

Dịch Thanh Tùng và Chung Hải thì đã hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn không biết tình hình đã phát triển đến nước này.

Sắc mặt Tần Minh Nguyệt vô cùng khó coi, ngực phập phồng kịch liệt.

Hồi lâu sau, Tần Minh Nguyệt mới lạnh nhạt đáp: "Rõ!"

Nói xong, cô ta vung tay lên, ra lệnh: "Thu quân!"

Đám cảnh sát vội vàng đưa bọn Triệu Khoát ra ngoài.

Sảnh khách sạn lại trở nên lặng ngắt như tờ.

Trương Minh Vũ vẫn còn chưa hoàn hồn trở lại sau cú xoay chuyển đột ngột vừa rồi.

Chị sáu... thật quá lợi hại!

Mấy viên cảnh sát đã nhanh chóng đưa đám Triệu Khoát lên xe.

Tần Minh Nguyệt đứng ở cửa, cắn chặt răng.

Lát sau, cô ta mới căm hận nói: "Trương Minh Vũ, anh cứ chờ đấy cho tôi!"

Nói xong, cô ta hậm hực giậm chân, ngồi vào trong xe cảnh sát.

Cô ta không động vào Hàn Quân Ngưng được.

Vậy nên cô ta liền nghĩ cách trút lửa giận này lên đầu Trương Minh Vũ.

...

Bên trong khách sạn.

Hàn Quân Ngưng bình thản nói: "Em trai thối này, lần sau phải nhớ lấy, em không cần sợ ai hết!"

"Ai dám bắt nạt em, chị sáu giết cả nhà nó!"

Ực!

Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt, lòng vô cùng mờ mịt.

Hàn Quân Ngưng quay đầu đi ra phía cửa.

Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân đờ đẫn đi theo.

Vương Vũ Nam cũng yên lặng theo sau, ánh mắt khiếp sợ tột cùng.

Bọn họ nhanh chóng ra bên ngoài khách sạn.

Vương Vũ Nam khách khí chào: "Anh lớn, anh đi thong thả ạ".

Trương Minh Vũ lơ ngơ gật đầu.

Lâm Kiều Hân nghiêng đầu liếc qua, chợt giật mình chấn động.

Sao lại là cô ấy?

Chương 319: Hồng Thái là… của anh ấy?

Vừa rồi Lâm Kiều Hân vẫn luôn đắm chìm trong trạng thái khẩn trương tột cùng, cho nên tới giờ mới nhìn thấy Vương Vũ Nam.

Anh lớn... gọi ai đó?

Lâm Kiều Hân kinh ngạc hỏi: "Sếp Vương, cô... đến đây từ bao giờ thế?"

Vương Vũ Nam lúng túng đáp: "Tôi tới từ nãy giờ mà..."

Lâm Kiều Hân nghi hoặc: "... Vừa rồi cô gọi ai là anh lớn vậy?"

Đến lúc này, Trương Minh Vũ mới hoàn hồn.

Vương Vũ Nam vung tay chỉ vào Trương Minh Vũ, đáp: "Gọi anh ấy đó".

Hả?

Lâm Kiều Hân khiếp sợ hỏi: "Hai người có quen nhau?"

Vương Vũ Nam cười cười, đáp: "Đương nhiên phải quen chứ, anh ấy là ông chủ của tôi mà".

"Cái gì?"

Vừa nghe đến đó, Lâm Kiều Hân lập tức trợn to mắt nhìn, dường như đã chấn động đến không nói lên lời.

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.

Vương Vũ Nam thấy thế thì tỏ vẻ vô cùng nghi hoặc.

Ngay sau đó, cô ấy vội vàng bụm chặt miệng, nôn nóng nói: "Không phải không phải! Anh lớn không cho tôi nói cho cô biết anh ấy là ông chủ đâu!"

"Anh ấy không phải ông chủ của tôi đâu!"

Phụt!

Trương Minh Vũ suýt thì hộc ra một ngụm máu tươi.

Nói thế thì nói làm gì...

Lâm Kiều Hân cũng đã trợn trừng mắt, há hốc miệng.

Thì ra...

Lâm Kiều Hân đã chấn kinh đến không nói nên lời, từng cảnh tượng ngày trước chợt hiện lên trong đầu.

Càng nhớ lại, cô càng thêm hổ thẹn.

Trương Minh Vũ cười nói: "Thôi được rồi, chúng ta về nhà đã".

Nói đoạn, anh ngồi vào chiếc Mercedes đang đỗ trước mặt.

Lâm Kiều Hân đờ đẫn ngồi vào xe, ánh mắt lại một lần dại ra.

Trương Minh Vũ quay cửa xe xuống, cười nói: "Vũ Nam, quản lí khách sạn khá lắm, đợi hôm nào về, tôi sẽ trao đổi lại chyện tiền lương của cô nhé".

Vương Vũ Nam cười hì hì, nói: "Thế thì tuyệt quá, cảm ơn anh lớn".

Chiếc xe mau chóng phóng ra ngoài.

Vương Vũ Nam nhìn theo, nở nụ cười ngọt ngào, rù rì nói: "Anh lớn à, chuyện tốt như vậy, vì sao không nói cho chị ấy biết chứ?"

"Để chị ấy biết, chị ấy mới hiểu được anh tốt như thế nào!"

Nói đến đó, ánh mắt cô ấy thoáng lóe lên một tia lanh lợi.

...

Trong xe vô cùng yên tĩnh.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.

Hàn Quân Ngưng nhận cuộc gọi, nhưng không nói một lời.

Chỉ vài giây sau, cô ấy đã ngắt máy.

Hàn Quân Ngưng bình thản nói: "Tấp xe vào ven đường đi".

Trương Minh Vũ sửng sốt, ngoái đầu nhìn, vẻ nghi hoặc.

Hàn Quân Ngưng mỉm cười đầy cưng chiều, giải thích: "Em trai thối, chị đang có chút việc cần xử lí gấp, buổi tối sẽ quay về gặp em".

Trương Minh Vũ nhăn mày, lòng bất chợt nảy sinh một nỗi lo lắng khó hiểu.

Lát sau, Trương Minh Vũ mới gật đầu, nói: "Vậy được, chị sáu, chị phải cẩn thận chút nhé".

Hàn Quân Ngưng đắc ý cười nói: "Yên tâm đi, kẻ có khả năng gây tổn thương cho chị sáu của em còn chưa được sinh ra đâu".

Nghe chị sáu nói năng tự tin như thế, lòng Trương Minh Vũ quả cũng thả lỏng ít nhiều.

Anh mỉm cười bảo: "Hay cứ để Long Tam đưa chị đi đi, bọn em đón xe về cũng được".

Hàn Quân Ngưng ngẩn ra, sau đó mới đáp: "Vậy cũng được".

Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân xuống xe.

Chiếc xe Mercedes chầm chậm rời đi.

Trương Minh Vũ lặng lẽ nhìn theo, ánh mắt tràn đầy phức tạp.

Các chị, rốt cuộc các chị đang làm những gì vì em thế?

Hoa Châu... rốt cuộc đang có chuyện gì...

Haiz.

Lát sau, Trương Minh Vũ lặng lẽ thở dài một tiếng, lòng bộn bề lo âu.

Anh nghiêng đầu nhìn sang, bấy giờ mới phát hiện Lâm Kiều Hân cũng đang đứng lặng bên cạnh mình, ánh mắt vô cùng mờ mịt.

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.

Dạo này Lâm Kiều Hân luôn ở hai trạng thái chính thế này.

Hoặc là nữ tổng giám đốc cao quý xa cách, hoặc là cô gái nhỏ ngây ngô đáng yêu...

Trương Minh Vũ bèn cười hỏi: "Đang nghĩ gì thế?"

Lâm Kiều Hân chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

Trương Minh Vũ lại bảo: "Tôi đi kiếm một chiếc taxi nhé".

Anh còn chưa kịp cất bước, Lâm Kiều Hân đã nôn nóng nói ngay: "Từ từ đã, anh... có thể đi cùng tôi một đoạn được không?"

Trương Minh Vũ sửng sốt.

Còn muốn đi dạo một lát?

Anh mỉm cười, đáp: "Được chứ".

Nói đoạn, anh và Lâm Kiều Hân cùng cất bước.

Lúc này đã là nửa đêm.

Ven đường chỉ còn lác đác vài người qua lại, gió mát phất qua, không khí trong lành, dễ chịu vô cùng.

Chẳng mấy chốc, hai người đã tới ven hồ.

Dọc đường đi, Lâm Kiều Hân không nói một lời, bầu không khí tĩnh lặng khiến Trương Minh Vũ hơi lúng túng.

Có phải cô ấy đang nghĩ về chuyện mình là ông chủ của Hồng Thái không nhỉ?

Trương Minh Vũ bắt đầu băn khoăn suy nghĩ.

Chỉ lát sau, Lâm Kiều Hân đã dừng bước, nhẹ nhàng tựa vào hàng rào ven hồ.

Trương Minh Vũ cũng đứng lại bên cạnh cô.

Im lặng hồi lâu, Lâm Kiều Hân mới khe khẽ lên tiếng: "Công trình bên Hồng Thái... là do anh giúp tôi".

Quả nhiên...

Trương Minh Vũ cười nói: "Cũng không tính là giúp, dù sao... Chúng tôi cũng phải tìm người lắp đặt thiết bị mà, cái nào có thể để người bên mình làm thì chắc chắn phải ưu tiên cho người mình rồi".

Anh biết tâm tư của Lâm Kiều Hân, cho nên không muốn để cô hổ thẹn quá nhiều...

Lâm Kiều Hân mím môi, nói: "Vì sao trước đó anh không nói cho tôi biết?"

Trương Minh Vũ lúng túng đáp: "Nói cho cô biết cũng đâu ích gì đâu, hơn nữa... Tình hình trước đây như thế, tôi có nói, mọi người cũng không tin mà".

Vừa nghe anh nói đến đó, thân mình Lâm Kiều Hân thoáng run lên.

Rốt cuộc, người nhà họ Lâm nhà cô... đối xử với Trương Minh Vũ tệ hại cỡ nào?

Ấy vậy mà, ngay cả khi bị đối xử như thế, Trương Minh Vũ còn...

Lòng cô lúc này rối bời và hỗn loạn vô cùng.

Quả tim dường như bị một tảng đá lớn đè nặng lên, ép chặt đến nỗi cô sắp không thở nổi.

Cô rất cứng cỏi, không chịu thua kém người ta.

Đã bao lâu nay, cô vẫn luôn cho rằng Tuyền Ảnh có thể được như bây giờ đều do một tay cô gây dựng, nỗ lực không ngừng.

Nhưng giờ đây, cô mới biết được, thì ra Trương Minh Vũ vẫn luôn lặng lẽ trợ giúp cô.

Vậy mà, cô luôn đối xử với anh...

Nghĩ tới đó, lòng cô càng thêm phức tạp.

Trương Minh Vũ lại cười bảo: "Thôi được rồi, đừng nghĩ nhiều làm gì, bất kể thế nào, Tuyền Ảnh cũng đều do một tay cô gây dựng mà thành".

"Tôi chỉ gọi là góp đôi chút điểm xuyết mà thôi..."

Thân mình Lâm Kiều Hân càng run rẩy dữ dội hơn.

Nỗi hối hận chôn sâu dưới đáy lòng từ từ trồi lên.

Vì sao... cô lại không chịu tin tưởng Trương Minh Vũ?

Trương Minh Vũ mấp máy môi, nhưng không biết hiện nên an ủi cô thế nào mới được...

Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ mới cười nói: "À ừm... Cô đừng nghĩ nhiều quá, tôi... tôi là chồng cô, giúp cô chẳng phải là việc đương nhiên sao..."

Nói ra những lời này, chính bản thân Trương Minh Vũ cũng cảm thấy hết sức quái dị.

Đáy mắt Lâm Kiều Hân lại lóe lên một tia phức tạp.

Chồng... mình?

Cô ngẩng đầu, chăm chú nhìn thẳng vào mắt Trương Minh Vũ.

Trương Minh Vũ bị cô nhìn chăm chăm đến độ cảm thấy sợ hãi, vội nhìn đi nơi khác, không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

Hồi lâu sau, Lâm Kiều Hân mới chân thành nói: "Trương Minh Vũ, cảm ơn anh".

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.

Lại thế rồi.

Nhưng ngoài câu nói đó, Lâm Kiều Hân thực sự chẳng biết phải nói gì với anh nữa.

Cô cúi đầu, khe khẽ thì thào: "Tôi biết, nói những lời này cũng chẳng có tác dụng gì đâu, nhưng mà... tôi chỉ muốn nói cho anh hay những suy nghĩ trong lòng tôi thôi".

Trương Minh Vũ có thể hiểu được tâm tình cô lúc này.

Lâm Kiều Hân lại tiếp tục: "Trương Minh Vũ, trước kia tôi... thực sự rất không phải với anh, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không nói thêm điều gì nữa".

"Nhưng, tôi sẽ làm cho anh thấy".

Nói xong, ánh mắt cô lóe lên đầy kiên định.

Chuyện này, cô cũng đã hạ quyết tâm từ lâu rồi.

Trương Minh Vũ chỉ cười cười, nói: "Được rồi mà, không cần nghĩ nhiều như vậy đâu, tôi muốn giúp cô không phải mong đợi nhận được điều gì từ cô".

Nghe anh nói thế, Lâm Kiều Hân chợt thấy sống mũi cay cay.

Một nỗi xúc động chợt trào dâng trong lòng.

Trương Minh Vũ vừa định tiếp tục nói gì đó, chợt một làn gió thơm ập vào mặt, khiến anh sững sờ.

Lâm Kiều Hân... vừa nhào vào lòng anh.

Người đẹp như hoa như ngọc đang ở ngay trong vòng tay, Trương Minh Vũ sững sờ...

Chương 320: Cô ấy, đã trở lại!

Lâm Kiều Hân không thể kìm nén nỗi xúc động trong lòng thêm nữa, cô bật khóc thật to.

Thân mình mềm mại run lên bần bật.

Mấy năm nay, trách nhiệm chất chồng lên đôi vai cô thật sự quá nặng nề.

Nhưng cô lại không tìm được một ai có thể san sẻ phần nào gánh nặng ấy.

Hành động của Trương Minh Vũ đã khiến cô cảm nhận được hơi ấm quý giá.

Hết thảy những nỗi ấm ức và mệt mỏi dường như đều được phát tiết ra ngoài theo những tiếng khóc, những giọt nước mắt.

Khóe miệng Trương Minh Vũ vẫn luôn giữ mãi một nụ cười, tay nhẹ nhàng vuốt lưng cô.

Lát sau, tiếng khóc của Lâm Kiều Hân mới chầm chậm nhỏ lại rồi ngưng hẳn.

Ngực áo Trương Minh Vũ đã ướt loang một mảng.

Lâm Kiều Hân nghẹn ngào ngẩng đầu.

Trương Minh Vũ cười hỏi: "Có phải dễ chịu hơn rồi không?"

Lâm Kiều Hân gật đầu thật mạnh.

Trương Minh Vũ... thật sự rất tâm lý!

Bỗng nhiên, cô chợt phát hiện, thì ra Trương Minh Vũ có nhiều ưu điểm như vậy.

Trương Minh Vũ giơ tay lên thật chậm như thăm dò.

Thấy Lâm Kiều Hân không có ý phản đối, anh mới lau nhẹ vệt nước nơi khóe mắt cô.

Vô hình trung, quan hệ giữa hai người lại xích gần thêm chút ít...

Trương Minh Vũ cười cười, bảo: "Được rồi, xõa xong rồi thì đừng suy nghĩ nhiều nữa nhé".

"Gian nguy của nhà họ Lâm còn nhiều lắm, trách nhiệm trên vai cô còn rất nặng".

"Nếu cô đồng ý, sau này tôi có thể giúp cô sẻ chia phần nào".

Lâm Kiều Hân lạt gật đầu thật mạnh.

Lòng cô nhẹ nhõm chưa từng thấy.

Giờ phút này, dường như cô đã không còn là một kẻ chơ vơ giữa dòng đời, tìm không thấy mục tiêu phấn đấu nữa.

"Chuyện của tôi, cô không cần hổ thẹn, tất cả đều do tôi tình nguyện, bây giờ thấy cô như vậy, tôi cảm thấy, những nỗ lực bao lâu nay của mình cũng không uổng phí".

Trương Minh Vũ nghiêm túc nói với cô.

Lâm Kiều Hân lại nặng nề gật đầu.

Trừ việc đó ra, cô thật sự không biết mình còn có thể làm gì để đáp lời anh.

Mỗi câu mỗi lời của Trương Minh Vũ đều như đánh sâu vào tâm khảm cô.

Lâm Kiều Hân từ từ đứng thẳng người lên.

Nghe Trương Minh Vũ an ủi hồi lâu, loại cảm giác hỗn loạn trong lòng cô đã hoàn toàn được chuốt thuận lại.

Trở ngại lớn nhất chính là đã khiến Trương Minh Vũ thua thiệt quá nhiều.

Nhưng nghĩ nhiều thêm nữa cũng có được ích lợi gì?

Hành động thực tế mới là quan trọng nhất.

Về phần nhà họ Lâm, hiện giờ có Trương Minh Vũ trợ giúp, chẳng phải cô đã có thể thả lỏng nhiều hơn sao?

Lâm Kiều Hân chậm rãi nở một nụ cười nhẹ nhõm.

Phong thái toàn thân cũng chậm rãi thay đổi.

Trương Minh Vũ rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi của Lâm Kiều Hân.

Sự ngây ngô đáng yêu biến mất.

Người đứng trước mặt anh lại khôi phục thành vị tổng giám đốc cao ngạo lạnh nhạt kia.

Điều duy nhất khác với trước đây là, khóe miệng cô ấy vẫn nở một nụ cười tươi tắn...

Trương Minh Vũ cũng mỉm cười.

Lòng anh chợt thư thái hơn nhiều.

Lâm Kiều Hân mỉm cười nhẹ nhẹ, nói: "Trương Minh Vũ, tôi cũng sẽ đem lại cho anh thật nhiều bất ngờ".

Nói đoạn, đôi mắt xinh đẹp như bừng sáng.

Trương Minh Vũ hơi nhướng mày, cười nói: "Tôi rất chờ mong đó".

Lâm Kiều Hân khẽ ngẩng đầu, nói: "Cứ chờ đi nhé".

Tôi cũng rất chờ mong.

Hai người cứ thế lẳng lặng tựa vào lan can, đối diện nhau.

Giây lát sau, một chuỗi tiếng cười hân hoan thư thái vang lên bên hồ.

Thật nhẹ nhàng, thật vui sướng.

Đã bao nhiêu năm qua, hôm nay Lâm Kiều Hân mới được thoải mái như vậy.

Trương Minh Vũ cũng đặc biệt hài lòng.

Nhưng ngay vào lúc này, một giọng nói rất đáng khinh vang lên, phá vỡ không khí đẹp đẽ này: "Ái chà, nửa đêm nửa hôm mà người đẹp còn chưa về nhà hả?"

Trương Minh Vũ ngẩn ra.

Anh ngoảnh đầu về phía phát ra âm thanh, thấy bốn thanh niên cà lơ cà phất đi tới.

Lâm Kiều Hân khoanh tay nhíu mày, vô cùng kiêu kì.

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu.

Thật đúng là giỏi thay đổi trong chớp mắt...

Lâm Kiều Hân lạnh nhạt quét mắt liếc nhìn, cười nói: "Lúc nào cũng có loại lưu manh nhãi nhép này hiện hồn".

Nói xong, cô mới chợt nhận ra, lòng mình hoàn toàn chẳng hề lo lắng chút nào.

Cô biết, đây chính là cảm giác an toàn mà Trương Minh Vũ mang lại cho cô.

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười khẽ, hạ giọng hỏi: "Cô có muốn đánh người không?"

Lâm Kiều Hân ngẩn ra, nghi hoặc hỏi: "Hả?"

Trương Minh Vũ xấu xa cười nói: "Đám hư hỏng này, không để chúng nó khắc ghi sâu một chút thì sớm muộn gì cũng sẽ đi gây họa cho người khác".

"Áp lực trong lòng cô lớn như vậy, có muốn phát tiết ra một chút cho thoải mái không?"

Lâm Kiều Hân thoáng do dự.

Nhưng thực ra, lòng cô đã bắt đầu chộn rộn muốn thử.

Chuyện này, cô thật đúng là chưa từng trải qua...

Trương Minh Vũ lại xúi giục: "Thế nào? Thử chút không?"

Lâm Kiều Hân cười cười, hỏi: "Tôi... có được không?"

Trương Minh Vũ mỉm cười, nói: "Lát tôi bắt chúng lại, cô chỉ chịu trách nhiệm bạt tai thôi, thấy sao?"

Lâm Kiều Hân nghe thế thì cảm thấy hơi ngại.

Nhưng cuối cùng, cô vẫn nhẹ nhàng gật đầu.

"Ông mày đang nói chuyện với chúng mày đó! Thì thào rủ rỉ cái gì hả?", giọng điệu đáng khinh kia lại một lần nữa vang lên.

Bốn gã thanh niên đã đi tới trước mặt.

Trương Minh Vũ lẳng lặng quan sát, cầm đầu là một gã thanh niên đeo khuyên môi.

Trông hết sức bặm trợn!

Trương Minh Vũ cười ha hả, hỏi: "Muốn đánh đứa nào?"

Lâm Kiều Hân chỉ chỉ tay, nói: "Kẻ này đi! Trông quá ẻo lả, nhìn thật ngứa mắt!"

Ngón tay cô đang chỉ vào gã thanh niên đeo khuyên môi.

Gã thanh niên đó ngẩn người.

Hai người này, điên rồi chắc?

Ngay sau đó, gã thanh niên đeo khuyên môi cười cười rất bỉ ổi, nói: "Người đẹp, cho em một cơ hội, hay là... chúng ta đi thuê cái phòng, tôi cho cô em 'đánh' một trận thoải mái?"

Lâm Kiều Hân cảm thấy thật ghê tởm, nói với Trương Minh Vũ: "Tôi muốn đánh người này thêm mấy cái, trông thật đáng ghét".

Trương Minh Vũ bèn cười đáp: "Đương nhiên là được".

Nhưng nghe xong, bốn người kia chợt cười vang.

Gã đeo khuyên môi trào phúng nhìn họ, đùa cợt: "Được, tôi cũng đang rất muốn cho em đánh đây, người đẹp, em mau tới đánh đi nè".

"Có cần roi da không? Hay để tôi chuẩn bị thêm cho em một cây nến?"

Khóe miệng Trương Minh Vũ lộ một nụ cười lạnh.

Ngay sau đó, chân anh bỗng phát lực, người lao vút về phía gã đeo khuyên môi.

Gã kia ngẩn người, ánh mắt đột nhiên lóe lên sợ hãi.

Tốc độ thật đáng sợ!

Gã hoàn toàn không kịp phản ứng lại thì đã có cảm giác vai bị người ta tóm được.

Giây lát sau, Trương Minh Vũ đã vòng ra sau lưng gã.

Anh nhấc chân, đá một cước.

Gã đeo khuyên môi ngã dập mặt xuống đất, đầu gục ngay trước chân Lâm Kiều Hân.

Ba gã thanh niên khác đều ngây người nhìn.

"Mẹ nó, muốn chết à".

Một trong ba gã nổi giận gầm lên, lao thẳng về phía Trương Minh Vũ.

Hiện giờ, mấy gã người thường đối với Trương Minh Vũ thật chẳng có gì đáng sợ.

Rầm rầm rầm!

Ba tiếng động trầm đục vang lên.

Chỉ mấy giây, ba thanh niên đều ngã xuống đất, đau đớn vặn vẹo thân mình.

Trời đất!

Gã đeo khuyên môi hít hà thật mạnh, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ.

Thật là khủng khiếp!

Nhưng chẳng để gã có thời gian nghĩ nhiều, Trương Minh Vũ đã nhấc chân đi tới.

Mỗi bước đi, gã đeo khuyên môi lại run lên một chập.

Chốc lát sau, Trương Minh Vũ đã bước tới, vươn tay tóm lấy cổ áo của gã đeo khuyên môi.

Anh dồn sức nhấc gã lên.

Gã thanh niên đeo khuyên môi bị xách lên, đầu vừa lúc treo trước người Lâm Kiều Hân.

Gã hết sức bối rối.

Hai người này muốn làm gì vậy?

Gã định thần nhìn kĩ, đúng lúc thấy gương mặt Lâm Kiều Hân thoáng hiện một tia hưng phấn.

Chuyện này...

Gã đeo khuyên môi đã hoàn toàn choáng váng.

Trương Minh Vũ nhếch miệng cười nói: "Nào, thử xem sao!"

Lâm Kiều Hân nhẹ nhàng gật đầu, khẽ cắn răng, vung tay lên.

Bốp!

Một thanh âm giòn giã vang lên.

Một bạt tai giáng thật mạnh xuống mặt gã thanh niên đeo khuyên môi kia.

Gã thanh niên còn chưa kêu rên gì, ngược lại, Lâm Kiều Hân đã ôm tay hít hà vì đau.

Trương Minh Vũ bất đắc dĩ cười cười.

Gã thanh niên đeo khuyên môi nhếch miệng cười nói: "Người đẹp, sức lực của cô em.. hơi kém nha, đánh thế làm tôi hơi bị thoải mái đó".

Nói xong, ánh mắt gã lại chăm chăm nhìn Lâm Kiều Hân đầy dung tục.

Trương Minh Vũ sửng sốt.

Gã này điên rồi chắc?

Lâm Kiều Hân cắn chặt răng, đáy mắt lóe lên giận dữ.

Cô đã nổi giận!

Áp lực còn chưa được phát tiết ra, lại làm bản thân bị đau!

Then chốt nhất là còn bị người khác giễu cợt, trêu ghẹo!

Ngay lúc này, Trương Minh Vũ chợt cười khì khì, nói: "Kiều Hân, dùng cái này này".

Nói đoạn, anh chìa cho cô một tấm ván gỗ bằng phẳng.

Đây là thứ anh vừa gỡ được trên hàng rào.

Nụ cười trên mặt gã đeo khuyên môi như cứng lại.

Còn Lâm Kiều Hân, ánh sáng trong mắt cô như vừa bùng lên.

"Tuyệt vời!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom