-
Chương 68-73
Chương 68: Chị tư bá đạo!
Dịch Thanh Tùng bị ánh mắt sắc lạnh của Liễu Thanh Duyệt quét tới, tức thì hoảng sợ lắp bắp: “Chuyện này…”
Cô ấy lại ép hỏi lần nữa: “Anh nói người mời tôi đến là anh sao?”
Dứt lời, cô ấy lại bước lên một bước, ép hắn ta lùi lại về sau, khoé miệng bắt đầu co rút.
“Tôi… Tôi…”
Hắn ta sắp lúng túng đến mức phun máu rồi.
Hắn ta vốn định chém gió một lần, nào ngờ thần y đích thực lại tìm tới tận cửa! Đã vậy lại còn là một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành!
Liễu Thanh Duyệt dừng bước, lạnh giọng nói: “Về nhà tự soi gương lại xem mình là thứ gì! Anh mà cũng xứng mời tôi sao?”
Câu nói độc địa này cứa sâu vào tim Dịch Thanh Tùng.
Lâm Kiều Hân nghiến răng, tức giận chất vấn: “Anh Dịch, tại sao anh lại lừa tôi?”
“Tôi…”
Dịch Thanh Tùng nghẹn họng, há hốc mồm không nói nên lời!
Đối mặt với ánh mắt dò xét nghi ngờ của mọi người, hắn ta bối rối bấu chặt ngón chân xuống đất!
Giờ phút này hắn ta chỉ muốn kiếm một cái lỗ nẻ để chui vào!
Sau một hồi do dự, hắn ta cắn răng hét lên: “Thưa bác gái, hôm nay cháu có việc bận, không làm phiền bác nữa!”
Hai mắt Lý Phượng Cầm loé sáng. Lúc này bà ta cũng dần tỉnh lại từ trong nỗi khiếp sợ.
Trong khi bà ta vẫn chưa kịp phản ứng lại, Dịch Thanh Tùng đã lách qua Liễu Thanh Duyệt bước vội ra ngoài.
Hắn ta không dám nhìn về phía Lâm Kiều Hân, chỉ cắm đầu bỏ ra cửa.
Đám người nhà họ Lâm ngơ ngác, không biết nên làm gì cho phải.
Dịch Thanh Tùng bước đi rất vội, nội tâm xấu hổ muốn chết!
Thế nhưng khi hắn vừa đi tới cửa đã bị một thân hình cường tráng chặn đứng lại.
Hắn ta dừng bước, vô thức ngẩng đầu lên nhìn, khiếp sợ phát hiện mình chỉ cao tới ngực của Hulk phiên bản thu nhỏ…
Ơ…
Hắn ta sợ hết hồn, cố ngẩng đầu hết cỡ mới miễn cưỡng đối mặt được với đối phương.
Ánh mắt sắc bén quét tới khiến hắn ta run lẩy bẩy!
Liễu Thanh Duyệt lạnh giọng tuyên bố: “Kẻ nào bắt nạt em trai tôi đều đáng chết!”
Không biết tại sao Dịch Thanh Tùng đột nhiên có một dự cảm chẳng lành!
Nhưng hắn ta chẳng kịp nghĩ ngợi gì, tiếng quát lớn đã vang vọng bên tai: “Chết đi!”
Hắn ta sợ dựng hết tóc gáy, sống lưng lạnh lẽo!
Hắn ta chưa kịp phản ứng gì đã bị nhấc bổng lên như một con gà con.
“Á… Á! Cứu mạng! Người đâu! Cứu tôi với!”
Đầu óc hắn ta choáng váng, vừa giãy giụa vừa gào thét ầm ĩ.
Thế nhưng hắn ta gào khản cả giọng mà đám vệ sĩ bên ngoài vẫn lặng im không một tiếng động.
Cơ hồ như hắn ta còn nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn từ bên ngoài truyền vào…
Chuyện gì thế…
Hắn ta chết điếng người.
“Ha!”
Hulk phiên bản thu nhỏ lại quát ầm lên.
Gã dùng sức ném mạnh Dịch Thanh Tùng ra ngoài!
Hự!
Tiếng hít khí lạnh chợt vang lên.
Đến cả Trương Minh Vũ cũng phải trợn tròn mắt, chứng kiến cơ thể của hắn ta rơi xuống đất rồi lại nảy lên!
“Á!”
Tiếng thét gào như lợn bị chọc tiết vang lên chói tai!
Toàn thân Dịch Thanh Tùng không ngừng co rút, sắc mặt cứng đờ!
Người nhà họ Lâm bị doạ sợ run cầm cập!
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Tiếng bước chân nặng nề vang lên. Hulk phiên bản thu nhỏ tựa như một con thú dữ đi ra ngoài!
Còn hung hăng đóng lại cửa phòng!
Tất cả đều cảm thấy như có một dòng điện kích thích chạy qua toàn thân.
Ừng ực!
Có người sợ hãi nuốt nước bọt. Ai cũng không kìm được nhìn về phía Liễu Thanh Duyệt.
Một lúc lâu sau, Lâm Quốc Phong vẫn là người đứng ra giảng hoà. Ông ta gượng cười nói: “Chuyện là thế này… Chúng tôi vô cùng xin lỗi thần y… Tại chúng tôi…”
“Câm miệng!”
Ông ta chưa kịp nói hết câu đã bị cô ấy chặn họng!
Ông ta sợ run người, tức thì ngậm chặt miệng theo bản năng.
Liễu Thanh Duyệt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Phượng Cầm, ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo: “Người vừa mắng em trai tôi trong điện thoại là bà đúng không?”
Bà ta giật mình thon thót, thế nhưng vẫn cứng họng cãi lại: “Đúng rồi… Là tôi đấy… Tôi dạy dỗ con rể còn không…”
Đến đây, bà ta thực sự không nói nổi nữa.
Ánh mắt tràn đầy ý muốn giết người của Liễu Thanh Duyệt kia như sắp biến thành thực thể.
Bà ta thực sự biết sợ rồi!
Lửa giận trong lòng Liễu Thanh Duyệt cuồn cuộn dâng lên. Cô ấy giơ tay toan tát một cú trời giáng vào mặt Lý Phượng Cầm!
Thấy vậy, mọi người đều hãi hùng trố mắt nhìn.
Nhưng không một ai dám lên tiếng can ngăn!
Trương Minh Vũ cũng hoảng sợ xông lên tóm lấy tay Liễu Thanh Duyệt, cười lấy lòng: “Thôi nào chị bớt giận đi. Chúng ta mau đi thôi. Em không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa”.
Dù thế nào thì anh cũng không muốn mọi chuyện trở nên nghiêm trọng như vậy.
Cơn giận trong lòng cũng bị Liễu Thanh Duyệt doạ cho tan biến sạch sẽ, vốn chẳng còn tâm trạng để nghĩ tới nó nữa.
Lý Phượng Cầm cũng bị doạ sợ lùi lại về sau hai bước, vô thức che kín mặt mình.
“Em…”
Liễu Thanh Duyệt trừng mắt nhìn anh.
Nhưng anh chỉ có thể tươi cười nịnh nọt: “Chúng ta đi thôi nào, em đói lắm rồi. Cả ngày nay vẫn chưa được ăn gì đâu đó”.
Nói xong, anh còn bày ra vẻ mặt năn nỉ.
Cô ấy hít sâu một hơi, thất vọng nhìn anh.
Cuối cùng, cô ấy lại lạnh lùng nhìn sang Lý Phượng Cầm gằn giọng nói: “Nể mặt em trai, hôm nay tôi sẽ không so đo với bà. Nhưng không có nghĩa là tôi sẽ bỏ qua cho nhà họ Lâm các người”.
Bà ta không kìm được lại run lên, cúi đầu thật thấp không dám đối mặt với cô ấy.
Nghe thấy thế, Trương Minh Vũ mới thở phào một hơi, mỉm cười thúc giục: “Mau đi thôi nào”.
“Từ từ đã!”
Liễu Thanh Duyệt dậm chân một cái, tức giận lườm anh.
Anh bĩu môi nhìn cô ấy, đành phải dừng bước.
Cô ấy quay lại nhìn Lâm Kiều Hân, ánh mắt lạnh như băng.
Thấy hành động này, Trương Minh Vũ không khỏi sửng sốt, trong lòng lập tức có dự cảm không tốt.
Lâm Kiều Hân cũng ngơ ngác không hiểu gì cả. Cô không biết từ bao giờ anh lại có thêm một bà chị, lại còn… giỏi như vậy.
Liễu Thanh Duyệt bày ra khí thế mạnh mẽ, lạnh giọng hỏi: “Cô là vợ của em trai tôi à?”
Cô giật mình, vô thức gật đầu đáp lại.
Nữ thần băng giá thường ngày giờ đây cũng phải ngoan ngoãn như một đứa trẻ.
Dù sao Liễu Thanh Duyệt cũng đã cứu sống ông cụ Lâm, cô thật lòng biết ơn cô ấy.
“Có phải cô nghĩ em trai tôi không xứng với nhà họ Lâm các cô không?”, Liễu Thanh Duyệt nhếch miệng cười gằn.
“Tôi…”
Lâm Kiều Hân hé miệng nhưng lại không biết nên nói gì cho phải, trong lòng cảm xúc ngổn ngang…
Chương 69: Xấu hổ tột cùng
Liễu Thanh Duyệt lại lạnh giọng quát: “Đây là chuyện một người vợ như cô nên làm hả?”
Cô ấy vừa dứt lời, cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
Không một ai dám hó hé lời nào.
Lâm Kiều Hân không nhịn được nhớ lại mọi chuyện đã qua.
Trương Minh Vũ đã từng nói anh sẽ tìm thần y, nhưng lần nào anh nói ra cũng bị người khác chê cười.
Bản thân cô cũng là một trong số đó…
Quan trọng nhất là anh không chỉ nói với cô một lần về chuyện này!
Nhưng cô chưa từng coi là thật, còn nổi giận với anh rất nhiều lần!
Nghĩ tới đây, cô hối hận cúi đầu xuống, ánh mắt đầy vẻ áy náy.
Liễu Thanh Duyệt lạnh lùng liếc nhìn cô, cất giọng nói: “Tôi biết người nhà họ Lâm các cô đều nghĩ như vậy. Nhưng tôi nói cho các người biết, không phải em trai tôi không xứng với nhà họ Lâm, mà là nhà họ Lâm không xứng với thằng bé!”
Câu nói này tràn đầy khí thế!
Đám người nhà họ Lâm đồng loạt cúi đầu tránh né.
Lửa giận trong mắt Liễu Thanh Duyệt vẫn đang sôi sục!
Trương Minh Vũ cũng thấy lo lắng.
Nhà họ Lâm khiến anh quá thất vọng, thôi thì bỏ đi là được, không cần thiết phải làm loạn tới mức này…
Anh chỉ có thể quay sang cầu xin thêm lần nữa: “Chị tư, chúng ta rời khỏi đây được không?”
Liễu Thanh Duyệt bất đắc dĩ thở dài: “Em tốt bụng như vậy có ích gì? Lòng tốt của em chỉ khiến người ta càng muốn bắt nạt em hơn mà thôi!”
Câu nói này chạm sâu tới tận đáy lòng Trương Minh Vũ.
Lâm Kiều Hân vô thức nhìn về phía anh, ánh mắt bắt đầu hiện lên vẻ đau khổ.
Sự thật rõ ràng ngay trước mắt, quá khứ cũng nối tiếp hiện ra trong đầu cô.
Chỉ trong mấy ngày nay Trương Minh Vũ đã phải chịu nhiều ấm ức như vậy, thì thời gian dài dằng dặc trong quá khứ anh đã phải chịu đựng những gì?
Một nỗi đau không tên lan toả trong tim cô.
“Em biết rồi mà chị tư. Em hứa lần sau sẽ không tốt bụng như vậy nữa. Chúng ta đi thôi”.
Trương Minh Vũ nghiêm túc nói.
“Em đó… Haiz”.
Liễu Thanh Duyệt thở dài thườn thượt, sao cô ấy có thể không đau lòng cho được?
Một hồi lâu sau, cô ấy mới lại nhìn sang Lý Phượng Cầm.
Bà ta giật mình sợ hãi, vô thức cúi gằm đầu xuống. Đến cả đám người Lâm Quốc Phong ở bên cạnh cũng không khỏi căng thẳng.
Cô ấy lạnh giọng cất tiếng nói: “Nể tình em trai, hôm nay tôi sẽ không làm gì các người!”
“Nhưng chắc chắn tôi sẽ không buông tha cho nhà họ Lâm đâu!”
Nghe thấy thế, lòng người nhà họ Lâm trở nên nặng trĩu.
Tuy không biết sao cô ấy lại tự tin như vậy nhưng chỉ dựa vào tầm ảnh hưởng của cô ấy với thế giới đã đủ để đè nát nhà họ Lâm bọn họ rồi.
Lâm Quốc Phong hối hận nói: “Thật sự vô cùng xin lỗi thần y. Chúng tôi không biết người mời cô tới là Trương Minh Vũ. Chúng tôi cũng bị Dịch Thanh Tùng lừa gạt mà!”
Nếu còn không nói gì, nhà họ Lâm chắc chắn sẽ bị huỷ hoại.
Ánh mắt Liễu Thanh Duyệt loé lên tia lạnh lẽo. Cô ấy vừa định lên tiếng đã bị Trương Minh Vũ nói chen vào: “Tôi chẳng có ý định truy cứu chuyện này làm gì. Tôi với nhà họ Lâm các người cũng không còn quan hệ gì nữa”.
“Nhưng ván cược trước đó của chúng ta vẫn còn tính chứ?”
Liễu Thanh Duyệt sững sờ, vẻ mặt mờ mịt.
Lâm Kiều Hân hoảng hốt ngẩng phắt đầu dậy, ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Lâm Tuấn Khải cũng sợ run người, sắc mặt tái mét.
Đương nhiên anh ta vẫn còn nhớ ván cược đó. Nếu Trương Minh Vũ thật sự mời được thần y tới, vậy thì toàn bộ quyền lợi của anh ta đều sẽ chuyển sang cho Lâm Kiều Hân!
Lâm Quốc Phong ngẩng đầu, lắp bắp nói: “Chuyện này…”
Sắc mặt anh tối sầm lại, lạnh giọng nói: “Nếu nhà họ Lâm đã muốn lật lọng thì chị tôi muốn làm gì cũng hợp tình hợp lý”.
Nghe xong, Lâm Quốc Phong lập tức cuống quýt đáp: “Vẫn tính! Tôi tuyên bố từ nay về sau, chức vụ và quyền hành trong tay Lâm Tuấn Khải sẽ thuộc về Lâm Kiều Hân!”
“Sáng sớm mai tập tức tiến hành thủ tục!”
Cả Lâm Tuấn Khải và Lâm Kiều Hân đều kinh hãi nhìn ông ta.
Không ai ngờ đến tận giờ phút này, Trương Minh Vũ vẫn giúp đỡ Lâm Kiều Hân!
Bấy giờ anh mới thở phào một hơi, giọng điệu vẫn lạnh như băng: “Được, nếu ông có thể nói được làm được thì chuyện hôm nay coi như xí xoá”.
“Nếu ông không làm được…”
Anh không nói hết nửa câu sau nhưng người nhà họ Lâm đều ngầm hiểu được.
Anh nhìn sang Liễu Thanh Duyệt cười nói: “Chúng ta đi nào chị tư”.
Liễu Thanh Duyệt bực dọc lườm Trương Minh Vũ một cái, không vui chê trách: “Chẳng có tiền đồ gì cả!”
Dứt lời, cô ấy bước nhanh ra ngoài.
Trương Minh Vũ cũng vội vàng đuổi theo sau.
Lâm Kiều Hân nhìn theo anh với ánh mắt phức tạp, thế nhưng anh lại chẳng thèm nhìn cô lấy một lần.
Cô chợt thấy lòng mình quặn đau, dường như sắp đánh mất một thứ gì đó.
Liễu Thanh Duyệt và Trương Minh Vũ nhanh chóng rời khỏi căn biệt thự.
Giây phút cánh cửa được mở ra, tiếng kêu gào đau đớn tức thì vang vọng.
Liễu Thanh Duyệt kéo anh ngồi vào một chiếc xe hơi màu đen đỗ ngoài cửa. Hulk phiên bản thu nhỏ cũng ngồi vào ghế lái.
Sau khi tiếng động cơ xe nổ ầm, chiếc xe lao vun vút rời đi.
Đám người nhà họ Lâm rón rén đi ra cửa, nhìn thấy cảnh tượng trong sân không khỏi sợ run người!
Trong sân có mười mấy gã vệ sĩ đang lăn lộn dưới đất!
Giờ phút này ai nấy đều rên rỉ đau đớn, giãy giụa lăn lóc.
Dịch Thanh Tùng lại càng thảm hơn!
Hắn ta nằm ở chính giữa, gian nan thở dốc, mặt mũi bầm dập trông vô cùng chật vật!
Mỗi người đều có suy nghĩ riêng nhưng đều đồng loạt nhìn theo hướng xe rời đi, ánh mắt ngổn ngang cảm xúc.
Lúc này, Trương Minh Vũ đang ngây người ngồi dựa lưng vào ghế.
Trong đầu vẫn đang nghĩ tới chuyện xảy ra hôm nay.
Nhất là từng cái nhíu mày, từng nụ cười trên mặt Lâm Kiều Hân và mỗi hành động của cô ở nhà họ Lâm ngày hôm nay.
Không cần biết là do lòng chiếm hữu quá mạnh hay tại anh có tâm lý biến thái, tiếng gọi “Thanh Tùng” vừa rồi của cô… thật sự khiến anh rất đau lòng!
Liễu Thanh Duyệt tức giận nói: “Em bị làm sao thế hả? Sắp ly hôn đến nơi rồi còn đòi lại chức vụ gì đó cho cô vợ nhỏ kia làm gì?”
Cô vợ nhỏ…
Trương Minh Vũ khẽ nở nụ cười: “Ly hôn là chuyện nhỏ, quan trọng là vẫn chưa hoàn thành xong di nguyện của sư phụ. Em giao tập đoàn Lâm Thị cho Lâm Kiều Hân cũng là để cô ấy phát triển nhà họ Lâm lớn mạnh hơn một chút”.
“Em đã chuẩn bị tự kinh doanh rồi, sau này có lẽ… sẽ còn chạm mặt nhà họ Lâm”.
Dù thế nào thì anh cũng phải hoàn thành di nguyện của sư phụ.
Kể cả chuyện nhà họ Lâm gặp phải trong tương lai, anh cũng phải giải quyết được.
Liễu Thanh Duyệt ngạc nhiên hỏi: “Em còn định quản cả nhà họ Lâm nữa à?”
Anh bất đắc dĩ nói: “Nếu không thì phải làm sao. Sư phụ qua đời chỉ có mỗi một nguyện vọng như vậy…”
Cô ấy vỗ trán lẩm bẩm: “Nguy rồi, sao chị lại quên béng mất chuyện của sư phụ cơ chứ…”
Trương Minh Vũ cau mày, chợt có dự cảm chẳng lành.
“Làm sao thế chị?”
Liễu Thanh Duyệt ngượng ngùng nói: “Hình như quanh đi quẩn lại vẫn là chị gây thêm phiền phức cho em rồi…”
Chương 70: Đêm nay lật thẻ bài của chị được không
Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Phiền phức gì cơ?"
Đến hôm nay anh vẫn cảm thấy có gì đó không ổn lắm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không đoán ra được.
Liễu Thanh Duyệt trầm ngâm một lát, cuối cùng đành bất đắc dĩ nói: "Thôi bỏ đi, giờ có nói cho em cũng chẳng ích gì, không lâu nữa em cũng sẽ biết thôi".
Khóe miệng Trương Minh Vũ giật nhẹ một cái...
Liễu Thanh Duyệt không chịu nói, anh cũng chẳng cách nào hỏi thêm.
Ban đầu Trương Minh Vũ còn tưởng sẽ đi thẳng về để ngủ, nhưng xe lại dừng trước cửa khách sạn Hồng Thái.
Trương Minh Vũ sửng sốt, sao lại tới đây?
Liễu Thanh Duyệt cất cao giọng nói: "Vào đi, chẳng phải em nói đang đói đấy à, đúng dịp chị tư muốn xem xem khách sạn của em ra sao".
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, đành xuống xe vào theo.
Hai người nhanh chóng đi vào khách sạn.
Nhân viên phục vụ rất lịch sự tươi cười chào đón, đưa Trương Minh Vũ và Liễu Thanh Duyệt tới một phòng đặt riêng nào đó.
Trương Minh Vũ quét mắt nhìn quanh một vòng, hiện đang là giờ ăn tối, tình hình kinh doanh bên trong khách sạn rất tốt.
Phòng của bọn họ là phòng đặt riêng còn trống cuối cùng của khách sạn.
Sau khi chọn món, hai người tranh thủ lúc rảnh, bắt đầu hàn huyên.
Trương Minh Vũ nói qua một lượt về kế hoạch tương lai của mình.
Anh cũng kể hết các loại áp lực trên vai, từ di nguyện của sư phụ cho đến Âu Dương Triết, cùng với những mối phiền toái mới nảy sinh hôm nay.
Phát triển thương nghiệp là điều chắc chắn phải thực hiện.
Tuy cơ nghiệp của Tô Mang đã đạt tới độ cao nhất định nhưng dù sao cũng không phải là của anh.
Con người sống trên đời phải có đôi chút thành tựu để lại thì mới không tiếc nuối.
Liễu Thanh Duyệt cũng tỏ ý tán đồng với Trương Minh Vũ.
"À đúng rồi, bên nhà họ Lâm... Có phải em đang chuẩn bị ly hôn không?" Liễu Thanh Duyệt đột nhiên hỏi, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Trương Minh Vũ lập tức sửng sốt.
Anh vốn không có ý định gì với nhà họ Lâm cả, điều ràng buộc duy nhất chỉ có di nguyện của sư phụ thôi.
Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ mới lên tiếng: "Nếu nhà họ Lâm đồng ý ly hôn thì em sẽ đi làm thủ tục, nếu bọn họ không nói gì thì cứ tạm để đó đã, sau này nhà họ Lâm mà gặp chuyện gì thì can thiệp cũng tiện hơn".
"Em có chắc em làm thế không phải vì tiếc cô vợ nhỏ kia chứ?" Liễu Thanh Duyệt nói với giọng điệu chua lòm, miệng còn hơi bĩu ra.
Một cô gái với dáng người khêu gợi, phong thái kiêu sa, lại làm ra vẻ đáng yêu như thế...
Thật là yêu nghiệt...
Trương Minh Vũ vội vã dời mắt, lúng túng nói: "Dĩ nhiên không phải rồi, ngay từ đầu em làm thế cũng là để hoàn thành di nguyện của sư phụ mà".
"Ồ".
Liễu Thanh Duyệt ậm ừ một tiếng, ánh mắt thoáng lóe lên thất vọng.
Trương Minh Vũ cũng cảm nhận được, anh đành cười ha hả át đi xấu hổ: "Thôi nào chị tư, đấy là nhiệm vụ của em mà".
Liễu Thanh Duyệt bĩu môi, đáy mắt lại lóe sáng, cô ấy cười híp mắt, hỏi: "Nói vậy... em lại trở về trạng thái độc thân đúng không?"
"Ừm... cũng coi là như thế..."
Trương Minh Vũ lúng túng đáp, anh mơ hồ cảm thấy Liễu Thanh Duyệt lại chuẩn bị bẻ sang đề tài nóng nào đó rồi.
Liễu Thanh Duyệt cười đầy quyến rũ: "... Vậy đêm nay lật thẻ bài của chị nhé?"
Khụ khụ!
Nhận được một cái đá lông nheo, trái tim Trương Minh Vũ suýt thì nhảy khỏi lồng ngực.
"À ừm... Chị tư, đừng quậy nữa mà..." Trương Minh Vũ vô cùng bối rối, mặt đã đỏ rần.
Sự quyến rũ của Liễu Thanh Duyệt... liệu có mấy ai chống cự nổi?
"Yên tâm đi, hôm nay chị ba của em không về đâu, trong nhà... chỉ có hai ta", đáy mắt Liễu Thanh Duyệt như có hồ nước sóng sánh, nói một câu đầy ẩn ý.
"Em..."
Trương Minh Vũ vội vã cúi đầu, không dám liếc nhìn một cái, như sợ rơi vào bẫy của người đẹp.
"Em trai, chị đang nói chuyện với em đó".
Liễu Thanh Duyệt lại cất giọng, điệu bộ hết sức kiêu kì.
Nói xong, cô ấy còn vươn những ngón tay ngọc ngà vuốt nhè lên mu bàn tay Trương Minh Vũ một cái.
Trương Minh Vũ thoáng rùng mình.
Chết mất thôi!
"À... Em vào nhà vệ sinh một lát, chị tư cứ ăn trước đi nhé..."
Nói đoạn, Trương Minh Vũ vội vàng chạy khỏi phòng hệt như chạy nạn.
Phù!
Ra khỏi nơi đó, Trương Minh Vũ thở hắt ra một hơi, cảm giác mặt đã nóng bừng lên cả.
Liễu Thanh Duyệt... còn khó giải quyết hơn cả Tô Mang!
Vào nhà vệ sinh, anh hắt nước lạnh lên mặt, cảm giác nóng rẫy mới giảm dần.
Cùng lúc đó, một đám nam nữ trẻ trung đang đi vào khách sạn.
Cả đám trông đều rất chất chơi, ăn mặc rất bụi bặm.
Cầm đầu là một thanh niên và một cô gái, chừng mười sáu, mười bảy tuổi.
Thanh niên kia trông cũng khá tuấn tú, tóc hồng, vành tai đeo hai khuyên tai lóe sáng.
Cô gái trẻ trang điểm rất đậm, mặc dù vậy cũng không che được những đường nét xinh xắn trên mặt, đôi mắt to, con ngươi trong veo như biết nói, chỉ tiếc lại bị đường kẻ mắt dày thô làm hỏng cả mỹ cảm.
Tóc màu xanh biếc buộc đuôi ngựa, áo hai dây màu xanh lục đi kèm với chiếc quần đùi cực ngắn.
Cô gái này tuy còn nhỏ tuổi nhưng vóc dáng đã khá phát triển.
Chiều cao không nổi bật nhưng tỉ lệ lại cực tốt.
Nhân viên phục vụ đi tới, vồn vã nói: "Vô cùng xin lỗi các vị khách đẹp trai xinh gái đây, phòng bao riêng của chúng tôi đã bị thuê hết, nếu các vị không ngại thì có thể chọn chỗ bên trong sảnh chung này".
Cô gái kia nhai kẹo cao su, ngạo mạn lườm một cái.
Thanh niên nọ thì dẫm một chân lên ghế, cười cười vẻ không đàng hoàng: "Này nhóc, mới tới à? Không biết bọn này là ai à?"
Nhân viên phục vụ hơi khẩn trương, vội nói: "Thưa anh, đúng là tôi mới tới, nhưng quả thực khách sạn chúng tôi không còn phòng bao riêng ạ".
Triệu Hưng Thuần lập tức sa sầm mặt xuống, lạnh lùng nói: "Này cô nhóc, nói cho ông chủ của các cô biết, Triệu Hưng Thuần tới rồi, gọi ông chủ của các người ra đây cho tôi!"
Nhân viên phục vụ cúi đầu, co rúm vào một góc, nước mắt đã ứa ra.
Mặc dù vậy, cô nhân viên này vẫn không có ý định đi tìm người!
Đám người sau lưng thanh niên kia bắt đầu chỉ trỏ, cười nhạo.
Triệu Hưng Thuần siết chặt nắm tay, tức phát run.
"Không chịu đi tìm? Được, vậy cô cứ chờ coi cái khách sạn này biến thành bãi rác đi!"
Quát xong, cậu ta túm lấy cạnh bàn, dồn sức hất cái bàn lên!
Nhân viên phục vụ nhắm nghiền mắt lại, sợ đến mức không dám nhìn.
Nhưng đợi hồi lâu, cô ta vẫn chẳng nghe thấy tiếng đổ vỡ nào cả.
Cô nhân viên hoang mang mở mắt, phát hiện trước mặt đã xuất hiện một bóng người đang đè chiếc bàn lại!
Chương 71: Tôi... không bán thân
Nhân viên phục vụ sửng sốt, ánh mắt thoáng mờ mịt.
Những người khác cũng tập trung ánh mắt lên người Trương Minh Vũ.
Triệu Hưng Thuần ngẩng đầu, lạnh lùng quát lớn: "Mày là thằng nào? Chuyện của ông đây mà mày cũng dám xen vào à?"
Ông...
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, cười cười nói: "Cậu đẹp trai này, cậu xem cậu tuấn tú hơn người thế kia mà lại cáu gắt... có phải trông hơi mất phong độ không".
Người tới đây đều là khách, Trương Minh Vũ thấy không cần phải tỏ thái độ gay gắt làm gì.
Anh chỉ nói mấy lời đơn giản mà đã khiến Triệu Hưng Thuần cau mày.
Đám thanh niên cũng hào hứng tỏ vẻ muốn hóng chuyện, bá vai bá cổ nhau chờ xem trò vui.
Thiếu nữ nhai kẹo cao su quét mắt nhìn quanh, không thèm liếcTrương Minh Vũ lấy một cái, vẻ mặt ngạo nghễ.
Trông điệu bộ của cô nàng hệt như mấy cô em đầu gấu.
Triệu Hưng Thuần đưa mắt nhìn Trương Minh Vũ từ đầu đến chân một lượt, khinh thường hỏi: "Anh là ai?"
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười khẽ: “Chẳng phải cậu đang muốn tìm tôi đó sao, tôi là ông chủ nơi này, có việc gì cứ nói với tôi là được".
Trương Minh Vũ vừa thốt ra những lời này, tất cả mọi người đều ngây ra.
Ngay cả thiếu nữ kia cũng đưa mắt liếc nhìn Trương Minh Vũ một cái.
Không ai ngờ rằng, một kẻ thoạt trông tầm thường hết sức như Trương Minh Vũ lại là chủ của nơi này.
Hồi lâu sau, mọi người mới định thần trở lại.
Nhân viên phục vụ vội lùi qua một bên, ánh mắt sáng long lanh.
Triệu Hưng Thuần cau mày, cười lạnh: "Không nhìn ra luôn đấy".
"Nhưng anh là ông chủ thì tốt rồi, bọn này đang muốn ăn bữa cơm ở đây, mau bố trí cho chúng tôi một phòng bao riêng đi".
"Trông bộ dạng anh có vẻ hiểu chuyện, nếu hầu hạ bọn này tốt thì tiền boa cũng sẽ không thiếu phần anh đâu".
Nói xong, Triệu Hưng Thuần liền vênh mặt, vẻ cực kì ngạo nghễ.
Trương Minh Vũ lại như thể bị làm cho giật mình kinh sợ, lùi lại mấy bước, bối rối nói: "Cậu đẹp trai à, có phải các cậu hiểu lầm gì rồi không? Tôi là đàn ông mà".
"Tôi... không hiểu chuyện mấy..."
"Tôi cũng không bán thân..."
Nói xong, Trương Minh Vũ còn cố tình lộ vẻ thẹn thùng e ấp.
Hơn chục thanh niên đều tròn mắt ngây người, nhìn chằm chằm Trương Minh Vũ như không tin nổi vào mắt mình.
Xì!
Sau cùng, cô thiếu nữ kia phì cười một tiếng, phá vỡ bầu không khí.
Tiếng cười khanh khách nghe rất vui tai, chỉ có điều cái mặt trét đậm sì kia quả thực đau mắt người nhìn.
Bấy giờ, đám thanh niên mới phản ứng lại.
Triệu Hưng Thuần nheo mắt, lạnh lẽo nói: "Này tên kia, mẹ kiếp anh chơi tôi đấy à?"
Trương Minh Vũ cười khà khà: "Đùa chút cho vui, để không khí đỡ ngột ngạt tí thôi mà".
"Hay là vầy đi, hôm nay tôi nể mặt cậu, đợi khách phòng bên kia dùng bữa xong, tôi bảo đảm sẽ cho người bố trí phòng cho các cậu ngay, cậu thấy thế nào?"
Nghe được câu này, sắc mặt Triệu Hưng Thuần mới dịu đi một chút.
Vừa định lên mặt đắc ý, cậu ta chợt tỉnh ngộ, lập tức phẫn nộ quát: "Mẹ nó tôi đây mà còn cần anh bố trí cho à?"
Trương Minh Vũ vẫn không nóng nảy, chỉ cười tủm tỉm nói: "Đừng nóng tính thế, dù sao khách sạn của chúng tôi cũng có quy định riêng, cậu đây là người có phong độ đàng hoàng, hẳn là tới đâu sẽ theo quy định nơi đó đúng không?"
Nhưng Triệu Hưng Thuần lại không thuận theo những lời này, cậu ta quát lạnh: "Mẹ kiếp đừng có chơi trò này với tôi! Tôi đến đây bao lần rồi, chưa ai dám nói quy định chó má gì với tôi hết!"
"Có biết tôi là ai không? Cái khách sạn xập xệ này của anh có còn muốn tiếp tục kinh doanh nữa không hả!"
Cậu ta quát lớn, khí thế hùng hổ.
Nhưng dù thái độ hùng hổ như thế nhưng vì tuổi còn nhỏ nên giọng điệu vẫn nghe ra chút non nớt.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Tên nhãi này thật là, đã nể mặt rồi còn không biết điều...
Anh trầm ngâm một lát rồi cười hỏi: "Không biết cậu đẹp trai đây là cậu ấm của nhà nào?"
Triệu Hưng Thuần ngạo nghễ nói: "Nhà họ Triệu! Triệu Hưng Thuần!"
Cậu ta nói xong liền vênh váo hất mặt vẻ khoe khoang.
Khách khứa quanh đó nghe thấy cũng đều tròn mắt nhìn, ai nấy đều lộ vẻ khiếp sợ.
Nhà họ Triệu, chính là gia tộc hạng hai ở Hoa Châu!
Chỉ riêng cấp bậc này cũng đã đủ chứng minh thực lực của nhà họ Triệu!
Nhà họ Triệu?
Trương Minh Vũ ngơ ngác nhìn, ánh mắt mờ mịt.
Hồi lâu sau, anh mới ngại ngùng nói: "À ừm... Xin lỗi, tôi thật sự chưa từng nghe nói..."
Chương 72: Tao xin mày đấy, mày đánh tao đi!
Anh cũng chẳng hiểu gì về các thế lực ở Hoa Châu...
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sững sờ.
Đường đường là ông chủ của khách sạn Hồng Thái, vậy mà chưa từng nghe danh... nhà họ Triệu?
Đám thanh niên kia cũng phản ứng lại rồi.
Ai ai cũng hí hửng nhìn Triệu Hưng Thuần, họ ồn ào nói: "Nghe thấy chưa anh Thuần, người ta từng nghe đến tên anh kìa! Ngại ghê!"
Triệu Hưng Thuần cuộn chặt nắm đấm, mắt lóe lên tia rét lạnh!
Mất mặt... khiến nhà họ Triệu mất mặt quá!
Triệu Hưng Thuần nghiến răng nghiến lợi nói: "Thằng kia, mày đang khiêu khích tao đấy à?"
Trương Minh Vũ nhún vai: "Đâu có, tôi thực sự chưa từng nghe qua mà..."
Bây giờ... chẳng nhẽ cứ nói thật là bị người ta ghét à?
Triệu Hưng Thuần hơi híp mắt, lạnh lùng nói: "Chưa nghe qua? Được, vậy hôm nay tao sẽ khiến mày biết đến cái tên này!"
Nói xong, mặt cậu ta lộ vẻ ác độc.
Cậu ta giơ chân đạp mạnh vào cái bàn bên cạnh!
Bộp!
Cái bàn lắc lư kịch liệt, mấy chai rượu và đồ trang trí trên bàn nháy mắt rơi xuống đất vỡ vụn.
Nụ cười trên khóe miệng Trương Minh Vũ dần vụt tắt, anh bình tĩnh nói: "Ê nhóc đẹp trai, cậu hơi quá đáng rồi đấy".
Triệu Hưng Thuần cười khẩy, khinh bỉ nói: "Quá đáng? Mày là cái thá gì mà dám bảo tao quá đáng?"
"Bây giờ mày còn đứng được ở đây là tao đã nhân từ với mày lắm rồi đấy! Hiểu chưa?"
Lời này vừa dứt, đám thanh niên kia ào ào nhào lên hai bước.
Họ xắn tay áo lên, khí thế hùng hồn.
Chơi là chơi, phá là phá, nếu xảy ra chuyện gì thật thì bọn họ sẽ cùng nhau đứng lên.
Cô gái kia buồn chán ngồi bên, vẫn nhai kẹo cao su, cứ như mọi chuyện chẳng liên quan gì đến cô ta vậy.
Trương Minh Vũ nhíu mày, cười nói: "Nhóc đẹp trai, cậu cũng đừng kiêu ngạo như vậy, cậu còn chẳng biết tôi là ai, cậu không sợ chọc phải người không nên chọc à?"
Triệu Hưng Thuần sững sờ một lúc, lạnh lùng hỏi: "Mày là ai chứ?"
Trương Minh Vũ cố ý tỏ vẻ thần bí nói: "Sau lưng tôi là người có quyền có thế đấy!"
Lời này vừa dứt, mặt bọn họ bỗng lộ ra vẻ cảnh giác.
Triệu Hưng Thuần nhíu màu hỏi: "Kẻ có quyền... có thế nào cơ?"
Dù sao cũng còn trẻ, họ sợ nhiều thứ lắm.
Trương Minh Vũ cười ngoác miệng: "Biết người giàu nhất Hoa Châu của chúng ta - Trần Đại Phú không?"
Hít!
Lời này vừa dứt, mọi người lập tức hít một hơi lạnh!
Ở Hoa Châu này, ai lại không biết Trần Đại Phú chứ?
Đám thanh niên kia lập tức trợn to mắt, mắt của cô gái kia cũng lóe lên vẻ kinh ngạc.
Mấy khách đang ăn cơm ở xung quanh cũng cảm thấy rất ngạc nhiên!
Triệu Hưng Thuần bất giác lùi về sau hai bước, sợ sệt hỏi: "Trần... Trần Đại Phú là gì của mày?"
Vừa hỏi xong câu này, Triệu Hưng Thuần đã bắt đầu chột dạ rồi!
Người quyền có thế như này, sao bọn họ đắc tội nổi chứ?
Trương Minh Vũ mỉm cười đầy kiêu ngạo, đắc ý nói: "Trần Đại Phú là đệ của tôi!"
Nói xong, liền duỗi ngón cái ra chỉ vào mình!
Anh vừa nói xong, mọi người xung quanh lại sững sờ!
Trần Đại Phú... là đệ của anh ta?
Ai ai cũng mắt tròn mắt dẹt, mặt mày hoang mang khó hiểu.
Nhưng một giây sau, vẻ khó hiểu biến mất, thay vào đó là sự tức giận!
"Mẹ kiếp! Tôi còn nghĩ là thật! Mẹ nó, cậu chém gió quá rồi đấy!"
"Vớ vẩn! Cậu mà cũng dám nói mấy lời này à? Mẹ nó, không biết chữ chết viết thế nào hả?"
"Lời này mà truyền đến tai chủ tịch Trần, ngày mai khách sạn của cậu sẽ bị san thành bình địa!"
...
Mấy vị khách bàn bên liên tục chửi mắng.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Anh nói thật mà... sao chẳng ai tin vậy?
Đám thanh niên này cũng hoàn hồn lại rồi, mặt ai ai cũng lộ vẻ tức giận.
Cô gái kia khinh thường bĩu môi, thổi bong bóng, cụp mắt không thèm xem nữa, có vẻ như hết hứng thú rồi.
Triệu Hưng Thuần hít sâu một hơi, tức giận hét lên: "Mẹ kiếp mày dám chơi tao phải không? Mày nghĩ ông đây dễ bị bắt nạt chắc?"
Trương Minh Vũ bất lực nhún vai: "Tôi đâu có chơi gì cậu, tôi nói thật mà..."
Mặt Triệu Hưng Thuần càng ngày càng đen, cậu ta tức giận đáp: "Nói thật?"
"Trần Đại Phú mà là đàn em của mày thì mẹ nó, ông đây là cha của mày!"
Lời này vừa dứt, vẻ mặt của Trương Minh Vũ lập tức trở nên âm trầm, anh lạnh lùng nói: "Cậu nói câu này hơi bị quá đáng rồi đấy".
"Quá đáng? Quá đáng thì sao chứ? Mày có giỏi thì đánh tao đi! Mày đánh tao đi!"
Triệu Hưng Thuần càng ngày càng tỏ vẻ khinh thường, bước từng bước ép sát, vô cùng kiêu ngạo mà nói!
Trong ánh mắt của cậu ta, ngập tràn sự khinh bỉ!
"Yêu cầu này... tôi có thể đáp ứng được yêu cầu này của cậu đấy", Trương Minh Vũ cười âm hiểm, sự đắc ý trong mắt ngày càng nồng đậm.
Bởi vì trước cổng khách sạn xuất hiện một bóng người cao to vạm vỡ.
"Đáp ứng tao? Ha ha ha!"
Triệu Hưng Thuần vô cùng kiêu ngạo cười lớn, cậu ta nói: "Vậy mày đánh tao đi! Tao cầu xin mày đó, mau đến đánh tao đi!"
"Tao sợ mày ghê đấy, mày đánh tao..."
Nhưng còn chưa nói xong, âm thanh giòn tan của cái tát vang lên: "Bốp!"
Tất cả mọi người đều sững sờ!
Ngay sau đó, mọi người đều thấy cơ thể Triệu Hưng Thuần bay ra như diều đứt dây!
Giữa không trung, máu và răng hòa trộn với nhau!
Bốp!
Triệu Hưng Thuần ngã mạnh xuống đất, đau đớn giãy giụa!
Hít!
Tiếng hít sâu một hơi lạnh vang lên!
Tất cả mọi người đều trợn to mắt, khiếp sợ nhìn phía trước Trương Minh Vũ, họ phát hiện ra một bóng người rắn rỏi cường tráng không biết đã xuất hiện từ lúc nào!
Không phải Long Tam thì còn ai vào đây nữa?
Cái này...
Tất cả mọi người đều sững sờ, ai ai cũng đứng đần ra, cả đại sảnh lặng yên như tờ!
Một lúc lâu sau, Triệu Hưng Thuần cố gắng đứng dậy, khóe miệng đầy máu, trông khổ sở vô cùng!
"Mày... mày dám đánh tao? Mẹ kiếp, dám đánh tao!", Triệu Hưng Thuần run rẩy duỗi tay ra, vô cùng tức giận mà hét lên!
Trương Minh Vũ nhún vai, tủi thân nói: "Cậu bị sao vậy, mọi người đều nghe thấy rồi còn gì, rõ ràng là cậu cầu xin tôi đánh cậu mà..."
"Cậu nói có vẻ đáng thương lắm, không đánh cậu tôi lại thấy áy náy".
Chương 73: Tôi không đẹp sao?
Lời này vừa dứt, Triệu Hưng Thuần suýt nữa phun ra một búng máu!
Cô gái ở bên cạnh nổi hứng nhìn sang, trong ánh mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên.
Cơ thể Triệu Hưng Thuần bắt đầu run rẩy, cậu ta vô cùng tức giận hét lên: "Tao là cậu ba nhà họ Triệu! Tao sẽ khiến mày..."
Nhưng còn chưa nói xong đã bị Trương Minh Vũ giơ tay cắt lời: "Được rồi, được rồi, cậu là cậu ba nhà họ Triệu hay là cậu ba nhà họ Đường cũng được, tôi thực sự không biết đến cậu..."
"Mày... mày..."
Triệu Hưng Thuần run rẩy chỉ về phía anh, lửa giận trong mắt sắp bắn ra đến nơi!
Do dự một lúc lâu, cuối cùng mới quay đầu quát lớn: "Mấy người sững người làm cái gì! Mẹ kiếp tôi bị đánh thế này rồi, mấy người còn là anh em tốt của tôi không thế!"
Đám thanh niên sững sờ, giờ mới hoàn hồn lại.
"Mẹ nó, dám đánh anh Thuần? Lên cho tôi!"
Không biết ai hét lên một tiếng, đám thanh niên ào ào xông lên.
Khí thế hùng hồn!
Nhưng... khí thế chưa được nổi ba giây.
Bốp bốp bốp!
Âm thanh nặng nề liên tiếp vang lên, một đám người vừa chạm vào Trương Minh Vũ liền bị đạp bay văng ra!
Có một cậu thanh niên tránh khỏi Long Tam, khua tay tung nắm đấm về phía Trương Minh Vũ!
"Đi chết đi!", cậu thanh niên hét lên, đấm thẳng về phía Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ tiện tay nhặt bình rượu lên, trong giây phút cậu thanh niên xông lên, anh nhẹ nhàng đập cái chai lên đầu cậu ta.
Bốp!
Âm thanh chai rượu vỡ vụn vang lên, cậu thanh niên cũng theo đó mà ngã xuống đất.
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Đám con nhà giàu này đã sớm bị rượu làm cho cơ thể mất hết sức lực rồi, vậy mà còn dám đánh nhau.
Về phía Long Tam, anh ta cũng đã kết thúc trận đấu.
Trương Minh Vũ lạnh lùng quét mắt nhìn qua, khóe miệng nở nụ cười bất lực.
Triệu Hưng Thuần trợn tròn mắt, mắt chữ A mồm chữ O đứng một bên, khó tin nhìn cảnh trước mặt.
Mấy tên còn lại cũng ngã xuống đất đau đớn lăn lộn rồi, mấy tiếng rên la kêu đau vang khắp đại sảnh.
Chỉ có mình cô gái kia vẫn im lặng ngồi trên ghế, ngạc nhiên quan sát Trương Minh Vũ.
Động tĩnh ở bên này cũng quấy rầy đến không ít khách.
Mấy người nhát gan đứng dậy thanh toán rồi rời đi, trong phòng riêng cũng có không ít người nhanh chóng rời đi.
Trong nháy mắt, khách sạn chỉ còn chưa đến một nửa khách.
Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt, bị người ta chửi thì không nói, việc kinh doanh bị gián đoạn rồi...
Anh trầm ngâm hồi lâu rồi tiến về phía Triệu Hưng Thuần.
Triệu Hưng Thuần lập tức sợ giật mình, vội vã lùi về sau hai bước, trong mắt là vẻ hoảng hốt lo sợ.
"Anh... anh định làm gì?", cậu ta cảnh giác hỏi, cậu ta thực sự bị Long Tam dọa sợ rồi.
Trương Minh Vũ cười nói: "Đừng sợ, có phòng trống rồi, bây giờ mọi người có thể vào ăn rồi".
Triệu Hưng Thuần: "..."
Mọi người xung quanh cạn lời, có cả người làm ăn kiểu này à?
Ngay cả nhân viên phục vụ lúc trước cũng trợn tròn mắt, trong ánh mắt tràn ngập sự hoang mang và sùng bái!
Triệu Hưng Thuần vội vàng mở miệng: "Không... không cần, chúng tôi... chúng tôi cũng không đói bụng".
Nhưng sau khi nói xong, sắc mặt Trương Minh Vũ lại trầm xuống.
"Hửm?"
Trương Minh Vũ bất mãn nói: "Cậu bắt tôi chuẩn bị cho cậu, bây giờ chuẩn bị xong rồi, cậu lại không cần nữa?"
"Tổn thất của tôi... cậu đền chứ?"
Lời này vừa dứt, Long Tam đứng bên tiến lên một bước, khí thế kinh khủng nháy mắt lan ra.
Đùng!
Đầu Triệu Hưng Thuần đột nhiên nổ tung, ánh mắt vô cùng phức tạp!
Làm mất mặt mình, mất mặt cả gia tộc, nhưng cậu ta không có cách nào phản bác!
Đánh không lại mà!
Một lúc lâu sau, Triệu Hưng Thuần quyết định nhẫn nhịn, cậu ta khổ sở nói: “Được... chúng tôi sẽ ăn".
Trương Minh Vũ mỉm cười: "Được rồi, thế mới ngoan, tổn thất chỗ này..."
Triệu Hưng Thuần nghiến răng nghiến lợi, sốt ruột nói: "Tôi đền!"
Trương Minh Vũ vỗ tay đứng dậy, cao giọng nói: "Nhân viên phục vụ, đưa các vị đây vào phòng riêng!"
"Dạ!"
Nhân viên phục vụ hưng phấn xông lên, cung kính nói: "Các vị, mời các vị đi theo tôi!"
Nói xong liền nở nụ cười và tư thế tiêu chuẩn của ngày thường.
Triệu Hưng Thuần hít sâu một hơi, cuối cùng chỉ có thể quay người đi vào phòng riêng.
Đám thanh niên đằng sau đỡ nhau đứng dậy, lặng lẽ đi theo.
Không ai dám nhìn Long Tam!
Trương Minh Vũ khoanh tay trước ngực, lặng lẽ nhìn bóng dáng của bọn họ, trên miệng nở nụ cười bất lực.
Bây giờ mặc dù giải quyết xong rồi nhưng đám này ai ai cũng là con nhà giàu.
Sau khi đi về thể nào cũng gặp phiền phức.
Haizz.
Trương Minh Vũ khẽ thở dài, thầm cảm thấy bất lực.
Vừa quay đầu liền giật mình phát hiện ra sau lưng mình có một ai đó!
"Mẹ nó!"
Trương Minh Vũ sợ giật mình, hét lên một tiếng sau đó vội vàng lùi lại hai bước.
Nhìn kỹ lại mới phát hiện ra là cô gái kia!
Cô gái khẽ nhếch khóe miệng: "Lần đầu gặp mặt, khách khí như vậy à?"
Khách khí?
Trương Minh Vũ phản ứng lại, khó chịu liếc mắt: "Cô làm gì vậy, hù chết tôi rồi".
Cô gái khẽ ngẩng đầu, kiêu ngạo nói: "Tôi xinh đẹp như vậy... mà cũng dọa anh sao?"
Xinh đẹp?
Trương MInh Vũ nhìn cô ta một lượt, bĩu môi nói: "Cô hơi tự tin thái quá rồi ấy".
Cô gái đúng là rất xinh đẹp, nhưng trang điểm đậm thế này gai mắt lắm.
Huống hồ Trương Minh Vũ quen nhìn mấy cô mỹ nữ siêu xinh đẹp như Liễu Thanh Duyệt hay Tô Mang rồi nên định nghĩa xinh đẹp với anh có tiêu chuẩn cao lắm.
Cô gái khẽ nhíu mày, bất mãn hỏi: "Tôi không đẹp sao?"
Trương Minh Vũ cẩn thận nhìn lại, cười nói: "Đẹp, cô muốn đẹp thế nào thì nó là thế đấy, chúc cô dùng bữa ngon miệng".
Nói xong, Trương Minh Vũ cũng lười để ý, quay người đi thẳng.
Trong lòng bắt đầu cảm thấy bất lực.
Phụ nữ... sao có thể tự tin đến mức này vậy?
Ai cho họ tự tin thế?
Anh lắc đầu, Trương Minh Vũ cũng lười nghĩ, đi thẳng vào trong phòng riêng.
Cô gái cũng không sốt ruột, cô ta khoanh tay trước ngực hứng thú nhìn Trương Minh Vũ.
Trong ánh mắt lóe lên vẻ hào hứng.
Một lúc lâu mới líu ríu nói: "Bà đây không đẹp à? Miệng lưỡi đàn ông thật là..."
Nói xong mới bước nhanh về căn phòng nơi Triệu Hưng Thuần vừa đi vào.
Long Tam đã rời đi từ lâu rồi, cũng không cần Trương Minh Vũ lo.
Chẳng mấy chốc Trương Minh Vũ đã về đến cửa phòng riêng, vừa đẩy cửa phòng, Liễu Thanh Duyệt mỉm cười.
Chỉ đơn giản là một nụ cười nhưng phong tình dạt dào!
Nhìn lâu như vậy rồi, Trương Minh Vũ vẫn không khỏi sững người.
Đây... mới là người đẹp!
Giọng nói gợi cảm của Liễu Thanh Duyệt vang lên: "Giải quyết xong chưa?"
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu: "Chắc là chưa đâu, toàn là đám cậu ấm cô chiêu, gặp chuyện nhất định không dễ dàng bỏ qua".
Liễu Thanh Duyệt hơi ngẩng đầu, nổi hứng nói: "Một đám nhãi con, tùy tiện xử lý là được".
"Nhưng cô gái kia... em có thể làm quen một chút".
Vừa nghe xong, Trương Minh Vũ lập tức sững sờ.
Dịch Thanh Tùng bị ánh mắt sắc lạnh của Liễu Thanh Duyệt quét tới, tức thì hoảng sợ lắp bắp: “Chuyện này…”
Cô ấy lại ép hỏi lần nữa: “Anh nói người mời tôi đến là anh sao?”
Dứt lời, cô ấy lại bước lên một bước, ép hắn ta lùi lại về sau, khoé miệng bắt đầu co rút.
“Tôi… Tôi…”
Hắn ta sắp lúng túng đến mức phun máu rồi.
Hắn ta vốn định chém gió một lần, nào ngờ thần y đích thực lại tìm tới tận cửa! Đã vậy lại còn là một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành!
Liễu Thanh Duyệt dừng bước, lạnh giọng nói: “Về nhà tự soi gương lại xem mình là thứ gì! Anh mà cũng xứng mời tôi sao?”
Câu nói độc địa này cứa sâu vào tim Dịch Thanh Tùng.
Lâm Kiều Hân nghiến răng, tức giận chất vấn: “Anh Dịch, tại sao anh lại lừa tôi?”
“Tôi…”
Dịch Thanh Tùng nghẹn họng, há hốc mồm không nói nên lời!
Đối mặt với ánh mắt dò xét nghi ngờ của mọi người, hắn ta bối rối bấu chặt ngón chân xuống đất!
Giờ phút này hắn ta chỉ muốn kiếm một cái lỗ nẻ để chui vào!
Sau một hồi do dự, hắn ta cắn răng hét lên: “Thưa bác gái, hôm nay cháu có việc bận, không làm phiền bác nữa!”
Hai mắt Lý Phượng Cầm loé sáng. Lúc này bà ta cũng dần tỉnh lại từ trong nỗi khiếp sợ.
Trong khi bà ta vẫn chưa kịp phản ứng lại, Dịch Thanh Tùng đã lách qua Liễu Thanh Duyệt bước vội ra ngoài.
Hắn ta không dám nhìn về phía Lâm Kiều Hân, chỉ cắm đầu bỏ ra cửa.
Đám người nhà họ Lâm ngơ ngác, không biết nên làm gì cho phải.
Dịch Thanh Tùng bước đi rất vội, nội tâm xấu hổ muốn chết!
Thế nhưng khi hắn vừa đi tới cửa đã bị một thân hình cường tráng chặn đứng lại.
Hắn ta dừng bước, vô thức ngẩng đầu lên nhìn, khiếp sợ phát hiện mình chỉ cao tới ngực của Hulk phiên bản thu nhỏ…
Ơ…
Hắn ta sợ hết hồn, cố ngẩng đầu hết cỡ mới miễn cưỡng đối mặt được với đối phương.
Ánh mắt sắc bén quét tới khiến hắn ta run lẩy bẩy!
Liễu Thanh Duyệt lạnh giọng tuyên bố: “Kẻ nào bắt nạt em trai tôi đều đáng chết!”
Không biết tại sao Dịch Thanh Tùng đột nhiên có một dự cảm chẳng lành!
Nhưng hắn ta chẳng kịp nghĩ ngợi gì, tiếng quát lớn đã vang vọng bên tai: “Chết đi!”
Hắn ta sợ dựng hết tóc gáy, sống lưng lạnh lẽo!
Hắn ta chưa kịp phản ứng gì đã bị nhấc bổng lên như một con gà con.
“Á… Á! Cứu mạng! Người đâu! Cứu tôi với!”
Đầu óc hắn ta choáng váng, vừa giãy giụa vừa gào thét ầm ĩ.
Thế nhưng hắn ta gào khản cả giọng mà đám vệ sĩ bên ngoài vẫn lặng im không một tiếng động.
Cơ hồ như hắn ta còn nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn từ bên ngoài truyền vào…
Chuyện gì thế…
Hắn ta chết điếng người.
“Ha!”
Hulk phiên bản thu nhỏ lại quát ầm lên.
Gã dùng sức ném mạnh Dịch Thanh Tùng ra ngoài!
Hự!
Tiếng hít khí lạnh chợt vang lên.
Đến cả Trương Minh Vũ cũng phải trợn tròn mắt, chứng kiến cơ thể của hắn ta rơi xuống đất rồi lại nảy lên!
“Á!”
Tiếng thét gào như lợn bị chọc tiết vang lên chói tai!
Toàn thân Dịch Thanh Tùng không ngừng co rút, sắc mặt cứng đờ!
Người nhà họ Lâm bị doạ sợ run cầm cập!
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Tiếng bước chân nặng nề vang lên. Hulk phiên bản thu nhỏ tựa như một con thú dữ đi ra ngoài!
Còn hung hăng đóng lại cửa phòng!
Tất cả đều cảm thấy như có một dòng điện kích thích chạy qua toàn thân.
Ừng ực!
Có người sợ hãi nuốt nước bọt. Ai cũng không kìm được nhìn về phía Liễu Thanh Duyệt.
Một lúc lâu sau, Lâm Quốc Phong vẫn là người đứng ra giảng hoà. Ông ta gượng cười nói: “Chuyện là thế này… Chúng tôi vô cùng xin lỗi thần y… Tại chúng tôi…”
“Câm miệng!”
Ông ta chưa kịp nói hết câu đã bị cô ấy chặn họng!
Ông ta sợ run người, tức thì ngậm chặt miệng theo bản năng.
Liễu Thanh Duyệt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Phượng Cầm, ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo: “Người vừa mắng em trai tôi trong điện thoại là bà đúng không?”
Bà ta giật mình thon thót, thế nhưng vẫn cứng họng cãi lại: “Đúng rồi… Là tôi đấy… Tôi dạy dỗ con rể còn không…”
Đến đây, bà ta thực sự không nói nổi nữa.
Ánh mắt tràn đầy ý muốn giết người của Liễu Thanh Duyệt kia như sắp biến thành thực thể.
Bà ta thực sự biết sợ rồi!
Lửa giận trong lòng Liễu Thanh Duyệt cuồn cuộn dâng lên. Cô ấy giơ tay toan tát một cú trời giáng vào mặt Lý Phượng Cầm!
Thấy vậy, mọi người đều hãi hùng trố mắt nhìn.
Nhưng không một ai dám lên tiếng can ngăn!
Trương Minh Vũ cũng hoảng sợ xông lên tóm lấy tay Liễu Thanh Duyệt, cười lấy lòng: “Thôi nào chị bớt giận đi. Chúng ta mau đi thôi. Em không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa”.
Dù thế nào thì anh cũng không muốn mọi chuyện trở nên nghiêm trọng như vậy.
Cơn giận trong lòng cũng bị Liễu Thanh Duyệt doạ cho tan biến sạch sẽ, vốn chẳng còn tâm trạng để nghĩ tới nó nữa.
Lý Phượng Cầm cũng bị doạ sợ lùi lại về sau hai bước, vô thức che kín mặt mình.
“Em…”
Liễu Thanh Duyệt trừng mắt nhìn anh.
Nhưng anh chỉ có thể tươi cười nịnh nọt: “Chúng ta đi thôi nào, em đói lắm rồi. Cả ngày nay vẫn chưa được ăn gì đâu đó”.
Nói xong, anh còn bày ra vẻ mặt năn nỉ.
Cô ấy hít sâu một hơi, thất vọng nhìn anh.
Cuối cùng, cô ấy lại lạnh lùng nhìn sang Lý Phượng Cầm gằn giọng nói: “Nể mặt em trai, hôm nay tôi sẽ không so đo với bà. Nhưng không có nghĩa là tôi sẽ bỏ qua cho nhà họ Lâm các người”.
Bà ta không kìm được lại run lên, cúi đầu thật thấp không dám đối mặt với cô ấy.
Nghe thấy thế, Trương Minh Vũ mới thở phào một hơi, mỉm cười thúc giục: “Mau đi thôi nào”.
“Từ từ đã!”
Liễu Thanh Duyệt dậm chân một cái, tức giận lườm anh.
Anh bĩu môi nhìn cô ấy, đành phải dừng bước.
Cô ấy quay lại nhìn Lâm Kiều Hân, ánh mắt lạnh như băng.
Thấy hành động này, Trương Minh Vũ không khỏi sửng sốt, trong lòng lập tức có dự cảm không tốt.
Lâm Kiều Hân cũng ngơ ngác không hiểu gì cả. Cô không biết từ bao giờ anh lại có thêm một bà chị, lại còn… giỏi như vậy.
Liễu Thanh Duyệt bày ra khí thế mạnh mẽ, lạnh giọng hỏi: “Cô là vợ của em trai tôi à?”
Cô giật mình, vô thức gật đầu đáp lại.
Nữ thần băng giá thường ngày giờ đây cũng phải ngoan ngoãn như một đứa trẻ.
Dù sao Liễu Thanh Duyệt cũng đã cứu sống ông cụ Lâm, cô thật lòng biết ơn cô ấy.
“Có phải cô nghĩ em trai tôi không xứng với nhà họ Lâm các cô không?”, Liễu Thanh Duyệt nhếch miệng cười gằn.
“Tôi…”
Lâm Kiều Hân hé miệng nhưng lại không biết nên nói gì cho phải, trong lòng cảm xúc ngổn ngang…
Chương 69: Xấu hổ tột cùng
Liễu Thanh Duyệt lại lạnh giọng quát: “Đây là chuyện một người vợ như cô nên làm hả?”
Cô ấy vừa dứt lời, cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng.
Không một ai dám hó hé lời nào.
Lâm Kiều Hân không nhịn được nhớ lại mọi chuyện đã qua.
Trương Minh Vũ đã từng nói anh sẽ tìm thần y, nhưng lần nào anh nói ra cũng bị người khác chê cười.
Bản thân cô cũng là một trong số đó…
Quan trọng nhất là anh không chỉ nói với cô một lần về chuyện này!
Nhưng cô chưa từng coi là thật, còn nổi giận với anh rất nhiều lần!
Nghĩ tới đây, cô hối hận cúi đầu xuống, ánh mắt đầy vẻ áy náy.
Liễu Thanh Duyệt lạnh lùng liếc nhìn cô, cất giọng nói: “Tôi biết người nhà họ Lâm các cô đều nghĩ như vậy. Nhưng tôi nói cho các người biết, không phải em trai tôi không xứng với nhà họ Lâm, mà là nhà họ Lâm không xứng với thằng bé!”
Câu nói này tràn đầy khí thế!
Đám người nhà họ Lâm đồng loạt cúi đầu tránh né.
Lửa giận trong mắt Liễu Thanh Duyệt vẫn đang sôi sục!
Trương Minh Vũ cũng thấy lo lắng.
Nhà họ Lâm khiến anh quá thất vọng, thôi thì bỏ đi là được, không cần thiết phải làm loạn tới mức này…
Anh chỉ có thể quay sang cầu xin thêm lần nữa: “Chị tư, chúng ta rời khỏi đây được không?”
Liễu Thanh Duyệt bất đắc dĩ thở dài: “Em tốt bụng như vậy có ích gì? Lòng tốt của em chỉ khiến người ta càng muốn bắt nạt em hơn mà thôi!”
Câu nói này chạm sâu tới tận đáy lòng Trương Minh Vũ.
Lâm Kiều Hân vô thức nhìn về phía anh, ánh mắt bắt đầu hiện lên vẻ đau khổ.
Sự thật rõ ràng ngay trước mắt, quá khứ cũng nối tiếp hiện ra trong đầu cô.
Chỉ trong mấy ngày nay Trương Minh Vũ đã phải chịu nhiều ấm ức như vậy, thì thời gian dài dằng dặc trong quá khứ anh đã phải chịu đựng những gì?
Một nỗi đau không tên lan toả trong tim cô.
“Em biết rồi mà chị tư. Em hứa lần sau sẽ không tốt bụng như vậy nữa. Chúng ta đi thôi”.
Trương Minh Vũ nghiêm túc nói.
“Em đó… Haiz”.
Liễu Thanh Duyệt thở dài thườn thượt, sao cô ấy có thể không đau lòng cho được?
Một hồi lâu sau, cô ấy mới lại nhìn sang Lý Phượng Cầm.
Bà ta giật mình sợ hãi, vô thức cúi gằm đầu xuống. Đến cả đám người Lâm Quốc Phong ở bên cạnh cũng không khỏi căng thẳng.
Cô ấy lạnh giọng cất tiếng nói: “Nể tình em trai, hôm nay tôi sẽ không làm gì các người!”
“Nhưng chắc chắn tôi sẽ không buông tha cho nhà họ Lâm đâu!”
Nghe thấy thế, lòng người nhà họ Lâm trở nên nặng trĩu.
Tuy không biết sao cô ấy lại tự tin như vậy nhưng chỉ dựa vào tầm ảnh hưởng của cô ấy với thế giới đã đủ để đè nát nhà họ Lâm bọn họ rồi.
Lâm Quốc Phong hối hận nói: “Thật sự vô cùng xin lỗi thần y. Chúng tôi không biết người mời cô tới là Trương Minh Vũ. Chúng tôi cũng bị Dịch Thanh Tùng lừa gạt mà!”
Nếu còn không nói gì, nhà họ Lâm chắc chắn sẽ bị huỷ hoại.
Ánh mắt Liễu Thanh Duyệt loé lên tia lạnh lẽo. Cô ấy vừa định lên tiếng đã bị Trương Minh Vũ nói chen vào: “Tôi chẳng có ý định truy cứu chuyện này làm gì. Tôi với nhà họ Lâm các người cũng không còn quan hệ gì nữa”.
“Nhưng ván cược trước đó của chúng ta vẫn còn tính chứ?”
Liễu Thanh Duyệt sững sờ, vẻ mặt mờ mịt.
Lâm Kiều Hân hoảng hốt ngẩng phắt đầu dậy, ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Lâm Tuấn Khải cũng sợ run người, sắc mặt tái mét.
Đương nhiên anh ta vẫn còn nhớ ván cược đó. Nếu Trương Minh Vũ thật sự mời được thần y tới, vậy thì toàn bộ quyền lợi của anh ta đều sẽ chuyển sang cho Lâm Kiều Hân!
Lâm Quốc Phong ngẩng đầu, lắp bắp nói: “Chuyện này…”
Sắc mặt anh tối sầm lại, lạnh giọng nói: “Nếu nhà họ Lâm đã muốn lật lọng thì chị tôi muốn làm gì cũng hợp tình hợp lý”.
Nghe xong, Lâm Quốc Phong lập tức cuống quýt đáp: “Vẫn tính! Tôi tuyên bố từ nay về sau, chức vụ và quyền hành trong tay Lâm Tuấn Khải sẽ thuộc về Lâm Kiều Hân!”
“Sáng sớm mai tập tức tiến hành thủ tục!”
Cả Lâm Tuấn Khải và Lâm Kiều Hân đều kinh hãi nhìn ông ta.
Không ai ngờ đến tận giờ phút này, Trương Minh Vũ vẫn giúp đỡ Lâm Kiều Hân!
Bấy giờ anh mới thở phào một hơi, giọng điệu vẫn lạnh như băng: “Được, nếu ông có thể nói được làm được thì chuyện hôm nay coi như xí xoá”.
“Nếu ông không làm được…”
Anh không nói hết nửa câu sau nhưng người nhà họ Lâm đều ngầm hiểu được.
Anh nhìn sang Liễu Thanh Duyệt cười nói: “Chúng ta đi nào chị tư”.
Liễu Thanh Duyệt bực dọc lườm Trương Minh Vũ một cái, không vui chê trách: “Chẳng có tiền đồ gì cả!”
Dứt lời, cô ấy bước nhanh ra ngoài.
Trương Minh Vũ cũng vội vàng đuổi theo sau.
Lâm Kiều Hân nhìn theo anh với ánh mắt phức tạp, thế nhưng anh lại chẳng thèm nhìn cô lấy một lần.
Cô chợt thấy lòng mình quặn đau, dường như sắp đánh mất một thứ gì đó.
Liễu Thanh Duyệt và Trương Minh Vũ nhanh chóng rời khỏi căn biệt thự.
Giây phút cánh cửa được mở ra, tiếng kêu gào đau đớn tức thì vang vọng.
Liễu Thanh Duyệt kéo anh ngồi vào một chiếc xe hơi màu đen đỗ ngoài cửa. Hulk phiên bản thu nhỏ cũng ngồi vào ghế lái.
Sau khi tiếng động cơ xe nổ ầm, chiếc xe lao vun vút rời đi.
Đám người nhà họ Lâm rón rén đi ra cửa, nhìn thấy cảnh tượng trong sân không khỏi sợ run người!
Trong sân có mười mấy gã vệ sĩ đang lăn lộn dưới đất!
Giờ phút này ai nấy đều rên rỉ đau đớn, giãy giụa lăn lóc.
Dịch Thanh Tùng lại càng thảm hơn!
Hắn ta nằm ở chính giữa, gian nan thở dốc, mặt mũi bầm dập trông vô cùng chật vật!
Mỗi người đều có suy nghĩ riêng nhưng đều đồng loạt nhìn theo hướng xe rời đi, ánh mắt ngổn ngang cảm xúc.
Lúc này, Trương Minh Vũ đang ngây người ngồi dựa lưng vào ghế.
Trong đầu vẫn đang nghĩ tới chuyện xảy ra hôm nay.
Nhất là từng cái nhíu mày, từng nụ cười trên mặt Lâm Kiều Hân và mỗi hành động của cô ở nhà họ Lâm ngày hôm nay.
Không cần biết là do lòng chiếm hữu quá mạnh hay tại anh có tâm lý biến thái, tiếng gọi “Thanh Tùng” vừa rồi của cô… thật sự khiến anh rất đau lòng!
Liễu Thanh Duyệt tức giận nói: “Em bị làm sao thế hả? Sắp ly hôn đến nơi rồi còn đòi lại chức vụ gì đó cho cô vợ nhỏ kia làm gì?”
Cô vợ nhỏ…
Trương Minh Vũ khẽ nở nụ cười: “Ly hôn là chuyện nhỏ, quan trọng là vẫn chưa hoàn thành xong di nguyện của sư phụ. Em giao tập đoàn Lâm Thị cho Lâm Kiều Hân cũng là để cô ấy phát triển nhà họ Lâm lớn mạnh hơn một chút”.
“Em đã chuẩn bị tự kinh doanh rồi, sau này có lẽ… sẽ còn chạm mặt nhà họ Lâm”.
Dù thế nào thì anh cũng phải hoàn thành di nguyện của sư phụ.
Kể cả chuyện nhà họ Lâm gặp phải trong tương lai, anh cũng phải giải quyết được.
Liễu Thanh Duyệt ngạc nhiên hỏi: “Em còn định quản cả nhà họ Lâm nữa à?”
Anh bất đắc dĩ nói: “Nếu không thì phải làm sao. Sư phụ qua đời chỉ có mỗi một nguyện vọng như vậy…”
Cô ấy vỗ trán lẩm bẩm: “Nguy rồi, sao chị lại quên béng mất chuyện của sư phụ cơ chứ…”
Trương Minh Vũ cau mày, chợt có dự cảm chẳng lành.
“Làm sao thế chị?”
Liễu Thanh Duyệt ngượng ngùng nói: “Hình như quanh đi quẩn lại vẫn là chị gây thêm phiền phức cho em rồi…”
Chương 70: Đêm nay lật thẻ bài của chị được không
Trương Minh Vũ hoang mang hỏi: "Phiền phức gì cơ?"
Đến hôm nay anh vẫn cảm thấy có gì đó không ổn lắm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không đoán ra được.
Liễu Thanh Duyệt trầm ngâm một lát, cuối cùng đành bất đắc dĩ nói: "Thôi bỏ đi, giờ có nói cho em cũng chẳng ích gì, không lâu nữa em cũng sẽ biết thôi".
Khóe miệng Trương Minh Vũ giật nhẹ một cái...
Liễu Thanh Duyệt không chịu nói, anh cũng chẳng cách nào hỏi thêm.
Ban đầu Trương Minh Vũ còn tưởng sẽ đi thẳng về để ngủ, nhưng xe lại dừng trước cửa khách sạn Hồng Thái.
Trương Minh Vũ sửng sốt, sao lại tới đây?
Liễu Thanh Duyệt cất cao giọng nói: "Vào đi, chẳng phải em nói đang đói đấy à, đúng dịp chị tư muốn xem xem khách sạn của em ra sao".
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, đành xuống xe vào theo.
Hai người nhanh chóng đi vào khách sạn.
Nhân viên phục vụ rất lịch sự tươi cười chào đón, đưa Trương Minh Vũ và Liễu Thanh Duyệt tới một phòng đặt riêng nào đó.
Trương Minh Vũ quét mắt nhìn quanh một vòng, hiện đang là giờ ăn tối, tình hình kinh doanh bên trong khách sạn rất tốt.
Phòng của bọn họ là phòng đặt riêng còn trống cuối cùng của khách sạn.
Sau khi chọn món, hai người tranh thủ lúc rảnh, bắt đầu hàn huyên.
Trương Minh Vũ nói qua một lượt về kế hoạch tương lai của mình.
Anh cũng kể hết các loại áp lực trên vai, từ di nguyện của sư phụ cho đến Âu Dương Triết, cùng với những mối phiền toái mới nảy sinh hôm nay.
Phát triển thương nghiệp là điều chắc chắn phải thực hiện.
Tuy cơ nghiệp của Tô Mang đã đạt tới độ cao nhất định nhưng dù sao cũng không phải là của anh.
Con người sống trên đời phải có đôi chút thành tựu để lại thì mới không tiếc nuối.
Liễu Thanh Duyệt cũng tỏ ý tán đồng với Trương Minh Vũ.
"À đúng rồi, bên nhà họ Lâm... Có phải em đang chuẩn bị ly hôn không?" Liễu Thanh Duyệt đột nhiên hỏi, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Trương Minh Vũ lập tức sửng sốt.
Anh vốn không có ý định gì với nhà họ Lâm cả, điều ràng buộc duy nhất chỉ có di nguyện của sư phụ thôi.
Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ mới lên tiếng: "Nếu nhà họ Lâm đồng ý ly hôn thì em sẽ đi làm thủ tục, nếu bọn họ không nói gì thì cứ tạm để đó đã, sau này nhà họ Lâm mà gặp chuyện gì thì can thiệp cũng tiện hơn".
"Em có chắc em làm thế không phải vì tiếc cô vợ nhỏ kia chứ?" Liễu Thanh Duyệt nói với giọng điệu chua lòm, miệng còn hơi bĩu ra.
Một cô gái với dáng người khêu gợi, phong thái kiêu sa, lại làm ra vẻ đáng yêu như thế...
Thật là yêu nghiệt...
Trương Minh Vũ vội vã dời mắt, lúng túng nói: "Dĩ nhiên không phải rồi, ngay từ đầu em làm thế cũng là để hoàn thành di nguyện của sư phụ mà".
"Ồ".
Liễu Thanh Duyệt ậm ừ một tiếng, ánh mắt thoáng lóe lên thất vọng.
Trương Minh Vũ cũng cảm nhận được, anh đành cười ha hả át đi xấu hổ: "Thôi nào chị tư, đấy là nhiệm vụ của em mà".
Liễu Thanh Duyệt bĩu môi, đáy mắt lại lóe sáng, cô ấy cười híp mắt, hỏi: "Nói vậy... em lại trở về trạng thái độc thân đúng không?"
"Ừm... cũng coi là như thế..."
Trương Minh Vũ lúng túng đáp, anh mơ hồ cảm thấy Liễu Thanh Duyệt lại chuẩn bị bẻ sang đề tài nóng nào đó rồi.
Liễu Thanh Duyệt cười đầy quyến rũ: "... Vậy đêm nay lật thẻ bài của chị nhé?"
Khụ khụ!
Nhận được một cái đá lông nheo, trái tim Trương Minh Vũ suýt thì nhảy khỏi lồng ngực.
"À ừm... Chị tư, đừng quậy nữa mà..." Trương Minh Vũ vô cùng bối rối, mặt đã đỏ rần.
Sự quyến rũ của Liễu Thanh Duyệt... liệu có mấy ai chống cự nổi?
"Yên tâm đi, hôm nay chị ba của em không về đâu, trong nhà... chỉ có hai ta", đáy mắt Liễu Thanh Duyệt như có hồ nước sóng sánh, nói một câu đầy ẩn ý.
"Em..."
Trương Minh Vũ vội vã cúi đầu, không dám liếc nhìn một cái, như sợ rơi vào bẫy của người đẹp.
"Em trai, chị đang nói chuyện với em đó".
Liễu Thanh Duyệt lại cất giọng, điệu bộ hết sức kiêu kì.
Nói xong, cô ấy còn vươn những ngón tay ngọc ngà vuốt nhè lên mu bàn tay Trương Minh Vũ một cái.
Trương Minh Vũ thoáng rùng mình.
Chết mất thôi!
"À... Em vào nhà vệ sinh một lát, chị tư cứ ăn trước đi nhé..."
Nói đoạn, Trương Minh Vũ vội vàng chạy khỏi phòng hệt như chạy nạn.
Phù!
Ra khỏi nơi đó, Trương Minh Vũ thở hắt ra một hơi, cảm giác mặt đã nóng bừng lên cả.
Liễu Thanh Duyệt... còn khó giải quyết hơn cả Tô Mang!
Vào nhà vệ sinh, anh hắt nước lạnh lên mặt, cảm giác nóng rẫy mới giảm dần.
Cùng lúc đó, một đám nam nữ trẻ trung đang đi vào khách sạn.
Cả đám trông đều rất chất chơi, ăn mặc rất bụi bặm.
Cầm đầu là một thanh niên và một cô gái, chừng mười sáu, mười bảy tuổi.
Thanh niên kia trông cũng khá tuấn tú, tóc hồng, vành tai đeo hai khuyên tai lóe sáng.
Cô gái trẻ trang điểm rất đậm, mặc dù vậy cũng không che được những đường nét xinh xắn trên mặt, đôi mắt to, con ngươi trong veo như biết nói, chỉ tiếc lại bị đường kẻ mắt dày thô làm hỏng cả mỹ cảm.
Tóc màu xanh biếc buộc đuôi ngựa, áo hai dây màu xanh lục đi kèm với chiếc quần đùi cực ngắn.
Cô gái này tuy còn nhỏ tuổi nhưng vóc dáng đã khá phát triển.
Chiều cao không nổi bật nhưng tỉ lệ lại cực tốt.
Nhân viên phục vụ đi tới, vồn vã nói: "Vô cùng xin lỗi các vị khách đẹp trai xinh gái đây, phòng bao riêng của chúng tôi đã bị thuê hết, nếu các vị không ngại thì có thể chọn chỗ bên trong sảnh chung này".
Cô gái kia nhai kẹo cao su, ngạo mạn lườm một cái.
Thanh niên nọ thì dẫm một chân lên ghế, cười cười vẻ không đàng hoàng: "Này nhóc, mới tới à? Không biết bọn này là ai à?"
Nhân viên phục vụ hơi khẩn trương, vội nói: "Thưa anh, đúng là tôi mới tới, nhưng quả thực khách sạn chúng tôi không còn phòng bao riêng ạ".
Triệu Hưng Thuần lập tức sa sầm mặt xuống, lạnh lùng nói: "Này cô nhóc, nói cho ông chủ của các cô biết, Triệu Hưng Thuần tới rồi, gọi ông chủ của các người ra đây cho tôi!"
Nhân viên phục vụ cúi đầu, co rúm vào một góc, nước mắt đã ứa ra.
Mặc dù vậy, cô nhân viên này vẫn không có ý định đi tìm người!
Đám người sau lưng thanh niên kia bắt đầu chỉ trỏ, cười nhạo.
Triệu Hưng Thuần siết chặt nắm tay, tức phát run.
"Không chịu đi tìm? Được, vậy cô cứ chờ coi cái khách sạn này biến thành bãi rác đi!"
Quát xong, cậu ta túm lấy cạnh bàn, dồn sức hất cái bàn lên!
Nhân viên phục vụ nhắm nghiền mắt lại, sợ đến mức không dám nhìn.
Nhưng đợi hồi lâu, cô ta vẫn chẳng nghe thấy tiếng đổ vỡ nào cả.
Cô nhân viên hoang mang mở mắt, phát hiện trước mặt đã xuất hiện một bóng người đang đè chiếc bàn lại!
Chương 71: Tôi... không bán thân
Nhân viên phục vụ sửng sốt, ánh mắt thoáng mờ mịt.
Những người khác cũng tập trung ánh mắt lên người Trương Minh Vũ.
Triệu Hưng Thuần ngẩng đầu, lạnh lùng quát lớn: "Mày là thằng nào? Chuyện của ông đây mà mày cũng dám xen vào à?"
Ông...
Trương Minh Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, cười cười nói: "Cậu đẹp trai này, cậu xem cậu tuấn tú hơn người thế kia mà lại cáu gắt... có phải trông hơi mất phong độ không".
Người tới đây đều là khách, Trương Minh Vũ thấy không cần phải tỏ thái độ gay gắt làm gì.
Anh chỉ nói mấy lời đơn giản mà đã khiến Triệu Hưng Thuần cau mày.
Đám thanh niên cũng hào hứng tỏ vẻ muốn hóng chuyện, bá vai bá cổ nhau chờ xem trò vui.
Thiếu nữ nhai kẹo cao su quét mắt nhìn quanh, không thèm liếcTrương Minh Vũ lấy một cái, vẻ mặt ngạo nghễ.
Trông điệu bộ của cô nàng hệt như mấy cô em đầu gấu.
Triệu Hưng Thuần đưa mắt nhìn Trương Minh Vũ từ đầu đến chân một lượt, khinh thường hỏi: "Anh là ai?"
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười khẽ: “Chẳng phải cậu đang muốn tìm tôi đó sao, tôi là ông chủ nơi này, có việc gì cứ nói với tôi là được".
Trương Minh Vũ vừa thốt ra những lời này, tất cả mọi người đều ngây ra.
Ngay cả thiếu nữ kia cũng đưa mắt liếc nhìn Trương Minh Vũ một cái.
Không ai ngờ rằng, một kẻ thoạt trông tầm thường hết sức như Trương Minh Vũ lại là chủ của nơi này.
Hồi lâu sau, mọi người mới định thần trở lại.
Nhân viên phục vụ vội lùi qua một bên, ánh mắt sáng long lanh.
Triệu Hưng Thuần cau mày, cười lạnh: "Không nhìn ra luôn đấy".
"Nhưng anh là ông chủ thì tốt rồi, bọn này đang muốn ăn bữa cơm ở đây, mau bố trí cho chúng tôi một phòng bao riêng đi".
"Trông bộ dạng anh có vẻ hiểu chuyện, nếu hầu hạ bọn này tốt thì tiền boa cũng sẽ không thiếu phần anh đâu".
Nói xong, Triệu Hưng Thuần liền vênh mặt, vẻ cực kì ngạo nghễ.
Trương Minh Vũ lại như thể bị làm cho giật mình kinh sợ, lùi lại mấy bước, bối rối nói: "Cậu đẹp trai à, có phải các cậu hiểu lầm gì rồi không? Tôi là đàn ông mà".
"Tôi... không hiểu chuyện mấy..."
"Tôi cũng không bán thân..."
Nói xong, Trương Minh Vũ còn cố tình lộ vẻ thẹn thùng e ấp.
Hơn chục thanh niên đều tròn mắt ngây người, nhìn chằm chằm Trương Minh Vũ như không tin nổi vào mắt mình.
Xì!
Sau cùng, cô thiếu nữ kia phì cười một tiếng, phá vỡ bầu không khí.
Tiếng cười khanh khách nghe rất vui tai, chỉ có điều cái mặt trét đậm sì kia quả thực đau mắt người nhìn.
Bấy giờ, đám thanh niên mới phản ứng lại.
Triệu Hưng Thuần nheo mắt, lạnh lẽo nói: "Này tên kia, mẹ kiếp anh chơi tôi đấy à?"
Trương Minh Vũ cười khà khà: "Đùa chút cho vui, để không khí đỡ ngột ngạt tí thôi mà".
"Hay là vầy đi, hôm nay tôi nể mặt cậu, đợi khách phòng bên kia dùng bữa xong, tôi bảo đảm sẽ cho người bố trí phòng cho các cậu ngay, cậu thấy thế nào?"
Nghe được câu này, sắc mặt Triệu Hưng Thuần mới dịu đi một chút.
Vừa định lên mặt đắc ý, cậu ta chợt tỉnh ngộ, lập tức phẫn nộ quát: "Mẹ nó tôi đây mà còn cần anh bố trí cho à?"
Trương Minh Vũ vẫn không nóng nảy, chỉ cười tủm tỉm nói: "Đừng nóng tính thế, dù sao khách sạn của chúng tôi cũng có quy định riêng, cậu đây là người có phong độ đàng hoàng, hẳn là tới đâu sẽ theo quy định nơi đó đúng không?"
Nhưng Triệu Hưng Thuần lại không thuận theo những lời này, cậu ta quát lạnh: "Mẹ kiếp đừng có chơi trò này với tôi! Tôi đến đây bao lần rồi, chưa ai dám nói quy định chó má gì với tôi hết!"
"Có biết tôi là ai không? Cái khách sạn xập xệ này của anh có còn muốn tiếp tục kinh doanh nữa không hả!"
Cậu ta quát lớn, khí thế hùng hổ.
Nhưng dù thái độ hùng hổ như thế nhưng vì tuổi còn nhỏ nên giọng điệu vẫn nghe ra chút non nớt.
Trương Minh Vũ nhíu mày.
Tên nhãi này thật là, đã nể mặt rồi còn không biết điều...
Anh trầm ngâm một lát rồi cười hỏi: "Không biết cậu đẹp trai đây là cậu ấm của nhà nào?"
Triệu Hưng Thuần ngạo nghễ nói: "Nhà họ Triệu! Triệu Hưng Thuần!"
Cậu ta nói xong liền vênh váo hất mặt vẻ khoe khoang.
Khách khứa quanh đó nghe thấy cũng đều tròn mắt nhìn, ai nấy đều lộ vẻ khiếp sợ.
Nhà họ Triệu, chính là gia tộc hạng hai ở Hoa Châu!
Chỉ riêng cấp bậc này cũng đã đủ chứng minh thực lực của nhà họ Triệu!
Nhà họ Triệu?
Trương Minh Vũ ngơ ngác nhìn, ánh mắt mờ mịt.
Hồi lâu sau, anh mới ngại ngùng nói: "À ừm... Xin lỗi, tôi thật sự chưa từng nghe nói..."
Chương 72: Tao xin mày đấy, mày đánh tao đi!
Anh cũng chẳng hiểu gì về các thế lực ở Hoa Châu...
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sững sờ.
Đường đường là ông chủ của khách sạn Hồng Thái, vậy mà chưa từng nghe danh... nhà họ Triệu?
Đám thanh niên kia cũng phản ứng lại rồi.
Ai ai cũng hí hửng nhìn Triệu Hưng Thuần, họ ồn ào nói: "Nghe thấy chưa anh Thuần, người ta từng nghe đến tên anh kìa! Ngại ghê!"
Triệu Hưng Thuần cuộn chặt nắm đấm, mắt lóe lên tia rét lạnh!
Mất mặt... khiến nhà họ Triệu mất mặt quá!
Triệu Hưng Thuần nghiến răng nghiến lợi nói: "Thằng kia, mày đang khiêu khích tao đấy à?"
Trương Minh Vũ nhún vai: "Đâu có, tôi thực sự chưa từng nghe qua mà..."
Bây giờ... chẳng nhẽ cứ nói thật là bị người ta ghét à?
Triệu Hưng Thuần hơi híp mắt, lạnh lùng nói: "Chưa nghe qua? Được, vậy hôm nay tao sẽ khiến mày biết đến cái tên này!"
Nói xong, mặt cậu ta lộ vẻ ác độc.
Cậu ta giơ chân đạp mạnh vào cái bàn bên cạnh!
Bộp!
Cái bàn lắc lư kịch liệt, mấy chai rượu và đồ trang trí trên bàn nháy mắt rơi xuống đất vỡ vụn.
Nụ cười trên khóe miệng Trương Minh Vũ dần vụt tắt, anh bình tĩnh nói: "Ê nhóc đẹp trai, cậu hơi quá đáng rồi đấy".
Triệu Hưng Thuần cười khẩy, khinh bỉ nói: "Quá đáng? Mày là cái thá gì mà dám bảo tao quá đáng?"
"Bây giờ mày còn đứng được ở đây là tao đã nhân từ với mày lắm rồi đấy! Hiểu chưa?"
Lời này vừa dứt, đám thanh niên kia ào ào nhào lên hai bước.
Họ xắn tay áo lên, khí thế hùng hồn.
Chơi là chơi, phá là phá, nếu xảy ra chuyện gì thật thì bọn họ sẽ cùng nhau đứng lên.
Cô gái kia buồn chán ngồi bên, vẫn nhai kẹo cao su, cứ như mọi chuyện chẳng liên quan gì đến cô ta vậy.
Trương Minh Vũ nhíu mày, cười nói: "Nhóc đẹp trai, cậu cũng đừng kiêu ngạo như vậy, cậu còn chẳng biết tôi là ai, cậu không sợ chọc phải người không nên chọc à?"
Triệu Hưng Thuần sững sờ một lúc, lạnh lùng hỏi: "Mày là ai chứ?"
Trương Minh Vũ cố ý tỏ vẻ thần bí nói: "Sau lưng tôi là người có quyền có thế đấy!"
Lời này vừa dứt, mặt bọn họ bỗng lộ ra vẻ cảnh giác.
Triệu Hưng Thuần nhíu màu hỏi: "Kẻ có quyền... có thế nào cơ?"
Dù sao cũng còn trẻ, họ sợ nhiều thứ lắm.
Trương Minh Vũ cười ngoác miệng: "Biết người giàu nhất Hoa Châu của chúng ta - Trần Đại Phú không?"
Hít!
Lời này vừa dứt, mọi người lập tức hít một hơi lạnh!
Ở Hoa Châu này, ai lại không biết Trần Đại Phú chứ?
Đám thanh niên kia lập tức trợn to mắt, mắt của cô gái kia cũng lóe lên vẻ kinh ngạc.
Mấy khách đang ăn cơm ở xung quanh cũng cảm thấy rất ngạc nhiên!
Triệu Hưng Thuần bất giác lùi về sau hai bước, sợ sệt hỏi: "Trần... Trần Đại Phú là gì của mày?"
Vừa hỏi xong câu này, Triệu Hưng Thuần đã bắt đầu chột dạ rồi!
Người quyền có thế như này, sao bọn họ đắc tội nổi chứ?
Trương Minh Vũ mỉm cười đầy kiêu ngạo, đắc ý nói: "Trần Đại Phú là đệ của tôi!"
Nói xong, liền duỗi ngón cái ra chỉ vào mình!
Anh vừa nói xong, mọi người xung quanh lại sững sờ!
Trần Đại Phú... là đệ của anh ta?
Ai ai cũng mắt tròn mắt dẹt, mặt mày hoang mang khó hiểu.
Nhưng một giây sau, vẻ khó hiểu biến mất, thay vào đó là sự tức giận!
"Mẹ kiếp! Tôi còn nghĩ là thật! Mẹ nó, cậu chém gió quá rồi đấy!"
"Vớ vẩn! Cậu mà cũng dám nói mấy lời này à? Mẹ nó, không biết chữ chết viết thế nào hả?"
"Lời này mà truyền đến tai chủ tịch Trần, ngày mai khách sạn của cậu sẽ bị san thành bình địa!"
...
Mấy vị khách bàn bên liên tục chửi mắng.
Trương Minh Vũ sững sờ.
Anh nói thật mà... sao chẳng ai tin vậy?
Đám thanh niên này cũng hoàn hồn lại rồi, mặt ai ai cũng lộ vẻ tức giận.
Cô gái kia khinh thường bĩu môi, thổi bong bóng, cụp mắt không thèm xem nữa, có vẻ như hết hứng thú rồi.
Triệu Hưng Thuần hít sâu một hơi, tức giận hét lên: "Mẹ kiếp mày dám chơi tao phải không? Mày nghĩ ông đây dễ bị bắt nạt chắc?"
Trương Minh Vũ bất lực nhún vai: "Tôi đâu có chơi gì cậu, tôi nói thật mà..."
Mặt Triệu Hưng Thuần càng ngày càng đen, cậu ta tức giận đáp: "Nói thật?"
"Trần Đại Phú mà là đàn em của mày thì mẹ nó, ông đây là cha của mày!"
Lời này vừa dứt, vẻ mặt của Trương Minh Vũ lập tức trở nên âm trầm, anh lạnh lùng nói: "Cậu nói câu này hơi bị quá đáng rồi đấy".
"Quá đáng? Quá đáng thì sao chứ? Mày có giỏi thì đánh tao đi! Mày đánh tao đi!"
Triệu Hưng Thuần càng ngày càng tỏ vẻ khinh thường, bước từng bước ép sát, vô cùng kiêu ngạo mà nói!
Trong ánh mắt của cậu ta, ngập tràn sự khinh bỉ!
"Yêu cầu này... tôi có thể đáp ứng được yêu cầu này của cậu đấy", Trương Minh Vũ cười âm hiểm, sự đắc ý trong mắt ngày càng nồng đậm.
Bởi vì trước cổng khách sạn xuất hiện một bóng người cao to vạm vỡ.
"Đáp ứng tao? Ha ha ha!"
Triệu Hưng Thuần vô cùng kiêu ngạo cười lớn, cậu ta nói: "Vậy mày đánh tao đi! Tao cầu xin mày đó, mau đến đánh tao đi!"
"Tao sợ mày ghê đấy, mày đánh tao..."
Nhưng còn chưa nói xong, âm thanh giòn tan của cái tát vang lên: "Bốp!"
Tất cả mọi người đều sững sờ!
Ngay sau đó, mọi người đều thấy cơ thể Triệu Hưng Thuần bay ra như diều đứt dây!
Giữa không trung, máu và răng hòa trộn với nhau!
Bốp!
Triệu Hưng Thuần ngã mạnh xuống đất, đau đớn giãy giụa!
Hít!
Tiếng hít sâu một hơi lạnh vang lên!
Tất cả mọi người đều trợn to mắt, khiếp sợ nhìn phía trước Trương Minh Vũ, họ phát hiện ra một bóng người rắn rỏi cường tráng không biết đã xuất hiện từ lúc nào!
Không phải Long Tam thì còn ai vào đây nữa?
Cái này...
Tất cả mọi người đều sững sờ, ai ai cũng đứng đần ra, cả đại sảnh lặng yên như tờ!
Một lúc lâu sau, Triệu Hưng Thuần cố gắng đứng dậy, khóe miệng đầy máu, trông khổ sở vô cùng!
"Mày... mày dám đánh tao? Mẹ kiếp, dám đánh tao!", Triệu Hưng Thuần run rẩy duỗi tay ra, vô cùng tức giận mà hét lên!
Trương Minh Vũ nhún vai, tủi thân nói: "Cậu bị sao vậy, mọi người đều nghe thấy rồi còn gì, rõ ràng là cậu cầu xin tôi đánh cậu mà..."
"Cậu nói có vẻ đáng thương lắm, không đánh cậu tôi lại thấy áy náy".
Chương 73: Tôi không đẹp sao?
Lời này vừa dứt, Triệu Hưng Thuần suýt nữa phun ra một búng máu!
Cô gái ở bên cạnh nổi hứng nhìn sang, trong ánh mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên.
Cơ thể Triệu Hưng Thuần bắt đầu run rẩy, cậu ta vô cùng tức giận hét lên: "Tao là cậu ba nhà họ Triệu! Tao sẽ khiến mày..."
Nhưng còn chưa nói xong đã bị Trương Minh Vũ giơ tay cắt lời: "Được rồi, được rồi, cậu là cậu ba nhà họ Triệu hay là cậu ba nhà họ Đường cũng được, tôi thực sự không biết đến cậu..."
"Mày... mày..."
Triệu Hưng Thuần run rẩy chỉ về phía anh, lửa giận trong mắt sắp bắn ra đến nơi!
Do dự một lúc lâu, cuối cùng mới quay đầu quát lớn: "Mấy người sững người làm cái gì! Mẹ kiếp tôi bị đánh thế này rồi, mấy người còn là anh em tốt của tôi không thế!"
Đám thanh niên sững sờ, giờ mới hoàn hồn lại.
"Mẹ nó, dám đánh anh Thuần? Lên cho tôi!"
Không biết ai hét lên một tiếng, đám thanh niên ào ào xông lên.
Khí thế hùng hồn!
Nhưng... khí thế chưa được nổi ba giây.
Bốp bốp bốp!
Âm thanh nặng nề liên tiếp vang lên, một đám người vừa chạm vào Trương Minh Vũ liền bị đạp bay văng ra!
Có một cậu thanh niên tránh khỏi Long Tam, khua tay tung nắm đấm về phía Trương Minh Vũ!
"Đi chết đi!", cậu thanh niên hét lên, đấm thẳng về phía Trương Minh Vũ.
Trương Minh Vũ tiện tay nhặt bình rượu lên, trong giây phút cậu thanh niên xông lên, anh nhẹ nhàng đập cái chai lên đầu cậu ta.
Bốp!
Âm thanh chai rượu vỡ vụn vang lên, cậu thanh niên cũng theo đó mà ngã xuống đất.
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Đám con nhà giàu này đã sớm bị rượu làm cho cơ thể mất hết sức lực rồi, vậy mà còn dám đánh nhau.
Về phía Long Tam, anh ta cũng đã kết thúc trận đấu.
Trương Minh Vũ lạnh lùng quét mắt nhìn qua, khóe miệng nở nụ cười bất lực.
Triệu Hưng Thuần trợn tròn mắt, mắt chữ A mồm chữ O đứng một bên, khó tin nhìn cảnh trước mặt.
Mấy tên còn lại cũng ngã xuống đất đau đớn lăn lộn rồi, mấy tiếng rên la kêu đau vang khắp đại sảnh.
Chỉ có mình cô gái kia vẫn im lặng ngồi trên ghế, ngạc nhiên quan sát Trương Minh Vũ.
Động tĩnh ở bên này cũng quấy rầy đến không ít khách.
Mấy người nhát gan đứng dậy thanh toán rồi rời đi, trong phòng riêng cũng có không ít người nhanh chóng rời đi.
Trong nháy mắt, khách sạn chỉ còn chưa đến một nửa khách.
Trương Minh Vũ khó chịu liếc mắt, bị người ta chửi thì không nói, việc kinh doanh bị gián đoạn rồi...
Anh trầm ngâm hồi lâu rồi tiến về phía Triệu Hưng Thuần.
Triệu Hưng Thuần lập tức sợ giật mình, vội vã lùi về sau hai bước, trong mắt là vẻ hoảng hốt lo sợ.
"Anh... anh định làm gì?", cậu ta cảnh giác hỏi, cậu ta thực sự bị Long Tam dọa sợ rồi.
Trương Minh Vũ cười nói: "Đừng sợ, có phòng trống rồi, bây giờ mọi người có thể vào ăn rồi".
Triệu Hưng Thuần: "..."
Mọi người xung quanh cạn lời, có cả người làm ăn kiểu này à?
Ngay cả nhân viên phục vụ lúc trước cũng trợn tròn mắt, trong ánh mắt tràn ngập sự hoang mang và sùng bái!
Triệu Hưng Thuần vội vàng mở miệng: "Không... không cần, chúng tôi... chúng tôi cũng không đói bụng".
Nhưng sau khi nói xong, sắc mặt Trương Minh Vũ lại trầm xuống.
"Hửm?"
Trương Minh Vũ bất mãn nói: "Cậu bắt tôi chuẩn bị cho cậu, bây giờ chuẩn bị xong rồi, cậu lại không cần nữa?"
"Tổn thất của tôi... cậu đền chứ?"
Lời này vừa dứt, Long Tam đứng bên tiến lên một bước, khí thế kinh khủng nháy mắt lan ra.
Đùng!
Đầu Triệu Hưng Thuần đột nhiên nổ tung, ánh mắt vô cùng phức tạp!
Làm mất mặt mình, mất mặt cả gia tộc, nhưng cậu ta không có cách nào phản bác!
Đánh không lại mà!
Một lúc lâu sau, Triệu Hưng Thuần quyết định nhẫn nhịn, cậu ta khổ sở nói: “Được... chúng tôi sẽ ăn".
Trương Minh Vũ mỉm cười: "Được rồi, thế mới ngoan, tổn thất chỗ này..."
Triệu Hưng Thuần nghiến răng nghiến lợi, sốt ruột nói: "Tôi đền!"
Trương Minh Vũ vỗ tay đứng dậy, cao giọng nói: "Nhân viên phục vụ, đưa các vị đây vào phòng riêng!"
"Dạ!"
Nhân viên phục vụ hưng phấn xông lên, cung kính nói: "Các vị, mời các vị đi theo tôi!"
Nói xong liền nở nụ cười và tư thế tiêu chuẩn của ngày thường.
Triệu Hưng Thuần hít sâu một hơi, cuối cùng chỉ có thể quay người đi vào phòng riêng.
Đám thanh niên đằng sau đỡ nhau đứng dậy, lặng lẽ đi theo.
Không ai dám nhìn Long Tam!
Trương Minh Vũ khoanh tay trước ngực, lặng lẽ nhìn bóng dáng của bọn họ, trên miệng nở nụ cười bất lực.
Bây giờ mặc dù giải quyết xong rồi nhưng đám này ai ai cũng là con nhà giàu.
Sau khi đi về thể nào cũng gặp phiền phức.
Haizz.
Trương Minh Vũ khẽ thở dài, thầm cảm thấy bất lực.
Vừa quay đầu liền giật mình phát hiện ra sau lưng mình có một ai đó!
"Mẹ nó!"
Trương Minh Vũ sợ giật mình, hét lên một tiếng sau đó vội vàng lùi lại hai bước.
Nhìn kỹ lại mới phát hiện ra là cô gái kia!
Cô gái khẽ nhếch khóe miệng: "Lần đầu gặp mặt, khách khí như vậy à?"
Khách khí?
Trương Minh Vũ phản ứng lại, khó chịu liếc mắt: "Cô làm gì vậy, hù chết tôi rồi".
Cô gái khẽ ngẩng đầu, kiêu ngạo nói: "Tôi xinh đẹp như vậy... mà cũng dọa anh sao?"
Xinh đẹp?
Trương MInh Vũ nhìn cô ta một lượt, bĩu môi nói: "Cô hơi tự tin thái quá rồi ấy".
Cô gái đúng là rất xinh đẹp, nhưng trang điểm đậm thế này gai mắt lắm.
Huống hồ Trương Minh Vũ quen nhìn mấy cô mỹ nữ siêu xinh đẹp như Liễu Thanh Duyệt hay Tô Mang rồi nên định nghĩa xinh đẹp với anh có tiêu chuẩn cao lắm.
Cô gái khẽ nhíu mày, bất mãn hỏi: "Tôi không đẹp sao?"
Trương Minh Vũ cẩn thận nhìn lại, cười nói: "Đẹp, cô muốn đẹp thế nào thì nó là thế đấy, chúc cô dùng bữa ngon miệng".
Nói xong, Trương Minh Vũ cũng lười để ý, quay người đi thẳng.
Trong lòng bắt đầu cảm thấy bất lực.
Phụ nữ... sao có thể tự tin đến mức này vậy?
Ai cho họ tự tin thế?
Anh lắc đầu, Trương Minh Vũ cũng lười nghĩ, đi thẳng vào trong phòng riêng.
Cô gái cũng không sốt ruột, cô ta khoanh tay trước ngực hứng thú nhìn Trương Minh Vũ.
Trong ánh mắt lóe lên vẻ hào hứng.
Một lúc lâu mới líu ríu nói: "Bà đây không đẹp à? Miệng lưỡi đàn ông thật là..."
Nói xong mới bước nhanh về căn phòng nơi Triệu Hưng Thuần vừa đi vào.
Long Tam đã rời đi từ lâu rồi, cũng không cần Trương Minh Vũ lo.
Chẳng mấy chốc Trương Minh Vũ đã về đến cửa phòng riêng, vừa đẩy cửa phòng, Liễu Thanh Duyệt mỉm cười.
Chỉ đơn giản là một nụ cười nhưng phong tình dạt dào!
Nhìn lâu như vậy rồi, Trương Minh Vũ vẫn không khỏi sững người.
Đây... mới là người đẹp!
Giọng nói gợi cảm của Liễu Thanh Duyệt vang lên: "Giải quyết xong chưa?"
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu: "Chắc là chưa đâu, toàn là đám cậu ấm cô chiêu, gặp chuyện nhất định không dễ dàng bỏ qua".
Liễu Thanh Duyệt hơi ngẩng đầu, nổi hứng nói: "Một đám nhãi con, tùy tiện xử lý là được".
"Nhưng cô gái kia... em có thể làm quen một chút".
Vừa nghe xong, Trương Minh Vũ lập tức sững sờ.