• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Đóng cửa phóng vương gia (4 Viewers)

  • Chương 66

Vừa nghe Hoàng Thượng tứ hôn, văn võ bá quan trong đại điện không mấy ngạc nhiên, trái lại những người trong cuộc thì ngơ ngơ ngác ngác.



Cần Vương cau mày, vẻ mặt không có tí gì vui mừng. Kỳ Vương đang rót rượu cũng ngừng lại, sắc mặt lạnh tanh. Lạc Thanh Liên vốn cũng bất ngờ, sau đó lại đăm chiêu suy nghĩ chuyện gì đó, rồi nhoẻn miệng cười vui vẻ. Từ Tử Mộng thì đứng sững người như trời trồng, chẳng biết là đang mừng hay đang lo nữa.



Người phản ứng mạnh nhất dĩ nhiên không ai khác ngoài Thượng Quan Tình Thanh, sau khi nghe Hoàng Thượng ban hôn, cô vẫn nhìn đăm đăm Quân Vô Nặc, dù đã trang điểm kỹ càng nhưng gương mặt trắng bệch vẫn lồ lộ ra ngoài, Thượng Quan Tình Thanh bấu chặt tay áo, hai tay cô từ nãy giờ đã nắm thật chặt, như thể đang cố kiềm chế gì đó, nhờ Từ Tử Mộng âm thầm kéo tay, cô mới tỉnh táo lại, cúi người khấu tạ hoàng ân.



Ngư Ấu Trần cũng ngạc nhiên, ngũ Vương gia là ai cô còn chưa nghe qua, nhưng mà chắc địa vị người này cũng không cao. Thượng Quan Tình Thanh dù nói thế nào cũng là thiên kim của Lại bộ thượng thư, theo thận phận của Thượng Quan Tình Thanh thì ít nhất cũng không nên thua kém Lạc Thanh Liên.



Tuy không biết Quân Vô Nặc đã làm gì, nhưng hiển nhiên chuyện này chắc chắc do hắn nhúng tay.



Ngư Ấu Trần nhìn xuống phía dưới, ánh mắt của Thượng Quan Tình Thanh đầy căm phẫn, Quân Vô Nặc thì lại dửng dưng như không, vẫn ngồi thưởng thức rượu ngon, như thể ánh mắt chất vấn cùng phẫn nộ kia chẳng hề hấn gì với hắn.



Lúc tiệc tàn có người vui mừng hớn hở, lại có người u sầu ủ rũ, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đã rời đi từ sớm, Ngư Ấu Trần thấy Quân Vô Nặc hôm nay uống nhiều rượu, cô cố ý đi chậm vài bước, muốn đợi Quân Vô Nặc rồi tiễn hắn một đoạn.



Lúc này văn võ bá quan đã về gần hết, Quân Vô Nặc và mấy Hoàng tử mới thong dong đi ra từ đại điện, Ngư Ấu Trần đang định bước qua thì cách đó không xa có một thái giám, tay cầm đèn lồng đi về phía Quân Vô Nặc.



Quân Vô Nặc và thái giám kia qua một bên nói chuyện, giọng thái giám đó rất nhỏ, dù thính lực của Ngư Ấu Trần so với người thường tốt hơn, nhưng cũng không nghe thấy.



Thái giám hình như truyền đạt chuyện gì, Quân Vô Nặc liền gật đầu, vị thái giám kia sau đó hài lòng rời đi.



Ngư Ấu Trần đang do dự có nên đi qua hay không thì đã thấy Quân Vô Nặc nhìn về phía cô, sau đó bước đến chỗ cô đang đứng.



“Đi thôi, ta tiễn nàng trở về nghỉ ngơi.” Hắn y như biết cô sẽ chờ sẵn ở đây, đưa tay cầm đèn lồng trong tay cô.



Nhìn mặt hắn hơi đỏ, nhưng ánh mắt vẫn tinh tường, chắc hẳn cũng không có say, Ngư Ấu Trần tuy là nghĩ thế nhưng trong lòng vẫn thấy lo lo, nói, “Ta tự về được rồi, để ta tiễn chàng xuất cung, chàng hôm nay uống nhiều rượu, cũng nên trở về sớm nghỉ ngơi.”



Quân Vô Nặc cười tươi, ánh mắt rạng ngời ấm áp, “Nàng dám chắc nàng sẽ không bị lạc đường chứ?” Hoàng cung rộng lớn như vậy, hiện tại còn là ban đêm, cô mới tiến cung được vài ngày, làm sao biết hết mọi ngõ ngách ở đây. Tuy nhiên, càng nghĩ đến hình ảnh cô đứng chờ hắn, lòng hắn càng thêm vui sướng.



“Chúng ta đi.” Không đợi cô phản đối, hắn nắm tay cô đi về Trữ Tú cung.



Bàn tay Quân Vô Nặc ấm áp đến kỳ lạ làm lòng Ngư Ấu Trần cũng xốn xang theo, tuy là hai người từng có những cử chỉ thân mật hơn, nhưng trong đêm khuya tĩnh lặng thế này, tay nắm tay ngang nhiên đi trong hoàng cung, tim cô đập rộn ràng.



Ngư Ấu Trần không phải là người thẹn thùng gì, đã trong lòng thích sự gần gũi này, cô cũng không phản đối, để hắn nắm tay mình, trong ánh đèn loe lóe hắt ra từ đèn lồng, hai người cùng nhau sánh bước trong đêm.



” Lúc ở yến tiệc, mẫu hậu và nàng nói gì thế?” Quân Vô Nặc bình thản hỏi.



Lúc nãy hắn nghe hết rồi ư? Ngư Ấu Trần suy nghĩ một chút, liền vui vẻ nói, “Chỉ là bình phẩm ca múa thôi, mẫu hậu nói, những tú nữ đó ai nấy đều tài hoa xuất chúng cả, muốn cùng ta chọn một người thích hợp làm Trắc Phi của chàng.”



Quân Vô Nặc nhướng mày, hắn hiểu rõ Hoàng Hậu, lời này người nhất định có thể nói được. Tuy nhiên, nhìn Ngư Ấu Trần trong hoàn cảnh này vẫn còn có thể cười ranh mãnh như thế, trong lòng hắn dĩ nhiên đã đoán được kết quả, nhưng vẫn cố ý hỏi, “Vậy nàng nói thế nào?”



“Ta đương nhiên nói với mẫu hậu, tình cảm giữa ta và chàng bền chặt và khắng khít, sớm đã hứa hẹn với nhau, không ai có thể xen vào. Mẫu hậu cảm động và hiểu được tình cảm của chàng sâu nặng như biển, lại sợ thê tử của chàng khổ sở, người không muốn phá hư một mối nhân duyên trời định, cho nên kêu ta ngày mai theo người để học cách tề gia trị phu quân.”



Ngư Ấu Trần cười trộm, mấy lời này có tính là bịa đặt không nhỉ? Tuy là lời Hoàng Hậu nói hơi khác với lời cô vừa nói, nhưng mà về mặt ý nghĩa thì cũng giống nhau thôi.



Đã lâu không thấy dáng vẻ tinh nghịch này của cô, nhìn cô cười như con mèo con vừa trộm được miếng cá ngon, lòng Quân Vô Nặc xao động, đôi mắt trong trẻo bỗng rạo rực, hắn dừng bước lại.



Ngư Ấu Trần cũng không phát giác, cứ tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên bàn tay đang nắm tay cô hơi dùng sức, chưa kịp biết chuyện gì xảy ra thì đã bị kéo mạnh vào trong khuôn ngực rắn chắc.



Mùi hương thơm ngát quen thuộc trên người hắn xộc vào mũi cô, tai Ngư Ấu Trần nóng lên, chưa định thần lại thì hắn đã nắm lấy chiếc eo thon nhỏ của cô, dẫn cô vào hoa viên gần đó, cơ thể hai người sát rạt, Quân Vô Nặc dìu cô đến dưới gốc cây đại thụ.



“Chàng…” Ngư Ấu Trần hoảng sợ vì hành động của Quân Vô Nặc, theo bản năng định lên tiếng hỏi, Quân Vô Nặc như sớm đoán được cô sẽ làm thế, vừa mở miệng thì môi đã bị hắn dùng tay che lại.



Ngón tay ấm nóng chạm vào đôi môi mềm mại, lại có cảm giác tê rần cả người, nhất là giờ phút này thân thể hai người kề sát nhau, hơi thở nam tính đặc trưng của hắn phả ra làm cô thở một cách khó nhọc.



Quân Vô Nặc nhìn cô say đắm, trong tíc tắc môi hắn như muốn thay thế ngón tay kia, nhưng cuối cùng chỉ dời ngón tay và nói, “Không biết phu nhân định làm thế nào?”



Hai chữ “phu nhân” phát ra từ miệng hắn nghe đầy mê hoặc, tim Ngư Ấu Trần đột nhiên đập thình thịch loạn nhịp. Kỳ lạ, cảm giác gần hắn hôm nay không giống như mọi ngày, chỉ cần một ánh mắt, một lời nói của hắn đều làm lòng cô nhộn nhạo, cảm giác lâng lâng ngây ngất.



Dù là như thế, Ngư Ấu Trần cũng không xem nhẹ ý tứ trong lời nói của hắn, chỉ là nhất thời luống cuống mà thôi, khó hiểu hỏi, “Cái gì mà định làm thế nào?”



Quân Vô Nặc cười nhẹ, có ý nhắc nhở, “Phu nhân không phải vừa nãy nói muốn trị phu quân sao?”



Thì ra hắn đang trêu chọc cô. Mặt Ngư Ấu Trần đỏ bừng lên. Không sai, thật sự cô đã thề non hẹn biển nói muốn cả đời này hắn chỉ chung tình với một mình cô ở trước mặt Hoàng Hậu, nhưng mà cụ thể làm thế nào, đến cô cũng không biết nữa.



Nhìn nụ cười mệ hoặc của Quân Vô Nặc, cô chợt nảy ra một ý, bắt chước như trước đây giả vờ hỏi, “Nếu ta nói chàng biết, ta được lợi gì?”



Nhìn ánh mắt sáng láng giảo hoạt của Ấu Trần, hắn thừa biết cô đang suy tính gì đó, nhưng Quân Vô Nặc chẳng màng chuyện ấy, không chút đắn đo suy nghĩ mà trả lời, “Nàng muốn thứ gì? Chỉ cần ta có, ta sẽ cho nàng tất cả.”



Tình huống này ngược lại làm cô nhớ đến lần đầu cô và hắn quen nhau. Chỉ có điều là khi ấy trong lòng hai người đều có mục đích riêng, mà lần này hắn một lòng muốn thoả mãn nguyện vọng của cô.



Vốn chỉ là một lời nói đùa cho vui, không ngờ hắn lại cho là thật, còn thẳng thừng đưa ra điều kiện rất hấp dẫn dụ cô vào bẫy. Ơ, hay nói chính xác hơn cô đã sập bẫy hắn từ lâu rồi, kể từ cái lần đầu tiên gặp mặt, cô đã sa vào cái bẫy rất tinh vi của hắn. Cứ dần dà, cô vô thức ngã vào vòng tay của hắn.



Tuy nhiên, điều kiện này rất có lợi cho cô, hơn nữa, chính cô tình nguyện trả giá tất cả vì hắn, coi như đây là thu hoạch ngoài ý muốn đi.



Nghĩ đến đây, Ngư Ấu Trần nói không do dự, “Để ta suy nghĩ kỹ đã rồi sẽ nói chàng nghe.”



“Được, bất cứ lúc nào nàng muốn đều được cả.” Hắn cười.



Bất cứ lúc nào muốn… đều được cả? Giọng nói trầm ấm văng vẳng bên tai, nhưng sao lời này lại làm lòng người xao xuyến, chìm đắm vào mộng ảo xa xăm?



Nhìn cô cúi đầu bẽn lẽn, nụ cười của Quân Vô Nặc càng tươi hơn, “Thế thì…chúng ta có phải nên quay lại vấn đề chính hay không?”



Ngư Ấu Trần sững sờ, cô vốn đã hạ quyết tâm, thế mà hắn vừa mới nhắc tới, cô ngược lại mụ mẫm không biết phải bắt đầu như thế nào.



Dáo dác nhìn bốn phía, thấy không có ai bên ngoài, đèn lồng cũng bị hắn vứt trên đất, khuôn mặt tuấn tú của Quân Vô Nặc lờ mờ trong đêm tối. Đôi mắt đen sâu thăm thẳm như biển chăm chú nhìn cô, bầu không khí chung quanh tựa hồ cũng nóng dần lên. Được rồi, không thể cứ mỗi lần như vậy để Quân Vô Nặc chiếm thế thượng phong được, cái gì cũng do hắn chủ động cả, kết quả là còn cười cô ngu ngốc nữa. Còn cả một con đường dài thật dài cần phải đi, làm gì thì cô cũng phải thể hiện uy phong của mình chứ. Nghĩ vậy, Ngư Ấu Trần bối rối choàng tay ôm cổ Quân Vô Nặc, hôn lên đôi môi quyến rũ chết người của hắn.



Cô không biết làm sao để biểu lộ tình cảm của chính mình, mỗi khi hắn hôn cô, trong lòng cô sung sướng, cũng rất thích cách thức thân mật này. Cho nên cô cũng muốn làm thử trên người hắn một lần.



Cơ thể Quân Vô Nặc rúng động, không ngờ cô lại chủ động hôn hắn, đôi mắt long lanh trìu mến chan chua ý cười nhìn cô đăm đăm, anh mat nhu muốn thiêu đốt tan chảy cả người cô.



Bị hắn nhìn đến thẹn thùng, Ngư Ấu Trần cảm thấy mặt mình nóng bừng, vội nhắm hai mắt lại, bắt chước hắn đưa lưỡi sục xạo, cảm nhận từng vị ngọt dịu trong miệng hắn.



Tay Quân Vô Nặc ôm cô càng siết chặt hơn, tuy đang ở trong hoàng cung, việc này nếu bị phát hiện thì hậu quả khó lường, nhưng phản ứng thân thể dường như đã phản bội chính lý trí của hắn, ngay khi chiếc lưỡi mềm nhuyễn kia xâm nhập từng ngóc ngách trong miệng hắn, hắn không chút do dự nhấm nháp từng chút hương vị ngọt ngào của cô.



Áp sát cô vào thân cây, càng tạo cơ hội cho hắn hôn cô nồng say, tay hắn như lò lửa, dù cách vài lớp áo nhưng cô vẫn cảm giác được hơi nóng nơi bàn tay hắn đang đặt trên eo mình, không khí càng lúc càng loãng, hơi thở hắn bao trùm mọi thứ, chân cô xiểng niểng đứng không vững, Quân Vô Nặc hôn càng lúc càng mãnh liệt, đôi tay cô bấu víu lưng hắn dần dần buông lỏng, tâm trí chìm đắm trong hương vị hạnh phúc này.



Cho tới khi cô sắp thở không nổi, hắn mới luyến tiếc rời đôi môi đỏ mọng đê mê của cô, khẽ hôn lên chiếc cổ mảnh mai nhẵn nhũi như ngọc, để lại dấu ấn của chính riêng hắn.



Nếu như không có tiếng chân thị vệ tuần tra cách đó không xa kinh động hắn, thiết nghĩ hắn thật sự không kìm chế được nhục dục bản thân.



Đặt một nụ hôn cuồng nhiệt lên xương quai xanh của Ngư Ấu Trần, thay cô chỉnh lại quần áo, lại như trước ôm chặt cô vào ngực, bình ổn lửa tình trong cơ thể hắn.



“Thời gian không còn sớm, ta cần phải trở về.” Không biết qua bao lâu, Ngư Ấu Trần rốt cục khôi phục lý trí, cũng là lần đầu tiên hấp tấp vội vàng tránh cái ôm của hắn. Bởi vì nếu không quay về, cửa cung sẽ đóng, cả đêm không về không phải là chuyện đùa.



“Nàng đi được rồi à?” Quân Vô Nặc cười tình nói nhỏ vào tai cô, vừa rồi nếu không có hắn ôm cô, chỉ sợ cô đã sớm ngã xuống rồi, hắn nhìn gương mặt đỏ bừng của cô không chớp mắt, một cảm giác quyến rũ không nói nên lời.



Bị hắn trêu chọc, Ngư Ấu Trần bất mãn cáu gắt cãi lại, “Không phải lần đó trong xe ngựa chàng cũng không nhúc nhích được đó sao?”



Quân Vô Nặc cũng không giận, từ tốn đáp lời, “Được thôi, vậy thì vài ngày nữa chúng ta thử lại lần nữa đi, xem ai không thể nhúc nhích được.”



“Thử thì thử, ai sợ ai chứ.” Ngư Ấu Trần bị khiêu khích cũng khí thế trả lời lại, nhưng một lúc sau cô mới nghiệm ra được cái mà hắn gọi là “ thử” là cái gì. Vài ngày nữa không phải là đại hôn của hai người sao?



Mặt cô lại lần nữa đỏ y như quả gấc.



Đã chiếm thế thượng phong, Quân Vô Nặc cũng không trêu cô nữa, nói, “Đi thôi, trở về nhớ nghỉ ngơi sớm, ngày mai ta dẫn nàng đi gặp một người.”



Thấy hắn nói sang chuyện khác, Ngư Ấu Trần cũng bớt xấu hổ, vội hỏi, “Là ai vậy?”



“Một người mà ta cũng không muốn gặp.” “Chẳng lẽ là Thượng Quan Tình Thanh ư?” Ngư Ấu Trần lập tức nghĩ tới vị thái giám lúc nãy đến tìm hắn.



Quân Vô Nặc chỉ “Ừ”, cũng không nói thêm gì nữa, dẫn cô đi ra đường lộ, trở về Trữ Tú cung.



Thượng Quan Tình Thanh đã được ban hôn cho Ngũ hoàng tử, còn hẹn hắn ra gặp mặt làm gì? Hơn nữa, cô ta không lẽ cũng hẹn cả cô ra gặp mặt sao? Mặc dù trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng Ngư Ấu Trần cbuộc lòng thôi nghĩ đến mấy điều đó.



Tất cả chờ đến ngày mai thì sẽ rõ mà thôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom