• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Độc Chiếm Tiên Thê : Hàn Thiếu Sủng Tận Thiên (2 Viewers)

  • Chương 551-560

chương 551: Chấn thương tâm lý (I)


Kỷ Hi Nguyệt nhìn sâu vào đôi mắt sáng lấp lánh như bầu trời đầy sao, xinh đẹp đến hút hồn của Triệu Húc Hàn.


Nhưng lực chú ý của Triệu Húc Hàn lại đặt ở cái miệng nhỏ nhắn của cô.


Thế nên, lúc Kỷ Hi Nguyệt còn chưa nhìn rõ được thông tin gì từ trong đôi mắt của anh, Triệu Húc Hàn đã đột nhiên cúi đầu xuống, đôi môi mỏng tức thì che đi cái miệng nhỏ nhắn của cô.


Hơn nữa, hình như còn mang theo tâm lý cấp thiết, mạnh mẽ giày vò đôi môi bé nhỏ của Kỷ Hi Nguyệt.


Triệu Húc Hàn cảm thấy, cứ nhìn vào cái miệng nhỏ của cô là anh lại khát nước, chỉ muốn hung hăng hút vào thật mạnh để xem có thể dập tắt cơn khát này không.


Đôi mắt Kỷ Hi Nguyệt lập tức mở lớn, tâm trí đang bình thường đột nhiên ngưng trệ.


Bỗng nhiên, cảm giác sợ hãi lan tràn khắp cơ thể, cảnh tượng đêm đó lại lập tức ùa về, kích thích giác quan toàn thân, chính là cảm giác Triệu Húc Hàn như một dã thú giày vò cô.


Trên thực tế, cô biết Triệu Húc Hàn đã không còn là anh của lúc trước, cô cũng không còn là người phụ nữ chọc anh tức giận đến mất đi lí trí mà bộc phát thú tính.


Nhưng cô vẫn sợ hãi theo bản năng, nỗi hoảng hốt suốt đêm hôm đó lại bị khơi dậy, để ngay cả khi được Triệu Húc Hàn hôn lên môi, cả người cô lại không kìm được khống chế mà run rẩy.


Hai tay cô bất giác đẩy mạnh Triệu Húc Hàn ra, hơn nữa, ngay lúc Triệu Húc Hàn bị đẩy ra, cô còn nhấc chân đá Triệu Húc Hàn rớt xuống giường.


Triệu Húc Hàn từ gầm giường bò dậy với vẻ mặt bàng hoàng, nếu không phải anh trốn kịp, e là cú đá vừa rồi của Kỷ Hi Nguyệt đã phế ‘của’ anh rồi.


Mặt anh đen lại, nhìn Kỷ Hi Nguyệt với ánh mắt lạnh lùng, chợt phát hiện sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt đã trắng bệch, ánh mắt đầy sự kinh sợ, toàn thân còn phát run.


Cứ như cô đột nhiên phát bệnh gì đấy.


Triệu Húc Hàn giật mình, lập tức tỉnh táo trở lại, lo lắng nói: “Tiểu Nguyệt, em làm sao vậy?”


Anh chỉ hôn cô một chút thôi mà, có cần phải phản ứng mạnh vậy không.


“Anh, anh đừng qua đây! Đừng qua! Đừng!” Kỷ Hi Nguyệt của lúc này đã không còn tỉnh táo, trong đầu chỉ còn lại cảnh tượng đau khổ đêm hôm ấy. Cô cảm giác toàn thân đều đang đau nhức. Thế nên cô không ngừng lắc đầu, cả người giống như đang bị rút gân.


Triệu Húc Hàn biến sắc. Anh biết Kỷ Hi Nguyệt đã xảy ra chuyện gì. Trong đầu anh cũng nghĩ đến cái đêm hôm đó, bởi vì Kỷ Hi Nguyệt của hiện tại giống hệt với đêm hôm đó.


Lúc này Kỷ Hi Nguyệt đã hoàn toàn rơi vào trạng thái mộng mị, trong ánh mắt đều là nỗi hoảng hốt và khiếp sợ, khiến cho Triệu Húc Hàn nhìn thấy mà đau lòng.


Anh không ngờ đêm hôm ấy lại tổn thương cô nặng nề như vậy.


“Tiểu Nguyệt.” Triệu Húc Hàn trầm giọng gọi, bò lên giường muốn an ủi cô.


Nhưng Kỷ Hi Nguyệt đã cuộn tròn như một quả bóng, cả người không ngừng run rẩy, nước mắt chảy dài, nhìn vô cùng đáng thương.


“Tiểu Nguyệt, không sao rồi, đừng sợ, đừng sợ.” Giọng nói của Triệu Húc Hàn trở nên dịu dàng hơn, anh chậm rãi vươn tay ra.


Kỷ Hi Nguyệt giờ phút này đã hoàn toàn bị cuốn vào cơn ác mộng, gần như không thể bình tĩnh trở lại. Khi bàn tay Triệu Húc Hàn vừa chạm vào cô, cô lập tức rụt người lại, ánh mắt nhìn Triệu Húc Hàn như một con cừu nhỏ đang cầu xin sự thương xót.


Triệu Húc Hàn nhói đau, rốt cuộc là lúc trước anh đã làm gì thế này? Sao lại tổn thương cô thành ra như vậy?


“Không sao rồi, Tiểu Nguyệt, không sao rồi.” Triệu Húc Hàn duỗi tay ôm lấy cô, Kỷ Hi Nguyệt vẫn không ngừng run rẩy, muốn trốn thoát khỏi anh, nhưng Triệu Húc Hàn không nỡ nhìn cô bơ vơ sợ hãi thế nữa, cho nên anh nhất quyết không buông tay.


“Không cần, không cần!” Trong miệng Kỷ Hi Nguyệt liên tục nói ra hai chữ này, nhưng tâm trí cô hình như đã không còn ở đây.


Chương 552: Chấn thương tâm lý (II)


Triệu Húc Hàn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai và cánh tay của cô, không biết qua bao lâu, Kỷ Hi Nguyệt rốt cuộc cũng ngừng run rẩy, thân thể cứng ngắc cũng từ từ thả lỏng.


Triệu Húc Hàn cúi đầu nhìn cô, phát hiện cô đã ngủ, nhưng nước mắt trên mặt vẫn chưa khô ráo.


Dáng vẻ mong manh và đáng thương đó đâm sâu vào trái tim Triệu Húc Hàn, khiến anh vô cùng khó chịu và tự trách.


Nhưng nếu hôm nay anh không muốn hôn cô, có thể anh sẽ mãi không biết rằng lần đó mình đã tổn thương cô sâu sắc thế nào. Anh tự trách bản thân, trong lòng cứ tâm niệm nhất định phải bảo vệ cô cả đời, nhưng không ngờ người làm tổn thương cô sâu sắc nhất lại chính là anh.


Triệu Húc Hàn ôm cô rất lâu, trong đầu cũng muôn vàn suy nghĩ.


Trước đây không phải anh chưa từng đụng chạm cơ thể với Kỷ Hi Nguyệt. Kể tới hôn môi thì lần đó anh cũng tính là chuồn chuồn lướt nước, nhưng chưa hề thấy Kỷ Hi Nguyệt có phản ứng như bây giờ.


Hay do vừa rồi anh vội vã quá, làm cô sực nhớ đến ký ức kinh hoàng đêm hôm đó?


Triệu Húc Hàn đột nhiên vươn tay, dứt khoát đánh vào miệng mình, tại sao vừa rồi anh lại háo sắc như vậy?


Biết đâu nếu làm từ từ, cô sẽ dễ chấp nhận hơn thì sao?


Vả lại, anh bị làm sao vậy, lực tự chủ đâu cả rồi?


Gương mặt của Triệu Húc Hàn lúc này rất khó coi, tức giận bản thân đánh mất lực tự chủ!


Giúp Kỷ Hi Nguyệt điều chỉnh lại tư thế và đắp chăn bông xong, Triệu Húc Hàn bước ra ngoài, đi xuống phòng khách gọi điện thoại.


“Hàn thiếu, muộn vậy rồi mà cậu chưa ngủ à?” Giọng nói của Cố Cửu ở đầu dây bên kia có chút ngái ngủ.


Bề ngoài Triệu Húc Hàn tỏ ra lạnh lùng, nhưng đầu óc lúc này đang rất hỗn loạn, anh ngừng lại mấy giây mới lên tiếng: “Có chuyện muốn thỉnh giáo anh.”


Cố Cửu giật mình, tên Triệu Húc Hàn này rất hiếm khi dùng tới hai chữ ‘thỉnh giáo’, chứng tỏ chuyện này đối với anh rất nghiêm túc và chính thức.


“Ờ, cậu nói đi.” Cố Cửu bên kia cũng ngồi dậy ngay ngắn.


Triệu Húc Hàn trầm tư một lúc rồi cất tiếng: “Tiểu Nguyệt, cô ấy….” Triệu Húc Hàn thực tình không biết nên mở miệng thế nào.
Cố Cửu sốt ruột hỏi: “Tiểu Nguyệt làm sao? Bị bệnh à?”


Triệu Húc Hàn cảm thấy hơi khó chịu khi nghe giọng nói đầy lo lắng và gấp gáp của Cố Cửu, nhưng thực tế Cố Cửu là một bác sĩ rất giỏi, và hơn hết anh ấy còn là một người bạn rất đáng tin cậy của anh.


“Không phải, cô ấy, hình như cô ấy hơi bị chấn thương tâm lý. Tôi định nhờ anh tìm giúp tôi một bác sĩ tâm lý giỏi để tư vấn cho cô ấy thử.” Triệu Húc Hàn cân nhắc cả nửa buổi mới lên tiếng.


“Sao cơ? Chấn thương tâm lý? Tiểu Nguyệt?” Cố Cửu không hiểu, sau đó cười nói: “Hàn thiếu, cậu đùa đấy à? Cô ấy làm gì có chuyện chấn thương tâm lý? Cậu không thấy suốt ngày cô ấy cười nói rất vui vẻ sao?”


Triệu Húc Hàn không đáp lại, bởi vì Cố Cửu nói cũng có lý. Thực tế đúng là ở trước mặt người ngoài Kỷ Hi Nguyệt cười đùa rất vui vẻ, một người con gái cởi mở như vậy, nói bị chấn thương tâm lý thì làm sao có thể?


“Hàn thiếu, có khi nào vì cái chết của mẹ cô ấy không?” Cố Cửu thấy Triệu Húc Hàn im lặng thì anh ấy cũng không cười nổi nữa. Bởi vì anh ấy biết Triệu Húc Hàn không bao giờ đem chuyện này ra đùa giỡn được.


“Không phải đâu.” Triệu Húc Hàn lập tức trả lời.


“Vậy chứ là cái gì? Cậu cứ nói đi, bất kể phương diện nào tôi cũng có thể tìm bạn giúp được.” Cố Cửu sốt ruột nói.


Triệu Húc Hàn suy tới nghĩ lui, cuối cùng đáp: “Mai anh đến văn phòng của tôi rồi nói đi.” Nói xong thì cúp máy.


Cố Cửu nhìn điện thoại bị cúp ngang mà thực sự muốn chửi thề, thế này thì làm sao anh ấy ngủ tiếp được đây?


Kỷ Hi Nguyệt bị chấn thương tâm lý? Chuyện này sao có thể?


Triệu Húc Hàn vừa xoay người thì gặp ngay Triệu Vân Sâm đang đứng trên cầu thang nhìn anh.


“Chú ba, Kỷ Hi Nguyệt bị chấn thương tâm lý gì vậy?” Triệu Vân Sâm đã nghe được cuộc điện thoại của Triệu Húc Hàn.


Chương 553: Chấn thương tâm lý (III)


Triệu Húc Hàn lãnh đạm, ánh mắt bén nhọn như mũi tên, thế mà anh lại không phát hiện cậu ta đã bước xuống. Có vẻ lúc này nội tâm của anh cũng rất hỗn loạn, cho nên không còn nhạy bén như lúc trước.


Nhưng qua đó có thể thấy Kỷ Hi Nguyệt rất có sức ảnh hưởng với anh.


“Chú ba, cháu đã nghe cả rồi. Rốt cuộc Kỷ Hi Nguyệt đã bị chấn thương tâm lý thế nào? Loại phụ nữ dũng mãnh như cô ta mà có chuyện bị chấn thương tâm lý sao? Không thể nào?” Triệu Vân Sâm thấy dáng vẻ lạnh lùng của Triệu Húc Hàn thì hơi sợ, nhưng quả thực cậu ta rất tò mò.


“Có một số chuyện cháu không biết sẽ tốt hơn.” Triệu Húc Hàn hờ hững nói một câu rồi bỏ đi.


“Chú ba!” Triệu Vân Sâm gọi giật anh lại. Triệu Húc Hàn xoay người, ánh mắt càng sắc lạnh hơn.


“Chú ba, chú, chú thích cô ta thật sao?” Triệu Vân Sâm cứ cảm thấy lạ lùng, nguyên do là Kỷ Hi Nguyệt đã theo đuổi cậu ta ba năm, đêm nào cũng đeo bám cậu ta, chơi bời rất điên cuồng. Phụ nữ như thế nhìn thế nào cũng không giống kiểu phụ nữ đàng hoàng, mà đúng hơn phải là gái nhảy hay dạng phụ nữ lêu lỏng hư đốn, chẳng hiểu thế nào chú ba lại đối xử đặc biệt với cô ta như vậy?


Triệu Húc Hàn nheo mắt lại: “Cháu cách xa cô ấy một chút. Cô ấy là người của chú.”


“Chú ba, cô ta thì có gì tốt chứ? Tại sao chú lại đối xử với cô ta tốt như vậy?” Triệu Vân Sâm thực sự không hiểu, “Lý ra chú đã chơi chán chán rồi, còn giữ cô ta lại làm gì?”


“Câm miệng!” Triệu Húc Hàn lạnh lùng quát, “Đừng để chú nghe thấy từ ‘chơi’ này một lần nữa!”


Nói xong anh xoay người đi tiếp lên lầu.


“Chú ba, chú sẽ hại chết cô ta! Chú biết rõ mà!” Triệu Vân Sâm tức giận gầm lên.


Triệu Húc Hàn lại dừng bước, nhưng anh không quay người, sau đó bước lên phía trước giống như chưa từng nghe thấy.


Triệu Vân Sâm tức giận nện mạnh lên bàn, nhưng chốc sau cậu ta lại tiếp tục cơn tò mò, rốt cuộc là Kỷ Hi Nguyệt đã bị chấn thương tâm lý gì thế nhỉ?


Người phụ nữ vô tâm vô phế, hung hăn càng quấy đó, làm gì có chuyện bị chấn thương tâm lý được? Nói đùa à.


Nhưng Triệu Vân Sâm sực nhớ đến dáng vẻ nghiêm túc tìm Cố Cửu của Triệu Húc Hàn ban nãy, nhìn cũng đâu phải giả vờ.


Chắc chắn Kỷ Hi Nguyệt đã bị chấn thương tâm lý.


Nếu cậu ta biết cô bị chấn thương tâm lý thế nào, cậu ta lại có thể kiểm soát cô một lần nữa.


Triệu Húc Hàn quay về phòng, thấy Kỷ Hi Nguyệt đang say ngủ, anh nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô. Dù đang ngủ say nhưng gương mặt của cô vẫn nhăn nhúm lại, trông có vẻ rất đau khổ.


Lòng anh lại cảm thấy bức rức, vươn tay nhẹ nhàng giúp cô vuốt thẳng mi tâm đang cau chặt ra.


Kỷ Hi Nguyệt khẽ ư hử, sau đó trở mình rồi tiếp tục ngủ.


Triệu Húc Hàn thấy cô nằm sấp, lông mày anh khẽ nhíu lại. Bình thường tư thế ngủ của anh luôn luôn đúng tiêu chuẩn, nằm thẳng và nhắm hai mắt.


Nhưng đêm nay đã định sẵn là một đêm trằn trọc. Trong đầu anh toàn là cảnh tượng Kỷ Hi Nguyệt bị tổn thương lúc nãy, không biết là sáng mai tỉnh dậy liệu cô có nhớ không, rồi liệu cô có thay đổi gì với anh không.


Sáng sớm hôm sau, Kỷ Hi Nguyệt tỉnh giấc thì phát hiện đây không phải là phòng ngủ của mình, sắc mặt cô chợt thay đổi, ngồi bật dậy.


Đây là phòng của Triệu Húc Hàn, nhưng Triệu Húc Hàn đã không thấy đâu, vậy là cả đêm hôm qua cô đã ngủ trên giường của anh sao?


Tối qua đã xảy ra chuyện gì vậy? Là cô được massage nên ngủ quên?


Kỷ Hi Nguyệt nằm xuống hồi tưởng lại. Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên cô nằm ngủ trong phòng Triệu Húc Hàn, cho nên cũng không có mấy hoang mang kinh ngạc.


Nhưng sau khi nhớ lại mọi chuyện tối qua, cô nhớ Triệu Húc Hàn đã hôn lên môi cô, lần này hoàn toàn khác với kiểu chuồn chuồn lướt nước xong bỏ chạy như lần trước, hình như còn rất cấp thiết, còn làm cô đau nữa, nhưng sau đó thì sao?


Tại sao những chuyện sau đó cô không hề nhớ gì cả?


Kỷ Hi Nguyệt có nghĩ thế nào cũng không ra được, tiếp theo đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào cô chỉ là ngủ quên?


Ôi trời, đây là chứng hay quên sao?


Chương 554: Nhớ đêm hôm đó không?


Kỷ Hi Nguyệt hoang mang không thôi. Nếu cô thực sự bị mắc chứng hay quên là tiêu đời luôn, vì cô chỉ mới hai mươi mốt tuổi thôi mà. Nhưng kiếp trước hình như cô đâu có bị chứng hay quên nhỉ?


Kỷ Hi Nguyệt rầu rĩ, có vắt óc thế nào cũng không nhớ ra đêm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng qua cảm giác thân thể, cô biết mình không hề phát sinh quan hệ với Triệu Húc Hàn.


Nhưng tại sao cô không nhớ được gì? Sau nụ hôn đó rồi sao nữa?


Mẹ nó, quan trọng nhất là vì sao cô lại không nhớ gì cả?


Cô thực sự có một loại cảm giác không biết nên khóc hay nên cười.


Vội vàng xuống giường ra khỏi cửa, chuẩn bị về phòng mình để rửa mặt chải đầu, thì vừa hay gặp Úy Mẫn Nhi mặc một bộ đồ thể thao bó sát người, đang từ trong phòng bước ra.


Úy Mẫn Nhi thấy Kỷ Hi Nguyệt mặc đồ ngủ bước ra từ phòng Triệu Húc Hàn thì sắc mặt lập tức thay đổi.


Kỷ Hi Nguyệt cười khẽ: “Chào buổi sáng, Úy tiểu thư.” Nói xong thì bước nhanh về phòng của mình.


Úy Mẫn Nhi thả bước chậm rãi, tới cửa phòng của Triệu Húc Hàn thì đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn Kỷ Hi Nguyệt đang mở cửa bước vào phòng của cô.


Hai tay cô ta từ từ nắm lại, mặc dù cô ta biết hai người này đã ngủ chung với nhau từ lâu, nhưng không ngờ có cô ta ở đây hai người này cũng không kiêng kỵ gì.


Trước mặt cô ta, Triệu Húc Hàn luôn tỏ khách sáo và lãnh đạm, ngay cả bắt tay cũng rất miễn cưỡng, vậy mà lại để người phụ nữ Kỷ Hi Nguyệt này bên cạnh anh lâu như vậy.


Nghe nói Kỷ Hi Nguyệt trước đây đã theo đuổi Triệu Vân Sâm ba năm, nhưng Triệu Húc Hàn vẫn cứ quan tâm đến Kỷ Hi Nguyệt, hình như vào thời điểm đó anh đã có tình cảm với Kỷ Hi Nguyệt.


Hơn nữa, theo như lời của Triệu Vân Sâm thì Triệu Húc Hàn còn hẫng tay trên, cưỡng ép cướp đoạt Kỷ Hi Nguyệt từ tay của cậu ta, sau đó hình như Kỷ Hi Nguyệt đã thay đổi tâm tính, bắt đầu thích Triệu Húc Hàn.


Cô ta vốn dĩ cho rằng, dạng phụ nữ như Kỷ Hi Nguyệt đối với Triệu Húc Hàn chỉ là mới mẻ nhất thời, nhưng bây giờ xem ra tình cảm của hai người này rất khắng khít.


Năm nay cô ta đã hai mươi sáu, thích Triệu Húc Hàn cũng đã được nhiều năm. Cô ta không quan tâm Triệu Húc Hàn từng có bao nhiêu phụ nữ, chỉ cần cuối cùng cưới cô ta, sống cả đời với cô ta là đủ rồi.


Suy cho cùng, tới thời điểm hiện tại chỉ có cô ta là người thích hợp nhất để làm chủ mẫu của Triệu gia, còn Triệu Húc Hàn vì vị trí chủ nhân cũng chỉ còn cách cưới cô ta mà thôi.


Nhưng nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt bước ra từ phòng ngủ của Triệu Húc Hàn, tâm trạng của cô ta lại bắt đầu dậy sóng.


Kỷ Hi Nguyệt, tốt nhất là cô đừng chuốc vạ vào thân!


Sáng sớm hôm nay Triệu Húc Hàn đã qua tìm Cố Cửu. Lúc này anh đang ngồi trong nhà Cố Cửu, còn ngồi đối diện anh là Cố Cửu với đôi mắt mơ màng ngái ngủ.


“Hàn thiếu, cậu tới sớm quá rồi phải không? Không cần ngủ à? Tôi nói cho cậu biết, người bình thường không thể thường xuyên thức khuya, cậu lại ngủ muộn mà dậy sớm như vậy không tốt cho sức khỏe đâu.” Cố Cửu thật sự đến chịu.


Tối qua nghe anh nói câu đó xong, anh ấy cũng trằn trọc suy nghĩ cả đêm, không ngờ lúc đang định chợp mắt thì tên này lại đến, bây giờ chỉ mới hơn năm giờ thôi.


Triệu Húc Hàn lạnh lùng nhìn anh ấy. Cố Cửu đành giơ tay chịu thua: “Được được được, rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì mà Tiểu Nguyệt lại bị chấn thương tâm lý? Cậu nói rõ ràng tôi mới bốc thuốc đúng bệnh được.”


Cố Cửu không trêu đùa nữa, nhìn anh với vẻ mặt nghiêm túc hơn.


Sắc mặt Triệu Húc Hàn thoáng lúng túng, sau đó khẽ hắng giọng, nói: “Anh nhớ cái đêm hôm đó chứ?”


Cố Cửu nghệt ra: “Đêm nào? Cậu không nói rõ sao tôi biết?” Cố Cửu hoàn toàn mù mờ.


“Cái đêm mà tôi đánh Triệu Vân Sâm, sau đó đưa Kỷ Hi Nguyệt về nhà ấy.” Vẻ mặt Triệu Húc Hàn càng thêm cứng nhắc.


Cố Cửu thảng thốt: “Nhớ, rồi sao? Đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”


Triệu Húc Hàn giương mắt liếc Cố Cửu, ánh mắt đó đầy sự khinh thường, như thể nói rằng, lẽ nào anh không biết đã xảy ra chuyện gì?


Chương 555: Ác mộng cả đời


Cố Cửu nhìn dáng vẻ chần chừ của anh: “Nói đi chứ. Sao tôi biết cậu đem Tiểu Nguyệt về nhà rồi làm gì? Cậu ức hiếp cô ấy à?”


Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy, chầm chậm nói: “Lúc đó vì quá tức giận, tôi đã đánh mất lý trí, cho nên, cho nên đã cưỡng bức cô ấy.”


Cố Cửu lập tức trợn to hai mắt, đứng bật dậy, nói: “Cậu, cậu nói cái gì? Cậu, cậu cưỡng bức cô ấy?”


Sắc mặt của Triệu Húc Hàn tối sầm lại, hơn nữa còn có chút đỏ hồng, cả lỗ tai cũng đã đỏ lên.


Song anh vẫn gật đầu thừa nhận lỗi lầm của mình: “Thực sự là tôi không lường được mức độ nghiêm trọng.”


“Cậu, cậu là súc vật sao?” Cố Cửu tức đến đen mặt, nhịn không được phải mắng người bạn chí cốt bao năm một câu.


Triệu Húc Hàn không phản bác, như thể cũng đang thừa nhận mình là súc sinh, bởi vì nhớ đến dáng vẻ sợ hãi của Kỷ Hi Nguyệt đêm qua, anh tự cảm thấy mình đúng là một tên súc vật.


“Tôi đúng là đã nghĩ tới, đêm đó có thể là cậu muốn cô ấy, nhưng đâu có ngờ cậu lại dùng sức mạnh để cưỡng ép! Sức lực của cậu thế nào lẽ nào cậu không biết? Lúc cậu đánh mất lý trí dáng vẻ của mình thế nào lẽ nào cậu không biết?” Cố Cửu tức giận gầm lên.


Triệu Húc Hàn cúi đầu, hiếm khi tỏ ra ngoan ngoãn như vậy trước mặt Cố Cửu.


Cố Cửu tức giận đến nóng gan nhiễu phế, đi tới đi lui trong phòng khách. Lúc trước anh ấy cảm thấy không quá nghiêm trọng, nhưng bây giờ anh ấy lại không dám tưởng tượng Kỷ Hi Nguyệt bị Triệu Húc Hàn tổn thương như vậy, rồi cô phải sợ hãi đến mức nào, nghĩ đến đó là trái tim anh ấy lại trở nên đau đớn.


Hiện tại anh ấy có đang một loại kích động mãnh liệt là muốn chém chết Triệu Húc Hàn. Tại sao anh có thể làm ra loại chuyện không bằng cầm thú với một người phụ nữ xinh đẹp như Kỷ Hi Nguyệt như vậy?


Triệu Húc Hàn vẫn giữ im lặng, tiếp nhận cơn giận dữ của Cố Cửu.


Qua một lúc sau, Cố Cửu mới bình tĩnh lại: “Tiểu Nguyệt bị chấn thương tâm lý thế nào?”


Triệu Húc Hàn rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy sự tự trách và hối tiếc.


“Tối qua, cô ấy, cô ấy lại phát bệnh.” Triệu Húc Hàn đành phải nói ra.


“Sao cơ! Đồ khốn nạn cậu lại cưỡng bức cô ấy à!” Cơn giận của Cố Cửu vất vả lắm mới đè xuống giờ lại bộc phát.


Triệu Húc Hàn vội vàng lắc đầu: “Không phải.”


Cố Cửu nhìn anh ấy, cố gắng đè nén sự tức giận: “Cậu nói rõ ràng xem nào!”


Triệu Húc Hàn nhìn vào đôi mắt giận dữ của anh ấy, sau đó khẽ chuyển động yết hầu, kể lại rành rọt sự tình tối qua cho Cố Cửu nghe.


Cố Cửu sửng sốt: “Cậu, cậu hôn cô ấy xong, cô ấy phát tác?”


“Phải. Hơn nữa, hình như thần trí của cô ấy còn rất mơ hồ, giống như một người đang mộng mị vậy, tôi có gọi thế nào cũng vô ích, sau đó do mệt quá nên cô ấy mới ngủ thiếp đi. Lúc tôi đến đây cô ấy vẫn chưa dậy. Giờ tôi đang lo lắng là không biết cô ấy còn nhớ chuyện tối qua không.”


Thực ra, Triệu Húc Hàn còn có chút e dè là sợ đối mặt với Kỷ Hi Nguyệt, bởi vì cảnh tượng tối qua giống hệt với cái đêm hôm đó, và nó được tái diễn trước mặt anh dưới góc nhìn của một người bị hại.


Cho nên, trong tình huống lý trí đầy đủ, anh đã nhìn thấy rõ ràng những tổn thương mà Kỷ Hi Nguyệt phải chịu đựng, sự khiếp sợ, bất lực, bàng hoàng, hoảng loạn và đau khổ trong đôi mắt cô đã hằn sâu vào tim anh.


Trước đây anh không có cảm giác gì, anh tức giận, anh cưỡng bức cô, vậy thì đã sao? Ai bảo cô chọc anh tức giận như vậy?


Nhưng mãi cho đến tối qua anh mới ý thức được là bản thân đã vô lý thế nào.


Trải nghiệm này có thể đã trở thành cơn ác mộng trong cuộc đời của Kỷ Hi Nguyệt, và có lẽ cô sẽ không bao giờ dám nhớ lại đêm hôm đó.


Thực ra cách suy nghĩ của Triệu Húc Hàn cũng không sai. Nếu Kỷ Hi Nguyệt không trọng sinh, và chỉ là một người bình thường thì không thể nào không e dè Triệu Húc Hàn trong năm năm tới, vì mỗi lần nhớ đến cái đêm bị Triệu Húc Hàn hành hạ đó, cô lại cảm thấy muốn phát điên.


Nhưng may mắn là Kỷ Hi Nguyệt được trọng sinh, biết Triệu Húc Hàn thực chất là đối xử rất tốt với cô, cho nên nỗi sợ hãi đó mới được xoa dịu, hơn nữa bản thân cô cũng cảm thấy mình quá đáng, vì khiêu khích đại ma vương tức giận nên anh mới làm như vậy với cô.


Chương 556: Tôi sẽ cướp lại


Kỷ Hi Nguyệt sau khi trọng sinh mới ngộ ra mình đã sai, thành ra muốn báo đáp Triệu Húc Hàn, cho nên mới tận lực khiến bản thân quên đi sự tàn bạo và hung hãn của Triệu Húc Hàn vào đêm đó.


Nhưng Kỷ Hi Nguyệt chỉ là tha thứ cho Triệu Húc Hàn trên suy nghĩ, chứ về thân thể thì lại rất thành thật, vì sâu thẳm trong nội tâm vẫn còn kháng cự chuyện đêm đó.


Do đó mới xảy ra chuyện mất trí nhớ, bởi vì trong tiềm thức cơ thể cô không bao giờ muốn chấp nhận kiểu đối xử đó nữa.


Khuôn mặt đẹp trai của Cố Cửu lúc này đã thối đến không thể thối hơn, nén cơn giận nhìn vẻ mặt tự trách của Triệu Húc Hàn.


“Xem ra trong tiềm thức của Tiểu Nguyệt không muốn tiếp nhận sự thân mật của cậu.” Cố Cửu nói, “Trước tiên cậu phải xem thử cô ấy còn nhớ chuyện tối qua không đã. Nếu cô ấy còn nhớ thì chuyện chữa trị sẽ dễ dàng hơn, chỉ cần khuyên giải, đối xử nhẹ nhàng với cô ấy thì từ từ sẽ tốt lên, nhưng lỡ như cô ấy không còn nhớ gì cả, vậy thì chuyện chữa trị sẽ làm dấy lên hồi ức đau khổ của cô ấy, do vậy độ khó cũng sẽ cao hơn.”


Triệu Húc Hàn cau chặt mày, sau đó nói: “Anh có quen bác sĩ tâm lý về phương diện này không?”


“Đương nhiên có, nhưng phải làm cho rõ ràng đã, với lại tốt nhất là đừng để cho Tiểu Nguyệt biết, với tính cách của cô ấy, chắc chắn sẽ không tin là bản thân sợ cậu, hơn nữa còn bài xích việc chữa trị.” Cố Cửu cũng đau đầu.


Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu: “Vậy để tôi thăm dò cô ấy thử xem còn nhớ hay không.”


“Triệu Húc Hàn! Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu còn dám làm như vậy với Tiểu Nguyệt, tôi sẽ giết cậu!” Cố Cửu đột nhiên đứng bật dậy, đùng đùng nói.


Sắc mặt của Triệu Húc Hàn lập tức thay đổi, khó chịu nói: “Cố Cửu, là một bác sĩ, hình như anh không nên có kiểu kích động nóng nảy như vậy! Hơn nữa, Tiểu Nguyệt là người của tôi, tốt nhất anh nên phân biệt cho rõ!”


Triệu Húc Hàn không phải thằng đần, bạn tốt của mình thế nào chẳng lẽ anh còn không hiểu.


Mặc dù Cố Cửu rất được phụ nữ yêu thích, nhìn thì có vẻ của một công tử phong lưu quyến luyến giữa các bông hoa, nhưng trên thực tế, Cố Cửu chỉ là dạng gặp dịp thì chơi cho bố anh ấy xem.


Trong ấn tượng của anh, Cố Cửu chưa bao giờ nghiêm túc với bất kỳ một người phụ nữ nào, nhưng riêng Kỷ Hi Nguyệt lại khác biệt.


Hơn nữa, mỗi lần Cố Cửu nhìn Kỷ Hi Nguyệt, anh đều thấy rõ trong ánh mắt đó luôn mang theo vẻ trìu mến, cho dù Cố Cửu có che dấu tốt đến đâu, cũng không sao qua được đôi mắt của anh.


“Hàn thiếu, nếu cậu không có cách nào mang lại hạnh phúc cho Tiểu Nguyệt, tôi sẽ cướp lấy!” Cố Cửu thấy Triệu Húc Hàn đã nổi giận, vẻ mặt anh ấy cũng trở nên nghiêm túc hơn, sau đó buột miệng nói ra một câu mà ngay cả bản thân anh ấy cũng không ngờ được.


“Anh nói cái gì!?” Triệu Húc Hàn nheo mắt lại, không dám tin Cố Cửu lại thẳng thắn như vậy, vì dù sao anh cũng là anh em của anh ấy.


Điều này chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ là Cố Cửu cũng thật sự rất thích Kỷ Hi Nguyệt.


“Tôi nói tôi cũng thích Tiểu Nguyệt, nhưng tôi sẽ không cướp trên tay cậu, bởi vì cậu là anh em của tôi, nhưng tiền đề là cô ấy ở với cậu phải hạnh phúc và vui vẻ. Nếu như cậu không thể cho cô ấy hạnh phúc, hoặc là tổn thương đến cô ấy, tôi nhất định sẽ cướp đi mà không chút do dự!”


Cố Cửu cũng không phải đần độn, anh ấy cố tình nói như vậy là muốn cho Triệu Húc Hàn hiểu Kỷ Hi Nguyệt tốt thế nào.


Triệu Húc Hàn nhìn Cố Cửu với ánh mắt sắc bén, Cố Cửu cũng không chút sợ sệt nhìn lại anh. Vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt anh ấy khiến Triệu Húc Hàn cũng phải kinh ngạc.


Hai người cứ thế nhìn nhau một lúc lâu, sau đó Triệu Húc Hàn mới chầm chậm lên tiếng: “Chuyện bắt đầu từ lúc nào?”


Thời gian Cố Cửu quen biết Kỷ Hi Nguyệt cũng không phải quá ngắn.


Bởi vì trong ba năm qua, mỗi lần anh ấy gặp Kỷ Hi Nguyệt, cô đều trong tình trạng say rượu và nôn mửa, cho nên Cố Cửu đã từng nhiều lần khám bệnh cho Kỷ Hi Nguyệt, còn bị Kỷ Hi Nguyệt mắng không ít lần.


Tại sao trước đây không thích, bây giờ lại thích?


“Cậu không cảm thấy Tiểu Nguyệt đã không còn là Kỷ Hi Nguyệt của trước đây sao?” Cố Cửu cũng hòa hoãn cơn giận.


Chương 557: Tôi sẽ cướp thật đấy


Triệu Húc Hàn nhìn anh ấy chằm chằm. Anh đương nhiên biết Kỷ Hi Nguyệt đã thay đổi, nhưng Cố Cửu đâu tiếp xúc nhiều với cô?


“Ở thủ đô. Lúc cô ấy giả làm bạn gái của tôi.” Cố Cửu đành phải nói thật.


Bàn tay Triệu Húc Hàn siết chặt thành hình nắm đấm, anh thực sự đã tự bê đá đập chân mình rồi ư?


“Tiểu Nguyệt rất đặc biệt, trọng tình trọng nghĩa, lại xinh đẹp hoạt bát, thông minh lanh lợi. Lần đó khi cô ấy đứng trước mặt tôi chống đối lại Hạ Tâm Lan, tôi đã biết mình thích cô ấy rồi.” Cố Cửu nhìn Triệu Húc Hàn.


“Nhưng Hàn thiếu, tôi nói cho cậu biết những thứ này đều là suy nghĩ của riêng tôi, chứ tôi không hề muốn cướp cô ấy. Tôi chỉ không muốn nhìn thấy cô ấy bị tổn thương. Nếu cậu không thể bảo vệ cô ấy, vậy mong cậu hãy buông tay. Cố Cửu tôi tuy không xuất sắc như cậu, nhưng ít ra tôi có thể cho cô ấy một cuộc sống yên ổn.”


Triệu Húc Hàn toàn thân chấn động, khóe môi hiện lên vẻ lạnh lùng: “Anh đừng nằm mơ. Nhanh chóng dẹp bỏ suy nghĩ đó của anh đi, tốt nhất là nghĩ cũng đừng nghĩ! Bởi vì Kỷ Hi Nguyệt sẽ là vợ của Triệu Húc Hàn tôi, là chủ mẫu đương gia của Triệu gia!”


Nói xong anh xoay người bỏ đi.


Cố Cửu nhìn cánh cửa bị đóng sập với âm thanh cực lớn, trong lòng thở ra một hơi thật dài, lảo đảo ngồi lên sô pha.


Trong đầu anh ấy lúc này đều là gương mặt xinh đẹp thanh thuần cùng nụ cười tươi rói như ánh mặt trời của Kỷ Hi Nguyệt.


Thực ra anh ấy cũng rất mơ hồ, có lẽ từ lần đầu tiên nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đổi sang quần áo khác, anh ấy đã bị cô làm cho hớp hồn vì vẻ đẹp.


Rồi sau đó hai người tiếp xúc với nhau, mỗi lần như thế Kỷ Hi Nguyệt đều khiến anh ấy có cảm giác rất đặc biệt, còn khiến anh ấy cảm thấy vui vẻ thoải mái.


Khoảng thời gian cô đóng giả bạn gái của anh ấy, anh ấy thật sự rất vui vẻ. Thời điểm đó anh ấy đã nghĩ, nếu Kỷ Hi Nguyệt thật sự là bạn gái của mình thì tốt biết bao.


Về sau, anh ấy không tự chủ được cứ nghĩ về Kỷ Hi Nguyệt, những người phụ nữ khác dù có đẹp thế nào anh ấy cũng không có hứng thú, vì lẽ đó nên anh ấy mới đầu tư Húc Nguyệt, nói chung là cũng vì chút lòng riêng.


Hôm nay anh ấy có phần kích động, nhưng anh ấy không hề cảm thấy hối hận.


Bởi vì nghe đến việc Kỷ Hi Nguyệt bị Triệu Húc Hàn cưỡng bức, sau đó còn bị sang chấn tâm lý nghiêm trọng như vậy, anh ấy thật sự rất phẫn nộ và đau lòng, ngay cả lòng muốn giết Triệu Húc Hàn anh ấy cũng có.


Anh ấy không dám hình dung đến dáng vẻ bất lực của Kỷ Hi Nguyệt, bởi vì nó hoàn toàn không phù hợp với con người lạc quan vui vẻ như cô.


Cô là một thiên thần, lý ra cô nên được bảo vệ, được yêu thương, chứ không phải chịu khổ chịu nhọc, luôn sống trong lo sợ.


Vì lẽ đó anh ấy mới khiêu khích Triệu Húc Hàn, cũng là cho Triệu Húc Hàn thấy rõ nguy cơ, để anh càng thêm quý trọng Kỷ Hi Nguyệt.


Xét cho cùng thì Triệu Húc Hàn là một người rất vô tình, thực sự không biết cách đối xử tốt với người khác là thế nào, mà anh ấy không muốn Kỷ Hi Nguyệt lại bị thương thêm lần nào nữa.


“Hàn thiếu, nếu cậu thật sự không thể cho Tiểu Nguyệt hạnh phúc, tôi sẽ cướp cô ấy thật đấy.” Sâu thẳm trong nội tâm của Cố Cửu còn nói một câu như vậy.


Triệu Húc Hàn từ nhà Cố Cửu bước ra, ngồi lên xe Tiêu Ân, Tiêu Ân đã bắt được mùi bất ổn.


Bởi vì cậu chủ của lúc này như đang ngồi trên núi băng, khuôn mặt lạnh lùng đến đông cứng, đôi mắt của cậu chủ khiến anh ta vừa nhìn đã cảm thấy không rét mà run.


Ánh mắt đó đầy sự sắc bén và giá lạnh, Tiêu Ân rất hiếm khi bắt gặp.


“Về Ngự Cảnh.” Triệu Húc Hàn lãnh đạm nói.


“Vâng.” Tiêu Ân không biết đã có chuyện gì, nhưng anh ta biết những lúc thế này tốt nhất là không nên nhiều lời, bằng không người gặp phải tai ương chính là anh ta.


Nhưng rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế nhỉ? Giữa cậu chủ và Cố thiếu thì có thể xảy ra chuyện gì?


Lẽ nào lại là chuyện liên quan đến Kỷ Hi Nguyệt?


“Nhanh đi!” Triệu Húc Hàn lại nói một tiếng.


Tiêu Ân hết hồn, lập tức tăng tốc. Chuyện quái gì thế này? Anh ta phải hỏi thử Kỷ đại tiểu thư mới được.


Anh ta cứ cảm thấy độ nóng tính của cậu chủ gần đây có liên quan rất lớn đến Kỷ Hi Nguyệt.


Chương 558: Lần đầu tiên gặp Vượng Tài


Kỷ Hi Nguyệt về phòng rửa mặt chải tóc xong, trong đầu vẫn đang suy nghĩ về những gì xảy ra đêm qua, lẽ nào cô thật sự mắc chứng hay quên?


Nhưng Triệu Húc Hàn không có ở đây, cô cũng không hỏi được, cho nên định là huấn luyện xong sẽ gửi tin nhắn hỏi anh.


Xuống phòng huấn luyện thì nhìn thấy Úy Mẫn Nhi đang đấm bốc, biên độ lắc lư của bao cát đủ cho thấy sức lực của người phụ nữ này rất mạnh.


Kỷ Hi Nguyệt thiết nghĩ, với vóc dáng cân đối và sức chiến đấu tốt như vậy, nếu không phải ra sức kiềm chế và điều giải thì cô ta không dễ gì làm được. Đại tiểu thư của một gia tộc lớn mạnh quả nhiên phải nghiêm khắc và ưu việt hơn rất nhiều so với một người bình thường.


Kỷ Hi Nguyệt bắt đầu co duỗi thân thể, bất chợt nhìn thấy Úy Mẫn Nhi đang đi về phía cô.


“Kỷ tiểu thư, có muốn giao đấu một chút không?” Úy Mẫn Nhi cười nói.


Kỷ Hi Nguyệt nhủ bụng, anh Hàn từng nói cô ta đánh đấm rất khá, nếu cô đánh nhau với cô ta, chẳng khác nào cô đang tự tìm đòn? Cô ta muốn cô xấu mặt, cô tất nhiên không để cho cô ta được toại nguyện.


“Ngại quá, tôi có thói quen tập thể thao hằng ngày, lát nữa còn phải chạy bộ, nếu Úy tiểu thư muốn trau dồi thì có thể tìm Long Bân.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười.


Úy Mẫn Nhi cười nhẹ một tiếng: “Được rồi. Nghe nói Kỷ tiểu thư chỉ mới bắt đầu huấn luyện được vài tháng, phải cố gắng lên nhé. Làm người phụ nữ của anh Húc Hàn gặp rất nhiều nguy hiểm, nếu không đủ mạnh mẽ thì không thể nào ở lại với anh ấy đến cuối cùng đâu.”


Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, người phụ nữ này nói chuyện thật sự rất khó nghe.


“Cám ơn Úy tiểu thư đã nhắc nhở. Tôi nhất định sẽ nổ lực tập luyện, phấn đấu để có thể đứng bên cạnh anh Hàn cả đời.” Kỷ Hi Nguyệt bình tĩnh cười.


Sắc mặt Úy Mẫn Nhi khẽ thay đổi, sau đó cười nhẹ rồi đi tập luyện.


Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục khởi động, sau đó chạy bộ ra sân tennis phía sau, bất chợt nhìn thấy Vượng Tài đang đứng canh cửa sau.


Thì ra Vượng Tài là một chú chó săn lông vàng to béo mũm mĩm, nó vừa nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đã sủa in ỏi, bị bác Vương la xong thì quay sang vẩy đuôi với Kỷ Hi Nguyệt.


Lão Khôi đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô: “Tiểu thư.”


“Lão Khôi, sao anh lại ở đây?” Kỷ Hi Nguyệt có chút kinh ngạc.


“Cậu chủ qua đây sống, chúng tôi cũng phải đi theo. Tiểu thư định chạy bộ à?” Lão Khôi cười cười, sau đó ngồi xổm xuống trêu chú chó săn lông vàng.


“Phải. Đang có một người phụ nữ đáng ghét trong phòng huấn luyện, nên tôi đành phải ra đây chạy bộ.” Kỷ Hi Nguyệt chép chép miệng.


Lão Khôi bật cười haha, vị đại tiểu thư này đúng là thẳng thắn bộc trực, ghét Úy Mẫn Nhi thì nói thẳng là ghét, chứ không như Úy Mẫn Nhi, rõ ràng là không ưa Kỷ Hi Nguyệt nhưng vẫn nở nụ cười giả tạo.


“Tiểu thư, chạy bộ tốt mà, tranh thủ rèn luyện tốc độ. Trước đây cậu chủ còn thả Vượng Tài đuổi theo chúng tôi nữa đấy, nhờ vậy mà tốc độ của chúng tôi mới được tiến bộ.” Lão Khôi vừa nói vừa bày ra biểu cảm thê thảm.


Kỷ Hi Nguyệt kinh hô một tiếng, sau đó bật cười: “Thật luôn? Anh Hàn cũng ác quá nhỉ?”


“Cô không thấy Vượng Tài rất mập sao? Vì không muốn Vượng Tài đuổi theo chúng tôi, chúng tôi đã ra sức vỗ béo nó, để nó béo ục ịch không chạy nổi.” Lão Khôi cười nói vui vẻ.


“Haha, các anh đúng là biết trêu thật, chiêu như vậy cũng nghĩ ra.” Kỷ Hi Nguyệt bị chọc cười.


“Tiểu thư, cô đừng vui mừng quá sớm. Trước sau gì cô cũng bị Vượng Tàu rượt đuổi cho xem.” Lão Khôi cho Kỷ Hi Nguyệt một thau nước lạnh.


Kỷ Hi Nguyệt thót tim: “Không phải đó chứ? Anh đừng hù tôi.”


“Không hù cô đâu, là để cô chuẩn bị tốt tâm lý đấy.” Lão Khôi cười nói rồi bỏ đi.


Kỷ Hi Nguyệt nhìn Vượng Tài đang vẩy đuổi với mình, trong lòng tự nhiên phát run. Liệu có biến thái vậy không nhỉ? Nhưng có vẻ đại ma vương thật sự sẽ làm như vậy.


“Thím Lý!” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên gọi vọng vào bên trong.


Thím Lý lật đật chạy ra: “Tiểu thư, có chuyện gì vậy?”


Chương 559: Vừa đến đã khỏe ngay


Kỷ Hi Nguyệt muốn kiểm chứng lại những lời lão Khôi vừa nói, thím Lý gật gật đầu: “Thật đấy, hồi trước tôi cũng bị Vượng Tài rượt đuổi. Nhưng tiểu thư yên tâm đi, mấy tên đó đã vỗ béo Vượng Tại như vậy rồi, có rượt cũng không nhanh được đâu.”


Thím Lý che miệng cười.


Kỷ Hi Nguyệt toàn thân xụi lơ, vội vàng nói: “Thím Lý, vậy thím cho nó ăn nhiều hơn nữa đi, cháu chạy không lại đâu.”


“Tiểu thư, giờ cũng chưa muộn mà, tôi đoán phải tầm mười ngày nữa cậu chủ mới kiểm tra cô.” Thím Lý đáp.


Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc: “Trời ạ, thế, thế cháu phải năng nổ chạy bộ thôi, hù chết cháu rồi.”


Thím Lý thấy Kỷ Hi Nguyệt bỏ đi chạy bộ, bà bật cười vui vẻ, ngồi xổm xuống sờ sờ Vượng Tài, nói: “ Vượng Tài, cô ấy là bảo bối của cậu chủ, nếu mày để cô ấy bị phạt, cậu chủ sẽ hầm mày luôn đấy.”


Vượng Tài ẳng ẳng vài tiếng, cũng không biết là nghe có hiểu không, nhưng thím Lý vẫn cười rồi bỏ đi.


Kỷ Hi Nguyệt chạy bộ tầm nửa tiếng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi bước vào nhà thì thấy Tiêu Ân đang đợi cô.


“Đại tiểu thư, cậu chủ đang đợi cô đấy.”


“Hả? Có chuyện gì à?” Kỷ Hi Nguyệt không hiểu.


Tiêu Ân nhìn sau lưng, sau đó lật đật nói: “Cậu chủ từ nhà Cố Cửu về thì mặt mày rất khó coi, tôi đang định hỏi cô thử xem là cô biết chuyện gì không đấy?”


Kỷ Hi Nguyệt ngớ ra, sau đó lắc đầu, nhẹ giọng đáp: “Tôi đâu có biết.”


“Tối qua có xảy ra chuyện gì không?” Tiêu Ân lại hỏi.


Kỷ Hi Nguyệt lại nhớ đến chứng mất trí của mình, nhưng chuyện như vậy không tiện nói với Tiêu Ân, cô chỉ lắc đầu đáp: “Không có, có chuyện gì đâu. Để tôi đi dỗ dành anh ấy là được ấy mà.”


“Cảm ơn tiểu thư.” Cái Tiêu Ân muốn chính là câu này.


Vừa mới bước vào phòng khách đã nghe thấy âm thanh lanh lảnh của chiếc đĩa bị rớt xuống sàn, sau đó là giọng nói lo lắng của một người hầu lập tức vang lên: “Cậu chủ, xin lỗi, xin lỗi anh.”


‘Cút!” Giọng nói của Triệu Húc Hàn lạnh đến thấu xương, khiến cho Kỷ Hi Nguyệt đang đứng bên ngoài cũng phải giật mình, hình như đã rất lâu rồi chưa thấy Triệu Húc Hàn nổi giận như vậy.


Tiêu Ân tái mặt, đưa mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt.


Kỷ Hi Nguyệt cau mày, bước vào phòng ăn, vừa hay nhìn thấy một người giúp việc đang bật khóc chạy ra.


“Anh Hàn, anh sao thế? Ai chọc anh mà anh lại tức giận như vậy?” Kỷ Hi Nguyệt không dám nhắc đến Cố Cửu, nếu không Tiêu Ân sẽ gặp xui xẻo.


Triệu Húc Hàn ngước mắt nhìn cô, còn Kỷ Hi Nguyệt lại nhìn những mảnh vỡ của chiếc đĩa dưới sàn nhà, sau đó ấn đường của cô càng cau chặt hơn, lập tức ngồi xổm xuống muốn nhặt.


“Đừng động! Thím Lý, còn không mau thu dọn!” Triệu Húc Hàn quay sang nói với thím Lý đang tái mặt.


Thím Lý liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt, vội vàng ngồi xuống thu dọn. Kỷ Hi Nguyệt đứng lên, bước tới trước mặt Triệu Húc Hàn rồi ngồi xuống, bữa sáng đặt trước mặt, anh chưa hề động một miếng.


Nhưng sắc mặt của anh thật sự rất khó coi, như thể đang có người mắc nợ anh một mạng vậy.


“Anh Hàn, anh sao thế?” Kỷ Hi Nguyệt vươn tay nắm lấy tay anh.


Triệu Húc Hàn nhìn thẳng gương mặt của Kỷ Hi Nguyệt, thấy rõ sự lo lắng trong đôi mắt của cô, cơn giận của anh bỗng chốc hạ xuống.


Nhưng liếc xuống thấy người cô ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt anh lại trở nên cứng nhắc: “Đi tắm rửa trước đã, sẽ cảm lạnh đấy.”


“Oh, nhưng anh Hàn đừng tức giận nữa nhé. Em xuống với anh ngay đây.” Kỷ Hi Nguyệt cũng cảm thấy mùi mồ hôi trên cơ thể, thế nên chỉ còn cách chạy nhanh đi tắm.


Tiêu Ân đứng bên cạnh nhìn Triệu Húc Hàn, quả nhiên Kỷ Hi Nguyệt vừa đến là đã tốt lên rất nhiều.


“Cậu chủ, buổi sáng không hợp khẩu vị sao? Hay là đổi món khác nhé?” Thím Lý dọn đồ xong thì quay lại hỏi thăm.


Bà cũng chẳng hiểu ra làm sao, cậu chủ vừa về nhà là đến thẳng phòng ăn, biết anh chưa ăn sáng, bà nhanh chóng lên món, nhưng ngược lại anh một miếng cũng không ăn, vẻ mặt cứ ra chiều nghiêm túc, như thể đã xảy ra chuyện gì đó rất lớn.


Chương 560: Tưởng cô ngốc à?


Giọng nói của Triệu Húc Hàn vẫn lạnh lùng như cũ: “Không cần, chuẩn bị cho tiểu thư đi.”


“Vâng.” Thím Lý lập tức lùi xuống.


Tiêu Ân đứng bên cạnh, đưa mắt nhìn bác Vương vài lần, nhưng bác Vương cũng mù mờ.


Ông thấy cậu chủ vẫn ngồi yên lặng, không động đũa ăn thứ gì, sắc mặt thì lạnh lùng nghiêm nghị, cũng chẳng biết là anh đang nghĩ gì.


May là Kỷ Hi Nguyệt đã xuống nhanh chóng, nhưng sau lưng cô còn có thêm Triệu Vân Sâm vừa mới thức dậy.


Triệu Vân Sâm thấy Kỷ Hi Nguyệt chẳng thèm ngó ngàng gì tới cậu ta thì liền nổi giận, cô là cái thá gì chứ? Tốt xấu gì cậu ta cũng là thiếu gia của Triệu gia, trước đây cô còn xem cậu ta là nam thần mà si mê đeo đuổi ba năm lận đấy.


Người phụ nữ này sao có thể nói thay đổi là thay đổi liền thế nhỉ?


“Kỷ Hi Nguyệt, cô đứng lại cho tôi.” Triệu Vân Sâm càng nghĩ càng thấy bực, nhịn không được phải lên tiếng.


Nhưng Kỷ Hi Nguyệt không hề dừng lại, đầu cũng chẳng thèm quay : “Triệu Vân Sâm, nếu cậu ăn no rững mỡ quá thì đi chơi với Vượng Tài kìa, đừng có mới mở mắt ra đã sủa inh ỏi.”


“Cô!” Triệu Vân Sâm cảm thấy cậu ta đã bị Kỷ Hi Nguyệt làm cho đang sống sờ sờ mà tức chết.


Kỷ Hi Nguyệt đi thẳng đến phòng ăn, Triệu Vân Sâm cũng vội vàng đuổi theo, vì đang định chửi lại mấy câu.


“Anh Hàn, em xuống rồi đây.” Kỷ Hi Nguyệt bước vào, ngồi bên cạnh Triệu Húc Hàn, thấy anh vẫn chưa động đũa thì nói, “Anh Hàn, anh không đói à? Sao không thấy anh ăn gì vậy?”


Triệu Vân Sâm vốn dĩ định vào chửi mắng, nhưng nhìn thấy Triệu Húc Hàn, cậu ta lập tức ngậm miệng.


“Chú ba.” Triệu Vân Sâm dè dặt chào hỏi.


“Cháu ra ngoài ăn!” Triệu Húc Hàn đột nhiên quay đầu quát cậu ta.
Triệu Vân Sâm sửng sờ, có chút kinh ngạc. Tiêu Ân vội vàng tới nói: “Thiếu gia Vân Sâm, cậu chủ và Kỷ tiểu thư có chút chuyện cần nói, cậu ra ngoài phòng khách dùng bữa sáng tạm nhé.”


Kỷ Hi Nguyệt ngước mắt nhìn gương mặt méo mó của Triệu Vân Sâm, bỗng nhiên rất muốn cười.


“Có chuyện gì mà thần bí vậy chứ, hứ!” Triệu Vân Sâm phát cáu bỏ đi.


Bác Vương lập tức đi chuẩn bị bữa sáng đem ra phòng khách cho cậu ta.


Kỷ Hi Nguyệt nhìn gương mặt đóng băng của Triệu Húc Hàn, lại lần nữa vươn tay ra nắm lấy bàn tay to lớn anh rồi nói: “Anh Hàn, đã xảy ra chuyện gì vậy?”


Triệu Húc Hàn giương mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt, anh đoán chừng Kỷ Hi Nguyệt đã hoàn toàn quên hết những chuyện xảy ra vào tối hôm qua, nếu không cô sẽ không có phản ứng như vậy.


Thím Lý mang bữa sáng lên cho Kỷ Hi Nguyệt, Triệu Húc Hàn nói: “Ăn đi.”


Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày: “Anh Hàn, anh đã ăn gì đâu. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Sắc mặt của anh rất khó coi.”


Triệu Húc Hàn có chút bối rối, sau đó cầm đôi đũa lên: “Cùng ăn nhé. Mấy người ra ngoài hết đi!” Câu sau là nói với Tiêu Ân và thím Lý.


Hai người lập tức ra ngoài, Tiêu Ân còn thức thời đóng cửa lại.


Kỷ Hi Nguyệt có chút sửng sốt, rốt cuộc là có chuyện gì mà khiến cô căng thẳng như vậy? Lẽ nào có liên quan đến cô?


Triệu Húc Hàn bắt đầu húp cháo và ăn một ít điểm tâm. Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh, lông mày khẽ chau lại. Anh cũng đã động đũa, nhưng mãi không thấy anh lên tiếng, làm cô ăn uống cũng chẳng có mùi vị gì.


“Anh Hàn, anh không có chuyện gì muốn nói với em sao?” Kỷ Hi Nguyệt quả thực không nhịn được nữa. Người đàn ông này đang làm cái quái gì vậy? Có chuyện thì nói lẹ đi chứ, cứ để cô ôm một bụng bồn chồn bức rức như vậy là muốn chơi chiêu gì đây?


Nhưng thực tế là Triệu Húc Hàn đang không biết nên mở miệng thế nào, chẳng lẽ lại đi hỏi thẳng cô là còn nhớ chuyện tối qua không?


Lỡ đâu Kỷ Hi Nguyệt không nhớ, vậy há chẳng phải anh đã đụng vào vết thương của cô rồi sao?


“Không có.” Triệu Húc Hàn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng lại nói ra hai chữ này.


Kỷ Hi Nguyệt trừng mắt nhìn anh với vẻ không tin, sau đó phẫn nộ, chu miệng nói: “Anh Hàn, anh đang đùa đấy à? Không có gì mà sáng ra mặt anh đen thui như vậy làm gì?”


Tưởng cô ngốc à?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom