Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh - Chương 23
Đọc truyện tương tự được cập nhật nhanh nhất trên Vietwriter.vn
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Chương 23: Cuộc thi… bắt đầu!
Lúc này bạn học của cố Minh Triệt đúng lúc quay đầu lại nhìn thấy cô, a một tiếng rồi bật cười, “Thật là đúng thời điểm, tình cảm thì phải hỏi ông trời a!”
Cố Minh Triệt vẫn chăm chú nhìn về phía trước, chỉ có điều cảm tháy tai mình không thể nghe vào thứ gì cả.
Hội trường vô cùng yên tĩnh.
Một chốc sau, MC lên sân kháu, ánh đèn bốn phía tối xuống, tiếng người cũng dần im ắng, chỉ có chính giữa sân kháu sáng rực. MC cất giọng oanh vàng nhiệt liệt khai mạc trận đấu.Trận này là thi robot phi hình người lấy đô vật, ở chính giữa sân khấu vuông vức có hai đường băng đối xứng cao hơn mặt đất, giống như món đồ chơi xếp gỗ cỡ lớn. Mặt đường băng nhấp nhô, quanh co khúc khuỷu, thậm chí có mấy khúc cua gắt.
Trên đường thi có kẻ vạch trắng chính giữa để dẫn đường cho robot, một bó hoa được đặt ở đầu cuối. Robot chỉ cần chạy trên đường thi, cầm lấy bó hoa và chạy trở về là được.
Trong tiếng vỗ tay vang rền, MC bắt đầu giới thiệu hai đội: “Trải qua mấy vòng thi đấu trước đó, cuối cùng bước vào vòng chung kết là đội 404 đến từ thành phố A, đội áo đỏ, và đội Lime đến từ thành phố B, đội áo xanh.” Lần này cố Minh Triệt đại diện cho toàn thể thành phố A
“Bầy giờ, chúng ta hãy cho hai bên một phút cuối cùng để chuẩn bị, một phút sau trận tranh tài sẽ bắt đầu.”
Hai đội nhanh chóng chuẩn bị robot của họ trong góc, robot bên
đội đỏ thì nhỏ thó dèn dẹt, giống như chiếc bánh ngọt hai tầng, robot đội xanh thì đơn giản hơn, hệt như chiếc hộp giày.
Không ít sinh viên đứng dậy cầm điện thoại chụp ảnh, MC phải nhắc nhở: “Robot tham gia thi đấu hôm nay có chức năng cảm ứng ánh sáng, xin các bạn tắt đèn flash, đừng ảnh hưởng đến cuộc thi.”
“Một phút chuẩn bị đã hết!” Giọng MC trở nên sục sôi, “Đã đến giờ, mời robot tham gia thi đấu vào vị trí.”
Kha Nguyệt cũng chăm chú nhìn vê chính giữa sần.
Robot đã vào vị trí, toàn sần yên lặng, MC cầm micro tuyên bố: “Cuộc thi… bắt đầu!”
Chỉ trong nháy mắt, hai con robot nhỏ đồng thời lao ra đường
băng chạy xăm xăm, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải chỉ vẻn vẹn mười mấy giây. Robot đội đỏ chạy đến điểm đích với ưu thế tuyệt đối, láy được bó hoa, chạy trở vê đường cũ, quay trở lại vạch xuất phát nhanh như chớp.Trong khi đó, robot đội xanh chỉ mới chạy đến chỗ bó hoa của mình thôi.
MC kích động hô lớn: “Mười chín giây, cuộc thi đã kết thúc với thành tích là mười chín giầy.”
Khán giả đông loạt đứng dậy vỗ tay, đám nam sinh bên đội đỏ kích động ôm láy nhau nhảy cẫng lên.
“Nhà vô địch chính là đội 404 của thành phố A!”
Chỉ có CỐ Minh Triệt vẫn bình thản như thể đã dự liệu được trước
Anh vừa giơ tay lên vỗ vừa liếc
nhìn đông hô điện tử. Mười chín giây, tốc độ đã nhanh hơn tám giây so với năm ngoái của họ, tiến bộ rất lớn.Vài giây ngắn ngủi, ánh mắt cậu lập tức nhìn sang con robot thua cuộc.
Giờ phút này toàn sân sôi trào, không ai chú ý đến con robot như chiếc hộp giấy kia cả. Nó không biết mình thua, vẫn còn cố gắng chạy trên đường băng.
Anh đang nghĩ đến đây thì bỗng chốc thấy bên cạnh xuất hiện một vật nhỏ, rồi lại nghe cô lẩm bẩm: “Chắc là nó buồn lắm.”
Lúc này anh chỉ nhếch môi :“Ngu ngốc.”
Kha Nguyệt thấy anh nói chuyện với mình liền quay sang tán thưởng :“ồ Triệt Triệt của chúng ta ngầu thật đấy, chắc hẳn chú cố sẽ
tự hào về cậu lắm!”
CỐ Minh Triệt vừa nghe thấy bố CỐ liền lạnh mặt, các bạn học nam cũng lần lượt đổ mô hôi vì ai cũng biết bố của Cố Minh Triệt cực kỳ không thích công việc ché tạo robot này của cậu
Kha Nguyệt vẫn không chút để ý nói tiếp với các bạn học nam ‘‘Hôm nay các cậu vất vả rồi, tớ thay mặt Triệt Triệt mời các cậu đi ăn nhé!” Các bạn học bối rối cười khan ‘‘Haha không cần khách sáo, cố thiếu với chúng tôi đêu như người một nhà cả mà.”
Kha Nguyệt vẫn cố chấp mời, các bạn học nam thấy không ổn liên quay sang nhìn cố Minh Triệt Quả nhiên thấy cố Minh Triệt nhíu mày:‘‘Cậu vê đi, chúng tôi không cần.”
Kha Nguyệt thất vọng Bạn học Đinh thấy tình huống có vẻ ngại ngùng liên lên tiếng giải vầy cho Kha Nguyệt
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
Chương 23: Cuộc thi… bắt đầu!
Lúc này bạn học của cố Minh Triệt đúng lúc quay đầu lại nhìn thấy cô, a một tiếng rồi bật cười, “Thật là đúng thời điểm, tình cảm thì phải hỏi ông trời a!”
Cố Minh Triệt vẫn chăm chú nhìn về phía trước, chỉ có điều cảm tháy tai mình không thể nghe vào thứ gì cả.
Hội trường vô cùng yên tĩnh.
Một chốc sau, MC lên sân kháu, ánh đèn bốn phía tối xuống, tiếng người cũng dần im ắng, chỉ có chính giữa sân kháu sáng rực. MC cất giọng oanh vàng nhiệt liệt khai mạc trận đấu.Trận này là thi robot phi hình người lấy đô vật, ở chính giữa sân khấu vuông vức có hai đường băng đối xứng cao hơn mặt đất, giống như món đồ chơi xếp gỗ cỡ lớn. Mặt đường băng nhấp nhô, quanh co khúc khuỷu, thậm chí có mấy khúc cua gắt.
Trên đường thi có kẻ vạch trắng chính giữa để dẫn đường cho robot, một bó hoa được đặt ở đầu cuối. Robot chỉ cần chạy trên đường thi, cầm lấy bó hoa và chạy trở về là được.
Trong tiếng vỗ tay vang rền, MC bắt đầu giới thiệu hai đội: “Trải qua mấy vòng thi đấu trước đó, cuối cùng bước vào vòng chung kết là đội 404 đến từ thành phố A, đội áo đỏ, và đội Lime đến từ thành phố B, đội áo xanh.” Lần này cố Minh Triệt đại diện cho toàn thể thành phố A
“Bầy giờ, chúng ta hãy cho hai bên một phút cuối cùng để chuẩn bị, một phút sau trận tranh tài sẽ bắt đầu.”
Hai đội nhanh chóng chuẩn bị robot của họ trong góc, robot bên
đội đỏ thì nhỏ thó dèn dẹt, giống như chiếc bánh ngọt hai tầng, robot đội xanh thì đơn giản hơn, hệt như chiếc hộp giày.
Không ít sinh viên đứng dậy cầm điện thoại chụp ảnh, MC phải nhắc nhở: “Robot tham gia thi đấu hôm nay có chức năng cảm ứng ánh sáng, xin các bạn tắt đèn flash, đừng ảnh hưởng đến cuộc thi.”
“Một phút chuẩn bị đã hết!” Giọng MC trở nên sục sôi, “Đã đến giờ, mời robot tham gia thi đấu vào vị trí.”
Kha Nguyệt cũng chăm chú nhìn vê chính giữa sần.
Robot đã vào vị trí, toàn sần yên lặng, MC cầm micro tuyên bố: “Cuộc thi… bắt đầu!”
Chỉ trong nháy mắt, hai con robot nhỏ đồng thời lao ra đường
băng chạy xăm xăm, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải chỉ vẻn vẹn mười mấy giây. Robot đội đỏ chạy đến điểm đích với ưu thế tuyệt đối, láy được bó hoa, chạy trở vê đường cũ, quay trở lại vạch xuất phát nhanh như chớp.Trong khi đó, robot đội xanh chỉ mới chạy đến chỗ bó hoa của mình thôi.
MC kích động hô lớn: “Mười chín giây, cuộc thi đã kết thúc với thành tích là mười chín giầy.”
Khán giả đông loạt đứng dậy vỗ tay, đám nam sinh bên đội đỏ kích động ôm láy nhau nhảy cẫng lên.
“Nhà vô địch chính là đội 404 của thành phố A!”
Chỉ có CỐ Minh Triệt vẫn bình thản như thể đã dự liệu được trước
Anh vừa giơ tay lên vỗ vừa liếc
nhìn đông hô điện tử. Mười chín giây, tốc độ đã nhanh hơn tám giây so với năm ngoái của họ, tiến bộ rất lớn.Vài giây ngắn ngủi, ánh mắt cậu lập tức nhìn sang con robot thua cuộc.
Giờ phút này toàn sân sôi trào, không ai chú ý đến con robot như chiếc hộp giấy kia cả. Nó không biết mình thua, vẫn còn cố gắng chạy trên đường băng.
Anh đang nghĩ đến đây thì bỗng chốc thấy bên cạnh xuất hiện một vật nhỏ, rồi lại nghe cô lẩm bẩm: “Chắc là nó buồn lắm.”
Lúc này anh chỉ nhếch môi :“Ngu ngốc.”
Kha Nguyệt thấy anh nói chuyện với mình liền quay sang tán thưởng :“ồ Triệt Triệt của chúng ta ngầu thật đấy, chắc hẳn chú cố sẽ
tự hào về cậu lắm!”
CỐ Minh Triệt vừa nghe thấy bố CỐ liền lạnh mặt, các bạn học nam cũng lần lượt đổ mô hôi vì ai cũng biết bố của Cố Minh Triệt cực kỳ không thích công việc ché tạo robot này của cậu
Kha Nguyệt vẫn không chút để ý nói tiếp với các bạn học nam ‘‘Hôm nay các cậu vất vả rồi, tớ thay mặt Triệt Triệt mời các cậu đi ăn nhé!” Các bạn học bối rối cười khan ‘‘Haha không cần khách sáo, cố thiếu với chúng tôi đêu như người một nhà cả mà.”
Kha Nguyệt vẫn cố chấp mời, các bạn học nam thấy không ổn liên quay sang nhìn cố Minh Triệt Quả nhiên thấy cố Minh Triệt nhíu mày:‘‘Cậu vê đi, chúng tôi không cần.”
Kha Nguyệt thất vọng Bạn học Đinh thấy tình huống có vẻ ngại ngùng liên lên tiếng giải vầy cho Kha Nguyệt
Bình luận facebook