• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Độc Chiếm Tiên Thê : Hàn Thiếu Sủng Tận Thiên (1 Viewer)

  • Chương 451-460

Chương 451: Thông đồng thành gian


Kỷ Hi Nguyệt vừa ngồi xuống là bố Kỷ đã gọi điện tới hỏi thăm, Kỷ Hi Nguyệt trả lời từng câu một.


Bố Kỷ cũng biết bây giờ con gái đã có bản lĩnh, tin tức chắc chắn là do cô tự mình làm ra, ông cũng không quan trọng chuyện đó, nhưng nhìn thấy các bình luận tiêu cực về con gái mình trên các trang mạng, ông rất tức giận.


“Bố, bố quan tâm mấy chuyện đó làm gì. Mỗi người đều có cách nghĩ của riêng mình, bố cũng đâu thể ép buộc họ nói tốt hết đúng không? Một cuốn sách dù có hay đến đâu cũng không thể đảm bảo ai đọc vào cũng công nhận. Con đây không để bụng, bố tức giận như vậy làm gì.”


“Thì không phải bố sợ con bị người khác dèm pha sao?” Bố Kỷ sốt ruột nói.


“Vậy thì con sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh cho mọi người thấy.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.


Bố Kỷ suy nghĩ một chút rồi nói: “Bố sẽ chuyển năm mươi vạn vào tài khoản riêng của con, con coi đó mà giải quyết. Đã làm rồi thì không thể để người khác khinh thường, dầu gì cũng là con gái của Kỷ Thượng Hải bố.”


“Bố, con không cần nhiều tiền vậy đâu.” Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười, nhưng trong lòng rất cảm động, dù thế nào đi nữa bố vẫn đứng về phía của cô.


“Không cần cũng cầm lấy, đề phòng vạn nhất, bố cũng đâu thiếu tiền. Phải rồi, đừng có cố sức quá, nhớ về nhà ăn cơm.” Kỷ Thượng Hải nói.


Kỷ Hi Nguyệt gật đầu: “Con biết rồi con biết rồi. Bố, bố cũng phải nghĩ ngơi đấy.”


Hai bố con cúp máy xong, Kỷ Hi Nguyệt đi tới trước bàn làm việc của Long Bân. Hôm này tên này vẫn chưa đi làm, khiến cô có chút ngạc nhiên.


“Anh Trần, Long Bân hôm qua có đi làm không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi Trần Thanh ngồi bên cạnh.


Từ lúc xảy ra sự việc của Châu Lê và Tào Quang, Trần Thanh luôn sống khép mình, hoàn toàn chìm trong im lặng. Nghe Kỷ Hi Nguyệt hỏi anh ta mới trả lời: “Không có, cô không đi làm cậu ta cũng không đến.”


Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nhìn bàn làm việc của anh ta rất ngăn nắp, cô khẽ chép miệng rồi rời đi.


Vừa mới xoay lại thì xém chút nữa đụng trúng người, thì ra là Long Bân quay lại.


“Vương Nguyệt, cô tìm tôi à? Tôi bận tí việc nên đến muộn.” Long Bân nói.


Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu, sau đó kéo anh ta qua một bên thấp giọng nói: “Anh điều tra chuyện của Đường Tuyết Mai thế nào rồi?”


Long Bân cười: “Tôi biết ngay là cô muốn hỏi vấn đề này mà. Hai ngày nay tôi đều theo sát người phụ nữ đó, quả nhiên đã có tiến bộ.”


“Thật à! Với Tần Hạo hay sao?” Cô thật sự rất muốn thấy những bức ảnh thông đồng thành gian của hai người này, bởi vì cô rất sợ bố cô sẽ ngày càng lún sâu.


Long Bân lấy điện thoại ra, lật mục hình ảnh. Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy trong bức ảnh, Đường Tuyết Mai đang ở quán bar cùng một người đàn ông trẻ tuổi khác.


Hai người dường như rất thân thiết, ít nhất thì có thể thấy người đàn ông đó đặt một tay lên vai Đường Tuyết Mai, vẻ mặt nịnh nọt thích thú.


“Đây là ai?” Kỷ Hi Nguyệt như được đổi mới tam quan. Đường Tuyết Mai này quả thực rất có bản lĩnh, ở đâu cũng câu dẫn đàn ông được. Vấn đề là tại sao không một ai biết chuyện này nhỉ?


Trình độ bảo mật có phải hơi cao tay rồi không?


“Cái này tôi vẫn chưa điều tra. Chắc có lẽ gặp dịp thì chơi. Cô xem mấy mấy cái sau đi.” Long Bân kêu cô nhìn xuống dưới.


Sau đó là hình ảnh Đường Tuyết Mai và Tần Hạo ôm nhau ngắm sông, còn có hình ảnh hai người ngồi trên chiếc ghế dài bên bờ sông hôn nhau.


“Haha, cái này đạt yêu cầu của cô chưa?” Long Bân đắc ý nói.


Kỷ Hi Nguyệt nhìn ngày tháng trên bức ảnh, là chiều ngày hôm qua, hai người này giữa ban ngày ban mặc đã hẹn hò.


“Cô đừng xem ở dưới, không hay đâu.” Long Bân muốn giật lại điện thoại.


Kỷ Hi Nguyệt liếc anh ta một cái, tiếp tục lật xem, sau đó đúng là cô đã nhìn thấy bức ảnh mà cô không muốn thấy nhất.


Đó là hình ảnh Kỷ Thương Hải bố cô đang ôm hôn Đường Tuyết Mai trên xe của ông.


Cô đột nhiên cảm thấy buồn nôn.


Chương 452: Bạch liên hoa bị chém (I)


“Người phụ nữ này quả thực quá rẻ mạt. Tại sao vẻ ngoài của cô ta có thể lừa được nhiều người thế nhỉ?” Long Bân ngượng ngập cười. Anh ta tin là Kỷ Hi Nguyệt lúc này rất khó chịu, bố của mình bị một người phụ nữ mưu mô cám dỗ như vậy, gặp ai mà không bực bội.


“Đây gọi là bạch liên hoa.” Kỷ Hi Nguyệt tức giận nói, “Anh gửi hết hình ảnh qua cho tôi đi.”


Thấy cô rời đi, Long Bân thở phào nhẹ nhõm. Vừa mới bị người của Triệu Nhất Gia bắt cóc, trải qua nguy hiểm sinh tử nhưng không thấy cô có biểu hiện gì, quả nhiên là người phụ nữ của cậu chủ, dũng khí cũng không giống một người bình thường.


Nếu là người phụ nữ bình thường, e là sẽ không dám đi làm nữa.


“Kỷ đại tiểu thư đẹp thật đấy! Gương mặt này không hề thua kém ngôi sao.” Bên kia vẫn còn người đang xem tin tức, giọng nói đầy sự kinh ngạc.


Long Bân sửng sốt, lập tức bật máy tính lên, vừa mở mục tin tức ra đã thấy tấm ảnh rõ nét của Kỷ Hi Nguyệt.


Người phụ nữ trong hình mặc một bộ đồ vest, dáng vẻ tiểu thư, nụ cười ngọt ngào, khí chất thanh tao mà cao quý, thực sự rất xinh đẹp. Đặc biệt là đôi mắt vừa to tròn vừa hút hồn, trông rất thông minh và lanh lợi.


“Đúng vậy, rất xinh đẹp. Tôi thấy cô ấy mở công ty điện ảnh và truyền hình xong làm vai chính luôn cũng được ấy.”


“Chắc không đâu. Người giàu chẳng ai muốn làm kiếp đào kép cả. Người ta là người có tiền, là sếp lớn, làm diễn viên làm gì.”


“Trong đây nói cô ấy mới hai mươi lăm tuổi. Hai mươi lăm tuổi mà đã làm chủ tích, quả nhiên là thời đại con ông cháu cha.”


Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ giật giật, tuổi tác là cô cố ý viết sai. Cô không muốn mọi người nghĩ rằng cô còn quá trẻ, chưa tốt nghiệp đã bắt đầu khởi nghiệp, như vậy sẽ cảm thấy không đáng tin cậy.


“Hâm mộ thật đấy! aaaaa!” Có người thật sự hâm mộ đến ghen tị.


Kỷ Hi Nguyệt cũng đành chịu, ai bảo cô có ông bố siêu tốt chứ.


Long Bân xem bài báo mà khóe miệng cứ run rẩy, đặc biệt là lúc nhìn thấy người đưa tin lại là Cố Du Du, đây chắc chắn là ý tưởng của Kỷ Hi Nguyệt.


Chỉ là anh ta chưa từng nhìn thấy gương mặt thật của Kỷ Hi Nguyệt, cho nên cũng bị người đẹp trong bức ảnh làm cho kinh ngạc.


Xoay đầu nhìn dáng vẻ hiện tại của Kỷ Hi Nguyệt, anh ta suýt chút nữa nôn mửa. Tại sao lại có người phụ nữ tự đi làm xấu mình thế nhỉ? Cứ để xinh đẹp không tốt sao? Đâu nhất thiết phải biến bản thân thành bộ dạng xấu xí như vậy.


Kỷ Hi Nguyệt không để ý, cũng không tham gia vào những cuộc bàn luận như thế này. Cô xem lại những bức ảnh Long Bân gửi qua mà muốn phát bực.


Trong đầu suy nghĩ thử xem nên nói thế nào với bố để ông ít bị đả kích hơn.


Một lúc sau, khi Kỷ Hi vẫn đang đau đầu nghĩ cách thì đột nhiên Liễu Đông ngồi bên cạnh đứng bật dậy, cầm lấy balo chạy ra ngoài.


“Liễu Đông, xảy ra chuyện gì vậy?” Kỷ Hi Nguyệt vội hỏi, bởi vì sắc mặt của Liễu Đông rất khó coi.


Liễu Đông lo lắng nói: “Chị Nguyệt, dì Tuyết tôi xảy ra chuyện rồi! Tôi phải đi xem thử thế nào.”


“Sao cơ!” Kỷ Hi Nguyệt ôm balo chạy theo. Bên Long Bân cũng dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi theo.


Trong thang máy, Kỷ Hi Nguyệt nói: “Dì Tuyết cậu có chuyện gì vậy?”


“Đang ở trong bệnh viện, hình như là bị người ra chém!” Liễu Đông sốt ruột nói, “Chị Nguyệt, chị nói liệu có phải do chuyện đó gây ra không?” Nói rồi đưa mắt nhìn Long Bân, cậu không biết vì sao Long Bân lại theo đuôi nhanh như vậy.


Kỷ Hi Nguyệt bây giờ cũng rất bất ngờ, rất muốn biết chuyện gì đang xảy ra.


“Long Bân, tôi với Liễu Đông tới bệnh viện xem thử dì Tuyết của cậu ấy thế nào. Anh không cần đi đâu.” Kỷ Hi Nguyệt nói với Long Bân.


Long Bân lắc đầu: “Không được, đã nói thời gian làm việc tôi nhất định phải đi theo cô. Tôi có xe, nhanh lên!”


Kỷ Hi Nguyệt nghĩ cũng đúng, sau đó nói Liễu Đông: “Không sao. Để anh ấy đi đi, anh ấy cũng đã biết chuyện tai nạn giao thông trên cầu Giang Sơn rồi.”


Liễu Đông có chút bất an. Cậu không muốn để người khác biết dì Tuyết cậu có lẽ sẽ bị cuốn vào câu chuyện này, nhưng bây giờ rõ ràng là không thể, cậu đã không còn là cộng sự của Kỷ Hi Nguyệt, mà tên Long Bân này lại dính Kỷ Hi Nguyệt như sam, cho nên sớm muộn gì cũng sẽ biết.


“Sao lại bị người khác chém nhỉ? Bây giờ mới buổi sáng thôi mà.” Kỷ Hi Nguyệt chau mày hỏi.


Chương 453: Bạch liên hoa bị chém (II)


Liễu Đông lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết, bố tôi nói không rõ, chỉ kêu tôi nhanh đến bệnh viện xem thế nào, hai người họ chưa đến được. Chị Nguyệt, tôi không muốn chuyện này trở thành tin tức.”


Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, chém người là chuyện rất nguy hiểm, một người làm tin tức bình thường khi biết chuyện ắt hẳn sẽ đưa tin, nhưng cô biết Liễu Đông đang sợ hãi.


“Tôi sẽ không đưa tin, nhưng người khác có biết không thì rất khó nói. Chúng ta cứ đến xem trước đã. Ở bệnh viện nào?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.


Liễu Đông đáp: “Ở một bệnh viện tư nhân, tên là Cảng Cửu.”


Kỷ Hi Nguyệt giật mình. Mẹ kiếp, khéo thật đấy, Cảng Cửu không phải là bệnh viện của Cố Cửu sao?


“Vì sao lại chọn bệnh viện tư nhân?” Kỷ Hi Nguyệt có chút thắc mắc.


Thông thường bệnh viện tư nhân không có bảo hiểm y tế, hoặc phạm vi bảo hiểm y tế rất hạn chế, lý ra Đường Tuyết Mai nên chọn bệnh viên của bảo hiểm y tế mới đúng chứ.


Liễu Đông lắc đầu, bồn chồn nói: “Bây giờ tôi cũng mù tịt, đi đã rồi nói sau.”


Long Bân nói: “Tôi sẽ lái xe nhanh, lên xe đi!”


Liễu Đông cũng không khách sáo nữa. Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng leo lên chiếc xe thể thao màu đỏ của Long Bân, xe chạy như bay đến bệnh viện.


Tốc độ lái xe của Long Bân có thể hình dung là rất dọa người, còn ghê gớm hơn cả anh Béo. Chặng đường vốn dĩ phải chạy hai mươi phút, vào tay anh ta chỉ tầm mười phút là tới nơi.


“Cảm ơn.” Liễu Đông đương nhiên rất cảm kích, sau đó cùng với Kỷ Hi Nguyệt xuống xe trước, rồi lao vào bệnh viện.


Kỷ Hi Nguyệt không hiểu vì sao mình lại sốt ruột, chắc là do cô cũng rất muốn biết Đường Tuyết Mai tại sao lại bị chém.


Long Bân vứt xe sang một bên, cũng phi như bay chạy vào bệnh viện. Bảo vệ ở bên ngoài muốn kêu anh ta lại, kết quả là Long Bân vứt cho anh ấy một câu: “Bạn của ông chủ Cố Cửu .”


Anh bảo vệ thấy chiếc xe màu mè này không khác mấy so với chiếc xe đua màu xanh của ông sếp, xem ra họ thật sự là bạn bè nên anh ấy cũng không truy xét nữa.


Liễu Đông chạy đến quầy phục vụ. Vì là bệnh viện tư nhân cao cấp nên cũng rất thưa người và có chút vắng vẻ, nhưng môi trường, trang thiết bị y tế các thứ đều là hạng nhất.


“Y tá, làm ơn cho tôi hỏi, người phụ nữ bị chém được đưa vào lúc nãy đang ở đâu?” Liễu Đông hỏi thăm, “Tôi là người nhà của dì ấy.”


“Oh, đang băng bó ở phòng cấp cứu.” Y tá đáp, “Đi lối này rẽ phải là tới. Không cần quá lo lắng, vết thương không nghiêm trọng lắm.”


Y tá khẽ cười với Liễu Đông.


Liễu Đông nói cảm ơn một tiếng rồi bỏ chạy, Kỷ Hi Nguyệt dĩ nhiên cũng đi theo, còn Long Bân thì nán lại một chút để hỏi y tá tình hình cụ thể, ví dụ như tại sao Đường Tuyết Mai lại tới đây.


Lúc ở trên xe, biết Đường Tuyết Mai là cô của Liễu Đông anh ta cũng rất sửng sốt. Sao cứ cảm giác các mối quan hệ xung quanh phức tạp thế nhỉ, như vậy mà đại tiểu thư cũng có thể nắm rõ được sao?


Liễu Đông và Kỷ Hi Nguyệt chạy tới phòng cấp cứu thì thấy Đường Tuyết Mai đang dựa vào đầu giường bệnh, có một bác sĩ đang băng bó cánh tay cho cô ta, máu vẫn đang chảy rất nhiều.


Sắc mặt của Đường Tuyết Mai cũng trắng bệch, nhưng bên cạnh cô ta không có ai đi cùng khiến Kỷ Hi Nguyệt rất ngạc nhiên.


“Dì Tuyết, dì không sao chứ? Đã xảy ra chuyện gì vậy? Dì làm con sợ chết khiếp luôn đấy!” Liễu Đông vừa bước vào là đã vội vã nói.


Đường Tuyết Mai thấy cậu và Kỷ Hi Nguyệt thì lập tức đáp: “Dì không sao, con đừng lo lắng. Vương Nguyệt, cô cũng đến à?”


“Dì Tuyết, dì không báo cảnh sát sao?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.


Đường Tuyết Mai đáp: “Không, là người qua đường đưa tôi đến. Thực ra cũng không có gì nghiêm trọng, Nếu báo cảnh sát thì sẽ rất rườm rà, tôi lại không có thời gian.”


“Dì Tuyết, dì nói bừa gì vậy? Dì bị chém rồi mà còn không báo cảnh sát, lỡ như lại có lần sau thì sao? Không được, nhất định phải báo cảnh sát, như vậy quá nguy hiểm. Phải tóm được bọn bất lương đó mới được!” Liễu Đông lấy di động ra định báo cảnh sát.


“Liễu Đông, đừng báo cảnh sát, đó là người quen của dì.” Đường Tuyết Mai vội vàng nói.


Chương 454: Văn kiện bí mật (I) (1087c)


“Sao cơ!” Liễu Đông sửng sốt, “Người quen? Vậy, vậy chẳng phải càng nguy hiểm hơn sao? Dì Tuyết, rốt cuộc dì đã làm gì mà người ta tức giận muốn chém dì vậy?”


Trong lòng Liễu Đông như có lửa đốt, chuyện như vậy mà Đường Tuyết Mai không muốn báo cảnh sát, chắc chắn là bên trong có vấn đề gì đó không thể nói cho người khác biết.


Nghĩ đến quan hệ giữa giữa dì ấy và Tần Hạo, cả chuyện tai nạn giao thông trên cầu Giang Sơn, trong lòng cậu rất lo sợ.


Đường Tuyết Mai ngại ngùng nhìn Kỷ Hi Nguyệt và bác sĩ đang băng bó. Kỷ Hi Nguyệt liền nói: “Tôi ra ngoài trước.”


Nói xong cô bước ra ngoài. Vừa ra tới cửa thì nhìn thấy Long Bân đang đi tới, cô kéo anh ta ra bên ngoài đợi.


Bên trong, bác sĩ băng bó vết thương xong cũng nói với Đường Tuyết Mai: “May mà chỉ là vết thương ngoài da, không có gì nghiêm trọng, nhưng tôi vẫn đề nghị cô nên báo cảnh sát. Lỡ lần sau gặp phải chuyện tương tự thì không may mắn vậy đâu.”


“Vâng, cám ơn bác sĩ.” Đường Tuyết Mai vội vàng nói cảm ơn, nhưng rõ ràng là không có động thái báo cảnh sát.


Sau khi bác sĩ ra ngoài, Liễu Đông nôn nóng nói: “Dì Tuyết, nhất định phải báo cảnh sát. Dì như vậy sẽ dọa chết ông nội đấy.”


Đường Tuyết Mai vội vàng nói: “Tuyệt đối đừng báo cảnh sát, dì đã nói là người quen rồi mà, chỉ là có chút tranh chấp thôi. Anh ta cũng không cố ý muốn chém dì, chỉ uy hiếp dì, tại dì kích động anh ta nên mới bị anh ta sơ ý cắt xoẹt qua da.”


“Rốt cuộc là ai? Mà sao dì còn bảo vệ anh ta? Hơn nữa có phải rất nhiều người nhìn thấy không?” Liễu Đông lại hỏi.


“Ở bãi đậu xe khu dân cư của dì, nhưng không ai nhìn thấy cả. Dì gọi con tới là muốn con giúp dì làm một chuyện.” Đường Tuyết mai nói.


Liễu Đông sửng sốt, sau đó cau chặt mày, nói: “Dì Tuyết, bố con gọi điện thoại cho con, dì nói cho họ biết rồi mà?”


“Dì không muốn nói, nhưng di động của dì bị rớt, không nhớ số điện thoại của con nên chỉ còn cách gọi điện thoại cho bố con.” Đường Tuyết Mai cũng rất âu sầu.


“Bố con cũng nóng ruột muốn chết. Dì Tuyết, dì nói rõ xem, là tranh chấp tình cảm hay đã làm gì phạm pháp rồi?” Liễu Đông hỏi.


Đường Tuyết Mai sửng sờ, nhìn Liễu Đông với vẻ kinh ngạc: “Thằng nhóc này, ăn nói bậy bạ gì thế? Làm gì có chuyện phạm pháp ở đây. Dì muốn nhờ con chuyển giúp dì phần tài liệu, vì đã hứa với người ta là sáng nay sẽ đưa đến, nhưng bây giờ dì quá bất tiện, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có con là thích hợp nhất.”


“Tài liệu gì? Đưa tới đâu?” Liễu Đông hỏi.


Đường Tuyết Mai có chút khó khăn vươn tay muốn lấy túi xách của cô ta, Liễu Đông vội vàng giúp đỡ. Đường Tuyết Mai lấy một túi tài liệu bằng nhựa dẻo ra: “Đây, con giúp dì đưa đến Bất Động Sản Kỷ Tinh, giao tận tay cho phó tổng giám đốc Tần Hạo, nhất định phải đích thân giao tận tay anh ta biết chưa? Anh ta là khách hàng lớn của công ty dì, không thể xảy ra sơ sót, nếu không dì Tuyết của con sẽ bị sa thải.”


“Tần Hạo? Bất Động Sản Kỷ Tinh?” Giọng của Liễu Đông gần như run rẩy, nhưng hiển nhiên là Đường Tuyết Mai không để ý đến điểm này.


“Nhanh lên đi, bố con sắp đến rồi đấy.” Đường Tuyết Mai nói, “ Nhớ, nhất định phải giao tận tay Tần Hạo.”


Liễu Đông đang còn muốn hỏi thì Đường Tuyết Mai đã vội vàng nói: “Được rồi, chuyện này đợi con về dì Tuyết sẽ nói cho con nghe. Bây giờ con cứ đi giao tài liệu cho dì trước đi, ngoan nào!”


Liễu Đông cũng hết cách, bụng dạ đầy sự sợ hãi và hoài nghi, nhưng đành phải rời khỏi.


Ngoài cửa, thấy Liễu Đông bước ra với sắc mặt tái nhợt, trán đẫm mồ hôi, Kỷ Hi Nguyệt vội vàng hỏi thăm: “Liễu Đông, cậu không sao đấy chứ? Dì Tuyết của cậu có sao không?”


Liễu Đông khẽ lắc đầu, đột nhiên kéo Kỷ Hi Nguyệt ra bên ngoài: “Chị Nguyệt, làm sao bây giờ? Làm sao đây!?”


“Làm sao cái gì?” Kỷ Hi Nguyệt bị cậu làm giật mình, Long Bân ở phía sau vẫn giữ khoảng cách mười mét. Anh ta thấy hình như Liễu Đông không muốn để anh ta biết sự tình, nhưng anh ta biết Kỷ Hi Nguyệt mới là người muốn biết chuyện của Đường Tuyết Mai hơn.


Cho nên anh ta rất biết điều để không gian cho hai người nói chuyện.


Chương 455: Văn kiện bí mật (II) (1031c)


Liễu Đông cho Kỷ Hi Nguyệt xem túi nhựa dẻo trong tay: “Dì Tuyết kêu tôi đưa phần văn kiện này đến Bất Động Sản Kỷ Tinh, giao cho Tần Hạo, còn phải đích thân giao cho anh ta, không được để bất kỳ người nào nhìn thấy.”


“Cái gì!?” Kỷ Hi Nguyệt đưa mắt nhìn túi văn kiện, tim cô bất chợt đập thình thịch loạn nhịp.


Sau đó hai người đưa mắt nhìn nhau, bởi vì cả hai người đều có cùng một suy nghĩ, thứ này rất có thể sẽ liên quan đến khoản tiền mười tám triệu của Bất Động Sản Kỷ Tinh, sổ tài khoản mà trước đây Trương Cầm làm mất có lẽ gần giống như sổ tài khoản này.


Vậy thì nguyên nhân của vụ tai nạn giao thông trên cầu Giang Sơn có lẽ cũng liên quan đến phần sổ sách này.


“Để tôi xem thử!” Kỷ Hi Nguyệt vươn tay qua.


Liễu Đông bỗng nhiên rụt tay lại. Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu nhìn cậu, sắc mặt Liễu Đông lúc này rất khó coi, như muốn chực khóc.


“Liễu Đông!” Phía trước đột nhiên có người gọi Liễu Đông.


Mọi người đều xoay đầu qua nhìn. Là bố Liễu Tuyết Cường của Liễu Đông, vẻ mặt cũng rất sốt ruột.


“Dì Tuyết của con đang ở đâu? Thế nào rồi? Sao lại xảy ra chuyện như vậy?” Bố Liễu hỏi một mạch ba câu.


“Bố, dì Tuyết đang ở bên trong, không có gì nghiêm trọng. Dì ấy kêu con đi giao phần tài liệu quan trọng, bây giờ con đi đã, bố vào thăm dì ấy đi. Bố, bố nhớ khuyên dì Tuyết báo cảnh sát.” Liễu Đông lo lắng nói.


“Sao cơ? Bị chém mà còn chưa báo cảnh sát? Cô ấy bị ngốc rồi à? Để đó bố nói, con cứ đi giao tài liệu đi!” Bố Liễu cũng gật đầu chào Vương Nguyệt, sau đó lật đật chạy vào phòng cấp cứu của Đường Tuyết Mai.


Liễu Đông quay đầu bước đi, Kỷ Hi Nguyệt gấp gáp theo sau, Long Bân cũng đi theo.


“Liêu Đông, lẽ nào cậu không muốn biết sự thật?” Kỷ Hi Nguyệt ở phía sau nói với theo.


Liễu Đông lập tức nhìn cô: “Sự thật gì? Dì Tuyết tôi không hề liên quan đến chuyện đó, dì ấy chỉ là một người làm sổ sách. Chị Nguyệt, dì Tuyết tôi sẽ không phạm pháp.”


“Tôi biết, tôi đâu có nói Dì Tuyết cậu phạm pháp. Tôi chỉ muốn biết rốt cuộc Tần Hạo muốn dì Tuyết cậu làm sổ sách gì thôi.” Kỷ Hi Nguyệt có thể hiểu được tâm trạng của Liễu Đông.


Suy cho cùng Đường Tuyết Mai cũng là cô của cậu, cho dù không phải ruột thịt nhưng cũng là người nhìn cậu trưởng thành, còn là một người cô rất yêu thương cậu.


Liễu Đông rất khó xử. Long Bân nói: “Muốn đi đâu, tôi đưa các cậu đi.” Sau đó anh ta bước tới mở cửa chiếc xe thể thao màu đỏ của mình.


“Chị Nguyệt, tôi rất sợ. Chị biết mà, tôi thật sự rất sợ.” Nội tâm của Liễu Đông rất căng thẳng và lo sợ.


Kỷ Hi Nguyệt lập tức an ủi: “Tôi biết, nhưng Liễu Đông, chúng ta vẫn đang điều tra vụ án này. Bao nhiêu người vô tội bị thương, Trương Cầm thì suýt chút nữa mất mạng. Cậu còn nhớ dáng vẻ Trương Cầm lúc gặp tai nạn không? Nếu vụ tai nạn này thật sự là do người làm ra, chúng ta không phải nên trả lại sự công bằng cho chị Trương Cầm sao? Hơn nữa, nếu có người làm ra chuyện tang thiên hại lý, với tư cách là phóng viên, chúng ta phải nghiêm túc ở thế tương đối đưa tin và vạch trần những phần tử phạm pháp đó mới đúng chứ?”


Kỷ Hi Nguyệt dùng tình cảm để cảm hóa, dùng lý lẽ để thuyết phục.


Liễu Đông nhìn ánh mắt cơ trí sau cặp mắt kính của Kỷ Hi Nguyệt, trong lòng cậu cảm xúc lẫn lộn, hoàn toàn không biết nên làm thế nào mới phải.


“Liễu Đông, với lại, nhiều khi chúng ta đoán sai cũng nên. Dì Tuyết cậu có lẽ chỉ làm sổ sách bình thường, hoặc có thể là dì ấy cũng không hay biết gì. Bây giờ chỉ có cậu biết, tôi biết, cậu hoàn toàn không cần lo lắng.” Kỷ Hi Nguyệt nói, “Lên xe trước đã.”


Liễu Đông đành phải leo lên xe. Kỷ Hi Nguyệt cố ý ngồi phía sau với cậu. Liễu Đông cân nhắc một chút, sau đó liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt rồi từ từ mở túi nhựa ra.


Kỷ Hi Nguyệt cũng trở nên căng thẳng, trong túi nhựa còn có một túi đựng tài liệu, nhưng Liễu Đông phát hiện miệng túi đã dán dính lại.


Chương 456: Văn kiện bí mật (III) (1008c)


Liễu Đông nhìn Kỷ Hi Nguyệt, Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày nói: “Dì Tuyết của cậu cẩn thận thật, chắc sợ cậu xem trộm nhỉ?”


Khóe miệng Liễu Đông khẽ run rẩy: “Làm sau bây giờ? Nếu mở ra ắt sẽ bị phát hiện.”


Kỷ Hi Nguyệt cầm lấy xem thử, quả thực dán rất chắc, nếu mở ra có thể sẽ làm rách chiếc túi và bị phát hiện là điều chắc chắn.


Kỷ Hi Nguyệt thử kéo nhẹ ra xem, nhưng không được. Cô nhìn Liễu Đông, mi tâm hai người đều nhíu chặt.


“Không mở được sao?” Long Bân ở phía trước hỏi thăm.


“Bị keo dính cao su dán chắc rồi, mở ra thế nào cũng bị phát hiện.” Kỷ Hi Nguyệt chán nản.


Long Bân lập tức lấy một chiếc lọ nhỏ màu xanh lá cây từ ngăn kéo ghế lái phụ ra: “Thử cái này xem.”


“Cái gì vậy?” Kỷ Hi Nguyệt ngạc nhiên hỏi.


“Làm bằng lòng trắng trứng gà, có thể làm giảm độ dính của keo dính cao su.” Long Bân nói.


Kỷ Hi Nguyệt kinh ngạc: “Còn có thứ này nữa sao? Anh lấy đâu ra vậy?”


Long Bân cười nói: “Đương nhiên có rồi. Là sản phẩm được nghiên cứu từ công nghệ mới đấy. Chỗ tôi có nhiều thứ kỳ lạ khác người lắm.”


Liễu Đông nhìn Long Bân, sau đó nói: “Chị Nguyệt, xem thử đi!”


Kỷ Hi Nguyệt cũng không hỏi thêm Long Bân, cô rót một chút chất lỏng từ chiếc lọ màu xanh lá cây ra, một chốc sau, độ dính gần như đã nhả bớt, có thể từ từ kéo nhẹ miệng túi.


“Thần kỳ thật.” Kỷ Hi Nguyệt thật sự cảm thấy lợi hại. Long Bân lấy đâu tra những thư này, còn mang theo cả trên xe? Tên này chắc cũng hay làm chuyện xấu lắm đây.


Cuối cùng cũng mở được miệng keo, túi tài liệu cũng không hề hư hỏng, lát nữa chỉ cần dán lại là được.


Kỷ Hi Nguyệt vội vàng lấy tài liệu từ bên trong ra.


Liễu Đông căng thẳng đến run tay, lưng đẫm cả mồ hôi.


Hai người ghé đầu vào nhau cùng xem tài liệu.


Nhưng thực tế lại khác hoàn toàn với tưởng tượng của hai người, ở bên trên không hề có bất kỳ con dấu của công ty, chỉ có vài bảng số liệu chằng chịt các con số, nhìn có vẻ là số tiền.


Thực ra đó là một dạng sổ sách kế toán, nhưng không biết của công ty nào, chi ra và thu lại ra sao, nhưng con số mười tám triệu cuối cùng Kỷ Hi Nguyệt có thể hiểu.


Nếu như cô đoán không lầm, đây chính là khoản tiền mười tám triệu còn thiếu của Bất Động Sản Kỷ Tinh.


Và khoản tiền này đã nằm trong tài khoản nước ngoài, nhưng sau khi điều tra đã bị phong tỏa, tức là ai đang cầm khoản tiền này thì tạm thời không sử dụng được, hơn nữa bây giờ ai là người làm ra chuyện này thì chính là tội phạm tham nhũng.


Chỉ là, nếu không xảy ra sự việc của Trương Cần thì sẽ chẳng có người nào đi điều tra tài khoản của Bất Động Sản Kỷ Tinh. Ngay cả khi có xem đi nữa thì cũng chỉ là những tài khoản chính quy trên bề nổi, đâu ai nghĩ đến bên trong còn có khoản tiền chênh lệch mười tám triệu.


Kỷ Hi Nguyệt lấy di động ra chụp lại, Liễu Đông vội vàng ngăn cản: “Chị Nguyệt, chị làm gì vậy?”


“Tôi chỉ muốn chụp lại về nghiên cứu thử thôi mà.” Kỷ Hi Nguyệt nói.


“Không được. Xem cũng đã xem rồi, đây chẳng qua chỉ là một bảng biểu thôi.” Liễu Đông lập tức gấp lại.


Kỷ Hi Nguyệt biết cậu căng thẳng, nhưng cô không thể ép bức cậu, đành phải nói: “Như vậy đi, tôi thấy ở trên đó một tài khoản ngân hàng, cậu cho tôi chụp cái đó nhé. Tôi hứa là điều tra được cái gì tôi sẽ nói cho cậu biết. Cậu cũng đâu muốn dì Tuyết cậu bị liên lụy đúng không? Mà cho dù có bị cuốn vào rồi thì càng thoát ra sớm càng tốt không phải sao?”


“Liễu Đông, đây không phải đang hại dì Tuyết cậu, mà là đang giúp dì ấy.” Mặc dù trong lòng Kỷ Hi Nguyệt không hề muốn giúp Đường Tuyết Mai, nhưng đối mặt với Liễu Đông cô vẫn có chút áy náy.


Chương 457: Văn kiện bí mật (IV)


Liễu Đông rất khó xử, nhưng Kỷ Hi Nguyệt nói cũng có lý. Thế nhưng trong lòng cậu vẫn cảm thấy sợ hãi, cậu thật sự sợ Tần Hạo và dì Tuyết của mình có quan hệ không bình thường, và dì ấy đã bị dẫn vào con đường sai lầm.


“Liễu Đông, cậu vẫn chưa thông suốt sao? Chuyện này trước sau gì cũng nước cạn đá nhô lên, cho dù cậu bảo vệ dì Tuyết của cậu như thế nào, chỉ cần dì ấy có dính líu thì việc bị bóc trần chỉ là vấn đề sớm hay muộn. Lẽ nào cậu muốn đợi đến lúc không thể cứu vãn mới biết hối hận?” Lần này Kỷ Hi Nguyệt nhấn mạnh hơn.


Sắc mặt Liẽu Đông tái nhợt, tay siết chặt tài liệu, cuối cùng dưới ánh mắt thúc bách Kỷ Hi Nguyệt, cậu lại lần nữa mở ra.


Kỷ Hi Nguyệt cầm di động chụp lại tài khoản ngân hàng. Cô cũng không chụp nhiều, sợ Liễu Đông không vui. Thực ra chỉ cần một số tài khoản là có thể điều tra ra mọi thứ mà Kỷ Hi Nguyệt muốn.


Số tài khoản kỳ thực có chút kỳ lạ, bên trên không cho biết là của ngân hàng nào, nhưng quy cách của số tài khoản lại là tài khoản ngân hàng, vì vậy người làm tài khoản cũng cực kỳ cẩn thận và bảo mật.


Long Bân lái xe vào cổng Bất Động Sản Kỷ Tinh. Kỷ Hi Nguyệt không xuống xe, Liễu Đông một mình cầm túi tài liệu dán lại, nhìn túi tài liệu không có sơ sót mới tiến vào bên trong.


Không tới mấy phút sau, cậu đi ra lại. Trong tay không còn túi tài liệu, xem ra Tần Hạo đang ở công ty.


“Chị Nguyệt, tôi không đi làm nữa, muốn về thăm dì Tuyết tôi thế nào rồi.” Tâm trạng Liễu Đông rất tệ.


“Được, chúng tôi đưa cậu qua đó.” Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, Long Bân không có ý kiến.


Sau khi đến bệnh viện Cảng Cửu, Liễu Đông nói cảm ơn rồi xuống xe. Long Bân nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Chúng ta về đài truyền hình hay sao?”


“Không, tôi muốn xem thử có ai đến thăm Đường Tuyết Mai không.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn Long Bân.


Long Bân nhíu mày: “Lỡ như bị Liễu Đông nhìn thấy, e là?”


“Vì vậy chúng ta phải cẩn thận. Xe của anh quá nổi bật, anh về trước đi, để tôi theo dõi.” Kỷ Hi Nguyệt nói.


Long Bân liền lắc đầu: “Không được. Tôi không thể để cô ở đây một mình. Như vậy đi, chúng ta không cần theo dõi nữa, ở đây có camera, lát về tôi lấy cho.”


Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, sau đó bật cười nói: “Nói cũng đúng.” Bây giờ cô mới nhớ ra đây là bệnh viện của Cố Cửu, nhờ xem lại camera chắc không thành vấn đề. Sao cô lại quên bén đi nhỉ.


Nhưng đã có Long Bân làm được, cô dĩ nhiên cũng không làm phiền tới Cố Cửu, tránh trường hợp lại tới tai đại ma vương.


Hai người về lại đài truyền hình cũng gần giữa trưa. Kỷ Hi Nguyệt và Cố Du Du ăn cơm với nhau. Cố Du Du biết dì Tuyết của Liễu Đông đang ở bệnh viện thì vội vàng nói: “Tiểu Nguyệt, chuyện bị chém này các cô không đưa tin sao?”


Kỷ Hi Nguyệt liếc cô ta: “Chị lại nữa rồi đấy. Giữ lại chút giới hạn đi được không? Chị không suy nghĩ tới cảm nhận của Liễu Đông à?”


Cố Du Du nôn nóng nói: “Không phải. Đây là đang giúp dì Tuyết của cậu ấy tìm được bọn bất lương mà? Chuyện như vậy mà không báo cảnh sát, lẽ nào không sợ bọn xấu lại tìm đến lần nữa sao?”


“Dì ấy không muốn, đương nhiên Liễu Đông cũng phải tôn trọng ý kiến của dì Tuyết cậu ấy. Chị đừng mơ tưởng đến kiểu tin tức này nữa, không muốn làm bạn tốt với Liễu Đông nữa sao?” Kỷ Hi Nguyệt bực bội nói.


Cố Du Du vội vàng cười giả lả: “Đương nhiên không phải rồi. Tôi chỉ là làm phóng viên nên thành thói quen, không muốn bỏ lỡ một tin tức nào thôi mà. Cô đừng tức giận, sau này tôi nhất định sẽ có giới hạn.”


Kỷ Hi Nguyệt cũng đành cười cười, hy vọng người phụ nữ này có thể nhận thức được chuyện này.


Buổi chiều, Long Bân trở lại. Anh ta đi thẳng tới bàn làm việc của Kỷ Hi Nguyệt, cho cô xem đoạn băng ghi hình ở bệnh viện mà mình cầm về.


Thời điểm Kỷ Hi Nguyệt thấy bố mình cũng xuất hiện, trong lòng quả thực rất khó chịu. Quan hệ của hai người đã tốt như vậy sao?


Xem ra cô không tăng tốc là không được rồi.


Chương 458: Chọc thủng mộng đẹp (I)


Long Bân cũng rất sầu não. Anh ta hiểu rõ nỗi lo lắng của Kỷ Hi Nguyệt, bố mình bị một tâm cơ biểu làm cho mê mẩn đến lú lẫn, làm gì còn tâm trạng vui vẻ.


Trong đoạn video, Kỷ Thượng Hải vào trong tầm một tiếng mới rời khỏi. Sau đó tới giờ cơm trưa thì Tần Hạo đến, nhưng anh ta không nán lại lâu, chưa tới mười phút đã ra về.


Đến chiều, Đường Tuyết Mai xuất viện, xem ra vết thương cũng không có gì nghiêm trọng.


Long Bân nhìn sắc mặt của Kỷ Hi Nguyệt thì phát hiện lông mày của cô cau chặt. Chuyện này cậu chủ đã kêu anh ta đi điều tra, cho nên anh ta cũng đã nhanh chóng điều tra rốt cuộc là có chuyện gì.


Xem xong đoạn video, Kỷ Hi Nguyệt không nói gì, chỉ cúi đầu gửi tin nhắn cho Ngô Phương Châu.


Cô gửi cho Ngô Phương Châu số tài khoản ngân hàng, để anh ấy đi điều tra.


Ngô Phương Châu rất kinh ngạc, không biết Kỷ Hi Nguyệt lấy đâu ra nhiều tin tức như vậy. Mặc dù anh ấy cảm thấy vụ án không có nhiều tiến triển, nhưng vẫn khẩn trương đi điều tra.


Bây giờ anh ấy đã biết Vương Nguyệt là Kỷ Hi Nguyệt, và Bất Động Sản Kỷ Tinh là công ty của nhà cô, chắc hẳn cô đã biết chuyện gì đấy nên mới kiên trì điều tra vụ án như vậy.


Huống hồ, vụ án này quả thực có rất nhiều điểm đáng ngờ, đặc biệt là cái chết của Tôn Mai và khoản tiền mười tám triệu được chuyển ra nước ngoài. Tất cả những dấu hiệu này cho thấy những người liên quan đến vụ án chắc chắn có phạm tội tham nhũng. Và những tội phạm tham nhũng đó có liên quan đến vụ án giết người rồi lẩn trốn hay không cũng phải phụ thuộc vào các bằng chứng có liên kết hay không.


Buổi tối, Kỷ Hi Nguyệt báo cho Triệu Húc Hàn biết cô đã hẹn bố mình ăn cơm tối. Long Bân chu đáo đưa cô đến cổng biệt thự nhỏ Thiên Tinh, sau đó mới an tâm ra về.


Kỷ Thương Hải biết con gái bảo bối của mình muốn về nhà ăn cơm, dĩ nhiên cũng tranh thủ về sớm dặn dì giúp việc chuẩn bị những món ăn mà Kỷ Hi Nguyệt yêu thích.


Kỷ Hi Nguyệt về nhà, thấy tinh thần của bố phấn chấn, cả người nhìn trẻ ra nhiều tuổi, trong lòng cô lại thở dài. Xem ra sức mạnh của tình yêu thực sự thần kỳ, bố cô rõ ràng là rất thích Đường Tuyết Mai.


Không biết là khi cô nói cho ông nghe chuyện của Đường Tuyết Mai và Tần Hạo, ông sẽ bị đả kích như thế nào. Dù sao thì từ lúc mẹ cô mất đến giờ, chưa từng thấy bố vui vẻ như vậy.


Nhưng cô nhất định phải chọc thủng giấc mộng đẹp đẽ này của bố.


Trên bàn đều là đồ ăn mà Kỷ Hi Nguyệt yêu thích, bố Kỷ còn lấy một chai rượu vang hảo hạng ra, cười nói với Kỷ Hi Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, dạo này bố thấy con ít về nhà ăn cơm hẳn đấy. Nào, tối nay uống với bố một ly.”


“Bố, có chuyện gì mà bố vui vẻ thế?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.


Bố Kỷ cười nói: “Có chuyện gì đâu. Thấy con đã trưởng thành, bây giờ có thể tự mở công ty, bố thật sự rất vui. Thế nào rồi? Có cần bố giúp đỡ công ty của con không?”


“Bố, không cần đâu ạ. Con và Triệu thị hợp tác, Triệu Húc Hàn sẽ giúp con lo liệu mọi thứ. Bây giờ CEO của công ty cũng là bạn của anh ấy, tên là Cố Cửu, năng lực làm việc rất tốt. Bố yên tâm đi.” Kỷ Hi Nguyệt nói.


“Tiểu Nguyệt, Triệu Húc Hàn đó sẽ không lừa con đấy chứ? Dù sao anh ta cũng là chú ba của Triệu Vân Sâm, người một nhà lẽ nào lại đi giúp người ngoài?” Kỷ Thượng Hải cụng ly với Kỷ Hi Nguyệt rồi nói.


Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Bố, Triệu Húc Hàn là nhân vật thế nào, anh ấy còn cần lừa con sao? Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt đối với anh ấy mà nói căn bản là không đặt vào mắt, chút tiền đó thì có nghĩa lý gì. Con với anh ấy cũng xem như là bạn bè, đây không phải là đang giúp đỡ con sao?”


“Bố cũng muốn giúp con, sao con không mở lời với bố?” Kỷ Thượng Hải vẫn cảm thấy nghi ngờ.


“Haha, tiền của anh ấy lỗ rồi con không đau lòng, tiền của bố mà bị lỗ con sẽ đau lòng chết mất. Con cũng đâu có ngốc.” Kỷ Hi Nguyệt suy nghĩ một chút rồi cố ý xảo quyệt nói.


Chương 459: Chọc thủng mộng đẹp (II)


“Con ấy à, Triệu Húc Hàn không phải là người dễ lừa gạt vậy đâu. Cậu ta đã sẵn lòng đầu tư cho con, con cũng phải làm ăn cho đàng hoàng. Bố thấy con nên từ bỏ thân phận phóng viên, an tâm làm công ty điện ảnh và truyền hình, sau này tiền đồ có lẽ cũng không tệ.” Bố Kỷ biết không thể thuyết phục cô, chỉ còn cách làm Kỷ Hi Nguyệt yên tâm, nhưng trong lòng ông vẫn rất lo lắng.


“Bố, bố cũng nghĩ vậy sao? Con cũng cảm thấy chắc chắn sẽ kiếm được tiền.” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ bụng, bố cô quả nhiên là người làm ăn, rất có mắt nhìn.


Hai bố con uống hơn nửa chai rượu vang. Thực ra Kỷ Hi Nguyệt không uống được nhiều, nhưng Kỷ Thượng Hải lại uống rất vui vẻ.


“Bố, sổ sách của Bất Động Sản Kỷ Tinh bố giải quyết thế nào rồi?” Kỷ Hi Nguyệt chuyển chủ đề.


Kỷ Thượng Hải cười khổ: “Tôn Mai chết rồi, số tiền mười tám triệu đó cũng bị phong tỏa, khoản nợ này coi như hết cách, lại không thể định tội tham nhũng cho một người đã chết. Đợi cảnh sát điều tra rõ ràng, khoản tiền này sẽ được trả lại cho Bất Động Sản Kỷ Tinh, chuyện này cũng coi như chấm dứt.”


“Không phải chứ? Bố, lẽ nào bên bố đều cho rằng Tôn Mai tham nhũng?” Kỷ Hi Nguyệt trố mắt, không dám tin chuyện này đã phát triển tới bước như vậy.


“Chứ đâu còn cách nào khác?” Kỷ Thượng Hải uống một ngụm rượu.


“Tôn Mai chết ở Úc, chứng tỏ là có người muốn giết người diệt khẩu. Bố, chẳng lẽ bố không muốn biết sự thật?” Kỷ Hi Nguyệt rất kinh ngạc, không ngờ bố mình lại có suy nghĩ như vậy.


Kỷ Thượng Hải nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, loại chuyện này trước khi chưa có chứng cứ đầy đủ thì không thể kết luận bậy bạ. Tôn Mai tại sao lại sang Úc, tiền ở đâu cô ta có, con nghĩ cô ta là người vô tội sao?”


“Cho dù cô ta không phải là người vô tội thì cũng có đồng phạm. Một mình cô ta làm sao có thể sử dụng nhiều công quỹ như vậy. Bố, phải chăng bố đang bênh vực cho Tần Hạo?” Kỷ Hi Nguyệt lập tức hỏi.


“Tần Hạo? Tiểu Nguyệt, con ngốc à? Cậu ta chỉ là một phó tổng giám đốc!” Trên mặt Kỷ Thượng Hải thoáng chút đau khổ.


Kỷ Hi Nguyệt chấn kinh, ly rượu vang trong tay xém chút nữa bị cô làm đổ, bố nói vậy là có ý gì?


“Lẽ nào, lẽ nào chuyện này cũng có liên quan đến chú hai?” Kỷ Hi Nguyệt không dám tin, “Không thể nào, chú hai cũng đâu thiếu tiền. Mười tám triệu không thể nào khiến chú ấy ra tay giết người được?”


“Tiểu Nguyệt, chuyện này con đừng truy xét nữa. Vấn đề nội bộ của Bất Động Sản Kỷ Tinh bố đang nghiêm ngặt kiểm chứng, con cứ làm tốt công ty Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt của con đi, đừng giống như mẹ con muốn đào sâu gốc rể nữa.” Trong mắt Kỷ Thượng Hải thoáng chút đau thương.


“Bố, những cái khác con có thể không quan tâm, nhưng con người của Tần Hạo bố rốt cuộc đã hiểu rõ được mấy phần?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.


Kỷ Thượng Hải nhìn Kỷ Hi Nguyệt: “Tiểu Nguyệt, vì sao con lại có thành kiến với Tần Hạo như vậy? Mấy ngày hôm nay bố đã gặp cậu ta, trò chuyện cũng khá vui vẻ. Cậu ta là một thanh niên có triển vọng, siêng năng và tận tâm, làm việc có lề lối và rõ ràng, bàn chuyện với đối tác đều nhận được nhiều nhận xét tích cực.”


“Bố, bố cảm thấy con sẽ vô duyên vô cớ ghét bỏ một người sao?” Kỷ Hi Nguyệt bực bội nói, “Nhưng rõ ràng là con không hề vừa mắt với Tần Hạo, người này tâm cơ rất sâu.”


“Nhưng con đâu có hiểu cậu ta, sao lại biết cậu ta tâm cơ sâu? Tiểu Nguyệt, không thể nhìn vẻ bề ngoài mà đi ghét bỏ một người như vậy chứ. Dầu gì cậu ta cũng đã làm việc cho Bất Động Sản Kỷ Tinh năm năm, từ một nhân viên nhỏ bé lên chức phó tổng giám đốc, mọi người đều nhìn thấy được năng lực của cậu ta. Con nghĩ đi, nếu một người không có năng lực, làm sao có thể leo lên vị trí đó?”


Kỷ Thượng Hải vẫn cho rằng Kỷ Hi Nguyệt tính khí còn con nít, không nhìn vừa mắt Tần Hạo thì nghĩ rằng cậu ta là người xấu.


Chương 460: Chọc thủng mộng đẹp (III)


“Bố, chuyện này có liên quan đến vụ tai nạn giao thông trên cầu Giang Sơn, tính chất rất nghiêm trọng, sớm muộn gì cũng cháy nhà lòi mặt chuột. Trong này Tần Hạo chắc chắn có liên quan, con nghĩ bố nên xem xét cẩn thận lại toàn bộ vụ án đi.” Kỷ Hi Nguyệt nói.


“Tiểu Nguyệt! Sao con lại cứng đầu như vậy. Chẳng lẽ bố lại không biết vụ án này nghiêm trọng thế nào? Chính vì bố biết nó nghiêm trọng mới không để con tiếp tục điều tra nữa. Con đừng tự tiện điều tra, bố chỉ có một mình con, không muốn nhìn thấy con xảy ra chuyện đâu.”


Kỷ Thượng Hải cũng nghiêm nghị nói, sau đó dứt khoát uống hết một ly rượu vang đỏ.


Kỷ Hi Nguyệt âm thầm kinh hãi, xem ra bố đã biết khá nhiều chuyện, nhưng trong này khả năng là có liên quan tới chú hai, hoặc là ông đã biết tiềm ẩn nguy hiểm, cho nên mới không để cô tìm hiểu. Chỉ là, ông đang tự mình điều tra sao?


Vậy không phải ông cũng rất nguy hiểm?


“Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa. Phải rồi, nói về Đường Tuyết Mai đi. Hôm trước con có thấy cô ta.” Kỷ Hi Nguyệt lại nhìn Kỷ Thượng Hải.


Kỷ Thượng Hải sửng sốt, sau đó sắc mặt thoáng ngại ngùng: “Hửm?”


“Con thấy cô ta và Tần Hạo rất thân thiết.” Kỷ Hi Nguyệt hời hợt nói.


Sắc mặt Kỷ Thượng Hải thoáng thay đổi: “Sao cơ? Cô Đường và Tần Hạo? Tiểu Nguyệt, rốt cuộc con nói bậy bạ gì vậy? Sao hai người họ lại quen nhau?”


“Dĩ nhiên có quen rồi. Đường Tuyết Mai là cô của Liễu Đông, đồng nghiệp của con ở đài truyền hình. Liễu Đông nói Tần Hạo là bạn học cũ, đồng thời cũng là bạn trai của Đường Tuyết Mai.” Kỷ Hi Nguyệt nhẹ nhàng nói, cô không thể nhận là mình tự điều tra ra.


“Cái gì! Làm sao có thể?” Kỷ Thượng Hải hiển nhiên là bị chấn động.


“Bố, bố kích động như vậy làm gì? Đừng nói với con là bố vẫn còn liên hệ với cô ta đấy nhé. Bố đã hứa với con thế nào?” Kỷ Hi Nguyệt cố ý tức giận.


“Đâu, đâu có. Đương nhiên là không có rồi.” Kỷ Thượng Hải nhớ đến lần bị con gái bắt gian, lần đó con gái ông còn nổi giận một trận, cho nên ông đâu dám nhận là vẫn còn liên hệ với Đường Tuyết Mai.


“Không có thì tốt. Con còn một tấm ảnh đây này, bố xem đi.” Kỷ Hi Nguyệt giở tấm ảnh Đường Tuyết Mai và Tần Hạo hôn nhau bên bờ sông mà Long Bân đã chụp cho Kỷ Thượng Hải coi.


Khi Kỷ Thượng Hải nhìn thấy bên trong thật sự là Đường Tuyết Mai và Tần Hạo, ly rượu vang trước mặt bỗng ngã đổ, tay chân luống cuống một hồi mới nói: “Chuyện này, chuyện này xảy ra khi nào?”


Kỷ Hi Nguyệt rõ ràng nhận ra là bố mình đang đè nén, nhưng thực tế là trên gương mặt già nua đã tái đi vì tức giận.


“Chiều qua đấy. Tên Tần Hạo này đâu có đi làm, chủ yếu là đi hẹn hò thôi. Với cả, chẳng phải Đường Tuyết Mai mới đi mướn phòng với bố mấy hôm trước sao? Thế nào mà vừa mới xoay đầu đã hôn đắm đuối Tần Hạo. Điều này chứng tỏ cô ta với Tần Hạo là quan hệ bạn trai bạn gái. Còn với bố ấy à, e là chỉ nhắm vào danh phận và tiền tài của bố thôi, chắc là muốn kiếm chác một khoản đây mà.”


Kỷ Hi Nguyệt vẫn nói không ngừng nghĩ. Tay Kỷ Thượng Hải run lên, nhưng ông không lên tiếng.


Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục nói: “Bố, bố bảo Tần Hạo có biết Đường Tuyết Mai quyến rũ bố không? Hay chính Tần Hạo là người đã kêu Đường Tuyết Mai quyến rũ bố? Ôi, càng nghĩ càng thấy ớn. Bố, bố tuyệt đối đừng dính líu gì tới cô ta nữa đấy, trông thì xinh đẹp thanh cao nhưng thực chất lại là một mỹ nhân độc địa.”


Kỷ Hi Nguyệt thấy bố vẫn giữ im lặng, nhưng sắc mặt đã tái nhợt đi rất nhiều, trong đôi mắt ông chứa đầy vẻ phức tạp. Kỷ Hi Nguyệt biết lần này bố hẳn đã tỉnh táo.


Sau khi Kỷ Hi Nguyệt rời khỏi biệt thự Thiên Tinh, Kỷ Thượng Hải ngồi trên sô pha đờ đẫn ngắm bức ảnh Đường Tuyết Mai và Tần Hạo hôn nhau mà Kỷ Hi Nguyệt đã gửi cho ông, cứ có cảm giác người phụ nữ đang say sưa ngây ngất trong bức ảnh không phải là Đường Tuyết Mai.


Đáng tiếc là trái tim ông đã rất đau đớn, đây là một sự thật không thể chối cãi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom