• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp (4 Viewers)

  • Chương 16-20

Chương 16 Nhiều lần nhớ tới cô

Lệ Bạc Thâm nhíu mày lại, đáy mắt xẹt qua một tia bực bội.

Lại là hắn nhìn lầm sao?

Lần một lần hai thì thôi đi, nhưng liên tục hai ngày, hắn đều nhìn thấy bóng dáng kia ở những nơi khác nhau.

Chỉ là... Bóng dáng đó chỉ lướt nhanh qua trước mắt rồi biến mất tăm hơi. Lệ Bạc Thâm nhịn không được cười lạnh một tiếng, thu tầm mắt lại.

Hắn thật sự điên rồi mới nhiều lần nhớ tới người phụ nữ kia!

"Thiếu gia, khách hàng đã đợi lâu rồi, chúng ta không đi vào sao?" Lộ Khiêm chờ hồi lâu vẫn không thấy thiếu gia bước xuống nên cẩn thận hỏi một câu.

Lệ Bạc Thâm hơi khép mắt lại, điều chỉnh cảm xúc rồi lạnh nhạt đáp lại: “Đi thôi."

Nói xong, hắn sải bước chân dài đi vào bên trong.

Lộ Khiêm vội đuổi theo.

...

Lúc Giang Nguyễn Nguyễn và Cố Vân Xuyên đến phòng ăn thì các nhân viên sở nghiên cứu đã đến đông đủ.

Cố Vân Xuyên để cô ngồi trên vị trí chủ tọa, mình ngồi bên người cô, sau đó giới thiệu với mọi người: “Hồi sáng không ít người đã gặp bác sĩ Giang, nhưng giờ vẫn là phải trịnh trọng giới thiệu với mọi người."

Đám người cùng nhìn về phía Giang Nguyễn Nguyễn, cô lạnh nhạt gật đầu, xem như chào hỏi.

"Vị này là Giang Nguyễn Nguyễn, bác sĩ Giang, chắc mọi người còn chưa biết đến cái tên Giang Nguyễn Nguyễn này, nhưng cô ấy có một cái tên khác rất nổi tiếng ở nước ngoài —— Là học sinh đắc ý của giáo sư Lục Thanh Hồng, Ja."

Nghe thấy cái tên này, đám người không khỏi sững sờ, qua nửa ngày mới phản ứng, trong mắt đều là kính nể.

Ja, người học y như họ đều từng nghe qua cái tên này, nói là tiếng tăm lừng lẫy ở nước ngoài cũng không đủ.

Nghe nói cô còn trẻ mà y thuật đã rất lợi hại, kế thừa tám mươi phần trăm bản lĩnh của giáo sư Lục Thanh Hồng, có thể nói là tấm gương mẫu mực cho thế hệ trẻ!

Họ luôn nghĩ Ja là một cô gái tóc ngắn, đeo kính, khuôn mặt trang nghiêm, lộ vẻ vẻ học thức, nhưng không ngờ lại xinh đẹp như thế!

Sau khi phản ứng lại, lập tức có người sùng bái đứng dậy.

"Thật là Ja sao? Tôi rất sùng bái cô, bản luận văn nào cô đăng ở nước ngoài tôi cũng xem hết, tôi thật sự rất thích cô!"

"Có thể làm cộng sự với Ja là vinh hạnh của chúng tôi!"

"..."

Đám người nhao nhao khen ngợi, trên mặt ai cũng tràn ngập chân thành.

Nhìn đảo qua mọi người một vòng, Giang Nguyễn Nguyễn khẽ nhếch khóe môi lên: “Cảm ơn mọi người đã coi trọng, hi vọng về sau hợp tác vui vẻ."

Nói xong, cô lập tức nâng ly lên.

Đám người nhao nhao nâng ly, uống một hơi cạn sạch.

Biểu hiện của Giang Nguyễn Nguyễn rất gần gũi, không kiêu ngạo chút nào, các nhân viên càng tôn sùng cô.

Bữa tiệc tiến hành rất vui sướng. Không ít người tới mời rượu, Giang Nguyễn Nguyễn cũng tiếp đón hết. Tửu lượng của cô không kém, nhưng người tới thực sự không ít, bất tri bất giác đã ngà ngà say.

Nhìn thấy bữa tiệc sắp kết thúc, Giang Nguyễn Nguyễn lấy lý do đi WC đứng dậy đi rửa mặt để tỉnh táo một chút.

Khi đi ra từ toilet, trên đường về phòng, điện thoại đột nhiên rung lên.

Giang Nguyễn Nguyễn mở ra nhìn thoáng qua, là hai cục cưng trong nhà nhắn tin tới, hỏi cô khi nào trở về.

Nhìn thấy tin nhắn, đáy mắt Giang Nguyễn Nguyễn hiên lên ý cười ấm áp, đang chuẩn bị dừng bước trả lời thì đột nhiên, bả vai bị người ta va thật mạnh vào, điện thoại suýt bay ra ngoài.

Giang Nguyễn Nguyễn nắm chặt điện thoại, lập tức xin lỗi người kia: “Ngại quá..."

Còn chưa nói xin lỗi xong thì tiếng chất vấn mang theo tức giận của một người đàn ông đã vang lên: “Không có mắt sao! Mẹ nó, đêm hôm khuya khoắt, thật xui xẻo mà!"

Gã vừa mở miệng thì mùi rượu nồng nặc đã đập vào mặt. Giang Nguyễn Nguyễn cau mày lại, im lặng kéo ra khoảng cách.

Người đàn ông say rượu kia thấy rõ mặt cô thì lập tức im bặt, kinh ngạc đến mức quên ngậm miệng, dán đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Chương 17 Cô còn muốn trốn đi đâu

"Thật ngại quá anh không sao chứ?" Giang Nguyễn Nguyễn nhìn thấy đối phương đã say thì rất cảnh giác, dựa theo thái độ nhiều một chuyện chi không bằng bớt một chuyện, cô nói xin lỗi lần nữa.

Tiếng nói vừa dứt, người trước mặt lại đột nhiên nở nụ cười không có ý tốt, giọng nói trở nên khề khà: “Tiểu mỹ nhân... Anh có sao không thì em uống hai ly với anh là biết! Làm anh vui vẻ thì hôm nay không so đo với em!"

Giang Nguyễn Nguyễn cau mày lại, biết người trước mặt đã say không chịu nói lý, cô không có ý định để ý nữa mà cúi đầu muốn đi vòng qua bên cạnh gã.

Vừa đi qua bên cạnh gã, giọng nói ấy lại vang lên: “Đừng có đi, tiểu mỹ nhân! Anh đây rất có tiền, chỉ cần em chịu theo anh thì bảo đảm nửa đời sau ăn ngon mặc đẹp!"

Nói xong, gã mê đắm cười hai tiếng, ánh mắt không chút kiêng kỵ mà lướt khắp toàn thân Giang Nguyễn Nguyễn.

Tiểu mỹ nhân trước mắt có khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, dáng người cũng có lồi có lõm, dưới ánh đèn, làn da cô trắng đến chói mắt, nếu sờ vào thì xúc cảm nhất định không tệ!

Tên say xỉn nhìn mà lòng ngứa ngáy khó nhịn, đưa tay muốn sờ mặt tiểu mỹ nhân để cảm nhận một chút.

Mắt thấy gã đã đưa tay qua, mặt Giang Nguyễn Nguyễn đanh lại, lập tức lui ra phía sau một bước, tung chân đá vào bụng gã.

Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên đến sở nghiên cứu nhận chức nên cô ăn mặc rất trang trọng, trên chân mang đôi giày cao gót, chân này đá ra, sức lực tuyệt đối không nhẹ.

Người đàn ông uống nhiều, vốn đã đứng không vững, ý thức cũng mơ hồ, chờ gã phản ứng lại thì đã ăn trọn một chân, sắc mặt lập tức trắng bệch, ôm bụng lung lay hai lần rồi đặt mông ngã xuống đất.

"Tiện nhân, cho thể diện mà không cần, được ông đây coi trọng là vinh hạnh của mày, mày lại dám đạp tao!" Ngồi trên mặt đất nửa ngày, người đàn ông mới cắn răng ngẩng đầu lên, mắt đã đỏ ké.

Giang Nguyễn Nguyễn căm ghét liếc gã một cái, nhấc chân muốn đi vòng qua bên cạnh.

Người đàn ông đột nhiên rống một tiếng vào trong góc: “Người đâu! Con khốn này dám cả gan ra tay với tao, mang nó vô phòng cho tao! Đêm nay tao muốn xem nó còn hung hăng được hay không!"

Tiếng nói vừa dứt, trong góc lập tức xông ra hai vệ sĩ cao lớn, nhìn thấy dáng vẻ chật vật của người đàn ông thì hơi do dự: “Thiếu gia..."

"Không cần quan tâm tao! Bắt nó lại cho tao!" Người đàn ông gầm thét.

Hai người lập tức đi về hướng Giang Nguyễn Nguyễn.

Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần sau lưng, Giang Nguyễn Nguyễn căng thẳng trong lòng, thò một tay vào trong túi, nắm chặt một bao bột phấn.

Nếu những người này còn dám tới gần, cô sẽ để họ nếm thử mùi vị của loại thuốc này!

Ngay khi cô cầm gói thuốc xoay người lại, một vệ sĩ vốn đã sắp đụng vào cô đột nhiên kêu thảm một tiếng, bay ra ngoài ngang qua người cô.

Một giây sau, tên vệ sĩ còn lại cũng biến mất trước mặt cô bằng cách tương tự.

Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi sững sờ, phản ứng chậm mà phát hiện hình như sau lưng cô có thêm một người.

Cô quay đầu nhìn lại, liền thấy một bóng dáng thon dài đứng cách đó mấy bước. Giang Nguyễn Nguyễn căng thẳng, cảm thấy da đầu mình như muốn nổ tung, theo bản năng quay người muốn chạy.

Sắc mặt Lệ Bạc Thâm đen tối, trên người là bộ sơmi quần tây vừa vặn, ống tay áo xoắn lên tới cánh tay, đã tháo mấy cái cúc ở cổ áo ra, ánh mắt sáng rực mà nhìn người phụ nữ trước mặt.

Hắn đang xã giao được một nửa thì cảm thấy phòng quá ngột ngạt, định ra hít thở không khí. Không ngờ lại gặp người phụ nữ này.

—— Giang Nguyễn Nguyễn! ! !

Thật sự là cô!

Đôi mắt hắn càng lúc càng thâm trầm, vừa định nói cái gì liền thấy cô nâng chân muốn chạy. Lệ Bạc Thâm cau chặt mày lại, bước nhanh về phía trước giơ tay nắm lấy cổ tay cô.

Bên tai Giang Nguyễn Nguyễn là tiếng tim đập nổi trống của mình, cũng không biết hắn đuổi tới từ lúc nào, không kịp chuẩn bị đã bị giữ chặt, cả người cứng lại tại chỗ, trong đầu hỗn loạn.

"Giang Nguyễn Nguyễn!" Tiếng nói mang theo lửa giận của hắn nổ vang bên tai cô: “Cô còn muốn trốn đi đâu!"

Lúc này Giang Nguyễn Nguyễn mới lấy lại tinh thần, vô thức tránh hai lần. Phát giác động tác của cô, lực siết trên tay bỗng tăng lớn.

"Thả tôi ra!" Cô từ bỏ giãy giụa, kiên trì quay người lại, cắn răng nhìn thẳng vào mắt hắn.

"Buông ra?" Giọng Lệ Bạc Thâm như nặn ra từ kẽ răng, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm vào gương mặt trước mặt.

Sáu năm không gặp, gương mặt này có thêm mấy phần trưởng thành quyến rũ, vẫn xinh đẹp như ngày nào.

Chỉ là không còn ngoan ngoãn dịu dàng như trong trí nhớ của hắn, cũng không vâng dạ nghe lời như trước kia, ngược lại có thêm mấy phần khí thế và lạnh lẽo, thậm chí trong mắt cô còn lộ ra mấy phần xa cách!

Ý thức được điều này, Lệ Bạc Thâm rất tức giận, lạnh lùng mà nhìn Giang Nguyễn Nguyễn, nói ra từng chữ: “Cô cho rằng tôi còn để cô chạy sao?"

Giang Nguyễn Nguyễn run lên bần bật, còn muốn nói cái gì, nhưng Lệ Bạc Thâm căn bản không cho cô cơ hội, chỉ lành lạnh mà ra lệnh cho Lộ Khiêm sau lưng: “Giải quyết đám nhãi nhép này!"

Nói xong, hắn không cho Giang Nguyễn Nguyễn thời gian phản ứng mà trực tiếp nắm lấy cánh tay của cô, sải bước đi vào gian phòng bên cạnh.

Giang Nguyễn Nguyễn ý thức được không ổn, nhưng giãy giụa thế nào cũng không ra, cứ lảo đảo bị hắn túm đi thẳng vào đó.
Chương 18 Phục vụ thêm cho cô một lần

Trong phòng không có ai, Lệ Bạc Thâm đi vào rồi thuận tay đóng cửa lại.

Trong nhất thời, trong phòng im lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau. Giang Nguyễn Nguyễn nhìn quanh một vòng, không hiểu sao lại cảm thấy nguy hiểm, cô bắt đầu kịch liệt giãy giụa.

"Anh muốn làm gì? Thả tôi ra!"

Một giây sau, cô đã bị hắn không tốn chút sức mà đặt ở góc tường. Thân thể hai người gần như dính chặt vào nhau.

Hơi thở nóng hổi của hắn phà lên bên tai cô, Giang Nguyễn Nguyễn đang giãy giụa lập tức dừng lại, dựa vào tường, cứng đờ cả người, thậm chí còn vô thức thở chậm lại.

Ở khoảng cách này, chỉ cần cô thở hơi mạnh một chút là sẽ chạm vào người trước mặt.

Trong phòng hoàn toàn tĩnh mịch, Giang Nguyễn Nguyễn cắn chặt răng, đầu óc rối loạn.

Mặc kệ đã trôi qua bao lâu, áp lực mà người đàn ông này mang đến cho cô vẫn mãnh liệt như vậy.

Chỉ là... Quan hệ của hắn sớm đã thay đổi.

Giang Nguyễn Nguyễn dùng sức bấu vào lòng bàn tay, ép mình tỉnh táo lại.

Họ đã ly hôn! Giờ cô và Lệ Bạc Thâm không có quan hệ gì cả! Họ đã là người của hai thế giới!

Nghĩ vậy, Giang Nguyễn Nguyễn hít một hơi thật sâu, lạnh nhạt mở miệng: “Lệ Bạc Thâm, anh thả tôi ra, có gì muốn nói thì nói đàng hoàng là được."

Nghe ngữ điệu lạnh nhạt của cô, Lệ Bạc Thâm giật mình, một lát sau, hắn lui lại nửa bước, nhưng vẫn không buông trói buộc.

Giang Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng thở ra, sắc mặt càng thản nhiên.

"Cô không có gì muốn nói với tôi?" Lệ Bạc Thâm thấy được sự thay đổi trên nét mặt của cô thì hơi nheo mắt lại.

Có lẽ đã nghĩ thoáng, Giang Nguyễn Nguyễn nghe thế lại cảm thấy không còn gợn sóng gì, cô xa cách nói: "Lệ tổng, chúng ta đã ly hôn sáu năm, hình như tôi... Không có gì để nói với anh cả."

Tiếng nói vừa dứt, cằm của Giang Nguyễn Nguyễn lập tức bị Lệ Bạc Thâm dùng sức nắm lấy. Cô bị ép giương mắt đối mặt với người đàn ông này.

"Cô gọi tôi là gì?" Lửa giận trong mắt Lệ Bạc Thâm như muốn dâng trào.

Giang Nguyễn Nguyễn cố nén đau đơn mà dời mắt đi, không tiếp tục mở miệng.

Thấy được dáng vẻ trầm mặc của cô, Lệ Bạc Thâm giận không nhịn được nữa.

Lệ tổng?

Xưng hô này thật lạnh nhạt!

Cũng đúng, sáu năm!

Không phải người phụ nữ này vẫn luôn nhẫn tâm độc ác như vậy sao?

Ác đến cả con gái ruột cũng bỏ xuống không cần, mỗi người một ngả!

Không ai nhẫn tâm hơn cô ta!

"Giang Nguyễn Nguyễn, giả làm người xa lạ trước mặt tôi cái gì?" Lệ Bạc Thâm càng siết chặt tay hơn.

Giang Nguyễn Nguyễn bị đau, nhíu chặt mày lại nhìn thẳng vào mắt hắn, trong mắt tràn đầy kháng cự.

Lệ Bạc Thâm châm chọc nhếch khóe môi lên: “Lúc trước người luôn mồm hô hào nói thích tôi, yêu tôi không phải cô sao? Hiện tại giả làm người xa lạ? Cô quên đã làm gì tôi sao? Cô quên, nhưng tôi không quên!"

Không ngờ hắn lại chính miệng nhắc đến chuyện sáu năm trước, Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi sững sờ mấy giây.

Sao cô lại quên chuyện đêm hôm đó?

Đêm đó cô tới gần hắn như một loại hiến tế, chỉ vì chút vuốt ve an ủi kia.

Nghĩ đến tâm tình lúc đó, lòng Giang Nguyễn Nguyễn lạnh xuống, bàn tay để xuôi bên người nắm chặt thành đấm, không chút yếu thế mở miệng: “Tôi nhớ, thế nào? Hiện tại Lệ tổng cảm thấy mình thiệt thòi, muốn đòi lại à? Nói đi, muốn tôi bồi thường thế nào?"

Lửa giận tỏa ra quanh người Lệ Bạc Thâm càng mãnh liệt, áp lực trong phòng thấp đến dọa người.

Cơn đau trên cằm càng ngày càng rõ, Giang Nguyễn Nguyễn vẫn ráng chống đỡ, mặt không đổi sắc nói xong những lời còn lại: “Nói thật, đêm hôm đó anh không có ý thức, tôi cũng không có cảm giác gì, hiện tại nhớ tới cũng chỉ như thế. Nhưng tôi thật sự đã xuống tay với anh cho nên anh muốn đền bù thế nào tôi cũng không có ý kiến."

Giỏi lắm, mấy năm trôi qua người phụ nữ này đã biết dùng lời nói để chọc tức hắn.

Lệ Bạc Thâm nguy hiểm nheo mắt lại.

Đêm đó hắn thật sự không có ý thức, cũng không nhớ tình huống cụ thể thế nào, nhưng giọng điệu của Giang Nguyễn Nguyễn có thể chọc giận bất cứ người đàn ông nào.

Sau mấy giây trầm mặc, Lệ Bạc Thâm nâng cằm cô lên, giọng nói lạnh lẽo: “Chẳng qua như thế? Đã để cô sinh ra hiểu lầm như vậy, tôi không ngại phục vụ thêm cho cô một lần."

Ánh mắt Giang Nguyễn Nguyễn lóe lên một tia bối rối, nhìn thấy người đàn ông ép người đến, cô muốn né tránh nhưng không có đường để lui.
Chương 19 Nụ hôn nồng nhiệt

Đôi môi nóng ấm của hắn phủ lên môi cô, hơi thở của hai người quấn lấy nhau.

Trong đầu Giang Nguyễn Nguyễn lập tức trống rỗng. Cô không ngờ Lệ Bạc Thâm lại làm đến nước này! Thậm chí bàn tay nắm chặt cằm cô còn đang dùng lực muốn cô hé miệng.

Giang Nguyễn Nguyễn bỗng tỉnh táo lại, liều mạng mà giãy giụa: “Lệ Bạc Thâm, thả tôi ra! Anh điên rồi sao? Nơi này là phòng ăn! Sẽ có người vào bất cứ lúc nào đó!"

Cô giãy giụa làm Lệ Bạc Thâm hơi lui ra một chút, nghe câu nói này thì lạnh lùng nhếch môi lên: “Thì đã sao? Không phải cô nói muốn đền bù cho tôi sao? Tôi muốn cô trả cho cho tôi một lần, cô sợ rồi?"

Đồng tử của Giang Nguyễn Nguyễn khẽ run lên, nghĩ đến trải nghiệm đêm hôm đó thì rất kháng cự.

Đêm hôm đó, có lẽ do bị cô bỏ thuốc nên Lệ Bạc Thâm thật sự không có ý thức gì, nhưng bản năng vẫn còn đó, cả quá trình hành động không quan tâm đến cái gì, sức lực cũng rất mạnh.

Thế nên bây giờ nghĩ lại chuyện đó thì trừ đau ra cô không có quá nhiều cảm giác.

Hiện tại, bên người lại quanh quẩn hơi thở của hắn, thậm chí còn xen lẫn mùi rượu nhàn nhạt.

Nghe hắn nói như vậy, thậm chí Giang Nguyễn Nguyễn đã bắt đầu run lên nhè nhẹ.

Lệ Bạc Thâm thấy phản ứng của cô thì mặt tối sầm lại, lại nghiêng người hôn lên. So với vừa rồi, nụ hôn này càng dùng sức.

Giang Nguyễn Nguyễn bị hắn trói buộc không thể động đậy, lại dần dần cảm thấy bối rối.

Sáu năm, thân thể cô vẫn không có sức chống đỡ với người đàn ông này!

Nếu bị hắn phát hiện phản ứng của cô thì cô của bây giờ và sáu năm trước có khác biệt gì trong mắt hắn chứ?

Nghĩ như vậy, Giang Nguyễn Nguyễn lập tức tỉnh táo lại.

Phát giác ý đồ xâm nhập của người đàn ông, cô nhân cơ hội cắn mạnh một cái vào môi hắn. Mùi máu tươi nhanh chóng lan tràn trong khoang miệng hai người.

Hắn hơi tạm dừng một chút, một giây sau, thế công lại càng mãnh liệt!

Giang Nguyễn Nguyễn bị hắn hôn đến mức gần như không thở nổi, thân thể cũng dần dần mềm đi, phải dựa hết vào cánh tay đang ghì lấy cô mới không trượt xuống.

Một lúc sau, Lệ Bạc Thâm dừng lại, gần như dán môi cô mà mở miệng: “Không phải không có cảm giác sao? Sao lại nhũn ra như vậy? Giang Nguyễn Nguyễn, thân thể của cô trung thực hơn cái miệng của cô nhiều!"

Giọng hắn đã khàn đặc.

Giang Nguyễn Nguyễn há miệng thở phì phò, đang muốn phản bác thì đột nhiên cảm giác được một bàn tay đã mò đến trước ngực mình!

Phát giác động tác của hắn, Giang Nguyễn Nguyễn như một con mèo bị kinh sợ, cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra mà đã đẩy mạnh hắn một cái, còn thuận thế tát vào mặt hắn!

"Lệ Bạc Thâm, không phải anh nói muốn cưới Phó Vi Ninh sao? Tôi tác thành cho anh rồi, bây giờ anh đang làm cái gì? Trả thù tôi sao? Nếu là thế thì anh thật sự đã làm được!

Lúc trước là tôi không hiểu chuyện mới dùng thủ đoạn như vậy với anh, nhưng tôi cũng làm theo ý anh rồi, không tiếp tục quấn lấy, sau này tôi càng không làm phiền anh nữa! Cho nên chúng ta dừng ở đây!"

Nói xong, Giang Nguyễn Nguyễn hung tợn trừng hắn một cái, không quay đầu lại mở cửa chạy ra ngoài.

Ngoài cửa, Lộ Khiêm trừng trị mấy tên nhãi nhép xong thì đứng ngay cửa phòng để giữ cửa cho thiếu gia, đột nhiên nhìn thấy Thiếu phu nhân cũ chạy ra khỏi đó thì sững sờ mấy giây mới phản ứng lại, vội vàng vào xem tình trạng của thiếu gia nhà mình.

Vừa vào cửa liền nhìn thấy trong bóng tối, thiếu gia đang đứng trong một góc cách cửa không xa, đầu nghiêng qua một bên, mặt hơi đỏ, bờ môi còn đang chảy máu, khí thế quanh người hung ác đến mức như hiện thực hóa.

"Thiếu gia, ngài... Không sao chứ?" Lộ Khiêm run rẩy, cẩn thận tiến lên quan tâm hỏi.

Sắc mặt Lệ Bạc Thâm âm u, đưa tay chạm vào mặt mình, lại dùng ngón cái cọ qua khóe miệng một cái, đầu ngón tay lập tức ướt át.

Người phụ nữ này cũng cắn mạnh lắm, vẫn hung ác y như trước kia.

Nhìn vết máu trên đầu ngón tay, Lệ Bạc Thâm nghiến răng nghiến lợi đáp: “Không có gì."

Nói xong, hắn nhấc chân đi ra khỏi phòng.

Giang Nguyễn Nguyễn, cô cứ việc chạy! Nếu đã về Hải Thành tôi cũng muốn xem cô còn chạy đến đâu! ! !

Lúc đi ra cửa, tên say vừa rồi và thủ hạ của gã còn ngã trên mặt đất, ôm bụng không ngừng kêu rên.

Lệ Bạc Thâm lạnh lùng nhìn lướt qua đám người trên đất, quay qua ra lệnh cho Lộ Khiêm: “Cái tay nào chạm qua cô ta thì phế tay đó cho tôi."

Lộ Khiêm phát giác áp suất quanh người thiếu gia nhà mình rất thấp, vội cúi đầu không chút do dự nhận lệnh: “Vâng!"

Lệ Bạc Thâm không nói tiếp mà trực tiếp quay người rời đi.
Chương 20 Người đàn ông kia có quan hệ gì với cô

Sau khi đi ra khỏi phòng, Giang Nguyễn Nguyễn không biết đi đâu, đành phải trốn lên cầu thang.

Cô dựa vào tường há to miệng thở phì phò, không quên đưa tay chạm vào đôi môi vừa bị hôn, trên đó như còn vươn lại nhiệt độ của hắn.

Một lát sau, Giang Nguyễn Nguyễn tự giễu rũ mắt xuống.

Nhiều năm đã qua, cô cho là mình đã không còn cảm giác với Lệ Bạc Thâm, lại không ngờ chỉ một lần gặp mặt mà trái tim cô đã bị người đàn ông này dễ dàng đảo loạn.

Hoãn lại một lát, đợi đến khi cảm xúc ổn định lại, Giang Nguyễn Nguyễn mới về phòng lần nữa.

Các nhân viên bên trong đang quẩy rất hăng say, thấy cô đến chỉ hơi giảm xuống một chút.

Cố Vân Xuyên thấy trạng thái của cô có vẻ không giống với lúc rời đi thì lập tức cau chặt mày lại: “Sao đi lâu như thế? Xảy ra chuyện gì sao? Cô... nhìn có chút không ổn?"

Giang Nguyễn Nguyễn như không có việc gì mà cười lắc đầu: “Không có gì, tôi gọi điện thoại cho con trai thôi."

Nói xong, cô trực tiếp ngồi xuống, không để Cố Vân Xuyên có cơ hội hỏi tiếp.

Cô rời đi thật sự hơi lâu, trở về không được bao lâu thì mọi người đã ăn uống sắp xong. Giang Nguyễn Nguyễn cũng không có tâm tình nên trực tiếp bảo mọi người giải tán.

Mọi người cùng đi xuống lầu, các nhân viên lần lượt tạm biệt Giang Nguyễn Nguyễn và Cố Vân Xuyên. Sau khi họ rời đi, chỉ còn lại hai người.

Cố Vân Xuyên ôn hòa đề nghị: “Không ngại thì tôi đưa cô về. Đêm nay cô uống không ít, tôi cũng không yên lòng."

Giang Nguyễn Nguyễn khẽ gật đầu, không từ chối: “Làm phiền anh."

Cô vừa về nước nên chưa kịp mua xe cho mình. Xem ra phải đưa chuyện này vào danh sách quan trọng.

"Vinh hạnh của tôi." Cố Vân Xuyên tiến lên mở cửa xe cho cô.

Giang Nguyễn Nguyễn lại nói tiếng cám ơn sau đo lên xe.

Cùng lúc đó, ở cổng nhà hàng, Lộ Khiêm đang run sợ nhìn bóng lưng thiếu gia nhà mình.

Cái này. . . Sao lại trùng hợp như vậy?

Vừa vặn để họ nhìn thấy Giang Nguyễn Nguyễn lên xe của người đàn ông khác.

Thấy chiếc xe kia chậm rãi chạy đi, Lộ Khiêm cẩn thận giương mắt, nhìn sắc mặt thiếu gia nhà mình.

Mặt Lệ Bạc Thâm âm trầm, dán mắt nhìn chăm chú vào chiếc xe kia.

Sau một lúc lâu, hắn mới dời mắt đi, nghiến răng nghiến lợi ra lệnh cho Lộ Khiêm: “Đi thăm dò xem người đàn ông kia là ai! Có quan hệ gì với cô ta! ! !"

Lộ Khiêm vội đáp lại.

Trang viên Lệ gia, lúc Lệ Bạc Thâm trở về đã là chín giờ, hắn nhìn qua phòng khách không thấy bóng dáng Tiểu Tinh Tinh đâu thì cau mày lại: “Tiểu Tinh Tinh đâu?"

Thím Trương phụ trách chăm sóc Tiểu Tinh Tinh đi xuống từ trên lầu: “Thiếu gia, tiểu tiểu thư đã tắm rửa xong đang ở trong phòng, ngài muốn lên xem không?"

Lệ Bạc Thâm khẽ gật đầu rồi đi lên lầu.

"Thiếu gia, còn có một chuyện..." Thím Trương chần chờ mở miệng: “Đêm nay lúc tiểu tiểu thư trở về thì trên cổ tay có một vết bầm rất nặng, tôi hỏi con bé thì nó không chịu nói với tôi. Không biết có phải bị bắt nạt ở nhà trẻ hay không, tôi cảm thấy phải coi trọng chuyện này."

Sắc mặt Lệ Bạc Thâm hơi trầm xuống: “Biết rồi, tôi đi lên xem một chút."

Nói xong, hắn tăng tốc bước đến cửa phòng của Tiểu Tinh Tinh, đưa tay gõ cửa một cái.

Rất nhanh, Tiểu Tinh Tinh đã tới mở cửa cho hắn, nhìn thấy hắn cũng không có phản ứng gì, chỉ mở cửa rồi quay người đi vào.

Lệ Bạc Thâm đi theo phía sau cô bé, nhìn thấy cô trở lại bên cạnh bàn, cầm bút lên, không biết đang vẽ cái gì.

Thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô bé, hắn cũng không quấy rầy mà đứng chờ một bên chốc lát, thấy cô để bút xuống mới trầm giọng mở miệng: “Thím Trương nói con bị thương, để ba nhìn xem."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom