-
CHƯƠNG 11
Có thứ gì đó cưng cứng, lành lạnh chống ở phía sau lưng Đàm Mạt, ngay khi cô trông thấy điểm cuối là cánh cửa có mật mã, một âm thanh khàn đục vang lên từ đằng sau: “Cô là ai?”
Đàm Mạt co rụt người lại. Cô cảm giác được, thứ lành lạnh phía sau lưng mình là --- Súng.
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh. Đáp một câu nhẹ nhàng: “Đại ca à. Tuy tôi mới làm tiểu thâu không lâu, nhưng cũng biết luật lệ; vì vậy, các vị sư huynh là tiền bối, các anh cứ lấy trước, tôi không lấy nữa, chỉ mong tha cho tôi một mạng.”
Người đàn ông sau lưng trầm mặc một chút, ra hiệu cho người bên cạnh đưa Đàm Mạt ra khỏi nơi này.
Đàm Mạt bị áp giải về hướng khác, tay cô vẫn đặt trong túi. Cô vẫn còn nhớ rõ Lạc Hàm đã cài đặt số của anh là phím tắt số một. Thế nhưng, khi màn hình điện thoại vừa sáng lên cô liền phát hiện ở đây không có sóng, cô phải gọi được điện thoại ngay lối vào mật thất. Cô dùng tay chuyển sang chế độ im lặng, ấn số một, vừa bước khỏi con đường âm u nhỏ hẹp, cô nhanh tay ấn phím. Cô không chắc Lạc Hàm có nhận được hay không … Ở ngay phía loa di động cô gõ gõ những tiếng tích tích có quy luật, cô đã từng học qua mật mã Moss. Lạc Hàm nhất định hiểu được tin nhắn của cô.
Ngón tay khẽ run rẩy, cô có thể nghe được tiếng hít thở của người đằng sau, nòng súng lạnh lẽo đang chĩa vào cô.
Cô phải trấn tĩnh. Cô cảm nhận được mồ hôi đượm nơi lòng bàn tay, cô cắn cắn môi. Phải nói gì đó, phải tìm cách phá vỡ bầu không khí căng thẳng này … Phải nói gì để tên kia tin cô chỉ là một tên trộm vặt. Bọn chúng là người của Hoàng Tông Tường hay là của nhóm kia? Cô nhớ hình như trông thấy họ đứng ở chiếc xe ngay vị trí có gắn camera --- Là người của Hoàng Tông Tường!
Vừa dừng bước, Đàm Mạt chưa kịp lên tiếng biện giải cho thân phận của mình thì đầu bị giáng mạnh một cú, cô rơi vào hôn mê! Trước khi mất đi ý thức, cô cố gắng mở to đôi mắt, trong bóng tối, cô nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, uy dũng, nhếch miệng nở nụ cười căm ghét.
*
Lạc Hàm phóng nhanh trên đường, đầu dây bên phía Đàm Mạt vẫn còn những tiết tấu tích tích, thoắt một cái, đứt mất!
Xảy ra chuyện rồi!
Lạc Hàm không lên tiếng, anh ngắt điện thoại. Ngón tay thon dài bấm số liên lạc Tiêu Triết, giọng lạnh như băng: “Tình huống bên trong camera ghi hình thế nào?”
Ngữ khí Tiêu Triết trầm thấp: “Các camera đều bình thường, không có bất kỳ điểm khả nghi nào.”
Tại sao lại kỳ lạ như vậy? Nếu như Đàm Mạt thật sự phát hiện ra lối vào, camera bắt buộc phải ghi được hình ảnh của cô.
Lạc Hàm đã hiểu, thanh âm lạnh lẽo vang lên khiến Tiêu Triết chú tâm hơn: “Bên trong phòng quan sát có người của bọn chúng, thứ cậu đang nhìn thấy chỉ là đoạn băng phát lại. Hoặc có thể, camera đã bị bọn họ dỡ xuống.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Tiêu Triết nóng như lửa đốt.
Đàm Mạt một mình ở một nơi nguy hiểm như vậy.
“Nếu như ngay bây giờ xe cảnh sát xuất hiện sẽ đánh rắn động cỏ. Chúng ta qua bên nhà Hoàng Tông Tường lấy chứng cứ cũng phải dè chừng trước sau.” Lạc Hàm nhìn về phía trước, anh đã tiếp cận vị trí của Đàm Mạt.
Đàm Mạt! Chờ tôi!
“Lạc Hàm! Cậu muốn đi một mình ư?” Tiêu Triết bỗng nhiên hiểu được ý của Lạc Hàm. Anh muốn đơn thân độc mã???
“Ừm. Cậu phái một nhóm người đến gần khu vực đó đợi lệnh. Đừng để lộ, nếu như quá một tiếng không thấy tôi ra, cậu lệnh cho mọi người xông vào. Còn nữa, giúp tôi liên lạc với bệnh viện tổng bộ, hẹn trước một chuyên gia tốt nhất.” Thanh âm trầm thấp ấy lại khiến Tiêu Triết càng thêm lo sợ: “Cô ấy … Khả năng đã gặp chuyện rồi!”
Đèn xe vụt tắt, đêm đen che kín trời đất.
Lạc Hàm lấy từ phía cốp sau hai cây súng, kiểm tra đạn dược. Khẩu súng luôn mang theo bên người, không ngờ đến đã một năm trôi qua đụng đến. Một lần nữa mò đến những thứ đồ này lại vì một khuôn mặt ngây thơ làm anh tức đến nội thương.
Thân thủ thoăn thoắt, Lạc Hàm dựa vào vách tường, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh trong gian gác cổng, rất yên tĩnh.
Anh nheo mắt, vươn mình, nhìn vào bên trong: Hai người bảo vệ bị đánh ngất, cột chặt vào nhau, bịt mắt và dán kín miệng, vẫn chưa tỉnh lại.
Trên màn ảnh ở phòng quản lý Lạc Hàm không thấy bất kỳ điểm khác thường nào. Lạc Hàm nhếch miệng: Rất tốt!
Thì ra bọn chúng cũng lo bị phát hiện.
Luồng khí nguy hiểm xẹt qua gương mặt anh tuấn, đôi mắt thâm thúy ánh lên tia lạnh lẽo: Nếu như bọn mày đả thương cô ấy, tao sẽ cho bọn mày đến gấp bội.
Lạc Hàm có cảm nhận phương hướng tốt hơn Đàm Mạt rất nhiều. Bãi đậu xe dưới tầng hầm tối tăm, anh dỏng tai, lặng yên lắng nghe, không buông tha bất kỳ một tiếng động nào dù là nhỏ nhất.
Phía trước cách đó không xa có tiếng bước chân nhè nhẹ và tiếng mở cửa rất khẽ, Lạc Hàm nắm chặt súng trên tay, nhưng không đi về phía hướng ấy.
Phía sau cánh cửa là con đường hẹp dài, chỉ đủ hai người vóc dáng trung bình đi lọt. Còn nữa, Đàm Mạt hẳn là đã đến được con đường bí mật kia mới gọi cho anh, còn không sẽ không có tín hiệu. Tìm đến con đường lách được tất cả camera ghi hình, Lạc Hàm tiến nhanh về phía trước.
Một người đàn ông tiến vào gian mật thất ở phía cuối con đường, quay sang một gã khá khôi ngô, mở miệng nói: “Tao đã đánh ngất cô ấy. Ra tay rất mạnh, trong thời gian ngắn không thể tỉnh được. Cũng vừa đi kiểm tra lại rồi, yên tâm!” Hắn mở rương, bắt đầu chuyển hàng vào trong: “Người phụ nữ đó không giống tiểu thâu, nhưng tao đã lục soát, trên người nó không có súng, cũng không có bất kỳ vũ khí có tính công kích nào ngoại trừ điện thoại di động và chìa khóa, cùng mấy tờ tiền lẻ. Không có thêm gì khác. Chúng ta có nên báo lại với ông chủ không?”
Gã đẹp trai kia đáp lời: “Quên đi! Nếu đã không có uy hiếp cần gì phải vơ thêm việc. Phỏng chừng là bọn công nhân muốn vơ vét chút của cải thôi. Mau chuyển hàng đi!”
Trước mặt bọn chúng là số ma túy của Hoàng Tông Tường, trắng toát một mảng lớn. Trong chốc lát, hàng đã sắp đầy rương.
*
Tầng hầm đen kịt, Lạc Hàm dựa vào tiếng vang yếu ớt kia tiến về phía trước.
Luôn bình tĩnh và hờ hững như Lạc Hàm không phát hiện ra được bàn tay anh đang nắm khẩu súng càng ngày càng chặt: Đàm Mạt, Em ở đâu?
Nếu như bọn chúng muốn chuyển ma túy đi, lại không được phép để camera quay lại thì chúng phải đem xe đậu ở … Đúng! Phải là điểm mù của camera, cũng là điểm nhóm Tiêu Triết lắp đặt thiết bị theo dõi.
Một chiếc xe tải màu đen đang nằm yên tĩnh ở vị trí đó.
Bên cạnh có một người nằm trên đất.
Lạc Hàm không lập tức chạy xốc đến. Anh từ từ quan sát xung quanh. Nơi đỗ xe và lối vào mật thất có một khoảng cách nhất định, cũng không có người giám sát, xem ra rất ít nhân lực. Những chuyện thế này đương nhiên chẳng nên gióng trống khua chiêng làm gì.
Anh dợm bước chân, đột nhiên có một người đàn ông cao to đẩy một cái rương từ cửa đến vị trí anh đang đứng. Lạc Hàm nghiêng người, trốn ra góc sau.
Người đàn ông kiểm tra Đàm Mạt một chút.
--- Hừm! Chưa tỉnh, cũng không có dấu hiệu tỉnh dậy!
Hắn bỏ tay Đàm Mạt sang một bên, rồi bắt đầu chuyển từng túi từng túi trong rương vào trong thùng xe. Sau khi xong xuôi, hắn xoay người quay vào trong mật thất.
Xác định hắn không thể nhanh chóng quay trở lại, Lạc Hàm chạy nhanh đến bên người Đàm Mạt.
Đàm Mạt đội mũ lưỡi trai, nhịp thở đều đặn, lẳng lặng nằm trên đất, bình yên như một pho tượng. Lạc Hàm nhẹ nhàng nâng gáy của cô lên, cảm giác dinh dính nơi lòng bàn tay khiến tim anh đập nhanh một nhịp --- Là máu!
Đôi mắt sâu thẳm nhìn gương mặt trắng bệch của Đàm Mạt, thần sắc lạnh lùng liếc về hướng cửa, sau đó cõng Đàm Mạt trên lưng.
Vừa tính rời đi bỗng nhiên nghe thấy tiếng đẩy cửa.
Lạc Hàm đội mũ của Đàm Mạt lên đầu mình, vươn người ôm cô vào lòng, khuôn mặt của cô dán chặt trong lồng ngực anh. Nhiệt độ ấm áp dần dần vây quanh cơ thể lạnh lẽo của cô. Ánh mắt anh lạnh lùng đến bức người, im lặng nhìn người đàn ông tiến tới. Chờ đến khi hắn trông thấy mình, anh nhếch miệng, nở nụ cười cảnh cáo, nòng súng không hề chậm trễ bắn thẳng vào tim hắn.
Không có bất kỳ thanh âm nào, yên tĩnh tựa như cùng Đàm Mạt ngủ say.
Người đàn ông cường tráng chưa kịp rõ ràng chuyện gì đang xảy ra đã ngã lăn trên nền đất.
Lạc Hàm thu hồi súng giảm thanh, đưa tay nhẹ vuốt lại tóc đang lòa xòa trước trán Đàm Mạt. Hàng mi của cô thật dài, hô hấp yếu dần. Anh thở dài một hơi: Làm sao lại ngốc như thế? Một mình đến nơi này mà không sợ sao?
Lạc Hàm cõng Đàm Mạt lại trên lưng, không quan tâm đến số lượng lớn ma túy kia. Anh đặt nhẹ tay Đàm Mạt trước ngực mình, cô vẫn chưa tỉnh nên không thể nghe được tiếng anh thì thầm bên tai:
--- Đàm Mạt tôi nói rồi! Từ đây về sau nơi nào có tôi phải có em. Cũng như vậy, sau này, khi em đi đâu cũng phải có tôi.
Chiếc Land Rover màu đen của Lạc Hàm lướt nhanh trên con đường cao tốc.
Trong bóng đêm mịt mờ, gã đàn ông núp trong bóng tối bước ra, đá văng tên đàn ông cường tráng nằm ngã lăn trên nền đất. Hắn lái xe chiếc xe tải ra khỏi tầng hầm, giọng tỉnh rụi, báo cáo: “Cậu chủ, hàng đã đến tay. Chỉ có điều … xuất hiện một khúc nhạc lạc điệu.”
Người đàn ông anh tuấn đứng trước cửa sổ sát sàn, cầm ly vang đỏ, nghe thông tin từ đầu dây bên kia truyền tới, hắn bỗng nhiên cảm thấy hứng thú: “Khúc nhạc đệm gì?”
Gã vừa lái xe vừa đáp lời: “Có người giống như chúng ta, đã đoán được vị trí tàng trữ ma túy của Hoàng Tông Tường nhưng lại không thèm quan tâm đến ma túy.”
Người đàn ông mệnh danh cậu chủ quơ quơ ly rượu trong tay, nhìn xuống con đường phía dưới, thanh âm lạnh lẽo: “Ồ? Thật hứng thú!”
Tên đẹp trai đẩy một tốp hàng nữa ra, nhìn đồng nghiệp của mình đang ngã trên đất, không còn trông thấy bóng dáng chiếc xe tải thì hoảng sợ. Hắn tiến đến sờ sờ, còn sống.
Sau đó hắn run run rẩy rẩy rút điện thoại, giọng điệu rõ ràng là kinh hoảng tột độ.
Hoàng Tông Tường đang hưng phấn luận động trên giường, nhận được cuộc gọi bỗng chốc nổi trận lôi đình, tát người phụ nữ dưới thân mấy bạt tai. Ả ôm má sưng húp chạy vọt ra ngoài. Hoàng Tông Tường khoác thêm áo, phẫn nộ hạ lệnh: “Cút ngay chờ tao về!”
*
Lạc Hàm nhìn lướt qua điện thoại di động, gọi một cuộc cho Tiêu Triết, thanh âm bình tĩnh trước sau như một: “Tiêu Triết, cậu trở về phòng theo dõi. Thiết bị theo dõi siêu nhỏ của chúng ta lắp đặt trước đó đang khởi động. Phái người đuổi theo ngay lập tức.”
Chấm tròn nhỏ di động trên màn hình.
Lợi dụng thiết bị công nghệ định vị hiện đại bây giờ nhóm người của Lạc Hàm đã có thể lần theo chiếc xe chứa đầy ma túy.
Tiêu Triết đáp lời: “Ừm! Được! Cậu hãy tin tưởng huynh đệ của mình!”
“Bất cứ lúc nào cũng phải liên lạc với tôi. Lo cho Đàm Mạt bên này xong, tôi sẽ đích thân chạy qua. Còn nữa, cẩn thận người bên cạnh cậu!” Lạc Hàm nói tiếp.
“Ừm! Tớ biết rồi, sẽ không để cho tên nội gián ấy phát hiện. Yên tâm, tiểu đội ra quân hôm nay đều là anh em của tớ. Tớ sẽ báo với bọn họ giữ kín bí mật đêm nay chúng ta đã từng đến công xưởng.”
“Lạc Hàm! Đàm Mạt giao cho cậu!” Tiêu Triết cúp điện thoại, như một quân nhân chân chính.
Chiếc xe Land Rover màu đen của Lạc Hàm đã đậu trước cửa lớn bệnh viện, thư ký đang đứng chờ sẵn trông thấy Lạc Hàm liền chạy tới: “Cậu chủ, bệnh viện thông báo với tôi rằng bên đó phải sắp xếp chuyên gia trị liệu, tôi chưa nói lại với chủ tịch mà qua đây trước. Cậu bị thương sao?”
Lạc Hàm không trả lời ông ta, mà đi thẳng tới quầy trực: “Bị thương ở đầu. Mau mời bác sĩ chuyên khoa đến!”
Vị thư ký bấy giờ mới nhận ra người bị thương là cô gái đang được cậu chủ của ông ôm trong ngực.
Sắc mặt cô gái trắng bệch, khuôn mặt cậu chủ lại rất nghiêm túc. Ông ta lùi về sau, không lên tiếng.
Bên ngoài phòng giải phẫu, Lạc Hàm ngồi trên ghế dài, hai tay đan vào nhau, nhắm mắt lại. Bộ dạng lãnh đạm, trước sau như một. Vị thư ký nhìn anh. Đây là lần đầu tiên cậu chủ vốn kiệm lời của ông biểu hiện ra sự lo lắng trước mặt người khác. Hàng mi hẹp dài của Lạc Hàm yên vị trên khuôn mặt trắng nõn, đôi môi mím chặt, yên tĩnh đến mức khiến ông ta sợ sệt.
Lạc Hàm không nói một lời, thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại trong tay, thần sắc uy nghiêm.
Ông ta đoán Lạc Hàm có việc phải rời đi, mở miệng giọng ân cần: “Cậu chủ, nếu cậu không yên lòng, vị tiểu thư ấy cứ giao cho tôi trông nom.”
Lạc Hàm liếc mắt nhìn ông ta, thì thầm: “Cám ơn! Có điều, tôi nghĩ có người còn thích hợp hơn!”