-
CHƯƠNG 29
Đứng ở ngoài biệt thự, gió rất lớn, Đàm Mạt cài nút mũ áo lông, vòng quanh biệt thự cúi đầu tìm thứ gì đó.
Tuyết quá lớn, cho dù trước đó có dấu chân, bây giờ cũng đã bị che phủ. Cô khẽ thở dài, như thế này cũng không biết Bội Bội đã đi đâu.
Bỗng nhiên, một cái khăn quàng cổ mang theo sự ấm áp của nhiệt độ cơ thể vòng ở trên cổ cô.
Đàm Mạt đứng chôn chân tại chỗ, nhưng động tác của Trình Tuấn không hề ngừng lại. Anh ta từng chút từng chút một che kín cổ Đàm Mạt.
Cô không quay đầu, tiếng gió rất lớn, giọng nói mát lạnh bao phủ ở bên trong, cô hỏi hắn: "Khi đó vì sao không từ mà biệt?"
Trình Tuấn không nghe được, anh ta đi lên phía trước Đàm Mạt, bỗng nhiên xoay người, giang hai cánh tay ra, chắn trước mặt cô: "Có tôi chắn gió cho em, như vậy sẽ không lạnh phải không?"
Dứt lời, nụ cười tươi rói, ấm áp như ánh mặt trời hiện ra ở trước mắt cô, nụ cười vẫn y hệt như trước kia.
Khi đó, kẻ địch lớn nhất của Đàm Mạt chính là người giành anh trai với cô - Trình Tuấn.
Năm lớp mười, Trình Tuấn chuyển tới học cùng lớp với Đàm Hi. Có lẽ là vì hai cậu thanh niên ưu tú có điểm giống nhau, nên bọn họ rất nhanh trở thành bạn bè thân thiết.
Lần đầu tiên Đàm Mạt nhìn thấy Trình Tuấn là ở nhà.
Năm ấy, bọn họ vốn vẫn chưa dọn nhà.
Đàm Mạt mở cửa phòng Đàm Hi ra, một chàng trai anh tuấn cũng đang kéo cửa.
Anh ta trông thấy Đàm Mạt có hơi sửng sốt một chút, nhưng nhanh chóng nở nụ cười: "Hi! Em chính là Đàm Mạt phải không, anh là Trình Tuấn. Là bạn của anh trai em, em cũng có thể gọi anh là anh Trình Tuấn."
Đàm Mạt nhìn vào đôi mắt người đối diện, thái độ rất lãnh đạm, gật gật đầu: "Ừm!” Sau đó đi ngang qua anh ta, vào phòng anh trai.
Bên cạnh ti vi bày hai máy điều khiển, hai anh chàng này đang chơi game. Đàm Hi nhác thấy sắc mặt em gái mình không tốt lắm, liền hiểu chuyện: “Trình Tuấn, cậu xong đời, em gái tớ không thích cậu rồi!”
Trình Tuấn tỏ vẻ bình thản, không kiêng dè mở miệng hỏi thẳng Đàm Hi: “Không thể nào, tớ đẹp trai cao to như vậy, mà em gái cậu không thích? Không phải em cậu thích con gái đó chứ?!!!”
Đàm Hi cười sằng sặc, sau đó giọng nghiêm túc: "Em gái tớ thích con trai!"
Đàm Mạt nằm ở trên giường Đàm Hi, nhìn hai nam sinh chơi game, cô chợt phát hiện, cậu học trò tên Trình Tuấn kia lúc nào cũng ở bên cạnh anh trai cô.
Đàm Mạt cảm thấy... Ừm, rất khó chịu!
Nhưng hai thanh niên ấy cứ nói nói cười cười vô tư, không khí vô cùng hòa hợp.
"Anh, em khát, anh đi lấy nước giúp em đi!" Đàm Mạt ngồi dậy.
"Ừ! Nhưng mà, ván này vừa mới bắt đầu..." Đàm Hi vừa định từ chối, chợt nghe Trình Tuấn nói: "Không sao, để em gái cậu thay cậu đi.”
Đàm Hi chỉ sơ sơ em gái cách chơi rồi chạy ra lấy nước.
"Ván đầu tiên, anh nhường em hai mươi giây trước đấy." Trình Tuấn kín đáo quan sát Đàm Mạt đang ngồi cạnh mình, trông cô lúc này rất nghiêm túc; đột nhiên anh ta cảm thấy tâm trạng thật tốt.
Đàm Mạt nghiêng người liếc Trình Tuấn một cái, lành lạnh lên tiếng: "Ờ, được. Nhưng, anh sẽ hối hận."
Nói xong, thuần thục cầm lấy tay cầm, không tới hai mươi giây, nhân vật mà Trình Tuấn thao tác liền bị knock out.
Sau đó, Đàm Mạt vô cùng bình tĩnh quay đầu, con ngươi đen lay láy lóe lên sự tự tin: "Ván tiếp theo còn nhường tôi nữa không?”
Trình Tuấn cười cười, anh ta cầm lấy tay cầm, trong đáy mắt có một chút cảm xúc khác thường mà Đàm Mạt không nhận ra được: "Ừm! Nhưng, lần này cho em mười giây thôi! Ít ra anh cũng có mấy giây biểu diễn.”
Khi Đàm Hi tiến vào, vừa hay nhìn thấy nhân vật mà Đàm Mạt thao tác bị knock out.
Cô mím môi, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình, dáng vẻ cực kỳ không phục.
Đàm Hi kề sát vào màn hình xem xem: "Không tồi nha, Mạt Nhi, em có thể ăn nhiều điểm HP của Trình Tuấn như vậy."
*HP trong game là heart points, điểm sinh lực/máu.
Đàm Mạt đứng lên, nhét tay cầm vào tay Đàm Hi, giọng nói của cô lúc này không nghe ra là đang cao hứng hay bất mãn: "Ừm … Anh ta nhường em mười giây."
Đàm Mạt lại quay trở về giường nằm, Đàm Hi ngồi xuống bên cạnh Trình Tuấn, "Cậu và em gái tớ đấu thật đấy à?"
Trình Tuấn không cười, quay đầu liếc qua Đàm Mạt đang nằm nghe nhạc đọc sách, trả lời Đàm Hi: "Với em ấy, phải đấu thật mới được."
Cứ như thế, Trình Tuấn trở thành khách quen nhà họ Đàm. Không chỉ có Đàm Hi thích anh ta, mà ngay cả ba mẹ, đều cho rằng anh ta là một cậu bé ngoan.
Đối với chuyện này Đàm Mạt chỉ biết khịt mũi coi thường: Thì sao? Bộ đẹp trai cao to là ghê gớm lắm ư?
Nghe cô bạn oán than, Mộ Hà chỉ gật đầu, đưa ra ý kiến: “Ừm! Thật sự không dễ dàng!”
--- Này không được bênh người ngoài thế chứ!!!
Vì vậy, Đàm Mạt đều cho rằng cả thế giới đều thích Trình Tuấn, chỉ có một mình cô là không thích anh ta!
Có đôi khi, Trình Tuấn đóng luôn vai ‘anh trai Đàm Hi’ trước mặt cô.
Hai anh em một người học cao trung một người học sơ trung, cho nên tài xế lúc nào cũng đến đón Đàm Hi trước, sau đó mới tới đón Đàm Mạt.
Có một ngày trời mưa rất lớn, Đàm Mạt đứng ở trước cổng trường, chờ rất lâu, cũng không trông thấy bóng dáng Đàm Hi.
Có bạn học hỏi cô: “Hay là tớ đưa cậu về nhé?”
Đàm Mạt nở nụ cười cảm ơn: “Không được, nếu không anh trai tớ sẽ không tìm thấy tớ.”
Thời đó di động vẫn chưa thịnh hành như bây giờ.
Đàm Mạt đợi rất lâu, nhìn vũng nước trước mặt, kiên nhẫn đếm giọt mưa rơi xuống, mặt nước xuất hiện hình vòng cung.
Ngẩng đầu, một thanh niên cao gầy, cầm ô chạy tới.
Đàm Mạt vui vẻ ngước đầu lên nhìn, người trước mắt cô khiến nụ cười tự nhiên chợt khựng lại.
Cô nheo mắt: "Tại sao lại là anh? Anh trai tôi đâu?"
"Anh trai em ở trong Hội học sinh, hôm nay bọn họ họp, bây giờ vẫn còn đang ở trường đấy. Vì thế, cậu ấy nhờ anh tới đón em." Đồng phục học sinh vốn rất đơn điệu, khoác trên người Trình Tuấn, lại toát lên vẻ tuấn lãng của một thanh niên tràn đầy nhiệt huyết.
"Tôi muốn chờ anh ấy, anh về đi. Cám ơn anh." Đàm Mạt không muốn.
Trình Tuấn nghe vậy vẫn nhìn Đàm Mạt, nụ cười vẫn trên môi: "Mạt Nhi, nghe lời được không?"
Chân mày Đàm Mạt cau lại, sao giọng điệu của anh ta lại quen thuộc như vậy!!!
Các học sinh đã ra về gần hết, lúc này có giáo viên nhìn thấy Đàm Mạt đứng chung với một cậu bé, cô giáo liền hỏi Đàm Mạt sao còn chưa về?
Trình Tuấn nhanh miệng cướp lời: "Thưa cô, em là anh họ của Mạt Nhi, hôm nay thay Đàm Hi tới đón em ấy."
Cô giáo quan sát kỹ Trình Tuấn một chút, gật gật đầu, miệng lầm bầm: "Người nào trong nhà này cũng đều rất đẹp!”
"Đi thôi." Nói xong, Trình Tuấn tự nhiên kéo cổ tay Đàm Mạt, dẫn cô đi trong màn mưa.
Mưa rơi trên ô vang lên tiết tấu dễ nghe, Đàm Mạt hất tay của anh ta ra: "Đừng làm như quen thân với tôi lắm. Tôi cũng không phải là em họ anh!”
"Ừ, chẳng phải vừa rồi tôi chỉ nói cho cô em nghe thôi sao? Nếu không nói là anh họ của em, bọn họ nghĩ anh là kẻ xấu muốn dụ dỗ nữ sinh, vậy phải làm sao bây giờ?"
Đàm Mạt liếc anh ta một cái, "Bắt anh lại!"
Trình Tuấn bật cười.
Chiếc dù không lớn lắm, Đàm Mạt thấy nước mưa thấm ướt hơn nửa bả vai Trình Tuấn, trong lòng có hơi ái ngại. Cô ho khẽ một tiếng, rồi đưa tay đẩy tay cầm ô về phía Trình Tuấn một chút!”
Động tác nhỏ này khiến Trình Tuấn sửng sốt, ngay sau đó anh ta khẽ cúi đầu, nhìn vào khuôn mặt Đàm Mạt: "Như thế nào? Cuối cùng cũng biết đau lòng vì anh Trình Tuấn rồi hả?"
Đàm Mạt lườm một cái: "Tôi sợ anh nói tôi ngược đãi anh thì có!"
Trình Tuấn nhìn Đàm Mạt nghiêm mặt cố gắng đi nhanh về phía trước, dáng vẻ mong manh, bỗng nhiên anh ta kéo tay cô lại: “Nếu vậy, thu hẹp khoảng cách của chúng ta, thì không ai bị ướt!”
"Anh..." Không đợi Đàm Mạt nói hết câu, Trình Tuấn từ tốn nói tiếp: "Ngày kia, bọn anh có trận bóng rổ, anh là chủ lực, nếu mà bị cảm …. Chao ôi, không thắng trận này, Đàm Hi chắc sẽ khổ tâm lắm!”
"..."
Sao anh ta nhiều lý do quá vậy!
Đàm Mạt không hề trông thấy nụ cười tươi roi rói như ánh mặt trời trên môi Trình Tuấn lúc này.
Dĩ nhiên, trận đấu bóng rổ đó là ai thắng Đàm Mạt cũng không biết, cô chỉ biết có một ngày Đàm Hi cầm một hộp chocolate trở về.
Chẹp! Vừa mở hộp ra nhìn tạo hình viên chocolate … Thật sự quá khó coi! Rất tổn hại thần kinh thị giác...
"Anh, chẳng phải anh không bao giờ nhận chocolate của nữ sinh sao?" Đàm Mạt cầm một viên, cẩn thận nghiên cứu, muốn biết đây rốt cục là hình dạng gì.
Mặt Đàm Hi ửng hồng, "À... Không phải con gái tặng."
"!" Đàm Mạt cả kinh, viên chocolate cầm ở trong tay thiếu chút nữa rớt xuống đất.
"Anh... Là nam sinh sao?" Đàm Mạt nuốt một ngụm nước bọt, chậm rì rì nói hết lời: "Anh... Chẳng lẽ anh không nhận chocolate của nữ sinh, là vì thích nam sinh sao?"
"!" Đàm Hi bị sặc một cái, mặt càng đỏ hơn.
Đàm Mạt nhìn biểu hiện của Đàm Hi: vẻ mặt mất tự nhiên … Tim cô đột nhiên rét lạnh.
Anh trai cô soái như vậy, ưu tú như vậy... Sau này cô không được bồng cháu sao?
Đàm Mạt ra vẻ bình tĩnh quay đầu, thả một viên vào trong miệng, mọi biểu cảm trong nháy mắt tan biến, cô đưa ra kết luận: "Anh, nếu anh cân nhắc đến cậu bạn này …. Hay là …. thôi đi... Thứ này anh ta làm khó ăn quá..."
Cuối cùng: "Anh, anh thích ai cũng được, em đều ủng hộ anh.”
Đàm Hi cảm thấy chỉ muốn hộc máu...
--- Trình Tuấn, cậu làm chocolate muốn em gái tớ ăn, có thể suy nghĩ đến trình độ suy diễn của em ấy trước một chút hay không...
*
Đàm Mạt chỉ chỉ Trình Tuấn đang chắn trước mặt cô: "Có bản lĩnh thì giữ nguyên động tác này, rồi đi thẳng xuống."
Nụ cười của Trình Tuấn lan dần, anh ta nghiêm túc trả lời cô: "Được, không thành vấn đề."
Đàm Mạt bất đắc dĩ: "Tôi có thắc mắc... chỉ tùy tiện hỏi một chút."
Đàm Mạt đi phía sau Trình Tuấn, nhìn bên ngoài biệt thự. Vào đông để giữ ấm, các cửa sổ đều được đóng rất kín. Như vậy, Bội Bội đi ra từ cửa chính. Trễ như vậy, biệt thự lại không giống với các khách sạn gần đây, nơi này không có quầy lễ tân, chỉ có một bàn hướng dẫn.
"Biệt thự có hệ thống bảo an hoặc camera quan sát không?" Đàm Mạt hỏi Trình Tuấn.
"Không có. Vì sân trượt tuyết mới khai trương, trên đỉnh núi vẫn còn đang hoàn thiện khâu xây dựng. Tôi đến đây thị sát cũng là vì chuyện này." Trình Tuấn nhìn bộ dáng nghiêm túc của Đàm Mạt, cảm giác cô giống hệt như trước đây.
"Anh không có ý kiến gì sao?" Đàm Mạt hỏi ngược lại anh?
Trình Tuấn lui về sau, anh ta nhìn cô, nghiêm túc trả lời: "Không có."
"..."
Cô không nên trông cậy vào anh ta... Anh ta không phải là một người đáng tin!
Cô đi xung quanh biệt thự vài vòng, cuối cùng chỉ chỉ nơi khe trượt ở xa xa và rừng cây bên kia, "Rừng cây kia không định đốn hết sao?"
"Ừ, tạm thời vẫn chưa đốn, bởi vì diện tích đỉnh núi khá nhỏ, du khách cũng không chọn nghỉ chân trên dỉnh núi nên bên tôi quyết định không tăng vốn đầu tư."
“Chúng ta vào thôi."
Bỗng nhiên, Trình Tuấn hỏi Đàm Mạt: "Có phải vào biệt thự rồi, tôi sẽ lại biến thành anh Jason, em lại trở thành cô Đàm đúng không?"
Đàm Mạt dừng bước, đáy mắt sâu đen thăm thẳm, giọng nói lành lạnh và mỏng nhẹ của cô vang lên: "Đúng!"