• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Em Trai Khờ Khạo (2 Viewers)

  • Chương 261-265

Chương 261: Vả mặt?

Hả?

Vừa dứt lời, mọi người đều sững sờ!

Khóe miệng mấy ông cụ vừa đi đến cửa không khỏi co giật!

Đùa... à!

Hàn Thiên Hoa lộ vẻ hoang mang,

Trương Minh Vũ có chữa được không vậy?

Mấy ông cụ kia lại cười khẩy, ánh mắt tràn ngập sự khinh bỉ.

Lý Bá Tường cười khẩy, chế giễu: "Đúng là bác sĩ tài năng, ra đường mà không mang theo kim bạc, tôi không nhận ra cậu cũng là bác sĩ Đông y ấy!"

"Chuyện này thứ cho tôi khó có thể tuân theo, nếu như đưa cho cậu kim bạc, đến lúc đó xảy ra chuyện, tôi sẽ đồng lõa!"

Trương Minh Vũ không cười nổi nữa, anh bất mãn lẩm bẩm: "Không giúp thì thôi, lảm nhảm làm gì".

"Cậu..."

Lý Bá Tường lập tức nổi giận!

Người nhà họ Hàn chống đối ông cụ thì được, nhưng Trương Minh Vũ là cái thá gì chứ?

Hàn Thất Thất nhanh chóng tươi cười lên tiếng: "Trương Minh Vũ, chỗ này có một bao, anh xem có dùng được không?"

Một ông cụ trong chỗ đó lạnh lùng lên tiếng: "Đừng có động vào! Đó là của tôi!"

Hàn Thất Thất khó chịu nói: "Cái gì mà của ông? Ở nhà tôi thì là của tôi!"

Nói xong liền cầm lấy gói kim.

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.

Bá đạo thật...

Hàn Thất Thất nhanh chóng mở gói kim bạc, những chiếc kim bạc với hình dạng khác nhau lộ ra.

Hàn Thất Thất lo lắng hỏi: "Mau lên, dùng cái nào?"

Trương Minh Vũ trợn tròn mắt nói: "Sao nhiều kiểu vậy?"

Tiếng cười lại vang lên!

Lý Bá Tường chế giễu: "Đúng là y thuật đại tài, còn không nhận ra cả kim bạc!"

Hàn Thiên Hoa nhíu mày!

Chuyện gì thế này!

Trương Minh Vũ không thèm để ý, anh chửi thầm trong lòng.

Kim dài thế này... đâm vào người ta có sao không nhỉ?

Do dự hồi lâu, Trương Minh Vũ vẫn lựa chọn lấy một cây kim khá là ngắn.

Hàn Thất Thất không hề hoài nghi, cô ta giục: "Trương Minh Vũ anh mau lên!"

Trương Minh Vũ không chần chừ nữa, anh cầm kim đến bên cạnh Chu Cửu Yến.

Hàn Thiên Hoa hít sâu một hơi, cố gắng khống chế để mình không chạy lại ngăn cản.

Ông... cũng không biết nên làm thế nào nữa!

Mấy ông cụ khoanh tay trước ngực, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt.

Hàn Thất Thất hỏi thầm: "Tiếp theo phải làm thế nào?"

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "Tìm huyệt đạo".

Hàn Thất Thất giục nói: "Vậy anh mau tìm đi".

Trương Minh Vũ lúng túng cười: "Anh không tìm được... lấy cho anh hai sợi chỉ..."

Chỉ?

Vừa dứt lời, mọi người liên sững sờ!

Hàn Thất Thất không chần chừ, cô ta lao thẳng đến ngăn kéo lấy ra chỉ để may vá, dùng kéo cắt đứt.

"Thế này được chưa?"

Hàn Thất Thất lo lắng hỏi.

Trương Minh Vũ gật đầu.

Anh chia sợi chỉ làm hai đoạn rồi để lên người Chu Cửu Yến.

Trong đầu nhớ lại lời Liễu Thanh Duyệt dặn về cách tìm huyệt vị.

"Khóe mắt trái đến sau dái tai phải, vòng qua đỉnh đầu..."

"Khóe mắt phải đến dái tai trái, vòng qua đỉnh đầu..."

Trương Minh Vũ lẩm bẩm.

Mọi người đều sững sờ!

Đang đùa à!

Bốn ông cụ nhìn mà trợn mắt há miệng!

Lừa đảo kiểu này... đúng là đỉnh của chóp!

Hàn Thiên Hoa không khỏi cảm thấy lo lắng.

"Cháu này... Trương Minh Vũ à, cháu chữa được không thế?", Hàn Thiên Hoa chần chừ hồi lâu, cuối cùng không nhịn được hỏi.

Trương Minh Vũ đang tìm giao điểm, cũng sững sờ.

Hàn Thất Thất khó chịu nói: "Vậy thì bố cứu đi! Người bố tìm được không chữa được mà bố còn lắm lời thế, rốt cuộc bố có muốn cứu mẹ con không vậy!"

Khóe miệng Hàn Thiên Hoa có giật, cuối cùng cũng không nói được gì.

Mấy ông cụ càng giận hơn!

Bọn họ chẳng phải là người Hàn Thiên Hoa tìm đến sao?

Bọn họ không chữa khỏi, vậy Trương Minh Vũ chữa khỏi chắc?

Mắt Lý Bá Tường lóe lên vẻ lạnh lùng thâm hiểm!

Trương Minh Vũ lại tập trung tinh thần tìm giao điểm của hai sợi chỉ, để chuẩn, còn bảo Hàn Thất Thất giúp duỗi thẳng sợi chỉ.

Trương Minh Vũ nhanh chóng tìm được!

Sau đó anh cắm kim bạc lên huyệt đạo đó, trong lòng bắt đầu cảm thấy lo lắng!

Hàn Thất Thất vô cùng sốt ruột!

Lý Bá Tường cười khẩy nói: "Ông Hàn, kim này cắm xuống, có hậu quả gì thì đừng trách chúng tôi nhé!"

Hàn Thiên Hoa híp mắt, không nói gì.

Ông còn đang chú ý vào Chu Cửu Yến!

Trán Trương Minh Vũ đầy mồ hồi.

Do dự một hồi, cuối cùng anh ấn nhẹ, đâm kim bạc vào!

Hít!

Một khắc kia, Trương Minh Vũ cũng không nhịn được hít sâu một hơi!

Đáng sợ quá!

Tim Hàn Thất Thất đập với tốc độ kinh hoàng!

Hàn Thiên Hoa cũng lo lắng muốn xỉu!

Một giây sau, mọi người đều nhìn về phía Chu Cửu Yến!

Nhìn mãi mà chẳng có phản ứng gì!

Cái này...

Hàn Thất Thất và Hàn Thiên Hoa sững sờ!

Lý Bá Tường và đám người kia cười khẩy, mắt lóe lên đầy ẩn ý.

Trương Minh Vũ ngẩn người.

Sao không có phản ứng gì vậy?

À đúng rồi, còn phải xoay mấy vòng...

Trương Minh Vũ vội vàng xoay kim bạc.

Nhưng Chu Cửu Yến vẫn không hề có phản ứng gì...

Hàn Thất Thất trợn tròn mắt, sự tín nhiệm của cô ta dành cho Trương Minh Vũ dần giảm đi.

Trương Minh Vũ... không làm được sao...

Trán Hàn Thiên Hoa cũng toát đầy mồ hồi, mắt hiện lên vẻ lo lắng!

Không khiến bà tỉnh dậy cũng được, quan trọng là đừng kích động đến Chu Cửu Yến!

Lý Bá Tường lạnh lùng nói: "Thằng lừa đảo, sao người ta chưa dậy vậy?"

Trong lời nói xen lẫn sự khinh bỉ!

Trương Minh Vũ cũng sững sờ.

Không thể nào, Liễu Thanh Duyệt sao có thể lừa anh được...

Hơn nữa khi Liễu Thanh Duyệt nói cô ấy có vẻ rất tự tin, chuyện gì thế này?

Mồ hôi Trương Minh Vũ úa ra như tắm.

Nếu như Chu Cửu Yến vì anh mà xảy ra chuyện, thì tội anh lớn lắm!

Lý Bá Tường lại lạnh lùng nói: "Hừ, cậu làm xong rồi thì để chúng tôi kiểm tra xem, nếu như số liệu cơ thể của bà Hàn có vấn đề thì cậu chạy không thoát đâu!"

Trương Minh Vũ đang chìm trong sự hồ nghi, không thèm để ý đến ông cụ.

Lý Bá Tường tiếp tục cười khẩy nói: "Cô Hàn, bạn cô... sao chưa chữa khỏi vậy?”

Những ông cụ khác cũng nhìn họ với ánh mắt hí hửng.

Hàn Thất Thất nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thất vọng vô cùng.

Trương Minh Vũ... sao có thể để cô ta thất vọng chứ?

Nhìn thấy Hàn Thất Thất không nói gì, đám Lý Bá Tường càng kiêu ngạo hơn!

Lý Bá Tường lại chế giễu: "Ông Hàn, có vẻ như ông phải dạy bảo lại con gái ông rồi".

"Cứ như vậy mà được sao?"

"E rằng lần sau cô ấy còn dám vào phòng phẫu thuật cướp người đấy!"

Trong lời nói đầy ý chỉ trích!

Hàn Thất Thất tức giận vô cùng!

Nhưng bây giờ, cô ta không phản bác nổi...

Cảm giác thất vọng trong lòng càng ngày càng lớn hơn!

Tuy nhiên đúng lúc này, mắt Trương Minh Vũ sáng lên, ngón tay anh khẽ cử động, anh rút kim bạc ra!

Khi cây kim bạc rời khỏi đầu Chu Cửu Yến.

Mắt bà... mở ra rồi!

Chương 262: Làm thế nào để báo đáp tôi?

Mọi người vẫn không chú ý đến.

Hàn Thất Thất vẫn chìm trong thất vọng!

Đám Lý Bá Tường cười chế giễu.

Trương Minh Vũ kinh ngạc cười nói: "Dì, dì tỉnh lại rồi sao!"

Lý Bá Tường không hề khách khí chế giễu: "Sao vậy? Không lừa được nữa mà còn dám nói như vậy à? Tí nữa bọn tôi đi qua đó cậu lại bảo bà ấy hôn mê rồi?"

Nói xong, tiếng cười khinh bỉ lại vang lên!

Hàn Thất Thất đảo tròng mắt.

Sau khi nhìn lại, cô ta lập tức bất ngờ!

"Mẹ!"

Hàn Thất Thất kích động hét lên!

Chu Cửu Yến yếu ớt đáp: "Ừ!"

Mặc dù bà hôn mê, nhưng ý thức vẫn khá tỉnh táo.

Bà vẫn nghe rõ mọi chuyện đã xảy ra!

Giọng nói này khiến Hàn Thiên Hoa lập tức sững sờ!

Nụ cười chế giễu trên mặt Lý Bá Tường vụt tắt!

Bà... thực sự tỉnh lại rồi sao?

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, vô cùng bất ngờ!

Nhìn kỹ lại, Chu Cửu Yến quả nhiên đang mở mắt!

Hít!

Mấy ông cụ hít sâu một hơi, tròng mắt như sắp long ra rồi!

Sao có thể chứ?

Bọn họ không gọi bà dậy được, sao Trương Minh Vũ làm được chứ!

Hàn Thất Thất òa khóc, cô ta lao vào lòng Chu Cửu Yến!

Khóc lớn!

Hàn Thiên Hoa cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, ông quay sang nhìn Trương Minh Vũ.

Trong lòng vô cùng cảm kích!

Phù!

Trương Minh Vũ thở phào, không kìm được mỉm cười.

Không ngờ... thực sự thành công!

Chị tư giỏi thật!

Loại bệnh mấy chuyên gia cũng không giải quyết được mà một cuộc điện thoại của chị lại có thể giải quyết được!

Trương Minh Vũ cười tươi như hoa, trong lòng nổi lên cảm giác đắc ý.

Thần y Thanh Duyệt, chị của tôi!

Hàn Thất Thất vẫn đang đang khóc òa lên.

Chu Cửu Yến an ủi Hàn Thất Thất.

Bốn người Lý Bá Tường vẫn đứng đó đờ đẫn, trong mắt là vẻ không thể tin nổi!

Đến bây giờ bọn họ vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra!

Mèo mù vớ cá rán sao?

Đúng!

Chỉ có lý do này mới hợp lý!

Một hồi sau, Hàn Thất Thất và Chu Cửu Yến cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Chu Cửu Yến khách khí mỉm cười: "Minh Vũ, hôm nay may mà có cháu".

Trương Minh Vũ cười nói: "Đâu ạ, đây là do may mắn thôi, may là Thất Thất tin cháu".

Vừa dứt lời, Hàn Thất Thất cảm thấy hơi kỳ.

Ban nãy... cô ta còn cảm thấy thất vọng...

Hàn Thất Thất phức tạp nhìn anh.

Trương Minh Vũ không để ý.

Lý Bá Tường lập tức lạnh lùng hừ một tiếng: "Cậu cũng có chút kiến thức ấy nhỉ, ít ra cũng biết mình gặp may!"

"Nếu mà xảy ra sự cố, thì không giữ được mạng của bà Hàn đâu!"

Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt.

Người cũng gọi dậy rồi mà ông cụ còn nói vậy được...

Nhưng Hàn Thất Thất thì không chịu được nữa, cô ta lập tức đứng dậy.

Vốn đang cảm thấy áy náy, đám người này còn dám lải nhải?

Hàn Thất Thất đứng dậy, lạnh lùng nói: "Đám chuyên gia các ông còn không bằng một tên may mắn? Vậy tôi còn cần đám chuyên gia các ông làm gì nữa?"

"Chữa bệnh nhờ may mắn vẫn có tác dụng hơn mấy người ấy!"

Lòng lời lẽ tràn ngập sự tức giận!

Trương Minh Vũ không kìm được mỉm cười.

Anh biết, Hàn Thất Thất đang ra mặt giúp anh.

Đám Lý Bá Tường sững sờ, vô cùng bực bội!

Loại bệnh này vốn là loại bệnh khó chữa mà!

Cho dù là viện trưởng của bệnh viện Trung Tâm cũng không chữa được!

Lý Bá Tường nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô Hàn, mong cô chú ý lời nói của mình!"

Hàn Thất Thất gân cổ lên, không khách khí cãi lại: "Chú ý lời nói? Tôi chú ý cái quái gì chứ?"

"Lúc mấy ông chế giễu chúng tôi sao mấy ông không tự biết chú ý lời nói của mình?"

"Không cứu được người ta còn không cho người khác cứu! Mấy ông sống kiểu gì thế?"

"Người ta không cứu được thì chửi người ta là thằng lừa đảo, cứu được thì lại bảo người ta may mắn, mấy ông thật là..."

Câu cuối cùng, Hàn Thất Thất chần chừ một lúc rồi mới nói: "Già mà không biết xấu hổ!"

Hít!

Tiếng hít sâu vang lên!

Mọi người đều sững sờ!

Quá đáng... quá!

Trương Minh Vũ nhìn mà trợn mắt há mồm.

Hàn Thất Thất... ngầu ghê!

"Cô... cô..."

Lồng ngực Lý Bá Tường phập phồng lên xuống!

Mấy ông cụ khác cũng nổi giận!

Hàn Thất Thất quá đáng quá!

Một lúc sau, Lý Bá Tường mới lạnh lùng nói: "Ông Hàn, ông xem con gái rượu của ông kìa!"

Lại xem!

Lửa giận của Hàn Thất Thất lại bùng lên!

Nhưng lúc này một giọng nói lạnh lùng khác vang lên: "Tôi thấy con gái tôi vẫn rất tốt".

Lời này vừa dứt, mọi người lập tức sững sờ.

Người nói câu này là Hàn Thiên Hoa!

Con ngươi xinh đẹp của Hàn Thất Thất tràn ngập sự kinh ngạc.

Lý Bá Tường ngớ người luôn.

Hàn Thiên Hoa lạnh lùng nói: "Tôi kính trọng mấy người, nhưng sức chịu đựng của mấy người hơi kém nhỉ".

"Chỉ mỗi chuyện người ta cứu được vợ tôi, mấy người cũng không chịu được?"

"Với nhân phẩm của mấy người mà đòi tôi xem xét lại con gái mình á, con gái tôi làm sao chứ?"

Vừa dứt lời, khí thế liền bùng nổ!

Hít!

Tiếng hít sâu lại vang lên!

Ngay cả Trương Minh Vũ cũng ngẩn người.

Không thể không nói khí thế của Hàn Thiên Hoa... thật đáng sợ!

Ực!

Đám Lý Bá Tường nuốt nước bọt.

Lúc trước cho rằng nhà họ Hàn cần bọn họ nên mới kiêu ngạo.

Giờ họ mới nhận ra.

Người trước mặt là Hàn Thiên Hoa!

Ông trùm thế giới ngầm của Hoa Châu!

Lý Bá Tường há miệng, nhưng không nói được gì, trong lòng không khỏi sợ hãi!

Trương Minh Vũ cười thầm.

Mắt lấp lánh ánh sáng.

Hàn Thất Thất đắc ý mỉm cười, kiêu ngạo nói: "Mấy ông già các người không biết xấu hổ còn muốn nói gì nữa không?"

Lý Bá Tường cuộn chặt nắm đấm, nghiến răng ken két!

Nhưng cảm nhận được khí thế của Hàn Thiên Hoa nên Lý Bá Tường không dám nói gì!

Thân phận đáng tự hào của mình không dùng được nữa rồi!

Hàn Thất Thất nhướng mày, lạnh lùng nói: "Không nói thì mau ra ngoài? Đợi chúng tôi tiễn khách à?"

Lý Bá Tường hít sâu một hơi mới bình tĩnh lại được!

Cuối cùng ông cụ chỉ có thể dồn lửa giận lên người Trương Minh Vũ!

Nếu không vì Trương Minh Vũ, sao bọn họ có thể mất mặt đến thế chứ?

Còn nhà họ Hàn... bọn họ không dám chống đối...

Ông cụ trợn trừng mắt nhìn Trương Minh Vũ sau đó lạnh lùng nói: "Được rồi, ông Hàn, vậy chúng tôi xin cáo từ!"

Mặc dù nói như vậy, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Trương Minh Vũ!

Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.

Vốn còn hơi đau lòng, dù sao bọn họ cũng chỉ làm tròn bổn phận mà thôi.

Nhưng bây giờ nhìn lại, bọn họ bị mắng cũng không oan.

Hàn Thiên Hoa lạnh lùng nói: "Không tiễn!"

Trong lời nói vô cùng khí thế!

Lý Bá Tường đưa mọi người rời khỏi, trong lòng vẫn rất tức giận.

Giúp việc cũng nhanh chóng rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại Trương Minh Vũ và nhà Hàn Thất Thất.

Chu Cửu Yến nhìn Hàn Thiên Hoa, mắt lóe sáng.

Trương Minh Vũ hơi lúng túng.

Nhưng khi anh đang không biết nên nói gì thì giọng Chu Cửu Yến đột nhiên vang lên: "Thất Thất à, lần này là Minh Vũ cứu mẹ".

"Con... chuẩn bị báo đáp Minh Vũ thế nào?"

Vừa dứt lời, Hàn Thất Thất lập tức kinh ngạc.

Chương 263: Ngủ với tôi? Không không không!

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.

Ngẩng đầu nhìn, trên gương mặt yếu ớt của Chu Cửu Yến là vẻ mặt xấu xa...

Vẻ mặt này...

Trương Minh Vũ lúng túng nói: "À... quan hệ giữa cháu với Thất Thất tốt như vậy, giúp cô ấy là chuyên đương nhiên, không cần báo đáp..."

Hàn Thất Thất ngẩn người.

Chu Cửu Yến yếu ớt nói: "Sao được chứ, dù sao cháu cũng là ân nhân của nhà họ Hàn chúng ta, nếu không có cháu, dì không tỉnh lại được".

"Nhất định phải báo đáp!"

Giọng nói yếu ớt nhưng giọng điệu thì chắc như đinh đóng cột!

Trương Minh Vũ thầm cảm thấy bất lực.

Bà Chu Cửu Yến có biết nói chuyện nghiêm chỉnh không vậy, ốm đến mức này rồi mà còn tâm tư để...

Hàn Thất Thất sợ hãi, vội vàng nói: "Mẹ! Mẹ nói gì vậy, con..."

Nhưng chỉ có thể há miệng, không nói được gì, mặt đỏ lên.

Chu Cửu Yến cười càng tươi.

Bà còn chưa nói gì, Hàn Thất Thất đang nghĩ đi đâu vậy...

Hàn Thiên Hoa nói hùa theo: "Cửu Yến à, Thất Thất biết rồi, không cần bà nhắc đâu".

"Dù sao quan hệ giữa Thất Thất nhà ta với Minh Vũ cũng là quan hệ đó".

Trương Minh Vũ sững sờ.

Hàn Thất Thất vội vàng phản bác: "Quan hệ gì?"

Hàn Thiên Hoa nói như điều đương nhiên: "Bây giờ con là người của Minh Vũ rồi".

Vừa dứt lời, mọi người đều sững sờ.

Chu Cửu Yến trợn tròn mắt, không tỉn nổi hỏi: "Chuyện này ... xảy ra lúc nào vậy?"

Khóe miệng Trương Minh Vũ điên cuồng co giật!

Bọn họ đang nói gì vậy?

Hàn Thất Thất trọn tròn đôi mắt xinh đẹp, vội vàng hét lớn: "Bố, bố nói linh tinh gì vậy?"

Mặt cô ta đỏ bừng lên như sắp nhỏ máu!

Hàn Thiên Hoa duỗi tay nói: "Sao vậy? Bây giờ chẳng phải con đang làm việc ở khách sạn Hồng Thái rồi sao, bố nói... có vấn đề à?"

Cái này...

Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất cạn lời.

Chỉ có mình mắt Chu Cửu Yến vẫn lóe lên sự kỳ lạ.

Bà biết, Hàn Thiên Hoa cố ý nói vậy.

Lồng ngực Hàn Thất Thất phập phồng lên xuống, nhưng cuối cùng vẫn không nói được gì.

Trương Minh Vũ lắc đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Nhà này...

Căn phòng lại nhanh chóng trở nên yên lặng.

Hàn Thất Thất không chịu được bầu không khí lúng túng này, cô ta mím môi, lo lắng nói: "Mẹ khỏi rồi thì bọn con đi đây, khách sạn còn nhiều việc lắm".

Nói xong cô liền kéo Trương Minh Vũ ra ngoài.

Vợ chồng Hàn Thiên Hoa thấy vậy mắt lóe sáng!

Chu Cửu Yến vội vàng nói: "Mấy đứa vội cái gì chứ, Minh Vũ cứu mạng mẹ đấy, mẹ còn chưa mời Minh Vũ bữa cơm đâu!"

Hàn Thất Thất dừng bước.

Trương Minh Vũ lúng túng mỉm cười: "À... vậy để lần sau đi, hôm nay cháu còn có việc gấp..."

Chu Cửu Yến không nói được gì nữa.

Hàn Thiên Hoa phất tay, nói: "Được rồi, mấy đứa đi trước đi".

Hàn Thất Thất và Trương Minh Vũ lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay sau đó, giọng nói của Hàn Thiên Hoa lại vang lên: "Tối nay làm xong việc thì cùng quay lại là được, vừa hay phòng Thất Thất đủ rộng, hai đứa ngủ cùng nhau cũng được".

"Cũng tiện bàn công việc".

Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất như bị sét đánh!

"Bố..."

Mặt Hàn Thất Thất đỏ ửng lên!

Trương Minh Vũ nhìn mà mắt chữ A mồm chữ O!

Chuyện... gì vậy...

Hàn Thất Thất lúng túng một hồi, cuối cùng vẫn không nói được gì!

Cô ta kéo Trương Minh Vũ, loạng choạng bỏ chạy!

Ngủ cùng nhau á! Còn lâu đi!

Hàn Thiên Hoa mỉm cười.

Chu Cửu Yến khó chịu liếc mắt nói: "Ông đừng có dọa người ta".

Mắt Hàn Thiên Hoa lóe sáng: "Không dọa không được, Thất Thất ngốc thế không biết lúc nào mới chủ động".

"Bà cũng thế, lần sau lúc rảnh rỗi phải dạy Thất Thất đi".

Chu Cửu Yến trợn mắt.

Lúc này Trương Minh Vũ và Hàn Thất Thất đã xông thẳng ra khỏi trang viên.

Phù!

Hai người nặng nề thở dốc.

Hàn Thất Thất chạy không thở được, mặt và cổ đều đỏ bừng.

Trương Minh Vũ cũng hơi bất ngờ.

Anh chưa bao giờ thấy Hàn Thất Thất như vậy cả...

Trương Minh Vũ cười nói: "Thất Thất, cô có phải là con ruột của họ không thế?"

Trương Minh Vũ nhíu mày, hậm hực: "Anh mới là đồ nhặt ở gầm cầu về ấy!"

Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật.

Hai người ngồi lên xe đi đến khách sạn Hồng Thái.

Cả chặng đường Hàn Thất Thất không nói gì, mặt vẫn đỏ bừng, trông dịu dàng hơn mấy phần.

Sau khi đi về, Hàn Thất Thất tìm lý do rời đi.

Trương Minh Vũ cũng không để ý.

Vương Vũ Nam còn đang bận, Trương Minh Vũ phải cùng cô ấy xử lý giấy tờ.

Bất tri ất giác đã đến giờ tan làm.

Hàn Thất Thất còn chưa quay về.

Trương Minh Vũ khó có được cơ hội để thả lỏng, nên liền đi ra khỏi khách sạn.

Chiếc Mercedes của Long Tam đã chờ sẵn ở ngoài.

Trương Minh Vũ ngồi lên xe.

Vừa định rời đi, chuông điện thoại đã reo lên.

Trương Minh Vũ cười bắt máy: "Chị hai, chị về rồi à?"

Giọng nói ngọt ngào của Hạ Hâm Điềm vang lên: "Chưa, tối nay chị không về, chị còn phải hoàn thành một số nhiệm vụ của lần này".

"Dạ".

Trương Minh Vũ thất vọng đáp lời.

Vốn thời gian gặp nhau đã không nhiều, Hạ Hâm Điềm còn không về...

Hạ Hâm Điềm cười an ủi: "Em trai thối phải ngoan nhé, mai chị sẽ về, mai sẽ thưởng cho em, được không?"

Trương Minh Vũ trợn mắt, vui vẻ hỏi: "Phần thưởng gì vậy?"

Hạ Hâm Điềm cười xấu nói: "Chị hai sẽ thơm em một cái".

Nụ cười trên mặt Trương Minh Vũ lập tức tắt ngúm, tim đập nhanh vô cùng.

"Á... có thể đổi thành hiện vật không?", Trương Minh Vũ cười ngoác miệng.

Hạ Hâm Điềm khó chịu nói: "Em trai thối! Chị thực sự nghi ngờ không biết em có phải đàn ông không đấy, người muốn hôn chị của em xếp hàng dài ba vòng quanh trái đất đó!"

"Em còn muốn đổi thành hiện vật...”

Trương Minh Vũ cười ngu.

Dường như nhớ lại thời gian khi xưa hai người còn ở trên núi họ thường xuyên cãi nhau.

Trong thời khắc ấm áp, hai người cúp máy.

Trương Minh Vũ cũng biết, lần này Hạ Hâm Điềm đến Hoa Châu nhất định có việc.

Bây giờ các chị phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ của mình thì mới có thể đến giúp anh.

Nghĩ đến đây, Trương Minh Vũ bắt đầu cảm động.

Bao năm không gặp sáu chị, vốn tưởng rằng họ đã quên anh mất rồi.

Không ngờ... họ vẫn đang phấn đấu vì anh...

Chưa kịp nghĩ nhiều, chuông điện thoại đã vang lên.

Trương Minh Vũ sững sờ.

Cầm máy lên thì phát hiện là Lâm Kiều Hân gọi đến.

Trương Minh Vũ bắt máy.

Giọng nói lạnh lùng của Lâm Kiều Hân nhanh chóng vang lên: "Trương Minh Vũ, tối nay... anh có thể cùng tôi về nhà họ Lâm không?"

Trương Minh Vũ ngẩn người, nghi ngờ hỏi: "Tại sao vậy?"

Lâm Kiều Hân chần chừ một lúc rồi mới nói: "Tôi... tôi muốn anh về với tôi".

Chương 264: Âm mưu từ lâu!

Á...

Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ lập tức ngẩn người.

Tim cũng đập nhanh hơn...

Giọng nói của Lâm Kiều Hân lại vang lên: "Ngày mai là tiệc mừng thọ của ông nội, tối nay nhất định phải chuẩn bị nhiều thứ, hơn nữa.... ông nội cũng hy vọng anh về".

Trương Minh Vũ giờ mới nhớ lại chuyện mừng thọ.

Chần chừ chốc lát, anh mới đồng ý.

Anh cũng muốn nói chuyện với ông cụ Lâm.

Nhà họ Lâm rốt cuộc có gì mà có thể dính líu đến cả quốc gia...

Hai người hẹn gặp nhau ở cổng đại viện nhà họ Lâm, sau đó liền cúp máy.

Lâm Kiều Hân nhanh chóng lái xe đến cổng đại viện nhà họ Lâm.

Trương Minh Vũ vừa xuống xe, Long Tam liền rời khỏi.

Anh lặng lẽ nhìn quanh, không nhịn được cảm thấy phức tạp.

Quy mô đại viện nhà họ Lâm thực sự rất rộng.

Nhưng... tập đoàn Lâm Thị lại vô cùng bé nhỏ.

Trương Minh Vũ rất hiếu kỳ.

Nhà họ Lâm... rốt cuộc như thế nào vậy?

Nhiệm vụ của anh, rốt cuộc là gì?

Không bao lâu sau, một chiếc Volkswagen dừng lại trước cổng nhà họ Lâm.

Sắc trời cũng nhá nhem rồi.

Chiếc xe nhanh chóng đỗ lại.

Thân hình thướt tha của Lâm Kiều Hân hiện ngay trước mắt anh.

Không thể không nói, chỉ có thể dùng hai từ lạnh lùng và xinh đẹp để hình dung về Lâm Kiều Hân.

Cho dù đã nhìn vô số lần rồi, nhưng đột nhiên nhìn lại vẫn cảm thấy quá đỗi xinh đẹp...

Trương Minh Vũ cười nói: "Cô đến nhanh ghê".

Lâm Kiều Hân gật đầu, đứng trước mặt Trương Minh Vũ.

Cô há miệng nhưng không nói được gì.

Trương Minh Vũ sững sờ, nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"

Lâm Kiều Hân mím môi, lo lắng nói: "Tôi.... tôi có hơi lo cho anh".

Lo cho mình?

Trương Minh Vũ nghi ngờ hỏi: "Lo tôi bị sao cơ?"

Lâm Kiều Hân cúi đầu, xấu hổ nói: "Ban nãy khi tôi bảo anh đến, tôi có hơi kích động, nhưng trên đường tôi đột nhiên nhớ ra".

"Mẹ tôi và bác cả đều ở đây, nếu anh vào... nhất định sẽ bị chế giễu..."

Vừa dứt lời, Trương Minh Vũ liền sững sờ.

Nhưng anh nhanh chóng lại mỉm cười.

Lâm Kiều Hân bây giờ bắt đầu lo lắng cho anh rồi.

Trương Minh Vũ cười nói: "Yên tâm đi, nhiều năm như vậy, tôi đã quen rồi, không lo đâu".

Lâm Kiều Hân ngẩng đầu nhìn anh.

Trong Lòng có cảm giác hơi kỳ lạ.

Cuối cùng, cô chỉ lẩm bẩm nói: "Cực khổ cho anh rồi".

Một câu nói nhưng khiến Trương Minh Vũ vô cùng thỏa mãn.

"Chúng ta đi thôi", Trương Minh Vũ cười nói.

"Được".

Lâm Kiều Hân gật đầu.

Hai người quay người đi vào trong nhà họ Lâm.

Trời gần tối, nhà họ Lâm vẫn sáng vô cùng.

Không ít người làm đang thu dọn sân vườn, dù sao ngày mai cũng sẽ có rất nhiều người đến tiệc chúc thọ nhà họ.

Mà khách khứa toàn những tai to mặt lớn.

Hai người nhanh chóng đi đến cổng căn biệt thự chính.

Còn chưa đi vào đã nghe thấy tiếng cười sảng khoái như đang nói chuyện vui vẻ.

Bên trong có không ít người.

Trương Minh Vũ cảm thấy bất lực.

Nếu mọi người đều ở đây... thì không tránh khỏi cảnh cãi vã rồi.

Haizz.

Trương Minh Vũ thầm thở dài.

Trong lòng Lâm Kiều Hân cũng vô cùng phức tạp, cuối cùng cô vẫn mở cửa đi vào.

Cô cũng có dự tính riêng của mình.

Bây giờ Trương Minh Vũ không còn là Trương Minh Vũ của ngày xưa nữa.

Cô cũng muốn để mọi người biết chuyện này.

Cốc cốc cốc.

Lâm Kiều Hân gõ cửa.

Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, một bác gái giúp việc cung kính đứng bên.

"Cô chủ, cô về rồi", bác giúp việc nói.

Lâm Kiều Hân mỉm cười gật đầu, đưa Trương Minh Vũ vào trong nhà.

Sau khi đi vào, tiếng nói cười càng rõ hơn.

Trương Minh Vũ nhìn qua, phát hiện tất cả mọi người đều ở đây...

Haizz.

Trương Minh Vũ yên lặng thở dài.

Ông cụ Lâm ngồi ở ghế chủ nhà, trên mặt là nụ cười hiền lành.

Hai bên trái phải của ông cụ lần lượt là Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long.

Lý Phượng Cầm ngồi ở trong góc.

Đằng sau Lâm Quốc Phong là một đôi trai gái.

Người con gái là Lâm Diểu.

Người đàn ông kia là...

Trương Minh Vũ sững sờ, mắt lóe lên sự kinh ngạc.

Bạn trai Lâm Diểu?

Trương Minh Vũ cũng không để ý.

Lại nhìn quanh mới phát hiện ra bên cạnh Lý Phượng Cầm có hai người phụ nữ.

Đây rõ ràng là vợ của Lý Quốc Long và Lâm Quốc Phong.

Lâm Kiều Hân nhanh chóng đi vào.

Trương Minh Vũ cảm thấy hơi lúng túng.

Anh không thích bầu không khí này.

Ở nhà với các chị vẫn thoải mái hơn...

Haizz.

Trương Minh Vũ thở dài.

Dù sao cũng đến rồi, chẳng đi được nữa.

Lâm Kiều Hân và Trương Minh Vũ nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người, ai ai cũng nhìn qua đó.

Tầm nhìn của mọi người đều đổ dồn về phía Trương Minh Vũ.

Ánh mắt của họ lóe lên sự tức giận.

Chỉ có duy nhất người đàn ông đứng sau Lâm Quốc Phong cứ nhìn chằm chằm vào Lâm Kiều Hân, con ngươi trợn tròn!

"Em gái, em... về rồi!", Lâm Tuấn Minh cố nhịn sự phấn khích.

Em gái?

Trương Minh Vũ sững sờ.

Sau khi phản ứng lại mới nhận ra tên này là con trai cả của Lâm Quốc Phong!

Nghe nói là đi lính rồi?

Anh ta... về rồi sao?

Sau khi nhìn thấy ánh mắt đầy khát vọng của Lâm Tuấn Minh, Trương Minh Vũ cảm thấy thất vọng.

Người nhà họ Lâm...

Haizz.

Anh thầm thở dài, không biết phải nói gì.

Con cháu toàn là loại này, vậy gia tộc sao có thể trở nên huy hoàng?

Lâm Kiều Hân sững sờ, đáp lời: "Em về rồi, anh cả về lúc nào thế?"

Giọng nói vô cùng lạnh lùng.

Lâm Tuấn Minh vội vàng mỉm cười: "Anh mới về hôm nay, dù sao cũng là tiệc mừng thọ của ông nội, nên anh xin nghỉ mấy ngày".

"Ồ".

Lâm Kiều Hân lạnh lùng đáp một tiếng, sau đó không nhìn về phía anh ta nữa.

Lâm Tuấn Minh có hơi lúng túng.

Giọng nói chanh chua của Lý Phượng Cầm lại vang lên: "Trương Minh Vũ, mày đến đây làm gì? Yến tiệc của nhà họ Lâm bọn tao không cần mày xen vào".

Giọng nói đột nhiên vang lên khiến Trương Minh Vũ giật nảy mình!

Cứ tưởng mình giẫm phải đuôi mèo vậy...

Yến tiệc nhà họ Lâm?

Lâm Kiều Hân không nói gì...

Trương Minh Vũ càng bất lực hơn.

Thái độ của Lý Phượng Cầm rất kiên quyết, bà ta khinh bỉ nhìn anh!

Bà ta muốn phát tiết lâu rồi, mà lần nào cũng thất bại.

Hôm nay người nhà họ Lâm đều ở đây, sao thất bại được?

Lý Phượng Cầm cười khẩy, mắt lóe sáng!

Lâm Kiều Hân nhíu mày: "Mẹ, mẹ nói gì vậy, con đưa Trương Minh Vũ đến đây đấy".

Lý Phượng Cầm nhíu mày nói nhỏ: "Kiều Hân!"

Nói xong, bà ta vội đánh mắt.

Ý bảo... Lâm Kiều Hân đừng có xen vào!

Trương Minh Vũ sững sờ.

Nhìn kỹ lại, ba người phụ nữ đều nhìn anh bằng ánh mắt khó chịu.

Vẻ mặt này như đã chờ đợi từ lâu rồi!

Ngẩng đầu nhìn, Lâm Quốc Phong và Lâm Quốc Long đang cười khẩy!

Cái này...

Trương Minh Vũ sững sờ.

Họ chuẩn bị trước rồi sao?

Chương 265: Khẩu chiến? Cái này tôi thích!

Ngay sau đó, một giọng nói chanh chua vang lên lần nữa: "Ái chà, đây chẳng phải chính là nỗi sỉ nhục của nhà họ Lâm chúng ta đấy sao, biết ngày mai nhà ta có chuyện trọng đại nên cố ý trở về cho nhà họ Lâm này mất mặt đấy à?"

Ngữ điệu này có thể nói không khác gì Lý Phượng Cầm.

Trương Minh Vũ đưa mắt nhìn sang, nhận ra người vừa lên tiếng chính là vợ của Lâm Quốc Long, bà hai của nhà họ Lâm.

Lúc này bà hai đang trừng mắt nhìn anh vẻ cực kì tức giận.

Trương Minh Vũ nhớ ra, vì anh mà chuyện xấu của Lâm Tuấn Khải mới bị bại lộ.

Lâm Tuấn Khải là con của vợ chồng Lâm Quốc Long, vì thế hai người này trút giận lên anh cũng là điều dễ hiểu.

Lâm Kiều Hân chau mày, bất mãn nói: "Bác hai, bác nói gì thế ạ".

Cô vừa cất lời, Trương Minh Vũ cũng ngẩn ra.

Trước mặt bao người, Lâm Kiều Hân đứng ra nói đỡ cho anh?

Trương Minh Vũ nở nụ cười.

Lòng anh vui vẻ lắm!

Bỗng lại có một giọng nói lạnh như băng cất lên: "Kiều Hân, cháu ngồi xuống trước đã, các bác có chuyện muốn trao đổi với Trương Minh Vũ".

Người vừa lên tiếng chính là vợ của Lâm Quốc Phong.

Bà cả nhà họ Lâm!

Lâm Kiều Hân nôn nóng nói: "Bác cả, Trương Minh Vũ anh ấy..."

"Kiều Hân!"

Bà cả lại quát lạnh: “Cháu không nghe lọt tai lời bác cả nói đúng không?"

Bà ta khoanh tay, vênh mặt kênh kiệu, rất là khí thế!

Lâm Kiều Hân lập tức đáp ngay: “Bác cả, Trương Minh Vũ là..."

Nhưng cô còn chưa nói hết câu, chợt có một cánh tay khoác lên vai cô.

Động tác thân mật ấy đã khiến nhiều người nhíu mày!

Nhất là Lâm Tuấn Minh, ánh mắt anh ta đã lóe lên lửa giận hừng hực.

Lâm Kiều Hân sửng sốt.

Khi cô quay đầu nhìn lại đã thấy Trương Minh Vũ đứng ngay sau lưng mình.

Trương Minh Vũ cười nói: "Kiều Hân, cô cứ ngồi nghỉ một lát đi, hai bác muốn nói chuyện với tôi một lát thôi, tôi cũng rất muốn tâm sự với hai bác để có thể thân thiết hơn".

Mặc dù nguy nan của nhà họ Lâm đã thành điều không thể tránh khỏi, Trương Minh Vũ cũng không muốn thấy nhà họ Lâm cứ tiếp tục như thế này!

Dựa vào một mình anh thì quá khó xoay chuyển.

Lâm Kiều Hân sửng sốt, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

Nhưng cuối cùng, cô vẫn lẳng lặng gật đầu.

Không biết vì sao, cô luôn không tự chủ được mà lựa chọn tin tưởng Trương Minh Vũ.

Lâm Kiều Hân ngồi xuống bên cạnh.

Hành động của cô càng khiến một đám người nhíu mày.

Hiện giờ mọi chuyện Lâm Kiều Hân đều nghe lời Trương Minh Vũ?

Lâm Kiều Hân ngồi xuống, ánh mắt mọi người liền tập trung cả lên người Trương Minh Vũ.

Trừ Lâm Diểu và ông cụ Lâm, tất cả đều nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lẽo như băng.

Trương Minh Vũ chỉ nhếch miệng cười nhẹ, lẳng lặng đợi.

Ngay sau đó bà hai đã lạnh lùng nói: "Xem ra địa vị của cậu cháu rể nhà chúng ta đã thay đổi rồi nhỉ, giờ còn dám ra lệnh cho người nhà họ Lâm này nữa?"

Trương Minh Vũ cười nói: "Không dám, nhà họ Lâm gia nghiệp rộng lớn, ông nội còn đang ở đây, chưa tới phiên cháu khua tay múa chân, có một vài lời, dĩ nhiên cháu không dám nói lung tung".

Anh vừa nói tới đó, ánh mắt ông cụ Lâm đã lóe lên.

Những người còn lại cũng ngây ngẩn người ra.

Đang bóng gió ai đó?

Trương Minh Vũ... dám nói chuyện với bà hai như thế sao?

"Hỗn láo!"

"Có gì cứ việc nói thẳng, cần gì vòng vo bóng gió như thế?"

Bà cả vỗ ghế sofa, lạnh giọng quát át đi.

Trương Minh Vũ vẫn không hề sợ sệt, cười nói: "Bác cả có gì cứ nói thẳng, không cần phải vòng vo bóng gió như thế".

Hả?

Tất cả lại một lần nữa ngây người.

Đây... đây vẫn là tay Trương Minh Vũ nhút nhát mặc người khác nhục mạ đó sao?

Bà cả híp mắt nhìn anh.

Lý Phượng Cầm lạnh nhạt bảo: "Được rồi, cứ nói thẳng đi".

"Chúng ta hãy nói một chút về vụ việc Kiều Hân nhà chúng ta bị bắt cóc đi! Rốt cuộc mày đã chọc phải hạng người gì để đến nỗi gieo mầm vạ lên cả người nhà họ Lâm chúng tao?"

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào Trương Minh Vũ, chờ đợi.

Hiển nhiên, tất cả mọi người đều đã biết chuyện này.

Trương Minh Vũ cười nói: "Lần sau nếu mẹ lại bị sát thủ bắt cóc thì con khỏi cần đi cứu mẹ nhé, đến khi đó mẹ khắc biết đám sát thủ đó muốn tìm ai".

Ý của anh đã rất rõ ràng.

"Mày..."

Lý Phượng Cầm há miệng mấp máy môi liên tục nhưng lại không phản bác nổi một câu.

Trương Minh Vũ đã cứu bà ta là sự thật không thể chối cãi!

Bà hai chanh chua nói: "Tính toán giỏi thật đấy, dăm ba câu vớ vẩn đã chụp hết tội trạng lên đầu nhà họ Lâm này".

"Không đề cập đến chuyện đó, vậy thì cậu nói xem, cậu vào nhà họ Lâm này đã đã bao lâu nay, trừ việc khiến chúng tôi mất mặt, cậu còn làm được gì? Cậu xứng với nhà họ Lâm chúng tôi sao?"

Góc độ vấn đề hết sức thâm hiểm!

Đám người nhà họ Lâm đều nhếch miệng cười nhạt.

Trương Minh Vũ thong dong hỏi lại: "Nói đến chuyện này, không biết bác hai đây từ khi vào nhà họ Lâm đã làm được những gì?"

"Thành quả của bác hai hình như cũng chỉ có mỗi việc sinh được anh họ Lâm Tuấn Khải thôi nhỉ".

"Anh họ Lâm Tuấn Khải lại làm ra loại chuyện đó, bác hai nói xem là mất mặt hay đẹp mặt?"

Trời!

Anh vừa nói đến đó, khắp phòng liền vang lên tiếng hít hà.

"Cậu... Cậu..."

Bà hai lắp bắp hồi lâu mà vẫn không sao nói nổi một câu hoàn chỉnh.

Sau khi Lâm Tuấn Khải ra đi, vụ việc đầu độc trở thành điều tối kị của nhà họ Lâm.

Vậy mà Trương Minh Vũ lại dám thẳng thắn đề cập đến như thế?

Sắc mặt Lâm Quốc Long cũng trở nên khó coi vô cùng.

Nhưng không một ai dám nói thêm điều gì!

Ông cụ Lâm yên lặng gật gù, ánh mắt đầy tán thưởng.

Bà hai đã bắt đầu giận run người lên, con ngươi hừng hực như sắp phun lửa.

"Được rồi!"

Bà cả quát lạnh một tiếng, tức giận nói: "Trương Minh Vũ, cậu làm nhà họ Lâm mất mặt bao lâu như vậy, không có lấy một thành quả ra hồn nhưng khả năng hỗn láo chống đối người trên thì tăng cao không ít đâu!"

"Có còn nhớ thân phận của mình là gì không đấy!"

Trương Minh Vũ cười nói: "Cháu nhớ chứ, mọi người không thấy cháu vẫn đứng đây sao, nói chuyện với các vị, dĩ nhiên cháu phải cung kính hết mực".

"Nhất là bác cả, nói chuyện với bác cả, cháu càng phải kính cẩn hơn".

"Dẫu sao, bác cả chính là chủ nhà họ Lâm ta nha".

Nói xong, Trương Minh Vũ nở một nụ cười đầy thâm ý.

"Hỗn láo!"

Lâm Quốc Phong vỗ bàn đứng phắt dậy, cả giận quát: "Trương Minh Vũ, cậu nói nhăng gì đấy! Chủ nhà này là bố tôi!"

Trương Minh Vũ vỗ đầu một cái, làm như vừa bừng tỉnh: "À, đúng rồi, ngại quá, cháu nói nhầm".

"Nhưng lợi hại thì vẫn là bác cả mới lợi hại, ra lệnh hùng hồn như thế, cháu còn tưởng bác cả là chủ nhà cơ, xin lỗi ông nội ạ".

Nói xong, anh còn cười tủm tỉm, nào thấy chút ý hối lỗi?

Vừa nghe đến đó, con ngươi Lâm Kiều Hân bừng sáng.

Thật thông minh!

"Cậu..."

Bà cả cũng đã giận không kìm được, vô thức thu bớt sự kiêu căng của mình lại.

Lâm Quốc Phong híp mắt nhìn Trương Minh Vũ, con ngươi lóe sáng.

Ngay tại lúc này, ông cụ Lâm chợt hiền hòa lên tiếng: "Không ngại, cháu không nói thì ông cũng cho rằng vợ thằng cả là chủ nhà họ Lâm chúng ta cơ đấy".

Nói xong, ông cụ còn vuốt râu mỉm cười.

Ông cụ Lâm vừa lên tiếng, Lâm Quốc Phong và bà cả đồng loạt biến sắc.

Những người khác cũng kinh ngạc vô cùng.

Ông cụ lại... hùa theo lời Trương Minh Vũ?

Việc này...

Một giây sau, bà cả thất kinh đứng dậy, lo sợ nói: "Bố, con không có ý gì đâu ạ! Con chỉ là... Con chỉ nói theo thói quen".

Trương Minh Vũ vội vã phối hợp ngay: "Đúng đó ông nội, ông chớ nên trách bác cả, chẳng qua bác cả làm chủ nhà quen rồi, một chốc một lát không đổi lại được mà thôi".

Nói gì thế...

Tất cả mọi người đều choáng váng.

Bà cả trừng to mắt, tròng mắt sắp lọt ra ngoài đến nơi, bà ta nôn nóng nói: "Không phải thế! Bố, con thật sự không có ý đó đâu ạ!"

Lâm Kiều Hân không kìm được phải bụm chặt miệng, ánh mắt ngạc nhiên nhìn chăm chú vào Trương Minh Vũ.

Thì ra, Trương Minh Vũ... giỏi nói chuyện như thế.

Nghe... cũng thật thú vị nhỉ!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom