-
CHƯƠNG 42
Khi Đàm Mạt tỉnh lại, phát hiện mình nằm trên một chiếc giường, tay và chân đều bị trói lại. Trong phòng rất tối, không có cửa sổ, bên trong xếp nhiều bình thủy tinh lớn lớn nhỏ nhỏ. Cô hé mắt, nhưng không trông thấy rõ.
Cô cẩn thận nhớ lại vì sao mình ở đây, nhưng đầu rất đau.
Lúc đó nổ lốp xe, cô lấy di động ra kiểm tra, vừa ngồi xổm xuống, bỗng nhiên có người từ phía sau dùng khăn tay bịt miệng cô lại … Tiếp đó, cô không nhớ rõ nữa...
Cô... Bị bắt cóc???
Đàm Mạt càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, cô đâu có trêu chọc người nào... Chẳng lẽ ở bar Phượng Hoàng bị người theo dõi?
Không đúng, lúc đó cô đi cùng Trình Tuấn ra khỏi quán bar...
Trình Tuấn?
Dạ dày Đàm Mạt co rút đau đớn, cuộn tròn người trên giường, tình huống bây giờ, cô nên làm thế nào mới tốt đây?
Không biết trải qua bao lâu, có lẽ bên ngoài đã sáng, hoặc có thể là lúc mặt trời lặn cũng không chừng. Không thấy cô, chắc chắn Lạc Hàm rất nôn nóng.
Đàm Mạt đã mất tích cả ngày, toàn thân Lạc Hàm vùi vào sofa, không nói được một lời, anh nắm chặt điện thoại của cô, đôi mắt lạnh như băng.
"Lúc ấy cô thật sự không nhìn thấy gì sao?" Tiêu Vũ nhìn Vu Oánh đang không ngừng khóc lóc, hỏi lại lần nữa.
"Thật sự không thấy gì cả, khi đó chị Tiểu Đàm nói chị ấy xuống kiểm tra lốp xe một chút. Quá mấy phút, em gọi chị ấy thì người đã không còn thấy tăm hơi.” Vu Oánh vừa kể vừa lau nước mắt, dĩ nhiên cô không nói dối.
"Không có xe cộ gì đi ngang qua sao?" Đội trưởng Trương hỏi thêm một câu, ông đã liên lạc với phòng Hình cảnh thành phố B. Đội trưởng Đường biết giáo sư Lạc cũng ở đó nên ông ta cũng an tâm hơn một chút. Thế nhưng đã gần một ngày trời vẫn không có một chút tin tức nào của Đàm Mạt nên Đội trưởng Đường dự định sẽ qua đó một chuyến.
"Hình như không có..." Vu Oánh ấp úng trả lời: "Lúc ấy em đang xem di động, cho nên cũng không chú ý..."
"Cô xem di động khoảng bao lâu?" Rốt cục Lạc Hàm cũng lên tiếng.
"Chắc khoảng hơn mười phút."
Mười phút …
Đàm Mạt rõ ràng là bị bắt cóc, bọn họ cần Đàm Mạt đơn độc một mình. Khi quay trở ra khỏi quán bar Phượng Hoàng, cô đi cùng Trình Tuấn; tuy nhiên có một đoạn đường cô đi một mình, cũng không có ai tập kích. Sau đó cô và những người khác sắp xếp đến quán bar Phượng Hoàng, ngẫu nhiên chia tổ, bọn họ cũng không thể nắm chắc cô và Vu Oánh sẽ đi cùng một xe; hơn nữa, khi xe nổ lốp, bọn chúng cũng không thể chắc cô hay Vu Oánh đi xuống kiểm tra?
Tất cả những nghi vấn này chỉ có thể nói rõ một vấn đề: Người bắt cóc cô không có âm mưu từ trc.
Vậy mục đích bắt cóc cô là gì? Tiền? Sắc? Hoặc là coi cô như lợi thế?
Lạc Hàm hít một hơi thật sâu, anh đứng dậy nói với mọi người: "Tôi đi ra ngoài một chút."
Lưu Tĩnh quan sát tình huống này, liền tiến đến bên cạnh Tiêu Vũ: "Quan hệ giữa giáo sư Lạc và Tiểu Đàm là thế nào vậy?"
"Người nhà." Tiêu Vũ nhìn theo bóng lưng của giáo sư Lạc trả lời chị ta.
Lạc Hàm mặc áo khoác ngoài màu đen đứng ở trên nền tuyết, bóng người cao ngất, anh dùng di động của Đàm Mạt gọi một cú điện thoại cho Mộ Hà.
Tuy rằng đêm đã khuya, nhưng Mộ Hà lại lập tức bắt máy: "Mạt Nhi, trễ như vậy tìm tớ có việc gì?"
"Tôi là Lạc Hàm."
Mộ Hà vừa trở về nhà trọ, vừa cởi áo khoác vừa hỏi: "Có chuyện gì sao?”
Thanh âm man mát của Lạc Hàm ẩn giấu cảm xúc không thể diễn tả: “Có chút việc muốn hỏi cô. Cô có hiểu rõ về người đàn ông tên Trình Tuấn không?"
Chẳng lẽ bị phát hiện rồi sao? Và sau đó... Giáo sư Lạc ghen? Thế nhưng, nghe giọng điệu của Lạc Hàm không giống lắm, "Anh ta là bạn của anh trai Đàm Mạt."
"Anh ta thích Đàm Mạt nhiều đến mức nào?" Lạc Hàm hỏi rất bình tĩnh, nhưng những lời này truyền đến tai Mộ Hà lại khiến cô khẽ kinh ngạc ‘Nhạy cảm như thế sao?’.
Tuy rằng qua phân tích có thể kết luận không phải dự mưu bắt cóc từ trước, nhưng nếu chủ mưu là Trình Tuấn, như vậy mọi điểm không hợp lý lại có thể thông suốt.
"Tôi đang hỏi cô." Ngữ điệu lạnh lẽo không chút tình cảm nào, trong lòng Mộ Hà cảm xúc ngổn ngang.
"Mạt Nhi cũng không biết chuyện này." Thật ra, Mộ Hà không hề muốn kể chuyện này cho bất kỳ ai, nhưng thái độ của Lạc Hàm rất cương quyết, không thể gạt được anh.
"Tôi biết!" Lạc boss tiếp tục: "Tôi đang hỏi anh ta thích Đàm Mạt đến mức nào?”
Mộ Hà rót cho mình cốc nước, mặt nước lay động không che giấu được hai tay đang run rẩy của cô ta, cô ta khe khẽ thở dài.
--- Lạc Hàm, anh cứ nhất định muốn biết, vậy thì đừng lấy chuyện đó để so sánh tình cảm của anh và Trình Tuấn đối với Mạt Nhi.
"Anh ta thích cậu ấy, thích đến mức vì cậu ấy có thể bỏ hết tất cả những gì mà anh ta có." Ngữ khí của Mộ Hà xen lẫn chút bi thương khó tả.
Đôi mắt đen như mực của Lạc Hàm nháy mắt phủ kín một tầng sương lạnh, "Ừm!" Ra hiệu cô ta tiếp tục.
"Sau khi anh trai Đàm Mạt qua đời, tinh thần của Đàm Mạt sa sút, mê man mấy tháng. Cậu ấy không đi học, cũng không rời khỏi phòng, mỗi ngày ba bữa đều có người đưa cơm nước đến phòng ngủ cho cậu ấy. Cậu ấy không mở miệng nói chuyện, khoảng thời gian gần sáu tháng đó, cậu ấy gầy đến mức đáng sợ. Tất cả người đến thăm cậu ấy đều bị cản ở ngoài cửa, chỉ có tôi là được phép vào. Tuy nhiên, lúc đó, cậu ấy chỉ ngơ ngác ngồi trên giường nhìn chằm chằm tấm ảnh. Lúc tôi bước vào cậu ấy có liếc nhìn tôi một cái, tôi đi ra lại liếc nhìn tôi thêm một cái. Có lẽ anh không biết, quan hệ giữa tôi và Mạt Nhi, giống như một cặp sinh đôi vậy, cậu ấy chưa từng đối xử lạnh lùng như thế.”
Nhớ lại mắt Mộ Hà cay cay.
"Cha mẹ Đàm Mạt đã mời bác sĩ tâm lí nhưng bác sĩ không thể vào trong phòng. Hai bác biết chuyện này không thể ép buộc nên luôn nhờ tôi đến thăm cậu ấy. Tuy nhiên, tôi phát hiện cho dù tôi có ở bên cạnh cậu ấy cũng không có tác dụng. Sau này, Trình Tuấn bạn của Đàm Hi đến nhà họ Đàm, không biết anh ta đã nói gì đó, Đàm Mạt đi theo anh ta bước ra khỏi phòng, hai người bọn họ ở trong phòng ngủ của Đàm Hi suốt hai ngày. Sau đó, Trình Tuấn bỏ đi, Mạt Nhi bỗng nhiên biến thành một người khác. Cậu ấy vui tươi, thoải mái, ăn cũng nhiều hơn trước. Chỉ có điều, Đàm Mạt nhất quyết được nhảy lớp, học lớp của Đàm Hi."
Tay cầm di động của Lạc Hàm cứng đờ, không biết là do thời tiết rét lạnh hay là nguyên nhân nào khác, thần sắc anh khẽ biến chuyển: "Ừ, tôi đang nghe."
"Cha mẹ Đàm Mạt mời gia sư dạy kèm tại nhà cho cậu ấy, để cậu ấy học ở nhà hai tháng. Trước khoảng thời gian đó không ai biết Đàm Mạt lại thông minh như vậy, thành tích ở trên lớp của Đàm Mạt chỉ ở mức bình thường, chưa từng có biểu hiện xuất sắc hay là một thần đồng. Ấy vậy mà, chỉ sau hai tháng đó, cậu ấy thuận lợi tiến vào lớp của Đàm Hi, cũng chính thức trở thành bạn học của Trình Tuấn. Lúc ấy tôi không mong cậu ấy nhảy lớp, học cùng lớp với những người không cùng lứa tuổi sẽ rất bất lợi cho sự phát triển EQ của cậu ấy."
"Ừm!" Lạc Hàm đã sớm lĩnh giáo ‘Năng lực kém’ này của Đàm Mạt.
"Đàm Mạt không thể cùng chơi đùa với bạn học cùng lớp. Mỗi ngày đều chỉ cô đơn một mình, ngay cả Trình Tuấn có quan hệ tốt nhất với Đàm Hi cũng không thể tiến vào thế giới của cậu ấy. Thật ra tôi biết Đàm Mạt không hề thích Trình Tuấn, bởi vì Trình Tuấn không chỉ chiếm dụng thời gian vốn dĩ dành riêng cho hai anh em bọn họ, mà còn cướp mất anh trai Đàm Hi; đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của Đàm Mạt."
"Tôi rất tò mò vì sao cô ấy lại ngộ nhận anh trai của mình thích bạn đồng giới.” Là người đàn ông, không khó để nhận ra ánh mắt đầy tình cảm của Trình Tuấn khi nhìn Đàm Mạt.
Nhưng đây là người của anh!
"Tôi không biết, mọi chuyện là Mạt Nhi kể cho tôi nghe. Cậu ấy nói cậu ấy thấy Đàm Hi và Trình Tuấn tay nắm tay, cùng nhau đi dạo phố, vào dịp lễ tình nhân Trình Tuấn còn tặng Đàm Hi chocolate. Mạt Nhi nói Đàm Hi chưa bao giờ nhận chocolate của nữ sinh, nhưng lần đó lại chia sẻ với em gái chocolate của Trình Tuấn tặng. Quan trọng nhất, Đàm Mạt kể có một lần cậu ấy trông thấy hai người bọn họ hôn nhau.” Nói đến đây, Mộ Hà cũng hơi xấu hổ: "Tôi luôn xác định người Trình Tuấn thích là Mạt Nhi, nhưng mà... Đàm Hi... Tôi hiểu anh ấy rất rõ, chắc chắn Đàm Hi thích con gái… Tuy nhiên, tôi lại không giải thích được nụ hôn mà Mạt Nhi đã bắt gặp.”
"Đàm Hi không phải trọng điểm." Lạc boss lạnh giọng: “Cuối cùng mọi chuyện thế nào?”
Mộ Hà trầm mặc một lát, hơi ngửa đầu ngăn không nước mắt tuôn trào, giọng cô ta khẽ run: “Trình Tuấn từ bỏ thân phận của mình, trước khi đi anh ta nói với tôi anh ta sẽ làm mọi cách để Đàm Mạt quay trở về như trước kia, hơn nữa còn nhờ tôi chăm sóc cậu ấy thật tốt."
"Ngay sau đó anh ta biến mất? Rất nhiều năm?" Lạc Hàm tiếp lời.
"Ừm. Mãi cho đến gần đây, tôi mới gặp lại anh ta.”
"Hiện giờ anh ta có liên lạc với cô không?" Cuối cùng Lạc Hàm cũng nói vào trọng điểm, hiển nhiên đây không phải tác phong trước sau như một của anh.
"Không, từ khi anh ta nói buông bỏ thân phận Trình Tuấn chính là có ý kêu tôi xem như anh ta như người xa lạ.”
Lạc Hàm thở phào nhẹ nhõm, tình yêu ẩn nhẫn nhiều năm sẽ không bùng nổ ngày một ngày hai, hẳn Trình Tuấn không phải là người đã bắt cóc Đàm Mạt, nhưng việc Đàm Mạt mất tích chắc chắn vẫn có liên quan tới anh ta!
"Sao anh lại dùng điện thoại của Mạt Nhi hỏi tôi chuyện này?" Mộ đại thần không phải dễ dàng bị lừa gạt như vậy.
Vì không muốn cô ta lo lắng, Lạc Hàm nói dối, "Tình địch xuất hiện, đương nhiên là tôi phải ngàn lần cẩn thận. Không nói nữa, cô ấy ngủ rồi."
Ngủ rồi?!
Mạt Nhi nhanh như vậy đã bị...
Mộ Hà vuốt vuốt trán, cảnh cáo: "Lạc Hàm, tốt nhất là anh đối xử với Mạt Nhi tốt hơn một chút; bằng không, xét thực lực của Trình Tuấn, cướp Đàm Mạt trong tay anh không phải chuyện quá khó.”
--- Mộ Hà, chỉ những lời này cô hiếm có cơ hội để nói nữa … sau khi tên tiểu tử Khương Vĩnh Ân kia trở về...
*
Trời sáng Lạc Hàm và Tiêu Vũ cùng mấy cảnh viên đi đến chỗ Đàm Mạt mất tích, hôm nay tuyết rơi, nhiều dấu vết đều bị che lấp mất. Lạc Hàm ngồi xổm xuống, mò mẫn trên nền đất.
"Giáo sư Lạc, anh đang tìm cái gì?" Tiêu Vũ xoay người hỏi.
"Tôi muốn biết vì sao lốp xe lại nổ?"
Nếu trên mặt đất không có vật quá bén nhọn, vậy chính là đạn đã bắn bể lốp xe. Nếu chỉ là súng bình thường, muốn làm được việc này ít nhất phải năm trong khoảng cách sáu mươi mét. Tuy nhiên, không phải ai cũng có khả năng làm được như vậy. Điều này chứng tỏ, kẻ bắt cóc Đàm Mạt có vũ khí, trình độ dùng súng điêu luyện … Là người của RT sao … Rốt cục Trình Tuấn bằng cách nào mới có thể trà trộn vào được!
*
Vì đau dạ dày, Đàm Mạt thức tỉnh. Trong phòng vẫn tối, cô giãy giụa một lúc, tựa lưng ở đầu giường, đầu khá đau. Đúng lúc này, cửa mở, xuyên qua ánh sáng cô trông thấy thân ảnh một người phụ nữ đang tiến về phía cô. Mái tóc cô ta rất dài, dáng đi uyển chuyển, đợi đến khi ả dừng lại trước mặt Đàm Mạt, Đàm Mạt khẽ run, cô mở miệng dò hỏi: "Hoàng San San?"
Ả mỉm cười, sờ sờ lên mặt tựa như có chút luyến tiếc: “Cô Đàm, trí nhớ không tệ. Đáng tiếc, tôi không phải Hoàng San San."