Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 151-160
Chương 151: Tôi Xin Cậu Đấy
Cố Cửu ngồi đối diện Triệu Húc Hàn nghe Tiêu Ân nhắc đến Kỷ Hi Nguyệt thì ngước khuôn mặt đầy vết bầm tím lên khó chịu nói: “Người anh em, cậu lo lắng cho như vậy thì qua đó tìm cô ấy, đừng ở đây uống rượu giải sầu với tôi nữa.”
Triệu Húc Hàn liếc anh ấy, nhướng mày nói: “Anh ghen à?”
“Ghen cái đầu cậu đấy! Tôi thèm ghen vào. Cái mặt lạnh như núi băng của cậu sớm muộn gì cũng dọa con gái người ta chạy mất dép. Thích thì lo mà đối xử tốt với người ta vào!” Cố Cửu uống rượu vào rồi thì lá gan cũng lớn hơn bình thường.
“Không cần anh bận tâm. Bên anh thế nào rồi?” Triệu Húc Hàn vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng rượu trong ly đã được anh một hơi uống hết.
“Còn có thể thế nào. Tôi làm gì có tự do, cậu không thấy sao? Tên khốn kiếp nào đó đã đi mật báo lại, hại ông đây bị đánh tơi tả. Để tôi biết được thằng khốn nào, tôi sẽ đánh chết không tha!” Cố Cửu oán hận nói.
Khóe miệng của Triệu Húc Hàn khẽ giật: “Cố Cửu, anh là con trai một của ông cụ nhà anh, anh nghĩ ông cụ nhà anh sẽ không quan tâm anh sao? Cần gì phải mật báo, nhất cử nhất động của anh e là luôn nằm trong tầm kiểm soát của ông ấy rồi.”
“Con trai một? Ông ta có coi tôi là con trai sao? Tôi không được thích phụ nữ sao? Ngay cả điều này cũng không cho phép lẽ nào muốn tôi đi làm hòa thượng?” Nhìn khóe miệng Cố Cửu tức giận mà rất buồn cười.
“Thích phụ nữ không thành vấn đề, nhưng anh cũng biết ông cụ đã lựa chọn con dâu rồi, đối phương là người anh không thể đắc tội được.” Triệu Húc Hàn nói thẳng.
“Tôi khinh! Ông ta thích người phụ nữ đó thì tự đi mà lấy, tôi có chết cũng không lấy một người phụ nữ mà mình không thích!” Cố Cửu hung hăn nói.
“Người anh em, cái cảm giác bị ép buộc này có lẽ cậu cũng hiểu rồi đấy, nên là đừng giúp ông già nhà tôi khuyên tôi, nếu không thì đừng làm anh em nữa!” Cố Cửu chỉ ngón tay vào Triệu Húc Hàn nghiêm túc nói.
Thế nhưng lúc này ánh mắt của anh ấy đã đỏ lên, quả thực đã uống không ít rượu.
“Tôi giải quyết rồi.” Triệu Húc Hàn nhàn nhạt nói, trong giọng nói hình như còn có chút đắc ý.
Cố Cửu đột nhiên rướn người tới, Triệu Húc Hàn trực tiếp đạp một phát vào người anh ấy, chán ghét nói: “Nói chuyện cho đàng hoàng.”
Cố Cửu vội vàng xoay người ngồi xuống bên cạnh anh, hai mắt sáng rực nói: “Anh em tốt, cậu giải quyết thế nào vậy? Mau chỉ tôi đi, tôi không muốn bị ép chết đâu!”
“Xin tôi đi.” Triệu Húc Hàn nhướng mày.
“…….!” Cố Cửu trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm người đàn ông gian ác trước mặt.
“Đại ca, tôi cầu xin cậu đấy. Cậu muốn tôi làm trâu làm ngựa gì cũng được, xin đại ca chỉ cho em ánh sáng của lẽ phải.” Cố Cửu bỗng nhiên hóa thân thành nàng dâu nhỏ tủi thân, hai tay ôm chặt lấy Triệu Húc Hàn đáng thương nói.
Tiêu Ân đứng sau cơ mặt co giật đến cứng ngắc, nhưng anh ta rất hâm mộ Cố Cửu, vì chỉ có anh ấy mới có thể ở trước mặt cậu chủ pha trò làm cho cậu chủ lộ bản chất.
À không, còn một người nữa, đó là Kỷ Hi Nguyệt, người mà trông như một con người khác chỉ sau một đêm!
“Tìm một người phụ nữ chịu được sức ép của ông cụ nhà anh.” Triệu Húc Hàn nhìn Cố Cửu chầm chậm nói/
Rượu của Cố Cửu dường như làm cho cả hai người tỉnh ngộ, anh ấy nhíu mày nói: “Cậu nói tôi tìm một người phụ nữ ở bên ngoài sao? Không khả quan đâu.”
“Sao không khả quan, chỉ cần anh có năng lực bảo vệ người phụ nữ đó, làm cho ông cụ nhà anh thấy được anh thiếu cô ấy thì không sống nổi, hoặc là khiến cho người phụ nữ mà ông cụ lựa chọn tự động rút lui!” Con ngươi đen nhánh của Triệu Húc Hàn sáng như sao đêm.
Cố Cửu vẫn cau mày như cũ, có vẻ như vẫn chưa thông suốt: “Có phải cậu cũng tìm Kỷ Hi Nguyệt đến đối phó với ông cụ nhà cậu không?”
Triệu Húc Hàn im lặng một lúc rồi gật đầu: “Không tệ, tính khí của Kỷ đại tiểu thư đã khiến cha tôi và anh hai hết cách.”
Nói tới đây anh chợt nhớ đến chuyện Kỷ Hi Nguyệt gọi bố anh là bố Triệu, sau đó còn cãi tay đôi với anh hai của anh, khóe môi của anh bất giác cong lên.
“Cậu không sợ ông già nhà cậu với anh hai cậu gây khó dễ cho Kỷ tiểu thư sao?” Cố Cửu nghiêng mắt nhìn Triệu Húc Hàn, khinh thường nụ cười trên khóe môi của anh.
Chương 152: Mượn Kỷ Hi Nguyệt Của Cậu
Triệu Húc Hàn xoay đầu nhìn anh ấy: “Một, tôi sẽ bảo vệ cô ấy. Hai, bản thân cô ấy đủ dũng cảm. Cho dù không ngăn cản được, nhưng ít nhất cũng có thể êm xuôi một thời gian không phải sao?”
Cố Cửu bây giờ mới hiểu, sau đó chỉ vào Triệu Húc Hàn nói: “Cậu đúng là nham hiểm, chuyện này chẳng phải muốn đẩy Kỷ Hi Nguyệt vào vòng nguy hiểm sao.”
Triệu Húc Hàn nói; “Nếu không có nguy hiểm làm sao cô ấy có thể trưởng thành, sau này làm sao có thể ở bên cạnh tôi?”
Ánh mắt sắc bén của Cố Cửu nhìn chằm chằm Triệu Húc Hàn: “Cậu, cậu thực sự nghiêm túc với cô ấy sao?”
Triệu Húc Hàn lập tức quay đầu nói: “Nghiêm túc hay không nghiêm túc là một chuyện. Điều quan trọng nhất là không được để một người phụ nữ xa lạ tiếp cận anh, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh còn có thể làm việc của mình được sao?”
Cố Cửu dựa vào ghế sô pha, hai tay ôm đầu, mắt nhìn lên trần nhà suy nghĩ một lúc.
“Nhưng tôi đi đâu tìm một người phụ nữ không liên quan đến tôi, lại có thể làm người phụ nữ của tôi đây? Cậu có Kỷ Hi Nguyệt nhưng tôi làm gì có ai đâu.”
Cố Cửu vừa nói xong, còn chưa đợi Triệu Húc Hàn trả lời đã xoay người qua nhìn Triệu Húc Hàn nói tiếp: “Người anh em, hay là cậu cho tôi mượn Kỷ tiểu thư được không?”
“Biến!” Triệu Húc Hàn nói thẳng.
Cố Cửu bỗng nhiên ôm eo anh: “Đại ca à, tôi xin cậu đấy. Tôi thực sự cùng đường rồi, tôi sẽ bảo đảm cho sự an toàn của cô ấy, hơn nữa chỉ cần gặp ông cụ nhà tôi một lần là được rồi!”
“Không được!” Triệu Húc Hàn từ chối.
“Triệu Húc Hàn, cậu có phải là anh em của tôi không thế. Anh em gặp khó khăn mà cậu cũng không cứu sao?” Cố Cửu quay qua oán trách.
“Tự đi tìm phụ nữ đi.” Khóe miệng của Triệu Húc Hàn run run nói.
Cố Cửu vội vàng nói: “Không kịp đâu. Ông già nhà tôi bảo nửa tháng sau nhất định phải về gặp người phụ nữ đó, tôi biết đi đâu tìm người phụ nữ có lá gan lớn để đối phó bây giờ. Kỷ Hi Nguyệt có thể chửi nhau với anh hai của cậu, vậy thì chứng tỏ cô ấy không sợ trời không sợ đất rồi. Tôi đang rất cần người phụ nữ như vậy để đến đối phó với ông cụ nhà tôi, nên là cho mượn một lần đi mà, chỉ một lần thôi!”
Cố Cửu là đại ca, là anh em các thứ gọi là nhưng chỉ thiếu chút nữa quỳ gối xuống cầu xin Triệu Húc Hàn.
Cả người Triệu Húc Hàn trở nên ảm đạm, anh đâu có ngờ cung cấp chủ ý cho anh ấy rồi còn phải cho mượn người phụ nữ của mình.
Nhưng nói thật lòng, Kỷ Hi Nguyệt quả thực là một người phụ nữ có tính cách rất cứng rắn, chỉ cần động vào dây thần kinh của cô là cô sẽ nổi cơn tam bành, trời không sợ đất không sợ, chuyện này anh đã được chứng kiến ba năm nay rồi.
Người phụ nữ như vậy muốn cô tự tay xé nát những người phụ nữ khác đúng là không cần nhiều lời.
Đương nhiên người phụ này rất bất chấp nguy hiểm, chẳng qua là bởi vì tính cách mạnh mẽ nên mới dung túng cho sự cứng rắn của cô, nhưng nhất định phải đứng sau lưng bảo vệ cô.
“Đại ca, mượn một lần thôi, qua được cửa ải khó khăn này tôi nguyện vì cậu làm trâu làm ngựa.” Cố Cửu lôi khổ nhục kế ra.
“………” Triệu Húc Hàn nhìn vẻ mặt cầu xin của Cố Cửu mà trong lòng muốn chửi thật sự.
“Người anh em, cầu xin cầu đấy, cậu giúp tôi dẹp yên chuyện này, tôi sẽ giúp cậu dẹp yên anh hai cậu, thế nào?” Cố Cửu trao đổi điều kiện.
Triệu Húc Hàn nhướn mày, cân nhắc một chút rồi nói: “Chi bằng giúp tôi dẹp yên người đứng đầu chi nhánh khu vực Châu Mỹ của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị?”
Cố Cửu cân nhắc lợi hại sau đó đứng lên, vươn tay ra nói: “Ok! Ăn mừng thành giao nào.”
Ánh mắt của Triệu Húc Hàn rất thâm thúy, thực ra anh đã mềm lòng muốn giúp Cố Cửu rồi, nhưng không ngờ tên tiểu tử này lại xung phong nhận việc giúp anh giải quyết khó khăn, xem ra tối nay vận may không tệ.
Chỉ là không biết người phụ nữ của anh có giúp Cố Cửu được không đây?
“Anh tự đi thuyết phục cô ấy mới được.” Triệu Húc Hàn duỗi bàn tay ra bắt tay anh ấy.
Chương 153: Truy Tìm Trần Manh Manh (I)
Cố Cửu mặt mày hớn hở nói: “Được! Bên phía Kỷ tiểu thư cứ để tôi lo liệu.”
Cố Cửu rất có lòng tin, nhưng anh ấy quên rằng Kỷ tiểu thư đã không còn là người phụ nữ bốc đồng của ba năm qua.
Di động của Tiêu Ân đột nhiên vang lên.
Triệu Húc Hàn lập tức lia mắt sang.
Tiêu Ân xem xong thì nói: “Cậu chủ yên tâm, Lão Khôi vẫn đang quan sát.”
Thực ra trong di động bây giờ là một bức ảnh, trên màn hình là dáng vẻ Kỷ tiểu thư đang lén lút kéo một người đàn ông đẹp trai đi về hướng cuối hành lang.
Còn chèn thêm một câu nói: “Tiêu Ân, sắp toi mạng già rồi.”
Tiêu Ân xem xong cũng rất sốc, nhưng thấy lão Khôi vẫn đang đi theo nên chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nhớ đến chuyện trước đây Triệu Vân Sâm đưa Kỷ Hi Nguyệt đi mướn phòng khách sạn, thời điểm đó cậu chủ đã hoàn toàn mất kiểm soát. Lần này anh ta vẫn nên bảo mật thì hơn.
“Nhớ để ý kỹ, đừng để người khác chạm vào một cọng lông của Kỷ tiểu thư.” Tiêu Ân len lén hồi âm.
Đợi Lão Khôi gửi lại ký hiệu OK, Tiêu Ân mới bình tâm trở lại.
Bên đây, Tiền Giang Thành nhìn bản thân bị Kỷ Hi Nguyệt nắm tay kéo đi tự nhiên tim đập nhanh không giải thích được. Nhớ đến lúc nhỏ cô nhóc mạnh mẽ này rất thích kéo anh ấy chạy trốn, khiến anh ấy vô cùng ấm áp.
“Tiểu Nguyệt, em thấy bọn họ ra ngoài rồi sao?”
“Đúng vậy. Anh không thấy bọn họ đã không còn ở trong buổi tiệc nữa à?” Kỷ Hi Nguyệt cuối cùng cũng bỏ tay Giang Thành ra, sau đó lấy di động gửi tin nhắn cho Trần Manh Manh.
“Manh Manh, cậu đi đậu rồi?”
Trần Manh Manh không trả lời, Kỷ Hi Nguyệt có chút sốt ruột: “Manh Manh không trả lời. Tên khốn nạn Chu Dân không biết đã đưa cô ấy đi đâu rồi. Sao mới đó mà biến mất nhânh vậy chứ.”
“Có thể là ở phòng nghĩ bên cạnh.” Giang Thành nói.
Di động của Kỷ Hi Nguyệt vang lên, là tin nhắn của Kỷ Thượng Hải: “Đới Thành Công ra ngoài rồi. Vệ sĩ không nhìn thấy Manh Manh, con đang ở đâu vậy?”
“Con đang ở với Giang Thành, bây giờ đang đi tìm Manh Manh.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức hồi âm, không ngờ vệ sĩ cũng mất dấu.
“Mau quay về thang máy!” Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng quay ngược trở lại. Bởi vì thang máy cách cửa chính của buổi tiệc hai mươi mét, nên lúc này Kỷ Hi Nguyệt chạy đến cửa thang máy.
Có hai trong số sáu thang máy đang đóng cửa lại cùng một lúc.
Kỷ Hi Nguyệt thoáng thấy Đới Thành Công đang mở miệng nói chuyện thì thang máy khép lại.
“Tiểu Nguyệt, em đừng nôn nóng, chắc là không sao đâu.” Tiền Giang Thành cảm thấy của Kỷ Hi Nguyệt lúc này có chút căng thẳng.
“Tại sao thang máy lại dừng ở tầng hai mươi chín?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn chằm chằm vào số tầng thang máy.
“Tầng hai mươi chín là phòng dành cho khách VIP, thường những vị khách say rượu sẽ qua đêm ở đó.” Giang Thành nói.
“Không xong rồi!” Kỷ Hi Nguyệt nôn nóng, Kỷ Hi Nguyệt xoay người chạy về hướng thang bộ cuối hành lang, Giang Thành có chút khó hiểu, nhưng nhìn cô ó gì đó rất bất ổn nên cũng vội càng chạy theo.
Kỷ Hi Nguyệt vừa thấy Trần Manh Mang đuổi theo Chu Dân ra ngoài, cô nán lại chưa tới một lúc nhưng sao chớp mắt đã không thấy bóng dáng của hai người họ rồi? Bây giờ thấy Đới Thành Công rời khỏi buổi tiệc đi xuống lầu, lẽ nào cảnh tượng kiếp trước xảy ra ở phòng VIP của tầng hai mươi chín sao?
“Tiểu Nguyệt, có phải em lo lắng thái quá không?” Giang Thành đầu đầy mồ hôi.
“Anh Giang Thành, anh chuẩn bị di động để quay phim chụp ảnh đi, có thể sắp có hiện trường phạm tội!” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên xoay người kéo cánh tay của Giang Thành rồi vô cùng nghiêm túc nói.
Giang Thành sửng sốt, anh ấy chưa bao giờ nhìn thấy sự chăm chú và nghiêm túc như thế trong đôi mắt xinh đẹp của Kỷ Hi Nguyệt. Anh ấy không khỏi kinh ngạc, dường như cô tiểu thư kiêu ngạo trước mắt đã trở thành một người biết nhìn xa trông rộng.
“Quay phim?” Lưỡi của Giang Thành muốn quéo lại, rótp cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?
Chương 154: Truy Tìm Trần Manh Manh (II)
Khi hai người đến tầng hai mươi chín, Kỷ Hi Nguyệt mới phát hiện toàn bộ tầng lầu này đều là phòng nghĩ, mà lúc này trên hành lang không tháy bóng người. Cô không biết Đới Thành Công đang ở phòng nào, còn Manh Manh rốt cuộc là có vào phòng nghĩ không?
“Làm sao tìm đây?” Giang Thành trợn mắt nói.
“Không được, Manh Manh sẽ xảy ra ra chuyện, Giang Thành, anh tới phòng giám sát xem camera xem, nói là bạn gái của anh bị người ta bắt đi, bọn họ chắc chắc sẽ cho anh xem, nhanh đi. Sau khi tra ra được thì nhớ gửi tin nhắn cho em.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói với Giang Thành.
Giang thành sửng sốt, nhưng thấy Kỷ Hi Nguyệt để ý Trần Manh Manh như vậy, anh ấy đanh phải đi tìm phòng an ninh.
Kỷ Hi Nguyệt đứng ở hành lang sốt ruột đi qua đi lại, muốn nghe ngóng động tĩnh từng phòng, nhưng hệ thống cách âm ở đây vô cùng tốt, không có chuyện nghe lén được.
Lão Khôi rất kinh ngạc, anh ta đi theo Kỷ Hi Nguyệt và Giang Thành xuống tầng dưới, sau đó núp ở đầu cầu thang bộ, từ xa thấy Kỷ Hi Nguyệt đẩy Giang Thành đi còn mình thì đi đi lại lại trên hành lang, vẻ mặt trong rất lo lắng sốt ruột.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nhưng anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm, miễn là Kỷ tiểu thư không đi mướn phòng với người đàn ông khác là được.
Bỗng nhiên có một người đàn ông bước ra từ một căn phòng.
Kỷ Hi Nguyệt xoay người thì nhìn thấy Chu Dân đi ra, bên cạnh anh ta không hề có Trần Manh Manh.
“Chu Dân! Trần Manh Manh đâu!” Kỷ Hi Nguyệt vọip vã chạy qua hỏi Chu Dân.
Chu Dân thấy Kỷ Hi Nguyệt thì rất kinh ngạc, bỗng nhiên có chút lúng túng.
“Cô, sao cô lại ở đây?” Chu Dân nói cà lăm.
“Tôi hỏi anh Trần Manh Manh đâu! Có phải anh đã lừa cô áy vào phòng nghĩ rồi không!” Kỷ Hi Nguyệt muốn lao đến đẩy cửa phòng.
Chu Dân lập tức túm Kỷ Hi Nguyệt lại: “Tiểu Nguyệt, Manh Manh không có ở đây, chỉ có một mình tôi thôi.”
“Nói láo! Anh bán Manh Manh cho cha nuôi của anh rồi đúng không! Bỏ tôi ra!” Kỷ Hi Nguyệt vùng tay.
Chu Dân giống như nghe được tin giật gân, mặt lập tức biên sắc: “Cô nói bậy bạ gì thế, Manh Manh là bạn gái của tôi!”
“Bạn gái của anh? Chu Dân, anh đừng cho rằng tôi không biết, anh bán Trần Manh Manh cho cha nuôi của anh với giá mười vạn tệ. Bỏ ra!” Kỷ Hi Nguyệt đẩy anh ta ra, sau đó xông tới đập cửa phòng.
Sắc mặt Chu Dân tối sầm, lúc Kỷ Hi Nguyệt vừa bước tới cửa phòng, anh ta từ sau lưng đột nhiên lao đến kéo cô lại, một tay bịt miệng Kỷ Hi Nguyệt, tay còn lại kẹp cổ cô.
Kỷ Hi Nguyệt đâu ngờ Chu Dân sẽ động tay động chân, ở đây góc nào cũng có camera.
Nhưng lúc này trong đầu Chu Dân chỉ còn lại điên cuồng, mười vạn tệ đó không thể nào mất đi, còn người phụ nữ này lại tự đưa mình đến cửa, đúng lúc anh ta lại kiếm thêm được ba mươi vạn!
Chu Dân kẹp Kỷ Hi Nguyệt lại rồi đẩy cửa vào, mặt của Kỷ Hi Nguyệt đã đỏ bừng, nhưng lúc này cô lại không hề sợ hãi. Khi cô bị đẩy vào phòng, trong phòng không hề có bóng dáng của Đới Thành Công, càng không nhìn thấy Trần Manh Manh đâu cả.
Lẽ nào lời Chu Dân nói là thật? Nếu như vậy tại sao không để cô vào trong để xem xét?
May là một tuần qua cô học kỹ năng tự vệ cũng không vô ích, huống hồ gì thím Lý và đại ma lại rất hà khắc, vì vậy cô ra sức đập mạnh cùi chỏ về sau, một bên giày cao gót cũng giậm mạnh về phái sau một cái.
Chu Dân đau đớn thét lên, lập tức buông cô ra.
“Cô bị bệnh thần kinh à? Rốt cuộc cô muốn làm gì đây?” Chu Dân không ngờ Kỷ Hi Nguyệt có thể phản kích.
“Chu Dân, Manh Manh đang ở đâu!?” Kỷ Hi Nguyệt trừng mắt nhìn Chu Dân.
“Tôi không biết, hồi nãy tôi ra ngoài một mình, chắc cô ấy đã đuổi theo xuống tầng dưới!” Chu Dân nói, “Cô bị bệnh hoang tưởng à, tôi chỉ đến đây nghĩ ngơi thôi!”
Cánh cửa phòng đột nhiên bị một cú đá mở ra, Lão Khôi nhễ nhãi mồ hôi xuất hiện.
Chương 155: Truy Tìm Trần Manh Manh (III)
Lão Khôi thấy Kỷ Hi Nguyệt không sao thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Lão Khôi? Sao anh lại đến đây?” Kỷ Hi Nguyệt mặc dù hỏi vậy nhưng trong lòng đã biết rõ anh ta là do Triệu Húc Hàn cử đến bảo vệ mình.
“Tiểu thư, cô không sao chứ?” Trán của Lão khôi cũng lấm tấm mồ hôi, ai ngờ người sự việc lại phát triển nhanh như vậy. Lúc nhìn thấy Chu Dân cưỡng ép kéo Kỷ Hi Nguyệt vào phòng, anh ta vẫn đứng ở đầu cầu thang.
Có thể nói là anh ta đã dùng tốc độ nhanh nhất có thể để chạy đến, thật sự rất sợ Kỷ Hi Nguyệt bị một dao cứa vào cổ, nếu vậy thật thì anh ta sẽ không trở về nữa, trực tiếp cứa một dao vào cổ mà quyên sinh theo cô luôn.
Không, làm gì có chuyện một phát mà quyên sinh được, e là còn bị cậu chủ kéo về cho chó nhấm nháp.
“Tôi không sao. Mau giúp tôi tìm Manh Manh đi. Tôi sợ cô ấy đã xảy ra chuyện!” Kỷ Hi Nguyệt không muốn lãng phí thời gian.
Lão Khôi đá một cước vào Chu Dân đang còn nghệt mặt ra. Chu Dân đau đớn hét lên, hai cái răng rớt hẳn ra ngoài, đủ để thấy cú đá của Lão Khôi mạnh mẽ thế nào.
“Thành thật khai ra!” Mặt Lão Khôi đầy hung ác, giẫm một chân vào lưng của Chu Dân.
Chu Dân đau đớn rên rỉ, cảm giác chân thực như đang quay phim truyền hình. Người phụ nữ rốt cuộc là ai, tại sao bên cạnh lại có vệ sĩ hùng hậu như vậy.
“Nói!” Kỷ Hi Nguyệt đá vào phần bụng của Chu Dân, làm Chu Dân lại kêu lên thảm thiết.
“Nói nhanh!” Kỷ Hi Nguyệt lại đá một cước, bởi vì cô rất sốt ruột, thời gian không đợi người. Cô sợ Trần Manh Manh đã bị Đới Thành Công cưỡng hiếp, vậy thì lịch sử lại tại diễn.
Lão Khôi nhìn Kỷ Hi Nguyệt thì có chút đờ đẫn. Người phụ nữ này sao mạnh mẽ quá vậy? Hai cú đá đó rất đâu ra đó.
“Bên cạnh.” Chu Dân cuối cùng cũng thốt ra hai chữ, đau đớn không đứng lên được.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức lao ra ngoài, lão Khôi theo sau, Kỷ Hi Nguyệt nói: “Mỗi người một bên!”
Lão Khôi gật đầu. Hai người chia ra gõ cửa hai phòng sát bên.
Năm phút trước, Đới Thành Công cầm một ly rượu whisky trong tay, ngắm nhìn Trần Manh Manh miệng bị nhét khăn lông, tay chân bị trói gô ngồi trên sô pha, đang nhìn ông ta với ánh mắt ngơ ngác như con nai tơ.
Ông ta cảm thấy máu huyết toàn thân đang đổ dồn xuống bụng dưới.
Trần Manh Manh mặt đầy nước mắt, chuyện vừa xảy ra đối với cô ấy mà nói như một cơn ác mộng.
Cô ấy đuổi theo Chu Dân ra ngoài thì nhìn thấy Chu Dân tiến vào thang máy. Cô lại đuổi theo vào trong, kết quả bị Chu Dân đưa xuống tầng hai mươi chín.
Cô vừa giải thích vừa đi theo Chu Dân nên không hề ngờ rằng đã đi theo Chu Dân vào một căn phòng.
Cô xoay đầu nhìn cánh cửa khép lại, sau đó vừa quay người đã bị Chu Dân dùng tay bịt miệng rồi kéo vào phòng khách, trên sô pha đã có sắn dây thừng từ trước.
Ngoài kinh ngạc sợ hãi ra thì cô ấy có giãy dụa thế nào cũng vô dụng, dù sao cũng không đấu lại sức lực của một người đàn ông như Chu Dân.
Trong lòng cô ấy đau như nhỏ máu, chưa bao giờ ngờ rằng Chu Dân là một người như vậy, hoàn toàn giống như một kẻ biến thái.
Cô ấy rất muốn hỏi anh ta là tại sao, nhưng miệng đã bị nhét lại, ngoại trừ ư hử ra thì không nói được lời nào.
“Manh Manh, thực xin lỗi. Tôi đang thiếu tiền nên chỉ có thể bán em cho cha nuôi. Thiếu nữ thì có giá hơn.” Nói xong anh ta rời đi.
Tuy nhiên, anh ta không quay về bữa tiệc mà sang phòng bên cạnh chờ. Bởi vì lát nữa sau khi Đới Thành Công làm xong chuyện anh ta còn phải đưa Trần Manh Manh về.
Anh ra ra ngoài lần nữa là chuẩn bị đi nghe ngóng về Kỷ Hi Nguyệt, xem thử có cách nào kiếm được ba mươi vạn không.
Nhưng không ngờ vừa ra ngoài đã đụng phải Kỷ Hi Nguyệt đang đi tìm Trần Manh Manh.
Đới Thành Công nhìn Trần Manh Manh đang giãy dụa, da dẻ cô ấy trắng trẻo mịn màng, quả thật bất ngờ ngoài mong muốn, ban đầu ông ta còn đang nghĩ không biết tên tiểu tử Chu Dân lần này sẽ mang đến người phụ nữ như thế nào.
Không ngờ Trần Manh Manh lại ngon lành như vậy, mặc dù không bằng người phụ nữ xinh đẹp kia*, nhưng tuyệt đối cũng không tồi.
(*Ở đây có lẽ người được nhắc đến là Kỷ Hi Nguyệt.)
Chương 156: Truy Tìm Trần Manh Manh (IV)
Đôi tay thô ráp của Đới Thành Công bắt đầu vươn tới sờ mó khuôn mặt mịn màng của Trần Manh Manh.
Trần Manh Manh sợ hãi ư ư lên mấy tiếng, không ngừng lắc đầu, nhưng vẫn không thoát được bàn tay đang sờ soạng đầu tóc cô ấy của Đới Thành Công.
Ghê tởm và kinh sợ khiến cô ấy khóc như mưa đổ, nhưng bây giờ đâu có ai đến cứu cô ấy.
Trần Manh Mnah càng tỏ ra sợ hãi đáng thương, Đới Thành Công càng hưng phấn thích thú,ông ta uống một ngụm whisky rồi nói: “Chu Dân nói em là thiếu nữ, hy vọng em sẽ không khiến tôi thất vọng. Tôi đã tốn mười vạn tẹ để mua một đêm của em đấy.”
Trần Manh Manh trợn mắt, đáng tiếc trong đôi mắt toàn là nước mắt, nội tâm càng đau đớn khôn nguôi.
Cô ấy cứ tưởng rằng đã tìm được tình yêu đích thực, nào ngờ lại là một cơn ác mộng. Nếu hôm nay cô ấy bị người đàn ông này cưỡng bức, thì sao này làm sao mà sống tiếp đây?
“Đừng khóc nữa, đã không chống cự được chi bằng thả lỏng mà hưởng thụ. Tôi cũng không phải là biến thái, chỉ cần em ngoan ngoãn một chút, tôi sẽ cố gắng dịu dàng, để em có thể giữ lại ấn tượng tốt đẹp về lần đầu tiên. Nhưng nếu em không nghe lời, vậy tôi cũng sẽ không khách khí. Tôi đã tốn mười vạn tệ thì tuyệt đối phải thu lại vốn liếng. Đến lúc đó nếu có làm em bị thương , em cũng đừng than khóc.”
Đới Thành Công dụ dỗ và uy hiếp Trần Manh Manh.
Trần Manh Manh liên tục sợ hãi lắc đầu, toàn thân phát run.
Đới Thành Công uống hết phần rượu cuối cùng trong ly, sau đó đặt ly xuống, tháo chiếc cà-vạt cảu ông ta ra rồi đi về hướng Trần Manh Manh.
“Ưm ưm ưm!” Trần Manh Manh kinh hoàng, cả người trượt khỏi sô pha.
Đới Thành Công cười khẩy một tiếng, sau đó bế Trần Manh Manh lên bước tới chiếc giường sang trọng rồi bất ngờ ném cô lên giường.
“Haha.” Đới Thành Công phát ra tiếng cười man rợ, cả người đổ ập xuống.
Trần Manh Manh muốn tháo chạy nhưng nào có thoát thân được, cô ấy bị Đới Thành Công bắt lại, sau đó cái miệng hôi hám nồng nặc mùi rượu của ông ta hôn vào mặt cô ấy.
“Rầm rầm rầm!” Ngay lúc Đới Thành Công muốn hôn Trần Manh Manh đang ra sức giãy dụa thì đột nhiên cửa phòng bị gõ lớn tiếng.
“Manh Manh, cậu có trong đó không! Manh Manh!” Kỷ Hi Nguyệt ở bên ngoài lớn tiếng hét lên.
Ở bên trong nghe được âm thanh rất nhỏ. Một nơi cao cấp như thế này thường chú ý đến sự riêng tư của khách hàng nên hệ thống cách âm rất tốt.
Thế nhưng Đới Thành Công và Trần Manh Manh đã nghe thấy tiếng của Kỷ Hi Nguyệt.
Đới Thành Công cau mày, Trần Manh Manh lập tức ư lên mấy tiếng thật to, nước mắt càng lúc càng nhiều.
Bên ngoài, phòng của Lão Khôi gõ cửa đã mở ra, bên trong là một người đàn ông xa lạ. Lão Khôi nói xin lỗi với người đó rồi đến chố Kỷ Hi Nguyệt.
“Lão Khôi, phá cửa!” Kỷ Hi Nguyệt dám chắc Trần Manh Mang đang ở trong phòng này, trong lòng cô gấp gáp không chịu được. Mặc dù thời gian trôi qua chưa lâu nhưng loại chuyện như vậy sẽ diễn ra rất nhanh, vì vậy cô mới nôn nóng vô cùng.
Kỷ Hi Nguyệt tránh sang một bên, Lão Khôi lấy hơi rồi một cước đá mạnh vào cửa phòng.
Cửa phòng vang lên một tiếng, sau đó chốt khóa cửa bị bật ra.
Kỷ Hi Nguyệt xông vào bên trong đầu tiên.
Cô thấy khuôn mặt ghê tởm của Đới Thành Công từ trên giường ngồi dậy, còn Trần Manh Manh thì đang ngã nhào trên giường, trên mặt toàn nước mắt, đôi mắt chứa đầy vẻ oan ức và sợ hãi nhìn Kỷ Hi Nguyệt, và sau đó là những giọt nước mắt nhẹ nhõm.
“Ưmmmmmm” Trong miệng Trần Manh Manh không ngừng phát ra âm thanh.
“Manh Manh!” Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy cảnh này thì rất đau lòng, vội vàng lao tới giải cứu.
“Tiểu thư, chụp ảnh!” Lão Khôi hét lên.
Kỷ Hi Nguyệt giật mình, Trần Manh Manh lập tức lắc đầu, cô ấy không muốn người khác nhìn thấy tình cảnh của mình lúc này. Cô ấy bật khóc nức nở với Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt giúp cô tháo khăn nhét trong miệng ra, Trần Manh Manh lập tức khóc nức nở.
“Không sao, không sao rồi.” Kỷ Hi Nguyệt giúp cô ấy cởi dây thừng.
Trần Manh ôm lấy Kỷ Hi Nguyệt khóc tức tưởi, âm thanh ấy khiến Kỷ Hi Nguyệt muốn đứt hết ruột gan.
Chương 157: Truy Tìm Trần Manh Manh (V)
Kỷ Hi Nguyệt ôm chặt cơ thể đang run rẩy của Trần Manh Manh, vỗ nhẹ vào lưng cô ấy để xoa dịu: “Không sao, đã không sao rồi, ngoan, đừng khóc.”
“Các người là ai!” Đới Thành Công hết nhìn Kỷ Hi Nguyệt rồi lại nhìn lão Khôi. Ông ta không ngờ đúng lúc này lại có hai người xông vào phá đám.
“Tên cặn bã! Súc sinh!” Mắt của Lão Khôi đầy vẻ sát khí.
“Mày là thằng oắt nào mà dám xía vào chuyện nghĩ ngơi của ông đây?” Đới Thành Công là một người rất ngang ngược, thân hình to xác của ông ta hung hăng tiến sát tới Lão Khôi.
“Lão Khôi, trói ông ta lại, còn Chu Dân bên cạnh nữa. Gọi cảnh sát đi!” kỶ Hi Nguyệt nói với lão Khôi.
Đới Thành Công vừa nghe là đã biết tên nhóc thối tha Chu Dân không hậu thuẫn tốt, trong lòng tức giận, nhưng nghe thấy hai chữ cảnh sát thì trong lòng có chút hốt hoảng.
“Cái gì mà báo cảnh sát, ông đây chẳng làm gì cả. Là Chu Dân đã đưa cô gái này đến, mấy người cho rằng dễ dàng bắt tôi vậy sao?” Đới Thành Công cười khẩy.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Tiền Giang Thành mang theo bốn người bảo vệ xông vào.
“Tiểu Nguyệt, em không sao chứ!” Tiền Vạn Hào sợ tái mặt, lỡ mà Kỷ Hi Nguyệt xảy ra chuyện thì bố già ở nhà sẽ đánh chết anh ấy mất.
Lúc vào phòng an ninh, ttình cờ thấy được cảnh Lão Khôi đá cửa, Kỷ Hi Nguyệt xông vào, anh ấy lập tức hoảng loạn kêu ngươi chạy lên trên.
“Em không sao, anh nhớ canh giữ cẩn thận tên Chu Dân ở phòng bên cạnh. Hai người này phạm trọng tội, cần đưa đến đồn cảnh sát.” Kỷ Hi Nguyệt dìu Manh Manh đứng dậy.
Trần Manh Manh do bị trói gô và giãy dụa quá sức nên trên cơ thể có rất nhiều dấu vết bị ngược đãi, nhìn rất là thảm hại, mà điều quan trọng nhất là cô ấy đến bây giờ vẫn còn run rẩy vì sợ hãi.
Đới Thành Công thấy nhiều người đến thì bật cười thờ ơ nói: “Được thôi, cứ báo cảnh sát đi. Ông đây chẳng làm gì cả, để xem mấy người làm sao bắt tội được tôi.”
“Cái gì cũng chưa làm đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt bước tới, “Ông nghĩ rằng mấy việc bẩn thỉu mà ông làm không ai biết sao? Vậy thì chúng ta cùng chờ xem ông có ngồi tù không nhé. Nhưng mà đi tù thì hời cho cái loại súc sinh làm hại phụ nữ như ông quá đấy!”
Nói xong cô đột nhiên nhấc chân lên đá vào đũng quần của Đới Thành Công.
“A!” Mặt của Đới Thành Công biến sắc, đau tới nổi không nói nên lời, ông ta ôm đũng quần ngã khụy xuống đất.
Tất cả đàn ông có mặt ở hiện trường đều nhìn thấy cú đá của Kỷ Hi Nguyệt, bọn họ giật mình, bỗng nhiên cảm thấy bụng dưới của mình lạnh lẽo. Cú đá này quả thực quá mạnh mẽ.
“Cô…..!” Đới Thành Công đau đớn ngã xuống đất, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm Kỷ Hi Nguyệt.
Lão Khôi kéo Đới Thành Công ra ngoài, vừa hay nhìn thấy Chu Dân đang có ý định bỏ trốn bị bảo vệ túm lại được. Kỷ Hi Nguyệt đưa Trần Manh Manh rời khỏi, bên đây giao lại cho lão Khôi và Tiền Giang Thành báo cảnh sát xử lý.
Máy quay ở đây hình như có thể thấy được hình ảnh vụ giao dịch bên trong, nhưng cuối cùng để định tội được thì vẫn cần Trần Manh Manh làm chứng.
Trong phòng nghĩ ở tầng trên cùng, Kỷ Thượng Hải và hai vợ chồng Tiền Vạn Hào đều đã tới, những người khác bị giữ lại bên ngoài. Kỷ Hi Nguyệt trình bày tất cả mọi chuyện xảy ra.
Mọi người đều khuyên Trần Manh Manh ra làm chứng, cũng may là cô ấy không bị tổn hại gì đáng kể, vì vậy dưới sự thuyết phục của mọi người cô ấy đã để cho cảnh sát lấy khẩu cung và chụp một vài bức ảnh, những việc sau đó sẽ do bố Kỷ và Tiền Vạn Hào ra mặt.
Bọn họ đảm bảo với Trần Manh Manh sẽ đưa hai tên súc sinh này ra chịu tội trước pháp luật.
Trong chiếc xe hơi sang trọng, Kỷ Hi Nguyệt an ủi Trần Manh Manh đang sa sút tinh thần.
“Manh Manh, không sao rồi. Cậu đừng sợ, bây giờ nhìn rõ được tên cặn bã Chu Dân đó cũng là chuyện tốt.” Kỷ Hi Nguyệt nói với Trần Manh Manh.
Trần Manh Manhn nghẹn ngào, “Tiểu Nguyệt, mình, sao mình lại xui xẻo vậy chứ..”
Chương 158: Anh Hàn Chưa Ngủ À (I)
Kỷ Hi Nguyệt vỗ vai cô ấy: “Phụ nữ mà, ai chẳng gặp mấy tên cặn bã như vậy. Trước đây không phải mình cũng vấp phải Triệu Vân Sâm đó sao?”
“Đâu có giống nhau, ít nhất thì anh ta không có biến thái.” Trần Manh Manh nghĩ, chuyện cô ấy bị bạn trai bán đi chắc nói ra cũng không ai dám tin.
“Nói cũng phải, may là không gây ra đại họa. Nhưng mà Manh Manh, cậu phải nghĩ thoáng lên, dù sao cũng tóm được bọn chúng là tốt rồi, sau này sẽ không có người phụ nữ nào bị hại nữa. Mạnh mẽ lên nhé.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Trần Manh Manh nhìn Kỷ Hi Nguyệt, sau đó ôm chầm lấy cô: “Tiểu Nguyệt, cảm ơn cậu. Nếu không có cậu, mình, mình thật không biết phải xoay sở thế nào.” Nói rồi nước mắt lại rớt xuống.
“Chúng ta là bạn tốt mà. Mình không nhìn thấy cậu đương nhiên là phải đi tìm cậu rồi. Cũng may là không quá muộn.” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ lại cũng rùng mình, may mắn là lịch sử không tái diễn và cô đã thay đổi được.
“Ừm, cảm ơn cậu. Nhưng tối nay mình đến chỗ cậu ngủ được không? Dáng vẻ của mình thế này sợ là mẹ mình sẽ lo lắng.” Trần Manh Manh chớp đôi mắt mọng nước nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt cười: “Đương nhiên là được rồi.” Nhưng nói xong cô mới sực tỉnh, đưa Trần Manh Manh về khu dân cư Phong Nhã? Vậy thì chắc chắn sẽ gặp Triệu Húc Hàn.
Vậy chỉ còn cách đưa cô ấy về biệt thự ở hoa viên Thiên Tinh, nhưng cô đã hứa với đại ma vương là sẽ về sớm, làm sao đây?
Trần Manh Manh lặng lẽ dựa vào người Kỷ Hi Nguyệt, nhớ đến cảnh tượng hãi hùng tối nay và hình ảnh Kỷ Hi Nguyệt lao vào giải cứu mà cô ấy lại không cầm được nước mắt.
Kỷ Hi Nguyệt vỗ về cô ấy, sau đó lấy di động ra gửi tin nhắn cho đại ma vương.
Lúc này, Triệu Húc Hàn đang dùng ánh mắt giá rét nhìn chằm chằm vào Lão Khôi đứng đối diện.
Lão Khôi cúi đầu, dáng vẻ tình nguyện nhận tội.
Cố Cửu dựa vào sô pha, uể oải nhìn mấy người chủ tớ trước mắt.
“Anh nói cô ấy bị thương?” Trong ánh mắt Triệu Húc Hàn đầy vẻ khát máu.
“Tôi vừa nhìn thấy cô ấy bị kẹp cổ, bịt miệng thì lập tức lao ra ngoài, nhưng khoảng cách hơi xa nên đến không kịp. Song lúc tôi tiến vào trong thì lại thấy Kỷ tiểu thư đã chống cự lại, còn đá tên nhóc kia hai cú.”
Lão Khôi không dám che giấu, bởi vì trên cổ Kỷ Hi Nguyệt đã có vết bầm tím, nhất định sẽ không qua được mắt của Triệu Húc Hàn.
Tiêu Ân đỡ trán, Vô Cốt chỉ oán Kỷ Hi Nguyệt mấy câu mà ông chủ đã đuổi đi, lão Khôi giờ không bảo vệ tốt cho người ta chắc là tội trạng nghiêm trọng lắm đây?
“Tự chống cự?” Triệu Húc Hàn nheo mắt.
“Đúng vậy, kỹ năng tự vệ của Kỷ tiểu thư khá tốt, hơn nữa hai cú đá đó rất hung hãn. Phải rồi, sau đó cô ấy còn đá Đới Thành Công một cú, gần như là muốn đứt luôn ‘cậu nhỏ’.” Lão Khôi vội vàng nói.
Cố Cửu đang uống rượu, nghe tới câu này thì phụt hết cả rượu ra ngoài.
“Mẹ kiếp, người phụ nữ đó sau độc ác thế! Đứt luôn ‘cậu nhỏ’ á?’
Triệu Húc Hàn ghét bỏ liếc Cố Cửu: “Cô ấy ghét tội ác như kẻ thù, huống hồ gì người xảy ra chuyện lại là bạn thân của cô ấy.”
“Khụ khụ, nói chí lí. Kỷ Hi Nguyệt rất anh hùng.” Cố Cửu toét miệng cười ngây ngốc. Nếu Kỷ Hi Nguyệt lợi hại như vậy, xem ra có thể giúp anh ấy đối phó với ông cụ ở nhà rồi.
“Là tôi sơ suất, xin cậu chủ cứ trách phạt.” Lão Khôi nói.
Triệu Húc Hàn nhìn chằm chằm anh ta một hồi lâu: “Việc sau đó giải quyết cho tốt. Đảm bảo hai tên kia không ra ngoài được. Những việc khác làm thế nào anh nên biết rõ.”
“Vâng. Tôi lập tức đi xử lý ngay.” Lão Khôi thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng anh ta phải quay về lò đào tạo lại, ai ngờ đâu, hình như tâm trạng của cậu chủ rất tốt thì phải.
Tin nhắn di động vang lên, Triệu Húc Hàn liếc nhìn.
“Anh Hàn, tâm trạng của Manh Manh không ổn định, tối nay muốn ngủ chung với tôi. Tôi nên đưa cô ấy về khu dân cư Phong Nhã hay là bên nhà bố tôi?” Kỷ Hi Nguyệt quẳng vấn đề cho Triệu Húc Hàn.
Triệu Húc Hàn cau mày, lập tức hồi âm: “Khu dân cư Phong Nhã.”
Chương 159: Anh Hàn Chưa Ngủ À (II)
Kỷ Hi Nguyệt bên đây rất kinh ngạc, đại ma vương muốn gặp Trần Manh Manh sao?
Nhưng mà cũng tốt. Dù sao thì sớm muộn gì cô bạn thân cũng phải biết đến sự tồn tại của người đàn ông có sức ảnh hưởng to lớn đối với cô.
“Tôi sẽ về muộn.” Triệu Húc Hàn lại gửi tiếp một tin nhắn.
Kỷ Hi Nguyệt liếc xem, cô dở khóc dở cười. Ý gì đây nhỉ? Đợi Manh Manh về khu dân cư Phong Nhã ngủ say rồi anh mới về? Vậy cô có cần đợi anh không đây?
Chắc chắn sự việc phát sinh vào tối nay lão Khôi đã báo cáo lại toàn bộ.
“Tôi có cần đợi anh về không?” Kỷ Hi Nguyệt hồi âm.
Triệu Húc Hàn im lặng một hồi lâu mới trả lời lại hai chữ: “Tùy em.”
Kỷ Hi Nguyệt thấy hai chữ này thì bật cười khanh khách, cái này rõ ràng là muốn cô đợi đây mà. Tên đại ma vương này tự cao thật đấy, còn bảo cô chọn lựa. E là đêm nay mà không đợi anh về, cho anh một lời giải thích thì ngày mai chắc chắn cô lại gặp tai ương cho xem.
Ô tô của Tiền gia đưa Kỷ Hi Nguyệt đến bãi đậu xe của khu dân cư Phong Nhã xong thì rời đi.
‘Tiểu Nguyệt, cậu sống ở đây sao?” Trần Manh Manh xuống xe, có chút mơ hồ.
“Đúng vậy, gần đài truyền hình. Đây là nhà bạn của bố mình.” Kỷ Hi Nguyệt giải thích, trong lòng cô có chút áy náy. Cô giấu diếm người bạn tốt nhất của mình như thế này liệu có quá đáng không?
Nhưng Triệu Húc Hàn không phải là người bình thường, chuyện này liên quan đến đời sống riêng tư của anh, chưa được sự đồng ý của anh cô không dám nói bậy nói bạ, mất công đại ma vương lại không vui.
“Vậy có tiện không?” Trần Manh Manh có chút lo lắng.
“Không sao đâu. Chỉ có một dì đang sống ở đó thôi.” Kỷ Hi Nguyệt biết thím Lý sẽ quay lại dọn dẹp một số thứ. Cô phải nói trước để tránh việc Trần Manh Manh biết quá nhiều.
“Oh. Vậy thì tốt.” Trần Manh Manh cảm thấy có chút suy nhược. Dù sao cô ấy cũng đã nhận lấy sự đả kích quá lớn.
Kỷ Hi Nguyệt đưa cô ấy lên lầu. Quả nhiên thím Lý đang ở đây, bà cũng biết trước là Kỷ Hi Nguyệt sẽ đưa bạn bè về ngủ lại.
“Thím Lý, đây là bạn của cháu, tên là Manh Manh. Manh Manh, đây là thím Lý.” Kỷ Hi Nguyệt giới thiệu xong thì trò chuyện đôi ba câu.
Cô đưa Trần Manh Manh về phòng của mình. Thím Lý mang sữa bò lên, đứng ở cửa phòng nói với Kỷ Hi Nguyêt: “Trong đây có chút thành phần an thần, để Trần tiểu thư ngủ một giấc thật ngon có lẽ sẽ tốt lên rất nhiều.”
“Cảm ơn thím Lý.” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy thím Lý thực sự rất chu đáo.
Trần Manh Manh lúc này đang ở trong phòng tắm, ra sức kỳ cọ, sự đụng chạm của Đới Thành Công khiến cô ấy chán ghét cực điểm, cả khuôn mặt đều bị cô ấy chà đến đỏ tấy, sau đó lại bật khóc nức nở. Tầm bốn mươi phút sau cô ấy mới từ phòng tắm bước ra.
“Manh Manh, cậu không sao chứ.” Kỷ Hi Nguyệt rất lo lắng, cô đưa ly sữa bò cho cô ấy.
Trần Manh Manh uống xong lắc đầu nói: “Mình không sao, chỉ là nghĩ lại vẫn còn thấy sợ thôi.”
“Không sao không sao. Đừng nghĩ ngợi gì nữa, ngủ một giấc thật ngon rồi mọi chuyện sẽ qua hết thôi mà.” Kỷ Hi Nguyệt đưa cô ấy lên giường. Trần Manh Manh đã đổi sang bộ đồ ở nhà mà Thím Lý chuẩn bị.
“Ừm, Tiểu Nguyệt, có cậu thật tốt.” Trần Manh Manh nhìn Kỷ Hi Nguyệt, nói rất đáng thương.
Kỷ Hi Nguyệt ấm lòng, cô vui mừng vì bản thân được tái sinh, vội vàng ôm chầm lấy cô ấy: “Mình tất nhiên là tốt rồi, vừa tốt bụng lại tài giỏi, một trăm phần trăm xứng đáng để làm bạn trai đấy!”
‘Cái quái gì vậy!” Trần Manh Manh bị cô chọc cười.
Hai người bắt đầu náo nhiệt, cuối cùng Trần Manh Manh mệt quá rồi ngủ thiếp đi trước.
Kỷ Hi Nguyệt thấy cô ấy ngủ say thì thở phào nhẹ nhõm, cô từ trên giường bò dậy, mở cửa ra ngoài.
Dưới lầu đã tối om, cửa phòng của Triệu Húc Hàn khép hờ, để lọt ra một chút ánh sáng mờ nhạt.
Kỷ Hi Nguyệt nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó đẩy cửa tiến vào.
Triệu Húc Hàn mặc một chiếc áo ngủ dài rộng rãi màu trắng ngồi trên giường đợi cô, trong tay còn cầm một chiếc máy tính bảng.
“Anh Hàn, anh chưa ngủ à.” Kỷ Hi Nguyệt mỉm cười. Cô phát hiện cách trang trí căn phòng này không khác gì phòng của anh ở biệt thự bán sơn. Quả nhiên thói quen thật đáng sợ.
Chương 160: Anh Hàn Chưa Ngủ À (III)
Triệu Húc Hàn ngước mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt. Kỷ Hi Nguyệt lúc này đang mặc một bộ đồ ngủ hoạt hình màu hồng, mái tóc xoăn dài buông xõa, khuôn mặt vô cùng sạch sẽ, đôi mắt to tròn khẽ chớp nháy nhìn anh rất là đáng yêu và tinh nghịch.
“Trần Manh Manh vẫn ổn chứ?’ Triệu Húc Hàn nhàn nhạt hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt bước vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa rồi bước tới bên cạnh chiếc giường lớn, đứng trước mặt anh nói: “Vâng, cô ấy ngủ rồi. Anh Hàn, chuyện tối nay có lẽ anh biết hết rồi đúng không?”
“Tôi phải ngẩng đầu nhìn em thế này sao?” Triệu Húc Hàn lạnh mặt.
Sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt có chút ngại ngùng, cô ngồi xuống một bên giường, nụ cười có chút cứng nhắc.
“Sao em biết Chu Dân sẽ ra tay với Trần Manh Manh?” Mặc dù chuyện tối hôm nay anh có xem qua một số video, nhưng vẫn cảm thấy rất là kỳ lạ.
“À thì.” Kỷ Hi Nguyệt hơi dừng lại, “Ban đầu tôi thấy Chu Dân là người không đáng tin cậy, sau đó anh ta lại gọi Đới Thành Công là cha nuôi, nên tôi nghĩ rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện. Lúc sau không tìm thấy Trần Manh Manh, tôi thật sự rất sợ hãi.”
“Là trực giác sao?” Triệu Húc Hàn nghe ra được đầu mối.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Có thể nói là như vậy. Đây là trực giác của một người làm phóng viên, đôi lúc rất chuẩn xác. Lúc vừa nhìn thấy Chu Dân và Đới Thành Công tôi đã nghĩ họ không phải là người tốt. Hơn nữa, lúc vừa mới vào tôi đã nhìn thấy hai người bọn họ đứng ở cuối hành lang thậm thà thậm thụt nói cái gì mà phụ nữ, rồi mười vạn, cho nên tôi sợ Trần Manh Manh sẽ xảy ra chuyện.”
“Lát sau anh gửi cho tôi tư liệu về Đới Thành Công thì cảm giác của tôi càng lúc càng bất ổn.” Kỷ Hi Nguyệt chép miệng nói: “Cảm ơn anh Hàn đã kêu lão Khôi qua bảo vệ tôi.”
Triệu Húc Hàn híp mắt lại, nhìn chằm chằm dáng vẻ không dám nhìn thẳng vào anh của Kỷ Hi Nguyệt.
“Vậy người đàn ông đó là ai?” Triệu Húc Hàn đổi chủ đề.
“Hả? Người đàn ông nào?” Kỷ Hi Nguyệt hoảng hốt.
Ánh mắt sắc bén của Triệu Húc Hàn nhìn xoáy vào Kỷ Hi Nguyệt: “Lôi kéo người ta lâu như vậy mà không biết là ai sao?”
Kỷ Hi Nguyệt bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội vàng giải thích: “Anh nói anh Giang Thành sao? Đó là con trai của chú Tiền. Tôi với anh ấy cùng nhau lớn lên, cả hai đều coi nhau như anh em. Anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ dẫn anh ấy đi tìm Manh Manh thôi, hoàn toàn không hề có quan hệ gì khác!”
Kỷ Hi Nguyệt lập tức xua tay, tính chuyên chế độc tài của Triệu Húc Hàn lại bộc phát, làm cô rất hoang mang rối rắm.
“Anh em? Anh em mà cứ kéo tay nhau không buông?” Triệu Húc Hàn đặt máy tính bảng trong tay xuống, Kỷ Hi Nguyệt thấy vậy thì sợ hãi lùi về sau mấy bước.
“Không , không phải đâu. Tôi, chỉ là tôi nôn nóng nên quên thôi. Hồi nhỏ tôi hay kéo tay anh ấy chơi đùa, nên là, là..” Kỷ Hi Nguyệt thấy Triệu Húc Hàn đã ngồi thẳng dậy.
Khí thế hung hãn của anh làm cô nghẹt thở, không tài mở miệng nói tiếp câu chuyện.
Đột nhiên Triệu Húc Hàn duỗi tay ra, gương mặt đẹp trai bỗng chốc sầm lại.
Mặt của Kỷ Hi Nguyệt đã trắng bệch, cô thấy Triệu Húc Hàn đen mặt lại thì càng thêm rối bời, nhưng trong đầu cô có một âm thanh đang không ngừng nhắc nhở, đừng thách thức đại ma vương, nếu không cô sẽ chết rất thảm.
Đại ma vương ưa mềm mỏng, đừng bao giờ đi chọc ghẹo anh.
Nghĩ đến đây Kỷ Hi Nguyệt lại ngồi xuống, hai tay lập tức quấn chặt lấy cánh tay đang duỗi ra của Triệu Húc Hàn.
“Anh Hàn, anh thực sự đừng hiểu lầm, trong lòng tôi chỉ có anh. Anh nghĩ đi, cả người tôi không phải đều của anh hết sao, mấy người đàn ông khác làm sao có cửa lọt vào mắt tôi, yêu cầu của tôi rất cao, nên là anh Hàn đừng nghĩ lung tung nữa.” Kỷ Hi Nguyệt ép chặt tay của anh vào ngực cô.
Cố Cửu ngồi đối diện Triệu Húc Hàn nghe Tiêu Ân nhắc đến Kỷ Hi Nguyệt thì ngước khuôn mặt đầy vết bầm tím lên khó chịu nói: “Người anh em, cậu lo lắng cho như vậy thì qua đó tìm cô ấy, đừng ở đây uống rượu giải sầu với tôi nữa.”
Triệu Húc Hàn liếc anh ấy, nhướng mày nói: “Anh ghen à?”
“Ghen cái đầu cậu đấy! Tôi thèm ghen vào. Cái mặt lạnh như núi băng của cậu sớm muộn gì cũng dọa con gái người ta chạy mất dép. Thích thì lo mà đối xử tốt với người ta vào!” Cố Cửu uống rượu vào rồi thì lá gan cũng lớn hơn bình thường.
“Không cần anh bận tâm. Bên anh thế nào rồi?” Triệu Húc Hàn vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng rượu trong ly đã được anh một hơi uống hết.
“Còn có thể thế nào. Tôi làm gì có tự do, cậu không thấy sao? Tên khốn kiếp nào đó đã đi mật báo lại, hại ông đây bị đánh tơi tả. Để tôi biết được thằng khốn nào, tôi sẽ đánh chết không tha!” Cố Cửu oán hận nói.
Khóe miệng của Triệu Húc Hàn khẽ giật: “Cố Cửu, anh là con trai một của ông cụ nhà anh, anh nghĩ ông cụ nhà anh sẽ không quan tâm anh sao? Cần gì phải mật báo, nhất cử nhất động của anh e là luôn nằm trong tầm kiểm soát của ông ấy rồi.”
“Con trai một? Ông ta có coi tôi là con trai sao? Tôi không được thích phụ nữ sao? Ngay cả điều này cũng không cho phép lẽ nào muốn tôi đi làm hòa thượng?” Nhìn khóe miệng Cố Cửu tức giận mà rất buồn cười.
“Thích phụ nữ không thành vấn đề, nhưng anh cũng biết ông cụ đã lựa chọn con dâu rồi, đối phương là người anh không thể đắc tội được.” Triệu Húc Hàn nói thẳng.
“Tôi khinh! Ông ta thích người phụ nữ đó thì tự đi mà lấy, tôi có chết cũng không lấy một người phụ nữ mà mình không thích!” Cố Cửu hung hăn nói.
“Người anh em, cái cảm giác bị ép buộc này có lẽ cậu cũng hiểu rồi đấy, nên là đừng giúp ông già nhà tôi khuyên tôi, nếu không thì đừng làm anh em nữa!” Cố Cửu chỉ ngón tay vào Triệu Húc Hàn nghiêm túc nói.
Thế nhưng lúc này ánh mắt của anh ấy đã đỏ lên, quả thực đã uống không ít rượu.
“Tôi giải quyết rồi.” Triệu Húc Hàn nhàn nhạt nói, trong giọng nói hình như còn có chút đắc ý.
Cố Cửu đột nhiên rướn người tới, Triệu Húc Hàn trực tiếp đạp một phát vào người anh ấy, chán ghét nói: “Nói chuyện cho đàng hoàng.”
Cố Cửu vội vàng xoay người ngồi xuống bên cạnh anh, hai mắt sáng rực nói: “Anh em tốt, cậu giải quyết thế nào vậy? Mau chỉ tôi đi, tôi không muốn bị ép chết đâu!”
“Xin tôi đi.” Triệu Húc Hàn nhướng mày.
“…….!” Cố Cửu trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm người đàn ông gian ác trước mặt.
“Đại ca, tôi cầu xin cậu đấy. Cậu muốn tôi làm trâu làm ngựa gì cũng được, xin đại ca chỉ cho em ánh sáng của lẽ phải.” Cố Cửu bỗng nhiên hóa thân thành nàng dâu nhỏ tủi thân, hai tay ôm chặt lấy Triệu Húc Hàn đáng thương nói.
Tiêu Ân đứng sau cơ mặt co giật đến cứng ngắc, nhưng anh ta rất hâm mộ Cố Cửu, vì chỉ có anh ấy mới có thể ở trước mặt cậu chủ pha trò làm cho cậu chủ lộ bản chất.
À không, còn một người nữa, đó là Kỷ Hi Nguyệt, người mà trông như một con người khác chỉ sau một đêm!
“Tìm một người phụ nữ chịu được sức ép của ông cụ nhà anh.” Triệu Húc Hàn nhìn Cố Cửu chầm chậm nói/
Rượu của Cố Cửu dường như làm cho cả hai người tỉnh ngộ, anh ấy nhíu mày nói: “Cậu nói tôi tìm một người phụ nữ ở bên ngoài sao? Không khả quan đâu.”
“Sao không khả quan, chỉ cần anh có năng lực bảo vệ người phụ nữ đó, làm cho ông cụ nhà anh thấy được anh thiếu cô ấy thì không sống nổi, hoặc là khiến cho người phụ nữ mà ông cụ lựa chọn tự động rút lui!” Con ngươi đen nhánh của Triệu Húc Hàn sáng như sao đêm.
Cố Cửu vẫn cau mày như cũ, có vẻ như vẫn chưa thông suốt: “Có phải cậu cũng tìm Kỷ Hi Nguyệt đến đối phó với ông cụ nhà cậu không?”
Triệu Húc Hàn im lặng một lúc rồi gật đầu: “Không tệ, tính khí của Kỷ đại tiểu thư đã khiến cha tôi và anh hai hết cách.”
Nói tới đây anh chợt nhớ đến chuyện Kỷ Hi Nguyệt gọi bố anh là bố Triệu, sau đó còn cãi tay đôi với anh hai của anh, khóe môi của anh bất giác cong lên.
“Cậu không sợ ông già nhà cậu với anh hai cậu gây khó dễ cho Kỷ tiểu thư sao?” Cố Cửu nghiêng mắt nhìn Triệu Húc Hàn, khinh thường nụ cười trên khóe môi của anh.
Chương 152: Mượn Kỷ Hi Nguyệt Của Cậu
Triệu Húc Hàn xoay đầu nhìn anh ấy: “Một, tôi sẽ bảo vệ cô ấy. Hai, bản thân cô ấy đủ dũng cảm. Cho dù không ngăn cản được, nhưng ít nhất cũng có thể êm xuôi một thời gian không phải sao?”
Cố Cửu bây giờ mới hiểu, sau đó chỉ vào Triệu Húc Hàn nói: “Cậu đúng là nham hiểm, chuyện này chẳng phải muốn đẩy Kỷ Hi Nguyệt vào vòng nguy hiểm sao.”
Triệu Húc Hàn nói; “Nếu không có nguy hiểm làm sao cô ấy có thể trưởng thành, sau này làm sao có thể ở bên cạnh tôi?”
Ánh mắt sắc bén của Cố Cửu nhìn chằm chằm Triệu Húc Hàn: “Cậu, cậu thực sự nghiêm túc với cô ấy sao?”
Triệu Húc Hàn lập tức quay đầu nói: “Nghiêm túc hay không nghiêm túc là một chuyện. Điều quan trọng nhất là không được để một người phụ nữ xa lạ tiếp cận anh, nếu cứ tiếp tục như vậy, anh còn có thể làm việc của mình được sao?”
Cố Cửu dựa vào ghế sô pha, hai tay ôm đầu, mắt nhìn lên trần nhà suy nghĩ một lúc.
“Nhưng tôi đi đâu tìm một người phụ nữ không liên quan đến tôi, lại có thể làm người phụ nữ của tôi đây? Cậu có Kỷ Hi Nguyệt nhưng tôi làm gì có ai đâu.”
Cố Cửu vừa nói xong, còn chưa đợi Triệu Húc Hàn trả lời đã xoay người qua nhìn Triệu Húc Hàn nói tiếp: “Người anh em, hay là cậu cho tôi mượn Kỷ tiểu thư được không?”
“Biến!” Triệu Húc Hàn nói thẳng.
Cố Cửu bỗng nhiên ôm eo anh: “Đại ca à, tôi xin cậu đấy. Tôi thực sự cùng đường rồi, tôi sẽ bảo đảm cho sự an toàn của cô ấy, hơn nữa chỉ cần gặp ông cụ nhà tôi một lần là được rồi!”
“Không được!” Triệu Húc Hàn từ chối.
“Triệu Húc Hàn, cậu có phải là anh em của tôi không thế. Anh em gặp khó khăn mà cậu cũng không cứu sao?” Cố Cửu quay qua oán trách.
“Tự đi tìm phụ nữ đi.” Khóe miệng của Triệu Húc Hàn run run nói.
Cố Cửu vội vàng nói: “Không kịp đâu. Ông già nhà tôi bảo nửa tháng sau nhất định phải về gặp người phụ nữ đó, tôi biết đi đâu tìm người phụ nữ có lá gan lớn để đối phó bây giờ. Kỷ Hi Nguyệt có thể chửi nhau với anh hai của cậu, vậy thì chứng tỏ cô ấy không sợ trời không sợ đất rồi. Tôi đang rất cần người phụ nữ như vậy để đến đối phó với ông cụ nhà tôi, nên là cho mượn một lần đi mà, chỉ một lần thôi!”
Cố Cửu là đại ca, là anh em các thứ gọi là nhưng chỉ thiếu chút nữa quỳ gối xuống cầu xin Triệu Húc Hàn.
Cả người Triệu Húc Hàn trở nên ảm đạm, anh đâu có ngờ cung cấp chủ ý cho anh ấy rồi còn phải cho mượn người phụ nữ của mình.
Nhưng nói thật lòng, Kỷ Hi Nguyệt quả thực là một người phụ nữ có tính cách rất cứng rắn, chỉ cần động vào dây thần kinh của cô là cô sẽ nổi cơn tam bành, trời không sợ đất không sợ, chuyện này anh đã được chứng kiến ba năm nay rồi.
Người phụ nữ như vậy muốn cô tự tay xé nát những người phụ nữ khác đúng là không cần nhiều lời.
Đương nhiên người phụ này rất bất chấp nguy hiểm, chẳng qua là bởi vì tính cách mạnh mẽ nên mới dung túng cho sự cứng rắn của cô, nhưng nhất định phải đứng sau lưng bảo vệ cô.
“Đại ca, mượn một lần thôi, qua được cửa ải khó khăn này tôi nguyện vì cậu làm trâu làm ngựa.” Cố Cửu lôi khổ nhục kế ra.
“………” Triệu Húc Hàn nhìn vẻ mặt cầu xin của Cố Cửu mà trong lòng muốn chửi thật sự.
“Người anh em, cầu xin cầu đấy, cậu giúp tôi dẹp yên chuyện này, tôi sẽ giúp cậu dẹp yên anh hai cậu, thế nào?” Cố Cửu trao đổi điều kiện.
Triệu Húc Hàn nhướn mày, cân nhắc một chút rồi nói: “Chi bằng giúp tôi dẹp yên người đứng đầu chi nhánh khu vực Châu Mỹ của tập đoàn Đế Vương Triệu Thị?”
Cố Cửu cân nhắc lợi hại sau đó đứng lên, vươn tay ra nói: “Ok! Ăn mừng thành giao nào.”
Ánh mắt của Triệu Húc Hàn rất thâm thúy, thực ra anh đã mềm lòng muốn giúp Cố Cửu rồi, nhưng không ngờ tên tiểu tử này lại xung phong nhận việc giúp anh giải quyết khó khăn, xem ra tối nay vận may không tệ.
Chỉ là không biết người phụ nữ của anh có giúp Cố Cửu được không đây?
“Anh tự đi thuyết phục cô ấy mới được.” Triệu Húc Hàn duỗi bàn tay ra bắt tay anh ấy.
Chương 153: Truy Tìm Trần Manh Manh (I)
Cố Cửu mặt mày hớn hở nói: “Được! Bên phía Kỷ tiểu thư cứ để tôi lo liệu.”
Cố Cửu rất có lòng tin, nhưng anh ấy quên rằng Kỷ tiểu thư đã không còn là người phụ nữ bốc đồng của ba năm qua.
Di động của Tiêu Ân đột nhiên vang lên.
Triệu Húc Hàn lập tức lia mắt sang.
Tiêu Ân xem xong thì nói: “Cậu chủ yên tâm, Lão Khôi vẫn đang quan sát.”
Thực ra trong di động bây giờ là một bức ảnh, trên màn hình là dáng vẻ Kỷ tiểu thư đang lén lút kéo một người đàn ông đẹp trai đi về hướng cuối hành lang.
Còn chèn thêm một câu nói: “Tiêu Ân, sắp toi mạng già rồi.”
Tiêu Ân xem xong cũng rất sốc, nhưng thấy lão Khôi vẫn đang đi theo nên chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra. Nhớ đến chuyện trước đây Triệu Vân Sâm đưa Kỷ Hi Nguyệt đi mướn phòng khách sạn, thời điểm đó cậu chủ đã hoàn toàn mất kiểm soát. Lần này anh ta vẫn nên bảo mật thì hơn.
“Nhớ để ý kỹ, đừng để người khác chạm vào một cọng lông của Kỷ tiểu thư.” Tiêu Ân len lén hồi âm.
Đợi Lão Khôi gửi lại ký hiệu OK, Tiêu Ân mới bình tâm trở lại.
Bên đây, Tiền Giang Thành nhìn bản thân bị Kỷ Hi Nguyệt nắm tay kéo đi tự nhiên tim đập nhanh không giải thích được. Nhớ đến lúc nhỏ cô nhóc mạnh mẽ này rất thích kéo anh ấy chạy trốn, khiến anh ấy vô cùng ấm áp.
“Tiểu Nguyệt, em thấy bọn họ ra ngoài rồi sao?”
“Đúng vậy. Anh không thấy bọn họ đã không còn ở trong buổi tiệc nữa à?” Kỷ Hi Nguyệt cuối cùng cũng bỏ tay Giang Thành ra, sau đó lấy di động gửi tin nhắn cho Trần Manh Manh.
“Manh Manh, cậu đi đậu rồi?”
Trần Manh Manh không trả lời, Kỷ Hi Nguyệt có chút sốt ruột: “Manh Manh không trả lời. Tên khốn nạn Chu Dân không biết đã đưa cô ấy đi đâu rồi. Sao mới đó mà biến mất nhânh vậy chứ.”
“Có thể là ở phòng nghĩ bên cạnh.” Giang Thành nói.
Di động của Kỷ Hi Nguyệt vang lên, là tin nhắn của Kỷ Thượng Hải: “Đới Thành Công ra ngoài rồi. Vệ sĩ không nhìn thấy Manh Manh, con đang ở đâu vậy?”
“Con đang ở với Giang Thành, bây giờ đang đi tìm Manh Manh.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức hồi âm, không ngờ vệ sĩ cũng mất dấu.
“Mau quay về thang máy!” Kỷ Hi Nguyệt nhanh chóng quay ngược trở lại. Bởi vì thang máy cách cửa chính của buổi tiệc hai mươi mét, nên lúc này Kỷ Hi Nguyệt chạy đến cửa thang máy.
Có hai trong số sáu thang máy đang đóng cửa lại cùng một lúc.
Kỷ Hi Nguyệt thoáng thấy Đới Thành Công đang mở miệng nói chuyện thì thang máy khép lại.
“Tiểu Nguyệt, em đừng nôn nóng, chắc là không sao đâu.” Tiền Giang Thành cảm thấy của Kỷ Hi Nguyệt lúc này có chút căng thẳng.
“Tại sao thang máy lại dừng ở tầng hai mươi chín?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn chằm chằm vào số tầng thang máy.
“Tầng hai mươi chín là phòng dành cho khách VIP, thường những vị khách say rượu sẽ qua đêm ở đó.” Giang Thành nói.
“Không xong rồi!” Kỷ Hi Nguyệt nôn nóng, Kỷ Hi Nguyệt xoay người chạy về hướng thang bộ cuối hành lang, Giang Thành có chút khó hiểu, nhưng nhìn cô ó gì đó rất bất ổn nên cũng vội càng chạy theo.
Kỷ Hi Nguyệt vừa thấy Trần Manh Mang đuổi theo Chu Dân ra ngoài, cô nán lại chưa tới một lúc nhưng sao chớp mắt đã không thấy bóng dáng của hai người họ rồi? Bây giờ thấy Đới Thành Công rời khỏi buổi tiệc đi xuống lầu, lẽ nào cảnh tượng kiếp trước xảy ra ở phòng VIP của tầng hai mươi chín sao?
“Tiểu Nguyệt, có phải em lo lắng thái quá không?” Giang Thành đầu đầy mồ hôi.
“Anh Giang Thành, anh chuẩn bị di động để quay phim chụp ảnh đi, có thể sắp có hiện trường phạm tội!” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên xoay người kéo cánh tay của Giang Thành rồi vô cùng nghiêm túc nói.
Giang Thành sửng sốt, anh ấy chưa bao giờ nhìn thấy sự chăm chú và nghiêm túc như thế trong đôi mắt xinh đẹp của Kỷ Hi Nguyệt. Anh ấy không khỏi kinh ngạc, dường như cô tiểu thư kiêu ngạo trước mắt đã trở thành một người biết nhìn xa trông rộng.
“Quay phim?” Lưỡi của Giang Thành muốn quéo lại, rótp cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?
Chương 154: Truy Tìm Trần Manh Manh (II)
Khi hai người đến tầng hai mươi chín, Kỷ Hi Nguyệt mới phát hiện toàn bộ tầng lầu này đều là phòng nghĩ, mà lúc này trên hành lang không tháy bóng người. Cô không biết Đới Thành Công đang ở phòng nào, còn Manh Manh rốt cuộc là có vào phòng nghĩ không?
“Làm sao tìm đây?” Giang Thành trợn mắt nói.
“Không được, Manh Manh sẽ xảy ra ra chuyện, Giang Thành, anh tới phòng giám sát xem camera xem, nói là bạn gái của anh bị người ta bắt đi, bọn họ chắc chắc sẽ cho anh xem, nhanh đi. Sau khi tra ra được thì nhớ gửi tin nhắn cho em.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói với Giang Thành.
Giang thành sửng sốt, nhưng thấy Kỷ Hi Nguyệt để ý Trần Manh Manh như vậy, anh ấy đanh phải đi tìm phòng an ninh.
Kỷ Hi Nguyệt đứng ở hành lang sốt ruột đi qua đi lại, muốn nghe ngóng động tĩnh từng phòng, nhưng hệ thống cách âm ở đây vô cùng tốt, không có chuyện nghe lén được.
Lão Khôi rất kinh ngạc, anh ta đi theo Kỷ Hi Nguyệt và Giang Thành xuống tầng dưới, sau đó núp ở đầu cầu thang bộ, từ xa thấy Kỷ Hi Nguyệt đẩy Giang Thành đi còn mình thì đi đi lại lại trên hành lang, vẻ mặt trong rất lo lắng sốt ruột.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nhưng anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm, miễn là Kỷ tiểu thư không đi mướn phòng với người đàn ông khác là được.
Bỗng nhiên có một người đàn ông bước ra từ một căn phòng.
Kỷ Hi Nguyệt xoay người thì nhìn thấy Chu Dân đi ra, bên cạnh anh ta không hề có Trần Manh Manh.
“Chu Dân! Trần Manh Manh đâu!” Kỷ Hi Nguyệt vọip vã chạy qua hỏi Chu Dân.
Chu Dân thấy Kỷ Hi Nguyệt thì rất kinh ngạc, bỗng nhiên có chút lúng túng.
“Cô, sao cô lại ở đây?” Chu Dân nói cà lăm.
“Tôi hỏi anh Trần Manh Manh đâu! Có phải anh đã lừa cô áy vào phòng nghĩ rồi không!” Kỷ Hi Nguyệt muốn lao đến đẩy cửa phòng.
Chu Dân lập tức túm Kỷ Hi Nguyệt lại: “Tiểu Nguyệt, Manh Manh không có ở đây, chỉ có một mình tôi thôi.”
“Nói láo! Anh bán Manh Manh cho cha nuôi của anh rồi đúng không! Bỏ tôi ra!” Kỷ Hi Nguyệt vùng tay.
Chu Dân giống như nghe được tin giật gân, mặt lập tức biên sắc: “Cô nói bậy bạ gì thế, Manh Manh là bạn gái của tôi!”
“Bạn gái của anh? Chu Dân, anh đừng cho rằng tôi không biết, anh bán Trần Manh Manh cho cha nuôi của anh với giá mười vạn tệ. Bỏ ra!” Kỷ Hi Nguyệt đẩy anh ta ra, sau đó xông tới đập cửa phòng.
Sắc mặt Chu Dân tối sầm, lúc Kỷ Hi Nguyệt vừa bước tới cửa phòng, anh ta từ sau lưng đột nhiên lao đến kéo cô lại, một tay bịt miệng Kỷ Hi Nguyệt, tay còn lại kẹp cổ cô.
Kỷ Hi Nguyệt đâu ngờ Chu Dân sẽ động tay động chân, ở đây góc nào cũng có camera.
Nhưng lúc này trong đầu Chu Dân chỉ còn lại điên cuồng, mười vạn tệ đó không thể nào mất đi, còn người phụ nữ này lại tự đưa mình đến cửa, đúng lúc anh ta lại kiếm thêm được ba mươi vạn!
Chu Dân kẹp Kỷ Hi Nguyệt lại rồi đẩy cửa vào, mặt của Kỷ Hi Nguyệt đã đỏ bừng, nhưng lúc này cô lại không hề sợ hãi. Khi cô bị đẩy vào phòng, trong phòng không hề có bóng dáng của Đới Thành Công, càng không nhìn thấy Trần Manh Manh đâu cả.
Lẽ nào lời Chu Dân nói là thật? Nếu như vậy tại sao không để cô vào trong để xem xét?
May là một tuần qua cô học kỹ năng tự vệ cũng không vô ích, huống hồ gì thím Lý và đại ma lại rất hà khắc, vì vậy cô ra sức đập mạnh cùi chỏ về sau, một bên giày cao gót cũng giậm mạnh về phái sau một cái.
Chu Dân đau đớn thét lên, lập tức buông cô ra.
“Cô bị bệnh thần kinh à? Rốt cuộc cô muốn làm gì đây?” Chu Dân không ngờ Kỷ Hi Nguyệt có thể phản kích.
“Chu Dân, Manh Manh đang ở đâu!?” Kỷ Hi Nguyệt trừng mắt nhìn Chu Dân.
“Tôi không biết, hồi nãy tôi ra ngoài một mình, chắc cô ấy đã đuổi theo xuống tầng dưới!” Chu Dân nói, “Cô bị bệnh hoang tưởng à, tôi chỉ đến đây nghĩ ngơi thôi!”
Cánh cửa phòng đột nhiên bị một cú đá mở ra, Lão Khôi nhễ nhãi mồ hôi xuất hiện.
Chương 155: Truy Tìm Trần Manh Manh (III)
Lão Khôi thấy Kỷ Hi Nguyệt không sao thì lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Lão Khôi? Sao anh lại đến đây?” Kỷ Hi Nguyệt mặc dù hỏi vậy nhưng trong lòng đã biết rõ anh ta là do Triệu Húc Hàn cử đến bảo vệ mình.
“Tiểu thư, cô không sao chứ?” Trán của Lão khôi cũng lấm tấm mồ hôi, ai ngờ người sự việc lại phát triển nhanh như vậy. Lúc nhìn thấy Chu Dân cưỡng ép kéo Kỷ Hi Nguyệt vào phòng, anh ta vẫn đứng ở đầu cầu thang.
Có thể nói là anh ta đã dùng tốc độ nhanh nhất có thể để chạy đến, thật sự rất sợ Kỷ Hi Nguyệt bị một dao cứa vào cổ, nếu vậy thật thì anh ta sẽ không trở về nữa, trực tiếp cứa một dao vào cổ mà quyên sinh theo cô luôn.
Không, làm gì có chuyện một phát mà quyên sinh được, e là còn bị cậu chủ kéo về cho chó nhấm nháp.
“Tôi không sao. Mau giúp tôi tìm Manh Manh đi. Tôi sợ cô ấy đã xảy ra chuyện!” Kỷ Hi Nguyệt không muốn lãng phí thời gian.
Lão Khôi đá một cước vào Chu Dân đang còn nghệt mặt ra. Chu Dân đau đớn hét lên, hai cái răng rớt hẳn ra ngoài, đủ để thấy cú đá của Lão Khôi mạnh mẽ thế nào.
“Thành thật khai ra!” Mặt Lão Khôi đầy hung ác, giẫm một chân vào lưng của Chu Dân.
Chu Dân đau đớn rên rỉ, cảm giác chân thực như đang quay phim truyền hình. Người phụ nữ rốt cuộc là ai, tại sao bên cạnh lại có vệ sĩ hùng hậu như vậy.
“Nói!” Kỷ Hi Nguyệt đá vào phần bụng của Chu Dân, làm Chu Dân lại kêu lên thảm thiết.
“Nói nhanh!” Kỷ Hi Nguyệt lại đá một cước, bởi vì cô rất sốt ruột, thời gian không đợi người. Cô sợ Trần Manh Manh đã bị Đới Thành Công cưỡng hiếp, vậy thì lịch sử lại tại diễn.
Lão Khôi nhìn Kỷ Hi Nguyệt thì có chút đờ đẫn. Người phụ nữ này sao mạnh mẽ quá vậy? Hai cú đá đó rất đâu ra đó.
“Bên cạnh.” Chu Dân cuối cùng cũng thốt ra hai chữ, đau đớn không đứng lên được.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức lao ra ngoài, lão Khôi theo sau, Kỷ Hi Nguyệt nói: “Mỗi người một bên!”
Lão Khôi gật đầu. Hai người chia ra gõ cửa hai phòng sát bên.
Năm phút trước, Đới Thành Công cầm một ly rượu whisky trong tay, ngắm nhìn Trần Manh Manh miệng bị nhét khăn lông, tay chân bị trói gô ngồi trên sô pha, đang nhìn ông ta với ánh mắt ngơ ngác như con nai tơ.
Ông ta cảm thấy máu huyết toàn thân đang đổ dồn xuống bụng dưới.
Trần Manh Manh mặt đầy nước mắt, chuyện vừa xảy ra đối với cô ấy mà nói như một cơn ác mộng.
Cô ấy đuổi theo Chu Dân ra ngoài thì nhìn thấy Chu Dân tiến vào thang máy. Cô lại đuổi theo vào trong, kết quả bị Chu Dân đưa xuống tầng hai mươi chín.
Cô vừa giải thích vừa đi theo Chu Dân nên không hề ngờ rằng đã đi theo Chu Dân vào một căn phòng.
Cô xoay đầu nhìn cánh cửa khép lại, sau đó vừa quay người đã bị Chu Dân dùng tay bịt miệng rồi kéo vào phòng khách, trên sô pha đã có sắn dây thừng từ trước.
Ngoài kinh ngạc sợ hãi ra thì cô ấy có giãy dụa thế nào cũng vô dụng, dù sao cũng không đấu lại sức lực của một người đàn ông như Chu Dân.
Trong lòng cô ấy đau như nhỏ máu, chưa bao giờ ngờ rằng Chu Dân là một người như vậy, hoàn toàn giống như một kẻ biến thái.
Cô ấy rất muốn hỏi anh ta là tại sao, nhưng miệng đã bị nhét lại, ngoại trừ ư hử ra thì không nói được lời nào.
“Manh Manh, thực xin lỗi. Tôi đang thiếu tiền nên chỉ có thể bán em cho cha nuôi. Thiếu nữ thì có giá hơn.” Nói xong anh ta rời đi.
Tuy nhiên, anh ta không quay về bữa tiệc mà sang phòng bên cạnh chờ. Bởi vì lát nữa sau khi Đới Thành Công làm xong chuyện anh ta còn phải đưa Trần Manh Manh về.
Anh ra ra ngoài lần nữa là chuẩn bị đi nghe ngóng về Kỷ Hi Nguyệt, xem thử có cách nào kiếm được ba mươi vạn không.
Nhưng không ngờ vừa ra ngoài đã đụng phải Kỷ Hi Nguyệt đang đi tìm Trần Manh Manh.
Đới Thành Công nhìn Trần Manh Manh đang giãy dụa, da dẻ cô ấy trắng trẻo mịn màng, quả thật bất ngờ ngoài mong muốn, ban đầu ông ta còn đang nghĩ không biết tên tiểu tử Chu Dân lần này sẽ mang đến người phụ nữ như thế nào.
Không ngờ Trần Manh Manh lại ngon lành như vậy, mặc dù không bằng người phụ nữ xinh đẹp kia*, nhưng tuyệt đối cũng không tồi.
(*Ở đây có lẽ người được nhắc đến là Kỷ Hi Nguyệt.)
Chương 156: Truy Tìm Trần Manh Manh (IV)
Đôi tay thô ráp của Đới Thành Công bắt đầu vươn tới sờ mó khuôn mặt mịn màng của Trần Manh Manh.
Trần Manh Manh sợ hãi ư ư lên mấy tiếng, không ngừng lắc đầu, nhưng vẫn không thoát được bàn tay đang sờ soạng đầu tóc cô ấy của Đới Thành Công.
Ghê tởm và kinh sợ khiến cô ấy khóc như mưa đổ, nhưng bây giờ đâu có ai đến cứu cô ấy.
Trần Manh Mnah càng tỏ ra sợ hãi đáng thương, Đới Thành Công càng hưng phấn thích thú,ông ta uống một ngụm whisky rồi nói: “Chu Dân nói em là thiếu nữ, hy vọng em sẽ không khiến tôi thất vọng. Tôi đã tốn mười vạn tẹ để mua một đêm của em đấy.”
Trần Manh Manh trợn mắt, đáng tiếc trong đôi mắt toàn là nước mắt, nội tâm càng đau đớn khôn nguôi.
Cô ấy cứ tưởng rằng đã tìm được tình yêu đích thực, nào ngờ lại là một cơn ác mộng. Nếu hôm nay cô ấy bị người đàn ông này cưỡng bức, thì sao này làm sao mà sống tiếp đây?
“Đừng khóc nữa, đã không chống cự được chi bằng thả lỏng mà hưởng thụ. Tôi cũng không phải là biến thái, chỉ cần em ngoan ngoãn một chút, tôi sẽ cố gắng dịu dàng, để em có thể giữ lại ấn tượng tốt đẹp về lần đầu tiên. Nhưng nếu em không nghe lời, vậy tôi cũng sẽ không khách khí. Tôi đã tốn mười vạn tệ thì tuyệt đối phải thu lại vốn liếng. Đến lúc đó nếu có làm em bị thương , em cũng đừng than khóc.”
Đới Thành Công dụ dỗ và uy hiếp Trần Manh Manh.
Trần Manh Manh liên tục sợ hãi lắc đầu, toàn thân phát run.
Đới Thành Công uống hết phần rượu cuối cùng trong ly, sau đó đặt ly xuống, tháo chiếc cà-vạt cảu ông ta ra rồi đi về hướng Trần Manh Manh.
“Ưm ưm ưm!” Trần Manh Manh kinh hoàng, cả người trượt khỏi sô pha.
Đới Thành Công cười khẩy một tiếng, sau đó bế Trần Manh Manh lên bước tới chiếc giường sang trọng rồi bất ngờ ném cô lên giường.
“Haha.” Đới Thành Công phát ra tiếng cười man rợ, cả người đổ ập xuống.
Trần Manh Manh muốn tháo chạy nhưng nào có thoát thân được, cô ấy bị Đới Thành Công bắt lại, sau đó cái miệng hôi hám nồng nặc mùi rượu của ông ta hôn vào mặt cô ấy.
“Rầm rầm rầm!” Ngay lúc Đới Thành Công muốn hôn Trần Manh Manh đang ra sức giãy dụa thì đột nhiên cửa phòng bị gõ lớn tiếng.
“Manh Manh, cậu có trong đó không! Manh Manh!” Kỷ Hi Nguyệt ở bên ngoài lớn tiếng hét lên.
Ở bên trong nghe được âm thanh rất nhỏ. Một nơi cao cấp như thế này thường chú ý đến sự riêng tư của khách hàng nên hệ thống cách âm rất tốt.
Thế nhưng Đới Thành Công và Trần Manh Manh đã nghe thấy tiếng của Kỷ Hi Nguyệt.
Đới Thành Công cau mày, Trần Manh Manh lập tức ư lên mấy tiếng thật to, nước mắt càng lúc càng nhiều.
Bên ngoài, phòng của Lão Khôi gõ cửa đã mở ra, bên trong là một người đàn ông xa lạ. Lão Khôi nói xin lỗi với người đó rồi đến chố Kỷ Hi Nguyệt.
“Lão Khôi, phá cửa!” Kỷ Hi Nguyệt dám chắc Trần Manh Mang đang ở trong phòng này, trong lòng cô gấp gáp không chịu được. Mặc dù thời gian trôi qua chưa lâu nhưng loại chuyện như vậy sẽ diễn ra rất nhanh, vì vậy cô mới nôn nóng vô cùng.
Kỷ Hi Nguyệt tránh sang một bên, Lão Khôi lấy hơi rồi một cước đá mạnh vào cửa phòng.
Cửa phòng vang lên một tiếng, sau đó chốt khóa cửa bị bật ra.
Kỷ Hi Nguyệt xông vào bên trong đầu tiên.
Cô thấy khuôn mặt ghê tởm của Đới Thành Công từ trên giường ngồi dậy, còn Trần Manh Manh thì đang ngã nhào trên giường, trên mặt toàn nước mắt, đôi mắt chứa đầy vẻ oan ức và sợ hãi nhìn Kỷ Hi Nguyệt, và sau đó là những giọt nước mắt nhẹ nhõm.
“Ưmmmmmm” Trong miệng Trần Manh Manh không ngừng phát ra âm thanh.
“Manh Manh!” Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy cảnh này thì rất đau lòng, vội vàng lao tới giải cứu.
“Tiểu thư, chụp ảnh!” Lão Khôi hét lên.
Kỷ Hi Nguyệt giật mình, Trần Manh Manh lập tức lắc đầu, cô ấy không muốn người khác nhìn thấy tình cảnh của mình lúc này. Cô ấy bật khóc nức nở với Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt giúp cô tháo khăn nhét trong miệng ra, Trần Manh Manh lập tức khóc nức nở.
“Không sao, không sao rồi.” Kỷ Hi Nguyệt giúp cô ấy cởi dây thừng.
Trần Manh ôm lấy Kỷ Hi Nguyệt khóc tức tưởi, âm thanh ấy khiến Kỷ Hi Nguyệt muốn đứt hết ruột gan.
Chương 157: Truy Tìm Trần Manh Manh (V)
Kỷ Hi Nguyệt ôm chặt cơ thể đang run rẩy của Trần Manh Manh, vỗ nhẹ vào lưng cô ấy để xoa dịu: “Không sao, đã không sao rồi, ngoan, đừng khóc.”
“Các người là ai!” Đới Thành Công hết nhìn Kỷ Hi Nguyệt rồi lại nhìn lão Khôi. Ông ta không ngờ đúng lúc này lại có hai người xông vào phá đám.
“Tên cặn bã! Súc sinh!” Mắt của Lão Khôi đầy vẻ sát khí.
“Mày là thằng oắt nào mà dám xía vào chuyện nghĩ ngơi của ông đây?” Đới Thành Công là một người rất ngang ngược, thân hình to xác của ông ta hung hăng tiến sát tới Lão Khôi.
“Lão Khôi, trói ông ta lại, còn Chu Dân bên cạnh nữa. Gọi cảnh sát đi!” kỶ Hi Nguyệt nói với lão Khôi.
Đới Thành Công vừa nghe là đã biết tên nhóc thối tha Chu Dân không hậu thuẫn tốt, trong lòng tức giận, nhưng nghe thấy hai chữ cảnh sát thì trong lòng có chút hốt hoảng.
“Cái gì mà báo cảnh sát, ông đây chẳng làm gì cả. Là Chu Dân đã đưa cô gái này đến, mấy người cho rằng dễ dàng bắt tôi vậy sao?” Đới Thành Công cười khẩy.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Tiền Giang Thành mang theo bốn người bảo vệ xông vào.
“Tiểu Nguyệt, em không sao chứ!” Tiền Vạn Hào sợ tái mặt, lỡ mà Kỷ Hi Nguyệt xảy ra chuyện thì bố già ở nhà sẽ đánh chết anh ấy mất.
Lúc vào phòng an ninh, ttình cờ thấy được cảnh Lão Khôi đá cửa, Kỷ Hi Nguyệt xông vào, anh ấy lập tức hoảng loạn kêu ngươi chạy lên trên.
“Em không sao, anh nhớ canh giữ cẩn thận tên Chu Dân ở phòng bên cạnh. Hai người này phạm trọng tội, cần đưa đến đồn cảnh sát.” Kỷ Hi Nguyệt dìu Manh Manh đứng dậy.
Trần Manh Manh do bị trói gô và giãy dụa quá sức nên trên cơ thể có rất nhiều dấu vết bị ngược đãi, nhìn rất là thảm hại, mà điều quan trọng nhất là cô ấy đến bây giờ vẫn còn run rẩy vì sợ hãi.
Đới Thành Công thấy nhiều người đến thì bật cười thờ ơ nói: “Được thôi, cứ báo cảnh sát đi. Ông đây chẳng làm gì cả, để xem mấy người làm sao bắt tội được tôi.”
“Cái gì cũng chưa làm đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt bước tới, “Ông nghĩ rằng mấy việc bẩn thỉu mà ông làm không ai biết sao? Vậy thì chúng ta cùng chờ xem ông có ngồi tù không nhé. Nhưng mà đi tù thì hời cho cái loại súc sinh làm hại phụ nữ như ông quá đấy!”
Nói xong cô đột nhiên nhấc chân lên đá vào đũng quần của Đới Thành Công.
“A!” Mặt của Đới Thành Công biến sắc, đau tới nổi không nói nên lời, ông ta ôm đũng quần ngã khụy xuống đất.
Tất cả đàn ông có mặt ở hiện trường đều nhìn thấy cú đá của Kỷ Hi Nguyệt, bọn họ giật mình, bỗng nhiên cảm thấy bụng dưới của mình lạnh lẽo. Cú đá này quả thực quá mạnh mẽ.
“Cô…..!” Đới Thành Công đau đớn ngã xuống đất, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm Kỷ Hi Nguyệt.
Lão Khôi kéo Đới Thành Công ra ngoài, vừa hay nhìn thấy Chu Dân đang có ý định bỏ trốn bị bảo vệ túm lại được. Kỷ Hi Nguyệt đưa Trần Manh Manh rời khỏi, bên đây giao lại cho lão Khôi và Tiền Giang Thành báo cảnh sát xử lý.
Máy quay ở đây hình như có thể thấy được hình ảnh vụ giao dịch bên trong, nhưng cuối cùng để định tội được thì vẫn cần Trần Manh Manh làm chứng.
Trong phòng nghĩ ở tầng trên cùng, Kỷ Thượng Hải và hai vợ chồng Tiền Vạn Hào đều đã tới, những người khác bị giữ lại bên ngoài. Kỷ Hi Nguyệt trình bày tất cả mọi chuyện xảy ra.
Mọi người đều khuyên Trần Manh Manh ra làm chứng, cũng may là cô ấy không bị tổn hại gì đáng kể, vì vậy dưới sự thuyết phục của mọi người cô ấy đã để cho cảnh sát lấy khẩu cung và chụp một vài bức ảnh, những việc sau đó sẽ do bố Kỷ và Tiền Vạn Hào ra mặt.
Bọn họ đảm bảo với Trần Manh Manh sẽ đưa hai tên súc sinh này ra chịu tội trước pháp luật.
Trong chiếc xe hơi sang trọng, Kỷ Hi Nguyệt an ủi Trần Manh Manh đang sa sút tinh thần.
“Manh Manh, không sao rồi. Cậu đừng sợ, bây giờ nhìn rõ được tên cặn bã Chu Dân đó cũng là chuyện tốt.” Kỷ Hi Nguyệt nói với Trần Manh Manh.
Trần Manh Manhn nghẹn ngào, “Tiểu Nguyệt, mình, sao mình lại xui xẻo vậy chứ..”
Chương 158: Anh Hàn Chưa Ngủ À (I)
Kỷ Hi Nguyệt vỗ vai cô ấy: “Phụ nữ mà, ai chẳng gặp mấy tên cặn bã như vậy. Trước đây không phải mình cũng vấp phải Triệu Vân Sâm đó sao?”
“Đâu có giống nhau, ít nhất thì anh ta không có biến thái.” Trần Manh Manh nghĩ, chuyện cô ấy bị bạn trai bán đi chắc nói ra cũng không ai dám tin.
“Nói cũng phải, may là không gây ra đại họa. Nhưng mà Manh Manh, cậu phải nghĩ thoáng lên, dù sao cũng tóm được bọn chúng là tốt rồi, sau này sẽ không có người phụ nữ nào bị hại nữa. Mạnh mẽ lên nhé.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Trần Manh Manh nhìn Kỷ Hi Nguyệt, sau đó ôm chầm lấy cô: “Tiểu Nguyệt, cảm ơn cậu. Nếu không có cậu, mình, mình thật không biết phải xoay sở thế nào.” Nói rồi nước mắt lại rớt xuống.
“Chúng ta là bạn tốt mà. Mình không nhìn thấy cậu đương nhiên là phải đi tìm cậu rồi. Cũng may là không quá muộn.” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ lại cũng rùng mình, may mắn là lịch sử không tái diễn và cô đã thay đổi được.
“Ừm, cảm ơn cậu. Nhưng tối nay mình đến chỗ cậu ngủ được không? Dáng vẻ của mình thế này sợ là mẹ mình sẽ lo lắng.” Trần Manh Manh chớp đôi mắt mọng nước nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt cười: “Đương nhiên là được rồi.” Nhưng nói xong cô mới sực tỉnh, đưa Trần Manh Manh về khu dân cư Phong Nhã? Vậy thì chắc chắn sẽ gặp Triệu Húc Hàn.
Vậy chỉ còn cách đưa cô ấy về biệt thự ở hoa viên Thiên Tinh, nhưng cô đã hứa với đại ma vương là sẽ về sớm, làm sao đây?
Trần Manh Manh lặng lẽ dựa vào người Kỷ Hi Nguyệt, nhớ đến cảnh tượng hãi hùng tối nay và hình ảnh Kỷ Hi Nguyệt lao vào giải cứu mà cô ấy lại không cầm được nước mắt.
Kỷ Hi Nguyệt vỗ về cô ấy, sau đó lấy di động ra gửi tin nhắn cho đại ma vương.
Lúc này, Triệu Húc Hàn đang dùng ánh mắt giá rét nhìn chằm chằm vào Lão Khôi đứng đối diện.
Lão Khôi cúi đầu, dáng vẻ tình nguyện nhận tội.
Cố Cửu dựa vào sô pha, uể oải nhìn mấy người chủ tớ trước mắt.
“Anh nói cô ấy bị thương?” Trong ánh mắt Triệu Húc Hàn đầy vẻ khát máu.
“Tôi vừa nhìn thấy cô ấy bị kẹp cổ, bịt miệng thì lập tức lao ra ngoài, nhưng khoảng cách hơi xa nên đến không kịp. Song lúc tôi tiến vào trong thì lại thấy Kỷ tiểu thư đã chống cự lại, còn đá tên nhóc kia hai cú.”
Lão Khôi không dám che giấu, bởi vì trên cổ Kỷ Hi Nguyệt đã có vết bầm tím, nhất định sẽ không qua được mắt của Triệu Húc Hàn.
Tiêu Ân đỡ trán, Vô Cốt chỉ oán Kỷ Hi Nguyệt mấy câu mà ông chủ đã đuổi đi, lão Khôi giờ không bảo vệ tốt cho người ta chắc là tội trạng nghiêm trọng lắm đây?
“Tự chống cự?” Triệu Húc Hàn nheo mắt.
“Đúng vậy, kỹ năng tự vệ của Kỷ tiểu thư khá tốt, hơn nữa hai cú đá đó rất hung hãn. Phải rồi, sau đó cô ấy còn đá Đới Thành Công một cú, gần như là muốn đứt luôn ‘cậu nhỏ’.” Lão Khôi vội vàng nói.
Cố Cửu đang uống rượu, nghe tới câu này thì phụt hết cả rượu ra ngoài.
“Mẹ kiếp, người phụ nữ đó sau độc ác thế! Đứt luôn ‘cậu nhỏ’ á?’
Triệu Húc Hàn ghét bỏ liếc Cố Cửu: “Cô ấy ghét tội ác như kẻ thù, huống hồ gì người xảy ra chuyện lại là bạn thân của cô ấy.”
“Khụ khụ, nói chí lí. Kỷ Hi Nguyệt rất anh hùng.” Cố Cửu toét miệng cười ngây ngốc. Nếu Kỷ Hi Nguyệt lợi hại như vậy, xem ra có thể giúp anh ấy đối phó với ông cụ ở nhà rồi.
“Là tôi sơ suất, xin cậu chủ cứ trách phạt.” Lão Khôi nói.
Triệu Húc Hàn nhìn chằm chằm anh ta một hồi lâu: “Việc sau đó giải quyết cho tốt. Đảm bảo hai tên kia không ra ngoài được. Những việc khác làm thế nào anh nên biết rõ.”
“Vâng. Tôi lập tức đi xử lý ngay.” Lão Khôi thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng anh ta phải quay về lò đào tạo lại, ai ngờ đâu, hình như tâm trạng của cậu chủ rất tốt thì phải.
Tin nhắn di động vang lên, Triệu Húc Hàn liếc nhìn.
“Anh Hàn, tâm trạng của Manh Manh không ổn định, tối nay muốn ngủ chung với tôi. Tôi nên đưa cô ấy về khu dân cư Phong Nhã hay là bên nhà bố tôi?” Kỷ Hi Nguyệt quẳng vấn đề cho Triệu Húc Hàn.
Triệu Húc Hàn cau mày, lập tức hồi âm: “Khu dân cư Phong Nhã.”
Chương 159: Anh Hàn Chưa Ngủ À (II)
Kỷ Hi Nguyệt bên đây rất kinh ngạc, đại ma vương muốn gặp Trần Manh Manh sao?
Nhưng mà cũng tốt. Dù sao thì sớm muộn gì cô bạn thân cũng phải biết đến sự tồn tại của người đàn ông có sức ảnh hưởng to lớn đối với cô.
“Tôi sẽ về muộn.” Triệu Húc Hàn lại gửi tiếp một tin nhắn.
Kỷ Hi Nguyệt liếc xem, cô dở khóc dở cười. Ý gì đây nhỉ? Đợi Manh Manh về khu dân cư Phong Nhã ngủ say rồi anh mới về? Vậy cô có cần đợi anh không đây?
Chắc chắn sự việc phát sinh vào tối nay lão Khôi đã báo cáo lại toàn bộ.
“Tôi có cần đợi anh về không?” Kỷ Hi Nguyệt hồi âm.
Triệu Húc Hàn im lặng một hồi lâu mới trả lời lại hai chữ: “Tùy em.”
Kỷ Hi Nguyệt thấy hai chữ này thì bật cười khanh khách, cái này rõ ràng là muốn cô đợi đây mà. Tên đại ma vương này tự cao thật đấy, còn bảo cô chọn lựa. E là đêm nay mà không đợi anh về, cho anh một lời giải thích thì ngày mai chắc chắn cô lại gặp tai ương cho xem.
Ô tô của Tiền gia đưa Kỷ Hi Nguyệt đến bãi đậu xe của khu dân cư Phong Nhã xong thì rời đi.
‘Tiểu Nguyệt, cậu sống ở đây sao?” Trần Manh Manh xuống xe, có chút mơ hồ.
“Đúng vậy, gần đài truyền hình. Đây là nhà bạn của bố mình.” Kỷ Hi Nguyệt giải thích, trong lòng cô có chút áy náy. Cô giấu diếm người bạn tốt nhất của mình như thế này liệu có quá đáng không?
Nhưng Triệu Húc Hàn không phải là người bình thường, chuyện này liên quan đến đời sống riêng tư của anh, chưa được sự đồng ý của anh cô không dám nói bậy nói bạ, mất công đại ma vương lại không vui.
“Vậy có tiện không?” Trần Manh Manh có chút lo lắng.
“Không sao đâu. Chỉ có một dì đang sống ở đó thôi.” Kỷ Hi Nguyệt biết thím Lý sẽ quay lại dọn dẹp một số thứ. Cô phải nói trước để tránh việc Trần Manh Manh biết quá nhiều.
“Oh. Vậy thì tốt.” Trần Manh Manh cảm thấy có chút suy nhược. Dù sao cô ấy cũng đã nhận lấy sự đả kích quá lớn.
Kỷ Hi Nguyệt đưa cô ấy lên lầu. Quả nhiên thím Lý đang ở đây, bà cũng biết trước là Kỷ Hi Nguyệt sẽ đưa bạn bè về ngủ lại.
“Thím Lý, đây là bạn của cháu, tên là Manh Manh. Manh Manh, đây là thím Lý.” Kỷ Hi Nguyệt giới thiệu xong thì trò chuyện đôi ba câu.
Cô đưa Trần Manh Manh về phòng của mình. Thím Lý mang sữa bò lên, đứng ở cửa phòng nói với Kỷ Hi Nguyêt: “Trong đây có chút thành phần an thần, để Trần tiểu thư ngủ một giấc thật ngon có lẽ sẽ tốt lên rất nhiều.”
“Cảm ơn thím Lý.” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy thím Lý thực sự rất chu đáo.
Trần Manh Manh lúc này đang ở trong phòng tắm, ra sức kỳ cọ, sự đụng chạm của Đới Thành Công khiến cô ấy chán ghét cực điểm, cả khuôn mặt đều bị cô ấy chà đến đỏ tấy, sau đó lại bật khóc nức nở. Tầm bốn mươi phút sau cô ấy mới từ phòng tắm bước ra.
“Manh Manh, cậu không sao chứ.” Kỷ Hi Nguyệt rất lo lắng, cô đưa ly sữa bò cho cô ấy.
Trần Manh Manh uống xong lắc đầu nói: “Mình không sao, chỉ là nghĩ lại vẫn còn thấy sợ thôi.”
“Không sao không sao. Đừng nghĩ ngợi gì nữa, ngủ một giấc thật ngon rồi mọi chuyện sẽ qua hết thôi mà.” Kỷ Hi Nguyệt đưa cô ấy lên giường. Trần Manh Manh đã đổi sang bộ đồ ở nhà mà Thím Lý chuẩn bị.
“Ừm, Tiểu Nguyệt, có cậu thật tốt.” Trần Manh Manh nhìn Kỷ Hi Nguyệt, nói rất đáng thương.
Kỷ Hi Nguyệt ấm lòng, cô vui mừng vì bản thân được tái sinh, vội vàng ôm chầm lấy cô ấy: “Mình tất nhiên là tốt rồi, vừa tốt bụng lại tài giỏi, một trăm phần trăm xứng đáng để làm bạn trai đấy!”
‘Cái quái gì vậy!” Trần Manh Manh bị cô chọc cười.
Hai người bắt đầu náo nhiệt, cuối cùng Trần Manh Manh mệt quá rồi ngủ thiếp đi trước.
Kỷ Hi Nguyệt thấy cô ấy ngủ say thì thở phào nhẹ nhõm, cô từ trên giường bò dậy, mở cửa ra ngoài.
Dưới lầu đã tối om, cửa phòng của Triệu Húc Hàn khép hờ, để lọt ra một chút ánh sáng mờ nhạt.
Kỷ Hi Nguyệt nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó đẩy cửa tiến vào.
Triệu Húc Hàn mặc một chiếc áo ngủ dài rộng rãi màu trắng ngồi trên giường đợi cô, trong tay còn cầm một chiếc máy tính bảng.
“Anh Hàn, anh chưa ngủ à.” Kỷ Hi Nguyệt mỉm cười. Cô phát hiện cách trang trí căn phòng này không khác gì phòng của anh ở biệt thự bán sơn. Quả nhiên thói quen thật đáng sợ.
Chương 160: Anh Hàn Chưa Ngủ À (III)
Triệu Húc Hàn ngước mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt. Kỷ Hi Nguyệt lúc này đang mặc một bộ đồ ngủ hoạt hình màu hồng, mái tóc xoăn dài buông xõa, khuôn mặt vô cùng sạch sẽ, đôi mắt to tròn khẽ chớp nháy nhìn anh rất là đáng yêu và tinh nghịch.
“Trần Manh Manh vẫn ổn chứ?’ Triệu Húc Hàn nhàn nhạt hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt bước vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa rồi bước tới bên cạnh chiếc giường lớn, đứng trước mặt anh nói: “Vâng, cô ấy ngủ rồi. Anh Hàn, chuyện tối nay có lẽ anh biết hết rồi đúng không?”
“Tôi phải ngẩng đầu nhìn em thế này sao?” Triệu Húc Hàn lạnh mặt.
Sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt có chút ngại ngùng, cô ngồi xuống một bên giường, nụ cười có chút cứng nhắc.
“Sao em biết Chu Dân sẽ ra tay với Trần Manh Manh?” Mặc dù chuyện tối hôm nay anh có xem qua một số video, nhưng vẫn cảm thấy rất là kỳ lạ.
“À thì.” Kỷ Hi Nguyệt hơi dừng lại, “Ban đầu tôi thấy Chu Dân là người không đáng tin cậy, sau đó anh ta lại gọi Đới Thành Công là cha nuôi, nên tôi nghĩ rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện. Lúc sau không tìm thấy Trần Manh Manh, tôi thật sự rất sợ hãi.”
“Là trực giác sao?” Triệu Húc Hàn nghe ra được đầu mối.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Có thể nói là như vậy. Đây là trực giác của một người làm phóng viên, đôi lúc rất chuẩn xác. Lúc vừa nhìn thấy Chu Dân và Đới Thành Công tôi đã nghĩ họ không phải là người tốt. Hơn nữa, lúc vừa mới vào tôi đã nhìn thấy hai người bọn họ đứng ở cuối hành lang thậm thà thậm thụt nói cái gì mà phụ nữ, rồi mười vạn, cho nên tôi sợ Trần Manh Manh sẽ xảy ra chuyện.”
“Lát sau anh gửi cho tôi tư liệu về Đới Thành Công thì cảm giác của tôi càng lúc càng bất ổn.” Kỷ Hi Nguyệt chép miệng nói: “Cảm ơn anh Hàn đã kêu lão Khôi qua bảo vệ tôi.”
Triệu Húc Hàn híp mắt lại, nhìn chằm chằm dáng vẻ không dám nhìn thẳng vào anh của Kỷ Hi Nguyệt.
“Vậy người đàn ông đó là ai?” Triệu Húc Hàn đổi chủ đề.
“Hả? Người đàn ông nào?” Kỷ Hi Nguyệt hoảng hốt.
Ánh mắt sắc bén của Triệu Húc Hàn nhìn xoáy vào Kỷ Hi Nguyệt: “Lôi kéo người ta lâu như vậy mà không biết là ai sao?”
Kỷ Hi Nguyệt bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội vàng giải thích: “Anh nói anh Giang Thành sao? Đó là con trai của chú Tiền. Tôi với anh ấy cùng nhau lớn lên, cả hai đều coi nhau như anh em. Anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ dẫn anh ấy đi tìm Manh Manh thôi, hoàn toàn không hề có quan hệ gì khác!”
Kỷ Hi Nguyệt lập tức xua tay, tính chuyên chế độc tài của Triệu Húc Hàn lại bộc phát, làm cô rất hoang mang rối rắm.
“Anh em? Anh em mà cứ kéo tay nhau không buông?” Triệu Húc Hàn đặt máy tính bảng trong tay xuống, Kỷ Hi Nguyệt thấy vậy thì sợ hãi lùi về sau mấy bước.
“Không , không phải đâu. Tôi, chỉ là tôi nôn nóng nên quên thôi. Hồi nhỏ tôi hay kéo tay anh ấy chơi đùa, nên là, là..” Kỷ Hi Nguyệt thấy Triệu Húc Hàn đã ngồi thẳng dậy.
Khí thế hung hãn của anh làm cô nghẹt thở, không tài mở miệng nói tiếp câu chuyện.
Đột nhiên Triệu Húc Hàn duỗi tay ra, gương mặt đẹp trai bỗng chốc sầm lại.
Mặt của Kỷ Hi Nguyệt đã trắng bệch, cô thấy Triệu Húc Hàn đen mặt lại thì càng thêm rối bời, nhưng trong đầu cô có một âm thanh đang không ngừng nhắc nhở, đừng thách thức đại ma vương, nếu không cô sẽ chết rất thảm.
Đại ma vương ưa mềm mỏng, đừng bao giờ đi chọc ghẹo anh.
Nghĩ đến đây Kỷ Hi Nguyệt lại ngồi xuống, hai tay lập tức quấn chặt lấy cánh tay đang duỗi ra của Triệu Húc Hàn.
“Anh Hàn, anh thực sự đừng hiểu lầm, trong lòng tôi chỉ có anh. Anh nghĩ đi, cả người tôi không phải đều của anh hết sao, mấy người đàn ông khác làm sao có cửa lọt vào mắt tôi, yêu cầu của tôi rất cao, nên là anh Hàn đừng nghĩ lung tung nữa.” Kỷ Hi Nguyệt ép chặt tay của anh vào ngực cô.
Bình luận facebook