• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU (1 Viewer)

  • Chương 144

CHƯƠNG 144


Đã ba ngày rồi mà Minh Trúc vẫn còn chưa tỉnh?


Cô vừa áy náy lại vừa ân hận, nước mắt bỗng trào ra không kiểm soát được.


Một giây trước khi cô mất kiểm soát, trong phòng bệnh truyền ra tiếng thều thào như mèo con của Tưởng Minh Trúc: “Lão Tưởng, ba ồn quá đấy…”


Nước mắt đông cứng lại, người Tống Hân Nghiên cũng lập tức khựng lại theo.


Trong phòng bệnh, giọng Tưởng Tử Hàn đang mắng nhiếc cũng đột ngột dừng lại, tiếng bước chân dồn dập hơi lộn xộn: “Tỉnh rồi à? Đừng nhúc nhích.”


Tiếng chuông báo vang lên.


Tống Hân Nghiên vội lau mắt, nhanh chóng núp vào một góc.


Chỉ mấy giây sau, Cố Vũ Tùng dẫn theo một đoàn giáo sư chuyên gia bước nhanh qua người cô, đi thẳng vào trong phòng bệnh.


Bác sĩ vào mãi chưa ra, Tống Hân Nghiên chờ ở bên ngoài thấp thỏm không yên.


Không biết qua bao lâu, mấy chuyên gia kia mới lần lượt đi ra.


Cô vội đuổi theo, ngăn lại một người trong số đó: “Bác sĩ, xin hỏi đứa trẻ trong đấy thế nào rồi?”


Là Tống Hân Nghiên đưa Tưởng Minh Trúc đến, các bác sĩ đã từng nhìn thấy cô.


“Đã qua cơn nguy kịch rồi, hiện tại không có gì đáng ngại. Sau này chú ý chế độ ăn uống thanh đạm, từ từ điều dưỡng lại thì qua một khoảng thời gian nữa sẽ tốt lên thôi.”


Tống Hân Nghiên vui mừng đến bật khóc, cô gần như không kìm được nước mắt.


Cô cười nói cảm ơn rồi lập tức rời khỏi bệnh viện.


Cố Vũ Tùng đứng ở cửa phòng bệnh, chứng kiến hết toàn cảnh này.


“Ôi, một cô gái tốt là thế, sao lại cứ khư khư đâm đầu vào một kẻ không hiểu sự đời như anh Hàn cơ chứ?”





Trong phòng bệnh.


Cuối cùng Tưởng Minh Trúc cũng đợi được các bác sĩ đi hết, đôi mắt to tròn dáo dác tìm kiếm khắp phòng bệnh.


Tưởng Tử Hàn ngồi trước giường bệnh con gái, giọng nói ấm áp hỏi: “Sao thế? Biết con không thích ba khám bệnh nên đã để cho bác sĩ khoa nhi tới, vẫn không hài lòng sao?”


Cơ thể của cô gái bé nhỏ còn yếu ớt, giọng nói mềm nhũn: “Cô ấy đâu?”


Tưởng Tử Hàn biết cô bé đang nhắc đến ai, sắc mặt anh lập tức trầm xuống.


“Đi rồi.” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.


Cô bé bất mãn trừng mắt với ba mình.


Tưởng Tử Hàn nhíu mày: “Cô ta không chăm sóc nổi con, giữ lại thì có lợi ích gì?”


“Lão Tưởng!”


Cô bé tức giận, tăng âm lượng.


Đáng tiếc là giọng nói vẫn mềm nhũn như cũ, không hề có chút khí thế nào.


“Không liên quan đến cô ấy. Ăn lẩu là do con yêu cầu, ăn cay cũng là con lén ăn sau lưng cô ấy.”


“Cô ta không gọi món thì con cũng không ăn được.”


Tưởng Minh Trúc nguýt mắt không nói nên lời: “Ba cứ vậy thì FA cũng đáng, cả đời không lấy được vợ.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom