• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Em Trai Khờ Khạo (3 Viewers)

  • Chương 301-305

Chương 301: Tối nay phải… hành sự?

Gì cơ?

Trương Minh Vũ khựng lại lần nữa, ánh mắt đầy mông lung.

Lâm Kiều Hân thế này là...

Lúc nãy ở ngoài còn lịch sự, lo lắng cho mình lắm mà.

Sao bây giờ… quay trở lại hình tượng sếp tổng lạnh lùng rồi...

Trương Minh Vũ thẫn thờ xoay người.

Ba người chị đều nở nụ cười nham hiểm.

Lâm Kiều Hân thì mặt như sương giá.

Nhìn lại, khí chất của cô thật sự không thua kém gì ba chị em họ!

Thế rồi Trương Minh Vũ lại xoắn xuýt.

Làm sao bây giờ?

Nhưng do dự hồi lâu, cuối cùng anh vẫn không đấu lại ánh nhìn của bốn người phụ nữ.

Trương Minh Vũ lóng nga lóng ngóng sải chân bước tới.

Anh nhanh chóng đến bên cạnh Tô Mang.

Ngay lúc này, Lâm Kiều Hân lại cất giọng nói lạnh ngắt lên: "Đi đâu thế, sao còn chưa qua đây".

Trương Minh Vũ ngẩn ra.

Anh quay lại, đúng lúc thấy Lâm Kiều Hân nhẹ nhàng vỗ vào chỗ ngồi kế bên cô.

Ủa...

Trương Minh Vũ kinh ngạc.

Lâm Kiều Hân bảo anh ngồi cạnh sao?

Trời đất... mặt trời mọc ở hướng Tây à?

Trong khi cô còn mặc hở hang như vậy nữa...

Trương Minh Vũ tỏ ra lưỡng lự, dù sao Tô Mang đã bảo anh ngồi ở đây rồi...

Ba chị em Tô Mang nhìn nhau, đều thấy vẻ ranh mãnh trong mắt đối phương.

Nhưng Trương Minh Vũ và Lâm Kiều Hân không nhận ra điều đó.

Rất lâu sau, Trương Minh Vũ không thấy Tô Mang nói gì bèn chậm rãi đi qua.

Anh vừa đi vừa đề cao cảnh giác, rất lo Tô Mang sẽ lên tiếng.

May quá trời quá đất…

Đến tận giây phút ngồi xuống, trong lòng Trương Minh Vũ vẫn không thể tin được.

Mùi hương quen thuộc len lỏi vào trong mũi.

Cặp đùi thon thả mê hoặc lòng người đang ở ngay trước mắt...

Trương Minh Vũ ngồi xuống, lòng cũng hết thấp thỏm.

Lâm Kiều Hân hơi nhếch môi, trông cô như đang… đắc ý vậy.

Nhưng Trương Minh Vũ chẳng còn tâm trạng nào để quan tâm đến điều đó.

Được bốn người phụ nữ xinh đẹp vây quanh, lại còn mặc đồ đơn giản đến mức này...

Ngẩng đầu thì thấy dáng người quyến rũ.

Cúi đầu thì thấy mấy cặp đùi mơn mởn...

Ông trời làm khó mình quá!

Trương Minh Vũ thấy bối rối quá đỗi.

Các cô gái chẳng ai nói gì, bầu không khí trở nên lúng túng.

Chẳng qua là người lúng túng chỉ có mình Trương Minh Vũ.

Một lúc sau, Trương Minh Vũ cười xòa: "Cái đó… nói chuyện gì thế ạ?"

Ba chị em càng cười toe toét hơn.

Lâm Kiều Hân cũng thản nhiên nói: "Các chị muốn nói chuyện gì vậy ạ?"

Tô Mang cười duyên dáng: "Lần đầu tụ họp đông đủ ở đây, bọn tôi… có nên lì xì không nhỉ?"

Nói xong, cô ấy nhìn hai cô gái bên cạnh.

Hạ Hâm Điềm và Liễu Thanh Duyệt bật cười.

"Nên chứ", Hạ Hâm Điềm tỏ ra ung dung, chậm rãi nói.

Liễu Thanh Duyệt cũng gật đầu.

Lâm Kiều Hân bình tĩnh đáp: "Không cần đâu ạ, bọn em đã kết hôn được nhiều năm, không phải vợ chồng mới cưới".

Một câu nói làm lòng Trương Minh Vũ thấy có gì đó sai sai.

Hình như nhiều năm qua đây là lần đầu Lâm Kiều Hân thừa nhận...

Còn chủ động nói ra nữa chứ...

Rốt cuộc mấy cô nàng này tính làm gì thế?

Trương Minh Vũ thấy cực kỳ mông lung, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hạ Hâm Điềm cười phá lên: "Em dâu à, chị muốn hỏi một câu, sao cưới nhau mấy năm rồi mà em chưa sinh cho em trai chị nhóc tì nào cả vậy?"

Khóe miệng Trương Minh Vũ giật giật!

Ôi trời… nói cái gì vậy…

Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt vẫn tủm tỉm nhìn Lâm Kiều Hân chằm chằm.

Lâm Kiều Hân cũng thấy lúng túng.

Nhưng cô không nghĩ nhiều.

Cô tưởng họ đều là chị ruột của Trương Minh Vũ, cùng chung một nhà nên hối sinh con là chuyện bình thường.

Điều duy nhất làm cô ngờ vực là… vì sao họ của Hạ Hâm Điềm không phải là họ Trương?

Nghệ danh sao?

Nghĩ vậy nên Lâm Kiều Hân nhẹ nhõm trở lại.

Cô cũng có biết họ của Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt đâu.

Câu hỏi vừa rồi trúng ngay tim đen, Lâm Kiều Hân chẳng biết trả lời thế nào cho phải.

Qua một lúc cô mới ngập ngừng đáp: "Bọn em... bận việc quá nên vẫn chưa có ý định đó".

Trương Minh Vũ lắc đầu ngao ngán.

Cái này mà cũng gọi là lý do hả...

Tô Mang bắt chéo chân, chậm rãi chất vấn: "Vậy cô định khi nào sẽ sinh con cho em tôi?"

Tuy trong lòng rất căng thẳng nhưng bề ngoài Lâm Kiều Hân vẫn làm mặt lạnh như thường.

"Em... tính sẽ đợi đến khi công việc có khởi sắc đã ạ".

Cô nói một cách e dè.

Liễu Thanh Duyệt gặng hỏi: "Công việc có khởi sắc cụ thể là khi nào?"

Lâm Kiều Hân cắn răng, gian nan trả lời: "Tiền gửi tiết kiệm được một tỷ ạ".

Hỏi đến mức này là làm khó cô quá rồi.

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi, chẳng biết làm gì hơn.

Hạ Hâm Điềm thản nhiên nói: "Em ba, em cho em dâu một tỷ để bọn nó hành sự ngay trong tối nay đi".

Phụt!

Trương Minh Vũ suýt nữa đã hộc máu!

Lâm Kiều Hân cũng không giữ bình tĩnh được nữa, trợn mắt há hốc mồm.

Ơ...

Cô sững sờ.

Chị ba của Trương Minh Vũ... giàu thế ư?

Tô Mang cười đắc ý: "Duyệt ngay và luôn, để em gọi liền cho nóng".

Nói xong, cô ấy toan lấy điện thoại ra.

Trương Minh Vũ vội vàng ngăn cản: "Trời đất ơi! Các chị đừng làm vậy, chuyện này..."

Trương Minh Vũ nói được giữa chừng thì không thốt nên lời.

Xấu hổ muốn chết!

Bấy giờ Tô Mang mới đặt điện thoại xuống.

Lâm Kiều Hân cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cô không biết có thật là Tô Mang có một tỷ không.

Lỡ có thật thì...

Phải mất một lúc lâu Lâm Kiều Hân mới trở lại dáng vẻ lạnh lùng, thanh cao ban đầu.

Trương Minh Vũ thấy vậy thì ngẩn ra.

Lâm Kiều Hân này tính làm gì đây?

Kế đó, Tô Mang lại cất giọng lên: "Thôi được rồi, đành chờ cô tự cố gắng thôi, mong cô đừng nuốt lời".

Dứt lời, một tia sáng sắc bén hiện lên trong đôi mắt của cô ấy.

Đại sứ thương hiệu Hạ Hâm Điềm, chỉ riêng danh hiệu này thôi đã có giá trị không dưới một tỷ rồi!

Lâm Kiều Hân thản nhiên đáp: "Chị ba đừng lo".

Nói là vậy nhưng cô vẫn thầm thấy hối hận.

Trương Minh Vũ lại thấy gượng gạo sao sao khi nghe thấy cách gọi chị ba này.

Hạ Hâm Điềm mỉm cười, nói với đôi mắt xảo quyệt: "À phải rồi, trong biệt thự của chị chỉ có bốn phòng, còn lại vẫn chưa dọn dẹp xong".

"Chúng ta có năm người... phải làm sao đây?"

Tô Mang nói ngay tắp lự: "Sao phải xoắn, cho thằng nhỏ ngủ với em là xong. Mấy năm rồi không gặp nó, nhớ muốn chết!"

Sau khi nói xong, cô ấy nhìn Trương Minh Vũ như sói nhìn mồi.

Ừng ực!

Trương Minh Vũ nuốt nước miếng một cách khó khăn.

Mấy bà chị này làm trò gì thế?

Mới gặp đây thôi mà...

Liễu Thanh Duyệt cũng nói ngay: "Thôi, để thằng nhỏ ngủ với em đi, em xa nó lâu hơn mấy chị mà".

Dứt câu, cô ấy cũng nhìn anh bằng đôi mắt quyến rũ.

Trương Minh Vũ tức khắc giật bắn người.

Điện giật ghê quá...

Tô Mang khoanh hai tay trước ngực, từ tốn phản đối: "Em tư, em không biết người nhỏ tuổi hơn phải nhường người lớn tuổi hơn sao? Hôm nay thằng bé thuộc về chị, em chờ lần sau đi".

Liễu Thanh Duyệt nhanh chóng phản bác: "Chị ba, là chị thì phải nhường em chứ".

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi.

Thế này là đang... giành mình hả?

Hay diễn kịch gì đấy?

Ngay lúc anh ngơ ngác đực mặt ra thì giọng nói trong trẻo của Lâm Kiều Hân vang lên: "Hai chị, Trương Minh Vũ lớn rồi nên ngủ với hai chị có hơi bất tiện ấy ạ".

"Vẫn được..."

"Bọn em là vợ chồng, cứ cho bọn em ngủ chung đi ạ".

Câu nói cuối cùng bình thản nhưng đầy kiên quyết.

Chương 302: Lại ngủ cùng nhau?

Trương Minh Vũ nghe xong, giật mình trợn mắt há hốc mồm!

Anh quay sang đúng lúc trông thấy Tô Mang và Liễu Thanh Duyệt đang nhìn nhau cười.

Hai người họ… cố ý sao?

Thế nhưng làm sao bọn họ lại chắc chắn Lâm Kiều Hân sẽ mắc bẫy?

Anh thấy vô cùng mờ mịt!

Giọng nói ngọt ngào của Hạ Hâm Điềm vang lên: “Em dâu nói đúng đấy, người ta là vợ chồng đương nhiên phải ngủ chung rồi. Tại chị nghĩ nhiều quá thôi”.

“Được rồi, tất cả đều đi ngủ đi”.

Dứt lời, cô ấy còn nháy mắt với anh một cái.

Ừng ực!

Anh gian nan nuốt nước bọt, hoàn toàn không biết nên nói gì cho phải!

Lâm Kiều Hân cũng sửng sốt.

Thế này… là nói xong rồi sao?

Cô cứ tưởng sẽ xảy ra một cuộc đấu võ mồm ác liệt, vậy mà cuối cùng… lại kết thúc lãng xẹt như vậy thôi sao?

Cô nhìn xuống đôi chân thon dài đang để trần của mình, mím chặt môi lại.

Phí công chuẩn bị mất bao nhiêu!

Mấy người Hạ Hâm Điềm đều đứng dậy.

Cô không có chỗ xả giận, chỉ có thể trừng mắt lườm Trương Minh Vũ.

Trong mắt anh tràn ngập vẻ ngơ ngác.

Rốt cuộc mình đã chọc vào ai?

Ba cô gái kia nhanh chóng rời đi.

Bên trong phòng khách chỉ còn lại hai người họ…

Trương Minh Vũ lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ.

Dù sao cũng không thể bỏ phí… tấm lòng của ba bà chị được.

Anh bật cười lên tiếng: “Được rồi, chúng ta cũng nên về phòng nghỉ ngơi thôi”.

Cô cắn răng, lòng thầm nổi giận, bực bội gắt gỏng: “Ai thèm ngủ với anh?”

Trương Minh Vũ nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Cô không ngủ với tôi à? Thế thôi vậy”.

“Chị ba… ưm… ưm… ưm…”

Anh đang định gào ầm lên thì bị cô nhanh tay lẹ mắt bịt chặt miệng lại!

Ha ha!

Trong lòng anh cực kỳ đắc ý.

Coi như anh đã hiểu rõ được trái tim của cô rồi.

Chỉ là anh vẫn không hiểu tại sao cô lại sợ cái này…

Cô nghiến răng nghiến lợi, cả giận hét lên: “Đi ngủ!”

Anh cười phá lên, lập tức quay người đi lên tầng hai.

Còn Lâm Kiều Hân lặng lẽ đi theo sau.

Trương Minh Vũ đi tắm trước, để cô quay về phòng một mình.

Chẳng mấy chốc anh đã tắm xong. Sau khi mặc quần trong, anh lại quấn thêm một chiếc khăn tắm ở bên ngoài!

Trên môi anh nở nụ cười xấu xa!

Anh đi ra trước cửa phòng, dứt khoát đẩy cửa bước vào.

“Á!”

Lâm Kiều Hân giật nảy mình kêu lên, vội vàng quấn chặt chăn quanh người.

Doạ Trương Minh Vũ sợ hết hồn.

Kêu cái gì không biết…

Đến lúc anh nhìn sang, cô đã mặc một bộ quần áo ngủ kín đáo nằm trên giường.

Đồ ngủ ở đâu ra vậy…

Anh bất lực lắc đầu, sải bước tới gần.

Cô thốt lên theo bản năng: “Anh qua đây làm gì?”

Anh mờ mịt đáp: “Ngủ chứ sao? Không thì còn làm gì được nữa?”

Cô mím môi, lòng dần trở nên căng thẳng!

Mặc dù không phải là lần đầu tiên… nhưng lần này vẫn cứ có cảm giác quái dị lạ thường!

Cô vội vàng cất giọng nói: “Bên kia có ghế sofa, anh qua đó ngủ đi”.

Nghe cô nói vậy, anh không khỏi ngớ người.

Vừa rồi cô còn mạnh miệng lắm cơ mà, sao bây giờ lại sợ sệt vậy…

Anh cũng giả vờ tỏ vẻ ngơ ngác hỏi: “Ngủ ở sofa hả? Không được, tôi không ngủ nổi đâu. Thôi tôi đi tìm chị ba đây”.

Dứt lời, anh làm bộ quay lưng.

“Đứng lại!”

Cô gào ầm lên, nội tâm bắt đầu trở nên hỗn loạn!

Lâm Kiều Hân ơi là Lâm Kiều Hân! Mày quản anh ấy làm gì? Anh ấy muốn đi tìm chị ba của anh ấy thì cứ cho anh ấy đi đi!

Tuy trong đầu nghĩ vậy thế nhưng cái miệng lại không chịu nghe theo khống chế!

“Lên giường ngủ đi!”

Thật sảng khoái!

Trương Minh Vũ khẽ mỉm cười, lại ung dung bước tới!

Cô nhìn chằm chằm vào anh, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác hoảng loạn.

Trái tim không ngừng đập thình thịch!

Hai mắt anh chợt sáng bừng lên!

Đến khi đi tới cạnh giường, anh dang rộng hai tay!

Động tác thô bạo giật khăn tắm ra ném sang bên cạnh!

Lâm Kiều Hân trợn tròn mắt, kinh hãi hét lớn: “Á!”

Cô vô thức giơ chăn lên che kín mắt!

Thế nhưng cô chưa kịp nghĩ gì nhiều đã cảm thấy chăn bị người ta xốc lên, một cơ thể đang dán sát lại!

Cô bối rối la lên: “Trương Minh Vũ! Anh bị điên à… Anh… anh quấn khăn tắm lên đi! Mặc đồ ngủ cũng được!”

Anh cười sặc sụa nhìn cô, khẽ lẩm bẩm: “Đang mặc rồi đây”.

Cô cuống quýt nói: “Anh mặc lúc nào? Tôi vừa thấy anh ném khăn tắm ra cơ mà! Mau mặc lại đi!”

Nghĩ đến việc trong chăn có một người đàn ông cởi trần toàn thân…

Hự!

Lâm Kiều Hân không kìm được rùng mình một phen.

Cô có một cảm giác vô cùng quái dị!

Trong lòng lại càng cuống lên!

Anh thầm đắc ý, lại thì thầm đáp: “Tôi đang mặc mà, không tin thì cô nhìn thử xem!”

Nói rồi anh còn định lật chăn ra khoe!

Lâm Kiều Hân hốt hoảng!

Cô vô thức giơ chân ra sau lưng anh!

Đạp một phát thật mạnh!

Bịch!

Tiếng va đập trầm thấp vang lên!

Ngay sau đó, anh đau đớn kêu rên: “Ái ui!”

Cô ngẩn người.

Không biết… có phải cô đã… đạp anh ngã xuống đất rồi không?

Cô kéo lớp chăn đang che kín hai mắt mình xuống theo bản năng.

Đưa mắt nhìn sang…

Cô lập tức sững sờ.

Trương Minh Vũ đang nằm dưới đất đau đớn giãy dụa.

Trên người anh… thật sự có mặc quần áo!

Hả?

Cô mắt tròn mắt dẹt nhìn anh, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.

Rõ ràng cô đã trông thấy anh ném khăn tắm…

Cô mím chặt môi, trong lòng lập tức cảm thấy áy náy!

Cô bối rối nhảy xuống giường, chạy vọt tới bên cạnh anh, cẩn thận dìu anh đứng dậy.

“Anh… anh có sao không?”, cô xấu hổ hỏi thăm.

Trương Minh Vũ đau tới mức nhe răng trợn mắt, tức giận nói: “Cô nói thử xem? Đang yên đang lành cô đạp tôi làm gì?”

“Tôi…”

Cô nghẹn họng, không biết nên đáp lại kiểu gì.

Anh chậm lại đứng dậy nhờ sự giúp đỡ của cô rồi nằm xuống giường.

Còn cô đứng cạnh giường, khẽ cúi thấp đầu.

Trông bộ dạng của cô y hệt một đứa trẻ làm sai chuyện gì đó.

Thấy thế, anh không khỏi ngỡ ngàng.

Thầm nhủ liệu cô có bị tâm thần phân liệt hay không.

Lúc anh vừa mới trở về thì dịu dàng hết nấc, sau khi vào trong biệt thự thì thái độ lại lạnh lùng xa cách. Còn giờ đây…

Anh lúng túng lên tiếng: “Thực ra... tôi cũng không sao đâu. Cô mau về chỗ ngủ đi”.

Cô lặng lẽ di chuyển bước chân trèo lên giường nằm xuống.

Còn chu đáo đắp chăn cho anh.

Trương Minh Vũ kinh ngạc.

Trong đầu cũng xuất hiện một loại ảo giác.

Giống như… hai người họ thực sự là một cặp vợ chồng ân ái đã kết hôn nhiều năm…

Lâm Kiều Hân im lặng không nói năng gì, nằm im trên giường.

Bầu không khí trong phòng chìm vào tĩnh lặng.

Trong lòng anh cũng cảm thấy rất ngượng ngùng.

Ngoài trời đã tối đen như mực, đèn phòng vẫn sáng trưng.

Hai người họ đều lẳng lặng nằm trên giường, không hề nhúc nhích…

Một lúc lâu sau, anh mới cười khan một tiếng: “Hay là… ngủ đi thôi?”

Cô lặng lẽ gật đầu đồng ý.

Anh cũng không còn do dự nữa, vội vàng lao xuống giường tắt đèn.

Căn phòng chìm vào đêm đen tăm tối.

Bấy giờ anh mới thấy dễ chịu hơn hẳn.

Anh chui tọt vào trong chăn, nhắm chặt mắt lại.

Thế nhưng khi cảm nhận được hơi thở của cô bên cạnh, anh vẫn cảm thấy kỳ quái lạ thường!

Haiz!

Anh lặng lẽ thở dài một tiếng.

Một lúc sau, bên tai anh vang lên một giọng nói dịu dàng: “Anh… có muốn sinh con không?”

Câu hỏi này khiến cả người anh trở nên cứng đờ!

Chương 303: Bộc bạch

Ừng ực!

Trương Minh Vũ gian nan nuốt nước bọt.

Trong căn phòng lặng ngắt như tờ, anh có thể nghe thấy rõ từng nhịp tim đập của mình!

Cô ấy nói vậy… là có ý gì?

Lâm Kiều Hân mím chặt môi, lòng cũng rối như tơ vò!

Một lúc lâu sau, anh mới trợn tròn mắt hỏi: “Sao… sao đột nhiên cô lại hỏi tôi cái này?”

Cô cúi gằm đầu xuống, lí nhí đáp: “Mấy năm qua, tôi đã nợ anh quá nhiều”.

Anh ngỡ ngàng.

Cô nói vậy… là vì muốn đền bù cho anh sao?

Ngay sau đó, cô lại đổi giọng nói: “Tôi thực sự cảm thấy vô cùng có lỗi với anh, nhưng tôi cũng cảm giác được giữa hai ta… vẫn có một khoảng cách kỳ lạ”.

Trong mắt anh tràn đầy mờ mịt.

Có khoảng cách bình thường mà, cô hỏi tôi có muốn sinh con không làm gì?

Cô lại nói tiếp: “Đúng là trước kia tôi đối xử với anh rất tệ, cũng hiểu lầm anh quá nhiều chuyện”.

“Lần này… tôi muốn trịnh trọng nói với anh lời xin lỗi”.

Câu nói này của cô cực kỳ nghiêm túc.

Anh cũng lúng túng đáp: “Cô… cô nghiêm túc như vậy làm gì? Không sao đâu, dù sao cũng là chuyện đã qua cả rồi… mà”.

Lòng anh cũng xuất hiện một loại cảm giác mất tự nhiên.

Khoé miệng cô khẽ cong lên nở nụ cười. Cô cất giọng nói: “Anh khiến tôi thay đổi nhận thức rất nhiều”.

“Hơn nữa… anh cũng là một người đàn ông…”

“Bao nhiêu năm nay…”

Cuối cùng cô vẫn không thể nói ra những lời này.

Thế nhưng anh lại… có thể hiểu được.

Nhưng mà… cô nói chuyện này để làm gì?

Mãi lâu sau, cô mới tiếp tục nói: “Nếu anh thật sự… có ý gì với người phụ nữ khác, tôi sẽ không trách anh. Dù sao anh cũng là một người đàn ông…”

Nói được một nửa, cô lại ngập ngừng.

Trương Minh Vũ không khỏi kinh ngạc.

Lời này của cô… có ý gì?

Cô lại nhanh chóng mở lời: “Từ hôm nay trở đi… coi như tôi làm quen lại với anh thêm lần nữa. Sớm muộn gì tôi cũng trả lại những gì đã nợ anh”.

“Cho dù có tiếc nuối, tôi cũng sẽ dùng cách khác để đền bù cho anh”.

Nghe cô nói vậy, anh cảm thấy mơ hồ.

Quả thực anh không thể liên hệ được người con gái lạnh lùng vừa rồi trong phòng khách với cô của hiện giờ.

Cô thực sự… có thể nói ra những lời như vậy sao?

Dần dà, anh bắt đầu thấy cảm động!

Anh mỉm cười đáp: “Được thôi, làm quen lại từ đầu!”

Dứt lời, anh quay người sang, giơ tay ra cười nói: “Chào cô, tôi tên là Trương Minh Vũ”.

Nương theo ánh trăng mờ ảo, cô có thể nhìn thấy được động tác của anh.

Trong lòng cô cũng bất chợt xuất hiện sự cảm động không thể diễn tả thành lời.

Cô khẽ cười bắt tay anh rồi nói: “Chào anh, tôi là Lâm Kiều Hân”.

Trong lời nói của cô không hề có sự đau buồn!

Hai bàn tay của bọn họ nắm chặt lấy nhau như đang truyền một nguồn năng lượng đặc biệt.

Cả hai nhìn nhau mỉm cười.

Trương Minh Vũ thả tay ra: “Ngủ thôi! Ngủ ngon!”

Nói xong, anh dứt khoát trùm chăn lên đầu!

Lâm Kiều Hân cũng học theo anh, dùng sức kéo chăn che kín người!

Hai người đều thấy lòng nhẹ nhõm!

Điều kỳ quái duy nhất chính là… vừa mới làm quen lại từ đầu đã ngủ cùng giường với nhau.

Chẳng bao lâu sau, anh bắt đầu chìm vào giấc mộng.

Giấc ngủ hôm ấy vô cùng an ổn và thoải mái!

Cô cũng ngủ một giấc thật say.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Minh Vũ chậm rãi mở mắt ra.

Ánh mắt trời chói chang chiếu vào trong phòng. Người đẹp bên cạnh cũng đã rời đi.

Anh mơ màng ngồi dậy, đột nhiên sực nhớ ra một chuyện!

Hôm nay các chị phải đi rồi!

Anh cuống cuồng đứng bật dậy, mặc quần áo tử tế rồi chạy vọt ra khỏi phòng!

Bên trong phòng khách vắng tanh không có lấy một bóng người.

Thình thịch!

Trái tim của anh đập mạnh liên hồi.

Anh vội vàng quay đi tìm đến phòng của mấy bà chị!

Mở cửa từng căn phòng một!

Không thấy bất kỳ ai!

Anh dựa người lên vách tường, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Đi cả rồi…

Anh biết chắc chắn bọn họ cũng sợ anh không nỡ xa mình nên lúc rời đi cũng không báo cho anh một tiếng.

Haiz.

Một lúc sau, anh lặng lẽ thở dài một tiếng.

Anh biết mấy bà chị thân yêu đều đang phấn đấu hết mình thay anh.

Muốn sớm ngày gặp lại bọn họ anh phải càng cố gắng hơn nữa!

Nếu bọn họ đều đã rời đi thì anh cũng nên phát triển thật tốt!

Ánh mắt anh hiện lên vẻ kiên định!

Đường đời còn dài lắm!

Anh đứng thẳng người dậy, tinh thần phấn chấn hẳn lên.

Chỉ khi đủ mạnh mới có thể muốn gì được nấy.

Anh cũng không chút chậm trễ, đi thẳng ra ngoài phòng khách.

Không gian xung quanh yên ắng lạ thường.

Mặc dù đã suy nghĩ thông suốt nhưng trong lòng anh vẫn xuất hiện một cảm giác rất phức tạp.

Đột nhiên lại yên tĩnh như vậy…

Haiz.

Anh thở dài thườn thượt, ngồi bệt xuống sofa.

Nhưng đúng lúc này, tiếng mở cửa vang lên.

Khiến anh giật nảy mình.

Anh nghiêng đầu nhìn sang thì phát hiện Lâm Kiều Hân đang bê một cái đĩa đi ra khỏi phòng bếp.

Chuyện này…

Anh lập tức trợn tròn mắt!

Lâm Kiều Hân vẫn còn đang ở đây!

Tuy rằng nếu cô có đi cũng sẽ không đi quá xa nhưng sự xuất hiện của cô vào lúc này có một ý nghĩa rất khác!

Cô xấu hổ cười gượng nói: “Chuyện là… tôi vốn định nấu ăn… nhưng mà không ngờ… lại bị cháy sạch”.

Anh hít sâu một hơi cảm nhận một hồi mới phát hiện trong phòng nồng nặc mùi cháy khét.

“Không sao! Cái gì cũng ăn được hết!”

Anh lập tức đứng dậy, nhếch miệng cười đáp.

Những cảm xúc tiêu cực đang xâm chiếm nội tâm anh cũng biến mất sạch sành sanh!

Bấy giờ cô mới khẽ mỉm cười.

Trông rất xinh đẹp!

.

Vì lo Lâm Kiều Hân không có đồ ăn nên anh nấu thêm hai món nữa

Hai người họ nhanh chóng bắt đầu bữa sáng.

Cảm giác vô cùng vui vẻ, cũng ấm áp lạ thường.

Sau khi ăn xong, Lâm Kiều Hân vội vàng chạy tới công ty. Việc nấu nướng đã khiến cô bị muộn giờ rất lâu.

Chẳng mấy chốc, anh cũng đi ra khỏi biệt thự.

Các chị đi rồi, công việc của anh cũng nên chính thức bắt đầu!

Đến lúc xoá sổ nhà họ Dịch rồi!

Anh nhếch miệng nở nụ cười lạnh, trong lòng cảm thấy phấn khởi!

Anh chưa đi được mấy bước đã thấy chiếc Mercedes màu đen đỗ lại trước mặt.

Thấy thế, anh không khỏi giật mình.

Bấy giờ mới chợt nhớ ra mấy ngày nay không thấy bóng dáng Long Tam đâu cả!

Cũng nhiều ngày rồi chưa tập luyện!

Đến lúc phải vào khuôn khổ rồi.

Anh mỉm cười, mở cửa xe ngồi vào trong.

Sau khi ổn định chỗ ngồi, anh lập tức kinh ngạc.

Bởi vì… anh thấy Long Thất đang ngồi trên xe!

Hả?

Anh nghi hoặc hỏi anh ta: “Sao anh vẫn chưa đi?”

Không phải chị hai đi rồi sao?

Long Thất bình thản đáp: “Cô hai ra lệnh cho tôi ở lại bảo vệ cậu”.

Nghe thấy thế, anh không khỏi giật mình kinh hãi.

Thế nhưng nghĩ lại cũng thấy dễ hiểu.

Bây giờ nhiệm vụ đã bắt đầu.

Nguy hiểm cũng sẽ nhanh chóng kéo tới.

Âu Dương Triết là một, còn cả Thần Ẩn nữa.

Quả thực một mình Long Tam không đủ để bảo vệ anh an toàn.

Anh nhếch miệng nở nụ cười, sự hưng phấn trong lòng càng thêm mãnh liệt.

Lại có thêm một nhân tài!

Chiếc xe nhanh chóng nổ máy đi thẳng tới cổng Marmart.

Bên phía Hồng Thái đã tạm thời ổn định. Có Vương Vũ Nam và Hàn Thất Thất ở đó lo liệu, anh cũng không cần lo lắng nữa.

Giờ đây chuyện quan trọng nhất là phải khiến nhà họ Dịch sụp đổ!

Chẳng bao lâu sau, anh đã đi vào trong Marmart.

Anh quen đường quen nẻo đi thẳng tới cửa phòng làm việc của Trần Thắng Nam.

Anh chưa kịp bước vào đã nghe thấy bên trong vang lên tiếng hô thảng thốt.

Anh sững sờ.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Thế nhưng anh chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều thì chuông điện thoại chợt reo lên inh ỏi.

Người gọi tới là Long Tam.

Anh liền ấn nút nghe máy.

Giọng nói trầm thấp của Long Tam vang lên: “Cậu Minh Vũ, có người đang theo dõi cô Lâm”.

Hả?

Chương 304: Vợ gặp nguy hiểm!

Trương Minh Vũ lập tức kinh ngạc trợn tròn mắt, cau mày hỏi: “Âu Dương Triết hành động nhanh vậy sao?”

Long Tam trầm giọng đáp: “Có lẽ là không phải”.

Anh sững sờ, lại hỏi tiếp: “Người của Thần Ẩn?”

“Cũng không phải”.

Giọng nói của Long Tam trở nên nghiêm trọng: “Bây giờ vẫn chưa thể xác định là người của bên nào. Lúc này bọn họ đều đang loanh quanh ở gần tập đoàn Tuyền Ảnh, chưa có ý định ra tay”.

“Long Thất đã qua đó rồi”.

Nghe xong, anh mới yên tâm hơn một chút.

Có Long Thất ở đó, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.

Nhưng mà… kẻ đó là ai?

Trương Minh Vũ lên tiếng dặn dò: “Được rồi, nếu xảy ra chuyện gì phải báo ngay cho tôi biết”.

“Được”.

Long Tam đáp lại một tiếng rồi lập tức cúp máy.

Anh cất điện thoại, trong lòng tràn ngập lo âu.

Trong lúc anh còn đang do dự, cửa phòng đã bị mở ra.

Trần Thắng Nam hưng phấn bước ra, suýt nữa ngã vào lòng anh!

Anh bị doạ giật nảy mình, vô thức lùi về sau hai bước.

Trên mặt cô ta tràn đầy vẻ phấn khích, kích động cất giọng nói: “Ông chủ, nhà họ Dịch sắp xong đời rồi”.

Hả?

Anh ngẩn người, nghi hoặc hỏi: “Sao thế?”

