Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21-30
CHƯƠNG 21: VỤ TAI NẠN TRÊN CẦU GIANG SƠN (I)
Liễu Đông vội vàng quay đầu lại thì thấy trên cầu Giang Sơn có một chiếc xe buýt và một chiếc container đang va chạm vào nhau. Một bên đầu xe của chiếc container bị bẹp dúm, còn đầu của chiếc xe buýt thì văng khỏi lan can và lao ra khỏi mép cầu.
Trong nhất thời, cậu bị dọa đến điếng người, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Kỷ Hi Nguyệt đầu tiên là báo cảnh sát và gọi cho xe cấp cứu, sau đó cô nhanh chân chạy lên cầu.
Liễu Đông bị dọa không hề nhẹ, nhưng cậu nhanh chóng hoàn hồn, nhận ra tin tức này lớn đến mức nào, cậu co giò lên chạy, vừa chạy vừa lôi máy ảnh ra.
Chỉ là đầu óc cậu có chút rối loạn, rốt cuộc tại sao cô thực tập sinh Vương Nguyệt này lại biết ở đây sẽ xảy ra tai nạn ô tô?
Đây không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên, trước đó cậu đã nhìn thấy cô vẫn luôn tìm kiếm thông tin về cây cầu Giang Sơn. Nghĩ kỹ lại mới thấy kinh hãi, chuyện này thực sự quá doạ người rồi.
Trên cầu Giang Sơn bắt đầu có sự hỗn loạn, những chiếc xe khác cũng va vào đuôi nhau, bên cạnh đó cũng có rất nhiều người lao xuống cứu người. Tiếng còi xe, tiếng khóc than vang khắp mọi nơi, thật sự rất giống cảnh tượng thảm họa từng thấy trên phim ảnh.
Sau khi Kỷ Hi Nguyệt lên cầu, cô liên tục chụp ảnh rồi gửi trực tiếp tới Wechat của Lộc Hùng, sếp của bộ phận tin tức.
Lộc Hùng đang còn xem tài liệu thì lập tức bật dậy khỏi vị trí của mình, nhanh chóng chộp lấy micro và hét lên thật lớn .
“Cầu Giang Sơn đang gặp tai nạn ô tô nghiêm trọng. Vương Nguyệt đang ở hiện trường. Mọi người nhanh chóng đi chi viện! Tin tức lớn!”
Mọi người trong phòng tin tức đều sững sốt, sau đó lập tức xách ba lô bỏ chạy. Tuy rằng Vương Nguyệt là người gặp được vụ tai nạn ô tô, nhưng tai nạn ô tô có thể vẽ ra vô số chủ đề, họ không muốn bỏ lỡ cơ hội này!
“Cứu người, mau cứu người! Mọi người ơi mau cứu người! Ở đây vẫn còn một người!” Kỷ Hi Nguyệt vốn dĩ muốn chụp thêm nhiều bức ảnh, nhưng bất chợt cô nhìn thấy ở hàng ghế cuối cùng của chiếc xe buýt có một người phụ nữ mặt mày bê bết máu, đang thoi thóp thở từng hơi một chờ cứu viện.
Cô chợt nhớ trong bản tin năm xưa có một người phụ nữ duy nhất tên Trương Cầm bị mất mạng.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức tái mặt, vội vàng nhét máy ảnh vào ba lô, vừa lao về phía trước vừa hét lớn .
Giờ phút này tình cảnh rất hỗn loạn, hiện trường tan hoang, có người không ngừng bò ra khỏi xe, trên thân thể ít nhiều gì cũng có vết máu, quả thực trông rất thương tâm.
“Vương Nguyệt, nguy hiểm lắm, đừng đi!” Liễu Đông vốn dĩ đang xông lên chụp ảnh, nhưng khi nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt định chui vào thùng xe cứu người, cậu nhanh chóng ngăn lại.
Kỷ Hi Nguyệt quay lại thì nhìn thấy Liễu Đông, cô rất kinh ngạc, nhưng giờ phút này không cho phép cô suy nghĩ quá nhiều: “Lại đây giúp nhanh lên, cô ấy sắp không xong rồi.” Khi Kỷ Hi Nguyệt nói ra câu này, đôi mắt cô đã đỏ hoe.
“Xe đang bị rỉ dầu đó, sẽ phát nổ!” Liễu Đông cuống quýt nói, cậu không dám qua đó.
“Không đâu, nhanh lên!” Kỷ Hi Nguyệt nhớ trong vụ tai nạn ô tô chiếc xe này không phát nổ, nhưng bởi vì Trương Cầm là người cuối cùng được đưa ra khỏi xe, dẫn đến việc mất máu quá nhiều nên mới tử vong.
Vì vậy, cho dù không thể thay đổi lịch sử nhưng cô thực sự không muốn nhìn thấy có người ở trước mặt cô mà chết đi.
Liễu Đông sững sốt, cậu không biết vì sao Vương Nguyệt lại biết xe không phát nổ, nhưng thấy cô liều mạng giống như Saburo*, trong lòng cậu cũng cảm thấy máu huyết sôi trào.
(Saburo: tên đầy đủ là Sakai Saburo (sinh 25/8/1916 – mất 22/9/2000) là một phi công ách chủ bài của Hải quân Đế quốc Nhật Bản trong chiến tranh thế giới thứ hai. Cuộc đời hoạt động của ông vói nhiều chiến công vang dội, xông xả vì cách mạng, nhiều lần thương tích nặng nề nhưng vẫn liều mạng chiến đấu – (tóm tắt sơ lược), tham khảo thêm trên Nguồn Google.)
Cậu lập tức lao qua, từ cửa xe chui vào bên trong, cố gắng cùng với Kỷ Hi Nguyệt kéo người phụ nữ đó ra.
Tuy nhiên, chân của người phụ nữ này đã bị mắc kẹt, bắp đùi máu thịt lẫn lộn, máu tươi vẫn đang không ngừng ứa ra.
“Quần áo, cởi quần áo của cậu ra!” Kỷ Hi Nguyệt hét lên với Liễu Đông, trên khuôn mặt cô đã rơi đầy nước mắt. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cảnh tượng thê thảm thế này, dù là tin tức trên báo chí hay là hiện trường cũng không thể so sánh được.
Lúc này, chẳng ai quan tâm đến việc sẽ giành giật được tin tức lớn, cô chỉ biết rằng sự sống đang rất mong manh.
“Gì cơ?” Liễu Đông không hiểu.
“Quần áo của cậu, giúp cô ấy băng bó vết thương, nếu không cô ấy sẽ mất rất nhiều máu.” Kỷ Hi Nguyệt đang mặc một lớp quần áo, không thể cởi ra nữa, nhưng Liễu Đông là nam giới, có thể không câu nệ tiểu tiết.
Liễu Đông ngay lập tức hiểu ra, nhanh chóng cởi quần áo. Kỷ Hi Nguyệt cẩn thật từng li từng tí giúp Trương Cầm băng chặt lại vết thương dữ tợn ở trên đùi.
“Đừng lo lắng, sẽ được ra ngoài sớm thôi, cô ráng chịu đựng chút nhé.” Kỷ Hi Nguyệt an ủi người phụ nữ đang đau đến mức khóc không nên lời.
Bên ngoài, tiếng còi của xe cảnh sát, xe cứu hỏa, xe cứu thương vang dội cả một khoảng trời. Có vài người bị thương, Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói với Liễu Đông: “Cậu mau đi gọi người đến đây, cô ấy bị thương rất nghiêm trọng!”
“Còn cô!” Liễu Đông vẫn rất lo lắng không biết chiếc xe có phát nổ không.
“Tôi sẽ ở lại đây với cô ấy, cậu đi nhanh đi!” Kỷ Hi Nguyệt ngước mắt lên nhìn Liễu Đông.
Liễu Đông bắt gặp ánh mắt của cô, cậu chợt phát hiện, khuôn mặt bé nhỏ xấu xí dính đầy bụi bặm của Kỷ Hi Nguyệt đã biến đi đâu mất, chỉ còn sót lại một đôi mắt lấp lánh như sao sau cặp mắt kính.
CHƯƠNG 22: VỤ TẠI NẠN TRÊN CẦU GIANG SƠN (II)
“Đi nhanh lên!” Kỷ Hi Nguyệt thấy Liễu Đông vẫn đang thất thần nhìn mình, cô vội vàng thúc giục. Lúc này Liễu Đông mới cuống quýt chạy ra ngoài kêu cứu.
Kỷ Hi Nguyệt sờ thử mặt mình, chiếc kính gọng đen vẫn còn, chắc là Liễu Đông sẽ không nhìn rõ được khuôn mặt thật của cô đâu nhỉ.
Tuy nhiên, giờ phút này cô cũng không quản được nhiều như vậy. Nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của Trương Cầm, cô bỗng nhiên rất hận chính mình, rõ ràng bản thân có thể ngăn chặn vụ tai nạn bất ngờ này, cho dù có bị người ta xem là tên điên cũng tốt hơn là hại nhiều người như vậy.
“Cảm ơn cô.” Trương Cầm bất chợt mở miệng nói chuyện: “Tôi, tôi rất sợ.”
“Đừng sợ, cô sẽ không sao đâu, kiên trì lên. Nghĩ tới gia đình, nghĩ đến những người quan tâm cô, cô nhất định phải kiên trì để vượt qua.”
Kỷ Hi Nguyệt vừa khóc vừa an ủi, trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu. Nếu Trương Cầm chết, cô sẽ cảm thấy như chính mình là hung thủ.
Khuôn mặt Trương Cầm cũng tràn đầy nước mắt, chậm rãi vươn bàn tay dính máu ra, ánh mắt nhìn thấy tấm thẻ trước ngực Kỷ Hi Nguyệt, cô ấy nói: “Cô là phóng viên sao?”
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nắm lấy tay cô ấy, sít sao truyền sức mạnh, “Đúng vậy. Không sao đâu, nhất định sẽ không sao đâu.”
Trương Cầm nhìn vẻ mặt khóc lóc thảm thiết hơn cả mình của Kỷ Hi Nguyệt thì đột nhiên nở một nụ cười: “Nếu tôi không chết, cô, cô nhớ …” cô ấy còn chưa nói hết câu thì bỗng nhiên đầu vẹo qua một bên rồi ngất đi.
“Cô ơi, cô tỉnh lại đi, đừng chết mà!” Kỷ Hi Nguyệt hoảng hốt, không biết cô ấy muốn nói gì, tưởng cô ấy đã chết, cô bật khóc nức nở.
Lúc này, đội cứu hỏa và cấp cứu đã chạy tới, có một người nhanh chóng kiểm tra mạch đập và hơi thở của Trương Cầm, nói: “Cô ấy vẫn chưa chết. Cô à, cô mau ra ngoài đi. Chúng tôi phải cưa chỗ ngồi này ra trước”
“Vâng vâng vâng.” Kỷ Hi Nguyệt sau khi sững sờ thì nhanh chóng gật đầu, lâp tức rời khỏi chỗ đó. Liễu Đông đỡ lấy khuôn mặt đầy nước mắt của cô, lo lắng nói: “Cô không sao chứ?”
“Không sao không sao.” Kỷ Hi Nguyệt vừa nói vừa nhìn nhân viên cứu hỏa giải cứu người, biểu hiển trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn khó coi hơn cả khóc.
“Cô ấy sẽ không sao đâu, may nhờ có cô đã nghĩ đến việc cầm máu giúp cô ấy.” Liễu Đông cũng biết kiến thức phổ thông này, chỉ là dưới tình cảnh rối rắm như vậy, đầu óc cũng không còn sáng suốt để cân nhắc nữa.
“Hy vọng cô ấy sẽ không sao.” Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì giống như nhớ ra điều gì, vội vàng lấy máy ảnh ra chụp lấy chụp để.
Liễu Đông ngẩn người ra một lúc rồi cũng nhanh chóng hành động, còn gấp gáp gọi với theo: “Vương Nguyệt, cô đúng thực là một người phóng viên!”
“Tôi vốn dĩ là một người phóng viên mà.” Kỷ Hi Nguyệt đáp lại một câu rồi tập trung quay lại phân cảnh nhân viên cứu hỏa giải cứu Trương Cầm.
Khi Lộc Hùng thấy bức ảnh này, anh ta suýt rớt nước mắt vì xúc động. Quả nhiên anh ta không nhìn lầm Vương Nguyệt, thực tập sinh này rất có triển vọng.
Sự việc vừa mới xày ra mà cô đã chụp được nhiều bức ảnh xuất sắc như vậy, đoán chừng đài truyền hình Hương Thành bên kia tức đến ói máu rồi.
Tuy nhiên, chưa đầy năm phút sau, trên trang web chính thức của Hương Thành đã xuất hiện đủ loại hình ảnh rõ nét, cận cảnh về vụ tai nạn ô tô. Phóng viên có mặt tại hiện trường tên là Liễu Đông.
“Cái tên Liễu Đông này sao chưa từng nghe qua nhỉ. Xem ra cũng không phải dạng vừa.” Lộc Hùng xem tin tức của đài truyền hình đối thủ, vừa sờ cằm vừa lẩm bẩm một mình.
Khi Kỷ Hi Nguyệt trở về biệt thự là đã hơn mười giờ đêm, bởi vì trước đó cô còn đến bệnh viện để phỏng vấn những hành khách bị thương khác.
Sau khi chờ được tin tốt là Trương Cầm đã qua khỏi cơn nguy kịch, cô về lại công ti viết thông cáo báo chí truyền hình. Bản tin truyền hình lúc tám giờ phát sóng xong, cô sắp xếp gọn gàng lại tài liệu rồi mới yên tâm tan ca.
“Cậu chủ, Kỷ tiểu thư đã về rồi.” Chú Vương bước tới bên cạnh Triệu Húc Hàn đang ngồi trong phòng khách xem báo mạng và nói.
Triệu Húc Hàn lập tức tắt bài báo trên mạng. Vừa nãy anh đã đọc được vụ tai nạn xe hơi ngày hôm nay, tiện thể cũng thấy luôn tên phóng viên hiện trường là Vương Nguyệt.
“Anh Hàn, tôi, tôi về rồi.” Kỷ Hi Nguyệt thấy Triệu Húc Hàn đang ngồi đó thì sợ hết hồn,vội vàng chạy tới tươi cười chào hỏi: “Tối nay đài truyền hình có chút chuyện, nên về muộn một chút.”
Chương 23: VỤ TẠI NẠN TRÊN CẦU GIANG SƠN (III)
Triệu Húc Hàn nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt tuấn tú tối sầm lại, ánh mắt u ám, hơi thở phả ra vô cùng lạnh lẽo.
Anh nhìn thấy áo quần của Kỷ Hi Nguyệt vẫn còn vết máu, trên người vẫn là kiểu trang điểm xấu xí đó.
Nhưng cho dù Kỷ Hi Nguyệt nhếch nhác đến mức nào thì trong ánh mắt cô, anh vẫn có thể thấy được ngọn lửa nhiệt huyết xông xáo vì công việc, chỉ là khuôn mặt hơi tái nhợt, tinh thần tương đối mệt mỏi.
Triệu Húc Hàn nhẹ nhàng hít vào một hơi, cặp lông mày từ từ cau lại.
“Xin lỗi nhé! Tôi, tôi đi tắm ngay đây!” Biết Triệu Húc Hàn không thích dáng vẻ này của cô, Kỷ Hi Nguyệt tái mặt, vội vàng bước vào trong.
“Ăn cơm chưa?” Giọng nói của Triệu Húc Hàn lạnh lùng vang lên phía sau.
Kỷ Hi Nguyệt dừng lại, quay đầu nói: “Ăn rồi, có ăn một chút rồi.” Thật ra cô làm gì có thời gian mà ăn cơm, bận rộn quá nên cũng quên luôn rồi.
“Ăn cơm trước đi, rồi tắm sau.” Triệu Húc Hàn nói xong thì chắp hai tay sau lưng bước ra khỏi phòng khách. Tiêu Ân bước tới thì thầm bên tai anh điều gì đó.
“Oh.” Kỷ Hi Nguyệt mừng rơn, cô quả thực rất đói. Không ngờ người đàn ông Triệu Húc Hàn này lại chu đáo như vậy.
Chú Vương đưa cô tới phòng ăn. Kỷ Hi Nguyệt phát hiện ra Triệu Húc Hàn trừa lại cho cô rất nhiều đồ ăn, toàn là những món mà thường ngày cô thích. Xem ra tối nay anh cũng đợi cô về ăn cơm.
Tiếc là công việc phóng viên của cô thật sự rất khó kiểm soát thời gian, chắc đã làm anh thất vọng rồi.
“Kỷ tiểu thư, hy vọng sau này cô hãy cố gắng về trước sáu giờ. Hôm nay cậu chủ đã đợi cô ba tiếng rồi.” Chú Vương có chút oán trách nói.
“Chú Vương, xin lỗi nhé. Tối nay cháu thật sự có việc gấp. Sau này cháu sẽ cố gắng về sớm, nhưng mà Chú Vương này, anh Hàn không làm việc sao?”
Kỷ Hi Nguyệt quả thực không hiểu rõ về Triệu Húc Hàn, cho nên không biết bình thường người đàn ông này rốt cuộc là làm cái gì, tại sao tối nào cũng có thời gian để về nhà ăn cơm?
“Cậu chủ rất bận, nhưng đối với Kỷ tiểu thư rất tốt. Buổi tối cậu chủ đã từ chối tiệc rượu của khách hàng để về nhà sớm.” Chú Vương muốn cho Kỷ Hi Nguyệt hiểu rõ vị trí của cô trong lòng cậu chủ.
Mặc dù chú Vương cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt không xứng với cậu chủ, nhưng ông chỉ là người làm nên không có quyền quyết định, điều duy nhất ông có thể làm là tuân theo lời dặn dò của cậu chủ.
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt bất chợt nặng trĩu. Nhớ lại những lần cô chống đối Triệu Húc Hàn ở kiếp trước, cảm thấy bản thân lúc đó thực sự rất đáng ghét. Mặc dù người đàn ông này cứng rắn, lạnh lùng nhưng anh vẫn âm thầm giúp cô xử lý tốt mỗi khi cô ở bên ngoại chịu oan ức tủi thân.
Nghĩ đến đây, Kỷ Hi Nguyệt không khỏi có chút chua xót.
Anh quan tâm đến cô nhiều hơn so với những gì cô thấy ở kiếp trước.
Chỉ có điều là tại sao?
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy nếu Triệu Húc Hàn không giải đáp câu hỏi này, nó sẽ trở thành một bí mật thiên cổ.
“Chú Vương, cháu xin lỗi.” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy hơi khó chịu.
Cô biết những người bên cạnh Triệu Húc Hàn ở kiếp trước đều không vừa mắt cô. Nếu không phải Triệu Húc Hàn là cậu chủ của bọn họ, có lẽ cô đã sớm bị đám cấp dưới của anh xé xác lâu rồi.
Chú Vương vừa chuẩn bị xoay người thì đột nhiên cứng đờ, có chút kinh ngạc quay đầu lại.
“Chú Vương, trước đây là cháu không tốt, không hiểu chuyện. Sau này cháu sẽ cố gắng thay đổi. Anh Hàn thực ra rất tốt với cháu, cháu biết chứ. Chẳng là trước đây cháu u mê lạc đường, làm bọn chú phải lo lắng rồi.” Kỷ Hi Nguyệt chân thành xin lỗi.
Chú Vương lộ ra vẻ khó tin. Trong ba năm qua, vị Kỷ tiểu thư này tuy không đến đây nhiều lần, nhưng lần nào đến cũng chửi lộn đến long trời lở đất với cậu chủ, thật là một cô tiểu thư xấc xược ngang bướng.
Chỉ là hôm nay cô có một sự thay đổi không hề nhỏ, chẳng lẽ là vì tối hôm trước cậu chủ đã làm chuyện đó với cô.
Trong đầu chú Vương bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ, lẽ nào phụ nữ bị người đàn ông nào đó chiếm đoạt lần đầu tiên cũng đều thay đổi suy nghĩ, thay đổi thái độ đối với người đàn ông đó sao?
Kỷ Hi Nguyệt nhìn chú Vương rời đi với vẻ mặt cứng nhắc thì khóe miệng không khỏi nở một nụ cười. Quả nhiên cô chỉ cần chung sống hòa bình với Triệu Húc Hàn, mọi việc tự khắc sẽ suôn sẻ.
Sau khi ăn xong, Kỷ Hi Nguyệt trở về phòng tắm rửa sạch sẽ. Vốn dĩ cô định tắm xong sẽ xuống lầu hàn gắn mối quan hệ với Triệu Húc Hàn, nhưng bởi vì quá mệt mỏi nên cô đã ngủ thẳng một giấc tới khi mặt trời lên cao.
Buổi sáng, lúc cô còn đang vội vội vàng vàng chạy xuống lầu thì Chú Vương nói với cô Triệu Húc Hàn đã đi ra ngoài, để lại một cặp chìa khóa và một tấm thẻ: “Đây là căn hộ trong thành phố mà cậu chủ đã sắp xếp cho cô. Đồ đạc của cô sẽ kêu người mang qua, tối nay là cô có thể về đó ở.”
Kỷ Hi Nguyệt há hốc miệng mồm, phấn khích nói: “Anh ấy đồng ý cho tôi dọn ra ngoài ở rồi sao?”
Chương 24: GẶP LẠI TẦN HẠO (I)
Chú Vương thấy dáng vẻ hóa trang của cô rất khó coi, nhíu mày nói: “Kỷ tiểu thư, chỉ cần cô chung sống hòa thuận với cậu chủ, đã bao giờ cậu chủ đối xử tệ với cô đâu?”
“Vâng vâng, chú Vương, chú yên tâm. Sau này tôi sẽ ngoan ngoãn, sẽ không cãi vả với anh ấy nữa đâu.” Kỷ Hỉ Nguyệt rất cảm động.
Trong lòng thầm nghĩ, cũng may trong ba năm đầu mặc dù cô luôn thích tìm đường chết, nhưng được cái đa số thời gian là cô ở trường học, nên mối quan hệ giữa cô và Triệu Hàn Húc cũng không sâu sắc lắm, vẫn còn cơ hội để cứu chữa.
Chú Vương nhìn Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ bước đi với chìa khóa và tấm thẻ ghi địa chỉ căn hộ thì không khỏi nhướng mày. Tuy nhiên, nếu vị tiểu thư này có thể bớt gây sự với cậu chủ, chắc là nụ cười trên mặt cậu chủ sẽ nhiều hơn một chút đúng không?
Có vẻ như từ lúc quen Kỷ Hi Nguyệt, cậu chủ không bao giờ cười nữa.
Lúc Kỷ Hi Nguyệt trở lại công ty đã là mười giờ sáng.
“Tiểu Nguyệt, sếp tìm em.” Kỷ Hi Nguyệt vừa mới bước tới khu văn phòng, anh Béo lập đã tức nói với cô.
Kỷ Hi Nguyệt đặt ba lô xuống rồi đi qua chỗ Lộc Hùng.
Lộc Hùng thấy Vương Nguyệt đến, trên khuôn mặt béo ục ịt lập tức nở một nụ cười tươi rói: “Tiểu Nguyệt à, cô làm rất tốt. Hôm qua số lượt truy cập vào trang web của chúng ta đã vượt xa đài truyền hình Hương Thành, tiền thưởng tháng này không ít đâu.”
“Cám ơn Sếp, tôi cũng chỉ là tình cờ gặp được thôi.” Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng cảm ơn anh ta.
“Là thế này, sau mỗi vụ tai nạn ô tô thì vẫn còn rất nhiều chuyện liên quan có thể khai thác, chẳng hạn như có rất nhiều người quan tâm đến vềt thương của cô Trương Cầm đó, cô có thể tới bệnh viện để thăm hỏi, tiếp tục khai thác tin tức này.” Lộc Hùng nói.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu nói: “Vâng, tôi cũng đang định trưa nay sẽ đến thăm cô Trương Cầm.” Cô luôn cảm thấy bản thân không ngăn chặn vụ tai nạn ô tô, làm cho nhiều người bị thương như vậy là trách nhiệm của cô.
May là không có ai tử vong, ngay cả tài xế container đi ngược chiều cũng may mắn thoát chết. Cơ quan công an đã tra ra tài xế lái xe sau khi sử dụng bia rượu nên phải chịu trách nhiệm pháp lý.
Kỷ Hi Nguyệt kiếp trước không tham gia vào vụ tai nạn ô tô này, nên lần này không biết sự tình sau đó sẽ diễn biến như thế nào?
Buổi trưa, Kỷ Hi Nguyệt đến bệnh viện, vừa bước vào căn tin để mua một bó hoa tươi thì lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy bóng dáng này, cô đã bị dọa cho mặt mày xanh mét, trên trán tứa đầy mồ hôi.Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy dưới chân nặng như đổ chì, không cách nào cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông đang mua hoa trước mặt.
Người đàn ông này tên là Tần Hạo, có thể nói là một thanh niên đầy triển vọng, tuấn tú lịch sự, trên mặt luôn nở nụ cười thân thiện, rất được lòng phụ nữ.
Sở dĩ Kỷ Hi Nguyệt sợ anh ta như vậy, là bởi vì kiếp trước cô đã bị tên đàn ông ra vẻ đạo mạo này đẩy xuống từ tầng hai mươi tám.
Trước khi chết, cô đã kịp nhận ra đây là một tên mặt người dạ thú, khẩu Phật tâm xà. Bây giờ ngẫm lại, ánh mắt sau cặp kính không gọng của anh ta kỳ thực luôn mang vẻ lãng tử.
Lúc này, khi đối mặt với tên hung thủ đã giết hại mình, Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy vô cùng hoảng sợ, cô thật sự không thể bình thản tiếp nhận nó, cũng chưa từng ngờ tới sẽ gặp lại anh ta nhanh như vậy.
Bởi vì ở kiếp trước, lần đầu tiên cô nhìn thấy Tần Hạo là hai năm sau, trong bữa tiệc sinh nhật lần thứ 23 của cô.
Tần Hạo mua xong bó hoa thì bước ra phía cửa, nhưng hai chân của Kỷ Hi Nguyệt vẫn mềm nhũn không tài nào nhúc nhích được.
Nhìn thấy Tần Hạo tươi cười bước ra ngoài, ngoài hoảng sợ ra cô chỉ có thể cúi đầu thấp xuống.
Bởi vì cô thực sự không có dũng khí nhìn vào đôi mắt nham hiểm của người đàn ông này.
Lúc Tần Hạo đi ngang qua thì sượt vào bả vai cô, khóe mắt Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy người đàn ông này còn đánh mắt liếc cô, cái cảm giác ghê tởm này giống như bị rắn độc cắn cho một miếng.
Chương 25: GẶP LẠI TẦN HẠO (II)
“Cô ơi, cô muốn mua gì?” Nhân viên trong cửa hàng nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đứng bất động ở cửa, ấn đường nhíu lại, lớn tiếng gọi cô, có lẽ chưa từng thấy ai cố tình đứng chặn trước cửa không cho người ta làm ăn buôn bán như vậy.
Kỷ Hi Nguyệt lúc này mới hoàn hồn, vội vàng quay đầu nhìn về phía sau, không thấy bóng dáng Tần Hạo đâu nữa cô mới dám thở phào nhẹ nhõm. Khẽ chỉnh lại gọng kính trên sóng mũi, cô cũng đi vào mua một bó hoa.
Vì gặp lại kẻ thù của mình nên tâm trạng của Kỷ Hi Nguyệt không được tốt, đầu óc vô cùng hỗn loạn, bởi vì cô chưa sẵn sàng đối mặt với tên súc sinh này.
Cô được tái sinh, thế nên lịch sử đã thay đổi, và rất nhiểu quỹ đạo trước đây cũng thay đổi theo, điều này khiến cô có chút trở tay không kịp.
Ở khoa nội trú, Kỷ Hi Nguyệt vừa đi vừa ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại. Bởi vì lúc này cô không cần phải sợ Tần Hạo, anh ta thậm chí còn không biết cô là ai, càng không biết cô là tiểu thư Kỷ Hi Nguyệt.
Hít một hơi thật sâu, Kỷ Hi Nguyệt đến trước cửa phòng bệnh của Trương Cầm, cửa đang mở, cô còn chưa kịp bước vào đã nghe thấy một giọng nam quen thuộc từ bên trong truyền ra.
Bước chân cô bỗng dưng khựng lại, bởi vì giọng nam này thực sự rất giống với Tần Hạo.
Cô có làm ma cũng có thể nghe ra được giọng nói của tên súc sinh này.
Tại sao anh ta lại đến thăm Trương Cầm?
“Tần tổng, túi xách của tôi thật sự đã bị mất, cho nên, rất có thể những tài liệu đó đã bị thất lạc.” Giọng nói của Trương Cầm có chút yếu ớt và lo sợ.
Chồng của Trương Cầm tiếp lời: “Tần tổng, lúc vợ tôi được đưa đến đây đã hôn mê, làm gì còn tỉnh táo mà để ý đến cái túi, giữ lại được mạng sống là đã tốt lắm rồi.”
Tần Hạo ừ một tiếng, nói: “Vậy cô dưỡng thương cho tốt đi, không cần lo lắng về công việc.”
“Vâng, cảm ơn Tần tổng.” Hai vợ chồng Trương Cầm cảm ơn anh ta.
Tần Hạo nhanh chóng tạm biệt ra về. Kỷ Hi Nguyệt lập tức trốn vào phòng bệnh bên cạnh, sự sợ hãi của cô làm cho mấy người ở bên trong tưởng cô bị bệnh thần kinh.
Qua khe sáng trên cánh cửa, Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy Tần Hạo không rời khỏi ngay mà đi tới lối thoát hiểm bên cạnh.
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt rất căng thẳng, nhưng cô luôn cảm thấy tên cục súc Tần Hạo này nhất định có vấn đề, thế nên cô lặng lẽ đi theo.
Thông qua khe cửa trên cửa thoát hiểm, cô nhìn thấy Tần Hạo đang đứng đối diện cầu thang gọi điện thoại.
“Trương Cầm nói túi xách của cô ta đã bị mất, cậu nhanh chóng tìm người điều tra xem, nhất định phải tìm cho ra cái túi xách của cô ta!” Giọng nói của Tần Hạo rất sắc bén.
Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày. Hôm qua cô có nhìn thấy cái túi của Trương Cầm. Đó là một cái túi da bò màu đen, nằm bên trái cơ thể của Trương Cầm, nhưng sau đó cô cũng không để ý đến. Nhưng bây giờ Tần Hạo lại coi trọng cái túi của cô ấy như vậy, phải chẳng bên trong có bí mật gì sao?
“Ừm, mau tìm đi, tránh phải đêm dài lắm mộng.” Lời nói của Tần Hạo rất sắc lạnh.
Tần Hạo mở cửa bước ra, Kỷ Hi Nguyệt vội vàng tránh mặt. Lúc Tần Hạo lướt ngang qua cô, nhịp tim của Kỷ Hi Nguyệt lên xuống điên cuồng, cũng có thể là có tật giật mình.
Nhưng khi Tần Hạo bước tới cửa thang máy, anh ta đột nhiên quay lại nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
Tim Kỷ Hi Nguyệt gần như ngừng đập, phản ứng khẩn cấp là mở một phòng bệnh bên cạnh và bước vào.
Cô tự hỏi tại sao Tần Hạo lại quay đầu nhìn cô, lẽ nào anh ta đã phát hiện ra điều gì?
“Cô ơi, cô đến thăm ai vậy?” Một người thân của bệnh nhân trong phòng thấy Kỷ Hi Nguyệt cầm bó hoa đứng bất động ở cửa phòng bệnh thì tốt bụng hỏi thăm.
“À, tôi đi nhầm.”Kỷ Hi Nguyệt lúng túng, vội vàng bước ra ngoài. Sau đó cô nhìn về phía thang máy, cũng may là Tần Hạo đã đi mất dạng.
Kỷ Hi Nguyệt im lặng hồi lâu, khuôn mặt cứ xoắn xuýt cả lại, có rất nhiều chuyện cô không thể hiểu nổi.
