• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp (1 Viewer)

  • Chương 11-15

Chương 11 Cô bé câm cũng ở đây

Trang viên nhà họ Lệ.

Đêm khuya, Lệ Bạc Thâm lặng lẽ bước vào phòng của Tiểu Tinh Tinh và đắp lại chăn cho cô bé.

Lệ Bạc Thâm nhìn cô bé ngủ say một lúc lâu mới xoay người đi ra ngoài.

Hắn vừa ra khỏi phòng, Lộ Khiêm đã tới báo cáo: “Thiếu gia, tôi đã đến nhà hàng đó kiểm tra nhưng camera giám sát của nhà hàng đã bị hỏng nên không phát hiện được gì cả.”

Nghe vậy, Lệ Bạc Thâm khẽ cau mày: “Trùng hợp vậy sao?”

Ngay lúc hắn nghi ngờ thì camera giám sát của nhà hàng lại bị hỏng ư?

Lộ Khiêm có vẻ khó xử, ngập ngừng nói: “Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi ạ. Dù sao thiếu phu nhân…Không, cô Giang đã đi lâu như vậy, chúng ta cũng không có được tin tức gì của cô ấy suốt những năm qua, rất khó có khả năng cô ấy đột nhiên xuất hiện ở trong nước.”

Vừa dứt lời, anh ta đã thấy sắc mặt của thiếu gia tối sầm lại.

Trong lòng Lộ Khiêm hơi căng thẳng, cúi đầu không nói thêm nữa.

“Tôi biết rồi.”

Lệ Bạc Thâm nói xong, xoay người đi về phòng ngủ.

Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Giang Nguyễn Nguyễn đưa hai đứa nhỏ đến trường mẫu giáo quý tộc mà Tịch Mộ Vi giới thiệu.

Hiệu suất làm việc của cô rất cao. Sau khi xác nhận với trường mẫu giáo vào tối qua, cô đã hoàn thành tất cả thủ tục liên quan chỉ trong một đêm.

Hôm nay, cô đưa hai đứa nhỏ đến trường làm thủ tục nhập học.

Như Tịch Mộ Vi đã nói, đầu vào của trường mẫu giáo ở Hải Thành này rất cao. Những đứa trẻ được đi học ở đó đều là tiểu thiếu gia hoặc là tiểu thiên kim.

Việc sàng lọc phụ huynh của trường mẫu giáo cũng rất quan trọng.

Giang Nguyễn Nguyễn vừa đến văn phòng hiệu trưởng đã được hỏi về nghề nghiệp, giá trị tài sản ròng cũng như các tài liệu chứng nhận liên quan.

May mà Tịch Mộ Vi đã nói trước nên Giang Nguyễn Nguyễn đã chuẩn bị sẵn mọi thứ.

Mặc dù không phải chủ tịch hay tổng giám đốc nhưng cô vẫn kiếm được rất nhiều tiền trong suốt nhiều năm nhờ khả năng y thuật của mình. Số tiền đó cao hơn nhiều so với giá trị tài sản ròng mà trường yêu cầu.

Sau khi kiểm tra hết tài liệu của cô, thái độ của hiệu trưởng trở nên tôn trọng hơn nhiều: “Cô Giang, tôi sẽ lo liệu thủ tục nhập học cho con của cô. Mời cô ký vào đây.”

Giang Nguyễn Nguyễn ký tên.

Ngay sau đó, hiệu trưởng gọi một giáo viên có vẻ ngoài hiền lành đến nhờ đưa hai bé vào lớp để làm quen với môi trường và các bạn cùng lớp.

Hai đứa nhỏ vẫy tay chào Giang Nguyễn Nguyễn rồi đi theo giáo viên.

Nhìn bóng dáng hai đứa nhỏ biến mất ở góc tường, Giang Nguyễn Nguyễn đứng dậy chào tạm biệt hiệu trưởng.

Không giống như các bậc cha mẹ khác, cô rất yên tâm về hai đứa nhỏ.

Từ khi còn bé, hai đứa nhỏ đã được cô đưa đến viện nghiên cứu. Lớn lên giữa chỗ đông người nên hai đứa không hề sợ người lạ chút nào và khả năng thích ứng với môi trường cũng rất nhanh.

Đối với các môn học ở trường mẫu giáo, chúng không hề khó đối với hai thiên tài nhỏ bé.

So với việc lo bị bắt nạt ở trường mẫu giáo, Giang Nguyễn Nguyễn càng lo lắng hai đứa nhóc sẽ bắt nạt những đứa trẻ khác.

Dù sao các nhân tài trong viện nghiên cứu đều bị hai đứa trêu chọc.

Ở bên này, hai cậu bé được giáo viên dẫn đi luôn tò mò nhìn xung quanh dọc đường.

Cho đến khi bước vào lớp, giáo viên thân thiện giới thiệu với các bạn trong lớp: “Các em, hai bạn này là học sinh mới của lớp chúng ta. Các em hãy chào đón hai bạn nhé!”

Những đứa trẻ bên dưới tò mò nhìn hai cậu bé.

Hai cậu bé cũng thoải mái một chút, giới thiệu bản thân với các bạn trong lớp.

Tính cách của hai cậu bé rất vui vẻ và dễ thương. Sau phần giới thiệu, các bạn nhỏ phía dưới đều vỗ tay tán thưởng.

Mộ Mộ nhìn xung quanh, đột nhiên ánh mắt dừng ở một điểm nào đó trong đám người như thể phát hiện ra điều gì đó. Cậu bé không nhịn được khẽ kéo quần áo của anh trai mình và nói thầm: “Anh, anh nhìn xem đó có phải là em gái cùng cha khác mẹ của chúng ta không? Em ấy cũng học lớp này!”
Chương 12 Tiểu Tinh Tinh bị bắt nạt

Triều Triều nhìn theo tầm mắt của em trai và thực sự nhìn thấy em gái nhỏ mà bọn họ gặp vào ngày hôm qua.

Cậu bé hơi nhíu mày.

Lúc này, Tiểu Tinh Tinh cũng nhìn thấy bọn họ và vỗ tay cùng với các bạn nhỏ khác trong lớp.

Thấy bọn họ đang nhìn mình, trong đôi mắt to ngấn nước của cô bé có chút hưng phấn.

Cô bé không ngờ lại gặp được hai anh em ở đây.

Dù chỉ gặp nhau một lần nhưng không hiểu vì sao cô bé rất thích bọn họ.

Tuy nhiên ngay khi cô bé nhìn bọn họ, Triều Triều và Mộ Mộ đã thu lại ánh mắt.

“Được rồi, hai em xuống ngồi trước đã. Ở đó còn hai ghế trống, hai em có thể ngồi cùng nhau được không?”

Giáo viên chỉ vào hai ghế trống cạnh Tiểu Tinh Tinh.

Triều Triều và Mộ Mộ giật mình nhưng không nói gì, hai cậu bé ngoan ngoãn gật đầu và ngồi xuống.

Nhìn thấy hai anh em đi tới, ánh mắt của Tiểu Tinh Tinh sáng lên, háo hức nhìn bọn họ.

Thế nhưng mặc dù bọn họ ngồi cạnh cô bé nhưng có vẻ như họ không nhận ra và thậm chí còn không thèm chào hỏi với cô bé.

Thấy vậy, Tiểu Tinh Tinh yên lặng rũ mắt xuống, buồn bã chơi đùa với các ngón tay.

Thật ra hai cậu bé cũng chú ý tới phản ứng của Tiểu Tinh Tinh. Nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của cô bé, trong lòng cũng có chút tiếc nuối.

“Ba không muốn chúng ta, ông ấy có con với người khác, lại còn ức hiếp mẹ. Cô bé lại là con của một người ba tồi, chúng ta không thể nói chuyện với cô bé được. Nếu làm vậy sẽ rất có lỗi với mẹ!”

Triều Triều nắm chặt nắm đấm nhỏ, không biết là đang thuyết phục bản thân hay đang dặn dò em trai mình.

Nghe được lời của anh trai, Mộ Mộ nghiêm túc gật đầu: “Đúng, chúng ta cứ mặc kệ cô bé đi!”

Kết quả là hai đứa nhóc ngồi thẳng lưng trong lớp, không nhìn sang Tiểu Tinh Tinh nữa.

Tiểu Tinh Tinh bị phớt lờ, không dám nhìn lén hai người nữa.

Sau giờ học, có rất nhiều bạn nhỏ đến chơi cùng với hai cậu bé, khen ngợi vẻ ngoài đẹp trai và tặng đồ chơi cho hai cậu bé.

Mộ Mộ vui vẻ và hoạt bát, rất hay cười và hòa đồng với các bạn trong lớp.

Triều Triều lịch sự, ổn trọng và thân thiện.

Tiểu Tinh Tinh ở một bên nhìn thấy hai cậu bé đang cười, cô bé lấy hết can đảm muốn đi tới chào bọn họ.

Thế nhưng các bạn nhỏ đã vây quanh và thậm chí còn đẩy cô bé ra khỏi chỗ ngồi.

Thậm chí còn có một cô bé có ý xấu đẩy cô bé ra và nói: “Con nhóc câm tránh ra! Tranh gì mà tranh! Đã không nói được thì đừng đến góp vui làm gì!”

Tiểu Tinh Tinh bị đẩy bất ngờ nên cô bé bị mất thăng bằng và ngã về phía sau.

Những người ở phía sau đều né tránh, không một ai đưa tay ra giúp đỡ.

Trong cơn hoảng loạn, Tiểu Tinh Tinh cố nắm lấy chiếc bàn bên cạnh nhưng không được. Cô bé ngã xuống, đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn bị va mạnh vào cạnh bàn.

Đau quá…

Tiểu Tinh Tinh ngã xuống đất, hai mắt đỏ hoe, lông mày hơi nhíu lại.

Các bạn cùng lớp chỉ đứng nhìn, thậm chí còn có một vài cô bé che miệng cười khúc khích đầy vẻ hả hê.

Bình thường, Tiểu Tinh Tinh luôn thu mình lại. Cô bé không nói được nên có rất ít người đến kết bạn với cô bé.

Có điều, cô bé trông giống như một con búp bê. Tuy các bạn nữ không thích cô bé nhưng có rất nhiều bạn nam thích cô bé. Bọn họ đều chăm sóc cô bé rất tốt và coi cô bé như một công chúa nhỏ.

Ngày thường, các bạn nam hay nhảy nhót trở nên lễ phép khi ở trước mặt cô bé nên các bạn nữ khác đương nhiên không thích cô bé.

Đặc biệt là Điềm Điềm, người vừa đẩy Tiểu Tinh Tinh. Lúc nào có cơ hội, cũng đều bắt nạt cô bé.
Chương 13 Mấy đứa có phải là anh em không?

Khi bị ngã, Tiểu Tinh Tinh cảm thấy vô cùng đau đớn và tủi nhục. Cô bé vô thức xoa xoa bàn tay nhỏ bé của mình, đôi mắt đỏ hoe.

Cô bé sụt sịt, đứng dậy khỏi mặt đất. Sau đó, cô bé lấy ra một cuốn sổ nhỏ trên bàn và bắt đầu viết từng nét một.

Bọn trẻ không hề ngạc nhiên.

Con nhóc câm này không nói được nên thường giao tiếp với bọn họ bằng cách viết vào một cuốn sổ nhỏ.

Thế nhưng vì có rất ít người chơi cùng với cô bé nên cuốn sổ nhỏ này ít khi xuất hiện.

Một lúc sau, Tiểu Tinh Tinh viết xong liền đưa cuốn sổ nhỏ cho Điềm Điềm xem: “Xin lỗi.”

Nhìn thấy chữ trong cuốn sổ, Điềm Điềm hừ lạnh, chống tay lên hông và hỏi: “Cậu dám yêu cầu tôi xin lỗi? Lệ Tinh Tinh, cậu to gan thật đấy, có phải cậu muốn ăn đánh không?”

Nói xong, cô bé bước về phía Tiểu Tinh Tinh và đưa tay ra định đẩy cô bé lần nữa.

Tiểu Tinh Tinh không ngờ Điềm Điềm ra tay lần nữa. Cô bé còn chưa kịp phản ứng, nhất thời đứng ngơ ngác tại chỗ.

Triều Triều và Mộ Mộ cũng chú ý đến tình hình ở đây.

Vừa rồi Điềm Điềm bất ngờ đẩy Tiểu Tinh Tinh nên không có ai để ý. Cho đến khi Tiểu Tinh Tinh bị ngã xuống đất, các bạn nhỏ mới nhìn thấy.

Hiện tại nhìn thấy bạn nữ kia tiếp tục ra tay, hai cậu bé không nhịn được nữa.

“Đủ rồi, sao cậu có thể bắt nạt em ấy như thế?”

Triều Triều đứng chắn trước mặt Tiểu Tinh Tinh với vẻ bình tĩnh.

Nhìn thấy cậu bé đột ngột đứng chắn trước mặt Tiểu Tinh Tinh, Điềm Điềm không khỏi sửng sốt.

Triều Triều nghiêm mặt nói: “Mẹ cậu không dạy cậu sao? Làm sai thì phải xin lỗi, cậu đẩy em ấy thì phải xin lỗi!”

Tuy cậu bé còn nhỏ nhưng gương mặt nghiêm nghị mang theo khí thế bẩm sinh.

Điềm Điềm hoảng sợ và nhìn xung quanh, muốn những bạn nhỏ khác nói gì đó giúp mình.

Chờ mãi không có ai ra mặt, cô bé chỉ có thể áy náy bào chữa: “Tớ, tớ…”

Nói chữ “Tớ” mất nửa ngày cũng chẳng nói được lời nào tiếp.

Nhìn thấy mặt cô bé đỏ bừng, Mộ Mộ bất đắc dĩ bước tới: “Bạn học này, cậu không thể đánh người khác được. Đây là hành vi không tốt! Bạn nhỏ không được phép đánh nhau! Vì thế, cậu cần phải xin lỗi em gái câm đi!”

So với Triều Triều, giọng điệu của Mộ Mộ nhẹ nhàng hơn nhiều nhưng cũng ẩn chứa sự nghiêm khắc.

Điềm Điềm liếc nhìn cậu bé, đôi mắt dần đỏ hoe như thể sắp khóc đến nơi.

Thấy vậy, Mộ Mộ chớp mắt, giọng nói nhẹ nhàng hơn: “Cậu đừng khóc, khóc sẽ không còn xinh nữa đâu, bạn nhỏ hư cũng sẽ không xinh! Bạn nhỏ hư sẽ ra tay đánh người. Cậu có muốn trở thành bạn nhỏ hư không? Cậu hãy xin lỗi em gái câm đi. Em ấy tha lỗi cho cậu thì cậu sẽ trở thành bạn nhỏ ngoan!”

Nghe vậy, Điềm Điềm khụt khịt mũi và cố kìm nước mắt.

Cô bé không muốn trở thành bạn nhỏ không xinh đẹp!

Thế nhưng bạn nhỏ xấu sẽ không xinh đẹp…

Điềm Điềm giãy dụa một hồi, cô bé sụt sịt xin lỗi Tiểu Tinh Tinh: “Tôi xin lỗi, tôi không nên đẩy cậu. Cậu có thể tha thứ cho tôi không?”

Tiểu Tinh Tinh nhìn cô bé một lúc liền gật đầu.

“Vậy là đúng rồi!”

Mộ Mộ cười toe toét: “Chúng ta đều là bạn học, phải hòa hợp với nhau mới được!”

Thấy Tiểu Tinh Tinh nguyện ý tha thứ cho mình, Điềm Điềm miễn cưỡng gật đầu.

Mọi người đều phục trước lời nói của Mộ Mộ. Triều Triều quay đầu lại nhìn Tiểu Tinh Tinh: “Em sao rồi? Lúc nãy em không bị thương chứ?”

Tiểu Tinh Tinh im lặng giấu đi bàn tay bị thương của mình, lắc đầu nhìn Triều Triều.

Không biết Mộ Mộ đi tới từ lúc nào. Thấy cô bé cố tỏ ra mạnh mẽ, trong mắt cậu bé có chút nghi ngờ: “Anh vừa thấy em bị va vào bàn, làm sao có thể không sao được? Để anh xem nào!”

Nói xong, không để cho Tiểu Tinh Tinh kịp phản ứng, cậu bé nắm lấy tay của Tiểu Tinh Tinh.

Tiểu Tinh Tinh hơi run rẩy, muốn rút tay lại.

Tuy nhiên làn da của cô bé trắng nõn và mềm mại nên mảng đỏ trên mu bàn tay của cô bé vô cùng rõ ràng.

Nhìn thấy vết đỏ, Triều Triều xác nhận lại với cô bé lần nữa: “Em thật sự không thấy đau à?”

Tiểu Tinh Tinh nghiêm túc gật đầu nhưng mắt vẫn hơi đỏ.

Nhìn thấy cảnh này, Triều Triều và Mộ Mộ cau mày.

Tay bị đỏ như vậy, làm sao có thể không đau được? Bây giờ trông hơi sưng lên, thậm chí sau đó có thể bị bầm tím!

“Bọn anh đưa em đi gặp giáo viên, để bác sĩ khám xem sao.”

Triều Triều lập tức đưa ra quyết định.

Tiểu Tinh Tinh muốn rút tay lại nhưng Mộ Mộ đã nắm chặt lấy tay cô bé và kéo cô bé đi theo anh trai mình tới tận phòng giáo viên.

Nhìn thấy vết thương trên tay của Tiểu Tinh Tinh, giáo viên hỏi xem chuyện gì xảy ra và nhanh chóng đưa các bạn nhỏ tới phòng y tế của trường.

Vết thương của Tiểu Tinh Tinh không nghiêm trọng nhưng bác sĩ của trường cũng không dám lơ là, xịt thuốc lên vết thương và xoa giúp cô bé một lúc.

Sau khi kết thúc, nhìn thấy hai cậu bé chờ đã lâu, bác sĩ khen ngợi: “Hai cậu nhóc này là học sinh mới đúng không? Sao trước đây chưa từng gặp nhỉ? Trông hai đứa đáng yêu quá, nhất định sau này sẽ hại nước hại dân lắm đây! Hơn nữa…Trông cũng khá giống cô nhóc này, không phải mấy đứa là anh em đấy chứ?”

Nghe thấy lời này, Triều Triều và Mộ Mộ không khỏi nhìn nhau, sau đó ngầm hiểu nhìn về phía Tiểu Tinh Tinh ở bên cạnh.

Hai cậu nhóc không ngạc nhiên lắm vì dù sao Tiểu Tinh Tinh cũng có cùng ba với bọn họ.

Anh em cùng cha khác mẹ giống nhau cũng không có gì lạ.

Người khác đều nói rằng đường nét trên gương mặt của bọn họ không giống mẹ.

Tiểu Tinh Tinh cũng nhìn về phía hai anh trai nhỏ, cô bé tự hỏi trông giống nhau sao?

Sau khi bác sĩ ở trường chữa trị vết thương cho Tiểu Tinh Tinh, giáo viên đưa ba bạn nhỏ về lớp.

Khi đến lớp học, Tiểu Tinh Tinh đi theo phía sau họ như một cái đuôi nhỏ.

Khi đến chỗ ngồi của mình, cả ba lần lượt ngồi xuống.

Triều Triều và Mộ Mộ tưởng rằng nhiệm vụ của bọn họ sẽ kết thúc ở đây nhưng bọn họ không ngờ rằng trong khoảng thời gian tiếp theo, chỉ cần đến giờ ra chơi, bọn họ đi đâu thì cô bé câm sẽ theo tới đó.

Không thể thoát khỏi cái đuôi này!

Hơn nữa trong giờ học, cô bé câm luôn nhìn lén bọn họ.

Mấy lần như vậy, Triệu Triệu không nhịn được nữa cau mày nhìn cô bé: “Sao em cứ nhìn bọn anh thế?”

Giọng điệu bình thường nhưng không có quá nhiều cảm xúc, thậm có chút lạnh lùng.

Tiểu Tinh Tinh bị cậu bé làm cho giật mình. Trong chốc lát, cô bé rời ánh mắt sang chỗ khác nhưng mấy giây sau lại nhìn sang.

Triều Triều cau mày.

Cậu bé thực sự có ấn tượng tốt với cô em gái nhỏ này, cô bé rất xinh đẹp và đáng yêu.

Nếu như đổi một thân phận khác, có lẽ cậu bé với Mộ Mộ sẽ bảo vệ cô bé như một công chúa nhỏ.

Nhưng cô bé câm này lại là con gái của ba!

Nếu như bọn họ đối xử tốt với cô bé thì sẽ cảm thấy có lỗi với mẹ!

Cậu bé muốn hạ quyết tâm không quan tâm nữa nhưng cô bé câm lại nhìn bọn họ với ánh mắt vô cùng đáng thương!

Cậu bé muốn cô bé tránh xa bọn họ ra thì thấy Tiểu Tinh Tinh lại bắt đầu viết vào sổ.

“Em muốn làm bạn với các anh.”

Một lúc sau, Tiểu Tinh Tinh giơ cuốn sổ lên che nửa dưới khuôn mặt, chỉ để lộ ra một đôi mắt sáng ngời.
Chương 14 Ái mộ cô

Giang Nguyễn Nguyễn hoàn toàn không biết chuyện đã xảy ra ở nhà trẻ. Sau khi rời khỏi nhà trẻ, cô liền đến sở nghiên cứu mà giáo sư đã thành lập trong nước để nhận chức.

Vừa vào sở nghiên cứu liền nhìn thấy một người đàn ông có khuôn mặt anh tuấn nho nhã, mặc áo sơmi quần tây trang trọng đang đi thẳng về hướng cô.

"Nguyễn Nguyễn, hoan nghênh trở về, sau này lại có thể làm việc cùng cô, tôi rất vui." Cố Vân Xuyên đứng lại trước mặt cô, lịch sự mà vươn tay.

Giang Nguyễn Nguyễn khẽ gật đầu rồi bắt tay với anh ta, rất nhanh liền rút ra.

Trước đó ở nước ngoài, Cố Vân Xuyên cũng từng tiến hành rất nhiều nghiên cứu phát minh với đoàn đội của Lục Thanh Hồng. Trong khoảng thời gian đó, anh luôn đảm nhiệm vị trí trợ thủ cho cô, dù sao cũng tốt nghiệp từ trường tiếng tăm, năng lực của anh được cô và Lục Thanh Hồng nhất trí tán thành.

Thái độ của Giang Nguyễn Nguyễn rất lạnh nhạt, Cố Vân Xuyên cũng không để ý, chỉ cười nói: "Tôi dẫn cô đi đến phòng làm việc."

Nói xong, anh quay người dẫn đường ở phía trước, trên đường đi còn giới thiệu kết cấu và nhân viên chủ yếu của sở nghiên cứu cho cô.

Đến văn phòng, Cố Vân Xuyên cười nhìn về phía Giang Nguyễn Nguyễn: “Đây là tôi đặc biệt cho người bố trí dựa theo sở thích trước kia của cô, bên ngoài là chỗ Lâm Đạt làm việc."

Giang Nguyễn Nguyễn nhìn quanh một vòng, thỏa mãn khẽ gật đầu: “Có lòng, làm phiền anh."

Cố Vân Xuyên hơi sửng sốt, nụ cười trên mặt rất dịu dàng, giọng nói ôn hòa như ngọc: “Là chuyện nên làm, không cần khách sáo với tôi."

Lúc nói chuyện, trong tầm mắt anh nhìn về phía Giang Nguyễn Nguyễn hiện lên sự yêu thích không cách nào che giấu. Cho dù biết cô là mẹ hai con, nhưng sự ái mộ này vẫn không giảm bớt chút nào.

Dù sao xét từ phương diện nào thì Giang Nguyễn Nguyễn cũng là một người phụ nữ ưu tú, ưu tú đến có thể loại bỏ tất cả khuyết điểm của cô.

Giang Nguyễn Nguyễn không nhìn thấy ánh mắt Cố Vân Xuyên nhìn mình, cô nhìn lướt qua phòng làm việc một vòng rồi nói với Cố Vân Xuyên: "Hôm nay tôi tới là nghĩ tìm hiểu tình hình vận hành thực tế của sở nghiên cứu, làm phiền anh dẫn tôi đi dạo."

Ý cười trên mặt Cố Vân Xuyên không giảm: “Được."

Giang Nguyễn Nguyễn lạnh nhạt gật đầu, ra hiệu cho anh dẫn đường ở phía trước.

Cố Vân Xuyên quay lại đi phía trước, nụ cười trên mặt lộ ra chút đắng chát. Anh thích Giang Nguyễn Nguyễn, nhưng Giang Nguyễn Nguyễn chỉ coi anh là một cấp dưới bình thường. Thật là... Làm anh đau đầu.

Hai người rời khỏi khu làm việc, đi thẳng một mạch đến khu vực trung tâm của sở nghiên cứu.

Đến khi thí nghiệm liền nhìn thấy từng nhân viên mặc áo blouse, đeo khẩu trang đang bận rộn trên từng đài thí nghiệm.

Giang Nguyễn Nguyễn không quấy rầy họ, chỉ bảo Cố Vân Xuyên giới thiệu đơn giản cho cô từng hạng mục và tiến độ nghiên cứu của chúng.

Đến buổi chiều, Giang Nguyễn Nguyễn đã nắm giữ được phần lớn tình huống của sở nghiên cứu, đồng thời, cũng phát hiện một vấn đề cực kỳ trọng yếu.

Vừa rồi trong thời gian họ tham quan khu thí nghiệm, có khu làm việc chưa được đưa vào vận hành. Giang Nguyễn Nguyễn hỏi nhân viên thí nghiệm thì biết dược phẩm họ cần sử dụng đã hết, còn đang chờ sở nghiên cứu cấp xuống. Có tận mấy khu đều là tình huống này.

Bởi vì dược phẩm cung cấp trễ, mấy hạng mục nghiên cứu đều không thể không tạm thời gác lại, thời gian và chi phí hạng mục tiêu tốn cũng tăng lên rất nhiều. Cứ thường xuyên như vậy cũng dẫn đến sở nghiên cứu sinh ra tổn thất không nhỏ.

Sau khi đi ra khỏi khu thí nghiệm, Giang Nguyễn Nguyễn vẫn luôn cau mày, nghiêm túc nhìn về phía Cố Vân Xuyên: “Bởi vì dược phẩm cung ứng chậm trễ, dẫn đến vấn đề nghiên cứu bị gác lại, là chuyện thế nào, anh không nghĩ cách giải quyết à?"
Chương 15 Gặp lại

Nghe câu hỏi của cô, Cố Vân Xuyên thu ý cười lại, nghiêm mặt mà nói: "Vấn đề này đang được nghĩ cách giải quyết."

Giang Nguyễn Nguyễn cau mày nhìn anh, chờ câu tiếp theo.



"Gần đây tôi đang bàn bạc với một nhà cung cấp dược liệu, đã bàn việc hợp tác lâu dài với họ, chỉ còn thiếu bước ký hợp đồng. Đã hẹn xong thời gian ký rồi, ngay vào xế chiều ngày mai.

Trước kia sở dĩ luôn không thuận lợi là vì giai đoạn trước sở nghiên cứu đang trong quá trình kiến thiết, rất nhiều việc vặt phức tạp cần được xử lý, nhân viên cũng không quá ổn định, đến khoảng thời gian này mới ổn.

Mặt khác, dược liệu của Hải Thành cơ bản bị thương nhân dược liệu lớn làm lũng đoạn, không cung ứng đủ. Hơn nữa chúng ta lại là người mới, rất nhiều nhà cung ứng ác ý nâng giá. Dẫn đến việc chúng ta tốn không ít thời gian trong việc thăm dò giá cả, vì thế mới luôn kéo dài tới hiện tại."

Cố Vân Xuyên nói sơ về tình trạng trước đó một chút.

Nói ra thì rất đơn giản, nhưng anh là nhà nghiên cứu, khoảng thời gian này phải đàm phán với đám cáo già thương nghiệp kia, quả thực là chịu không ít khổ. Anh không nói sâu về những việc này, nhưng Giang Nguyễn Nguyễn cũng có thể đoán ra.

Làm người phụ trách sở nghiên cứu, đương nhiên phải chuẩn bị tất cả những công việc trên dưới của sở, bị khó xử cũng là chuyện thường, hồi cô ở nước ngoài ít nhiều gì cũng từng gặp qua.

Nghe xong Cố Vân Xuyên giải thích, sắc mặt Giang Nguyễn Nguyễn cũng dịu lại: “Thời gian này vất vả cho anh."

Khóe môi Cố Vân Xuyên khẽ nhếch: “Không vất vả, đây là chuyện tôi phải làm."

"Nhà cung cấp dược liệu lần này là nhà nào?" Giang Nguyễn Nguyễn lại nói đến chuyện công việc: “Nếu được thì ngày mai khi ký hợp đồng tôi đi cùng anh, sau này tôi phải tiếp nhận tất cả công việc liên quan đến sở nghiên cứu, về tình về lý cũng nên đi chào hỏi họ."

Cố Vân Xuyên không có ý kiến: “Được, ngày mai tôi sẽ gọi cho cô."

Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu.

Hai người đi thẳng về văn phòng của Giang Nguyễn Nguyễn, thấy anh còn chưa đi, cô khó hiểu mà hỏi: “Còn có chuyện gì sao?"

Cố Vân Xuyên nhã nhặn cười cười: “Muốn hỏi xem đêm nay cô có rảnh không, hôm nay là ngày đầu tiên cô đến nhận việc, tôi tổ chức một bữa tiệc xem như chào đón cô, đồng thời cũng giới thiệu cô và người trong sở biết nhau."

Nghe vậy, mày Giang Nguyễn Nguyễn giãn ra: “Cảm ơn, đêm nay tôi bao, về sau mọi người sẽ làm việc với nhau, tôi là người phụ trách cũng nên thể hiện một chút."

Cố Vân Xuyên thấy cô chịu đi cũng không so đo những chi tiết đó, chỉ gật đầu cười: “Được, vậy tan ca gặp."

Nói xong, anh muốn rời đi.

Giang Nguyễn Nguyễn gọi anh lại: “Đợi lát nữa đưa hồ sơ cần tôi xử lý tới đây, dù sao cũng không có việc gì, vừa vặn xem trước một chút."

"Được, tôi đi lấy ngay."

Rất nhanh Cố Vân Xuyên đã cầm hồ sơ tới. Đưa xong, anh lễ phép rời đi, thuận tiện giúp cô khép cửa lại.

Trong văn phòng chỉ còn lại một mình cô, Giang Nguyễn Nguyễn lấy điện thoại ra gọi cho Tịch Mộ Vi: “Vi Vi, ban đêm có rảnh không? Giúp tớ đón Triều Triều Mộ Mộ, đêm có nay tớ có chút việc có lẽ phải về trễ một chút."

Tịch Mộ Vi cũng không hỏi cô có chuyện gì mà trực tiếp đáp lại một chữ "OK".

Sắp xếp xong cho hai đứa nhóc, Giang Nguyễn Nguyễn bắt đầu xem hồ sơ. Mãi đến khi Cố Vân Xuyên gõ cửa ở bên ngoài thì cô mới dừng công việc, đã đến lúc tan ca.

"Thời gian trôi qua nhanh quá..." Giang Nguyễn Nguyễn cầm áo khoác, đứng dậy đi ra ngoài.

Cố Vân Xuyên cười cười: “Cô tập trung làm việc quá, không để ý cũng bình thường."

Hai người vừa đi vừa nói, đi ra từ sở nghiên cứu rời lên xe của Cố Vân Xuyên, chạy về hướng nhà hàng.

Qua mười mấy phút, Cố Vân Xuyên ra hiệu cô nhìn về phía trước: “Chính là chỗ ấy."

Giang Nguyễn Nguyễn ngước mắt nhìn thoáng qua, chỉ thấy một tòa nhà cổ kính được xây ven bờ sông, từ xa xa đã có thể nhìn thấy trên đó điêu rồng vẽ phượng, trông rất khí thế.

Nhà hàng này tên là Vọng Giang Lâu.

Cố Vân Xuyên dừng xe, hai người một trước một sau đi vào cổng Vọng Giang Lâu.

Ngay khi họ vào cửa, trong bóng đêm, một chiếc Rolls-Royce chậm rãi đậu lại ven đường. Lộ Khiêm bước xuống xe rồi kéo cửa sau ra.

Thân hình cao lớn của Lệ Bạc Thâm xuất hiện trong màn đêm, hắn hơi nheo mắt lại yên lặng nhìn vào cổng Vọng Giang Lâu.

Vừa rồi lúc trên xe, rõ ràng hắn nhìn thấy một bóng dáng rất giống Giang Nguyễn Nguyễn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom