21.
Hai bố con yên lặng ngồi trong xe nửa ngày trời.
Bố dượng loay hoay ngồi dậy: “Đến rồi!”.
Tôi nhanh chóng lấy ra cái ống nhòm, lúc nhìn thấy được người đứng đối diện Báo ca, tôi giật mình hoảng hốt kêu lên.
“Là hắn! Tại sao lại là hắn?”
Tôi biết người đứng đối diện Báo ca, thậm chí đã từng chào hỏi vài lần.
Hắn chính là tài xế nhà Lưu Mỹ Tình, mỗi ngày đều đưa đón cô ta đi học.
Tôi và bố dượng đều im lặng thật lâu.
Ông nhìn tôi với ánh nhìn tràn ngập sự khó hiểu, rõ ràng ông không hiểu nỗi tâm tư của một cô học sinh cấp 3 vì sao lại độc ác đến như vậy.
“Các con cãi nhau à?”
Tôi càng cảm thấy khó hiểu hơn ông, Lưu Mỹ Tình là người bạn thân nhất thời cấp ba của tôi.
Kiếp trước tôi đi Thượng Hải cũng chỉ liên lạc với mỗi cô ta. Cô ta không những sắp xếp một công việc cho Lục Chiêu còn thường đem những bộ quần áo cũ mà bản thân không mặc, túi xách cũ không còn dùng đến cho tôi.
Nếu như… Nếu như Báo ca là do cô ta sắp đặt, vậy thì chuyện của Lục Chiêu…
Tôi kinh ngạc đến mức giật nảy mình.
Giống như việc tìm ra được đầu dây trong một đống dây rối, mọi gút mắc từ từ được tháo gỡ, sự thật dần dần được phơi bày.
22.
Giao điểm của tất cả sự cố ngoài ý muốn trong kiếp trước của tôi đều có sự hiện diện của Lưu Mỹ Tình.
Mỗi đêm tôi đi học về đều về nhà cùng Lục Chiêu, chuyện này là tôi kể cho Lưu Mỹ Tình.
Việc muốn cùng Lục Chiêu mở sạp hàng buôn bán để kiếm tiền là tôi nói cho Lưu Mỹ Tình.
Việc Lục Chiêu dự kiến mở một cửa hàng riêng cũng được tôi chia sẻ với Lưu Mỹ Tình.
Tôi gần như chết lặng siết chặt ống nhòm trong tay, cảm thấy bản thân đúng là đồ ng.u, n.gu hết cả phần thiên hạ.
Lí do mỗi lần tôi gặp chuyện Lưu Mỹ Tình đều đúng lúc xuất hiện đầu tiên để an ủi tôi.
Thật ra là cô ta đến để xem trò vui đúng không?
Kiếp trước tôi cảm kích cô ta đến rơi cả nước mắt, thậm chí còn cho cô ta làm mẹ nuôi của con tôi.
Lúc tôi như một đứa ngố.c bị cô ta bán hết lần này đến lần khác mà vẫn hết lòng đếm tiền giúp cô ta, có phải cô ta rất hả hê không?
Chỉ là tôi không hiểu tại sao Lưu Mỹ Tình lại hận tôi như vậy.
Hận đến mức sẵn sàng tốn nhiều thời gian và tiền bạc như vậy để dốc sức hủy hoại cuộc đời tôi.
Mặt bố dượng trầm xuống, ánh mắt lập lòe ánh lửa phẫn nộ gần như muốn hóa thành ngọn lửa, thiêu rụi mấy kẻ hãm hại tôi.
“Bố mẹ của cô gái này làm gì, sao có thể nuôi lớn một kẻ lòng dạ đen tối như thế?”
Tôi lấy điện thoại bật tin thời sự ra: “Cậu ấy là một phú nhị đại, bố cậu ấy rất nổi tiếng ở thành phố mình. Hình như là một doanh nhân trẻ tài giỏi hơn người mà báo chí thường nhắc đến!”
“Để con xem xem, tên ông ta là Lưu Quốc Dân.”
Khi nghe được cái tên “Lưu Quốc Dân” này, tròng mắt của bố dượng tôi suýt nữa lòi ra khỏi hốc mắt.
Ông vội cướp lấy điện thoại từ tay tôi, dán mắt vào đó.
“Lưu Quốc Dân? Ông ta chính là bố ruột của con!”
23.
Tôi và bố dượng cau mày đi lên lầu.
Chưa được một lúc thì tiếng mẹ tôi hét vang trong phòng: “Bà đây li.ều mạ.ng với chúng nó!!!”
Mẹ tôi phẫn nộ kéo tôi đi ra ngoài một cách mạnh mẽ, đến bố dượng cũng không giữ tôi lại được.
“Con của ả đàn bà lẳn.g lơ sinh ra quả nhiên là thứ hè.n hạ giống y như mẹ ả! Lúc đó tôi còn đang mang bầu, người phụ nữ vô liêm sỉ đó cùng Lưu Quốc Dân dan dan díu díu với nhau.”
“Tiểu tam thượng vị cũng không lạ, kể cả sau này Lưu Quốc Dân phát tài rồi tôi cũng không thèm đến tìm hắn, ngay cả một đồng phí nuôi dưỡng cũng đều chưa từng đòi ông ta.”
“Hắn được lắm, lại dám để con gái của con đ*ếm kia ức hiếp Tiểu Uyển nhà mình, tôi phải liều mạng với hắn!”
Bố dượng gấp đến mức đổ mồ hôi hột, muốn ngăn cũng ngăn không được.
Bây giờ mẹ tôi như một viên đạn lửa, ai chạm vào liền bùng nổ, ai dám cản thì xác định rồi đấy.
“Khương Uyển, con tránh ra cho mẹ!”
Dưới ánh mắt gi.ết người của mẹ tôi, bố dượng tôi rụt vai lại rồi đứng sang một bên.
Chúng tôi nhanh chóng gọi xe đến văn phòng ở trung tâm thành phố.
Tôi và mẹ vừa đến cầu thang thì đã bị người chặn lại.
“Xin chào, phiền hai vị cho tôi biết hai người là ai.”
“Tôi tìm Lưu Quốc Dân.”
Bảo vệ tạm ngừng: “Tìm Lưu Quốc Dân à, bắt buộc phải hẹn trước, thưa bà, vui lòng đăng ký tại quầy tiếp tân.”
Mẹ tôi vừa nãy giận muốn thiêu đốt người ta giờ lại trợn tròn mắt.
Có người đàn ông mang đôi giày da kiểu Tây, phía sau có một đám người tây trang chỉnh tề đang từ sảnh lớn đi tới.
“Lưu Quốc Dân!!!”
Với chất giọng của mẹ tôi dễ làm cho cả sảnh đều im lặng quay đầu nhìn lại.
24.
Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía chúng tôi.
Tôi cũng nhịn không được mà lén lút quan sát mẹ tôi.
Mấy năm nay tuy bà ấy bận bịu vất vả nhưng vợ chồng ân ái, gia đình hòa thuận, những năm tháng qua không để lại nhiều vết tích trên mặt bà.
Mẹ tôi mang bầu lúc còn rất trẻ, 21 tuổi là đã có tôi rồi.
Năm nay, bà cũng gần 40.
Cho dù đang mặc bộ đồ ngủ ở nhà, nhưng dáng dấp vẫn duyên dáng, dung mạo vẫn còn thấp thoáng bóng dáng của thời trẻ.
Mẹ tôi là một đại mỹ nhân, nếu không thì bố dượng tôi cũng không cần gánh mọi áp lực, sống ch.ết phải cưới được mẹ tôi.
Ông ấy nhỏ hơn mẹ tôi 2 tuổi, công việc ổn định, gia cảnh không tệ, có thể nói chính là kiểu “con rể vàng” trong mắt nhiều người, dễ dàng thu hút sự quan tâm của những người phụ nữ muốn hướng đến hôn nhân, lại lấy mẹ tôi, người đã từng qua một lần đò.
Lưu Quốc Dân hiển nhiên vô cùng hoảng sợ, ông ấy nhìn vào mắt mẹ tôi, dụi dụi mắt rồi lại nhìn về phía tôi.
Lúc này tôi mới chú ý đến thật ra khuôn mặt của tôi và ông ấy rất giống nhau.
Khó trách lúc tôi nhìn Lưu Mỹ Tình lại cảm thấy quen mắt như vậy, các bạn học trong lớp luôn trêu hai chúng tôi trông giống như như hai chị em.
Nghĩ đến Lưu Mỹ Tình, đến giờ tôi vẫn còn thấy khó hiểu.
Cô ấy vậy mà lại là con gái của người phụ nữ đó, là đứa em cùng cha khác mẹ với tôi…
Chuyện này khiến tôi càng nghĩ không ra, sau khi mẹ tôi và Lưu Quốc Dân ly dị thì đã cắt đứt mọi liên hệ.
Theo sự hiểu biết của tôi thì mười mấy năm trước Lưu Quốc Dân dựa vào việc buôn bán đầu cơ trục lợi về cát xây dựng để làm giàu, hiện tại đã là Chủ tịch của một công ty bất động sản lớn.
Mà bố dượng tôi chỉ là một kỹ sư nhỏ bé.
Tuy tiền lương không tệ, nhưng lại phải nuôi dưỡng cả một đại gia đình.
Lưu Mỹ Tình sống ở biệt thự, cả người đều dát đầy những thương hiệu nổi tiếng, mỗi ngày đều ngồi siêu xe đến trường.
Về đời sống vật chất, hai chúng tôi hoàn toàn khác nhau một trời một vực.
Tôi gần như chỉ có một thứ duy nhất hơn cô ta, chính là về thành tích học tập.
Cô ta không thích học, để vào được trường chúng tôi, nghe nói gia đình cô ta đã phải bỏ ra không ít tiền.
Một khối có hơn 600 học sinh, Lưu Mỹ Tình lần nào cũng đứng ở thứ hạng 500 hoặc hơn.
25.
“Văn Văn, chúng ta đã 17 năm không gặp rồi, em, em sống tốt không? Em một chút cũng không hề thay đổi, vẫn xinh đẹp như ngày xưa.”
“Đây là con gái em sao? Thật giống em.”
Lưu Quốc Dân trên tivi uy nghiêm mạnh mẽ bao nhiêu nay lại đang đứng trong văn phòng xa hoa rộng lớn mà căng thẳng bấy nhiêu. Thậm chí đôi lúc còn lộ ra vẻ lúng túng chật vật.
Ông ấy thật lòng rất thích mẹ tôi.
Khi ông ấy và Trần Văn - mẹ tôi ở bên nhau khi còn rất trẻ, mẹ tôi khi ấy không hề chê ông ấy nghèo.
Đối xử với bố mẹ của ông ấy cũng tận tâm tận tình.
Họ ở bên nhau được hơn 1 năm, ông ấy vừa mới kiếm được chút tiền, thì Trần Văn lại mang bầu.
Coi như là nhà được song hỷ lâm môn (*), ông bà nội vui vẻ cười to đến mức chỉ thấy răng mà không thấy mắt đâu.
(*) song hỷ lâm môn: việc vui nhân đôi.
Ông ta tuổi trẻ dẻo dai lại tràn đầy sức lực, mỗi ngày đều đối mặt với người phụ nữ mà mình thương nhưng lại không thể đụng vào, ngọn lửa thiêu đốt cả người không thể kìm nén xuống được, liền vui vẻ vài lần với con gái nhà hàng xóm.
Cô gái chưa chồng đó vừa nhìn đã thấy không đàng hoàng, ánh mắt khi nhìn ai cũng đều mang theo móc câu hòng câu dẫn họ.
Còn chưa đợi ông ấy trêu đùa đã chủ động leo giường ông ta rồi.
Thường xuyên tằng tịu qua lại với nhau, không có gì bất ngờ cả, người phụ nữ đó đã có thai.
Trần Văn là người không thể chịu được hạt cát trong mắt, liền sống chết ôm bụng lớn đòi ly dị với ông.
Lần chia tay này chớp mắt đã qua 17 năm rồi.
Đã 17 năm.
Tôi nhìn dáng vẻ hồi hộp thấp thỏm lại kích động của Lưu Quốc Dân, cảm thấy có chút không hiểu cho lắm.
Dáng vẻ này của ông ấy giống như một chàng trai vừa mới biết yêu.
Nhưng chẳng phải ông ta lừa dối trong lúc mẹ tôi mang thai nên mới dẫn đến việc hai người ly dị sao?
Nếu đã thích mẹ tôi đến như vậy, tại sao lúc ấy lại ngoại tình chứ…
Mẹ tôi trợn tròn mắt, cười khinh bỉ rồi đẩy tôi về phía trước: “Lưu Quốc Dân, Tiểu Uyển tuy rằng mang họ Khương nhưng cuối cùng vẫn là con ruột của ông. Người xưa nói hổ dữ không ăn thịt con! Người như ông vì con gái của vợ sau, lại đi gi.ết con gái của vợ trước, ch.ửi ông là súc sinh chính là xúc phạ.m đám súc sinh đấy!”
26.
Lưu Quốc Dân cũng bị đống thông tin dồn dập này đập cho choáng váng.
Ông ấy đột nhiên bước lên nắm chặt vào vai tôi, đến cả nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp.
“Anh, anh, em nói đây là con gái anh sao? Con gái của chúng ta ư?”
“Ây da, đúng là thật rồi! Đã lớn đến như vậy rồi!”
“Anh còn nghĩ rằng vừa nãy nhìn vào con bé sao mà thanh tú thế, em coi khuôn mặt này xem, giống như anh thời còn trẻ vậy!”
“Tốt, thật tốt quá ha ha ha…”
Đối mặt với sự nhiệt tình bất ngờ này, tôi có chút ngượng ngùng.
Với cả thật sự thì tôi không thoải mái lắm khi tiếp xúc gần với người đàn ông xa lạ như vậy, không nhịn được mà lùi về sau.
“Ây da con gái à, lần đầu gặp mặt, người bố này chưa kịp chuẩn bị quà gặp mặt cho con.”
Nhìn thấy ánh mắt phòng bị của tôi, Lưu Quốc Dân lập tức bỏ tay ra, sau đó bắt đầu đưa tay vào túi quần tìm kiếm gì đó.
Kiếm được nửa ngày, cái gì cũng không có.
Ông ấy ngại ngùng cười hai tiếng, ngoảnh đầu nhìn về phía túi công văn vứt ở trên bàn.
“Đây, cho con cái thẻ này, mật mã là sinh nhật của mẹ con. Cầm lấy đi, coi như là quà gặp mặt của bố tặng cho con.”
Lưu Quốc Dân cương quyết nhét vào tay tôi vài tấm thẻ ngân hàng.
Tôi hoàn toàn bị ngu người trước hành động của ông ấy.
Đã ly hôn 17 năm rồi, vẫn còn dùng ngày sinh của mẹ tôi làm mật mã thẻ ngân hàng sao?
Xong rồi, nhìn biểu hiện này của ông ấy, chuyện của Lưu Mỹ Tình chắc chắn là ông ta không hay biết gì.
27.
Sau khi nghe mẹ tôi kể lại toàn bộ sự việc thì phản ứng đầu tiên của Lưu Quốc Dân là không thể tin được.
“Không thể nào? Tiểu Tình chỉ là một đứa trẻ, không đâu, tuyệt đối không phải.”
Ông ấy nhăn mặt rồi đứng dậy: “Mọi người ngồi đợi một chút, tôi đi tìm hiểu đã.”
“Văn Văn, em yên tâm, có anh ở đây, không ai có thể hại con gái của chúng ta!”
Lưu Quốc Dân hùng hùng hổ hổ (*) đi ra ngoài.
(*) hùng hùng hổ hổ: rất hung hăng và đầy vẻ dữ tợn, trông đáng sợ
Một lúc sau có người đem lên rất nhiều đồ ăn vặt, trà sữa và cả bánh gato.
Tôi cầm một chiếc bánh pho mát lên ăn một cách ngon miệng, nói với mẹ tôi: “Mẹ, tình huống này con vẫn chưa hiểu lắm?”
Mẹ tôi thở dài, mấy chuyện này tuy đã trôi qua rất lâu nhưng bà chưa hề muốn kể lại cho tôi.
Đối với tình hình của bố ruột tôi, tôi cái gì cũng không biết.
Khi đó mẹ tôi muốn ly dị, Lưu Quốc Dân quỳ xuống lạy lục trước mặt bố mẹ của mình.
Bố mẹ của ông ấy cũng thật lòng không nỡ mất đi cô con dâu này, cầm gậy mạnh tay đánh Lưu Quốc Dân một trận.
Nhưng cái cô gái nhà hàng xóm sát bên cũng không phải là đèn cạn dầu (*).
(*) không phải đèn cạn dầu: không phải là người đơn giản mà thực chất đó là kẻ mưu mô, xảo quyệt.
Cô con gái nhà sát bên vẫn luôn mang tiếng xấu, nghe nói mười mấy tuổi đã bắt đầu yêu đương nhăng nhít rồi.
Bố mẹ của Lưu Quốc Dân là người luôn an phận thủ thường (*), trung thực, Lưu Quốc Dân vừa đẹp trai lại vừa thông minh.
(*) an phận thủ thường: hiền lành, giữ đúng phận mình, không làm điều gì vượt quá, không đòi hỏi gì hơn.
Nhìn là biết có thể bắt được mối này rồi, nhà cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Vì thế dưới sự bức ép của nhà hàng xóm, Lưu Quốc Dân đành miễn cưỡng ly hôn, rồi sau đó kết hôn với cô ả hàng xóm.
Sau này Lưu Quốc Dân vẫn luôn thử liên lạc với mẹ tôi, nhưng đương nhiên mẹ tôi sẽ không thèm quan tâm để ý đến ông, càng nhanh chóng chuyển nhà, đổi số điện thoại rồi biến mất khỏi cuộc đời của Lưu Quốc Dân.
28.
“Sự việc lần này đương nhiên 100% là có liên quan đến Vương Lệ Kiều.”
Mẹ tôi nhâm nhi tách trà, trong ánh mắt lại chất chứa nỗi hận thù.
Vương Lệ Kiều chính là mẹ của Lưu Mỹ Tình.
Dựa theo kí ức của mẹ tôi, vào hè năm tôi vừa vào cấp 3, mẹ tôi đã tình cờ gặp được Vương Lệ Kiều.
Cho nên chắc chắn Vương Lệ Kiều là người cung cấp tiền, Lưu Mỹ Tình là người cung cấp thông tin lịch trình sinh hoạt và học tập của tôi, chỉ có vậy tụi Báo ca mới có thể thuận lợi chặn đường tôi.
Chưa đến nửa tiếng đồng hồ, Lưu Quốc Dân đi vào với bộ mặt đen như mực, ánh mắt hung dữ kèm theo ngọn lửa bập bùng bên trong, thoạt nhìn khá dọa người.
“Văn Văn, chuyện này… là anh có lỗi với mẹ con em. Hai người yên tâm, anh sẽ cho mẹ con em một kết quả hài lòng. ”
Chuyện này thật sự là do một tay Vương Lệ Kiều và Lưu Mỹ Tình gây ra.
Lần trước sau khi tình cờ gặp nhau trên đường, trong lòng Vương Lệ Kiều càng nghĩ càng thấy không thoải mái.
Bà ta phái người điều tra địa chỉ nhà và trường học của tôi, lại sắp xếp Lưu Mỹ Tình vào cùng lớp, trở thành bạn cùng bàn của tôi.
Vì vậy ngay từ lúc đầu, Lưu Mỹ Tình đã cố ý tiếp cận tôi.
“Anh đã sắp xếp xe cho hai người, tiểu Trình sẽ đưa tụi em về. Hôm nay anh có chút việc cần xử lý, qua vài ngày nữa anh sẽ tự mình đến nhà xin lỗi mẹ con em.”
Lưu Quốc Dân cố đè nén lửa giận, cố rặn ra cho chúng tôi một nụ cười, sau đó vội vã để tài xế đưa chúng tôi đi.
Tôi cầm vài tấm thẻ ngân hàng trên tay không biết nên xử lý sao: “Mẹ, mấy tấm thẻ này?”
Mẹ tôi cúi đầu xuống: “Giữ lấy đi, coi như phí bồi thường ông ấy cho con.”
“Số tiền này con cứ cầm lấy, muốn xài sao thì xài."
Bình luận facebook