Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 51-60
Chương 51: Bạn Trai Con Sao Rồi (I)
Bố Kỷ đặt một phòng bao nhỏ có view nhìn ra mặt hồ Yên Hoa để chuẩn bị uống trà với cô con gái gần một tháng chưa gặp mặt, trò chuyện về cuộc sống thường nhật, hưởng thụ chút vui vẻ tình cảm cha con.
Kỷ Hi Nguyệt đến phòng bao nhỏ, thấy Kỷ Thượng Hải đang ngồi đó thì chạy đến, từ phía sau ôm choàng lấy cổ ông, nũng nịu nói: “Bố ơi, con nhớ bố lắm.”
“Haha, dẻo miệng nhỉ. Nhớ bố để không phải đến tập đoàn làm việc chứ gì?” Bố Kỷ híp mắt cười hạnh phúc, trên gương mặt năm mươi tuổi đã bắt đầu có dấu vết thăng trầm của năm tháng.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức bĩu môi làu bàu: “Bố, bố lại nữa rồi đấy. Con thích công việc phóng viên này mà, bằng không năm đó con cũng sẽ không tranh cãi ầm ĩ với bố để thi vào khoa báo chí.”
Kỷ Hi Nguyệt buông bố ra, sang ngồi ở vị trí đối diện.
Bố Kỷ ngắm nhìn cô con gái vừa đáng yêu vừa xinh đẹp thanh tú này, trong lòng bỗng cảm thấy rất thoả mãn, ông nói: “Được rồi được rồi. Không ép buộc con nữa. Con cũng đã trưởng thành, tự biết mình nên làm những gì. Mọi việc đều phải cẩn thận, nghề phóng viên dù sao cũng là một nghề nguy hiểm.”
“Bố, bố yên tâm. Con sẽ chú ý an toàn. À đúng rồi, việc của Tần Hạo vẫn chưa có tiến triển gì ạ?” Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng chuyển đề tài.
“Con xem con đi, bố đã kêu đừng điều tra chuyện này nữa. Việc riêng của tập đoàn chúng ta mà lẽ nào con còn muốn moi móc tin tức sao?” Bố Kỷ không vui nói.
“Làm gì có, chẳng phải con sợ bố bị lừa sao?” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng giúp bố châm thêm trà, sau đó gọi nhiều món ăn vặt mà cô yêu thích.
“Con đừng nghĩ ngợi lung tung. Tôn Mai quả thực là đã ra nước ngoài, bố đã liên lạc với người trong nhà để xác nhận rồi. Báo cáo tài chính đó khả năng là có chút vấn đề, nhưng hiện tại túi xách của Trương Cầm đã bị mất, bên phía Tôn Mai lại không liên lạc được, cho nên chỉ có thể từ từ điều tra hạch toán lại. Bố đã kêu chú Hai con trong vòng một tháng tính toán lại chi tiết báo cáo tài chính rồi mang sang cho bố.”
“Tôn Mai không liên lạc được?” Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, “ Sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?”
“Tiểu Nguyệt, con đang nghĩ cái gì trong đầu vậy. Bây giờ xã hội pháp trị*, con đừng có đa nghi như Tào Tháo nữa.” Bố Kỷ nhìn cô con gái của mình mà không biết phải làm sao.
(Xã hôi pháp trị: chủ trương lấy luật pháp làm dụng cụ trị quốc. Nguồn: Google.)
“Bố, có một số người khi đã mất trí thì không còn bận tâm đến những điều đó nữa đâu. Con cho bố nghe cái này.”
Cô phát đoạn đối thoại mà trưa hôm qua đã lén ghi âm lại của Tần Hạo và người đàn ông đó cho bố nghe.
Bố Kỷ rất kinh ngạc, nhưng nghe thấy giọng nói từ bên trong truyền ra ông càng kinh ngạc hơn: “Đây là giọng nói của Tần Hạo?”
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, sắc mặt của Bố Kỷ trở nên nghiêm trọng, ông lắng tai nghe toàn bộ.
“Bố, Tần Hạo chắc chắn là có vấn đề, hình như đang kêu người làm việc gì đó. Bố nhìn thử xem có biết người đàn ông này không? Con có lén chụp lại đây.” Kỷ Hi Nguyệt lôi tấm hình của người đàn ông gầy còm ra.
Sau khi quan sát, Bố Kỷ lắc đầu nói: “Bố không biết. Nhưng mà Tiểu Nguyệt, bố không cho phép con điều tra những thứ này nữa. Nếu Tần Hạo thực sự là người xấu, con sẽ rất nguy hiểm!”
Khuôn mặt của bố Kỷ đã tái nhợt, ông có thể nhận ra Tần Hạo đang bỏ tiền để thuê người giải quyết công việc, nhưng không biết là có liên quan đến chuyện của Bất động sản Kỷ Tinh không.
Ông cũng nhận ra Tần Hạo không đi con đường bình thường, nên rất có thể đó là việc bất chính.
“Bố, con cũng tình cờ chạm mặt thôi, con sẽ không làm việc ngốc nghếch đâu. Con chỉ muốn nhắc bố, Tần Hạo chắc chắn không phải người tốt, con nghĩ anh ta đã biển thủ không ít tiền của công ty rồi.”
“Bao nhiêu tiền cũng được, con đừng quan tâm đến nó nữa, bố sẽ giải quyết chuyện này. Tiểu Nguyệt, bố chỉ có một cô con gái là con, con một hai muốn làm phóng viên bố cũng đã đồng ý, nhưng nếu con cứ tiếp tục điều tra những chuyện nguy hiểm như vậy thì bố sẽ không để con làm phóng viên nữa!”
Bố Kỷ kinh hồn bạt vía, cô con gái này của ông vậy mà dám ghi âm chụp lén, thế này thì quá nguy hiểm rồi.
Chương 52: Bạn Trai Con Sao Rồi (II)
“Rồi rồi rồi. Sẽ không có lần sau, được chưa ạ? Bố đừng tức giận nữa.” Kỷ Hi Nguyệt thấy mặt mũi bố bắt đầu đen thui, cô biết bố lo cho sự an toàn của cô, trong lòng rất ấm áp, nhưng thực ra cô lại lo cho sự an toàn của bố hơn.
“Hứa với bố, đừng đến gần Tần Hạo nữa.” Bố Kỷ nghiêm khắc nói.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức gật đầu nhận sai. Sắc mặt của bố Kỷ lúc này mới ôn hoà trở lại.
“Bạn trai con thế nào rồi?” Bố Kỷ đổi chủ đề.
“Ủa, bạn trai nào?” Tim Kỷ Hi Nguyệt đập nhanh một nhịp.
“Không phải Triệu Vân Sâm sao?” Bố Kỷ vừa ăn miếng bánh đậu vừa liếc cô.
Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu: “Anh ta sao, chia tay lâu rồi. Lúc trước không phải bố nói anh ta chẳng ra làm sao mà, nên là con bỏ rồi.”
Bố Kỷ thở dài một hơi rồi nói: “Bỏ rồi cũng tốt. Triệu gia quá đồ sộ và thần bí, cho dù tập đoàn Kỷ Hải của chúng ta không đến nỗi nào, nhưng so với Triệu gia thì vẫn còn cách rất xa. Hai đứa các con có thành đôi thì bố cũng rất lo lắng, lo cho con đến nhà họ Triệu phải chịu tủi thân oan ức.”
“Bố, bây giờ là lúc nào rồi, con gái của bố không phải là người chịu đựng oan ức đâu. Bố yên tâm.” Kỷ Hi Nguyệt liền nói. Trong đầu cô nhớ đến tên đại ma vương Triệu Húc Hàn, anh là người duy nhất mà cô sợ.
Nhưng mà đó là chuyện của kiếp trước, kiếp này cô sẽ không ngu ngốc nữa. Cô sẽ đổi cách thức khác làm cho mối quan hệ giữa cô và Triệu Húc Hàn không còn khói lửa chiến tranh.
“Vậy bây giờ có để ý ai khác chưa? Bố thấy cô bạn thân Trần Manh Manh của con đang quen với anh chàng nào đẹp trai lắm.” Bố Kỷ nói.
“Manh Manh?” Kỷ Hy Nguyệt trợn mắt nói, “Bạn trai của cô ấy không phải là Chu Dân đấy chứ?”
“Bố đâu có biết, nhưng nhìn qua thì anh chàng đó cũng rất có điều kiện. Lâu rồi con chưa liên lạc với Manh Manh đúng không?” Bố Kỷ cười nói.
“Vâng ạ. Không phải vì công việc bận quá sao.” Kỷ Hi Nguyệt lè lưỡi, cũng bởi vì trước đây cô theo đuổi Triệu Vân Sâm, mà Manh Manh không thích Triệu Vân Sâm, thành ra cô càng ngày càng ít liên lạc với cô ấy.
Nhưng ở kiếp trước, cô biết khi Trần Manh Manh làm người phụ nữ của Chu Dân, cô ấy đã bị bố nuôi của Chu Dân cưỡng bức, hơn nữa Chu Dân còn thu của bố nuôi anh ta mười vạn tệ, rồi sau đó đem người phụ nữ đơn thuần ngốc nghếch này bán đi.
Trần Manh Manh sau khi tiếp nhận cú sốc này thì gần như không thiết sống nữa, bố mẹ cô ấy phải đưa cô ấy rời khỏi Cảng Thành, cô cũng xem như mất đi người bạn thân này.
Sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt rất khó coi. Cô nhẩm tính thời gian, sau khi cô bị Triệu Húc Hàn chiếm đoạt chưa tới một tháng thì Manh Manh xảy ra chuyện.
Lần này cô tuyệt đối sẽ không để Trần Manh Manh xảy ra chuyện nữa, bởi vì Manh Manh là cô bạn học tốt nhất thời cao trung của cô. Lên đại học tuy không học chung nữa nhưng bọn cô vẫn lui tới với nhau thường xuyên.
Sau đó cô mặt dày theo đuổi Triệu Vân Sâm không buông, mà Trần Manh Manh lại không thích Triệu Vân Sâm. Cô còn tỏ ra ghét bỏ vì cô ấy nói Triệu Vân Sâm là tên ăn chơi trác táng, kêu cô đừng nhớ thương anh ta nữa.
“Tiểu Nguyệt, không thể vì công việc mà bỏ quên bạn bè được. Manh Manh là một cô gái tốt, thời cao trung lúc con bị đau bụng, con bé đã cõng con chạy đến bệnh viện, còn chăm sóc cho con cả một đêm nữa.” Bố Kỷ rất thích khuôn mặt trái xoan của cô bé đó.
“Con biết rồi, để con gửi tin nhắn cho cô ấy. Đúng lúc đang cuối tuần tán gẫu một chút.” Kỷ Hi Nguyệt lấy di động ra.
“Sao thế? Nhìn sắc mặt con không được tốt lắm, có chỗ nào không khoẻ sao?” Bố Kỷ thấy sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt có chút tái nhợt, liền lo lắng hỏi thăm.
“Đâu có, con chỉ cảm thấy mình đúng là khốn nạn. Lúc trước Manh Manh cứ khuyên con rời xa Triệu Vân Sâm mà con không nghe, sau đó còn cắt đứt liên lạc với cô ấy nữa.” Kỷ Hi Nguyệt nhớ đến những chuyện mà Manh Manh gặp phải ở kiếp trước, tim cô chợt đau nhói.
Bố Kỷ cười nói: “Không có gì phải sốt ruột, bạn tốt sẽ không so đo mấy điều nhỏ nhặt, chỉ cần thái độ của con chân thành là được.”
“Dạ.” Kỷ Hi Nguyệt ra sức gật đầu, đôi mắt đỏ hoe.
Kỷ Hi Nguyệt gửi cho Trần Manh Manh một tin nhắn, nội dung là: “Manh Manh, trưa nay có thời gian không, ra ngoài ăn cơm nhé?”
Bên đó nhanh chóng hồi âm: “Tiểu Nguyệt à, mình rãnh, đi đâu ăn cơm đây?”
Kỷ Hi Nguyệt chép miệng, quả nhiên là bạn tốt, không hề trách móc cô nửa lời. Chỉ trách bản thân cô ngày xưa quá kiêu ngạo và ấu trĩ.
“Đến nhà hàng Tây Cổ Đàm ở phố đi bộ nhé. Mình mời cậu món bít tết thượng hạng của Úc giá chín trăm tám mươi tám tệ.” Kỷ Hi Nguyệt nhớ bọn cô ngày trước cứ nhắc đến miết, nhưng lại chưa bao giờ qua đó.
“Cô gái, đây là muốn bù đắp tổn thương cho mình đấy à?” Bên kia gửi qua một mặt cười.
Kỷ Hi Nguyệt đáp lại biểu cảm cười haha, “Là lỗi của tiểu nhân, mong nương nương tha thứ.”
“Được. Bổn cung đồng ý. Mười hai giờ gặp nhau nhé.” Kèm theo icon hôn gió.
“Một lời đã định!” Cô cũng gửi cho cô ấy một icon hôn nóng bỏng.
Chương 53: Giúp Bố Tìm Bạn Đời (I)
Bố Kỷ thấy dáng vẻ hớn hở của Kỷ Hi Nguyệt thì cười nói: “Xem kìa, làm hoà rồi chứ gì?”
“Vâng vâng, cảm ơn bố đã nhắc nhở. Nếu không con đã đánh mất người bạn tốt này rồi.” Kỷ Hi Nguyệt thật sự cảm kích, nếu cô bận rộn mà bỏ lỡ chuyện của Manh Manh, sau này nhất định hối hận không kịp.
“Con đấy, nhớ về thăm nhà nhiều hơn biết chưa?” Bố Kỷ thở dài, trong lòng cũng rất xúc động. Con gái của ông đã lớn rồi, muốn giữ cũng không giữ được: “Trong người có thiếu tiền không? Đừng ki bo với bản thân quá biết chưa?”
“Thiếu tiền thế nào được ạ, thẻ bố cho con rất ít khi sử dụng. Bố yên tâm, sau này con sẽ thường xuyên về nhà thăm bố. Nhưng mà bố này, bố sống một mình cũng lâu lắm rồi, con không ngại việc bố giúp con tìm mẹ kế đâu.”
Kỷ Hi Nguyệt nhớ kiếp trước vào tầm một năm sau, khi bố quen người phụ nữ Đường Tuyết Mai đó đã dẫn đến vô số những thảm kịch.
Chi bằng kêu bố cô bắt đầu tìm hiểu lựa chọn mẹ kế từ bây giờ.
Bố Kỷ có chút ngại ngùng: “Nói nhảm cái gì đấy. Bố bận bù đầu bù cổ, làm gì có dư dả thời gian.”
“Bố, mẹ mất cũng được mười một năm rồi. Bố cứ lủi thủi một mình, không có ai bên cạnh chăm sóc. Hay là bố tìm một người bạn già đi, con thật sự không ngại đâu. Nếu gặp được người tốt, bố nhất định phải năm chắc đấy.” Kỷ Hi Nguyệt đau lòng cho bố.
Năm cô mười tuổi, mẹ cô đến Ý để hỗ trợ cô bạn thân học chung trường Luật một vụ án khám nghiệm tử thi, nhưng không may trên đường trở về lại xảy ra một vụ tai nạn máy bay, và rồi cách biệt âm dương từ đó.
Bố Kỷ vẫn luôn vừa làm cha, vừa làm mẹ, nuôi nấng cô nên người. Cũng có lẽ vì quá nuông chiều cô, nên cô mới trở thành một Kỷ Hi Nguyệt với tính khí tồi tệ, kiêu ngạo vô lý.
Nếu không có lần tái sinh này, Kỷ Hi Nguyệt sẽ không bao giờ trưởng thành, không bao giờ biết ơn sự bao dung và tình yêu thương mà những người xung quanh đã quan tâm đến cô.
Mắt bố Kỷ đỏ hoe, ông vui mừng nói: “Bố biết rồi, nhưng chỉ cần sau này con tìm được một người đang ông tốt là bố đã vừa lòng thoả dạ.”
“Bố, con sẽ tìm một người đàn ông tốt, bố cũng phải tìm một người phụ nữ tốt. Đến lúc đó chúng ta có thể vui vẻ quây quần bên nhau như một gia đình. Con nghĩ mẹ linh thiêng ở trên trời cũng hy vọng nhìn thấy bố con mình sống hạnh phúc.” Kỷ Hi Nguyệt kéo tay bố.
Bố Kỷ suýt chút nữa bật khóc, không dám tin cô con gái của mình mới một tháng không gặp mà đã thay đổi nhiều như vậy, ông trời thật sự đã mở mắt, con ông đã trưởng thành rồi.
Trong đầu Kỷ Hi Nguyệt bỗng nhiên nghĩ đến một người, sau đó bật cười vui vẻ lấy di động ra gửi tin nhắn cho Triệu Húc Hàn.
“Anh Hàn, anh quen biết nhiều người như vậy, có thể nào giới thiệu giúp bố tôi một người bạn gái không, nhân phẩm phải tốt một chút, ví dụ như thím Lý chẳng hạn.” Kỷ Hi Nguyệt gửi kèm một mặt cười.
Triệu Húc Hàn đang ngồi trên xe thì đọc được tin nhắn này, lông mày khẽ nhướng lên.
“Có.” Anh trả lời một chữ duy nhất.
“Vậy thì tốt quá. Bao giờ anh giúp bố tôi giới thiệu?” Kỷ Hi Nguyệt cao hứng hỏi, cô cảm thấy ánh mắt nhìn người của tên đại ma vương Triệu Húc Hàn này chắc chắc là rất chuẩn, người phụ nữ mà anh giới thiệu nhất định sẽ không tệ.
“Về nhà rồi nói.” Triệu Húc Hàn hồi âm.
“Được, tối về nhà nói sau.” Cô còn gửi thêm icon hôn gió.
Triệu Húc Hàn nhìn điện thoại hồi lâu, khoé miệng hết nhếch lên rồi lại rũ xuống.
“Vô Cốt.” Anh đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng mở miệng.
“Cậu chủ?” Vô Cốt đang ngồi ở phía trước lập tức trả lời.
“Lập cho tôi một danh sách những người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi, chưa kết hôn hoặc đã ly hôn, phẩm hạnh đoan chính, thuộc tầng lớp thượng lưu của Cảng Thành.” Triệu Húc Hàn nghiêm túc ra lệnh.
Chương 54: Giúp Bố Tìm Bạn Đời (II)
Vô Cốt choáng váng hỏi lại: “Cậu chủ, anh cần danh sách này làm gì thế?”
“Đương nhiên là có việc cần.” Triệu Húc Hàn lạnh lùng nhìn cô ta, “Làm nhanh đi, sắp xếp cho xong trước sáu giờ chiều nay. Người nào tốt thì ưu tiên lên trên.”
“Vâng, cậu chủ.” Vô Cốt rất nghi ngờ, nhưng không dám hỏi nhiều.
Bởi vì cô ta nhận ra giọng điệu của cậu chủ có chút thiếu kiên nhẫn, nên chỉ còn cách nhấc máy gọi cho mạng lưới tin tức của Triệu Gia truyền lại mệnh lệnh.
Bên đây, bố Kỷ thấy Kỷ Hi Nguyệt mặt mày hớn hở thì vội vàng hỏi thăm: “Nhắn tin cho ai đấy? Cười ngọt ngào như vậy mà còn nói chưa có bạn trai mới?”
“Ây da, bố, không phải bạn trai đâu, chỉ là bạn bình thường thôi. Bố này, hôm sau con đưa bố tới xem mắt nhé.” Kỷ Hi Nguyệt có thể yên tâm về chuyện này rồi.
“Tào lao. Con lo cho cái thân con trước đi, bố già rồi, con đừng lộn xộn nữa.” Bố Kỷ thực sự dở khóc dở cười.
Kỷ Hi Nguyệt dở trò làm nũng đáng yêu, cuối cùng bố Kỷ cũng ngại ngùng đồng ý đi gặp gỡ và thử hẹn hò với người phụ nữ mà cô giới thiệu, khiến cho Kỷ Hi Nguyệt nở cười thoả mãn.
Buổi trưa, trời có chút oi bức. Tâm trạng của Kỷ Hi Nguyệt rất thoải mái, cô mang ba lô, đeo kính râm thong thả bước tới phố đi bộ, chuẩn bị ăn trưa với Trần Manh Manh.
Còn chưa tới nhà hàng Tây thì đã nhìn thấy một bóng người rất quen thuộc. Cô lập tức lén lút trốn đi. Bởi vì cô nhìn thấy Cố Cửu đang đeo kính râm, anh ấy là bạn tốt kiêm luôn chức bác sỹ gia đình của Triệu Húc Hàn .
Kỷ Hi Nguyệt không muốn bị người đàn ông này nhận ra nên đã trốn đi. Cô thấy Cố Cửu đang ôm một cô gái trẻ tuổi, vóc dáng thon gầy, đeo kính râm, ăn mặc diêm dúa bước vào trung tâm thương mại. Cô không khỏi nhếch miệng. Xem ra người đàn ông nho nhã này cũng là một anh chàng playboy.
Với bản năng của một phóng viên, cô đã chụp ảnh lại, sau đó gửi khoe với Triệu Húc Hàn.
“Anh Hàn, xem bạn tốt của anh nè, playboy đấy nhé. Người phụ nữ kia sao nhìn có chút quen mắt nhỉ.” Kỷ Hi Nguyệt giống như đang ngồi lê đôi mách* với Triệu Húc Hàn.
(Ngồi lê đôi mách: ngồi lê la từ chỗ này qua chỗ khác để nghe ngóng chuyện người này kể cho người khác nghe, thường là nhũng chuyện riêng tư vặt vãnh. Nguồn: Google.)
“Dương Tinh Tinh, siêu mẫu quốc tế.” Triệu Húc Hàn hồi âm.
“Ôi mẹ ơi, đây chẳng phải là tin tức giải trí sao?” Khứu giác nhạy cảm của một phóng viên trong Kỷ Hi Nguyệt lại trỗi dậy.
“Không được phép đưa tin.” Triệu Húc Hàn nhanh chóng trả lời, sau đó anh lập tức gọi cho Cố Cửu.
Cố Cửu đang bước vào một cửa hàng bách hoá thì nghe thấy tiếng điện thoại, anh ấy vừa nhìn qua màn hình, khuôn mặt tuấn tú liền có chút căng thẳng. Buông Dương Tinh Tinh ra rồi anh ấy vội nói: “Baby, anh nhận điện thoại đã nhé.” Sau đó bước ra xa mấy bước.
“Hàn thiếu, nhớ tôi rồi sao?” Giọng điệu của Cố Cửu rất ti tiện.
“Nếu không muốn ông cụ đánh gãy cái chân của anh, thì đừng ở đó mà ôm ôm ấp ấp Dương Tinh Tinh nữa.” Giọng của Triệu Húc Hàn âm u lạnh lẽo.
Mặt Cố Cửu tái nhợt: “Chiết tiệt. Sao cậu biết?” Nói xong vội vàng đưa mắt quan sát xung quanh một lượt.
Triệu Húc Hàn cúp máy, gửi tấm hình mà Kỷ Hi Nguyệt chụp qua cho anh ấy xem.
Sắc mặt Cố Cửu rất khó coi. Đúng là xui xẻo, khó khăn lắm mới lẻn ra ngoài hẹn hò với người đẹp, thế mà cũng bị túm được, hy vọng ông cụ bên kia không nhìn thấy.
“Cảm ơn người anh em.” Cố Cửu gửi cho Triệu Húc Hàn một tin nhắn.
Triệu Húc Hàn lúc này cũng nhận được tin nhắn của Kỷ Hi Nguyệt.
“Tại sao không được, Dương Tinh Tinh là siêu mẫu quốc tế vô cùng nổi tiếng đấy nhé. Anh lo lắng cho Cố Cửu à? Playboy thì không phải nên nhận lấy một bài học sao?” Kỷ Hi Nguyệt gửi kèm một biểu cảm chép miệng.
Triệu Húc Hàn nheo mắt lại, nhanh chóng gõ xuống một một dòng chữ: “Báo mà đưa tin, Cố Cửu sẽ chết.”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy dòng chữ đằng đằng sát khí này thì sống lưng bất chợt lạnh lẽo.
Chương 55: Cuộc Trò Chuyện Của Hai Cô Bạn Thân (I)
“Được rồi.” Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể chịu thua, trong lòng bứt rứt khó chịu nhưng không dám phát tiết ra ngoài. Những thứ có liên quan đến Triệu Húc Hàn, trước khi làm cô phải suy đi nghĩ lại ba lần.
Lỡ vô tình đắc tội với tên đại ma vương này thì hậu quả phải tự mình gánh chịu.
Kỷ Hi Nguyệt đến nhà hàng Tây Cổ Đàm thì nhìn thấy Trần Manh Manh diện một bộ váy trắng đang đứng trước cửa chờ cô.
“Manh Manh!” Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ chạy đến.
“Tiểu Nguyệt.” Hai người phụ nữ phấn khích ôm chầm lấy nhau.
“Manh Manh, thật sự xin lỗi cậu. Cậu nói đúng lắm, Triệu Vân Sâm không phải là người tốt. Mình và anh ta đã cắt đứt quan hệ rồi.”Kỷ Hi Nguyệt nhận lỗi trước.
“Được rồi, được rồi. Mình có trách cậu gì đâu, chẳng phải nói tình yêu là mù quáng sao, cậu có thể tự mình nhìn rõ là tốt rồi. Không có thiệt hại gì đấy chứ?” Trần Manh Manh có khuôn mặt trái xoan đầy đặn, ngũ quan hài hòa tinh tế, da dẻ cũng khỏe khoắn hồng hào, nhìn qua cứ như búp bê.
“Suýt chút nữa thôi, cũng may là không có gì xảy ra.” Kỷ Hi Nguyệt cười xòa, cô thì chỉ có chịu thiệt hại của Triệu Húc Hàn thôi.
Đẳng cấp và quy cách của nhà hàng Tây này cao hơn hẳn so với nhà hàng cao cấp mà cô và Cố Du Du đi trước đó. Trước cửa ra vào có bánh xe nước phong thủy, hồ cá koi, bên trong thì được trang trí độc đáo hơn, trên mỗi bàn ăn đều có hoa tulip tươi, tạo cho người khác cảm giác vui vẻ thoải mái khi ngắm nhìn.
“Wow, ở đây thật cao cấp. Tiểu Nguyệt, cậu có chắc là muốn tiêu pha không?” Trần Manh Manh kéo Kỷ Hi Nguyệt lại cười hỏi.
“Đây có tính là gì đâu chứ. Nương nương nhà chúng ta muốn ăn gì cũng được hết. Vào thôi.” Kỷ Hi Nguyệt trông cứ như một vị thổ hào*.
(Thổ hào 土豪:là thuật ngữ cũng như ngôn ngữ mạng tiếng Trung, để chỉ những người giàu có. Theo cách dùng hiện đại thì thuật ngữ này trở thành một từ lóng thông dụng để chỉ giới nhà giàu mới nổi, theo nghĩa tiêu cực thì có thể hiểu là ‘người giàu mới nổi nhưng chưa văn minh’, ‘đồng bóng lòe loẹt’ hay ‘ngông cuồng ngạo nghễ’. Nguồn: Google.)
Phục vụ thấy hai người đẹp đi đến liền lịch sự kéo ghế.
Hai người gọi món trước, sau đó bắt đầu trò chuyện. Kỷ Hi Nguyệt lúc này mới hỏi dò: “Manh Manh, nhìn mặt cậu xuân tình phơi phới như vậy chắc có bạn trai rồi phải không?”
Trần Manh Manh không vui nói: “Cái gì mà xuân tình phơi phới. Tớ đã hai mươi mốt tuổi rồi đấy, có bạn trai cũng là chuyện bình thường. Bản thân cậu cũng đã tương tư Triệu Vân Sâm năm năm, lẽ nào còn không cho phép tớ có mối tình đầu.”
“Haha, có thể nào đừng nhắc đến tên đàn ông thối tha đó được không? Chẳng phải mình bị mù mắt sao.” Kỷ Hi Nguyệt hoàn toàn không tức giận: “Anh ta tên gì vậy? Nhân phẩm thế nào? Người nhà cậu có biết không?”
“Cậu điều tra hộ khẩu đấy à.” Trần Manh Manh tuy nói vậy nhưng khuôn mặt lại đỏ ửng, điều này cho thấy cô ấy rất hài lòng với người bạn trai này.
“Mình đây không phải là bạn tốt đang giúp cậu kiểm định sao.” Kỷ Hi Nguyệt chột dạ nói.
“Ánh mắt của mình chắc chắn tốt hơn cậu.” Trần Manh Manh ghẹo cô, sau đó liền nói: “Anh ấy tên là Chu Dân, hai mươi ba tuổi, đang làm việc kế bên công ty của tớ.”
Tim Kỷ Hi Nguyệt nhói lên một cái. Quả nhiên là Chu Dân. Mặc dù lịch sử vì cô tái sinh mà thay đổi đi không ít, nhưng có một số chuyện vẫn xảy ra như cũ.
“Manh Manh, bây giờ cậu đang làm gì vậy?” Kỷ Hi Nguyệt áy náy, ngay cả công việc của cô bạn thân nhất cô cũng không biết.
Trần Manh Manh cười cười nói: “Mình đang làm việc trong đoàn phim của đài truyền hình Hương Thành.”
“Sao!” Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc, cô thật sự không ngờ công việc của Trần Manh Manh lại cùng ngành với cô.
“Gần đây chẳng phải bọn mình đang chuẩn bị quay một bộ phim truyền hình tên là ‘Công chúa, khiêm tốn rồi’ sao, mình là một trong những nhân viên quản lý đoàn phim, nhưng cũng chỉ là thực tập sinh thôi. Nhưng mình rất thích công việc này, nếu sau này có cơ hội, rất có thể sẽ được đóng vai phụ.”
Mặt của Trần Manh Manh đầy khao khát, Kỷ Hi Nguyệt nhớ rằng Trần Manh Manh có một ước mơ muốn trở thành minh tinh, nhưng lúc đó cô luôn giễu cợt cô ấy là có một khuôn mặt quá tròn, không đóng được nhân vật chính. Chẳng ngờ rằng cô ấy vẫn chưa buông bỏ giấc mơ này.
“Tiểu Nguyệt, cậu nhìn xem bây giờ mình ốm chút nào chưa. Trời sinh mình mặt tròn, đúng là thật sự đáng ghét. Nhưng không đóng được nhân vật chính thì cũng có cơ hội làm nhân vật phụ gì đó đúng không?” Trong ánh mắt Trần Manh Manh đều là những ngôi sao lấp lánh.
“Có thể, tất nhiên là có thể. Sau này nương nương nhà chúng ta nhất định sẽ làm nhân vật chính!” Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt rất chua xót. Kiếp trước Trần Manh Manh quá thê thảm, lần này cô nhất định sẽ không để cho cô ấy bị ức hiếp, còn phải giúp cô ấy đạt được ước vọng.
“Thật sao? Haha! Này, nói về cậu đi, cậu đang làm gì vậy? Đi thực tập ở đâu? Có bạn trai mới chưa? Cậu xinh đẹp như vậy chắc chắn là có bạn trai mới rồi đúng không?” Trần Manh Manh hỏi ngược lại.
Chương 56: Cuộc Trò Chuyện Của Hai Cô Bạn Thân (II)
“Haha, bây giờ mình đang làm phóng viên, nhưng ở đài truyền hình Cảng Long.” Kỷ Hi Nguyệt cười xòa.
“Đài Truyền hình Cảng Long? Chết tiệt, nói như vậy chúng ta bây giờ là đối thủ sao.” Mặt của Trần Manh Manh cũng kinh ngạc không kém.
“Đối thủ cái gì chứ. Cậu là bạn thân của mình. Hơn nữa mình làm phóng viên, cậu làm minh tinh. Căn bản có liên quan gì đến nhau đâu?” Kỷ Hi Nguyệt trợn mắt nhìn cô.
“Cái gì mà không liên quan? Lỡ ngày nào đó mình may mắn thực sự trở thành một ngôi sao lớn, cậu không được tiết lộ tin tức tiêu cực của mình đấy.” Trần Manh Manh cười rộ lên.
“Vậy thì đợi tới lúc cậu nổi tiếng đi, toàn bộ bài báo của mình sẽ viết về tin tốt của cậu, ok?” Hai người con gái bỗng nhiên nhìn nhau cười lớn.
Sau khi hai người ăn uống no nê xong, Kỷ Hi Nguyệt như nhớ đến điều gì đó, cô nói: “Manh Manh, mình muốn nói với cậu một chuyện.”
“Cậu nói đi. Giữa hai người chúng ta còn có gì mà không thể nói. Bổn cung ban lệnh cho ngươi cứ thành thành khai báo!” Trần Manh Manh cười nói với Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu nói: “Manh Manh, ở Cảng Long mình lấy tên là Vương Nguyệt, bởi vì không muốn để người khác biết thân phận thực sự của mình, nên ngày thường hay hóa trang thành tóc ngắn đeo kính cận. Cậu đừng vạch trần mình đấy nhé.”
Trần Manh Manh đột nhiên cười lớn: “Cái này mình hiểu. Giống như thời cao trung, rõ ràng cậu đẹp như tiên nữ, nhưng vẫn tìm cách làm bản thân trở nên bình thường. Mình hiểu mà, đây là nổi khổ của người đẹp, cậu sợ người ta nghĩ rằng cậu dựa sắc đẹp chứ không phải bản lĩnh thực sự đúng không?”
“Đúng đúng đúng. Người hiểu mình chỉ có Manh Manh thôi.” Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ nói: “Phải rồi, định hôm nào mang bạn trai ra mắt mình đây?”
“Không được.” Trần Manh Manh lập tức lắc đầu.
“Vì sao? Vẫn còn giấu giấu giếm giếm sao?” Kỷ Hi Nguyệt khó hiểu hỏi.
“Ây da, không phải vậy. Châu Dân nói trước khi bọn mình xác lập mối quan hệ, tốt nhất là không nên để cho người ngoài biết.” Trần Manh Manh vẻ mặt có chút phiền muộn.
“Không phải đã hẹn hò rồi sao? Sao lại như vậy được. Manh Manh, người này hình như không đáng tin cậy lắm đâu. Cậu phải nhìn cho rõ nhé, đừng để mù quáng giống như mình.” Kỷ Hi Nguyệt thừa cơ nhắc khéo cô ấy.
Trần Manh Manh gật đầu, nói: “Mình biết, có điều bọn mình mới quen nhau được hai tháng nên mình cũng không gấp gáp.”
“Vậy thì cậu đừng phạm sai lầm trước khi hiểu hết về anh ta đấy. Dạo này đang có rất nhiều tra nam*.”
(Tra nam: từ Hán Việt, dùng để chỉ những tên đàn ông có nhân cách xấu xa, ác độc cạn bã và thường xuyên đùa giỡn, lừa gạt tình cảm của chị em phụ nữ. nguồn: Google.)
“Mình biết mà. Được rồi được rồi. Lúc nào ổn định rồi mình sẽ đưa anh ấy đến gặp cậu đầu tiên, được chưa?” Trần Manh Manh lắc nhẹ cánh tay cô và nói.
“Vậy thì cậu nhớ giữ liên lạc với mình. Khi nào cậu muốn ra ngoài đi chơi riêng với anh ta thì nhớ nói cho mình biết đấy.”
“Ây da, sao cậu giống với mẹ mình thế không biết, mình đâu phải là con gái bé bỏng của cậu.” Trần Manh Manh cười khổ.
Kỷ Hi Nguyêt không thể kể ra những chuyện ở kiếp trước để cảnh báo cho cô ấy, trong lòng cô lo lắng không yên. Nhưng Trần Manh Manh bị Châu Dân hãm hại ngày nào cô thật sự không nhớ rõ, chỉ biết là một ngày trong tháng này.
Bây giờ ngoại trừ nhắc nhở ra thì thực sự không biết làm sao để giúp cô ấy.
Giống như lúc trước Manh Manh từng nói, tình yêu là mù quáng. Trước khi chưa nhìn thấy được bộ mặt thật, cho dù cô nói Châu Dân là người xấu, cô ấy cũng sẽ không tin, thậm chí có khả năng là tình bạn giữa hai người sẽ bị đoạn tuyệt. Kỷ Hi Nguyệt rất rối bời, nhưng tạm thời vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết nào cho tốt.
Hai cô gái ăn cơm, dạo phố, rồi uống trà các thứ đến tận năm giờ mới chia tay. Bạn thân làm hòa, tình bạn ngày càng thắm thiết.
Kỷ Hi Nguyệt vẫn liên tục nhắc nhở Trần Manh Manh đừng ra ngoài một mình với Châu Dân, cho dù phải ra ngoài thì cũng nhớ nói cho cô biết.
Nhưng cho dù là như vậy, Kỷ Hi Nguyệt vẫn rất lo lắng.
Chương 57: Đóng Phim Cổ Trang Sao
Mặt trời lặn về hướng Tây, ánh tà dương từ từ rải khắp Cảng Thành, trông tổng thể như một bức tranh cuộn tròn mỹ lệ.
Kỷ Hi Nguyệt về đến khu dân cư Phong Nhã trong tâm trạng bồn chồn bứt rứt, lo lắng không dứt về Trần Manh Manh.
Vào nhà mới phát hiện Triệu Húc Hàn vẫn chưa về.
“Kỷ tiểu thư, cậu chủ nói sẽ về muộn một tiếng. Nếu cô đói thì dùng bữa trước nhé.” Thím Lý cười nói với Kỷ Hi Nguyệt.
“Thím Lý, không cần đâu. Cháu đợi anh ấy về rồi ăn chung luôn. Giờ cháu đi tắm rửa trước đã.”
Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong Kỷ Hi Nguyệt lên sân thượng. Ngắm nhìn mấy chậu phong lan đang nở rộ, đám mây đen đang bị đè nén trong lòng cô cũng từ từ tan biến.
Trong phòng tập thể dục có rất nhiều dụng cụ, toàn cảnh trên sân thượng giống như một câu lạ bộ thu nhỏ, cái tên đại ma vương này đúng là biết hưởng thụ.
“Kỷ tiểu thư, cậu chủ về rồi.” Giọng nói của thím Lý vang lên từ cửa ban công.
“À, vâng.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức xuống lầu.
Cô thấy Triệu Húc Hàn đã đổi sang quần áo ở nhà, đang ngồi trên chiếc sô pha lớn trong phòng khách, trên bàn trà nhỏ trước mặt anh đặt một xấp giấy tờ dày cộp.
Tiêu Ân cũng đang ở đây. Anh ta thấy Kỷ Hi Nguyệt xuống nhà thì lập tức mỉm cười: “Chào Kỷ tiểu thư.”
Chào xong rồi anh ta bước tới trước mặt Triệu Húc Hàn, nói: “Cậu chủ, đây là những tư liệu mà đối phương phản hồi sớm nhất có thể trong tối nay.”
“Ừ.” Triệu Húc Hàn cũng liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt, sau đó gật đầu với Tiêu Ân, “Vô Cốt vẫn chưa về sao?”
Tiêu Ân giật mình nói: “Vô Cốt nói mẫu người người phụ nữ phù hợp với điều kiện của cậu chủ đưa ra rất nhiều, cho nên cần phải sàng lọc lại cẩn thận, chắc phải mất tầm nửa tiếng nữa.”
Kỷ Hi Nguyệt cười cười đi tới nói: “Anh Hàn, anh đang bận việc sao?”
“Ừm, tầm nửa tiếng nữa ăn cơm có được không?” Triệu Húc Hàn liếc Tiêu Ân một cái rồi nói với Kỷ Hi Nguyệt.
Tiêu Ân cảm thấy ánh mắt này của cậu chủ vừa sắc bén vừa phức tạp. Anh ta nhất thời hiểu ra.
Anh ta biết, chỉ cần những việc có liên quan đến Kỷ Hi Nguyệt thì cậu chủ nhất định sẽ rất nghiêm khắc và coi trọng, một khi đã làm hỏng việc, những ngày sáng sau này của mọi người sẽ rất cơ cực lầm than.
“Được được. Không thành vấn đề. Anh làm việc trước đi, tôi đi xem thím Lý.” Kỷ Hi Nguyệt sợ quấy rầy anh làm việc, cô cười híp mắt nói rồi bỏ đi.
Chẳng mấy chốc giọng nói của thím Lý đã vang lên: “Kỷ tiểu thư, nhà bếp bẩn lắm. Mấy việc này để tôi làm cho, cô ra ngoài uống nước trái cây xem điện thoại đi.”
“…” Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể cầm ly nước trái cây ra bàn ăn ngồi xem di động.
Thỉnh thoảng cô khẽ đưa mắt liếc nhìn Triệu Húc Hàn, dáng vẻ lạnh lùng của anh khi nhìn nghiêng đẹp như một bức tượng điêu khắc. Cô lén lút dùng điện thoại chụp lại vài bức ảnh.
Không lâu sau đó, tiếng gõ cửa vang lên. Tiêu Ân vội càng đến mở cửa. Người bước vào là Vô Cốt, trên trán cô ta đang lấm tấm mồ hồi.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy Vô Cốt không được tốt cho lắm.
Vô Cốt vào nhà nhưng không nhìn đến Kỷ Hi Nguyệt. Cô ta đặt một xấp tài liệu trước mặt Triệu Húc Hàn rồi nói: “Cậu chủ, những người có điều kiện và nhân phẩm tốt đã được liệt kê hết ở trong này.”
Triệu Húc Hàn chậm rãi đứng lên. Không nói bất cứ lời nào chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vô Cốt.
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy bầu không khí rất kỳ lạ, nhưng lạ ở chỗ nào thì cô không biết.
“Cậu chủ, Vô Cốt làm việc chậm trễ, bị muộn nửa tiếng đồng hồ, xin cậu chủ trách phạt.” Vô Cốt lập tức khụy một chân quỳ xuống trước mặt Triệu Húc Hàn.
Tiêu Ân cũng lập tức lao đến quỳ một gối xuống, nói: “Cậu chủ, Vô Cốt thực sự đã rất nổ lực làm việc, không hề lơ lỏng, chỉ là số lượng thông tin quá lớn làm tiêu tốn thêm một chút thời gian. Mong cậu chủ thông cảm.”
Kỷ Hi Nguyệt trợn mắt há miệng, con ngươi muốn rớt cả ra ngoài. Ủa, đây là đang đóng phim cổ trang sao?
Thời đại này rồi mà còn kiểu giao tiếp xã hội như vậy?
Chương 58: Quy Tắc Của Triệu Gia
Trước đây Kỷ Hi Nguyệt nghe mấy người nhóm Tiêu Ân gọi cậu chủ Triệu Húc Hàn là cô đã thấy kỳ lạ. Bây giờ mới phát hiện ra có quá nhiều thứ mà cô chưa biết.
Tập đoàn Đế Vương Triệu Thị như một cá thể riêng biệt, không giống với các nhà quyền thế bình thường như tập đoàn Kỷ Hải, có lẽ là do có mối liên quan đến lịch sử tồn tại trên hai trăm năm của họ.
Những tập tục này rõ ràng đều là phép tắc lâu đời của Triệu gia, và luôn được lưu truyền cho đến sau này.
“Vô Cốt bằng lòng chịu phạt.” Khuôn mặt lạnh lùng quyến rũ của Vô Cốt không tỏ ra bất cứ biểu cảm gì, giống như một người máy đang hoạt động.
“Về tự mình nhận phạt đi.” Triệu Húc Hàn lạnh nhạt nói xong thì quay người bước tới bàn ăn, “Thím Lý, dọn cơm.”
“Vâng, cậu chủ.” Thím Lý bình tĩnh đáp lại mà không hề có sự hoang mang hay thất thố nào, giống như mọi chuyện đã rất quen thuộc. Kỷ Hi Nguyệt nhất thời cảm thấy mình như người ngoài vậy.
Vô Cốt quay người bước ra cửa chính. Tiêu Ân muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng chỉ xoay đầu nói một câu: “Cậu chủ, Kỷ tiểu thư, chúng tôi về đây.”
“Oh, đi thong thả nhé.” Kỷ Hi Nguyệt biết Triệu Húc Hàn sẽ không trả lời nên vội vàng mỉm cười vẫy tay chào.
Cô ngồi xuống, quan sát khuôn mặt nghiêm nghị của Triệu Húc Hàn rồi nói: “Anh Hàn, hình phạt của Vô Cốt là gì vậy?”
Triệu Húc Hàn liếc cô: “Em không cần phải biết. Đây là quy tắc của Triệu gia.”
“Oh.” Kỷ Hi Nguyệt chép miệng, “Xem ra rất nghiêm khắc nhỉ. Sau này lỡ như tôi không cẩn thận làm sai việc gì cũng phải chịu phạt như vậy sao?”
Ấn đường của Triệu Húc vô ý nhíu lại, anh lập tức đáp: “Không đâu. Toàn bộ tài liệu về những người phụ nữ em muốn tôi giới thiệu cho bố em đang đặt bên đó. Lát nữa ăn cơm xong em thử chọn lọc xem thế nào.”
“Ủa! Nhanh vậy sao!” Kỷ Hi Nguyệt hết sức kinh ngạc.
Triệu Húc Hàn nhướng mày nhìn cô, trong ánh mắt không khỏi có chút hoài nghi.
“Anh Hàn, anh lợi hại thật đấy. Cám ơn anh nhé. Thực ra tôi chỉ sợ bố tôi ở một mình cô đơn thôi. Anh cũng biết tôi không thường xuyên về nhà được, nên muốn giúp bố tôi tìm một người để bầu bạn.”
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng giải thích, trong lòng muốn tự vả cho mình một cái, sao cô có thể đi chất vấn tên đại ma vương này chứ. Lời anh nói là chân lý! Có nói sai cũng thành đúng!
Ấn đường của Triệu Húc Hàn lúc này mới dãn ra, gật đầu ừ một tiếng.
“Anh Hàn giúp tôi kiểm tra là tôi yên tâm rồi. Dù sao bây giờ cũng có nhiều phụ nữ sống thực tế quá, tôi chỉ sợ bố tôi bị lừa thôi.” Kỷ Hi Nguyệt vừa ăn vừa tán gẫu.
Cô cảm thấy chỉ cần giữa cô và Triệu Húc Hàn có chủ đề để trò chuyện là được. Mặc dù anh không thích nói chuyện, nhưng lại rất tình nguyện lắng nghe. Nhân tiện cũng coi như đây là một phương thức gia tăng tình cảm, kéo gần mối quan hệ với anh.
Quả nhiên là Triệu Húc Hàn không nói chuyện, anh chỉ yên lặng tao nhã dùng bữa.
Kỷ Hi Nguyệt nhớ đến bữa tiệc hôm nọ ở nhà họ Triệu, mọi người cũng không ai nói chuyện, cô vội vàng hỏi: “Anh Hàn, hình như ăn cơm là không được nói chuyện phải không. Vậy tôi có làm ồn tới anh không?”
Triệu Húc Hàn cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn cô, sau đó lại cúi đầu xuống, từ trong miệng thốt ra hai chữ: “Không có.”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn về phía anh nở một nụ cười tỏa nắng.
“Vậy thì tốt. Thực ra tôi là một người nói rất nhiều, anh Hàn đừng vì tôi lắm mồm mà ghét bỏ nhé.” Kỷ Hi Nguyệt cố gắng làm ra vẻ đáng yêu lanh lợi.
Triệu Húc Hàn lại ngước mắt nhìn cô lần nữa, trong lòng anh vẫn còn sự nghi ngờ. Người phụ nữ này thay đổi quá nhanh, có lẽ anh nên thả Triệu Vân Sâm ra để thử cô xem thế nào.
Sau bữa tối, Triệu Húc Hàn như thường lệ lên ban công đi dạo cho tiêu cơm. Kỷ Hi Nguyệt thì vui vẻ ngồi trên sô pha ngắm ảnh của những người phụ nữ mà Triệu Húc Hàn đưa.
Cô phát hiện thông tin của bất cứ người phụ nữ nào cũng rất đầy đủ. Chuyện này rõ ràng là phải tốn rất nhiều thời gian và công sức mới làm được. Xem ra cô chỉ nói có một câu mà người đàn ông này lại vì cô làm nhiều chuyện đến vậy.
Kiếp trước cô tự tìm đường chết, anh vẫn nhẫn nại để bảo vệ cô. Lần này cô thay đổi cách cư xử, anh chắc chắn sẽ chiều cô tận trời.
Người đàn ông này không giỏi ăn nói, nhưng sau lưng lại âm thầm làm rất nhiều chuyện vì cô.
Rốt cuộc là tại sao? Vì lí do gì mà anh lại đối xử với cô tốt như vậy?
Chương 59: Không Hề Đề Phòng Cô
Cuối tuần của Triệu Húc Hàn vẫn rất bận rộn. Lúc nào Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy anh không đọc tài liệu thì cũng nghe điện thoại. Tiêu Ân và Vô Cốt thường xuyên được gọi tới.
Thỉnh thoảng cô thấy anh dựa vào sô pha mân mê trán, những lúc ấy cô nghĩ anh thực sự quá vất vả.
Nhưng cô biết, người đàn ông này là nhân vật chủ chốt của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị. Mọi việc của anh đều liên quan đến lợi ích của cả một gia tộc, cho nên anh hầu như không có thời gian cho riêng mình.
Nghĩ đến chuyện anh mệt như vậy mà kiếp trước còn lao tâm khổ trí vì chuyện của cô, cô cảm thấy mình đúng là người phụ nữ vô tâm vô phế.
Nếu lần đó anh không đột ngột xuất hiện, có lẽ cô đã bị người phụ nữ khác của Triệu Vân Sâm đánh cho ngốc luôn rồi.
Nếu anh không đột ngột xuất hiện, cô đêm hôm khuya khoắt say xỉn giữa đường đã bị người ta vứt xác từ lâu rồi.
Nếu anh không đột ngột xuất hiện, với tính khí Kỷ đại tiểu thư của cô không biết đã bị người ta đánh đập hay hãm hại bao nhiêu lần rồi.
Nếu anh không đột ngột xuất hiện, có lẽ cô đã bị tên khốn nạn Triệu Vân Sâm đó đạt được ý đồ xấu.
Từng chuyện bi thảm ở kiếp trước cứ lần lượt hiện lên trong đầu cô. Kỷ Hi Nguyệt nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Triệu Húc Hàn thì cảm thấy rất đau lòng.
“Anh Hàn, tôi giúp anh massage một chút nhé. Trông anh có vẻ rất mệt.”
Kỷ Hi Nguyệt muốn làm gì đó cho anh, vì thế cô chủ động đi vòng ra phía sau sô pha, duỗi tay xoa bóp vai cho Triệu Húc Hàn.
Vừa mới chạm vào cô đã cảm nhận được toàn thân Triệu Húc Hàn cứng đờ lại.
“Anh Hàn, anh thả lỏng một chút. Không sao đâu, đang ở trong nhà mà.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng vỗ về anh.
Triệu Húc Hàn không nói chuyện, nhưng thân thể đã bắt đầu thả lỏng, hai mắt từ từ nhắm lại.
“Anh Hàn, công việc tuy bận rộn nhưng anh cũng phải chú ý nghĩ ngơi hợp lý. Đừng để tuổi đang còn trẻ mà sức khỏe đã sa sút.” Kỷ Hi Nguyệt đứng ở phía sau dịu dàng nói.
Ấn đường Triệu Húc Hàn khẽ nhăn lại, trong miếng phát ra một tiếng ừm lười biếng.
Kỷ Hi Nguyệt chép miệng, cô không nói chuyện nữa, tập trung xoa bóp phần vai gáy cho anh.
Chưa tới một lúc sau, cô nghe thấy tiếng anh hít thở nhè nhẹ, ghé đầu đến xem thì mới phát hiện Triệu Húc Hàn đã ngủ quên!
Cô bất chợt đau lòng, người đàn ông này chắc mệt lắm rồi đây.
Thím Lý từ nhà bếp đi ra, vừa định nói chuyện thì thấy Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu lại, áp ngón tay lên môi khẽ xuỵt, ra hiệu im lặng.
Thím Lý mở to mắt, thấy cậu chủ thực sự đã ngủ, bà suýt chút nữa muốn rơi con người xuống đất.
Theo bọn họ biết, cậu chủ chưa bao giờ ngủ trước mặt người ngoài, cho dù đó là những người thân tín đi chăng nữa, nhưng bây giờ anh lại ngủ trước mặt Kỷ Hi Nguyệt.
Điều này chứng tỏ cái gì? Anh tin tưởng Kỷ Hi Nguyệt hơn bất cứ người nào? Anh không hề có sự đề phòng đối với Kỷ Hi Nguyệt?
Thím Lý thật sự không thể tin được, chuyện này mà để đám Tiêu Ân biết được chắc sẽ tủi thân cho mà xem.
Kỷ Hi Nguyệt massage hồi lâu thì có chút mỏi tay, cô định thả lỏng một tí rồi xoa bóp tiếp, ai ngờ vừa buông tay thì cơ thể Triệu Húc Hàn lại run lên, sau đó anh mở mắt ra.
Kỷ Hi Nguyệt giật nảy mình, cô mỉm cười nói: “Anh Hàn, anh ngủ tiếp đi, tôi lại giúp anh xoa bóp.”
Cô thực sự muốn đánh bản thân, sớm biết đã không buông tay ra, để cho anh nghĩ ngơi thêm một lúc.
Hơi thở trên người Triệu Húc Hàn bất chợt lạnh đi, anh đột nhiên đứng dậy, dọa cho Kỷ Hi Nguyệt hết hồn, sau đó lạnh lùng nói: “Không cần!” Nói xong thì sải bước lên lầu.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn dáng vẻ tức giận của anh thì không hiểu đầu cua tai mèo gì. Chuyện gì vậy?
Cô lại chọc ghẹo gì tên đại ma vương rồi? Tính khí này thật là âm u bất định.
Chương 60: Không Trùng Hợp Vậy Chứ
Ngày hôm sau, lúc Kỷ Hi Nguyệt xuống lầu là bảy giờ rưỡi, nhưng không nhìn thấy Triệu Húc Hàn đâu cả.
Buổi sáng cô trở lại đài truyền hình. Vừa mới tới cửa đã phát hiện có một nhóm người lạ mặt, người nào người nấy đều mặc âu phục giày da bóng loáng. Sau đó mấy vị giám đốc cấp cao của đài truyền hình còn đưa nhóm người đó đi tham quan xung quanh.
Vừa bước chân đến bộ phận tin tức, Kỷ Hi Nguyệt đã nhìn thấy sếp Lộc Hùng đang tiếp chuyện với bốn người đàn ông rất nghiêm túc, dáng vẻ chân chó khom lưng cúi đầu của ông sếp khiến cô cũng được mở mang tầm mắt. Xem ra nhóm người này không đơn giản.
“Có người nào biết nhóm người này là ai không?” Anh Hâm đợi nhóm người đó rời đi, kỳ lạ hỏi mọi người.
“Quỷ mới biết, nhưng chắc chắn là nhân vật lớn. Có khi nào đổi sếp không?”
“Không phải chứ. Đài truyền hình Cảng Long lâu nay vẫn không đổi sếp. Sao bây giờ đột nhiên lại đổi sếp! Đừng đoán mò.”
Liễu Đông bỗng nhiên thất kinh nói: “Chết tiệt! Không phải chứ!”
Mọi người đều bị cậu làm cho hết hồn, ào ào xoay đầu lại thì thấy cậu đang nhìn chằm chằm vào di động với biểu cảm kinh sợ.
“Liễu Đông, cậu kinh ngạc cái gì thế!”
“Đồng nghiệp cũ bên Hương Thành nói là bên đó cũng có nhân vật lớn ghé thăm.” Liễu Đông vội vã nói: “Sẽ không trùng hợp vậy chứ?”
“Cái này có được coi là tin tức lớn không? Có thể viết báo được không?” Mắt Cố Du Du rực sáng.
“Du Du, đừng như vậy chứ. Nếu có khả năng đăng bài thì hồi nãy sếp đã dặn dò rồi. Trước khi sự việc được sáng tỏ, đừng tự đưa mình vào ngõ cụt nữa.” Trần Đông Học có nhã ý nhắc nhở.
“Anh Trần anh Trần, anh đi tìm sếp thăm dò chút tin tức đi.”
“Tôi đi thì có tác dụng gì, Vương Nguyệt đi mới hữu dụng! Bây giờ cô ta là cục cưng của sếp đấy.”Giọng điệu của Trần Thanh rất chua.
Kỷ Hi Nguyệt mới vừa đặt mông ngồi xuống. Cô liếc Trần Thanh một cái rồi đi tới trước mặt anh Béo.
Hôm nay anh Béo một câu cũng không nói chen vào, hoàn toàn khác với dáng vẻ sôi nổi trước đây. Kỷ Hi Nguyệt nghĩ thầm trong bụng, chắc bởi vì bị Trần Thanh mắng té tát nên cảm thấy bản thân không có đủ tư cách để nói chuyện với những người phóng viên này nữa.
“Anh Béo, tôi mang cho anh cà phê này.” Buổi sáng Kỷ Hi Nguyệt đã đặc biệt đi mua nó.
Anh Béo ngạc nhiên cười nói: “Cảm ơn cô nhé, Vương Nguyệt.”
“Anh Béo, sếp đã nói với anh chưa?” Kỷ Hi Nguyệt cười hỏi.
Anh Béo ngơ ngác hỏi lại: “Sếp nói với tôi?”
“Phải. Sếp đã đồng ý để anh gia nhập vào nhóm của tôi rồi. Sau này tôi, anh, Liễu Đông, ba người chúng ta sẽ là một nhóm, nên những việc khác anh có thể không cần quan tâm nữa.” Kỷ Hi Nguyệt nói khá lớn tiếng, vì vậy mọi người đều nghe thấy.
“Cái gì!” Trần Thanh đột nhiên nhảy dựng lên, “Vương Nguyệt, cô có ý gì đây. Anh Béo về nhóm của cô vậy người phụ việc của tôi đâu!”
“Anh Trần, dù sao anh cũng rãnh rỗi mà. Tự mình làm đi.” Kỷ Hi Nguyệt mỉa mai nói.
Anh Béo lộ vẻ sững sốt, những người khác cũng kinh ngạc không kém. Cô Vương Nguyệt này thực sự không phải tầm thường. Một thực tập sinh mới đến có ba tháng mà lại có cộng sự, bây giờ còn được phân thêm người phụ việc, sự đối đãi này khiến nhóm nhân viên cũ như bọn họ phải đỏ mắt ghen tị.
Trần Thanh tức đến phát run, rất muốn sang chỗ sếp phân rõ trái phải, nhưng nghĩ đến thành tích của bản thân và sự giáo huấn của sếp trước đây, anh ta không dám chuốc thêm phiền phức nữa. Song trong lòng lại rất hận Kỷ Hi Nguyệt, hận đến ngứa răng ngứa lợi.
Chỉ có điều người phụ nữ này ba tháng trước đâu có hung hăng càn quấy, sao đột nhiên lại vênh váo như vậy? Làm như có quỷ nhập vào người. Lẽ nào sau lưng cô ta có hậu thuẫn?
Trần Thanh cảm thấy Vương Nguyệt chắc chắn có vấn đề, trong mắt anh ta đều là lửa hận, nghĩ thầm trong bụng nhất định phải tìm ra nguyên nhân.
Bố Kỷ đặt một phòng bao nhỏ có view nhìn ra mặt hồ Yên Hoa để chuẩn bị uống trà với cô con gái gần một tháng chưa gặp mặt, trò chuyện về cuộc sống thường nhật, hưởng thụ chút vui vẻ tình cảm cha con.
Kỷ Hi Nguyệt đến phòng bao nhỏ, thấy Kỷ Thượng Hải đang ngồi đó thì chạy đến, từ phía sau ôm choàng lấy cổ ông, nũng nịu nói: “Bố ơi, con nhớ bố lắm.”
“Haha, dẻo miệng nhỉ. Nhớ bố để không phải đến tập đoàn làm việc chứ gì?” Bố Kỷ híp mắt cười hạnh phúc, trên gương mặt năm mươi tuổi đã bắt đầu có dấu vết thăng trầm của năm tháng.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức bĩu môi làu bàu: “Bố, bố lại nữa rồi đấy. Con thích công việc phóng viên này mà, bằng không năm đó con cũng sẽ không tranh cãi ầm ĩ với bố để thi vào khoa báo chí.”
Kỷ Hi Nguyệt buông bố ra, sang ngồi ở vị trí đối diện.
Bố Kỷ ngắm nhìn cô con gái vừa đáng yêu vừa xinh đẹp thanh tú này, trong lòng bỗng cảm thấy rất thoả mãn, ông nói: “Được rồi được rồi. Không ép buộc con nữa. Con cũng đã trưởng thành, tự biết mình nên làm những gì. Mọi việc đều phải cẩn thận, nghề phóng viên dù sao cũng là một nghề nguy hiểm.”
“Bố, bố yên tâm. Con sẽ chú ý an toàn. À đúng rồi, việc của Tần Hạo vẫn chưa có tiến triển gì ạ?” Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng chuyển đề tài.
“Con xem con đi, bố đã kêu đừng điều tra chuyện này nữa. Việc riêng của tập đoàn chúng ta mà lẽ nào con còn muốn moi móc tin tức sao?” Bố Kỷ không vui nói.
“Làm gì có, chẳng phải con sợ bố bị lừa sao?” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng giúp bố châm thêm trà, sau đó gọi nhiều món ăn vặt mà cô yêu thích.
“Con đừng nghĩ ngợi lung tung. Tôn Mai quả thực là đã ra nước ngoài, bố đã liên lạc với người trong nhà để xác nhận rồi. Báo cáo tài chính đó khả năng là có chút vấn đề, nhưng hiện tại túi xách của Trương Cầm đã bị mất, bên phía Tôn Mai lại không liên lạc được, cho nên chỉ có thể từ từ điều tra hạch toán lại. Bố đã kêu chú Hai con trong vòng một tháng tính toán lại chi tiết báo cáo tài chính rồi mang sang cho bố.”
“Tôn Mai không liên lạc được?” Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, “ Sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?”
“Tiểu Nguyệt, con đang nghĩ cái gì trong đầu vậy. Bây giờ xã hội pháp trị*, con đừng có đa nghi như Tào Tháo nữa.” Bố Kỷ nhìn cô con gái của mình mà không biết phải làm sao.
(Xã hôi pháp trị: chủ trương lấy luật pháp làm dụng cụ trị quốc. Nguồn: Google.)
“Bố, có một số người khi đã mất trí thì không còn bận tâm đến những điều đó nữa đâu. Con cho bố nghe cái này.”
Cô phát đoạn đối thoại mà trưa hôm qua đã lén ghi âm lại của Tần Hạo và người đàn ông đó cho bố nghe.
Bố Kỷ rất kinh ngạc, nhưng nghe thấy giọng nói từ bên trong truyền ra ông càng kinh ngạc hơn: “Đây là giọng nói của Tần Hạo?”
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, sắc mặt của Bố Kỷ trở nên nghiêm trọng, ông lắng tai nghe toàn bộ.
“Bố, Tần Hạo chắc chắn là có vấn đề, hình như đang kêu người làm việc gì đó. Bố nhìn thử xem có biết người đàn ông này không? Con có lén chụp lại đây.” Kỷ Hi Nguyệt lôi tấm hình của người đàn ông gầy còm ra.
Sau khi quan sát, Bố Kỷ lắc đầu nói: “Bố không biết. Nhưng mà Tiểu Nguyệt, bố không cho phép con điều tra những thứ này nữa. Nếu Tần Hạo thực sự là người xấu, con sẽ rất nguy hiểm!”
Khuôn mặt của bố Kỷ đã tái nhợt, ông có thể nhận ra Tần Hạo đang bỏ tiền để thuê người giải quyết công việc, nhưng không biết là có liên quan đến chuyện của Bất động sản Kỷ Tinh không.
Ông cũng nhận ra Tần Hạo không đi con đường bình thường, nên rất có thể đó là việc bất chính.
“Bố, con cũng tình cờ chạm mặt thôi, con sẽ không làm việc ngốc nghếch đâu. Con chỉ muốn nhắc bố, Tần Hạo chắc chắn không phải người tốt, con nghĩ anh ta đã biển thủ không ít tiền của công ty rồi.”
“Bao nhiêu tiền cũng được, con đừng quan tâm đến nó nữa, bố sẽ giải quyết chuyện này. Tiểu Nguyệt, bố chỉ có một cô con gái là con, con một hai muốn làm phóng viên bố cũng đã đồng ý, nhưng nếu con cứ tiếp tục điều tra những chuyện nguy hiểm như vậy thì bố sẽ không để con làm phóng viên nữa!”
Bố Kỷ kinh hồn bạt vía, cô con gái này của ông vậy mà dám ghi âm chụp lén, thế này thì quá nguy hiểm rồi.
Chương 52: Bạn Trai Con Sao Rồi (II)
“Rồi rồi rồi. Sẽ không có lần sau, được chưa ạ? Bố đừng tức giận nữa.” Kỷ Hi Nguyệt thấy mặt mũi bố bắt đầu đen thui, cô biết bố lo cho sự an toàn của cô, trong lòng rất ấm áp, nhưng thực ra cô lại lo cho sự an toàn của bố hơn.
“Hứa với bố, đừng đến gần Tần Hạo nữa.” Bố Kỷ nghiêm khắc nói.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức gật đầu nhận sai. Sắc mặt của bố Kỷ lúc này mới ôn hoà trở lại.
“Bạn trai con thế nào rồi?” Bố Kỷ đổi chủ đề.
“Ủa, bạn trai nào?” Tim Kỷ Hi Nguyệt đập nhanh một nhịp.
“Không phải Triệu Vân Sâm sao?” Bố Kỷ vừa ăn miếng bánh đậu vừa liếc cô.
Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu: “Anh ta sao, chia tay lâu rồi. Lúc trước không phải bố nói anh ta chẳng ra làm sao mà, nên là con bỏ rồi.”
Bố Kỷ thở dài một hơi rồi nói: “Bỏ rồi cũng tốt. Triệu gia quá đồ sộ và thần bí, cho dù tập đoàn Kỷ Hải của chúng ta không đến nỗi nào, nhưng so với Triệu gia thì vẫn còn cách rất xa. Hai đứa các con có thành đôi thì bố cũng rất lo lắng, lo cho con đến nhà họ Triệu phải chịu tủi thân oan ức.”
“Bố, bây giờ là lúc nào rồi, con gái của bố không phải là người chịu đựng oan ức đâu. Bố yên tâm.” Kỷ Hi Nguyệt liền nói. Trong đầu cô nhớ đến tên đại ma vương Triệu Húc Hàn, anh là người duy nhất mà cô sợ.
Nhưng mà đó là chuyện của kiếp trước, kiếp này cô sẽ không ngu ngốc nữa. Cô sẽ đổi cách thức khác làm cho mối quan hệ giữa cô và Triệu Húc Hàn không còn khói lửa chiến tranh.
“Vậy bây giờ có để ý ai khác chưa? Bố thấy cô bạn thân Trần Manh Manh của con đang quen với anh chàng nào đẹp trai lắm.” Bố Kỷ nói.
“Manh Manh?” Kỷ Hy Nguyệt trợn mắt nói, “Bạn trai của cô ấy không phải là Chu Dân đấy chứ?”
“Bố đâu có biết, nhưng nhìn qua thì anh chàng đó cũng rất có điều kiện. Lâu rồi con chưa liên lạc với Manh Manh đúng không?” Bố Kỷ cười nói.
“Vâng ạ. Không phải vì công việc bận quá sao.” Kỷ Hi Nguyệt lè lưỡi, cũng bởi vì trước đây cô theo đuổi Triệu Vân Sâm, mà Manh Manh không thích Triệu Vân Sâm, thành ra cô càng ngày càng ít liên lạc với cô ấy.
Nhưng ở kiếp trước, cô biết khi Trần Manh Manh làm người phụ nữ của Chu Dân, cô ấy đã bị bố nuôi của Chu Dân cưỡng bức, hơn nữa Chu Dân còn thu của bố nuôi anh ta mười vạn tệ, rồi sau đó đem người phụ nữ đơn thuần ngốc nghếch này bán đi.
Trần Manh Manh sau khi tiếp nhận cú sốc này thì gần như không thiết sống nữa, bố mẹ cô ấy phải đưa cô ấy rời khỏi Cảng Thành, cô cũng xem như mất đi người bạn thân này.
Sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt rất khó coi. Cô nhẩm tính thời gian, sau khi cô bị Triệu Húc Hàn chiếm đoạt chưa tới một tháng thì Manh Manh xảy ra chuyện.
Lần này cô tuyệt đối sẽ không để Trần Manh Manh xảy ra chuyện nữa, bởi vì Manh Manh là cô bạn học tốt nhất thời cao trung của cô. Lên đại học tuy không học chung nữa nhưng bọn cô vẫn lui tới với nhau thường xuyên.
Sau đó cô mặt dày theo đuổi Triệu Vân Sâm không buông, mà Trần Manh Manh lại không thích Triệu Vân Sâm. Cô còn tỏ ra ghét bỏ vì cô ấy nói Triệu Vân Sâm là tên ăn chơi trác táng, kêu cô đừng nhớ thương anh ta nữa.
“Tiểu Nguyệt, không thể vì công việc mà bỏ quên bạn bè được. Manh Manh là một cô gái tốt, thời cao trung lúc con bị đau bụng, con bé đã cõng con chạy đến bệnh viện, còn chăm sóc cho con cả một đêm nữa.” Bố Kỷ rất thích khuôn mặt trái xoan của cô bé đó.
“Con biết rồi, để con gửi tin nhắn cho cô ấy. Đúng lúc đang cuối tuần tán gẫu một chút.” Kỷ Hi Nguyệt lấy di động ra.
“Sao thế? Nhìn sắc mặt con không được tốt lắm, có chỗ nào không khoẻ sao?” Bố Kỷ thấy sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt có chút tái nhợt, liền lo lắng hỏi thăm.
“Đâu có, con chỉ cảm thấy mình đúng là khốn nạn. Lúc trước Manh Manh cứ khuyên con rời xa Triệu Vân Sâm mà con không nghe, sau đó còn cắt đứt liên lạc với cô ấy nữa.” Kỷ Hi Nguyệt nhớ đến những chuyện mà Manh Manh gặp phải ở kiếp trước, tim cô chợt đau nhói.
Bố Kỷ cười nói: “Không có gì phải sốt ruột, bạn tốt sẽ không so đo mấy điều nhỏ nhặt, chỉ cần thái độ của con chân thành là được.”
“Dạ.” Kỷ Hi Nguyệt ra sức gật đầu, đôi mắt đỏ hoe.
Kỷ Hi Nguyệt gửi cho Trần Manh Manh một tin nhắn, nội dung là: “Manh Manh, trưa nay có thời gian không, ra ngoài ăn cơm nhé?”
Bên đó nhanh chóng hồi âm: “Tiểu Nguyệt à, mình rãnh, đi đâu ăn cơm đây?”
Kỷ Hi Nguyệt chép miệng, quả nhiên là bạn tốt, không hề trách móc cô nửa lời. Chỉ trách bản thân cô ngày xưa quá kiêu ngạo và ấu trĩ.
“Đến nhà hàng Tây Cổ Đàm ở phố đi bộ nhé. Mình mời cậu món bít tết thượng hạng của Úc giá chín trăm tám mươi tám tệ.” Kỷ Hi Nguyệt nhớ bọn cô ngày trước cứ nhắc đến miết, nhưng lại chưa bao giờ qua đó.
“Cô gái, đây là muốn bù đắp tổn thương cho mình đấy à?” Bên kia gửi qua một mặt cười.
Kỷ Hi Nguyệt đáp lại biểu cảm cười haha, “Là lỗi của tiểu nhân, mong nương nương tha thứ.”
“Được. Bổn cung đồng ý. Mười hai giờ gặp nhau nhé.” Kèm theo icon hôn gió.
“Một lời đã định!” Cô cũng gửi cho cô ấy một icon hôn nóng bỏng.
Chương 53: Giúp Bố Tìm Bạn Đời (I)
Bố Kỷ thấy dáng vẻ hớn hở của Kỷ Hi Nguyệt thì cười nói: “Xem kìa, làm hoà rồi chứ gì?”
“Vâng vâng, cảm ơn bố đã nhắc nhở. Nếu không con đã đánh mất người bạn tốt này rồi.” Kỷ Hi Nguyệt thật sự cảm kích, nếu cô bận rộn mà bỏ lỡ chuyện của Manh Manh, sau này nhất định hối hận không kịp.
“Con đấy, nhớ về thăm nhà nhiều hơn biết chưa?” Bố Kỷ thở dài, trong lòng cũng rất xúc động. Con gái của ông đã lớn rồi, muốn giữ cũng không giữ được: “Trong người có thiếu tiền không? Đừng ki bo với bản thân quá biết chưa?”
“Thiếu tiền thế nào được ạ, thẻ bố cho con rất ít khi sử dụng. Bố yên tâm, sau này con sẽ thường xuyên về nhà thăm bố. Nhưng mà bố này, bố sống một mình cũng lâu lắm rồi, con không ngại việc bố giúp con tìm mẹ kế đâu.”
Kỷ Hi Nguyệt nhớ kiếp trước vào tầm một năm sau, khi bố quen người phụ nữ Đường Tuyết Mai đó đã dẫn đến vô số những thảm kịch.
Chi bằng kêu bố cô bắt đầu tìm hiểu lựa chọn mẹ kế từ bây giờ.
Bố Kỷ có chút ngại ngùng: “Nói nhảm cái gì đấy. Bố bận bù đầu bù cổ, làm gì có dư dả thời gian.”
“Bố, mẹ mất cũng được mười một năm rồi. Bố cứ lủi thủi một mình, không có ai bên cạnh chăm sóc. Hay là bố tìm một người bạn già đi, con thật sự không ngại đâu. Nếu gặp được người tốt, bố nhất định phải năm chắc đấy.” Kỷ Hi Nguyệt đau lòng cho bố.
Năm cô mười tuổi, mẹ cô đến Ý để hỗ trợ cô bạn thân học chung trường Luật một vụ án khám nghiệm tử thi, nhưng không may trên đường trở về lại xảy ra một vụ tai nạn máy bay, và rồi cách biệt âm dương từ đó.
Bố Kỷ vẫn luôn vừa làm cha, vừa làm mẹ, nuôi nấng cô nên người. Cũng có lẽ vì quá nuông chiều cô, nên cô mới trở thành một Kỷ Hi Nguyệt với tính khí tồi tệ, kiêu ngạo vô lý.
Nếu không có lần tái sinh này, Kỷ Hi Nguyệt sẽ không bao giờ trưởng thành, không bao giờ biết ơn sự bao dung và tình yêu thương mà những người xung quanh đã quan tâm đến cô.
Mắt bố Kỷ đỏ hoe, ông vui mừng nói: “Bố biết rồi, nhưng chỉ cần sau này con tìm được một người đang ông tốt là bố đã vừa lòng thoả dạ.”
“Bố, con sẽ tìm một người đàn ông tốt, bố cũng phải tìm một người phụ nữ tốt. Đến lúc đó chúng ta có thể vui vẻ quây quần bên nhau như một gia đình. Con nghĩ mẹ linh thiêng ở trên trời cũng hy vọng nhìn thấy bố con mình sống hạnh phúc.” Kỷ Hi Nguyệt kéo tay bố.
Bố Kỷ suýt chút nữa bật khóc, không dám tin cô con gái của mình mới một tháng không gặp mà đã thay đổi nhiều như vậy, ông trời thật sự đã mở mắt, con ông đã trưởng thành rồi.
Trong đầu Kỷ Hi Nguyệt bỗng nhiên nghĩ đến một người, sau đó bật cười vui vẻ lấy di động ra gửi tin nhắn cho Triệu Húc Hàn.
“Anh Hàn, anh quen biết nhiều người như vậy, có thể nào giới thiệu giúp bố tôi một người bạn gái không, nhân phẩm phải tốt một chút, ví dụ như thím Lý chẳng hạn.” Kỷ Hi Nguyệt gửi kèm một mặt cười.
Triệu Húc Hàn đang ngồi trên xe thì đọc được tin nhắn này, lông mày khẽ nhướng lên.
“Có.” Anh trả lời một chữ duy nhất.
“Vậy thì tốt quá. Bao giờ anh giúp bố tôi giới thiệu?” Kỷ Hi Nguyệt cao hứng hỏi, cô cảm thấy ánh mắt nhìn người của tên đại ma vương Triệu Húc Hàn này chắc chắc là rất chuẩn, người phụ nữ mà anh giới thiệu nhất định sẽ không tệ.
“Về nhà rồi nói.” Triệu Húc Hàn hồi âm.
“Được, tối về nhà nói sau.” Cô còn gửi thêm icon hôn gió.
Triệu Húc Hàn nhìn điện thoại hồi lâu, khoé miệng hết nhếch lên rồi lại rũ xuống.
“Vô Cốt.” Anh đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng mở miệng.
“Cậu chủ?” Vô Cốt đang ngồi ở phía trước lập tức trả lời.
“Lập cho tôi một danh sách những người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi, chưa kết hôn hoặc đã ly hôn, phẩm hạnh đoan chính, thuộc tầng lớp thượng lưu của Cảng Thành.” Triệu Húc Hàn nghiêm túc ra lệnh.
Chương 54: Giúp Bố Tìm Bạn Đời (II)
Vô Cốt choáng váng hỏi lại: “Cậu chủ, anh cần danh sách này làm gì thế?”
“Đương nhiên là có việc cần.” Triệu Húc Hàn lạnh lùng nhìn cô ta, “Làm nhanh đi, sắp xếp cho xong trước sáu giờ chiều nay. Người nào tốt thì ưu tiên lên trên.”
“Vâng, cậu chủ.” Vô Cốt rất nghi ngờ, nhưng không dám hỏi nhiều.
Bởi vì cô ta nhận ra giọng điệu của cậu chủ có chút thiếu kiên nhẫn, nên chỉ còn cách nhấc máy gọi cho mạng lưới tin tức của Triệu Gia truyền lại mệnh lệnh.
Bên đây, bố Kỷ thấy Kỷ Hi Nguyệt mặt mày hớn hở thì vội vàng hỏi thăm: “Nhắn tin cho ai đấy? Cười ngọt ngào như vậy mà còn nói chưa có bạn trai mới?”
“Ây da, bố, không phải bạn trai đâu, chỉ là bạn bình thường thôi. Bố này, hôm sau con đưa bố tới xem mắt nhé.” Kỷ Hi Nguyệt có thể yên tâm về chuyện này rồi.
“Tào lao. Con lo cho cái thân con trước đi, bố già rồi, con đừng lộn xộn nữa.” Bố Kỷ thực sự dở khóc dở cười.
Kỷ Hi Nguyệt dở trò làm nũng đáng yêu, cuối cùng bố Kỷ cũng ngại ngùng đồng ý đi gặp gỡ và thử hẹn hò với người phụ nữ mà cô giới thiệu, khiến cho Kỷ Hi Nguyệt nở cười thoả mãn.
Buổi trưa, trời có chút oi bức. Tâm trạng của Kỷ Hi Nguyệt rất thoải mái, cô mang ba lô, đeo kính râm thong thả bước tới phố đi bộ, chuẩn bị ăn trưa với Trần Manh Manh.
Còn chưa tới nhà hàng Tây thì đã nhìn thấy một bóng người rất quen thuộc. Cô lập tức lén lút trốn đi. Bởi vì cô nhìn thấy Cố Cửu đang đeo kính râm, anh ấy là bạn tốt kiêm luôn chức bác sỹ gia đình của Triệu Húc Hàn .
Kỷ Hi Nguyệt không muốn bị người đàn ông này nhận ra nên đã trốn đi. Cô thấy Cố Cửu đang ôm một cô gái trẻ tuổi, vóc dáng thon gầy, đeo kính râm, ăn mặc diêm dúa bước vào trung tâm thương mại. Cô không khỏi nhếch miệng. Xem ra người đàn ông nho nhã này cũng là một anh chàng playboy.
Với bản năng của một phóng viên, cô đã chụp ảnh lại, sau đó gửi khoe với Triệu Húc Hàn.
“Anh Hàn, xem bạn tốt của anh nè, playboy đấy nhé. Người phụ nữ kia sao nhìn có chút quen mắt nhỉ.” Kỷ Hi Nguyệt giống như đang ngồi lê đôi mách* với Triệu Húc Hàn.
(Ngồi lê đôi mách: ngồi lê la từ chỗ này qua chỗ khác để nghe ngóng chuyện người này kể cho người khác nghe, thường là nhũng chuyện riêng tư vặt vãnh. Nguồn: Google.)
“Dương Tinh Tinh, siêu mẫu quốc tế.” Triệu Húc Hàn hồi âm.
“Ôi mẹ ơi, đây chẳng phải là tin tức giải trí sao?” Khứu giác nhạy cảm của một phóng viên trong Kỷ Hi Nguyệt lại trỗi dậy.
“Không được phép đưa tin.” Triệu Húc Hàn nhanh chóng trả lời, sau đó anh lập tức gọi cho Cố Cửu.
Cố Cửu đang bước vào một cửa hàng bách hoá thì nghe thấy tiếng điện thoại, anh ấy vừa nhìn qua màn hình, khuôn mặt tuấn tú liền có chút căng thẳng. Buông Dương Tinh Tinh ra rồi anh ấy vội nói: “Baby, anh nhận điện thoại đã nhé.” Sau đó bước ra xa mấy bước.
“Hàn thiếu, nhớ tôi rồi sao?” Giọng điệu của Cố Cửu rất ti tiện.
“Nếu không muốn ông cụ đánh gãy cái chân của anh, thì đừng ở đó mà ôm ôm ấp ấp Dương Tinh Tinh nữa.” Giọng của Triệu Húc Hàn âm u lạnh lẽo.
Mặt Cố Cửu tái nhợt: “Chiết tiệt. Sao cậu biết?” Nói xong vội vàng đưa mắt quan sát xung quanh một lượt.
Triệu Húc Hàn cúp máy, gửi tấm hình mà Kỷ Hi Nguyệt chụp qua cho anh ấy xem.
Sắc mặt Cố Cửu rất khó coi. Đúng là xui xẻo, khó khăn lắm mới lẻn ra ngoài hẹn hò với người đẹp, thế mà cũng bị túm được, hy vọng ông cụ bên kia không nhìn thấy.
“Cảm ơn người anh em.” Cố Cửu gửi cho Triệu Húc Hàn một tin nhắn.
Triệu Húc Hàn lúc này cũng nhận được tin nhắn của Kỷ Hi Nguyệt.
“Tại sao không được, Dương Tinh Tinh là siêu mẫu quốc tế vô cùng nổi tiếng đấy nhé. Anh lo lắng cho Cố Cửu à? Playboy thì không phải nên nhận lấy một bài học sao?” Kỷ Hi Nguyệt gửi kèm một biểu cảm chép miệng.
Triệu Húc Hàn nheo mắt lại, nhanh chóng gõ xuống một một dòng chữ: “Báo mà đưa tin, Cố Cửu sẽ chết.”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy dòng chữ đằng đằng sát khí này thì sống lưng bất chợt lạnh lẽo.
Chương 55: Cuộc Trò Chuyện Của Hai Cô Bạn Thân (I)
“Được rồi.” Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể chịu thua, trong lòng bứt rứt khó chịu nhưng không dám phát tiết ra ngoài. Những thứ có liên quan đến Triệu Húc Hàn, trước khi làm cô phải suy đi nghĩ lại ba lần.
Lỡ vô tình đắc tội với tên đại ma vương này thì hậu quả phải tự mình gánh chịu.
Kỷ Hi Nguyệt đến nhà hàng Tây Cổ Đàm thì nhìn thấy Trần Manh Manh diện một bộ váy trắng đang đứng trước cửa chờ cô.
“Manh Manh!” Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ chạy đến.
“Tiểu Nguyệt.” Hai người phụ nữ phấn khích ôm chầm lấy nhau.
“Manh Manh, thật sự xin lỗi cậu. Cậu nói đúng lắm, Triệu Vân Sâm không phải là người tốt. Mình và anh ta đã cắt đứt quan hệ rồi.”Kỷ Hi Nguyệt nhận lỗi trước.
“Được rồi, được rồi. Mình có trách cậu gì đâu, chẳng phải nói tình yêu là mù quáng sao, cậu có thể tự mình nhìn rõ là tốt rồi. Không có thiệt hại gì đấy chứ?” Trần Manh Manh có khuôn mặt trái xoan đầy đặn, ngũ quan hài hòa tinh tế, da dẻ cũng khỏe khoắn hồng hào, nhìn qua cứ như búp bê.
“Suýt chút nữa thôi, cũng may là không có gì xảy ra.” Kỷ Hi Nguyệt cười xòa, cô thì chỉ có chịu thiệt hại của Triệu Húc Hàn thôi.
Đẳng cấp và quy cách của nhà hàng Tây này cao hơn hẳn so với nhà hàng cao cấp mà cô và Cố Du Du đi trước đó. Trước cửa ra vào có bánh xe nước phong thủy, hồ cá koi, bên trong thì được trang trí độc đáo hơn, trên mỗi bàn ăn đều có hoa tulip tươi, tạo cho người khác cảm giác vui vẻ thoải mái khi ngắm nhìn.
“Wow, ở đây thật cao cấp. Tiểu Nguyệt, cậu có chắc là muốn tiêu pha không?” Trần Manh Manh kéo Kỷ Hi Nguyệt lại cười hỏi.
“Đây có tính là gì đâu chứ. Nương nương nhà chúng ta muốn ăn gì cũng được hết. Vào thôi.” Kỷ Hi Nguyệt trông cứ như một vị thổ hào*.
(Thổ hào 土豪:là thuật ngữ cũng như ngôn ngữ mạng tiếng Trung, để chỉ những người giàu có. Theo cách dùng hiện đại thì thuật ngữ này trở thành một từ lóng thông dụng để chỉ giới nhà giàu mới nổi, theo nghĩa tiêu cực thì có thể hiểu là ‘người giàu mới nổi nhưng chưa văn minh’, ‘đồng bóng lòe loẹt’ hay ‘ngông cuồng ngạo nghễ’. Nguồn: Google.)
Phục vụ thấy hai người đẹp đi đến liền lịch sự kéo ghế.
Hai người gọi món trước, sau đó bắt đầu trò chuyện. Kỷ Hi Nguyệt lúc này mới hỏi dò: “Manh Manh, nhìn mặt cậu xuân tình phơi phới như vậy chắc có bạn trai rồi phải không?”
Trần Manh Manh không vui nói: “Cái gì mà xuân tình phơi phới. Tớ đã hai mươi mốt tuổi rồi đấy, có bạn trai cũng là chuyện bình thường. Bản thân cậu cũng đã tương tư Triệu Vân Sâm năm năm, lẽ nào còn không cho phép tớ có mối tình đầu.”
“Haha, có thể nào đừng nhắc đến tên đàn ông thối tha đó được không? Chẳng phải mình bị mù mắt sao.” Kỷ Hi Nguyệt hoàn toàn không tức giận: “Anh ta tên gì vậy? Nhân phẩm thế nào? Người nhà cậu có biết không?”
“Cậu điều tra hộ khẩu đấy à.” Trần Manh Manh tuy nói vậy nhưng khuôn mặt lại đỏ ửng, điều này cho thấy cô ấy rất hài lòng với người bạn trai này.
“Mình đây không phải là bạn tốt đang giúp cậu kiểm định sao.” Kỷ Hi Nguyệt chột dạ nói.
“Ánh mắt của mình chắc chắn tốt hơn cậu.” Trần Manh Manh ghẹo cô, sau đó liền nói: “Anh ấy tên là Chu Dân, hai mươi ba tuổi, đang làm việc kế bên công ty của tớ.”
Tim Kỷ Hi Nguyệt nhói lên một cái. Quả nhiên là Chu Dân. Mặc dù lịch sử vì cô tái sinh mà thay đổi đi không ít, nhưng có một số chuyện vẫn xảy ra như cũ.
“Manh Manh, bây giờ cậu đang làm gì vậy?” Kỷ Hi Nguyệt áy náy, ngay cả công việc của cô bạn thân nhất cô cũng không biết.
Trần Manh Manh cười cười nói: “Mình đang làm việc trong đoàn phim của đài truyền hình Hương Thành.”
“Sao!” Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc, cô thật sự không ngờ công việc của Trần Manh Manh lại cùng ngành với cô.
“Gần đây chẳng phải bọn mình đang chuẩn bị quay một bộ phim truyền hình tên là ‘Công chúa, khiêm tốn rồi’ sao, mình là một trong những nhân viên quản lý đoàn phim, nhưng cũng chỉ là thực tập sinh thôi. Nhưng mình rất thích công việc này, nếu sau này có cơ hội, rất có thể sẽ được đóng vai phụ.”
Mặt của Trần Manh Manh đầy khao khát, Kỷ Hi Nguyệt nhớ rằng Trần Manh Manh có một ước mơ muốn trở thành minh tinh, nhưng lúc đó cô luôn giễu cợt cô ấy là có một khuôn mặt quá tròn, không đóng được nhân vật chính. Chẳng ngờ rằng cô ấy vẫn chưa buông bỏ giấc mơ này.
“Tiểu Nguyệt, cậu nhìn xem bây giờ mình ốm chút nào chưa. Trời sinh mình mặt tròn, đúng là thật sự đáng ghét. Nhưng không đóng được nhân vật chính thì cũng có cơ hội làm nhân vật phụ gì đó đúng không?” Trong ánh mắt Trần Manh Manh đều là những ngôi sao lấp lánh.
“Có thể, tất nhiên là có thể. Sau này nương nương nhà chúng ta nhất định sẽ làm nhân vật chính!” Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt rất chua xót. Kiếp trước Trần Manh Manh quá thê thảm, lần này cô nhất định sẽ không để cho cô ấy bị ức hiếp, còn phải giúp cô ấy đạt được ước vọng.
“Thật sao? Haha! Này, nói về cậu đi, cậu đang làm gì vậy? Đi thực tập ở đâu? Có bạn trai mới chưa? Cậu xinh đẹp như vậy chắc chắn là có bạn trai mới rồi đúng không?” Trần Manh Manh hỏi ngược lại.
Chương 56: Cuộc Trò Chuyện Của Hai Cô Bạn Thân (II)
“Haha, bây giờ mình đang làm phóng viên, nhưng ở đài truyền hình Cảng Long.” Kỷ Hi Nguyệt cười xòa.
“Đài Truyền hình Cảng Long? Chết tiệt, nói như vậy chúng ta bây giờ là đối thủ sao.” Mặt của Trần Manh Manh cũng kinh ngạc không kém.
“Đối thủ cái gì chứ. Cậu là bạn thân của mình. Hơn nữa mình làm phóng viên, cậu làm minh tinh. Căn bản có liên quan gì đến nhau đâu?” Kỷ Hi Nguyệt trợn mắt nhìn cô.
“Cái gì mà không liên quan? Lỡ ngày nào đó mình may mắn thực sự trở thành một ngôi sao lớn, cậu không được tiết lộ tin tức tiêu cực của mình đấy.” Trần Manh Manh cười rộ lên.
“Vậy thì đợi tới lúc cậu nổi tiếng đi, toàn bộ bài báo của mình sẽ viết về tin tốt của cậu, ok?” Hai người con gái bỗng nhiên nhìn nhau cười lớn.
Sau khi hai người ăn uống no nê xong, Kỷ Hi Nguyệt như nhớ đến điều gì đó, cô nói: “Manh Manh, mình muốn nói với cậu một chuyện.”
“Cậu nói đi. Giữa hai người chúng ta còn có gì mà không thể nói. Bổn cung ban lệnh cho ngươi cứ thành thành khai báo!” Trần Manh Manh cười nói với Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu nói: “Manh Manh, ở Cảng Long mình lấy tên là Vương Nguyệt, bởi vì không muốn để người khác biết thân phận thực sự của mình, nên ngày thường hay hóa trang thành tóc ngắn đeo kính cận. Cậu đừng vạch trần mình đấy nhé.”
Trần Manh Manh đột nhiên cười lớn: “Cái này mình hiểu. Giống như thời cao trung, rõ ràng cậu đẹp như tiên nữ, nhưng vẫn tìm cách làm bản thân trở nên bình thường. Mình hiểu mà, đây là nổi khổ của người đẹp, cậu sợ người ta nghĩ rằng cậu dựa sắc đẹp chứ không phải bản lĩnh thực sự đúng không?”
“Đúng đúng đúng. Người hiểu mình chỉ có Manh Manh thôi.” Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ nói: “Phải rồi, định hôm nào mang bạn trai ra mắt mình đây?”
“Không được.” Trần Manh Manh lập tức lắc đầu.
“Vì sao? Vẫn còn giấu giấu giếm giếm sao?” Kỷ Hi Nguyệt khó hiểu hỏi.
“Ây da, không phải vậy. Châu Dân nói trước khi bọn mình xác lập mối quan hệ, tốt nhất là không nên để cho người ngoài biết.” Trần Manh Manh vẻ mặt có chút phiền muộn.
“Không phải đã hẹn hò rồi sao? Sao lại như vậy được. Manh Manh, người này hình như không đáng tin cậy lắm đâu. Cậu phải nhìn cho rõ nhé, đừng để mù quáng giống như mình.” Kỷ Hi Nguyệt thừa cơ nhắc khéo cô ấy.
Trần Manh Manh gật đầu, nói: “Mình biết, có điều bọn mình mới quen nhau được hai tháng nên mình cũng không gấp gáp.”
“Vậy thì cậu đừng phạm sai lầm trước khi hiểu hết về anh ta đấy. Dạo này đang có rất nhiều tra nam*.”
(Tra nam: từ Hán Việt, dùng để chỉ những tên đàn ông có nhân cách xấu xa, ác độc cạn bã và thường xuyên đùa giỡn, lừa gạt tình cảm của chị em phụ nữ. nguồn: Google.)
“Mình biết mà. Được rồi được rồi. Lúc nào ổn định rồi mình sẽ đưa anh ấy đến gặp cậu đầu tiên, được chưa?” Trần Manh Manh lắc nhẹ cánh tay cô và nói.
“Vậy thì cậu nhớ giữ liên lạc với mình. Khi nào cậu muốn ra ngoài đi chơi riêng với anh ta thì nhớ nói cho mình biết đấy.”
“Ây da, sao cậu giống với mẹ mình thế không biết, mình đâu phải là con gái bé bỏng của cậu.” Trần Manh Manh cười khổ.
Kỷ Hi Nguyêt không thể kể ra những chuyện ở kiếp trước để cảnh báo cho cô ấy, trong lòng cô lo lắng không yên. Nhưng Trần Manh Manh bị Châu Dân hãm hại ngày nào cô thật sự không nhớ rõ, chỉ biết là một ngày trong tháng này.
Bây giờ ngoại trừ nhắc nhở ra thì thực sự không biết làm sao để giúp cô ấy.
Giống như lúc trước Manh Manh từng nói, tình yêu là mù quáng. Trước khi chưa nhìn thấy được bộ mặt thật, cho dù cô nói Châu Dân là người xấu, cô ấy cũng sẽ không tin, thậm chí có khả năng là tình bạn giữa hai người sẽ bị đoạn tuyệt. Kỷ Hi Nguyệt rất rối bời, nhưng tạm thời vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết nào cho tốt.
Hai cô gái ăn cơm, dạo phố, rồi uống trà các thứ đến tận năm giờ mới chia tay. Bạn thân làm hòa, tình bạn ngày càng thắm thiết.
Kỷ Hi Nguyệt vẫn liên tục nhắc nhở Trần Manh Manh đừng ra ngoài một mình với Châu Dân, cho dù phải ra ngoài thì cũng nhớ nói cho cô biết.
Nhưng cho dù là như vậy, Kỷ Hi Nguyệt vẫn rất lo lắng.
Chương 57: Đóng Phim Cổ Trang Sao
Mặt trời lặn về hướng Tây, ánh tà dương từ từ rải khắp Cảng Thành, trông tổng thể như một bức tranh cuộn tròn mỹ lệ.
Kỷ Hi Nguyệt về đến khu dân cư Phong Nhã trong tâm trạng bồn chồn bứt rứt, lo lắng không dứt về Trần Manh Manh.
Vào nhà mới phát hiện Triệu Húc Hàn vẫn chưa về.
“Kỷ tiểu thư, cậu chủ nói sẽ về muộn một tiếng. Nếu cô đói thì dùng bữa trước nhé.” Thím Lý cười nói với Kỷ Hi Nguyệt.
“Thím Lý, không cần đâu. Cháu đợi anh ấy về rồi ăn chung luôn. Giờ cháu đi tắm rửa trước đã.”
Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong Kỷ Hi Nguyệt lên sân thượng. Ngắm nhìn mấy chậu phong lan đang nở rộ, đám mây đen đang bị đè nén trong lòng cô cũng từ từ tan biến.
Trong phòng tập thể dục có rất nhiều dụng cụ, toàn cảnh trên sân thượng giống như một câu lạ bộ thu nhỏ, cái tên đại ma vương này đúng là biết hưởng thụ.
“Kỷ tiểu thư, cậu chủ về rồi.” Giọng nói của thím Lý vang lên từ cửa ban công.
“À, vâng.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức xuống lầu.
Cô thấy Triệu Húc Hàn đã đổi sang quần áo ở nhà, đang ngồi trên chiếc sô pha lớn trong phòng khách, trên bàn trà nhỏ trước mặt anh đặt một xấp giấy tờ dày cộp.
Tiêu Ân cũng đang ở đây. Anh ta thấy Kỷ Hi Nguyệt xuống nhà thì lập tức mỉm cười: “Chào Kỷ tiểu thư.”
Chào xong rồi anh ta bước tới trước mặt Triệu Húc Hàn, nói: “Cậu chủ, đây là những tư liệu mà đối phương phản hồi sớm nhất có thể trong tối nay.”
“Ừ.” Triệu Húc Hàn cũng liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt, sau đó gật đầu với Tiêu Ân, “Vô Cốt vẫn chưa về sao?”
Tiêu Ân giật mình nói: “Vô Cốt nói mẫu người người phụ nữ phù hợp với điều kiện của cậu chủ đưa ra rất nhiều, cho nên cần phải sàng lọc lại cẩn thận, chắc phải mất tầm nửa tiếng nữa.”
Kỷ Hi Nguyệt cười cười đi tới nói: “Anh Hàn, anh đang bận việc sao?”
“Ừm, tầm nửa tiếng nữa ăn cơm có được không?” Triệu Húc Hàn liếc Tiêu Ân một cái rồi nói với Kỷ Hi Nguyệt.
Tiêu Ân cảm thấy ánh mắt này của cậu chủ vừa sắc bén vừa phức tạp. Anh ta nhất thời hiểu ra.
Anh ta biết, chỉ cần những việc có liên quan đến Kỷ Hi Nguyệt thì cậu chủ nhất định sẽ rất nghiêm khắc và coi trọng, một khi đã làm hỏng việc, những ngày sáng sau này của mọi người sẽ rất cơ cực lầm than.
“Được được. Không thành vấn đề. Anh làm việc trước đi, tôi đi xem thím Lý.” Kỷ Hi Nguyệt sợ quấy rầy anh làm việc, cô cười híp mắt nói rồi bỏ đi.
Chẳng mấy chốc giọng nói của thím Lý đã vang lên: “Kỷ tiểu thư, nhà bếp bẩn lắm. Mấy việc này để tôi làm cho, cô ra ngoài uống nước trái cây xem điện thoại đi.”
“…” Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể cầm ly nước trái cây ra bàn ăn ngồi xem di động.
Thỉnh thoảng cô khẽ đưa mắt liếc nhìn Triệu Húc Hàn, dáng vẻ lạnh lùng của anh khi nhìn nghiêng đẹp như một bức tượng điêu khắc. Cô lén lút dùng điện thoại chụp lại vài bức ảnh.
Không lâu sau đó, tiếng gõ cửa vang lên. Tiêu Ân vội càng đến mở cửa. Người bước vào là Vô Cốt, trên trán cô ta đang lấm tấm mồ hồi.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy Vô Cốt không được tốt cho lắm.
Vô Cốt vào nhà nhưng không nhìn đến Kỷ Hi Nguyệt. Cô ta đặt một xấp tài liệu trước mặt Triệu Húc Hàn rồi nói: “Cậu chủ, những người có điều kiện và nhân phẩm tốt đã được liệt kê hết ở trong này.”
Triệu Húc Hàn chậm rãi đứng lên. Không nói bất cứ lời nào chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vô Cốt.
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy bầu không khí rất kỳ lạ, nhưng lạ ở chỗ nào thì cô không biết.
“Cậu chủ, Vô Cốt làm việc chậm trễ, bị muộn nửa tiếng đồng hồ, xin cậu chủ trách phạt.” Vô Cốt lập tức khụy một chân quỳ xuống trước mặt Triệu Húc Hàn.
Tiêu Ân cũng lập tức lao đến quỳ một gối xuống, nói: “Cậu chủ, Vô Cốt thực sự đã rất nổ lực làm việc, không hề lơ lỏng, chỉ là số lượng thông tin quá lớn làm tiêu tốn thêm một chút thời gian. Mong cậu chủ thông cảm.”
Kỷ Hi Nguyệt trợn mắt há miệng, con ngươi muốn rớt cả ra ngoài. Ủa, đây là đang đóng phim cổ trang sao?
Thời đại này rồi mà còn kiểu giao tiếp xã hội như vậy?
Chương 58: Quy Tắc Của Triệu Gia
Trước đây Kỷ Hi Nguyệt nghe mấy người nhóm Tiêu Ân gọi cậu chủ Triệu Húc Hàn là cô đã thấy kỳ lạ. Bây giờ mới phát hiện ra có quá nhiều thứ mà cô chưa biết.
Tập đoàn Đế Vương Triệu Thị như một cá thể riêng biệt, không giống với các nhà quyền thế bình thường như tập đoàn Kỷ Hải, có lẽ là do có mối liên quan đến lịch sử tồn tại trên hai trăm năm của họ.
Những tập tục này rõ ràng đều là phép tắc lâu đời của Triệu gia, và luôn được lưu truyền cho đến sau này.
“Vô Cốt bằng lòng chịu phạt.” Khuôn mặt lạnh lùng quyến rũ của Vô Cốt không tỏ ra bất cứ biểu cảm gì, giống như một người máy đang hoạt động.
“Về tự mình nhận phạt đi.” Triệu Húc Hàn lạnh nhạt nói xong thì quay người bước tới bàn ăn, “Thím Lý, dọn cơm.”
“Vâng, cậu chủ.” Thím Lý bình tĩnh đáp lại mà không hề có sự hoang mang hay thất thố nào, giống như mọi chuyện đã rất quen thuộc. Kỷ Hi Nguyệt nhất thời cảm thấy mình như người ngoài vậy.
Vô Cốt quay người bước ra cửa chính. Tiêu Ân muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng chỉ xoay đầu nói một câu: “Cậu chủ, Kỷ tiểu thư, chúng tôi về đây.”
“Oh, đi thong thả nhé.” Kỷ Hi Nguyệt biết Triệu Húc Hàn sẽ không trả lời nên vội vàng mỉm cười vẫy tay chào.
Cô ngồi xuống, quan sát khuôn mặt nghiêm nghị của Triệu Húc Hàn rồi nói: “Anh Hàn, hình phạt của Vô Cốt là gì vậy?”
Triệu Húc Hàn liếc cô: “Em không cần phải biết. Đây là quy tắc của Triệu gia.”
“Oh.” Kỷ Hi Nguyệt chép miệng, “Xem ra rất nghiêm khắc nhỉ. Sau này lỡ như tôi không cẩn thận làm sai việc gì cũng phải chịu phạt như vậy sao?”
Ấn đường của Triệu Húc vô ý nhíu lại, anh lập tức đáp: “Không đâu. Toàn bộ tài liệu về những người phụ nữ em muốn tôi giới thiệu cho bố em đang đặt bên đó. Lát nữa ăn cơm xong em thử chọn lọc xem thế nào.”
“Ủa! Nhanh vậy sao!” Kỷ Hi Nguyệt hết sức kinh ngạc.
Triệu Húc Hàn nhướng mày nhìn cô, trong ánh mắt không khỏi có chút hoài nghi.
“Anh Hàn, anh lợi hại thật đấy. Cám ơn anh nhé. Thực ra tôi chỉ sợ bố tôi ở một mình cô đơn thôi. Anh cũng biết tôi không thường xuyên về nhà được, nên muốn giúp bố tôi tìm một người để bầu bạn.”
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng giải thích, trong lòng muốn tự vả cho mình một cái, sao cô có thể đi chất vấn tên đại ma vương này chứ. Lời anh nói là chân lý! Có nói sai cũng thành đúng!
Ấn đường của Triệu Húc Hàn lúc này mới dãn ra, gật đầu ừ một tiếng.
“Anh Hàn giúp tôi kiểm tra là tôi yên tâm rồi. Dù sao bây giờ cũng có nhiều phụ nữ sống thực tế quá, tôi chỉ sợ bố tôi bị lừa thôi.” Kỷ Hi Nguyệt vừa ăn vừa tán gẫu.
Cô cảm thấy chỉ cần giữa cô và Triệu Húc Hàn có chủ đề để trò chuyện là được. Mặc dù anh không thích nói chuyện, nhưng lại rất tình nguyện lắng nghe. Nhân tiện cũng coi như đây là một phương thức gia tăng tình cảm, kéo gần mối quan hệ với anh.
Quả nhiên là Triệu Húc Hàn không nói chuyện, anh chỉ yên lặng tao nhã dùng bữa.
Kỷ Hi Nguyệt nhớ đến bữa tiệc hôm nọ ở nhà họ Triệu, mọi người cũng không ai nói chuyện, cô vội vàng hỏi: “Anh Hàn, hình như ăn cơm là không được nói chuyện phải không. Vậy tôi có làm ồn tới anh không?”
Triệu Húc Hàn cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn cô, sau đó lại cúi đầu xuống, từ trong miệng thốt ra hai chữ: “Không có.”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn về phía anh nở một nụ cười tỏa nắng.
“Vậy thì tốt. Thực ra tôi là một người nói rất nhiều, anh Hàn đừng vì tôi lắm mồm mà ghét bỏ nhé.” Kỷ Hi Nguyệt cố gắng làm ra vẻ đáng yêu lanh lợi.
Triệu Húc Hàn lại ngước mắt nhìn cô lần nữa, trong lòng anh vẫn còn sự nghi ngờ. Người phụ nữ này thay đổi quá nhanh, có lẽ anh nên thả Triệu Vân Sâm ra để thử cô xem thế nào.
Sau bữa tối, Triệu Húc Hàn như thường lệ lên ban công đi dạo cho tiêu cơm. Kỷ Hi Nguyệt thì vui vẻ ngồi trên sô pha ngắm ảnh của những người phụ nữ mà Triệu Húc Hàn đưa.
Cô phát hiện thông tin của bất cứ người phụ nữ nào cũng rất đầy đủ. Chuyện này rõ ràng là phải tốn rất nhiều thời gian và công sức mới làm được. Xem ra cô chỉ nói có một câu mà người đàn ông này lại vì cô làm nhiều chuyện đến vậy.
Kiếp trước cô tự tìm đường chết, anh vẫn nhẫn nại để bảo vệ cô. Lần này cô thay đổi cách cư xử, anh chắc chắn sẽ chiều cô tận trời.
Người đàn ông này không giỏi ăn nói, nhưng sau lưng lại âm thầm làm rất nhiều chuyện vì cô.
Rốt cuộc là tại sao? Vì lí do gì mà anh lại đối xử với cô tốt như vậy?
Chương 59: Không Hề Đề Phòng Cô
Cuối tuần của Triệu Húc Hàn vẫn rất bận rộn. Lúc nào Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy anh không đọc tài liệu thì cũng nghe điện thoại. Tiêu Ân và Vô Cốt thường xuyên được gọi tới.
Thỉnh thoảng cô thấy anh dựa vào sô pha mân mê trán, những lúc ấy cô nghĩ anh thực sự quá vất vả.
Nhưng cô biết, người đàn ông này là nhân vật chủ chốt của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị. Mọi việc của anh đều liên quan đến lợi ích của cả một gia tộc, cho nên anh hầu như không có thời gian cho riêng mình.
Nghĩ đến chuyện anh mệt như vậy mà kiếp trước còn lao tâm khổ trí vì chuyện của cô, cô cảm thấy mình đúng là người phụ nữ vô tâm vô phế.
Nếu lần đó anh không đột ngột xuất hiện, có lẽ cô đã bị người phụ nữ khác của Triệu Vân Sâm đánh cho ngốc luôn rồi.
Nếu anh không đột ngột xuất hiện, cô đêm hôm khuya khoắt say xỉn giữa đường đã bị người ta vứt xác từ lâu rồi.
Nếu anh không đột ngột xuất hiện, với tính khí Kỷ đại tiểu thư của cô không biết đã bị người ta đánh đập hay hãm hại bao nhiêu lần rồi.
Nếu anh không đột ngột xuất hiện, có lẽ cô đã bị tên khốn nạn Triệu Vân Sâm đó đạt được ý đồ xấu.
Từng chuyện bi thảm ở kiếp trước cứ lần lượt hiện lên trong đầu cô. Kỷ Hi Nguyệt nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Triệu Húc Hàn thì cảm thấy rất đau lòng.
“Anh Hàn, tôi giúp anh massage một chút nhé. Trông anh có vẻ rất mệt.”
Kỷ Hi Nguyệt muốn làm gì đó cho anh, vì thế cô chủ động đi vòng ra phía sau sô pha, duỗi tay xoa bóp vai cho Triệu Húc Hàn.
Vừa mới chạm vào cô đã cảm nhận được toàn thân Triệu Húc Hàn cứng đờ lại.
“Anh Hàn, anh thả lỏng một chút. Không sao đâu, đang ở trong nhà mà.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng vỗ về anh.
Triệu Húc Hàn không nói chuyện, nhưng thân thể đã bắt đầu thả lỏng, hai mắt từ từ nhắm lại.
“Anh Hàn, công việc tuy bận rộn nhưng anh cũng phải chú ý nghĩ ngơi hợp lý. Đừng để tuổi đang còn trẻ mà sức khỏe đã sa sút.” Kỷ Hi Nguyệt đứng ở phía sau dịu dàng nói.
Ấn đường Triệu Húc Hàn khẽ nhăn lại, trong miếng phát ra một tiếng ừm lười biếng.
Kỷ Hi Nguyệt chép miệng, cô không nói chuyện nữa, tập trung xoa bóp phần vai gáy cho anh.
Chưa tới một lúc sau, cô nghe thấy tiếng anh hít thở nhè nhẹ, ghé đầu đến xem thì mới phát hiện Triệu Húc Hàn đã ngủ quên!
Cô bất chợt đau lòng, người đàn ông này chắc mệt lắm rồi đây.
Thím Lý từ nhà bếp đi ra, vừa định nói chuyện thì thấy Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu lại, áp ngón tay lên môi khẽ xuỵt, ra hiệu im lặng.
Thím Lý mở to mắt, thấy cậu chủ thực sự đã ngủ, bà suýt chút nữa muốn rơi con người xuống đất.
Theo bọn họ biết, cậu chủ chưa bao giờ ngủ trước mặt người ngoài, cho dù đó là những người thân tín đi chăng nữa, nhưng bây giờ anh lại ngủ trước mặt Kỷ Hi Nguyệt.
Điều này chứng tỏ cái gì? Anh tin tưởng Kỷ Hi Nguyệt hơn bất cứ người nào? Anh không hề có sự đề phòng đối với Kỷ Hi Nguyệt?
Thím Lý thật sự không thể tin được, chuyện này mà để đám Tiêu Ân biết được chắc sẽ tủi thân cho mà xem.
Kỷ Hi Nguyệt massage hồi lâu thì có chút mỏi tay, cô định thả lỏng một tí rồi xoa bóp tiếp, ai ngờ vừa buông tay thì cơ thể Triệu Húc Hàn lại run lên, sau đó anh mở mắt ra.
Kỷ Hi Nguyệt giật nảy mình, cô mỉm cười nói: “Anh Hàn, anh ngủ tiếp đi, tôi lại giúp anh xoa bóp.”
Cô thực sự muốn đánh bản thân, sớm biết đã không buông tay ra, để cho anh nghĩ ngơi thêm một lúc.
Hơi thở trên người Triệu Húc Hàn bất chợt lạnh đi, anh đột nhiên đứng dậy, dọa cho Kỷ Hi Nguyệt hết hồn, sau đó lạnh lùng nói: “Không cần!” Nói xong thì sải bước lên lầu.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn dáng vẻ tức giận của anh thì không hiểu đầu cua tai mèo gì. Chuyện gì vậy?
Cô lại chọc ghẹo gì tên đại ma vương rồi? Tính khí này thật là âm u bất định.
Chương 60: Không Trùng Hợp Vậy Chứ
Ngày hôm sau, lúc Kỷ Hi Nguyệt xuống lầu là bảy giờ rưỡi, nhưng không nhìn thấy Triệu Húc Hàn đâu cả.
Buổi sáng cô trở lại đài truyền hình. Vừa mới tới cửa đã phát hiện có một nhóm người lạ mặt, người nào người nấy đều mặc âu phục giày da bóng loáng. Sau đó mấy vị giám đốc cấp cao của đài truyền hình còn đưa nhóm người đó đi tham quan xung quanh.
Vừa bước chân đến bộ phận tin tức, Kỷ Hi Nguyệt đã nhìn thấy sếp Lộc Hùng đang tiếp chuyện với bốn người đàn ông rất nghiêm túc, dáng vẻ chân chó khom lưng cúi đầu của ông sếp khiến cô cũng được mở mang tầm mắt. Xem ra nhóm người này không đơn giản.
“Có người nào biết nhóm người này là ai không?” Anh Hâm đợi nhóm người đó rời đi, kỳ lạ hỏi mọi người.
“Quỷ mới biết, nhưng chắc chắn là nhân vật lớn. Có khi nào đổi sếp không?”
“Không phải chứ. Đài truyền hình Cảng Long lâu nay vẫn không đổi sếp. Sao bây giờ đột nhiên lại đổi sếp! Đừng đoán mò.”
Liễu Đông bỗng nhiên thất kinh nói: “Chết tiệt! Không phải chứ!”
Mọi người đều bị cậu làm cho hết hồn, ào ào xoay đầu lại thì thấy cậu đang nhìn chằm chằm vào di động với biểu cảm kinh sợ.
“Liễu Đông, cậu kinh ngạc cái gì thế!”
“Đồng nghiệp cũ bên Hương Thành nói là bên đó cũng có nhân vật lớn ghé thăm.” Liễu Đông vội vã nói: “Sẽ không trùng hợp vậy chứ?”
“Cái này có được coi là tin tức lớn không? Có thể viết báo được không?” Mắt Cố Du Du rực sáng.
“Du Du, đừng như vậy chứ. Nếu có khả năng đăng bài thì hồi nãy sếp đã dặn dò rồi. Trước khi sự việc được sáng tỏ, đừng tự đưa mình vào ngõ cụt nữa.” Trần Đông Học có nhã ý nhắc nhở.
“Anh Trần anh Trần, anh đi tìm sếp thăm dò chút tin tức đi.”
“Tôi đi thì có tác dụng gì, Vương Nguyệt đi mới hữu dụng! Bây giờ cô ta là cục cưng của sếp đấy.”Giọng điệu của Trần Thanh rất chua.
Kỷ Hi Nguyệt mới vừa đặt mông ngồi xuống. Cô liếc Trần Thanh một cái rồi đi tới trước mặt anh Béo.
Hôm nay anh Béo một câu cũng không nói chen vào, hoàn toàn khác với dáng vẻ sôi nổi trước đây. Kỷ Hi Nguyệt nghĩ thầm trong bụng, chắc bởi vì bị Trần Thanh mắng té tát nên cảm thấy bản thân không có đủ tư cách để nói chuyện với những người phóng viên này nữa.
“Anh Béo, tôi mang cho anh cà phê này.” Buổi sáng Kỷ Hi Nguyệt đã đặc biệt đi mua nó.
Anh Béo ngạc nhiên cười nói: “Cảm ơn cô nhé, Vương Nguyệt.”
“Anh Béo, sếp đã nói với anh chưa?” Kỷ Hi Nguyệt cười hỏi.
Anh Béo ngơ ngác hỏi lại: “Sếp nói với tôi?”
“Phải. Sếp đã đồng ý để anh gia nhập vào nhóm của tôi rồi. Sau này tôi, anh, Liễu Đông, ba người chúng ta sẽ là một nhóm, nên những việc khác anh có thể không cần quan tâm nữa.” Kỷ Hi Nguyệt nói khá lớn tiếng, vì vậy mọi người đều nghe thấy.
“Cái gì!” Trần Thanh đột nhiên nhảy dựng lên, “Vương Nguyệt, cô có ý gì đây. Anh Béo về nhóm của cô vậy người phụ việc của tôi đâu!”
“Anh Trần, dù sao anh cũng rãnh rỗi mà. Tự mình làm đi.” Kỷ Hi Nguyệt mỉa mai nói.
Anh Béo lộ vẻ sững sốt, những người khác cũng kinh ngạc không kém. Cô Vương Nguyệt này thực sự không phải tầm thường. Một thực tập sinh mới đến có ba tháng mà lại có cộng sự, bây giờ còn được phân thêm người phụ việc, sự đối đãi này khiến nhóm nhân viên cũ như bọn họ phải đỏ mắt ghen tị.
Trần Thanh tức đến phát run, rất muốn sang chỗ sếp phân rõ trái phải, nhưng nghĩ đến thành tích của bản thân và sự giáo huấn của sếp trước đây, anh ta không dám chuốc thêm phiền phức nữa. Song trong lòng lại rất hận Kỷ Hi Nguyệt, hận đến ngứa răng ngứa lợi.
Chỉ có điều người phụ nữ này ba tháng trước đâu có hung hăng càn quấy, sao đột nhiên lại vênh váo như vậy? Làm như có quỷ nhập vào người. Lẽ nào sau lưng cô ta có hậu thuẫn?
Trần Thanh cảm thấy Vương Nguyệt chắc chắn có vấn đề, trong mắt anh ta đều là lửa hận, nghĩ thầm trong bụng nhất định phải tìm ra nguyên nhân.