Cô ta vui sướng cười đáp: “Mấy ngày nay đã có bảy trung tâm thương mại của nhà họ Dịch phải đóng cửa rồi. Hơn nữa tất cả đều bị chúng ta mua lại sạch sẽ”.

“Hôm nay, trung tâm thương mại cuối cùng của bọn họ cũng sắp không xong rồi!”

Dứt lời, cô ta nắm chặt tay giơ ra trước ngực!

Anh khó tin trợn mắt há hốc mồm hỏi: “Cô đã mua lại bảy trung tâm thương mại rồi sao?”

Anh mới chỉ không quản lý công việc mấy ngày thôi, vậy mà… đã có thu hoạch khổng lồ như vậy?

Trần Thắng Nam nở nụ cười đắc ý đáp: “Đúng vậy! Hơn nữa quyền sở hữu của chúng đều không phải của Marmart mà thuộc về anh tất!”

Hả?

Anh hoàn toàn ngơ ngác, ánh mắt hiện lên vẻ sửng sốt.

Trần Thắng Nam lợi hại tới vậy sao?

Một lúc lâu sau, anh mới kịp phản ứng lại, lên tiếng khen ngợi: “Đỉnh của chóp!”

Ngoài câu này ra, anh thực sự không biết phải miêu tả bằng từ nào nữa!

Cô ta cũng vui mừng hớn hở như một đứa trẻ.

Lâu rồi cô ta mới được anh khen ngợi!

Trần Thắng Nam kích động nói: “Chỉ cần chúng ta tổ chức thêm một hoạt động nữa, nhất định trung tâm thương mại cuối cùng của bọn họ cũng sẽ không chống đỡ nổi đâu!”

Anh bật cười nói: “Làm đi! Làm ngay và luôn!”

Trần Thắng Nam vội vàng gọi điện thoại sắp xếp hoạt động.

Trương Minh Vũ cũng nhếch miệng nở nụ cười đắc chí.

Nhà họ Dịch suy sụp nhanh vậy sao?

Bạn của các người cũng không giúp các người đâu!

Chẳng bao lâu sau, Trần Thắng Nam đã sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy.

Chỉ trong vòng hai tiếng đồng hồ, tất cả các hoạt động của trung tâm thương mại đều được mở ra!

Để lan truyền tin tức này, Trần Thắng Nam còn cố tình sắp xếp flycam đến quay phim chụp ảnh, tuyên truyền rộng rãi trên mạng xã hội!

Trương Minh Vũ ngồi trong phòng làm việc, lẳng lặng nhìn vào màn hình máy tính trước mặt.

Cổng của các trung tâm thương mại cũng đông nghịt người!

Anh nhếch môi cười nói: “Nhà họ Dịch, để xem các người còn có thể giãy giụa kiểu gì!”

Nửa tiếng sau, toàn bộ trung tâm thương mại thuộc quyền sở hữu của anh đều kín mít.

Ngược lại trong trung tâm thương mại của nhà họ Dịch thì vắng như chùa bà đanh, cả nửa ngày cũng không thấy nổi một bóng người!

Trong nhà họ Dịch, sắc mặt của Dịch Bác Văn đã tối sầm!

Bên cạnh là Dịch Thanh Tùng và Dịch Thanh Thần mặt mũi cau có.

Chuyện tới nước này, bọn họ cũng chẳng còn cách nào khác!

Đúng lúc này, có một giọng nói vang lên: “Ông Dịch, tình hình như vậy rồi mà ông vẫn không chịu nghe theo chúng tôi sao?”

Trước mắt Dịch Bác Văn là Triệu Khoát và Hà Gia Hoa!

Ngay sau khi người kia dứt lời, cả căn phòng lập tức chìm vào yên lặng.

Một lúc lâu sau, giọng nói trầm đục của Dịch Bác Văn vang lên: “Nghe theo cậu hết, ra tay đi!”

Hà Gia Hoa và Triệu Khoát nhìn nhau mỉm cười.

Ngay sau đó, Triệu Khoát lôi điện thoại ra lạnh giọng ra lệnh: “Ra tay”.



Tại Marmart.

Trần Thắng Nam cầm theo tài liệu mới nhất, kích động reo lên: “Anh Trương, chúng ta đã thu hút được 99% lượng khách hàng!”

“Cứ tiếp tục như vậy, chưa đầy hai ngày nữa chắc chắn trung tâm thương mại cuối cùng của nhà họ Dịch sẽ phải đóng cửa!”

Trương Minh Vũ nhướng mày, trong lòng cũng hưng phấn hẳn lên!

Đối với nhà họ Dịch mà nói, không có khách hàng là một thiệt hại cực kỳ to lớn!

Đóng cửa chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi!

Anh nhếch miệng cười nói: “Làm tốt lắm, dồn thêm sức đi!”

“Vâng ạ!”

Cô ta phấn khích đáp.

Sau khi được khen ngợi, cảm xúc bốc đồng trong nội tâm cô ta càng thêm mãnh liệt!

Cô ta nhanh chóng rời đi.

Anh cũng chậm rãi nở nụ cười lạnh lẽo.

Nhưng đúng lúc đó, chuông điện thoại của anh chợt reo lên.

Người gọi tới là Long Tam.

Anh nhíu mày, vội vàng ấn nghe máy.

Giọng nói nặng nề của đối phương vang lên: “Cậu Minh Vũ, cô Lâm sắp đi ra ngoài, hình như hơi nguy hiểm”.

Anh nhíu chặt chân mày, trầm giọng ra lệnh: “Đợi tôi!”

Dứt lời, anh cuống quýt lao ra khỏi Marmart.

Chiếc Mercedes màu đen đã đỗ sẵn bên lề đường.

Anh ngồi vào trong xe.

Chiếc xe nổ máy phóng nhanh như bay.

Trên đường đi, Long Tam lại nhận được một cuộc điện thoại. Sau đó anh ta lập tức đổi hướng đi.

Chẳng bao lâu sau, anh đột nhiên phát hiện phía trước xuất hiện thêm một chiếc Volkswagen!

Đây là xe của Lâm Kiều Hân!

Anh trợn trừng mắt, trong lòng dâng lên cảm giác lo lắng.

Bây giờ đang trong giờ làm việc, chắc chắn cô sẽ có rất nhiều chuyện phải làm.

Sao lại rời khỏi công ty?

Anh nhìn ra ngoài cửa xe, bất ngờ trông thấy Long Thất đang ngồi trong chiếc xe bên cạnh!

Anh cẩn thận quan sát, một lúc sau mới phát hiện dường như xung quanh có không ít xe đang lặng lẽ theo sát!

Ừng ực!

Anh sợ hãi nuốt nước bọt.

Không ổn rồi!

Chẳng mấy chốc, chiếc Volkswagen đỗ lại trong một quán cà phê.

Lâm Kiều Hân vội vàng chạy vào trong.

Anh cau mày, trong lòng chợt xuất hiện một dự cảm chẳng lành.

Long Tam cũng nhíu mày thật chặt, lạnh giọng lên tiếng: “Không đúng, chúng ta phải mau chóng vào đó!”

Anh gật đầu, nhanh chân xuống xe đi vào trong quán cà phê!

Sau khi bước vào, anh mới bàng hoàng phát hiện bên trong vắng ngắt!

Xảy ra chuyện gì vậy?

Anh trừng mắt nhìn xung quanh, nỗi lo lắng càng thêm mãnh liệt.

Long Tam trầm giọng hô lên: “Đi!”

Nói rồi anh ta lập tức sải bước chạy vào phía trong.

Anh cũng theo sát ngay đằng sau!

Thế nhưng hai người đi quanh một vòng vẫn chẳng phát hiện ra chút manh mối gì!

Người đâu mất rồi?

Trương Minh Vũ cau mày.

Long Tam chạy lên tầng hai, anh cũng vội vàng đi theo.

Thế nhưng trên tầng hai vẫn chẳng có lấy một bóng người.

Đúng lúc này, Long Thất cũng lao lên, lạnh giọng lên tiếng: “Tầng thượng!”

Long Tam gật đầu.

Ba người họ tức tốc lao vọt lên mái nhà!

Lúc này anh đang cảm thấy vô cùng hối hận!

Sớm biết như vậy anh đã gọi điện ngăn cô rời đi rồi!

Quan trọng là anh cũng không ngờ mọi chuyện lại xảy ra nhanh như vậy!

Ba người nhanh chóng chạy tới cửa dẫn ra sân thượng!

Cánh cửa đang bị khoá chặt!

Long Thất tới gần, áp sát tai nghe ngóng.

Ngay sau đó, anh ta thấp giọng nói: “Có người!”

Thình thịch!

Nhịp tim của Trương Minh Vũ đã tăng nhanh!

Giây tiếp theo, Long Thất tránh sang một bên, nhường đường cho Long Tam đá cửa!

Rầm!

Cửa sân thượng lập tức bị anh ta đá văng ra ngoài!

Long Tam và Long Thất xông ra!

Trương Minh Vũ cũng theo sát phía sau!

Nhưng ngay sau khi đi tới, anh liền trợn tròn hai mắt!

Bên trên sân thượng vô cùng đông đúc…

Lâm Kiều Hân bị trói chặt cũng ở trong đám người!

Chương 305: Lâm Kiều Hân bị bắt đi!

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt!

Anh nhìn xung quanh một lượt mới phát hiện trên sân thượng có không ít gương mặt quen thuộc!

Cả Dịch Thanh Tùng và Triệu Khoát đều nằm trong số đó!

Bên cạnh bọn họ còn có ba người mặc đồ đen, hai nam một nữ!

Anh nhíu chặt chân mày!

Không ngờ kẻ đứng sau giở trò lại là bọn họ!

Ba người kia chính là ba người từng chạy thoát ở vách núi lúc trước!

Cạnh đó là một đám đàn ông mặc quần áo đen sì!

Đây… đều là người của Thần Ẩn sao?

Mí mắt anh khẽ giật giật, cảm giác bất an trong lòng càng trở nên mãnh liệt!

“Ưm! Ưm ưm!”

Trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Kiều Hân tràn đầy hoảng loạn. Cô muốn hét lên nhưng miệng lại bị chặn lại!

Thấy thế, anh lại càng thêm sốt ruột!

Triệu Khoát châm chọc lên tiếng: “Trương Minh Vũ, chúng ta lại gặp nhau rồi”.

Nói xong, hắn nhếch miệng nở nụ cười chế giễu.

Anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Triệu Khoát, mày muốn chết đúng không?”

Triệu Khoát cười lạnh một tiếng, khiêu khích nhìn anh: “Có giỏi thì mày tới giết tao đi”.

Anh lập tức nắm chặt hai tay thành nắm đấm.

Dịch Thanh Tùng lạnh lùng cất giọng nói: “Trương Minh Vũ, muốn cứu mạng Lâm Kiều Hân thì mau đóng cửa trung tâm thương mại của mày lại!”

“Nếu không, bọn tao sẽ rời khỏi chỗ này!”

Anh nheo mắt nhìn chúng.

Đến tận bây giờ anh mới biết nguyên nhân là vì chuyện này!

Khốn kiếp!

Anh hít một hơi thật sâu.

Thế nhưng anh chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều thì đã thấy một chiếc máy bay trực thăng đang bay tới từ phía xa!

Cái này…

Hai mắt anh trợn tròn!

Thì ra chúng vẫn còn thủ đoạn này!

Một lúc sau, Trương Minh Vũ mới lạnh giọng nói: “Nhà họ Dịch nhất định phải bị tiêu diệt!”

Dịch Thanh Tùng cười phá lên, mỉa mai nói: “Mày nghĩ tao đang cầu xin mày hả? Nếu chúng mày chết ở đây, nhà họ Dịch tao sẽ vẫn có thể ngóc đầu lên được!”

“Nhưng còn con vợ của mày… tao sẽ không khách sáo nữa đâu!”

Dứt lời, trong mắt hắn ta ngập tràn vẻ trào phúng!

Hơi thở của Trương Minh Vũ đã trở nên dồn dập!

Ánh mắt Lâm Kiều Hân lộ vẻ tuyệt vọng!

Bọn chúng, quá đông!

Triệu Khoát giễu cợt hỏi: “Trương Minh Vũ, bây giờ mày đã biết đắc tội tao sẽ có hậu quả gì chưa? Mày thử kiêu ngạo nữa xem?”

Anh cố gắng ổn định cảm xúc.

Bây giờ cần phải giữ tỉnh táo!

Gió lớn nhanh chóng quét tới, máy bay trực thăng chậm chạp hạ cánh xuống sân thượng!

Triệu Khoát mỉm cười lên tiếng: “Chúng ta… nên đi thôi”.

Cô gái mặc đồ đen lạnh lùng đáp: “Đi”.

Trương Minh Vũ hít sâu một hơi!

Không ngờ… bọn chúng lại bắt tay hợp tác với nhau!

Triệu Khoát phụ trách dụ anh tới đây, người của Thần Ẩn thì giăng bẫy chờ anh tới!

Kế hay lắm!

Triệu Khoát vung tay lên một cái.

Hai gã đàn ông to cao lực lưỡng lập tức khiêng Lâm Kiều Hân đi về phía máy bay trực thăng.

Rốt cuộc anh không kìm được nữa, vội vàng gào ầm lên: “Cứu người!”

Anh vừa dứt lời liền vội vàng lao vọt tới chỗ máy bay!

Lâm Kiều Hân ra sức giãy giụa, hai mắt dán chặt lên người anh!

Thế nhưng Triệu Khoát và Dịch Thanh Tùng vẫn nở nụ cười lạnh lùng, ung dung bước đi không hề tỏ ra lo lắng!

Trương Minh Vũ tức tốc lao về phía trước!

Nhưng đúng lúc này, một bóng người xinh đẹp bỗng nhiên xuất hiện ngay trước mặt anh!

Nắm đấm mạnh mẽ đánh tới!

Tròng mắt anh co rút lại, toàn thân lập tức trở nên cứng đờ!

Anh bị ép phải dừng bước, linh hoạt lắc mình tránh thoát được một đòn!

Sau khi nhìn rõ người tới là ai, anh mới nhận ra đối phương chính là cô gái tóc ngắn kia!

Lại là cô ta!

Anh ngẩng đầu lên nhìn thấy mấy người Triệu Khoát đã đi tới cửa máy bay trực thăng!

Sau lưng bọn họ còn có bốn gã đàn ông mặc đồ đen đi theo!

Đương nhiên đó chính là người của Thần Ẩn!

Mẹ kiếp!

Anh hít một hơi thật sâu, trong lòng nóng như lửa đốt.

Đúng lúc này, hai bóng người bên cạnh anh thoắt cái vọt lên!

Anh lập tức mừng rỡ!

Là Long Tam và Long Thất!

Thế nhưng bọn họ chưa kịp tới gần đám người kia đã bị hai gã đàn ông áo đen khác xông tới cản lại. Bọn họ lập tức rơi vào chiến đấu ác liệt!

Trương Minh Vũ nghiến răng ken két!

Anh biết hai gã kia không phải là đối thủ của Long Tam và Long Thất.

Nhưng mà… thời gian đang rất gấp!

Anh cắn chặt răng, dồn sức lao lên!

Giọng nói thanh thuý của ả đàn bà kia vang lên: “Muốn đi hả?”

Nói xong, cô ta duỗi chân đạp tới!

Anh cuống cuồng giơ hai tay ra đỡ!

Sức mạnh kinh người ập tới khiến anh phải lùi lại ra sau ngay tức khắc!

Hự!

Anh hít một hơi khí lạnh, cánh tay tê rần!

Bấy giờ Trương Minh Vũ mới giật mình phát hiện Lâm Kiều Hân đã bị đẩy lên máy bay!

Anh phát điên lên!

Lại điên cuồng lao lên. Thế nhưng anh vẫn bị cô gái tóc ngắn kia cản lại!

Sau vài lần chiến đấu vẫn chưa phân thắng bại!

Trong mắt anh tràn đầy lo lắng!

Nhưng mà… anh không còn cách nào khác!

Một hiệp đấu lại kết thúc, hai người vội vàng tách ra!

Trương Minh Vũ ngẩng đầu, trông thấy máy bay trực thăng đang dần bay lên!

Triệu Khoát và Dịch Thanh Tùng trưng ra bộ mặt chế giễu, mỉm cười vẫy tay với anh!

Khoé mắt Lâm Kiều Hân rưng rưng nước mắt. Cô vẫn đang nhìn chằm chằm vào anh!

Ánh mắt ấy in sâu trong ký ức của anh!

Hai mắt anh đỏ sậm!

“Cút ra!”

Anh giận dữ quát ầm lên, cơ thể vọt thẳng tới như một quả đạn pháo!

Anh tung ra nắm đấm!

Cô gái tóc ngắn khẽ nhíu mày, cũng tung đấm ra đỡ!

Trong đầu anh chợt hiện lên cảnh tượng mình ra sức đánh vào người giả. Anh lập tức dồn toàn bộ sức lực vào cánh tay!

“Á!”

Ngay sau đó, cô ả kia giật mình hét lên một tiếng!

Vội vàng lùi ra sau!

Vẻ khiếp sợ loé lên trong đôi mắt xinh đẹp!

Trương Minh Vũ vui mừng, vội vàng chạy tới chỗ máy bay trực thăng!

Cô gái kia lạnh giọng quát: “Xông lên cho tôi!”

Nghe thấy thế, anh giật nảy mình!

Tiếp đó, mấy chục gã đàn ông cao to mặc đồ đen đứng xung quanh đồng loạt xông tới chỗ anh!

Chuyện này…

Cảnh tượng này làm anh choáng váng!

Đến khi ngẩng đầu nhìn lại, máy bay đã cất cánh bay đi thật xa!

Muốn đuổi theo cũng không còn kịp nữa!

A!

Trong lòng Trương Minh Vũ điên cuồng gào thét, cảm giác bùng nổ càng bị đẩy lên mức cực hạn!

Lâm Kiều Hân vẫn đang nhìn chằm chằm vào anh, một giọt nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má.

Anh đang cảm thấy vô cùng hối hận!

Thế nhưng… mọi chuyện đều đã quá muộn màng!

Anh nắm chặt nắm đấm, một cơn giận điên cuồng chưa từng có dâng trào trong anh!

Chẳng mấy chốc, đám người mặc áo đen đã đến gần!

Ai cũng to khoẻ, nhanh nhẹn!

Anh nheo mắt quan sát xung quanh thì thấy cả Long Tam và Long Thất đều đang bị một đám người vây quanh!

Không ổn!

Trong lòng anh bỗng xuất hiện một dự cảm chẳng lành!

Đám người này đã có chuẩn bị từ trước!

Bọn họ cũng không phải là người thường!

Anh chưa kịp nghĩ gì thêm thì một tên trong số đó đã tung đòn tấn công!

Anh hít sâu một hơi, lửa giận trong lòng cháy ngùn ngụt!

Anh cũng tung đấm ra đánh trả!

Nắm đấm mang theo cơn giận cuồn cuộn của anh!

Bịch!

Tiếng va đập trầm đục vang lên!

Cú đánh của anh dễ dàng đánh bại đối phương!

“Á!”

Gã kia hét thảm một tiếng, cả người bị đánh bay ngược ra ngoài!

Hự!

Những người còn lại đều hoảng sợ.

Hung tàn vậy sao?

Tiếp đó, bọn họ mới giật mình phát hiện người vừa bị đánh kia đã bay ra ngoài lan can sân thượng!

Uỳnh!

Tiếng va đập lại vang lên!

Trương Minh Vũ không ngừng thở dốc, chẳng hề cảm thấy thương hại kẻ vừa ngã xuống dưới!

Những người bên dưới toà nhà cũng hoảng loạn, nhao nhao lùi lại!

Thoáng chốc, nơi đây nhanh chóng bị đám đông vây quanh.

Lẫn trong số đó còn có cả Tần Minh Nguyệt!

Đám đông chỉ trỏ bàn tán ầm ĩ.

Tần Minh Nguyệt mím chặt môi, dứt khoát rút ra một khẩu súng lục.

“Lên sân thượng!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom