Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1-5
CHƯƠNG 1: NGƯỜI ĐÀN ÔNG TỰA MA VƯƠNG
“Đau quá…” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy khắp người đau nhức, cơ thể cô giống như bị xe cán qua, vừa cử động một tí mà đã muốn rã rời.
Cô chưa chết sao? Rõ ràng là cô đã bị đẩy xuống từ tầng hai mươi tám, chẳng lẽ ngã như vậy mà chưa chết?
Hay là đã ngã thành bại liệt rồi?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Hi Nguyệt vì đau đớn mà co quắp lại, khẽ lắc nhẹ cái đầu đang choáng váng, cô từ từ mở mắt ra.
Tuy nhiên, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô lập tức há miệng kinh ngạc.
Trong căn phòng được phủ lấp bởi ánh đèn màu ngà êm dịu, một người đàn ông đang bước ra từ cửa phòng tắm đối diện, trên thắt lưng anh ta chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm màu trắng.
Người đàn ông nổi bật với vóc dáng cao ráo và mảnh khảnh như một vị thần Hy Lạp. Bộ ngực rắn rỏi, vòng eo săn chắc, cặp mông căng tròn, từ thắt lưng trở xuống là một đôi chân dài thẳng tắp.
Dáng người này phải gọi là quá hoàn hảo!
Lúc này, người đàn ông đang cúi đầu dùng khăn lông lau tóc, những giọt nước như trân châu từ từ lăn dài trên gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị, chảy qua yết hầu, uốn lượn theo cơ bụng sáu múi rồi xuôi xuống đường nhân ngư, sau đó biến mất trong chiếc khăn tắm đang quấn quanh eo.
Sự gợi cảm và quyến rũ của người đàn ông này có thể biến một người con gái thùy mị nết na thành một con sói háo sắc.
Chỉ là, khuôn mặt người đàn ông này sao lại có chút quen thuộc?
Cả phòng ngủ này cũng cảm thấy rất quen nữa?
Chết tiệt! Không phải chứ!
Cô nhớ ra rồi, người đàn ông này không phải là tên Đại ma vương Triệu Húc Hàn sao?
Cảnh tượng này không phải là năm năm về trước, cái đêm mà cô đã bị Triệu Húc Hàn cưỡng bức sao?
Chỉ có điều khác biệt là năm năm trước, khi cô tỉnh dậy đã là buổi trưa của ngày hôm sau, Triệu Húc Hàn đã mất dạng từ lâu.
Còn cô của hiện tại thì tỉnh dậy trước khi Triệu Húc Hàn rời đi. Hạ thân đau nhức như muốn xé rách khiến cô càng thêm khẳng định, đây chính là di chứng nặng nề sau khi cô bị Triệu Húc Hàn bạo hành dã man.
Thật đáng sợ! Quá sức khủng khiếp. Sao có thể như vậy được?
Không đúng! Cô không phải là đã chết rồi sao?
Sao có thể quay về năm năm trước được? Chuyện gì đã xảy ra?
Ý thức được điều này, Kỷ Hi Nguyệt kinh hoàng nhắm chặt mắt lại. Cơ thể cô bất giác run lên vì sợ hãi, trong lòng tràn đầy lo lắng và hoang mang..
Cho dù quay lại năm năm trước, cô vẫn không có gan để đối mặt với người đàn ông đáng sợ Triệu Húc Hàn này. Sự sợ hãi anh đã trở thành một loại bản năng trong cô.
Cô sợ anh, thực sự rất sợ người đàn ông này.
Bởi vì kiếp trước cô đã sống chung với anh tới tận tám năm trời. Người đàn ông này cứ quấn lấy cô không tha. Mặc dù cô dũng cảm mạnh mẽ, nhưng vẫn bị tên Đại ma vương này hết lần này tới lần khác đàn áp, lăng nhục, xúc phạm, giam cầm, đơn giản là sống không bằng chết!
Thế nhưng, cô lại được tái sinh!
Đây là cơ hội mà ông trời đã ban tặng cho cô, để cô thấy rõ trước đây mình đã sống như thế nào, sự ngốc nghếch của bản thân rốt cuộc đã làm tổn thương biết bao nhiêu người thực sự yêu thương và quan tâm đến cô.
Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên khóe mi.
Cô sai rồi, cô biết sai rồi.
Vì vậy, lần này cô muốn phục thù, cô phải bắt những tên súc sinh đã hãm hại cô và gia đình cô phải trả một cái giá đau đớn! Còn những người thực sự đối tốt với cô, cô cũng phải bù đắp lại gấp bội.
Nhưng nếu muốn trả thù và báo ân, cô nhất định phải thay đổi, không thể đi lại con đường tự tìm cái chết như kiếp trước được.
Trước hết, cô phải xử lý tốt mối quan hệ với Triệu Húc Hàn. Tuyệt đối không thể đối chọi với cái tên Đại ma vương này, cô sẽ không để sự ngu dại của bản thân tái diễn lại một lần nữa.
Kỷ Hi Nguyệt run rẩy trốn vào trong chăn, tâm trí cô ngập tràn những cảnh tượng khủng khiếp trước đó, nỗi hoảng sợ giống như nọc độc đang chảy dọc trong máu huyết cô.
Trong lòng không ngừng tự lẩm bẩm: Cô phải thay đổi, cô nhất định phải thay đổi!
Buổi sáng, Kỷ Hi Nguyệt cố gắng chịu đựng cơn đau nhức và sự khó chịu trong cơ thể, chậm chạp bước xuống giường. Cô ép buộc bản thân phải hết sức bình tĩnh, lấy áo choàng tắm từ trên ghế mặc vào người rồi đẩy tấm cửa sổ sát sàn ra.
Bước đến ban công, cảm nhận được cái vị se lạnh của tháng Tư ở núi rừng Cảng Thành, cô vòng hai tay ôm lấy nhau, ngắm nhìn cảnh đẹp trung du ở phía xa xa mà trước đây cô chưa từng trân trọng.
Cô hít một hơi thật sâu, tự an ủi chính mình, nói với bản thân không cần phải sợ người đàn ông này.
Kỳ thực ngẫm lại, khi không đối chọi với Triệu Húc Hàn, anh ta cũng không quá đáng sợ. Cho nên, chỉ cần cô thay đổi, năm năm tới có lẽ sẽ không phải sống bi thảm khốn cùng nữa.
CHƯƠNG 2: NGƯỜI ĐÀN ÔNG TỰA MA VƯƠNG
Xa xa là những tán cây xanh um, sương mù giăng lối trên những ngọn núi, có vài cụm mái ngói đỏ tươi như ẩn như hiện giữa sắc màu xanh thẳm, đó đều là biệt thự riêng của giới nhà giàu Hong Kong.
Và nơi đây, là dinh thự xa hoa nằm độc lập ở lưng chừng núi của Triệu Hàn Húc, chiếm gần một nửa sườn đồi, phía xa có sân golf và sân tennis, ngoài ra còn có đường cao tốc dành riêng cho Triệu Gia.
Tầng dưới có bể bơi lộ thiên, hoa viên tư gia, phòng tập thể dục cỡ lớn, phòng đấm bốc, trong sân được bày biện dày đặc những chậu lan hồ điệp sang trọng, một số loại đã bắt đầu khai hoa nở nhụy, đua nhau khoe sắc, đẹp không sao tả xiết.
Triệu Hàn Húc, một người đàn ông đang đứng trên đỉnh của Kim Tự Tháp.
Là một siêu đại gia mà không ai không biết ở thành phố Hong Kong!
Vì sao lại nói như vậy?
Thứ nhất, anh ta giàu có, cực kỳ nhiều tiền, nhiều đến nỗi một khi anh ta cảm thấy không vui, anh ta có thể dùng tiền đánh chết bạn.
Thứ hai là vì anh ta vừa trẻ tuổi mà còn rất đẹp trai, đẹp trai đến mức thần dân phải phẫn nộ, nét đẹp đó làm bao cô say đắm như cá diếc trôi sông, người trước hy sinh, người sau bước tiếp.
Thứ ba, anh ta lạnh lùng vô tình, tàn bạo bất nhân.
Không chỉ trong những trận chiến của đế chế kinh doanh mà cả trong cuộc sống đời thường, hầu như những người dám mạo phạm đến anh ta đều không có kết cục tốt đẹp, nghe nói đã có rất nhiều người biến mất mà không có lý do…
Thứ tư, mặc dù ai ai cũng biết anh ta, nhưng lại rất ít người nhìn thấy được bộ mặt thật, và tất cả những gì họ nghe được chỉ là truyền qua thuật lại về gia tộc nhà họ Triệu.
Bởi sự giàu sang quyền thế của Triệu Thị đã vượt qua những gia tộc giàu có bình thường trên thế giới, cho nên những người được gọi là giàu có kia chỉ có thể ngửa mặt mà trông lên.
Thế nhưng, một người luôn đứng trên đỉnh thiên hạ, xem thường chúng sinh gia như gia chủ nhà họ Triệu ấy vậy mà lại khư khư giữ lấy một người phụ nữ nhỏ bé Kỷ Hi Nguyệt, thật sự khiến người khác khó bề tưởng tượng.
Kỳ Hi Nguyệt ở kiếp trước hận Triệu Hàn Húc đến nghiến răng nghiến lợi, nóng lòng mong muốn con người này sớm chết quất đi cho xong.
Cho nên lúc đó cô mới liều mạng chống đối với Triệu Hàn Húc, còn muốn khiến cho Triệu Hàn Húc đội một mảnh xanh mượt trên đầu, để cho Triệu Hàn Húc hoàn toàn mất hết kiên nhẫn với cô.
Người đàn ông này điển hình cho kiểu ưa mềm không ưa cứng, cô càng chống cự thì anh ta càng chinh phục cô, can thiệp vào cuộc sống riêng tư của cô, chiếm giữ cô, hết lần này tới lần khác giam cô trong căn phòng nhỏ tối tăm, khiến cô luôn nảy sinh cảm giác sợ hãi sâu sắc với anh ta…
Kỳ Hi Nguyệt biết, theo như ngày hôm nay của năm năm về trước, sau khi bị chiếm đoạt, cô đã chửi rủa Triệu Hàn Húc một ngày một đêm, cuối cùng bị anh ta bịt miệng và nhốt vào căn phòng nhỏ tối tăm lẫn ba ngày ba đêm.
Đây cũng là lần đầu tiên Triệu Hàn Húc nhốt cô vào một căn phòng như vậy, khi đó cô mới 21 tuổi, và cũng là lúc chính thức đối mặt với cơn ác mộng mang tên đại ma vương Triệu Hàn Húc.
Bây giờ được sống lại một lần, Kỷ Hi Nguyệt không muốn lịch sử lại tái diễn.
Mặc dù cô đã sống chung với anh ta tám năm, sau khi chết vẫn không cách nào hiểu nỗi tại sao anh ta lại đối xử đặc biệt với cô như vậy, song có một điều cô thực sự hiểu rõ, nếu cô còn sống, người đàn ông này vẫn đối xử với cô rất tốt.
Mà lần trở lại này cô cũng không muốn chống đối với anh ta để bị nhốt trong căn phòng nhỏ đen tối kia nữa.
Cánh cửa điện tử chạm khắc hoa văn từ từ mở ra, một chiếc Jaguar màu đen thanh nhã tiến vào lối vào biệt thự rồi dừng lại bên hồ phun nước thiên thần.
Một thanh niên mặc vest xám bước xuống xe, dáng người mảnh khảnh, đầu tóc vuốt keo, đeo kính gọng vàng, trông qua rất chỉnh chu. Anh ta là Tiêu Ân, trợ lý đắc lực của Triệu Hàn Húc và cũng là vệ sỹ riêng.
Tiêu Ân rất nhạy bén, ở cái liếc mắt đầu tiên anh ta đã nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt bên đây, sau khi có chút kinh ngạc, anh ta nhanh chóng tiến vào bên trong.
Ngay sau đó, Kỷ Hi Nguyệt đã nhìn thấy dáng người cao ráo của Triệu Hàn Húc từ bên trong bước ra.
Triệu Hàn Húc hôm nay mặc một bộ âu phục màu đen tuyền, bên trong là áo sơ mi trắng thẳng thớm không có lấy một chút nếp nhăn, làm nổi bật lên phong thái anh tuấn uy vũ của anh.
Sau khi Triệu Hàn Húc đi ra, anh cũng ngẩng đầu lên nhìn Kỷ Hi Nguyệt, một gương mặt khôi ngô tuấn tú đập vào tầm mắt cô.
Mặc dù trước kia Kỷ Hi Nguyệt rất ghét Triệu Hàn Húc, nhưng cô không thể không thừa nhận rằng anh ta thực sự có khí chất hơn Triệu Vân Sâm, chỉ là trước đây cô vô cùng say đắm Triệu Vân Sâm, cho nên nhìn Triệu Hàn Húc kiểu gì cũng không thấy vừa mắt.
Các đường nét trên khuôn mặt của Triệu Hàn Húc gần như hoàn hảo, như thể được chạm khắc tỉ mỉ bởi một bậc thầy điêu khắc tài ba, một đôi mắt tĩnh lặng kết hợp với chiếc mũi cao thẳng, cộng thêm đôi môi mỏng bạc tình, chỉ là biểu cảm của anh lúc nào cũng lạnh nhạt xa cách.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn vào đôi mắt sắc lạnh của anh, nỗi sợ hãi lập tức chiếm lấy toàn thân cô, khiến khuôn mặt cô trắng bệch đi và thân thể theo bản năng co rúm lại.
CHƯƠNG 3: NGƯỜI ĐÀN ÔNG TỰA MA VƯƠNG (III)
Dù Kỷ Hi Nguyệt đã chuẩn bị tâm lý để đối mặt với người đàn ông này, nhưng nỗi sợ hãi đối với anh thì vẫn luôn ăn sâu vào cốt tủy.
Triệu Húc Hàn im lặng không nói chuyện, sau khi nhìn Kỷ Hi Nguyệt chằm chằm, anh bước tới chiếc xe. Dường như anh không hề có ý định để ý đến Kỷ Hi Nguyệt.
“Ấy…” Kỷ Hi Nguyệt lấy hết can đảm, lớn tiếng gọi giật anh lại.
Cô nghĩ thầm, người đàn ông này đêm qua đối xử với cô như vậy mà không có chút áy náy nào sao?
Nhưng có lẽ cô nghĩ nhiều rồi, anh ta sao lại có cảm giác đó được chứ?
Áy náy? Cô chỉ sợ anh cho rằng đó là hình phạt dành cho cô mà thôi.
Triệu Húc Hàn đang chuẩn bị lên xe thì dừng lại quay đầu nhìn cô, trong mắt có chút thiếu kiên nhẫn.
“Tôi, buổi chiều tôi muốn ra ngoài.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kỷ Hi Nguyệt trắng bợt đi, yếu ớt nói.
Triệu Húc Hàn bỗng nhiên đứng thẳng người dậy. Mặc dù Kỷ Hi Nguyệt cách anh rất xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí lạnh tỏa ra từ người anh. Tay nắm lan can của cô run lên bần bật, nổi cả gân xanh.
“Không, không phải tôi muốn chạy trốn đâu. Tôi chỉ đến đài truyền hình thôi, trước giờ ăn tối tôi sẽ trở về.” Kỷ Hi Nguyệt thấy Triệu Húc Hàn sắp nổi giận thì liền lật đật giải thích.
Triệu Húc Hàn nghe cô nói xong thì lông mày có chút xoắn lại. Từ bao giờ người phụ nữ này ngoan ngoãn như vậy ?
Theo dự đoán của anh thì hôm nay cô sẽ nổi trận lôi đình, có khả năng là cầm dao chém anh, càng có khả năng là đòi sống đòi chết, thách thức sự kiên nhẫn của anh.
Lẽ nào hành vi chiếm đoạt của anh tối hôm qua lấy được cảm tình của cô?
Triệu Húc Hàn lập tức loại bỏ ý nghĩa điên rồ ấy trong đầu. Đêm qua người phụ nữ như một kẻ tâm thần, cắn anh đến nỗi lưu lại cả dấu răng trên người, sau đó khóc lóc nỉ non, van xin tha thứ rồi mê man thiếp đi.
“Tôi chắc chắn sẽ quay về mà, anh Hàn, anh tin tôi đi. Tôi tuyệt đối sẽ không nói dối anh đâu, bằng không anh cho người đi theo tôi cũng được.” Thấy anh không trả lời, mặt của Kỷ Hi Nguyệt nhăn tít lại, khẩn thiết cầu xin trông rất đáng thương.
Ngay cả cái cách xưng hô ‘anh Hàn’ mà kiếp trước không bao giờ có khả năng thốt lên cô cũng lấy ra để dùng.
Triệu Húc Hàn và Tiêu Ân gần như là nhướng mày cùng một lúc.
Tiêu Ân nghĩ, người phụ nữ não tàn Kỷ Hi Nguyệt này mà chịu lép vế cậu chủ sao? Còn xưng hô buồn nôn như vậy nữa, quả thật còn đáng sợ hơn cả việc mặt trời ló dạng từ đằng Tây.
Triệu Húc Hàn thì nghĩ, hẳn là tối qua anh quá bạo lực, khiến cô gái này bị tổn thương não rồi.
“Cậu chủ.” Tiêu Ân nhìn Triệu Húc Hàn đang im lặng, sau đó lại nhìn vào đồng hồ đeo tay.
Triệu Húc Hàn ừ một tiếng rồi anh bước lên xe.
“Triệu Húc Hàn, anh đồng ý chưa? Hôm nay tôi thật sự có việc phải quay lại đài truyền hình mà.” Thấy anh chuẩn bị rời đi mà chưa trả lời, Kỷ Hi Nguyệt không khỏi gấp gáp hét lên.
Triệu Húc Hàn khẽ gật đầu với Tiêu Ân, người đang giúp anh đóng cửa xe lại. Tiêu Ân ngước lên nhìn Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Cậu chủ đồng ý rồi.”
“Yeah!” Kỷ Hi Nguyệt ngạc nhiên mừng rỡ, vui vẻ ‘say yeah’. Sau khi la hét xong cô mới nhận ra, có phải sự thay đổi của mình quá đột ngột rồi không. Cô xấu hổ rụt cổ lại, vỗ ngực bình tâm rồi nhanh chóng trở về phòng.
Trong xe.
Tiêu Ân vừa lái xe vừa nói: “Cậu chủ, Kỷ tiểu thư này hôm nay làm sao vậy, uống nhầm thuốc rồi à?” Triệu Húc Hàn vẻ mặt hờ hững, mân mê ấn đường rồi thấp giọng nói: “Gọi Vô Cốt đi theo cô ấy, nếu cô ấy đi gặp Triệu Vân Sâm, lập tức bắt lại nhốt vào phòng tối.”
Trong lòng Tiêu Ân tức thì cảnh giác, vội vàng gọi điện thoại cho cô em gái Vô Cốt.
Trong lòng những người xung quanh Tiêu Ân và Triệu Húc Hàn đều có một dấu chấm hỏi, đó là, tại sao vị chủ nhân bất khả chiến bại của bọn họ lại đối xử đặc biệt với người phụ nữ Kỷ Hi Nguyệt đến vậy?
Câu hỏi này vẫn luôn chôn chặt trong lòng họ kể từ lần đầu tiên Triệu Húc Hàn gặp Kỷ Hi Nguyệt, đó là năm cô mười tám tuổi.
Mà năm nay Triệu Húc Hàn đã hai mươi bảy tuổi, còn Kỷ Hi Nguyệt hai mươi mốt tuổi. Ngót nghét gần ba năm, cậu chủ thực sự rất có kiên nhẫn với Kỷ Hi Nguyệt, không hề có dấu hiệu từ bỏ hay phá hủy.
Chỉ có điều, Kỷ Hi Nguyệt thực sự là một người phụ nữ não tàn, không chỉ không biết cảm kích, cô còn làm nhiều việc chống đối lại cậu chủ, tối hôm qua còn chuẩn bị cắm sừng cậu chủ.
Nhớ đến ánh mắt giết người đáng sợ của cậu chủ đêm qua, họ cảm thấy đau lòng thay cho Triệu Vân Sâm. Tên tiểu tử đó ấy vậy mà dám đưa Kỷ Hi Nguyệt vào khách sạn để thuê phòng. Cho dù có là cháu trai của cậu chủ thì cũng là tự tìm đường chết.
Kết quả, Triệu Vân Sâm bị cậu chủ đánh thành đầu heo ngay tại trận, sau đó sai Vô Cốt ném trước cổng lớn nhà cổ Triệu gia.
Về phần Kỷ Hi Nguyệt thì bị cậu chủ mặt đen như Diêm Vương kéo về biệt thự ở sườn núi.
Chương 4: NGƯỜI ĐÀN ÔNG TỰA MA VƯƠNG (IV)
Lúc đó, Tiêu Ân và những người khác đều bị dọa cho ngốc, vì cậu chủ chưa bao giờ đích thân ra tay. Điều này càng khẳng định Kỷ Hi Nguyệt có sức ảnh hưởng rất lớn đối với cậu chủ.
Nhưng mà người phụ nữ ngớ ngẩn này sẽ không trở thành cô chủ của bọn họ đấy chứ? Cô căn bản là không có tư cách, vốn dĩ là không hề xứng đáng với cậu chủ.
Tiêu Ân cảm thấy đau lòng thật sự, ba năm qua, người phụ nữ phiền phức Kỷ Hi Nguyệt này hầu như chưa từng làm cho cậu chủ được thoải mái, mà cậu chủ không thoải mái, những người cấp dưới như bọn họ đâu có thể dễ dàng sống qua ngày?
Lúc này Kỷ Hi Nguyệt đã trở về phòng, đang chuẩn bị tắm gội. Cô nhìn bản thân năm năm về trước ở trong gương, bất chợt vô cùng cảm thán.
Người phụ nữ trong gương có mái tóc dài đến eo, đen tuyền, gợn sóng, mềm mại và trơn mượt như tơ lụa.
Khuôn mặt nhỏ nhắn bằng một lòng bàn tay với ngũ quan tinh xảo, làn da trắng trẻo như tuyết, đôi mắt mềm mại như sóng nước mùa thu, chiếc mũi cao ráo xinh xắn, khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn đầy hơi thở quyến rũ. Cả khuôn mặt đều hoàn hảo không tỳ vết, trẻ trung xinh đẹp, quả thực là một đại mỹ nhân.
Thế nhưng, hiện tại trên cơ thể quyến rũ này lại rải đầy những vết xanh xanh tím tím. Cô nhớ đến cái đêm năm năm về trước. Mặc dù lần này không trực tiếp trải qua, tỉnh dậy là đã xong chuyện, nhưng ký ức kinh hoàng về cái đêm trước khi tái sinh lại khắc sâu vào trong tâm trí cô.
Đêm hôm đó, Triệu Húc Hàn hung hãn như một con thú dữ sổng chuồng, mạnh mẽ đè cô dưới thân, cấu xé cưỡng bức, mặc sức chà đạp.
Mặc kệ cho cô chống cự thế nào, khóc lóc van xin ra sao anh cũng không hề mảy may thương hại mà dừng lại, hoàn toàn như một người mất trí.
Cho đến khi cô hoàn toàn suy sụp, rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh anh mới bỏ qua.
Trong năm năm sau đó, cô là vật sỡ hữu riêng của Triệu Húc Hàn, đến một chút tự do cũng không có. Một khi đã chọc giận anh thì cô chắc chắn sẽ bị trừng phạt.
Mà tính cách của cô lại ương bướng, vẫn nhất quyết không nhận thua, vẫn không ngừng tìm đường chết, mãi cho đến khi cô thật sự bị cái chết tìm đến.
Được tái sinh một lần cô mới nhận ra rằng, người đàn ông siêu cấp chính trực như vậy không phải để oán hận, mà là để dỗ dành.
Buổi chiều, trời xanh mây trắng, ánh nắng chói chang, gió hay hay thổi.
Kỷ Hi Nguyệt mặc một chiếc quần jean cũ kỹ, đội nón lưỡi trai màu trắng, đeo kính râm loại lớn, sau lưng mang theo ba lô vải bố, bao bọc kín kẽ xuất hiện ở cửa đài truyền hình Cảng Long.
Cô lấy thẻ nhận dạng nhân viên trong ba lô ra, trên mặt thẻ viết tên phóng viên thực tập của bộ phận tin tức: Vương Nguyệt.
Bây giờ của năm năm về trước, Kỷ Hi Nguyệt vẫn là sinh viên năm hai của khoa Báo chí Đại học Truyền thông Cảng Thành. Ba tháng trước, cô đã tìm được công việc thực tập này và trở thành phóng viên thực tập cho đài truyền hình Cảng Long.
Cố Du Du là phóng viên chính thức, hơn Kỷ Hi Nguyệt hai tuổi. Trong ba tháng này, Kỷ Hi Nguyệt luôn coi cô ta như một người bạn tốt.
Thế nhưng có thật là bạn tốt chăng? Kỷ Hi Nguyệt của hiện tại chỉ có thể cười trừ.
Trước đây cô quá ngây thơ và ngốc nghếch, tin tưởng tất cả những gì Cố Du Du nói, chỉ số thông minh của cô gần như là bằng không.
Hôm nay cô chịu đựng nỗi đau thể xác để đến gặp Cố Du Du, bởi vì ở ngày hôm nay của kiếp trước, Cố Du Du sẽ chuẩn bị đến phỏng vấn bố cô, Kỷ Thượng Hải.
Trước khi Cố Du Du phỏng vấn bố Kỷ, cô ta không hề biết rằng Vương Nguyệt chính là đại tiểu thư Kỷ Hi Nguyệt của tập đoàn Kỷ Hải.
Bởi vì cô chưa bao giờ muốn khoe khoang, chỉ có hai người duy nhất biết được thân phận của cô, một là Triệu Húc Hàn và một người nữa là bố cô, Kỷ Thượng Hải.
Nói chung, khi cô với tư cách là đại tiểu thư Kỷ Hi Nguyệt, cô sẽ xuất hiện với vẻ ngoài xinh đẹp.
Nhưng với tư cách là phóng viên Vương Nguyệt, cô sẽ giấu đi vẻ đẹp của mình, bởi vì gương mặt thực sự không phù hợp để làm phóng viên.
Mái tóc dài gợn sóng được cô giấu dưới lớp tóc giả ngắn ngũn, mỗi lần ra ngoài phỏng vấn cô đều mang nón lưỡi trai, đeo kính râm to bản nhằm che giấu đi diện mạo thật của mình.
Ở công ty, cô đổi sang mắt kính gọng to màu đen, xung quanh mũi còn chấm thêm rất nhiều đốm đen, môi chuyển sang màu trắng xám, trông xấu xí như một bà cô già suy dinh dưỡng, cho nên căn bản là không ai thèm để ý đến cô.
Hình như chỉ có Cố Du Du là không sợ sự xấu xí của cô, vẫn hướng dẫn cô như một vị tiền bối đối với người mới. Điều này khiến cho cô rất cảm động và luôn coi cô ta như một người bạn tốt.
Nhưng sau khi Cố Du Du phỏng vấn bố cô xong, biết được Vương Nguyệt chính là đại tiểu thư Kỷ Hi Nguyệt, thái độ của cô ta đã hoàn toàn thay đổi.
CHƯƠNG 5: XÉ NÁT LỤC TRÀ BIỂU (I)
Khi đó, Kỷ Hi Nguyệt biết mình đã sai khi che giấu thân phận với người bạn tốt, vì vậy cô chân thành xin lỗi và tìm đủ mọi cách cầu xin Cố Du Du đừng vạch trần cô.
Để bù đắp cho người bạn tốt này, cô đã tiết lộ một số thông tin của Triệu Húc Hàn, gửi cho cô ta một tấm ảnh chụp nghiêng của anh, khiến cho tin tức giải trí của cô ta ngay lập tức trở thành chủ đề nóng sốt ở trên mạng.
Nhưng không ngờ, sau khi Cố Du Du có được lợi ích vẫn nhất định vạch trần cô, thậm chí còn cùng với một vài đồng nghiệp cưỡng ép lôi kéo cô vào nhà vệ sinh để tẩy trang chụp ảnh.
Tin tức Kỷ đại tiểu thư là người đẹp lại lần nữa trở thành chủ đề nóng sốt ở trên mạng.
Cô vẫn nhớ rõ vẻ mặt toan tính ghê tởm của người phụ nữ này khi nhìn cô.
Thời điểm đó cô bị đả kích rất lớn, không dám tin sau khi Cố Du Du đã chấp nhận lời xin lỗi mà vẫn đối xử với cô như vậy.
Nhưng câu trả lời của Cố Du Du mới khiến lòng cô nguội lạnh cực điểm.
“Cô đã là Kỷ đại tiểu thư, vậy thì hãy làm tốt đại tiểu thư của cô đi. Đừng đến đây tranh giành chén cơm với những người dân nghèo nhỏ bé như chúng tôi. Chỉ dựa vào khuôn mặt hồ ly tinh này của cô cũng đã dư sức để quyến rũ Triệu Húc Hàn rồi, Cố Du Du tôi không dám trèo cao đâu!
Những lời này được Cố Du Du nói ra trước toàn thể bộ phận tin tức. Đến bây giờ cô vẫn nhớ như in những ánh mắt khinh thường, chế giễu và đố kị đó.
“Kỷ đại tiểu thư, e là những tin tức đầu tay của cô đều do ông già nhà cô sưu tập giùm phải không!” Phó phòng Trần Thanh ghen tị nói.
Bởi vì trong ba tháng Kỷ Hi Nguyệt ở đây cô đã viết được vài bài báo rất tốt, nhiều trong số đó đều là tin tức đầu tay.
Đây là những gì mà cô có được sau khi nổ lực chạy tin ở hiện trường, cuối cùng lại bị phủ nhận tất cả chỉ bởi vì thân phận Kỷ đại tiểu thư.
“Chắc chắn rồi, lần trước trong nhà Đỗ Lạp Lạp bị mất trộm, cô ta là người đầu tiên có thể vào bên trong quay phim chụp hình , còn tôi thì bị chặn không cho đi. Đây không phải là có quan hệ chứ là cái gì, thật là đê tiện.” Đồng nghiệp Trần Đông Học giống như tìm được chỗ trút giận.
“Kỷ đại tiểu thư, cô nhanh chóng cuốn xéo đi giùm cái, chỗ chúng tôi không chứa nổi vị Phật lớn như cô đâu.”
Có rất nhiều đồng nghiệp bài xích Kỷ Hi Nguyệt. Chung quy là vì thành tích của phóng viên chính thức còn không bằng thực tập sinh Kỷ Hi Nguyệt, làm cho bọn họ tự nhiên bị cấp trên chì chiết ghét bỏ,nhìn đâu cũng thấy ngứa mắt. Điều này khiến cho Kỷ Hi Nguyệt bị đả kích sâu sắc, vừa tức giận vừa khóc đến bi thương chạy trốn khỏi đài truyền hình Cảng Long.
Kết quả, lúc cô chạy ra ngoài thì bị xe va chạm làm trầy xước, chọc giận đến Triệu Húc Hàn, anh nhốt cô trong biệt thự cả một tuần không được bước ra khỏi cửa.
Một tuần sau đó, cô quay lại đài truyền hình Cảng Long để thu dọn đồ đạc. Nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của mọi người khi trông thấy cô, cô mới biết buổi tối sau cái hôm vạch trần cô, Cố Du Du đã bị xe tông thành tàn phế.
Kỷ Hi Nguyệt biết Triệu Húc Hàn đã làm điều đó, nhưng khi cô chất vấn anh, Triệu Húc Hàn chỉ trả lời một câu lạnh lùng.
“Em quan trọng như vậy sao?” Sau đó để lại cho cô một cái liếc mắt lạnh lùng và bóng lưng mạnh mẽ.
Bây giờ nghĩ lại, mặc dù hành vi này hơi quá đáng, nhưng lại khiến cô ấm lòng.
Tiếng thang máy vang lên, báo đã đến bộ phận tin tức nơi Kỷ Hi Nguyệt làm việc.
Khóe môi cô hiện ra một nụ cười nhàn nhạt. Nếu kiếp trước cô dùng bản tính cộc cằn, bụng dạ xấu xa của mình để đối phó với Triệu Húc Hàn, thì ở kiếp này, có lẽ cô nên dùng cho kẻ khác.
Hơn nữa, cô rất thích công việc phóng viên đầy tính kích thích và thách thức này, nó khác hoàn toàn với cuộc sống đơn điệu tẻ nhạt của Kỷ đại tiểu thư, cho nên cô không muốn bị vạch trần.
“Tiểu Nguyệt, giờ em mới về à. Lại có tin tức đầu tay sao?” Cố Du Du thấy Kỷ Hi Nguyệt trở về thì vui vẻ bước tới hỏi thăm.
“Không có, chạy cả một buổi sáng, chỉ có thùng rác trên đường phố Hoa Nhị bị một tên điên vứt ra giữa đường thôi, ngoài ra chẳng có tin gì đặc biệt.”
Kỷ Hi Nguyệt bình tĩnh chào hỏi các vị đồng nghiệp trước, sau đó hỏi vặn lại Cố Du Du: “Còn chị thì sao? hôm nay không ra ngoài à?”
“Chút nữa chị phải ra ngoài phỏng vấn một nhân vật quan trọng.” Cố Du Du cười hớn hở, nhìn đồng hồ trên tường, “Chị có một cuộc phỏng vấn với chủ tịch tập đoàn Kỷ Hải, ông Kỷ Thượng Hải. Còn khoảng một tiếng nữa.”
Kỷ Hi Nguyệt tự giễu trong lòng, quả nhiên lịch sử sẽ không vì cô tái sinh mà thay đổi.
“Lão già Kỷ Thượng Hải đó có gì hay mà phỏng vấn chứ?” Kỷ Hi Nguyệt thầm niệm trong lòng, hy vọng bố già nhà cô đừng chửi cô.
“Kỷ Thượng Hải đúng là không có gì tin gì mới mẻ, nhưng ông ta lại giấu rất kỹ con gái bảo bối của mình. Nếu chị là người đầu tiên moi ra được tin tức đó, nó sẽ là một điểm tin nóng sốt. Nghe nói Kỷ tiểu thư là một đại mỹ nữ đấy nhé!.” Cố Du Du rất cao hứng.
Lần này Kỷ Hi Nguyệt có thể nhận ra được dã tâm mập mờ và tia sáng đố kị trong mắt cô ta.
“Kỷ Thượng Hải sẽ không bao giờ nói cho chị biết đâu!” Kỷ Hi Nguyệt nói một cách dứt khoát.
Chương 17: SỰ PHẢN KHÁNG CỦA THỰC TẬP SINH (I)
Tinh thần của Cố Du Du nhìn qua rất suy sụp, vẻ mặt thì ảm đạm. Vừa bước vào cô ta đã đưa mắt nhìn chỗ ngồi của Kỷ Hi Nguyệt, thấy không có ai ở đó thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Cố Du Du, Vương Nguyệt đến văn phòng của sếp rồi.” Anh Hâm vui vẻ trên nỗi đau của người khác, sau đó còn cười lớn: “Cô không phải là đã thua rồi đó chứ?”
“Anh Hâm, anh có ý gì đây, đứng cùng một phe với con nhỏ tiện nhân Vương Nguyệt đó ức hiếp tôi? Tốt xấu gì tôi với anh cũng là đồng nghiệp hai năm, có cần phải thế không!” Cố Du Du vốn dĩ đã cáu bẳn, vừa hay có chỗ để xả cục tức.
Sắc mặt anh Hâm đột nhiên lạnh lùng, nói: “Cố Du Du, bản thân cô làm người vô hậu thất đức còn cấm người khác không được phép nói. Làm đồng nghiệp của nhau hai năm, cô cướp của tôi bao nhiêu tin tức rồi, cô có biết xấu hổ không?”
“Anh nói bậy!” Mặt Cố Du Du lập tức đỏ bừng.
“Được rồi, được rồi. Hai người mỗi người bớt một câu đi. Ở đây không phải cái chợ.” Anh Béo vội vàng khuyên can, sau đó những người khác cũng xúm vào khuyên giải vài câu.
Cố Du Du trở về ghế của mình, đặt mông ngồi xuống, ném túi xách cái ầm, sau đó quay đầu nhìn về phía khu văn phòng của sếp.
Đột nhiên, cô ta đứng dậy, bước nhanh tới phòng làm việc của sếp.
Mọi người nhao nhao ló đầu nhìn theo, suy đoán không biết Cố Du Du định làm gì.
Trong phòng làm việc của giám đốc phòng tin tức Lộc Hùng, Trần Thanh đang giận dữ nói: “Sếp, anh xem Vương Nguyệt đi. Một thực tập sinh mà ra vẻ ta đây cái gì chứ, đến cả những người lâu năm như chúng ta mà cũng dám lừa gạt.”
“Anh Trần, anh ăn nói cho cẩn thận. Tôi lừa gạt anh khi nào? Tôi giúp anh chạy tin hiện trường, giúp anh đăng bài lên mạng, còn mỗi thông cáo báo chí truyền hình anh không tự viết lại đi trách tôi! Tuy rằng tôi chỉ là thực tập sinh, nhưng tôi cũng là con người! Tôi đã nói với anh hôm qua tôi có việc gấp, không giúp anh được. Anh đừng ức hiếp người khác!”
Giọng của Kỷ Hi Nguyệt cũng rất lớn, không hề bị yếu thế một chút nào.
“Ông đây giúp cô tích lũy kinh nghiệm, cô còn không thức thời? Sếp, anh xem đi. Một người tính tình nóng nảy, không hiểu thế nào là tôn trọng đàn anh, kính trên nhường dưới như vậy làm sao có thể làm phóng viên được!” Trần Thanh nói thẳng không cho Kỷ Hi Nguyệt chút mặt mũi nào.
Kỷ Hi Nguyệt cười khẩy một tiếng rồi nói: “Anh Trần, nếu anh muốn được người khác tôn trọng, trước tiên anh phải có thứ gì đáng giá để người khác tôn trọng. Tháng này anh đã xuất bản được mấy bài báo rồi? Còn không bằng một thực tập sinh như tôi.”
Trần Thanh thẹn quá hóa giận, sắc mặt hết trắng rồi lại xanh, hai mắt nhìn chòng chọc vào Kỷ Hi Nguyệt, thiếu chút muốn rớt cả con ngươi ra ngoài.
“Sếp, tôi chỉ muốn làm việc chăm chỉ để trở thành một phóng viên giỏi, chứ không phải làm chân sai vặt cho một vài người nào đó rồi chịu cảnh oan ức. Trong tháng này, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành một thông cáo báo chí truyền hình và ba bài báo trực tuyến để chứng minh năng lực của bản thân.”
Kỷ Hi Nguyệt từ lâu đã biết sếp cô là kiểu người chỉ nhìn vào thành quả, không so đo những việc nhỏ nhặt. Vì vậy, trước khi bước vào đây cô đã nghĩ ra chiêu thức này.
Sếp Lộc Hùng người giống như tên, cơ thể to béo hơn một trăm kí lô, những lúc không cất tiếng thì mặt mày nhìn có chút hung dữ, giọng nói của anh ta còn nổi tiếng hơn đài truyền hình Cảng Long.
(Lộc Hùng: Lộc là hưu, nai. Hùng là gấu. Hiểu nôm na như danh xưng ‘hổ báo’, trong chữ ‘Hùng’ còn có nghĩa mạnh mẽ, dũng mãnh – Tự dịch nghĩa.)
Anh ta nãy giờ vẫn khoanh hai tay tựa lưng vào chiếc ghế xoay trong phòng làm việc, lặng lẽ quan sát cuộc cãi vã giữa Trần Thanh và Kỷ Hi Nguyệt.
“OK! Vương Nguyệt, nếu cô có thể hoàn thành mục tiêu và nhiệm vụ mà bản thân đã đề ra, sau này cô sẽ làm việc với tư cách là nhân viên chính thức.” Khuôn mặt Lộc Hùng lập tức rạng rỡ sau khi nghe Vương Nguyệt bảo đảm.
Trần Thanh chết lặng người, Lộc Hùng liếc anh ta một cái rồi nói: “Trần Thanh, mặc dù cậu là phó phòng, nhưng phong độ của cậu thực sự càng ngày càng kém. Tối hôm qua là cậu đã không nắm bắt cơ hội, cậu bảo tôi nên nói với cậu thế nào đây! Vương Nguyệt là thực tập sinh, sao cậu có thể việc gì cũng giao cho cô ấy làm, chẳng lẽ cậu không sợ cô ấy sẽ làm sai sao?”
Cơ mặt của Trần Thanh khẽ co giật, anh ta nói: “Sếp, cô ta đã tới đây được ba tháng, quá trình các thứ cũng đã hiểu rõ, nói thẳng ra là cô ta lười thì có.”
Lộc Hùng nhíu mày, giọng điệu tức thì nổi nóng nói: “Cho dù Vương Nguyệt lười biếng thì năm nay cô ấy cũng đã hoàn thành chỉ tiêu hơn cậu rất nhiều, điều này nói lên cái gì? Nếu tháng này cậu không có lấy một tin tức cho ra hồn mà chỉ biết ăn nhậu chơi bời, cái vị trí phó phòng này cậu không cần phải ngồi nữa, giao cho người khác có năng lực hơn, cậu tới phòng lưu trữ văn thư cho tôi!”
Trần Thanh buộc phải nhượng bộ, sắc mặt hết sức xấu hổ. Lúc đầu cũng bởi vì ỷ vào tư cách lão làng nên anh ta mới nên làm việc ì ạch. Căn bản nếu cấp trên không giao phó công việc, anh ta cũng sẽ không chủ động ra ngoài kiếm tin tức có giá trị.
Vương Nguyệt lén nhìn ông sếp to béo Lộc Hùng. Cô nhất thời nhận ra, quả nhiên phải là một người có bản lĩnh mới có thể đảm nhiệm vị trí lãnh đạo,còn phải rất thông minh khôn khéo để nhìn rõ mọi việc lớn nhỏ.
Bình luận facebook