Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 27
Nhưng mà trước mắt không phải lúc ca thán, địch đang ở phía sau, chạy trốn là quan trọng hơn hết.
Ngư Ấu Trần không màng đến vết thương của mình, lập tức bắt lấy tay Quân Vô Nặc kéo hắn chạy đi. Nhưng mà vừa mới chạy được vài bước thì bị Quân Vô Nặc kéo lại, đem cô bảo vệ ở sau lưng mình.
Giờ phút này, trong lòng hắn cũng thực khiếp sợ hành động của cô, không thể nào tưởng tượng được cô lại không màng đến an nguy của mình mà cứu hắn. Chỉ là một tờ giao ước cùng mấy trăm lạng bạc, hắn không đáng để cô bán mạng. Tuy rằng bình thường cũng có khối người nguyện ý hy sinh vì hắn, nhưng cô cũng không nên làm vậy.
Nhưng mà cô lại không chút suy nghĩ liền thay hắn chặn ám khí ? Rốt cuộc có ai nói cho cô biết, nữ nhân phải để nam nhân bảo vệ, không phải xông vào thay nam nhân chịu trận ?
Không biết vết thương cô thế nào ? Trước mắt phải sớm lấy ám khí ra khỏi người cô. Nhưng thân phận sợ rằng không còn giấu được nữa. Đôi mắt Quân Vô Nặc nheo lại, lạnh lùng nhìn những bóng dáng áo đen đang đến gần, hắn vận lực toàn thân, chỉ chờ những tên này tới gần thêm nữa sẽ ra tay.
Ngư Ấu Trần đang nằm trên lưng hắn cũng cảm thấy phía sau đầy sát khí. Mấy tên áo đen chặn hai đầu, lại có vẻ như không vội vã mà giải quyết hai người, bọn họ chậm rãi tiến đến.
Nghĩ đến lần trước lúc đánh nhau ở quán trọ, Ngư Ấu Trần nhất thời ai thán trong lòng. Không biết nếu lúc này cô nói cô và Quân Vô Nặc không có quan hệ, vậy có thể bảo toàn tính mạng được không ?
Lại nhìn Quân Vô Nặc, hắn không nói lời nào, cũng không chút sợ hãi che chở cho cô. Giờ phút này, trong lòng cô nổi lên tia ấm áp, như thể hắn thực có năng lực bảo vệ cô cả đời.
Nhưng giây tiếp theo, một trận choáng váng ập đến, đồng thời Ngư Ấu Trần cảm thấy tay chân mình không có chút sức lực nào, đứng cũng không muốn vững, cô âm thầm dựa người vào vách tường phía sau.
Chẳng lẽ…. ám khí có độc ? Trên đời này không có xui xẻo như cô cả. Sớm biết rằng không nên nổi nghĩa khí mà đuổi theo, cô chẳng lẽ phải chết vì chuyện vặt vãnh này sao ?
Cô đã không ít lần đối phó với địch, nên cảm giác hoảng sợ chỉ thoáng qua, nhìn mấy tên áo đen càng ngày càng đến gần, Ngư Ấu Trần ngược lại rất tỉnh táo, nói khẽ với Quân Vô Nặc, “Chờ bọn họ tới gần, ta sẽ chặn bọn chúng, ngươi tìm cơ hội bỏ trốn đi.”
Cô cũng không biết mình trúng độc gì, sợ là chạy không nổi, không thể liên lụy cả hắn chết tại chỗ này.
Cô không mở miệng thì rất tốt, mà vừa mới mở miệng thì Quân Vô Nặc lập tức rùng mình, hơi thở cô sao lại yếu như vậy ? Chẳng lẽ….
Chưa kịp nghĩ nhiều, hắn quay người ôm lấy cô, phát hiện cả người cô không hề có chút sức lực nào, cũng chẳng phản kháng, tùy tiện để hắn ôm, cả người đều dựa hẳn vào hắn.
“Sao lại thế này ?” Hắn ôm cô, nhỏ giọng quát hỏi, nhưng lại không thấy cô trả lời.
Mấy tên áo đen đã muốn giết hắn, giờ phút này lại thấy hắn phân tâm, liền không chần chờ, binh khí lóe sáng xẹt qua bầu trời đêm, từng trận gió lạnh nổi lên, tiến về phía hắn.
Quân Vô Nặc ôm lấy Ngư Ấu Trần lùi lại vài bước, phá vỡ thế trận, trong chớp mắt lao ra khỏi vòng vây, nhảy lên nóc nhà.
Cả người Ngư Ấu Trần toát lạnh trong lòng hắn, dường như cô đã ngất đi, chỉ sợ là ám khí có độc. Nếu không điều trị sớm, e rằng…. Hắn nháy mắt đưa ra quyết định, cũng không tham chiến, ôm cô phi thân chạy về thành đông.
Mấy tên kia không từ bỏ thời cơ tốt như thế này, lập tức chia ra đuổi theo Quân Vô Nặc.
Ngư Ấu Trần cảm thấy cả người rất mệt mỏi, tuy rằng biết nguy hiểm đang cận kề, lúc này ngã quỵ là rất bất lợi, nhưng dù muốn cố gắng chống đỡ, nhưng mắt lại không thể mở ra được. Chỉ cảm thấy cả người mình đang lâng lâng giữa không trung, lại giống như nghe được tiếng binh khí vang lên.
Làm sao có thể trốn thoát ? Quân Vô Nặc đâu ? Hắn có thừa dịp này mà chạy trốn ? Hy vọng hắn có thể chạy thoát, ít nhất có thể về phủ báo tin cho cha cô….
Chỉ Huyên đến thực đúng lúc, cùng đến với hắn còn có thị vệ Thanh Phong và Thanh Nhận, mấy tên áo đen biết tình thế đã bị đảo ngược, cũng không đuổi giết nữa, phi thân quay đầu bỏ chạy.
“Thanh Phong, Thanh Nhận, giao cho các ngươi.” Quân Vô Nặc vội vàng ra lệnh, sau đó quay sang nói với Chỉ Huyên, “Tìm A Ngưng đến.”
Ẵm Ngư Ấu Trần trên tay, hắn không chạy về phủ tướng quân mà đi đến một căn nhà đơn sơ ở thành đông, vội vã đem Ngư Ấu Trần đi vào một gian phòng.
Mượn ánh sáng từ nến, hắn rốt cuộc thấy rõ sắc mặt của cô, đúng là tái nhợt không chút máu, mạch đập rất yếu, hơi thở mỏng manh, tình trạng không được lạc quan cho lắm. Xem ra, những người kia muốn hắn đi vào chỗ chết, sợ rằng trên ám khí có chứa kịch độc nào đó.
Không do dự, hắn nhanh tay xé quần áo của cô, xoay cô nằm nghiêng. Quả nhiên trên mảng lưng trơn bóng như ngọc có 3 kim châm đang ghim và da thịt, mà làn da chung quanh cũng đã biến thành màu đen, có thể thấy được độc tố đã lan ra rất nhanh.
Quân Vô Nặc thay cô rút từng độc châm ra, lòng bàn tay hơi dùng sức, máu đen từ lỗ kim từ từ chảy ra.
“Gia.” Cửa phòng mở ra, Chỉ Huyên mang theo một nữ tử gương mặt thanh tú xông vào.
“Chỉ Huyên đi ra ngoài!” Quân Vô Nặc cũng không xoay đầu lại, giọng nói chưa từng nghiêm túc và kiên định như bây giờ, “A Ngưng, chữa khỏi cho nàng ấy.”
“Dạ.” A Ngưng lên tiếng, cũng không nói nhiều, bước nhanh đến trước giường xem xét độc chậm, vừa cẩn thận kiểm tra vết thương trên lưng của Ngư Ấu Trần, chỉ chốc lát liền đưa ra chuẩn đoán, “Độc tru tâm thảo, trong vòng 3 canh giờ sẽ chết.”
Sắc mặt Quân Vô Nặc nhất thời hoảng sợ, “Thuốc giải đâu?”
A Ngưng lắc lắc đầu, “Phải bào chế thuốc giải. Ta trước cho cô ta ăn giải độc hoàn ở trong cung, ít nhiều cũng có thể chống đỡ được.”
A Ngưng vừa nói, một bên lấy ta bình dược từ trong áo, đổ ra một viên thuốc. Quân Vô Nặc cầm lên viên thuốc, nói, “Nước.”
A Ngưng kinh ngạc, liếc mắt nhìn hắn, nhưng rất nhanh liền khôi phục tinh thần, đưa cho hắn chén nước, đứng một bên nhìn hắn tự mớm thuốc cho Ngư Ấu Trần.
Ngư Ấu Trần mơ mơ màng màng, Quân Vô Nặc dùng rất nhiều sức lực mới mớm được thuốc cho cô, nhìn cổ họng cô nuốt dược xuống, hắn mới thở dài nhẹ nhõm, nhưng lòng vẫn như trước hoảng sợ không thôi.
Trong phòng tĩnh lặng không tiếng động, tràn ngập cảm giác áp bách, ngay cả A Ngưng gặp chuyện không sợ hãi cũng lờ mờ cảm giác được chút bất an, chưa dám nói nhiều, cô viết đơn thuốc sau đó đưa cho Chỉ Huyên đi bốc thuốc.
Ngư Ấu Trần vẫn hôn mê bất tỉnh, Quân Vô Nặc mâu quang lạnh lùng, nghĩ đến việc đêm nay cô kể cho hắn nghe về thân thế cô, nghĩ đến cô thay mình chặn ám khí, nghĩ đến cô mặc sống chết kêu hắn chạy trốn…
Cầm tay cô lên, đem bàn tay mềm mại lạnh cóng kia nắm chặt trong tay mình. Không phải nói muốn chứng minh bản thân mình không thua gì nam nhi sao? Vậy phải sống !
Có lẽ viên thuốc có tác dụng, khoảng một lúc sau, Ngư Ấu Trần đang hôn mê bỗng nhiên ho một trận.
“Gia, mau đỡ nàng ngồi dậy.” A Ngưng tiến đến cùng đỡ Ngư Ấu Trần ngồi dậy. Vừa mới ngồi dậy, Ngư Ấu Trần lập tức nôn ra máu đen.
“Tại sao lại như vậy?” Giọng nói Quân Vô Nặc rít lên từng tiếng lạnh băng, vội vàng dùng ống tay áo mình lau vết máu trên khóe miệng Ngư Ấu Trần.
A Ngưng cúi đầu, giải thích, “Chỉ là phun ra chút máu độc, thuốc này có tác dụng, chỉ cần bào chế thuốc giải kịp lúc, nàng ấy sẽ không có vấn đề gì nữa.” Điều kiện tiên quyết là trước nửa đêm phải mua được thuốc để bào chế.
Nhưng mà cô tin tưởng Chỉ Huyên có thể làm tốt chuyện này.
Như chứng thực lời nói của A Ngưng, phun ra máu độc, Ngư Ấu Trần khôi phục được một chút sức lực.
Cô vừa rồi hình như nghe được giọng nói của Quân Vô Nặc? Ngư Ấu Trần cố gắng mở mắt, không biết tại sao bản thân lại mệt mỏi như vậy. Thật vất vả mở to hai mắt, bóng dáng trước mắt từ mơ hồ đã dần dần định hình.
Ngư Ấu Trần không màng đến vết thương của mình, lập tức bắt lấy tay Quân Vô Nặc kéo hắn chạy đi. Nhưng mà vừa mới chạy được vài bước thì bị Quân Vô Nặc kéo lại, đem cô bảo vệ ở sau lưng mình.
Giờ phút này, trong lòng hắn cũng thực khiếp sợ hành động của cô, không thể nào tưởng tượng được cô lại không màng đến an nguy của mình mà cứu hắn. Chỉ là một tờ giao ước cùng mấy trăm lạng bạc, hắn không đáng để cô bán mạng. Tuy rằng bình thường cũng có khối người nguyện ý hy sinh vì hắn, nhưng cô cũng không nên làm vậy.
Nhưng mà cô lại không chút suy nghĩ liền thay hắn chặn ám khí ? Rốt cuộc có ai nói cho cô biết, nữ nhân phải để nam nhân bảo vệ, không phải xông vào thay nam nhân chịu trận ?
Không biết vết thương cô thế nào ? Trước mắt phải sớm lấy ám khí ra khỏi người cô. Nhưng thân phận sợ rằng không còn giấu được nữa. Đôi mắt Quân Vô Nặc nheo lại, lạnh lùng nhìn những bóng dáng áo đen đang đến gần, hắn vận lực toàn thân, chỉ chờ những tên này tới gần thêm nữa sẽ ra tay.
Ngư Ấu Trần đang nằm trên lưng hắn cũng cảm thấy phía sau đầy sát khí. Mấy tên áo đen chặn hai đầu, lại có vẻ như không vội vã mà giải quyết hai người, bọn họ chậm rãi tiến đến.
Nghĩ đến lần trước lúc đánh nhau ở quán trọ, Ngư Ấu Trần nhất thời ai thán trong lòng. Không biết nếu lúc này cô nói cô và Quân Vô Nặc không có quan hệ, vậy có thể bảo toàn tính mạng được không ?
Lại nhìn Quân Vô Nặc, hắn không nói lời nào, cũng không chút sợ hãi che chở cho cô. Giờ phút này, trong lòng cô nổi lên tia ấm áp, như thể hắn thực có năng lực bảo vệ cô cả đời.
Nhưng giây tiếp theo, một trận choáng váng ập đến, đồng thời Ngư Ấu Trần cảm thấy tay chân mình không có chút sức lực nào, đứng cũng không muốn vững, cô âm thầm dựa người vào vách tường phía sau.
Chẳng lẽ…. ám khí có độc ? Trên đời này không có xui xẻo như cô cả. Sớm biết rằng không nên nổi nghĩa khí mà đuổi theo, cô chẳng lẽ phải chết vì chuyện vặt vãnh này sao ?
Cô đã không ít lần đối phó với địch, nên cảm giác hoảng sợ chỉ thoáng qua, nhìn mấy tên áo đen càng ngày càng đến gần, Ngư Ấu Trần ngược lại rất tỉnh táo, nói khẽ với Quân Vô Nặc, “Chờ bọn họ tới gần, ta sẽ chặn bọn chúng, ngươi tìm cơ hội bỏ trốn đi.”
Cô cũng không biết mình trúng độc gì, sợ là chạy không nổi, không thể liên lụy cả hắn chết tại chỗ này.
Cô không mở miệng thì rất tốt, mà vừa mới mở miệng thì Quân Vô Nặc lập tức rùng mình, hơi thở cô sao lại yếu như vậy ? Chẳng lẽ….
Chưa kịp nghĩ nhiều, hắn quay người ôm lấy cô, phát hiện cả người cô không hề có chút sức lực nào, cũng chẳng phản kháng, tùy tiện để hắn ôm, cả người đều dựa hẳn vào hắn.
“Sao lại thế này ?” Hắn ôm cô, nhỏ giọng quát hỏi, nhưng lại không thấy cô trả lời.
Mấy tên áo đen đã muốn giết hắn, giờ phút này lại thấy hắn phân tâm, liền không chần chờ, binh khí lóe sáng xẹt qua bầu trời đêm, từng trận gió lạnh nổi lên, tiến về phía hắn.
Quân Vô Nặc ôm lấy Ngư Ấu Trần lùi lại vài bước, phá vỡ thế trận, trong chớp mắt lao ra khỏi vòng vây, nhảy lên nóc nhà.
Cả người Ngư Ấu Trần toát lạnh trong lòng hắn, dường như cô đã ngất đi, chỉ sợ là ám khí có độc. Nếu không điều trị sớm, e rằng…. Hắn nháy mắt đưa ra quyết định, cũng không tham chiến, ôm cô phi thân chạy về thành đông.
Mấy tên kia không từ bỏ thời cơ tốt như thế này, lập tức chia ra đuổi theo Quân Vô Nặc.
Ngư Ấu Trần cảm thấy cả người rất mệt mỏi, tuy rằng biết nguy hiểm đang cận kề, lúc này ngã quỵ là rất bất lợi, nhưng dù muốn cố gắng chống đỡ, nhưng mắt lại không thể mở ra được. Chỉ cảm thấy cả người mình đang lâng lâng giữa không trung, lại giống như nghe được tiếng binh khí vang lên.
Làm sao có thể trốn thoát ? Quân Vô Nặc đâu ? Hắn có thừa dịp này mà chạy trốn ? Hy vọng hắn có thể chạy thoát, ít nhất có thể về phủ báo tin cho cha cô….
Chỉ Huyên đến thực đúng lúc, cùng đến với hắn còn có thị vệ Thanh Phong và Thanh Nhận, mấy tên áo đen biết tình thế đã bị đảo ngược, cũng không đuổi giết nữa, phi thân quay đầu bỏ chạy.
“Thanh Phong, Thanh Nhận, giao cho các ngươi.” Quân Vô Nặc vội vàng ra lệnh, sau đó quay sang nói với Chỉ Huyên, “Tìm A Ngưng đến.”
Ẵm Ngư Ấu Trần trên tay, hắn không chạy về phủ tướng quân mà đi đến một căn nhà đơn sơ ở thành đông, vội vã đem Ngư Ấu Trần đi vào một gian phòng.
Mượn ánh sáng từ nến, hắn rốt cuộc thấy rõ sắc mặt của cô, đúng là tái nhợt không chút máu, mạch đập rất yếu, hơi thở mỏng manh, tình trạng không được lạc quan cho lắm. Xem ra, những người kia muốn hắn đi vào chỗ chết, sợ rằng trên ám khí có chứa kịch độc nào đó.
Không do dự, hắn nhanh tay xé quần áo của cô, xoay cô nằm nghiêng. Quả nhiên trên mảng lưng trơn bóng như ngọc có 3 kim châm đang ghim và da thịt, mà làn da chung quanh cũng đã biến thành màu đen, có thể thấy được độc tố đã lan ra rất nhanh.
Quân Vô Nặc thay cô rút từng độc châm ra, lòng bàn tay hơi dùng sức, máu đen từ lỗ kim từ từ chảy ra.
“Gia.” Cửa phòng mở ra, Chỉ Huyên mang theo một nữ tử gương mặt thanh tú xông vào.
“Chỉ Huyên đi ra ngoài!” Quân Vô Nặc cũng không xoay đầu lại, giọng nói chưa từng nghiêm túc và kiên định như bây giờ, “A Ngưng, chữa khỏi cho nàng ấy.”
“Dạ.” A Ngưng lên tiếng, cũng không nói nhiều, bước nhanh đến trước giường xem xét độc chậm, vừa cẩn thận kiểm tra vết thương trên lưng của Ngư Ấu Trần, chỉ chốc lát liền đưa ra chuẩn đoán, “Độc tru tâm thảo, trong vòng 3 canh giờ sẽ chết.”
Sắc mặt Quân Vô Nặc nhất thời hoảng sợ, “Thuốc giải đâu?”
A Ngưng lắc lắc đầu, “Phải bào chế thuốc giải. Ta trước cho cô ta ăn giải độc hoàn ở trong cung, ít nhiều cũng có thể chống đỡ được.”
A Ngưng vừa nói, một bên lấy ta bình dược từ trong áo, đổ ra một viên thuốc. Quân Vô Nặc cầm lên viên thuốc, nói, “Nước.”
A Ngưng kinh ngạc, liếc mắt nhìn hắn, nhưng rất nhanh liền khôi phục tinh thần, đưa cho hắn chén nước, đứng một bên nhìn hắn tự mớm thuốc cho Ngư Ấu Trần.
Ngư Ấu Trần mơ mơ màng màng, Quân Vô Nặc dùng rất nhiều sức lực mới mớm được thuốc cho cô, nhìn cổ họng cô nuốt dược xuống, hắn mới thở dài nhẹ nhõm, nhưng lòng vẫn như trước hoảng sợ không thôi.
Trong phòng tĩnh lặng không tiếng động, tràn ngập cảm giác áp bách, ngay cả A Ngưng gặp chuyện không sợ hãi cũng lờ mờ cảm giác được chút bất an, chưa dám nói nhiều, cô viết đơn thuốc sau đó đưa cho Chỉ Huyên đi bốc thuốc.
Ngư Ấu Trần vẫn hôn mê bất tỉnh, Quân Vô Nặc mâu quang lạnh lùng, nghĩ đến việc đêm nay cô kể cho hắn nghe về thân thế cô, nghĩ đến cô thay mình chặn ám khí, nghĩ đến cô mặc sống chết kêu hắn chạy trốn…
Cầm tay cô lên, đem bàn tay mềm mại lạnh cóng kia nắm chặt trong tay mình. Không phải nói muốn chứng minh bản thân mình không thua gì nam nhi sao? Vậy phải sống !
Có lẽ viên thuốc có tác dụng, khoảng một lúc sau, Ngư Ấu Trần đang hôn mê bỗng nhiên ho một trận.
“Gia, mau đỡ nàng ngồi dậy.” A Ngưng tiến đến cùng đỡ Ngư Ấu Trần ngồi dậy. Vừa mới ngồi dậy, Ngư Ấu Trần lập tức nôn ra máu đen.
“Tại sao lại như vậy?” Giọng nói Quân Vô Nặc rít lên từng tiếng lạnh băng, vội vàng dùng ống tay áo mình lau vết máu trên khóe miệng Ngư Ấu Trần.
A Ngưng cúi đầu, giải thích, “Chỉ là phun ra chút máu độc, thuốc này có tác dụng, chỉ cần bào chế thuốc giải kịp lúc, nàng ấy sẽ không có vấn đề gì nữa.” Điều kiện tiên quyết là trước nửa đêm phải mua được thuốc để bào chế.
Nhưng mà cô tin tưởng Chỉ Huyên có thể làm tốt chuyện này.
Như chứng thực lời nói của A Ngưng, phun ra máu độc, Ngư Ấu Trần khôi phục được một chút sức lực.
Cô vừa rồi hình như nghe được giọng nói của Quân Vô Nặc? Ngư Ấu Trần cố gắng mở mắt, không biết tại sao bản thân lại mệt mỏi như vậy. Thật vất vả mở to hai mắt, bóng dáng trước mắt từ mơ hồ đã dần dần định hình.
Bình luận facebook