• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Độc Chiếm Tiên Thê : Hàn Thiếu Sủng Tận Thiên (1 Viewer)

  • Chương 391-400

Chương 391: Kết cục của ảnh hậu (I)


Kỷ Hi Nguyệt lập tức dừng bước, đứng đối diện Long Bân, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt lạnh lùng, nói: “Long Bân, tôi với anh không thân, với lại cuộc sống riêng tư của tôi không hy vọng bị bị người khác làm phiền, ngoài giờ làm việc ra, mong là anh đừng đi theo tôi nữa.”


Long Bân vội vàng bày ra vẻ mặt xin tha thứ: “Được được được. Cô đừng tức giận. Tại ở đây tôi không có bạn bè ấy mà. Lát về nhà tôi sẽ chăm chỉ học tập, nghiên cứu kỹ vụ tai nạn giao thông trên cầu Giang Sơn, được chưa?”


Kỷ Hi Nguyệt thấy anh ta thích thể hiện, cô liếc mắt xem thường, tiếp tục đi về phía trước.


“Anh có thể đi tìm bạn gái mà.” Kỷ Hi Nguyệt cho anh ta đường lùi.


“Sao? Bạn gái á? Thôi phiền lắm. Tôi đâu có cần, còn không bằng đi leo núi*.” Long Bân đang còn nghĩ, đưa cô về xong anh ta sẽ đi leo núi.


(Leo núi ở đây là dạng leo núi nhân tạo, ở trong nhà.)


“Cũng được, vậy anh đi leo núi đi. Nhưng ở đây có chỗ nào leo núi à?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.


“Có chứ. Câu lạc bộ leo núi ở tòa nhà Dương Minh khá tốt, độ khó cũng rất cao. Có cơ hội cô qua đó thử xem.” Long Bân nói.


“Thật à? Tôi thật sự không biết, có cơ hội nhất định phải đi thử mới được.” Kỷ Hi Nguyệt cũng hy vọng mình có thể tiếp xúc với khía cạnh kỹ năng này.


“Được, lần sau có thời gian tôi sẽ đưa cô đi.” Long Bân cười nói.


Kỷ Hi Nguyệt gật đầu. Hai người vào khu dân cư Phong Nhã thì tách ra, một người sống ở tòa nhà A, một người sống ở tòa nhà C. Kỷ Hi Nguyệt còn đặc biệt chú ý xem có anh ta có đi lên thật không.


Thấy anh ta huýt sáo, dáng vẻ lưu mạnh gật gù đắc ý, cô chỉ biết lắc đầu cười trừ.


Nhưng tính ra, với tư cách là con ông cháu cha thì tính cách của anh ta vẫn khá là dễ mến.


Một đêm vô sự, song Kỷ Hi Nguyệt lại không ngủ ngon giấc, cứ bị lấn cấn chuyện của Tần Hạo. Lần này cô không đề cập đến chuyện của Đường Tuyết Mai, xem ra Ngô Phương Châu cũng chưa điều tra, cô có nên nhắc nhở anh ấy một chút không.


Nhưng chưa có chứng cứ xác thực, Ngô Phương Châu sẽ cảm thấy cô đang suy nghĩ chủ quan, vì vậy cô phải bình tĩnh, vẫn nên tìm hiểu kỹ hơn rồi mới nói.


Muốn cảnh sát làm việc, ít nhất phải có một số bằng chứng và lý do chính đáng.


Mới sáng ra Trần Manh Manh đã gọi điện thoại tới, phấn khích nói: “Tiểu Nguyệt, hôm nay là ngày thứ ba rồi đấy, cậu nhớ tới quảng trường nhỏ ở khu vực bồn hoa nha.”


Kỷ Hi Nguyệt liền bật cười: “Sao quên được, nhưng mà Lý Mai vẫn chưa biết à?”


“Tụi mình giả vờ như không biết gì cả, còn nói là lần này cậu phải dập đầu xin lỗi Lý Mai rồi, làm cho người phụ nữ đó kiêu căng như một con công. Không biết sau khi cô ta biết Lâm San cầm được hợp đồng rồi sẽ có phản ứng gì nữa.” Trần Manh Manh cười rất vui vẻ.


“Các cậu đúng là biết diễn xuất, haha.” Kỷ Hi Nguyệt bật cười.


Trần Manh Manh tự hào: “Thì đó, lần này ai cũng có thể trở thành ảnh hậu cả. Thật sự muốn nhìn xem lúc đó cô ta sẽ như thế nào, muốn nhanh tới lúc đó quá.”


“Các cậu đều về cả rồi à?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.


“Tối hôm qua đoàn phim đã về lại rồi, bên chỗ Lâm San cũng đã quay xong. Mình nói cho cậu nghe, Lâm San mới là ảnh hậu thực sự. Cô ấy trước giờ luôn bị Lý Mai chế nhạo, la mắng, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, dáng vẻ vừa lo lắng, tức giận, lại vừa nhẫn nhục. Nếu có thể giữ được cô ấy thì thật sự rất tốt. Tiểu Nguyệt, mình tin là cô ấy có thể lấy được giải ảnh hậu.”


“Cô ấy chắc chắn sẽ trở thành ảnh hậu, cậu cứ đợi đi. Cậu đấy, cố gắng mà học hỏi.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.


Trần Manh Manh thoáng im lặng, sau đó nói: “Nhưng mình cảm thấy kiểu người này cũng thật sự rất đáng sợ. Có thể diễn như vậy, lúc nào mình bị lừa cũng không hay.”


“Điều đó còn phụ thuộc vào nhân phẩm và tính chuyên nghiệp, diễn xuất tốt mà nhân phẩm tệ thì sẽ hại rất nhiều người, nhưng diễn xuất tốt và nhân phẩm cũng tốt sẽ mang đến cho mọi người những tác phẩm hay. Cậu đừng lo lắng, con người của Lâm San không đến nỗi nào đâu.” Kỷ Hi Nguyệt nói.


Trần Manh Manh ừm một tiếng: “Vậy nhé, trưa gặp. Cậu nhớ kêu Lâm San đến đấy.”


“Cô ấy sẽ đến mà, thực ra cô ấy muốn nhìn thấy Lý Mai xấu hổ hơn bất cứ ai khác, đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.


Chương 392: Kết cục của ảnh hậu (II)


Còn chưa đến buổi trưa, Lâm San đã gọi diện thoại đến cảm ơn Kỷ Hi Nguyệt lần nữa, hơn nữa nhóm người của cô ấy cũng đã đến một nhà hàng gần khu vực bồn hoa ăn trưa.


Chốc lát sau Trần Manh Manh cũng nhắn tin tới, nói là Lý Mai đang vênh váo tự đắc, xuống từ sớm để đợi, nhóm người của cô ấy cũng kháo nhau đi theo xem trò vui.


Cho nên còn chưa đến một giờ chiều, trên quảng trường nhỏ trước khu vực bồn hoa của đài truyền hiếm khi lại xuất hiện một đoàn người đông đúc.


Chỗ này bình thường mấy nhân viên văn phòng của Cảng Long ăn xong hay đi bộ, nhưng hôm nay lại xuất hiện nhiều người bên Hương Thành tới đi dạo, họ cảm thấy kỳ lạ nên đã nhắn tin cho đồng nghiệp trên lầu.


Cho nên mấy người bên bộ phận tin tức của Kỷ Hi Nguyệt cũng đến rất nhiều, bao gồm cả Long Bân, Liễu Đông, anh Béo, Cố Du Du, Trần Thanh và anh Hâm.


“Tiểu Nguyệt, hôm nay ở đây xảy ra chuyện gì vậy?” Anh Hâm tới bên cạnh Kỷ Hi Nguyệt hỏi thăm.


“Anh Hâm, lát nữa sẽ có kịch hay cho anh xem.” Liễu Đông cười nói, “Nhìn kìa, Lý Mai đến rồi.”


Sự xuất hiện của Lý Mai đương nhiên cũng gây ra náo động không nhỏ. Cô ta còn mang theo hai vệ sĩ bên mình. Đối với những ngôi sao lớn và ảnh hậu, công ty sẽ bố trí vệ sĩ và trợ lý.


Sau lưng Lý Mai còn có đoàn diễn viên của Thái Tử Phi và Trần Manh Manh, không nhìn ra biểu cảm gì trên gương mặt của bọn họ, quả nhiên là diễn viên.


“Tiểu Nguyệt.” Trần Manh Manh nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt thì chạy tới.


Lý Mai ở sau lưng cười khẩy một tiếng, mọi người cũng bước tới. Nhóm người anh Hâm bây giờ mới nhận ra là biến căng ngày hôm nay có liên quan đến Vương Nguyệt.


Cố Du Du trố mắt nhìn biểu cảm của Lý Mai và Kỷ Hi Nguyệt, tim đập thình thịch, đây có được tính là một tin tức giải trí không nhỉ.


Mặc dù tin tức giải trí không có giá trị bằng tin tức xã hội, nhưng tư tưởng nhiều chuyện của dân chúng thì không bao giờ có điểm dừng, vì vậy nhiều khi lượt view còn cao hơn cả tin tức xã hội. Đối với những phóng viên dựa vào lượt view để lấy tiền thưởng như cô ta, đương nhiên lượt view cao luôn được ưu tiên hàng đầu.


“Du Du.” Kỷ Hi Nguyệt gọi Cố Du Du lại.


Cố Du Du lập tức ghé đầu qua, Kỷ Hi Nguyệt nói bên tai cô ta mấy câu, Cố Du Du vui mừng gật đầu lia lịa, sau đó đứng qua một bên.


“Vương Nguyệt, có chuyện gì vậy? Người phụ nữ này là ai? Tìm cô gây sự à?” Long Bân vừa dứt lời, mọi người đều phì cười thành tiếng.


“Long Bân, đây là ảnh hậu tiếng tăm lừng lẫy của Cảng Thành mà anh không biết sao?” Liễu Đông lần đầu tiên cảm thấy Long Bân có mặt đáng yêu như vậy.


“Ảnh hậu? Cái mặt hung dữ này á? Ảnh hậu của Cảng Thành mấy người sao lu mờ quá vậy!” Long Bân kinh ngạc nói.


Nhiều người không khỏi phì cười, không biết là anh chàng đẹp trai này từ đâu đến, nhưng nhìn khí chất và ngoại hình rất giống với kiểu công tử con nhà giàu, chỉ là trên ngực lại đeo bảng tên thực tập sinh của bộ phận báo chí.


Thực tập sinh năm nay ai cũng dữ dằn cả.


“Vương Nguyệt, cô kiếm đâu ra mấy người nhà quê này vậy? Chẳng có tí tư chất nào cả!” Lý Mai vừa bước tới đã nghe thấy mấy lời nói của Long Bân, cơn giận lại bắt đầu bùng phát.


Sắc mặt của Long Bân rất khó coi, định bước lên chửi lại mấy câu thì bị Kỷ Hi Nguyệt kéo lại: “Bây giờ không phải sân nhà của anh.”


Long Bân sững sờ, biết chắc là Kỷ Hi Nguyệt và người phụ nữ này có mâu thuẫn, hôm nay đến đây để giải quyết ân oán. Với biểu cảm bình tĩnh của Kỷ Hi Nguyệt lúc này, cộng thêm chuyện cô là người phụ nữ của cậu chủ, làm sao có khả năng thua được đúng không?


Nếu thật sự thua, dám chừng cô ảnh hậu kiêu ngạo trước mặt cũng không thể lăn lộn ở cái đất Cảng Thành này được nữa, cậu chủ cũng không phải là người ăn chay.


Kỷ Hi Nguyệt bước lên trước một bước: “Lý Mai, hôm nay không phải đến đây để nói suông đâu nhé.”


Lý Mai thoáng sững người, sau đó bật cười: “Đúng đấy, hôm nay tôi cũng không rãnh để đến đây nói suông với cô. Vậy cô ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu nhận sai đi!”


Chương 393: Kết cục của ảnh hậu (III)


Sau khi nghe Lý Mai nói câu này, những người không biết sự tình bắt đầu râm ran bàn tán, nhao nhao đánh tiếng hỏi thăm người bên cạnh xem là tình huống gì.


Lúc này, đám đông đang vây quanh đột nhiên tản ra.


Lâm San dẫn theo đoàn làm phim của cô ấy đến, trên lưng còn mang một chiếc túi lớn, diện một bộ váy ngắn màu trắng tím, làm tôn lên vẻ đẹp không gì so sánh được của cô ấy.


“Wow, Lâm San đẹp quá.”


“Đúng đấy, xinh hơn cả Lý Mai. Quan trọng là trẻ tuổi nữa. Nhìn đôi chân dài miên man kìa. Mẹ kiếp, ghen tị thật ấy.”


“Da của Lâm San đẹp thật đấy. Bộ phim ‘Cảnh giới phong vân’ của cô ấy đóng rất tốt, chỉ là tình tiết câu chuyện hơi dở, nhưng diễn xuất cá nhân của cô ấy thì rất đạt.” ….


Mọi người bàn tán xôn xao, nhìn Lâm San phóng khoáng thoải mái bước vào giữa vòng tròn, lại đứng bên cạnh Kỷ Hi Nguyệt.


“Tiểu Nguyệt, tôi đến trễ rồi à?” Lâm San thân thiết cười nói với Kỷ Hi Nguyệt.


Kỷ Hi Nguyệt đương nhiên biết cô ấy đã đến từ sớm, chỉ là xuất hiện trễ một chút, để cho Lý Mai có thêm thời gian đắc ý. Thông thường người càng kiêu ngạo thì lúc ngã xuống càng bị đả kích mạnh hơn.


“Không trễ, vừa đúng lúc.” Kỷ Hi Nguyệt cũng cười cười.


“Vương Nguyệt, người phụ nữ này cũng là minh tinh à? Aiya, nhìn còn đẹp hơn cả ảnh hậu gì đó ấy chứ, chắc chắn tương lai sẽ rất tươi sáng.” Long Bân không nhịn được lại nói chêm vào,ánh mắt nhìn Lâm San cũng sáng lấp lánh.


Đàn ông mà, ai mà chẳng có tính sỗ sàng.


Kỷ Hi Nguyệt lần đầu nhìn thấy dáng vẻ cảm thán trước vẻ đẹp được phát ra từ tận đáy lòng của Long Bân.


“Cảm ơn anh trai đã khen ngợi. Tôi là Lâm San, nhất định sẽ cố gắng hết sức.” Lâm San nhìn thấy Long Bân cũng rất sửng sốt, sau đó lập tức nở nụ cười đáp lại, đồng thời cũng đánh tiếng chào hỏi nhóm người của Liễu Đông.


“Lâm San, cô tự hào cái gì, kịch bản đã bị cắt ngang mà còn tưởng mình có thể một bước bay lên trời à! Nhanh chút đi, tôi không có thời gian rãnh đứng đây nghe mấy người nói nhảm đâu!” Lý Mai lập tức cắt ngang màn hoà hợp của bọn họ.


“Liễu Đông, cậu nói cho mọi người một chút về tình hình cụ thể đi. Tôi nghĩ rất nhiều người ở đây không biết nội tình đấy.” Kỷ Hi Nguyệt nói với Liễu Đông.


Liễu Đông lớn tiếng nói: “Sự việc ngày hôm nay là thế này, trước đây ảnh hậu Lý Mai và Vương Nguyệt phòng tin tức của chúng tôi có đánh một ván cược, cược là nội trong ba ngày Vương Nguyệt sẽ giúp bộ phim mới ‘Vượt qua khóa tình’ của Lâm San tìm được được ba mươi triệu tiền đầu tư, nếu không kiếm được thì sẽ dập đầu xin lỗi Lý Mai, còn nếu kiếm được thì Lý Mai phải dập đầu nhận sai với Vương Nguyệt.”


Trong nháy mắt, quảng trường nhỏ náo động cả lên, mọi người vô cùng hưng phấn, quả nhiên là người xem náo nhiệt không ngại đau thắt lưng*, nhưng hiện tại Kỷ Hi Nguyệt cần sự ồn ào của họ.


(Không ngại đau thắt lưng: câu nói này ẩn dụ cho những người không sâu sát tình hình thực tế, chỉ giỏi nói bằng miệng, không quan tâm đến khó khăn của người khác, chỉ biết hả hê buông lời lạnh lùng – nguồn: Baidu.)


“Lý Mai, Liễu Đông nói không sai chứ!” Kỷ Hi Nguyệt hỏi Lý Mai.


Lý Mai khẽ nheo mắt, trong lòng có chút thấp thỏm, cứ cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt không có nét gì của người đang sợ hãi.


“Đúng vậy, tôi đã từng nói như vậy!” Lý Mai không muốn để mất thể diện, với lại cô ta cũng chưa nhận được tin tức từ Hương Thành, cho nên cô ta cảm thấy ba mươi triệu này là không có khả năng thành công, cho dù có thành công cũng không có khả năng trong vòng ba ngày có thể duyệt chi.


Lâm San bước tới trước mặt Lý Mai: “Cô không sợ tôi đã thành công cầm được tiền đầu tư sao?”


“Thế ư? Dựa vào cô ta?” Lý Mai cười khẩy nhìn Vương Nguyệt.


Kỷ Hi Nguyệt nhún vai: “Lý Mai, cô là ảnh hậu, cũng coi như là người nổi tiếng, hy vọng cô nói được làm được, đừng tự làm bản thân xấu hổ.”


“Cô có ý gì đây?” Lý Mai trừng mắt, hằn học nói: “Một phóng viên thực tập nhỏ bé mà cứ tưởng mình là ông to bà lớn à. Còn dám dạy dời tôi, đúng là không biết tự lượng sức mình.”


Chương 394: Kết cục của ảnh hậu (IV)


“Lý Mai, đủ rồi!” Lâm San lập tức hét lên.


Sau đó cô ấy lấy một bản hợp đồng từ trong túi xách ra: “Cô nhìn cho kỹ đi. Trưa ngày hôm trước Vương Nguyệt đã giúp chúng tôi tìm được nhà đầu tư, là công ty Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt. Đây là hợp đồng, ba mươi triệu tiền đầu tư cũng đã được chuyển vào tài khoản, còn đây là sổ tài khoản, cô nhìn rõ số dư trên đó chứ!”


Lý Mai biến sắc, không thể tưởng tượng cầm bản hợp đồng xem qua một lượt, sau đó thô bạo giật lấy sổ tài khoản căng mắt ra nhìn, đúng là chưa tới năm giờ chiều hôm trước, số dư trên sổ tài khoản đã lên ba mươi triệu nhân dân tệ.


“Chuyện này, chuyện này không thể nào!” Lý Mai tức giận nói.


“Sao? Không muốn công nhận là đã thua? Cô là ảnh hậu, đang có nhiều người nhìn lắm đấy.” Kỷ Hi Nguyệt lạnh lùng cười.


“Chuyện này không có khả năng, các cô chắc chắn đã gian lận!” Lý Mai vẫn đang nhìn sổ tài khoản, con ngươi như chực rớt ra ngoài.


“Gian lận? Cô gian lận thế nào mà ra được ba mươi triệu cho tôi xem xem?” Kỷ Hi Nguyệt nheo mắt.


Lâm San nói: “Đây là con dấu công ty và điều lệ tài vụ của Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt, ngoài ra cô có thể gọi điện thoại hỏi thử sếp của đài truyền hình Hương Thành chúng tôi, xem có phải là gian lận không! Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt là công ty mà Kỷ tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải mới thành lập, bản thân tôi cũng đã ký hợp đồng, còn có thể là giả được sao?”


“Sao cơ?” Lý Mai trố mắt, toàn thân run rẩy.


“Lý Mai, làm người đừng có ngạo mạn quá, ông trời sẽ không bỏ qua đâu.” Lâm San còn trả cho Lý Mai một câu.


Liễu Đông nhảy ra, lớn tiếng nói: “Thua rồi còn không chịu nhận sao? Những lời cô nói trước đây nham hiểm thế nào không biết à? Cũng may là có người ghi lại! Phát ra cho mọi người cùng coi ha.”


Liễu Đông lấy di động ra. Chuyện này cũng may là có Trần Manh Manh, hôm đó ở sudios mặt mũi của Lý Mai đã bị người của đoàn phim lén lút quay lại, sau đó nhóm diễn viên trẻ của Trần Manh Manh truyền cho nhau xem.


Vì vậy mọi người đều tập trung lắng nghe âm thanh phát ra từ di động của Liễu Đông, đương nhiên là video, nhưng do quá nhỏ và quá xa nên nhiều người không nhìn thấy được, song âm thanh lại rất rõ ràng.


Lý Mai ngang ngược độc đoán, bất chấp lý lẽ và khinh người quá đáng, thật sự đã làm thay đổi tam quan của tất cả mọi người.


“Cậu, các người!” Lý Mai tức giận xông lên giật lấy điện thoại, nhưng đã bị Long Bân bóp chặt cổ tay.


“A!” Lý Mai hét lên thảm thiết, cảm giác lòng bàn tay tay của Long Bân cứ như xi măng cốt thép, cơn đau khiến cô ta chảy cả nước mắt.


Hai tên vệ sĩ toan đánh trả, Kỷ Hi Nguyệt lập tức lên tiếng: “Dừng tay! Sự tình ngày hôm nay vốn dĩ là do Lý Mai khơi ra. Bây giờ cô ta thua mà không nhận sai, các anh cũng muốn nối giáo cho giặc sao? Không muốn bị cuốn vào thì đứng sang một bên. Chúng tôi là người hiểu pháp luật, không có chuyện bắt nạt một ảnh hậu như cô ta đâu!”


“OMG, không ngơ Lý Mai lại là người như vậy!”


“Đúng á, nham hiểm thật! Ức hiếp người mới, còn ngậm máu phun người.”


“Khác hẳn diễn xuất trên phim truyền hình, đáng sợ quá.”


“Thì vậy mới gọi là diễn. Quả nhiên là ảnh hậu, như này mà diễn vai bạch liên hoa, lục trà biểu thì ai làm lại cô ta nhỉ!”


“Ôi trời, kiểu này mà cũng là ảnh hậu à, ban phúc thẩm bị mù mắt rồi sao?”


“Tôi còn theo dõi cô ta nữa đấy, phải bỏ theo dõi gấp thôi, ghét nhất là kiểu người đi ức hiếp người mời, ỷ mình là tiền bối đi chèn ép người mới là đáng ghét nhất!”


“Đúng đấy, bỏ đi bỏi đi, lần sau tôi không bao giờ xem phim của cô ta nữa!”


“Sinh ra khuôn mặt xinh đẹp làm gì, thì ra là mỹ nhân rắn độc.”


“Tôi càng nhìn càng thấy xấu, làm gì có cửa đẹp bằng Lâm San, kiêu ngạo cái quái gì!”


……


Mọi người xôn xao bàn tán. Mặt của Lý Mai y như cái bảng màu. Vấn đề là các diễn viên từng đóng cùng cô ta đều lảng tránh, lần lượt rút lui, không có người nào đứng ra giúp đỡ cô ta.


Chương 395: Kết cục của ảnh hậu (V)


“Các cô không biết đó thôi, ở đoàn phim cô ta thường xuyên ức hiếp người mới, còn đánh người ta nữa. Mấy cô nha hoàn trước đều bị cô ta đánh cho bỏ chạy.”


“Độc ác thế cơ à! Thực sự là không nhìn ra.”


“Nhất định phải khui cô ta ra, để cho những người hâm mộ não tàn tỉnh táo lại.”


Ai ai cũng nhao nhao bàn tán, phản đối Lý Mai. Trong phút chốc, Lý Mai cảm thấy bầu trời như sụp đổ.


Tại sao Vương Nguyệt lại thành công được? Cô ấy chẳng qua chỉ là một thực tập sinh thôi mà, ăn bận thì nhìn như người quái dị, làm sao có khả năng lôi kéo được nhà đầu tư, hơn nữa còn là đầu tư từ Kỷ đại tiểu thư của tập đoàn Kỷ Hải, lẽ nào đây thật sự là ý trời muốn trừng phạt Lý Mai cô sao?


“Dập đầu xin lỗi!” Đột nhiên có người hét lên một câu.


Sau đó nhiều người cũng căm phẫn trào dâng, đồng thanh lên tiếng: “Dập đầu xin lỗi!”


Lý Mai run rẩy chực ngã, bị Long Ban đẩy ngã xuống đất. Sắc mặt cô ta như tờ giấy trắng, vẻ mặt hoang mang hoảng sợ, nhìn mọi người phẫn nội chỉ trỏ kêu cô ta dập đầu xin lỗi.


Cô ta từ từ xoay đầu nhìn Kỷ Hi Nguyệt và Lâm San.


“Mùi vị dễ chịu chứ?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.


Ánh mắt Lý Mai đầy oán hận, nhưng sau đó vội vàng che giấu, lập tức lắc đầu.
“Không dễ chịu thì dập đầu xin lỗi đi! Cái gì mà ảnh hậu, là người phụ nữ nham hiểm làm người khác buồn nôn thì có!” Liễu Đông lại công kích.


Lý Mai nước mắt lã chã, quỳ rạp trên đất bật khóc nức nở. Trợ lý không biết giải quyết thế nào, vội gửi tin nhắn cho cấp trên xin ý kiến.


Kỷ Hi Nguyệt nhìn Lâm San.


Lâm San vội nói: “Xem ra đã biết sai rồi. Tiểu Nguyệt, cô xem chuyện dập đầu xin lỗi có thể bỏ qua được không?”


Kỷ Hi Nguyệt nhún vai nói: “Cô Lâm San, cô đừng mềm lòng. Cô ta ức hiếp cô như vậy mà cô còn nói giúp cô ta à?”


Lâm San mỉm cười: “Hy vọng lần này cô ta sẽ rút ra được bài học kinh nghiệm, cải chính bản thân. Đương nhiên quyền quyết định vẫn thuộc về cô, dù sao đây cũng là ván cược của cô và Lý Mai mà.”


Mọi người lập tức nhận xét Lâm San rộng lượng, bởi vì những lời Lý Mai mắng Lâm San rất khó nghe, nhưng Lâm San vẫn giúp cô ta cầu xin, đây mới đúng là tư chất mà một diễn viên nên có.


“Bỏ đi, tôi cũng không muốn đuổi cùng giết tận. Lý Mai, tôi chỉ muốn nhắn với cô, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Cho dù cô có đạt tới một tầm vóc lớn lao nào đi chăng nữa, cũng không nên quá ngạo mạn. Đừng tự bẻ gãy phúc phần của mình. Kêu cô dập đầu xin lỗi thì chẳng khác nào muốn mạng của cô, đối với người khác mà nói cũng giống như vậy. Hãy đặt băn thân vào vị trí người khác để suy nghĩ, hy vọng sau này cô sẽ lấy tốt đối tốt.”


Kỷ Hi Nguyệt nói xong thì lớn tiếng nói: “Được rồi được rồi, mọi người xem xong kịch rồi thì giải tán đi. Chúng ta đều là người của Cảng Thành, làm lớn chuyện quá cũng khó coi.”


Vốn dĩ là nhân viên của đài truyền hình Cảng Long đã biết đến Vương Nguyệt qua chuyện cô cô phóng viên thực tập dũng cảm đánh bại kẻ sát nhân, lần này lại được biết thêm một lần nữa và ai ai cũng khen ngợi cô.


Đám đông nhanh chóng giải tán. Lâm San nói cảm ơn xong cũng rời đi. Lý Mai được hai vệ sĩ dìu về đài truyền hình, mọi người để ý thấy cô ta hình như chịu đả kích quá lớn nên như người mất hồn, chẳng còn sức lực.


Nhưng tạm thời chẳng ai thương hại nổi cô ta.


Hơn nữa chưa tới mười phút sau, tin tức giải trí trên mạng đã xuất hiện.


Ảnh hậu ức hiếp người mới, người mới lại đi cầu xin cho cô ta, mọi người nghĩ thế nào?


Cố Du Du kết hợp video gốc của Liễu Đông và video ngày hôm nay. Tất nhiên góc quay là đứng nghiêng từ phía sau của Kỷ Hi Nguyệt nên khuôn mặt của Kỷ Hi Nguyệt không để lộ ra hết.


Giá trị và tốc độ của tin tức này cũng tăng vọt trong chốc lát, bình luận chẳng mấy chốc đã vượt ngưỡng mười ngàn lượt.


Mọi người nhìn thấy đều là bình luận mắng chửi Lý Mai thì cũng yên tâm hơn.


Weibo của Lý Mai đã giảm vài triệu lượt theo dõi so với con số hơn ba chục triệu lượt ban đầu. Điều này cho thấy sức mạnh của mạng internet, hơn nữa tin tức này còn được đăng tải từ bộ phận tin tức của đài truyền hình Cảng Long nên tính xác thực càng chắc chắn hơn.


Chương 396: Kết cục của ảnh hậu (VI)


Lý Mai lần này coi như đã bị ngã một cú sấp mặt.


Nhưng lúc này Kỷ Hi Nguyệt cũng không yên ổn gì, cô và Cố Du Du bị Lộc Hùng gọi tới văn phòng, mà trong văn phòng còn có sếp của bộ phận diễn xuất, tên là Đỗ Lệ, một nữ cường nhân* sành sỏi tuổi ngoài bốn mươi.


(Nữ cường nhân: là cụm từ để miêu tả những người phụ nữ độc lập, mạnh mẽ, kiên cường và quyết liệt, không dựa dẫm vào bất cứ ai mà sắn sàng “san phẳng” mọi khó khăn để làm chủ cuộc đời mình, vươn lên mạnh mẽ và hiên ngang bước đi với thần thái cao ngạo nhất khiến ai cũng nể phục – nguồn: Google.)


“Có chuyện gì với các cô vậy? Chẳng lẽ bộ phận tin tức và bộ phận diễn xuất là hai công ty sao? Bôi nhọ Lý Mai như vậy sẽ khiến cho công ty thiệt hại bao nhiêu các cô biết không? Sếp Lộc, nếu anh không cho tôi một lời giải thích hợp lý, chuyện này chúng ta sẽ gặp nhau với cấp trên!”


Đỗ Lệ chắc chắn rất tức giận, điểm này Kỷ Hi Nguyệt và Cố Du Du đều hiểu rõ.


Lý Mai là cây hái ra tiền của bộ phận diễn xuất Cảnh Long, bây giờ tự nhiên tin tức tiêu cực ập đến, làm danh tiếng của cô ta bị giảm sút, các nhãn hàng quảng cáo cũng rút chân và rating của bộ phim Thái Tử Phi chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.


Chuyện này quả thực là muốn bức chết Đỗ Lệ, bà ta còn đang hy vọng bộ phim này sẽ đưa Lý Mai lên một tầm cao mới, và bộ phận diễn xuất của bà ta cũng có thể trở thành bộ phận kiếm được nhiều tiền nhất của đài truyền hình.


Bây giờ thì hay rồi, bộ phận tin tức cho bà ta một cái tát đau đớn, làm bà ta tức tối phải xông thẳng xuống đây.


“Vương Nguyệt, Cố Du Du, các cô giải thích thế nào?” Lộc Hùng cũng rất đau đầu. Nhưng mà bản tin này là do anh ta xét duyệt, vì anh ta biết bản tin này có thể mang đến thành tích cho bộ phận tin tức của anh ta.


Thực ra ban nãy anh ta đang bận tối mặt, nên thành ra không đọc kỹ càng, với lại tiêu đề của Cố Du Du bình thường không có nhiều sức hấp dẫn nên anh ta duyệt thẳng luôn, bây giờ ngồi đọc lại mới biết là tung tin triệt để như vậy.


Cố Du Du có chút sợ hãi nhìn Kỷ Hi Nguyệt. Kỷ Hi Nguyệt bình tĩnh đáp: “Không liên quan đến Cố Du Du, là tôi kêu chị ấy tung tin. Cho nên có chuyện gì cứ nhắm vào tôi là được.”


Cố Du Du thoáng sững sờ, đôi mắt phiếm hồng vì cảm động, muốn nói gì đó nhưng Lộc Hùng đã lên tiếng: “Cố Du Du, vậy cô ra ngoài trước đi. Tôi biết cô cũng không có lá gan đó.”


“Thực ra, thực ra rôi, Tiểu Nguyệt?” Cố Du Du không biết nói thế nào.


“Không sao, chị ra ngoài trước đi.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười với cô ta.


Cố Du Du đành ra ngoài. Vừa ra ngoài đã bị Long Bân chặn lại ở cửa, cô ta túm anh ta lại gấp gáp nói: “Tiêu rồi tiêu rồi, Tiểu Nguyệt bị ăn mắng rồi. Không phải anh là con ông cháu cha sao? Mau nghĩ cách gì đi.”


Khóe miệng Long Bân giật giật: “Cô yên tâm đi, cô ấy không sao đâu.” Cậu chủ đã biết chuyện rồi.


Trong video Lý Mai nhiều lần mắng Kỷ Hi Nguyệt là quái vật xấu xí, chỉ sợ là cậu chủ đã sớm không nhịn được nữa.


“Thật sự không sao?” Cố Du Du không dám tin.


Long Bân gật đầu: “Không sao, cô đi nhanh đi. Để tôi…” Anh ta làm động tác nghe lén


Cố Du Du hiểu ý liền đi ngay. Cô ta không dám nghe lén, nhưng Long Bân thì khác, cho dù có bị tóm được cũng không sao.


Lúc Cố Du Du đi ra, Liễu Đông cũng kéo cô lại hỏi thăm tình hình. Thực tế là mọi người trong văn phòng đều lo lắng.


“Chắc là không sao đâu, sếp sẽ che chở cho Vương Nguyệt. Dầu gì cô ấy cũng ngôi sao tương lai của phòng tin tức chúng ta, cùng lắm là bị mắng mấy câu thôi.” Cố Du Du giải thích.


“Thật à? Tôi thấy vẻ mặt của cô Đỗ Lệ đó rất khó coi.” Liễu Đông nói.


“Có Long Bân ở đây mà.” Cố Du Du cảm thấy Long Bân có thể giải quyết mọi thứ.


Mọi người nhất thời gật đầu, cũng may Long Bân là con ông cháu cha.


Trong văn phòng làm việc của Lộc Hùng, Đỗ Lệ hung dữ nói: “Một thực tập sinh như cô lẽ nào lại không có đầu óc? Trước đây thấy cô đưa được các bản tin lớn, tôi rất vui mừng cho cô, nhưng chẳng nhẽ cô không biết danh dự của một công ty là đến từ tất cả các phòng ban sao? Cô nặng nhẹ bất phân, cho dù thành tích có tốt đến đâu đi chăng nữa cũng bằng thừa! Công ty không thể dung tha cho dạng người ỷ có chút thành tích mà đi to gan lớn mật, tùy hứng làm liều như cô!”


Chương 397: Là tôi cố ý đấy


Đỗ Lệ tức tối mắng chửi một trận, nói ra hết mới cảm thấy dễ chịu một chút.


Nhưng vẻ mặt của Kỷ Hi Nguyệt rất bình tĩnh, đôi mắt sau cặp kính lớn nhàn nhạt nhìn chằm chằm vào bà ta, khiến cho bà ta có chút cảm giác sởn tóc gáy.


“Đỗ tổng, là tôi cố ý đấy.” Kỷ Hi Nguyệt vừa dứt câu, Lộc Hùng suýt chút nữa đập đầu vào tường. Anh ta chỉ muốn kêu Vương Nguyệt nhận sai, sau đó anh ta nói vài câu rồi chuyện này sẽ từ từ trôi qua. Nhưng bây giờ câu nói của Vương Nguyệt đã khiến mặt mày của Đỗ Lệ đỏ bừng lên, hai mắt bà ta trợn trừng.


“Cô, cô nói cái gì?” Đỗ Lệ không dám tin vào tai mình.


“Tôi nói là tôi cố ý tung tin chuyện của Lý Mai, bởi vì nhân phẩm của người phụ nữ này rất tệ, tôi không nhìn vừa mắt.” Kỷ Hi Nguyệt tiếp tục nói với giọng điệu vững vàng bình tĩnh.


“Cô, cô!? Nhân phẩm tệ thì đã sao? Nhưng mà cô ta biết kiếm tiền, cô có biết một năm cô ta có thể kiếm được bao nhiêu cho công ty không?” Cơ mặt của Đỗ Lệ cũng run lên.


“Tôi biết. Nhưng cô ta có thể kiếm tiền không đồng nghĩa với việc cô ta có thể đánh đập, chửi bới và xúc phạm người khác. Ngược lại, loại người cứ tư chất kém như vậy mà cứ để cho cô ta kiếm tiền là không công bằng!” Kỷ Hi Nguyệt nói.


“Cô!” Đỗ Lệ hoàn toàn sửng sốt, “Cô muốn bảo vệ chính nghĩa, thay trời hành đạo?”


“Đỗ tổng đã nói như vậy thì cứ cho là vậy đi. Tôi chỉ hy vọng trong giới diễn xuất không tồn tại lọai chướng khí xấu xa. Đỗ tổng là sếp tổng của bộ phận diễn xuất, lăn xê ngôi sao là công việc của chị, nhưng mong chị có thể dạy dỗ lại tư chất của bọn họ, nếu không sớm muộn gì bọn họ cũng gây họa cho công ty. Tôi chỉ là đề phòng chuyện chưa xảy ra mà thôi.”


Cơ mặt của Lộc Hùng không ngừng run rẩy.


Bởi vì anh ta cũng bị ngớ ngẩn trước lời nói của Kỷ Hi Nguyệt luôn rồi. Cô gái ngốc nghếch này là người của liên minh công lý sao?


Đỗ Lệ bị sốc tới nghẹn lời. Bà ta cảm thấy giữa mình và cô thực tập sinh này chắc phải cách nhau mấy đời. Bây giờ mà vẫn còn người không coi trọng tiền bạc sao?


“Sếp Lộc, người cậu tuyển vào là anh hùng cứu đời sao?” Đỗ Lệ chỉ còn cách châm biếm Lộc Hùng.


“Khụ khụ, Đỗ Lệ, chị đừng tức giận. Vương Nguyệt là sinh viên đại học còn chưa tốt nghiệp, nội tâm tràn đầy chính nghĩa cũng là chuyện tốt mà.” Lộc Hùng cười trừ.


“Tốt em gái cậu ấy!” Đỗ Lệ tức giận đập bàn, “Lộc Hùng! Tôi không quan tâm cậu che chở cho người của cậu thế nào, chúng ta tìm cấp trên phân xử!” Nói xong còn liếc Kỷ Hi Nguyệt một cái rồi đẩy cửa bỏ ra ngoài.


Nhìn thấy Long Bân đứng đờ đẫn ngoài cửa, bèn nói: “Tránh ra!” Sau đó nện đôi giày cao gót hầm hầm bỏ đi.


Long Bân nhún vai, bước vào văn phòng.


Mặt Lộc Hùng cũng tối sầm lại, Đỗ Lệ cũng không thèm nể mặt anh ta, còn nói năng hùng hổ.


“Sếp, để tôi đi giải thích với cấp trên.” Kỷ Hi Nguyệt nói.


Lộc Hùng thấy Long Bân bước vào, ánh mắt sáng lên: “Vương Nguyệt, cô ra ngoài làm việc đi. Long Bân, cậu ở lại đây một chút.”


“Tôi?” Long Bân có chút khó hiểu, chỉ chỉ vào mũi mình.


Kỷ Hi Nguyệt cũng không hiểu, mang theo hoài nghi vừa bước tới cửa thì Lộc Hùng đã lên tiếng: “Long Bân, cậu còn muốn theo Vương Nguyệt học tập không?”


“Dĩ nhiên là muốn rồi?” Long Bân liền đáp.


Khóe miệng Lộc Hùng câu lên một nụ cười ý tứ: “Vậy chuyện này cậu đi giải thích với cấp trên đi.”


“…..!” Long Bân và Kỷ Hi Nguyệt đang đứng ở cửa cùng một biểu cảm.


Long Bân gãi gãi đầu, Kỷ Hi Nguyệt vội nói: “Sếp, không cần đâu. Cứ để tôi đi giải thích, cùng lắm là bị sa thải thôi.”


“Vậy càng không được. Cô đừng làm loạn, ra ngoài làm việc đi.” Lộc Hùng lo lắng nói. Người tài như Vương Nguyệt sao anh ta có thể bỏ qua dễ dàng được. Thiệt hại là bộ phận diễn xuất, chứ đâu phải phòng tin tức của anh ta, bên anh ta còn kiếm tiền nhiều nữa là đằng khác.


Đây là điểm tốt mấu chốt của Vương Nguyệt, thiệt hại thì thiệt hại, nhưng cô bé này rất có tinh thần chính nghĩa, nên dĩ nhiên phải bảo vệ công lý thì có gì là sai?


Chương 398: Ông mập phúc hắc


Long Bân hết nhìn Kỷ Hi Nguyệt, lại đưa mắt nhìn Lộc Hùng, cuối cùng mỉm cười nói: “Vậy, vậy để tôi đi hỏi thử xem.”


“Đi đi! Còn không nhanh lên, Đỗ Lệ đã lên kiện cáo rồi đấy!” Lộc Hùng hung dữ nói.


“Oh oh oh.” Long Bân vội bỏ chạy, nghĩ bụng ông mập này đúng là kiểu phúc hắc*.


(Phúc hắc: dùng để chỉ những nam giới có bề ngoài tốt bụng, hiền lành nhưng bên trong độc ác, nham hiểm. Nghĩa gốc là sự mâu thuẫn giữa bên trong và bên ngoài, không nhất thiết phải là nội tâm xảo quyệt. Có rất nhiều kiểu phúc hắc, ví dụ như kiểu con hổ biết cười (mà theo mình nghĩ đây là kiểu tác giả muốn miêu tả Lộc Hùng) những người như vậy có xu hướng tạo cho mọi người ấn tượng là người tốt bụng, nhưng một khi anh ấy trở nên nghiêm túc và tức giận thì tạo cho người khác cảm giác đáng sợ khác với những lần trước, cần nhấn mạnh là kiểu người rất thông minh, biết tính toán (nghĩa tốt), kỹ thuật hạng nhất, nhưng không được xếp vào loại nguy hiểm, không phải họ cố tình che giấu ý đồ xấu mà vì tính cách của họ có hai mặt, ví dụ như Conan.. – nguồn: Baidu)


Kỷ Hi Nguyệt túm Long Bân lại: “Long Bân, anh có chắc thắng không?”


“Đương nhiên là có rồi, nếu sa thải cô rồi tôi biết theo ai? Cô cứ đợi đi. Không sao đâu.” Long Bân lao ra thang máy.


Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhướng mày, thực ra cô cũng muốn hỏi đại ma vương, cho dù không làm phóng viên được nữa thì cô vẫn còn Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt.


Đăng tải tin tức lần này thật ra cũng vừa hay quảng cáo trá hình cho Điện Ảnh và Truyền Hình Húc Nguyệt đấy chứ.


Kỷ Hi Nguyệt về lại bàn làm việc, mọi người xúm vào quan tâm hỏi thăm, Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười: “Không sao, không sao đâu. Chiều nay mời mọi người uống trà chiều.’


“Wow, Tiểu Nguyệt, cô còn có tâm trạng à. Tôi lo lắng cho cô muốn chết đây.” Cố Du Du vội nói.


“Vậy chị có uống không đây? Tráng miệng Lí Ký đấy.” Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười.


“Uống uống uống, tất nhiên là uống rồi.” Cố Du Du lập tức trở mặt.


Kỷ Hi Nguyệt bật cười khúc khích: “Cứ để thuận theo tự nhiên đi. Nếu ông trời thật sự không muốn để tôi làm phóng viên, vậy thì thôi không làm nữa. Dù sao nhìn Lý Mai không vừa mắt là được rồi.”


“Tiểu Nguyệt, cô thoải mái thật đấy.” Anh Hâm dở khóc dở cười.


“Ở đây không giữ người thì đành đi nơi khác.” Kỷ Hi Nguyệt khẽ nhún vai.


“Đúng đúng đúng, người giỏi giang như Tiểu Nguyệt thì tìm công việc khác mấy hồi. Bây giờ còn chưa tốt nghiệp, đợi tốt nghiệp rồi người bế người ôm liền đấy.” Anh Béo cũng nói, “Nhưng tôi nghĩ sếp chắc chắn không để cô đi đâu, yên tâm đi.”


“Anh Béo, sao anh hiểu rõ sếp vậy?” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.


Anh Béo lúng túng ho khan một tiếng: “Chính vì hiểu rõ sếp nên mới biết bản thân mình kiếp này không có tiếng tăm gì.”


Mọi người lập tức bật cười, bầu không khí trở nên hài hòa và vui vẻ.


“Tiểu Nguyệt, tin tức lần này căng đét, đoán chừng Lý Mai không có khả năng nhận được giải ảnh hậu nữa đâu!” Nhìn lượt view và bình luận vẫn đăng tăng chóng mặt, có người tiếc thương cho Lý Mai, nhưng xem xong mấy video kia thì không có ai đồng cảm nổi với kiểu phụ nữ nham hiểm này.


Chốc lát sau Long Bân quay về, Cố Du Du và Liễu Đông còn nôn nóng hơn Kỷ Hi Nguyệt, vội vàng hỏi: “Long Bân, cấp trên nói thế nào?”


Long Bân cười lưu manh: “Còn có thể nói thế nào. Vương Nguyệt xuất sắc như vậy, nếu bị sa thải thì chẳng phải sẽ tổn thất cho phòng tin tức sao? Đầu năm nay người ta coi trọng nhất là nhân tài, cho nên Vương Nguyệt dĩ nhiên không sao rồi.”


“Thật à? Thế Lý Mai thì sao? Đỗ Lệ nữa? Có phải tức chết rồi không?” Cố Du Du hưng phấn.


“Cấp trên nói, phẩm chất của Lý Mai quả thực rất kém. Cô ta vốn không phải là người như vậy, nhưng sau khi nổi tiếng thì càng ngày càng không ra thể thống gì, thật sự đã làm hỏng danh tiếng của giới diễn viên, còn nói là bộ phận diễn xuất đã đào tạo ra người như vậy làm cấp trên cảm thấy rất mất mặt. Đỗ Lệ bị dạy dỗ cho một trận, dặn dò bà ta sau này muốn lăn xê người mới thì phải sáng mắt một chút, không phải quạ nào cũng có thể biến thành phượng hoàng!”


Long Bân kể rất rõ ràng mạch lạc, diễn lại biểu cảm của lãnh đạo cũng rất sinh động, chọc cho mọi người bật cười ha hả.


“Tuyệt! Quá tuyệt! Long Bân, cảm ơn anh.” Liễu Đông cảm ơn Long Bân.


“Phải phải phải, thật sự cám ơn anh đã giúp chúng tôi.” Cố Du Du cũng nói, suy cho cũng tin tức cũng do cô ta đăng lên.


Long Bân cười ha ha mấy tiếng: “Thật ra, nếu không phải Vương Nguyệt giỏi giang thì tôi có nói gì cũng vô ích thôi.”


Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày, sau đó cười đùa: “Có giỏi tới đâu thì cũng không bằng con ông cháu cha. Lần này thật sự cảm ơn anh nhé.”


Chương 399: Nỗi lòng của cậu chủ (I)


Long Bân cười khan, thầm nghĩ rốt cuộc ai mới là con ông cháu cha đây. Cậu chủ sau khi nghe xong đã hạ lệnh cấn vận Lý Mai, cho dù là bồi thường hợp đồng quảng cáo cũng không quan tâm.


Xem ra cậu chủ thực sự rất yêu người phụ nữ Kỷ Hi Nguyệt này.


Buổi chiều, không cần Kỷ Hi Nguyệt mời trà chiều, sếp Lộc Hùng đã chủ động mời một buổi trà chiều hoành tráng, có thể thấy ông sếp đang rất vui vẻ, hoàn toàn không có ý định quở trách Kỷ Hi Nguyệt.


Buổi tối, Kỷ Hi Nguyệt ríu ra ríu rít bên tai Triệu Húc Hàn, kể cho anh nghe về chuyện xảy hôm nay. Triệu Húc Hàn chỉ lắng nghe, thỉnh thoảng ngước mắt lên.


“Có vẻ người tên Long Bân này rất tốt với em nhỉ, còn đi xin cho em nữa.” Triệu Húc Hàn nhàn nhạt nói.


Kỷ Hi Nguyệt giật mình, không phải chứ, lẽ nào đại ma vương lại nổi cơn ghen?


Cô lật đật xoa bóp vai cho anh để nịnh nọt: “Tên này chẳng qua không muốn mất công việc ấy mà. Dù sao anh ta cũng đã hứa với bố của anh ta là nghiêm túc theo em học hỏi. Nếu em đi rồi anh ta biết theo ai học hỏi bây giờ?”


Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ giật giật, vậy là anh đã thành bố của Long Bân rồi đấy à.


“Chẳng lẽ nguyên cả bộ phận tin tức chỉ có mình em là phóng viên?” Triệu Húc Hàn cố ý hỏi.


“Dĩ nhiên không phải rồi. Em vẫn đang là thực tập sinh, chủ yếu là em có phần tích cực hơn, nhưng quan trọng là vì em xấu. Bố của anh ta chắc chắn không mong muốn con trai mình lại thích kiểu bạn gái như vậy đâu. Cho nên em rất yên tâm.” Kỷ Hi Nguyệt vội nói.


Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ run, sau đó gật đầu nói: “Quả thực rất xấu.”


“Xấu mới chứng tỏ em có năng lực làm việc, không dựa dẫm ngoại hình để được thăng tiến.” Kỷ Hi Nguyệt không hề để bụng, vô cùng tự hào nói.


Trong lòng Triệu Húc Hàn thoáng cảm động, người phụ nữ này thực sự rất có năng lực làm việc, khác hoàn toàn với dáng vẻ mê trai lúc theo đuổi Triệu Vân Sâm trước đây. Anh cứ cảm thấy cô như biến thành một con người khác.


Dường như sức mạnh của tình yêu rất mạnh mẽ, có thể biến một người như vậy thành một tên ngốc.


Nhưng mà không đúng, vậy anh là gì đối với cô? Càng ngày càng thông minh? Càng ngày càng lý trí? Chẵng lẽ đó không phải là yêu?


Hơi thở trên người Triệu Húc Hàn phút chốc lại nguội lạnh, càng nghĩ càng thấy sai. Thông thường khi yêu sẽ làm cho người ta mất đi lý trí, nhưng Kỷ Hi Nguyệt rõ ràng là càng ngày càng lý trí, vậy cô có yêu anh không?


Kỷ Hi Nguyệt hoang mang, cô đã dỗ dành như vậy rồi, tại sao đại ma vương càng lúc càng lạnh nhạt thế nhỉ?


Rốt cuộc là cô lại nói sai ở đâu rồi?


Triệu Húc Hàn thật sự đã trở nên lạnh lùng. Kỷ Hi Nguyệt cảm giác bầu không khí xung quanh đang giảm xuống cực độ, cô càng thêm rùng mình. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế này?


“Anh Hàn, nếu anh không thích Long Bân đi theo em, thì để em nói Lộc Hùng đổi người nhé! Nếu không đổi thì em từ chức không làm nữa!” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ, nói như vậy chắc là không có gì sai đúng không?


Triệu Húc Hàn vẫn giữ thái độ như cũ, sau đó nặng nhẹ nói: “Không cần!”


Nói rồi đứng dậy bỏ lên lầu.


“….” Kỷ Hi Nguyệt đờ đẫn nhìn theo bóng lưng của anh. Rốt cuộc là có chuyện gì thế?


Bà dì cả của cô đến đã đành, lẽ nào anh cũng có bà dì đến? Đúng là chẳng hiểu ra làm sao!


Triệu Húc Hàn cả người bất ổn, lúc lên lầu lại càng ảm đạm hơn. Đứng trước cửa sổ sát sàn nhìn ra xa xa, đầu óc lại không ngừng nghĩ về khoảng thời gian Kỷ Hi Nguyệt ngốc nghếch theo đuổi Triệu Vân Sâm.


Thế nhưng cô hoàn toàn không có cái kiểu điên cuồng đó với anh, chứng tỏ cô đối với Triệu Vân Sâm là tình yêu, còn đối với anh là cái gì?


Nghĩ đến việc Kỷ Hi Nguyệt không hề yêu anh, ngực Triệu Húc Hàn như bị đè nén đến đau đớn, hơn nữa càng nghĩ lại càng đau.


Khuôn mặt điển trai vì đau xót mà trở nên nhăn nhó, cuối cùng anh xuống tầng hai mươi chín gọi lão Khôi, Triệu Không, Triệu Hải để đánh nhau.


Kết quả, ba người lão Khôi mũi thâm mắt tím, không biết là cậu chủ đang bị cái gì. Đây rõ ràng là đang tìm bọn họ để phát tiết.


Nếu không nhờ có Tiêu Ân quay về thì ba người lão Khôi đã phát khóc luôn rồi.


Chương 400: Nỗi lòng của cậu chủ (II)


Lúc Tiêu Ân quay về, mặt cậu chủ Triệu Húc Hàn đang hầm hầm u ám, ba người đàn ông còn lại thì nằm rạp dưới sàn khóc than. Anh ta vô cùng kinh ngạc.


Triệu Húc Hàn cuối cùng cũng dừng tay bỏ đi. Tiêu Ân lật đật hỏi thăm: “Chuyện gì vậy? Các anh làm sai chuyện gì à?”


Lão Khôi than khổ: “Chúng tôi đâu dám làm gì sai chứ. Hôm nay làm như cậu chủ ăn phải thuốc nổ hay sao ấy, đùng đùng tức giận. Chắc là Kỷ tiểu thư lại kích động cậu ấy rồi.”


“Tiêu Ân, lần sau anh làm ơn xi-nhan cho chúng tôi trước một tiếng được không? Tôi đau muốn chết luôn ấy.” Khóe miệng Triệu Không bị toét cả ra, cảm giác y như tai họa bất ngờ.


Tiêu Ân ngờ vực: “Tôi nào biết đâu. Lúc cậu chủ về nhà vẫn còn tốt mà. Nhất định là do bên phía Kỷ tiểu thư rồi.”


“Trời ạ! Kỷ tiểu thư đúng là hồng nhan hại nước mà. Vô duyên vô cớ chúng tôi phải chịu đòn oan uổng. Tiêu Ân, anh nhất định phải giữ mối quan hệ tốt đẹp với Kỷ tiểu tư đấy. Mỗi lần như thế xi-nhan trước một tiếng để chúng tôi còn biết đường lánh nạn.”


Triệu Không và Triệu Hải lập tức gật đầu.


Tiêu Ân cũng rất đồng tình với bọn họ, khẽ gật đầu nói: “Để tôi đi hỏi thím Lý xem tối nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”


Nhưng sau khi hỏi thím Lý, thím Lý cũng rất sầu não. Bởi vì mọi chuyện vẫn bình thường, Tiêu Ân nghĩ, lẽ nào vấn đề nằm ở Kỷ tiểu thư thật?


Tiêu Ân nằm trên giường định hỏi thử Long Bân, nhưng chưa kịp gưi tin nhắn thì cậu chủ đã gửi tin nhắn tới.


“Ngủ rồi?” Hai chữ rất lạnh lùng.


Tiêu Ân thoáng run, anh ta chưa bao giờ dám tắt máy, cho dù là đang ngủ, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng bị đánh thức, cậu chủ cũng không phải không biết.


“Cậu chủ có chuyện gì cần phân phó sao?” Tiêu Ân lập tức hồi âm lại.


Triệu Húc Hàn thực chất cũng sầu não, vấn đề này mà đi tìm Tiêu Ân để trò chuyện thì có chút kỳ kỳ, lẽ ra phải tìm Cố Cửu mới đúng, nhưng nghĩ đến chuyện lỡ như Kỷ Hi Nguyệt không yêu mình, để Cố Cửu biết được, e là tên tiểu tử đó sẽ có ý đồ xấu.


Vì vậy sau một hồi đắn đo, anh vẫn đi tìm Tiêu Ân thì hơn. Dù sao Tiêu Ân cũng là người bên cạnh anh rất lâu, về chuyện của Kỷ Hi Nguyệt cũng là người hiểu nhất.


“Có phải hồi đó Kỷ Hi Nguyệt rất yêu Triệu Vân Sâm không?” Triệu Húc Hàn gửi một câu.


Tiêu Ân xem liền, sao đột nhiên lại liên quan đến tên nhóc Triệu Vân Sâm, cậu ta không phải đã bị đuổi qua Thụy Sĩ rồi sao?


“Chắc là vậy.” Tiêu Ân cũng nghiêm túc suy nghĩ mới hồi âm.


Trong lòng Triệu Húc Hàn rất khó chịu: “Người phụ nữ khi phải lòng một người đàn ông có phải sẽ đánh mất lý trí không?”


Câu hỏi này làm Tiêu Ân có chút bối rối, vội vàng gọi lão Khôi dậy thảo luận. Phải biết là anh ta cũng rất sợ trả lời sai sẽ bị cậu chủ đuổi về lò để đào tạo lại.


Lão Khôi đọc xong cũng tỉnh cả ngủ: “Nửa đêm khuya khoắt cậu chủ đi hỏi vấn đề này?”


“Xem ra hôm nay bọn anh bị đánh chắc chắn có liên quan đến Kỷ tiểu thư.” Tiêu Ân gật đầu nói.


Lão Khôi khẽ sờ đầu: “Cậu chủ hỏi mấy cái này là có ý gì? Không lẽ Kỷ tiểu thư còn thích Triệu Vân Sâm?”


Tiêu Ân lắc đầu, nói: “Không có chuyện đó đâu. Tôi cảm thấy bây giờ Kỷ tiểu thư rất bình thường, chắc là đã thích cậu chủ của chúng ta rồi.”


“Trả lời!” Triệu húc Hàn vẫn đang đợi đáp án, lại gửi tiếp hai chữ.


Tiêu Ân đổ mồ hôi hột, cuống quýt nói: “Lão Khôi, trả lời thế nào đây?!”


“Phụ nữ khi yêu liệu có đánh mất lý trí không, tôi nghĩ vấn đề này rất khó nói. Quan trọng là phải nhìn vào tính cách của người phụ nữ đó. Có người trời sinh đã lý trí, thì làm gì có chuyện sống đi chết lại vì đàn ông. Nhưng cũng có người tương đối ngốc nghếch, ngay cả việc bỏ nhà theo trai cũng có thể làm ra.”


“Anh không cảm thấy cậu chủ hỏi câu này là đang ám chỉ Kỷ tiểu thư sao?” Tiêu Ân nói, đầu óc của anh ta cũng khá nhanh, xâu chuỗi sự việc lại, đầu tiên là cậu chủ hỏi Triệu Vân Sâm, sau đó lại hỏi vấn đề này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom