Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 441-450
Chương 441: Điều kiện chủ mẫu của Triệu gia (II)
Thím Lý nhìn cô rất lâu: “Tiểu thư , trước giờ cậu chủ không gần gũi với phụ nữ, nên rất có thể cậu ấy vẫn chưa hiểu rõ tình cảm của bản thân, nhưng thím Lý chưa bao giờ thấy cậu chủ quan tâm một người phụ nữ nào như vậy cả. Vì vậy tiểu thư à, cô cũng nên tha thứ cho bản tính buồn vui thất thường của cậu chủ. Chẳng phải nói người đang yêu thì tố chất thần kinh có chút vấn đề sao? Có thể cậu chủ là người như vậy, nhưng có lẽ chính bản thân cậu ấy cũng không nhận ra mà thôi.”
Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu nhìn bà, sau đó bật cười: “Thím Lý, cháu hiểu rồi, vậy thím có muốn cháu làm chủ mẫu của Triệu gia không?”
Thím Lý sửng sốt, sắc mặt có chút khó xử: “Đương nhiên muốn. Tiểu thư tốt như vậy, chỉ là, chỉ là…”
“Chỉ là cháu không đủ tư cách đúng không? Phải rồi, vị tiểu thư của Quốc Tế Úy Lam đó có đủ tư cách không?” Điều duy nhất mà Kỷ Hi Nguyệt biết tính tới thời điểm hiện tại là Triệu Nhất Gia một lòng muốn Triệu Húc Hàn và đại tiểu thư của Quốc Tế Úy Lam kết hôn với nhau.
Thím Lý nghĩ một chút rồi nói: “Tiểu thư, người được chọn làm chủ mẫu của Triệu gia nhất định phải được sự đồng ý của người đứng đầu tám khu vực, đó cũng là quy tắc chủ nhân của Triệu gia phải tuân thủ khi ngồi lên vị trí chủ nhân.”
“Người đứng đầu của tám khu vực? Là sao?” Kỷ Hi Nguyệt không biết kết cấu của hệ thống Triệu gia.
Thím Lý có chút khó xử, không biế có nên nói hay không, cuối cùng chỉ còn cách nói như vậy: “Tiểu thư, Triệu gia rộng lớn và vô cùng phức tạp, công việc kinh doanh trải khắp toàn cầu, có tổng cộng là tám chi nhánh trên toàn cầu, vì vậy chủ nhân của Triệu gia và chủ mẫu của Triệu gia nhất thiết phải được sự đồng ý của người đứng đầu tám chi nhánh đó, ít nhất là phải được năm tấm vé tán thành.”
Kỷ Hi Nguyệt vừa nghe vừa chau mày, thím Lý tiếp tục nói: “Chủ mẫu của Triệu gia cũng là một nhân tố quan trọng của Triệu gia. Vì vậy, từ trước đến nay không được qua loa cẩu thả. Những điều kiện đủ mà một chủ mẫu Triệu gia cần phải có đã sớm được quy định trong quy củ.”
“Thím Lý, thím nói cho cháu biết điều kiện của chủ mẫu Triệu gia đi.” Kỷ Hi Nguyệt rất muốn biết.
Thím Lý đánh mắt nhìn ra bên ngoài, sau đó nói: “Tiểu thư, tôi, tôi nói với cô cũng được, nhưng cô tuyệt đối đừng truyền ra ngoài. Nếu không thím Lý sẽ không được gặp lại cô nữa đâu.”
“Thím Lý, thím yên tâm đi, cháu đâu phải là người không có đầu óc? Huống hồ, cháu rất thích những món ăn mà thím Lý làm, không có thím cháu làm sao sống nổi chứ.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nịnh nọt.
Thím Lý nghe cô dỗ ngọt thì cười toe toét, trong lòng rất cảm động. Bà biết Kỷ Hi Nguyệt là một cô gái lương thiện, chỉ là nếu muốn là chủ mẫu của Triệu gia thì quả thực hơi khó cho cô.
Bà cũng cảm thấy đau lòng cho cô.
“Điều kiện thứ nhất là phải có năng lực tự bảo vệ, khả năng chiến đấu và kỹ thuật phòng thân nhất định phải đánh được ba vệ sĩ của Triệu gia.” Thím Lý nói điều đầu tiên.
Kỷ Hi Nguyệt trố mắt: “Sao cơ? Đánh ngã được ba người như thím?”
“Tiểu thư, thực lực của tôi chỉ là bình thường thôi, cô phải đánh được ba người cỡ như Lão Khôi ấy.” Thím Lý tạt cho cô một gáo nước lạnh.
Kỷ Hi Nguyệt muốn rớt con ngươi ra ngoài, nuốt nước miếng nói: “Cháu bây giờ chắc chưa đánh tới mười chiêu là đã bại dưới tay lão Khôi rồi.”
“Cô biết là tốt.” Thím Lý thực sự không muốn đả kích cô.
Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười, làm người phụ nữ của Triệu Húc Hàn khó tới vậy sao?
Cô thấy Triệu Húc Hàn nên chuẩn bị tâm lý độc thân cả đời là được rồi đấy!
“Vậy, vậy điều kiện thứ hai là gì?’ Kỷ Hi Nguyệt vẫn muốn biết.
Thím Lý cười gượng gạo, nói: “Điều kiện thứ hai là gia thế, khả năng tài chính phải đạt cỡ hai mươi tỷ đô la Mỹ trở lên.”
“Mẹ kiếp!” Kỷ Hi Nguyệt buột miệng nói hai chữ.
Thím Lý nói: “Tiểu thư, mặc dù tập đoàn Kỷ Hải ở Cảnh Thành rất tiếng tăm, nhưng vẫn chưa đạt yêu cầu.”
Sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt rất khó coi, thở dài nói: “Xem ra chủ mẫu của Triệu gia đúng là không dễ làm nhỉ.”
Chương 442: Điều kiện chủ mẫu của Triệu gia (III)
Thím Lý cũng thở dài, nhưng Kỷ Hi Nguyệt lại nói tiếp: “Thế cô tiểu thư của Quốc Tế Úy Lam đó đạt yêu cầu rồi sao? Cho dù gia thế của cô ta giàu có hùng mạnh, nhưng chắc gì cô ta có thể đánh được như vậy?’
Thím Lý nhíu mày đáp: “Chuyện này thì tôi không biết, nhưng có lẽ đại tiểu thư của Quốc Tế Úy Lam cũng phải học các kỹ thuật phòng thân. Hơn nữa, cô ấy đã thích cậu chủ từ lâu, nên có thể sớm đã biết yêu cầu của chủ mẫu Triệu gia và chuẩn bị từ trước. Nhưng tiểu thư đừng sợ, cô vẫn còn nhỏ, bây giờ mới hai mươi mốt tuổi, cố gắng tập luyện thêm hai ba năm nữa, tôi tin là cô cũng có thể đánh được ba người như Lão Khôi đấy.”
Kỷ Hi Nguyệt rất sầu não, nhưng suy nghĩ một chút rồi cũng cười nói: “Thím Lý nói rất đúng, cháu vẫn còn thời gian để tăng cường huấn luyện. Nhưng về phần tài chính gia đình thì, khụ khụ. Hai mươi tỷ nhân dân tệ đã trầy trật, đằng này còn là đô la Mỹ, hơi khó đây. Nhưng cũng không phải là không có khả năng, cháu sẽ thử kiếm tiền!”
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt khẽ tính toán, cô biết trước xu hướng của tương lai, cho nên kiếm tiền cũng không phải là chuyện khó. Quay vài bộ phim điện ảnh lớn, nếu có thể bứt phá ra khỏi thị trường của Trung Quốc thì sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, không phải là không có hy vọng.
“Điều kiện thứ ba.” Thím Lý thấy trên mặt cô vẫn còn chút tinh thần chiến đầu thì nói tiếp.
“Sao cơ! Còn điều kiện thứ ba?” Kỷ Hi Nguyệt xém chút xỉu ngang, hai điều kiện trước đã muốn giết người rồi mà còn điều kiện thứ ba, cái chức chủ mẫu của Triệu gia này chắc phải thần tiên hạ phàm mới làm được quá?
Thím Lý bật cười: “Đương nhiên, cô tưởng hai điều kiện là đủ rồi à?”
“Ai đặt ra quy tắc này vậy!” Kỷ Hi Nguyệt thật sự muốn khóc luôn rồi.
Thím Lý đáp: “Tổ tiên chứ ai. Để củng cố thế lực của Triệu gia, liên hôn đã trở thành một phần trong việc mở rộng kinh doanh của Triệu gia, vì lẽ đó mà chủ mẫu của Triệu gia phải là một người khiến mọi người hài lòng.”
“Quá cường thế rồi. Lẽ nào không cân nhắc xem chủ nhân có thích hay không sao?” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy có chút quá đáng.
Thím Lý đáp: “Huấn luyện mà chủ nhân phải tiếp nhận chính là không có tình yêu, nhưng mấy ai có thể vô tình. Tôi cảm thấy càng đè nén cảm xúc, một khi gặp được tình yêu đích thực càng bùng phát mạnh mẽ hơn.”
“Đúng đúng đúng, thím Lý nói câu này chí phải. Từ xưa đến nay có rất nhiều bậc đế vương không vượt qua được cửa ải mỹ nhân đấy.” Kỷ Hi Nguyệt liên tục gật đầu, tự hỏi liệu đại ma vương có vượt qua được cửa ải mỹ nhân của mình không nhỉ?
Nếu anh thật sự yêu cô, vậy không phải cô rất lợi hại sao? Haha.
“Tiểu thư, cô cười gì thế?” Thím Lý cứ cảm giác nụ cười của Kỷ Hi Nguyệt có chút ti tiện.
“Không có gì, không có gì. Vậy điều kiện thứ ba là?” Kỷ Hi Nguyệt chớp mắt hỏi.
Thím Lý nghẹn ngào nuốt nước bọt: “Phải hiền lương thực đức, không lăng nhăng trăng hoa, ở bên ngoài phải đoan chính mỹ miều, không được làm mất mặt Triệu gia. Đúng rồi, sau khi kết hôn thì không được xuất hiện trước đám đông, phải chủ trì công việc nội bộ của Triệu gia, quan trọng nhất là nối dõi tông đường.”
“Mẹ kiếp! Đây là chủ nghĩa phong kiến đấy!” Kỷ Hi Nguyệt suýt nhảy lên ngoác miệng chửi rủa. Quả nhiên là chế độ của đế vương. Yêu cầu với phụ nữ thế này thì rất quá đáng, coi phụ nữ là cái gì chứ?
Kỷ Hi Nguyệt tự nhiên không muốn làm chủ mẫu của Triệu gia nữa, bởi vì cô biết hai điều kiện trước cô có thể phấn đấu, nhưng điều kiện thứ ba thì tuyệt đối không thể.
Nếu Kỷ Hi Nguyệt cô không có tự do, vậy chi bằng cô đi chết cho rồi.
Bỏ đi, cô chỉ muốn giúp anh Hàn phòng tránh nguy hiểm, còn chủ mẫu của Triệu gia thì cô thật sự không muốn làm đâu.
“Tiểu thư, cô đừng kích động, thực ra điều kiện thứ ba mới là cái khó nhất.” Thím Lý thở dài nói.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn bà: “Thím Lý, thím thấy điều kiện thứ ba có hợp lý không? Như vậy đâu có xem phụ nữ là người nữa? Kiếm đại con heo mà nối dõi tông đường cho rồi.”
Kỷ Hi Nguyệt nghe thấy mà tức.
Chương 443: Điều kiện chủ mẫu Triệu gia (IV)
Thím Lý dở khóc dở cười: “Tiểu thư, cô nghĩ đi, Triệu gia đã trải qua bao nhiêu năm, không phải là từ thời phong kiến tới giờ sao? Nếu không thì làm gì còn cái gọi là hệ thống Triệu gia.”
“Bỏ đi, thím Lý, cháu bỏ cuộc rồi, cháu không làm được đâu.” Kỷ Hi Nguyệt cũng ăn không nổi nữa, đứng dậy bỏ đi.
Thím Lý gấp gáp nói: “Tiểu thư, lẽ nào cô không muốn cứu cậu chủ sao?”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, xoay đầu hỏi: “Cứu anh ấy?”
“Phải! Cậu chủ rất đáng thương. Nếu phải cưới một người phụ nữ mình không yêu, cả đời cậu ấy còn gì là vui vẻ nữa?”, Thím Lý vội nói, “Điều kiện thứ ba có thể rất quá đáng, nhưng nếu cô đủ mạnh mẽ, đem lại lợi ích to lớn cho Triệu gia, tôi nghĩ điều kiện thứ có thể cân nhắc lại, đúng không?”
Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày. Thím Lý nói tiếp: “Thật ra, trong lịch sử của Triệu gia cũng có rất nhiều người phụ nữ không đạt được điều kiện thứ ba. Bởi vì một người xuất thân từ gia thế như vậy, làm gì có chuyện sẽ ngoan ngoãn. Cho nên đã xuất hiện nhiều chỗ bất hợp lý, nhưng có lẽ đáng sợ nhất vẫn là chuyện của vị chủ nhân trước.”
Tim Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên bị hẫng một nhịp: “Thím Lý, thím, ý thím là ông cụ Triệu, bố của anh Hàn sao?”
Thím Lý vốn dĩ không định nói, nhưng vì bà quá thích Kỷ Hi Nguyệt, cũng đã nhận ra phần tình cảm mà cậu chủ đối với Kỷ Hi Nguyệt. Với tư cách là một người nhìn Triệu Húc Hàn trưởng thành, ngồi lên vị trí chủ nhân và chịu bao nhiêu đau khổ, bà cảm thấy tình cảm mà bà dành cho Triệu Húc Hàn như là một người mẹ đang nhìn con trai mình lớn lên, vì vậy bà cũng hy vọng Triệu Húc Hàn có thể gặp được tình yêu chân chính.
Cho dù sau này Triệu Húc Hàn có trách cứ bà tại sao lại đi kể bí mật của Triệu gia cho Kỷ Hi Nguyệt, bà cũng không để bụng, vì bà không thể nhìn Kỷ Hi Nguyệt bỏ rơi cậu chủ đáng thương như vậy được.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn thím Lý, bỗng chốc cũng trở nên căng thẳng.
Thím Lý hình như hơi sợ, xoay đầu nhìn xung quanh, sau đó thấp giọng nói: “Tiểu thư, năm đó ông cụ cũng tuân theo gia quy cưới Thiết Hồng Nương làm chủ mẫu của Triệu gia. Thiết Hồng Nương hội tủ đủ hai điều kiện đầu tiên, biết đánh nhau đã không nói, gia thế còn rất đồ sộ, kết hợp với Triệu gia quả thực như hổ mọc thêm cánh.”
Kỷ Hi Nguyệt không chen ngang, nghe thím Lý tiếp lời: “Nhưng lúc đó ông cụ vẫn chưa gặp được tình yêu đích thực, cũng chính là mẹ ruột của cậu chủ, Hạ Vịnh Hà.”
Kỷ Hi Nguyệt cố bình ổn con tim đang loạn nhịp, không biết tại sao cô lại rất căng thẳng.
“Ông cụ rất yêu thương cô Hạ, mà cô Hạ cũng rất xuất sắc, văn võ song toàn, nhưng lúc cô ấy quen biết ông cụ lại không hề biết ông cụ đã có vợ. Ông cụ lúc đấy khá bốc đồng, tham luyến chân tình, vội vàng dùng hộ chiếu nước ngoài cưới cô Hạ vào nhà, để cô Hạ có một danh phận chính thức, nhưng chuyện này ngược lại đã cho Thiết Hồng Nương một cái tát.”
“Vốn dĩ ông cụ và Thiết Hồng Nương chỉ coi nhau như khách, dù không có tình cảm nhưng họ vẫn có thể sống tiếp với nhau. Nhưng sau khi cô Hạ xuất hiện, Thiết Hồng Nương và ông cụ đã trở mặt thành thù.”
“Sự tình bên trong thế nào tôi cũng không rõ. Nhưng đến năm cậu chủ được tám tuổi, cô Hạ đã hương tiêu ngọc tổn được người bên ngoài khiêng về. Ông cụ suýt chốc nữa phát điên, và đương nhiên người đáng thương nhất vẫn là cậu chủ.”
Thím Lý lắc đầu, thở dài nói: “Thật sự rất đáng thương. Tiểu thư, nếu cô thật lòng thích cậu chủ, xin cô hãy giữ lấy cậu ấy. Thím Lý sợ cậu chủ cưới người mình không yêu, sẽ đau khổ cả một đời.”
Kỷ Hi Nguyệt có chút run rẩy, sau đó nhìn chằm chằm thím Lý: “Thím Lý, mẹ của anh Hàn là do Thiết Hồng Nương giết?”
“Không, tôi không biết rốt cuộc là có chuyện gì, cũng không ai biết cô Hạ vì sao lại chết. Ông cụ cũng đã phái rất nhiều người đi điều tra chân tướng, nhưng kết quả rất nhiều người đã bị bỏ mạng, bố của ông cụ cũng không cho phép điều tra chuyện này nữa.”
Chương 444: Kỷ đại tiểu thư muốn công khai (I)
Thím Lý khẽ lắc đầu nói tiếp: “Nhưng tôi biết ông cụ rất yêu cô Hạ, thời gian sau đó ông đã sống như một cái xác không hồn, mãi cho đến khi cậu chủ ngồi lên vị trí chủ nhân.”
“Thật sự rất đau lòng. Yêu nhau không được ở bên nhau, còn phải chứng kiến cảnh người phụ nữ mình yêu thương nhất ra đi trước mặt mình mà không biết hung thủ là ai. Tiểu thư, cô có hiểu được nỗi đau đó như thế nào không?” Mắt Thím Lý đã đỏ lên.
Kỷ Hi Nguyệt không biết tại sao nước mắt lại rớt xuống. Dường như cô đã cảm nhận được nỗi đau sâu tận đáy lòng của Triệu Húc Hàn. Bởi vì cho đến bây giờ anh vẫn chưa biết được vì sao mẹ mình lại chết.
“Tiểu thư, tại sao thím Lý muốn nói với cô những điều này, cô hiểu đúng không?” Thím Lý đưa khăn giấy cho cô.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn bà với đôi mắt đỏ hoe.
Thím Lý nói: “Cậu chủ thích cô, nếu như cậu ấy phải cưới người phụ nữ khác, vậy ắt sẽ rất đau lòng. Dù sao tôi cũng được xem là người đã chứng kiến cậu chủ trưởng thành, tôi thật sự không hy vọng cậu chủ lại đi theo vết xe đổ của chủ nhân cũ.”
“Thím Lý, cháu hiểu ý thím mà.” Sao Kỷ Hi Nguyệt lại không hiểu, trái tim của cô lúc này rất đau đớn. Lần tái sinh này cô chỉ muốn báo ơn, vậy thì làm sao cô có thể nhìn Triệu Húc Hàn sống không mà vui vẻ.
Cho dù anh không thích cô, cô cũng hy vọng anh sẽ cưới người phụ nữ mà anh yêu nhất, tuyệt đối không phải là liên hôn.
“Đứa trẻ tốt bụng, cháu vẫn còn cơ hội mà, thím Lý rất kỳ vọng vào cháu.” Thím Lý sờ đầu cô, khẽ cười nói. Bà biết Kỷ Hi Nguyệt là một đứa trẻ thông minh.
Kỷ Hi Nguyệt về phòng nghĩ ngơi. Trong đầu cô cứ nghĩ mãi về những việc mà thím Lý nói. Cô thật sự không ngờ Triệu Húc Hàn còn mang một nỗi đau lớn như vậy.
Phải là cô, cô cũng sẽ bất chấp tất cả, nhất định phải tìm cho được hung thủ đã giết hại mẹ mình.
Bỗng nhiên Kỷ Hi Nguyệt nhận ra mình vẫn không hiểu gì về Triệu Húc Hàn. Kiếp trước anh cũng phải mang một bí mật nặng nề như vậy, nhưng còn phải bận tâm lo lắng cho kẻ ngốc nghếch là cô.
Chẳng trách sau này anh đối phó quá mệt mỏi, cuối cùng đã bị kẻ xấu thừa nước đục thả câu, đây đều là lỗi của cô.
“Anh Hàn, anh yên tâm, kiếp này em nhất định sẽ trở thành hậu phương vững chắc nhất của anh.” Cuối cùng, Kỷ Hi Nguyệt đã đặt ra cho bản thân một sứ mệnh. Nếu lần trọng sinh này cô vẫn không giúp được gì cho Triệu Húc Hàn, vậy thì cô trọng sinh còn ý nghĩa gì nữa?
Một khi đã hạ quyết tâm, Kỷ Hi Nguyệt không muốn nghĩ ngơi nữa. Cô sửa soạn ra cửa, tới Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt.
Cố Cửu không ngờ Kỷ Hi Nguyệt sẽ đến, anh ấy vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Tiểu Nguyệt, sao cô lại tới đây? Hôm qua có phải bị hoảng sợ rồi không?”
Kỷ Hi Nguyệt mặc một bộ đồ màu be, đội nón rộng vành xinh đẹp, nhìn thế nào cũng thấy khí chất xuất chúng của một quý cô khuê các. Cho nên lúc cô vừa tiến vào đã lập tức thu hút được sự chú ý của những người khác trong công ty.
Họ còn tưởng rằng cô là minh tinh mà vị CEO Cố Cửu muốn kí hợp đồng.
Ánh mắt Cố Cửu cũng đầy sự kinh ngạc trước cái đẹp, trong lòng rất thích. Từ hôm qua đến giờ anh ấy vẫn luôn lo lắng cho cô.
“Vẫn ổn, không sao nữa rồi. Hôm nay tôi không đến đài truyền hình, nên đến công ty của mình xem thế nào, thuận tiện giới thiệu bản thân một chút.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười.
Cố Cửu sửng sốt: “Giới thiệu một chút?”
“Phải, tôi nhất định phải làm cho Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt kiếm được thật nhiều tiền, cho nên thân phận cổ đông lớn nhất của Kỷ đại tiểu thư này có lẽ rất có sức tuyên truyền.” Kỷ HI Nguyệt nhướng nhướng mày.
“Cô muốn dùng bản thân để quảng cáo?” Cố Cửu trố mắt, “Cô không sợ Hàn thiếu sẽ tức giận sao?”
Kỷ Hi Nguyệt giật mình: “Anh ấy tức giận cái gì? Tôi vốn dĩ là Kỷ đại tiểu thư mà! Chẳng qua là công chúng không biết mặt thật của tôi thôi. Tôi nghĩ sẽ có rất nhiều người tò mò đấy.”
Khóe miệng Cố Cửu khẽ giật giật: “Hàn thiếu liệu có muốn người phụ nữ của mình xuất đầu lộ diện không?”
Chương 445: Kỷ đại tiểu thư muốn công khai (II)
Kỷ Hi Nguyệt nhìn vẻ mặt có chút lo lắng của Cố Cửu, sau đó liếc mắt, bực bội nói: “Cố thiếu, rốt cuộc anh có muốn kiếm tiền không đây?”
Cố Cửu ngớ ra, sau đó cười hèn hạ: “Đương nhiên, Kỷ đại tiểu thư cô quả thực là chiêu bài sống đấy. Vậy cô muốn tuyên truyền thế nào?”
“Tôi vốn dĩ là một phóng viên, đương nhiên sẽ biết cách tuyên truyền thế nào để có sức ảnh hưởng. Gọi Lâm San đến đây đi, tôi tự có sắp xếp.” Kỷ Hi Nguyệt thần thần bí bí nói.
Cố Cửu có chút mơ hồ: “Lâm San thì chắc chắn phải là người tuyên truyền rồi, bản thảo tuyên truyền cũng đã làm xong. Tôi sẽ kêu mọi người tới đây, nhân tiện mở một cuộc họp để mọi người làm quen với Kỷ đại tiểu thư, cô thấy thế nào?”
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, cười nói: “OK, kể từ hôm nay, Kỷ đại tiểu thư sẽ bắt đầu công khai thân phận.”
Cố Cửu cứ cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt hôm nay có chút kỳ lạ, nhưng nhìn thần thái phấn chấn và dáng vẻ đầy tự tin của cô, anh ấy cũng thấy vui vẻ.
Nửa tiếng sau, trong phòng hội nghị của Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt đã tập hợp đầy đủ các chủ quản của tất cả bộ phận.
Đương nhiên là mọi người đều tỏ ra không thể tin nổi khi nhìn thấy vị chủ tịch trẻ tuổi và xinh đẹp Kỷ Hi Nguyệt. Mặc dù bọn họ đã biết cô là đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải, nhưng chưa ai nhìn thấy được mặt thật của cô.
Khuôn mặt này e là còn đẹp hơn cả những ngôi sao nổi tiếng đương thời, bản thân mà cô đi làm ngôi sao thì còn gì bằng.
Kỷ Hi Nguyệt cũng không nói nhiều lời thừa thãi, sau khi làm quen xong, cô nói: “Mặc dù Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt mới thành lập, nhưng mục tiêu của tôi là trong vòng một năm phải vượt qua được ba thương hiệu điện ảnh và truyền hình lâu đời. Mọi người không cần phải lo lắng về vấn đề kinh phí, điều duy nhất mà mọi người cần làm là chú tâm tạo ra các tác phẩm hay. Chỉ cần mọi người có lòng tin, tôi tin nhất định chúng ta sẽ thành công, và tiền thưởng dành cho mọi người cũng tuyệt đối không ít.”
Trong lòng mọi người có chút thấp thỏm, đặc biệt là Kỷ Hi Nguyệt muốn trong vòng một năm phải vượt qua ba công ty điện ảnh và truyền hình lão làng, chuyện này hầu như không thể xảy ra, vì vậy mà trên mặt của mỗi người đều có sự hồ nghi và lo lắng.
“Yên tâm, chỉ cần chúng ta có thể sản xuất ra một bộ phim truyền hình hay, với nền tảng truyền thông hiện tại, hoàn toàn có thể trở thành một đối thủ cạnh tranh đáng gờm,”
“Kỷ tiểu thư, nhưng một bộ phim hay đâu dễ dàng gì làm ra được. Hơn nữa, khoản signing bonus* cho các diễn viên nổi tiếng cũng rất gắt.” Có người thắc mắc.
(Signing bonus: khái niệm ngày càng trở nên quen thuộc khi các nhà tuyển dụng thực hiện nhằm thu hút ứng viên đầu quân. Signing bonus chính là khoản tiền thưởng mà các nhà tuyển dụng cam kết thưởng cho bạn khi bạn đồng ý gia nhập công ty. Đó có thể là vào ngày làm việc đầu tiên, sau một tuần, sau khi hoàn thành thử việc, sau khi kí hợp đồng, khoản thưởng này không yêu cầu bạn phải đạt doanh số, dựa trên hiệu quả công việc, KPI… đơn thuần nó là một khoản thưởng dành cho việc bạn là một thành viên của công ty họ – nguồn: Google.)
Kỷ Hi Nguyệt cười cười: “Vậy thì chúng ta hãy trọng dụng người mới. Lần này dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, đầu tư bộ phim ‘Vượt qua khóa tình’ của Lâm San. Nếu không có gì xảy ra, bộ phim này chắc chắn sẽ nổi tiếng, nó sẽ làm nền móng cho chúng ta, và Lâm San cũng sẽ trở thành diễn viên nòng cốt của Húc Nguyệt.”
“Bộ phim của Lâm Sam sẽ mang đến nhiều người mới, và tôi tin sẽ càng ngày càng tốt. Tôi sẽ đích thân lựa chọn diễn viên chính và kịch bản. Cho nên, việc mọi người cần làm sau khi tôi đã chọn xong kịch bản và diễn viên là dốc sức lên kế hoạch và thực hiện. Nếu mọi người cùng đoàn kết một lòng, cho dù cuối cùng có thất bại, tôi cũng không trách tội mọi người.”
Lúc này mọi người mới có chút yên tâm. Suy cho cùng, để người mới có thể nổi tiếng sau một lần là chuyện rất khó nhằn.
“Bây giờ quan trọng nhất vẫn là diễn viên. Phải nhanh chóng triển khai tuyên truyền. Trước cuối tháng là cơ hội tốt nhất để chúng ta giành được người. Cố thiếu, bên phía Mộ Dung Phong anh đã giải quyết xong chưa?”
Cố Cửu đáp: “Mộ Dung Phong ở Hoàn Vũ vẫn chưa có tiếng tăm, cũng không được trọng dụng, cho nên chúng ta chỉ cần gấp đôi signing bonus so với Hoàn Vũ là có thể nhẹ nhàng ký được hợp đồng với anh ta.”
Kỷ Hi Nguyệt lập tức bật cười, nói: “Được. Vậy cuộc phỏng vấn người mới sẽ do Mộ Dung Phong chủ đạo.”
“Cái gì?!” Mọi người đều sửng sốt, để một người đại diện không tên tuổi đến tuyển chọn người mới, chuyện này có phải đang đùa giỡn không vậy?
“Tin tôi đi, anh ta chắc chắn sẽ tỏa sáng.” Kỷ Hi Nguyệt cho mọi người một nụ cười thần bí, bởi vì cô rất hiểu rõ Mộ Dung Phong.
Chương 446: Kỷ đại tiểu thư muốn công khai (III)
Mộ Dung Phong ở Hoàn Vũ không phải là không có tài năng, mà là bị chèn ép. Chung quy ở một công ty có thâm niên như Hoàn Vũ, người đại diện nhiều vô số kể, làm gì có chỗ cho anh ta phát huy tài nghệ.
Và đương nhiên Mộ Dung Phong cũng sẵn sàng kí hợp đồng với Húc Nguyệt, vì anh ta biết Húc Nguyệt là công ty điện ảnh và truyền hình mới, hơn nữa còn chưa kí hợp đồng với một người đại diện nào, cho nên đây sẽ là cơ hội để anh ta thể hiện tài năng.
Anh ta không quan tâm mức signing bonus cao hay thấp, chỉ một lòng muốn thực hiện lý tưởng và hoài bão.
Vì vậy, khi Húc Nguyệt muốn chiêu mộ anh ta, còn cho anh ta gấp đôi khoản signing bonus so với Hoàn Vũ , anh ra đã không ngại ngần đồng ý ngay, cảm thấy dường như mình đã gặp được Bá Lạc*
(Bá Lạc: người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.)
Hơn nữa anh ta còn biết Kỷ đại tiểu thư là người đã chỉ đích danh anh ta, cho nên anh ta rất cảm kích. Mặc dù anh ta chưa từng gặp Kỷ tiểu thư, nhưng vị tiểu thư này đã để lại ấn tượng rất tốt trong lòng anh ta.
Cuộc họp kết thúc Lâm San mới đến nơi. Lần đầu tiên nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt, cô ấy cũng rất kinh ngạc.
Bởi vì cô ấy không ngờ Kỷ đại tiểu thư lại là một mỹ nhân, hơn nữa còn rất có khí chất, vừa cao quý thanh lịch vừa hào phóng rộng rãi, nhìn cô còn giống một minh tinh hơn cả cô ấy.
“Kỷ tiểu thư, thật sự rất cảm ơn cô. Nếu không có cô, bộ phim này của tôi chắc sẽ không được mang lên màn ảnh đâu!” Lâm San rối rít cám ơn. Dù sao bộ phim này cũng rất quan trọng đối với cô ấy.
“Cô Lâm San khách sáo rồi, là kỹ năng diễn xuất của cô giỏi đấy chứ. Trước đây thấy cô trong vai diễn cảnh sát, tôi đã cảm thấy cô rất có tiềm lực. Ba mươi triệu đối với tôi không phải là con số lớn. Nếu có thể giữ được ‘gà đẻ trúng vàng’ cho mình, không phải tôi vẫn là người kiếm được tiền sao?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
Lâm San cảm thấy vị tiểu thư này rất ân cần, nhưng cứ cảm giác có chút quen thuộc, không biết là quen ở đâu, vóc dáng? Hay là giọng nói? Nhưng càng nhìn lại càng thấy Kỷ Hi Nguyệt thật sự rất xinh đẹp.
Thực ra Kỷ Hi Nguyệt có hơi căng thẳng, vì dù sao Vương Nguyệt và Lâm San cũng rất thân nhau, không biết là cô ấy có nhận ra gì không.
Thực tế là hóa trang của Vương Nguyệt quá xấu, còn Kỷ Hi Nguyệt lại xinh đẹp ngút ngàn. Hơn nữa một người tóc ngắn, một người thì tóc dài đến eo, quả thực rất tương phản. Trong nhất thời Lâm San hoàn toàn không thể liên tưởng đến Vương Nguyệt được.
“Nếu có thể trở thành ‘gà đẻ trứng vàng’ của Kỷ tiểu thư, đó cũng là phúc phần của Lâm San tôi.” Lâm San vội cười nói.
Cô ấy bàn với Kỷ Hi Nguyệt về các hoạt động mà mình muốn và sẽ cùng tham gia quảng bá, rồi hai người sẽ hợp tác như thế nào.v.v. Lâm San đương nhiên là cái nào cũng đồng ý, bởi vì cô ấy cũng hy vọng Húc Nguyệt sẽ nhanh chóng nổi tiếng, như vậy đối với cô ấy là hoàn toàn có lợi.
Kỷ Hi Nguyệt sắp xếp mọi thứ xong, trở về khu dân cư Phong Nhã cũng đúng giờ cơm tối, nhưng Triệu Húc Hàn vẫn chưa về.
Kỷ Hi Nguyệt nghĩ bụng, không lẽ tên này quên chuyện đã hứa với cô lúc sáng là sẽ cho cô đáp án rồi?
Nhưng không sao, cô có thể đợi. Sắp xếp các thông tin tuyên truyền xong, cô gọi điện thoại cho Cố Du Du bằng thân phận Vương Nguyệt.
“Sao cơ! Thật hay giả vậy?” Giọng nói the thé của Cố Du Du ở bên kia đầu dây làm tai Kỷ Hi Nguyệt như muốn điếc đến nơi.
“Đương nhiên thật rồi, chị có muốn không?” Kỷ Hi Nguyệt bực bội nói.
Cố Du Du lập tức cười nịnh nọt: “Muốn muốn muốn, tất nhiên là muốn rồi. Kỷ đại tiểu thư là một bí mật của tầng lớp thượng lưu ở Cảng Thành, nếu có thể khui được thông tin, chắc chắn sẽ là một tin tức giật gân.”
“Vậy tôi sẽ cho chị tin tức này. Nhưng chị phải hứa với tôi là nhất định phải làm cho tin tức này càng nổi càng tốt. Tôi biết một số xu hướng gần đây của cô ấy, đủ cho chị thoải mái viết được một bài báo.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Thật thế à? Quá tuyệt vời. Tiểu Nguyệt, cô tốt với tôi thật đấy. Tôi nhất định sẽ làm tốt, phát tán sự việc rộng rãi, haha.” Cố Du Du vội vàng nói.
Chương 447: Em muốn đáp án (I)
“Ok, tôi tin năng lực của chị. Làm tốt tin tức này rồi, tiền thưởng tháng này cũng khấm khá đấy.”
Cố Du Du cuống quýt đáp: “Đều nhờ cô cả. Tiểu Nguyệt, cô nhất định phải che chở cho tôi đấy!”
“Được rồi, làm tốt lần này đã rồi nói. Chị là phóng viên giỏi, đừng sợ không có tin tức.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói, “Để tôi chuyển tài liệu cho chị. Tối nay chị nghiên cứu trước đi, sáng mai rồi hẵng đăng lên.”
“Được được được.” Cố Du Du kích động nói liên tục ba chữ được.
Cô ta biết Kỷ Hi Nguyệt toàn cho cô ta tin tức giải trí, nhưng lượt truy cập của tin tức giải trí bây giờ rất cao, vượt qua cả tin tức xã hội. Mặc dù có hơi đau lòng, nhưng đối với cô ta mà nói, chỉ cần lượt truy cập cao, thành tích của cô ta sẽ càng tốt, mấy thứ khác cô ta dĩ nhiên cũng sẽ không quan tâm đến.
Kỷ Hi Nguyệt cúp máy xong thì chuyển cho cô ta mấy bức ảnh quảng bá mà cô đã chuẩn bị từ trước. Cô thiết nghĩ, thế mạnh của Cố Du Du là biến chuyện bé thành chuyện lớn, với năng lực này, không ai thích hợp làm tin tức giật gân hơn cô ta cả.
Có điều, cô cũng muốn được nổi tiếng mà.
Qua giờ cơm tối mà Triệu Húc Hàn vẫn chưa về. Thím Lý gọi điện thoại hỏi thăm, sau đó báo cho Kỷ Hi Nguyệt biết: “Tiểu thư, cậu chủ nói tối nay bận việc, không về ăn cơm được.”
“Hứ, anh ấy đang trốn cháu thì có.” Kỷ Hi Nguyệt chép miệng, ngồi ăn cơm một mình. Cô nghĩ bụng, trừ phi anh không về, nếu không dù thế nào cô cũng phải đợi anh cho bằng được.
Cho nên khi Triệu Húc Hàn về đến nhà, dù đã mười hai giờ nhưng vẫn thấy Kỷ Hi Nguyệt đang làm tổ trên sô pha. Lần này cô không hề ngủ quên, vừa nghe thấy tiếng anh vào cửa là đã ngồi bật dậy.
“Anh Hàn, cuối cùng thì anh cũng về rồi.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn đồng hồ treo tường rồi nói.
Triệu Húc Hàn nhíu mày: “Sao giờ này chưa ngủ?”
“Đợi anh đấy! Anh chưa về sao em ngủ được, hihi.” Kỷ Hi Nguyệt chạy tới khoác cánh tay anh, gian manh cười.
Triệu Húc Hàn đứng yên, cau mày nhìn cô.
“Gì thế, đáp án đâu? Em đang đợi đáp án của anh mà!” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh chu miệng.
Sắc mặt Triệu Húc Hàn có chút lúng túng: “Đáp án gì?”
“….!” Kỷ Hi Nguyệt há hốc, người đàn ông này dám giở trò ba que với cô.
“Anh đi tắm cái đã.” Triệu Húc Hàn vội vàng chạy trối chết.
“Này này này! Anh Hàn, anh không được như vậy!” Kỷ Hi Nguyệt lập tức đuổi theo.
Triệu Húc Hàn chạy thẳng vào phòng, đóng cửa lại, sau đó lấy quần áo thay giặt rồi chạy vào phòng tắm.
Kỷ Hi Nguyệt mở cửa bước vào, đến trước cửa phòng tắm hét lớn: “Anh Hàn, anh đừng giả bộ. Nếu hôm nay anh không cho em câu trả lời, em sẽ không ngủ mà đứng đây canh chừng.”
Triệu Húc Hàn tắm khoảng nửa tiếng mới ra ngoài. Vừa bước ra đã nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đang ngồi trên giường của anh, hai chân ngồi xếp bằng, nhìn anh tức giận.
“Trốn đi, anh trốn đi! Không ngờ anh Hàn cũng có lúc nói lời không giữ lời đấy!” Kỷ Hi Nguyệt giống như một tiểu ác ma bắt đầu công kích Triệu Húc Hàn.
Triệu Húc Hàn lại nhíu mày, sau đó ra vẻ tự nhiên tới trước giường ngồi xuống.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức xoay người qua, mặt đối mặt với anh.
Cô không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh.
Cuối cùng Triệu Húc Hàn cũng thở dài, đối mặt với cô.
“Chuyện gì?”
“….!” Kỷ Hi Nguyệt muốn phát điên, đây là chứng hay quên của người già sao?
Tên này chắc chắn là cố ý luôn. Muốn bức chết cô, chọc cô tức chết hay gì?
Triệu Húc Hàn thấy dáng vẻ phồng mang trợn má của Kỷ Hi Nguyệt rất giống con ếch, nhịn không được liền bật cười.
Anh không ngờ trò đùa dai của mình lại khiến người phụ nữ này trở nên đáng yêu như vậy.
“Anh còn cười! Anh Hàn, anh cố ý đúng không?!” Kỷ Hi Nguyệt tức giận cầm lấy cái gối đánh anh tới tấp.
Chương 448: Em muốn đáp án (II)
Triệu Húc Hàn lần này thật sự đã bật cười haha, khác hoàn toàn với người đàn ông lạnh lùng thường ngày, làm cho Kỷ Hi Nguyệt cũng phát ngốc.
Không phải chứ, thì ra người đàn ông này cũng có lúc cười suồng sã như vậy sao?
Có phải câu hỏi của cô đã làm hỏng não anh rồi không?
“Anh Hàn, anh đừng cười nữa. Làm người ta hết cả hồn đấy biết không hả?” Kỷ Hi Nguyệt lớn tiếng nói.
Triệu Húc Hàn khẽ ho khan vài cái. Quả nhiên anh đã nhanh chóng thu lại nụ cười, khiến Kỷ Hi Nguyệt càng thêm lo lắng, không biết là rốt cuộc có chuyện gì lại làm anh bị kích động nghiêm trọng như vậy.
“Anh không sao.” Triệu Húc Hàn lại trở về dáng vẻ lạnh lùng, tựa vào đầu giường, trầm giọng nói, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
“Trả lời em đi chứ?” Kỷ Hi Nguyệt chu miệng, bực bội nói.
Triệu Húc Hàn khoanh tay: “Anh nhớ anh trả lời em rồi mà, là em chưa trả lời anh thì đúng hơn.”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, có chuyện như vậy nữa sao?
Trong đầu nhanh chóng lục lại ký ức ngày hôm qua, cô hỏi anh là: Có phải anh không nỡ để em rời xa, nhưng lại sợ ở bên anh sẽ gặp nguy hiểm, cho nên mới để em tự lựa chọn?
Phải rồi, hình như anh đã hỏi lại, nếu như có nguy hiểm, em còn muốn ở lại không?
Thôi được rồi, thì ra đáp án của anh là muốn cô tự trả lời.
Kỷ Hi Nguyệt mếu máo nói: “Anh Hàn, anh cho rằng với quan hệ của chúng ta hiện tại, em ra đi anh sẽ an toàn sao?”
“Cho nên em tự chọn đi.” Triệu Húc Hàn nhìn cô.
Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày, sau đó cười gian manh: “Anh Hàn, anh suy nghĩ cả một ngày không ra đáp án, nên bây giờ đá qua cho em chọn trước đúng không?”
Với một người bá đạo như vậy thì làm gì có chuyện quan tâm đến suy nghĩ của cô. Nếu anh muốn cô biến mất, bất cứ lúc nào cũng có thể ném cô ra ngoài. Còn nếu muốn giữ cô lại thì cứ trực tiếp nhốt cô vào căn phòng nhỏ là xong, hà tất gì phải để cô lựa chọn trước?
“Anh Hàn, anh không nỡ để em đi đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh cười nham nhở.
Cơ mặt Triệu Húc Hàn khẽ run lên, ánh mắt vội rời khỏi khuôn mặt láu cá của cô, hình như còn có chút lúng túng.
Thấy dáng vẻ anh không muốn để ý đến cô, Kỷ Hi Nguyệt bất chợt chu môi, là cô tự mình đa tình rồi sao?
Khẽ nắm lấy ngón tay thon dài trên bàn tay rộng lớn của anh lắc lắc vài cái, nói: “Anh Hàn, trong lòng anh đang nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ gì?” Triệu Húc Hàn nhìn cô kéo tay anh.
“Có phải anh không nỡ để em đi không?” Kỷ Hi Nguyệt chớp đôi mắt to tròn, đáng yêu nhìn anh.
Triệu Húc Hàn hắng giọng: “Em nghĩ nhiều rồi.”
“…” Kỷ Hi Nguyệt không ngờ anh lại nói một câu như vậy, khóe miệng khẽ run rẩy, trong lòng không phục muốn đả kích anh: “Vậy thì em sẽ rời đi. Dù sao bây giờ Triệu Vân Sâm cũng đang uy hiếp em, em đi làm hòa với cậu ta chắc sẽ không còn nguy hiểm nữa!”
Vừa mới dứt câu, Kỷ Hi Nguyệt đã cảm thấy có một luồng khí lạnh đập vào người, lập tức bắt gặp đôi mắt như muốn ăn thịt người của Triệu Húc Hàn, lạnh lùng như băng còn tàn bạo đẫm máu.
Ánh mắt này nhất thời khiến cô nhớ lại đêm đó, cái khoảnh khắc mà tên này đánh mất lý trí và bộc phát thú tính, cơ thể cô lập tức theo bản năng co rụt vì sợ hãi.
“Em nói cái gì?” Triệu Húc Hàn áp người lại gần cô.
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng dùng một tay chặn lại lồng ngực đang càng lúc càng áp sát của anh, cuống quýt nói: “Em, em giỡn thôi mà. Sao em nỡ rời xa anh Hàn chứ. Làm gì có chuyện em quay lại với tên thối tha kia đúng không? Haha.”
Lúc này sự lạnh lẽo trên người Triệu Húc Hàn mới từ từ tiêu tán, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Kỷ Hi Nguyệt, khuôn mặt còn chút tức giận.
“Cho dù biết rõ là có rất nhiều nguy hiểm, em cũng không rời khỏi?” Triệu Húc Hàn lạnh lùng hỏi.
Chương 449: Cô lên báo rồi (I)
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng gật đầu như giã tỏi: “Ừm ừm, không đi, đánh chết cũng không đi.”
“Anh không chắc là có thể bảo vệ em chu toàn.” Triệu Húc Hàn nghĩ đến người mẹ của mình. Bố anh rất yêu thương mẹ, cũng vô cùng bảo bộc mẹ, nhưng cuối cùng mẹ vẫn chết rất thảm thương.
Kỷ Hi Nguyệt đáp: “Em sẽ tự bảo vệ mình. Anh Hàn, anh quên là em có trực giác nhạy bén với nguy hiểm rồi sao?”
“Hừm, vậy lần này thì sao? Không phải vẫn bị bắt cóc à?” Triệu Húc Hàn châm chọc cô.
Kỷ Hi Nguyệt cười ngượng ngập: “Ngựa cũng có lúc vấp ngã, người cũng có lúc thất thủ mà. Với cả, nếu không trực tiếp giết em thì em vẫn còn cơ hội mà đúng không? Đây cũng đâu phải là lần đầu tiên anh Hàn đến cứu em?”
“Đó là bởi vì em có báo cho anh là sẽ đến chỗ Cố Cửu. Nếu anh không qua, làm gì có chuyện biết em đã gặp nạn.” Triệu Húc Hàn bực bội nói, anh cũng không phải thần thánh mà hai mươi tư tiếng đồng hồ đều biết cô đang làm gì.
“Vậy thì cùng lắm là sau này ra ngoài một mình, em sẽ báo cho anh Hàn biết trước một tiếng nhé.” Kỷ Hi Nguyệt vội nói.
Triệu Húc Hàn nhìn cô, thấy mặt cô có vẻ nghiêm túc, trong lòng anh cũng chợt mềm mại.
Thực ra cả ngày hôm nay anh đã suy nghĩ về câu hỏi này, đáp án đúng là không nỡ để cô đi.
Anh rất sợ cô sẽ xảy ra chuyện, nhưng không ở bên cạnh anh, liệu cô có xảy ra chuyện không?
“Anh Hàn, anh yên tâm đi, sống chết có số, phú quý tại trời. Em là người đã chết một lần, còn sợ gì nữa!” Kỷ Hi Nguyệt buột miệng nói ra.
“Chết một lần?” Triệu Húc Hàn chau mày.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, vội vàng cười giả lả: “Thì lúc còn đi theo tên thối Triệu Vân Sâm ấy, không phải coi như đã chết một lần rồi sao? May có anh Hàn đã giúp em tái sinh, vì vậy em phải biết quý trọng, sống đàng hoàng, không để anh Hàn thất vọng nữa.”
Triệu Húc Hàn không khỏi nhớ về cái đêm ấy, sắc mặt có chút kỳ cục. Nếu gọi cái đêm ấy là nguyên nhân làm cô tái sinh, vậy thì anh thật sự không biết người phụ nữ này có bị cuồng ngược không nữa.
“Về ngủ đi.” Triệu Húc Hàn nhìn khuôn mặt khoan khoái của cô, nói.
“Vậy anh Hàn có đuổi em đi nữa không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi lại một lần nữa.
“Nếu anh đuổi em, em sẽ đi chứ?” Triệu Húc Hàn muốn hỏi thử.
Kỷ Hi Nguyệt sững sờ, sau đó nhếch miệng nói: “Không đi, em không muốn rời xa anh Hàn đâu.” Nói xong cô xoay người, từ bên giường bước xuống.
“Ngủ ngon nhé!” Kỷ Hi Nguyệt ngọt ngào chúc ngủ ngon rồi đi ra ngoài.
Triệu Húc Hàn nhìn cánh cửa bị đóng lại, khóe miệng khẽ cong lên, trái tim dậy sóng rất lâu mới trở lại yên tĩnh.
Ngày hôm sau, lúc Kỷ Hi Nguyệt xuống lầu, thím Lý lật đật thì thầm to nhỏ: “Tiểu thư, cô nhanh đọc tin tức đi. Cô lên báo rồi kìa!”
Kỷ Hi Nguyệt liền nhớ đến Cố Du Du, xem ra người phụ nữ này thật sự là một phóng viên tiềm năng, tin tức đăng tải trên bản tin tám giờ hôm nay là dữ liệu mà cô đã đưa cho cô ta.
“Thím Lý, cháu biết rồi.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
“Cô biết rồi? Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Tiểu thư, vậy sau này cô không cần cải trang thành dáng vẻ xấu xí đó nữa sao?” Thím Lý cũng có chút đau não với dáng vẻ Vương Nguyệt của Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức nói: “Đâu có liên quan. Vương Nguyệt là phóng viên thực tập của đài truyền hình Cảng Long, còn Kỷ Hi Nguyệt là chủ tịch của Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt, hoàn toàn là hai người khác nhau mà.”
Thím Lý dở khóc dở cười: “Tiểu thư, cô không sợ bị người khác nhận ra sao?”
“Vậy cứ đợi tới lúc nhận ra rồi nói sau. Cháu cũng không ăn trộm ăn cướp, đâu cần phải sợ người khác nhận ra mình? Không muốn nói ra là tại vì bố sợ cháu làm phóng viên sẽ nguy hiểm, nhưng bây giờ cháu đã học được đôi chút kỹ thuật phòng thân, nên cũng không còn sợ như trước nữa.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười, mở di động ra.
Chương 450: Cô lên báo rồi (II)
Kỷ Hi Nguyệt thấy tiêu đề tin tức giải trí đã đột phá với hàng triệu lượt truy cập, đầu đề bài báo được giật tít như vậy: Gương mặt thật của đại tiểu thư tập đoàn Kỷ Hải, là thiên nga trắng, hay là xấu xí như ma?!
Kỷ Hi Nguyệt xém chút muốn thổ huyết, ở phía dưới là phụ đề.
“Thiên kim đại tiểu thư thành lập công ty Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt, vung tay tài trợ ba mươi triệu cho bộ phim ‘Vượt qua khóa tình’ của Lâm San, hùng hồn thông báo trong vòng một năm sẽ vượt qua ba thương hiệu điện ảnh và truyền hình lâu đời!”
Bên dưới là đủ các loại bức ảnh và hình ảnh tuyên truyền của bộ phim, vô cùng logic.
“Tiểu thư, cô, cô đọc mấy bình luận này đi!” Thím Lý có chút bối rối nói.
Kỷ Hi Nguyệt kéo xuống đọc bình luận. Đủ các loại mỉa mai đại tiểu thư nhà giàu của nhiều anh hùng bàn phím, nào là nói khoác không biết ngượng, ăn nói viễn vông… Ngược lại vai hoàng hậu của Lâm San rất được khen ngợi, cảm thấy cô ấy rất có khí chất, mọi người vô cùng mong đợi bộ phim mới này.
“Tiểu thư, có cần kêu cậu chủ xử lý không?” Thím Lý hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu: “Không cần. Quan tâm tốt xấu làm gì, chỉ cần người của Cảng Thành biết cháu thành lập Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt là được rồi.”
Tin tức giải trí thứ hai cũng do Cố Du Du đăng tải, Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt đã phát động tiến công!
Kỷ đại tiểu thư đang chiêu mộ người mới gia nhâp làng giải trí, nếu bạn cảm thấy mình có thể làm đạo diễn, có thể làm nhà sản xuất, có thể làm biên kịch, làm người đại diện, làm diễn viên, chỉ cần có tài, bạn nhất định sẽ có cơ hội! Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt ký hợp đồng với mức lương cao, hiện thực hóa giấc mơ tài năng của bạn!
Bên dưới tin tức này càng có nhiều bình luận hơn, đương nhiên đa số đều là bình luận tiêu cực, người nào cũng nói là mình thì làm được gì, vai chính không được, vậy đóng vai quần chúng có được không.. đủ các loại nhiệt tình và sôi nổi.
Có một bài đăng còn cho rằng đây chắc chắn là lừa người, nhưng sau đó netizen trả lời còn buồn cười hơn.
Lẽ nào một tập đoàn lớn như Kỷ Hải mà đi lừa gạt người khác? Kỷ đại tiểu thư là người có tiền, cần thiết phải đi lừa cái loại ngốc nghếch như bạn sao?
Hoặc là, tôi còn muốn được cô ấy lừa đây này! Nhanh lừa tôi đi!
……….
Kỷ Hi Nguyệt đọc mà buồn cười, cô biết năng lực của Cố Du Du mà. Lượt truy cập và bình luận vẫn đang tăng chóng mặt. Chưa đầy nửa tiếng sau khi được đăng tải, tin tức đã chiếm giữ vị trí thứ nhất và vị trí thứ hai trên bản tin giải trí, Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt không muốn nổi tiếng cũng khó.
Vậy thì tiếp theo đây, cô chỉ cần chọn kỹ lựa khéo kịch bản và diễn viên là được rồi.
Ngày mai mới chính thức bắt đầu tuyển dụng nhân tài, cho nên hôm nay cô vẫn phải đến đài truyền hình làm việc.
Lúc cô vừa quay lại đài truyền hình, Cố Du Du đã vui mừng chạy tới nói: “Tiểu Nguyệt, thế nào? Đứng thứ nhất và thứ hai đấy! Tôi không làm cô thất vọng chứ?”
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Không hề. Tôi biết chị làm được mà. Chị ấy à, không làm phóng viên tin tức giải trí thì đáng tiếc lắm.”
“Nếu có cơ hội, tôi cũng muốn xin chuyển đến mảng tin tức giải trí. Bây giờ lượt truy cập tin tức xã hội còn không cao bằng tin tức giải trí.” Cố Du Du nói.
Kỷ Hi Nguyệt cũng hiểu, gật đầu nói: “Cũng đúng, nhưng tin tức xã hội liên quan đến dân sinh, dĩ nhiên sẽ được coi trọng hơn. Tin tức giải trí dù sao cũng lắng xuống rất nhanh. Chị thấy đấy, tin tức về đường vành đai trong tuy đã giảm nhiệt, nhưng tính duy trì vẫn còn rất mạnh, về điểm này Liễu Đông đã làm rất tốt.”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn dáng vẻ vùi đầu làm việc của Liễu Đông. Liễu Đông nghe bọn cô nói chuyện, lập tức ngẩng đầu lên: “Chị Nguyệt, chị đừng trêu tôi nữa mà, tôi bận muốn chết rồi đây.”
“Bận là chuyện tốt đấy!” Kỷ Hi Nguyệt nhìn cậu cười.
“Tiểu Nguyệt, trưa nay cùng ăn cơm nhé. Sếp đã biểu dương tôi, còn nói tôi lợi hại, lấy được hình ảnh của Kỷ đại tiểu thư, haha. Dĩ nhiên tôi phải nói là được cô giúp rồi.” Cố Du Du vui vẻ.
“Được, trưa nay cùng ăn cơm.” Kỷ Hi Nguyệt cười cười.
Cố Du Du vội vàng nói: “Liễu Đông, cậu cùng đi luôn nhé.”
Liễu Đông thấy Kỷ Hi Nguyệt cũng đi thì gật đầu: “Được, vậy cảm ơn chị Du Du nhé.”
Cố Du Du vừa vui mừng vừa ngượng ngùng cười. Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu trong lòng, e là mục đích của người phụ nữ này chỉ muốn gần gũi với Liễu Đông.
Thím Lý nhìn cô rất lâu: “Tiểu thư , trước giờ cậu chủ không gần gũi với phụ nữ, nên rất có thể cậu ấy vẫn chưa hiểu rõ tình cảm của bản thân, nhưng thím Lý chưa bao giờ thấy cậu chủ quan tâm một người phụ nữ nào như vậy cả. Vì vậy tiểu thư à, cô cũng nên tha thứ cho bản tính buồn vui thất thường của cậu chủ. Chẳng phải nói người đang yêu thì tố chất thần kinh có chút vấn đề sao? Có thể cậu chủ là người như vậy, nhưng có lẽ chính bản thân cậu ấy cũng không nhận ra mà thôi.”
Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu nhìn bà, sau đó bật cười: “Thím Lý, cháu hiểu rồi, vậy thím có muốn cháu làm chủ mẫu của Triệu gia không?”
Thím Lý sửng sốt, sắc mặt có chút khó xử: “Đương nhiên muốn. Tiểu thư tốt như vậy, chỉ là, chỉ là…”
“Chỉ là cháu không đủ tư cách đúng không? Phải rồi, vị tiểu thư của Quốc Tế Úy Lam đó có đủ tư cách không?” Điều duy nhất mà Kỷ Hi Nguyệt biết tính tới thời điểm hiện tại là Triệu Nhất Gia một lòng muốn Triệu Húc Hàn và đại tiểu thư của Quốc Tế Úy Lam kết hôn với nhau.
Thím Lý nghĩ một chút rồi nói: “Tiểu thư, người được chọn làm chủ mẫu của Triệu gia nhất định phải được sự đồng ý của người đứng đầu tám khu vực, đó cũng là quy tắc chủ nhân của Triệu gia phải tuân thủ khi ngồi lên vị trí chủ nhân.”
“Người đứng đầu của tám khu vực? Là sao?” Kỷ Hi Nguyệt không biết kết cấu của hệ thống Triệu gia.
Thím Lý có chút khó xử, không biế có nên nói hay không, cuối cùng chỉ còn cách nói như vậy: “Tiểu thư, Triệu gia rộng lớn và vô cùng phức tạp, công việc kinh doanh trải khắp toàn cầu, có tổng cộng là tám chi nhánh trên toàn cầu, vì vậy chủ nhân của Triệu gia và chủ mẫu của Triệu gia nhất thiết phải được sự đồng ý của người đứng đầu tám chi nhánh đó, ít nhất là phải được năm tấm vé tán thành.”
Kỷ Hi Nguyệt vừa nghe vừa chau mày, thím Lý tiếp tục nói: “Chủ mẫu của Triệu gia cũng là một nhân tố quan trọng của Triệu gia. Vì vậy, từ trước đến nay không được qua loa cẩu thả. Những điều kiện đủ mà một chủ mẫu Triệu gia cần phải có đã sớm được quy định trong quy củ.”
“Thím Lý, thím nói cho cháu biết điều kiện của chủ mẫu Triệu gia đi.” Kỷ Hi Nguyệt rất muốn biết.
Thím Lý đánh mắt nhìn ra bên ngoài, sau đó nói: “Tiểu thư, tôi, tôi nói với cô cũng được, nhưng cô tuyệt đối đừng truyền ra ngoài. Nếu không thím Lý sẽ không được gặp lại cô nữa đâu.”
“Thím Lý, thím yên tâm đi, cháu đâu phải là người không có đầu óc? Huống hồ, cháu rất thích những món ăn mà thím Lý làm, không có thím cháu làm sao sống nổi chứ.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nịnh nọt.
Thím Lý nghe cô dỗ ngọt thì cười toe toét, trong lòng rất cảm động. Bà biết Kỷ Hi Nguyệt là một cô gái lương thiện, chỉ là nếu muốn là chủ mẫu của Triệu gia thì quả thực hơi khó cho cô.
Bà cũng cảm thấy đau lòng cho cô.
“Điều kiện thứ nhất là phải có năng lực tự bảo vệ, khả năng chiến đấu và kỹ thuật phòng thân nhất định phải đánh được ba vệ sĩ của Triệu gia.” Thím Lý nói điều đầu tiên.
Kỷ Hi Nguyệt trố mắt: “Sao cơ? Đánh ngã được ba người như thím?”
“Tiểu thư, thực lực của tôi chỉ là bình thường thôi, cô phải đánh được ba người cỡ như Lão Khôi ấy.” Thím Lý tạt cho cô một gáo nước lạnh.
Kỷ Hi Nguyệt muốn rớt con ngươi ra ngoài, nuốt nước miếng nói: “Cháu bây giờ chắc chưa đánh tới mười chiêu là đã bại dưới tay lão Khôi rồi.”
“Cô biết là tốt.” Thím Lý thực sự không muốn đả kích cô.
Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười, làm người phụ nữ của Triệu Húc Hàn khó tới vậy sao?
Cô thấy Triệu Húc Hàn nên chuẩn bị tâm lý độc thân cả đời là được rồi đấy!
“Vậy, vậy điều kiện thứ hai là gì?’ Kỷ Hi Nguyệt vẫn muốn biết.
Thím Lý cười gượng gạo, nói: “Điều kiện thứ hai là gia thế, khả năng tài chính phải đạt cỡ hai mươi tỷ đô la Mỹ trở lên.”
“Mẹ kiếp!” Kỷ Hi Nguyệt buột miệng nói hai chữ.
Thím Lý nói: “Tiểu thư, mặc dù tập đoàn Kỷ Hải ở Cảnh Thành rất tiếng tăm, nhưng vẫn chưa đạt yêu cầu.”
Sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt rất khó coi, thở dài nói: “Xem ra chủ mẫu của Triệu gia đúng là không dễ làm nhỉ.”
Chương 442: Điều kiện chủ mẫu của Triệu gia (III)
Thím Lý cũng thở dài, nhưng Kỷ Hi Nguyệt lại nói tiếp: “Thế cô tiểu thư của Quốc Tế Úy Lam đó đạt yêu cầu rồi sao? Cho dù gia thế của cô ta giàu có hùng mạnh, nhưng chắc gì cô ta có thể đánh được như vậy?’
Thím Lý nhíu mày đáp: “Chuyện này thì tôi không biết, nhưng có lẽ đại tiểu thư của Quốc Tế Úy Lam cũng phải học các kỹ thuật phòng thân. Hơn nữa, cô ấy đã thích cậu chủ từ lâu, nên có thể sớm đã biết yêu cầu của chủ mẫu Triệu gia và chuẩn bị từ trước. Nhưng tiểu thư đừng sợ, cô vẫn còn nhỏ, bây giờ mới hai mươi mốt tuổi, cố gắng tập luyện thêm hai ba năm nữa, tôi tin là cô cũng có thể đánh được ba người như Lão Khôi đấy.”
Kỷ Hi Nguyệt rất sầu não, nhưng suy nghĩ một chút rồi cũng cười nói: “Thím Lý nói rất đúng, cháu vẫn còn thời gian để tăng cường huấn luyện. Nhưng về phần tài chính gia đình thì, khụ khụ. Hai mươi tỷ nhân dân tệ đã trầy trật, đằng này còn là đô la Mỹ, hơi khó đây. Nhưng cũng không phải là không có khả năng, cháu sẽ thử kiếm tiền!”
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt khẽ tính toán, cô biết trước xu hướng của tương lai, cho nên kiếm tiền cũng không phải là chuyện khó. Quay vài bộ phim điện ảnh lớn, nếu có thể bứt phá ra khỏi thị trường của Trung Quốc thì sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, không phải là không có hy vọng.
“Điều kiện thứ ba.” Thím Lý thấy trên mặt cô vẫn còn chút tinh thần chiến đầu thì nói tiếp.
“Sao cơ! Còn điều kiện thứ ba?” Kỷ Hi Nguyệt xém chút xỉu ngang, hai điều kiện trước đã muốn giết người rồi mà còn điều kiện thứ ba, cái chức chủ mẫu của Triệu gia này chắc phải thần tiên hạ phàm mới làm được quá?
Thím Lý bật cười: “Đương nhiên, cô tưởng hai điều kiện là đủ rồi à?”
“Ai đặt ra quy tắc này vậy!” Kỷ Hi Nguyệt thật sự muốn khóc luôn rồi.
Thím Lý đáp: “Tổ tiên chứ ai. Để củng cố thế lực của Triệu gia, liên hôn đã trở thành một phần trong việc mở rộng kinh doanh của Triệu gia, vì lẽ đó mà chủ mẫu của Triệu gia phải là một người khiến mọi người hài lòng.”
“Quá cường thế rồi. Lẽ nào không cân nhắc xem chủ nhân có thích hay không sao?” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy có chút quá đáng.
Thím Lý đáp: “Huấn luyện mà chủ nhân phải tiếp nhận chính là không có tình yêu, nhưng mấy ai có thể vô tình. Tôi cảm thấy càng đè nén cảm xúc, một khi gặp được tình yêu đích thực càng bùng phát mạnh mẽ hơn.”
“Đúng đúng đúng, thím Lý nói câu này chí phải. Từ xưa đến nay có rất nhiều bậc đế vương không vượt qua được cửa ải mỹ nhân đấy.” Kỷ Hi Nguyệt liên tục gật đầu, tự hỏi liệu đại ma vương có vượt qua được cửa ải mỹ nhân của mình không nhỉ?
Nếu anh thật sự yêu cô, vậy không phải cô rất lợi hại sao? Haha.
“Tiểu thư, cô cười gì thế?” Thím Lý cứ cảm giác nụ cười của Kỷ Hi Nguyệt có chút ti tiện.
“Không có gì, không có gì. Vậy điều kiện thứ ba là?” Kỷ Hi Nguyệt chớp mắt hỏi.
Thím Lý nghẹn ngào nuốt nước bọt: “Phải hiền lương thực đức, không lăng nhăng trăng hoa, ở bên ngoài phải đoan chính mỹ miều, không được làm mất mặt Triệu gia. Đúng rồi, sau khi kết hôn thì không được xuất hiện trước đám đông, phải chủ trì công việc nội bộ của Triệu gia, quan trọng nhất là nối dõi tông đường.”
“Mẹ kiếp! Đây là chủ nghĩa phong kiến đấy!” Kỷ Hi Nguyệt suýt nhảy lên ngoác miệng chửi rủa. Quả nhiên là chế độ của đế vương. Yêu cầu với phụ nữ thế này thì rất quá đáng, coi phụ nữ là cái gì chứ?
Kỷ Hi Nguyệt tự nhiên không muốn làm chủ mẫu của Triệu gia nữa, bởi vì cô biết hai điều kiện trước cô có thể phấn đấu, nhưng điều kiện thứ ba thì tuyệt đối không thể.
Nếu Kỷ Hi Nguyệt cô không có tự do, vậy chi bằng cô đi chết cho rồi.
Bỏ đi, cô chỉ muốn giúp anh Hàn phòng tránh nguy hiểm, còn chủ mẫu của Triệu gia thì cô thật sự không muốn làm đâu.
“Tiểu thư, cô đừng kích động, thực ra điều kiện thứ ba mới là cái khó nhất.” Thím Lý thở dài nói.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn bà: “Thím Lý, thím thấy điều kiện thứ ba có hợp lý không? Như vậy đâu có xem phụ nữ là người nữa? Kiếm đại con heo mà nối dõi tông đường cho rồi.”
Kỷ Hi Nguyệt nghe thấy mà tức.
Chương 443: Điều kiện chủ mẫu Triệu gia (IV)
Thím Lý dở khóc dở cười: “Tiểu thư, cô nghĩ đi, Triệu gia đã trải qua bao nhiêu năm, không phải là từ thời phong kiến tới giờ sao? Nếu không thì làm gì còn cái gọi là hệ thống Triệu gia.”
“Bỏ đi, thím Lý, cháu bỏ cuộc rồi, cháu không làm được đâu.” Kỷ Hi Nguyệt cũng ăn không nổi nữa, đứng dậy bỏ đi.
Thím Lý gấp gáp nói: “Tiểu thư, lẽ nào cô không muốn cứu cậu chủ sao?”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, xoay đầu hỏi: “Cứu anh ấy?”
“Phải! Cậu chủ rất đáng thương. Nếu phải cưới một người phụ nữ mình không yêu, cả đời cậu ấy còn gì là vui vẻ nữa?”, Thím Lý vội nói, “Điều kiện thứ ba có thể rất quá đáng, nhưng nếu cô đủ mạnh mẽ, đem lại lợi ích to lớn cho Triệu gia, tôi nghĩ điều kiện thứ có thể cân nhắc lại, đúng không?”
Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày. Thím Lý nói tiếp: “Thật ra, trong lịch sử của Triệu gia cũng có rất nhiều người phụ nữ không đạt được điều kiện thứ ba. Bởi vì một người xuất thân từ gia thế như vậy, làm gì có chuyện sẽ ngoan ngoãn. Cho nên đã xuất hiện nhiều chỗ bất hợp lý, nhưng có lẽ đáng sợ nhất vẫn là chuyện của vị chủ nhân trước.”
Tim Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên bị hẫng một nhịp: “Thím Lý, thím, ý thím là ông cụ Triệu, bố của anh Hàn sao?”
Thím Lý vốn dĩ không định nói, nhưng vì bà quá thích Kỷ Hi Nguyệt, cũng đã nhận ra phần tình cảm mà cậu chủ đối với Kỷ Hi Nguyệt. Với tư cách là một người nhìn Triệu Húc Hàn trưởng thành, ngồi lên vị trí chủ nhân và chịu bao nhiêu đau khổ, bà cảm thấy tình cảm mà bà dành cho Triệu Húc Hàn như là một người mẹ đang nhìn con trai mình lớn lên, vì vậy bà cũng hy vọng Triệu Húc Hàn có thể gặp được tình yêu chân chính.
Cho dù sau này Triệu Húc Hàn có trách cứ bà tại sao lại đi kể bí mật của Triệu gia cho Kỷ Hi Nguyệt, bà cũng không để bụng, vì bà không thể nhìn Kỷ Hi Nguyệt bỏ rơi cậu chủ đáng thương như vậy được.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn thím Lý, bỗng chốc cũng trở nên căng thẳng.
Thím Lý hình như hơi sợ, xoay đầu nhìn xung quanh, sau đó thấp giọng nói: “Tiểu thư, năm đó ông cụ cũng tuân theo gia quy cưới Thiết Hồng Nương làm chủ mẫu của Triệu gia. Thiết Hồng Nương hội tủ đủ hai điều kiện đầu tiên, biết đánh nhau đã không nói, gia thế còn rất đồ sộ, kết hợp với Triệu gia quả thực như hổ mọc thêm cánh.”
Kỷ Hi Nguyệt không chen ngang, nghe thím Lý tiếp lời: “Nhưng lúc đó ông cụ vẫn chưa gặp được tình yêu đích thực, cũng chính là mẹ ruột của cậu chủ, Hạ Vịnh Hà.”
Kỷ Hi Nguyệt cố bình ổn con tim đang loạn nhịp, không biết tại sao cô lại rất căng thẳng.
“Ông cụ rất yêu thương cô Hạ, mà cô Hạ cũng rất xuất sắc, văn võ song toàn, nhưng lúc cô ấy quen biết ông cụ lại không hề biết ông cụ đã có vợ. Ông cụ lúc đấy khá bốc đồng, tham luyến chân tình, vội vàng dùng hộ chiếu nước ngoài cưới cô Hạ vào nhà, để cô Hạ có một danh phận chính thức, nhưng chuyện này ngược lại đã cho Thiết Hồng Nương một cái tát.”
“Vốn dĩ ông cụ và Thiết Hồng Nương chỉ coi nhau như khách, dù không có tình cảm nhưng họ vẫn có thể sống tiếp với nhau. Nhưng sau khi cô Hạ xuất hiện, Thiết Hồng Nương và ông cụ đã trở mặt thành thù.”
“Sự tình bên trong thế nào tôi cũng không rõ. Nhưng đến năm cậu chủ được tám tuổi, cô Hạ đã hương tiêu ngọc tổn được người bên ngoài khiêng về. Ông cụ suýt chốc nữa phát điên, và đương nhiên người đáng thương nhất vẫn là cậu chủ.”
Thím Lý lắc đầu, thở dài nói: “Thật sự rất đáng thương. Tiểu thư, nếu cô thật lòng thích cậu chủ, xin cô hãy giữ lấy cậu ấy. Thím Lý sợ cậu chủ cưới người mình không yêu, sẽ đau khổ cả một đời.”
Kỷ Hi Nguyệt có chút run rẩy, sau đó nhìn chằm chằm thím Lý: “Thím Lý, mẹ của anh Hàn là do Thiết Hồng Nương giết?”
“Không, tôi không biết rốt cuộc là có chuyện gì, cũng không ai biết cô Hạ vì sao lại chết. Ông cụ cũng đã phái rất nhiều người đi điều tra chân tướng, nhưng kết quả rất nhiều người đã bị bỏ mạng, bố của ông cụ cũng không cho phép điều tra chuyện này nữa.”
Chương 444: Kỷ đại tiểu thư muốn công khai (I)
Thím Lý khẽ lắc đầu nói tiếp: “Nhưng tôi biết ông cụ rất yêu cô Hạ, thời gian sau đó ông đã sống như một cái xác không hồn, mãi cho đến khi cậu chủ ngồi lên vị trí chủ nhân.”
“Thật sự rất đau lòng. Yêu nhau không được ở bên nhau, còn phải chứng kiến cảnh người phụ nữ mình yêu thương nhất ra đi trước mặt mình mà không biết hung thủ là ai. Tiểu thư, cô có hiểu được nỗi đau đó như thế nào không?” Mắt Thím Lý đã đỏ lên.
Kỷ Hi Nguyệt không biết tại sao nước mắt lại rớt xuống. Dường như cô đã cảm nhận được nỗi đau sâu tận đáy lòng của Triệu Húc Hàn. Bởi vì cho đến bây giờ anh vẫn chưa biết được vì sao mẹ mình lại chết.
“Tiểu thư, tại sao thím Lý muốn nói với cô những điều này, cô hiểu đúng không?” Thím Lý đưa khăn giấy cho cô.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn bà với đôi mắt đỏ hoe.
Thím Lý nói: “Cậu chủ thích cô, nếu như cậu ấy phải cưới người phụ nữ khác, vậy ắt sẽ rất đau lòng. Dù sao tôi cũng được xem là người đã chứng kiến cậu chủ trưởng thành, tôi thật sự không hy vọng cậu chủ lại đi theo vết xe đổ của chủ nhân cũ.”
“Thím Lý, cháu hiểu ý thím mà.” Sao Kỷ Hi Nguyệt lại không hiểu, trái tim của cô lúc này rất đau đớn. Lần tái sinh này cô chỉ muốn báo ơn, vậy thì làm sao cô có thể nhìn Triệu Húc Hàn sống không mà vui vẻ.
Cho dù anh không thích cô, cô cũng hy vọng anh sẽ cưới người phụ nữ mà anh yêu nhất, tuyệt đối không phải là liên hôn.
“Đứa trẻ tốt bụng, cháu vẫn còn cơ hội mà, thím Lý rất kỳ vọng vào cháu.” Thím Lý sờ đầu cô, khẽ cười nói. Bà biết Kỷ Hi Nguyệt là một đứa trẻ thông minh.
Kỷ Hi Nguyệt về phòng nghĩ ngơi. Trong đầu cô cứ nghĩ mãi về những việc mà thím Lý nói. Cô thật sự không ngờ Triệu Húc Hàn còn mang một nỗi đau lớn như vậy.
Phải là cô, cô cũng sẽ bất chấp tất cả, nhất định phải tìm cho được hung thủ đã giết hại mẹ mình.
Bỗng nhiên Kỷ Hi Nguyệt nhận ra mình vẫn không hiểu gì về Triệu Húc Hàn. Kiếp trước anh cũng phải mang một bí mật nặng nề như vậy, nhưng còn phải bận tâm lo lắng cho kẻ ngốc nghếch là cô.
Chẳng trách sau này anh đối phó quá mệt mỏi, cuối cùng đã bị kẻ xấu thừa nước đục thả câu, đây đều là lỗi của cô.
“Anh Hàn, anh yên tâm, kiếp này em nhất định sẽ trở thành hậu phương vững chắc nhất của anh.” Cuối cùng, Kỷ Hi Nguyệt đã đặt ra cho bản thân một sứ mệnh. Nếu lần trọng sinh này cô vẫn không giúp được gì cho Triệu Húc Hàn, vậy thì cô trọng sinh còn ý nghĩa gì nữa?
Một khi đã hạ quyết tâm, Kỷ Hi Nguyệt không muốn nghĩ ngơi nữa. Cô sửa soạn ra cửa, tới Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt.
Cố Cửu không ngờ Kỷ Hi Nguyệt sẽ đến, anh ấy vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Tiểu Nguyệt, sao cô lại tới đây? Hôm qua có phải bị hoảng sợ rồi không?”
Kỷ Hi Nguyệt mặc một bộ đồ màu be, đội nón rộng vành xinh đẹp, nhìn thế nào cũng thấy khí chất xuất chúng của một quý cô khuê các. Cho nên lúc cô vừa tiến vào đã lập tức thu hút được sự chú ý của những người khác trong công ty.
Họ còn tưởng rằng cô là minh tinh mà vị CEO Cố Cửu muốn kí hợp đồng.
Ánh mắt Cố Cửu cũng đầy sự kinh ngạc trước cái đẹp, trong lòng rất thích. Từ hôm qua đến giờ anh ấy vẫn luôn lo lắng cho cô.
“Vẫn ổn, không sao nữa rồi. Hôm nay tôi không đến đài truyền hình, nên đến công ty của mình xem thế nào, thuận tiện giới thiệu bản thân một chút.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười.
Cố Cửu sửng sốt: “Giới thiệu một chút?”
“Phải, tôi nhất định phải làm cho Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt kiếm được thật nhiều tiền, cho nên thân phận cổ đông lớn nhất của Kỷ đại tiểu thư này có lẽ rất có sức tuyên truyền.” Kỷ HI Nguyệt nhướng nhướng mày.
“Cô muốn dùng bản thân để quảng cáo?” Cố Cửu trố mắt, “Cô không sợ Hàn thiếu sẽ tức giận sao?”
Kỷ Hi Nguyệt giật mình: “Anh ấy tức giận cái gì? Tôi vốn dĩ là Kỷ đại tiểu thư mà! Chẳng qua là công chúng không biết mặt thật của tôi thôi. Tôi nghĩ sẽ có rất nhiều người tò mò đấy.”
Khóe miệng Cố Cửu khẽ giật giật: “Hàn thiếu liệu có muốn người phụ nữ của mình xuất đầu lộ diện không?”
Chương 445: Kỷ đại tiểu thư muốn công khai (II)
Kỷ Hi Nguyệt nhìn vẻ mặt có chút lo lắng của Cố Cửu, sau đó liếc mắt, bực bội nói: “Cố thiếu, rốt cuộc anh có muốn kiếm tiền không đây?”
Cố Cửu ngớ ra, sau đó cười hèn hạ: “Đương nhiên, Kỷ đại tiểu thư cô quả thực là chiêu bài sống đấy. Vậy cô muốn tuyên truyền thế nào?”
“Tôi vốn dĩ là một phóng viên, đương nhiên sẽ biết cách tuyên truyền thế nào để có sức ảnh hưởng. Gọi Lâm San đến đây đi, tôi tự có sắp xếp.” Kỷ Hi Nguyệt thần thần bí bí nói.
Cố Cửu có chút mơ hồ: “Lâm San thì chắc chắn phải là người tuyên truyền rồi, bản thảo tuyên truyền cũng đã làm xong. Tôi sẽ kêu mọi người tới đây, nhân tiện mở một cuộc họp để mọi người làm quen với Kỷ đại tiểu thư, cô thấy thế nào?”
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, cười nói: “OK, kể từ hôm nay, Kỷ đại tiểu thư sẽ bắt đầu công khai thân phận.”
Cố Cửu cứ cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt hôm nay có chút kỳ lạ, nhưng nhìn thần thái phấn chấn và dáng vẻ đầy tự tin của cô, anh ấy cũng thấy vui vẻ.
Nửa tiếng sau, trong phòng hội nghị của Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt đã tập hợp đầy đủ các chủ quản của tất cả bộ phận.
Đương nhiên là mọi người đều tỏ ra không thể tin nổi khi nhìn thấy vị chủ tịch trẻ tuổi và xinh đẹp Kỷ Hi Nguyệt. Mặc dù bọn họ đã biết cô là đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải, nhưng chưa ai nhìn thấy được mặt thật của cô.
Khuôn mặt này e là còn đẹp hơn cả những ngôi sao nổi tiếng đương thời, bản thân mà cô đi làm ngôi sao thì còn gì bằng.
Kỷ Hi Nguyệt cũng không nói nhiều lời thừa thãi, sau khi làm quen xong, cô nói: “Mặc dù Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt mới thành lập, nhưng mục tiêu của tôi là trong vòng một năm phải vượt qua được ba thương hiệu điện ảnh và truyền hình lâu đời. Mọi người không cần phải lo lắng về vấn đề kinh phí, điều duy nhất mà mọi người cần làm là chú tâm tạo ra các tác phẩm hay. Chỉ cần mọi người có lòng tin, tôi tin nhất định chúng ta sẽ thành công, và tiền thưởng dành cho mọi người cũng tuyệt đối không ít.”
Trong lòng mọi người có chút thấp thỏm, đặc biệt là Kỷ Hi Nguyệt muốn trong vòng một năm phải vượt qua ba công ty điện ảnh và truyền hình lão làng, chuyện này hầu như không thể xảy ra, vì vậy mà trên mặt của mỗi người đều có sự hồ nghi và lo lắng.
“Yên tâm, chỉ cần chúng ta có thể sản xuất ra một bộ phim truyền hình hay, với nền tảng truyền thông hiện tại, hoàn toàn có thể trở thành một đối thủ cạnh tranh đáng gờm,”
“Kỷ tiểu thư, nhưng một bộ phim hay đâu dễ dàng gì làm ra được. Hơn nữa, khoản signing bonus* cho các diễn viên nổi tiếng cũng rất gắt.” Có người thắc mắc.
(Signing bonus: khái niệm ngày càng trở nên quen thuộc khi các nhà tuyển dụng thực hiện nhằm thu hút ứng viên đầu quân. Signing bonus chính là khoản tiền thưởng mà các nhà tuyển dụng cam kết thưởng cho bạn khi bạn đồng ý gia nhập công ty. Đó có thể là vào ngày làm việc đầu tiên, sau một tuần, sau khi hoàn thành thử việc, sau khi kí hợp đồng, khoản thưởng này không yêu cầu bạn phải đạt doanh số, dựa trên hiệu quả công việc, KPI… đơn thuần nó là một khoản thưởng dành cho việc bạn là một thành viên của công ty họ – nguồn: Google.)
Kỷ Hi Nguyệt cười cười: “Vậy thì chúng ta hãy trọng dụng người mới. Lần này dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, đầu tư bộ phim ‘Vượt qua khóa tình’ của Lâm San. Nếu không có gì xảy ra, bộ phim này chắc chắn sẽ nổi tiếng, nó sẽ làm nền móng cho chúng ta, và Lâm San cũng sẽ trở thành diễn viên nòng cốt của Húc Nguyệt.”
“Bộ phim của Lâm Sam sẽ mang đến nhiều người mới, và tôi tin sẽ càng ngày càng tốt. Tôi sẽ đích thân lựa chọn diễn viên chính và kịch bản. Cho nên, việc mọi người cần làm sau khi tôi đã chọn xong kịch bản và diễn viên là dốc sức lên kế hoạch và thực hiện. Nếu mọi người cùng đoàn kết một lòng, cho dù cuối cùng có thất bại, tôi cũng không trách tội mọi người.”
Lúc này mọi người mới có chút yên tâm. Suy cho cùng, để người mới có thể nổi tiếng sau một lần là chuyện rất khó nhằn.
“Bây giờ quan trọng nhất vẫn là diễn viên. Phải nhanh chóng triển khai tuyên truyền. Trước cuối tháng là cơ hội tốt nhất để chúng ta giành được người. Cố thiếu, bên phía Mộ Dung Phong anh đã giải quyết xong chưa?”
Cố Cửu đáp: “Mộ Dung Phong ở Hoàn Vũ vẫn chưa có tiếng tăm, cũng không được trọng dụng, cho nên chúng ta chỉ cần gấp đôi signing bonus so với Hoàn Vũ là có thể nhẹ nhàng ký được hợp đồng với anh ta.”
Kỷ Hi Nguyệt lập tức bật cười, nói: “Được. Vậy cuộc phỏng vấn người mới sẽ do Mộ Dung Phong chủ đạo.”
“Cái gì?!” Mọi người đều sửng sốt, để một người đại diện không tên tuổi đến tuyển chọn người mới, chuyện này có phải đang đùa giỡn không vậy?
“Tin tôi đi, anh ta chắc chắn sẽ tỏa sáng.” Kỷ Hi Nguyệt cho mọi người một nụ cười thần bí, bởi vì cô rất hiểu rõ Mộ Dung Phong.
Chương 446: Kỷ đại tiểu thư muốn công khai (III)
Mộ Dung Phong ở Hoàn Vũ không phải là không có tài năng, mà là bị chèn ép. Chung quy ở một công ty có thâm niên như Hoàn Vũ, người đại diện nhiều vô số kể, làm gì có chỗ cho anh ta phát huy tài nghệ.
Và đương nhiên Mộ Dung Phong cũng sẵn sàng kí hợp đồng với Húc Nguyệt, vì anh ta biết Húc Nguyệt là công ty điện ảnh và truyền hình mới, hơn nữa còn chưa kí hợp đồng với một người đại diện nào, cho nên đây sẽ là cơ hội để anh ta thể hiện tài năng.
Anh ta không quan tâm mức signing bonus cao hay thấp, chỉ một lòng muốn thực hiện lý tưởng và hoài bão.
Vì vậy, khi Húc Nguyệt muốn chiêu mộ anh ta, còn cho anh ta gấp đôi khoản signing bonus so với Hoàn Vũ , anh ra đã không ngại ngần đồng ý ngay, cảm thấy dường như mình đã gặp được Bá Lạc*
(Bá Lạc: người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.)
Hơn nữa anh ta còn biết Kỷ đại tiểu thư là người đã chỉ đích danh anh ta, cho nên anh ta rất cảm kích. Mặc dù anh ta chưa từng gặp Kỷ tiểu thư, nhưng vị tiểu thư này đã để lại ấn tượng rất tốt trong lòng anh ta.
Cuộc họp kết thúc Lâm San mới đến nơi. Lần đầu tiên nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt, cô ấy cũng rất kinh ngạc.
Bởi vì cô ấy không ngờ Kỷ đại tiểu thư lại là một mỹ nhân, hơn nữa còn rất có khí chất, vừa cao quý thanh lịch vừa hào phóng rộng rãi, nhìn cô còn giống một minh tinh hơn cả cô ấy.
“Kỷ tiểu thư, thật sự rất cảm ơn cô. Nếu không có cô, bộ phim này của tôi chắc sẽ không được mang lên màn ảnh đâu!” Lâm San rối rít cám ơn. Dù sao bộ phim này cũng rất quan trọng đối với cô ấy.
“Cô Lâm San khách sáo rồi, là kỹ năng diễn xuất của cô giỏi đấy chứ. Trước đây thấy cô trong vai diễn cảnh sát, tôi đã cảm thấy cô rất có tiềm lực. Ba mươi triệu đối với tôi không phải là con số lớn. Nếu có thể giữ được ‘gà đẻ trúng vàng’ cho mình, không phải tôi vẫn là người kiếm được tiền sao?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
Lâm San cảm thấy vị tiểu thư này rất ân cần, nhưng cứ cảm giác có chút quen thuộc, không biết là quen ở đâu, vóc dáng? Hay là giọng nói? Nhưng càng nhìn lại càng thấy Kỷ Hi Nguyệt thật sự rất xinh đẹp.
Thực ra Kỷ Hi Nguyệt có hơi căng thẳng, vì dù sao Vương Nguyệt và Lâm San cũng rất thân nhau, không biết là cô ấy có nhận ra gì không.
Thực tế là hóa trang của Vương Nguyệt quá xấu, còn Kỷ Hi Nguyệt lại xinh đẹp ngút ngàn. Hơn nữa một người tóc ngắn, một người thì tóc dài đến eo, quả thực rất tương phản. Trong nhất thời Lâm San hoàn toàn không thể liên tưởng đến Vương Nguyệt được.
“Nếu có thể trở thành ‘gà đẻ trứng vàng’ của Kỷ tiểu thư, đó cũng là phúc phần của Lâm San tôi.” Lâm San vội cười nói.
Cô ấy bàn với Kỷ Hi Nguyệt về các hoạt động mà mình muốn và sẽ cùng tham gia quảng bá, rồi hai người sẽ hợp tác như thế nào.v.v. Lâm San đương nhiên là cái nào cũng đồng ý, bởi vì cô ấy cũng hy vọng Húc Nguyệt sẽ nhanh chóng nổi tiếng, như vậy đối với cô ấy là hoàn toàn có lợi.
Kỷ Hi Nguyệt sắp xếp mọi thứ xong, trở về khu dân cư Phong Nhã cũng đúng giờ cơm tối, nhưng Triệu Húc Hàn vẫn chưa về.
Kỷ Hi Nguyệt nghĩ bụng, không lẽ tên này quên chuyện đã hứa với cô lúc sáng là sẽ cho cô đáp án rồi?
Nhưng không sao, cô có thể đợi. Sắp xếp các thông tin tuyên truyền xong, cô gọi điện thoại cho Cố Du Du bằng thân phận Vương Nguyệt.
“Sao cơ! Thật hay giả vậy?” Giọng nói the thé của Cố Du Du ở bên kia đầu dây làm tai Kỷ Hi Nguyệt như muốn điếc đến nơi.
“Đương nhiên thật rồi, chị có muốn không?” Kỷ Hi Nguyệt bực bội nói.
Cố Du Du lập tức cười nịnh nọt: “Muốn muốn muốn, tất nhiên là muốn rồi. Kỷ đại tiểu thư là một bí mật của tầng lớp thượng lưu ở Cảng Thành, nếu có thể khui được thông tin, chắc chắn sẽ là một tin tức giật gân.”
“Vậy tôi sẽ cho chị tin tức này. Nhưng chị phải hứa với tôi là nhất định phải làm cho tin tức này càng nổi càng tốt. Tôi biết một số xu hướng gần đây của cô ấy, đủ cho chị thoải mái viết được một bài báo.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Thật thế à? Quá tuyệt vời. Tiểu Nguyệt, cô tốt với tôi thật đấy. Tôi nhất định sẽ làm tốt, phát tán sự việc rộng rãi, haha.” Cố Du Du vội vàng nói.
Chương 447: Em muốn đáp án (I)
“Ok, tôi tin năng lực của chị. Làm tốt tin tức này rồi, tiền thưởng tháng này cũng khấm khá đấy.”
Cố Du Du cuống quýt đáp: “Đều nhờ cô cả. Tiểu Nguyệt, cô nhất định phải che chở cho tôi đấy!”
“Được rồi, làm tốt lần này đã rồi nói. Chị là phóng viên giỏi, đừng sợ không có tin tức.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói, “Để tôi chuyển tài liệu cho chị. Tối nay chị nghiên cứu trước đi, sáng mai rồi hẵng đăng lên.”
“Được được được.” Cố Du Du kích động nói liên tục ba chữ được.
Cô ta biết Kỷ Hi Nguyệt toàn cho cô ta tin tức giải trí, nhưng lượt truy cập của tin tức giải trí bây giờ rất cao, vượt qua cả tin tức xã hội. Mặc dù có hơi đau lòng, nhưng đối với cô ta mà nói, chỉ cần lượt truy cập cao, thành tích của cô ta sẽ càng tốt, mấy thứ khác cô ta dĩ nhiên cũng sẽ không quan tâm đến.
Kỷ Hi Nguyệt cúp máy xong thì chuyển cho cô ta mấy bức ảnh quảng bá mà cô đã chuẩn bị từ trước. Cô thiết nghĩ, thế mạnh của Cố Du Du là biến chuyện bé thành chuyện lớn, với năng lực này, không ai thích hợp làm tin tức giật gân hơn cô ta cả.
Có điều, cô cũng muốn được nổi tiếng mà.
Qua giờ cơm tối mà Triệu Húc Hàn vẫn chưa về. Thím Lý gọi điện thoại hỏi thăm, sau đó báo cho Kỷ Hi Nguyệt biết: “Tiểu thư, cậu chủ nói tối nay bận việc, không về ăn cơm được.”
“Hứ, anh ấy đang trốn cháu thì có.” Kỷ Hi Nguyệt chép miệng, ngồi ăn cơm một mình. Cô nghĩ bụng, trừ phi anh không về, nếu không dù thế nào cô cũng phải đợi anh cho bằng được.
Cho nên khi Triệu Húc Hàn về đến nhà, dù đã mười hai giờ nhưng vẫn thấy Kỷ Hi Nguyệt đang làm tổ trên sô pha. Lần này cô không hề ngủ quên, vừa nghe thấy tiếng anh vào cửa là đã ngồi bật dậy.
“Anh Hàn, cuối cùng thì anh cũng về rồi.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn đồng hồ treo tường rồi nói.
Triệu Húc Hàn nhíu mày: “Sao giờ này chưa ngủ?”
“Đợi anh đấy! Anh chưa về sao em ngủ được, hihi.” Kỷ Hi Nguyệt chạy tới khoác cánh tay anh, gian manh cười.
Triệu Húc Hàn đứng yên, cau mày nhìn cô.
“Gì thế, đáp án đâu? Em đang đợi đáp án của anh mà!” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh chu miệng.
Sắc mặt Triệu Húc Hàn có chút lúng túng: “Đáp án gì?”
“….!” Kỷ Hi Nguyệt há hốc, người đàn ông này dám giở trò ba que với cô.
“Anh đi tắm cái đã.” Triệu Húc Hàn vội vàng chạy trối chết.
“Này này này! Anh Hàn, anh không được như vậy!” Kỷ Hi Nguyệt lập tức đuổi theo.
Triệu Húc Hàn chạy thẳng vào phòng, đóng cửa lại, sau đó lấy quần áo thay giặt rồi chạy vào phòng tắm.
Kỷ Hi Nguyệt mở cửa bước vào, đến trước cửa phòng tắm hét lớn: “Anh Hàn, anh đừng giả bộ. Nếu hôm nay anh không cho em câu trả lời, em sẽ không ngủ mà đứng đây canh chừng.”
Triệu Húc Hàn tắm khoảng nửa tiếng mới ra ngoài. Vừa bước ra đã nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đang ngồi trên giường của anh, hai chân ngồi xếp bằng, nhìn anh tức giận.
“Trốn đi, anh trốn đi! Không ngờ anh Hàn cũng có lúc nói lời không giữ lời đấy!” Kỷ Hi Nguyệt giống như một tiểu ác ma bắt đầu công kích Triệu Húc Hàn.
Triệu Húc Hàn lại nhíu mày, sau đó ra vẻ tự nhiên tới trước giường ngồi xuống.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức xoay người qua, mặt đối mặt với anh.
Cô không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh.
Cuối cùng Triệu Húc Hàn cũng thở dài, đối mặt với cô.
“Chuyện gì?”
“….!” Kỷ Hi Nguyệt muốn phát điên, đây là chứng hay quên của người già sao?
Tên này chắc chắn là cố ý luôn. Muốn bức chết cô, chọc cô tức chết hay gì?
Triệu Húc Hàn thấy dáng vẻ phồng mang trợn má của Kỷ Hi Nguyệt rất giống con ếch, nhịn không được liền bật cười.
Anh không ngờ trò đùa dai của mình lại khiến người phụ nữ này trở nên đáng yêu như vậy.
“Anh còn cười! Anh Hàn, anh cố ý đúng không?!” Kỷ Hi Nguyệt tức giận cầm lấy cái gối đánh anh tới tấp.
Chương 448: Em muốn đáp án (II)
Triệu Húc Hàn lần này thật sự đã bật cười haha, khác hoàn toàn với người đàn ông lạnh lùng thường ngày, làm cho Kỷ Hi Nguyệt cũng phát ngốc.
Không phải chứ, thì ra người đàn ông này cũng có lúc cười suồng sã như vậy sao?
Có phải câu hỏi của cô đã làm hỏng não anh rồi không?
“Anh Hàn, anh đừng cười nữa. Làm người ta hết cả hồn đấy biết không hả?” Kỷ Hi Nguyệt lớn tiếng nói.
Triệu Húc Hàn khẽ ho khan vài cái. Quả nhiên anh đã nhanh chóng thu lại nụ cười, khiến Kỷ Hi Nguyệt càng thêm lo lắng, không biết là rốt cuộc có chuyện gì lại làm anh bị kích động nghiêm trọng như vậy.
“Anh không sao.” Triệu Húc Hàn lại trở về dáng vẻ lạnh lùng, tựa vào đầu giường, trầm giọng nói, nhưng ánh mắt vẫn nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
“Trả lời em đi chứ?” Kỷ Hi Nguyệt chu miệng, bực bội nói.
Triệu Húc Hàn khoanh tay: “Anh nhớ anh trả lời em rồi mà, là em chưa trả lời anh thì đúng hơn.”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, có chuyện như vậy nữa sao?
Trong đầu nhanh chóng lục lại ký ức ngày hôm qua, cô hỏi anh là: Có phải anh không nỡ để em rời xa, nhưng lại sợ ở bên anh sẽ gặp nguy hiểm, cho nên mới để em tự lựa chọn?
Phải rồi, hình như anh đã hỏi lại, nếu như có nguy hiểm, em còn muốn ở lại không?
Thôi được rồi, thì ra đáp án của anh là muốn cô tự trả lời.
Kỷ Hi Nguyệt mếu máo nói: “Anh Hàn, anh cho rằng với quan hệ của chúng ta hiện tại, em ra đi anh sẽ an toàn sao?”
“Cho nên em tự chọn đi.” Triệu Húc Hàn nhìn cô.
Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày, sau đó cười gian manh: “Anh Hàn, anh suy nghĩ cả một ngày không ra đáp án, nên bây giờ đá qua cho em chọn trước đúng không?”
Với một người bá đạo như vậy thì làm gì có chuyện quan tâm đến suy nghĩ của cô. Nếu anh muốn cô biến mất, bất cứ lúc nào cũng có thể ném cô ra ngoài. Còn nếu muốn giữ cô lại thì cứ trực tiếp nhốt cô vào căn phòng nhỏ là xong, hà tất gì phải để cô lựa chọn trước?
“Anh Hàn, anh không nỡ để em đi đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh cười nham nhở.
Cơ mặt Triệu Húc Hàn khẽ run lên, ánh mắt vội rời khỏi khuôn mặt láu cá của cô, hình như còn có chút lúng túng.
Thấy dáng vẻ anh không muốn để ý đến cô, Kỷ Hi Nguyệt bất chợt chu môi, là cô tự mình đa tình rồi sao?
Khẽ nắm lấy ngón tay thon dài trên bàn tay rộng lớn của anh lắc lắc vài cái, nói: “Anh Hàn, trong lòng anh đang nghĩ gì vậy?”
“Nghĩ gì?” Triệu Húc Hàn nhìn cô kéo tay anh.
“Có phải anh không nỡ để em đi không?” Kỷ Hi Nguyệt chớp đôi mắt to tròn, đáng yêu nhìn anh.
Triệu Húc Hàn hắng giọng: “Em nghĩ nhiều rồi.”
“…” Kỷ Hi Nguyệt không ngờ anh lại nói một câu như vậy, khóe miệng khẽ run rẩy, trong lòng không phục muốn đả kích anh: “Vậy thì em sẽ rời đi. Dù sao bây giờ Triệu Vân Sâm cũng đang uy hiếp em, em đi làm hòa với cậu ta chắc sẽ không còn nguy hiểm nữa!”
Vừa mới dứt câu, Kỷ Hi Nguyệt đã cảm thấy có một luồng khí lạnh đập vào người, lập tức bắt gặp đôi mắt như muốn ăn thịt người của Triệu Húc Hàn, lạnh lùng như băng còn tàn bạo đẫm máu.
Ánh mắt này nhất thời khiến cô nhớ lại đêm đó, cái khoảnh khắc mà tên này đánh mất lý trí và bộc phát thú tính, cơ thể cô lập tức theo bản năng co rụt vì sợ hãi.
“Em nói cái gì?” Triệu Húc Hàn áp người lại gần cô.
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng dùng một tay chặn lại lồng ngực đang càng lúc càng áp sát của anh, cuống quýt nói: “Em, em giỡn thôi mà. Sao em nỡ rời xa anh Hàn chứ. Làm gì có chuyện em quay lại với tên thối tha kia đúng không? Haha.”
Lúc này sự lạnh lẽo trên người Triệu Húc Hàn mới từ từ tiêu tán, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Kỷ Hi Nguyệt, khuôn mặt còn chút tức giận.
“Cho dù biết rõ là có rất nhiều nguy hiểm, em cũng không rời khỏi?” Triệu Húc Hàn lạnh lùng hỏi.
Chương 449: Cô lên báo rồi (I)
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng gật đầu như giã tỏi: “Ừm ừm, không đi, đánh chết cũng không đi.”
“Anh không chắc là có thể bảo vệ em chu toàn.” Triệu Húc Hàn nghĩ đến người mẹ của mình. Bố anh rất yêu thương mẹ, cũng vô cùng bảo bộc mẹ, nhưng cuối cùng mẹ vẫn chết rất thảm thương.
Kỷ Hi Nguyệt đáp: “Em sẽ tự bảo vệ mình. Anh Hàn, anh quên là em có trực giác nhạy bén với nguy hiểm rồi sao?”
“Hừm, vậy lần này thì sao? Không phải vẫn bị bắt cóc à?” Triệu Húc Hàn châm chọc cô.
Kỷ Hi Nguyệt cười ngượng ngập: “Ngựa cũng có lúc vấp ngã, người cũng có lúc thất thủ mà. Với cả, nếu không trực tiếp giết em thì em vẫn còn cơ hội mà đúng không? Đây cũng đâu phải là lần đầu tiên anh Hàn đến cứu em?”
“Đó là bởi vì em có báo cho anh là sẽ đến chỗ Cố Cửu. Nếu anh không qua, làm gì có chuyện biết em đã gặp nạn.” Triệu Húc Hàn bực bội nói, anh cũng không phải thần thánh mà hai mươi tư tiếng đồng hồ đều biết cô đang làm gì.
“Vậy thì cùng lắm là sau này ra ngoài một mình, em sẽ báo cho anh Hàn biết trước một tiếng nhé.” Kỷ Hi Nguyệt vội nói.
Triệu Húc Hàn nhìn cô, thấy mặt cô có vẻ nghiêm túc, trong lòng anh cũng chợt mềm mại.
Thực ra cả ngày hôm nay anh đã suy nghĩ về câu hỏi này, đáp án đúng là không nỡ để cô đi.
Anh rất sợ cô sẽ xảy ra chuyện, nhưng không ở bên cạnh anh, liệu cô có xảy ra chuyện không?
“Anh Hàn, anh yên tâm đi, sống chết có số, phú quý tại trời. Em là người đã chết một lần, còn sợ gì nữa!” Kỷ Hi Nguyệt buột miệng nói ra.
“Chết một lần?” Triệu Húc Hàn chau mày.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, vội vàng cười giả lả: “Thì lúc còn đi theo tên thối Triệu Vân Sâm ấy, không phải coi như đã chết một lần rồi sao? May có anh Hàn đã giúp em tái sinh, vì vậy em phải biết quý trọng, sống đàng hoàng, không để anh Hàn thất vọng nữa.”
Triệu Húc Hàn không khỏi nhớ về cái đêm ấy, sắc mặt có chút kỳ cục. Nếu gọi cái đêm ấy là nguyên nhân làm cô tái sinh, vậy thì anh thật sự không biết người phụ nữ này có bị cuồng ngược không nữa.
“Về ngủ đi.” Triệu Húc Hàn nhìn khuôn mặt khoan khoái của cô, nói.
“Vậy anh Hàn có đuổi em đi nữa không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi lại một lần nữa.
“Nếu anh đuổi em, em sẽ đi chứ?” Triệu Húc Hàn muốn hỏi thử.
Kỷ Hi Nguyệt sững sờ, sau đó nhếch miệng nói: “Không đi, em không muốn rời xa anh Hàn đâu.” Nói xong cô xoay người, từ bên giường bước xuống.
“Ngủ ngon nhé!” Kỷ Hi Nguyệt ngọt ngào chúc ngủ ngon rồi đi ra ngoài.
Triệu Húc Hàn nhìn cánh cửa bị đóng lại, khóe miệng khẽ cong lên, trái tim dậy sóng rất lâu mới trở lại yên tĩnh.
Ngày hôm sau, lúc Kỷ Hi Nguyệt xuống lầu, thím Lý lật đật thì thầm to nhỏ: “Tiểu thư, cô nhanh đọc tin tức đi. Cô lên báo rồi kìa!”
Kỷ Hi Nguyệt liền nhớ đến Cố Du Du, xem ra người phụ nữ này thật sự là một phóng viên tiềm năng, tin tức đăng tải trên bản tin tám giờ hôm nay là dữ liệu mà cô đã đưa cho cô ta.
“Thím Lý, cháu biết rồi.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
“Cô biết rồi? Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Tiểu thư, vậy sau này cô không cần cải trang thành dáng vẻ xấu xí đó nữa sao?” Thím Lý cũng có chút đau não với dáng vẻ Vương Nguyệt của Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức nói: “Đâu có liên quan. Vương Nguyệt là phóng viên thực tập của đài truyền hình Cảng Long, còn Kỷ Hi Nguyệt là chủ tịch của Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt, hoàn toàn là hai người khác nhau mà.”
Thím Lý dở khóc dở cười: “Tiểu thư, cô không sợ bị người khác nhận ra sao?”
“Vậy cứ đợi tới lúc nhận ra rồi nói sau. Cháu cũng không ăn trộm ăn cướp, đâu cần phải sợ người khác nhận ra mình? Không muốn nói ra là tại vì bố sợ cháu làm phóng viên sẽ nguy hiểm, nhưng bây giờ cháu đã học được đôi chút kỹ thuật phòng thân, nên cũng không còn sợ như trước nữa.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười, mở di động ra.
Chương 450: Cô lên báo rồi (II)
Kỷ Hi Nguyệt thấy tiêu đề tin tức giải trí đã đột phá với hàng triệu lượt truy cập, đầu đề bài báo được giật tít như vậy: Gương mặt thật của đại tiểu thư tập đoàn Kỷ Hải, là thiên nga trắng, hay là xấu xí như ma?!
Kỷ Hi Nguyệt xém chút muốn thổ huyết, ở phía dưới là phụ đề.
“Thiên kim đại tiểu thư thành lập công ty Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt, vung tay tài trợ ba mươi triệu cho bộ phim ‘Vượt qua khóa tình’ của Lâm San, hùng hồn thông báo trong vòng một năm sẽ vượt qua ba thương hiệu điện ảnh và truyền hình lâu đời!”
Bên dưới là đủ các loại bức ảnh và hình ảnh tuyên truyền của bộ phim, vô cùng logic.
“Tiểu thư, cô, cô đọc mấy bình luận này đi!” Thím Lý có chút bối rối nói.
Kỷ Hi Nguyệt kéo xuống đọc bình luận. Đủ các loại mỉa mai đại tiểu thư nhà giàu của nhiều anh hùng bàn phím, nào là nói khoác không biết ngượng, ăn nói viễn vông… Ngược lại vai hoàng hậu của Lâm San rất được khen ngợi, cảm thấy cô ấy rất có khí chất, mọi người vô cùng mong đợi bộ phim mới này.
“Tiểu thư, có cần kêu cậu chủ xử lý không?” Thím Lý hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu: “Không cần. Quan tâm tốt xấu làm gì, chỉ cần người của Cảng Thành biết cháu thành lập Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt là được rồi.”
Tin tức giải trí thứ hai cũng do Cố Du Du đăng tải, Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt đã phát động tiến công!
Kỷ đại tiểu thư đang chiêu mộ người mới gia nhâp làng giải trí, nếu bạn cảm thấy mình có thể làm đạo diễn, có thể làm nhà sản xuất, có thể làm biên kịch, làm người đại diện, làm diễn viên, chỉ cần có tài, bạn nhất định sẽ có cơ hội! Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt ký hợp đồng với mức lương cao, hiện thực hóa giấc mơ tài năng của bạn!
Bên dưới tin tức này càng có nhiều bình luận hơn, đương nhiên đa số đều là bình luận tiêu cực, người nào cũng nói là mình thì làm được gì, vai chính không được, vậy đóng vai quần chúng có được không.. đủ các loại nhiệt tình và sôi nổi.
Có một bài đăng còn cho rằng đây chắc chắn là lừa người, nhưng sau đó netizen trả lời còn buồn cười hơn.
Lẽ nào một tập đoàn lớn như Kỷ Hải mà đi lừa gạt người khác? Kỷ đại tiểu thư là người có tiền, cần thiết phải đi lừa cái loại ngốc nghếch như bạn sao?
Hoặc là, tôi còn muốn được cô ấy lừa đây này! Nhanh lừa tôi đi!
……….
Kỷ Hi Nguyệt đọc mà buồn cười, cô biết năng lực của Cố Du Du mà. Lượt truy cập và bình luận vẫn đang tăng chóng mặt. Chưa đầy nửa tiếng sau khi được đăng tải, tin tức đã chiếm giữ vị trí thứ nhất và vị trí thứ hai trên bản tin giải trí, Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt không muốn nổi tiếng cũng khó.
Vậy thì tiếp theo đây, cô chỉ cần chọn kỹ lựa khéo kịch bản và diễn viên là được rồi.
Ngày mai mới chính thức bắt đầu tuyển dụng nhân tài, cho nên hôm nay cô vẫn phải đến đài truyền hình làm việc.
Lúc cô vừa quay lại đài truyền hình, Cố Du Du đã vui mừng chạy tới nói: “Tiểu Nguyệt, thế nào? Đứng thứ nhất và thứ hai đấy! Tôi không làm cô thất vọng chứ?”
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Không hề. Tôi biết chị làm được mà. Chị ấy à, không làm phóng viên tin tức giải trí thì đáng tiếc lắm.”
“Nếu có cơ hội, tôi cũng muốn xin chuyển đến mảng tin tức giải trí. Bây giờ lượt truy cập tin tức xã hội còn không cao bằng tin tức giải trí.” Cố Du Du nói.
Kỷ Hi Nguyệt cũng hiểu, gật đầu nói: “Cũng đúng, nhưng tin tức xã hội liên quan đến dân sinh, dĩ nhiên sẽ được coi trọng hơn. Tin tức giải trí dù sao cũng lắng xuống rất nhanh. Chị thấy đấy, tin tức về đường vành đai trong tuy đã giảm nhiệt, nhưng tính duy trì vẫn còn rất mạnh, về điểm này Liễu Đông đã làm rất tốt.”
Kỷ Hi Nguyệt nhìn dáng vẻ vùi đầu làm việc của Liễu Đông. Liễu Đông nghe bọn cô nói chuyện, lập tức ngẩng đầu lên: “Chị Nguyệt, chị đừng trêu tôi nữa mà, tôi bận muốn chết rồi đây.”
“Bận là chuyện tốt đấy!” Kỷ Hi Nguyệt nhìn cậu cười.
“Tiểu Nguyệt, trưa nay cùng ăn cơm nhé. Sếp đã biểu dương tôi, còn nói tôi lợi hại, lấy được hình ảnh của Kỷ đại tiểu thư, haha. Dĩ nhiên tôi phải nói là được cô giúp rồi.” Cố Du Du vui vẻ.
“Được, trưa nay cùng ăn cơm.” Kỷ Hi Nguyệt cười cười.
Cố Du Du vội vàng nói: “Liễu Đông, cậu cùng đi luôn nhé.”
Liễu Đông thấy Kỷ Hi Nguyệt cũng đi thì gật đầu: “Được, vậy cảm ơn chị Du Du nhé.”
Cố Du Du vừa vui mừng vừa ngượng ngùng cười. Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu trong lòng, e là mục đích của người phụ nữ này chỉ muốn gần gũi với Liễu Đông.