• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU (1 Viewer)

  • Chương 148

CHƯƠNG 148


“Tớ sắp bị anh ta đuổi ra khỏi nhà họ Tưởng rồi, không có khả năng phim giả tình thật gì nữa đâu.” Tống Hân Nghiên nở nụ cười tự giễu: “Thôi bỏ đi, cứ đi bước nào hay bước đó đã. Giờ tớ chỉ muốn chăm sóc tốt cho ông nội, sau đó đặt một cái kết đẹp cho cuộc thi lần này thôi.”





Bệnh tình của Tưởng Minh Trúc đã dần ổn định lại, cuối cùng Tưởng Tử Hàn cũng có thể bớt chút thời giờ về nhà, tắm rửa thay quần áo.


Ngay lúc anh đẩy cửa đi vào nhà, anh liền nhận ra trong nhà có gì đó khác hẳn.


Ánh mắt Tưởng Tử Hàn đảo nhìn qua tủ giày, chỗ Tống Hân Nghiên thường để giày đã trống không.


Mấy món đồ linh tinh mà bình thường cô thích buộc nó vào rỗ chìa khóa cũng không thấy đâu nữa.


Trong lòng Tưởng Tử Hàn bất giác thấy trống rỗng.


Anh bước vào nhà.


Căn nhà trống vắng lạnh lẽo, sạch sẽ và ngăn nắp đến quá đáng.


Trên chiếc giường nhỏ trong phòng sách, chăn mền được gấp chỉnh tề đặt dưới chân giường, không nhìn thấy bất kỳ một nếp nhăn nào trên gối và ga trải giường.


Cứ như thể chưa từng có ai sống ở đây cả.


Giá sách cũng trống không, những quyển sách chuyên ngành thường được đặt trên đó giờ cũng biến mất.


Tưởng Tử Hàn mở cánh cửa giá sách, vali hành lý bên trong cũng đã không thấy tung tích.


Chợt thoáng có chút mất mát vụt qua lòng anh, anh quẩn quanh vu vơ trong phòng, khi quay ra phòng khách, ánh mắt liền bị thu hút bởi tờ tờ giấy và tấm thẻ ngân hàng đặt trên bàn trà. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.


“Tôi thật sự xin lỗi về chuyện của Minh Trúc. Nếu sau này có cơ hội, tôi nhất định sẽ đền bù cho con bé – Tống Hân Nghiên”


Tưởng Tử Hàn nắm chặt tờ giấy trong tay: “Người phụ nữ này!”


Không phải da mặt cô ấy dày lắm sao?


Tại sao lần này anh bảo cô cút thì cô cút đi thật vậy?


Tưởng Tử Hàn bị chọc tức không nhẹ, cảm thấy trong phòng vừa lạnh lẽo vừa ngột ngạt, khiến người ta không thể ở lâu hơn được nữa.


Tưởng Tử Hàn không còn tâm tư đâu mà tắm rửa thay quần áo, anh xoay người rời khỏi nhà.


Trong phòng bệnh.


Tưởng Minh Trúc quan sát ông ba già mặt mày u ám vừa bước vào cửa của mình: “Về nhà cơ mà, sao chưa thay quần áo đã tới rồi?”


Tưởng Tử Hàn mệt mỏi ngồi trên sô pha, bóp trán: “Lo lắng cho con, đi được nửa đường thì quay đầu.”


Tưởng Minh Trúc nhìn sắc mặt của ba mình, thẳng thừng vạch trần: “Nửa đường quay đầu mà đi lâu đến vậy cơ à. Lão Tưởng, ba về nhà đúng không? Nhưng mà về không gặp được người mình muốn gặp chứ gì?”


Tưởng Tử Hàn nhíu mày, nhướng mắt nhìn con gái: “Sao con biết?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom