“Không tha thứ được”
Mình vừa mới đi cùng đứa em đến toà để ly hôn chồng.
Cách đây hơn một năm thì nó phát hiện ra chồng ng.oại /tình. Trong khi hôn nhân của hai đứa rất là hạnh phúc, có một cô công chúa nhỏ mới được hơn một tuổi. Hai vợ chồng bọn nó đều làm ra kinh tế, lấy nhau gia đình cho t/iền mua nhà, đang trả góp ô tô. Gần như cuộc hôn nhân của em mình được gọi là cơ bản và viên mãn ấy vậy mà một ngày đẹp trời nó phát hiện ra chồng có người khác. Trong khi buổi sáng còn đi chợ nấu cơm với nhau, tính chuyện đi du lịch Đà Lạt mà buổi tối nó về thăm nhà ngoại thì chồng đã đi ăn “phở” rồi.
Sau khi biết chuyện thì nó đến khóc với mình một tuần, không biết vợ chồng nó giải quyết thế nào mà nó quyết định cho chồng cơ hội. Mình người ngoài nên cũng không can thiệp nhiều, em mình quyết định sao thì mình tôn trọng thôi.
Ấy vậy mà một ngày đẹp trời của hơn năm sau, nó gọi cho mình bảo:
- Đầu tuần tới đi với em ra tòa nhé.
Mình lúc này sững người vì tưởng đâu chồng nó lại ngựa quen đường cũ.
Nhưng khi hỏi chuyện thì mình bất ngờ hơn là sau ngày ấy chồng nó tốt lên một cách lạ kỳ. Sau giờ làm ông chồng dành toàn thời gian cho vợ, chăm con. Cuối tuần còn trông con để vợ ra ngoài cao gỡ bạn bè, đi làm đẹp. Khi kết hôn anh ta chưa bao giờ đưa cho vợ các tài khoản mạng xã hội, nhưng sau vụ kia thì ông này tự giác đưa toàn bộ để mong nhận được sự khoan hồng của vợ.
Nhưng rồi em mình vẫn không tha thứ được. Em nhận ra em không quên được, em cũng không tìm lại được niềm tin từ chồng. Chồng ở nhà thì không sao nhưng cứ hễ rời mắt là em lại nghĩ rằng chồng em ra ngoài với người phụ nữ khác. Cứ hễ chồng cầm điện thoại vào nhà vệ sinh là em lại nghĩ đang lén lút nhắn tin với gái.
Có nhiều khi chồng đi tiếp khách về nhà muộn em không thể nào ngủ được vì trong đầu chỉ nghĩ đến viễn cảnh anh ta đang vui đùa bên ngoài. Cứ như vậy suốt hơn một năm qua không biết bao nhiêu lần em tỉnh dậy lúc nửa đêm vì mơ thấy chồng lăng nhăng. Đến cả khi đột nhiên được chồng tặng quà em cũng nghĩ rằng anh ta đang làm gì có lỗi nên mới tìm cách bù đắp.
Em cứ sống trong thấp lỏm lo sợ như vậy đến ngày em phải tìm bác sĩ tâm lý, và phải uống th/uốn an thần thì em nhận ra là cuộc hôn nhân này không thể cứu vãn được. Em thấy rằng mình không thể nào bao dung được cho một người như thế. Và tình yêu cũng đã mất từ ngày em phát hiện ra chuyện kia.
Rồi chuyện gì đến cũng đến, em đề nghị ly hôn trước sự ngỡ ngàng của chồng và của hai bên gia đình. Ông chồng liên tục hỏi em là vì sao em đã bỏ qua hơn một năm, hai vợ chồng cũng rất vui vẻ trong thời gian qua mà em còn đòi ly hôn làm gì. Anh ta còn thề với em là cả đời này sẽ không bao giờ làm chuyện gì có lỗi với em nữa, mong em nghĩ cho con, nghĩ cho gia đình mình.
Nhưng chỉ có trời mới biết em chưa bao giờ bỏ qua được. Mỗi khi nhìn chồng em chỉ gợi lên một suy nghĩ là “muốn ly hôn” và “mình đã lấy nhầm người”. Em mình cũng thương con nhưng không thể nào có thể sống cả đời với một người đàn ông như này nên nhất định chia tay.
Và rồi mình tự hỏi rốt cuộc một người phải yêu như thế nào, phải bao dung như thế nào thì mới có thể tha thứ được một chuyện như vậy? Và rốt cuộc người ta có thật sự tha thứ không hay sẽ như em mình: tưởng rằng mình đã tha thứ nhưng hoá ra chưa bao giờ quên được.
Bình luận facebook