• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full EM GÁI CỦA GIAN THẦN (2 Viewers)

  • Chương 31: Chuyện đi học của Lý Duy Nguyên

Năng suất làm việc của Nhị ca Tiểu Phiến rất tốt, những thứ Lý Lệnh Uyển bảo hắn ta mua chỉ trong vòng vài ngày đã được lặng lẽ đưa tới Di Hoà Viện.



Mỗi lần hắn ta đưa đến một thứ thì Lý Lệnh Uyển lập tức đưa chúng đi đến tiểu viện của Lý Duy Nguyên.



Như vậy mỗi ngày nàng đều có cớ để đi đến tiểu viện của hắn.Chỉ mấy ngày nàng cất công trang hoàn, tiểu viện của Lý Duy Nguyên đã được đổi mới hoàn toàn.



Mùa xuân sẽ có hoa đào nở, mùa hạ có hoa súng ngát hương, mùa thu có hoa quế ngắm nhìn, còn mùa đông lại có hồng mai, nàng chính là muốn một năm bốn mùa Lý Duy Nguyên đều có thể ngắm hoa



Mỗi khi hắn mở cửa phòng nhìn ra bên ngoài sẽ có cây, có hoa, xung quanh còn có cả mùi hương hoa cỏ.



Lại còn có lu cá vàng phía trước cửa sổ, mỗi khi buồn chán hắn có thể ngắm chúng tự do bơi lội, hơn nữa trên cửa sổ treo một lồng chim vàng anh nhỏ mỗi ngày nó đều hót líu lo.



Nàng cảm thấy chỉ có như vậy, thì tâm tình của Lý Duy Nguyên sẽ trở nên dễ chịu hơn, trong lòng hắn cũng không còn những suy nghĩ biến thái nữa.



Lý Lệnh Uyển cực kỳ yêu thích con chim vàng anh lông màu vàng này.



Hiện tại nàng cầm lồng chim trong tay, nhìn Lý Duy Nguyên nói: " Ca ca, muội nghe người ta nói, nếu chăm sóc tốt con chim vàng anh này, qua hai năm nữa nó sẽ thay lông, không còn màu vàng nhạt như hiện giờ mà sẽ trở thành màu hoàng kim."



Trong đầu nàng thầm nghĩ,con chim có màu lông hoàng kim chắc chắn nhìn sẽ rất xinh đẹp nha. Đặc biệt là khi ánh mặt trời chiếu lên màu lông của nó sẽ phát ra ánh sáng rực rỡ.



Lý Duy Nguyên nghe nàng nói vậy, hắn liền ngước mắt nhìn lên, nhìn thấy trong tay nàng cầm một lồng chim nhỏ,vì thế hắn chỉ nhàn nhạt trả lời một tiếng ừ.



Hắn không vui khi thấy ánh mắt Lý Lệnh Uyển cứ mãi ngắm nhìn cái lồng chim đó.



Trước mắt việc nàng quá chú tâm vào cái lồng chim này chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cũng đã khiến hắn cảm thấy không vui. Đối với hắn, dù là thời khắc nào hắn chỉ muốn ánh mắt nàng nhìn mỗi hắn mà thôi.



Vì thế hắn liền đưa tay cầm lấy cái lồng chim, lập tức đem treo nó bên ngoài hành lang.



Hiện tại con chim vàng anh nhỏ cũng không biết rằng, chính mình đã làm cho chủ nhân không vui, nó vẫn cứ vô tư hót ríu rít.



Cẩn đem một chậu nước tới, Lý Lệnh Uyển liền kêu Lý Duy Nguyên: "Ca ca, mau tới đây rửa tay đi."



Lúc trước nàng có nhờ Nhị ca của Tiểu Phiến mua vài chậu kiểng, nàng muốn đặt chúng ở trong phòng, cũng tiện thể đặt luôn xung quanh sân viện.



Nàng còn nhờ hắn mua thêm một ít hạt giống. Tuy rằng vẫn còn đầu xuân, không thể gieo hạt được, nhưng vẫn mua trước thì tốt hơn.



Lý Lệnh Uyển không có việc gì để làm, nàng cảm thấy vô cùng nhàm chán, cho nên nàng nhìn đến Tiểu Phiến cùng Cẩn Ngôn đang luân phiên xới đất.



Lý Lệnh Uyển liền thoáng nhìn Lý Duy Nguyên vẫn ngồi đọc sách trên thư án, thấy hắn cứ chuyên tâm đọc sách, nàng liền kéo hắn ra ngoài cùng phụ giúp bọn họ.



Vận động nhiều sẽ giúp cho cơ thể khỏe mạnh, tinh thần cũng sảng khoái hơn nha. Trước kia nếu có chuyện gì phiền lòng nàng đều chạy bộ. Chạy đến khi thân thể chảy đầy mồ hôi, mới trở về tắm rửa ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại tinh thần cũng trở nên tốt hơn.



Bởi vì muốn trồng hoa cho nên bọ họ mới phải đi xới đất, Lý Lệnh Uyển cùng Lý Duy Nguyên trên tay không thể tránh khỏi việc dính ít bùn đất, Cẩn Ngôn thấy vậy liền đi lấy nước ấm đến cho hai người họ rửa tay.



Trong khi Lý Duy Nguyên cùng Lý Lệnh Uyển rửa tay, hắn nhìn đến đôi tay ngâm trong nước của nàng, ánh mặt trời lại chiếu rọi xuống, nhìn đôi tay nàng trắng tinh gần như trong suốt, bạch ngọc cũng không thể sánh bằng.



Lý Lệnh Uyển rửa tay sạch sẽ, lập tức Tiểu Phiến đứng bên cạnh nhanh tay đưa khăn vải đến cho nàng lau tay.



Sau đó Lý Lệnh Uyển nhận lấy tuỳ ý xoa tay. Tiếp đến nàng lại nghiêng đầu kêu Lý Duy Nguyên: " Ca ca, huynh tới đây đi."



Nghe nàng kêu mình, Lý Duy Nguyên cũng không lên tiếng chỉ yên lặng rửa tay.



Chờ sau khi hắn rửa tay sạch sẽ, Lý Lệnh Uyển liền đem khăn vải trong tay đưa cho hắn. Hắn cầm lấy chậm rãi lau tay.



Bàn tay hắn cũng rất đẹp, trắng nõn lại thon dài nhìn thật cân xứng, cực có khí chất. Ngẫm nghĩ nếu bàn tay đẹp như vậy khi cầm sách hay cầm bút dù trong bất kì ở trường hợp nào cũng sẽ là một hình ảnh đẹp.



Lý Lệnh Uyển cười khen ngợi: " Ca ca, tay của huynh thật đẹp mắt." Nàng thầm nghĩ, nếu có điều gì tốt đẹp thì cần phải khen ngợi, nếu không biết khen ngợi thì làm sao khiến người khác thích mình.



Lý Duy Nguyên ừ một tiếng, nàng nghe thấy trong âm thanh đó có chút vui vẻ, hơn nữa sắc mặt của hắn cũng thể hiện sự vui sướng không ít.



Tất nhiên khi được người khác khen thì tâm tình cũng sẽ tốt hơn. Bất quá Lý Lệnh Uyển chỉ vừa mới khen ngợi hắn một câu nàng liền quay đầu nói chuyện cùng Tiểu Phiến và Cẩn Ngôn, không để ý đến hắn nữa, vì thế tâm tình của hắn vừa mới vui vẻ chợt tiêu tan.



Vì sao nàng luôn đối xử tốt với mọi người như vậy? Nàng không thể chỉ quan tâm một mình hắn thôi sao?



Khi hắn nhìn thấy nàng cùng người khác cười đùa chẳng để ý tới hắn, trong lòng hắn cảm giác thật sự có chút nóng giận.



Chờ sau khi Lý Lệnh Uyển cùng Tiểu Phiến đã rời đi, Lý Duy Nguyên liền lạnh mặt nhìn Cẩn Ngôn nói: "Sau này, nếu Tam tiểu thư đến đây, ngươi không được nói chuyện với Tam tiểu thư."



" Hả?" Vẻ mặt Cẩn Ngôn mờ mịt nhìn Lý Duy Nguyên. Hắn chỉ cho rằng, bởi vì thiếu gia không thích Tam tiểu thư, cho nên không cho phép hắn nói chuyện cùng Tam tiểu thư.



Nhưng hắn cảm thấy Tam tiểu thư thật sự là người tốt, gần đây Tam tiểu thư vì thiếu gia mà bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy.



Hôm này Tam tiểu thư còn chẳng màng thân phận mình đường đường là thiên kim tiểu thư, còn cùng bọn họ xới đất, nhưng vì sao thiếu gia nhà hắn vẫn không thích Tam tiểu thư vậy?



Vì thế Cẩn Ngôn vội vàng khuyên: " Thiếu gia, Tam tiểu thư là người tốt, ngài tại sao...."



Hắn chưa kịp nói xong đã bị Lý Duy Nguyên ngắt lời, nói: "Sau nay ngươi cũng không được phép nói muội ấy là người tốt." Giọng nói của Lý Duy Nguyên cực kì lạnh lẽo, sắc mặt cũng vô cùng lạnh lùng.



Về việc nàng là người tốt thì chỉ có thể do một mình hắn nói ra, không tới phiên bất cứ người nào nói hết kể cả Cẩn Ngôn hầu hạ bên cạnh hắn cũng vậy.



Lúc này Cẩn Ngôn ấp a ấp úng, không dám nói thêm gì nữa.



Nói xong Lý Duy Nguyên xoay người trở về phòng. Chỉ là khi hắn đi ngoài hành lang, hắn hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua cái lồng chim treo ở đó. Con chim vàng anh vẫn cứ hót líu lo ở trong lồng.



*



Tháng giêng cũng đã trôi qua, lão thái thái liền kêu người ra ngoài thỉnh tiên sinh về đây.Bà muốn mời các tiên sinh dạy học cho các thiếu gia, tiểu thư. Còn mời thêm một ma ma dạy về nữ công cùng cầm nghệ. Như vậy tổng cộng có bốn vị.



Lão thái thái liền sai người dọn dẹp một gian phòng yên tĩnh ở tiền viện, còn chuẩn bị thêm một gian phòng nữa ở ngay phía sau hoa viên.



Mục đích của việc này chủ yếu là, vì bà muốn mỗi buổi sáng đều có thể nghe những tiên sinh giảng cho các thiếu gia cùng các tiểu thư [Tứ Thư],[Ngũ Kinh].



Còn đến buổi chiều thì các thiếu gia vẫn ở lại tiền viện để các tiên sinh dạy văn học. Các tiểu thư thì đến nội viện học nữ công cầm nghệ cùng lễ nghi. Cứ năm ngày học sẽ có một ngày nghỉ.



Lý Lệnh Uyển khi biết tin này, nàng liền kêu rên không thôi. Kiếp trước nàng đã học nhiều năm như vậy, còn vất vả thi đại học chỉ có hai năm tự do làm điều mình thích.



Nàng chủ yếu thích ở nhà sáng tác truyện, bởi vì nàng muốn đem những ý tưởng kỳ lạ của mình truyền tải cho độc giả.



Kết quả hiện tại lại xuyên vào đây, hơn nữa còn phải học tập lại từ đầu mới đúng là khổ. Mỗi ngày đều phải học từ sáng tới tối như vậy, làm sao nàng sống tiếp.



Nhưng nàng còn có thể làm được điều gì? Thật sự trong truyện nàng cũng có viết về đoạn này, nhưng khi ấy nàng chỉ viết đại khái qua loa mà thôi.



Vẫn là câu nói cũ, đúng là nàng lại tự đào hố chôn mình mà.Mặc dù trong lòng nàng chẳng tình nguyện nhưng cũng phải thu dọn đồ dùng để đi học.



Lão thái thái nghĩ rằng, Lý gia vốn cũng là dòng dõi thư hương, cho nên bà đối với các vị tiên sinh cưc kỳ cung kính cùng khách khí.



Mỗi một ngày các vị tiên sinh đến Lý phủ dạy, lão thái thái đều phân phó hạ nhân chuẩn bị một bàn ăn phong phú, còn đích thân ngồi dùng cơm cùng bọn họ.



Trong lúc dùng cơm bà còn nói, mong các vị tiên sinh nghiêm khắc một chút với các thiếu gia, tiểu thư, nên đánh thì cứ đánh nên mắng thì cứ mắng, đừng kiêng kị bất kì điều gì.



Lại đích thân tặng các vị tiên những cây roi mây, nói là dùng để đánh những thiếu gia, tiểu thư nào học hành không chăm chỉ.



Vì thế Lý Lệnh Uyển nhìn chằm chằm vào cái cây roi mây được đặt trên bàn của vị phu tử, nàng thầm chắc lưỡi.Nếu dùng cái này mà đánh vào lòng bàn tay chắc chắn sẽ đau lắm.



Hiện tại trong phòng học này, ngoài trừ Lý Lệnh Uyển, thì Lý phủ còn có sáu tôn bối nữa.



Trong đó Nhị phòng có Lý Lệnh Quyên vừa tròn bốn tuổi, nàng vẫn còn nhỏ nên không cần đến đây học.



Vì thế chỉ còn lại năm người, nhưng Lý Lệnh Uyển nhìn thoáng qua trong phòng học này chỉ bày biện bốn bàn học mà thôi.



Lý Lệnh Uyển liền nhìn thôi cũng hiểu rõ, lão thái thái không có ý định muốn Lý Duy Nguyên đến đây học tập.



Tuy rằng Lý Duy Nguyên là trưởng tôn, nhưng với lão thái thái mà nói hắn còn chẳng bằng một gã sai vặt.



Chỉ vì bà cho rằng, hắn còn mang trong người huyết mạch của Lý gia, hơn nữa Lý Tu Tùng lại khổ sở cầu xin cho hắn như vậy.



Cho nên bà mới đồng ý cấp cho hắn một tiểu viện ở một nơi hẻo lánh, mặc cho hắn tự sinh tự diệt, tất nhiên làm sao bà có thể để cho hắn tới đây học chứ?



Lý Lệnh Uyển không biết mình nên làm cái gì bây giờ. Trong truyện cuối cùng Lý Duy Nguyên cũng sẽ được tới đây học. Nếu hắn không học thì làm sao có thể đi thi khoa cử?



Nhưng vốn dĩ trong truyện, ngay từ đầu lão thái thái đã không có ý định cho Lý Duy Nguyên đi học, chỉ vì Lý Tu Tùng quỳ ngối cầu xin lão thái thái ba ngày ba đêm, khi ấy bà mới đồng ý. Hiện tại thì....



Bởi vì trong truyện nàng chỉ viết sơ lược đoạn này, cho nên nàng cũng không biết rõ những chi tiết trong đó. Hiện giờ Lý Lệnh Uyển đối với tình huống phát sinh này làm cho nàng khá luống cuống.



Vì thế sau một ngày học tập kết thúc, nàng không quay về Di Hoà Viện, liền đi đến Thế An Đường gặp lão thái thái.



Nếu Lý Duy Nguyên đã nói, sau này hắn sẽ bảo vệ nàng thì nàng nguyện tin tưởng hắn.



Dù sao tương lại còn có nam chính, nam phụ thứ nhất, nam phụ thứ ba, cùng với nam phụ thứ N bọn họ đều si mê nữ chính như vậy, có thể bọn họ sẽ vì nữ chính mà gây không ít bất lợi cho nàng.



Hơn nữa nàng cùng nữ chính lại là tỷ muội cùng cha khác mẹ, thân phận đều khác nhau. Sau nay mẫu thân của các nàng chắc chắn sẽ tranh đấu một phen, tất nhiên nàng cùng nữ chính sẽ sinh ra một chút hiềm khích.



Nếu nàng không cẩn thận đắc tội với nữ chính, làm cho nữ chính chạy đến trước mặt nam chính cùng nam phụ thứ nhất khóc lóc kể lể thì sao, e rằng đến lúc đó bọn họ sẽ tìm cách tính sổ với nàng mất, cho nên điều cấp bách nhất bây giờ là nàng cần tìm cho mình một chỗ dựa.



Cái người tương lai sẽ trở thành nguyên tướng khuynh đảo triều chính kia mới là chỗ dựa vững chắc nhất của nàng.



Nghĩ đến kết cuộc sau này của hắn, Lý Lệnh Uyển chợt mỉm cười, nàng là người duy nhất biết được sau này sẽ xảy ra chuyện gì.



Cho nên nàng có thể thay đổi chúng dễ như trong lòng bàn tay, kéo nam chính cùng nam phụ thứ nhất xuống, đưa Lý Duy Nguyên lên là việc không phải không có khả năng.



Nhưng điều quan trọng nhất chính là Lý Duy Nguyên rất thích đọc sách, hắn càng đọc sách thật nhiều thì mới có thể đi thi khoa cử, chỉ có thi đỗ mới có thể tiến vào con đường làm quan.



*



Thế An Đường gồm có ba viện lớn cùng năm gian phòng, chờ sau khi Lý Lệnh Uyển đi qua viện lớn thứ nhất, nàng lại đi đến viện lớn thứ nhì để gặp lão thái thái, khi nàng vừa bước vào sân đã nhìn thấy có người đang quỳ gối ngay giữa sân viện.



Ông ta mặc y phục màu lam bên ngoài choàng áo bông, nhìn từ phía sau thân ảnh ông ta thật là mảnh khảnh. Lý Lệnh Uyển tiến lên nhìn, thì ra người này là Lý Tu Tùng.



Tuy hiện tại đã sớm qua lập xuân lại sắp đến tiết kinh trập, nhưng vào tháng ba thời tiết vẫn còn rét lạnh.



Lúc này Lý Tu Tùng còn quỳ gối ở đây, thân thể run rẩy cả hai tay đều bị lạnh đến đỏ bừng.



Lý Lệnh Uyển liền ngồi xổm xuống trước mặt ông ta, nàng liền kêu một tiếng: "Đại bá."



Lại hỏi ông ta: "Đại bá, người quỳ gối ở đây là gì? Trên mặt đất rất lạnh, người đứng lên đi."



Lý Tu Tùng da mặt trắng nõn, cằm lại nhỏ, nhìn diện mạo thực nho nhã lịch sự. Bất quá mỗi ngày xảy ra nhiều việc không như ý muốn làm cho ông ta vô cùng phiền não, cho nên ông ta suốt ngày mặt ủ mày ê, vì thế hiện tại khoé mắt cùng khoé môi cũng trễ xuống, nhìn là đã biết người có tướng khổ.



Nghe được Lý Lệnh Uyển kêu mình, ông ta cũng không ngẩng đầu lên, cũng không trả lời ngay chỉ yên lặng quỳ ở đó.



Sau một lúc, ông ta ngước nhìn nàng cười ôn hoà nói: " Không sao, đại bá không lạnh. Cháu đến tìm tổ mẫu à? Tổ mẫu của cháu ở trong phòng, ngoài đây gió lạnh lắm, cháu mau vào trong đi."



Lý Lệnh Uyển trầm mặc một lúc, nàng cũng đứng dậy. Đồng thời trong lòng thầm thở dài. Tất nhiên nàng biết rõ Lý Tu Tùng quỳ gối ở nơi này làm gì mà. Chính là vì cầu xin lão thái thái cho Lý Duy Nguyên được đi học.



Hơn nữa Lý Tu Tùng cùng Đỗ Thị là một đôi phu thê tình thâm, bất đắc dĩ phải chia xa vì năm đó gia đình của Đổ Thị lại xảy ra chuyện.



Vì thế Lý lão thái gia cùng lão thái thái bắt ép đưa nàng ta đến am ni cô, hơn nữa Lý Tu Tùng lại là người con có hiếu, tính tình lại nhu nhược.



Cho dù trong lòng ông ta không muốn, nhưng cũng không dám cãi lời phụ mẫu, cho nên ông ta chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn Đỗ Thị bị đưa đến am ni cô.



Sau đó một loạt sự việc lại xảy ra, như việc ông ta phải nhìn Đỗ Thị bị lão thái thái giam cầm, còn bị bắt ép cưới Từ Thị, mọi chuyện đều do một tay phụ mẫu làm chủ, ông ta không dám phản kháng.



Lý Lệnh Uyển không biết phải xem Lý Tu Tùng là dạng người nào nữa. Nhưng không có gì phải nghi ngờ, ông ta chính là một người tốt. Sau này khi ông ta biết được Lý Duy Nguyên không phải là nhi tử thân sinh của mình, cũng không làm khó Lý Duy Nguyên, ngược lại ông ta còn đến xin lỗi Đỗ Thị.



Ông ta còn nói với Đỗ Thị, nếu lúc trước ông ta kiên trì bảo vệ nàng ta, không để cho phụ mẫu đưa nàng ta đến am ni cô, thì cũng sẽ không gặp phải chuyện như vậy, Lý phủ cũng sẽ không bị Lý Duy Nguyên làm cho tan nhà nát cửa.



Nhưng ông ta hối hận thì có ích gì? Mọi chuyện cũng đã quá muộn màng. Bất quá ông ta chỉ là một nhi tử hiếu thảo, tính tình nhu nhược mà thôi, vốn dĩ bản chất ông ta không xấu.



Lý Lệnh Uyển thầm thở dài, đứng dậy tiếp tục đi vào phòng. Tiểu Phiến liền vén rèm cửa lên cho nàng, nàng cúi đầu đi vào trong. Hiện tại Dương thị không ở đại sảnh, bà đang ở noãn các phía đông.



Bà cũng đã lớn tuổi, lại sợ lạnh. Hơn nữa thời tiết hôm nay còn có gió rét, lạnh hơn ngày thường rất nhiều, cho nên bà mới đến đó nghỉ ngơi.



Lý Lệnh Uyển liền đi vào trong noãn các, nàng nhìn thấy Dương Thị nhắm mắt, nằm nghiêng người trên giường hút thuốc phiện.



Mồi lần trời lạnh, xương cốt của Dương Thị đều đau nhức, như lời bà thường nói chính là: " Ta già rồi xương cốt không còn như trước đây nữa, mỗi lần trái gió trở trời thân thể của ta đều đau nhức, nên không còn cách nào khác ngoài hút vài hơi thuốc phiện, mới có thể giảm đau." Vì thế mỗi ngày bà đều dùng chúng.



Tẩu thuốc được làm bằng cây trúc khắc hoa văn tinh xảo, bên trên là nơi dùng để hút thuốc làm bằng mã não, trên thân tẩu thuốc có một nồi đồng nhỏ để bỏ thuốc phiện vào.



Song Hồng đang đứng bên cạnh bà, nàng ta đưa tay cầm giấy mi tử đang cháy, cúi người đặt giấy mi tử lên nồi đồng, bên trong đó chính là thuốc phiền.



Nhìn thấy Lý Lệnh Uyển vén rèm cửa bước vào, Song Hồng liền buông miếng giấy trong tay xuống hành lễ với nàng.



Lý Lệnh Uyển phất phất tay, ý bảo Song



Hồng không cần hành lễ. Sau đó nàng tay chân nhẹ nhàng đi tới, tiếp nhận giấy mi tử trong tay Song Hồng.



Song Hồng nhẹ nhàng lui xuống, ra ngoài phân phó nha hoàn dâng trà cho Tam tiểu thư.



Bên trong phòng, Dương Thị với vẻ mặt hưởng thụ, thỉnh thoảng còn nhả ra một ngụm khói màu trắng. Tuy nàng phải ngửi mùi khói thuốc khó chịu như vậy, nhưng nàng vẫn phải cố gắng chịu đựng.



Cũng may sau một lúc hút thuốc phiện, Dương Thị cảm thấy hơi khát nước, bà muốn uống nước, vì thế liền mở mắt ra lại nhìn thấy Lý Lệnh Uyển.



" Uyển nhi cháu tới lúc nào thế?" Tay bà vịn giường gỗ nghiêng thân người ngồi dậy.



Lý Lệnh Uyển vội buông giấy mi tử trong tay ra, tiến đến đỡ bà. Sau đó nàng đặt một miếng lót sau lưng bà, để bà dựa vào cho thoải mái..



Dương Thị gật đầu, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn nàng: " Uyển nhi của ta thật đúng là càng ngày càng hiểu chuyện."



Bà rất thích những đứa bé hiểu chuyện, cho nên gần đây bà càng thêm yêu thích Lý Lệnh Uyển.



Lý Lệnh Uyển liền nở nụ cười tươi đẹp cùng vẻ mặt thơ ngây nói: " Đều do tổ mẫu biết cách dạy đó mà."



Dương Thị nghe xong liền đưa tay nhéo nhẹ mũi nàng, nói: " Cháu đúng là một tiểu nha đầu mồm mép lém lỉnh, chuyện gì cũng có thể nói được."



Lý Lệnh Uyển cười, sau đó nàng liền đi đến bàn Kháng Trác đem tách trà lên đưa tới cho Dương Thị, mời bà dùng trà.



Chờ sau Dương Thị uống hai ngụm, nàng lại tiếp nhận tách trà đặt lên bàn Kháng Trác. Tiếp đến nàng ngồi xuống đấm chân cho bà.



Dương Thị nhìn nàng đấm chân cho mình với bộ dạng nịnh nọt, bà liền hỏi: " Tại sao hôm nay cháu lại đối với ta ân cần như vậy? Người ta thường có câu vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Nói đi, con đây là muốn xin tổ mẫu điều gì?"



Sau khi nàng bỏ tách trà lên bàn, liền quay lại ngồi xuống đấm chân cho Dương Thị, bỗng nhiên nghe bà nói như vậy, nàng liền ngừng động tác một chút.



Chỉ sau một lúc, nàng cười nhìn Dương Thị nói: " Phận làm cháu gái hầu hạ tổ mẫu là việc đương nhiên, cháu làm sao có ý gì khác?"



Tất nhiên Dương Thị không tin những lời nói này của nàng, bà cười như không cười nhìn nàng.



Trong lòng Lý Lệnh Uyển thầm nghĩ, Dương Thị quả thật là một người khôn khéo, chỉ sợ nàng không nói ra lý do thì chẳng thể lừa gạt được bà.



Vì thế nàng liền suy nghĩ ra một lý do, sau đó nhăn khuôn mặt nhỏ nói: " Tổ mẫu, thật ra, thật ra đúng là cháu có việc muốn cầu xin tổ mẫu."



" Cháu nói đi." Dương Thị nhẹ nhàng bâng quơ nói tiếp: " Ta biết trong lòng cháu tất đang có suy nghĩ quái quỷ gì, cho nên cháu mới ân cần với ta như vậy. Bằng không làm sao cháu lại chạy đến nơi này của ta, vừa hầu hạ ta, còn dâng trà bóp chân cho ta."



Trong lòng Lý Lệnh Uyển cắn răng chửi thầm, bà thật đúng là yêu tinh, nàng cảm thấy chỉ số thông minh của mình khi đứng trước mặt người này chẳng là gì cả.



Vì thế nàng liền dùng tay túm tay áo Dương Thị, tỏ vẻ muốn khóc nói: " Tổ mẫu, cháu không muốn đến học đường nữa đâu. Cháu nhìn thấy cây roi trên bàn của phu tử lòng cháu liền sợ hãi a. Cháu sợ đau lắm."



Dương Thị nghe nàng nói xong không ngăn được liền cười: " Nếu cháu nghe lời phu tử dạy, không gây chuyện, phu tử làm sao có thể đánh cháu?"



Sau đó bà lại trầm mặc nói: " Cháu không muốn đến đó là chuyện không thể. Thân là con cháu của Lý gia, có thể nào đến một chữ cũng không biết? Đến cả nữ công lễ nghi đều không thông? Nếu truyền ra ngoài sẽ bị người khác chê cười. Sau này không được nhắc lại việc này nữa."



Lão thái thái nhìn thấy nước mắt Lý Lệnh Uyển cũng đã rơi, bà liền nhẹ giọng nhu hoà một chút, khuyên nàng: " Hiện tại cháu không muốn đi học, nếu tổ mẫu bắt cháu đi, tất nhiên trong lòng cháu sẽ oán trách ta. Nhưng sau này chờ khi nào cháu lớn hơn, cháu sẽ hiểu được lý do, vì sao hôm nay tổ mẫu lại bắt buộc cháu đi học như thế."



Lý Lệnh Uyển tỏ vẻ mình đã hiểu lời bà nói, sau đó nàng hít hít cái mũi, thể hiện bộ dạng ngoan ngoãn nói: " Vâng, cháu hiểu rồi, tổ mẫu làm như vậy chỉ vì muốn tốt cho cháu mà thôi."



Dương Thị nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn này của nàng, trong lòng bà liền vui mừng.Bà nghĩ rằng nàng rất biết nghe lời, là một đứa bé hiểu lý lẽ.



Dương Thị trong lòng vui vẻ liền bảo Song Hồng: " Đi đem chiếc vòng tay phỉ thuý đưa cho Tam tiểu thư."



Song Hồng vâng một tiếng, sau đó nàng ta liền cầm trên tay một hộp trang sức nhỏ đến đây. Bên trong hộp được lót một cái khăn tay, trên đó lại là một đôi vòng tay phỉ thuý.



Dương Thị đưa tay lấy nó ra, tự tay đeo vào cổ tay của Lý Lệnh Uyển.



Bà cười nói: " Ngũ muội muội của cháu nhìn trúng đôi vòng tay phỉ thuý này, nó đã đến cầu xin ta nhưng ta không cho nó. Cái đứa nhỏ đó tính tình thực sự quá kiêu căng, chẳng hiểu chuyện chút nào, nếu ta cho nó thứ tốt như vậy thì nó cũng sẽ làm hư chúng thôi."



Nói xong, bà lại nhìn đến Lý Lệnh Uyển cười trìu mến: " Cháu gái ngoan, hiện giờ tính tình của cháu trở nên trầm ổn hơn rất nhiều, lại ngoan ngoãn nghe lời tổ mẫu, so với trước kia tốt hơn nhiều. Trong lòng tổ mẫu rất vui, nay đôi vòng tay phỉ thuý này ta tặng cho cháu."



Vốn dĩ Dương Thị không thích những tôn tử chẳng hiểu chuyện, không ngoan ngoãn nghe lời mình.



Tuy trong lòng Lý Lệnh Uyển âm thầm trào phúng, nhưng trên mặt tỏ vẻ cực kỳ vui sướng, nàng hành lễ với Dương Thị nói lời cảm tạ.



Dương Thị nhìn thấy nàng hiểu chuyện như thế, trong lòng lại càng thêm vui vẻ. Hai bà cháu bọn họ ngồi nói chuyện trong chút lát.



Lý Lệnh Uyển từ từ thay đổi chủ đề mà nàng muốn nói với Dương Thị: " Tổ mẫu, vừa rồi khi cháu đi đến đây, cháu có nhìn thấy đại bá quỳ gối trong sân viện. Đại bá làm sai việc gì chọc giận đến tổ mẫu sao, hay là để cháu thay đại bá xin lỗi tổ mẫu có được không? Tổ mẫu cho đại bá đứng lên đi. Thời tiết lạnh như vậy cháu sợ đại bá sẽ bị bệnh, như thế không tốt đâu."



"Hắn không làm chuyện gì sai cả" Dương Thị vẻ mặt nhàn nhạt, " Bất quá chỉ là hắn không chịu nghe lời ta thôi."



Ai nha, không phải lão thái thái đã biết rõ ý nguyện của Lý Tu Tùng sao, vì sao bà còn phải giả vờ như vậy.



Trong lòng nàng lại trào phúng. Nhưng bất quá nàng chợt suy nghĩ lại, chẳng phải những chuyện này đều do một tay nàng viết ra sao, nàng cảm thấy thật phiền phức mà.



" Nhưng, nhưng đại bá quỳ ở nơi đó sẽ dễ sinh bệnh," Lý Lệnh Uyển cảm thấy nếu cứ nói về chuyện Lý Tu Tùng dễ sinh bệnh, biết đâu bà tsẽ ngủi lòng.



Dù sao Lý Tu Tùng cũng do Dương Thị sinh ra, nàng không tin bà sẽ không đau lòng.



" Vừa rồi cháu nhìn thấy đôi tay của đại bá lạnh đến đỏ bừng, mũi cũng đỏ, còn ho khan. Tổ mẫu, trước nay thân thể đại bá không tốt, bà lại bắt đại bá quỳ bên ngoài lâu như vậy, đại bá thật sự sẽ sinh bênh đó."



Dương Thị nghe xong vẻ mặt liền có vài phần lo lắng. Lý Lệnh Uyển rèn sắt khi còn nóng: " Dù sao Đại bá cũng là nhi tử của tổ mẫu, đại bá không nghe lời, thì tổ mẫu cứ kêu đại bá đến trách phạt vài câu là được rồi, cả hai cùng nói chuyện rõ ràng không phải tốt hơn sao, cần gì phải để đại bá quỳ bên ngoài như vậy? Thật sự không tốt."



Dương Thị có lẽ đã nghe đã lọt tai những lời nàng nói. Sau đó bà quay đầu phân phó Song Hồng: " Ngươi đi kêu đại lão gia vào đây."



Lý Lệnh Uyển thở phào nhẹ nhõm. Chờ đến khi Lý Tu Tùng vào phòng, chắc chắn hắn sẽ nói đến chuyện cầu xin cho Lý Duy Nguyên đến học đường.



Đến lúc đó nàng chỉ cần ở bên cạnh giúp đỡ, chuyện này chắc sẽ thành công. Trong truyện gốc cuối cùng Lý Duy Nguyên cũng sẽ được đi học, nhưng lúc ấy cũng xảy ra không ít chuyện đâu.



—————//——-//———————



Cuối cùng cũng đã làm xong một chương nữa rồi!! Có ai hóng không nè
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom