29.
Mối nguy cơ cứ thế được giải trừ một cách dễ dàng.
Lưu Quốc Dân đã ra tay thì đúng là thủ đoạn sấm sét.
Vài kẻ chân tay của Báo ca bị người ta đánh một trận no đòn, nếu tình cờ gặp tôi trên đường đều né mà đi đường vòng.
Hai mẹ con Lưu Mỹ Tình bị tịch thu hết tất cả các thẻ.
Vào hôm thứ hai cô ta phải tự mình ngồi xe buýt đi đến trường, trên mặt cô ta vẫn còn in dấu tay thật lớn, đôi mắt sưng như quả hạch đào.
Nhìn thấy tôi, Lưu Mỹ Tình không còn nhiệt tình thân thiết dính lấy tôi giống như lúc trước, bây giờ cô ta hai mắt trợn trắng, cổ ngẩng cao, thể hiện sự ghét bỏ đến tột cùng.
Tôi cười lạnh một tiếng, dưới ánh mắt vô cùng kinh ngạc của bạn học trong lớp, tôi bước lên bục giảng.
“Chào mọi người, tôi có một tin tức nóng muốn công bố.”
“Chuyện là như thế này, bố ruột tôi vượt quá giới hạn với một ả lẳ.ng lơ trong lúc mẹ tôi mang thai, vì chuyện này mà bố mẹ tôi sớm đã ly hôn, hiện tại tôi đang sống hạnh phúc cùng bố dượng và mẹ.”
“Tôi cũng mới biết chuyện này cách đây 2 ngày, thì ra Lưu Mỹ Tình chính là chị em cùng cha khác mẹ của tôi.”
“Ngày sinh của hai chúng tôi chỉ cách nhau 2 tháng thôi! Các bạn nói thử xem, đây không phải là duyên phận thì là gì?”
Lớp học phút chốc yên tĩnh.
Lưu Mỹ Tình bất ngờ đứng bật dậy: “Khương Uyển cậu đừng có ngậm máu phun người!”
Tôi cười cười: “Các bạn học đều rất tò mò đúng không, vì sao Lưu Mỹ Tình hôm nay lại đem theo một dấu tay thật lớn đến lớp?”
“Đó là bị bố đánh, bởi vì cậu ấy tìm một đám lưu manh chặn đường khi tôi tan học để ức hiếp tôi.”
“Nếu như không phải lần đó tôi chạy nhanh, phản ứng kịp, còn không biết sẽ gặp phải chuyện gì nữa.”
Cả lớp ngay lập tức bắt đầu xôn xao ầm ĩ cả lên.
30.
Lưu Mỹ Tình mặt đỏ bừng lên, đối mặt với ánh mắt khó tin của cả lớp, cô ấy hoảng loạn xua tay.
“Không phải tôi, tôi không có, mọi người đừng nghe những lời vô lý của Khương Uyển!”
Tôi lạnh lùng nhìn Lưu Mỹ Tình, kiếp trước chính cô ta đã chơi đùa tôi trong lòng bàn tay.
Trước mặt Lưu Mỹ Tình, tôi giống như một con kiến nhỏ bé có thể tùy ý giẫm đạp. Cô ta đã khiến cuộc đời của tôi tràn đầy bi kịch, khiến cho tôi mất niềm tin vào cuộc sống, nhiều lần oán h.ận ông trời.
“Qua hai ngày nữa buổi họp phụ huynh sẽ diễn ra, đến lúc đó sẽ biết những lời tôi nói có vô lý hay không.”
Lưu Mỹ Tình không nói thêm câu nào nữa, cô ta cúi gằm mặt ngồi xuống, một tia hận thù lướt nhanh qua trong mắt.
Bởi vì chuyện này mà mẹ tôi đã tìm đến thầy chủ nhiệm.
Tuy rằng chuyện xấu của gia đình không nên truyền ra ngoài, nhưng trong trường hợp này, người xấu hổ đương nhiên không phải là tôi rồi.
Thầy chủ nhiệm rất ngạc nhiên, tuy rằng ông ấy nhận quà của mẹ Lưu Mỹ Tình để sắp xếp hai chúng tôi trở thành bạn cùng bàn, nhưng lúc đó ả đàn bà kia đã nói lý do chính là vì muốn thu xếp cho đứa con gái cưng của mình ngồi cạnh bạn nào học giỏi để có thể được hướng dẫn thêm.
Việc này vốn dĩ rất bình thường, ông ấy thấy tuy thành tích của Lưu Mỹ Tình không tốt nhưng được ở chỗ nhìn rất là ngoan ngoãn yên tĩnh, cảm thấy không có vấn đề gì to tát cả.
Không ngờ, hành vi này lại suýt chút nữa hãm hại cô học trò mà mình ưng ý.
Thầy chủ nhiệm nghĩ mà sợ mãi, chờ đến buổi tự học sáng sớm, chạy nhanh đến lớp để đổi chỗ của Lưu Mỹ Tình và Lục Chiêu.
“Cậu đúng là con gái của Lưu Quốc Dân ư?”
Lục Chiêu hiếm khi chủ động nay lại bất ngờ nói chuyện với tôi, cảm xúc có chút căng thẳng.
Tôi nhìn cậu dùng sức nắm chặt lấy góc áo, nhịn không được mà thở dài.
Lục Chiêu là một người vừa mẫn cảm lại tự ti.
Cậu ấy tự thấy mình không xứng với người như tôi, vì vậy kiếp trước mới đẩy tôi ra hết lần này tới lần khác.
Bây giờ xảy ra chuyện như này, chênh lệch giữa chúng tôi như cách một dải ngân hà.
Tôi xoa xoa hai bên thái dương, có chút đau đầu.
Nhưng thật may là Lục Chiêu vẫn bình an vô sự, mà chúng tôi vẫn còn rất trẻ.
31.
Cuối tuần trước tất cả các giáo viên đều đang tăng ca để sửa bài cùng chấm thi.
Hôm nay tiết đầu tiên là của thầy chủ nhiệm, ông ấy mặt mày hớn hở đứng trên bục giảng, cười tít cả mắt.
Tôi đạt được hạng 3 toàn tỉnh, đây là thành tích hiếm có trong lịch sử của trường tôi.
Giáo viên của các môn học mỗi khi đi vào lớp, điều đầu tiên là khen tôi nức nở.
Nhưng Lục Chiêu mỗi khi nghe được những lời khen ngợi đó lại càng ngày cúi thấp đầu xuống.
Ngày thứ hai là buổi họp phụ huynh, tất cả phụ huynh đều ngồi ở vị trí của con mình, còn chúng tôi lại đứng ở phía cuối lớp nghe thầy chủ nhiệm bắt đầu buổi họp.
Chủ nhiệm đem tình hình kỳ thi tuyển sinh toàn tỉnh ra nói trước, còn nói dựa theo tình hình kỳ thi của mấy năm trước, top 20 toàn tỉnh về cơ bản đều có thể vào được Thanh Hoa Bắc Đại.
Lần này số lượng tham gia kỳ thi gồm có 4 vạn thí sinh, trong đó có 8000 thí sinh toàn tỉnh, con số này đều tràn trề niềm hy vọng.
Thầy chủ nhiệm nói xong tình hình cơ bản, sau đó bắt đầu gọi tên tôi.
“Em Khương Uyển, đứng nhất toàn trường trong kỳ thi lần này, đứng thứ ba toàn tỉnh!!!”
“Mẹ Khương Uyển này, nhà chị đã nuôi ra một mầm giống tốt của Thanh Hoa đấy.”
“Đây mới chỉ lớp 10, chỉ cần bồi dưỡng thật tốt, đến lúc ấy nói không chừng Khương Uyển có thể đạt được thủ khoa thành phố đấy!”
“Thanh Hoa, thủ khoa thành phố???”
Lưu Quốc Dân kích động đứng dậy thở gấp, nét mặt ửng hồng, lúc nhắc đến thủ khoa thành phố, ông ấy thậm chí còn nuốt nước bọt.
“Bố Lưu Mỹ Tình, cần phải tập trung vào việc học của con cái. Thời gian trôi qua rất nhanh, tuy hiện tại chỉ đang lớp 10, nhưng chớp mắt một cái thì đã đến lớp 12.”
Mặt Lưu Quốc Dân đỏ lên rồi ngồi xuống, miệng còn không ngừng lẩm bẩm nhắc đến tổ tiên Lưu gia gì ấy.
Mẹ tôi rất vui, lau nước mắt không ngừng, còn nhẹ nhàng quay xuống giơ ngón cái với tôi.
Các bạn học trong lớp cũng dùng ánh mắt khâm phục nhìn tôi.
Lục Chiêu vốn đứng kế tôi, nhưng lại từng bước từng bước lùi ra ngoài.
Thì ra vị trí của cậu ấy trống rỗng, không ai đến tham gia buổi họp phụ huynh của cậu.
Lòng tôi vừa vui xíu thì đã buồn lại rồi.
Lục Chiêu à không sao đâu.
Tương lai sau này sẽ rất tươi sáng, tôi sẽ cùng cậu tay trong tay tiến về phía trước.
32.
Lưu Quốc Dân không phải là người bố tốt, nhưng ông ấy thật sự rất hào phóng.
Trước đó ông ấy nhét tấm thẻ ngân hàng vào tay tôi, tôi chạy đến cây ATM kiểm tra, tổng cộng có đến hơn trăm vạn tiền tiết kiệm.
Số tiền này không dùng đến, chẳng lẽ để dành cho Lưu Mỹ Tình?
Tôi vô cùng thoải mái nhận lấy.
Nếu như là tôi của kiếp trước, chắc chắn sẽ thanh cao từ chối sự tiếp cận của Lưu Quốc Dân.
Nhưng tôi của hiện tại sẽ lựa chọn vừa lịch sự vừa khách sáo nhận lấy sự lôi kéo làm quen của ông ấy.
Nếu như ông ấy đã muốn bù đắp sự tiếc nuối và hối hận trong lòng, tôi cũng thuận theo tự nhiên mà cho ông ta cơ hội.
Ha, vậy thì Lưu Mỹ Tình và mẹ cô ta sẽ tức điê.n lên rồi?
Đối với Lưu Quốc Dân, khi không còn việc gì liền kêu tài xế chạy đến nhà tôi tặng một đống đồ, mẹ tôi không phản ứng gì, bố dượng lại có chút mất mát.
Nụ cười của ông ngày càng tắt dần đi, con người cũng ngày càng yên lặng.
Hôm nay là sinh nhật của bố dượng, cũng là ngày chủ nhật, tôi đặc biệt mua hoa tươi và bánh kem về.
Bố dượng thấy tôi nâng một bó hoa hồng tươi lên, mặt lập tức đỏ lên.
“Bố, chúc bố sinh nhật vui vẻ!”
Tôi lấy ra món quà đã chuẩn bị từ sớm, là một cái thắt lưng hàng hiệu mà tôi cẩn thận chọn lựa từ lâu.
“Ôi con, cái con bé này, tốn nhiều tiền như thế làm gì?”
Bố dượng có chút lúng túng.
Mẹ nấu rất nhiều món ngon trên bàn, tôi nghiêm túc nâng ly lên: “Bố, tuy bố không phải bố ruột của con, nhưng mấy năm nay bố vẫn luôn làm tròn trách nhiệm của một người bố, chăm sóc con, nuôi dưỡng con, giáo dục con.”
“Trong thâm tâm của con, bố chính là bố ruột con, là người bố duy nhất của con.”
“Bố yên tâm, không ai hơn được bố cả.”
Viền mắt của bố dượng đỏ hoe, mẹ tôi cũng bí mật nghẹn ngào khóc.
Một căn chung cư hai phòng ngủ với 90 mét vuông cho một gia đình 5 người ở, hai đứa em trai còn phải ngủ trên chiếc giường 2 tầng.
Nhưng tôi lại cảm thấy rất hạnh phúc, đây mới thật sự là nhà tôi, là bến đỗ và là chỗ dựa vững chắc của tôi.
33.
Vẫn như thường lệ, Lục Chiêu giữ dáng vẻ ngủ gà ngủ gật đó trên lớp, người ngày càng tiều tụy, gầy hẳn đi.
Mắt tôi nhìn mà trong lòng xót không biết bao nhiêu lần, nhưng tính tình cậu ấy kiêu ngạo vô cùng, nhất quyết không chịu tiếp nhận sự giúp đỡ từ người khác.
Tôi nghĩ ra một cách, khi giờ học kết thúc tôi cố ý lấy ra một tờ báo được chuẩn bị cẩn thận.
Đôi mắt mơ màng của Lục Chiêu thoáng lướt qua, sau đó cơ thể lập tức ngồi thẳng dậy.
“Học sinh nghèo đỗ Thanh Hoa được phòng giáo dục và đào tạo cấp huyện thưởng nóng 20 vạn.”
Lục Chiêu há hốc mồm, cậu ấy sững sờ nhìn tờ báo một lúc.
“Học tập mà cũng có thể kiếm được tiền á?”
Lục Chiêu còn chưa trưởng thành, rất nhiều cửa hàng thấy cậu ấy còn là học sinh, mức lương chi trả cho công việc partime của cậu ấy vô cùng thấp.
Nghe bạn học nói, cậu ấy mỗi ngày đều liều mạng làm việc, mỗi tiếng cũng chỉ kiếm được 10 tệ.
Tôi chớp chớp mắt: “Còn không phải vậy sao, thành phố kế bên đó, năm trước đã có thủ khoa khối khoa học tự nhiên toàn tỉnh thành đấy cậu biết không?”
“Nghe bảo trường anh ấy đưa 10 vạn tiền thưởng, xã phát 5 vạn tiền thưởng, quê nhà phát 10 vạn, huyện phát 20 vạn tiền thưởng.”
“Còn có một số xí nghiệp nổi tiếng cũng quyên tặng và thưởng tiền, nghe nói tổng số tiền cộng lại khoảng 70 đến 80 vạn đó.”
“Bố của anh đó vốn dĩ bệnh tình sắp không ổn rồi, dựa vào học bổng đó, thực hiện ca phẫu thuật thành công bây giờ khỏe mạnh rồi đấy.”
Lục Chiêu kinh ngạc, “7… 70 đến 80 vạn?”
“Thi xong rồi nhận được 70 đến 80 vạn sao?”
Đứa ngốc này, tôi thầm cười trong lòng.
Lấy được tiền thưởng đâu dễ như vậy, một tỉnh chỉ có thể có hai thủ khoa, một người bên khối khoa học xã hội, một người bên khối khoa học tự nhiên.
Nhưng mà, nói dễ thì cũng có thể dễ đấy.
34.
“Tớ nghe chủ nhiệm nói, trường chúng ta sẽ mở một quỹ học bổng.”
“Gọi là gì mà giải thưởng tiến bộ nhất, nhắc đến kỳ thi cuối kỳ, người có tiến bộ nhất trong học kỳ này có thể lấy được 2 vạn tiền thưởng.”
Mắt Lục Chiêu chợt sáng lên, nhìn chằm chằm vào tôi: “Tiến bộ nhất? Tiến bộ nhất là tính như thế nào?”
“Tất nhiên là nâng cao thứ hạng của mình lên rồi, haiz, tôi không có cơ hội rồi, dù gì tôi cũng không còn chỗ để cải thiện nữa.”
Lục Chiêu vạch tay ra bắt đầu ngồi tính.
Tôi gõ vào bàn cậu ấy: “Đừng tính nữa, còn 40 ngày là đến cuối kỳ.”
“Nếu như cậu lấy được giải thưởng 2 vạn đó, thì đồng nghĩa với việc cậu kiếm được 500 tệ trong một ngày.”
“Với lại top 10 toàn trường còn thêm thưởng học sinh xuất sắc, mỗi người được thưởng 1 vạn.”
“Top 50 hình như là mỗi người được thưởng thêm 2000 tệ.”
“Quan trọng nhất là, giải thưởng có thể cộng dồn lên nhau.”
Lục Chiêu bùng nổ rồi, cậu ấy lấy tinh dầu ra mạnh bạo xoa mạnh vào huyệt thái dương của mình: “Khương Uyển, có thể nhờ cậu một việc được không?”
Tôi gật đầu, Lục Chiêu tập trung nhìn vào tập sách đến mức không thèm ngẩng đầu.
“Nếu như tôi quá buồn ngủ mà ngủ gật trong tiết, thì cậu phải mạnh tay nhéo cho tôi tỉnh giấc.”
Tôi cười mỉm nhìn cậu, đây là lần trò chuyện nhiều nhất của tôi với Lục Chiêu sau khi tôi trùng sinh.
Học bổng đó, tất nhiên là tôi tự bỏ tiền rồi.
Lưu Quốc Dân đưa tôi nhiều tiền như thế, tôi lấy một phần ra để lập nên học bổng này.
Hiệu trưởng khi ấy vô cùng kích động, sau khi tôi rời phòng làm việc còn gọi chủ nhiệm sang, khen hẳn một tiếng đồng hồ rồi mới thả về.
Mấy ngày này, thầy chủ nhiệm lớp tôi cứ như đi trên mây.
35.
Có động lực từ mấy suất học bổng này, không khí học tập trong trường bỗng sôi nổi chưa từng thấy.
Rất nhiều người đến cả giờ ăn cơm hay đi vệ sinh cũng tranh thủ học thuộc từ vựng tiếng Anh.
Sau khi tan học Lục Chiêu cũng không còn đi làm nữa ngược lại ở trong lớp học đến khuya.
Tôi đưa cho cậu ấy cuốn ghi chú mà tôi đã tỉ mỉ ghi chép.
Cậu ấy thật sự rất thông minh, học cái gì cũng rất nhanh tiếp thu.
Kiếp này Lục Chiêu không cần chết oan ức trong những năm tháng thanh xuân rực rỡ nữa mà ngược lại có thể cùng tôi nắm tay cùng nhau lên đại học, chỉ nghĩ đến thôi đã khiến tôi kích động tới mức rưng rưng nước mắt.
Trong không khí căng thẳng và chờ mong của cả giáo viên lẫn học sinh, kỳ thi cuối kỳ rất nhanh đã đến.
Ngày công bố thành tích, tôi vẫn ngồi vững vị trí đứng nhất toàn trường.
Thành tích của Lưu Mỹ Tình càng tệ hơn, hồi trước thứ hạng dù sao cũng hơn hạng 510, lần này trực tiếp rớt xuống thấp hơn hạng 590, chân chính trở thành hạng nhất toàn trường từ dưới đếm lên.
Nhưng người có thành tích càng lóa mắt hơn cả tôi, không ai khác chính là Lục Chiêu.
Trong kỳ thi liên tỉnh lần trước cậu ấy đứng hạng 530, lần này trực tiếp lột xác bước vào top 100, nói đúng hơn là đạt được hạng 89 toàn trường.
Việc này khiến cho giáo viên và học sinh toàn trường đều kinh ngạc há hốc mồm, hoàn toàn xứng đáng trở thành một hắc mã (*).
(*) hắc mã: chỉ người vốn không được trông mong nhiều lại đạt được thành tích xuất sắc.
Lục Chiêu nếm được vị ngọt từ thành quả này, càng quyết tâm liều mạ.ng học tập thêm nữa.
Điều khoa trương nhất là, khi nghe nói Lục Chiêu đứng hạng 9 toàn lớp, hạng 89 toàn trường, sức khỏe của ông cậu ấy cũng dần tốt lên, lại có thể vịn vào ghế đi lại chầm chậm.
Mọi thứ đều tiến triển theo chiều hướng ngày một tốt lên.
Tuy tôi không thích Lưu Quốc Dân gì mấy, nhưng công nhận dưới sự kìm kẹp mạnh mẽ của ông ta, đến cái rắm Lưu Mỹ Tình không dám thả.
Hai mẹ con đó bắt đầu sống những ngày tháng khiêm tốn, đặc biệt là Lưu Mỹ Tình.
Bạn học trong trường đều rất ghét cô ấy, thậm chí bắt đầu loại trừ và cô lập cô ấy ra vòng tròn giao tiếp.
Dùng thủ đoạn kiểu này để đối phó với một đứa con nít, tôi không hề cảm thấy áy náy tẹo nào.
So với kiếp trước, sự đối đãi của tôi dành cho Lưu Mỹ Tình phải gọi là quá nhân từ rồi.
36.
Thời gian thấm thoát trôi qua nhanh như gió, kỳ thi tuyển sinh đại học đang dần đến gần.
Tôi bắt đầu thay hình đổi dạng các câu hỏi trong đề thi Đại học của kiếp trước, xen lẫn các câu hỏi trong đề ôn tập hàng ngày đưa cho Lục Chiêu.
Quan hệ của hai chúng tôi ngày càng gần nhau hơn, nhưng Lục Chiêu vẫn cố hết sức duy trì khoảng cách.
Vào sinh nhật năm 18 tuổi của tôi, Lưu Quốc Dân tổ chức một buổi lễ trưởng thành vô cùng hoành tráng và long trọng.
Giống như muốn công bố với toàn thế giới rằng tôi chính là đứa con gái của vợ cũ ông ta, cũng là đứa con gái khiến ông ta hãnh diện nhất.
Lưu Mỹ Tình và mẹ cô ta đứng bên cạnh tức đến nghiền răng kèn kẹt, lại chỉ có thể mỉm cười bước lên phía trước giữ lấy tay tôi mà thân mật gọi tiếng chị.
Không lâu sau khi kết thúc bữa tiệc sinh nhật, kỳ thi tuyển sinh đại học đã đến.
Sau khi thi xong, Lưu Quốc Dân kéo tôi về nhà ở nông thôn, nói là đi thăm ông bà nội.
Mẹ tôi nói khi cả hai người họ kết hôn, ông bà nội luôn đối xử với mẹ rất tốt, cho nên tôi cũng nên đi gặp mặt.
Cơ thể của ông bà nội vẫn rất khỏe mạnh, nhìn thấy tôi liền lao nhanh ôm tôi vào lòng, nhất là bà nội, một bên khóc một bên không ngừng đánh Lưu Quốc Dân.
“Cái đồ đáng ch.ết, có mắt mà như mù này! Mấy cái thứ bẩn thỉu thì cứ rước về nhà, còn thứ nào thơm tho lại đuổi ra ngoài!”
“May mắn là cháu gái lớn vẫn chịu nhận hai kẻ già này, nếu không tao thật sự sẽ cắn rứt lương tâm cho tới ngày nhắm mắt xuôi tay!”
Tiếng ồn từ trong sân ầm ĩ không ngừng, nghe nói tôi về thôn, hàng xóm láng giềng đều kéo đến sân hóng hớt.
“Đây là con gái của vợ cũ đây sao, vừa xinh đẹp lại học giỏi.”
“Vừa nhìn đã thấy nhân phẩm tốt, nhìn đôi mắt này xem, đẹp hơn đôi mắt dài đến trán của Lưu Mỹ Tình nhiều.”
“Nghe nói đứa con gái này còn học giỏi nữa, hơn đứt cái con bé Lưu Mỹ Tình cả trăm nghìn lần!”
“Nói chung cuối cùng Lưu Quốc Dân cũng làm được chuyện tốt, đứa nhỏ này rất ổn, vừa nhìn đã biết có thể nương tựa khi về già.”
Đám người xung quanh một bên cắn hạt dưa một bên bàn chuyện hăng say, chỉ hận bố mẹ sinh mình ra ít cái miệng quá.
37.
Lưu Quốc Dân đứng ở một bên lau mồ hôi, người trong sân quá nhiều rồi, nóng đến hoảng.
Điện thoại của ông ấy cứ đổ chuông, ông cầm lên nhìn, ồ, lại là điện thoại bên Bắc Kinh.
Ấn tắt vài lần, đối phương rất kiên nhẫn gọi lại không ngừng.
Lưu Quốc Dân nhìn mấy người trong sân sớm đã tức đến đau ruột, nhưng ông không dám đuổi đi bởi vì những người trong sân đó đều là trưởng bối của ông ta.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể xả cơn tức vào cái điện thoại.
Ông mở loa ngoài ra mà hét lớn một tiếng, âm thanh to lớn của ông lấn át những tiếng nhốn nháo của người trong sân.
“Phiền quá, không mua bảo hiểm cũng không mua nhà gì hết, đừng gọi lại cho tôi nữa!”
“Alo, xin chào, xin hỏi đây có phải người nhà em Khương Uyển không? Tôi là bên bộ phận tuyển sinh của đại học Bắc Kinh, tôi họ Hoàng, là đại diện của trường chúng tôi mong muốn gửi lời mời chân thành đến em Khương Uyển đến trường của chúng tôi, trường chúng tôi…”
Tôi không nghe được những lời nói tiếp theo nữa rồi, bởi vì Lưu Quốc Dân một khi đã kích động thì hay lỡ ấn nhầm kết thúc cuộc gọi lắm.
Đám người trong sân ngơ ngác nhìn nhau: “Người vừa nãy là ai, đại học Bắc Kinh? Là Bắc Đại mời gọi Khương Uyển?”
Bà nội tôi bỗng từ trên ghế đứng bật dậy, cổ họng bà gào lên một tiếng, còn chưa đợi tôi phản ứng lại, mẹ tôi dẫn theo chủ nhiệm chen lên trước.
Chủ nhiệm bị rớt mất một chiếc giày còn không thèm ngoái đầu nhìn: “Khương Uyển, em đạt được thủ khoa toàn tỉnh, là thủ khoa khối khoa học tự nhiên toàn tỉnh!”
Trong sân bỗng yên lặng, lát sau ai nấy đều kích động mạnh.
Ông nội tôi liền vui vẻ cười lớn.
Cười được một lúc thì lại khóc, sau đó gạt đi nước mắt, tháo chiếc giày ra, cúi mặt xuống đánh mạnh vào người Lưu Quốc Dân.
“Tao đã nói mày không phải là người mà! Lãng phí tiền bạc cho món đồ chơi đó! Một đứa thủ khoa tốt như thế, mang lại vẻ vang cho nhà chúng ta mà lại không cần, lần này được lắm, được lợi cho nhà họ Khương kia rồi!”
Người trong sân kẻ thì ăn dưa say sưa kẻ thì liên tục khuyên can, cả sân náo nhiệt không ngừng.
38.
So với thành tích của tôi, thành tích của Lục Chiêu càng khiến người khác kinh ngạc.
Cậu ấy đạt được hạng 9 toàn tỉnh, hạng 2 toàn thành phố.
Khi chủ nhiệm đi trên đường, không có việc gì làm thì sẽ dừng lại tự véo chính mình một cái.
Thứ hạng trong thành phố của trường chúng tôi luôn đứng cuối, bỗng xuất hiện hai học sinh đỗ đại học Thanh Bắc (*), một trong số đó còn là thủ khoa.
(*) Thanh Bắc: Thanh Hoa, Bắc Đại, hai đại học đứng đầu Trung Quốc.
Thầy ấy cảm thấy bản thân như đang nằm mơ, không đúng, kể cả nằm mơ thầy ấy cũng không dám nghĩ tới.
Bộ phận tuyển sinh đại học Thanh Bắc đã đưa xe đến nhà Lục Chiêu cướp người rồi.
Nghe nói khi lãnh đạo phòng giáo dục cấp huyện cùng bộ phận tuyển sinh chạy xe đến tận cửa, ông nội Lục Chiêu kích động xém chút nữa lại đột quỵ.
Tôi và Lục Chiêu sớm có ước hẹn sẽ cùng nhau vào đại học Thanh Hoa.
Khi đó mặt Lục Chiêu đỏ hết cả lên hỏi tôi muốn thi vào trường đại học nào, tôi nói với cậu ấy, tôi muốn cùng cậu ấy vào Thanh Hoa.
Cuối cùng trước sự thành công trong việc học đã khiến thiếu niên tự ti và mẫn cảm ngày nào có thêm phần tự tin.
Những ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, Lục Chiêu đỏ mặt đứng dưới khu nhà tôi.
“Khương Uyển, tớ biết hoàn cảnh nhà tớ không tốt, cũng không có nhiều tiền.”
“Nhưng tớ tin rằng chỉ cần tớ đủ nỗ lực, sau này tớ nhất định có thể kiếm được nhiều tiền.”
Tôi mỉm cười kéo lấy tay của cậu ấy: “Tớ cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền.”
“Nhưng tớ không cần tiền của cậu, chỉ cần cậu yêu tớ thật nhiều là đủ rồi.”
Trong mắt của Lục Chiêu hiện lên một ánh sao lấp lánh, cậu ấy nghiêm túc gật đầu, vô cùng cẩn thận nắm lấy tay tôi.
“Cứ quyết định như vậy đi.”
Ngoại truyện: Kiếp trước của Lục Chiêu
Lão Lưu hôm nay lại nói mấy câu rất kỳ quặc.
Lúc chúng tôi cùng nhau ăn cơm, ông ấy hỏi tôi có phải đã đắc tội người ta không.
Còn nói nếu như tôi có thể đổi sang thành phố khác sinh sống, có thể sẽ sống tốt hơn nhiều.
Đây vốn không phải là lần đầu ông ấy nói như vậy.
Trong lòng tôi không ngừng nảy sinh nghi ngờ.
Lão Lưu là chủ cửa hàng sửa xe của chúng tôi, đặc biệt cực kỳ coi trọng nghĩa khí, rất hay chăm sóc tôi.
Ông ấy bình thường ít nói, nhưng tuyệt đối là người trọng tình trọng nghĩa.
Tôi nghiêm túc ngẫm nghĩ về các mắt xích kể từ lúc chúng tôi chuyển đến Thượng Hải, những người tôi đã gặp, những việc tôi đã làm.
Có một cái tên luôn lặp đi lặp lại trên tờ giấy.
Lưu Mỹ Tình.
Tôi xoa xoa hai bên thái dương.
Lưu Mỹ Tình là người bạn thân nhất của Tiểu Uyển nhưng cô ta luôn khiến tôi cảm thấy không thoải mái.
Nói không ra được nguyên do, chỉ là cảm thấy, sau này mỗi khi chúng tôi xảy ra chuyện gì, cô ta đều có mặt quá nhanh, cũng vô cùng đúng lúc.
Mà ánh mắt của cô ta khi nhìn Tiểu Uyển, luôn có chút cao cao tại thượng (*), thậm chí có lúc còn đem theo vài phần cười trên nỗi đau của người khác.
(*) cao cao tại thượng: thái độ từ phía trên nhìn xuống.
Tôi bắt đầu tìm người điều tra Lưu Mỹ Tình, quả nhiên phát hiện có chút không đúng.
Cô ta vậy mà lại là đứa em cùng bố khác mẹ của Tiểu Uyển!
Tôi cầm lấy tư liệu điều tra, tay run rẩy dữ dội.
Đúng là một kẻ hèn hạ, lòng dạ nham hiểm như rắn độc!
Không được, tôi phải đem Tiểu Uyển rời khỏi chỗ này.
Sự nghiệp nhà cô ta lớn mạnh, chúng tôi không có khả năng đối đầu với cô ta.
Thám tử tư mà tôi thuê được gọi điện thoại cho tôi: “Lục tiên sinh, Lưu Mỹ Tình phát hiện việc chúng ta điều tra cô ấy rồi.”
Tôi tắt máy đi, trong lòng không ngừng hoảng loạn, luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó rất đáng sợ xảy ra.
Còn hai ngã tư nữa là đến nhà chúng tôi rồi, tôi nhất định phải lập tức đem Tiểu Uyển và con gái rời khỏi đây.
Càng nhanh càng tốt.
“Ầm!”
Một chiếc xe ô tô tăng tốc tông vào tôi.
Tôi nhìn tấm kính vỡ thành từng mảnh trước mắt tôi, khuôn mặt của người đàn ông trên chiếc xe ô tô đó rất dữ tợn, ánh mắt điê.n cuồng lại ác đ.ộc.
Trước mắt ngay lập tức trở nên mờ nhạt, cuối cùng tôi không cam tâm tình nguyện mà từ từ nhắm mắt lại.
(Hoàn)
Bình luận facebook