-
CHƯƠNG 41
Trình Tuấn không đưa Đàm Mạt về lại ký túc xá của đội hình sự. Anh ta dừng xe ở ven đường, cách nơi cô trọ một quãng. Thanh âm lành lạnh lẫn trong gió đêm tối tăm, màn đêm khiến con tim đập đập nhanh một cách bất thường: "Những gì xảy ra tối nay hi vọng sáng mai tỉnh giấc em có thể quên hết. Trở về đi."
Đàm Mạt nắm thật chặt cổ áo, trầm giọng: "Anh định... Khi nào thì thu tay!"
Trên gương mặt tuấn tú bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười bất lực: "Không phiền em quan tâm, tự chăm sóc tốt cho bản thân!”
Cô biết anh ta sẽ không kể bất cứ điều gì cho cô cả.
Im lặng xuống xe, nhìn anh ta vội vã phóng xe đi mất, Đàm Mạt cảm giác chân mình nặng ngàn cân. Đột nhiên chuông điện thoại di động reo lên, ngữ điệu Tiêu Vũ lộ sự lo lắng: "Tiểu sư tỷ, chị đang ở đâu? Bên Phượng Hoàng đã xảy ra chuyện, chị còn ở đó không? Tôi đang định quay lại đó."
Đàm Mạt hắng giọng: "Không! Tôi đã về rồi, cũng sắp đến ký túc xá."
"Vậy là tốt rồi! Làm tôi sợ muốn chết, thiếu chút nữa là tôi không thể báo cáo kết quả."
Khi ấy Đàm Mạt không hiểu được hết ý nghĩa của câu nói này, cho đến khi về đến dưới kí túc xá, trông thấy bóng dáng cao gầy, cô mới hiểu được tại sao Tiêu Vũ lại nói như vậy.
Đèn đường tỏa ánh sáng ảm đạm chiếu trên người Lạc Hàm, kéo dài bóng anh trên nền tuyết. Anh cúi đầu, dựa tường. Áo khoác ngoài màu đen làm nổi bật vẻ xuất chúng, gương mặt anh tuấn trong bóng đêm mang đến sự an tĩnh tuyệt mỹ.
Đôi mắt Đàm Mạt bỗng chốc cay cay. Cô chạy tới, tiếng giầy đạp trên nền tuyết phát ra tiếng động khiến Lạc Hàm ngẩng đầu.
Mái tóc đen dài xuất hiện chân thật trước mắt anh.
Thì ra nhớ nhung... Lại sâu sắc đến thế.
Cô dùng sức ôm chặt lấy Lạc Hàm, chôn cả cơ thể trong lòng anh.
Khóe môi Lạc Hàm khẽ nhếch lên, mở miệng trêu: "Nhớ chồng em đến vậy?"
Chồng?... Bọn họ còn chưa có kết hôn mà...
Cô cọ cọ vào ngực anh.
Lạc Hàm nhíu mày, thì ra cô đang lắc đầu.
Khí thế bức người hỏi ngược lại: "Không nhớ?"
Đàm Mạt yếu ớt đáp lời: "Nhớ..."
"Anh vừa xuống máy bay là đi thẳng tới đây, phát hiện không thấy em. Liên lạc với Tiêu Vũ, mới biết em đến quán bar." Lạc Hàm siết nhẹ cánh tay: "Đàm Mạt, em tới quán bar làm gì? Trải nghiệm cuộc sống?"
Cô dán sát vào trong lòng Lạc Hàm, không trả lời. Hai bàn tay mò vào bên trong áo khoác, vòng quanh eo anh.
Cảm giác Đàm Mạt có chút bất thường, một người sâu sắc như Lạc Hàm nhanh chóng hiểu được tại sao tâm trạng cô lại dao động như thế, ắt hẳn là vì một người: "Có liên quan tới Đàm Hi?"
Cô không lên tiếng.
Lạc Hàm khẽ thở dài, giọng trong vắt, nghe không ra tâm tình của anh lúc này: "Mỗi lần bạn gái tôi rơi nước mắt đều vì người đàn ông khác, không biết là tốt hay xấu đây."
"Em gặp Jason ở quán bar."
Bạn trai của Hoàng San San? Là con rể tương lai nhà họ Hoàng?
Quả đúng như vậy, khi gặp anh ta ở sân trượt tuyết, Lạc Hàm đã cảm thấy quan hệ giữa anh ta và Đàm Mạt không bình thường: "Ừm, tiếp tục!" Rõ ràng là quan tâm muốn chết, nhưng lại ra vẻ chuyện này chỉ như nước chảy mây trôi.
"Anh ta thật ra tên là Trình Tuấn. Hồi trung học, là bạn của anh trai em." Ngữ điệu rầu rĩ, bồi thêm một câu: "Bạn trai!"
Lạc Hàm ho khẽ một tiếng, gã Trình Tuấn kia rõ ràng thích cô bé đang ở trong ngực anh đây. Thôi, quên đi, người trong cuộc sự không phát hiện ra là một chuyện tốt.
"Anh ta... Bây giờ anh ta... Thật giống như Đàm Hi." Giọng nói nức nở, đầy bi thương.
"Bọn họ là hai người." Lạc Hàm xoa xoa tóc Đàm Mạt: "Anh biết em vẫn áy náy vì cái chết của Đàm Hi. Thế nhưng, mọi chuyện đã qua.”
"Không phải, anh ta thật sự giống như anh trai em. Từ cách nói chuyện, từng hành động nhỏ, cảm giác lúc ở cùng em..." Cô rời khỏi ngực Lạc Hàm, ngửa đầu nhìn anh, đôi mắt trong suốt thấp thoáng ánh lệ: "Anh ta... vì anh trai em..."
Nước mắt không ngừng rơi, Lạc Hàm rút khăn giấy, giúp Đàm Mạt lau nước mắt: "Vì anh trai em, anh ta đã làm gì?"
"Anh ta... Chắc hẳn đã tham gia vào đường dây buôn bán ma túy của nhà họ Hoàng..."
Trên gương mặt anh tuấn bỗng xuất hiện ánh mắt lạnh lẽo đến bức người, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhưng lúc này trong đầu Lạc Hàm bắt đầu phân tích hàng loạt các khả năng.
"Chứng cớ."
Cô nói như vậy nghĩa là chắc chắn cô đã chứng kiến chuyện gì đó.
"Vừa rồi ở quán bar Phượng Hoàng, anh ta bị ám sát."
Gió đêm lạnh buốt thổi qua, cô đứng nghiêm trang trước mặt Lạc Hàm: “Tuy rằng em không biết người muốn giết anh ta là ai, nhưng lần này bọn họ tới đây, cũng bởi chuyện mấy bức tranh của tập đoàn Hoàng Thị vận chuyển ra nước ngoài phát hiện có cất giấu ma túy. Những việc này nhất định có liên quan với nhau."
Lạc Boss nheo mắt suy nghĩ, nếu Trình Tuấn vì Đàm Hi mà xâm nhập hang hổ, anh ta chưa từng nghĩ tìm cách thoát thân sao? Hoàng gia, RT... !
Anh ta là người RT?
Lạc Hàm giúp Đàm Mạt buộc lại khăn quàng cổ: "Vào trước đi. Sau này đi đâu nhất định phải báo cho anh biết trước."
Chỉ sợ quán bar Phượng Hoàng mà vừa rồi Đàm Mạt nhắc tới, hiện giờ đã tan hoang. Anh muốn đi xem qua một chút, nếu Trình Tuấn thật sự là người RT, vậy phía sau hắn...
Thần sắc Lạc Hàm lạnh lùng, nhìn gương mặt Đàm Mạt vẫn còn chút nước mắt, anh hừ khẽ một tiếng, đôi mắt đen sâu thẳm khóa chặt lấy cô, chậm rãi lên tiếng: "Đàm Mạt, suy nghĩ chút đi nào, em là bạn gái của anh, không cho phép khóc vì người đàn ông khác."
Ánh sáng mờ ảo, gương mặt sáng như ánh mặt trời của anh phóng đại ở trước mắt cô, sự bá đạo của anh lại khiến cô thấy thật ấm áp.
Bỗng nhiên, đôi môi hồng khẽ nở nụ cười: “Nếu như là vì anh thì sao?"
Lạc Hàm nhoẻn miệng cười: "Em cảm thấy anh sẽ cho phép loại chuyện này xảy ra sao?"
Cái tính tự tin chết tiệt! Chết tiệt … nó lại làm cô thích!
Lời anh nói khiến tim cô đập loạn nhịp, một người trước nay luôn ở thế bị động như Đàm Mạt bỗng chốc đưa tay kéo cổ anh qua, cả người nhoài về phía trước, hôn lên.
Cô còn chưa nói cho anh biết: Cô rất nhớ anh... Nhớ đến... Trong mơ cũng thấy anh...
Nụ hôn bất ngờ khiến Giáo sư Lạc đờ người một chỗ, nhưng chỉ nháy mắt, anh chế trụ hông cô, khẽ dùng sức, khóa chặt cô bên bờ tường.
Cơ thể hai người kề sát vào nhau, anh có thể cảm nhận được hơi thở dồn dập của cô. Đây không phải là nụ hôn khiến người ta kinh sợ, mà là nụ hôn làm say lòng người. Nụ hôn xen lẫn hương thơm thanh khiết thuộc về riêng Đàm Mạt. Cô hơi lùi về một chút mới phát hiện phía sau là vách tường lạnh lẽo.
"Đàm Mạt." Giọng nói trầm khàn vang lên bên tai cô.
"Dạ?"
Bốn mắt chăm chú nhìn nhau, đáy mắt chỉ là thân ảnh của đối phương.
"Anh rất nghiêm túc." Lạc Hàm dừng một chút, một tay ôm ngang hông cô, một tay giúp cô vén mấy lọn tóc rơi rơi ra phía sau mang tai. Áng mây che kín ánh trăng rốt cục cũng tan đi, ánh trăng sáng trong chiếu lên gương mặt anh, mang đến cảm giác hư ảo. Chóp mũi kè sát khuôn mặt cô, khoảng cách gần như thế, hương thơm trong lành trên người anh quẩn quanh cô.
"Anh thích em, rất thích, vô cùng, vô cùng thích, thích đến mức sắp mất lý trí. Đến khi anh bừng tỉnh, anh liền rời khỏi thành phố B đến đây. Em có hiểu không?"
Đôi mắt đen sâu thẳm giống như hố đen vũ trụ cuốn cô vào đó.
Đàm Mạt nhìn vào mắt Lạc Hàm, đôi mắt ấy, chất chứa bóng hình của cô.
Cô thẹn thùng, "Ừm!”
Hai gò má ửng đỏ cùng ánh mắt mê ly của Đàm Mạt có sức hấp dẫn trí mạng, từ đầu đến cuối Lạc Hàm đều nhìn cô, không nỡ dời mắt đi một giây phút. Không kìm được xúc động, anh lại cúi xuống, hôn cô. Khác với nụ hôn vừa rồi, nụ hôn này cuồng nhiệt và nồng nàn, tựa như muốn nói với cô: Em là của anh.
Sau khi bị hôn đến thất điên bát đảo, Đàm Mạt trở về ký túc xá của mình. Không thấy Lưu Tĩnh, cô gọi điện thoại cho Tiêu Vũ: "Mọi người đang ở đâu?”
"Chúng tôi đều ở quán bar Phượng Hoàng. Tôi cũng vừa tới.... Thật sự quá thảm khốc!"
Lần đầu tiên Tiêu Vũ chứng kiến cảnh tượng này, thi thể nằm la liệt trong phòng riêng, anh ta không biết phải đặt chân thế nào.
"Đàm Mạt?" Đầu dây đổi sang giọng nói của Đội trưởng Trương, đội trưởng đội hình sự khu vực này, "Bây giờ cô kiểm tra xem bên ký túc còn ai không. Có mấy người không nghe điện thoại, cô cùng mọi người đến đây đi. Bên này không đủ người!”
Đàm Mạt cúp điện thoại, bắt đầu đi vòng quanh kí túc xá tìm người. Sau đó cùng nhau đến bar Phượng Hoàng. Có lẽ là do quá gấp rút, chỉ còn lại cô và một nữ cảnh viên khác lái chiếc xe cảnh sát còn lại.
Đàm Mạt quyết định ngồi ở ghế lái. Cô bé đi cùng mới tốt nghiệp, kỹ thuật lái xe cũng không bằng Đàm Mạt.
Hai người chạy theo đoàn xe phía trước. Mặt đường còn đọng tuyết, chưa được dọn sạch, nên Đàm Mạt chạy hơi chậm, bị bỏ lại phía sau. Bỗng nhiên, không biết cán phải cái gì, chiếc xe lảo đảo, nghiêng sang một bên.
"Vu Oánh, em ở trên xe chờ chị một lát. Hình như là nổ lốp xe rồi."
"Chị Tiểu Đàm, em đi cùng chị."
"Bên ngoài quá lạnh, em chờ chị một lát. Chị xem xem có thể thay lốp hay không, nếu không thể thì chúng ta sẽ liên lạc với đội." Nói xong Đàm Mạt xuống xe.
Bar Phượng Hoàng không ở trung tâm thành phố, vị trí hiện tại của bọn họ lại không có đèn đường, một mảnh tối đen như mực, Đàm Mạt lấy điện thoại di động, cô ngồi xổm xuống kiểm tra.
Vu Oánh ngồi ở trong xe, cảm giác hơi buồn ngủ nên cô ta lấy di động, nghịch weibo một chút cho tỉnh táo.
Đợi khá lâu nhưng Đàm Mạt vẫn chưa quay trở lại, cô ta quay kính xe xuống: "Chị Tiểu Đàm, sao rồi? Không sửa được thì em gọi điện cho các anh ấy nhé."
Đêm đã khuya, trên đường vắng lặng không có tiếng đáp lại.
Vu Oánh giật thót, "Chị Tiểu Đàm?"
Bốn bề lặng yên như tờ, Vu Oánh xuống xe, "Chị Tiểu Đàm, chị ở đâu? Đừng làm em sợ mà."
Cô ta run rẩy bấm gọi điện cho Đàm Mạt.
Tiếng chuông réo rắt vang lên, di động nằm cô độc trên đường.
Tim Vu Oánh đập thình thịch, cô ta run rẩy nhặt di động lên, nhấn nút từ chối cuộc gọi cô ta đang gọi đến.
---Làm sao có thể, chị ấy làm sao có thể tự dưng biến mất chứ!
Vu Oánh lập tức gọi điện thoại Tiêu Vũ, có lẽ anh ấy sẽ biết chị Tiểu Đàm đi đâu?
"Vu Oánh?"
"Tiêu Vũ... Không thấy... Chị Tiểu Đàm...!" Giọng nức nở khiến Tiêu Vũ sững người.
Không thấy, tiểu sư tỷ —— Đàm Mạt?!