-
CHƯƠNG 30:
Khi hai người quay vào, cả người đều mang theo hơi lạnh, Mộ Hà đưa qua một tách trà nóng cho bọn họ: "Sao rồi, có phát hiện gì không?"
Đám thanh niên cũng bu lại, Đàm Mạt trả lời, "Không phát hiện được gì."
Mộ Hà nhìn nét mặt của cô, cô ta không cho là như vậy, trong lòng Đàm Mạt hẳn đã có ý tưởng, chẳng qua bây giờ không phải thời gian thích hợp nói ra.
Cho đến khi Đàm Mạt và Mộ Hà, Trương Mỹ Bối cùng nhau trở về phòng, Đàm Mạt mới phát hiện trên cổ còn quấn khăn quàng cổ của Trình Tuấn. Dĩ nhiên, Mộ Hà trông thấy nhưng cô ta giả vờ như không, ngoài cửa sổ tuyết rơi rất nhiều: "Không biết khi nào phía cảnh sát mới có thể lên núi."
Đàm Mạt nghiêm mặt : "Tớ cũng là cảnh sát."
Trương Mỹ Bối phì cười: "Dáng vẻ cậu trông không khác gì sinh viên, chả có xíu xiu khí chất nào của cảnh sát."
Vì thế, lần đầu tiên trong đời Đàm Mạt bởi vì dáng người mà bị khinh bỉ...
Cô ngồi ở trên ghế, hồi tưởng toàn bộ tình huống, cúi đầu lẩm bẩm: "Tối hôm qua, chúng ta cùng nhau chơi bài, lúc ấy Bội Bội cũng không có biểu hiện gì khác lạ. Chúng ta đều khát nước, sau đó Tiểu Huân, Bội Bội, còn có A Duệ cùng nhau đi lấy nước..."
Thanh âm càng ngày càng nhỏ: Nước có vấn đề!
Cô nhớ rõ tối hôm qua các ly nước đều đã được rót sẵn rồi mới bưng ra. Vì rất khát nên cô còn rót thêm của Tiểu Huân để uống, tuy rằng là sữa tươi có trợ giúp cho giấc ngủ nhưng … hiệu quả này lại tốt đến mức bất thường. Là thuốc ngủ sao …
Như vậy, ừm, dường như đã hiểu thông.
Đàm Mạt cần xác định thêm một chuyện, cô lấy điện thoại, gọi điện thoại cho Tiểu Vũ.
"Tiểu sư tỷ, chuyện gì vậy ạ?"
"Ngại quá quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của cậu, có thể giúp tôi kiểm tra một người không?"
"Ôi chao, chị cứ nói, em có thể giúp nhất định sẽ giúp mà."
"Từ cô nữ sinh tên Triệu Bội Bội làm trung tâm, bắt đầu tìm kiếm. Triệu Bội Bội, sinh viên năm thứ ba khoa Trung văn của đại học C. Hình như bối cảnh của cha cô ấy rất mạnh, cho nên tôi cảm thấy hẳn là từng có chuyện xảy ra. Thời gian có thể nằm trong khoảng từ sau khi cô ấy vào đại học, kiểm tra người xung quanh cô ấy; ngoại trừ bạn trai Tô Dũng, có người nào có quan hệ với người nào tên Chu Duệ hay không."
"Không thành vấn đề, tiểu sư tỷ, bọn em tìm xong rồi sẽ gọi điện thoại cho chị."
"Cảm ơn, Tiêu Vũ."
Trong biệt thự, người có quan hệ với nhóm sinh viên như bọn họ đều không nhiều lắm, khả năng là người trong nhóm gây án. Tuy nhiên, bây giờ cô vẫn chưa thể xác định được là một người hay hai người gây án.
Đặt điện thoại xuống, Đàm Mạt quyết định đi tìm mấy sinh viên kia. Tuy hiện giờ cô không rõ ràng lắm việc Chu Duệ đã giấu Bội Bội ở nơi nào, nhưng hiện giờ cô có thể xác định đây là một vụ cố tình bắt cóc. Trong lời nói của Tiểu Huân đã để lộ sơ hở, cô ta nói thế lực của Bội Bội rất mạnh, và đây có thể cũng là nguyên nhân dẫn đến vụ Bội Bội bị bắt cóc lần này.
Nhưng bọn họ không nhận được điện thoại đòi tiền chuộc hoặc tin tức nào khác.
Người tên Chu Duệ kia rất kỳ quái, Tiểu Huân nói cậu ta và Đại Dũng quan hệ rất tốt, hơn nữa hoạt động trượt tuyết lần này do cậu ta khởi xướng.
Cô cần phải biết Đại Dũng và cậu ta quen biết từ khi nào. Đây là tin tức rất quan trọng!
Đàm Mạt tìm được Đại Dũng, cậu ta đang ngồi ở trên ghế sofa, bụm mặt, gục đầu ủ rũ. Đàm Mạt ngồi xuống bên cạnh cậu ta: "Chờ bão tuyết tan, là cảnh sát có thể lên núi giúp lục soát tìm người."
Đại Dũng nức nở: "Tôi không nên kêu Bội Bội đến trượt tuyết, nếu lúc ấy A Duệ rủ đi trượt tuyết tôi không đồng ý thì tốt rồi."
Đàm Mạt hỏi: "Cậu và A Duệ quen biết nhau từ khi nào? Tôi cảm thấy quan hệ giữa hai người rất tốt.”
"Đã biết nhau hơn nửa năm, quen nhau trong một trận bóng rổ của trường!”
"A Duệ chơi giỏi không?” Câu hỏi của Đàm Mạt dường như rất râu ria.
Đại Dũng ngẩng đầu nhìn cô một cái, cặp mắt ửng đỏ: "Không giỏi, nhưng cậu ấy rất thích chơi bóng. Sau khi bọn tôi quen biết, cậu ta thường xuyên rủ tôi chơi bóng cùng."
"Cậu ta không phải là sinh viên trường các cậu?"
Đại Dũng có chút kinh ngạc: "Làm sao cô biết? Cậu ta kể trường cậu ta đang theo học sân bóng rất tệ nên thích đến trường tôi chơi!”
Đàm Mạt cụp mắt, bây giờ chỉ còn chờ điện thoại của Tiêu Vũ.
Cô đang định trở về phòng tìm Mộ Hà bọn họ, thì cuối hành lang cô nhìn thấy A Duệ. Cậu ta cúi đầu nhìn đồng hồ, vẻ mặt lo lắng. Ngoài cửa sổ bão tuyết lớn đến mức khiến người ta sợ hãi, gió gào thét đập vào cửa sổ thủy tinh. Sắc trời tối dần, tuyết vẫn chưa ngừng rơi.
Lúc này di động Đàm Mạt bỗng vang lên: "Tiểu sư tỷ, căn bản không có người tên Chu Duệ. Căn cứ vào tin tức chị cung cấp, Triệu Bội Bội quả thật gây ra chuyện. Năm ngoái cô ta khiến một bạn học buộc phải thôi học. Nữ sinh bị hại tên Lý Hương Mai, xuất thân nhà nông, cô ấy có người anh trai tên Lý Tư Hàng. Em sẽ gửi ảnh chụp của bọn họ qua tin nhắn cho chị."
"Được, cám ơn."
Cô nghĩ không sai, tên A Duệ kia quả thật có vấn đề, vóc dáng cậu ta rất thấp, rất gầy yếu, thích chơi bóng. Nhưng đêm đó lúc đánh bài cậu ta mặc một chiếc áo mỏng, cánh tay căn bản không có cơ bắp rõ ràng. Hơn nữa, lần này trượt tuyết là do cậu ta đề nghị Đại Dũng dẫn theo bạn gái, người không có bạn gái như cậu ta vì sao nhất định phải đề nghị gọi cả bạn gái của Đại Dũng cùng đi? Còn vì lý do đó mà kéo thêm cả Tiểu Huân không quá thân quen.
Cậu ta bỏ thuốc ngủ vào ly nước của Tiểu Huân và Đại Dũng, trùng hợp cô lại uống mất một nửa. Thời gian cậu ta quen với Đại Dũng trùng hợp vào khoảng thời gian sau khi vụ án xảy ra. Sau khi Bội Bội mất tích, cảm xúc của cậu ta đặc biệt kích động.
Vậy Bội Bội bị gọi ra ngoài từ khi nào? Dùng phương pháp nào? Không đợi Đàm Mạt nghĩ thông suốt, đầu kia hành lang, A Duệ đột nhiên biến mất.
Cô cảm thấy không bình thường, liền nhanh chóng đuổi theo.
A Duệ nhân lúc mọi người không chú ý, ra khỏi biệt thự.
Đàm Mạt cẩn thận bám sát cậu ta, tuyết lớn nên cô không trông thấy rõ bóng dáng của A Duệ. Cuối cùng, cậu ta lẩn vào trong rừng cây!
Trời! Cậu ta giấu Bội Bội ở đó? Muốn đông chết Bội Bội sao?
Như thế này làm sao mà tìm được?
Vẻ mặt kia của cậu ta, là hối hận hay là sợ phiền phức? Sợ bại lộ, muốn đi xác nhận xem Bội Bội đã chết hay chưa? Hoặc là muốn dời thi thể đi nơi khác?
Bây giờ chỉ còn cách theo sau cậu ta!
Cô lấy điện thoại di động gọi cho Mộ Hà, nhưng không liên lạc được!
--- Vì sao lúc này lại không liên lạc được?
Đàm Mạt suy tính: nếu chạy về rồi lại chạy ra ... Nhìn bóng lưng A Duệ, cô quyết định bám theo.
Cô mở danh bạ ít ỏi trong điện thoại di động, cuối cùng gọi điện thoại cho Lạc Hàm, chưa đầy hai giây đã có người nhận điện.
"A lô!" Lạc Hàm hơi kinh ngạc, sao Đàm Mạt gọi cho anh lúc này?
"Xin anh giúp đỡ, ở rừng cây trên đỉnh núi tại sân trượt tuyết mới mở khu M..." Chưa đợi Đàm Mạt nói hết câu, di động liền tự động ngắt.
Đàm Mạt thở dài, cất lại điện thoại, cô theo dấu chân A Duệ để lại, từng bước một đi về phía trước.
Phía bên này, Lạc Hàm cầm lấy áo khoác lập tức ra ngoài, vẻ mặt nghiêm túc.
"Sao vậy?" Nhóm của Lạc Hàm vì bão tuyết nên hủy chuyến đi trượt tuyết, đang cùng nhau chơi tennis trong nhà.
"Bên Đàm Mạt đã xảy ra chuyện."
Phương Mạn yên lặng quan sát Lạc Hàm, một Thất thiếu chưa từng quan tâm thiệt hơn cô ta quen biết lại trở nên khẩn trương đến mức này.
"Cậu muốn đến sân trượt tuyết? Nhưng thời tiết thế này ..." Không đợi Phương Mạn nói xong, Lạc Hàm đã đóng cửa, trước khi đi anh để lại một câu: "Tôi sẽ không để cô ấy tiếp tục xảy ra chuyện.”
Cây cối cao ngất phủ tuyết trắng, Đàm Mạt chân thấp chân cao bước từng bước, đi sâu vào trong rừng cây.
Vì muốn báo thù cho em gái nên A Duệ mới làm như vậy. Đứa bé xuất thân nhà nông vốn có tâm địa thiện lương. Thời tiết tệ hại như vậy, còn tận mắt chứng kiến vẻ lo lắng và đau buồn của Đại Dũng và Tiểu Huân đã ảnh hưởng đến cậu ta, buộc cậu ta đánh liều ra ngoài.
--- Cậu ta sẽ giấu Bội Bội ở đâu?
Bỗng nhiên, lảo đảo một cái, cả người Đàm Mạt bổ nhào ở trên mặt đất, hơn nửa người đều vùi lấp ở trong tuyết. Cô cố sức đứng lên, run rẩy: Nếu Bội Bội bị giấu ở đây, cô phải làm sao mới tìm được?!
Mộ Hà vừa cắm sạc điện thoại, khởi động máy thì thấy cuộc gọi lỡ của Đàm Mạt, nhìn thời gian hiển thị.
Là hai mươi phút trước!
Trương Mỹ Bối ngủ thiếp đi ở trên giường, Mộ Hà mặc áo lông ra khỏi phòng, thời khắc mấu chốt cô ta vẫn biết không có cách nào khác trông cậy vào cô nàng này. Đi gặp nhóm Tiểu Huân, phát hiện chỉ có cô ta và Đại Dũng ở đây.
"A Duệ đâu?"
"Chúng tôi cũng không biết cậu ta đi đâu. Vừa định tìm cậu ta tiếp tục tìm ở trong biệt thự xem có thấy Bội Bội không, mới phát hiện không thấy cậu ta đâu."
"Không thấy đã bao lâu rồi?" Đột nhiên Mộ Hà cảm thấy khác lạ.
"Ừ, chắc hơn nửa tiếng rồi." Tiểu Huân vẫn chưa trả lời xong, đã thấy Mộ Hà chạy ra ngoài.
Nhất định Đàm Mạt đã phát hiện được hung thủ, là A Duệ? Con bé ngu ngốc này muốn tự mình hành động sao?
Không! Nhất định là cậu ấy bị buộc phải tự mình hành động. Nói cách khác, Mạt Nhi đang đuổi theo cậu ta?
Gặp phải tình huống này, xin Trình Tuấn giúp đỡ ắt hẳn là hợp lý.
Cô vẫn chưa có thói quen gọi hắn là Jason, trực tiếp nói thẳng: "Đều không thấy cả Đàm Mạt và Chu Duệ."
Trình Tuấn cứng người, anh ta buông tách cà phê trong tay, bình tĩnh đến mức khiến Mộ Hà cảm thấy đặc biệt xa lạ: "Tôi sẽ tìm ra được em ấy."
Sự cả quyết và kiên trì ấy, giống hệt như khoảnh khắc anh ta rời đi vào năm đó.
Đàm Mạt sợ A Duệ phát hiện ra mình nên giữ khoảng cách khá xa. Chỉ thấy A Duệ sờ sờ từng gốc cây một, bộ dáng hoảng hốt.
--- Vì tuyết quá lớn, cậu ta cũng tìm không thấy Bội Bội sao?
Bỗng nhiên, dường như cậu ta đã sờ thấy cái gì. Tiếp theo ngồi chồm hổm xuống, bắt đầu cào đám tuyết ra, từ từ xuất hiện một dáng người.
Bội Bội bị trói ở trên cây, cô ta dựa ở trên thân cây, cả khuôn mặt đã trắng bệch. Toàn thân trên đều bao trùm một tầng tuyết rất dày. A Duệ nhìn Bội Bội, cậu ta sợ hãi đưa tay lên mũi Bội Bội, kiểm tra nhịp thở.
Cởi sợi dây trói Bội Bội, cõng cô ta lên lưng, A Duệ nhìn lại, có người ở phía sau lưng cậu ta!
Cậu ta phải giải thích thế nào? Nhưng, ngẫm lại … Cô gái này chắc gì đã biết có phải do mình làm hay không?
Về phần Đàm Mạt, cô không ngờ A Duệ lại đột nhiên quay đầu nên không kịp trốn ...
Cô bình tĩnh từ từ đến gần cậu ta, giữ ngữ điệu bình bình, tựa như đang nói với nhau về cái thời tiết quái quỷ này vậy: "Sao rồi? Cô ấy còn sống không?"
"Ừ. Nhưng, sắp không được rồi!" Giọng điệu A Duệ trầm thấp. Bỗng nhiên con ngươi sắc bén của A Duệ nhìn thẳng Đàm Mạt: "Có phải cô đã biết là do tôi làm?"
Đàm Mạt hít sâu một hơi, cô muốn cậu ta thấy cô không có gì khác thường: "Chúng ta đưa cô ấy trở về trước đi."
Cô từng bước một tiếp cận cậu ta, cuối cùng lúc cách cậu ta chỉ chừng hai bước thì dừng lại.
"Tôi đang hỏi cô!" A Duệ đột nhiên gằn giọng.
Chưa tiến vào rừng nhưng Trình Tuấn đã nghe thấy âm thanh bên trong, bước chân anh ta nhanh hơn: Mạt Nhi, nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt!
Đàm Mạt chăm chú nhìn vào đôi mắt của A Duệ: "Hiện giờ đưa cô ấy trở về, cậu còn có cơ hội giảm án." Ánh mắt cô sáng trong, phát ra một loại sức mạnh khiến đối phương cảm thấy tin tưởng: "Cô ta hại người, thì sẽ có pháp luật trừng phạt cô ta, không phải cậu."
A Duệ nghe Đàm Mạt nói cơ thể cậu ta hơi thả lỏng. Ngay trong lúc cậu ta còn đang do dự, Đàm Mạt lập tức hành động, chân trái bước lên chen vào giữa hai chân cậu ta, thân thể xoay sang trái, giơ cánh tay trái lên cao, cầm cổ tay trái của cậu ta, dùng sức đập một cái vào phía sau!
Vì trên lưng A Duệ phải chịu sức nặng của Bội Bội, hơn nữa Đàm Mạt công kích bất ngờ nên cả người cậu ta nằm rạp trên nền đất.
Đàm Mạt thở dốc một hơi, nhớ đến những động tác đã tập đi tập lại với Lạc Hàm không biết bao nhiêu lần. Hiện giờ, cô cũng đã có được một lần vẻ vang.
Nhưng sức lực đàn bà sao có thể so với đàn ông. A Duệ bỗng chốc nhào về trước, dùng sức đẩy ngã Đàm Mạt, bàn tay đang định giáng xuống …. Chợt môt giọng nói lành lạnh giọng bỗng vang lên: "Buông cô ấy ra!"
Tuyết trắng chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của Trình Tuấn, lạnh lẽo không có bất kỳ cảm xúc nào. Trên tay anh ta cầm súng lục, nhắm ngay A Duệ!
Đàm Mạt cố sức ngẩng đầu: Anh ta... Tại sao lại có súng?!