Cô khẽ lắc đầu rồi bước tới phòng bệnh của Trương Cầm.
“Vương Nguyệt, sao cô lại đến đây?” Trương Cầm rất vui khi nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt, “Chồng à, cô ấy chính là người phóng viên đã cứu em. Nếu không phải có cô ấy, em đã sớm mất mạng rồi.”
Kỷ Hi Nguyệt lập tức cười nói: “Chị Trương khách khí rồi, chị phúc lớn mạng lớn. Hôm nay đã khỏe hơn chút nào chưa?”
“Còn đau ở chân, những chỗ khác chỉ trầy xước nhẹ thôi.” Trương Cầm nhìn Kỷ Hi Nguyệt là trên mặt lại nở nụ cười, đối với cô ấy mà nói, khuôn mặt xấu xí của Kỷ Hi Nguyệt lại xinh đẹp như một thiên thần.
“Cô Vương, cô ngồi đi.” Chồng của Trương Cầm lễ phép nói: “Hai người trò chuyện nhé, tôi ra ngoài mua ít đồ đã.”
Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống, hỏi dò: “Chị Trương, vừa nãy tôi có thấy một người đàn ông từ trong này bước ra, là người của công ty chị sao?”
Chương 26: GẶP LẠI TẦN HẠO (III)
Trương Cầm kinh ngạc, mỉm cười nói: “Ý cô là Tần tổng sao? Người cao cao gầy gầy đẹp trai đó phải không?”
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy có chút buồn nôn. Có lẽ nếu không biết được bộ mặt thật của anh ta thì cô cũng sẽ cảm thấy như vậy, bây giờ quả thực chỉ còn lại sự chán ghét đến tận xương tủy.
Thế nhưng cô vẫn gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi nhìn có chút quen mắt, chỉ là quên mất đã gặp người này ở đâu.”
“Đó là Phó tổng của công ty chúng tôi, tên là Tần Hạo.” Trương Cầm nói, “Đúng rồi, tôi là Giám đốc tài chính của Bất động sản Kỷ Tinh, là công ty thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Kỷ Hải.”
“Tập đoàn Kỷ Hải?” Kỷ Hi Nguyệt xém chút nhảy dựng lên, cô thật sự không biết Tần Hạo đã từng làm Phó tổng cho công ty con của bố cô.
Lúc cô gặp Tần Hạo lần đầu tiên, anh ta là chủ tịch trẻ tuổi đầy triển vọng của bất động sản Tần Hưng. Năm đó anh ta ba mươi hai tuổi, còn ở thời điểm hiện tại anh ta ba mươi tuổi.
“Đúng vậy, chắc là cô biết tập đoàn Kỷ Hải chứ. Bất động sản Kỷ Tinh là công ty con của nó.” Trương Cầm cười nói.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu tiếp lời: “Đương nhiên là tôi biết, tập đoàn Kỷ Hải cũng được xem là một tập đoàn lớn ở Cảng Thành mà. À đúng rồi chị Trương, hôm qua chị để quên túi xách ở trên xe sao?”
Lúc này nội tâm của cô vô cùng hoảng sợ, cảm thấy những sự việc sau khi thay đổi quỹ đạo có chút vượt xa sự tưởng tượng của cô.
“Ôi trời, cô nhìn thấy túi xách của tôi sao? Cái túi màu đen đó!” Trương Cầm vội vã nói.
“Tôi có nhìn thấy, nhưng tôi không có cầm. Chắc là nó đã được nhân viên cứu hỏa hay cảnh sát lấy đi rồi. Bên trong có đồ gì giá trị sao? Tôi có thể giúp cô tìm về.” Kỷ Hi Nguyệt khách khí nói.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá, chắc chắn phải tìm về rồi. Trong túi xách của tôi có báo cáo tài chính của bất động sản Kỷ Tinh. Tôi còn chưa kịp chỉnh lý. Tần tổng đang rất lo lắng.” Trương Cầm nhíu mày nói.
“Lỡ mất rồi thì có sao không? Có thể làm lại chứ?” Kỷ Hi Nguyệt cố ý nói.
Trương Cầm sững sốt, sắc mặt có chút kỳ quái, sau đó nhìn về phía cửa phòng, thấp giọng nói với Kỷ Hi Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, không làm mất được đâu. Bảng báo cáo tài chính đó có chút vấn đề, mặc dù tôi chưa xem qua kỹ càng, chỉ đơn giản lướt sơ thôi mà đã thấy có sự chênh lệch khá lớn rồi .”
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt cười thầm, chả trách Tần Hạo lại lo lắng như vậy, xem ra tài vụ có gian lận.
Cô nhớ hai năm sau lúc quen biết Tần Hạo, anh ta là ông chủ của bất động sản Tần Hưng. Vậy tại sao lại nhảy ra ngoài làm riêng, anh ta lấy đâu ra kinh phí?
Lẽ nào tên này biển thủ* tiền của bố cô?
(Biển thủ: là hành vi gian dối biến tài sản công thành tài sản riêng – Nguồn: Google.)
“Chị Trương lợi hại thật, cái này cũng nhìn ra được.” Kỷ Hi Nguyệt giả vờ ngưỡng mộ.
Trương Cầm lắc đầu nói: “Lợi hại gì đâu, chuyện đó là do giám đốc tài chính trước đây đã cố tình cho tôi xem.” Trong lúc nói chuyện, giọng của cô ấy nhỏ dần và có chút căng thẳng: “Tiểu Nguyệt, không giấu gì cô, tôi thực sự không muốn làm nữa. Nghe nói giám đốc tài chính trước đây đã bị mất tích.”
“Sao cơ!” Sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt lập tức tái nhợt, sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Lúc Kỷ Hi Nguyệt rời khỏi bệnh viện, cả người gần như chết lặng, tiếp nhận kích thích có chút nghiêm trọng. Nhưng mà cô cũng nhanh chóng phấn chấn trở lại, cô muốn thay đổi lịch sử. Nếu Tần Hạo biển thủ tài sản, cô sẽ tìm ra chứng cớ để tống anh ta vào tù!
Cô hoàn toàn tin rằng vị giám đốc tài chính cũ mất tích có liên quan tới Tần Hạo, có thể đã bị anh ta giết người diệt khẩu. Tên súc sinh này không có cái gì mà anh ta không dám làm.
Kỷ Hi Nguyệt trở về công ty và bắt đầu lật lại các video và hình ảnh mà cô chụp được ngày hôm qua. Cuối cùng cô phát hiện túi xách của Trương Cầm đã bị bị một người đàn ông mặc đồ đen, đội nón đen lấy đi.
Hơn nữa, nhiều bức ảnh còn cho thấy sau khi lấy chiếc túi, người đàn ông này đã lái mô-tô rời khỏi hiện trường.
CHƯƠNG 27: TRIỆU HÚC HÀN GỌI VỀ (I)
Kỷ Hi Nguyệt càng nhìn càng cảm thấy có gì đó không ổn, người đàn ông áo đen này hình như đã mưu tính lấy túi xách của Trương Cầm từ trước. Bởi vì sau khi Trương Cầm được đưa ra khỏi ô tô gặp nạn, hiện trường lúc đó rất hỗn loạn, người đàn ông này đã một mình cẩn thận trèo lên xe lấy cái túi rồi bỏ chạy.
Từ đầu đến cuối anh ta không hề ngẩng đầu, không hề lúng túng và vô cùng bình tĩnh, thế nên cả màn hình giám sát trong xe và camera trên cầu cũng không bắt cận được khuôn mặt của anh ta.
Kỷ Hi Nguyệt biết cô là người nắm trong tay nhiều thông tin liên quan đến vụ tai nạn ô tô này nhất, kế đến là Liễu Đông. Nhưng không biết Liễu Đông có bức ảnh nào chụp được khuôn mặt của người đàn ông mặc đồ đen này không.
Tất nhiên là còn có camera hành trình của những chiếc ô tô khác có liên quan đến hiện trường tai nạn.
“Vương Nguyệt, cô đang làm gì vậy?” Trên khuôn mặt già đời của Trần Thanh tràn đầy phẫn nộ, nhìn thấy trên bàn của Kỷ Hi Nguyệt đang trải đầy ảnh, một vài tấm còn rơi cả xuống bàn của anh ta.
Kỷ Hi Nguyệt đầu vẫn không ngẩng lên, nói: “Tôi đang tìm thông tin.”
“Vụ tai nạn ô tô đã xong rồi còn tìm thông tin gì nữa! Dọn cho gọn vào đi, lát nữa sẽ có người mới đến đây!” Trần Thanh nghiêm khắc nói.
“Người mới?” Kỷ Hi Nguyệt cuối cùng cũng chú ý tới lời nói của anh ta, ngẩng đầu lên nhìn Trần thanh, “Vẫn còn tuyển người mới?”
“Cô cho rằng chỉ có mình cô là giỏi à?” Trần Thanh xem thường cô.
Kỷ Hi Nguyệt cau mày, lập tức quay đầu không thèm để ý tới anh ta nữa, song cô vẫn thu dọn lại bàn làm việc. Trong lòng thầm nghĩ nhất định phải tìm cho được túi xách màu đen của Trương Cầm.
Đột nhiên điện thoại vang lên âm báo tin nhắn, Kỷ Hi Nguyệt còn chưa rãnh tay để đọc thì một lát sau, tin nhắn khác lại tới.
Cô dừng tay lấy di động ra, bỗng nhiên phát hiện đó là tin nhắn của Triệu Húc Hàn, cô giật nảy mình, xém tí nữa làm rớt điện thoại xuống đất.
Cô lập tức nhìn thời gian, chết tiệt, gần năm giờ rồi.
Nhưng mà không đúng, hôm nay cô sẽ đến sống ở căn hộ mới, cách đài truyền hình không xa, đi bộ tầm mười phút là đến nơi, Triệu Húc Hàn tìm cô có chuyện gì được chứ?
Mở tin nhắn ra, tin nhắn đầu tiên của Triệu Húc Hàn là: Tan làm thì lập tức về căn hộ.
Chỉ trong vài từ ngắn gọn mà Kỷ Hi Nguyệt có thể cảm nhận được giọng điệu y chang như đang ra lệnh.
Thứ hai là: Hửm?
Chỉ một từ duy nhất.
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng trả lời: “Xin lỗi nhé, vừa rồi tôi có việc bận. Tan làm tôi sẽ về ngay.”
Đối phương không hồi âm, Kỷ Hi Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Cô nghĩ mình không thể cứ mải mê làm việc mà bỏ quên người đàn ông lạnh lùng này được.
Năm giờ một phút. Kỷ Hi Nguyệt đứng dậy ra về, cô nhét tất cả tài liệu vào ba lô để về nhà phân tích kỹ càng vụ tai nạn ô tô này.
“Vương Nguyệt, cô định tan làm sao?” Trần Thanh kinh ngạc nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
“Hết giờ rồi mà? Tại sao không được tan ca? Tôi còn có việc phải đi!” Kỷ Hi Nguyệt tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Không phải tôi đã nói với cô là sắp có người mới đến sao? Sếp nói muốn giới thiệu cho mọi người làm quen với nhau. Cô không coi lời sếp nói ra gì à?” Trần Thanh coi như là chịu thua cô luôn rồi.
Kỷ Hi Nguyệt thực sự không chịu nổi cái tên đàn ông này nữa, cô đứng lên nói thẳng: “Anh Trần, thay vì thời gian anh dùng để trách móc tôi thì anh để dành ra ngoài tìm tức tức sẽ tốt hơn đó, đừng để đến lúc không giữ được cái chức phó phòng!”
Nói xong cô phóng khoáng bước đi.
Mọi người trong văn trong nhìn nhau ngơ ngác, vẻ mặt ai nấy đều kinh ngạc.
“Fuck, Tiểu Nguyệt thật tuyệt vời.”
“Cô ấy rất có năng lực. Tính ra trong vụ tai nạn ô tô này, thành tích của cô ấy đứng nhất toàn phòng ban trong ba tháng đổ lại đây!”
“Không sai. Nhưng thực tập sinh mà kiêu ngạo như vậy cũng đâu có tốt?”
“Người ta gọi đó là có bản lĩnh thì kiêu ngạo. Cho dù sếp có sa thải cô ấy, Hương Thành cũng sẽ lập tức tuyển cô ấy vào làm, tin không?”
“Nói cũng phải, cái ngành này chỉ nhìn vào thành quả thôi.”
“Nhưng mà tính nết kiểu này sớm muộn gì cũng chịu thiệt thòi.”
“Dù sao cô ta vẫn còn là sinh viên, tuổi trẻ hiếu thắng, từ từ rồi sẽ tốt lên thôi mà.”
Mọi người thấp giọng bàn tán. Mặt già của Trần Thanh đen lại, nếu ánh mắt có thể giết người, đoán chừng anh ta đã giết chết Kỷ Hi Nguyệt vô số lần rồi.
“Anh Trần, lại đây!” Cố Du Du nhìn thấy bộ dạng của Trần Thanh như vậy thì vội vàng gọi anh ta tới.
Trần Thanh nheo mắt lại, sau đó cùng Cố Du Du đi vào phòng trà nước.
Mọi người nhìn thấy cảnh này thì trong lòng tự khắc hiểu, vừa nhìn là đã biết hai người này thông đồng với nhau để đối phó với Vương Nguyệt, nhưng bọn họ không muốn chuốc họa vào thân, biết rõ nói nhiều sai nhiều.
Chương 28: TRIỆU HÚC HÀN GỌI VỀ (II)
Trước khi đến chung cư Kỷ Hi Nguyệt đã biết, nơi mà Triệu Húc Hàn tìm cho cô thì không thể nào tệ được. Nơi đây là khu dân cư cao cấp Phong Nhã, cách đài truyền hình Cảng Long không xa. Có rất nhiều ngôi sao trước khi chưa nổi tiếng đều chọn chỗ này, ký túc xá của các minh tinh đài truyền hình Cảng Long cũng được thuê ở đây, tòa nhà D.
Khu dân cư này được quản lý theo mô hình khép kín, bên trong có tổng cộng bốn toà nhà cao tầng, phân bổ ở bốn góc tách biệt nhau.
Mặc dù môi trường không tốt bằng biệt thự ở sườn núi của Triệu Húc Hàn, nhưng cũng có cây xanh rợp bóng, cảnh xuân tươi đẹp.
Giữa bốn tòa nhà có một câu lạc bộ lớn, nhà hàng, hồ bơi, khu vui chơi giải trí, đầy đủ các loại hình công cộng.
Cô cầm chìa khóa đi tới tòa nhà A, nơi cô ở là căn hộ thông tầng*, nằm tầng trên cùng thứ ba mươi của tòa nhà. Khóe miệng của Kỷ Hi Nguyệt giật giật. Một mình cô có cần phải ở cả một căn hộ thông tầng lớn thế không, tiền thuê ở đây chắc chắc là rất mắc, nhưng mà Kỷ tiểu thư cô không phải là không có khả năng chi trả.
(Căn hộ thông tầng: là căn hộ được thiết kế với 02 tầng được nối liền nhau, tạo cảm giác giống như căn nhà hai tầng, có cầu thang khép kín ở bên trong, không gian mở rộng với kính cường lực giúp làm giảm tối đa góc nhìn. Nằm trên cùng của tòa nhà chung cư thường được gọi là Penthouse, nằm ở các tầng khác thượng được gọi là Duplex hay Lofthouse – Nguồn: Google.)
Khi cô mở cửa bước vào nhà, có một làn gió thanh mát thoang thoảng thổi vào mặt, bên trong là toàn bộ sắc trắng thanh khiết, theo phong cách mộc mạc, Kỷ Hi Nguyệt thoạt nhìn đã thích thú.
“Ha ha, cuối cùng cũng có thể sống một mình rồi!” Kỷ Hi Nguyệt ném ba lô lên tủ giày ở cửa, cả người lao nhanh đến chiếc sô pha lớn trong phòng khách.
Đang vui vẻ lăn lộn trên sô pha thì đột nhiên cô cảm thấy có gì đó không ổn.
Cô vội vàng ngửa mặt nhìn ra phía sau. Một người đàn ông cao ráo đẹp trai đang đứng ở cầu thang thông hai tầng với nhau.
“Triệu Húc Hàn, anh làm tôi giật cả mình!” Kỷ Hi Nguyệt quả thực bị dọa không hề nhẹ, cô không ngờ Triệu Húc Hàn lại ở đây, hơn nữa còn giống như vừa từ trên bước xuống.
Triệu Húc Hàn không nói gì, lạnh lùng bước xuống dưới.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức giả lả nói: “Xin lỗi nhé, tôi không biết anh ở đây. Đột nhiên xuất hiện thêm một người ai mà không hết hồn đúng không? À, anh ăn cơm chưa? Nếu chưa thì để tôi gọi đồ ăn ngoài nhé?”
Sắc mặt Triệu Húc Hàn càng lạnh hơn, đôi mày đen nhíu lại, nói: “Bình thường em hay gọi đồ ăn ngoài?”
“À, không, làm gì có. Công ty có nấu cơm, lâu lâu mới gọi đồ ăn ngoài thôi.” Kỷ Hi Nguyệt vội đáp lời, cô nghĩ tên này sẽ không thương tiếc cho cô đấy chứ?
Triệu Húc Hàn liếc cô một cái: “Đi tắm rửa thay quần áo đi. Phòng của em là phòng thứ hai trên lầu.”
Kỷ Hi Nguyệt giật mình, trong lòng thầm gào khóc, anh chắc chắc là không thích thấy cô trong dáng vẻ này rồi.
Sau khi lên lầu, Kỷ Hi Nguyệt lại tiếp tục sửng sốt, căn hộ thông tầng này quá sức lớn, ngoài bốn phòng ở trên lầu thì còn có ban công siêu rộng vươn ra khỏi mái nhà.
Cô vội vàng nhìn ra ngoài, ban công được chia nhỏ thành nhiều khu, xung quanh các chậu phong lan được đặt thành một vòng tròn, ngoài ra còn có một phòng tập thể thao với đầy đủ máy chạy bộ và các dụng cụ tập thể dục.
Kỷ Hi Nguyệt tự hỏi, sao căn hộ này giống như đã có người ở từ trước vậy, cơ sở vật chất rất đầy đủ. Trong một ngày Triệu Húc Hàn không thể nào lắp đặt hết mọi thứ nhanh như vậy được.
Nhưng tại sao lại là hoa lan?
Chết tiệt! Nơi này không phải là nhà riêng của Triệu Húc Hàn trong thành phố đấy chứ?
Lẽ nào đây là thoát khỏi miệng hùm lại rơi vào hang sói?
Kỷ Hi Nguyệt mở căn phòng thứ hai ra, bên trong đơn giản và sạch sẽ như căn phòng của cô ở biệt thự trên sườn núi. Kỷ Hi Nguyệt cười khổ, cô càng thêm khẳng định đây chính là nơi ở Triệu Húc Hàn.
Ông trời ơi! Xem ra đều là số phận cả rồi!
Người đàn ông này không cho cô hoàn toàn tự do, nhưng ở đây cô thoải mái hơn nhiều so với biệt thư ở sườn núi.
Trên chiếc giường lớn có một chiếc váy dài trắng tinh, dưới giường đặt một hộp đựng giày. Cô mở ra, là một đôi giày cao gót màu trắng khảm ngọc trai.
Kỷ Hi Nguyệt choáng váng, đây là trang phụ dạ hội, Triệu Húc Hàn có ý gì đây?
Chương 29: CÓ TÔI Ở ĐÂY, KHÔNG CẦN PHẢI SỢ (I)
Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng rửa mặt chải đầu, thay sang chiếc váy dạ hội đơn giản, để lộ ra bờ vai trần mềm mại, làn da trắng trẻo nõn nà như phát sáng, kích thích người khác muốn cắn một ngụm. Phủ lên bờ vai là mái tóc dài gợn sóng vừa đen tuyền vừa bóng mượt, làm cho cả người cô nhìn rất thanh thuần và quyến rũ.
Khuôn mặt mộc nhỏ nhắn, đôi mắt to ngấn nước, bờ môi đỏ mọng, cô ở trong gương nhìn xinh đẹp giống như một báu vật trời ban. Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng, có lẽ đây chính là nguyên nhân mà Triệu Húc Hàn thích cô đúng không.
Dù gì cô cũng là một đại mỹ nhân, cô mà sửa soạn tỉ mỉ có khi còn chói mắt hơn những cô minh tin ngoài kia ấy chứ.
Bởi vì hồi cấp hai cô đã gặp phải không ít những tên biến thái có hành vi quấy rối, cho nên từ lúc còn là học sinh cô đã che đậy bản thân mình, tất nhiên là không đến mức hóa trang xấu xí như cô phóng viên hiện tại, nhưng chắc chắn là nhìn không được đẹp mắt.
Kính gọng đen là nhất định không thể thiếu, nhưng không có dày cộp như cặp kính bây giờ, tóc dài gợn sóng cũng được bối lên cao, sau đó trên mặt còn chấm nhiều vết tàn nhang, trông giống như bao cô gái bình thường khác.
Khi Kỷ Hi Nguyệt xuống dưới, cô nhìn thấy Triệu Húc Hàn đang ngồi trên sô pha tao nhã xem di động.
Nghe thấy tiếng giày cao gót, anh ngẩng đầu lên.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy trong đôi mắt đen u tối của anh bất chợt sáng lên, nhưng sau đó nhanh chóng trở lại như bình thường.
“Anh Hàn, chúng ta phải đi đâu vậy?” Kỷ Hi Nguyệt hơi xấu hổ hỏi anh, dù sao cô cũng chưa từng chính thức tham dự bất kỳ cuộc hội họp nào với anh.
“Nhà cũ của tôi.” Vốn dĩ khuôn mặt của Triệu Húc Hàn còn đang khoan khoái, bỗng chốc cứng nhắc lại.
“Hả!” Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, kiếp trước cô chưa từng tới nhà cũ của Triệu gia, lần này sao lại trực tiếp như vậy, làm cô trở tay không kịp.
“Đừng căng thẳng, bố tôi chỉ muốn gặp em thôi.” Triệu Húc Hàn nói tiếp, “Đi thôi, bữa tối bắt đầu lúc bảy giờ.”
“Anh Hàn, tôi, việc này, việc này..”Kỷ Hi Nguyệt không biết phải nói gì, nhưng Triệu Húc Hàn đã bước ra tới cửa, cô chỉ có thể đi theo.
Vừa mở cửa đã nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp của Vô Cốt. Cả người cô ta mặc nguyên một bộ đồ đen bó sát, mái tóc bóng mượt được buộc cao gọn gàng, nhìn người phụ nữ này Kỷ Hi Nguyệt cứ cảm thấy giống với một tay sát thủ.
“Cậu chủ, xe đã chuẩn bị xong. Quà cáp cũng đã lựa chọn ổn thỏa.” Vô Cốt cung kính nói, lúc liếc mắt sang nhìn Kỷ Hi Nguyệt thì có chút kinh ngạc, sau đó khuôn mặt lại lạnh lùng.
Kỷ Hi Nguyệt thầm nghĩ, quả nhiên là chủ nào tớ nấy.
Tiêu Ân, Vô Cốt còn có Lão Khôi, ba người này cô biết là ba người thân tín nhất của Triệu Húc Hàn, nhưng cả ba khuôn mặt này đều lạnh lùng như băng, chỉ có Tiêu Ân là đỡ hơn một chút, còn Vô Cốt và Lão Khôi thì khỏi phải nói, cứ như quỷ sống dậy khỏi quan tài.
Kỷ Hi Nguyệt có chút tò mò, rốt cuộc là Triệu Húc Hàn từ đâu mà tuyển được ba người cấp dưới này.
“Ừ.” Triệu Húc Hàn đi thẳng vào thang máy mà không nhìn Vô Cốt. Kỷ Hi Nguyệt bước phía sau nở một nụ cười với Vô Cốt, nhưng Vô Cốt không đáp lại, giống như cô không có tồn tại vậy.
Ở bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Tiêu Ân đang đứng trước cửa xe của một chiếc Rolls Royce. Thấy bọn họ đi xuống, anh ta nhanh chóng mở cửa sau ra.
Tiêu Ân liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt, trong mắt anh ta cũng có một chút ngạc nhiên.
Kể ra dáng vẻ ngoan ngoãn nhu mì của cô gái nhỏ này đâu phải khi nào cũng thấy được.
Trước đây cho dù là bắt buộc phải hóa trang, nhưng khuôn mặt này thật sự rất đanh đá đáng ghét, đâu có giống như hôm nay gặp anh ta còn gật đầu cười híp mắt.
Người phụ nữ này thật sự rất khác lạ.
Đêm đó rốt cuộc cậu chủ đã làm gì cô ấy?
Cho dù giữa nam và nữ có xảy ra cái chuyện đó thì cũng đâu tới nỗi thay đổi nhiều như vậy, chẳng lẽ cậu chủ dùng mê hồn thuật với cô ấy hay gì?
Tiêu Ân tự nhiên phá lên cười, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh hơn tảng băng của cô em gái Vô Cốt, anh ta chợt rùng mình, vội vàng leo lên ghế lái.
Sau khi Triệu Húc Hàn lên xe, Kỷ Hi Nguyệt cũng bước lên ngồi bên cạnh anh, Vô Cốt đóng cửa lại và ngồi vào ghế lái phụ.
“Anh Hàn, sao lại về nhà cũ? Tôi, tôi hơi sợ.” Kỷ Hi Nguyệt lộ ra vẻ lo lắng, trước đây cô có nghe Triệu Vân Sâm nói rằng ông nội của anh ta là một nhân vật khá dữ dằn.
Triệu Húc Hàn đột nhiên duỗi tay sang đè lên bàn tay nhỏ bé đang đặt trên đùi của cô, nói mà không nhìn cô: “Có tôi ở đây, không cần phải sợ.”
“Oh, mà sao bố anh lại muốn gặp tôi?” Kỷ Hi Nguyệt bỗng giật mình. Cô cúi đầu nhìn bàn tay thon dài với các khớp xương rõ rệt của anh. Cảm giác giống như đang chiêm ngưỡng một bức tranh. Làm sao mà bàn tay của một người đàn ông lại đẹp đến như vậy chứ.
Hơn nữa, cảm giác lúc anh nắm tay cô không hề có một chút gượng gạo, lòng bàn tay ấm áp khiến trái tim đang lo sợ của cô cũng từ từ được thả lỏng.
“Bởi vì ông ấy muốn tìm cho tôi một người phụ nữ.” Câu trả lời của Triệu Húc Hàn bao giờ cũng dút khoát gọn gàng như vậy.
Chương 30: CÓ TÔI Ở ĐÂY, KHÔNG CẦN PHẢI SỢ (II)
Toàn thân Kỷ Hi Nguyệt bỗng chốc cứng đờ, lập tức hiểu ra ý tứ của câu nói này, thì ra cô là lá chắn của anh.
Cô nhất thời không biết phải trả lời thế nào, trong lòng lại càng thêm bối rối, không rõ là tư vị gì. Xem ra bố Triệu không thích cô, bởi vì ông đã chọn một người phụ nữ khác để mai mối cho Triệu Húc Hàn.
“Sao không nói gì?” Triệu Húc Hàn quay qua nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt nhếch mép khẽ cười, nói: “Tôi, tôi không biết phải nói gì. Bố anh có biết sự tồn tại của tôi không?”
“Em nói xem?” Triệu Húc Hàn vẫn nhìn cô như cũ.
Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu, kỳ thực cô rất sợ bị Triệu Húc Hàn nhìn chằm chằm như vậy. Trong lòng cô phát hiện, vì kiếp trước cô bị anh đàn áp và giam cầm, nên nội tâm của cô cứ luôn sợ hãi.
“Triệu Vân Sâm nói rằng em là người phụ nữ của nó.” Hơi thở củaTriệu Húc Hàn trở nên lạnh lẽo, không khí bên trong xe gần như hạ xuống mấy độ.
Kỷ Hi Nguyệt run lên, vội vàng giải thích: “Không phải đâu, làm gì có.”
“Thế ư?” Vẻ mặt của Triệu Húc Hàn có chút sâu hiểm khó lường.
Kỷ Hi Nguyệt thật sự muốn khóc. Nếu là cô của trước đây thì chắc chắn sẽ liều mạng nhận mình là người phụ nữ của Triệu Vân Sâm, nhưng bây giờ cô hoàn toàn không muốn như thế.
Tuy nhiên, suy cho cùng cô cũng chỉ mới thay đổi, những việc làm và hành động của cô trước đây e là đã làm tổn thương Triệu Húc Hàn rồi.
“Chắc chắn là không phải rồi. Tối hôm đó, anh, không phải anh đã biết rồi sao?” Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng bày tỏ lòng dạ của mình. Ý tứ của câu nói này chính là, lần đầu tiên không phải đã bị anh cướp mất rồi sao?
Triệu Húc Hàn có chút kinh ngạc, khí lạnh trên người cũng tản đi đâu hết. Anh dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ vào tay cô, sau đó cầm áo choàng bên cạnh Kỷ Hi Nguyệt đắp lên cho cô.
Kỷ Hi Nguyệt bỗng chốc cứng đờ, hai mắt không dám nhìn lung tung, trong mũi đều là hơi thở thơm mát của người đàn ông này.
Đột nhiên di động của Tiêu Ân vang lên, anh ta bắt máy, ở bên trong truyền đến một giọng nói rất lớn.
“Tiêu Ân, sao giờ này còn chưa tới. Người phụ nữ kia có giá vậy sao!”
“Triệu Nhất Gia, chúng tôi đã lên đường rồi, còn khoảng mười phút nữa là đến nơi ạ.” Tiêu Ân nghiêm túc trả lời.
“Hừ! Để cho cả nhà phải chờ cô ta, phép tắc đâu cả rồi không biết!” Triệu Nhất Gia mắng xong thì dập máy.
Kỷ Hi Nguyệt nghe rất rõ, và thực tế là cả bốn người trên xe đều nghe rất rõ.
“Là bố của Vân Sâm.” Triệu Húc Hàn nói với Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể ừ một tiếng, Triệu Húc Hàn nói tiếp: “Tôi có hai người anh trai, Triệu Nhất Gia là bố của Vân Sâm, Triệu Nhị Gia là anh thứ hai của tôi, quanh năm sống ở ngước ngoài.”
“Oh, vậy anh là Triệu Tam Gia?” Kỷ Hi Nguyệt thuận miệng nói.
Triệu Húc Hàn nhìn cô, khóe miệng giật giật: “Người khác đều gọi tôi là Hàn thiếu, Tam Gia nghe già quá rồi.”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh có chút ngượng ngùng, bỗng nhiên trong lòng không còn sợ nữa, còn cảm thấy người đàn ông này thật ra có chút nhỏ nhen.
“Đúng đấy Kỷ tiểu thư, Cậu chủ chỉ lớn hơn cậu Vân Sâm sáu tuổi thôi. Nếu gọi anh ấy là Triệu Tam gia thì già quá đi mất.” Tiêu Ân cười.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, cười đáp: “Nói cũng phải nhỉ.”
“Không nhắc tới Triệu Vân Sâm thì anh sẽ chết sao?” Vô Cốt lạnh lùng lên tiếng oán trách Tiêu Ân.
Tiêu Ân nhất thời lúng túng: “Tôi, ý của tôi chỉ muốn nói là Cậu chủ tuổi trẻ tài cao, để tránh Kỷ tiểu thư lại hiểu lầm phiền phức thôi.”
“Lái xe của anh đi, chuyện của Cậu chủ ai mướn anh tới giải thích?” Vô Cốt quả thực giống như một con nhím đang xù gai, làm Tiêu Ân không dám hó hé.
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy bầu không khí có chút cứng nhắc, song lại phát hiện ba người này đều rất thoải mái, có vẻ như đây là chuyện cơm bữa hằng ngày, nhưng cô vẫn chưa thể hòa hợp được.
Cô vẫn không hiểu được Triệu Húc Hàn, nhưng để chung sống hòa bình với nhau, sau này cô cũng phải cố gắng để hiểu rõ anh hơn mới được.
Liễu Đông vội vàng quay đầu lại thì thấy trên cầu Giang Sơn có một chiếc xe buýt và một chiếc container đang va chạm vào nhau. Một bên đầu xe của chiếc container bị bẹp dúm, còn đầu của chiếc xe buýt thì văng khỏi lan can và lao ra khỏi mép cầu.
Trong nhất thời, cậu bị dọa đến điếng người, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Kỷ Hi Nguyệt đầu tiên là báo cảnh sát và gọi cho xe cấp cứu, sau đó cô nhanh chân chạy lên cầu.
Liễu Đông bị dọa không hề nhẹ, nhưng cậu nhanh chóng hoàn hồn, nhận ra tin tức này lớn đến mức nào, cậu co giò lên chạy, vừa chạy vừa lôi máy ảnh ra.
Chỉ là đầu óc cậu có chút rối loạn, rốt cuộc tại sao cô thực tập sinh Vương Nguyệt này lại biết ở đây sẽ xảy ra tai nạn ô tô?
Đây không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên, trước đó cậu đã nhìn thấy cô vẫn luôn tìm kiếm thông tin về cây cầu Giang Sơn. Nghĩ kỹ lại mới thấy kinh hãi, chuyện này thực sự quá doạ người rồi.
Trên cầu Giang Sơn bắt đầu có sự hỗn loạn, những chiếc xe khác cũng va vào đuôi nhau, bên cạnh đó cũng có rất nhiều người lao xuống cứu người. Tiếng còi xe, tiếng khóc than vang khắp mọi nơi, thật sự rất giống cảnh tượng thảm họa từng thấy trên phim ảnh.
Sau khi Kỷ Hi Nguyệt lên cầu, cô liên tục chụp ảnh rồi gửi trực tiếp tới Wechat của Lộc Hùng, sếp của bộ phận tin tức.
Lộc Hùng đang còn xem tài liệu thì lập tức bật dậy khỏi vị trí của mình, nhanh chóng chộp lấy micro và hét lên thật lớn .
“Cầu Giang Sơn đang gặp tai nạn ô tô nghiêm trọng. Vương Nguyệt đang ở hiện trường. Mọi người nhanh chóng đi chi viện! Tin tức lớn!”
Mọi người trong phòng tin tức đều sững sốt, sau đó lập tức xách ba lô bỏ chạy. Tuy rằng Vương Nguyệt là người gặp được vụ tai nạn ô tô, nhưng tai nạn ô tô có thể vẽ ra vô số chủ đề, họ không muốn bỏ lỡ cơ hội này!
“Cứu người, mau cứu người! Mọi người ơi mau cứu người! Ở đây vẫn còn một người!” Kỷ Hi Nguyệt vốn dĩ muốn chụp thêm nhiều bức ảnh, nhưng bất chợt cô nhìn thấy ở hàng ghế cuối cùng của chiếc xe buýt có một người phụ nữ mặt mày bê bết máu, đang thoi thóp thở từng hơi một chờ cứu viện.
Cô chợt nhớ trong bản tin năm xưa có một người phụ nữ duy nhất tên Trương Cầm bị mất mạng.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức tái mặt, vội vàng nhét máy ảnh vào ba lô, vừa lao về phía trước vừa hét lớn .
Giờ phút này tình cảnh rất hỗn loạn, hiện trường tan hoang, có người không ngừng bò ra khỏi xe, trên thân thể ít nhiều gì cũng có vết máu, quả thực trông rất thương tâm.
“Vương Nguyệt, nguy hiểm lắm, đừng đi!” Liễu Đông vốn dĩ đang xông lên chụp ảnh, nhưng khi nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt định chui vào thùng xe cứu người, cậu nhanh chóng ngăn lại.
Kỷ Hi Nguyệt quay lại thì nhìn thấy Liễu Đông, cô rất kinh ngạc, nhưng giờ phút này không cho phép cô suy nghĩ quá nhiều: “Lại đây giúp nhanh lên, cô ấy sắp không xong rồi.” Khi Kỷ Hi Nguyệt nói ra câu này, đôi mắt cô đã đỏ hoe.
“Xe đang bị rỉ dầu đó, sẽ phát nổ!” Liễu Đông cuống quýt nói, cậu không dám qua đó.
“Không đâu, nhanh lên!” Kỷ Hi Nguyệt nhớ trong vụ tai nạn ô tô chiếc xe này không phát nổ, nhưng bởi vì Trương Cầm là người cuối cùng được đưa ra khỏi xe, dẫn đến việc mất máu quá nhiều nên mới tử vong.
Vì vậy, cho dù không thể thay đổi lịch sử nhưng cô thực sự không muốn nhìn thấy có người ở trước mặt cô mà chết đi.
Liễu Đông sững sốt, cậu không biết vì sao Vương Nguyệt lại biết xe không phát nổ, nhưng thấy cô liều mạng giống như Saburo*, trong lòng cậu cũng cảm thấy máu huyết sôi trào.
(Saburo: tên đầy đủ là Sakai Saburo (sinh 25/8/1916 – mất 22/9/2000) là một phi công ách chủ bài của Hải quân Đế quốc Nhật Bản trong chiến tranh thế giới thứ hai. Cuộc đời hoạt động của ông vói nhiều chiến công vang dội, xông xả vì cách mạng, nhiều lần thương tích nặng nề nhưng vẫn liều mạng chiến đấu – (tóm tắt sơ lược), tham khảo thêm trên Nguồn Google.)
Cậu lập tức lao qua, từ cửa xe chui vào bên trong, cố gắng cùng với Kỷ Hi Nguyệt kéo người phụ nữ đó ra.
Tuy nhiên, chân của người phụ nữ này đã bị mắc kẹt, bắp đùi máu thịt lẫn lộn, máu tươi vẫn đang không ngừng ứa ra.
“Quần áo, cởi quần áo của cậu ra!” Kỷ Hi Nguyệt hét lên với Liễu Đông, trên khuôn mặt cô đã rơi đầy nước mắt. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cảnh tượng thê thảm thế này, dù là tin tức trên báo chí hay là hiện trường cũng không thể so sánh được.
Lúc này, chẳng ai quan tâm đến việc sẽ giành giật được tin tức lớn, cô chỉ biết rằng sự sống đang rất mong manh.
“Gì cơ?” Liễu Đông không hiểu.
“Quần áo của cậu, giúp cô ấy băng bó vết thương, nếu không cô ấy sẽ mất rất nhiều máu.” Kỷ Hi Nguyệt đang mặc một lớp quần áo, không thể cởi ra nữa, nhưng Liễu Đông là nam giới, có thể không câu nệ tiểu tiết.
Liễu Đông ngay lập tức hiểu ra, nhanh chóng cởi quần áo. Kỷ Hi Nguyệt cẩn thật từng li từng tí giúp Trương Cầm băng chặt lại vết thương dữ tợn ở trên đùi.
“Đừng lo lắng, sẽ được ra ngoài sớm thôi, cô ráng chịu đựng chút nhé.” Kỷ Hi Nguyệt an ủi người phụ nữ đang đau đến mức khóc không nên lời.
Bên ngoài, tiếng còi của xe cảnh sát, xe cứu hỏa, xe cứu thương vang dội cả một khoảng trời. Có vài người bị thương, Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói với Liễu Đông: “Cậu mau đi gọi người đến đây, cô ấy bị thương rất nghiêm trọng!”
“Còn cô!” Liễu Đông vẫn rất lo lắng không biết chiếc xe có phát nổ không.
“Tôi sẽ ở lại đây với cô ấy, cậu đi nhanh đi!” Kỷ Hi Nguyệt ngước mắt lên nhìn Liễu Đông.
Liễu Đông bắt gặp ánh mắt của cô, cậu chợt phát hiện, khuôn mặt bé nhỏ xấu xí dính đầy bụi bặm của Kỷ Hi Nguyệt đã biến đi đâu mất, chỉ còn sót lại một đôi mắt lấp lánh như sao sau cặp mắt kính.
CHƯƠNG 22: VỤ TẠI NẠN TRÊN CẦU GIANG SƠN (II)
“Đi nhanh lên!” Kỷ Hi Nguyệt thấy Liễu Đông vẫn đang thất thần nhìn mình, cô vội vàng thúc giục. Lúc này Liễu Đông mới cuống quýt chạy ra ngoài kêu cứu.
Kỷ Hi Nguyệt sờ thử mặt mình, chiếc kính gọng đen vẫn còn, chắc là Liễu Đông sẽ không nhìn rõ được khuôn mặt thật của cô đâu nhỉ.
Tuy nhiên, giờ phút này cô cũng không quản được nhiều như vậy. Nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của Trương Cầm, cô bỗng nhiên rất hận chính mình, rõ ràng bản thân có thể ngăn chặn vụ tai nạn bất ngờ này, cho dù có bị người ta xem là tên điên cũng tốt hơn là hại nhiều người như vậy.
“Cảm ơn cô.” Trương Cầm bất chợt mở miệng nói chuyện: “Tôi, tôi rất sợ.”
“Đừng sợ, cô sẽ không sao đâu, kiên trì lên. Nghĩ tới gia đình, nghĩ đến những người quan tâm cô, cô nhất định phải kiên trì để vượt qua.”
Kỷ Hi Nguyệt vừa khóc vừa an ủi, trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu. Nếu Trương Cầm chết, cô sẽ cảm thấy như chính mình là hung thủ.
Khuôn mặt Trương Cầm cũng tràn đầy nước mắt, chậm rãi vươn bàn tay dính máu ra, ánh mắt nhìn thấy tấm thẻ trước ngực Kỷ Hi Nguyệt, cô ấy nói: “Cô là phóng viên sao?”
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nắm lấy tay cô ấy, sít sao truyền sức mạnh, “Đúng vậy. Không sao đâu, nhất định sẽ không sao đâu.”
Trương Cầm nhìn vẻ mặt khóc lóc thảm thiết hơn cả mình của Kỷ Hi Nguyệt thì đột nhiên nở một nụ cười: “Nếu tôi không chết, cô, cô nhớ …” cô ấy còn chưa nói hết câu thì bỗng nhiên đầu vẹo qua một bên rồi ngất đi.
“Cô ơi, cô tỉnh lại đi, đừng chết mà!” Kỷ Hi Nguyệt hoảng hốt, không biết cô ấy muốn nói gì, tưởng cô ấy đã chết, cô bật khóc nức nở.
Lúc này, đội cứu hỏa và cấp cứu đã chạy tới, có một người nhanh chóng kiểm tra mạch đập và hơi thở của Trương Cầm, nói: “Cô ấy vẫn chưa chết. Cô à, cô mau ra ngoài đi. Chúng tôi phải cưa chỗ ngồi này ra trước”
“Vâng vâng vâng.” Kỷ Hi Nguyệt sau khi sững sờ thì nhanh chóng gật đầu, lâp tức rời khỏi chỗ đó. Liễu Đông đỡ lấy khuôn mặt đầy nước mắt của cô, lo lắng nói: “Cô không sao chứ?”
“Không sao không sao.” Kỷ Hi Nguyệt vừa nói vừa nhìn nhân viên cứu hỏa giải cứu người, biểu hiển trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn khó coi hơn cả khóc.
“Cô ấy sẽ không sao đâu, may nhờ có cô đã nghĩ đến việc cầm máu giúp cô ấy.” Liễu Đông cũng biết kiến thức phổ thông này, chỉ là dưới tình cảnh rối rắm như vậy, đầu óc cũng không còn sáng suốt để cân nhắc nữa.
“Hy vọng cô ấy sẽ không sao.” Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì giống như nhớ ra điều gì, vội vàng lấy máy ảnh ra chụp lấy chụp để.
Liễu Đông ngẩn người ra một lúc rồi cũng nhanh chóng hành động, còn gấp gáp gọi với theo: “Vương Nguyệt, cô đúng thực là một người phóng viên!”
“Tôi vốn dĩ là một người phóng viên mà.” Kỷ Hi Nguyệt đáp lại một câu rồi tập trung quay lại phân cảnh nhân viên cứu hỏa giải cứu Trương Cầm.
Khi Lộc Hùng thấy bức ảnh này, anh ta suýt rớt nước mắt vì xúc động. Quả nhiên anh ta không nhìn lầm Vương Nguyệt, thực tập sinh này rất có triển vọng.
Sự việc vừa mới xày ra mà cô đã chụp được nhiều bức ảnh xuất sắc như vậy, đoán chừng đài truyền hình Hương Thành bên kia tức đến ói máu rồi.
Tuy nhiên, chưa đầy năm phút sau, trên trang web chính thức của Hương Thành đã xuất hiện đủ loại hình ảnh rõ nét, cận cảnh về vụ tai nạn ô tô. Phóng viên có mặt tại hiện trường tên là Liễu Đông.
“Cái tên Liễu Đông này sao chưa từng nghe qua nhỉ. Xem ra cũng không phải dạng vừa.” Lộc Hùng xem tin tức của đài truyền hình đối thủ, vừa sờ cằm vừa lẩm bẩm một mình.
Khi Kỷ Hi Nguyệt trở về biệt thự là đã hơn mười giờ đêm, bởi vì trước đó cô còn đến bệnh viện để phỏng vấn những hành khách bị thương khác.
Sau khi chờ được tin tốt là Trương Cầm đã qua khỏi cơn nguy kịch, cô về lại công ti viết thông cáo báo chí truyền hình. Bản tin truyền hình lúc tám giờ phát sóng xong, cô sắp xếp gọn gàng lại tài liệu rồi mới yên tâm tan ca.
“Cậu chủ, Kỷ tiểu thư đã về rồi.” Chú Vương bước tới bên cạnh Triệu Húc Hàn đang ngồi trong phòng khách xem báo mạng và nói.
Triệu Húc Hàn lập tức tắt bài báo trên mạng. Vừa nãy anh đã đọc được vụ tai nạn xe hơi ngày hôm nay, tiện thể cũng thấy luôn tên phóng viên hiện trường là Vương Nguyệt.
“Anh Hàn, tôi, tôi về rồi.” Kỷ Hi Nguyệt thấy Triệu Húc Hàn đang ngồi đó thì sợ hết hồn,vội vàng chạy tới tươi cười chào hỏi: “Tối nay đài truyền hình có chút chuyện, nên về muộn một chút.”
Chương 23: VỤ TẠI NẠN TRÊN CẦU GIANG SƠN (III)
Triệu Húc Hàn nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt tuấn tú tối sầm lại, ánh mắt u ám, hơi thở phả ra vô cùng lạnh lẽo.
Anh nhìn thấy áo quần của Kỷ Hi Nguyệt vẫn còn vết máu, trên người vẫn là kiểu trang điểm xấu xí đó.
Nhưng cho dù Kỷ Hi Nguyệt nhếch nhác đến mức nào thì trong ánh mắt cô, anh vẫn có thể thấy được ngọn lửa nhiệt huyết xông xáo vì công việc, chỉ là khuôn mặt hơi tái nhợt, tinh thần tương đối mệt mỏi.
Triệu Húc Hàn nhẹ nhàng hít vào một hơi, cặp lông mày từ từ cau lại.
“Xin lỗi nhé! Tôi, tôi đi tắm ngay đây!” Biết Triệu Húc Hàn không thích dáng vẻ này của cô, Kỷ Hi Nguyệt tái mặt, vội vàng bước vào trong.
“Ăn cơm chưa?” Giọng nói của Triệu Húc Hàn lạnh lùng vang lên phía sau.
Kỷ Hi Nguyệt dừng lại, quay đầu nói: “Ăn rồi, có ăn một chút rồi.” Thật ra cô làm gì có thời gian mà ăn cơm, bận rộn quá nên cũng quên luôn rồi.
“Ăn cơm trước đi, rồi tắm sau.” Triệu Húc Hàn nói xong thì chắp hai tay sau lưng bước ra khỏi phòng khách. Tiêu Ân bước tới thì thầm bên tai anh điều gì đó.
“Oh.” Kỷ Hi Nguyệt mừng rơn, cô quả thực rất đói. Không ngờ người đàn ông Triệu Húc Hàn này lại chu đáo như vậy.
Chú Vương đưa cô tới phòng ăn. Kỷ Hi Nguyệt phát hiện ra Triệu Húc Hàn trừa lại cho cô rất nhiều đồ ăn, toàn là những món mà thường ngày cô thích. Xem ra tối nay anh cũng đợi cô về ăn cơm.
Tiếc là công việc phóng viên của cô thật sự rất khó kiểm soát thời gian, chắc đã làm anh thất vọng rồi.
“Kỷ tiểu thư, hy vọng sau này cô hãy cố gắng về trước sáu giờ. Hôm nay cậu chủ đã đợi cô ba tiếng rồi.” Chú Vương có chút oán trách nói.
“Chú Vương, xin lỗi nhé. Tối nay cháu thật sự có việc gấp. Sau này cháu sẽ cố gắng về sớm, nhưng mà Chú Vương này, anh Hàn không làm việc sao?”
Kỷ Hi Nguyệt quả thực không hiểu rõ về Triệu Húc Hàn, cho nên không biết bình thường người đàn ông này rốt cuộc là làm cái gì, tại sao tối nào cũng có thời gian để về nhà ăn cơm?
“Cậu chủ rất bận, nhưng đối với Kỷ tiểu thư rất tốt. Buổi tối cậu chủ đã từ chối tiệc rượu của khách hàng để về nhà sớm.” Chú Vương muốn cho Kỷ Hi Nguyệt hiểu rõ vị trí của cô trong lòng cậu chủ.
Mặc dù chú Vương cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt không xứng với cậu chủ, nhưng ông chỉ là người làm nên không có quyền quyết định, điều duy nhất ông có thể làm là tuân theo lời dặn dò của cậu chủ.
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt bất chợt nặng trĩu. Nhớ lại những lần cô chống đối Triệu Húc Hàn ở kiếp trước, cảm thấy bản thân lúc đó thực sự rất đáng ghét. Mặc dù người đàn ông này cứng rắn, lạnh lùng nhưng anh vẫn âm thầm giúp cô xử lý tốt mỗi khi cô ở bên ngoại chịu oan ức tủi thân.
Nghĩ đến đây, Kỷ Hi Nguyệt không khỏi có chút chua xót.
Anh quan tâm đến cô nhiều hơn so với những gì cô thấy ở kiếp trước.
Chỉ có điều là tại sao?
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy nếu Triệu Húc Hàn không giải đáp câu hỏi này, nó sẽ trở thành một bí mật thiên cổ.
“Chú Vương, cháu xin lỗi.” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy hơi khó chịu.
Cô biết những người bên cạnh Triệu Húc Hàn ở kiếp trước đều không vừa mắt cô. Nếu không phải Triệu Húc Hàn là cậu chủ của bọn họ, có lẽ cô đã sớm bị đám cấp dưới của anh xé xác lâu rồi.
Chú Vương vừa chuẩn bị xoay người thì đột nhiên cứng đờ, có chút kinh ngạc quay đầu lại.
“Chú Vương, trước đây là cháu không tốt, không hiểu chuyện. Sau này cháu sẽ cố gắng thay đổi. Anh Hàn thực ra rất tốt với cháu, cháu biết chứ. Chẳng là trước đây cháu u mê lạc đường, làm bọn chú phải lo lắng rồi.” Kỷ Hi Nguyệt chân thành xin lỗi.
Chú Vương lộ ra vẻ khó tin. Trong ba năm qua, vị Kỷ tiểu thư này tuy không đến đây nhiều lần, nhưng lần nào đến cũng chửi lộn đến long trời lở đất với cậu chủ, thật là một cô tiểu thư xấc xược ngang bướng.
Chỉ là hôm nay cô có một sự thay đổi không hề nhỏ, chẳng lẽ là vì tối hôm trước cậu chủ đã làm chuyện đó với cô.
Trong đầu chú Vương bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ, lẽ nào phụ nữ bị người đàn ông nào đó chiếm đoạt lần đầu tiên cũng đều thay đổi suy nghĩ, thay đổi thái độ đối với người đàn ông đó sao?
Kỷ Hi Nguyệt nhìn chú Vương rời đi với vẻ mặt cứng nhắc thì khóe miệng không khỏi nở một nụ cười. Quả nhiên cô chỉ cần chung sống hòa bình với Triệu Húc Hàn, mọi việc tự khắc sẽ suôn sẻ.
Sau khi ăn xong, Kỷ Hi Nguyệt trở về phòng tắm rửa sạch sẽ. Vốn dĩ cô định tắm xong sẽ xuống lầu hàn gắn mối quan hệ với Triệu Húc Hàn, nhưng bởi vì quá mệt mỏi nên cô đã ngủ thẳng một giấc tới khi mặt trời lên cao.
Buổi sáng, lúc cô còn đang vội vội vàng vàng chạy xuống lầu thì Chú Vương nói với cô Triệu Húc Hàn đã đi ra ngoài, để lại một cặp chìa khóa và một tấm thẻ: “Đây là căn hộ trong thành phố mà cậu chủ đã sắp xếp cho cô. Đồ đạc của cô sẽ kêu người mang qua, tối nay là cô có thể về đó ở.”
Kỷ Hi Nguyệt há hốc miệng mồm, phấn khích nói: “Anh ấy đồng ý cho tôi dọn ra ngoài ở rồi sao?”
Chương 24: GẶP LẠI TẦN HẠO (I)
Chú Vương thấy dáng vẻ hóa trang của cô rất khó coi, nhíu mày nói: “Kỷ tiểu thư, chỉ cần cô chung sống hòa thuận với cậu chủ, đã bao giờ cậu chủ đối xử tệ với cô đâu?”
“Vâng vâng, chú Vương, chú yên tâm. Sau này tôi sẽ ngoan ngoãn, sẽ không cãi vả với anh ấy nữa đâu.” Kỷ Hỉ Nguyệt rất cảm động.
Trong lòng thầm nghĩ, cũng may trong ba năm đầu mặc dù cô luôn thích tìm đường chết, nhưng được cái đa số thời gian là cô ở trường học, nên mối quan hệ giữa cô và Triệu Hàn Húc cũng không sâu sắc lắm, vẫn còn cơ hội để cứu chữa.
Chú Vương nhìn Kỷ Hi Nguyệt vui vẻ bước đi với chìa khóa và tấm thẻ ghi địa chỉ căn hộ thì không khỏi nhướng mày. Tuy nhiên, nếu vị tiểu thư này có thể bớt gây sự với cậu chủ, chắc là nụ cười trên mặt cậu chủ sẽ nhiều hơn một chút đúng không?
Có vẻ như từ lúc quen Kỷ Hi Nguyệt, cậu chủ không bao giờ cười nữa.
Lúc Kỷ Hi Nguyệt trở lại công ty đã là mười giờ sáng.
“Tiểu Nguyệt, sếp tìm em.” Kỷ Hi Nguyệt vừa mới bước tới khu văn phòng, anh Béo lập đã tức nói với cô.
Kỷ Hi Nguyệt đặt ba lô xuống rồi đi qua chỗ Lộc Hùng.
Lộc Hùng thấy Vương Nguyệt đến, trên khuôn mặt béo ục ịt lập tức nở một nụ cười tươi rói: “Tiểu Nguyệt à, cô làm rất tốt. Hôm qua số lượt truy cập vào trang web của chúng ta đã vượt xa đài truyền hình Hương Thành, tiền thưởng tháng này không ít đâu.”
“Cám ơn Sếp, tôi cũng chỉ là tình cờ gặp được thôi.” Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng cảm ơn anh ta.
“Là thế này, sau mỗi vụ tai nạn ô tô thì vẫn còn rất nhiều chuyện liên quan có thể khai thác, chẳng hạn như có rất nhiều người quan tâm đến vềt thương của cô Trương Cầm đó, cô có thể tới bệnh viện để thăm hỏi, tiếp tục khai thác tin tức này.” Lộc Hùng nói.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu nói: “Vâng, tôi cũng đang định trưa nay sẽ đến thăm cô Trương Cầm.” Cô luôn cảm thấy bản thân không ngăn chặn vụ tai nạn ô tô, làm cho nhiều người bị thương như vậy là trách nhiệm của cô.
May là không có ai tử vong, ngay cả tài xế container đi ngược chiều cũng may mắn thoát chết. Cơ quan công an đã tra ra tài xế lái xe sau khi sử dụng bia rượu nên phải chịu trách nhiệm pháp lý.
Kỷ Hi Nguyệt kiếp trước không tham gia vào vụ tai nạn ô tô này, nên lần này không biết sự tình sau đó sẽ diễn biến như thế nào?
Buổi trưa, Kỷ Hi Nguyệt đến bệnh viện, vừa bước vào căn tin để mua một bó hoa tươi thì lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy bóng dáng này, cô đã bị dọa cho mặt mày xanh mét, trên trán tứa đầy mồ hôi.Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy dưới chân nặng như đổ chì, không cách nào cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông đang mua hoa trước mặt.
Người đàn ông này tên là Tần Hạo, có thể nói là một thanh niên đầy triển vọng, tuấn tú lịch sự, trên mặt luôn nở nụ cười thân thiện, rất được lòng phụ nữ.
Sở dĩ Kỷ Hi Nguyệt sợ anh ta như vậy, là bởi vì kiếp trước cô đã bị tên đàn ông ra vẻ đạo mạo này đẩy xuống từ tầng hai mươi tám.
Trước khi chết, cô đã kịp nhận ra đây là một tên mặt người dạ thú, khẩu Phật tâm xà. Bây giờ ngẫm lại, ánh mắt sau cặp kính không gọng của anh ta kỳ thực luôn mang vẻ lãng tử.
Lúc này, khi đối mặt với tên hung thủ đã giết hại mình, Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy vô cùng hoảng sợ, cô thật sự không thể bình thản tiếp nhận nó, cũng chưa từng ngờ tới sẽ gặp lại anh ta nhanh như vậy.
Bởi vì ở kiếp trước, lần đầu tiên cô nhìn thấy Tần Hạo là hai năm sau, trong bữa tiệc sinh nhật lần thứ 23 của cô.
Tần Hạo mua xong bó hoa thì bước ra phía cửa, nhưng hai chân của Kỷ Hi Nguyệt vẫn mềm nhũn không tài nào nhúc nhích được.
Nhìn thấy Tần Hạo tươi cười bước ra ngoài, ngoài hoảng sợ ra cô chỉ có thể cúi đầu thấp xuống.
Bởi vì cô thực sự không có dũng khí nhìn vào đôi mắt nham hiểm của người đàn ông này.
Lúc Tần Hạo đi ngang qua thì sượt vào bả vai cô, khóe mắt Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy người đàn ông này còn đánh mắt liếc cô, cái cảm giác ghê tởm này giống như bị rắn độc cắn cho một miếng.
Chương 25: GẶP LẠI TẦN HẠO (II)
“Cô ơi, cô muốn mua gì?” Nhân viên trong cửa hàng nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đứng bất động ở cửa, ấn đường nhíu lại, lớn tiếng gọi cô, có lẽ chưa từng thấy ai cố tình đứng chặn trước cửa không cho người ta làm ăn buôn bán như vậy.
Kỷ Hi Nguyệt lúc này mới hoàn hồn, vội vàng quay đầu nhìn về phía sau, không thấy bóng dáng Tần Hạo đâu nữa cô mới dám thở phào nhẹ nhõm. Khẽ chỉnh lại gọng kính trên sóng mũi, cô cũng đi vào mua một bó hoa.
Vì gặp lại kẻ thù của mình nên tâm trạng của Kỷ Hi Nguyệt không được tốt, đầu óc vô cùng hỗn loạn, bởi vì cô chưa sẵn sàng đối mặt với tên súc sinh này.
Cô được tái sinh, thế nên lịch sử đã thay đổi, và rất nhiểu quỹ đạo trước đây cũng thay đổi theo, điều này khiến cô có chút trở tay không kịp.
Ở khoa nội trú, Kỷ Hi Nguyệt vừa đi vừa ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại. Bởi vì lúc này cô không cần phải sợ Tần Hạo, anh ta thậm chí còn không biết cô là ai, càng không biết cô là tiểu thư Kỷ Hi Nguyệt.
Hít một hơi thật sâu, Kỷ Hi Nguyệt đến trước cửa phòng bệnh của Trương Cầm, cửa đang mở, cô còn chưa kịp bước vào đã nghe thấy một giọng nam quen thuộc từ bên trong truyền ra.
Bước chân cô bỗng dưng khựng lại, bởi vì giọng nam này thực sự rất giống với Tần Hạo.
Cô có làm ma cũng có thể nghe ra được giọng nói của tên súc sinh này.
Tại sao anh ta lại đến thăm Trương Cầm?
“Tần tổng, túi xách của tôi thật sự đã bị mất, cho nên, rất có thể những tài liệu đó đã bị thất lạc.” Giọng nói của Trương Cầm có chút yếu ớt và lo sợ.
Chồng của Trương Cầm tiếp lời: “Tần tổng, lúc vợ tôi được đưa đến đây đã hôn mê, làm gì còn tỉnh táo mà để ý đến cái túi, giữ lại được mạng sống là đã tốt lắm rồi.”
Tần Hạo ừ một tiếng, nói: “Vậy cô dưỡng thương cho tốt đi, không cần lo lắng về công việc.”
“Vâng, cảm ơn Tần tổng.” Hai vợ chồng Trương Cầm cảm ơn anh ta.
Tần Hạo nhanh chóng tạm biệt ra về. Kỷ Hi Nguyệt lập tức trốn vào phòng bệnh bên cạnh, sự sợ hãi của cô làm cho mấy người ở bên trong tưởng cô bị bệnh thần kinh.
Qua khe sáng trên cánh cửa, Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy Tần Hạo không rời khỏi ngay mà đi tới lối thoát hiểm bên cạnh.
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt rất căng thẳng, nhưng cô luôn cảm thấy tên cục súc Tần Hạo này nhất định có vấn đề, thế nên cô lặng lẽ đi theo.
Thông qua khe cửa trên cửa thoát hiểm, cô nhìn thấy Tần Hạo đang đứng đối diện cầu thang gọi điện thoại.
“Trương Cầm nói túi xách của cô ta đã bị mất, cậu nhanh chóng tìm người điều tra xem, nhất định phải tìm cho ra cái túi xách của cô ta!” Giọng nói của Tần Hạo rất sắc bén.
Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày. Hôm qua cô có nhìn thấy cái túi của Trương Cầm. Đó là một cái túi da bò màu đen, nằm bên trái cơ thể của Trương Cầm, nhưng sau đó cô cũng không để ý đến. Nhưng bây giờ Tần Hạo lại coi trọng cái túi của cô ấy như vậy, phải chẳng bên trong có bí mật gì sao?
“Ừm, mau tìm đi, tránh phải đêm dài lắm mộng.” Lời nói của Tần Hạo rất sắc lạnh.
Tần Hạo mở cửa bước ra, Kỷ Hi Nguyệt vội vàng tránh mặt. Lúc Tần Hạo lướt ngang qua cô, nhịp tim của Kỷ Hi Nguyệt lên xuống điên cuồng, cũng có thể là có tật giật mình.
Nhưng khi Tần Hạo bước tới cửa thang máy, anh ta đột nhiên quay lại nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
Tim Kỷ Hi Nguyệt gần như ngừng đập, phản ứng khẩn cấp là mở một phòng bệnh bên cạnh và bước vào.
Cô tự hỏi tại sao Tần Hạo lại quay đầu nhìn cô, lẽ nào anh ta đã phát hiện ra điều gì?
“Cô ơi, cô đến thăm ai vậy?” Một người thân của bệnh nhân trong phòng thấy Kỷ Hi Nguyệt cầm bó hoa đứng bất động ở cửa phòng bệnh thì tốt bụng hỏi thăm.
“À, tôi đi nhầm.”Kỷ Hi Nguyệt lúng túng, vội vàng bước ra ngoài. Sau đó cô nhìn về phía thang máy, cũng may là Tần Hạo đã đi mất dạng.
Kỷ Hi Nguyệt im lặng hồi lâu, khuôn mặt cứ xoắn xuýt cả lại, có rất nhiều chuyện cô không thể hiểu nổi.
Cô khẽ lắc đầu rồi bước tới phòng bệnh của Trương Cầm.
“Vương Nguyệt, sao cô lại đến đây?” Trương Cầm rất vui khi nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt, “Chồng à, cô ấy chính là người phóng viên đã cứu em. Nếu không phải có cô ấy, em đã sớm mất mạng rồi.”
Kỷ Hi Nguyệt lập tức cười nói: “Chị Trương khách khí rồi, chị phúc lớn mạng lớn. Hôm nay đã khỏe hơn chút nào chưa?”
“Còn đau ở chân, những chỗ khác chỉ trầy xước nhẹ thôi.” Trương Cầm nhìn Kỷ Hi Nguyệt là trên mặt lại nở nụ cười, đối với cô ấy mà nói, khuôn mặt xấu xí của Kỷ Hi Nguyệt lại xinh đẹp như một thiên thần.
“Cô Vương, cô ngồi đi.” Chồng của Trương Cầm lễ phép nói: “Hai người trò chuyện nhé, tôi ra ngoài mua ít đồ đã.”
Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống, hỏi dò: “Chị Trương, vừa nãy tôi có thấy một người đàn ông từ trong này bước ra, là người của công ty chị sao?”
Chương 26: GẶP LẠI TẦN HẠO (III)
Trương Cầm kinh ngạc, mỉm cười nói: “Ý cô là Tần tổng sao? Người cao cao gầy gầy đẹp trai đó phải không?”
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy có chút buồn nôn. Có lẽ nếu không biết được bộ mặt thật của anh ta thì cô cũng sẽ cảm thấy như vậy, bây giờ quả thực chỉ còn lại sự chán ghét đến tận xương tủy.
Thế nhưng cô vẫn gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi nhìn có chút quen mắt, chỉ là quên mất đã gặp người này ở đâu.”
“Đó là Phó tổng của công ty chúng tôi, tên là Tần Hạo.” Trương Cầm nói, “Đúng rồi, tôi là Giám đốc tài chính của Bất động sản Kỷ Tinh, là công ty thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Kỷ Hải.”
“Tập đoàn Kỷ Hải?” Kỷ Hi Nguyệt xém chút nhảy dựng lên, cô thật sự không biết Tần Hạo đã từng làm Phó tổng cho công ty con của bố cô.
Lúc cô gặp Tần Hạo lần đầu tiên, anh ta là chủ tịch trẻ tuổi đầy triển vọng của bất động sản Tần Hưng. Năm đó anh ta ba mươi hai tuổi, còn ở thời điểm hiện tại anh ta ba mươi tuổi.
“Đúng vậy, chắc là cô biết tập đoàn Kỷ Hải chứ. Bất động sản Kỷ Tinh là công ty con của nó.” Trương Cầm cười nói.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu tiếp lời: “Đương nhiên là tôi biết, tập đoàn Kỷ Hải cũng được xem là một tập đoàn lớn ở Cảng Thành mà. À đúng rồi chị Trương, hôm qua chị để quên túi xách ở trên xe sao?”
Lúc này nội tâm của cô vô cùng hoảng sợ, cảm thấy những sự việc sau khi thay đổi quỹ đạo có chút vượt xa sự tưởng tượng của cô.
“Ôi trời, cô nhìn thấy túi xách của tôi sao? Cái túi màu đen đó!” Trương Cầm vội vã nói.
“Tôi có nhìn thấy, nhưng tôi không có cầm. Chắc là nó đã được nhân viên cứu hỏa hay cảnh sát lấy đi rồi. Bên trong có đồ gì giá trị sao? Tôi có thể giúp cô tìm về.” Kỷ Hi Nguyệt khách khí nói.
“Thật sao? Vậy thì tốt quá, chắc chắn phải tìm về rồi. Trong túi xách của tôi có báo cáo tài chính của bất động sản Kỷ Tinh. Tôi còn chưa kịp chỉnh lý. Tần tổng đang rất lo lắng.” Trương Cầm nhíu mày nói.
“Lỡ mất rồi thì có sao không? Có thể làm lại chứ?” Kỷ Hi Nguyệt cố ý nói.
Trương Cầm sững sốt, sắc mặt có chút kỳ quái, sau đó nhìn về phía cửa phòng, thấp giọng nói với Kỷ Hi Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, không làm mất được đâu. Bảng báo cáo tài chính đó có chút vấn đề, mặc dù tôi chưa xem qua kỹ càng, chỉ đơn giản lướt sơ thôi mà đã thấy có sự chênh lệch khá lớn rồi .”
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt cười thầm, chả trách Tần Hạo lại lo lắng như vậy, xem ra tài vụ có gian lận.
Cô nhớ hai năm sau lúc quen biết Tần Hạo, anh ta là ông chủ của bất động sản Tần Hưng. Vậy tại sao lại nhảy ra ngoài làm riêng, anh ta lấy đâu ra kinh phí?
Lẽ nào tên này biển thủ* tiền của bố cô?
(Biển thủ: là hành vi gian dối biến tài sản công thành tài sản riêng – Nguồn: Google.)
“Chị Trương lợi hại thật, cái này cũng nhìn ra được.” Kỷ Hi Nguyệt giả vờ ngưỡng mộ.
Trương Cầm lắc đầu nói: “Lợi hại gì đâu, chuyện đó là do giám đốc tài chính trước đây đã cố tình cho tôi xem.” Trong lúc nói chuyện, giọng của cô ấy nhỏ dần và có chút căng thẳng: “Tiểu Nguyệt, không giấu gì cô, tôi thực sự không muốn làm nữa. Nghe nói giám đốc tài chính trước đây đã bị mất tích.”
“Sao cơ!” Sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt lập tức tái nhợt, sau lưng toát mồ hôi lạnh.
Lúc Kỷ Hi Nguyệt rời khỏi bệnh viện, cả người gần như chết lặng, tiếp nhận kích thích có chút nghiêm trọng. Nhưng mà cô cũng nhanh chóng phấn chấn trở lại, cô muốn thay đổi lịch sử. Nếu Tần Hạo biển thủ tài sản, cô sẽ tìm ra chứng cớ để tống anh ta vào tù!
Cô hoàn toàn tin rằng vị giám đốc tài chính cũ mất tích có liên quan tới Tần Hạo, có thể đã bị anh ta giết người diệt khẩu. Tên súc sinh này không có cái gì mà anh ta không dám làm.
Kỷ Hi Nguyệt trở về công ty và bắt đầu lật lại các video và hình ảnh mà cô chụp được ngày hôm qua. Cuối cùng cô phát hiện túi xách của Trương Cầm đã bị bị một người đàn ông mặc đồ đen, đội nón đen lấy đi.
Hơn nữa, nhiều bức ảnh còn cho thấy sau khi lấy chiếc túi, người đàn ông này đã lái mô-tô rời khỏi hiện trường.
CHƯƠNG 27: TRIỆU HÚC HÀN GỌI VỀ (I)
Kỷ Hi Nguyệt càng nhìn càng cảm thấy có gì đó không ổn, người đàn ông áo đen này hình như đã mưu tính lấy túi xách của Trương Cầm từ trước. Bởi vì sau khi Trương Cầm được đưa ra khỏi ô tô gặp nạn, hiện trường lúc đó rất hỗn loạn, người đàn ông này đã một mình cẩn thận trèo lên xe lấy cái túi rồi bỏ chạy.
Từ đầu đến cuối anh ta không hề ngẩng đầu, không hề lúng túng và vô cùng bình tĩnh, thế nên cả màn hình giám sát trong xe và camera trên cầu cũng không bắt cận được khuôn mặt của anh ta.
Kỷ Hi Nguyệt biết cô là người nắm trong tay nhiều thông tin liên quan đến vụ tai nạn ô tô này nhất, kế đến là Liễu Đông. Nhưng không biết Liễu Đông có bức ảnh nào chụp được khuôn mặt của người đàn ông mặc đồ đen này không.
Tất nhiên là còn có camera hành trình của những chiếc ô tô khác có liên quan đến hiện trường tai nạn.
“Vương Nguyệt, cô đang làm gì vậy?” Trên khuôn mặt già đời của Trần Thanh tràn đầy phẫn nộ, nhìn thấy trên bàn của Kỷ Hi Nguyệt đang trải đầy ảnh, một vài tấm còn rơi cả xuống bàn của anh ta.
Kỷ Hi Nguyệt đầu vẫn không ngẩng lên, nói: “Tôi đang tìm thông tin.”
“Vụ tai nạn ô tô đã xong rồi còn tìm thông tin gì nữa! Dọn cho gọn vào đi, lát nữa sẽ có người mới đến đây!” Trần Thanh nghiêm khắc nói.
“Người mới?” Kỷ Hi Nguyệt cuối cùng cũng chú ý tới lời nói của anh ta, ngẩng đầu lên nhìn Trần thanh, “Vẫn còn tuyển người mới?”
“Cô cho rằng chỉ có mình cô là giỏi à?” Trần Thanh xem thường cô.
Kỷ Hi Nguyệt cau mày, lập tức quay đầu không thèm để ý tới anh ta nữa, song cô vẫn thu dọn lại bàn làm việc. Trong lòng thầm nghĩ nhất định phải tìm cho được túi xách màu đen của Trương Cầm.
Đột nhiên điện thoại vang lên âm báo tin nhắn, Kỷ Hi Nguyệt còn chưa rãnh tay để đọc thì một lát sau, tin nhắn khác lại tới.
Cô dừng tay lấy di động ra, bỗng nhiên phát hiện đó là tin nhắn của Triệu Húc Hàn, cô giật nảy mình, xém tí nữa làm rớt điện thoại xuống đất.
Cô lập tức nhìn thời gian, chết tiệt, gần năm giờ rồi.
Nhưng mà không đúng, hôm nay cô sẽ đến sống ở căn hộ mới, cách đài truyền hình không xa, đi bộ tầm mười phút là đến nơi, Triệu Húc Hàn tìm cô có chuyện gì được chứ?
Mở tin nhắn ra, tin nhắn đầu tiên của Triệu Húc Hàn là: Tan làm thì lập tức về căn hộ.
Chỉ trong vài từ ngắn gọn mà Kỷ Hi Nguyệt có thể cảm nhận được giọng điệu y chang như đang ra lệnh.
Thứ hai là: Hửm?
Chỉ một từ duy nhất.
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng trả lời: “Xin lỗi nhé, vừa rồi tôi có việc bận. Tan làm tôi sẽ về ngay.”
Đối phương không hồi âm, Kỷ Hi Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Cô nghĩ mình không thể cứ mải mê làm việc mà bỏ quên người đàn ông lạnh lùng này được.
Năm giờ một phút. Kỷ Hi Nguyệt đứng dậy ra về, cô nhét tất cả tài liệu vào ba lô để về nhà phân tích kỹ càng vụ tai nạn ô tô này.
“Vương Nguyệt, cô định tan làm sao?” Trần Thanh kinh ngạc nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
“Hết giờ rồi mà? Tại sao không được tan ca? Tôi còn có việc phải đi!” Kỷ Hi Nguyệt tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Không phải tôi đã nói với cô là sắp có người mới đến sao? Sếp nói muốn giới thiệu cho mọi người làm quen với nhau. Cô không coi lời sếp nói ra gì à?” Trần Thanh coi như là chịu thua cô luôn rồi.
Kỷ Hi Nguyệt thực sự không chịu nổi cái tên đàn ông này nữa, cô đứng lên nói thẳng: “Anh Trần, thay vì thời gian anh dùng để trách móc tôi thì anh để dành ra ngoài tìm tức tức sẽ tốt hơn đó, đừng để đến lúc không giữ được cái chức phó phòng!”
Nói xong cô phóng khoáng bước đi.
Mọi người trong văn trong nhìn nhau ngơ ngác, vẻ mặt ai nấy đều kinh ngạc.
“Fuck, Tiểu Nguyệt thật tuyệt vời.”
“Cô ấy rất có năng lực. Tính ra trong vụ tai nạn ô tô này, thành tích của cô ấy đứng nhất toàn phòng ban trong ba tháng đổ lại đây!”
“Không sai. Nhưng thực tập sinh mà kiêu ngạo như vậy cũng đâu có tốt?”
“Người ta gọi đó là có bản lĩnh thì kiêu ngạo. Cho dù sếp có sa thải cô ấy, Hương Thành cũng sẽ lập tức tuyển cô ấy vào làm, tin không?”
“Nói cũng phải, cái ngành này chỉ nhìn vào thành quả thôi.”
“Nhưng mà tính nết kiểu này sớm muộn gì cũng chịu thiệt thòi.”
“Dù sao cô ta vẫn còn là sinh viên, tuổi trẻ hiếu thắng, từ từ rồi sẽ tốt lên thôi mà.”
Mọi người thấp giọng bàn tán. Mặt già của Trần Thanh đen lại, nếu ánh mắt có thể giết người, đoán chừng anh ta đã giết chết Kỷ Hi Nguyệt vô số lần rồi.
“Anh Trần, lại đây!” Cố Du Du nhìn thấy bộ dạng của Trần Thanh như vậy thì vội vàng gọi anh ta tới.
Trần Thanh nheo mắt lại, sau đó cùng Cố Du Du đi vào phòng trà nước.
Mọi người nhìn thấy cảnh này thì trong lòng tự khắc hiểu, vừa nhìn là đã biết hai người này thông đồng với nhau để đối phó với Vương Nguyệt, nhưng bọn họ không muốn chuốc họa vào thân, biết rõ nói nhiều sai nhiều.
Chương 28: TRIỆU HÚC HÀN GỌI VỀ (II)
Trước khi đến chung cư Kỷ Hi Nguyệt đã biết, nơi mà Triệu Húc Hàn tìm cho cô thì không thể nào tệ được. Nơi đây là khu dân cư cao cấp Phong Nhã, cách đài truyền hình Cảng Long không xa. Có rất nhiều ngôi sao trước khi chưa nổi tiếng đều chọn chỗ này, ký túc xá của các minh tinh đài truyền hình Cảng Long cũng được thuê ở đây, tòa nhà D.
Khu dân cư này được quản lý theo mô hình khép kín, bên trong có tổng cộng bốn toà nhà cao tầng, phân bổ ở bốn góc tách biệt nhau.
Mặc dù môi trường không tốt bằng biệt thự ở sườn núi của Triệu Húc Hàn, nhưng cũng có cây xanh rợp bóng, cảnh xuân tươi đẹp.
Giữa bốn tòa nhà có một câu lạc bộ lớn, nhà hàng, hồ bơi, khu vui chơi giải trí, đầy đủ các loại hình công cộng.
Cô cầm chìa khóa đi tới tòa nhà A, nơi cô ở là căn hộ thông tầng*, nằm tầng trên cùng thứ ba mươi của tòa nhà. Khóe miệng của Kỷ Hi Nguyệt giật giật. Một mình cô có cần phải ở cả một căn hộ thông tầng lớn thế không, tiền thuê ở đây chắc chắc là rất mắc, nhưng mà Kỷ tiểu thư cô không phải là không có khả năng chi trả.
(Căn hộ thông tầng: là căn hộ được thiết kế với 02 tầng được nối liền nhau, tạo cảm giác giống như căn nhà hai tầng, có cầu thang khép kín ở bên trong, không gian mở rộng với kính cường lực giúp làm giảm tối đa góc nhìn. Nằm trên cùng của tòa nhà chung cư thường được gọi là Penthouse, nằm ở các tầng khác thượng được gọi là Duplex hay Lofthouse – Nguồn: Google.)
Khi cô mở cửa bước vào nhà, có một làn gió thanh mát thoang thoảng thổi vào mặt, bên trong là toàn bộ sắc trắng thanh khiết, theo phong cách mộc mạc, Kỷ Hi Nguyệt thoạt nhìn đã thích thú.
“Ha ha, cuối cùng cũng có thể sống một mình rồi!” Kỷ Hi Nguyệt ném ba lô lên tủ giày ở cửa, cả người lao nhanh đến chiếc sô pha lớn trong phòng khách.
Đang vui vẻ lăn lộn trên sô pha thì đột nhiên cô cảm thấy có gì đó không ổn.
Cô vội vàng ngửa mặt nhìn ra phía sau. Một người đàn ông cao ráo đẹp trai đang đứng ở cầu thang thông hai tầng với nhau.
“Triệu Húc Hàn, anh làm tôi giật cả mình!” Kỷ Hi Nguyệt quả thực bị dọa không hề nhẹ, cô không ngờ Triệu Húc Hàn lại ở đây, hơn nữa còn giống như vừa từ trên bước xuống.
Triệu Húc Hàn không nói gì, lạnh lùng bước xuống dưới.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức giả lả nói: “Xin lỗi nhé, tôi không biết anh ở đây. Đột nhiên xuất hiện thêm một người ai mà không hết hồn đúng không? À, anh ăn cơm chưa? Nếu chưa thì để tôi gọi đồ ăn ngoài nhé?”
Sắc mặt Triệu Húc Hàn càng lạnh hơn, đôi mày đen nhíu lại, nói: “Bình thường em hay gọi đồ ăn ngoài?”
“À, không, làm gì có. Công ty có nấu cơm, lâu lâu mới gọi đồ ăn ngoài thôi.” Kỷ Hi Nguyệt vội đáp lời, cô nghĩ tên này sẽ không thương tiếc cho cô đấy chứ?
Triệu Húc Hàn liếc cô một cái: “Đi tắm rửa thay quần áo đi. Phòng của em là phòng thứ hai trên lầu.”
Kỷ Hi Nguyệt giật mình, trong lòng thầm gào khóc, anh chắc chắc là không thích thấy cô trong dáng vẻ này rồi.
Sau khi lên lầu, Kỷ Hi Nguyệt lại tiếp tục sửng sốt, căn hộ thông tầng này quá sức lớn, ngoài bốn phòng ở trên lầu thì còn có ban công siêu rộng vươn ra khỏi mái nhà.
Cô vội vàng nhìn ra ngoài, ban công được chia nhỏ thành nhiều khu, xung quanh các chậu phong lan được đặt thành một vòng tròn, ngoài ra còn có một phòng tập thể thao với đầy đủ máy chạy bộ và các dụng cụ tập thể dục.
Kỷ Hi Nguyệt tự hỏi, sao căn hộ này giống như đã có người ở từ trước vậy, cơ sở vật chất rất đầy đủ. Trong một ngày Triệu Húc Hàn không thể nào lắp đặt hết mọi thứ nhanh như vậy được.
Nhưng tại sao lại là hoa lan?
Chết tiệt! Nơi này không phải là nhà riêng của Triệu Húc Hàn trong thành phố đấy chứ?
Lẽ nào đây là thoát khỏi miệng hùm lại rơi vào hang sói?
Kỷ Hi Nguyệt mở căn phòng thứ hai ra, bên trong đơn giản và sạch sẽ như căn phòng của cô ở biệt thự trên sườn núi. Kỷ Hi Nguyệt cười khổ, cô càng thêm khẳng định đây chính là nơi ở Triệu Húc Hàn.
Ông trời ơi! Xem ra đều là số phận cả rồi!
Người đàn ông này không cho cô hoàn toàn tự do, nhưng ở đây cô thoải mái hơn nhiều so với biệt thư ở sườn núi.
Trên chiếc giường lớn có một chiếc váy dài trắng tinh, dưới giường đặt một hộp đựng giày. Cô mở ra, là một đôi giày cao gót màu trắng khảm ngọc trai.
Kỷ Hi Nguyệt choáng váng, đây là trang phụ dạ hội, Triệu Húc Hàn có ý gì đây?
Chương 29: CÓ TÔI Ở ĐÂY, KHÔNG CẦN PHẢI SỢ (I)
Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng rửa mặt chải đầu, thay sang chiếc váy dạ hội đơn giản, để lộ ra bờ vai trần mềm mại, làn da trắng trẻo nõn nà như phát sáng, kích thích người khác muốn cắn một ngụm. Phủ lên bờ vai là mái tóc dài gợn sóng vừa đen tuyền vừa bóng mượt, làm cho cả người cô nhìn rất thanh thuần và quyến rũ.
Khuôn mặt mộc nhỏ nhắn, đôi mắt to ngấn nước, bờ môi đỏ mọng, cô ở trong gương nhìn xinh đẹp giống như một báu vật trời ban. Kỷ Hi Nguyệt khẽ chép miệng, có lẽ đây chính là nguyên nhân mà Triệu Húc Hàn thích cô đúng không.
Dù gì cô cũng là một đại mỹ nhân, cô mà sửa soạn tỉ mỉ có khi còn chói mắt hơn những cô minh tin ngoài kia ấy chứ.
Bởi vì hồi cấp hai cô đã gặp phải không ít những tên biến thái có hành vi quấy rối, cho nên từ lúc còn là học sinh cô đã che đậy bản thân mình, tất nhiên là không đến mức hóa trang xấu xí như cô phóng viên hiện tại, nhưng chắc chắn là nhìn không được đẹp mắt.
Kính gọng đen là nhất định không thể thiếu, nhưng không có dày cộp như cặp kính bây giờ, tóc dài gợn sóng cũng được bối lên cao, sau đó trên mặt còn chấm nhiều vết tàn nhang, trông giống như bao cô gái bình thường khác.
Khi Kỷ Hi Nguyệt xuống dưới, cô nhìn thấy Triệu Húc Hàn đang ngồi trên sô pha tao nhã xem di động.
Nghe thấy tiếng giày cao gót, anh ngẩng đầu lên.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy trong đôi mắt đen u tối của anh bất chợt sáng lên, nhưng sau đó nhanh chóng trở lại như bình thường.
“Anh Hàn, chúng ta phải đi đâu vậy?” Kỷ Hi Nguyệt hơi xấu hổ hỏi anh, dù sao cô cũng chưa từng chính thức tham dự bất kỳ cuộc hội họp nào với anh.
“Nhà cũ của tôi.” Vốn dĩ khuôn mặt của Triệu Húc Hàn còn đang khoan khoái, bỗng chốc cứng nhắc lại.
“Hả!” Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, kiếp trước cô chưa từng tới nhà cũ của Triệu gia, lần này sao lại trực tiếp như vậy, làm cô trở tay không kịp.
“Đừng căng thẳng, bố tôi chỉ muốn gặp em thôi.” Triệu Húc Hàn nói tiếp, “Đi thôi, bữa tối bắt đầu lúc bảy giờ.”
“Anh Hàn, tôi, việc này, việc này..”Kỷ Hi Nguyệt không biết phải nói gì, nhưng Triệu Húc Hàn đã bước ra tới cửa, cô chỉ có thể đi theo.
Vừa mở cửa đã nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp của Vô Cốt. Cả người cô ta mặc nguyên một bộ đồ đen bó sát, mái tóc bóng mượt được buộc cao gọn gàng, nhìn người phụ nữ này Kỷ Hi Nguyệt cứ cảm thấy giống với một tay sát thủ.
“Cậu chủ, xe đã chuẩn bị xong. Quà cáp cũng đã lựa chọn ổn thỏa.” Vô Cốt cung kính nói, lúc liếc mắt sang nhìn Kỷ Hi Nguyệt thì có chút kinh ngạc, sau đó khuôn mặt lại lạnh lùng.
Kỷ Hi Nguyệt thầm nghĩ, quả nhiên là chủ nào tớ nấy.
Tiêu Ân, Vô Cốt còn có Lão Khôi, ba người này cô biết là ba người thân tín nhất của Triệu Húc Hàn, nhưng cả ba khuôn mặt này đều lạnh lùng như băng, chỉ có Tiêu Ân là đỡ hơn một chút, còn Vô Cốt và Lão Khôi thì khỏi phải nói, cứ như quỷ sống dậy khỏi quan tài.
Kỷ Hi Nguyệt có chút tò mò, rốt cuộc là Triệu Húc Hàn từ đâu mà tuyển được ba người cấp dưới này.
“Ừ.” Triệu Húc Hàn đi thẳng vào thang máy mà không nhìn Vô Cốt. Kỷ Hi Nguyệt bước phía sau nở một nụ cười với Vô Cốt, nhưng Vô Cốt không đáp lại, giống như cô không có tồn tại vậy.
Ở bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Tiêu Ân đang đứng trước cửa xe của một chiếc Rolls Royce. Thấy bọn họ đi xuống, anh ta nhanh chóng mở cửa sau ra.
Tiêu Ân liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt, trong mắt anh ta cũng có một chút ngạc nhiên.
Kể ra dáng vẻ ngoan ngoãn nhu mì của cô gái nhỏ này đâu phải khi nào cũng thấy được.
Trước đây cho dù là bắt buộc phải hóa trang, nhưng khuôn mặt này thật sự rất đanh đá đáng ghét, đâu có giống như hôm nay gặp anh ta còn gật đầu cười híp mắt.
Người phụ nữ này thật sự rất khác lạ.
Đêm đó rốt cuộc cậu chủ đã làm gì cô ấy?
Cho dù giữa nam và nữ có xảy ra cái chuyện đó thì cũng đâu tới nỗi thay đổi nhiều như vậy, chẳng lẽ cậu chủ dùng mê hồn thuật với cô ấy hay gì?
Tiêu Ân tự nhiên phá lên cười, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh hơn tảng băng của cô em gái Vô Cốt, anh ta chợt rùng mình, vội vàng leo lên ghế lái.
Sau khi Triệu Húc Hàn lên xe, Kỷ Hi Nguyệt cũng bước lên ngồi bên cạnh anh, Vô Cốt đóng cửa lại và ngồi vào ghế lái phụ.
“Anh Hàn, sao lại về nhà cũ? Tôi, tôi hơi sợ.” Kỷ Hi Nguyệt lộ ra vẻ lo lắng, trước đây cô có nghe Triệu Vân Sâm nói rằng ông nội của anh ta là một nhân vật khá dữ dằn.
Triệu Húc Hàn đột nhiên duỗi tay sang đè lên bàn tay nhỏ bé đang đặt trên đùi của cô, nói mà không nhìn cô: “Có tôi ở đây, không cần phải sợ.”
“Oh, mà sao bố anh lại muốn gặp tôi?” Kỷ Hi Nguyệt bỗng giật mình. Cô cúi đầu nhìn bàn tay thon dài với các khớp xương rõ rệt của anh. Cảm giác giống như đang chiêm ngưỡng một bức tranh. Làm sao mà bàn tay của một người đàn ông lại đẹp đến như vậy chứ.
Hơn nữa, cảm giác lúc anh nắm tay cô không hề có một chút gượng gạo, lòng bàn tay ấm áp khiến trái tim đang lo sợ của cô cũng từ từ được thả lỏng.
“Bởi vì ông ấy muốn tìm cho tôi một người phụ nữ.” Câu trả lời của Triệu Húc Hàn bao giờ cũng dút khoát gọn gàng như vậy.
Chương 30: CÓ TÔI Ở ĐÂY, KHÔNG CẦN PHẢI SỢ (II)
Toàn thân Kỷ Hi Nguyệt bỗng chốc cứng đờ, lập tức hiểu ra ý tứ của câu nói này, thì ra cô là lá chắn của anh.
Cô nhất thời không biết phải trả lời thế nào, trong lòng lại càng thêm bối rối, không rõ là tư vị gì. Xem ra bố Triệu không thích cô, bởi vì ông đã chọn một người phụ nữ khác để mai mối cho Triệu Húc Hàn.
“Sao không nói gì?” Triệu Húc Hàn quay qua nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt nhếch mép khẽ cười, nói: “Tôi, tôi không biết phải nói gì. Bố anh có biết sự tồn tại của tôi không?”
“Em nói xem?” Triệu Húc Hàn vẫn nhìn cô như cũ.
Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu, kỳ thực cô rất sợ bị Triệu Húc Hàn nhìn chằm chằm như vậy. Trong lòng cô phát hiện, vì kiếp trước cô bị anh đàn áp và giam cầm, nên nội tâm của cô cứ luôn sợ hãi.
“Triệu Vân Sâm nói rằng em là người phụ nữ của nó.” Hơi thở củaTriệu Húc Hàn trở nên lạnh lẽo, không khí bên trong xe gần như hạ xuống mấy độ.
Kỷ Hi Nguyệt run lên, vội vàng giải thích: “Không phải đâu, làm gì có.”
“Thế ư?” Vẻ mặt của Triệu Húc Hàn có chút sâu hiểm khó lường.
Kỷ Hi Nguyệt thật sự muốn khóc. Nếu là cô của trước đây thì chắc chắn sẽ liều mạng nhận mình là người phụ nữ của Triệu Vân Sâm, nhưng bây giờ cô hoàn toàn không muốn như thế.
Tuy nhiên, suy cho cùng cô cũng chỉ mới thay đổi, những việc làm và hành động của cô trước đây e là đã làm tổn thương Triệu Húc Hàn rồi.
“Chắc chắn là không phải rồi. Tối hôm đó, anh, không phải anh đã biết rồi sao?” Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng bày tỏ lòng dạ của mình. Ý tứ của câu nói này chính là, lần đầu tiên không phải đã bị anh cướp mất rồi sao?
Triệu Húc Hàn có chút kinh ngạc, khí lạnh trên người cũng tản đi đâu hết. Anh dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ vào tay cô, sau đó cầm áo choàng bên cạnh Kỷ Hi Nguyệt đắp lên cho cô.
Kỷ Hi Nguyệt bỗng chốc cứng đờ, hai mắt không dám nhìn lung tung, trong mũi đều là hơi thở thơm mát của người đàn ông này.
Đột nhiên di động của Tiêu Ân vang lên, anh ta bắt máy, ở bên trong truyền đến một giọng nói rất lớn.
“Tiêu Ân, sao giờ này còn chưa tới. Người phụ nữ kia có giá vậy sao!”
“Triệu Nhất Gia, chúng tôi đã lên đường rồi, còn khoảng mười phút nữa là đến nơi ạ.” Tiêu Ân nghiêm túc trả lời.
“Hừ! Để cho cả nhà phải chờ cô ta, phép tắc đâu cả rồi không biết!” Triệu Nhất Gia mắng xong thì dập máy.
Kỷ Hi Nguyệt nghe rất rõ, và thực tế là cả bốn người trên xe đều nghe rất rõ.
“Là bố của Vân Sâm.” Triệu Húc Hàn nói với Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể ừ một tiếng, Triệu Húc Hàn nói tiếp: “Tôi có hai người anh trai, Triệu Nhất Gia là bố của Vân Sâm, Triệu Nhị Gia là anh thứ hai của tôi, quanh năm sống ở ngước ngoài.”
“Oh, vậy anh là Triệu Tam Gia?” Kỷ Hi Nguyệt thuận miệng nói.
Triệu Húc Hàn nhìn cô, khóe miệng giật giật: “Người khác đều gọi tôi là Hàn thiếu, Tam Gia nghe già quá rồi.”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh có chút ngượng ngùng, bỗng nhiên trong lòng không còn sợ nữa, còn cảm thấy người đàn ông này thật ra có chút nhỏ nhen.
“Đúng đấy Kỷ tiểu thư, Cậu chủ chỉ lớn hơn cậu Vân Sâm sáu tuổi thôi. Nếu gọi anh ấy là Triệu Tam gia thì già quá đi mất.” Tiêu Ân cười.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, cười đáp: “Nói cũng phải nhỉ.”
“Không nhắc tới Triệu Vân Sâm thì anh sẽ chết sao?” Vô Cốt lạnh lùng lên tiếng oán trách Tiêu Ân.
Tiêu Ân nhất thời lúng túng: “Tôi, ý của tôi chỉ muốn nói là Cậu chủ tuổi trẻ tài cao, để tránh Kỷ tiểu thư lại hiểu lầm phiền phức thôi.”
“Lái xe của anh đi, chuyện của Cậu chủ ai mướn anh tới giải thích?” Vô Cốt quả thực giống như một con nhím đang xù gai, làm Tiêu Ân không dám hó hé.
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy bầu không khí có chút cứng nhắc, song lại phát hiện ba người này đều rất thoải mái, có vẻ như đây là chuyện cơm bữa hằng ngày, nhưng cô vẫn chưa thể hòa hợp được.
Cô vẫn không hiểu được Triệu Húc Hàn, nhưng để chung sống hòa bình với nhau, sau này cô cũng phải cố gắng để hiểu rõ anh hơn mới được.