• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Độc Chiếm Tiên Thê : Hàn Thiếu Sủng Tận Thiên (3 Viewers)

  • Chương 741-750

Chương 741: Đó là do anh mù mắt


Trên xe của Cố Cửu, Cố Cửu và Kỷ Hi Nguyệt ngồi phía sau. Vô Cốt lái xe, gương mặt vẫn lạnh lùng như băng.


“Tiểu Nguyệt, sao cô tìm được Trần Á Nam vậy? Trước đây cứ nghe cô nhắc mãi đến nam sinh này, không ngờ cô thật sự đã tìm được cậu ấy.” Cố Cửu cười nói.


“Haha, vốn dĩ là hôm nay tôi đang gặp xui xẻo, đến trường để nghe giáo sư giáo huấn, không ngờ lại gặp được cảnh Trần Á Nam bị ba tên nam sinh ức hiếp, thế là tôi liền ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ để dễ dàng ký được hợp đồng với cậu ấy. Cố thiếu, đây là cây hái ra tiền đấy, chúng ta nhất định phải đào tạo cho tốt vào.”


Cố Cửu nhìn dáng vẻ giảo hoạt của cô, nói: “Cô chắc chắn thế cơ à? Hay là thấy cậu ấy đẹp trai?”


“Đẹp hay không đẹp anh cũng nhìn thấy rồi đấy. Ngôi sao nam đẹp trai thì có mà đầy, nhưng quan trọng có mấy người được nổi tiếng? Để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng khán giả càng hiếm hơn, nhưng Trần Á Nam thì lại hoàn toàn khác. Trên người cậu ấy có một loại khí chất khiến khán giả yêu thích, cho nên chắc chắn sẽ nổi tiếng rầm rộ.”


“Sao tôi không nhìn ra cậu ấy có khí chất khiến khán giả yêu thích nhỉ?” Cố Cửu phì cười.


“Đó là do mắt anh bị mù thôi.” Kỷ Hi Nguyệt khinh thường anh ấy.


Cố Cửu dở khóc dở cười. Người phụ nữ này đúng là độc mồm độc miệng.


“Gần đây với Hàn thiếu thế nào rồi? Nghe nói bọn cô cãi nhau à?” Cố Cửu có nghe ngóng được chút tin tức.


“Ai nói đấy? Chúng tôi chỉ đang tán tỉnh nhau thôi, ồn ào chút cho có thi vị ấy mà. Trưa nay tôi còn ăn với anh ấy bữa trưa tình yêu nữa, làm gì có chuyện cãi nhau. Tôi cũng đâu rãnh rỗi mà đi cãi nhau.”


“Với cái miệng của cô thì Hàn thiếu chắc chắn không phải là đối thủ rồi, nhưng các cô không có chuyện gì thì tốt.” Cố Cửu âm thầm thở dài trong lòng, sau đó nói: “Chữa bệnh tới đâu rồi?”


“Bệnh gì mà chữa? À, anh nói chuyện ấy à? Vẫn chưa nữa, nhưng tối nay đang vui, chắc thử chút xem sao. Dù sao ngày mốt anh Hàn cũng phải đi rồi.”


“Hàn thiếu đi công tác à?” Cố Cửu không hề hay biết.


“Phải, đi Pháp để gặp Úy Mẫn Nhi.” Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi nói.


Vẻ mặt của Cố Cửu trở nên trịnh trọng: “Tiểu Nguyệt, cô đừng nghĩ linh tinh, Hàn thiếu và Úy Mẫn Nhi không có khả năng đâu. Thứ gì cậu ấy đã không thích, bất cứ ai cũng không ép buộc được. Chẳng qua là thủ đoạn của Úy Mẫn Nhi quá cao minh, chỉ sợ là sẽ khiến cho chú út của Hàn thiếu khống chế Hàn thiếu thôi.”


“Haha, anh biết rõ thật đấy. Tôi cũng nghĩ như vậy. Thực ra tôi chẳng so đo gì với Úy Mẫn Nhi cả. Là của tôi thì có trốn thế nào cũng không thoát, không phải là của tôi thì có cưỡng cầu cũng vô dụng.” Kỷ Hi Nguyệt hào sảng nói.


“Xì, tới lúc Hàn thiếu không cần cô nữa cô lại khóc cho xem.” Cố Cửu thấy cô tự phụ thì rất gai mắt, muốn chọc cho cô tức chơi.


“Haha, sẽ không đâu. Sáng nay anh ấy còn nói là cả đời này cũng không bỏ tôi nữa mà.” Lúc Kỷ Hi Nguyệt nói câu này còn len lén liếc nhìn Vô Cốt.


Bởi vì trên trường đi Vô Cốt cứ nhìn vào kính chiếu hậu để quan sát cô, sự khó chịu và phẫn nộ trong ánh mắt đó thật sự không hề giảm bớt qua thời gian.


Nếu đã như vậy, Kỷ Hi Nguyệt cũng không tiếc công sức để kích động cô ta một chút cho vui.


“Thật sao? Xem ra vị trí chủ mẫu của Triệu gia cô vẫn còn hy vọng nhỉ. Thế thì cô phải cố gắng hơn nữa.” Trong lòng Cố Cửu có chút chua xót.


“Tôi hiểu mà. Tôi sẽ cố gắng hết sức.” Kỷ Hi Nguyệt cười cười, “Cố thiếu, anh cũng tranh thủ kiếm bạn gái được rồi. Mẹ anh lo lắng muốn chết rồi đấy.”


“Khụ khụ, cô đừng học theo mẹ tôi mà giục tôi nữa. Chuyện này dù sao cũng phải tùy vào hai bên. Bây giờ tôi phải tận lực phát triển Húc Nguyệt, đợi tới khi chúng ta kiếm được nhiều tiền rồi còn sợ gì không tìm được phụ nữ nữa.” Cố Cửu tự mãn.


“Được được được, chỉ cần yêu cầu của anh không quá cao, dĩ nhiên không thành vấn đề.”


Chẳng mấy chốc xe đã đến khu dân cư Phong Nhã. Kỷ Hi Nguyệt xuống xe ở cổng ra vào, sau đó Vô Cốt và Cố Cửu rời đi.


Chương 742: Thật sự đẹp trai hơn cậu


Kỷ Hi Nguyệt về nhà thì thấy thím Lý đang sắp xếp đồ đạc cho Triệu Húc Hàn đi công tác, nhưng Triệu Húc Hàn vẫn chưa trở về.


“Thím Lý, ngày mốt anh Hàn mới đi lận mà? Sao thím thu dọn sớm vậy?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi thăm.


“Tiểu thư, là đêm mai xuất phát để sáng mốt tới bên đó. Bây giờ cậu chủ đang ở bên nhà cổ, tối nay có thể sẽ không về. Tiểu thư, cô ngủ trước đi nhé.” Thím Lý nói.


Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày. Triệu Húc Hàn không phải là người thích ở bên nhà cổ, nhưng hôm nay không về chứng tỏ là có chuyện quan trọng cần bàn bạc với bố anh.


Cô huấn luyện đến mười một giờ mới về phòng. Vừa đặt lưng nằm xuống giường là đã nhận được một tin nhắn. Cô mở ra xem, thì ra là của Trần Á Nam.


“Học tỷ, hôm nay thật sự rất cảm ơn chị.”


Kỷ Hi Nguyệt cười, hồi âm lại: “Đừng khách sáo. Sao giờ cậu còn chưa ngủ?”


“Ngủ không được. Cứ cảm giác hôm nay như là mơ. Còn có một chuyện tôi vẫn không hiểu được. Tại sao học tỷ lại xem trọng tôi như vậy?”


Trần Á Nam quả thực là vui mừng không ngủ được, nghĩ thế nào cũng không thông. Cậu cũng biết là bản thân chẳng có gì giá trị để Kỷ Hi Nguyệt mưu cầu, nhưng được tín nhiệm một cách vô cớ như vậy khiến trong lòng cậu rất cảm kích.


“Tôi nhìn cậu vừa mắt thôi.” Kỷ Hi Nguyệt trả lời.


Thực ra nếu đổi lại là cô, cô cũng cảm thấy bất an. Dù sao cũng mới gặp lần đầu tiên, vậy mà từ một người xa lạ lại trở thành diễn viên ký được hợp đồng, còn nhận được show quảng cáo.


Chắc chắn là ai cũng sẽ ‘được yêu chiều mà đâm ra lo sợ’, sẽ có cảm giác đối như phương đang mưu tính gì đó rất ghê gớm.


Trần Á Nam thấy câu này, trong lòng có chút ngọt ngào: “Là, là vì nhìn tôi đẹp trai sao?” Cậu gửi tin nhắn xong, mặt mũi cũng nóng lên hầm hập.


“Ừm, rất đẹp trai. Nhưng cậu đừng nghĩ lung tung. Đây là cơ duyên giữa người với người. Tôi và cậu có duyên phận với nhau, cho nên phải biết quý trọng.” Kỷ Hi Nguyệt vừa cười vừa hồi âm.


Trần Á Nam gửi lại một câu: “Chị, chị thật sự có bạn trai rồi đấy chứ?”


“Chuyện này sao có thể nói xạo được. Với lại tôi đẹp như vậy nghĩ sao chưa có bạn trai?” Kỷ Hi Nguyệt chắc chắn là Trần Á Nam đang nghĩ cô thích ngoại hình của cậu ta.


“Đẹp trai hơn tôi không?” Trần Á Nam vẫn chưa chịu chết tâm.


“Trong mắt tôi thì bạn trai dĩ nhiên luôn đẹp nhất, nhưng trên thực tế thì anh ấy thật sự đẹp hơn cậu.” Kỷ Hi Nguyệt gửi thêm một mặt cười.


Trần Á Nam có thể tưởng tượng được sự giảo hoạt và sống động trong những câu chữ của cô, cậu cũng không khỏi bật cười.


“Tôi không tin. Lúc nào cho tôi làm quen chút nhé.” Trần Á Nam cũng có chút tự kỷ, không tin còn có người đẹp trai hơn mình.


“Để có cơ hội đã. Được rồi, cũng khá muộn rồi, ngủ sớm cho đẹp da. Nhớ là ngày mai rãnh rồi thì chuyển đến Húc Nguyệt vài ngày nhé, sẽ có lợi cho cậu đấy.” Kỷ Hi Nguyệt nói.


“Vâng, tôi biết rồi. Cám ơn chị, học tỷ.”


“Ừm, ngủ ngon.” Kỷ Hi Nguyệt gửi một icon chúc ngủ ngon.


“Học tỷ, còn một câu nữa, ngày mai chị có đến Húc Nguyệt không?” Trần Á Nam vẫn còn câu muốn hỏi.


Kỷ Hi Nguyệt hồi âm: “Có thể không đến được. Tôi vẫn còn công việc khác. Nhưng tôi có ở hay không ở đó cũng đừng lo lắng. Anh Mộ Dung sẽ hướng dẫn cho cậu. Đừng sợ nhé, trong đó còn nhiều diễn viên mới nữa mà.”


“Oh, vậy thôi nhé, chúc chị ngủ ngon.” Trần Á Nam hình như có chút thất vọng.


“Ngủ ngon.’ Kỷ Hi Nguyệt tắt điện thoại xong thì lắc đầu. Xem ra Trần Á Nam vẫn còn chút tâm tính con nít.


Kỷ Hi Nguyệt nằm trên giường, có hơi nhớ Triệu Húc Hàn. Cô định gửi tin nhắn cho anh, nhưng vừa mới viết được một nửa thì tin nhắn của Triệu Húc Hàn tới trước.


“Ngủ chưa?” Hai chữ.


“Anh Hàn, em đang định gửi tin nhắn cho anh đấy, hỏi xem anh có nhớ em không.” Kỷ Hi Nguyệt nhoẻn miệng cười.


Chương 743: Dây chuyền bị đánh cắp (I)


Triệu Húc Hàn bên đây nhận được tin nhắn của Kỷ Hi Nguyệt thì khóe miệng khẽ cong lên, đáp lại: “Nhớ.”


“Em cũng nhớ anh.” Kỷ Hi Nguyệt ôm điện thoại cười ngọt ngào, thầm nghĩ người đàn ông này càng ngày càng cởi mở.


“Ừm, ngủ sớm đi, sáng mai anh về.” Trong lòng Triệu Húc Hàn cũng rất ngọt ngào.


“Oh, vậy anh Hàn cũng ngủ sớm đi nhé. Ngủ ngon.” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ, sáng mai anh còn muốn về lại khu dân cư Phong Nhã sao? Nhưng tối mai anh phải đi Pháp rồi mà.


Sáng hôm sau, lúc Kỷ Hi Nguyệt rời giường đi tập luyện thì nhìn thấy Triệu Húc Hàn đang đứng trên sân thượng đánh quyền.


“Anh Hàn, sao anh về sớm vậy? Ngày nào anh cũng ngủ trễ dậy sớm như vậy không tốt cho sức khỏe đâu.” Kỷ Hi Nguyệt nhẩm tính, hình như một ngày anh ngủ chưa tới mấy tiếng nữa.


“Bình thường ngủ sáu bảy tiếng là được rồi, không đáng ngại.” Triệu Húc Hàn định nói với cô, cho dù anh không ngủ mấy ngày mấy đêm cũng không sao, bởi vì bài huấn luyện của chủ nhân Triệu Thị rất khủng khiếp.


Đương nhiên, một người luyện khí công thì cơ thể sẽ cường tráng và khỏe mạnh tự nhiên. Từ năm mười sáu tuổi anh bắt đầu huấn luyện đến giờ, hình như chưa bao giờ bị bệnh vặt.


Kỷ Hi Nguyệt bước qua chỗ anh. Triệu Húc Hàn dừng đánh quyền, đứng lại nhìn cô. Kỷ Hi Nguyệt liền vươn tay ôm lấy anh, sát đến miệng anh hôn lên một cái.


Sau đó nói: “Tối nay anh Hàn phải đi rồi.”


“Ừm.” Triệu Húc Hàn ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô. Hình như đây là lần đầu tiên hai người hòa hợp theo kiểu tình nhân thế này. Trong lòng anh thoáng ấm áp, cũng có cảm giác không nỡ buông tay.


“Nếu mọi việc suôn sẻ, qua mấy ngày là anh có thể về rồi. Em ở nhà phải chú ý an toàn đấy.” Triệu Húc Hàn nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, nói.


“Em biết rồi. Anh cũng phải cẩn thận nhé. Lần này em không có trực giác gì cả, nhưng không có nghĩa là sẽ không nguy hiểm, cho nên anh phải thật thận trọng đấy biết chưa? Tối nào cũng phải gọi điện thoại cho em nữa, nếu không em sẽ nhớ anh đến mất ngủ cho xem.”


Kỷ Hi Nguyệt rất lưu luyến, cảm giác tình cảm của hai người vừa mới bắt đầu đã phải chia xa.


“Ừm. Điện thoại anh vẫn luôn mở.” Câu này của Triệu Húc Hàn có nghĩa là lúc nào cô cũng có thể gọi điện thoại cho anh, gửi tin nhắn cho anh.


Kỷ Hi Nguyệt dựa đầu lên vai anh, hai người ôm nhau một lúc rồi mới bắt đầu tập luyện.


Tới công ty, Kỷ Hi Nguyệt mở hộc tủ của mình ra, đột nhiên phát hiện sợi dây chuyền kim cương đáng giá cả trăm vạn mà Triệu Húc Hàn tặng cho cô đã không cánh mà bay.


Cô chợt biến sắc. Hộc tủ trong bàn làm việc là của cá nhân, cô lại giữ chìa khóa nên nghĩ rằng bỏ ở đây sẽ an toàn. Cô đang định hai hôm nay sẽ cầm về nhà mình, bỏ vào tủ trang sức, nhưng không giờ bây giờ đã bị lấy mất.


Đối với người bình thường, nhận được món quà quý giá như vậy nhất định sẽ cầm về ngay, nhưng với Kỷ Hi Nguyệt mà nói, một trăm vạn không phải là con số lớn, nên cô cũng không vội vàng đeo vào, mà chỉ để trong phòng làm việc và khóa lại, nào ngờ đâu lại xảy ra chuyện như vậy.


Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu quan sát những người có mặt trong văn phòng, ai cũng rất bình thường, trừ Trần Thanh.


Sau sự việc của Trần Thanh và Châu Lê, ngày hôm sau anh ta vẫn mang theo cái mũi sưng vù đến làm việc, nhưng lại trở thành trò cười trong văn phòng. Đương nhiên những lúc anh ta có ở đây, mọi người sẽ không nói chuyện, nhưng ánh mắt nhìn anh ta thì đã quá rõ ràng, vả lại cũng chẳng ai tiếp chuyện với anh ta nữa.


Nhân phẩm như vậy thì làm sao người khác có thiện cảm được.


Lúc Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ta, Trần Thanh cũng vô tình ngẩng đầu lên, sau đó anh ta lập tức cúi thấp đầu xuống.


“La Hi!” Kỷ Hi Nguyệt gọi giật La Hi đang ngồi bên chỗ của Long Bân.


Chương 744: Dây chuyền bị đánh cắp (II)


La Hi lập tức đi qua. Kỷ Hi Nguyệt ghé sát tai anh ấy nói mấy câu, sắc mặt La Hi thoáng đanh lại rồi ra ngoài.


Đương nhiên là Kỷ Hi Nguyệt đã kêu anh ấy đi xem lại camera, để coi rốt cuộc là ai đã lấy cắp dây chuyền của cô.


Đột nhiên Trần Thanh đứng lên, cầm tập văn kiện đi về hướng văn phòng của Lộc Hùng.


“Chị Nguyệt, anh Trần từ chức rồi.” Liễu Đông ghé đầu qua nói.


“Ồ? Sao cậu biết?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.


“Sáng nay em đến thì gặp anh Trần ở trong thang máy. Đừng nói có bao nhiêu ngượng ngùng nữa. Anh ta nói là anh muốn từ chức, không còn mặt mũi đâu để làm công việc này nữa.” Liễu Đông nhếch miệng nói.


Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Liễu Đôn, sợi dây chuyền của tôi bị mất rồi.”


“Sao cơ!”Liễu Đông giật mình hét lên, “Chị Nguyệt, chị, chị báo cảnh sát chưa?”


“Chuẩn bị đây!” Kỷ Hi Nguyệt khẽ nheo mắt.


“Làm sao thế, Vương Nguyệt, Liễu Đông? Xảy ra chuyện gì à?” Anh Hâm bên này hô lên.


Liễu Đông liền nói: “Chị Nguyệt nói sợi dây chuyền kim cương của chị ấy bị ăn trộm rồi.”


Nháy mắt, cả văn phòng ai nấy cũng tỏ ra kinh hoàng.


“Tiểu Nguyệt, cô ngốc à? Đồ vật quý giá như thế mà cô bỏ ở văn phòng ư?” Con ngươi của Cố Du Du như muốn rớt ra ngoài.


“Văn phòng vốn dĩ là chỗ an toàn nhất mà. Có camera và ngăn kéo có ổ khóa. Tôi cũng đâu ngờ là có người gan lớn như vậy, dám tới ngăn tủ của tôi để trộm đồ.” Kỷ Hi Nguyệt cũng cảm thấy tên ăn trộm này quả là to gan lớn mật.


Hoặc nói cách khác là não đã bị kẹp cửa. Trong đây đâu đâu cũng có camera, sao lại ngu ngốc đi ăn trộm thế không biết.


Liễu Đông lật đật báo cảnh sát. Bên bộ phận bảo vệ của công ty đã đến trước. Một chốc sau, La Hi chạy đến trước mặt Kỷ Hi Nguyệt, thấp giọng nói: “Trong camera không thấy ai đến mở ngăn kéo của cô cả.”


Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, làm sao có chuyện này được?


“Nhưng tối qua camera có một đoạn màn hình bị đen, rất có thể là trong khoảng thời gian này tên trộm đã lấy trộm đồ.” La Hi nói.


“Vậy tức là đã nhìn thấy tôi bỏ sợi dây chuyền trong văn phòng nên ủ mưu từ trước?” Kỷ Hi Nguyệt nhướn mày.


La Hi khẽ gật đầu: “Tôi đã kêu IT điều tra, chắc sẽ biết nhanh thôi.”


Kỷ Hi Nguyệt gật đầu. Cô thấy cảnh sát đến. Không ngờ lại là người bên đội của Ngô Phương Châu.


Hóa ra khi nghe tin Vương Nguyệt bị mất sợi dây chuyền, Ngô Phương Châu lập tức xung phong nhận việc. Đội trưởng Biên cũng yêu cầu anh ấy nhanh chóng giải quyết vụ án này.


Cảnh sát vừa đến, Lộc Hùng cũng rất căng thẳng. Mọi người đều được kêu vào phòng họp, người nào cũng phải bị điều tra, khiến cho ai nấy đều hoảng sợ.


Ngô Phương Châu tới bên cạnh Kỷ Hi Nguyệt: “Vương Nguyệt, sao cô lại để thứ quý giá như vậy trong văn phòng mà không đem về?”


Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười: “Tại gần đây tôi hơi lu bu, nên quên cầm về, ai ngờ lại bị trộm mất tiêu.”


Ngô Phương Châu cười nhạt, thấp giọng nói: “Hay là trong mắt Kỷ đại tiểu thư, một trăm vạn chỉ là con số nhỏ?”


“Hờ hờ, anh biết cả rồi à?” Kỷ Hi Nguyệt cười khan.


Ngô Phương Châu khẽ gật đầu: “Biết lâu rồi, chỉ là không hiểu vì sao cô lại muốn làm phóng viên thôi.”


“Đây là công việc lý tưởng của tôi. Vì bố phản đối, nên tôi phải đi làm với bộ dạng này. Anh đừng vạch trần tôi đấy nhé.”


Ngô Phương Châu khẽ cười: “Không đâu. Tôi mà nói ra đội trưởng Biên sẽ là người xử lý tôi đầu tiên đấy. Nhưng mà, cô có nghi ngờ người nào đã lấy sợi chuyền của mình không?”


Kỷ Hi Nguyệt nhún nhún vai: “Tôi đâu phải thần thánh, nhưng chắc chắn là có nội gián. Camera giám sát ở đây đã bị làm mờ, lại bị ăn cắp vào ban đêm, nếu không có thẻ truy cập để vào cửa thì tuyệt đối không thể vào đây được.”


Chương 745: Dây chuyền bị đánh cắp (III)


“Đúng vậy. Camera giám sát ở bên ngoài vào ban đêm rất mờ, chỉ có vài cái là thấy được bóng người đàn ông mặc đồ đen, đội nón đen vào thang máy. Còn camera ở cửa ra vào thì không phải bị hỏng, mà nó đã bị thứ gì đó che lấp.” Ngô Phương Châu nói, “Tên ăn trộm này quả nhiên đã sớm ủ mưu, làm có chuẩn bị.”


“Vậy tiếp theo nên làm thế nào? Kỷ Hi Nguyệt hỏi, “Tra khảo từng người một sao?”


“Phụ nữ thì được loại khỏi diện tình nghi, nhưng đàn ông vẫn phải tiếp nhận thẩm vấn. Có điều, trong tòa nhà này cũng có khá nhiều camera ẩn, nên bây giờ chỉ cần nhờ cấp trên phối hợp một chút là có thể biết ngay là ai.” Ngô Phương Châu nói.


“Camera ẩn?” Kỷ Hi Nguyệt thảng thốt.


Ngô Phương Châu đáp: “Đương nhiên. Công ty lớn nào cũng có cả, đa số là lắp đặt ở những nơi nhân viên không thể thấy được, nhưng quan trọng là có đúng vị trí mình cần tìm hay không thôi. Cô đừng nghĩ xiêu vẹo, nó chỉ nhằm mục đích đề phòng bí mật thương mại của công ty bị đánh cắp thôi. Ở bộ phận tin tức này ít nhất cấp trên cũng có tới hai camera.”


Kỷ Hi Nguyệt ngước đầu nhìn trần nhà, nghĩ cũng có lý. Trước cửa chỉ có một camera, còn sau khi vào trong thì không hề có camera đối diện khu văn phòng của mọi người.


Bây giờ xem ra không phải là không có, mà là cô không biết thôi.


La Hi lại quay về, nói vài câu bên tai Kỷ Hi Nguyệt. Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.


“Quả nhiên là không biết hối cải, lòng tham vô đáy.” Ánh mắt Kỷ Hi Nguyệt đầy sự lạnh lùng.


Ngô Phương Châu nhìn nét mặt của cô, hỏi nhỏ: “Biết rồi à?”


Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu. Ngô Phương Châu nhìn sang La Hi, La Hi đi ra ngoài.


Ngô Phương Châu vừa định hỏi là ai thì một nhân viên cảnh sát khác chạy vào: “Phương Châu, tìm được tên trộm rồi.”


“Là ai?” Ngô Phương Châu nhìn Kỷ Hi Nguyệt, sau đó hỏi.


“Là Trần Thanh! Bây giờ đưa về đồn thôi. Camera đã bắt được cận mặt của anh ta. Không có khả năng ngụy biện.” Viên cảnh sát báo cáo.


Ngô Phương Châu vui mừng nói: “Thế là tốt rồi. Vương Nguyệt, tôi sẽ về lần theo dấu vết của sợi dây chuyền, nhanh chóng tìm ra để mang trả về cho nguyên chủ. Có thông tin gì sẽ báo cho cô ngay.”


“Vâng, làm phiền anh rồi.” Kỷ Hi Nguyệt cười gật đầu.


Chẳng mấy chốc, trong phòng họp, Trần Thanh đã bị còng tay dẫn ra ngoài. Mọi người đều nhìn anh ta với ánh mắt khó tin, như thể chưa từng quen biết Trần Thanh bao giờ. Tại sao anh ta lại đi đến bước đường này chứ?


Trần Thanh bước tới trước mặt Vương Nguyệt, trong mắt lộ vẻ oán hận: “Vương Nguyệt, cả đời Trần Thanh tôi coi như đã bị hủy hoại trong tay cô.”


“Anh Trần, là sự ghanh tị và lòng tham vô đáy của anh đã hại anh, không hề liên quan đến tôi.” Kỷ Hi Nguyệt từ tốn nói với anh ta một câu.


“Trần Thanh, chị Nguyệt đã bỏ qua cho anh hai lần, vậy mà anh còn không biết hối cải. Đúng là gieo gió gặt bão!” Liễu Đông mắng anh ta.


“Nếu không phải cô ta, tôi đã sống yên ổn. Từ khi cô ta đến bộ phận tin tức, chúng tôi còn có đường sống không! Tôi chẳng qua chỉ đang giúp đỡ mọi người, thử hỏi có ai mà không ganh tị với cô ta! Đừng giả mù sa mưa nữa!” Trần Thanh thẹn quá hóa giận.


Anh Hâm liền nói: “Anh Trần, anh nói đúng, chúng ta rất ganh tị với năng lực làm việc của Vương Nguyệt, nhưng có ganh tị thì chúng tôi cũng không bao giờ làm ra chuyện phạm pháp. Anh đừng gom chúng tôi vào thành một giuộc với anh!”


“Đúng vậy, chúng tôi không phủ nhận là mình ganh tị với năng lực của Vương Nguyệt, nhưng không đến mức điên cuồng mất trí như anh!”


“Phải đấy, còn bắt tay làm càng với Châu Lê nữa chứ, đúng là không biết xấu hổ.”


“Loại người tâm lý méo mó như này không bao giờ chịu nhận thất bại, chỉ biết đổ cái sai của mình lên đầu người khác, thật là hèn nhát!”


“Đã trộm đồ của người ta còn quay lại trách móc, trơ tráo thật!”


“…….”


Lời nói của mọi người y như mũi tên độc vang lên bên tai Trần Thanh, khiến anh ta vô cùng thống khổ.


Chương 746: Mượn cớ trả thù (I)


Trần Thanh vừa vị mang đi, Cố Du Du liền chạy tới trước mặt Kỷ Hi Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, đay cũng được xem là một tin tức đấy, có muốn đưa tin không?”


Kỷ Hi Nguyệt liếc cô ta: “Chị định nói cho người khác biết ở đây tôi có dây chuyền trăm vạn hả? Muốn tôi bị trộm lần nữa hay gì?”


“Haha, không đưa không đưa nữa, nể mặt cô đấy.” Cố Du Du bí xị bỏ đi một mạch.


Kỷ Hi Nguyệt thấy bộ phận nhân sự đến thu dọn vị trí của Trần Thanh, trong lòng cô cũng có chút khó chịu, nhưng con người khi tâm lý đã méo mó thì thật sự rất đáng sợ. Cô cũng rất là cảm thán.


Liễu Đông ghé tới, nhỏ giọng nói: “Chị Nguyệt, chắc trong đây còn có camera khác mới tìm được Trần Thanh nhanh vậy chứ nhỉ.” Nói rồi dáo dát nhìn xung quanh.


“Miễn là cậu không làm chuyện xấu, có bao nhiêu camera cũng đâu quan trọng. Được rồi, tôi đi thăm Manh Manh đây.” Nói rồi cô bỏ ra ngoài.


Liễu Đông cũng muốn đi cùng, nhưng trong tay còn bao nhiêu chuyện phải làm, nên chỉ có thể chép miệng.


Bộ phận diễn xuất ở tầng hai mươi hai. Kỷ Hi Nguyệt thấy tấm bảng đoàn làm phim Thái Tử Phi thì bước vào, La Hi ở bên ngoài đợi.


Vào rồi cô mới phát hiện Trần Manh Manh không có ở đây. Lúc này vẫn đang là phân đoạn của Lý Mai, cảnh quay trong nhà, hơn nữa còn là cảnh quay đóng máy.


Kỷ Hi Nguyệt quan sát nét diễn của Lý Mai, phải công nhận là cô ta diễn rất có hồn. Cô không khỏi nghĩ đến bộ phim Vượt Qua Khóa Tình của Húc Nguyệt, chắc cũng đã đến lúc nên tuyên truyền rộng rãi.


Danh tiếng của Lâm San không bằng Lý Mai, nên trừ việc tuyên truyền rộng rãi ra thì tạm thời chưa có cách nào đè ép được cô ta. Kỷ Hi Nguyệt sờ cằm, cân nhắc vấn đề.


Lâm San ở kiếp trước phải tận sau này mới nổi tiếng. Bây giờ cô đầu tư trước thời gian như vậy, liệu có nổi tiếng trước được hay không, cô quả thực cũng không rõ, nhưng cô tin rằng nếu cho diễn viên giỏi một cơ hội, chắc chắn họ sẽ biểu hiện rất tốt.


Song trong lòng cô cũng ngớt lo lắng.


Lúc này Trần Manh Manh đang từ trong phòng hóa trang bước ra. Hôm nay là cảnh Trần Manh Manh bị bức chết, vì lúc này cô ấy đã bị đẩy ra làm lá chắn cho hoàng hậu Lý Mai.


Cho nên phân đoạn của Trần Manh Manh hôm nay là một cảnh quay bị tra tấn. Kỷ Hi Nguyệt không ngờ là cô lại tới vào đúng cảnh này.


Tiện thể cũng muốn xem thử kỹ năng diễn xuất của Trần Manh Manh đã có sự tiến bộ chưa.


Cảnh quay bắt đầu. Lý Mai trừng mắt, run rẩy tức giận chỉ vào Trần Manh Manh đang quỳ trên đất, sau đó cô ta tát một cái thật mạnh vào mặt Trần Manh Manh.


Trần Manh Manh đã sớm quay đầu, sau đó ngã rạp xuống đất. Từ góc của Kỷ Hi Nguyệt, cách mượn vị trí coi như đã thành công.


“Trần Manh Manh, cô làm gì vậy? Tôi chưa đánh trúng mà cô đã quay đầu là sao? Cô tưởng khán giả đều mù mắt à? Làm lại!” Lý Mai đột nhiên quát lên.


Trần Manh Manh vốn dĩ rất lo lắng. Nếu để Lý Mai đánh trúng, cái tát này chắc chắn không hề nhẹ, cho nên đạo diễn đã kêu cô mượn vị trí, nhưng xem ra Lý Mai không được hài lòng.


“Làm lại lần nữa!” Đạo diễn hô lên.


Khóe miệng Lý Mai khẽ lộ ra một tia ác độc, sau đó cô ta lại vào vai, khuôn mặt lại trở nên tức giận, giáng một cái tát vào Trần Manh Manh đã chuẩn bị sẵn sàng.


Khi Lý Mai đang định đánh Trần Manh Manh, Trần Manh Manh đã dùng ngón tay bảo vệ khuôn mặt của mình ngay lúc xoay đầu, thế là Lý Mai lại quát lên: “Cắt! Trần Manh Manh, cô làm gì vậy!”


“Chị Lý Mai, như vậy còn chưa được sao?” Trần Manh Manh cũng rất chán nản.


Cô ấy biết người phụ nữ này đang muốn lấy công báo thù riêng, nhưng vẫn chưa có cơ hội để hành hạ, chờ mãi tới lúc bộ phim này sắp đóng máy mới có một cảnh như vậy, cho nên cô ta đã tìm cách để phát tiết trả thù.


“Đương nhiên chưa được. Tay của tôi vung cả ra ngoài thế khán giả sẽ cảm thấy rất giả trân! Đạo diễn, làm lại!” Lý Mai tìm cớ bắt đạo diễn cho diễn lại.


Đạo diễn cũng rất đau não, bộ phim này cũng sắp quay xong rồi, vậy mà giữa Lý Mai và Trần Manh Manh vẫn còn rất khoảng cách. Lần này thôi thì cứ để Lý Mai trút giận, dù sao cũng sắp đóng máy, giữ mối quan hệ tốt đặng sau này còn hợp tác.


Chương 747: Mượn cớ trả thù (II)


Trần Manh Manh liếc nhìn đạo diễn, nhưng cũng hết cách, đành phải làm lại lần nữa. Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn Lý Mai, ánh mắt của Lý Mai đầy sự thỏa thê khi thấy người gặp họa.


Kỷ Hi Nguyệt rất tức giận, nhưng cô biết là bọn họ đang quay phim, cô cũng không thể chen vào. Có điều, Lý Mai đã thật sự chọc giận cô.


Trước đây cô vẫn nghĩ là chuyện nhỏ nhặt, đợi mọi người quen thân rồi sẽ không còn cứng nhắc nữa, nhưng không ngờ cô ta lại muốn ức hiếp Trần Manh Manh, quả nhiên tưởng mình là ảnh hậu mà tác oai tác quái.


Nếu đã như vậy thì đừng trách Kỷ Hi Nguyệt cô dùng Húc Nguyệt dẫm đạp lên cô ta, cô chưa bao giờ muốn làm người bắt nạt kẻ khác cả.


Chiến thuật giết hai con chim cùng một hòn đá không phải là không có, chỉ là cô không muốn dùng mà thôi. Xem ra Lý Mai này rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, vậy thì đừng trách cô độc ác vô tình.


Ảnh hậu Lý Mai xảy ra chút chuyện chắc cũng trở thành tin sốt dẻo, mà muốn tin tức hot hơn nữa thì phải là tin tiêu cực, như vậy độ ratings mới đáng quan ngại.


Đến lúc đó bộ phim của diễn viên thực lực như Lâm San sẽ công chiếu, thử hỏi còn ai đi xem phim của Lý Mai nữa!


Nếu đã không muốn cạnh tranh công bằng, vậy thì đừng trách cô ra tay không nương tình.


Cô gửi tin nhắn cho La Hi, kêu anh ấy đi điều tra thông tin và lịch trình của Lý Mai. La Hi lập tức đi gọi điện thoại.


Đúng lúc này, bên đây cũng vang lên một tiếng tát rất kêu, Trần Manh Manh đã chịu trận một cái tát.


Cả người cô ấy ngã xuống đất, còn phải dựa theo kịch bản là không ngừng nhận sai, vì trong bộ phim này Trần Manh Manh là một nha hoàn tự nguyện gánh tội.


“Không được! Làm lại!” Lý Mai lại kêu dừng, “Trần Manh Manh, cô có ý gì đây? Đau đớn tới nỗi vậy sao? Nhìn chẳng có tí gì là là diễn viên chuyên nghiệp cả. Người xưa nhận phạt đâu có nhe răng nhếch miệng như cô, huống hồ cô còn là một nha hoàn bên cạnh hoàng hậu nữa. Đạo diễn, làm lại.”


Đạo diễn cũng rất bất đắc dĩ: “Vậy bắt đầu từ đoạn ngã đi.”


“Như vậy đâu được. Phải diễn liền mạch chứ. Chỗ này mà không diễn cho tốt, sau này làm sao cô ta tiến bộ được? Trần Manh Manh, không phải cô muốn làm diễn viên giỏi sao? Vậy thì phải diễn cho tốt vào, tôi đang dạy cô miễn phí đấy.” Lý Mai được hời còn khoe mẽ.


Kỷ Hi Nguyệt ở phía sau siết chặt nắm tay, nhìn cô bạn thân bị ức hiếp như vậy, cô rất muốn lên tát cho Lý Mai hai bạt tai thật mạnh, nhưng ngặt nỗi đây là công việc của Trần Manh Manh, cô không tiện ra mặt, hơn nữa còn ảnh hưởng đến sự tồn tại của Trần Manh Manh trong giới giải trí sau này nữa.


Trần Manh Manh đành phải nhẫn nhịn chịu đựng. Quay liên tục bốn lần, bị ăn bốn cái tát đến sưng mặt Lý Mai mới vừa lòng cho qua.


Lúc Trần Manh Manh đi xuống, trợ lý lập tức chườm túi nước đá lên mặt cô. Kỷ Hi Nguyệt ở phía sau nhìn thấy Trần Manh Manh đang khóc.


Kỷ Hi Nguyệt thiết nghĩ, Trần Manh Manh làm việc dưới tay Lý Mai chắc chắn đã bị ức hiếp rất nhiều, nhưng cô ấy cũng không biết nói thế nào. Nếu không tận mắt chứng kiến, chắc cô sẽ không bao giờ biết người phụ nữ nham hiểm Lý Mai này hành hạ Manh Manh như vậy.


Đối với một số kẻ ác, phải trừng trị triệt thì chúng mới không làm hại người khác được nữa, và cô cũng thể bảo vệ được người thân và bạn bè của mình tốt hơn.


Kỷ Hi Nguyệt lặng lẽ rời đi, không làm kinh động đến người khác, nhưng trong lòng cảm thấy rất khó chịu.


Trước giờ tan ca, La Hi đưa cho cô một sấp văn kiện.


Là thông tin và lịch trình trong mấy hôm nay của cô ta.


Thì ra Lý Mai có gia cảnh mồ côi, nhưng sau khi ra mắt cô ta đã chuyển đến một khu biệt thự cao cấp, có hộ lý và vệ sĩ, giỏi lăn lộn trong giới thượng lưu và có mối quan hệ rất tốt với nhiều ông chủ lớn.


La Hi hỏi cô: “Đại tiểu thư, cô có chỉ thị gì không?”


“Có chứ.” Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ cong lên, sau đó ghé đầu qua lẩm bẩm bên tai La Hi rất lâu.


La Hi nghe xong thì có chút kinh ngạc, tò mò hỏi: “Tiểu thư có thù với cô ta à?”


Chương 748: Đã trao thân cho em


“Hừm, dám ức hiếp bạn tôi, đương nhiên tôi phải cho cô ‘nghĩ ngơi’ thật tốt. Cô ta tự tạo nghiệp thì phải để cô ta nếm thử hậu quả!” Ánh mắt của Kỷ Hi Nguyệt đầy sát khí.


La Hi nhìn ánh mắt sắc bén của Kỷ Hi Nguyệt mà trong lòng không khỏi run rẩy, sao cứ cảm thấy đại tiểu thư lúc này giống hệt với cậu chủ thế nhỉ?


Tan làm, Kỷ Hi Nguyệt về khu dân cư Phong Nhã thì thấy Triệu Húc Hàn đã ở nhà. Chắc đêm nay anh sắp đi nên muốn cùng cô ăn cơm tối.


“Nghe nói sợi dây chuyền của em bị trộm à?” Triệu Húc Hàn nhìn Kỷ Hi Nguyệt, hỏi.


Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ giật giật, tên bà tám La Hi quả nhiên đã báo cáo, nhưng chuyện này tính ra cũng không nhỏ, nên chung quy cũng không thể che giấu được.


“Vâng, nhưng đã tóm được tên trộm rồi. Tâm lý của tên Trần Thanh đó đã méo mó, không hại em cũng sẽ đi hại người khác thôi. Lần này trộm đồ như vậy chắc cũng phải ngồi tù khoảng một thời gian. Hy vọng sau khi ra ngoài anh ta sẽ cải tà quy chánh.”


Kỷ Hi Nguyệt nói.


“Đây không phải là chuyện chính.” Triệu Húc Hàn liếc cô.


Kỷ Hi Nguyệt nghệt ra, xoay đầu nhìn anh: “Chứ anh Hàn muốn nói chuyện gì?”


“Tại sao lại để quà anh tặng ở văn phòng?’ Triệu Húc Hàn cảm thấy cô không hề coi trọng thành ý của anh, cho nên trong lòng rất khó chịu.


“Thì em đang định đem về biệt thự Thiên Tinh bỏ vào tủ trang sức đấy chứ, tại mấy hôm nay cãi nhau với anh, với lại bận bịu nữa nên em quên thôi.” Kỷ Hi Nguyệt bĩu miệng nói, “Anh Hàn, sau này đừng tặng mấy món đồ đắt tiền như vậy nữa biết chưa? Anh xem, bị ăn trộm rồi đấy.”


“Đối với Kỷ đại tiểu thư thì món quà này có gì mà đắt?” Triệu Húc Hàn nhướn mày.


Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười khan: “Sao không? Bây giờ lương tháng của em còn chưa đến một vạn, mấy cái khác đều là tiền của ba em hết đấy.”


“Vậy em thích cái gì?” Triệu Húc Hàn hỏi.


Kỷ Hi Nguyệt khẽ nghiêng đầu: “Không thích gì cả, chỉ thích anh Hàn thôi, anh tặng anh cho em được không?”


Triệu Húc Hàn sửng sốt, lửa giận trong lòng hình như cũng tiêu tan đâu hết.


Kỷ Hi Nguyệt nhào qua ôm cánh tay anh: “Anh có tặng không?”


“Thím Lý đang ở đây đấy.” Triệu Húc Hàn hơi đỏ mặt, bây giờ họ đang ngồi trên sô pha, thím Lý đi tới đi lui bưng đồ ăn chắc chắn sẽ nhìn thấy.


“Gì chứ? Chúng ta là người yêu của nhau, cũng sống chung với nhau như là vợ chồng, nên việc ôm hôn cũng là chuyện bình thường mà? Người ta còn ôm nhau hôn nhau ngoài đường nữa cơ đấy!” Kỷ Hi Nguyệt chu miệng nhìn anh, vẻ mặt đầy sự hờn dỗi.


Mặt Triệu Húc Hàn đã đỏ hẳn lên. Không phải anh không thích, mà là anh không quen. Từ trước đến nay, ở trước mặt người khác anh đều là kiểu người lạnh lùng, không nói cười tùy tiện. Anh chỉ mới vừa quen khi hai người ở chung với nhau đây thôi.


Anh quả thực không dám tưởng tượng, sau khi bị thím Lý nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào về người chủ nhân này.


Nhưng được người phụ nữ mềm mại này ôm thực sự rất thoải mái. Thôi được rồi, dù sao tối nay anh cũng sắp đi khỏi, mấy ngày liền không được nhìn thấy cô, ôm một cái đi vậy.


Nghĩ đến đây, Triệu Húc Hàn vươn tay ôm lấy cô. Hai người vẫn ngồi dựa vào sô pha. Mặc dù TV vẫn đang mở, nhưng tâm tư của hai người đã không còn đặt ở đó nữa rồi.


“Có muốn anh mang về cho em cái gì không?’ Triệu Húc Hàn lại hỏi.


“Không muốn, chỉ muốn anh Hàn về sớm thôi.” Kỷ Hi Nguyệt vẫn ăn nói rất ngọt ngào.


“Ừm.” Triệu Húc Hàn nghiêm túc gật đầu.


“Với lại, không được phép nhìn người phụ nữ khác, đặc biệt là không được mày qua mắt lại với Úy Mẫn Nhi. Còn nữa, uống rượu hay uống gì đấy phải chú ý một chút, cẩn thận không bị bỏ thuốc, để mất thân rồi em không cần anh nữa đâu.”


Mặc dù lúc trước Kỷ Hi Nguyệt nói mình không để ý, nhưng trong lòng cô vẫn có chút lo lắng, cho nên nhịn đến bây giờ mới nói ra.


“Ừm.” Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu, sau đó còn một câu: “Anh đã trao thân cho em rồi mà.”


Chương 749: Có muốn chữa bệnh không?


Kỷ Hi Nguyệt suýt chút nữa sặc nước bọt mà chết, người đàn ông này mỗi lần mở miệng có cần gây sốc thế không?


“Khụ khụ, anh Hàn, anh còn dám nhắc đến à!” Sau khi Kỷ Hi Nguyệt đỏ mặt, trong đầu cô liền hiện lên ý nghĩa xấu xa.


“Anh là của em mà.” Triệu Húc Hàn còn bổ sung thêm một câu, ánh mắt sâu lắng mà thâm trầm nhìn gương mặt lém lỉnh trước mắt.


Kỷ Hi Nguyệt vốn định khinh thường anh mấy câu, vừa nghe anh nói câu này xong trong lòng lại vui vẻ. Cô chớp đôi mắt to tròn, nói: “Thật không?”


“Ừm.’ Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu.


Kỷ Hi Nguyệt lập tức nghiêng người, hai tay ôm lấy cổ anh, rồi đôi môi nhỏ nhắn hôn lên môi anh một cái, sau đó bẽn lẽn nói: “Vậy lúc nào anh chữa bệnh cho em?”


Triệu Húc Hàn lập tức cứng đờ, suy nghĩ lại bắt đầu trôi xa.


“Em, em chuẩn bị xong rồi à?” Triệu Húc Hàn có chút ngại ngùng, cảm giác như toàn thân đang nóng lên, lòng càng như lửa đốt.


Bộ phận nào đó trên người anh cũng bắt đầu có phản ứng.


Tư thế ôm của Kỷ Hi Nguyệt thực sự rất nguy hiểm, chỉ cần không cẩn thận là sẽ chạm vào ngay. Anh rất muốn đẩy cô ra, nhưng lại luyến tiếc khoảnh khắc ái muội và ấm áp này.


“Em có vấn đề gì đâu, có điều thân thể thì em không biết, nên muốn thử xem thế nào. Dù sao thì nội tâm của em cũng đã chấp nhận anh Hàn rồi mà.” Kỷ Hi Nguyệt đỏ mặt nói.


Anh đẹp trai, lại đối xử tốt với cô, cô cũng thích anh, quan hệ giữa hai người lại là tình yêu nam nữ, nên cô không ngại chuyện ăn cơm trước kẻng.


Vấn đề là cô bị chấn thương tâm lý, thân thể sẽ làm ra những phản ứng mà cô không có cách nào khống chế được, nhưng chính bản thân cô lại không biết, cho nên phải thử mới biết xem phản ứng thế nào thì mới chữa trị được.


“Vậy, vậy đợi anh về nhé.” Cổ họng của Triệu Húc Hàn rất khô khốc.


“Tại anh cả đấy, tự nhiên đi chiến tranh lạnh với em ba ngày, nếu không đã chữa khỏi từ sớm rồi! Bây giờ còn phải đợi anh quay về nữa.” Vẻ mặt của Kỷ Hi Nguyệt đầy sự bất mãn.


Triệu Húc Hàn đột nhiên muốn đánh cho mình một trận, tự nhiên đi so đo làm gì để ba ngày tâm trạng như chó cắn không nói, đằng này còn bỏ qua cơ hội tốt như vậy nữa.


“Hay là bây giờ luôn?” Kỷ Hi Nguyệt thấy mặt anh đã đỏ bừng, lập tức nhướn mày như một tên háo sắc.


Thân thể của Triệu Húc Hàn trong phút chốc lại phản ứng mạnh mẽ, người phụ nữ này định giày vò anh đến chết trước khi ăn cơm sao?


“Em đùa đấy, anh đừng căng thẳng. Tối nay anh xuất phát rồi, không thể làm hỏng chuyện được, phải bảo toàn thể lực nữa. Được rồi được rồi, ăn cơm thôi.” Kỷ Hi Nguyệt chọc Triệu Húc Hàn xong, cô ngoan ngoãn đứng lên đi vào nhà ăn.


Triệu Húc Hàn vẫn ngồi yên bất động, trong lòng không sao bình tĩnh được. Anh rất muốn bóp chết người phụ nữ xấu xa Kỷ Hi Nguyệt này.


Nhưng anh vẫn cố gắng bình tĩnh lại, không thể để người phụ nữ này xem trò cười được. Đợi anh về rồi sẽ xử lý cô sạch sẽ.


Triệu Húc Hàn đột nhiên có suy nghĩ, hay là thôi không ra nước ngoài nữa được không.


Nhưng sau đó anh liền cả kinh. Rõ ràng là anh đã bị người phụ nữ này ảnh hưởng quá lớn, ngay cả chuyện chính sự cũng muốn vứt sang một bên, đúng là quá sức hồ đồ.


Sau khi Triệu Húc Hàn tỉnh táo, anh lại trở về dáng vẻ lạnh lùng, ngồi nán lại xem TV một lúc mới đứng lên.


“Cậu chủ, ăn cơm thôi.” Thím Lý cũng đúng lúc đi tới mời cơm.


“Ừm!” Triệu Húc Hàn chậm rãi đứng lên. May mà lực tự chủ của anh không tệ. Nhưng sau đó anh lại phát hiện, lực tự chủ của anh bây giờ đã kém hơn rất nhiều so với lúc trước.


Còn có mặt mũi tuẹ an ủi bản thân là không tệ nữa chứ, yêu cầu đối với bản thân đúng là càng ngày càng thấp. Nhưng cũng may là chỉ khi nào đối mặt với Kỷ Hi Nguyệt anh mới mất kiểm soát như vậy.


Ngặt nỗi là loại mất kiểm soát này lại làm anh khá vui vẻ.


Chương 750: Anh Hàn thiệt thòi hơn


Ăn cơm tối xong, Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt lên sân thượng đi dạo. Một tiếng sau, Triệu Húc Hàn xuất phát.


Kỷ Hi Nguyệt nháy mắt có chút biếng nhác, nhưng cũng may là bố cô gọi điện thoại đến.


“Tiểu Nguyệt, khi nào con về ăn cơm?” Kỷ Thượng Hải hỏi qua điện thoại.


Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt: “Bố, con rãnh sẽ về ngay.”


“À, món thịt cừu lần trước con kêu thím Lý làm khá ngon đấy, lúc nào lại mang đến cho bố nữa? Bố nhắm với rượu.” Kỷ Thượng Hải cười nói.


Kỷ Hi Nguyệt hào hứng đáp: “Bố, bố cũng cảm thấy tay nghề của thím Lý rất khá đúng không?”


“Ừm, thật sự rất khá. Thảo nào chẳng thấy con về nhà.” Kỷ Thượng Hải cười nói, “Vậy con định khi nào mới dẫn Triệu Húc Hàn về ăn cơm với bố đây?”


Kỷ Hi Nguyệt thầm nghĩ, đây mới là chủ đề chính thì phải.


“Bố, Triệu Húc Hàn ra nước ngoài rồi, phải tuần sau mới về được! Đợi anh ấy về rồi con dẫn anh ấy đến ăn cơm với bố nhé, như vậy được không?” Kỷ Hi Nguyệt liền nói.


Kỷ Thượng Hải bên kia ho khan một tiếng: “Tiểu Nguyệt, con, có phải con ở chung với cậu ta không?”


Kỷ Hi Nguyệt chợt lạnh sóng lưng, vấn đề này mà trả lời không khéo, dám chắc bố con cô sẽ đại chiến ngay cho xem.


“Có đâu, bố, bố nói gì thế! Sao con sống chung với anh ấy được.” Kỷ Hi Nguyệt lật đật đáp.


“Thế ư? Vậy tại sao con sống ở khu dân cư Phong Nhã, Triệu Húc Hàn cũng sống ở khu dân cư Phong Nhã?” Giọng nói của Kỷ Thượng Hải đã trở lạnh.


Kỷ Hi Nguyệt trố mắt. Cô không ngờ là bố đã cho điều tra hai người bọn cô. Dường như ông thật sự rất để ý đến chuyện yêu đương của cô và Triệu Húc Hàn.


“Bố, con nói ra sợ bố sẽ không tin.’ Kỷ Hi Nguyệt cười khan nói.


“Nói!” Kỷ Thượng Hải rất nghiêm nghị.


“Thực ra bọn con sống cùng một căn hộ, thím Lý là bảo mẫu của anh ấy, nhưng chúng con ở hai phòng khác nhau, nước sông không phạm nước giếng.” Kỷ Hi Nguyệt đáp.


“Con nói cái gì? Trong cùng một căn hộ?” Giọng nói của Kỷ Thượng Hải giống hệt như sét đánh.


“Bố, bố đừng tức giận. Con không lừa bố đâu. Mặc dù chung một căn hộ nhưng thật sự là không có ở chung, con thề đấy!” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói.


“Con, con là con gái đấy. Con hồ đồ quá rồi!” Kỷ Thượng Hải bên kia tức tới mức ho khan.


“Bố, bố bình tĩnh đi mà, thật sự không như bố nghĩ đâu. Bố cũng biết khu dân cư Phong Nhã gần đài truyền hình mà đúng không? Hơn nữa ở đây phòng trống rất nhiều, nên Triệu Húc Hàn đã cho con mướn một phòng. Với lại, bên chỗ anh ấy phòng huấn luyện rất chuyên nghiệp, còn có huấn luyện viên nữa, nên con không cưỡng lại được.”


“Con, nhưng con là con gái mà! Để người khác nhìn thấy thì biết làm thế nào!” Kỷ Thượng Hải nổi giận, “Nếu con muốn mấy thứ này, bố có thể mua cho con mà! Hà tất gì phải ở chung với cậu ta? Cho dù tụi con không có gì, nhưng người khác nhìn thấy sẽ nói thế nào đây!”


“Bố, tụi con bây giờ cũng bắt đầu tìm hiểu nhau rồi mà, chuyện này cũng rất bình thường mà đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi nói.


Kỷ Thượng Hải bị chọc tức không nhẹ: “Không được. Hoặc là con chuyển đi, hoặc là bố sẽ mua cho con một căn bên cạnh. Bố không cho phép tụi con sống chung với nhau như vậy! Kỷ Thượng Hải bố biết vứt mặt đi đâu!”


“Bố!” Kỷ Hi Nguyệt lập tức gào khóc, đáng tiếc là Kỷ Thượng Hải đã cúp máy.


Cô vội vàng chạy xuống nhà bếp tìm thím Lý, bàn bạc với thím Lý xem nên làm thế nào.


Thím Lý chau mày nói: “Được rồi, để ngày mai tôi sang chỗ bố cô, nói giúp cô thử xem.”


“Vâng vâng, cám ơn thím Lý. Tư tưởng của bố cháu bảo thủ lắm. Thực ra bây giờ cháu có sống chung với anh Hàn cũng là chuyện bình thường mà. Cháu đâu còn là trẻ vị thành niên nữa.” Kỷ Hi Nguyệt chép miệng.


“Đó là tấm lòng của bố mẹ trong thiên hạ. Bố cô cũng sợ cô thiệt thòi thôi mà.”


“Nhưng cháu cảm thấy, hình như anh Hàn mới thiệt thòi hơn đấy chứ.” Kỷ Hi Nguyệt vừa nói xong, chính mình còn bật cười.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom