-
CHƯƠNG 17:
Khi Đàm Mạt trông thấy bom hẹn giờ, hai chân cô như hóa đá, cứng đờ ở một chỗ. Hoàng Tông Tường còn sống, cô không thể bỏ lão lại. Thời gian ít dần, cô ngồi chồm hổm, quan sát quả bom. Quả bom này kết cấu như quả trong vụ án ở nước Mỹ năm đó. Dây nhợ chằng chịt quấn quanh khiến không ai dám xuống tay, nhưng chỉ cần cắt đi một dây có thể mất đi hiệu lực.
Con số chỉ giờ giảm dần, trán Đàm Mạt lấm tấm mồ hồi, bàn tay cô run rẩy vuốt vuốt những sợi dây điện. Cô nhớ lại khi chuyên gia bom mìn giải thích với cô việc tìm cho ra được sợi dây chính, và khi đó chuyên gia cắt sợi dây màu xanh. Còn lần này? Dây đỏ hay dây xanh?
Chỉ còn ba mươi giây!
Đàm Mạt cúi người, dùng miệng cắn cắn sợi dây … trong miệng còn lưu lại vị đăng đắng …
Tiêu Triết đứng bên ngoài, bàn tay nắm chặt điện thoại, đôi mắt ngân ngấn lệ: Đàm Mạt! Nhanh lên! Chạy nhanh lên!
Thế nhưng …
Chẳng có bất cứ tiếng nổ nào, tất cả đều rất an lành, tựa như gốc cây cổ thụ già nằm lặng yên bên dòng suối nhỏ, chảy róc rách.
Thân ảnh gầy yếu từ từ bước ra, trên vai cô đỡ lấy một người. Cô đi rất chậm, nhưng từng bước từng bước kiên định.
“Đàm Mạt …” Tiêu Triết nghiêng đầu, lấy tay quệt nước mắt, sau đó chạy đến đỡ lấy Hoàng Tông Tường vẫn còn đang mê man.
“Cám ơn!” Thanh âm nhẹ nhàng của Đàm Mạt như tiếng búa gõ vào tim anh ta.
Mái tóc lòa xòa trước trán, Tiêu Triết không nhìn ra được vẻ mặt của Đàm Mạt, anh ta vỗ vỗ vai cô, không thốt nên lời.
Khi Lạc Hàm đến nơi, chỉ còn một mình Đàm Mạt ngồi co ro ở bậc thang, hai tay che mắt, mái tóc dài rối tung. Trần Sinh và Hoàng Tông Tường đã bị giải đến phòng thẩm vấn, chỉ còn một vài cảnh viên làm một số công việc cuối cùng.
Từ xa đã có thể nhìn ra được hình bóng lẻ loi của Đàm Mạt, anh tiến bước về phía trước. Bước chân khe khẽ, Đàm Mạt không hề phát hiện ra.
Anh mặc áo khoác đen, dáng người cao lớn, kiên cường. Anh đứng trước mặt cô, đưa tay vuốt tóc, rồi nhẹ nhàng để đầu cô tựa vào người mình.
Cơ thể Đàm Mạt cứng đờ, Lạc Hàm mỉm cười: “Em học cách gỡ bom từ lúc nào?”
Giọng buồn buồn, như chú chim non trước bão: “Tôi … chỉ mới có lần ấy …”
“Tại sao không tự mình thoát thân?”
“Tôi không thể đi … Đó là sinh mệnh … Tôi không thể thấy chết mà không cứu.”
Lạc Hàm trầm mặc, ôm chầm lấy Đàm Mạt, giọng nói man mác như nước mùa thu nhưng rất ấm áp: “Làm rất tốt!”
Đàm Mạt rốt cục cũng ngẩng đầu, viền mắt ửng đỏ. Lạc Hàm ngồi xuống, giúp cô vén tóc ra phía sau tai, nhìn thẳng vào mắt cô.
Hai người cứ thế im lặng nhìn nhau.
Một lúc lâu sau, Lạc Hàm búng nhẹ lên trán Đàm Mạt, ngữ điệu ôn nhu: “Nhưng lần sau không được manh động như thế nữa. Bây giờ biết sợ chưa!”
Đàm Mạt xoa trán, gật đầu lia lịa ….. Thật sự, lúc đó cô chỉ nghĩ có khi nào mình chết luôn không?!!
“Đi thôi! Chúng ta về!”
Nói xong, anh nắm tay Đàm Mạt, bỏ vào trong túi áo khoác mình, nhiệt độ ấm áp truyền đến cơ thể Đàm Mạt. Cô do dự một chút, rồi quyết định không từ chối, vì hiện tại … Cô cảm thấy rất lạnh.
*
Vụ án Hoàng Tông Tường có đầy đủ chứng cứ xác thực, sẽ nhanh chóng được đưa ra xét xử. Trần Sinh và Trần Hàng theo lão nhiều năm cũng khó tránh khỏi liên quan.
Tuy nhiên, Tiêu Triết mang đến một tin xấu: “Người đổi đoạn băng ghi hình là Phó Cục Trưởng.”
Lạc Hàm đặt tay lên tập hồ sơ, đáp lời: “Hừm! Tạm thời án binh bất động.”
“Như vậy được không?” Tiêu Triết nghi hoặc.
“Cậu cho rằng một người có thể mua chuộc được cả Phó Cục Trưởng làm nội gián, thì cậu nghĩ hiện tại cậu có năng lực đập đổ được bọn họ?”
“Tớ còn có nghi vấn, vậy hình ảnh ghi lại trong đoạn clip không phải Trần Hàng, thì là ai?”
“RT. Hắn dùng phương pháp dịch dung để làm lung lay mối quan hệ chủ tớ của bọn họ, nhờ vào đó chúng đạt được mục đích cuối cùng.” Dứt lời, Lạc Hàm đứng dậy lấy áo khoác: “Tôi có việc đi trước.”
“Lạc Hàm, cậu về Mỹ à?”
Vụ án của Hoàng Tông Tường đã kết thúc, nhiệm vụ của Lạc Hàm tại đây cũng đã hoàn tất.
“Ừm. Nhưng trước khi đi tôi còn việc quan trọng cần giải quyết.”
*
Đàm Mạt thu dọn tài liệu, sau đó lấy túi xách ra về. Không ngờ ngoài cửa phòng làm việc, Boss Lạc Hàm ưu nhã đứng tựa tường, hai tay đút túi quần, thân ảnh phong dật tuấn lãng.
“Sao muộn vậy anh còn chưa về?” Đàm Mạt tiện miệng hỏi thăm.
“Chờ em!” Lạc Hàm cầm lấy túi xách trên tay Đàm Mạt, “Đi thôi! Cùng nhau ăn tối!”
Đàm Mạt đứng như trời trồng … Gì nữa đây????
Thấy Đàm Mạt vẫn đứng một chỗ không nhúc nhích, Lạc Hàm nhíu mày: “Sao? Tối nay em có hẹn?”
“Không có …” Đàm Mạt ỉu xìu đáp lời.
“Vậy còn không nhanh đi!” Lạc Hàm xoay người, Đàm Mạt không nhìn thấy nụ cười thỏa mãn của anh.
Bữa tối qua đi một cách gian nan. Ăn xong, Boss hạ lệnh: “Tản bộ với tôi một chút!”
“…”
Đàm Mạt muốn hỏi, hỏi Lạc Hàm rằng hôm nay anh lên cơn sao? Chứ nếu không tại sao lại bất bình thường như thế …
Liền ngay sau đó, hai người sóng đôi đi vô định trên những con phố lớn … tản bộ.
Sau hơn một tiếng bộ hành, Đàm Mạt không nhịn được: “Lạc Hàm, hôm nay anh tìm tôi không đơn giản chỉ để dạo phố đúng không?”
Người đàn ông nào đó hờ hững liếc cô một cái: “Đương nhiên không phải!”
Rồi chỉ vào một bảng hiệu ở phía xa xa: “Ừm, đến rồi!”
…!
Mãi cho đến khi Lạc Hàm lấy hai bộ đồng phục Taekwondo đã chuẩn bị từ trước thì Đàm Mạt đã rõ rõ ràng ràng câu nói ‘Không có bữa cơm nào miễn phí’.
Thay xong bộ đồ võ, Lạc Hàm ưu nhã mở miệng: “Bỏ qua phần lễ tiết dạo đầu, chúng ta trực tiếp vào động tác.”
“À … à … Tôi có thể hỏi vì sao anh lại phải dạy tôi Taekwondo không?” Đàm Mạt nắm dây đai kéo kéo, cô vẫn chưa quen với bộ đồ này.
“Em thuộc dạng người thích tha lôi luôn cả chuyện người khác mà vẫn chưa hiểu được việc làm này sao?”
Quá sắc bén!
Đàm Mạt chỉ còn cách ngậm bồ hòn …
“Được rồi! Lần đầu tiên em bị đánh ngất, em còn nhớ trong mật thất tình cảnh lúc bị đánh trúng thế nào không?
“Ừm! Khi đó có súng chĩa vào lưng tôi, người đằng sau và tôi cách nhau một khoảng. Ngay sau khi ra khỏi mật thất, tôi cảm giác đầu mình bị giáng mạnh một cú, rồi bất tỉnh.” Vừa nói Đàm Mạt vừa kiểm tra lại khoảng cách, sau đó quay lưng lại với Lạc Hàm: “Khoảng cỡ này.”
Cô thật sự không chút phòng bị.
Lạc Hàm xoay người Đàm Mạt đối diện với mình, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô: “Em thử đột kích tôi, quan sát tôi phản kích thế nào!”
Rồi anh quay lưng lại Đàm Mạt, để mặc cô xử trí.
“Vậy … vậy … tôi bắt đầu nhé!” Đàm Mạt giơ tay, chưa kịp đụng đến Lạc Hàm, thấy anh ngay lập tức nghiêng người, dùng sức nắm lấy cánh tay của cô kéo về phía trước, cơ thể cô dán chặt vào lưng Lạc Hàm. Cánh tay tiếp tục thêm lực lôi kéo về phía trước, khom lưng …. Một cú vật người quá xuất sắc!
“Đau!”
Đàm Mạt ngã thẳng cẳng dưới nền đất, mở mắt nhìn vẻ mặt Lạc Hàm dương dương tự đắc ở trên cao, ngữ khí cô có chút oan ức: “Không lẽ được văn hóa Tây Phương nuôi béo nên không hiểu thế nào là truyền thống thương hoa tiếc ngọc của người Á Đông?”
Lạc Hàm nhìn bộ dạng đau đớn của cô, anh cúi người, ngữ điệu ôn hòa: “Vậy xin hỏi cô Đàm: Em bị thương ra sao? Tôi chịu trách nhiệm thế nào đây?”
Đàm Mạt nghe giọng điệu của Lạc Hàm đột nhiên cảm giác cả người như mất hết sức lực … Cô xoa xoa đầu gối, đứng lên, nghiêm túc: “Đến lượt tôi!”
Lạc Hàm ra vẻ vô tội, đứng sau lưng cô: “Ừm! Bắt đầu đi!”
Đàm Mạt nhớ kỹ động tác vừa rồi của Boss, kéo cánh tay của anh về phía trước, nhưng phát hiện anh chẳng suy chuyển chút nào.
Tiếng thở dài từ sau truyền đến, lòng bàn tay lạnh lẽo phủ lên tay cô, nhẹ giọng: “Đừng ra sức, mượn lực ở phần eo.”
Đàm Mạt nghe theo lời chỉ dẫn, cố gắng hết sức rồi cũng vật được Lạc Hàm về phía trước, ai ngờ trọng tâm không thể giữ vững, cô cũng ngã theo.
“Cẩn thận!”
Lạc Hàm nhanh tay lẹ mắt ôm lấy eo Đàm Mạt, vươn mình chắn cho cô.
Rầm!!!
Đàm Mạt đè lên Lạc Hàm, cả hai ngã xuống đất.
“A …. Xin lỗi … Anh … Anh không sao chứ!” Đàm Mạt nằm nhoài trên người Lạc Hàm, nhìn anh nheo mắt nhăn mặt, cẩn thận hỏi dò từng tiếng.
Cô và anh rất gần nhau, hương thơm của cả hai hòa quyện, quanh quẩn.
“Tôi không được rồi, em làm gì đi?” Boss nhàn nhạt lên tiếng.
…. Muốn ăn vạ đòi tiền chữa bệnh à?
Lạc Hàm nhìn vẻ mặt âu lo của Đàm Mạt, giọng nghiêm túc hơn: “Đàm Mạt, thì ra em có thể dễ dàng hạ gục tôi như vậy!”
…!!!
Đàm Mạt đang căng thẳng ngay lập tức cứng đờ….
Sao Lạc Hàm luôn thích trêu chọc cô như thế!
Không được! Cô không thể để mặc anh bắt nạt! Cô phải phản kích!
Cô nheo mắt, đưa một tay nắm cằm Lạc Hàm, dáng vẻ lả lơi: “Mau làm cho bổn cô nương đây cười. Nở nụ cười là có thưởng!”
Một người luôn giữ vẻ trấn định nhất thời sững sờ.
Một giây sau, vị Boss đa mưu túc trí nở nụ cười đầy đen tối: “Phần thưởng tôi muốn do mình chọn!”
Rồi anh ngồi thẳng dậy, kéo hai tay Đàm Mạt đang chống trên nền đất, Đàm Mạt mất thế, cả người ngã về phía trước, đôi mắt đen láy của Lạc Hàm cách cô càng lúc càng gần.
Khi chỉ còn một chút nữa thôi là hai người môi chạm môi, Đàm Mạt liền nhắm tịt mắt lại.
Lạc Hàm khe khẽ thở dài, anh thoáng nghiêng đầu, nụ hôn rơi chính xác trên trán của Đàm Mạt.
Sao xúc cảm không như trong tưởng tượng?
Đàm Mạt lặng lẽ mở một mắt, phát hiện mình đang nằm thoải mái trên ngực Lạc Hàm, còn kẻ cầm đầu đang thản nhiên nhìn cô, anh đưa tay miết miết khóe môi: “Đàm tiểu thư! Không ngờ … em lại chủ động như vậy!”
Ai chủ động chứ!!!!
Mặt Đàm Mạt đỏ ửng, cô bò ra khỏi người Lạc Hàm, kéo kéo lại cổ áo, nắm chặt đai, giả bộ trấn định: “Ừm! Bây giờ chúng ta có thể tiến hành động tác tiếp theo!”
Cô thề! Sau này sẽ không trêu đùa Lạc Hàm!!!