Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-157
Chương 131: Ngoại truyện nóng bỏng - Chương 12: Ánh mắt của ông xã nhà cô tràn đầy thú tính...
Cô cười có chút xấu xa, nghiêng đầu lại quan sát anh một lần nữa, chợt nhấc chân lên, giạng hai chân ngồi ở trên người anh, vòng đôi tay ôm lấy cổ của anh: “Lục Phóng...”
Hơi thở của cô thơm như hoa lan, làn môi của cô dính vào trên vành tai của anh, giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng, hoàn toàn khác hẳn những ngày thường. Lục Phóng cảm thấy khi nghe cô gọi một câu như vậy, tâm hồn anh đều như muốn tan chảy. Lúc này, Lưu Tô lại cười lên một tiếng, thân thể cô mềm mại như một con rắn lướt qua trên người của anh, đầu lưỡi xinh xắn của cô cũng đã lập tức lướt vào cục yết hầu trên cổ của anh...
Lục Phóng có cảm giác linh hồn của mình dương như đã bị cô rút đi mất rồi. Anh không khỏi hít vào một hơi thật sâu, thân thể ngửa ra phía sau ngang nhiên xông qua...
Thân thể mềm mại của Lưu Tô liền hơi nghiêng về phía trước một chút, áp bộ ngực đẫy đà lên anh vòm ngực bền chắc như sắt của Lục Phóng. Khi nơi mềm mại và nơi cứng rắn đụng vào nhau cả hai người đều không tự kiềm chế được bản thân, cùng nhẹ nhàng rên lên một tiếng...
“Tô Tô...” Hai cánh tay của Lục Phóng giống như một chiếc xích sắt kiên cố, bóp thật chặt vào vòng eo mảnh khảnh của Lưu Tô...
Thân thể của bọn họ như được khảm vào nhau ở chung một chỗ, gió thổi không lọt, hơi thở cũng quấn quít với nhau ở chung một chỗ, trở nên nóng bỏng. Lục Phóng dần dần động tình, trong con ngươi của anh ngọn lửa tình cũng đã bắt đầu bùng lên dày đặc...
Đôi môi của Lưu Tô như dính vào cục yết hầu nơi cổ của anh, cảm thấy nơi đó đã bắt đầu chuyển động lên xuống rõ ràng, cô lặng lẽ cười lên một tiếng đầy vẻ xấu xa, bất chợt từ trên người Lục Phóng nhổm dậy, đứng ở trước mặt của anh...
Thân thể vốn đang dán chặt vào nhau, giờ chợt bị tách ra, Lục Phóng chỉ cảm thấy trước ngực mình thoáng một cái đã trở nên trống không. Trái tim của anh dường như kia cũng trở nên trống rỗng theo, khiến anh không khỏi mở mắt ra nhìn...
Nhưng khi anh nhìn thấy Lưu Tô đang đứng ở nơi đó, đôi tay đang chậm rãi cởi quần áo của cô ra...
Lục Phóng chỉ cảm thấy trước mắt bây giờ là một cảnh mê muội. Người vợ mà mình vô cùng yêu quý kia, giờ đây đang đứng ở trước mặt của mình, tự tay cởi quần áo ra như thế... Trước một hình ảnh như vậy, liệu có người đàn ông nào có thể kháng cự nổi đây?
Lưu Tô thấy ánh mắt của anh nhìn cô đến ngơ ngác, bất giác khóe môi liền hiện lên ý cười, nhưng động tác cởi móc khóa quần áo của cô vẫn chưa ngừng. ¬
Trong phòng làm việc lò sưởi cũng đã tỏa khí ấm rất đầy đủ, nhưng sau khi cô cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài kia ra, thân thể cũng không tránh khỏi hơi bị co rúm lại một chút. Lục Phóng lập tức ngồi dậy đưa tay ôm lấy cô: “Tô Tô, cẩn thận, em đừng để bị cảm lạnh...”
Lưu Tô chợt nghiêng người một cái, chiếc áo lông cừu nhẹ nhàng tuột ra khỏi người cô, để lộ ra thân thể với những đường cong lả lướt nhìn đến chói mắt. Giọng nói dịu dàng của cô cùng với hơi thở nhẹ nhàng mà nóng rực, thơm như hoa lan, lao thẳng tới lọt vào trong tai của Lục Phóng. Thoáng chốc, Lục Phóng có cảm giác bản thân mình giờ đây cũng đã mềm nhũn ra rồi...
“Anh hãy điều chỉnh cho khí ấm cao hơn một chút nữa đi, em cảm thấy hơi bị lạnh đấy...” Lưu Tô vừa nói, vừa chậm rãi ngồi thẳng người lên, cô liếc mắt nhìn anh một cái đầy vẻ mê hoặc, vừa dùng một động tác đẹp đẽ để cởi chiếc áo lông ra. Mái tóc dài quăn hơi bị rối loạn, nhưng Lưu Tô chỉ đưa tay lên khẽ vuốt lại một chút, mặc cho những sợi tóc mềm mại bay tán loạn tựa như những sợi lông mảnh mai lướt ở trên da thịt...
Cho dù là thường ngày Lưu Tô cũng luôn có tác phong phóng khoáng, nhưng lần này những cử chỉ, hàng động của côcũng đã làm cho Lục Phóng bị ngây ngẩn sững sờ chốc lát...
Cô vợ nhỏ của anh hiện giờ hình như đã càng lúc càng lớn mật thêm rồi... Cô vậy mà lại chạy tới đây, ở ngay trong phòng làm việc của anh, đã trình diễn một màn kích động như vậy...
Nhiệt độ trong phòng lúc này đã được đẩy lên cao thêm rất nhiều. Lục Phóng chỉ mặc có chiếc áo sơ mi mà cũng bắt đầu đổ mồ hôi, anh kéo chiếc cà vạt lỏng xuống, còn trên người của Lưu Tô lúc này cũng chỉ còn lại có chiếc áo lót...
Nhưng ở trong tay của cô lại đang cầm một bộ quần áo rất kỳ quái, cho dù Lục Phóng và Lưu Tô cùng treo quần áo ở trong tủ, nhưng anh nhớ là chưa từng bao giờ nhìn thấy bộ quần áo này của cô...
Hình như là bộ quần áo đồng phục của học sinh, nhưng lại không hoàn toàn giống như vậy, hình như quần áo đồng phục học sinh không bao giờ may theo kiểu thiếu vải đến mức như vậy thì phải...
Lưu Tô cũng đã mặc xong bộ đồng phục chỉ có thể thấp thoáng che kín từ bộ ngực đến phía dưới thân một chút kia, màu trắng thuần khiết phối hợp với màu xanh da trời, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy kiểu dáng bộ đồng phục này cực kỳ nóng bỏng...
Lục Phóng ngồi ở trên ghế sofa có chút bất an, cơ thể anh đã bắt đầu hơi vặn vẹo một chút, anh cảm thấy thân thể của mình bắt đầu trở nên nóng rực, hơn nữa, một bộ phận nào đó của anh bắt đầu không thể khống chế được nữa, cũng đã rục rịch ngóc đầu dậy...
Lưu Tô mặc quần áo tử tế xong xuôi, mới chậm rãi xoay người lại...
Lục Phóng chỉ cảm thấy hai mắt mình như tỏa sáng, vốn dĩ Lưu Tô có vóc dáng trời sinh cực đẹp. Trong mấy người Lưu Tô, Tĩnh Tri, Thanh Thu và Tương Tư, chỉ có cô là người có hình thể tuyệt vời nhất.
Chỉ có điều bản thân cô vốn đã xinh đẹp vô cùng, trong ngày thường lại ưa thích ăn mặc kiểu dáng quần áo xinh đẹp, cách làm việc của cô lại vừa mạnh mẽ, vừa lanh lẹ, cho nên luôn làm cho người ta cảm giác cô là một người đẹp giống như rắn thành tinh.
Mà giờ khắc này, cô thay đổi phong cách ăn mặc, mặc trên người một bộ trang phục thanh thuần như vậy, đã làm cho vẻ đẹp yêu ma của mình thoáng chốc đã trở nên trung hòa một chút, dù vẫn ẩn chứa mấy phần quỷ dị bên trong, nhưng vẫn mang vẻ hài hòa không nói ra được...
Vẻ đẹp đó giống như ma quỷ và thiên sứ cùng kết hợp sự hoàn mỹ lại với nhau...
Chỉ có một chút...
Bộ trang phục này hơi nhỏ, có thể là do Tương Tư đặt theo size của mình... Cho nên vóc người của Lưu Tô mặc vào mới trở nên nóng bỏng như vậy...
Phía trước bộ ngực đẫy đà chỉ vẻn vẹn có hai chiếc cúc áo, lúc này bị hai đỉnh nhọn mềm mại kiều diễm làm cho hai bên vạt áo hếch ra, gần như có thể nhìn thấy toàn bộ chiếc áo ngực màu trắng như ẩn như hiện kia...
Mà chiếc váy đã ngắn ngủn, lại còn bó sát thật chặt, càng làm cho cái mông thêm vểnh lên ngạo nghễ, hai cái chân thon dài thẳng tắp bóng loáng và trắng nõn, hoàn toàn lộ ra ở trước mặt của Lục Phóng...
Lục Phóng chỉ cảm thấy mắt hoa lên, đầu óc choáng váng một hồi... Anh cảm thấy mình thật may mắn, bởi lúc trước anh đã phải gắng gượng chống đỡ suốt khoảng thời gian sáu năm dài dằng dặc để tiếp tục chờ đợi...
Nên hôm nay mới được hưởng phúc lợi lớn như vậy!
Đây là người vợ của anh, là người vợ yêu của Lục Phóng anh, chỉ có anh mới có thể được đụng vào ôm hôn người phụ nữ ấy!
Trong lòng anh tự nhiên nảy sinh ra sự tự hào không nói ra được, ánh mắt yêu thương càng thêm giằng co ở trên thân thể của người phụ nữ ấy, ngay cả một phần nghìn của một giây, anh cũng không muốn rời khỏi...
Lưu Tô nhìn thấy tròng mắt của Lục Phóng phản chiếu ra ánh sáng lấp lánh, không khỏi mỉm cười đắc ý.
Cô không nghĩ tới cô nhóc Tương Tư kia thật là một tay...
Nhưng cũng chính do người đàn ông mà, cũng chính bởi vì họ có những ý thích hạ tiện đó, mà chính những cái hạ tiện đó của đàn ông đã làm cho người ta phải nghiến răng vì tức giận!
Khi bạn biểu lộ tình cảm dạt dào, người ta lại chê bạn không đủ thanh thuần, khi bạn thanh thuần đi, người ta lại chê bạn không biết thế nào là phong tình, nếu bạn trở nên phong tình vạn chủng thì sao, lúc ấy trong lòng người ta lại đang thầm nghĩ, đây nhất định không phải một cô gái tốt...
Tóm lại, người đàn ông chính là một chủng loại chưa bao giờ biết thỏa mãn dục vọng, điển hình của mẫu người ăn trong chén còn muốn ngó trong nồi, hận không được phụ nữ trên toàn thế giới, ngoại trừ bà xã của mình ra, đều là những người thuộc loại ưa thích xuân sắc phong tình, chỉ cần nhìn thấy mình liền nhào tới như muốn ăn tươi nuốt sống luôn...
Nhìn xem, như Lục Phóng đây chẳng hạn, bình thường trong miệng luôn luôn nói câu cực kỳ yêu cô, yêu cô đến chết đi sống lại, còn nói chỉ thích cô ăn mặc xinh đẹp gợi cảm, nhưng bây giờ thấy cô mặc bộ đồng phục học sinh cực kỳ “thanh thuần” này, nước miếng đều đã muốn nhỏ ra đến nơi rồi. Cho tới tận bây giờ, chính cô cũng chưa từng nhìn thấy ánh mắt của anh lộ ra biểu cảm tràn đầy thú tính như vậy!
Cô cười có chút xấu xa, nghiêng đầu lại quan sát anh một lần nữa, chợt nhấc chân lên, giạng hai chân ngồi ở trên người anh, vòng đôi tay ôm lấy cổ của anh: “Lục Phóng...”
Hơi thở của cô thơm như hoa lan, làn môi của cô dính vào trên vành tai của anh, giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng, hoàn toàn khác hẳn những ngày thường. Lục Phóng cảm thấy khi nghe cô gọi một câu như vậy, tâm hồn anh đều như muốn tan chảy. Lúc này, Lưu Tô lại cười lên một tiếng, thân thể cô mềm mại như một con rắn lướt qua trên người của anh, đầu lưỡi xinh xắn của cô cũng đã lập tức lướt vào cục yết hầu trên cổ của anh...
Lục Phóng có cảm giác linh hồn của mình dương như đã bị cô rút đi mất rồi. Anh không khỏi hít vào một hơi thật sâu, thân thể ngửa ra phía sau ngang nhiên xông qua...
Thân thể mềm mại của Lưu Tô liền hơi nghiêng về phía trước một chút, áp bộ ngực đẫy đà lên anh vòm ngực bền chắc như sắt của Lục Phóng. Khi nơi mềm mại và nơi cứng rắn đụng vào nhau cả hai người đều không tự kiềm chế được bản thân, cùng nhẹ nhàng rên lên một tiếng...
“Tô Tô...” Hai cánh tay của Lục Phóng giống như một chiếc xích sắt kiên cố, bóp thật chặt vào vòng eo mảnh khảnh của Lưu Tô...
Thân thể của bọn họ như được khảm vào nhau ở chung một chỗ, gió thổi không lọt, hơi thở cũng quấn quít với nhau ở chung một chỗ, trở nên nóng bỏng. Lục Phóng dần dần động tình, trong con ngươi của anh ngọn lửa tình cũng đã bắt đầu bùng lên dày đặc...
Đôi môi của Lưu Tô như dính vào cục yết hầu nơi cổ của anh, cảm thấy nơi đó đã bắt đầu chuyển động lên xuống rõ ràng, cô lặng lẽ cười lên một tiếng đầy vẻ xấu xa, bất chợt từ trên người Lục Phóng nhổm dậy, đứng ở trước mặt của anh...
Thân thể vốn đang dán chặt vào nhau, giờ chợt bị tách ra, Lục Phóng chỉ cảm thấy trước ngực mình thoáng một cái đã trở nên trống không. Trái tim của anh dường như kia cũng trở nên trống rỗng theo, khiến anh không khỏi mở mắt ra nhìn...
Nhưng khi anh nhìn thấy Lưu Tô đang đứng ở nơi đó, đôi tay đang chậm rãi cởi quần áo của cô ra...
Lục Phóng chỉ cảm thấy trước mắt bây giờ là một cảnh mê muội. Người vợ mà mình vô cùng yêu quý kia, giờ đây đang đứng ở trước mặt của mình, tự tay cởi quần áo ra như thế... Trước một hình ảnh như vậy, liệu có người đàn ông nào có thể kháng cự nổi đây?
Lưu Tô thấy ánh mắt của anh nhìn cô đến ngơ ngác, bất giác khóe môi liền hiện lên ý cười, nhưng động tác cởi móc khóa quần áo của cô vẫn chưa ngừng. ¬
Trong phòng làm việc lò sưởi cũng đã tỏa khí ấm rất đầy đủ, nhưng sau khi cô cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài kia ra, thân thể cũng không tránh khỏi hơi bị co rúm lại một chút. Lục Phóng lập tức ngồi dậy đưa tay ôm lấy cô: “Tô Tô, cẩn thận, em đừng để bị cảm lạnh...”
Lưu Tô chợt nghiêng người một cái, chiếc áo lông cừu nhẹ nhàng tuột ra khỏi người cô, để lộ ra thân thể với những đường cong lả lướt nhìn đến chói mắt. Giọng nói dịu dàng của cô cùng với hơi thở nhẹ nhàng mà nóng rực, thơm như hoa lan, lao thẳng tới lọt vào trong tai của Lục Phóng. Thoáng chốc, Lục Phóng có cảm giác bản thân mình giờ đây cũng đã mềm nhũn ra rồi...
“Anh hãy điều chỉnh cho khí ấm cao hơn một chút nữa đi, em cảm thấy hơi bị lạnh đấy...” Lưu Tô vừa nói, vừa chậm rãi ngồi thẳng người lên, cô liếc mắt nhìn anh một cái đầy vẻ mê hoặc, vừa dùng một động tác đẹp đẽ để cởi chiếc áo lông ra. Mái tóc dài quăn hơi bị rối loạn, nhưng Lưu Tô chỉ đưa tay lên khẽ vuốt lại một chút, mặc cho những sợi tóc mềm mại bay tán loạn tựa như những sợi lông mảnh mai lướt ở trên da thịt...
Cho dù là thường ngày Lưu Tô cũng luôn có tác phong phóng khoáng, nhưng lần này những cử chỉ, hàng động của côcũng đã làm cho Lục Phóng bị ngây ngẩn sững sờ chốc lát...
Cô vợ nhỏ của anh hiện giờ hình như đã càng lúc càng lớn mật thêm rồi... Cô vậy mà lại chạy tới đây, ở ngay trong phòng làm việc của anh, đã trình diễn một màn kích động như vậy...
Nhiệt độ trong phòng lúc này đã được đẩy lên cao thêm rất nhiều. Lục Phóng chỉ mặc có chiếc áo sơ mi mà cũng bắt đầu đổ mồ hôi, anh kéo chiếc cà vạt lỏng xuống, còn trên người của Lưu Tô lúc này cũng chỉ còn lại có chiếc áo lót...
Nhưng ở trong tay của cô lại đang cầm một bộ quần áo rất kỳ quái, cho dù Lục Phóng và Lưu Tô cùng treo quần áo ở trong tủ, nhưng anh nhớ là chưa từng bao giờ nhìn thấy bộ quần áo này của cô...
Hình như là bộ quần áo đồng phục của học sinh, nhưng lại không hoàn toàn giống như vậy, hình như quần áo đồng phục học sinh không bao giờ may theo kiểu thiếu vải đến mức như vậy thì phải...
Lưu Tô cũng đã mặc xong bộ đồng phục chỉ có thể thấp thoáng che kín từ bộ ngực đến phía dưới thân một chút kia, màu trắng thuần khiết phối hợp với màu xanh da trời, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy kiểu dáng bộ đồng phục này cực kỳ nóng bỏng...
Lục Phóng ngồi ở trên ghế sofa có chút bất an, cơ thể anh đã bắt đầu hơi vặn vẹo một chút, anh cảm thấy thân thể của mình bắt đầu trở nên nóng rực, hơn nữa, một bộ phận nào đó của anh bắt đầu không thể khống chế được nữa, cũng đã rục rịch ngóc đầu dậy...
Lưu Tô mặc quần áo tử tế xong xuôi, mới chậm rãi xoay người lại...
Lục Phóng chỉ cảm thấy hai mắt mình như tỏa sáng, vốn dĩ Lưu Tô có vóc dáng trời sinh cực đẹp. Trong mấy người Lưu Tô, Tĩnh Tri, Thanh Thu và Tương Tư, chỉ có cô là người có hình thể tuyệt vời nhất.
Chỉ có điều bản thân cô vốn đã xinh đẹp vô cùng, trong ngày thường lại ưa thích ăn mặc kiểu dáng quần áo xinh đẹp, cách làm việc của cô lại vừa mạnh mẽ, vừa lanh lẹ, cho nên luôn làm cho người ta cảm giác cô là một người đẹp giống như rắn thành tinh.
Mà giờ khắc này, cô thay đổi phong cách ăn mặc, mặc trên người một bộ trang phục thanh thuần như vậy, đã làm cho vẻ đẹp yêu ma của mình thoáng chốc đã trở nên trung hòa một chút, dù vẫn ẩn chứa mấy phần quỷ dị bên trong, nhưng vẫn mang vẻ hài hòa không nói ra được...
Vẻ đẹp đó giống như ma quỷ và thiên sứ cùng kết hợp sự hoàn mỹ lại với nhau...
Chỉ có một chút...
Bộ trang phục này hơi nhỏ, có thể là do Tương Tư đặt theo size của mình... Cho nên vóc người của Lưu Tô mặc vào mới trở nên nóng bỏng như vậy...
Phía trước bộ ngực đẫy đà chỉ vẻn vẹn có hai chiếc cúc áo, lúc này bị hai đỉnh nhọn mềm mại kiều diễm làm cho hai bên vạt áo hếch ra, gần như có thể nhìn thấy toàn bộ chiếc áo ngực màu trắng như ẩn như hiện kia...
Mà chiếc váy đã ngắn ngủn, lại còn bó sát thật chặt, càng làm cho cái mông thêm vểnh lên ngạo nghễ, hai cái chân thon dài thẳng tắp bóng loáng và trắng nõn, hoàn toàn lộ ra ở trước mặt của Lục Phóng...
Lục Phóng chỉ cảm thấy mắt hoa lên, đầu óc choáng váng một hồi... Anh cảm thấy mình thật may mắn, bởi lúc trước anh đã phải gắng gượng chống đỡ suốt khoảng thời gian sáu năm dài dằng dặc để tiếp tục chờ đợi...
Nên hôm nay mới được hưởng phúc lợi lớn như vậy!
Đây là người vợ của anh, là người vợ yêu của Lục Phóng anh, chỉ có anh mới có thể được đụng vào ôm hôn người phụ nữ ấy!
Trong lòng anh tự nhiên nảy sinh ra sự tự hào không nói ra được, ánh mắt yêu thương càng thêm giằng co ở trên thân thể của người phụ nữ ấy, ngay cả một phần nghìn của một giây, anh cũng không muốn rời khỏi...
Lưu Tô nhìn thấy tròng mắt của Lục Phóng phản chiếu ra ánh sáng lấp lánh, không khỏi mỉm cười đắc ý.
Cô không nghĩ tới cô nhóc Tương Tư kia thật là một tay...
Nhưng cũng chính do người đàn ông mà, cũng chính bởi vì họ có những ý thích hạ tiện đó, mà chính những cái hạ tiện đó của đàn ông đã làm cho người ta phải nghiến răng vì tức giận!
Khi bạn biểu lộ tình cảm dạt dào, người ta lại chê bạn không đủ thanh thuần, khi bạn thanh thuần đi, người ta lại chê bạn không biết thế nào là phong tình, nếu bạn trở nên phong tình vạn chủng thì sao, lúc ấy trong lòng người ta lại đang thầm nghĩ, đây nhất định không phải một cô gái tốt...
Tóm lại, người đàn ông chính là một chủng loại chưa bao giờ biết thỏa mãn dục vọng, điển hình của mẫu người ăn trong chén còn muốn ngó trong nồi, hận không được phụ nữ trên toàn thế giới, ngoại trừ bà xã của mình ra, đều là những người thuộc loại ưa thích xuân sắc phong tình, chỉ cần nhìn thấy mình liền nhào tới như muốn ăn tươi nuốt sống luôn...
Nhìn xem, như Lục Phóng đây chẳng hạn, bình thường trong miệng luôn luôn nói câu cực kỳ yêu cô, yêu cô đến chết đi sống lại, còn nói chỉ thích cô ăn mặc xinh đẹp gợi cảm, nhưng bây giờ thấy cô mặc bộ đồng phục học sinh cực kỳ “thanh thuần” này, nước miếng đều đã muốn nhỏ ra đến nơi rồi. Cho tới tận bây giờ, chính cô cũng chưa từng nhìn thấy ánh mắt của anh lộ ra biểu cảm tràn đầy thú tính như vậy!
Bình luận facebook