• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full EM GÁI CỦA GIAN THẦN (2 Viewers)

  • Chương 32: Mẫu tử chiến tranh

Một lúc sau, Lý Tu Tùng tiến vào noãn các không nói một lời nào, liền lập tức quỳ xuống trước mặt Dương Thị.



Dương Thị nhìn thấy hắn ta như thế, bà giận đến run người: " Ngươi vẫn còn có ý nghĩ đó, muốn đến đây cầu xin ta cho tiểu nghiệp chướng kia được đi học sao?"



Nghe bà nói xong, Lý Tu Tùng chỉ cúi đầu, nhỏ giọng nói: " Xin mẫu thân đừng nói Nguyên nhi như vậy. Mặc kệ có như thế nào, Nguyên nhi cũng là nhi tử của ta."



" Nhi tử của ngươi?" Dương Thị cười lạnh, " Đứa nhi tử tốt này của ngươi, vừa sinh ra đã khắc chết phụ thân ngươi. Ngươi không nghe Đại Giác Pháp Sư nói sao, nó là khắc tinh, sẽ khắc chết gia đình, còn hại nước hại dân, cái thứ nhi tử như vậy ngươi còn muốn nhớ tới làm gì? Lúc trước khi nó vừa sinh ra ta nên bóp chết nó cho xong."



Lý Tu Tùng nghe vậy lại càng cúi thấp đầu. Nhưng mà hắn ta vẫn lên tiếng giải thích: " Mẫu thân, người không nên vì một lời nói của gã hoà thượng mà chán ghét Nguyên nhi. Nguyên nhi, dù sao cũng là tôn nhi của người. Hơn nữa chuyện của phụ thân chắc chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi, người đừng cứ đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Nguyên nhi."



Bang một tiếng, Dương Thị đập tay thật mạnh lên bàn Kháng Trác làm tách trà trên bàn run động mạnh tạo ra tiếng vang lớn.



Lý Lệnh Uyển cũng bị động tác này của bà làm cho giật mình. Nhưng sau đó nàng liền bình tĩnh lại, tiếp tục nghe bà nói đến việc của Lý Duy Nguyên.



" Ngươi dám vì cái thứ nhi tử như vậy, mà chống đối lại lời nói của ta sao? Cho ngươi ăn học nhiều năm như thế ngươi đều mang cho chó ăn hết rồi à?"



Lúc Dương Thị tức giận quả nhiên lời nói càng ngày càng cay nghiệt, " Hơn nữa đối với lời nói của Đại Giác Pháp Sư mà ngươi cũng dám nghi ngờ? Đại Giác Pháp Sư chính là một cao tăng, những người được ngài đoán mệnh đều không sai một ai."



Lý Lệnh Uyển ngồi bên cạnh nghe ba nói như vậy,cảm thấy bản thân thật mất mặt.



Lúc trước nàng chợt có một ý tưởng sẽ cho một cao tăng đắc đạo gặp nữ chính, tiên đoán tương lai của nữ chính, sau này sẽ trở thành dưới một người mà trên vạn người, cho nên nàng mới tạo ra nhân vật Đại Giác Pháp sư này.



Đại Giác Pháp Sư mà có thể đoán mệnh chuẩn như vậy sao. Hắn nói Lý Duy Nguyên là khắc tinh, tương lai vô luận thế nào cũng sẽ hại cả nhà, đối với quốc gia là một đại hoạ.



Còn nói nữ chính Lý Lệnh Yến có mệnh phượng hoàng, tất nhiên cuối cùng những chuyện đó đều trở thành sự thật.



Nhưng mọi chuyện đều là do một tay nàng viết ra, người thật sự đoán mệnh chuẩn nhất chính là người hiện tại đang an vị bên cạnh lão thái thái đây này, cho nên làm ơn lão thái thái đừng nói đến vị Đại Giác Pháp Sư kia nữa.



Lão thái thái vẫn cứ luôn miệng nói với hắn: " Vì sao ngươi lại ăn nói bất kính với Đại Giác Pháp Sư như vậy? Phật Tổ trên cao mà biết được sẽ trách phạt ngươi cho xem."



Lúc này Lý Tu Tùng vẫn cúi thấp đầu. Dương Thị mắng hắn đến mỏi miệng, bà chẳng còn kiên nhẫn nữa liền vẫy tay đuổi hắn đi: " Thôi được rồi, ngươi trở về đi."



Nhưng Lý Tu Tùng quỳ mãi chẳng chịu đứng dậy, giọng nói tuy nhỏ nhưng cực kì kiên quyết: " Mẫu thân, ngày nào người còn chưa đồng ý cho Nguyên nhi đi học, nhi tử sẽ quỳ gối ở đây cho đến khi người đồng ý."



Dương Thị thật sự đã nổi nóng, bà cầm chặt chuỗi Phật châu trong tay quăn vào đầu của Lý Tu Tùng nói: " Ngươi mà cũng dám uy hiếp ta sao? Được, được lắm nếu ngươi thích quỳ thì ngươi cứ việc đi ra bên ngoài mà quỳ. Dù cho ngươi quỳ đến chết, người làm mẫu thân như ta đây cũng sẽ không đau lòng."



Nghe xong Lý Tu Tùng trầm mặc, hắn liền đứng dậy đi ra bên ngoài cũng không nhìn đến Dương Thị một cái.



Lý Lệnh Uyển quay đầu, nhìn xuyên qua cửa sổ quan sát khung cảnh ở bên ngoài, quả thật nàng nhìn thấy Lý Tu Tùng đang quỳ gối trong sân viện.



Trong nội tâm của Lý Lệnh Uyển không biết cảm giác của mình đối với Lý Tu Tùng là loại cảm giác gì.



Nàng nhìn lại đến Dương Thị, trên mặt bà giận đến đỏ bừng, nàng liền bước xuống giường, nhặt lại chuỗi Phật châu đem đến cho bà, nàng lại nhẹ nhàng đấm chân cho bà.



Lúc này tốt nhất nàng không nên nhắc lại chuyện để Lý Duy Nguyên đi học, nếu nói đến chuyện đó chính là tự mình đâm đầu vào trong họng súng rồi còn gì.



Nhưng nàng không hề có ý định muốn đâm đầu vào họng súng đâu, bất quá họng súng tự tìm đến nàng.



Trong lòng Dương Thị đang tức giận, cho nên bà nhìn thấy gì đều cũng không vừa mắt. Rõ ràng vừa rồi bà còn rất vui khi nhìn thấy Lý Lệnh Uyển trở nên hiểu chuyện, biết nghe lời, là người biết lý lẽ.



Nhưng bây giờ ba lại trầm mặc quát nàng: " Đừng tưởng ta không biết mấy ngày gần đây cháuthường qua lại với cái tiểu nghiệp chướng đó."



Nghe bà nói như thế, Lý Lệnh Uyển liền co rúm người lại. Nàng thực sự bất ngờ vì sao lão thái thái lại biết được việc này.



Tiểu viện của Lý Duy Nguyên nằm ở một nơi cực kỳ hẻo lánh, hơn nữa lúc nàng đi đến đó đã cận thận quan sát xem có ai theo dõi mình không, khi xác định không có ai nàng mới đi đến đó kia mà.



Chỉ là mấy ngày trước nàng có nhờ Nhị ca của Tiểu Phiến ra bên ngoài mua một ít đồ để trang trí lại tiểu viện của Lý Duy Nguyên mà thôi.



Nàng cũng đã dặn dò Nhị ca của Tiểu Phiến phải làm thật bí mật không để người khác biết được.



Nhưng hiện tại làm sao Dương Thị có thể biết được chuyện này? Ý tứ của Dương Thị, chính là từ lâu bà đã sớm biết nàng cùng Lý Duy Nguyên thường xuyên qua lại.



Qua chuyện này, Lý Lệnh Uyển phát hiện ra trong Di Hoà Viện của mình chắc chắn có nội gián.



Nhưng gần đây nàng chỉ thân cận cùng Tiểu Phiến và Tiểu Ngọc, nếu trong Di Hoà Viện có người cố tình chú ý đến nhất cử nhất động của nàng, thì tất nhiên cũng sẽ phát hiện ra một chút manh mối. Sau đó liền đi nói cho Dương Thị biết.....



Nghĩ đến việc này Lý Lệnh Uyển liền có chút tức giận. Nhưng hiện tại không phải là thời điểm để nàng tức giận, nàng đang yếu thế, lại còn bị người khác phát hiện ra sơ hở, cho nên nàng cần bình tĩnh tìm cách giải quyết trước đã.



Nàng hiểu rõ Dương Thị vốn không phải là kẻ ngốc, nếu nàng cố giải thích chỉ làm bà thêm tức giận mà thôi.



Vì thế Lý Lệnh Uyển vội đứng dậy, quỳ xuống trước mặt bà, nàng vừa khóc vừa nói: " Tổ mẫu, đúng là gần đây cháu thường xuyên qua lại với đại ca. Bởi vì trong lòng cháu cho rằng, lần trước ở trong vườn mai đại ca đã cứu cháu. Nếu không có huynh ấy, đứa cháu này của tổ mẫu sớm đi đời nhà ma rồi, làm sao còn sống tới giờ này mà hầu hạ tổ mẫu được?



Sau khi vết thương trên đầu cháu đã tốt hơn, con chợt nghĩ làm người thì phải biết hai chữ nhớ ơn, nếu không thì có khác gì súc sinh đâu?



Đại ca lại còn là ân nhân cứu mạng của cháu, tất nhiên trong lòng cháu muốn đền đáp huynh ấy một chút, cho nên khi cháu nhìn thấy hoàn cảnh đáng thương của huynh ấy, cháu không chịu nỗi nênmuốn giúp đỡ đại ca một chút. Tổ mẫu, bà cũng không nên la cháu như thế, cũng không cần cảm thấy trong lòng không vui vì đứa cháu gái này."



Nói xong nàng liền di chuyển bằng đầu gối đến trước mặt ý Dương Thị, ôm chân bà mà khóc lớn.



Nàng thể hiện một bộ dạng uất ức, nàng không tin Dương Thị sẽ không bị bộ dạng này của nàng làm cho kinh hãi.



Dù gì nàng cũng chỉ là một đứa bé tám tuổi, lại khóc đến thương tâm như vậy, miệng lúc nào cũng nói tổ mẫu, bà ngàn vạn lần đừng bỏ mặt cháu. Cho dù Dương Thị ý chí sắt đá đến thế nào cũng phải mềm lòng.



Vì vậy bà thở dài một hơi, đưa tay đỡ Lý Lệnh Uyển đứng dậy, kéo nàng ngồi lên giường, bà cầm khăn tay lau nước mắt cho nàng, thở dài nói: " Cho dù như thế nào, cháu biết đến hai chữ nhớ ơn này cũng là một điều tốt. Con cháu của Lý gia chúng ta, phải nên như vậy."



Dương Thị dừng một chút lại thở dài lần nữa nói: " Nhưng đại ca của cháu là người như thế nào cháu cũng hiểu mà, đứa nhỏ này có mệnh khắc tinh. Chính Đại Giác Pháp Sư đã nói nó sẽ khắc chết những người bên cạnh nó, sau này cháu nên ít tiếp xúc với nó đi, bằng không cháu sẽ gặp nguy hiểm. Tổ mẫu cũng chỉ vì lo cho cháu thôi."



Lý Lệnh Uyển khóc đến mũi nhỏ cũng trở nên ửng hồng, nàng giương đôi mắt còn ngấn lệ nhìn Dương Thị: " Tổ mẫu, không có chuyện như vậy đâu. Đại ca đối với cháu tốt lắm. Còn nhớ ngày mười bốn tháng giêng, cháu đã nói với tổ mẫu cháu không được khỏe muốn ở lại viện nghỉ ngơi, nhưng trong lúc nhàm chán, cháu liền đi đến phía sau hoa viên ngắm cảnh.



Nhưng không hiểu vì sao thế tử của Quãng Bình hầu phủ từ đâu xông đến làm cháu té ngã đập đầu xuống đất. Cũng may lúc ấy có đại ca, huynh ấy thấy vậy liền đỡ cháu đứng dậy, còn xoa khối u bị sưng ngay sau ót cho cháu. Tổ mẫu, nếu ngày đó không có huynh ấy, cháu cũng không biết mình phải làm thế nào. Cho nên cháu cảm thấy đại ca sẽ không làm cháu gặp nguy hiểm đâu, huynh ấy cũng không khắc cháu đâu, đại ca chính là phúc tinh của cháu thì có."



Sau đó nàng giơ hai tay trước mặt Dương Thị nói: " Tổ mẫu, bà nhìn xem, cháu cùng đại ca thân thiết cũng đã ba bốn tháng, nhưng hiện giờ cháu không phải đang yên lành đứng trước mặt bà sao, không thiếu tay cũng không thiếu chân, cũng chẳng bị bệnh không phải sao? Cho nên con cảm thấy, lời của cao tăng nói có thể nghe nhưng cũng không thể tin hoàn toàn được đâu, bà xem cháu nói có đúng không?"



Dương Thị nghe nàng nói xong, vẻ mặt bà suy tư nhìn nàng, nhưng lại chẳng nói gì.Trời cũng đã bắt đầu tối, trong phòng các nơi đều được thắp đèn, hành lang ngoài sân đâu đâu cũng là ánh sáng của đèn lồng.



Thời tiết đầu xuân gió se se lạnh thổi qua cánh cửa sổ kêu kẽo kẹt. Sau đó bà liền kêu nàng đứng lên.



Lý Lệnh Uyển liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một chút, nàng thấy Lý Tu Tùng vẫn kiên trì quỳ ở đó.



Sống lưng hắn thẳng tắp, gió đêm thổi lên tóc hắn khiến cho một vài sợi tóc rơi xuống, thân thể hắn ốm yếu, gương mặt tái nhợt. Trong lòng nàng chợt dâng lên một sự chua xót.



Nàng quay đầu nhìn Dương Thị, bà vẫn nhắm chặt hai mắt vừa niệm kinh tay thì lần xâu chuỗi Phật châu.



Hiện tại Song Hồng cùng Song Dung dẫn theo tiểu nha hoàn đang dâng đồ ăn lên đây, bọn họ nhanh tay đặt thức ăn lên bàn Kháng Trác, đem đến tận giường cho bà.



Lúc này Dương Thị mở mắt ra, nhìn đến Lý Lệnh Uyển: " Hôm nay tổ mẫu ăn chay, không có thức ăn ngon cho cháu ăn đâu."



Mới vừa rồi Lý Lệnh Uyển nói rằng đã mấy ngày không gặp mặt tổ mẫu, trong lòng nhớ tổ mẫu vô cùng, cho nên muốn ở lại đây thật lâu để trò chuyện cùng tổ mẫu, còn nói muốn ăn xong cơm tối mới chịu trở về, Dương Thị cũng đồng ý.



Lý Lệnh Uyển nghe vậy liền vội cười nói: " Cháu cũng sẽ ăn chay giống tổ mẫu."



Song Hồng cùng Song Dung thay phiên múc cháo vào chén ngọc bích đem đến cho Dương Thị và Lý Lệnh Uyển.



Dương Thị đã cao tuổi, cơm tối dùng nhiều dầu mỡ sẽ tiêu hoá không tốt, cho nên bữa tối chỉ luôn dùng cháo.



Sau khi Song Dung đưa chén cháo đến tay Lý Lệnh Uyển, nàng liên nhận lấy chén cháo, trong tay cầm lấy muỗng bạc cùng đũa tre bắt đầu dùng bữa.



Hôm nay Dương Thị ăn chay, nên thức ăn trên bàn cũng không phong phú lắm, bất quá chỉ có một dĩa mì xào chay, một đĩa củ cải xào, cùng một đĩa đậu que xào mà thôi.



Lý Lệnh Uyển biết Dương Thị là người coi trọng quy củ, cho nên nàng chỉ tập trung dùng cơm không lên tiếng, trong lúc dùng cơm còn phải cẩn thận dè dặt để chiếc đũa không đụng chén, cố gắng không được phát ra âm thanh.



Lúc đang dùng cơm, nàng nghe được bên ngoài có một tiểu nha hoàn nói chuyện hơi lớn tiếng.



Dương Thị liền nhíu mày, vẻ mặt âm trầm quay đầu phân phó Song Hồng: " Ngươi đi ra ngoài xem thử, đứa tiểu nha hoàn nào không hiểu phép tắc đang nói chuyện? Đưa nàng đến quản sự ma ma vả miệng mười cái."



Song Hồng biết bà đang không vui, vội vàng cung kính đáp ứng, sau đó vén rèm đi ra ngoài. Chỉ một lúc sau bên ngoài liền yên tĩnh trở lại, ngay sau đó Song Hồng cũng trở quay về.



" Hồi bẫm lão thái thái." Song Hồng cũng không dám nói đùa nịnh nọt với Dương Thị như ngày thường, phải nói năn cực kì cẩn thận. " Vừa rồi, nô tì đã đi ra ngoài xem qua, bởi vì ngoài trời bỗng nhiên có tuyết rơi, nên tiểu nha hoàn đó cảm thấy ngạc nhiên, nàng muốn đi kêu người khác đến cùng xem, cho nên mới nói chuyện ồn ào như vậy.



Nô tì thấy thế đã mắng nàng một trận, cũng đã kêu người đưa nàng tới ma ma quản sự, theo như lời phân phó của lão thái thái, còn kêu vả miệng mười cái"



Dương Thị nghe xong cũng chẳng lên tiếng, chỉ quay đầu nhìn về hướng cửa sổ.



Ngay sau đó Lý Lệnh Uyển cũng nhìn theo hướng đó. Quả nhiên ngoài trời đang có tuyết rơi. Những bông tuyết trắng xoá được gió đêm thổi rơi lả tả, Lý Tu Tùng vẫn quỳ ngay ngắn nơi đó cũng chẳng có ý định rời đi.



Dương Thị nhìn như thế liền thở dài, lập tức trong lòng nàng liền hiểu rõ, tất nhiên bà đã mềm lòng.



Dù sao Lý Tu Tùng cũng là nhi tử do mình sinh ra, nhìn thấy hắn vẫn quỳ gối ở bên ngoài, trong lòng bà cũng đau xót, chỉ là bà không muốn nhượng bộ về chuyện này mà thôi.



Nếu hiện tại bà đã mềm lòng, nàng chỉ cần cấp bậc thang cho bà đi xuống là được.



Vì thế Lý Lệnh Uyển vội buông đôi đũa trên tay, đi xuống giường, nàng liền quỳ xuống trước mặt Dương Thị.



Song Hồng cùng Song Dung thấy nàng quỳ xuống cũng vội vàng quỳ theo.



" Tổ mẫu," giọng nói nghẹn ngào như khóc của Lý Lệnh Uyển vang lên, " Cầu xin bà hãy cho đại bá vào trong. Bà nhìn xem trời đã tối, lại còn có tuyết rơi cùng gió lớn, đại bá quỳ bên ngoài lâu như vậy, chắc chắn sẽ dễ sinh bệnh. Đến lúc đó đại bá ngã bệnh, trong lòng tổ mẫu cũng cảm thấy đau lòng không phải sao?"



Song Hồng cùng Song Dung lặng lẽ nhìn nhau. Các nàng cũng đã hầu hạ bên cạnh Dương Thị mấy năm, làm sao không hiểu được tâm tư của Dương Thị.



Các nàng cũng biết hiện giờ bà đã mềm lòng, hơn nữa còn có Tam tiểu thư ở đây cầu xin, các nàng còn sợ gì?



Vì thế Song Hồng cùng Song Dung cùng dập đầu với Dương Thị nói: " Lão thái thái, xin người cho đại lão gia đi vào bên trong đây đi ạ"



Lý Lệnh Uyển nghĩ, nàng đã cấp cho bà cái bậc thanh cũng đủ lớn rồi nhỉ? Hẳn là Dương Thị sẽ bước xuống thôi?



Đúng như nàng dự đoán, Dương Thị thở dài lên tiếng phân phó Song Hồng cùng Song Dung: " Hai người các ngươi, đi ra ngoài kêu đại lão gia vào đây." Giọng nói của bà tràn đầy mệt mỏi.



Song Hồng cùng Song Dung cung kính lên tiếng, sau đó các nàng liền đứng dậy, vén rèm ra khỏi phòng đi kêu Lý Tu Tùng tiến vào.



Lý Lệnh Uyển vẫn quỳ như cũ, không có lệnh của Dương Thị làm sao nàng dám tự tiện đứng lên.



Nhưng không hiểu là do Dương Thị quên bảo nàng đứng dậy, hay là vì nàng năm lần bảy lượt cầu xin cho Lý Tu Tùng không để cho bà chút mặt mũi nào, cho nên bà không lên tiếng kêu nàng đứng dậy, vì thế nàng vẫn tiếp tục quỳ gối.



Thực nhanh Lý Tu Tùng cũng đã vào phòng. Sắc mặt hắn so với buổi chiều nàng nhìn thấy càng thêm tái nhợt.



Sau khi hắn tiến vào ánh mắt cũng nhìn thoáng qua Lý Lệnh Uyển, nàng cũng đang quỳ gối trên mặt đất, hắn cũng muốn quỳ xuống.



Đột nhiên hắn nghe thấy Dương Thị cất tiếng không hề mang âm thanh giận dữ nói: " Ngươi đứng lên đi."



Lúc này Lý Tu Tùng đứng lên, chẳng lên tiếng Dương Thị nhìn hắn chằm chằm.



Lý Tu Tùng là đứa con đầu tiên bà sinh ra, tuy rằng hắn là người không nổi bật nhất trong số ba đứa con của bà, tính tình quá nhu nhược.



Nhưng chẳng thể nghi ngờ hắn là người đứa con nghe lời nhất, hiếu thảo nhất trong ba người con của bà.



Hơn nữa người làm mẫu thân như bà làm sao không hiểu rõ những rung động trong tâm tình của mình, cho nên tình cảm bà dành cho Lý Tu Tùng cũng có chút khác biệt.



Nghĩ đi thì cũng nghĩ lại, bà không biết tình cảm của mình dành cho đứa nhi tử đầu tiên này loại cảm tình gì, còn Lý Tu Tùng đối với Lý Duy Nguyên cũng là cảm tình gì?



Vứt bỏ cũng chẳng được, buông tay cũng chẳng xong, nhưng nhìn hắn chịu khổ bà liền cảm thấy đau lòng.



Dù sao Lý Duy Nguyên cũng là trưởng tử đầu tiên của Lý Tu Tùng, Dương Thị nghĩ đến đây chỉ biết thở dài một hơi.



Sau đó với vẻ mặt mệt mỏi, bà phẩy tay với hắn, nói: " Chuyện ngươi cầu xin, ta tạm thời đồng ý."



Lý Tu Tùng nghe xong, lập tức ngẩng đầu lên với vẻ mặt bất ngờ, trong mắt hắn lại ngấn lệ, kích động nói: " Đa tạ mẫu thân."



Dương Thị vẫn phẩy tay, vẻ mặt mệt mỏi như cũ nói: " Ta nói trước. Ta cũng chỉ tạm thời đồng ý cho nó được đến học đường để học mà thôi, nếu sau này đúng như lời Đại Giác Pháp Sư nói, nó có mệnh khắc tinh, nếu các tôn nhi khác cùng nó ở bên nhau xảy ra nguy hiểm gì, ta sẽ không bao giờ cho nó đi đến học đường để học nữa. Không chỉ thế, sau này nó cũng không được ở lại trong phủ, ta lập tức đưa nó đến chùa, ngày đêm thắp hương cho Phật Tổ."



Ngụ ý của bà chính là muốn cho Lý Duy Nguyên xuất gia làm hoà thượng. Lý Tu Tùng nghe vậy nóng nảy, vội nói: " Mẫu thân...."



Nhưng hắn chưa kịp nói ra Dương Thị liền trầm mặc, ngữ khí cũng kiên quyết nói: " Việc này cứ quyết định như vậy."



Tiếp theo sau lại nói: " Hôm nay bị ngươi quấy rầy một ngày ta cũng mệt mỏi rồi, ngươi cũng vậy, trở về sớm nghỉ ngơi đi."



Lý Tu Tùng cũng không dám nói thêm gì nữa, lập tức cung kính lên tiếng, hắn chợt nhìn thoáng sang Lý Lệnh Uyển, sau đó hắn liền xoay người rời đi.



Dương Thị nhìn về Lý Lệnh Uyển còn đang quỳ dưới đất, hỏi nàng: " Cháu hiểu được vì sao từ nãy đến giờ ta vẫn bắt cháu quỳ không?"



Trong lòng nàng cảm thấy khổ sở cùng ủy khuất. Rõ ràng Dương Thị chính là nhân vật trong quyển truyện mà nàng sáng tạo ra mà.



Lúc trước nàng chỉ tả về bề ngoài của lão thái thái trong truyện mà thôi, nàng không nghĩ đến hiện tại nàng lại xuyên vào đây gặp mặt lão thái thái bằng xương bằng thịt như vậy.



Lý Lệnh Uyển phát hiện chính mình không thể nhìn thấu tâm tư của lão thái thái.



Nhưng dù sao nàng nghĩ rằng, lão thái thái này cũng đã sống đến từng tuổi này, bà ăn muối còn nhiều hơn nàng ăn cơm chuyện lớn bé gì chưa từng trải qua, nàng không nhìn thấu tâm tư của bà cũng là chuyện bình thường.



Nghĩ như vậy nàng lại cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều. Nàng liền thành thành thật thật, quy quy củ củ lắc đầu: " Cháu không biết ạ"



Dương Thị nhìn nàng một chút, sau đó mới chậm rì rì nói: " Đừng tưởng tổ mẫu già rồi mà cháu muốn gạt ta. Bà già này ăn muối nhiều hơn cháu ăn cơm đấy, chuyện gì ta chưa từng trải qua, cháu cho rằng cháo có thể lừa gạt ta sao?



Hôm nay cháu nói nhớ ta chỉ đơn giản muốn đến gặp ta thôi sao? Chẳng phải vừa rồi khi



cháu đến học đường không nhìn thấy đại ca của cháu, cho nên cháu mới đến đây muốn cầu xin ta cho nó được đi đến học đường có đúng hay không?"



Lý Lệnh Uyển......



Nàng còn biết nói cái gì? Cũng chỉ cười hì hì lấy lòng: " Tổ mẫu đúng là có hoả nhãn kim tinh, chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấu cháu gái có ý đồ gì. Đúng là trên đời ai không ai có thể so sánh với cơ trí của bà, cháu gái mà giở trò gì thì bà chỉ cần liếc mắt một cái đều có thể nhìn thấu hết rồi."



Đúng là trong lòng đau khổ nha. Lý Lệnh Uyển muốn khóc nước mắt chảy thành sông mà. Dương Thị khẽ hừ mũi một tiếng, bất quá vẻ mặt so với lúc nãy tốt hơn một chút. Làm sao không tốt lên chứ, được người khác khen tất nhiên là vui vẻ, hơn nữa còn được một đứa nhóc nịnh nọt.



Bà nhìn thoáng qua Lý Lệnh Uyển, sau đó dùng ngữ khí ghét bỏ nói: " Được rồi, mục đích của cháu cũng đã đạt được rồi, cũng đừng trước mặt bà già này quỳ nữa. Đứng lên đi, mau trở về phòng tắm rửa nghỉ ngơi, ngày mai còn phải dậy sớm đi học."



Lý Lệnh Uyển lập tức đứng dậy, nhưng không có đi ngay, ngược lại nàng dựa sát vào người Dương Thị, cười hì hì nói: " Tổ mẫu, cháu không đi, hôm nay cháu muốn hầu hạ bà ngủ."



Dương Thị trừng mắt nhìn nàng một cái nói: " Bà già này không cần cháu hầu hạ. Cháu còn không mau đi? Lần trước ta chính là làm năm cây roi mây, ta tặng cho bốn vị phu tử mỗi người một cây, ta còn để lại cho mình một cây, để ta kêu người mang tới đây, cho cháu nếm thử cảm giác bị đánh là như thế nào được không?"



Lý Lệnh Uyển nghe xong liền lè lưỡi, sau đó lại nói: " Tổ mẫu hôm nào rãnh rỗi cháu lại đến thăm người."



Dứt lời nàng nhảy xuống giường gỗ, xoay người chạy đi, giống như con thỏ nhỏ. Dương Thị nhìn thấy bộ dạng của nàng như vậy, bà liền cười. Nhưng sau khi cười xong sắc mặt bà trở nên nghiêm túc.



Tuy rằng ba thích Lý Lệnh Uyển như bây giờ, cảm thấy nàng cái gì cũng tốt, đúng là một tiểu khả ái, hận không thể đặt nàng ở đầu quả tim, nhưng trong đầu lại cảm nhận có gì đó không hợp lý.



Tựa như sau một đêm bỗng nhiên nàng trở nên hiểu lý lẽ như vậy, nhớ lúc xưa tính tình kêu căng ngang ngược nhưng bây giờ lại hoàn toàn thay đổi.



Trên đời làm gì có ai sau một đêm thay đổi long trời lở đất như thế? Dương Thị chậm rãi lần chuỗi Phật châu trong tay, trên mặt vẫn thể hiện vẻ suy tư.



*



Lý Lệnh Uyểnh cùng Tiểu Phiến rời khỏi cửa của Thế An Đường, bên ngoài tuyết vẫn còn rơi lả tả.



Trong tay Tiểu Phiến cầm một chiếc đèn lồng để chiếu sáng, nhưng nàng ta đi được hai bước thì tiểu thư của nàng ta đột nhiên dừng bước.



Tiểu Phiến liền quay đầu lại nhìn thấy tiểu thư với vẻ mặt đang suy tư điều gì đó. Nàng ta liền hỏi: " Tiểu thư, người làm sao vậy?" Sau đó nàng nghe được Lý Lệnh Uyển nhẹ giọng thở dài.



Bởi vì Lý Lệnh Uyển cảm giác có chút bất lực. Kỳ thật mà nói, ngay từ đầu trong lòng nàng đối với những người ở nơi này có một chút ý tứ khinh thường, nàng nghĩ bọn họ đều do chính nàng viết ra, nếu nghiêm túc mà nói nàng chính là người sáng tạo ra nơi này.



Nhưng hiện tại nàng dần dần phát hiện bản thân nàng ở tại nơi đây chỉ số thông minh chẳng bằng ai.



Lúc trước nàng chỉ viết những nhân vật đó trên giấy qua từng câu văn, nhưng nào ngờ có một ngày những nhân vật ấy đều trở thành người sống, bọn họ có suy nghĩ có tình cảm.



Hơn nữa nàng còn trải qua nhiều chuyện như vậy, bọn họ sớm đã không còn nằm trong sự kiểm soát của nàng nữa, tất cả mọi người ở đây đều là những người lòng dạ thâm sâu khó đoán.



Nhưng khổ là những việc ấy đều nhắm vào nàng, nàng cảm thấy bản thân chỉ là một người bình thường, trải qua bao nhiêu năm sinh hoạt bình yên, chỉ số thông minh cũng đủ dùng, tại sao nàng lại gặp phải một con cáo già biết nhìn thấu tâm tư như Dương Thị vậy chứ?



Nàng thậm chí còn nghi ngờ bản thân rốt cuộc có thể nhìn thấu tâm tư của người khác hay không. Đừng để đến sau này bị người ta bán đứng cũng không biết. Đầu óc thật mệt mà.



Suy nghĩ một lúc nàng liền thở dài, ngẩng đầu nhìn Tiểu Phiến nói: " Chúng ta tạm thời không trở về Di Hoà Viện, đi đến chỗ của đại thiếu gia thôi."



Trước mắt mà nói, Lý Duy Nguyên làm nàng cảm thấy hắn mới là người thấu hiểu tâm tư người khác nhất, hơn nữa nội tâm lại rất tàn nhẫn, khó thu phục, cho nên nàng cần phải cẩn thận lấy lòng hắn.



Tuy rằng hiện giờ thái độ hắn đối với nàng có tốt hơn một chút, nhưng nàng vẫn cảm thấy lo lắng.



Nàng biết rõ hắn tính tình đa nghi, lại vui buồn bất thường, chỉ cần một chút không cẩn thận cũng có thể chọc giận hắn, như vậy chẳng phải những gì nàng cố gắng làm tất cả sẽ uổng phí hết sao. Cho nên tốt nhất nàng phải ngày ngày tạo nhiều thiện cảm với hắn.



—————-//———-//—————



Khổ thân em Uyển vừa hết anh Nguyên tới lão thái thái thì làm sao em đấu trí lại hai ngừơi đó đây, thôi ráng ôm đùi anh Nguyên chịu cực mai mốt chịu khổ chút.



Bật mí nhỏ sắp tới chương Nguyên ca khóc vì bé Uyển rồi đó nhen!! Chắc các cậu đọc xong chương này cũng biết kẻ nào là nội gián trong Di Hoà Viện rồi hén. Chúc các cậu cuối tuần vui vẻ!! Thứ hai gặp lại
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom