-
CHƯƠNG 43:
Không phải Hoàng San San?
Đàm Mạt tuyệt đối không nhớ lầm gương mặt này, cô khẽ cắn môi, ánh mắt không bình tĩnh đã tố giác tâm trạng của cô lúc này. Ả đi tới bên cạnh cô, cẩn thận nhìn cô, sau một lúc lâu, bỗng nhiên ả cười ra tiếng, "Thật sự là xinh đẹp, làm sao bây giờ, ngay cả tôi cũng thấy động lòng rồi đây."
Nụ cười của ả mang theo vẻ hưng phấn. Người phụ nữ có vẻ ngoài giống hệt Hoàng San San này rốt cục là ai. Nét mặt của cô ta rõ ràng viết lên sự chán ghét, nhưng lại cố tỏ vẻ yêu thích.
"Thật sự rất muốn cô gia nhập cùng chúng tôi, … nhưng mà Jason có vì vậy mà chán ghét tôi không?" Ả mở miệng khinh miệt, liếc Đàm Mạt một cái: "Tuy nhiên, nếu như vậy, người anh ấy có thể chọn chỉ có mỗi mình tôi.”
Xuyên qua ánh sáng nhàn nhạt từ khe cửa trong căn phòng kín, người phụ nữ nở nụ cười gian xảo, đáng sợ. Ả nâng cằm Đàm Mạt: "Nhớ kỹ, lần sau trông thấy tôi nhớ gọi là Katy, tôi không phải con đàn bà ngu xuẩn Hoàng San San kia."
Dứt lời ả bưng khay đồ ăn đặt trên giường, "Ăn đi, tôi không hi vọng thứ cuối cùng tôi cố cất giữ lại là chết đói.”
Thứ ả đưa tới là sữa, cắm ống hút, Đàm Mạt vùi đầu vào đầu gối, suy nghĩ có chút hỗn loạn. Cô có thể xác định người bắt cóc cô không phải Trình Tuấn, dĩ nhiên Trình Tuấn không hề biết gì về chuyện này và thái độ thù địch của cô ta xuất phát từ sự ái mộ đối với Trình Tuấn.
Cô ta làm sao mà biết mối quan hệ giữa cô và Trình Tuấn? Vì sao lại chọn thời điểm bắt cóc là sau khi cô gặp Trình Tuấn? Là nhân tố gì đã kích thích cô ta?
Dạ dày đau dữ dội, Đàm Mạt cố sức uống sữa. Chất lỏng lạnh lẽo xen lẫn cảm xúc chua xót chảy vào thân thể cô. Đàm Mạt cúi đầu, mái tóc dài đen nhánh xõa ở trên vai. Cô không thể chạy trốn bằng thân thể suy yếu này.
Làm sao bây giờ... Lạc Hàm... Em nên làm gì bây giờ???
Dưới ánh đèn pha lê lấp lánh, người đàn ông ngồi trên chiếc sofa rộng lớn, Katy ngồi bên cạnh: “Cậu chủ, sau khi vụ án của Triệu Húc Quang kết thúc, chúng ta lập tức về Mĩ đi."
Jason chợp mắt không trả lời ả, Katy khẽ dựa lên đùi hắn: "Tài sản của Hoàng thị chúng ta đã chuyển đi gần hết, hiện giờ người RT chúng ta cũng đang tiến hành thao tác. Chúng ta không ở đây cũng không ảnh hưởng đến chuyện kinh doanh, huống chi tổng bộ bên Mĩ vẫn thúc giục ngài trở về."
"Tôi tự có tính toán." Thật lâu sau, Jason đáp lại ả một câu, anh ta ngồi thẳng người, trừng mắt nhìn ả: "Không cần cô quyết định thay tôi."
Bỗng nhiên Katy gằn giọng, ngữ điệu không dịu dàng như trước: "Cậu chủ, vì sao tôi không thể?"
Jason từ trên cao nhìn xuống: "Giải thích rõ ràng."
Katy ngửa đầu, người đàn ông trước mặt ả cao lớn và anh tuấn. Từ năm năm trước, khi lần đầu tiên thấy anh ta, ả đã xác định phải là anh ta, không để ý đến sự phản đối của cha ả, chỉ muốn ở bên cạnh anh ta.
"Cuối cùng anh muốn tôi phải làm thế nào?" Ánh mắt kiên định và bướng bỉnh nhìn anh ta, không có một tia hối hận.
"Katy, làm chính cô là tốt rồi." Ánh mắt Jason lạnh lùng liếc ả.
Dáng vẻ mê hoặc lấp đầy đôi mắt ả, nhưng sao lại xa xôi đến vậy.
"Cậu chủ, anh đừng ép tôi."
Mắt Jason hơi nheo lại, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường, anh ta đưa tay vỗ vỗ bả vai ả: "Đối với tôi mà nói, cô rất tốt."
"... Vậy... Đã nhiều năm như thế sao anh không nhìn ra sự nỗ lực của tôi?”
Anh ta là một người thông minh, ả không tin anh ta không hiểu tâm ý của mình. Anh ta cho rằng để đạt được vị trí như bây giờ là do mình anh ta sao? Nếu như không có ả...
"Hay là nói, trong lòng ngài... Vẫn luôn có người khác." Giọng điệu dò hỏi cuối cùng trở nên chắc chắn, vẻ mặt Jason cứng lại. Katy không buông tha: "Cô gái chạy trốn cùng anh ở bar Phượng Hoàng là ai?"
Câu hỏi cuối cùng khiến tim Trình Tuấn run lên nhưng cố gắng duy trì thần sắc như thường, anh ta lẳng lặng đứng ở bên cạnh ả, không nói tiếng nào, nhưng luồng khí lạnh lùng lại quấn lấy ả, ánh mắt sâu thăm thẳm nhìn ả, chậm rãi lên tiếng: "Tôi cũng không … cấm dục."
Chỉ một câu làm cho Katy rơi vào thinh lặng.
Dưới hàng mi cong dài, ánh mắt của anh ta chỉ còn sự dọ thám, Trình Tuấn biết Katy không tự nhiên lại đi hỏi anh ta những loại chuyện này.
Tim anh ta từ từ thắt lại, ý của câu này là: Đàm Mạt... Rất có thể bị ả theo dõi, hoặc là...
Đôi môi mỏng từ từ ghé sát ả: "Cô có bằng lòng không?"
Katy khiếp sợ ngẩng đầu, sau đó, lại gật đầu như điên.
Khóe môi Jason gợi lên một nụ cười nhợt nhạt: "Nhưng mà, tôi không nỡ."
Katy sững sờ, nhìn bóng lưng Jason rời đi, trong nháy mắt trở nên tức giận, nắm tay cuộn chặt: Vậy tôi sẽ cướp đi người mà anh yêu thương, khiến cho anh cuối cùng không thể không lựa chọn.
Trình Tuấn bỏ về phòng mình.
Mấy ngày hôm trước, bọn họ ở trong phòng tổng thống tại một khách sạn. Gần đây, bọn họ thu dọn lại căn biệt thự bỏ trống, Steve cũng dọn vào ở cùng. Katy mua căn biệt thự tọa lạc nơi hoang vu này từ rất lâu rồi. Lúc ấy anh ta cũng không có hỏi nhiều.
Anh ta rảo bước chân.
Jason cần xác định tình huống hiện tại của Đàm Mạt. Trình Tuấn đưa tay với chiếc điện thoại di động ra, bấm một dãy số anh ta đã thuộc nằm lòng.
Tuy nhiên, … vẫn không có dũng khí gọi đi.
Anh ta gửi một tin nhắn: Có khỏe không?
Không kí tên, ba chữ đơn giản lại bao hàm tất cả tâm tình anh ta muốn biểu đạt.
Lạc Hàm cầm di động của Đàm Mạt, anh đã uống ly café thứ sáu trong ngày. Bên phía cảnh sát vẫn chưa có chút tin tức vào của Đàm Mạt, giống như cô chưa bao giờ tồn tại trên cõi đời này, không có bất kỳ dấu vết gì.
Điện thoại rung lên kéo tâm tư Lạc Hàm trở về.
Là số lạ.
Anh nhìn chằm chằm dòng tin nhắn ngắn ngủi kia, quả quyết hồi âm một câu: Anh là ai?
Giọng điệu cứng ngắc, theo sự hiểu biết về Trình Tuấn về Đàm Mạt chắc chắn là cô sẽ không nói chuyện như thế. Như vậy, người trả lời tin nhắn của anh ta ... Không phải Đàm Mạt? !
Trong lòng hơi chấn động, Trình Tuấn trả lời: Anh trai.
Thông minh như Lạc Hàm nháy mắt đoán được chủ nhân của số điện thoại xa lạ kia nhất định là Trình Tuấn. Tại sao anh ta lại gửi tin nhắn này cho Đàm Mạt? Tuy nhiên đã có thể chắc chắn anh ta không bắt cóc Đàm Mạt.
Mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì, Lạc Hàm vẫn gửi đi bốn chữ: Cô ấy mất tích.
Một lúc lâu sau, đối phương vẫn không có trả lời, người luôn bình tĩnh như Lạc Hàm lại có cảm giác nôn nóng. Anh đứng dậy ra hành lang, đi qua đi lại. Anh ta không trả lời tin nhắn của mình, có thể là bởi vì tình huống không tiện, cũng có thể là bởi vì... Anh ta đã biết gì đó?
Đầu ngón tay trắng bệch của Lạc Hàm từ đầu đến cuối không rời khỏi phím call, anh chạy vào trong nhà, "Có thể giúp tôi tìm vị trí của số điện thoại này không?"
"Giáo sư Lạc, chúng tôi chỉ có thể tìm được vị trí chính xác của đối phương trong lúc hai bên vẫn giữ trò chuyện qua điện thoại.”
Đội trưởng Trương trông thấy vẻ mặt căng thẳng của Lạc Hàm, ân cần hỏi: "Sao vậy? Có manh mối?"
Anh lạnh lùng cất tiếng nói: "Hy vọng là đúng."
Bây giờ anh lại —— hi vọng nhận được tin tức từ phía anh ta.
Trình Tuấn bình ổn hơi thở, Đàm Mạt … mất tích!
Nhớ lại sắc mặt và lời nói vừa rồi của Katy, bàn tay anh ta vô thức cuộn chặt. E rằng chuyện Đàm Mạt mất tích có liên quan đến Katy.
Cô ta sẽ giấu Mạt Nhi ở đâu?
Tim đập dần dần nhanh hơn, anh ta không xác định trong căn phòng này có thiết bị theo dõi hoặc là máy nghe lén hay không, đây là biệt thự của Katy. Đàm Mạt mất tích, vậy người cầm di động của cô chỉ có thể là Lạc Hàm hoặc cũng có thể là Katy. Anh ta cần xác nhận thân phận của đối phương. Cẩn thận quét mắt cả căn phòng, anh ta cân nhắc một lát, gọi điện thoại cho Đàm Mạt.
Điện thoại thông, cả hai bên đều im lặng không nói.
Trình Tuấn cắn môi, anh ta không thể mở miệng trước. Số điện thoại này đám Katy không biết, nếu di động thật sự ở trong tay ả, hắn đương nhiên không thể mở miệng.
Cuối cùng, một giọng nam trầm ấm từ đầu dây bên kia chậm rãi truyền đến: "Tôi là Lạc Hàm."
Trình Tuấn thở hắt ra một hơi, đi thẳng vào vấn đề: "Có thể em ấy đang ở đây. Tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh,nhưng đừng hành động thiếu suy nghĩ, chờ tin tức của tôi, nhớ kỹ!" Nói xong lập tức cúp điện thoại.
Trình Tuấn gửi tin nhắn ghi địa chỉ biệt thự cho Lạc Hàm, sau đó hắn xuống phòng bếp rót hai ly vang đỏ, rồi đi tới phòng ngủ của Katy.
Ả vì muốn dễ dàng có được sản nghiệp của Hoàng thị, đã phẫu thuật thẩm mỹ thành Hoàng San San, sự tàn nhẫn của ả tuyệt đối không chỉ có như thế, lúc anh ta vừa gia nhập RT không lâu, đã từng nghe nói có một cô gái dám dùng bom nổ chết người chị sinh đôi của mình.
Nếu Đàm Mạt thật sự rơi vào tay Katy...
Những ánh sao rơi trên nền thảm, anh ta chỉ cảm thấy rợn người.