• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU (1 Viewer)

  • Chương 68

CHƯƠNG 68


“Cô!”


Sắc mặt của người phụ nữ lúc xanh lúc trắng.


Lúc này đang là giờ cao điểm đưa trẻ đến trường, ở trước cửa trường mẫu giáo có rất nhiều học sinh và phụ huynh đi ngang qua.


Rất nhiều người đã dừng lại, đứng ở xung quanh vây xem trò hề này, thậm chí bắt đầu chỉ trỏ.


Khuôn mặt của người phụ nữ từ từ đỏ lên, vốn tưởng rằng Tống Hân Nghiên yếu đuối dễ bắt nạt, ai ngờ đối phương lại là người miệng lưỡi sắc sảo.


Cô ta hoàn toàn không phải đối thủ.


Người phụ nữ dắt con trai nhanh chóng bước vào cổng trường: “Chúng ta đi, sau này bớt chơi cùng với loại con hoang này đi, thấy nó thì trốn xa chút. Có bà mẹ ngang ngược độc mồm độc miệng lại không nói lý lẽ như thế, nó có thể không ngổ ngáo bạo lực được chắc? Con không được học theo nó đâu. Dáng vẻ xấu xí khiến người ta chướng mắt thì cũng thôi đi, tính cách còn ghê tởm như vậy…”


Hai người lẩm bẩm rời đi.


Nghe thấy lời nói của người phụ nữ, Tống Hân Nghiên nhíu mày.


Còn Tưởng Minh Trúc thì lộ vẻ mặt mặc kệ.


“Lêu lêu!” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.


Hai cô gái một lớn một nhỏ lặng lẽ cùng lúc làm mặt xấu.


Cùng một động tác, biểu cảm như nhau, giống hệt một cặp búp bê cùng kiểu dáng trong hai phiên bản phóng to và thu nhỏ.


Hai người đều đồng thời cảm thấy đối phương trẻ con.


Nhìn nhau, sau đó phá lên cười rồi đập tay với nhau.


Tống Hân Nghiên đắc chí nhếch khóe miệng lên: “Ranh con mà đòi đấu với chúng ta, cũng không nhìn lại đẳng cấp của mình đi.”


Cô cúi đầu xoa cái mặt nhỏ mềm mại của cô bé: “Hài lòng không bé cưng?”


“Tàm tạm!” Tưởng Minh Trúc nhếch cái miệng nhỏ lên, đáy mắt tràn đầy ý cười.


Cô bé vẫy tay với Tống Hân Nghiên, đeo cặp bước vào nhà trẻ.


Nhìn bóng lưng đáng yêu của cô nhóc, sự dịu dàng trong đáy mắt của Tống Hân Nghiên chợt có thêm vài phần thương xót.


Một đứa bé không có mẹ, cho dù kiên cường mạnh mẽ đến mấy thì trong lòng chung quy vẫn có khoảng trống.


Cô đột nhiên nhớ tới lời của bác sĩ phụ khoa.


Nếu cô thật sự đã từng sinh con thì đứa bé kia hiện giờ cũng hơn ba tuổi rồi, cùng tuổi với Tưởng Minh Trúc, chắc hẳn cũng đang học ở một nhà trẻ nào đó rồi…





Tống Hân Nghiên đi tàu điện ngầm đến một nhà máy gia công mỹ phẩm ở ngoại ô dựa theo lịch trình đã hẹn trước.


Đối phương đã cử một thanh niên nhiệt tình vui vẻ đến tiếp đãi.


“Cô Tống phải không? Chào cô, tôi là giám đốc của nhà máy gia công này, họ Lý, tên Lý Tùng Bân, cô cứ gọi tôi Tiểu Lý là được rồi.”


Tiểu Lý nhiệt tình đưa tay ra.


Tống Hân Nghiên mỉm cười đưa tay ra bắt tay với anh ta: “Chào giám đốc Lý.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom