• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu (1 Viewer)

  • chap-50

Chương 40-1




Cho dù tính tình của Đỗ phu nhân có tốt thế nào đi nữa, cho dù bà có muốn bao che khuyết điểm cho con gái đi nữa, lúc này đây cũng không thể nhịn được nữa rồi. Bà giơ tay một phát túm luôn lấy tay của Đỗ Phương Phương, trên gương mặt vốn luôn hòa nhã mềm yếu giờ đây đã tràn ngập sự phẫn nộ và uy nghiêm: "Con đi theo mẹ lên lầu, mẹ đang có mấy lời muốn nói với con!"
Đỗ Phương Phương xua xua tay, nhưng Đỗ phu nhân đã hung hăng trừng mắt nhìn cô ta: "Phương Phương, có phải là con muốn làm náo loạn đến mức phải ly hôn hay không?"
Đỗ Phương Phương khẽ giật mình, nhưng vẫn mạnh miệng ngẩng đầu cao ngạo: "Ly hôn? Hà Dĩ Kiệt anh ta dám sao? Bên này chỉ cần anh ta dám nói ra hai chữ ly hôn thôi, phía bên kia con sẽ làm cho anh ta rớt đài luôn!"
Đỗ phu nhân uể oải lắc đầu, mỏi mệt đến cực điểm, bà thở dài một hơi, nhưng vẫn là cố gắng giữ vững tinh thần: "Phương Phương, đối với người đàn ông không thể dùng thủ đoạn như vậy để bắt anh ta phục tùng đâu, con là vợ con của nó, lại nói tiếp, bây giờ con là người của nhà họ Hà, mọi vinh nhục của con đều buộc ở trên người Dĩ Kiệt. Ngay cả hiện tại Dĩ Kiệt cần dựa vào nhà họ Đỗ, cho dù là hiện tại nó không thể không khuất phục trước mặt con, nhưng với tình cảm như vậy con cảm thấy có thể tin được không? Có cái gì quan trọng hơn so với việc nắm giữ được trái tim của một người đàn ông đây?"
"Dĩ Kiệt cũng là một người đàn ông, nó cũng cần thể diện, cũng có tôn nghiêm của nó. Con lúc nào cũng hơi động một chút lại mang nhà họ Đỗ ra để dọa nó. Thời gian dài, bất cứ là ai cũng sẽ đều có tâm lý phản nghịch. Bây giờ nó vẫn còn nguyện ý cưng chiều che chở cho con, con không biết có chừng có mực, tương lai nhất định sẽ bị phản tác dụng. Cho nến khi Dĩ Kiệt đã thất vọng triệt để đối với con rồi, Đỗ Phương Phương không phải mẹ nói con đâu, đến lúc đó con có muốn khóc cũng sẽ không có nước mắt mà khóc nữa đâu!"
Đỗ Phương Phương bị những lời nói này của Đỗ phu nhân làm cho sững sờ cả người. Mãi một hồi lâu, cô ta mới cúi đầu gắt gao cắn môi, nhưng vẻ vẫn không cam lòng nói cứng: "Dĩ Kiệt rất yêu con, mẹ, sẽ không đâu, sẽ không có cái ngày ấy đâu..."
"Rất yêu con ư? Dù có yêu sâu nặng thắm thiết hơn nữa, nếu như con cứ giữ cách sống như vậy, lần một lần hai Dĩ Kiệt có thể ăn nói khép nép để cầu được lòng của con. Nhưng nếu như con còn náo loạn như mấy lần trước như vậy nữa, rồi con sẽ thấy nó còn có thể sẽ như vậy nữa không!"
Đỗ phu nhân nhận thấy con gái mình dường như đã nghe ra, vội vàng rèn sắt khi còn nóng, "Phương Phương à, mẹ là người từng trải. Đối với con, mẹ chỉ có ý tốt không có ý xấu, trên đời này người khác có thể có tư tâm gì đó đối với con, kể cả Dĩ Kiệt, nhưng chỉ có mẹ là không có. Mẹ chỉ toàn tâm toàn ý muốn nhìn thấy con được sống một cuộc sống tốt đẹp. Nhưng với tính tình của con như bây giờ, nếu con không chịu thay đổi, sửa lại cái tính xấu ấy đi, thì đến một ngày nào đó, chính con sẽ đích thân đẩy Dĩ Kiệt sang cho người khác rồi đấy..."
Đỗ Phương Phương nghe đến đó liền cuống quít cả lên. Mới đầu Hà Dĩ Kiệt cực kỳ ân cần, mấy lần đi đón cô, cầu xin cô, nhưng thấy anh như vậy trong nội tâm của cô lại càng được nước, càng thêm cậy thế, cho rằng Hà Dĩ Kiệt nếu không phải là cô thì không thể. Nhưng lần này Hà Dĩ Kiệt lại đồng ý với cô sẽ ở riêng, thật sự đã làm cho cô thoáng cái trở nên chết lặng người. Xem ra trong khoảng thời gian này Dĩ Kiệt đã quá dung túng đối với cô, mà cô cũng hoàn toàn quên mất người đàn ông có tên Hà Dĩ Kiệt này từ trước đến giờ không phải là người cô nắm chắc được trong lòng bàn tay, hoàn toàn không thể nhào nặn anh được!
"Mẹ, vậy bây giờ mẹ nói những lời này thì có tác dụng gì nữa đâu, Dĩ Kiệt cũng đã đồng ý như vậy rồi..." Vành mắt của Đỗ Phương Phương nhanh chóng trở nên đỏ ngầu. Ở ngay trước mặt của mọi người cô ta đã nói không cho anh đi vào trong phòng ngủ rồi, anh sĩ diện như vậy, nhất định sẽ không chủ động trở về phòng ngủ, chẳng lẽ bây giờ cô ta phải chủ động đi cầu xin anh hay sao? Việc này chẳng phải sẽ làm cho công sức của khoảng thời gian vừa qua trở thành uổng phí hay sao? Mà cô ta lại không muốn mình bị rơi xuống thế hạ phong...
Suy đi tính lại cô ta thấy cũng không cam lòng, nhưng cứ ở riêng như vậy thì cô ta lại càng không muốn. Trong khoảng thời gian ngắn Phương Phương liền lâm vào thế bị động tiến thoái lưỡng nan chi địa. ¬
"Bây giờ con mới biết sốt ruột hay sao?" Đỗ phu nhân thấy cô cuối cùng cũng đã tỉnh táo lại, trong lòng bà cũng thấy được nới lỏng ra một chút. Bà kéo con gái vào trong phòng ngủ, ngồi xuống giường xong xuôi rồi mới vuốt mái tóc của con gái, nói phân tích: "Thử nhìn lại con một cái sao, hàng ngày đều ăn mặc giống như là người đàn ông vậy, con cũng nên sửa đổi lại phong cách ăn mặc quần áo của mình..."
Cặp lông mày Đỗ Phương Phương liền nhăn lại: "Mẹ, con vốn dĩ là người xuất thân từ quân nhân..."
"Nhưng mà con cũng là phụ nữ mà!" Đỗ phu nhân cười dịu dàng: "Nghe lời mẹ, đêm nay chỉnh lý lại mọi thứ cho tốt đi, tự làm cho mình trở nên mềm yếu đi! Là đàn ông vẫn luôn thích được dỗ dành phỉnh nịnh một chút, con để mình yếu thế một chút, chẳng phải vừa vặn để cho chồng con một bậc thang để đi xuống dưới hay sao ?"
"Cho tới tận bây giờ con cũng chưa từng cầu xin một người nào hết." Đỗ Phương Phương vẫn giữ bộ dáng không vui. Đỗ phu nhân thở dài: hai đứa các con là vợ chồng, đóng cửa lại chính là người một nhà, cái gì mà giữ thể diện với mất thể diện, cái đó quan trọng lắm sao?"
Đỗ Phương Phương lắc đầu: "Mẹ, để một thời gian nữa đi! Con bây giờ vẫn chưa nghĩ sẽ làm lành trở lại đâu. Từ nhỏ đến lớn con vẫn chưa từng bao giờ phải chịu bị ai đánh, không ngờ rằng lần đầu tiên bị đánh lại là do chính người đàn ông của mình đánh như thế. Nếu như là vì chuyện khác, thì thôi đi, nhưng mà con không thể chịu được, không thể chấp nhận được chuyện anh ấy vì người phụ nữ khác mà đánh con...”
"Con nói người phụ nữ này là ai? Dĩ Kiệt thực sự có người ở bên ngoài rồi hả?" Đỗ phu nhân thấy con gái đột nhiên thốt ra lời nói vẫn luôn luôn cấm kỵ này liền cảm thấy cũng lo lắng.
Đỗ Phương Phương thở dài: "Con không biết hiện tại hai người bọn họ còn liên lạc với nhau nữa hay không. Người phụ nữ kia, ngày trước vốn là tình nhân của anh ấy, nghe nói, đã theo anh ấy suốt bốn năm. Mẹ cũng biết đó, thân phận Dĩ Kiệt như vậy nếu như có thể giữ cô ta ở bên mình suốt bốn năm, nhất định không phải là tầm thường... Về sau, con tìm tới cửa đã đánh đuổi cô ta đi, Dĩ Kiệt cũng không hề nói gì..."
"Nếu đã là chuyện trước kia, vậy thì một chữ cũng không được phép nhắc lại!" Đỗ phu nhân lập tức cắt ngang lời con gái: "Ai mà không có một quá khứ chứ? Dĩ Kiệt đã vì con mà chấp nhận đuổi sạch sẽ toàn bộ phụ nữ ở bên cạnh mình đi như vậy, coi như đã là có tâm rồi, chỉ cần sau khi kết hôn Dĩ Kiệt toàn tâm toàn ý với con là được. Phương Phương, con phải rộng lượng một chút, cũng không nên đề cập lại những chuyện trước kia làm gì. Con sống rộng lượng rồi ngược lại, Dĩ Kiệt sẽ cho rằng con đã phải chịu thiệt thòi, nó sẽ càng đối xử tốt gấp bội với con!"
"Mẹ...” Đỗ Phương Phương ngã xoài ra ở trên giường, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nơi khóe mắt mơ hồ ánh lênchút nước mắt: "Con rất sợ... Mẹ... Con chưa từng có cảm giác sợ hãi như thế bao giờ, chung quy là con cảm thấy... sẽ không đơn giản như vậy đâu... Mẹ biết không, người phụ nữ kia, một thời gian ngắn trước đây ngẫu nhiên con đã nhìn thấy cô ta một lần... Cô còn ở nơi này, dù cô ta ở nơi này một ngày thì một ngày đó con cũng sẽ không thể nào an tâm được... Mẹ... mẹ nói xem, con nên làm thế nào bây giờ... Nếu như cô ta chết rồi... Cô ta chết rồi thì có phải là Dĩ Kiệt sẽ chặt đứt được những nhớ nhung hay không... Đến lúc đó con sẽ được sống bình an với Dĩ Kiệt hay không? Mẹ..."
"Phương Phương! Con nói nhăng nói cuội gì đấy!" Đỗ phu nhân kinh hãi, Đỗ Phương Phương lại mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đáy mắt hiện rõ vẻ mờ mịt rời rã, nhưng vẫn chất chứa sự quyết tuyệt không nói ra được. Đỗ phu nhân nhìn thấy con gái như vậy cực kỳ kinh hãi. Bà túm lấy bờ vai của con gái ra sức lay động: "Phương Phương, con hãy tỉnh táo lại một chút đi, tất cả những điều đó đã trở thành chuyện quá khứ rồi con ạ! Mẹ xin con, ngàn vạn lần con đừng có làm chuyện gì quá manh động, con không nên chặt đứt đường lui của mình, con làm vậy chính là con đã phá hủy chính bản thân con đấy..."
"Bây giờ con cũng đâu còn đường lui nữa hả mẹ?" Đỗ Phương Phương ngồi dậy, cười khổ sở đầy sự chua xót. Cô ta đưa tay cầm lấy tay của Đỗ phu nhân: "Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, con sẽ không làm chuyện điên rồ ấy đâu, con sẽ không để cho nhà họ Đỗ chúng ta bị mất mặt đâu. Chỉ là con thấy trong lòng mình ngột ngạt quá thôi... nên con mới nói ra với mẹ. Đúng như lời mẹ đã nói, người phụ nữ kia giờ đã trở thành quá khứ rồi, con không nên nhắc lại làm gì. Từ nay về sau con cũng sẽ không bao giờ nói ra nữa. Mẹ, ngài cứ yên tâm đi, hai ngày nữa con sẽ nói chuyện với Dĩ Kiệt thật tốt, con sẽ nói lời xin lỗi với anh ấy. Chúng con là vợ chồng, từ nay về sau con sẽ sống sao cho tốt hơn thời gian trước, con sẽ không để cho người khác “ngư ông đắc lợi” đâu mẹ..."
Tảng đã lớn trong lòng Đỗ phu nhân như được dỡ bỏ, lúc này bà mới thở một hơi dài nhẹ nhõm: "Thật vậy sao co! A di đà Phật, con đã có thể nghĩ thông được như vậy thì tốt rồi! Đứa bé ngoan, mẹ biết rõ con phải chịu uất ức, nhưng cuộc sống chính là như vậy, chung quy cũng phải có người chịu nhường bước lui về phía sau con ạ! Dĩ Kiệt đã lui một bước dài như vậy rồi thì con cứ lùi lại một bước là được."
Đỗ Phương Phương nhẹ nhàng gật gật đầu, trong khoé mắt nước mắt đã vòng quanh, nhưng cô ta vẫn cố nhịn xuống, ngửa cao đầu một mực nuốt nước mắt trở lại. Đỗ Phương Phương cô không thể khóc, cũng sẽ không bao giờ khóc nữa. Cô, Đỗ Phương Phương này, tuyệt đối sẽ không khinh kẻ địch đã bị đánh bại như vậy. Văn Tương Tư trước kia đã không phải là của Phương Phương này rồi thì hiện tại, cô ta cũng sẽ không phải!
Ba ngày sau, Đỗ phu nhân rời đi. Buổi chiều Đỗ Phương Phương liền bắt đầu tắm rửa thay đổi cách ăn mặc. Trước đây cô ta không thích những quần áo đậm chất nữ tính chút nào, nhưng giờ đây, lại cố ý đi mua sắm một lần cùng với Đỗ phu nhân. Phương Phương mua một chiếc váy ngủ mỏng dính gần như trong suốt. Phương Phương sau khi tắm rửa đi ra ngoài liền mặc bộ đồ ngủ bằng ren có chiếc đai thắt có hình hoa hồng đỏ, đứng ở trước gương trang điểm nhìn lại mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom