Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 761-770
Chương 761: Cô ta không đủ tư cách
Người trong quán bar mỗi lúc một đông, công việc kinh doanh cũng càng lúc càng sôi nổi, bầu không khí vô cùng hài hòa, có một điểm làm Kỷ Hi Nguyệt chú ý nữa, đó là bảo an ở đây đặc biệt nhiều.
Thảo nào giới nghệ sĩ lại thích tới đây giải trí.
Kỷ Hi Nguyệt và thím Lý ở trong phòng bao xem TV, mãi cho đến gần mười hai giờ di động của Kỷ Hi Nguyệt mới sáng lên, có tin nhắn đến.
Cô mở ra xem, quả nhiên là La Hi: “Đại tiểu thư, Lý Mai đến rồi. Bên cạnh cô ta còn có hâi vệ sĩ và một trợ lý.”
Kỷ Hi Nguyệt hồi âm: “OK, mọi thứ đã sắp xếp xong cả rồi. Người đâu?”
“Đã bố trí rồi, tiểu thư yên tâm.” La Hi trả lời.
Chẳng mấy chốc, từ khe hở trong phòng bao, Kỷ Hi Nguyệt quả nhiên nhìn thấy Lý Mai diện một chiếc váy body màu đỏ, đội nón và mang kính râm bước vào, trợ lý đi bên cạnh cô ta cứ nơm nớp lo sợ.
Bọn họ đi thẳng vào phòng bao bên cạnh Kỷ Hi Nguyệt. Đèn được bật lên, tuy vẫn tối, nhưng so với bên Kỷ Hi Nguyệt thì vẫn còn sáng hơn, cho nên vẫn có thể nhìn được khá rõ.
Nhưng hình như người Lý Mai hẹn gặp vẫn chưa tới. Kỷ Hi Nguyệt rất tò mò, kêu La Hi đợi thêm chút nữa.
Thế nhưng, chỉ một lát sau La Hi đã gửi tin nhắn qua: “Đại tiểu thư, không hay rồi, thiếu gia Vân Sâm cũng đến đây.”
Kỷ Hi Nguyệt vừa nhìn thấy tin nhắn là đầu muốn nổ tung. Con mẹ nó sao đi tới đâu cũng gặp tên khốn nạn này hết vậy.
“Cậu ta không biết anh đấy chứ?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Không biết.” La Hi đáp.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, tại sao Triệu Vân Sâm không quen La Hi, mà La Hi lại biết Triệu Vân Sâm? Chuyện này có phải hơi kỳ lạ rồi không?
“Tạm thời cứ chờ đi đã, xem thử tên này đến đây làm gì!” Kỷ Hi Nguyệt hồi âm.
Vừa nói xong thì nhìn thấy Triệu Vân Sâm bước vào, bên cạnh vẫn là An Hoa, theo sau còn một người mà cô cũng biết, là Hứa Phượng, phó tổng giám đốc của Điện Ảnh và Truyền Hình Hoàn Cầu, người phụ nữ luôn tự cho mình là thanh cao.
Kỷ Hi Nguyệt thầm sửng sốt, lẽ nào Triệu Vân Sâm là người mà Lý Mai đã hẹn? Thế này thì con mẹ nó còn đưa tin gì nữa? Tin tức liên quan đến Triệu gia đưa lên cấp trên cũng sẽ bị bác bỏ.
Linh cảm quả nhiên chính xác, Triệu Vân Sâm thực sự bước vào phòng bao của Lý Mai bên cạnh.
Kỷ Hi Nguyệt không nghe được bọn họ nói chuyện gì, nhưng nhìn thấy Lý Mai cười tươi như hoa, còn dính chặt lấy Triệu Vân Sâm. Xem ra Lý Mai cũng muốn nhảy chân sang Hoàn Vũ rồi đây.
Tay Triệu Vân Sâm này đúng là một tên dê cụ, cậu ta chẳng những không đẩy ra mà còn vươn tay ôm lấy vai của Lý Mai, hai người hình như còn nói gì đó rất vui vẻ.
“Tiểu thư, sao lại là thiếu gia Vân Sâm?” Thím Lý cũng bất ngờ, “Vậy kế hoạch làm thế nào bây giờ?”
Kỷ Hi Nguyệt cân nhắc rồi nói: “Lát nữa cháu sẽ dẫn Triệu Vân Sâm đi, thím với La Hi xử lý là được.”
Thím Lý gật đầu, nhưng vẫn còn rất rối rắm: “Lỡ như thiếu gia Vân Sâm và Lý Mai đang quen nhau thì sao? Chúng tôi mà làm vậy Triệu Nhất Gia chắc chắn sẽ nắm đầu được.”
Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy: “Cháu sẽ cảnh cáo Triệu Vân Sâm. Hơn nữa, với tư cách là thím ba tương lai của cậu ta, cháu cũng không thể đứng nhìn cậu ta qua lại với loại phụ nữ này được, Lý Mai rõ ràng không đủ tư cách.”
Thím Lý bật cười ha hả: “Tiểu thư, xem ra cô đã chấp nhận chuyện này như một lẽ đương nhiên rồi đúng không?”
“Cái gì mà chấp nhận với chẳng đương nhiên?” Kỷ Hi Nguyệt liếc thím Lý.
“Chủ nhân đấy, chủ mẫu đương gia đấy.” Thím Lý cười nói.
“À thì, anh Hàn đã kỳ vọng vào cháu như vậy, cháu cũng đâu thể để anh ấy thất vọng được đúng không, haha.” Mặt Kỷ Hi Nguyệt bỗng nóng lên.
“Đúng vậy đúng vậy, tiểu thư nhất định phải cố lên. Thím Lý thấy cô trăm phần trăm là khả thi rồi đó.” Thím Lý vui mừng nói.
Kỷ Hi Nguyệt mặt đỏ bừng bừng, đưa mắt nhìn sang phòng bao bên cạnh. Triệu Vân Sâm và Lý Mai lúc này đã bắt đầu uống rượu, không biết Hứa Phượng ngồi bên cạnh nói gì mà Lý Mai cứ cười suốt, còn An Hoa thì đã ra ngoài.
Chương 762: Gọi thêm PR nam nữ
Kỷ Hi Nguyệt đứng lên: “Thím Lý, cháu sang bên cạnh đây, thím với La Hi chuẩn bị đi nhé.”
Thím Lý có chút lo lắng: “Tiểu thư, cô nhớ cẩn thận chút, thiếu gia Vân Sâm cũng không phải người dễ bị gạt đâu.”
“Thím Lý, thím quên cháu với cậu ta đã quen nhau ba năm rồi sao? Cái tính ưa sĩ diện của cậu ta chẳng lẽ cháu còn không hiểu. Thím cứ ngồi đó xem cháu làm là được. Nếu cậu ta dám làm càn, vậy thì đừng trách cháu sẽ làm cậu ta xấu mặt, dù sao cậu ta cũng đủ thối lắm rồi.”
Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì bước ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa lại nhận được tin nhắn của La Hi.
Cô mở ra xem, trên đó viết: “Đại tiểu thư, Châu Lê cũng đến.”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, Châu Lê? Người phụ nữ này mới mấy ngày trước còn đánh nhau với Trần Thanh tới mặt mũi bầm dập mà bây giờ đã khỏe nhanh vậy sao? Còn ra quán bar nhảy nhót nữa?
“Mấy người?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Hai người phụ nữ, chắc là bạn bè.” La Hi đáp, “Tôi nấp rồi.”
“Ừm.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức quay lại phòng bao của mình, làm thím Lý hoảng hồn, cô giải thích vài câu cho thím Lý hiểu.
Kỷ Hi Nguyệt quả nhiên đã nhìn thấy Châu Lê tiến vào. Cô ta trang điểm và ăn vận khá bắt mắt, một chiếc váy body trễ vai làm phô ra thân hình đầy đặn, so với trước đây thì hình như nhìn xinh đẹp hơn đôi chút. Xem ra đến đây để chơi bời nên mới ăn diện đẹp đẽ như vậy.
Cô gái đi bên cạnh cô ta nhìn cũng rất xinh đẹp, đặc biệt là vóc dáng với nửa bộ ngực lộ ra ngoài trông rất hấp dẫn. Kỷ Hi Nguyệt nhủ bụng, hai người này đến đây không phải để kiếm đại gia đấy chứ?
Kỷ Hi Nguyệt thấy hai người đi tới, đầu tiên là nhìn ngó xung quanh, đặc biệt là Châu Lê, cô ta còn tia mắt nhìn vào từng phòng bao, sau đó hai cô gái này chia ra hai hướng.
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy, hình như bọn họ đến đây để tìm người.
Sau đó, cô nhìn thấy Châu Lê hỏi một nhân viên phục vụ, còn nhét thứ gì đó cho anh ta, Kỷ Hi Nguyệt đoán chắc là tiền, bởi vì những nơi thế này muốn nghe ngóng tin tức thì bình thường đều cho chút tiền, nếu không nhân viên phục vụ sẽ không bao giờ dám tự tiện tiết lộ thông tin và hành tung của khách hàng.
Nhưng chỉ một chốc sau Kỷ Hi Nguyệt lại phát hiện, Châu Lê đang đi về hướng bên đây.
Có điều không phải phòng bao của cô, mà là phòng bao của Triệu Vân Sâm. Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày, không phải đó chứ, lẽ nào tối nay sắp có kịch hay để xem?
Châu Lê ở bên ngoài lấm la lấm lét thăm dò, nhưng bên trong lúc này đang say sưa trò chuyện, nên không để ý bên ngoài có người đang nhìn vào hay không.
Kỷ Hi Nguyệt và thím Lý nhìn chằm chằm Châu Lê.
“Tiểu thư, người phụ nữ này định làm gì vậy? Sao nhìn cứ như có hứng thú với thiếu gia Vân Sâm thế?” Thím Lý hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ lắc đầu: “Cháu cũng không rõ, có điều tâm tư của người phụ nữ này sâu lắm. Tạm thời vẫn còn sớm, chúng ta cứ nhìn xem rốt cuộc cô ta muốn làm gì.”
Cô bạn của Châu Lê cũng nhanh chóng quay lại, trong tay còn cầm thêm hai ly sâm panh, đưa cho Châu Lê một ly, sau đó hai người đứng trên hành lang, dựa vào tấm kính thủy tinh bên ngoài phòng bao của Triệu Vân Sâm trò chuyện.
Xung quanh vẫn có nhiều nhân viên phục vụ và khách khứa tới lui, nhìn thấy hai người phụ nữ này cũng không nói gì nhiều, vì cứ tưởng là khách trong phòng bao ra bên ngoài đứng nói chuyện.
Kỷ Hi Nguyệt thấy trong phòng bao, Hứa Phượng vẫn đang uống rượu và cười nói với Lý Mai rất nhiều.
Còn Lý Mai thì đang dựa vào lòng của Triệu Vân Sâm, hết cười ngọt ngào lại chuyển sang nũng nịu. Dáng vẻ của Triệu Vân Sâm cũng rất đắc ý, thật đúng là một tên công tử phong lưu.
Một chốc sau, bên ngoài có quản lý đến, còn dẫn theo vài PR nam và PR nữ xinh đẹp vào phòng bao của Triệu Vân Sâm, phía sau còn mang theo mấy chai rượu vang và đồ uống.
Kỷ Hi Nguyệt thiết nghĩ, có lẽ bên đó đã bàn chuyện công việc được kha khá nên nhóm người này sắp chơi đùa hưởng lạc, vì tên đàn ông đê tiện Triệu Vân Sâm này rất thích chơi bời.
Hơn nữa đi chơi mà chưa tới nửa đêm là chưa chịu về.
Thím Lý nhìn thấy hai PR nam lại ngồi hai bên Hứa Phượng, lúc Hứa Phượng mò mẫm nắm tay một PR nam, bà rùng mình nói: “Tiểu thư, người phụ nữ này cũng gọi vịt* kìa.”
(Vịt: dựa vào việc bán thân xác để có thu nhập, phụ nữ thì được là ‘gà’, đàn ông thì gọi là ‘vịt’, ‘vịt’ là đề cập đến những đàn ông chuyên cung cấp dịch vụ tình dục – nguồn: Baidu)
Chương 763: Tôi đi xem thử
Kỷ Hi Nguyệt bật cười: “Người ta gọi đây là lạc thú. Ở trong giới giải trí ai mà chẳng chơi bời hưởng lạc, huống chi cô ta còn là phó tổng của Hoàn Vũ.”
“Vậy mà không sợ bẩn nhỉ.” Thím Lý rùng mình một cái, dáng vẻ như không chấp nhận được.
Kỷ Hi Nguyệt bật cười ha hả, sau đó cô thấy Triệu Vân Sâm cũng gọi hai cô tiếp viên đến ngồi, nhưng đều ngồi bên trái Triệu Vân Sâm, còn Lý Mai thì vẫn đang khư khư chiếm giữ vị trí bên phải.
Nhìn qua thì sắc mặt Lý Mai có chút ngượng ngùng, có thể là cô ta không ngờ mình ngồi bên cạnh rồi mà Triệu Vân Sâm còn kêu thêm hai người nữa. Chuyện này khiến cô ta rất mất mặt.
Nhưng cô ta đâu hiểu được tính cách của Triệu Vân Sâm, cậu ta chỉ ưa thích náo nhiệt, mà Lý Mai ở trong mắt cậu ta còn chẳng khác gì một cái đuôi.
“Tiểu thư, làm thế nào bây giờ? Hai người phụ nữ bên ngoài cũng không đi.” Thím Lý nhìn thời gian, cảm thấy sốt ruột, hơn nữa bà cũng không thích ở lại chỗ này quá lâu.
Đột nhiên di động của Kỷ Hi Nguyệt đổ chuông, là Cố Du Du.
“Tiểu Nguyệt, người mà Lý Mai hẹn gặp là thiếu gia Triệu Vân Sâm của tập đoàn Triệu Thị, chúng ta làm sao đưa tin được đây?”
Kỷ Hi Nguyệt thầm vui mừng, không ngờ Cố Du Du đã biết được người Lý Mai hẹn gặp là ai.
“Đừng nôn nóng, ảnh của Triệu Vân Sâm chị cứ che mặt đi là được. Bây giờ Triệu Vân Sâm đã là ông chủ là Hoàn Vũ, Lý Mai hình như lại muốn đổi chủ, chuyện này tất nhiên phải cho Đỗ Lệ biết, như vậy mới đẹp mặt.” Kỷ Hi Nguyệt hồi âm cho Cố Du Du.
Đỗ Lệ là sếp của bộ phận diễn xuất, trước đây còn vì Lý Mai mà hung dữ với Lộc Hùng.
“Nhưng Tiểu Nguyệt, chuyện này cũng đâu đủ khiến cho Lý Mai thân bại danh liệt được đúng không?” Cố Du Du chủ yếu là lo lắng cho tin tức, vì cho dù Lý Mai có trở mặt với Đỗ Lệ rồi đến Hoàn Vũ thì cô ta cũng chẳng thiệt hại gì to lớn.
“Đợi đi, bọn họ vẫn còn đang chơi bời mà.” Kỷ Hi Nguyệt đáp, “Biết đâu phía sau còn tin tốt thì sao?”
“Được.” Cố Du Du trả lời lại một chữ.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn sang phòng bên cạnh, sau đó cô lại nhìn thím Lý: “Thím Lý, xem ra tối nay phải đợi rất muộn, hay là thím về trước đi, có La Hi ở đây chắc không sao đâu.”
“Vậy đâu có được, muộn thế nào tôi cũng phải đợi cùng cô. La Hi đang ở bên ngoài, cô một mình ở đây sẽ gặp nguy hiểm. Không sao đâu, dù sao cũng đã đợi, đợi thêm một chút nữa đi.” Thím Lý an tâm ngồi xuống.
Kỷ Hi Nguyệt cũng cảm thấy có lỗi, nhưng bây giờ Triệu Vân Sâm đang ở trong phòng bao, lại nhiều người như vậy, nên quả thực không dễ dàng ra tay.
Hai mươi phút sau, Kỷ Hi Nguyệt đứng dậy ra ngoài, nào ngờ vừa mới ra khỏi cửa đã suýt nữa va phải một người.
Cô ngẩng đầu lên, con mẹ nó không ngờ lại là An Hoa. Vừa nãy anh ta cũng đi ra ngoài, bây giờ quay lại thì tình cờ gặp phải.
“Kỷ, Kỷ tiểu thư?” An Hoa nhận ra Kỷ Hi Nguyệt thì vô cùng kinh ngạc.
Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày: “An Hoa? Sao anh lại ở đây? Cậu chủ của anh cũng đang ở đây à?”
“À, ờ, đúng vậy. Cậu chủ nói lâu rồi chưa ra ngoài nên tối nay đến đây chơi một chút.” An Hoa có chút căng thẳng.
“Vậy à? Ở phòng nào?” Kỷ Hi Nguyệt giả vờ hỏi.
“Phòng này.” An Hoa đành phải khai báo, sau đó chỉ tay về phòng bên cạnh: “Kỷ tiểu thư cũng đang ở phòng này sao?”
“Ừm. Thiếu gia Vân Sâm đang đi với ai vậy?” Kỷ Hi cố ý hỏi.
An Hoa vội vàng đáp: “Với vài người bạn thôi, bàn chút chuyện làm ăn ấy mà.”
“Thế à? Thế để tôi đi xem thử.” Kỷ Hi Nguyệt bước qua phòng bên cạnh.
“Đại tiểu thư!” An Hoa muốn căn ngản, nhưng không biết ngăn cản thế nào. Kỷ Hi Nguyệt bước sang phòng bên cạnh rồi trực tiếp đẩy cửa bước vào mà không hề gõ cửa.
Bên trong mọi người đang cụng ly, thấy cửa mở ta đương nhiên đều đưa mắt nhìn qua.
Khoảnh khắc Triệu Vân Sâm nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt, cậu ta lập tức buông lỏng tay, ly rượu đập thẳng xuống bàn phát ra âm thanh giòn tan, rượu văng tứ phía.
Chương 764: Gọi cô là Tiểu Nguyệt
Ly rượu vỡ nát, rượu bắn tứ tung, vài người phụ nữ cả kinh thét lên, Lý Mai và trợ ý cũng nhanh chóng tránh sang một bên.
Triệu Vân Sâm cũng trở tay không kịp, hai người phụ nữ ngồi bên trái Triệu Vân Sâm cầm khăn giấy lau quần áo cho cậu ta.
“Kỷ Hi Nguyệt! Cô, sao cô lại ở đây?” Triệu Vân Sâm nhìn Kỷ Hi Nguyệt, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Ây dô, nhìn thấy tôi có cần phải hốt hoảng thế không? Đức hạnh của cậu thế nào chẳng lẽ tôi còn không biết?” Kỷ Hi Nguyệt híp mắt cười, bước tới vài bước.
An Hoa cũng lật đật chạy vào, nhìn Triệu Vân Sâm, cười khan nói: “Thiếu gia, Kỷ tiểu thư đang chơi ở phòng bao bên cạnh.”
Triệu Vân Sâm sửng sốt: “Bên cạnh?” Cậu ta liền xoay đầu nhìn sang phòng bao bên cạnh, nhưng bên đó rất tối, ngoài TV đang nhấp nháy và đèn nêon xoay tròn ra thì không thấy được người nào cả.
“Sao thế? Cậu chơi được chẳng lẽ tôi không chơi được?” Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày, “Nhiều phụ nữ nhỉ, xem ra sở thích của cậu chẳng có chút gì thay đổi.”
“Cô, cô đừng nói linh tinh.” Triệu Vân Sâm liền nói, “Hai người các cô cút ra ngoài cả đi!” Triệu Vân Sâm bất ngờ đuổi hai người phụ nữ kia ra ngoài.
Sắc mặt của hai người phụ nữ đó rất khó coi, nhưng vẫn ngượng ngùng bỏ đi.
Kỷ Hi Nguyệt híp mắt cười, nhìn Lý Mai, nói: “Vị này chắc là minh tinh nhỉ? Tôi thấy có chút quen mắt.”
“Tiểu Nguyệt, cô đây là Lý Mai, là ảnh hậu của năm ngoái.” Triệu Vân Sâm tự nhiên gọi Kỷ Hi Nguyệt là Tiểu Nguyệt, còn cười rất là thân thiện, khiến Kỷ Hi Nguyệt có chút sởn gai óc.
Người đàn ông này bị làm sao vậy? Khi không lại khách sáo với cô như vậy, lẽ nào là vì Lý Mai?
“Xin chào Kỷ tiểu thư.” Lý Mai vừa nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt là đã nhận ra ngay, nguyên do là vì trước đây Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt đã hợp tác với Lâm San, làm cô ta bị thua cược đến bẽ mặt, nên làm sao không biết cho được.
“Hóa ra là ảnh hậu à? Nhưng hình như cô là người của đài truyền hình Cảng Long mà? Đây là định nhảy sang đầu quân cho Hoàn Vũ sao?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn hai người bọn họ, “Cô Hứa Phượng cũng hứng thú nhỉ.”
“Nào có nào có, Kỷ tiểu thư hiểu làm rồi. Tôi với thiếu gia Vân Sâm là bạn bè, mọi người chỉ ra ngoài chơi thôi.” Lý Mai lập tức cười nói.
Hứa Phượng vô cùng xấu hổ, lén ngồi cách xa hai PR nam một chút.
“Đúng vậy, chúng tôi chỉ là bạn bè thôi. Tiểu Nguyệt, cô có muốn chơi chung không?” Triệu Vân Sâm vội vàng nói chen vào.
“Ủa? Chơi á? Triệu Vân Sâm, cậu đúng là ‘chó thì vẫn thích ăn phân’, bây giờ còn chơi với cả minh tinh, để bố cậu biết được không biết sẽ nghĩ thế nào đây. Thôi tôi không làm phiền cậu nữa nhé.” Kỷ Hi Nguyệt mỉa mai xong thì xoay người bỏ đi.
“Kỷ Hi Nguyệt, cô đứng lại!” Triệu Vân Sâm chợt biến sắc, lật đật chạy tới giữ Kỷ Hi Nguyệt lại, sau đó đẩy cô ra ngoài. Rõ ràng là cậu ta không muốn đứng trong phòng bao nói chuyện.
“Cậu làm gì vậy?” Kỷ Hi Nguyệt vùng vẫy, nháy mắt bị cậu ta đẩy ra ngoài cửa.
Triệu Vân Sâm kéo cô sang một bên, thấy xung quanh không có người bèn gấp gáp nói: “Tiểu Nguyệt, cô đừng hiểu lầm, tôi với Lý Mai chỉ đang bàn chuyện làm ăn thôi.”
“Ối giời, liên quan quái gì đến tôi.” Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt xem thường, cô nhìn thấy Châu Lê đang đứng bên kia đã nghe thấy động tĩnh mà nhìn sang đây.
Triệu Vân Sâm vẫn điệu bộ lo lắng như cũ: “Cô, cô đừng nói với chú ba đấy. Với lại, nếu tôi ra ngoài chơi sao phải gọi Hứa Phượng theo làm gì? Tôi, tôi đúng là đang có kế hoạch đào Lý Mai, nhưng người phụ nữ này thét giá trên trời quá nên tôi vẫn đang cân nhắc.”
“Cậu giải thích mấy chuyện này với tôi làm gì? Húc Nguyệt của tôi là đối thủ của Hoàn Vũ cậu, tự nhiên đi nói cho tôi nghe bí mật thương mại của cậu chi vậy?” Kỷ Hi Nguyệt bật cười.
“Tôi, tôi chỉ là không muốn cô hiểu lầm thôi. Tìm mấy cô gái đó cũng chẳng qua là để chơi bời uống rượu, chứ tôi không hề làm chuyện kia đâu. Mấy người phụ nữ này rất bẩn, cô cũng hiểu tôi rồi đấy.”
Chương 765: Bắt đầu lại được không
Triệu Vân Sâm căng thẳng nhìn Kỷ Hi Nguyệt, khuôn mặt tuấn tú bỗng chốc đỏ bừng, ánh mắt thâm thúy nhìn sâu vào gương mặt nhỏ xinh và đôi môi hồng hào gợi cảm của Kỷ Hi Nguyệt, cảm giác miệng đắng lưỡi khô tự nhiên ập đến.
Cậu ta đột nhiên có cảm giác không kiểm soát được bản thân, có thể là do đã uống quá nhiều rượu.
“Này, cậu nói với tôi những chuyện này làm gì? Bỏ ra.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ ngọ nguậy.
“Cô, cô đừng hiểu lầm.” Triệu Vân Sâm vẫn không buông tay, vẻ mặt còn đầy sự khẩn cầu.
“Thôi thôi thôi, phẩm hạnh của cậu tôi còn không hiểu chắc? Không phải xử nử thì cậu đâu có thèm. Được rồi đấy!” Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt xem thường.
Triệu Vân Sâm khó xử nói: “Không phải, chỉ là, không có cảm giác thì không chạm vào thôi.”
“Được rồi, đã nói là không phải việc của tôi.” Kỷ Hi Nguyệt vẫn còn nhớ, kiếp trước cũng vì cô nói mình là xử nử, nên cuối cùng mới xảy ra chuyện Triệu Vân Sâm kéo cô đến khách sạn.
Nói đến thì người đàn ông này đúng là một tên ăn chơi đàng điếm, nhưng lại chưa bao giờ thấy cậu ta đưa phụ nữ về, mỗi lần chơi bời uống say đến bét nhè, cuối cùng đều là An Hoa cõng cậu ta về nhà.
Triệu Vân Sâm nhìn biểu cảm không quan tâm của cô, đột nhiên kích động nói: “Tiểu Nguyệt, tôi, chúng ta…bắt đầu lại được không?”
Kỷ Hi Nguyệt đờ đẫn đến há hốc, nhìn Triệu Vân Sâm với ánh mắt không thể tin nổi.
Triệu Vân Sâm cuống quýt nói: “Tôi, tôi nói nghiêm túc đấy. Trước đây là do tôi không nhận ra được mặt tốt của em, là tôi không đúng. Em, em có thể tha thứ cho tôi được không? Chúng ta bắt đầu lại lần nữa được không?”
Kỷ Hi Nguyệt bị cậu ta dọa đến ngây ngẩn, người đàn ông này bị hỏng dây thần kinh nào rồi sao?
Con mẹ nó đang chọc cười cô à? Trước đây lúc cô còn đeo bám cậu ta ba năm, cậu ta chỉ coi cô như giẻ rách mà ném tới ném lui, bây giờ cô đã tỉnh táo, tu dưỡng lại nhân phẩm thì tên đàn ông lại muốn ‘yêu lại từ đầu’ với cô?
Kỷ Hi Nguyệt tự nhiên muốn bật cười, lẽ nào ‘Mười tám năm Phong thủy xoay vần’ là đây sao?
Lúc cô thích cậu ta, cậu ta lại ‘để khinh khi bên dưới sự khinh miệt’, bây giờ cô không thích cậu ta nữa, cậu ta lại quay ngược lại thích cô?
Haha, buồn cười quá đi mất.
Triệu Vân Sâm thấy Kỷ Hi Nguyệt thừ người ra, đứng yên bất động, tưởng đâu mình đã dọa cô sợ hãi.
Nhưng cứ nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp, mềm mịn trơn bóng của cô, tâm tư của cậu ta lại càng lúc càng sôi sục.
Bỗng nhiên, cậu ta không nhịn được mà cúi đầu hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt hoàn hồn, trong khoảnh khắc sắp bị hôn trúng, cô đấm một phát vào eo Triệu Vân Sâm.
Triệu Vân Sâm rên lên một tiếng rồi lập tức gập người, khuôn mặt vì đau mà gần như méo xệch, cả người dựa hẳn vào tường rồi từ từ trượt xuống.
An Hoa biến sắc, vội vàng chạy tới đỡ lấy thiếu gia nhà mình.
Kỷ Hi Nguyệt sầm mặt, cả giận nói: “Triệu Vân Sâm, cậu muốn chết đúng không?”
“Người phụ nữ này, sao cô lại đánh người tùy tiện thế hả?” Châu Lê đang đứng một bên đột nhiên xông lên, dùng túi xách của mình đập vào người Kỷ Hi Nguyệt.
An Hoa liền đưa chân đá một phát, trúng thẳng vào đầu gối Châu Lê, làm cô ta aiya một tiếng rồi ngã khụy xuống đất.
Kỷ Hi Nguyệt không ngờ An Hoa sẽ ra tay.
Thực ra là An Hoa đang suy nghĩ cho toàn cục. Nếu lúc này Kỷ Hi Nguyệt mà bị thương, món nợ này chắc chắn Triệu chủ nhân sẽ tính lên đầu Triệu Vân Sâm, đến lúc đó anh ta cũng sẽ không có kết quả gì tốt đẹp.
Chỉ là mọi thứ lại xảy ra quá nhanh. Khoảnh khắc thiếu gia định hôn Kỷ Hi Nguyệt, anh ta giống như bị sét đánh.
“Đại tiểu thư, thiếu gia uống say rồi, cô đừng tính toán với cậu ấy nhé.” An Hoa vội vàng xin lỗi Kỷ Hi Nguyệt. Trong lòng anh ta cũng rất hoảng sợ, rốt cuộc là thiếu gia nhà mình đang làm cái quái gì vậy?
Sao lại cả gan chạm vào người phụ nữ Kỷ Hi Nguyệt này chứ!
Chương 766: Mình điên rồi
Thím Lý đã ra ngoài, đứng bên cạnh Kỷ Hi Nguyệt, nhìn thẳng vào khuôn mặt đang thống khổ của Triệu Vân Sâm với đôi mắt lạnh lùng, sau đó quay sang nói với Kỷ Hi Nguyệt: “Tiểu thư, cậu chủ sẽ giết thiếu gia Vân Sâm đấy.”
Triệu Vân Sâm vẫn chưa dịu bớt đau đớn, rõ ràng là cú đấm của Kỷ Hi Nguyệt không hề nhẹ, nhưng nhìn thấy cô tức giận như vậy, không hiểu sao cậu lại có chút đau lòng.
Người phụ nữ này đã không còn của cậu nữa, rồi bỗng nhiên cậu lại rơm rớm lệ.
“Thiếu gia, thiếu gia! Cậu không sao chứ?” An Hoa vừa nhìn thấy Triệu Vân Sâm chảy nước mắt, anh ta còn tưởng cậu bị đánh trọng thương rồi.
Kỷ Hi Nguyệt giật mình, lật đật nói: “Cậu làm sao vậy? Tôi đâu có dùng bao nhiêu lực đâu. An Hoa, anh đưa cậu ta đến bệnh viện đi.”
Kỷ Hi Nguyệt cũng rất lo lắng, cô mà đánh Triệu Vân Sâm thành tàn phế, chắc chắn sẽ không có kết quả gì tốt đẹp, hơn nữa còn đem lại phiền phức lớn cho Triệu Húc Hàn.
An Hoa đang còn định cõng Triệu Vân Sâm thì cậu ta lại đột nhiên đứng lên, một tay đỡ eo, một tay lau nước mắt: “Tôi không sao. Tôi muốn đi vệ sinh!” Nói xong cậu ta bỏ đi, khuôn mặt rất nhợt nhạt.
Châu Lê được cô bạn dìu đứng dậy, từ nãy đến giờ không một ai để ý đến cô ta, như thể cô ta chưa từng tồn tại.
Mắt thấy Triệu Vân Sâm đi về hướng nhà vệ sinh, cô ta lật đật bò dậy, cũng không nhìn xem Kỷ Hi Nguyệt bên đây như thế nào, vội vàng cùng cô bạn đi vào nhà vệ sinh.
Kỷ Hi Nguyệt nheo mắt, xoay người về phòng bao của mình, vẻ mặt u ám thả mình lên sô pha.
“Tiểu thư, thiếu gia Vân Sâm bị điên rồi sao!” Thím Lý tức giận nói, “Cậu chủ mà biết được thì làm thế nào đây? Sẽ chết người đấy.”
“Cháu cũng rất bất ngờ, chắc cậu ta say rồi. Thím Lý, chuyện này, chuyện này liệu anh Hàn có biết được không?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn thím Lý, bây giờ cô đang lo cho bản thân, vốn dĩ lần này ra ngoài cô không hề báo cho Triệu Húc Hàn biết.
Nếu để anh biết cô xém chút nữa bị Triệu Vân Sâm hôn, chỉ sợ là tên này lại lần nữa biến thành đại ma vương.
Thím Lý lắc đầu: “Sớm muộn gì cũng biết thôi. Để La Hi báo cáo trước đi, thẳng thắn dễ khoan hồng.”
“Khoan đã, để lát nữa cháu tự giải thích sẽ tốt hơn.” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ tới nghĩ lui, cô thật sự không ngờ lại xảy ra chuyện này, Triệu Vân Sâm đúng là điên rồi.
Trong nhà vệ sinh, Triệu Vân Sâm vào đây không để đi vệ sinh, mà đang đứng trước bồn rửa tay giận dữ nhìn chính mình trong gương.
Cảnh tượng ban nãy vẫn đang luẩn quẩn trong đầu óc của cậu.
Cậu đúng là điên rồi! Tại sao lại muốn hôn người phụ nữ Kỷ Hi Nguyệt này chứ?
Rõ ràng là ba năm này cậu vẫn luôn ghét cô, khó khăn lắm mới thoát được sự đeo bám của cô, vậy mà không hiểu sao cậu lại thấy không quen, ngược lại còn muốn cô nữa?
Lẽ nào đây gọi là báo ứng?
Chắc là cậu uống say rồi, nhất định thế.
Nhưng tại sao tối nay Kỷ Hi Nguyệt lại ở đây? Đi với ai? Chú ba rõ ràng là đã ra nước ngoài rồi mà?
Không đúng!
Triệu Vân Sâm lập tức xoay người muốn ra ngoài, xem thử rốt cuộc Kỷ Hi Nguyệt đang đi chung với ai.
Nhưng vừa ra khỏi phòng vệ sinh thì đã bị Châu Lê và bạn của cô ta chặn lại.
“Thiếu gia Vân Sâm, vừa nãy người ta giúp anh, anh, sao một tiếng cảm ơn anh cũng không nói với người ta thế hả?” Châu Lê giả bộ đáng thương nói.
Triệu Vân Sâm nheo mắt, nhìn An Hoa đang đứng bên cạnh: “Ai đây?”
An Hoa khẽ lắc đầu, anh ta cũng đang muốn biết người phụ nữ là ai mà lại dám đánh Kỷ Hi Nguyệt.
Nhưng rất rõ ràng là cô ta đang nhắm vào thiếu gia nhà mình, lẽ nào là muốn đu bám thiếu gia? Làm minh tinh nên tìm chỗ dựa?
“Tránh đường chút đi, bổn thiếu gia không hề quen cô, đừng tự mình đa tình!” Triệu Vân Sâm vừa nghe An Hoa nói không biết là không nể nang gì nữa, huống hồ người phụ nữ này còn dám đánh Kỷ Hi Nguyệt.
Cho dù Kỷ Hi Nguyệt và cậu có tư thù thì cũng không tới lượt người ngoài nhúng tay vào. Chuyện giữa hai người họ, cậu sẽ tự xử lý.
Chương 767: Chửi rủa Triệu Vân Sâm
Châu Lê thảng thốt, không ngờ tính khí của đại thiếu gia Triệu Vân Sâm lại thối đến như vậy, uổng công cô ta vừa nhìn thấy cậu là đã tim đập chân run, cũng chỉ vì người đàn ông này quả thật quá đẹp trai.
Mà hình như vẫn còn khá trẻ, chắc cỡ tầm tuổi cô ta, lại vừa có tiền có quyền, nếu cô ta có thể quyến rũ thành công, vậy chẳng phải sẽ phát tài rồi sao?
Hôm nay cô ta đã trang điểm và ăn diện rất chỉnh chu, còn mượn tiền của bạn để đến một cao cấp như vậy, làm sao có chuyện mới bị mắng một câu đã lùi bước được?
“Thiếu gia Vân Sâm, anh, anh làm sao vậy? Vừa nãy em còn vì anh mà đánh người đàn bà kia nữa đấy. Người đàn bà đó là ai vậy? Chẳng biết tốt xấu gì cả.” Châu Lê chu môi, giả bộ vô tội đáng thương.
“Bất kể cô là ai, cách xa bổn thiếu gia một chút. An Hoa, đuổi ra ngoài đi, phiền chết được.” Bây giờ Triệu Vân Sâm còn đang phiền lòng, nhìn Châu Lê thế nào cũng thấy gai mắt.
“Triệu Vân Sâm, anh tài giỏi gì chứ? Không phải cũng bị phụ nữ đá đó sao! Người ta còn nhìn anh chướng mắt kia kìa! Đúng là đồ rẻ mạt!” Châu Lê nhất thời tức giận, lập tức bùng nổ.
Triệu Vân Sâm liền xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn chòng chọc vào Châu Lê. Lần này cuối cùng cậu cũng đã nhìn rõ được Châu Lê.
Cậu bước tới, dọa cho Châu Lê giật mình, rụt lại phía sau đôi chút.
“Cô là ai? Tiếp cận tôi có mục đích gì?” Triệu Vân Sâm nheo mắt.
Châu Lê lập tức thẳng ngực, đáp: “Gì mà tiếp cận anh? Chẳng qua là vừa nãy thấy anh đáng thương, bị người đàn bà đó vứt bỏ nên muốn giúp anh dạy dỗ người đàn bà đó chút thôi. Không ngờ là anh lại không hề biết cảm kích, mà người vệ sĩ này của anh cũng quá tệ hại!”
Nói xong còn hung hăn liếc An Hoa một cái.
An Hoa cười khẩy, người phụ nữ này luôn miệng dùng từ ‘người đàn bà kia’ để hình dung Kỷ Hi Nguyệt, đúng là không biết sống chết.
“Không biết thì đừng nhiều chuyện! Cẩn thận miệng mồm tí đi, họa từ miệng mà ra cả đấy! Với lại đừng ở đó mà nói xấu cô gái kia, cô còn không bằng một sợi lông của cô ấy đâu!” Triệu Vân Sâm nói xong liền xoay người bỏ đi.
“Hống hách gì chứ! Đúng là làm ơn mắc oán. Con người của anh ngay cả câu cảm ơn cũng không biết, rồi đây cũng chẳng có kết quả gì tốt đẹp đâu!” Châu Lê không chịu được ấm ức, bắt đầu chửi rủa Triệu vân Sâm.
Triệu Vân Sâm xoay người, sắc mặt đanh lại, liếc nhìn An Hoa.
An Hoa lập tức đi về hướng Châu Lê.
“Anh làm gì vậy? Tôi sẽ la lên đấy!” Châu Lê bị gương mặt lạnh lùng và ánh mắt dữ tợn của An Hoa làm cho sợ hãi mà lùi về sau.
An Hoa xách thẳng Châu Lê ra cửa sau. Cô bạn của Châu Lê ở đằng sau la lên, cuống quýt lao về phía trước.
Nhưng liền bị An Hoa đánh cho ngã nhào, sau đó cô ta vẫn tiếp tục bò dậy kêu cứu, rồi đuổi theo ra ngoài.
Trên đường đi qua đều là phòng bao, khách có, nhân viên có, bảo vệ cũng có. Ngặt nỗi bảo vệ nhìn thấy An Hoa lại không hề ra mặt ngăn cản mà ngược lại còn dẫn đường ra cửa sau.
“Buông tôi ra, đồ khốn nạn!” Châu Lê vẫn cố sức dùng tay túm lấy mặt An Hoa.
An Hoa dễ gì cho Châu Lê cơ hội, anh thẳng thừng bẻ tay cô ta ngược ra sau, làm Châu Lê hét lên thảm thiết.
Chẳng mấy chốc Châu Lê đã bị An Hoa đá ra khỏi cửa sau, sau đó An Hoa còn nói với mấy người bảo vệ cửa sau: “Dạy dỗ một trận nên trò đi. Đừng cho cô ta vào đây nữa, làm mất hứng của thiếu gia Vân Sâm.”
“Vâng, An thiếu!” Mấy tên bảo vệ lập tức cúi đầu vâng dạ với An Hoa. Phải biết là ở đây danh tiếng của thiếu gia Triệu Vân Sâm mà đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất.
Sau khi Châu Lê bị ném ra ngoài, mấy tên bảo vệ liền bày ra nụ cười đê tiện, làm cho cô bạn của Châu Lê sợ hãi, vội vàng nói: “Các anh định làm gì? Cút ngay!”
“Thứ đàn bà hôi hám, dám đắc tội với thiếu gia Vân Sâm và An thiếu, đúng là chán sống mà!” Mấy tên bảo vệ lập tức thượng cẳng tay, hạ cẳng chân với Châu Lê và bạn của cô ta, vài bàn tay còn tranh thủ chấm mút.
Chương 768: Đừng động tay động chân
Sau một hồi la hét thảm thiết, cuối cùng Châu Lê và bạn của cô ta cũng thoát được nanh vuốt của mấy tên bảo vệ. Hai người bọn họ sợ đến tái mặt, run rẩy không thôi.
Mấy tên bảo vệ cũng không đuổi theo, chỉ đứng nhìn hai người phụ nữ áo quần xộc xệch chạy trối chết mà bật cười hả hả.
“Mẹ kiếp, dáng dấp con nhỏ kia cũng ngon thật, ông mày véo thử hai bầu ngực mà tròn trịa phết.” Một tên bảo vừa nãy tóm được bầu ngực của cô bạn Châu Lê vẫn chưa đã thèm.
“Đúng đấy, ngoại hình nhìn cũng được mà không biết sao lại đắc tội với thiếu gia Vân Sâm nữa.”
“Thiếu gia Vân Sâm muốn phụ nữ dạng gì mà chẳng có. Hai cô ả này tính tình không ổn, đặc biệt là con nhỏ ôm ốm kia, ánh mắt rất chi là nham hiểm, vừa nhìn là đã biết không phải phường gì tốt đẹp.” Con nhỏ ôm ốm dĩ nhiên là Châu Lê.
“Đúng đấy, chẳng ra làm sao. Đắc tội với thiếu gia Vân Sâm là chán sống rồi.” Trong lúc mấy tên bảo vệ buôn dưa, bên trong quán bar vẫn đang ồn ào sôi nổi.
Đối với hành động bất ngờ của Triệu Vân Sâm, Kỷ Hi Nguyệt nãy giờ vẫn có chút hoảng loạn, cho nên phòng bao cũng trở nên rất yên ắng.
“Tiểu thư, thiếu gia Vân Sâm ra ngoài rồi, bây giờ có phải nên tranh thủ không?” Thím Lý vội nói.
Kỷ Hi Nguyệt hoàn hồn, lập tức đứng phắc dậy nhìn sang phòng bao bên cạnh. Nhóm người của Lý Mai đang chơi rất vui vẻ, Hứa Phượng và hai PR nam vẫn đang ở đó, bầu không khí khá sôi nổi.
Lý Mai còn bắt đầu ca hát, nhảy nhót, nhìn rất là kích tình.
Kỷ Hi Nguyệt gửi tin nhắn cho La Hi: “Chuẩn bị hành sự.”
Sau khi La Hi gửi đi một tin nhắn, hai người đàn ông to béo liền bước ra từ một phòng bao, tuổi tác khoảng tầm bốn mươi, mặt bóng bẩy dầu, nhìn qua có phần giống với mấy ông chủ lớn.
Kỷ Hi Nguyệt nói với thím Lý: “Cháu đi câu giờ với Triệu Vân Sâm đây.”
Nói xong cô ra khỏi cửa rồi đi về hướng nhà vệ sinh.
Quả nhiên trên đường đi đã gặp ngay Triệu Vân Sâm đang quay lại. Trông thấy Kỷ Hi Nguyệt, Triệu Vân Sâm lại tỏ ra sửng sốt.
“Hai người phụ nữ ban nãy là ai vậy?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi trước.
Triệu Vân Sâm nghệt ra: “Tôi, tôi cũng đâu có biết. Đồ thần kinh ấy mà! Không đánh trúng em đấy chứ?”
Không biết sao Triệu Vân Sâm lại có chút chột dạ. Chính bản thân cậu cũng không hiểu được hành động bất thường mà mình đã làm với Kỷ Hi Nguyệt tối nay. Rốt cuộc là cậu làm sao thế này?
“Không biết mà giúp cậu đánh tôi? Nếu không phải có An Hoa thì tôi đã bị chấn động não rồi đấy.” Kỷ Hi Nguyệt bước vào chỗ đối diện phòng bao của bọn họ.
“Sao có thể? Đâu phải em không biết phòng thủ?” Triệu Vân Sâm ngoan ngoãn đi theo Kỷ Hi Nguyệt. Cậu cũng không biết vì sao lại muốn nói chuyện nhiều hơn với Kỷ Hi Nguyệt.
Từ lúc cô chuyển khỏi biệt thự bán sơn Ngự Cảnh, cậu cũng không tha thiết ở lại đó nữa, cho nên đã chuyển về căn hộ của mình trong thành phố, nhưng thỉnh thoảng lại nhớ đến người phụ nữ này.
“Vì tôi mắc đề phòng cậu đấy! Triệu Vân Sâm, tối nay cậu uống say rồi đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày hỏi.
Mặt Triệu Vân Sâm nóng lên: “Phải, có hơi quá chén một chút, nhưng, nhưng chưa đến nỗi say.”
“Cậu có biết hành động của cậu ban nãy mà để anh Hàn biết được, hậu quả sẽ thế nào không?” Kỷ Hi Nguyệt cố ý tức giận.
“Cái gì mà thế nào?” Triệu Vân Sâm đáp, “Chú ấy sẽ không biết đâu. Hơn nữa, nếu em vẫn muốn quay lại với tôi, tôi sẽ nói với chú ba, vốn dĩ là chú ấy đã cướp em từ tay tôi mà.”
Triệu Vân Sâm có chút tức giận và bất bình.
Kỷ Hi Nguyệt thảng thốt, người đàn ông này thật sự có ý với cô ư? Còn dám tự mình đi nói với Triệu Húc Hàn nữa chứ?
“Cậu nghĩ nhiều rồi. Tôi đã không còn thích cậu, bây giờ người tôi thích là chú ba của cậu, nên tốt nhất là cậu ăn nói cho cẩn thận, nếu không lại biến thành đầu heo nữa đấy.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Triệu Vân Sâm đột nhiên vươn tay muốn kéo Kỷ Hi Nguyệt lại, nhưng lần này cô đã lùi chân tránh được: “Làm gì? Nói chuyện đàng hoàng, đừng có động chân động tay.”
Chương 769: Bỏ suy nghĩ không an phận đi
Triệu Vân Sâm có chút gấp gáp, nhìn Kỷ Hi Nguyệt, hỏi dò: “Em, em thật sự không thích tôi nữa sao?”
Câu hỏi này lại khá phù hợp với một chàng sinh viên hai mươi mốt tuổi. Thực tế là cậu và Kỷ Hi Nguyệt bằng tuổi nhau, nên dầu sao cũng còn chút non nớt của tuổi trẻ.
“Đúng vậy!” Kỷ Hi Nguyệt trả lời thẳng thắn, “Thế nên cậu đừng nghĩ xa vời nữa.”
“Tiểu Nguyệt, trước đây là tôi không tốt, không biết quý trọng em. Bây giờ thì tôi đã biết, thực ra em là một người con gái rất tốt. Em không thể cho tôi một cơ hội để sửa chữa lỗi lầm được sao? Chú ba tôi đã già như vậy, đâu phù hợp với em, là tôi với em mới xứng đôi với nhau.” Lời nói của Triệu Vân Sâm làm khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt run rẩy.
Tên này còn dám nói Triệu Húc Hàn già, cùng lắm là hơn cô có sáu tuổi thôi chứ mấy? Chuyện này mà để Triệu Húc Hàn biết được, dám chừng tên này sẽ toi đời.
“Dừng dừng dừng!” Kỷ Hi Nguyệt không muốn nghe nữa. Đứng nói chuyện với tên này là bởi vì cô muốn kéo dài thời gian, chứ không phải đứng nghe mấy lời xàm xí như vậy. Đối với tên tra nam này, một chút hứng thú cô cũng không có nổi.
“Tiểu Nguyệt, tôi nói thật đấy, em cho tôi một cơ hội nữa đi mà? Chúng ta ở bên nhau được không?” Vẻ mặt của Triệu Vân Sâm rất đáng thương, “Tôi có thể hợp nhất Hoàn Vũ và Húc Nguyệt, chúng ta cùng nhau kiếm tiền được không?”
Kỷ Hi Nguyệt trố mắt nhìn cậu ta, tên này hào phóng thật đấy, vì một người phụ nữ mà vứt bỏ cả sự nghiệp, nhưng điều này không phải đang chứng minh là cậu ta muốn hồi tâm chuyển ý sao?
Đáng thương cho ba năm đánh đổi của cô cuối cùng cũng đã được đền đáp, chỉ tiếc là cô vô phước hưởng thụ, cũng hưởng thụ không nổi, chỉ muốn trả hết những ấm ức mà cô phải gánh chịu ba năm qua cho tên đàn ông cặn bã này.
Một câu xin lỗi mà có thể tha thứ, có thể hồi tâm chuyển ý, vậy thì còn cần cảnh sát để làm gì nữa?
“Triệu Vân Sâm, cậu im đi. Nếu còn nói những lời buồn nôn này nữa thì tôi thật sự không còn gì để nói với cậu. Tối nay tôi chỉ muốn nhắn với cậu, cô Lý Mai đó tốt nhất là cậu đừng nên ký hợp đồng. Coi như tôi có ý tốt nhắc nhở cũng được.”
Kỷ Hi Nguyệt tranh thủ chuyển chủ đề, mất công tên này lại lên cơn thần kinh.
Triệu Vân Sâm sửng sốt: “ Tại sao? Năm ngóai cô ta từng đạt giải ảnh hậu mà? Nghe nói bộ phim mới của cô ta đã đóng máy, bản thân cô ta cũng muốn đổi chủ, còn chủ động hẹn tôi nữa.”
“Tôi chỉ nói với cậu thế thôi. Loại người này cậu đừng ký hợp đồng thì hơn, nhưng nếu cậu không nghe thì tôi cũng hết cách. Còn nữa, tối nay cậu hạn chế xuất hiện cùng cô ta đi, mất công lại mang họa vào thân đấy.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn cậu ta, nói.
Triệu Vân Sâm vẫn còn mơ hồ, sau đó ánh mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt sáng lên, vui mừng nói: “Tiểu Nguyệt, em, không phải em đang ghen đấy chứ?”
Triệu Vân Sâm nhớ, lúc trước Kỷ Hi Nguyệt thường xuyên vì cậu mà nổi ghen, bởi vì bên cạnh cậu lúc nào cũng xuất hiện đủ loại mỹ nữ, mà cô cùng lắm thì chỉ được cậu kêu đến chào hỏi, nên những lúc như thế Kỷ Hi Nguyệt đều tỏ ra oán hận.
Lẽ nào bây giờ cô đang ghen? Điều này có nghĩa là cô vẫn còn thích cậu, chẳng qua là vì bị chú ba mạnh mẽ cướp đoạt, mà cô lại không dám phản kháng thôi đúng không?
Kỷ Hi Nguyệt gần như kinh hãi, logic của tên này cũng khác người thật? Cô có ý tốt nhắc nhở cậu ta một chút, sao bây giờ lại trở thành ghen tuông rồi?
Chắc cô thèm ghen? Hận chỉ muốn đạp cho mất phát để trút giận thì có. Sao lại có người đàn ông tự cao tự đại thế nhỉ?
“Triệu Vân Sâm, cậu con mẹ nó tai điếc hả?” Kỷ Hi Nguyệt tức giận, “Tôi nói lại một lần nữa, giữa chúng ta đã chấm hết, không còn khả năng. Tôi chỉ có thể là thím ba của cậu, nên xin cậu đừng có những suy nghĩ không an phận với tôi nữa!”
Triệu Vân Sâm nhìn vẻ mặt và ánh mắt tức giận của cô, trong lòng bỗng nhiên nỗi lên đau đớn.
Giống như đang sống sờ sờ mà bị đâm hai nhát dao, máu chảy đầm đìa vậy.
“Được rồi, kết thúc ở đây thôi. Cậu về được rồi.” Kỷ Hi Nguyệt thầm nghĩ, chắc lúc này đã sắp xong, nên vừa dứt lời cô liền quay người rời đi.
Chương 770: Gài bẫy Lý Mai (I)
Nhìn Kỷ Hi Nguyệt dứt khoát bỏ đi, Triệu Vân Sâm cũng không biết có phải do tác dụng của cồn không mà trong lòng cậu rất khó chịu.
“Thiếu gia, cậu không sao chứ?” An Hoa nãy giờ vẫn đi theo cậu. Mặc dù không dám lại quá gần, nhưng vẫn có thể nhìn thấy sự tương tác giữa hai người bọn cậu, bây giờ lại nhận ra thiếu gia nhà mình đang đau khổ.
An Hoa thiết nghĩ, rốt cuộc là cậu chủ làm sao vậy?
“Không sao, chúng ta về thôi, tôi hơi mệt.” Triệu Vân Sâm đột nhiên mất hết tâm trạng.
An Hoa sửng sốt: “Vậy, vậy để tôi đi thông báo với Hứa Phượng một tiếng.”
“Không cần đâu, để tôi gửi tin nhắn cho chị ta cũng được, đi thôi.” Triệu Vân Sâm choàng tay qua vai An Hoa, gần như không còn sức lực, dồn hết mọi trọng lượng lên người An Hoa.
An Hoa có chút không hiểu, mặc dù thiếu gia đã uống không ít, nhưng cũng đâu đến nỗi như vậy? Bình thường mà cậu đã đi chơi, không uống đến say bét nhè là chưa chịu về. Lần này chạm mặt Kỷ Hi Nguyệt không biết là đã xảy ra chuyện gì mà lại tâm trạng như vậy.
Có điều về sớm cũng tốt, anh ta cũng có thể nghĩ ngơi sớm hơn một chút.
Vì thế An Hoa liền cõng Triệu Vân Sâm ra về, rời đi mà không một lời chào hỏi.
La Hi vẫn đang nấp trong chỗ tối, thấy vậy có chút kinh ngạc, nhưng đối với anh ta, Triệu Vân Sâm không có ở đây đương nhiên sẽ tốt hơn.
Trong phòng bao của Lý Mai, sau khi Kỷ Hi Nguyệt đi giữ chân Triệu Vân Sâm, hai người đàn ông to béo cũng vừa lúc xông vào.
“Các anh là ai vậy?” Hứa Phượng ngạc nhiên nói.
“Haha, đương nhiên chúng tôi là bạn rồi. Nhìn thấy Lý Mai ở đây, chúng tôi muốn qua chào hỏi một chút, tiện thể xem thử có đầu tư phim ảnh gì được không, để mọi người cùng hợp tác.” Hai tên mập một trái một phải ngồi bên cạnh Lý Mai.
Trợ lý của Lý Mai đã bị bọn họ lấn chỗ. Vốn dĩ Lý Mai đang tỏ ra ghét bỏ, nhưng sau khi nghe bọn họ nói xong, cô ta lập tức cười giả lả: “Hai vị đây hình như có chút quen mắt, không biết hai vị là ông chủ của công ty nào đấy nhỉ? Muốn đầu tư bộ phim gì?”
Bên ngoài có một PR nam gõ cửa, vẫy tay gọi hai PR nam đang ngồi bên cạnh Húa Phượng.
Hai PR lập tức đứng lên bước ra ngoài. Trong phòng lúc này chỉ còn lại Hứa Phượng đơn độc. Hứa Phượng cảm thấy có chút bất ổn, nhưng đã là người quen của Lý Mai thì cô ta cũng không tiện nói chuyện. Thấy Triệu Vân Sâm vẫn chưa về, cô ta vội vàng nói: “Tôi đi xem thiếu gia Vân Sâm thế nào đã.” Nói xong cô ta cũng bỏ đi.
Như vậy là trong phòng bao lúc này chỉ còn lại Lý Mai bị kẹp giữ hai người đàn ông to béo, cộng thêm cô trợ lý bị đuổi sang một bên cũng đang hoang mang không biết có chuyện gì xảy ra.
Hai vệ sĩ mà Lý Mai dẫn theo lúc nãy chỉ theo cô ta đến trước cửa phòng, sau đó bọn họ vào sàn nhảy vui vẻ. Dù sao sau khi kết thúc Lý Mai cũng sẽ đi tìm bọn họ, ở trong phòng bao tất nhiên sẽ không có chuyện gì xảy ra.
“Cô Lý Mai này, chúng ta là ‘người sáng mắt không nói tiếng lóng’. Thứ mà hai người chúng tôi có là tiền bạc. Chỉ cần cô bằng lòng đi với chúng tôi một đêm, cô muốn quay phim gì cũng được, thế nào?’ Hai tên béo híp mắt nói với Lý Mai.
Lý Mai sửng sốt, có chút hoang mang đáp: “Chuyện này, chuyện này hình như không ổn lắm thì phải. Tôi, tôi không phải là dạng người đó, thực xin lỗi.”
Lý Mai nghĩ thầm, cô đây cũng không phải là không có danh tiếng, bây giờ không cần thiết phải bán thân để trèo cao, cộng thêm chuyện hai tên mập này nhìn chẳng ra làm sao, cô ta nhìn thôi cũng đủ thấy mắc ói, nếu ngoại hình như Triệu Vân sâm thì may ra cô ta còn có hứng.
Vì thế vừa nói xong, cô ta liền đứng lên muốn đi.
Một trong hai tên mập lập tức vươn tay giữ hai chân Lý Mai lại. Lý Mai bị kéo ngã xuống sô pha, aiya một tiếng, sau đó một tên mập khác nghiêng người qua hôn vào môi Lý Mai.
“Ưm..ưm!” Lý Mai lập tức vùng vẫy. Cô ta không ngờ là hai tên này lại là đồ biến thái, còn là loại biến thái bất chấp như vậy.
Người trong quán bar mỗi lúc một đông, công việc kinh doanh cũng càng lúc càng sôi nổi, bầu không khí vô cùng hài hòa, có một điểm làm Kỷ Hi Nguyệt chú ý nữa, đó là bảo an ở đây đặc biệt nhiều.
Thảo nào giới nghệ sĩ lại thích tới đây giải trí.
Kỷ Hi Nguyệt và thím Lý ở trong phòng bao xem TV, mãi cho đến gần mười hai giờ di động của Kỷ Hi Nguyệt mới sáng lên, có tin nhắn đến.
Cô mở ra xem, quả nhiên là La Hi: “Đại tiểu thư, Lý Mai đến rồi. Bên cạnh cô ta còn có hâi vệ sĩ và một trợ lý.”
Kỷ Hi Nguyệt hồi âm: “OK, mọi thứ đã sắp xếp xong cả rồi. Người đâu?”
“Đã bố trí rồi, tiểu thư yên tâm.” La Hi trả lời.
Chẳng mấy chốc, từ khe hở trong phòng bao, Kỷ Hi Nguyệt quả nhiên nhìn thấy Lý Mai diện một chiếc váy body màu đỏ, đội nón và mang kính râm bước vào, trợ lý đi bên cạnh cô ta cứ nơm nớp lo sợ.
Bọn họ đi thẳng vào phòng bao bên cạnh Kỷ Hi Nguyệt. Đèn được bật lên, tuy vẫn tối, nhưng so với bên Kỷ Hi Nguyệt thì vẫn còn sáng hơn, cho nên vẫn có thể nhìn được khá rõ.
Nhưng hình như người Lý Mai hẹn gặp vẫn chưa tới. Kỷ Hi Nguyệt rất tò mò, kêu La Hi đợi thêm chút nữa.
Thế nhưng, chỉ một lát sau La Hi đã gửi tin nhắn qua: “Đại tiểu thư, không hay rồi, thiếu gia Vân Sâm cũng đến đây.”
Kỷ Hi Nguyệt vừa nhìn thấy tin nhắn là đầu muốn nổ tung. Con mẹ nó sao đi tới đâu cũng gặp tên khốn nạn này hết vậy.
“Cậu ta không biết anh đấy chứ?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Không biết.” La Hi đáp.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, tại sao Triệu Vân Sâm không quen La Hi, mà La Hi lại biết Triệu Vân Sâm? Chuyện này có phải hơi kỳ lạ rồi không?
“Tạm thời cứ chờ đi đã, xem thử tên này đến đây làm gì!” Kỷ Hi Nguyệt hồi âm.
Vừa nói xong thì nhìn thấy Triệu Vân Sâm bước vào, bên cạnh vẫn là An Hoa, theo sau còn một người mà cô cũng biết, là Hứa Phượng, phó tổng giám đốc của Điện Ảnh và Truyền Hình Hoàn Cầu, người phụ nữ luôn tự cho mình là thanh cao.
Kỷ Hi Nguyệt thầm sửng sốt, lẽ nào Triệu Vân Sâm là người mà Lý Mai đã hẹn? Thế này thì con mẹ nó còn đưa tin gì nữa? Tin tức liên quan đến Triệu gia đưa lên cấp trên cũng sẽ bị bác bỏ.
Linh cảm quả nhiên chính xác, Triệu Vân Sâm thực sự bước vào phòng bao của Lý Mai bên cạnh.
Kỷ Hi Nguyệt không nghe được bọn họ nói chuyện gì, nhưng nhìn thấy Lý Mai cười tươi như hoa, còn dính chặt lấy Triệu Vân Sâm. Xem ra Lý Mai cũng muốn nhảy chân sang Hoàn Vũ rồi đây.
Tay Triệu Vân Sâm này đúng là một tên dê cụ, cậu ta chẳng những không đẩy ra mà còn vươn tay ôm lấy vai của Lý Mai, hai người hình như còn nói gì đó rất vui vẻ.
“Tiểu thư, sao lại là thiếu gia Vân Sâm?” Thím Lý cũng bất ngờ, “Vậy kế hoạch làm thế nào bây giờ?”
Kỷ Hi Nguyệt cân nhắc rồi nói: “Lát nữa cháu sẽ dẫn Triệu Vân Sâm đi, thím với La Hi xử lý là được.”
Thím Lý gật đầu, nhưng vẫn còn rất rối rắm: “Lỡ như thiếu gia Vân Sâm và Lý Mai đang quen nhau thì sao? Chúng tôi mà làm vậy Triệu Nhất Gia chắc chắn sẽ nắm đầu được.”
Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy: “Cháu sẽ cảnh cáo Triệu Vân Sâm. Hơn nữa, với tư cách là thím ba tương lai của cậu ta, cháu cũng không thể đứng nhìn cậu ta qua lại với loại phụ nữ này được, Lý Mai rõ ràng không đủ tư cách.”
Thím Lý bật cười ha hả: “Tiểu thư, xem ra cô đã chấp nhận chuyện này như một lẽ đương nhiên rồi đúng không?”
“Cái gì mà chấp nhận với chẳng đương nhiên?” Kỷ Hi Nguyệt liếc thím Lý.
“Chủ nhân đấy, chủ mẫu đương gia đấy.” Thím Lý cười nói.
“À thì, anh Hàn đã kỳ vọng vào cháu như vậy, cháu cũng đâu thể để anh ấy thất vọng được đúng không, haha.” Mặt Kỷ Hi Nguyệt bỗng nóng lên.
“Đúng vậy đúng vậy, tiểu thư nhất định phải cố lên. Thím Lý thấy cô trăm phần trăm là khả thi rồi đó.” Thím Lý vui mừng nói.
Kỷ Hi Nguyệt mặt đỏ bừng bừng, đưa mắt nhìn sang phòng bao bên cạnh. Triệu Vân Sâm và Lý Mai lúc này đã bắt đầu uống rượu, không biết Hứa Phượng ngồi bên cạnh nói gì mà Lý Mai cứ cười suốt, còn An Hoa thì đã ra ngoài.
Chương 762: Gọi thêm PR nam nữ
Kỷ Hi Nguyệt đứng lên: “Thím Lý, cháu sang bên cạnh đây, thím với La Hi chuẩn bị đi nhé.”
Thím Lý có chút lo lắng: “Tiểu thư, cô nhớ cẩn thận chút, thiếu gia Vân Sâm cũng không phải người dễ bị gạt đâu.”
“Thím Lý, thím quên cháu với cậu ta đã quen nhau ba năm rồi sao? Cái tính ưa sĩ diện của cậu ta chẳng lẽ cháu còn không hiểu. Thím cứ ngồi đó xem cháu làm là được. Nếu cậu ta dám làm càn, vậy thì đừng trách cháu sẽ làm cậu ta xấu mặt, dù sao cậu ta cũng đủ thối lắm rồi.”
Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì bước ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa lại nhận được tin nhắn của La Hi.
Cô mở ra xem, trên đó viết: “Đại tiểu thư, Châu Lê cũng đến.”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, Châu Lê? Người phụ nữ này mới mấy ngày trước còn đánh nhau với Trần Thanh tới mặt mũi bầm dập mà bây giờ đã khỏe nhanh vậy sao? Còn ra quán bar nhảy nhót nữa?
“Mấy người?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Hai người phụ nữ, chắc là bạn bè.” La Hi đáp, “Tôi nấp rồi.”
“Ừm.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức quay lại phòng bao của mình, làm thím Lý hoảng hồn, cô giải thích vài câu cho thím Lý hiểu.
Kỷ Hi Nguyệt quả nhiên đã nhìn thấy Châu Lê tiến vào. Cô ta trang điểm và ăn vận khá bắt mắt, một chiếc váy body trễ vai làm phô ra thân hình đầy đặn, so với trước đây thì hình như nhìn xinh đẹp hơn đôi chút. Xem ra đến đây để chơi bời nên mới ăn diện đẹp đẽ như vậy.
Cô gái đi bên cạnh cô ta nhìn cũng rất xinh đẹp, đặc biệt là vóc dáng với nửa bộ ngực lộ ra ngoài trông rất hấp dẫn. Kỷ Hi Nguyệt nhủ bụng, hai người này đến đây không phải để kiếm đại gia đấy chứ?
Kỷ Hi Nguyệt thấy hai người đi tới, đầu tiên là nhìn ngó xung quanh, đặc biệt là Châu Lê, cô ta còn tia mắt nhìn vào từng phòng bao, sau đó hai cô gái này chia ra hai hướng.
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy, hình như bọn họ đến đây để tìm người.
Sau đó, cô nhìn thấy Châu Lê hỏi một nhân viên phục vụ, còn nhét thứ gì đó cho anh ta, Kỷ Hi Nguyệt đoán chắc là tiền, bởi vì những nơi thế này muốn nghe ngóng tin tức thì bình thường đều cho chút tiền, nếu không nhân viên phục vụ sẽ không bao giờ dám tự tiện tiết lộ thông tin và hành tung của khách hàng.
Nhưng chỉ một chốc sau Kỷ Hi Nguyệt lại phát hiện, Châu Lê đang đi về hướng bên đây.
Có điều không phải phòng bao của cô, mà là phòng bao của Triệu Vân Sâm. Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày, không phải đó chứ, lẽ nào tối nay sắp có kịch hay để xem?
Châu Lê ở bên ngoài lấm la lấm lét thăm dò, nhưng bên trong lúc này đang say sưa trò chuyện, nên không để ý bên ngoài có người đang nhìn vào hay không.
Kỷ Hi Nguyệt và thím Lý nhìn chằm chằm Châu Lê.
“Tiểu thư, người phụ nữ này định làm gì vậy? Sao nhìn cứ như có hứng thú với thiếu gia Vân Sâm thế?” Thím Lý hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ lắc đầu: “Cháu cũng không rõ, có điều tâm tư của người phụ nữ này sâu lắm. Tạm thời vẫn còn sớm, chúng ta cứ nhìn xem rốt cuộc cô ta muốn làm gì.”
Cô bạn của Châu Lê cũng nhanh chóng quay lại, trong tay còn cầm thêm hai ly sâm panh, đưa cho Châu Lê một ly, sau đó hai người đứng trên hành lang, dựa vào tấm kính thủy tinh bên ngoài phòng bao của Triệu Vân Sâm trò chuyện.
Xung quanh vẫn có nhiều nhân viên phục vụ và khách khứa tới lui, nhìn thấy hai người phụ nữ này cũng không nói gì nhiều, vì cứ tưởng là khách trong phòng bao ra bên ngoài đứng nói chuyện.
Kỷ Hi Nguyệt thấy trong phòng bao, Hứa Phượng vẫn đang uống rượu và cười nói với Lý Mai rất nhiều.
Còn Lý Mai thì đang dựa vào lòng của Triệu Vân Sâm, hết cười ngọt ngào lại chuyển sang nũng nịu. Dáng vẻ của Triệu Vân Sâm cũng rất đắc ý, thật đúng là một tên công tử phong lưu.
Một chốc sau, bên ngoài có quản lý đến, còn dẫn theo vài PR nam và PR nữ xinh đẹp vào phòng bao của Triệu Vân Sâm, phía sau còn mang theo mấy chai rượu vang và đồ uống.
Kỷ Hi Nguyệt thiết nghĩ, có lẽ bên đó đã bàn chuyện công việc được kha khá nên nhóm người này sắp chơi đùa hưởng lạc, vì tên đàn ông đê tiện Triệu Vân Sâm này rất thích chơi bời.
Hơn nữa đi chơi mà chưa tới nửa đêm là chưa chịu về.
Thím Lý nhìn thấy hai PR nam lại ngồi hai bên Hứa Phượng, lúc Hứa Phượng mò mẫm nắm tay một PR nam, bà rùng mình nói: “Tiểu thư, người phụ nữ này cũng gọi vịt* kìa.”
(Vịt: dựa vào việc bán thân xác để có thu nhập, phụ nữ thì được là ‘gà’, đàn ông thì gọi là ‘vịt’, ‘vịt’ là đề cập đến những đàn ông chuyên cung cấp dịch vụ tình dục – nguồn: Baidu)
Chương 763: Tôi đi xem thử
Kỷ Hi Nguyệt bật cười: “Người ta gọi đây là lạc thú. Ở trong giới giải trí ai mà chẳng chơi bời hưởng lạc, huống chi cô ta còn là phó tổng của Hoàn Vũ.”
“Vậy mà không sợ bẩn nhỉ.” Thím Lý rùng mình một cái, dáng vẻ như không chấp nhận được.
Kỷ Hi Nguyệt bật cười ha hả, sau đó cô thấy Triệu Vân Sâm cũng gọi hai cô tiếp viên đến ngồi, nhưng đều ngồi bên trái Triệu Vân Sâm, còn Lý Mai thì vẫn đang khư khư chiếm giữ vị trí bên phải.
Nhìn qua thì sắc mặt Lý Mai có chút ngượng ngùng, có thể là cô ta không ngờ mình ngồi bên cạnh rồi mà Triệu Vân Sâm còn kêu thêm hai người nữa. Chuyện này khiến cô ta rất mất mặt.
Nhưng cô ta đâu hiểu được tính cách của Triệu Vân Sâm, cậu ta chỉ ưa thích náo nhiệt, mà Lý Mai ở trong mắt cậu ta còn chẳng khác gì một cái đuôi.
“Tiểu thư, làm thế nào bây giờ? Hai người phụ nữ bên ngoài cũng không đi.” Thím Lý nhìn thời gian, cảm thấy sốt ruột, hơn nữa bà cũng không thích ở lại chỗ này quá lâu.
Đột nhiên di động của Kỷ Hi Nguyệt đổ chuông, là Cố Du Du.
“Tiểu Nguyệt, người mà Lý Mai hẹn gặp là thiếu gia Triệu Vân Sâm của tập đoàn Triệu Thị, chúng ta làm sao đưa tin được đây?”
Kỷ Hi Nguyệt thầm vui mừng, không ngờ Cố Du Du đã biết được người Lý Mai hẹn gặp là ai.
“Đừng nôn nóng, ảnh của Triệu Vân Sâm chị cứ che mặt đi là được. Bây giờ Triệu Vân Sâm đã là ông chủ là Hoàn Vũ, Lý Mai hình như lại muốn đổi chủ, chuyện này tất nhiên phải cho Đỗ Lệ biết, như vậy mới đẹp mặt.” Kỷ Hi Nguyệt hồi âm cho Cố Du Du.
Đỗ Lệ là sếp của bộ phận diễn xuất, trước đây còn vì Lý Mai mà hung dữ với Lộc Hùng.
“Nhưng Tiểu Nguyệt, chuyện này cũng đâu đủ khiến cho Lý Mai thân bại danh liệt được đúng không?” Cố Du Du chủ yếu là lo lắng cho tin tức, vì cho dù Lý Mai có trở mặt với Đỗ Lệ rồi đến Hoàn Vũ thì cô ta cũng chẳng thiệt hại gì to lớn.
“Đợi đi, bọn họ vẫn còn đang chơi bời mà.” Kỷ Hi Nguyệt đáp, “Biết đâu phía sau còn tin tốt thì sao?”
“Được.” Cố Du Du trả lời lại một chữ.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn sang phòng bên cạnh, sau đó cô lại nhìn thím Lý: “Thím Lý, xem ra tối nay phải đợi rất muộn, hay là thím về trước đi, có La Hi ở đây chắc không sao đâu.”
“Vậy đâu có được, muộn thế nào tôi cũng phải đợi cùng cô. La Hi đang ở bên ngoài, cô một mình ở đây sẽ gặp nguy hiểm. Không sao đâu, dù sao cũng đã đợi, đợi thêm một chút nữa đi.” Thím Lý an tâm ngồi xuống.
Kỷ Hi Nguyệt cũng cảm thấy có lỗi, nhưng bây giờ Triệu Vân Sâm đang ở trong phòng bao, lại nhiều người như vậy, nên quả thực không dễ dàng ra tay.
Hai mươi phút sau, Kỷ Hi Nguyệt đứng dậy ra ngoài, nào ngờ vừa mới ra khỏi cửa đã suýt nữa va phải một người.
Cô ngẩng đầu lên, con mẹ nó không ngờ lại là An Hoa. Vừa nãy anh ta cũng đi ra ngoài, bây giờ quay lại thì tình cờ gặp phải.
“Kỷ, Kỷ tiểu thư?” An Hoa nhận ra Kỷ Hi Nguyệt thì vô cùng kinh ngạc.
Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày: “An Hoa? Sao anh lại ở đây? Cậu chủ của anh cũng đang ở đây à?”
“À, ờ, đúng vậy. Cậu chủ nói lâu rồi chưa ra ngoài nên tối nay đến đây chơi một chút.” An Hoa có chút căng thẳng.
“Vậy à? Ở phòng nào?” Kỷ Hi Nguyệt giả vờ hỏi.
“Phòng này.” An Hoa đành phải khai báo, sau đó chỉ tay về phòng bên cạnh: “Kỷ tiểu thư cũng đang ở phòng này sao?”
“Ừm. Thiếu gia Vân Sâm đang đi với ai vậy?” Kỷ Hi cố ý hỏi.
An Hoa vội vàng đáp: “Với vài người bạn thôi, bàn chút chuyện làm ăn ấy mà.”
“Thế à? Thế để tôi đi xem thử.” Kỷ Hi Nguyệt bước qua phòng bên cạnh.
“Đại tiểu thư!” An Hoa muốn căn ngản, nhưng không biết ngăn cản thế nào. Kỷ Hi Nguyệt bước sang phòng bên cạnh rồi trực tiếp đẩy cửa bước vào mà không hề gõ cửa.
Bên trong mọi người đang cụng ly, thấy cửa mở ta đương nhiên đều đưa mắt nhìn qua.
Khoảnh khắc Triệu Vân Sâm nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt, cậu ta lập tức buông lỏng tay, ly rượu đập thẳng xuống bàn phát ra âm thanh giòn tan, rượu văng tứ phía.
Chương 764: Gọi cô là Tiểu Nguyệt
Ly rượu vỡ nát, rượu bắn tứ tung, vài người phụ nữ cả kinh thét lên, Lý Mai và trợ ý cũng nhanh chóng tránh sang một bên.
Triệu Vân Sâm cũng trở tay không kịp, hai người phụ nữ ngồi bên trái Triệu Vân Sâm cầm khăn giấy lau quần áo cho cậu ta.
“Kỷ Hi Nguyệt! Cô, sao cô lại ở đây?” Triệu Vân Sâm nhìn Kỷ Hi Nguyệt, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Ây dô, nhìn thấy tôi có cần phải hốt hoảng thế không? Đức hạnh của cậu thế nào chẳng lẽ tôi còn không biết?” Kỷ Hi Nguyệt híp mắt cười, bước tới vài bước.
An Hoa cũng lật đật chạy vào, nhìn Triệu Vân Sâm, cười khan nói: “Thiếu gia, Kỷ tiểu thư đang chơi ở phòng bao bên cạnh.”
Triệu Vân Sâm sửng sốt: “Bên cạnh?” Cậu ta liền xoay đầu nhìn sang phòng bao bên cạnh, nhưng bên đó rất tối, ngoài TV đang nhấp nháy và đèn nêon xoay tròn ra thì không thấy được người nào cả.
“Sao thế? Cậu chơi được chẳng lẽ tôi không chơi được?” Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày, “Nhiều phụ nữ nhỉ, xem ra sở thích của cậu chẳng có chút gì thay đổi.”
“Cô, cô đừng nói linh tinh.” Triệu Vân Sâm liền nói, “Hai người các cô cút ra ngoài cả đi!” Triệu Vân Sâm bất ngờ đuổi hai người phụ nữ kia ra ngoài.
Sắc mặt của hai người phụ nữ đó rất khó coi, nhưng vẫn ngượng ngùng bỏ đi.
Kỷ Hi Nguyệt híp mắt cười, nhìn Lý Mai, nói: “Vị này chắc là minh tinh nhỉ? Tôi thấy có chút quen mắt.”
“Tiểu Nguyệt, cô đây là Lý Mai, là ảnh hậu của năm ngoái.” Triệu Vân Sâm tự nhiên gọi Kỷ Hi Nguyệt là Tiểu Nguyệt, còn cười rất là thân thiện, khiến Kỷ Hi Nguyệt có chút sởn gai óc.
Người đàn ông này bị làm sao vậy? Khi không lại khách sáo với cô như vậy, lẽ nào là vì Lý Mai?
“Xin chào Kỷ tiểu thư.” Lý Mai vừa nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt là đã nhận ra ngay, nguyên do là vì trước đây Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt đã hợp tác với Lâm San, làm cô ta bị thua cược đến bẽ mặt, nên làm sao không biết cho được.
“Hóa ra là ảnh hậu à? Nhưng hình như cô là người của đài truyền hình Cảng Long mà? Đây là định nhảy sang đầu quân cho Hoàn Vũ sao?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn hai người bọn họ, “Cô Hứa Phượng cũng hứng thú nhỉ.”
“Nào có nào có, Kỷ tiểu thư hiểu làm rồi. Tôi với thiếu gia Vân Sâm là bạn bè, mọi người chỉ ra ngoài chơi thôi.” Lý Mai lập tức cười nói.
Hứa Phượng vô cùng xấu hổ, lén ngồi cách xa hai PR nam một chút.
“Đúng vậy, chúng tôi chỉ là bạn bè thôi. Tiểu Nguyệt, cô có muốn chơi chung không?” Triệu Vân Sâm vội vàng nói chen vào.
“Ủa? Chơi á? Triệu Vân Sâm, cậu đúng là ‘chó thì vẫn thích ăn phân’, bây giờ còn chơi với cả minh tinh, để bố cậu biết được không biết sẽ nghĩ thế nào đây. Thôi tôi không làm phiền cậu nữa nhé.” Kỷ Hi Nguyệt mỉa mai xong thì xoay người bỏ đi.
“Kỷ Hi Nguyệt, cô đứng lại!” Triệu Vân Sâm chợt biến sắc, lật đật chạy tới giữ Kỷ Hi Nguyệt lại, sau đó đẩy cô ra ngoài. Rõ ràng là cậu ta không muốn đứng trong phòng bao nói chuyện.
“Cậu làm gì vậy?” Kỷ Hi Nguyệt vùng vẫy, nháy mắt bị cậu ta đẩy ra ngoài cửa.
Triệu Vân Sâm kéo cô sang một bên, thấy xung quanh không có người bèn gấp gáp nói: “Tiểu Nguyệt, cô đừng hiểu lầm, tôi với Lý Mai chỉ đang bàn chuyện làm ăn thôi.”
“Ối giời, liên quan quái gì đến tôi.” Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt xem thường, cô nhìn thấy Châu Lê đang đứng bên kia đã nghe thấy động tĩnh mà nhìn sang đây.
Triệu Vân Sâm vẫn điệu bộ lo lắng như cũ: “Cô, cô đừng nói với chú ba đấy. Với lại, nếu tôi ra ngoài chơi sao phải gọi Hứa Phượng theo làm gì? Tôi, tôi đúng là đang có kế hoạch đào Lý Mai, nhưng người phụ nữ này thét giá trên trời quá nên tôi vẫn đang cân nhắc.”
“Cậu giải thích mấy chuyện này với tôi làm gì? Húc Nguyệt của tôi là đối thủ của Hoàn Vũ cậu, tự nhiên đi nói cho tôi nghe bí mật thương mại của cậu chi vậy?” Kỷ Hi Nguyệt bật cười.
“Tôi, tôi chỉ là không muốn cô hiểu lầm thôi. Tìm mấy cô gái đó cũng chẳng qua là để chơi bời uống rượu, chứ tôi không hề làm chuyện kia đâu. Mấy người phụ nữ này rất bẩn, cô cũng hiểu tôi rồi đấy.”
Chương 765: Bắt đầu lại được không
Triệu Vân Sâm căng thẳng nhìn Kỷ Hi Nguyệt, khuôn mặt tuấn tú bỗng chốc đỏ bừng, ánh mắt thâm thúy nhìn sâu vào gương mặt nhỏ xinh và đôi môi hồng hào gợi cảm của Kỷ Hi Nguyệt, cảm giác miệng đắng lưỡi khô tự nhiên ập đến.
Cậu ta đột nhiên có cảm giác không kiểm soát được bản thân, có thể là do đã uống quá nhiều rượu.
“Này, cậu nói với tôi những chuyện này làm gì? Bỏ ra.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ ngọ nguậy.
“Cô, cô đừng hiểu lầm.” Triệu Vân Sâm vẫn không buông tay, vẻ mặt còn đầy sự khẩn cầu.
“Thôi thôi thôi, phẩm hạnh của cậu tôi còn không hiểu chắc? Không phải xử nử thì cậu đâu có thèm. Được rồi đấy!” Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt xem thường.
Triệu Vân Sâm khó xử nói: “Không phải, chỉ là, không có cảm giác thì không chạm vào thôi.”
“Được rồi, đã nói là không phải việc của tôi.” Kỷ Hi Nguyệt vẫn còn nhớ, kiếp trước cũng vì cô nói mình là xử nử, nên cuối cùng mới xảy ra chuyện Triệu Vân Sâm kéo cô đến khách sạn.
Nói đến thì người đàn ông này đúng là một tên ăn chơi đàng điếm, nhưng lại chưa bao giờ thấy cậu ta đưa phụ nữ về, mỗi lần chơi bời uống say đến bét nhè, cuối cùng đều là An Hoa cõng cậu ta về nhà.
Triệu Vân Sâm nhìn biểu cảm không quan tâm của cô, đột nhiên kích động nói: “Tiểu Nguyệt, tôi, chúng ta…bắt đầu lại được không?”
Kỷ Hi Nguyệt đờ đẫn đến há hốc, nhìn Triệu Vân Sâm với ánh mắt không thể tin nổi.
Triệu Vân Sâm cuống quýt nói: “Tôi, tôi nói nghiêm túc đấy. Trước đây là do tôi không nhận ra được mặt tốt của em, là tôi không đúng. Em, em có thể tha thứ cho tôi được không? Chúng ta bắt đầu lại lần nữa được không?”
Kỷ Hi Nguyệt bị cậu ta dọa đến ngây ngẩn, người đàn ông này bị hỏng dây thần kinh nào rồi sao?
Con mẹ nó đang chọc cười cô à? Trước đây lúc cô còn đeo bám cậu ta ba năm, cậu ta chỉ coi cô như giẻ rách mà ném tới ném lui, bây giờ cô đã tỉnh táo, tu dưỡng lại nhân phẩm thì tên đàn ông lại muốn ‘yêu lại từ đầu’ với cô?
Kỷ Hi Nguyệt tự nhiên muốn bật cười, lẽ nào ‘Mười tám năm Phong thủy xoay vần’ là đây sao?
Lúc cô thích cậu ta, cậu ta lại ‘để khinh khi bên dưới sự khinh miệt’, bây giờ cô không thích cậu ta nữa, cậu ta lại quay ngược lại thích cô?
Haha, buồn cười quá đi mất.
Triệu Vân Sâm thấy Kỷ Hi Nguyệt thừ người ra, đứng yên bất động, tưởng đâu mình đã dọa cô sợ hãi.
Nhưng cứ nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp, mềm mịn trơn bóng của cô, tâm tư của cậu ta lại càng lúc càng sôi sục.
Bỗng nhiên, cậu ta không nhịn được mà cúi đầu hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt hoàn hồn, trong khoảnh khắc sắp bị hôn trúng, cô đấm một phát vào eo Triệu Vân Sâm.
Triệu Vân Sâm rên lên một tiếng rồi lập tức gập người, khuôn mặt vì đau mà gần như méo xệch, cả người dựa hẳn vào tường rồi từ từ trượt xuống.
An Hoa biến sắc, vội vàng chạy tới đỡ lấy thiếu gia nhà mình.
Kỷ Hi Nguyệt sầm mặt, cả giận nói: “Triệu Vân Sâm, cậu muốn chết đúng không?”
“Người phụ nữ này, sao cô lại đánh người tùy tiện thế hả?” Châu Lê đang đứng một bên đột nhiên xông lên, dùng túi xách của mình đập vào người Kỷ Hi Nguyệt.
An Hoa liền đưa chân đá một phát, trúng thẳng vào đầu gối Châu Lê, làm cô ta aiya một tiếng rồi ngã khụy xuống đất.
Kỷ Hi Nguyệt không ngờ An Hoa sẽ ra tay.
Thực ra là An Hoa đang suy nghĩ cho toàn cục. Nếu lúc này Kỷ Hi Nguyệt mà bị thương, món nợ này chắc chắn Triệu chủ nhân sẽ tính lên đầu Triệu Vân Sâm, đến lúc đó anh ta cũng sẽ không có kết quả gì tốt đẹp.
Chỉ là mọi thứ lại xảy ra quá nhanh. Khoảnh khắc thiếu gia định hôn Kỷ Hi Nguyệt, anh ta giống như bị sét đánh.
“Đại tiểu thư, thiếu gia uống say rồi, cô đừng tính toán với cậu ấy nhé.” An Hoa vội vàng xin lỗi Kỷ Hi Nguyệt. Trong lòng anh ta cũng rất hoảng sợ, rốt cuộc là thiếu gia nhà mình đang làm cái quái gì vậy?
Sao lại cả gan chạm vào người phụ nữ Kỷ Hi Nguyệt này chứ!
Chương 766: Mình điên rồi
Thím Lý đã ra ngoài, đứng bên cạnh Kỷ Hi Nguyệt, nhìn thẳng vào khuôn mặt đang thống khổ của Triệu Vân Sâm với đôi mắt lạnh lùng, sau đó quay sang nói với Kỷ Hi Nguyệt: “Tiểu thư, cậu chủ sẽ giết thiếu gia Vân Sâm đấy.”
Triệu Vân Sâm vẫn chưa dịu bớt đau đớn, rõ ràng là cú đấm của Kỷ Hi Nguyệt không hề nhẹ, nhưng nhìn thấy cô tức giận như vậy, không hiểu sao cậu lại có chút đau lòng.
Người phụ nữ này đã không còn của cậu nữa, rồi bỗng nhiên cậu lại rơm rớm lệ.
“Thiếu gia, thiếu gia! Cậu không sao chứ?” An Hoa vừa nhìn thấy Triệu Vân Sâm chảy nước mắt, anh ta còn tưởng cậu bị đánh trọng thương rồi.
Kỷ Hi Nguyệt giật mình, lật đật nói: “Cậu làm sao vậy? Tôi đâu có dùng bao nhiêu lực đâu. An Hoa, anh đưa cậu ta đến bệnh viện đi.”
Kỷ Hi Nguyệt cũng rất lo lắng, cô mà đánh Triệu Vân Sâm thành tàn phế, chắc chắn sẽ không có kết quả gì tốt đẹp, hơn nữa còn đem lại phiền phức lớn cho Triệu Húc Hàn.
An Hoa đang còn định cõng Triệu Vân Sâm thì cậu ta lại đột nhiên đứng lên, một tay đỡ eo, một tay lau nước mắt: “Tôi không sao. Tôi muốn đi vệ sinh!” Nói xong cậu ta bỏ đi, khuôn mặt rất nhợt nhạt.
Châu Lê được cô bạn dìu đứng dậy, từ nãy đến giờ không một ai để ý đến cô ta, như thể cô ta chưa từng tồn tại.
Mắt thấy Triệu Vân Sâm đi về hướng nhà vệ sinh, cô ta lật đật bò dậy, cũng không nhìn xem Kỷ Hi Nguyệt bên đây như thế nào, vội vàng cùng cô bạn đi vào nhà vệ sinh.
Kỷ Hi Nguyệt nheo mắt, xoay người về phòng bao của mình, vẻ mặt u ám thả mình lên sô pha.
“Tiểu thư, thiếu gia Vân Sâm bị điên rồi sao!” Thím Lý tức giận nói, “Cậu chủ mà biết được thì làm thế nào đây? Sẽ chết người đấy.”
“Cháu cũng rất bất ngờ, chắc cậu ta say rồi. Thím Lý, chuyện này, chuyện này liệu anh Hàn có biết được không?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn thím Lý, bây giờ cô đang lo cho bản thân, vốn dĩ lần này ra ngoài cô không hề báo cho Triệu Húc Hàn biết.
Nếu để anh biết cô xém chút nữa bị Triệu Vân Sâm hôn, chỉ sợ là tên này lại lần nữa biến thành đại ma vương.
Thím Lý lắc đầu: “Sớm muộn gì cũng biết thôi. Để La Hi báo cáo trước đi, thẳng thắn dễ khoan hồng.”
“Khoan đã, để lát nữa cháu tự giải thích sẽ tốt hơn.” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ tới nghĩ lui, cô thật sự không ngờ lại xảy ra chuyện này, Triệu Vân Sâm đúng là điên rồi.
Trong nhà vệ sinh, Triệu Vân Sâm vào đây không để đi vệ sinh, mà đang đứng trước bồn rửa tay giận dữ nhìn chính mình trong gương.
Cảnh tượng ban nãy vẫn đang luẩn quẩn trong đầu óc của cậu.
Cậu đúng là điên rồi! Tại sao lại muốn hôn người phụ nữ Kỷ Hi Nguyệt này chứ?
Rõ ràng là ba năm này cậu vẫn luôn ghét cô, khó khăn lắm mới thoát được sự đeo bám của cô, vậy mà không hiểu sao cậu lại thấy không quen, ngược lại còn muốn cô nữa?
Lẽ nào đây gọi là báo ứng?
Chắc là cậu uống say rồi, nhất định thế.
Nhưng tại sao tối nay Kỷ Hi Nguyệt lại ở đây? Đi với ai? Chú ba rõ ràng là đã ra nước ngoài rồi mà?
Không đúng!
Triệu Vân Sâm lập tức xoay người muốn ra ngoài, xem thử rốt cuộc Kỷ Hi Nguyệt đang đi chung với ai.
Nhưng vừa ra khỏi phòng vệ sinh thì đã bị Châu Lê và bạn của cô ta chặn lại.
“Thiếu gia Vân Sâm, vừa nãy người ta giúp anh, anh, sao một tiếng cảm ơn anh cũng không nói với người ta thế hả?” Châu Lê giả bộ đáng thương nói.
Triệu Vân Sâm nheo mắt, nhìn An Hoa đang đứng bên cạnh: “Ai đây?”
An Hoa khẽ lắc đầu, anh ta cũng đang muốn biết người phụ nữ là ai mà lại dám đánh Kỷ Hi Nguyệt.
Nhưng rất rõ ràng là cô ta đang nhắm vào thiếu gia nhà mình, lẽ nào là muốn đu bám thiếu gia? Làm minh tinh nên tìm chỗ dựa?
“Tránh đường chút đi, bổn thiếu gia không hề quen cô, đừng tự mình đa tình!” Triệu Vân Sâm vừa nghe An Hoa nói không biết là không nể nang gì nữa, huống hồ người phụ nữ này còn dám đánh Kỷ Hi Nguyệt.
Cho dù Kỷ Hi Nguyệt và cậu có tư thù thì cũng không tới lượt người ngoài nhúng tay vào. Chuyện giữa hai người họ, cậu sẽ tự xử lý.
Chương 767: Chửi rủa Triệu Vân Sâm
Châu Lê thảng thốt, không ngờ tính khí của đại thiếu gia Triệu Vân Sâm lại thối đến như vậy, uổng công cô ta vừa nhìn thấy cậu là đã tim đập chân run, cũng chỉ vì người đàn ông này quả thật quá đẹp trai.
Mà hình như vẫn còn khá trẻ, chắc cỡ tầm tuổi cô ta, lại vừa có tiền có quyền, nếu cô ta có thể quyến rũ thành công, vậy chẳng phải sẽ phát tài rồi sao?
Hôm nay cô ta đã trang điểm và ăn diện rất chỉnh chu, còn mượn tiền của bạn để đến một cao cấp như vậy, làm sao có chuyện mới bị mắng một câu đã lùi bước được?
“Thiếu gia Vân Sâm, anh, anh làm sao vậy? Vừa nãy em còn vì anh mà đánh người đàn bà kia nữa đấy. Người đàn bà đó là ai vậy? Chẳng biết tốt xấu gì cả.” Châu Lê chu môi, giả bộ vô tội đáng thương.
“Bất kể cô là ai, cách xa bổn thiếu gia một chút. An Hoa, đuổi ra ngoài đi, phiền chết được.” Bây giờ Triệu Vân Sâm còn đang phiền lòng, nhìn Châu Lê thế nào cũng thấy gai mắt.
“Triệu Vân Sâm, anh tài giỏi gì chứ? Không phải cũng bị phụ nữ đá đó sao! Người ta còn nhìn anh chướng mắt kia kìa! Đúng là đồ rẻ mạt!” Châu Lê nhất thời tức giận, lập tức bùng nổ.
Triệu Vân Sâm liền xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn chòng chọc vào Châu Lê. Lần này cuối cùng cậu cũng đã nhìn rõ được Châu Lê.
Cậu bước tới, dọa cho Châu Lê giật mình, rụt lại phía sau đôi chút.
“Cô là ai? Tiếp cận tôi có mục đích gì?” Triệu Vân Sâm nheo mắt.
Châu Lê lập tức thẳng ngực, đáp: “Gì mà tiếp cận anh? Chẳng qua là vừa nãy thấy anh đáng thương, bị người đàn bà đó vứt bỏ nên muốn giúp anh dạy dỗ người đàn bà đó chút thôi. Không ngờ là anh lại không hề biết cảm kích, mà người vệ sĩ này của anh cũng quá tệ hại!”
Nói xong còn hung hăn liếc An Hoa một cái.
An Hoa cười khẩy, người phụ nữ này luôn miệng dùng từ ‘người đàn bà kia’ để hình dung Kỷ Hi Nguyệt, đúng là không biết sống chết.
“Không biết thì đừng nhiều chuyện! Cẩn thận miệng mồm tí đi, họa từ miệng mà ra cả đấy! Với lại đừng ở đó mà nói xấu cô gái kia, cô còn không bằng một sợi lông của cô ấy đâu!” Triệu Vân Sâm nói xong liền xoay người bỏ đi.
“Hống hách gì chứ! Đúng là làm ơn mắc oán. Con người của anh ngay cả câu cảm ơn cũng không biết, rồi đây cũng chẳng có kết quả gì tốt đẹp đâu!” Châu Lê không chịu được ấm ức, bắt đầu chửi rủa Triệu vân Sâm.
Triệu Vân Sâm xoay người, sắc mặt đanh lại, liếc nhìn An Hoa.
An Hoa lập tức đi về hướng Châu Lê.
“Anh làm gì vậy? Tôi sẽ la lên đấy!” Châu Lê bị gương mặt lạnh lùng và ánh mắt dữ tợn của An Hoa làm cho sợ hãi mà lùi về sau.
An Hoa xách thẳng Châu Lê ra cửa sau. Cô bạn của Châu Lê ở đằng sau la lên, cuống quýt lao về phía trước.
Nhưng liền bị An Hoa đánh cho ngã nhào, sau đó cô ta vẫn tiếp tục bò dậy kêu cứu, rồi đuổi theo ra ngoài.
Trên đường đi qua đều là phòng bao, khách có, nhân viên có, bảo vệ cũng có. Ngặt nỗi bảo vệ nhìn thấy An Hoa lại không hề ra mặt ngăn cản mà ngược lại còn dẫn đường ra cửa sau.
“Buông tôi ra, đồ khốn nạn!” Châu Lê vẫn cố sức dùng tay túm lấy mặt An Hoa.
An Hoa dễ gì cho Châu Lê cơ hội, anh thẳng thừng bẻ tay cô ta ngược ra sau, làm Châu Lê hét lên thảm thiết.
Chẳng mấy chốc Châu Lê đã bị An Hoa đá ra khỏi cửa sau, sau đó An Hoa còn nói với mấy người bảo vệ cửa sau: “Dạy dỗ một trận nên trò đi. Đừng cho cô ta vào đây nữa, làm mất hứng của thiếu gia Vân Sâm.”
“Vâng, An thiếu!” Mấy tên bảo vệ lập tức cúi đầu vâng dạ với An Hoa. Phải biết là ở đây danh tiếng của thiếu gia Triệu Vân Sâm mà đứng thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất.
Sau khi Châu Lê bị ném ra ngoài, mấy tên bảo vệ liền bày ra nụ cười đê tiện, làm cho cô bạn của Châu Lê sợ hãi, vội vàng nói: “Các anh định làm gì? Cút ngay!”
“Thứ đàn bà hôi hám, dám đắc tội với thiếu gia Vân Sâm và An thiếu, đúng là chán sống mà!” Mấy tên bảo vệ lập tức thượng cẳng tay, hạ cẳng chân với Châu Lê và bạn của cô ta, vài bàn tay còn tranh thủ chấm mút.
Chương 768: Đừng động tay động chân
Sau một hồi la hét thảm thiết, cuối cùng Châu Lê và bạn của cô ta cũng thoát được nanh vuốt của mấy tên bảo vệ. Hai người bọn họ sợ đến tái mặt, run rẩy không thôi.
Mấy tên bảo vệ cũng không đuổi theo, chỉ đứng nhìn hai người phụ nữ áo quần xộc xệch chạy trối chết mà bật cười hả hả.
“Mẹ kiếp, dáng dấp con nhỏ kia cũng ngon thật, ông mày véo thử hai bầu ngực mà tròn trịa phết.” Một tên bảo vừa nãy tóm được bầu ngực của cô bạn Châu Lê vẫn chưa đã thèm.
“Đúng đấy, ngoại hình nhìn cũng được mà không biết sao lại đắc tội với thiếu gia Vân Sâm nữa.”
“Thiếu gia Vân Sâm muốn phụ nữ dạng gì mà chẳng có. Hai cô ả này tính tình không ổn, đặc biệt là con nhỏ ôm ốm kia, ánh mắt rất chi là nham hiểm, vừa nhìn là đã biết không phải phường gì tốt đẹp.” Con nhỏ ôm ốm dĩ nhiên là Châu Lê.
“Đúng đấy, chẳng ra làm sao. Đắc tội với thiếu gia Vân Sâm là chán sống rồi.” Trong lúc mấy tên bảo vệ buôn dưa, bên trong quán bar vẫn đang ồn ào sôi nổi.
Đối với hành động bất ngờ của Triệu Vân Sâm, Kỷ Hi Nguyệt nãy giờ vẫn có chút hoảng loạn, cho nên phòng bao cũng trở nên rất yên ắng.
“Tiểu thư, thiếu gia Vân Sâm ra ngoài rồi, bây giờ có phải nên tranh thủ không?” Thím Lý vội nói.
Kỷ Hi Nguyệt hoàn hồn, lập tức đứng phắc dậy nhìn sang phòng bao bên cạnh. Nhóm người của Lý Mai đang chơi rất vui vẻ, Hứa Phượng và hai PR nam vẫn đang ở đó, bầu không khí khá sôi nổi.
Lý Mai còn bắt đầu ca hát, nhảy nhót, nhìn rất là kích tình.
Kỷ Hi Nguyệt gửi tin nhắn cho La Hi: “Chuẩn bị hành sự.”
Sau khi La Hi gửi đi một tin nhắn, hai người đàn ông to béo liền bước ra từ một phòng bao, tuổi tác khoảng tầm bốn mươi, mặt bóng bẩy dầu, nhìn qua có phần giống với mấy ông chủ lớn.
Kỷ Hi Nguyệt nói với thím Lý: “Cháu đi câu giờ với Triệu Vân Sâm đây.”
Nói xong cô ra khỏi cửa rồi đi về hướng nhà vệ sinh.
Quả nhiên trên đường đi đã gặp ngay Triệu Vân Sâm đang quay lại. Trông thấy Kỷ Hi Nguyệt, Triệu Vân Sâm lại tỏ ra sửng sốt.
“Hai người phụ nữ ban nãy là ai vậy?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi trước.
Triệu Vân Sâm nghệt ra: “Tôi, tôi cũng đâu có biết. Đồ thần kinh ấy mà! Không đánh trúng em đấy chứ?”
Không biết sao Triệu Vân Sâm lại có chút chột dạ. Chính bản thân cậu cũng không hiểu được hành động bất thường mà mình đã làm với Kỷ Hi Nguyệt tối nay. Rốt cuộc là cậu làm sao thế này?
“Không biết mà giúp cậu đánh tôi? Nếu không phải có An Hoa thì tôi đã bị chấn động não rồi đấy.” Kỷ Hi Nguyệt bước vào chỗ đối diện phòng bao của bọn họ.
“Sao có thể? Đâu phải em không biết phòng thủ?” Triệu Vân Sâm ngoan ngoãn đi theo Kỷ Hi Nguyệt. Cậu cũng không biết vì sao lại muốn nói chuyện nhiều hơn với Kỷ Hi Nguyệt.
Từ lúc cô chuyển khỏi biệt thự bán sơn Ngự Cảnh, cậu cũng không tha thiết ở lại đó nữa, cho nên đã chuyển về căn hộ của mình trong thành phố, nhưng thỉnh thoảng lại nhớ đến người phụ nữ này.
“Vì tôi mắc đề phòng cậu đấy! Triệu Vân Sâm, tối nay cậu uống say rồi đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày hỏi.
Mặt Triệu Vân Sâm nóng lên: “Phải, có hơi quá chén một chút, nhưng, nhưng chưa đến nỗi say.”
“Cậu có biết hành động của cậu ban nãy mà để anh Hàn biết được, hậu quả sẽ thế nào không?” Kỷ Hi Nguyệt cố ý tức giận.
“Cái gì mà thế nào?” Triệu Vân Sâm đáp, “Chú ấy sẽ không biết đâu. Hơn nữa, nếu em vẫn muốn quay lại với tôi, tôi sẽ nói với chú ba, vốn dĩ là chú ấy đã cướp em từ tay tôi mà.”
Triệu Vân Sâm có chút tức giận và bất bình.
Kỷ Hi Nguyệt thảng thốt, người đàn ông này thật sự có ý với cô ư? Còn dám tự mình đi nói với Triệu Húc Hàn nữa chứ?
“Cậu nghĩ nhiều rồi. Tôi đã không còn thích cậu, bây giờ người tôi thích là chú ba của cậu, nên tốt nhất là cậu ăn nói cho cẩn thận, nếu không lại biến thành đầu heo nữa đấy.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Triệu Vân Sâm đột nhiên vươn tay muốn kéo Kỷ Hi Nguyệt lại, nhưng lần này cô đã lùi chân tránh được: “Làm gì? Nói chuyện đàng hoàng, đừng có động chân động tay.”
Chương 769: Bỏ suy nghĩ không an phận đi
Triệu Vân Sâm có chút gấp gáp, nhìn Kỷ Hi Nguyệt, hỏi dò: “Em, em thật sự không thích tôi nữa sao?”
Câu hỏi này lại khá phù hợp với một chàng sinh viên hai mươi mốt tuổi. Thực tế là cậu và Kỷ Hi Nguyệt bằng tuổi nhau, nên dầu sao cũng còn chút non nớt của tuổi trẻ.
“Đúng vậy!” Kỷ Hi Nguyệt trả lời thẳng thắn, “Thế nên cậu đừng nghĩ xa vời nữa.”
“Tiểu Nguyệt, trước đây là tôi không tốt, không biết quý trọng em. Bây giờ thì tôi đã biết, thực ra em là một người con gái rất tốt. Em không thể cho tôi một cơ hội để sửa chữa lỗi lầm được sao? Chú ba tôi đã già như vậy, đâu phù hợp với em, là tôi với em mới xứng đôi với nhau.” Lời nói của Triệu Vân Sâm làm khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt run rẩy.
Tên này còn dám nói Triệu Húc Hàn già, cùng lắm là hơn cô có sáu tuổi thôi chứ mấy? Chuyện này mà để Triệu Húc Hàn biết được, dám chừng tên này sẽ toi đời.
“Dừng dừng dừng!” Kỷ Hi Nguyệt không muốn nghe nữa. Đứng nói chuyện với tên này là bởi vì cô muốn kéo dài thời gian, chứ không phải đứng nghe mấy lời xàm xí như vậy. Đối với tên tra nam này, một chút hứng thú cô cũng không có nổi.
“Tiểu Nguyệt, tôi nói thật đấy, em cho tôi một cơ hội nữa đi mà? Chúng ta ở bên nhau được không?” Vẻ mặt của Triệu Vân Sâm rất đáng thương, “Tôi có thể hợp nhất Hoàn Vũ và Húc Nguyệt, chúng ta cùng nhau kiếm tiền được không?”
Kỷ Hi Nguyệt trố mắt nhìn cậu ta, tên này hào phóng thật đấy, vì một người phụ nữ mà vứt bỏ cả sự nghiệp, nhưng điều này không phải đang chứng minh là cậu ta muốn hồi tâm chuyển ý sao?
Đáng thương cho ba năm đánh đổi của cô cuối cùng cũng đã được đền đáp, chỉ tiếc là cô vô phước hưởng thụ, cũng hưởng thụ không nổi, chỉ muốn trả hết những ấm ức mà cô phải gánh chịu ba năm qua cho tên đàn ông cặn bã này.
Một câu xin lỗi mà có thể tha thứ, có thể hồi tâm chuyển ý, vậy thì còn cần cảnh sát để làm gì nữa?
“Triệu Vân Sâm, cậu im đi. Nếu còn nói những lời buồn nôn này nữa thì tôi thật sự không còn gì để nói với cậu. Tối nay tôi chỉ muốn nhắn với cậu, cô Lý Mai đó tốt nhất là cậu đừng nên ký hợp đồng. Coi như tôi có ý tốt nhắc nhở cũng được.”
Kỷ Hi Nguyệt tranh thủ chuyển chủ đề, mất công tên này lại lên cơn thần kinh.
Triệu Vân Sâm sửng sốt: “ Tại sao? Năm ngóai cô ta từng đạt giải ảnh hậu mà? Nghe nói bộ phim mới của cô ta đã đóng máy, bản thân cô ta cũng muốn đổi chủ, còn chủ động hẹn tôi nữa.”
“Tôi chỉ nói với cậu thế thôi. Loại người này cậu đừng ký hợp đồng thì hơn, nhưng nếu cậu không nghe thì tôi cũng hết cách. Còn nữa, tối nay cậu hạn chế xuất hiện cùng cô ta đi, mất công lại mang họa vào thân đấy.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn cậu ta, nói.
Triệu Vân Sâm vẫn còn mơ hồ, sau đó ánh mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt sáng lên, vui mừng nói: “Tiểu Nguyệt, em, không phải em đang ghen đấy chứ?”
Triệu Vân Sâm nhớ, lúc trước Kỷ Hi Nguyệt thường xuyên vì cậu mà nổi ghen, bởi vì bên cạnh cậu lúc nào cũng xuất hiện đủ loại mỹ nữ, mà cô cùng lắm thì chỉ được cậu kêu đến chào hỏi, nên những lúc như thế Kỷ Hi Nguyệt đều tỏ ra oán hận.
Lẽ nào bây giờ cô đang ghen? Điều này có nghĩa là cô vẫn còn thích cậu, chẳng qua là vì bị chú ba mạnh mẽ cướp đoạt, mà cô lại không dám phản kháng thôi đúng không?
Kỷ Hi Nguyệt gần như kinh hãi, logic của tên này cũng khác người thật? Cô có ý tốt nhắc nhở cậu ta một chút, sao bây giờ lại trở thành ghen tuông rồi?
Chắc cô thèm ghen? Hận chỉ muốn đạp cho mất phát để trút giận thì có. Sao lại có người đàn ông tự cao tự đại thế nhỉ?
“Triệu Vân Sâm, cậu con mẹ nó tai điếc hả?” Kỷ Hi Nguyệt tức giận, “Tôi nói lại một lần nữa, giữa chúng ta đã chấm hết, không còn khả năng. Tôi chỉ có thể là thím ba của cậu, nên xin cậu đừng có những suy nghĩ không an phận với tôi nữa!”
Triệu Vân Sâm nhìn vẻ mặt và ánh mắt tức giận của cô, trong lòng bỗng nhiên nỗi lên đau đớn.
Giống như đang sống sờ sờ mà bị đâm hai nhát dao, máu chảy đầm đìa vậy.
“Được rồi, kết thúc ở đây thôi. Cậu về được rồi.” Kỷ Hi Nguyệt thầm nghĩ, chắc lúc này đã sắp xong, nên vừa dứt lời cô liền quay người rời đi.
Chương 770: Gài bẫy Lý Mai (I)
Nhìn Kỷ Hi Nguyệt dứt khoát bỏ đi, Triệu Vân Sâm cũng không biết có phải do tác dụng của cồn không mà trong lòng cậu rất khó chịu.
“Thiếu gia, cậu không sao chứ?” An Hoa nãy giờ vẫn đi theo cậu. Mặc dù không dám lại quá gần, nhưng vẫn có thể nhìn thấy sự tương tác giữa hai người bọn cậu, bây giờ lại nhận ra thiếu gia nhà mình đang đau khổ.
An Hoa thiết nghĩ, rốt cuộc là cậu chủ làm sao vậy?
“Không sao, chúng ta về thôi, tôi hơi mệt.” Triệu Vân Sâm đột nhiên mất hết tâm trạng.
An Hoa sửng sốt: “Vậy, vậy để tôi đi thông báo với Hứa Phượng một tiếng.”
“Không cần đâu, để tôi gửi tin nhắn cho chị ta cũng được, đi thôi.” Triệu Vân Sâm choàng tay qua vai An Hoa, gần như không còn sức lực, dồn hết mọi trọng lượng lên người An Hoa.
An Hoa có chút không hiểu, mặc dù thiếu gia đã uống không ít, nhưng cũng đâu đến nỗi như vậy? Bình thường mà cậu đã đi chơi, không uống đến say bét nhè là chưa chịu về. Lần này chạm mặt Kỷ Hi Nguyệt không biết là đã xảy ra chuyện gì mà lại tâm trạng như vậy.
Có điều về sớm cũng tốt, anh ta cũng có thể nghĩ ngơi sớm hơn một chút.
Vì thế An Hoa liền cõng Triệu Vân Sâm ra về, rời đi mà không một lời chào hỏi.
La Hi vẫn đang nấp trong chỗ tối, thấy vậy có chút kinh ngạc, nhưng đối với anh ta, Triệu Vân Sâm không có ở đây đương nhiên sẽ tốt hơn.
Trong phòng bao của Lý Mai, sau khi Kỷ Hi Nguyệt đi giữ chân Triệu Vân Sâm, hai người đàn ông to béo cũng vừa lúc xông vào.
“Các anh là ai vậy?” Hứa Phượng ngạc nhiên nói.
“Haha, đương nhiên chúng tôi là bạn rồi. Nhìn thấy Lý Mai ở đây, chúng tôi muốn qua chào hỏi một chút, tiện thể xem thử có đầu tư phim ảnh gì được không, để mọi người cùng hợp tác.” Hai tên mập một trái một phải ngồi bên cạnh Lý Mai.
Trợ lý của Lý Mai đã bị bọn họ lấn chỗ. Vốn dĩ Lý Mai đang tỏ ra ghét bỏ, nhưng sau khi nghe bọn họ nói xong, cô ta lập tức cười giả lả: “Hai vị đây hình như có chút quen mắt, không biết hai vị là ông chủ của công ty nào đấy nhỉ? Muốn đầu tư bộ phim gì?”
Bên ngoài có một PR nam gõ cửa, vẫy tay gọi hai PR nam đang ngồi bên cạnh Húa Phượng.
Hai PR lập tức đứng lên bước ra ngoài. Trong phòng lúc này chỉ còn lại Hứa Phượng đơn độc. Hứa Phượng cảm thấy có chút bất ổn, nhưng đã là người quen của Lý Mai thì cô ta cũng không tiện nói chuyện. Thấy Triệu Vân Sâm vẫn chưa về, cô ta vội vàng nói: “Tôi đi xem thiếu gia Vân Sâm thế nào đã.” Nói xong cô ta cũng bỏ đi.
Như vậy là trong phòng bao lúc này chỉ còn lại Lý Mai bị kẹp giữ hai người đàn ông to béo, cộng thêm cô trợ lý bị đuổi sang một bên cũng đang hoang mang không biết có chuyện gì xảy ra.
Hai vệ sĩ mà Lý Mai dẫn theo lúc nãy chỉ theo cô ta đến trước cửa phòng, sau đó bọn họ vào sàn nhảy vui vẻ. Dù sao sau khi kết thúc Lý Mai cũng sẽ đi tìm bọn họ, ở trong phòng bao tất nhiên sẽ không có chuyện gì xảy ra.
“Cô Lý Mai này, chúng ta là ‘người sáng mắt không nói tiếng lóng’. Thứ mà hai người chúng tôi có là tiền bạc. Chỉ cần cô bằng lòng đi với chúng tôi một đêm, cô muốn quay phim gì cũng được, thế nào?’ Hai tên béo híp mắt nói với Lý Mai.
Lý Mai sửng sốt, có chút hoang mang đáp: “Chuyện này, chuyện này hình như không ổn lắm thì phải. Tôi, tôi không phải là dạng người đó, thực xin lỗi.”
Lý Mai nghĩ thầm, cô đây cũng không phải là không có danh tiếng, bây giờ không cần thiết phải bán thân để trèo cao, cộng thêm chuyện hai tên mập này nhìn chẳng ra làm sao, cô ta nhìn thôi cũng đủ thấy mắc ói, nếu ngoại hình như Triệu Vân sâm thì may ra cô ta còn có hứng.
Vì thế vừa nói xong, cô ta liền đứng lên muốn đi.
Một trong hai tên mập lập tức vươn tay giữ hai chân Lý Mai lại. Lý Mai bị kéo ngã xuống sô pha, aiya một tiếng, sau đó một tên mập khác nghiêng người qua hôn vào môi Lý Mai.
“Ưm..ưm!” Lý Mai lập tức vùng vẫy. Cô ta không ngờ là hai tên này lại là đồ biến thái, còn là loại biến thái bất chấp như vậy.