• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Độc Chiếm Tiên Thê : Hàn Thiếu Sủng Tận Thiên (2 Viewers)

  • Chương 31-40

Chương 31: Có Tôi Ở Đây Không Cần Phải Sợ (III)


Thật lòng mà nói, Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy Triệu Húc Hàn cũng không quá đáng sợ, mọi chuyện trước đây có lẽ là do cô tự làm tự chịu.


Cô thực sự đã hiểu lầm anh sâu sắc.


Xe rẽ vào một con đường khá tối, hai bên đều là cây cối, đèn đường cũng lác đác vài cơn, cảm giác có chút u ám tĩnh mịch.


Kỷ Hi Nguyệt không nhìn rõ được cảnh vật bên ngoài, cô không hề có chút ấn tượng gì về nơi này, ở Cảng Thành có chỗ như vậy sao?


Cách đó không xa, cây cối trước mắt cũng thưa dần, hai bên đường bỗng chốc trở thành mặt hồ, Kỷ Hi Nguyệt cảm giác giống như xe đang chạy trên mặt nước vậy.


“Đây là giáp ranh của Cảng Thành và Đài Thành, hồ này được gọi là Giới Hà*. Nhà cổ của Triệu gia nằm trên đảo Hồ Tâm của hồ này.” Triệu Húc Hàn nhìn thấy vẻ mặt tò mò của Kỷ Hi Nguyệt thì chầm chậm giải thích


(Giới Hà: sông ranh giới, chia tách hai khu vực – Nguồn: Baidu)


(Đảo Hồ Tâm: nằm ở trung tâm Nam Hồ, toàn đảo có diện tích là 17 mẫu. Vào năm Gia Kinh thứ 27 của triều đại nhà Minh (1548 sau Công Nguyên), Triệu Doanh, quan phủ của Gia Hưng đã tổ chức nạo vét sông bồi đắp phù sa thành một hòn đảo – nguồn: Baidu.)



“Thì ra đây là Giới Hà.” Kỷ Hi Nguyệt nhớ lại, theo thông tin thì khu vực bên kia Giới Hà chưa được khai phá rộng rãi, dân cư cũng thưa thớt, có thể nói là hơi hoang vắng, bất động sản gần đó nhất cũng phải cách nửa cây số.


Nhà cổ của Triệu Gia sao lại ở một nơi như vậy?


Quá thần bí và kỳ lạ đúng không?


Nhưng nghĩ đến Triệu gia vốn là một gia tộc bí ẩn, hơn nữa tập đoàn Đế vương Triệu Thị còn đồ sộ gấp mấy mươi lần tập đoàn Kỷ Hải, cho nên cô cũng không cảm thấy kỳ lạ nữa.


“Nhà cổ của Triệu Thị đã có lịch sử hơn hai trăm năm.” Triệu Húc Hàn nhìn Kỷ Hi Nguyệt nói.


“Ồ, vậy không phải sẽ trở thành thắng cảnh cổ tích sao?” Đây là lần đầu tiên Kỷ Hi Nguyệt nghe Triệu Húc Hàn kể về gia tộc họ Triệu.


Khóe miệng của Triệu Húc Hàn khẽ nhếch lên, sau đó đáp: “Căn nhà cổ đó thường xuyên được tân trang, Triệu gia cũng chắc chắn sẽ có người vào đó ở.”


“Thông thường đều là chủ nhân của Triệu gia sống ở đó sao?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn vào mắt anh.


Cô phát hiện đôi mắt của Triệu Húc Hàn thực sự rất đẹp, đen láy và lấp lánh như những vì sao trên bầu trời đêm.


“Ừ.” Triệu Húc Hàn nhíu mày.


“Vậy là tương lai anh sẽ sống ở đó?” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy có chút ảm đạm.


Triệu Húc Hàn không đáp, mãi cho đến khi xe dừng lại anh mới nói: “Vẫn còn sớm.” Xem như là một câu trả lời cho câu hỏi của Kỷ Hi Nguyệt.


Tiêu Ân và Vô Cốt bước xuống mở cửa cho họ. Kỷ Hi Nguyệt vừa bước xuống xe đã nhìn thấy ở phía trước tòa nhà, dưới ánh đèn mờ ảo là một khoảng sân vườn với phong cách cổ xưa.


Bao phủ trên cánh cửa sắt màu đen được chạm trổ hoa văn là loài hoa tường vi, cành lá xum xuê làm những người đứng ngoài không nhìn thấy rõ những cảnh vật bên trong.


“Cậu chủ, cậu đến rồi.” Một người đàn ông trung niên với mái tóc bóng bẩy chải ngược về phía sau bước đến, trên mặt nở một nụ cười chào hỏi.


“Ừ.” Triệu Húc Hàn đáp một tiếng, sau đó anh kéo nhẹ bàn tay đang lóng ngóng của Kỷ Hi Nguyệt: “Đây là chú Phong, quản gia của nhà cổ.”


“Chào chú Phong.” Kỷ Hi Nguyệt hơi bất ngờ, cô cúi đầu nhìn bàn tay đang được Triệu Húc Hàn nắm lấy, trong lòng khẽ run rẩy, nhưng cô không cho phép mình nghĩ quá nhiều, nhanh chóng nở nụ cười chào hỏi.


“Chào Kỷ tiểu thư, mời vào trong. Ông chủ và Nhất Gia vẫn đang đợi hai người.” Chú Phong nói xong liền quay người dẫn đường.


Tiêu Ân và Vô Cốt lặng lẽ đi theo sau họ, cửa sắt tự động đóng lại.


Kỷ Hi Nguyệt quan sát thấy Triệu gia rất rộng, hẳn là còn lớn hơn biệt thự ở sườn núi, chỉ với nhà chính trước mặt là đã thấy rất uy quyền, nó cho cô cảm giác như đang bước vào nhà thờ.


Mỗi bên lối đi có bố trí ba người áo đen, biểu cảm của họ cũng thờ ơ lạnh nhạt không khác gì Tiêu Ân và Vô Cốt. Kỷ Hi Nguyệt nghi ngờ, không biết họ có phải là nhân viên bảo an của công ty bảo vệ nào đó không.


Dáng dấp của những người này rất cường tráng, ánh mắt không hề di chuyển, cơ hồ như họ đã nhận được một sự đào tạo rất chuyên nghiệp.


Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt run rẩy, luôn có cảm giác như mình đang đi lọt vào tổ chức bí mật nào đó.


Triệu gia quả thực quá bí ẩn, có thể tồn tại trên hai trăm năm bên mà ngoài vẫn không hay biết nhiều về họ, điều này cho thấy lực phong tỏa tin tức rất lớn mạnh.


Kỷ Hi Nguyệt bước vào đại sảnh của nhà chính, còn chưa kịp nhìn xem thế nào, một giọng nói thiếu kiên nhẫn vang lên.


“Chú Ba, chú đi với tốc độ ốc sên sao? Ông cụ đợi bọn chú mà đói rã cả ruột rồi. Kỷ đại tiểu thư, cô ngạo mạn quá nhỉ.”


Chương 32: Có Tôi Ở Đây Không Cần Phải Sợ (IV)


Kỷ Hi Nguyệt nhìn sang, trước mắt cô là một người đàn ông tầm bốn đến năm mươi tuổi, tướng mạo ưa nhìn nhưng lại bị tàn tật, trong tay đang chống một cây nạng.


“Anh Hai, là do em có chuyện nên mới đến muộn, không liên quan đến Kỷ tiểu thư.” Triệu Húc Hàn nhíu mày nói với người đàn ông này.


Lúc này Kỷ Hi Nguyệt mới biết người đàn ông này là anh cả của Triệu Húc Hàn, cha của Triệu Vân Sâm , người ta hay gọi là Triệu Nhất Gia, Triệu Hằng Sinh.


“Ơ kìa, chú Ba thương hoa tiếc ngọc sao. Kỷ đại tiểu thư đúng là có phúc thật, được chủ nhân của Triệu gia chúng tôi nhìn trúng, sau này tha hồ hưởng vinh hoa phú quý rồi.” Triệu Nhất Gia dường như không muốn bỏ qua cho Kỷ Hi Nguyệt.


Kỷ Hi Nguyệt trong lòng không ưa nổi người đàn ông này, cảm giác ông ta rất cục cằn vô lý. Nhìn chân của ông ta bị tàn tật, Kỷ Hi Nguyệt biết tâm lý chắc cũng có vấn đề, không chấp nhận khi thấy người khác tốt đẹp hơn mình.


“Triệu Nhất Gia, mặc dù nhà tôi không bằng Triệu gia, nhưng tập đoàn Kỷ Hải cũng không phải là quá tệ, nói về vinh hoa phú quý thì bố tôi cũng có thể cho tôi được vậy.” Kỷ Hi Nguyệt thờ ơ đáp lại.


Triệu Húc Hàn quay đầu nhìn cô, anh không ngờ người phụ nữ nhỏ bé này lại có tư thái kiên cường như vậy. Song ngẫm lại việc cô vẫn luôn đối đầu với anh ba năm qua, đúng thật là tính tình của cô gái này không ai có thể sánh kịp.


Ngay cả anh còn không sợ thì anh hai của anh có là gì?


“Nhìn xem, vị tiểu thư này bản lĩnh không nhỏ nhỉ.” Triệu Nhất Gia nhất thời bị kinh ngạc, “Xem ra lời đồn ở bên ngoài là sự thật. Bố, bố nhìn thấy rồi chứ! Đây là người phụ nữ mà con trai út của bố thích đấy.”


Kỷ Hi Nguyệt nhìn sang bên trái thì thấy một người đàn ông tóc bạc đang chầm chầm bước qua đây, đi bên cạnh là một ông lão gầy gò nhưng gân cốt vẫn còn rất khỏe, đặc biệt đôi mắt rất sắc bén, vừa nhìn là đã biết không phải nhân vật tầm thường.


Ông cụ Triệu Tịch Quy khẽ ho khan vài tiếng, nhìn về phía Kỷ Hi Nguyệt


Kỷ Hi Nguyệt bất chợt căng thẳng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô gặp ông cụ của Triệu gia, người đứng đầu gia tộc Triệu thị đầy bí ẩn và toàn năng trong lời đồn đại.


“Bố, đây là Kỷ Hi Nguyệt tiểu thư.” Triệu Húc Hàn kéo Kỷ Hi Nguyệt lại gần.


“Con chào bố Triệu.” Kỷ Hi Nguyệt không biết nên xưng hô thế nào, cô cảm thấy cứ gọi theo Triệu Húc Hàn là hợp lý nhất.


Đáp lại cô là bầu không khí lạnh lùng. Bố Triệu đi lướt qua hai người, bước tới ngồi xuống ghế chính trong đại sảnh.


Kỷ Hi Nguyệt hơi xấu hổ, nhưng vẫn không tỏ ra khó chịu.


Tay bỗng nhiên bị bóp đau, Kỷ Hi Nguyệt suýt nữa hét lên. Cô nhìn Triệu Húc Hàn, biểu cảm lạnh lùng nghiêm túc của anh làm cho cô phát sợ.


Đây đâu có gọi là ăn cơm tối? Đây phải gọi Hồng Môn Yến.


Bỗng nhiên từ hai bên có bốn người bước ra, quần áo rất chỉnh tề, gương mặt gần như là không có cảm xúc. Ánh mắt của mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Kỷ Hi Nguyệt.


Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy mình giống như một món ăn đang bày ở trên bàn, lại giống như một con khỉ bị nhốt trong lồng cho mọi người tham quan.


Cái cảm giác này y hệt như đang ngồi trên bàn chông vậy.


Cũng may là Triệu Húc Hàn vẫn nắm chặt tay cô, người đàn ông mà ngày xưa cô luôn tìm cách né tránh, lúc này lại cho cô một sự trấn an rất mạnh mẽ. Cô cảm thấy chỉ cần đứng bên cạnh anh thì sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm gì.


Triệu Húc Hàn của giờ phút này hoàn toàn lạnh lùng, anh nhìn thẳng vào bố mình, cả người giống như một thanh kiếm sắc bén sắp được rút ra khỏi vỏ, và không một ai dám động vào sự sắc bén đó của anh.


“Kỷ tiểu thư, những vị này đều là lão gia và thiếu gia thuộc chi trưởng* của nhà họ Triệu.” Chú Phong bước đến bên cạnh Kỷ Hi Nguyệt, giới thiệu cho cô bốn người đàn ông vừa bước ra.


(Chi trưởng: là những người có quan hệ huyết thống trực hệ, gần nhất với người đứng đầu trong gia tộc – nguồn: Baidu.)


Kỷ Hi Nguyệt nãy giờ vẫn luôn tò mò, Triệu gia lẽ nào không có phụ nữ sao?


Vậy thì địa vị của nữ giới trong nhà này quá thấp rồi.


Trong bốn người đàn ông này có hai người là chú của Triệu Húc Hàn, hai người còn lại là anh họ của anh.


Kỷ Hi Nguyệt lễ phép chào hỏi. Cô cảm thấy những người này rất lạ mặt, mặc dù cô đã từng tham gia không ít các bữa tiệc của giới thượng lưu, nhưng cô chưa từng gặp qua bốn người này.


Người nhà Triệu gia ngoài Triệu Húc Hàn và Triệu Vân Sâm là quan hệ chú cháu ra thì một người cô cũng không quen biết.


“Bố, có thể dùng cơm tối chưa? Con đói rồi.” Triệu Húc Hàn đột nhiên mở miệng nói một câu.


Chương 33: Có Tôi Ở Đây Không Cần Phải Sợ (V)


Mọi người đều sững sốt. Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt có một loại kích động muốn cười thành tiếng.


“Được rồi, mọi người đừng chú ý vào Kỷ tiểu thư nữa, ăn cơm đi.” Ông cụ Triệu rốt cuộc cũng đứng dậy, dẫn đầu mọi người bước vào lối đi chính.


“Bố, bố nhìn chú Ba đi, đây không phải là đang bao che cho người phụ nữ này sao?” Triệu Nhất Gia đi bên cạnh ông cụ Triệu.


Bố Triệu không hài lòng, liếc nhìn con trai lớn của mình rồi nói: “Không bao che cho người phụ nữ của mình, lẽ nào đi bao che cho người phụ nữ của tên đàn ông khác?”


Kỷ Hi Nguyệt không nhịn được cười ra tiếng.


Cô vốn cho rằng bố Triệu rất nghiêm túc, chắc chắn sẽ không thích cô, nhưng không ngờ câu nói này của ông cụ thật sự rất đáng yêu.


Mọi người quay lại nhìn cô lần nữa, Kỷ Hi Nguyệt đỏ mặt cúi đầu.


Đoàn người đi đến phòng ăn, Triệu Húc Hàn và cô là hai người đi sau cùng.


Phòng ăn rộng rãi và sáng sủa, chiếc bàn ăn hình chữ nhật và ghế ngồi đều là gỗ lim được chạm trổ hoa văn, nhìn rất sang trọng và tinh tế.


Sau khi bố Triệu ngồi vào vị trí chủ tiệc, những người khác cũng lần lượt ngồi xuống.


“Em ngồi ở đây.” Triệu Húc Hàn kéo một chiếc ghế gần cuối ra và nói với Kỷ Hi Nguyệt.


“Cảm ơn.” Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống, còn Triệu Húc Hàn thì đi tới chiếc ghế trống đầu tiên bên trái của bố Triệu để ngồi.


Kỷ Hi Nguyệt đang ngồi ở vị trí thứ ba từ dưới đếm lên bên tay phải, cô chỉ cần ngước mắt lên là có thể nhìn thấy sườn mặt bên phải của Triệu Húc Hàn, chỉ là cô cảm thấy hơi tủi thân vì không có ai bầu bạn.


Tâm trạng có chút lo lắng và sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng hít thở thật sâu. Không phải chỉ ăn một bữa cơm thôi sao? Cũng đâu có ai ăn thịt được cô?


Chú Phong gọi người mang đồ ăn lên. Một hàng người mặc đồng phục màu trắng bưng đồ ăn bước ra, Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy như đang quay một bộ phim.


Thứ tự phục vụ món ăn theo tiêu chuẩn Phương Tây, ngay ngắn và phép tắc, hơn nữa, có vẻ như người nhà họ Triệu rất quen thuộc với kiểu dùng bữa này.


Trên bàn ăn không có tiếng nói chuyện, mọi người đều yên lặng dùng bữa. Kỷ Hi Nguyệt không dám cử động quá nhiều để tránh phát ra tiếng động.


Nhưng trong lòng cô lại rất buồn bực, đây là bữa ăn họp mặt của một gia tộc lớn mạnh sao? Chẳng có tí gì là không khí sum vầy cả?


Cô là đại tiểu thư của con nhà quyền quý mà cũng cảm thấy không chịu được, hoàn toàn không thích hợp với kiểu không khí sinh hoạt như thế này.


Cũng may là các món ăn đều rất tinh xảo và đẹp mắt. Kỷ Hi Nguyệt cúi đầu tập trung ăn uống, khẩu vị có vẻ rất ngon miệng.


Sau khi ăn cơm xong, Triệu Húc Hàn đứng dậy nói: “Bố, con đã đưa người đến để cho bố gặp mặt. Chúng con xin phép về trước.”


Bố Triệu nhìn Triệu Húc Hàn rồi lại nhìn Kỷ Hi Nguyệt, ông khẽ cau mày.


Kỷ Hi Nguyệt lo lắng nhìn hai cha con.


“Chú Ba, anh nghĩ chú bị u mê rồi, Tập đoàn Kỷ Hải thì có cái gì chứ? Làm sao có thể so sánh với Blue International? Nếu chú có thể kết hôn với Úy tiểu thư, Triệu gia của chúng ta sẽ lên thêm một tầm cao mới.” Triệu Nhất Gia thấy ông cụ không nói gì liền gấp gáp lên tiếng.


Triệu Húc Hàn nheo mắt nhìn chằm chằm vào anh Hai, ánh mắt sắc lạnh như dao, giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Anh Hai, nếu anh thích Úy tiểu thư như vậy thì anh có thể tự mình đi cưới.”


“Chú! Đây chẳng phải là anh nghĩ cho chú và nhà họ Triệu sao? Bố, bố nhìn chú ấy xem!” Triệu Nhất Gia tức giận nói.


“Được rồi! Ồn ào cái gì! Húc Hàn cũng không còn trẻ con nữa, để cho nó tự quyết định chuyện này đi!” Bố Triệu nghiêm khắc nói.


Kỷ Hi Nguyệt rõ ràng cảm nhận được bố Triệu rất thương đứa con trai út Triệu Húc Hàn này.


“Bố, đây không phải là một vấn đề hệ trọng sao? Chú Ba là chủ nhân của Triệu gia! Hôn nhân của chú ấy liên quan đến cả gia tộc nhà họ Triệu, nếu là người khác thì con cũng chẳng hơi đi quản. Hôm nay gọi mọi người tới đây ăn cơm, không phải là để đánh giá xem Kỷ tiểu thư thế nào sao?”


Triệu Nhất Gia vẫn quyết không ngậm miệng.


Ông ta nói xong thì nhìn những người khác, tỏ ra khó chịu: “Mấy người chẳng lẽ lại đồng ý cho chủ nhân của Triệu gia làm xằng làm bậy? Người phụ nữ này sao có thể sánh đôi với chủ nhân của chúng ta được?”


Bốn người còn lại không ai lên tiếng, đầu tiên là đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại nhìn về phía Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt, tất cả đều tỏ ra vẻ mặt nghiêm túc.


“Triệu Nhất Gia, ông nói chuyện xin tôn trọng người khác một chút, cái gì gọi là xằng bậy? Triệu Húc Hàn với tôi qua lại với nhau gọi là xằng bậy? Rồi cái gì mà người phụ này người phụ nữ nọ? Tôi có tên, tên tôi là Kỷ Hi Nguyệt! Không biết là rốt cuộc tôi đã ngán đường ông chỗ nào vậy?” Kỷ Hi Nguyệt thực sự không nghe nổi nữa, phẫn nộ lên tiếng.


Triệu Húc Hàn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Hi Nguyệt đang tràn đầy tức giận thì đi tới đứng bên cạnh cô.


“Kỷ Hi Nguyệt, cô là cái loại gì chẳng lẽ ông đây còn không biết? Cô với Triệu Vân Sâm nhập nhèm không rõ ràng, bây giờ còn qua lại với cả chú Ba. Cô muốn đùa giỡn với đàn ông của Triệu gia của chúng tôi sao?” Triệu Nhất Gia bị Kỷ Hi Nguyệt chọc giận cũng nổi giận theo.


“Chơi đùa đàn ông của Triệu gia?” Kỷ Hi Nguyệt thật sự rất muốn cười, “Hình như ông tự luyến quá rồi đấy, đàn ông như ông ngay cả nhìn tôi cũng không muốn nhìn nữa là!”


Chương 34: Có Tôi Ở Đây Không Cần Phải Sợ (VI)


“Khụ khụ.” Ông cụ Triệu bất chợt ho khan vài tiếng. Những người khác cũng không ngờ rằng Kỷ Hi Nguyệt lại dám giở cái tính khí tiểu thư ở đây, nhưng khi nghe cô nói những lời này thì cảm thấy rất vui vẻ.


“Không được nói nhảm.” Triệu Húc Hàn siết chặt tay cô, song trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị lại đang lấp ló ý cười.


Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy anh cũng rất muốn cười.


“Cô, cô?” Triệu Nhất Gia chỉ thẳng ngón tay vào Kỷ Hi Nguyệt, khuôn mặt già nua méo mó vì tức giận.


“Triệu Nhất Gia, nói với con trai của ông đừng dùng những thủ đoạn ghê tởm đó nữa. Ngày trước Kỷ Hi Nguyệt tôi đúng là từng mù quáng, nhưng con người ai mà không trưởng thành, bây giờ tôi cảm thấy anh Hàn còn tốt hơn anh ta gấp ngàn gấp vạn lần!”


Ánh mắt của Kỷ Hi Nguyệt cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Triệu Nhất Gia.


Sau đó cô mỉm cười nói với bố Triệu: “Bố Triệu, món ăn tối nay rất ngon. Cảm ơn sự tiếp đãi của Người. Con và anh Hàn sẽ đối tốt xử với nhau, Người yên tâm nhé.”


Nói xong cô vươn tay kéo lấy cánh tay của Triệu Húc Hàn, nũng nịu cười nói: “Anh Hàn, muộn rồi, mình về nhà nhé?”


Triệu Húc Hàn bị Kỷ Hi Nguyệt làm cho có chút đờ đẫn. Mặc dù tính khí của Kỷ đại tiểu thư rất thất thường, nhưng biểu hiện của cô hôm nay cũng không phải là cố ý gây rối, thực sự khiến anh có chút choáng váng, trở tay không kịp.


“Được.” Mặc dù Triệu Húc Hàn trong lòng rất kinh ngạc nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh: “Bố, vậy chúng con về trước đây.”


Bố Triệu dường như cũng có chút kinh ngạc, song ông vẫn gật đầu, không nói thêm gì nữa, vẫy tay rồi xoay người rời đi.


“Bố, bố xem, bản tính của người phụ nữ này đã xấu xa mà còn trăng hoa đa tình, thực sự không thích hợp với chú Ba đâu.” Triệu Nhất Gia vẫn đi theo sau lưng ông cụ huyên thuyên.


“Con im đi! Buổi tối hôm nay là ai muốn chuẩn bị?” Câu nói của bố Triệu khiến Kỷ Hi Nguyệt lập tức hiểu ra.


Hóa ra bữa tiệc Hồng Môn Yến hôm nay là do Triệu Nhất Gia yêu cầu, tại sao ông ta lại quan tâm đến người phụ nữ tương lai của Triệu Húc Hàn như vậy?


Lúc bọn họ ra khỏi nhà cổ, Tiêu Ân và Vô Cốt lập tức xuất hiện, sau đó lên xe rời khỏi khỏi đảo Hồ Tâm.


“Anh Hàn, tôi xin lỗi. Tôi, tôi không nhịn được. Anh hai của anh thực sự ép người quá đáng.” Từ lúc lên xe tới giờ Triệu Húc Hàn vẫn không lên tiếng, khuôn mặt tuấn tú vẫn lạnh lùng như cũ, Kỷ Hi Nguyệt cho rằng anh đang tức giận nên xin lỗi.


Vốn dĩ cô chút sợ hãi, nhưng nghĩ đến việc hôm nay anh vẫn luôn nắm tay cô thì dũng khí càng trở nên mạnh mẽ, cô vươn tay kéo lấy ống tay áo của anh.


“Không sao.” Triệu Húc Hàn hoàn hồn, thật ra là anh đang suy nghĩ về chuyện tối nay, và tất nhiên là đang cân nhắc về sự thay đổi của Kỷ Hi Nguyệt.


“Thật à? Vậy thì tốt, nhưng mà tôi thấy bố anh rất tốt với anh đấy.” Kỷ Hi Nguyệt muốn tán gẫu chút chuyện thường ngày.


Triệu Húc Hàn liếc cô một cái, Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy ánh mắt này rất phức tạp, cô lại nói sai rồi sao?


“Mẹ tôi mất khi tôi tám tuổi.” Triệu Húc Hàn đột nhiên nói một câu.


Kỷ Hi Nguyệt sững sốt trong giây lát, có vẻ là vì anh thiếu tình mẹ nên bố đã thương anh hơn một chút.


Lúc này Tiêu Ân bất chợt lên tiếng: “Cậu chủ, không xảy ra chuyện gì đấy chứ?”


Giọng nói lạnh lùng của Vô Cốt lập tức vang lên sau đó: “Anh bị thiểu năng à? Ở đây còn có người ngoài đấy.”


Kỷ Hi Nguyệt khẽ cau mày, cô cảm thấy Vô Cốt vẫn luôn bài xích cô, khóe miệng nở ra một nụ cười lạnh lùng, cô nói: “Tôi ở đây thì không thể nói chuyện sao?”


Vô Cốt nhất thời im lặng, Tiêu Ân ngại ngùng nói: “Đương nhiên không phải rồi, Kỷ tiểu thư, cô đừng hiểu lầm.”


“Phải không? Sao tôi cứ cảm thấy Vô Cốt tiểu thư rất có ý kiến với tôi thì phải? Hôm nay xảy ra chuyện gì tôi đều có mặt ở đó, lẽ nào tôi không thể biết sao?” Kỷ Hi Nguyệt thích thú đáp trả lại ngay lập tức.


Kiếp trước cô và Vô Cốt hầu như không có sự giao tiếp, bởi vì lúc đó cô chỉ tập trung đối chọi với Triệu Húc Hàn. Nhưng kiếp này cô muốn thiết lập một mối quan hệ tốt đẹp với Triệu Húc Hàn, để những người xung quanh anh hiểu rõ về cô và không hiểu lầm cô nữa.


Nếu đã có khúc mắc, vậy thì giải quyết cho dứt khoát gọn gàng, kiếp này cô không muốn lại bị người khác đâm sau lưng.


“Anh Hàn, tôi là người ngoài sao? Việc của anh tôi không thể biết sao?” Kỷ Hi Nguyệt lập tức quay đầu nhìn Triệu Húc Hàn với vẻ mặt đáng thương.


Triệu Húc Hàn hiện tại cách cô rất gần, khuôn mặt tuấn tú của anh khoan thai sạch sẽ, đôi đồng tử lấp lánh như ánh sao trong đêm đen vô tận, khiến người khác không kìm lại được mà bị thu hút vào đó.


Chương 35: Đổi Nơi Sống Chung (I)


Khi Kỷ Hi Nguyệt hỏi câu này ra, cô cảm nhận rõ ràng cơ thể đang ngồi trên ghế lái phụ của Vô Cốt cứng đờ lại.


Triệu Húc Hàn lặng lẽ nhìn Kỷ Hi Nguyệt, trong xe hầu như không có chút ánh sáng nào nhưng da mặt của Kỷ Hi Nguyệt lại trơn bóng như trứng gà được bóc vỏ, sáng mịn như viên ngọc trai màu trắng sữa.


Nó khiến cho ánh mắt của anh bất giác nhìn sâu hơn, trong lòng có một loại kích động muốn vươn tay ra chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.


“Nếu không thể biết thì thôi vậy.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy Triệu Húc Hàn không trả lời, ánh mắt có chút ủ rủ, xem ra bản thân thay đổi quá nhiều mà quên mất anh là một tên đại ma vương.


Cô chợt nhếch mép cười nhẹ, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.


“Một số chuyện có thể biết. Một số chuyện không nên biết thì tốt hơn.” Triệu Húc Hàn cũng quay đầu sang bên kia, chỉ là Kỷ Hi Nguyệt không nhìn thấy trong khoảnh khắc đó anh khẽ nuốt nước bọt, yết hầu di chuyển lên xuống.


“Oh, được thôi. Nếu anh không muốn để tôi biết, vậy thì không cần nói với tôi đâu.” Kỷ Hi Nguyệt nghe thấy câu trả lời thì biết rằng cô vẫn chưa lấy được lòng tin của anh.


Nhưng cô không vội, dù sao đây cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi.


Suy cho cùng, ấn tượng của Triệu Húc Hàn đối với cô ba năm qua quá tệ hại, nếu đột nhiên thay đổi nhiều như vậy anh cũng sẽ nghi ngờ, vì vậy cần phải có thời gian để chứng minh rằng cô thật lòng thật dạ đối với anh.


Cô muốn bù đắp tất cả những sai lầm mà cô đã làm với anh ở kiếp trước, kiếp này cô không muốn nhìn thấy anh tức giận rồi tổn thương nữa.


Triệu Húc Hàn quay đầu lại thì thấy Kỷ Hi Nguyệt có chút trầm mặc, anh hơi nhíu mày, nhưng vẫn không nói lời nào.


Kỷ Hi Nguyệt cảm nhận được hơi thở trên người Vô Cốt cũng thay đổi, nhìn một bên sườn mặt của cô ta cô chợt phát hiện, khóe miệng cô ta đang nhếch lên một nụ cười.


Cô khẽ chép miệng, xem ra người phụ nữ này thật sự bài xích cô rồi.


Nhưng mà tại sao chứ? Cho dù không thích cô đi nữa thì chỉ cần phớt lờ cô là được, tại sao cứ muốn gây sự với cô thế.


Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy chỉ có hai lí do khiến Vô Cốt bài xích cô.


Một là Vô Cốt nghĩ rằng cô không xứng với Triệu Húc Hàn, làm vậy để cô tự biết thân biết phận.


Hai là Vô Cốt có khả năng đã thích cậu chủ Triệu Húc Hàn này rồi, cho nên đem lòng ghen ghét đố kị, nhìn cô thế nào cũng không vừa mắt, lúc nào cũng hằn học gây khó dễ.


Trong xe im lặng thin thít, Kỷ Hi Nguyệt chìm vào suy nghĩ, mà thực tế là ba người còn lại còn suy nghĩ nhiều hơn cả cô. Và tất nhiên người suy nghĩ nhiều nhất chính là Triệu Húc Hàn, tới bây giờ anh vẫn đang tự hỏi bản thân, phải chăng Kỷ Hi Nguyệt đã bị đổi sang một người khác?


Chỉ vỏn vẹn có một đêm mà thay đổi đến ngỡ ngàng.


Nhưng mà ban nãy lúc cô mất bình tĩnh, quả thực vẫn là Kỷ đại tiểu thư ngang ngược xấc láo.


Ngẫm lại mới thấy sự thay đổi của cô đối với anh không phải chỉ một chút, trước đây cô căm thù anh đến tận xương tủy, nhưng chỉ sau một đêm cô lại thay đổi rất nhiều, chẳng lẽ thật sự chỉ vì cái đêm hôm ấy?


Trong phương diện đó lẽ nào cô thích M*?


(M – viết tắt của từ Masochism: có nghĩa là khổ dâm. Là một hình thức quan hệ tình dục có tính chất bất thường thuộc nhóm lệch lạc tình dục. Người khổ dâm chỉ có khoái cảm cực độ khi bị người khác hành hạ, làm đau đớn như bị đánh đập hay chửi rủa. Ngược lại với khổ dâm là bạo dâm (tên tiếng anh là Sadism, viết tắt là S) – khoái cảm tình dục cao độ khi bản thân được hành hạ bạn tình – nguồn: Google.)


Triệu Húc Hàn cứ nghĩ đi nghĩ lại, anh cảm thấy chuyện này thật sự có vấn đề.


Nhưng cho dù thế nào đi nữa, Kỷ Hi Nguyệt thay đổi thế này anh vẫn rất thích.


Xe đến bãi đậu xe dưới tầng hầm chung cư Phong Nhã, Kỷ Hi Nguyệt lúc này cảm thấy có chút buồn ngủ.


Tiêu Ân mở cửa cho cô còn Vô Cốt từ bên kia mở cửa xe cho Triệu Húc Hàn.


Khi cô quay đầu nhìn về phía Vô Cốt, trong mắt cô ta hiện lên vẻ chán ghét đối với cô.


“Anh Hàn, sao cấp dưới của anh lại có tính cách như vậy?” Trong thang máy, Kỷ Hi Nguyệt rốt cuộc cũng mở miệng hỏi Triệu Húc Hàn.


“Họ không phải là vệ sĩ bình thường. Vô Cốt là tiểu sư muội của Tiêu Ân và Lão Khôi, ba người họ ở chung một sư đoàn.” Triệu Húc Hàn trả lời.


“Ồ! Còn sư huynh sư muội nữa cơ à? Bọn họ đều xuất thân từ quân nhân sao?” Kỷ Hi Nguyệt tò mò hỏi, bây giờ nghe cái kiểu xưng hô này cô cảm thấy rất hay.


Triệu Húc Hàn lắc đầu nói: “Không phải, nhưng bọn họ tiếp nhận sự huấn luyện còn nghiêm ngặt hơn so với quân nhân. Bọn họ đều là cô nhi, được Triệu gia bồi dưỡng và đạo tạo nên chỉ trung thành với Triệu gia.”


Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, đột nhiên cảm thấy có phải cô hiểu biết nông cạn quá không. Triệu gia tự đào tạo vệ sỹ cho mình? Nghe có vẻ hơi đáng sợ, chẳng trách bên ngoài tự xưng là tập đoàn Đế vương Triệu thị, gia đình anh rốt cuộc là buôn bán cái gì vậy?


Chương 36: Đổi Nơi Sống Chung (II)


Triệu Húc Hàn nhìn thấy vẻ mặt vô cùng kinh ngạc của Kỷ Hi Nguyệt thì nhẹ nhàng nói: “Đừng nghĩ bậy bạ, Triệu gia là làm ăn chân chính.”


Đúng lúc này cửa thang máy vang lên âm báo đã đến nơi.


“Anh Hàn, tôi sẽ không nghĩ bậy bạ đâu. Vậy tôi về trước đây, ngủ ngon nhé.” Kỷ Hi Nguyệt nhanh chân bước ra khỏi thang máy, chào tạm biệt với Triệu Húc Hàn.


Sắc mặt của Triệu Húc Hàn đột nhiên ảm đạm, anh bước ra khỏi thang máy, nói: “Tôi sống ở đây.”


“Sao!” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ rằng Triệu Húc Hàn chỉ đưa cô lên thôi, đâu có ngờ anh ở sẽ ngủ lại đây, chẳng phải anh đã đồng ý cho cô tự do rồi mà?


Đây là muốn đổi nơi sống chung sao?


Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh mở cửa bước vào nhà, cả người cô đột nhiên không còn sức sống.


Trong lòng lại hiện lên nỗi sợ hãi, người đàn ông này sẽ không nổi thú tính đó chứ?


Nghĩ đến cái đêm hôm đó, hai chân cô bất giác run lên, sắc mặt tái nhợt, sâu thẳm trong lòng khó nén nỗi sợ hãi.


Triệu Húc Hàn đã vào nhà nhưng phát hiện sau lưng không có người, anh cau mày bước ngược ra ngoài thì nhìn thấy bộ dạng như ốm nặng của Kỷ Hi Nguyệt.


Khuôn mặt phờ phạc, trán lấm tấm mồ hôi, chiếc áo choàng trên vai cũng bị trễ xuống.


“Anh Hàn, anh, anh cũng muốn sống ở đây sao?” Kỷ Hi Nguyệt lấy hết can đảm hỏi.


Ấn đường của Triệu Húc Hàn càng nhăn tợn, anh lạnh lùng nói: “Đây là căn hộ của tôi, chẳng lẽ tôi không được sống ở đây? Hay là em thích về lại biệt thự?”


“À, không không không, ở đây đi.” Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng lắc đầu. Cô không muốn quay lại biệt thự, đó là một nơi đầy ác mộng.


Chí ít thì kiếp trước cô chưa từng sống ở đây. Có thể nói là cô và Triệu Húc Hàn lại lần nữa bắt đầu về một ngôi nhà mới.


Triệu Húc Hàn vào nhà thay giày rồi đi thẳng lên lầu, Kỷ Hi Nguyệt dè dặt nhìn anh.


Triệu Húc Hàn cảm thấy người phụ nữ này cứ thay đổi xoành xoạch, mới vừa rồi vẫn ổn, sao bây giờ nhìn thấy anh lại giống như nhìn thấy quỷ vậy?


“Tôi nay tôi bận việc, đừng làm phiền tôi!” Triệu Húc Hàn nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt càng u ám hơn, đứng ở đầu cầu thang xoay người lại nói với Kỷ Hi Nguyệt.


“Á! À, được được được, tôi không quấy rầy anh Hàn đâu. Ngủ ngon, ngủ ngon nhé!” Kỷ Hi Nguyệt bỗng nhiên nhẹ nhõm, chắc cô nghĩ quá nhiều rồi, người đàn ông này đâu có muốn làm gì cô.


Có thể đêm hôm đó cô và Triệu Vân Sâm đi mướn phòng, cho nên anh mới nổi giận nghiêm khắc trừng phạt cô.


Bây giờ mọi chuyện đã qua rồi, chắc là anh sẽ không cưỡng ép cô nữa đúng không ?


Nhưng mà cũng khó nói lắm, anh là đại ma vương, lỡ như anh nổi thú tính lên thì làm sao?


Lòng dạ cứ bồn chồn bất an, sau khi Kỷ Hi Nguyệt trốn vào phòng thì không đi ra ngoài nữa.


“Chị Trương, bên phía cảnh sát đã giúp chị tìm được chiếc túi chưa?” Kỷ Hi Nguyệt gửi cho Trương Cầm một tin nhắn.


“Vẫn chưa. Nếu không tìm được thì thôi bỏ đi. Không muốn lại phiền phức nữa. Cô cũng đừng tìm nữa nhé.” Trương Cầm hồi âm.


“Không sao đâu. Ngày mai tôi đi hỏi thăm lần nữa xem thế nào. Chị cố gắng nghĩ ngơi đi nhé.”


“Được, cô cũng nghĩ ngơi sớm đi.”


Kỷ Hi Nguyệt nằm trên giường cau mày suy nghĩ một hồi, rồi đột nhiên ngồi bật dậy gọi cho bố.


“Tiểu Nguyệt, sao còn chưa ngủ? Con lại thức đêm phải không? Làm phóng viên thì có cái gì tốt đâu chứ.” Bố Kỷ lại càm ràm.


Kỷ Hi Nguyệt hiện lên vẻ mặt cay đắng, mỗi lần cô gọi cho bố là không tránh khỏi bị cằn nhằn.


“Bố, con hỏi bố một chuyện.” Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng chuyển đề tài.


“Chuyện gì vậy?” Bố Kỷ hơi ngạc nhiên.


“Bố, dưới trướng tập đoàn Kỷ Hải của chúng ta chẳng phải có một công ty bất động sản Kỷ Tinh sao?”


“Ừ, sao thế?”


“Có phải có một vị Phó tổng tên là Tần Hạo không?”


“Ủa? Con biết cậu ta à? Cậu nhóc này cũng khá lắm đấy, năm nay ba mươi tuổi, vẫn chưa kết hôn, đẹp trai, có năng lực, con thích cậu ta sao?” Bố Kỷ bỗng nhiên nói không ngừng nghĩ.


“…” Kỷ Hi Nguyệt trợn mắt, không nói nên lời.


CHƯƠNG 37: Đổi Nơi Sống Chung (III)


Bố Kỷ ở đầu bên kia điện thoại tự biên tự diễn: “Tiểu Nguyệt nhà chúng ta muốn tìm bạn trai rồi à? Nhưng mà không phải con thích Triệu Vân Sâm sao?”


“…” Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt muốn gào thét, cô nói: “Bố, bố nói cái gì thế? Con chỉ muốn hỏi bố là người này vào công ty chúng ta từ lúc nào, bố có biết gì về anh ta không?”


“Tần Hạo sao? Cậu ta vào công ty được năm năm rồi, bắt đầu từ một nhân viên nhỏ trong bộ phận bán hàng rồi sau đó mới lên chức Phó tổng, cậu nhóc đó quả thật rất có năng lực. Sao thế con?”


Kỷ Hi Nguyệt rất sốt ruột, cô không thể nói về những chuyện bản thân đã trải qua kiếp trước, suy nghĩ một hồi cô mới đáp lại: “Bố, vậy bố biết chuyện giám đốc tài chính mới nhận chức bị tai nạn ô tô chứ? Hôm nay con thấy Tần Hạo tới phòng bệnh gặp cô ấy.”


“Vậy sao? Bố cũng không rõ lắm. Bất động sản Kỷ Tinh đều do chú Hai con theo dõi, chỉ có cuộc họp hàng tháng bố mới qua đó thôi.” Bố Kỷ nói: “Nhưng tại sao con lại đi thăm vị giám đốc tài chính mới? Con nhóc này, con lại đến hiện trường vụ tai nạn ô tô đúng không?”


Giọng điệu của bố Kỷ trở nên nôn nóng, ông luôn sợ nghề phóng viên sẽ không an toàn.


“Ấy ấy, bố, bố nghe con nói đã. Lúc con đến thăm chị Trương, đang đứng bên ngoài thì nghe thấy Tần Hạo hỏi cái túi của chị Trương đâu, trong đó có báo cáo tài chính của bất động sản Kỷ Tinh, do giám đốc tài chính cũ đưa cho chị Trương.”


“Sao?”


“Bố, sau khi Tần Hạo rời đi, chị Trương đã lén nói với con rằng báo cáo tài chính này có vấn đề, cho nên Tần Hạo mới nóng lòng muốn lấy lại. Hơn nữa chị Trương còn nói, giám đốc tài chính cũ đã bị mất tích, chị ấy cảm thấy rất sợ hãi, vì vậy cũng không muốn làm nữa.”


Kỷ Hi Nguyệt nói một hơi thật dài mới xong.


“Cái gì? Con nói Tôn Mai mất tích? Không phải ra nước ngoài sao?” Bố Kỷ nhớ vị giám đốc tài chính cũ tên là Tôn Mai.


“Bố, con không biết cụ thể như thế nào, nhưng con nghĩ Tần Hạo này không phải là người tốt đâu, cảm giác anh ta có chút quỷ quyệt. Tuy rằng bố không quan tâm đến bất động sản Kỷ Tinh, nhưng cũng đừng để người ngoài lợi dụng. Bố còn không biết chú Hai là người như thế nào sao, chỉ cần nịnh nọt tâng bốc thì chú ấy sẽ rất dễ mềm lòng, thậm chí khoản mục nào bị người ta động tay động chân cũng không biết đâu!”


Bố Kỷ im lặng hồi lâu mới nói: “Tiểu Nguyệt, con đừng điều tra chuyện này nữa, bên đây bố sẽ tìm người điều tra, con biết chưa ?”


“Dạ, con biết rồi, con chỉ muốn nói với bố, có một số người trang nghiêm đạo mạo nhưng biết người, biết mặt, lại không biết lòng. Lúc bố điều tra cũng phải chú ý an toàn nhé.” Kỷ Hi Nguyệt thận trọng nói.


“Haha, xem ra Tiểu Nguyệt nhà ta trưởng thành rồi, đã biết phân biệt tốt xấu. Được rồi, muộn lắm rồi đấy, con ngủ sớm đi, đừng liều mạng quá, nếu không ổn thì về với bố, công ty đang thiếu người.”


“Con biết rồi, con biết rồi. Chúc bố ngủ ngon!” Kỷ Hi Nguyệt cúp điện thoại, trong lòng lúc này mới cảm thấy an tâm một chút. Chỉ cần tìm được bằng chứng tham ô của Tần Hạo thì anh ta sẽ bị tống vào tù.


Kỷ Hi Nguyệt nghĩ cô nhất định phải tìm được túi xách của Trương Cầm, đó mới là bằng chứng quan trọng nhất, nhưng mà người đàn ông mặc đồ đen lấy cái túi xách đi là ai, rốt cuộc là anh ta đã cầm đi đâu?


Sáng hôm sau.


Kỷ Hi Nguyệt vì cả đêm cứ mãi suy nghĩ nên ngủ không được ngon giấc, cô mang cặp mắt gấu trúc xuống lầu thì nhìn thấy Triệu Húc Hàn vẫn đang ở nhà.


“Kỷ tiểu thư, chào buổi sáng.” Một dì khoảng chừng bốn mươi tuổi, trông cả người rất gọn gàng sạch sẽ, thấy Kỷ Hi Nguyệt bước xuống thì tươi cười chào hỏi.


Kỷ Hi Nguyệt nhất thời bối rối, cô nhìn sang chỗ Triệu Húc Hàn đang ăn sáng.


“À, chào dì. Anh Hàn, chào buổi sáng.”


“Đây là thím Lý, chịu trách nhiệm về sinh hoạt hằng ngày ở đây.” Triệu Húc Hàn giải thích.


Kỷ Hi Nguyệt trên mặt có chút khó xử, ngồi xuống nhìn anh rồi nói: “Anh Hàn, không cần phiền phức vậy chứ? Tôi đâu phải là người tàn tật, có thể tự chăm sóc mình mà.”


“Thím ấy chăm sóc cho tôi.” Triệu Húc Hàn liếc cô.


“…!” Kỷ Hi Nguyệt câm nín.


“À thì, anh Hàn, tôi, tôi không muốn người khác biết chuyện của mình.” Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, thấp giọng nói.


Triệu Húc Hàn đặt đũa xuống, nhìn cô nghiêm túc nói: “Thím Lý là người của tôi.”


Nói xong anh đứng dậy bỏ đi.


“Cậu chủ, Thái tử gia của tập đoàn Bồ Đào Nha hẹn gặp cậu lúc chín giờ. Bây giờ là tám giờ ba mươi hai phút.” Thím Lý nói với theo Triệu Húc Hàn đang bước lên lầu.


“Ừm!” Triệu Húc Hàn trả lời một tiếng rồi đi lên trên.


Khóe miệng của Kỷ Hi Nguyệt khẽ giật, xem ra thím Lý không chỉ là bảo mẫu mà còn giống như một thư ký.


“Kỷ tiểu thư, cậu chủ đã giúp cô chuẩn bị xong phòng giữ đồ ở tầng dưới rồi .” Thím Lý lại cười nói với Kỷ Hi Nguyệt.


Kỷ Hi Nguyệt không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì, Triệu Húc Hàn làm việc thật đúng là thần không biết quỷ không hay.l


Chương 38: Chuyện Bất Ngờ (I)


Kỷ Hi Nguyệt dùng bữa sáng xong thì đi tới phòng giữ đồ. Vừa bước vào cô đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình, bên trong áo quần nhiều vô số kể, hầu hết đều là thương hiệu nổi tiếng của Thục Viện Phong.


Ngoài ra cũng có một góc nhỏ trang phục phóng viên mà cô thích, chất lượng tốt hơn hẳn so với những bộ cô tự mua, ngay cả mũ lưỡi trai cũng có tới hàng chục chiếc, trông vô cùng hoành tráng.


Kỷ Hi Nguyệt bật cười, xem ra chỉ cần cô ngoan ngoãn thì Triệu Húc Hàn sẽ đối xử với cô rất tốt. Trước đây anh không cho phép cô mặc những loại quần áo này, vậy mà bây giờ còn giúp cô mua sắm.


Người đàn ông này thật sự có chút dễ thương.


Cô đi ra muốn cảm ơn tên đại ma vương này, nhưng lại phát hiện anh đã đi mất. Kỷ Hi Nguyệt chép miệng, cô đổi sang trang phục phóng viên, hóa trang thành một cô gái xấu xí, mang ba lô lên lưng rồi ra ngoài.


Triệu Húc Hàn chưa bao giờ đi cửa chính, thông thường đều ra vào ở bãi đậu xe nên rất ít khi gặp người khác, còn Kỷ Hi Nguyệt thì phải đi thang máy xuống tầng một.


Trong thang máy cô thường chạm mặt mấy hộ gia đình sống ở tầng dưới, nhưng cũng chẳng ai chào hỏi ai. Hơn nữa bộ dạng của Kỷ Hi Nguyệt bây giờ trông giống như một bà cô già xấu xí, thế nên mọi người cũng không muốn chào hỏi cô.


Nhưng Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy cô càng bị lơ đi thì càng tốt. Mang tâm trạng vui vẻ bước ra khỏi khu dân cư Phong Nhã, cô cước bộ đến đài truyền hình để đi làm.


“Vương Nguyệt!” Vừa bước ra khỏi cửa chưa được mấy bước thì một giọng nói quen thuộc vang lên.


Kỷ Hi Nguyệt xoay đầu qua thì thấy Cố Du Du đang cầm một cốc sữa đậu nành đứng phía bên kia đường.


Kỷ Hi Nguyệt thật sự muốn chửi thề, vừa mới ra khỏi cửa đã xui xẻo rồi.


Cố Du Du tự động bước qua bên đây, nhìn thấy khu dân cư Phong Nhã sau lưng Kỷ Hi Nguyệt, cô ta kinh ngạc nói: “Vương Nguyệt, cô, cô sống ở đây sao! Nhà ở đây siêu đắt luôn đấy, hóa ra cô là con nhà giàu à, thảo nào.”


“Thảo nào cái gì?” Kỷ Hi Nguyệt cáu kỉnh nói.


“Này, cô xem, sao cô lại có thành kiến với tôi thế? Chúng ta dù sao cũng là đồng nghiệp, nếu tôi có đắc tội với cô chỗ nào thì tôi xin lỗi là được rồi chứ gì!” Cố Du Du quả thực không cần mặt mũi.


“Tôi không phải là người giàu có. Đây là nhà của người thân tôi, tôi chỉ sống nhờ trong đó thôi.” Kỷ Hi Nguyệt biết người phụ nữ này rất mê thích hư vinh .


“Vậy cũng quá tốt rồi. Người thân của cô làm gì thế? Có rất nhiều ngôi sao đang sống ở trong này đấy! Cô có thể khai thác được rất nhiều tin tức giải trí.” Cố Du Du giống như đang nhắc nhở một cô em gái.


Kỷ Hi Nguyệt không quan tâm đến cô ta, cất bước đi thẳng đến đài truyền hình, nhưng Cố Du Du có thể so sánh với thuốc cao bôi trên da chó, vừa lẽo đẽo theo cô vừa nói huyên thuyên không ngừng.


“Phải rồi, Tiểu Nguyệt, hôm qua sau khi cô tan ca có một người mới đến, cũng là thực tập sinh, đẹp trai lắm luôn ấy!” Cố Du Du chuyển đề tài.


Kỷ Hi Nguyệt thật sự không hiểu người phụ nữ này ra sức lấy lòng cô để làm cái gì, nhưng có lẽ con người kỳ lạ này sẽ không hiểu ý tứ từ chối làm bạn đang viết trên mặt cô đâu.


“Vẫn còn tuyển thực tập sinh sao?” Kỷ Hi Nguyệt có chút kinh ngạc, ba tháng trước đã có một đợt tuyển dụng nhận vào bốn người, sao giờ còn tuyển thực tập sinh nữa?


“Đúng vậy, nghe nói thái độ của sếp đối với thực tập sinh này rất khác thường.” Cố Du Du ra vẻ thần bí nói.


“Con ông cháu cha sao?” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ đến điều này đầu tiên.


“Không phải, sếp ‘đào’ được từ đài truyền hình Hương Thành, haha, còn nói cho cậu ta làm cộng sự của cô!” Cố Du Du nói với giọng điệu trịnh trọng.


Sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt lập tức thay đổi: “Sao cơ? Cộng sự của tôi? Lại còn ‘đào’ thực tập sinh từ Đài Truyền hình Hương Thành? Chiết tiệt, không phải là Liễu Đông đấy chứ?”


“Ha! Quả nhiên là cô biết!” Cố Du Du cao hứng nói: “Khi Sếp vừa đưa ra tuyên bố, chúng tôi đã đoán rằng anh chàng đẹp trai này chắc chắc có quen biết với cô.”


“Sếp bị điên rồi!” Kỷ Hi Nguyệt tăng tốc, cô thật sự không thể tưởng tưởng được.


“Tiểu Nguyệt, cô nói gì thế, sếp tìm cộng sự cho một thực tập sinh như cô, chứng tỏ anh ấy coi trọng cô hơn những nhân viên chính thức khác! Cô còn không thấy hài lòng sao? Anh chàng đó rất đẹp trai, đến tôi mà còn muốn nữa đấy!” Cố Du Du vẫn còn độc thân, cô ta chỉ lớn hơn Kỷ Hi Nguyệt ba tuổi thôi.


Kỷ Hi Nguyệt không trả lời, cô quẹt thẻ lao vào công ty. Hôm nay hình như trong đài rất đông đúc, người ra kẻ vào liên tục. Đài truyền hình còn là nơi các ngôi sao lui tới ký kết hợp đồng, nên người hâm mộ thường vây quanh ở cửa ra vào, nháo nhào thành một mớ hỗn độn.


“Kia là Lưu San San đấy, Tiểu Nguyệt, cô lên một mình đi. Tôi qua đó nhiều chuyện chút.” Cố Du Du nhìn thấy ngôi sao bên kia thì lập tức chuồn qua đó.


Kỷ Hi Nguyệt trở lại khu văn phòng. Cô vừa mới bước vào cửa đã bị anh Béo kéo ra ngoài.


“Tiểu Nguyệt, cảnh sát đang tìm cô đấy.” Anh Béo lo lắng nói.


Kỷ Hi Nguyệt sững sờ: “Cảnh sát? Cảnh sát tìm tôi làm gì chứ?”


Chương 39: Chuyện Bất Ngờ (II)


Kỷ Hi Nguyệt nghĩ, cô chỉ không đến đây một đêm thôi mà, sao lại có nhiều chuyện bất ngờ như vậy?


“Tôi cũng không biết, cho nên mới đứng đây chờ cô, cô không gây ra phiền phức gì đấy chứ?” Anh Béo tỏ ra lo lắng.


Kỷ Hi Nguyệt thử suy nghĩ rồi nói: “Không có, cám ơn anh nhé anh Béo. Tôi không sao đâu, người cảnh sát đó đâu rồi?”


Kỷ Hi Nguyệt nhìn vào bên trong không thấy bóng dáng của người cảnh sát đâu cả.


“Đang trong phòng trà nước. Phải rồi, mới có người mới đến, là cộng sự của cô, xem ra sếp rất xem trọng cô đấy.”


Kỷ Hi Nguyệt ngượng ngùng cười, sau đó bước đến chỗ ngồi của mình, cô phát hiện vị trí bên cạnh của Trần Thanh đã thay đổi, anh ta chuyển đến ngồi bên cạnh Cố Du Du.


“Vương Nguyệt! Lại đây nhanh lên!” Một giọng nói vang lên từ phòng trà nước.


Kỷ Hi Nguyệt đầu đầy vạch đen, cái giọng này đúng là của Liễu Đông rồi. Tuy rằng không gặp mặt nhiều nhưng cô vẫn có thể nhận ra ngay lập tức.


Kỷ Hi Nguyệt đặt ba lô xuống, đi tới phòng trà nước.


Quả nhiên thấy ngay nụ cười tỏa nắng trên gương mặt điển trai của Liễu Đông, đặc biệt là hàm răng đều tăm tắp, trắng tinh như ngôi sao quảng cáo kem đánh răng.


Cô không cười đáp lại, nhưng khi thấy người cảnh sát kia vẻ mặt cô lại rất kinh ngạc và vui mừng.


“Ngô Phương Châu, sao anh lại đến đây?”


Không ngờ người đến lại là Ngô Phương Châu, anh cảnh sát trẻ tuổi đã giúp đỡ cô trong nhiều hiện trường trước đây.


Ngô Phương Châu cũng cười đáp lại: “Vương Nguyệt, tôi đến để hỏi thăm về vụ tai nạn trên cầu Giang Sơn, đang có một số vấn đề muốn hỏi cô. Không ngờ là Liễu Đông cũng đang ở đây. Lúc đó hai người đều có mặt ở hiện trường, nên hỏi chung với nhau luôn.”


“Vương Nguyệt, không ngờ tôi lại đến Cảng Long chứ gì?” Liễu Đông nhìn Kỷ Hi Nguyệt cười vui vẻ.


“Cậu đúng là không có lập trường, mới vào Hương Thành một tháng đã đổi nơi công tác, cậu không thấy ngại à.” Kỷ Hi Nguyệt khinh thường cậu, cảm giác người người con trai này không chuyên tâm vào công việc.


Liễu Đông nhất thời bối rối: “Không phải nhé, là sếp Lộc Hùng ‘đào’ tôi qua đây, nói là làm cộng sự của cô, cho nên tôi mới bằng lòng qua đấy.”


“Ý gì đây? Tại sao muốn làm cộng sự của tôi, cậu đã từng hỏi ý kiến tôi chưa?” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên tức giận, liên quan gì tới cô chứ.


Liễu Đông gãi đầu, lúng túng nói: “Tôi, tôi cảm thấy cô là một phóng viên rất có tâm,nên muốn theo cô để học hỏi.”


Cậu sẽ không nói cho ai biết, cậu cảm thấy Vương Nguyệt này rất lỳ lạ, trong lòng cậu tràn đầy tò mò về cô.


Bởi vì dường như cô biết trước vụ tai nạn ô tô trên cầu Giang Sơn, cũng biết chiếc xe buýt bị lật sẽ không phát nổ, một người như vậy mà đi làm phóng viên thì quá đáng sợ. Cậu chỉ cần đi theo cô thì nhất định sẽ công thành danh toại, tương lai tươi sáng.


Hơn nữa Vương Nguyệt còn rất chính nghĩa, tốt bụng lại giỏi giang, đằng sau cặp mắt kính gọng đen kia là một đôi mắt vô cùng xinh đẹp.


Cậu có một loại ham muốn mãnh liệt muốn tìm hiểu về cô gái này.


Liễu Đông còn muốn nói gì đó nhưng thấy Kỷ Hi Nguyệt liếc cậu một cái rồi quay qua nói với Ngô Phương Châu: “Ngô Phương Châu, chuyện của anh quan trọng hơn, chúng ta nói trước đi.”


Ba người ngồi xuống, Liễu Đông chủ động rót nước bưng trà, phục vụ Kỷ Hi Nguyệt và Ngô Phương Châu.


“Vương Nguyệt, tôi cần một bản sao tất cả các tài liệu và hình ảnh liên quan đến vụ tai nạn ô tô của cô và Liễu Đông.”


“Không thành vấn đề, tất cả tôi đều có bản gốc.” Kỷ Hi Nguyệt gật đầu.


“Tôi cũng không thành vấn đề, nhưng không phải các anh đã điều tra ra nguyên nhân của vụ tai nạn rồi sao? Không phải là tài xế container điều khiển xe trong lúc say rượu à?” Liễu Đông cũng rất nhạy bén với tin tức này.


“Ừm, đúng là lái xe trong tình trạng say rượu, nhưng chiều hôm qua chúng tôi nhận được điện thoại của cô Trương Cầm. Túi xách của cô ấy bị mất, trong đó có tài liệu quan trọng, nhưng sở cảnh sát, cục phòng cháy chữa cháy và bệnh viện đều không tìm thấy, vì vậy cấp trên của tôi kêu tôi đi tìm kiếm.”


Ngô Phương Châu cười khổ, thực ra anh ấy cũng rất sầu não, đường đường là một cảnh sát mà bây giờ chỉ để giúp người khác tìm túi xách.


“Tôi có xem qua ghi chép, các phóng viên đưa tin hiện trường hôm đó có cô và Liễu Đông, nên tôi muốn hỏi hai người trước.”


Vẻ mặt của Kỷ Hi Nguyệt trở nên nghiêm túc, cô quay sang nói với Liễu Đông: “Liễu Đông, cậu ra ngoài trước đi. Tôi có chuyện muốn nói riêng với Ngô Phương Châu.”


“Ủa, tôi không thể nghe sao? Tôi là cộng sự của cô mà, không phải nên có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia sao?” Liễu Đông quả thực giống như một thanh niên mới lớn, cậu cảm thấy rất uất ức.


Chương 40: Chuyện Bất Ngờ (III)


“Tôi nói chút chuyện riêng trước, lát nữa sẽ cùng cậu thảo luận về vụ tai nạn ô tô. Cậu đi sao chép tài liệu của cậu trước đi!” Kỷ Hi Nguyệt cạn lời, chỉ có thể đẩy cậu ta đi chỗ khác.


“Liễu Đông, cậu đi làm việc trước nhé.” Ngô Phương Châu thấy Liễu Đông không muốn rời đi thì cười nói.


Liễu Đông chỉ có thể ra ngoài, nhưng vẻ mặt rất tiu nghỉu, giống như một cậu nhóc lớn xác đòi không được kẹo để ăn.


Kỷ Hi Nguyệt phớt lờ cậu, cô cúi đầu nói nhỏ với Ngô Phương Châu về việc cô cũng đang tìm chiếc túi xách.


“Vương Nguyệt, cô có biết nếu chiếc túi xách đó chứa thông tin quan trọng thì vụ tai nạn ô tô này không đơn thuần chỉ là một vụ tai nạn ngoài ý muốn.” Khuôn mặt tuấn tú của Ngô Phương Châu trở nên nghiêm túc.


“Tôi cũng đang mơ hồ, nhưng trong lòng cảm thấy rất ngứa ngáy. Anh là cảnh sát, có thể điều tra thử xem, bắt đầu từ việc tìm chiếc túi. Từ camera hành trình của những chiếc xe đó anh có thể đi tìm chủ xe chẳng hạn.”


Kỷ Hi Nguyệt gợi ý với anh ấy. Chỉ dựa vào tài liệu của cô thì không thể tìm được chiếc túi, bởi vì đêm qua cô cũng đã tự tìm thử một lần.


“Được, để tôi quay về điều tra thử xem. Vương Nguyệt, trước mắt chuyện này cô đừng truyền ra bên ngoài, tính chất sẽ khác biệt. Tôi biết cô là phóng viên và cần những tin tức lớn, nhưng khoan hãy đưa tin cho đến khi chuyện này được xác nhận.” Ngô Phương Châu thận trọng nói với Kỷ Hi Nguyệt.


“Được, tôi đợi tin tức của anh. Phải có bằng chứng tôi mới có thể đi tiếp được, anh nói có phải không? Yên tâm đi.” Kỷ Hi Nguyệt mỉm cười.


Đương nhiên cô không thể nói hố rằng chuyện này có liên quan đến công ty của bố cô. Nếu như Tần Hạo làm sai lệch báo cáo tái chính, rất có thể Tôn Mai đã bị anh ta giết người diệt khẩu. Sự việc này ảnh hưởng rất lớn đến danh tiếng của tập đoàn Kỷ Hải.


Sau khi Ngô Phương Châu rời di, Kỷ Hi Nguyệt và Liễu Đông được gọi vào văn phòng của sếp.


“Tiểu Nguyệt, thấy cô chạy tin tức vất vả nên tôi đã tìm cho cô một trợ thủ. Đây là Liễu Đông, chắc cô biết cậu ấy đúng không, khi vụ tai nạn xảy ra cậu ấy đã cũng có mặt ở hiện trường.”


Lộc Hùng cười nói, trong đôi mắt ti hí lại tràn đầy ánh sáng.


“Sếp, bản thân tôi cũng chỉ là một thực tập sinh, làm sao có thể gánh thêm trợ thủ chứ.” Vương Nguyệt có chút bất lực.


“Haha, người cũ dẫn dắt người mới cũng có thành tích gì đâu. Tôi muốn thả hai người mới làm chung với nhau để tăng thêm tình thành hăng hái, nói không chừng có thể đem lại hiệu quả tốt hơn. Vương Nguyệt, cô rất nhạy cảm với tin tức, nhưng dù sao cũng chỉ có một thân một mình. Giống như lúc xảy ra tai nạn ô tô, nếu các cô có hai người thì tin tức và hình ảnh sẽ giành giật được nhiều hơn.”


“Chuyện này tôi đã quyết định, cô cứ dẫn dắt Liễu Đông đi. Tôi đã xem những bức ảnh dưới ống kính của cậu ấy rồi, không tệ đâu. Hy vọng sau khi cô cậu hợp tác với nhau có thể cho tôi nhiều điều bất ngờ.” Lộc Hùng hầu như không cho Kỷ Hi Nguyệt cơ hội để nói.


“Sếp, tôi sẽ cố gắng phối hợp với Vương Nguyệt.” Liễu Đông nhanh nhảu nói.


“Ừm, ra ngoài làm việc đi.” Lộc Hùng nhìn thoáng qua Kỷ Hi Nguyệt rồi nói.


Kỷ Hi Nguyệt muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng chỉ có thể nuốt ngược vào bụng, quay trở lại văn phòng.


“Chị Nguyệt, đây là những hình ảnh và video đủ mọi góc cạnh mà đã tôi chụp được của vụ tai nạn ô tô.” Liễu Đông thay đổi cách xưng hô, hăm hở chủ động báo cáo.


“Ai là chị Nguyệt của cậu, tôi không lớn hơn cậu đâu.” Giọng điệu của Kỷ Hi Nguyệt mặc dù không được vui nhưng vẫn nhận lấy tài liệu.


“Cô vào nghề sớm hơn tôi thì là đàn chị của tôi rồi, gọi chị Nguyệt mới phải phép.” Liễu Đông xum xoe nịnh nọt.


Hai mắt của Kỷ Hi Nguyệt muốn trợn trắng, cô nói: “Tùy cậu. Cậu tự đi làm quen với môi trường ở đây đi.” Nói xong cô mặc kệ cậu, bắt đầu xem tài liệu.


Liễu Đông lúng túng sờ sờ mũi, nhưng vẫn vui vẻ đi làm quen với các đồng nghiệp mới.


Thỉnh thoảng quay đầu lén nhìn Vương Nguyệt, cậu phát hiện khuôn mặt cô khi làm việc rất nghiêm túc, ngũ quan mềm mại xinh xắn. Cậu luôn có một loại ảo giác, phải chi cô không có bộ dạng xấu xí như vậy thì có lẽ sẽ là một mỹ nữ xinh đẹp.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom