Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1201-1210
Chương 1201: Muốn cô ta sợ hãi trước
Thiết Quý Hoành nói: ” Là để phòng ngừa vạn nhất, cũng có thể giấu rất nhiều bí mật.” Mỗi gia tộc lớn đều sẽ có nơi như vậy, chỉ xem có tìm được hay không thôi. Thật ra bên anh xem như rất rõ ràng, nếu là trong trang viên nước Anh thì căn bản tìm không thấy nơi ẩn nấp.”
“Ồ, thần kỳ quá vậy, có cơ hội em sẽ tìm.” Kỷ Hi Nguyệt nói đùa.
“Vậy thực lực em cần phải mạnh hơn mới được. Ba lão già Thiết gia phân chia sống ở ba hướng.” Điều Thiết Quý Hoành nói với Kỷ Hi Nguyệt tựa như đều là bí mật, có thể thấy anh ta đã hoàn toàn tin tưởng Kỷ Hi Nguyệt, không đề phòng.
Tiến vào căn hầm, Kỷ Hi Nguyệt mở rộng tầm mắt, không ngờ bên dưới to lớn như vậy, chỉ là có mùi nấm mốc hơi khó chịu, nhưng cũng có trang bị thông gió.
“Tiểu Nguyệt, lát nữa em đừng bất ngờ đó.” Thiết Quý Hoành dừng chân, bỗng nhiên nói với Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt sững sờ, nói: “Cái gì bất ngờ, anh còn giết người ở đây hả?”
Vẻ mặt của Thiết Quý Hoành hơi kỳ quái, không trả lời, tiếp tục đi. Mãi đến khi Kỷ Hi Nguyệt đi đến cửa một căn phòng, sau khi nhìn vào đều là công cụ tra khảo và giường sắt gần cửa sổ, lúc này cô mới biết lời Thiết Quý Hoành có ý gì.
Trên ghế còn có vết máu, công cụ tra khảo đó cũng có lốm đốm vết máu, rất kinh khủng.
Thiết Quý Hoành trực tiếp ném Úy Mẫn Nhi lên giường sắt, sau đó nhìn Kỷ Hi Nguyệt, hỏi: “Sợ không?”
Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu, nói: “Không có gì phải sợ, em cũng đã từng giết vài người rồi, những thứ này có gì đáng sợ đâu. Anh muốn làm cô ta tỉnh không?” Kỷ Hi Nguyệt chỉ Úy Mẫn Nhi.
“Không, để cô ta tự tỉnh lại đi. Chúng ta lên trên nghỉ ngơi, tắm rửa trước, buổi tối lại đến. Nơi này cách âm, cũng không chạy thoát được, nên để cô ta cảm nhận chút sợ hãi trước, ha ha.” Thiết Quý Hoành nhướn mày.
“Được.” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy ý tưởng này không tệ, để một người chết rất dễ dàng, nhưng muốn đập nát ý niệm của cô ta, để cô ta chết đi trong sự sợ hãi, vậy mới là tàn nhẫn nhất.
Sau khi Thiết Quý Hoành đóng cửa sắt, hai người quay lại trong phòng lớn của biệt thự. Vậy mà Kỷ Hi Nguyệt lại phát hiện tên Tiêu Ân này vẫn ở phòng huấn luyện, mà điện thoại của cô cũng không có tin nhắn của Triệu Húc Hàn, điều này khiến cô hơi lo lắng.
Đầu tiên cô tắm rửa, chải đầu rửa mặt một lúc, sau đó Kỷ Hi Nguyệt ăn trái cây mà quản gia đưa tới, đến phòng khách, nhìn thấy Thiết Quý Hoành đang nói chuyện với một người đàn ông.
Kỷ Hi Nguyệt cũng từng gặp người đàn ông này, tên Uy Liêm, là phó tổng giám đốc công ty Thiết thị, cũng chính là trợ thủ của Thiết Quý Hoành, dường như đến báo cáo tình hình. Suy cho cùng văn phòng của anh ta nổ tung, thư ký cũng chết, vậy nên xử lý cũng rất phiền phức, nhưng Thiết Quý Hoành không tự xử lý, cho nên bây giờ Uy Liêm đến báo cao sau khi đã xử lý xong.
Thiết Quý Hoành thấy Kỷ Hi Nguyệt tới, lập tức bảo Uy Liêm đi, sau khi Uy Liêm lịch sự chào hỏi Kỷ Hi Nguyệt thì rời đi.
Tiêu Ân luyện công xong tiến vào, nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt, trong mắt anh ấy lập tức có ý cười.
“Đúng rồi Tiêu Ân, qua nay anh đều có chuyện vui hả? Sao thấy anh luôn cười vậy?” Thiết Quý Hoành cũng phát hiện Tiêu Ân không thích hợp, Tiêu Ân đi phòng tập thể thao, anh ta cũng chỉ nghĩ là rèn luyện thân thể bình thường thôi, suy cho cùng Triệu Húc Hàn không ở đây, Tiêu Ân cũng rất nhàm chán.
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Tiêu Ân biết khí công rồi, cho nên đã luôn tu luyện! Sao có thể không vui được?”
“Cái gì? Thật không? Sao có thể được? Không phải anh không biết hả?” Sắc mặt Thiết Quý Hoành đại biến, giống như nghe tin kinh thiên động địa.
“Là thật, là đại tiểu thư đã giúp tôi kích phát tiềm năng khí công.” Tiêu Ân trả lời, giải đáp thắc mắc của Thiết Quý Hoành.
Chương 1202: Bắt cô rất mệt
Thiết Quý Hoành lập tức đi đến trước mặt Tiêu Ân, ngay sau đó vươn tay ra, Tiêu Ân cũng vươn tay ra, hai người nắm chặt. Thiết Quý Hoành tức khắc cảm nhận được sức lực của Tiêu Ân, chỉ có người có khí công mới có sức lực mạnh mẽ như vậy.
“Trời ơi, là thật, sao có thể được? Tiểu Nguyệt!” Thiết Quý Hoành xoay người, hoảng sợ nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt cười khổ, nói: “Anh không biết em suýt chút bị Tiêu Ân dọa chết, kích phát thứ này quá đáng sợ, suýt chút biến Tiêu Ân thành lão già rồi. Cũng may bản thân Tiêu Ân một mực kiên trì thử, cuối cùng để anh ấy được như ý nguyện, đổi lại là người khác thì em đoán là không thể được.”
“Hả? Vậy thì đáng tiếc rồi, nếu em có thể giúp người kích hoạt khí công thì em nghĩ xem, tự thân mỗi người bên cạnh chúng ta đều cường đại, còn ai có thể bắt nạt chúng ta đây?” Thiết Quý Hoành nói.
Tiêu Ân vội nói: “Hẳn là không thể, tôi gần như đã chết đi sống lại, hơn nữa tổn thương của đại tiểu thư cũng không nhỏ.” Ngay sau đó anh ấy liếc mắt Kỷ Hi Nguyệt một cái.
“Vậy à, vậy thì thôi, đừng làm tổn hại bản thân.” Thiết Quý Hoành vẫn đau lòng cho Kỷ Hi Nguyệt, có điều thật sự giống như hâm mộ việc Tiêu Ân trở thành người luyện khí công. Anh ấy là thư ký thiếp thân của Triệu Húc Hàn, anh ta cũng muốn có một thư ký thiếp thân là người luyện khí công.
“Đúng rồi, Tiêu Ân, chúng tôi bắt được Úy Mẫn Nhi rồi.” Kỷ Hi Nguyệt nói với Tiêu Ân một câu
“Cái gì!” Lúc này tới lượt Tiêu Ân trừng mắt cả kinh: “Thật không? Khi nào, lúc trưa hai người còn ở đây mà, sao có thể nhanh vậy được?”
“Đúng là nhanh thế đó, hơn nữa cô ta cũng đã bị nhốt trong hầm dưới đất rồi. Lần này tôi phải để cho cô ta nếm thử mùi vị hại người.” Thiết Quý Hoành nhìn đồng hồ treo tường sau góc, nói: “Chúng ta ăn cơm trước, sau khi ăn xong sẽ xuống đó trút giận, buổi tối có thể ngủ một giấc ngon rồi.”
“Đại tiểu thư, cậu chủ biết không?” Tiêu Ân hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu: “Tôi chưa nói với anh ấy. Có điều tôi hi vọng anh ấy quay lại không cần bận tâm những chuyện nhỏ này nữa. Việc chúng ta có thể làm, thì giúp anh ấy làm tốt trước.”
Tiêu Ân sửng sốt, ngay sau đó gật đầu một cách nặng nề, anh ấy biết rõ sự vất vả của cậu chủ nhất.
Cậu chủ có được người bạn gái suy nghĩ cho mình như vậy thì cuộc sống sau này nhất định sẽ thoải mái hơn nhiều.
Ba người cùng dùng cơm, trên bàn cơm, tất cả mọi người đều kể vài chuyện vui, bầu không khí tương đối tốt. Sau khi ăn cơm xong rồi ăn trái cây, sau đó Thiết Quý Hoành nói: “Đi thôi, phải đi tiêu hóa chút rồi.”
Nói xong, ba người đi về phía hầm ngầm. Tiêu Ân nhìn nơi này cũng hơi sởn hết gai óc, nhớ đến khu nhà cũ Triệu gia cũng có nơi bí mật như vậy, để rất nhiều người Triệu gia bất tuân trở về đào tạo lại hoặc tiếp nhận trừng phạt, trong lòng anh ấy lạnh run.
Đây là một bản năng, bản năng của người Triệu gia, vì không ai muốn đến nơi nguy hiểm như này.
“Có ai không! Cứu mạng! Kỷ Hi Nguyệt, cô ra đây cho tôi!” Vừa xuống hầm ngầm là có thể nghe tiếng Úy Mẫn Nhi hét to.
“Xem ra vẫn rất có sức lực.” Thiết Quý Hoành cười lạnh một tiếng.
Đi vào cửa ra vào bằng sắt, từ cửa sổ nhìn vào thấy Úy Mẫn Nhi đã lăn xuống giường, nhưng vì dây thừng cột tấm thảm vẫn chưa được tháo ra, cho nên cô ta chính là một trái hồ lô lăn xuống.
Nghe cửa ra vào có tiếng bước chân, cô ta lập tức liều mạng ngẩng đầu lên, muốn nhìn xem là ai.
Thiết Quý Hoành mở cửa tiến vào, Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Úy Mẫn Nhi, không ngờ cô nhớ tôi như vậy. Điều này khiến tôi tự nhiên phải ăn một bữa cơm thật ngon, cô không biết bắt cô rất mệt hả? Chúng tôi đã bất chấp nguy hiểm rất lớn đó.”
Chương 1203: Trừng phạt Úy Mẫn Nhi (1)
Úy Mẫn Nhi nghiến răng nghiến lợi, dù thế nào cô ta cũng chưa nghĩ đến Kỷ Hi Nguyệt đã trở thành một người luyện khí công. Chẳng trách mười sát thủ cũng chưa giết được ba người, bởi vì ba người đều là người luyện khí công. Hơn nữa thực lực nhất định hiếu thắng hơn nhóm sát thủ, cho nên bọn sát thủ thất bại thảm hại.
Nhưng trước sau đều do cô ta không đoán được Kỷ Hi Nguyệt là người luyện khí công, điều này đã dẫn đến việc cô ta thất bại. Cô ta chỉ nghĩ có thể do Triệu Húc Hàn có thực lực quá lợi hại, cho nên bọn họ mới bị diệt toàn quân, hiện tại xem ra cũng không phải.
Nhưng rốt cuộc khi nào Kỷ Hi Nguyệt trở thành người luyện khí công? Trước đó lúc Kỷ Hi Nguyệt đi Cảng Thành thì vẫn thật sự là một thiếu nữ chẳng biết gì, tại sao mới không gặp một thời gian là cô đã trở thành cao thủ khí công?
Khí công là dễ học vậy hả? Vậy tại sao từ nhỏ cô ta đã không có thiên phú, hoàn toàn học không được?
Ba người đi vào, Thiết Quý Hoành trực tiếp đến trước mặt Úy Mẫn Nhi, ngồi xổm xuống, nhìn đầu cô ta. Biểu cảm dữ tợn kia thật sự làm nội tâm anh ta sảng khoái. Đúng là ác có ác báo.
“Không phục?” Thiết Quý Hoành nhìn cô ta, cười.
“Thiết Quý Hoành, nếu anh có bản lĩnh thì giết tôi đi!!” Úy Mẫn Nhi hét lên giận dữ. Lúc cô ta nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt, thù hận trong con ngươi càng sâu.
“Cô cho rằng tôi sẽ không giết cô?” Thiết Quý Hoành cười rộ lên: “Úy Mẫn Nhi, cô ngây thơ ghê! Cô suýt chút nữa đã giết tôi hai lần, sao tôi có thể để cô chết thoải mái được? Cánh tay tôi bị thương, chân bị thương, đó đều là đau đến trong lòng. Cô cũng nên nếm thử loại mùi vị này đi.”
“Thứ đại tiểu thư như cô có lẽ chưa từng hưởng qua loại mùi vị này.” Tiêu Ân đi vào, nói. Anh ấy nghĩ đến lúc trước anh ấy chẳng giúp được gì, chỉ hãi hùng khiếp vía lái xe trốn đi, nghĩ vậy anh thật sự càng hận người phụ nữ này. Cô ta làm anh ấy cảm thấy người không có khí công như anh ấy không thể giúp được cậu chủ, khiến anh ấy thật sự rất thất vọng về bản thân.
“Xem ra cô không nhìn ra đây là đâu.” Kỷ Hi Nguyệt mỉm cười với Úy Mẫn Nhi.
Tức khắc sắc mặt Úy Mẫn Nhi trắng xanh. Đương nhiên cô ta đã nhìn ra đây là đâu, chỉ có cô ta biết sự sợ hãi trong lòng mình, cho nên cô ta mới nghĩ có thể chết cho xong việc. Cô ta rất sợ đau đến, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu đựng đau khổ.
Năm đó cô ta ngã xuống trong lúc cưỡi ngựa, cánh tay bị thương, đau đến mức ngày nào cô ta cũng khóc.
Bây giờ cô ta nhìn thấy nhiều vật dụng tra tấn nhiễm vết máu như vậy thì sao có thể không sợ.
Thiết Quý Hoành cởi trói cho cô ta, sau đó dùng một chân đá cô ta. Sau khi Úy Mẫn Nhi lăn mấy vòng từ thảm ra tới, sự đau đớn trên toàn thân khiến cô ta biết lúc trước Kỷ Hi Nguyệt đánh cô ta còn có hậu di chứng, hơn nữa cú đá này của Thiết Quý Hoành cũng không nhẹ.
Ánh mắt cô ta nhìn thấy dụng cụ tra tấn trên bàn có dao nhỏ và móc nên lập tức chạy qua đó.
Chỉ là tay còn chưa đụng tới, một con dao bén nhọn đã cắm vào bàn tay cô ta vừa duỗi ra.
“A!” Úy Mẫn Nhi phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, nhìn đôi tay bị dao cắm vào, máu tươi theo lưỡi dao chảy xuống dưới, nhỏ trên mặt đất, lập tức nước mắt cô ta trào ra.
“Đây mới chỉ là bắt đầu!” Thiết Quý Hoành trực tiếp đi qua kéo cô ta. Úy Mẫn Nhi bị kéo ngồi vào trên ghế, một sợi dây thừng vòng qua eo cột cô ta vào ghế trên.
Mà Úy Mẫn Nhi còn đang khóc lóc nhìn tay cô ta, tựa hồ không thể tin được có một con dao đâm vào tay cô ta.
“Biết đau à?” Thiết Quý Hoành đứng trước mặt cô ta, hỏi: “Muốn rút ra không? Không rút ra thì sẽ đau chết, rút ra thì sẽ đổ máu, mất máu chết.” Giọng Thiết Quý Hoành rất âm u, khủng bố.
Toàn thân Úy Mẫn Nhi run lên, sợ hãi nhìn anh ta, nhưng vẫn nói rất hung ác: “Thiết Quý Hoành, nếu anh là anh hùng hảo hán thì giết tôi đi! Tra tấn một cô gái như tôi thì không xứng là đàn ông!”
Chương 1204: Trừng phạt Úy Mẫn Nhi (2)
Thiết Quý Hoành cầm lên một con dao dài, trực tiếp đưa lên khuôn mặt cô ta, nói: “Tôi chưa bao giờ nói mình là anh hùng hảo hán, mà cô cũng không thể tính là phụ nữ. Đàn ông cũng không tàn nhẫn bằng cô đâu.”
Nói rồi, anh ta dùng dao nhỏ vỗ lên khuôn mặt cô ta.
“Kỷ Hi Nguyệt, con tiện nhân này, nhanh giết tao đi, bằng không tao có thành quỷ cũng không buông tha mày!” Úy Mẫn Nhi sợ tới mức run rẩy toàn thân, lập tức quát lên với Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Cô đừng tìm tôi, người giết cô là anh Thiết, tôi không tư cách lấy đâu!”
“Mày! Đồ tiện nhân, câu dẫn anh Húc Hàn, mày sẽ không được chết tử tế!” Úy Mẫn Nhi tức giận đến mức hét lớn.
Kỷ Hi Nguyệt không tức giận tí nào, nói: “Chính cô không có bản lĩnh thì đừng ghen ghét tôi có bản lĩnh. Anh Hàn là của tôi, cho nên cô có mắng nữa cũng vô dụng, tiết kiệm chút sức đi.”
“Tôi muốn gặp anh Húc Hàn! Anh ấy sẽ không đối xử với tôi như vậy! Ảnh sẽ không làm thế!” Bởi vì quá sợ hãi nên nước mắt của Úy Mẫn Nhi lại chảy xuống, cơn đau trên tay khiến cô ta cực kì thống khổ.
“Cô sẽ nhìn thấy anh ta. Chẳng qua bởi vì cô thuê mười đại sát thủ Tôn gia nên bây giờ anh ta bị Triệu gia gọi về rồi, có thể sáng mai mới trở lại được. Cho nên cô cần phải chịu đựng.” Nói rồi anh ta đã dùng vạch xuống khuôn mặt xinh đẹp của cô ta như cắt quả táo.
“A a a!” Úy Mẫn Nhi sợ tới mức kêu thảm thiết, nhưng không dám động đậy. Vì vừa động đậy thì phạm vi dao nhỏ cắt xuống sẽ lan rộng hơn.
Máu chậm rãi chảy xuống, loại cảm giác này kích thích thần kinh Úy Mẫn Nhi, cô ta sợ tới mức tròng mắt cô ta sắp trừng ra ngoài.
“Khá xinh đẹp!” Thiết Quý Hoành cắt một vệt dài như ngón tay, sau đó dừng lại.
“Mày là đồ điên, đồ biến thái. Thiết Quý Hoành, mày đi chết đi!” Úy Mẫn Nhi phẫn nộ mắng, đau đớn và sợ hãi khiến nước mắt cô ta chảy xuống, nhưng nước mắt mặn khiến trên mặt cô ta càng cảm giác đau đến mức kêu thảm thiết liên tục.
“Lúc này chỉ mới bắt đầu.” Thiết Quý Hoành đi qua lấy một bao thuốc bột, ngay sau đó cầm lấy bàn tay bị dao đâm xuyên của cô ta, nói: “Không rút cũng thật sự sẽ đau chết cô, cô chịu đựng chút là được.”
Nói rồi, đột nhiên anh ta rút dao ra, Úy Mẫn Nhi lại lần nữa kêu thảm thiết một tiếng, âm thanh thê lương vô cùng, khiến Kỷ Hi Nguyệt và Tiêu Ân cũng cảm giác được đau đớn.
Ngay sau đó, Thiết Quý Hoành rắc thuốc bột vào trên vết thương, sau khi Úy Mẫn Nhi kêu thảm thiết liên tục thì đột nhiên hôn mê.
“Gì vô dụng vậy? Còn tưởng rằng cô tàn nhẫn thế thì cái gì cũng có thể chịu đựng được!” Thiết Quý Hoành châm chọc, ngay sau đó còn giúp cô ta bôi thuốc bột lên mặt.
Anh ta quay đầu nhìn Kỷ Hi Nguyệt và Tiêu Ân, cười nói: “Có phải cảm thấy tôi rất tàn nhẫn không?”
Tiêu Ân lắc đầu, nói: “Không có. Triệu gia đối xử kẻ địch cũng tàn nhẫn y thế.”
Cũng không biết trong lòng Kỷ Hi Nguyệt có cảm giác gì, cô chỉ lắc đầu, nói: “Chắc cô ta sẽ không chịu được bao lâu.”
“Chút đau này còn không bằng cánh tay bị thương của anh. Tiểu Nguyệt, em quá mềm lòng.” Thiết Quý Hoành nói: “Nhớ kỹ, sau này ngàn vạn đừng để cho người khác bắt được. Nếu bị bắt, có đôi khi thật sự sẽ sống không bằng chết. Đặc biệt người biết khí công sẽ dùng rất nhiều phương pháp tra tấn kẻ địch, tâm địa tàn nhẫn hơn người bình thường.”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, ngay sau đó gật đầu, nói: “Em hiểu rồi, em sẽ cẩn thận. Chẳng qua, anh Thiết, nếu có hi vọng thì vẫn phải sống, chỉ cần sống thì mới có thể càng có hy vọng.”
Thiết Quý Hoành nhìn vào con ngươi Kỷ Hi Nguyệt, nhấm nuốt ý trong những lời này của cô, sau đó anh ta gật đầu, nói: “Em nói rất đúng, nếu có thể chịu thì phải chịu đựng, có thể sống sót mới có hi vọng báo thù nhất.”
Nói rồi, anh ta nhìn Úy Mẫn Nhi: “Chẳng qua cô ta vĩnh viễn không có cơ hội, sống còn không bằng chết.”
“Đó là bởi vì cô ta làm nhiều chuyện xấu, báo ứng tự nhiên cũng sẽ nhiều hơn, nếu không chẳng lẽ ông trời không công bằng?” Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười, ba người lập tức đi ra ngoài.
Chương 1205: Trừng phạt Úy Mẫn Nhi (3)
Ngày hôm sau, Kỷ Hi Nguyệt không có đi xuống xem Úy Mẫn Nhi. Thiết Quý Hoành đi xuống, cô và Tiêu Ân vẫn luôn tu luyện. Kỷ Hi Nguyệt cũng cho Tiêu Ân nhiều cơ hội tăng trưởng. Rốt cuộc anh ấy đã là người luyện khí công, vậy cơ hội gặp được người luyện khí công cũng sẽ càng nhiều.
“Tiêu Ân, trong tình huống bình thường, anh vẫn không nên nói cho bất kì ai, đi theo cạnh anh Hàn là được. Cố gắng hết sức không làm những chuyện khác, miễn cho anh bại lộ thực lực.” Kỷ Hi Nguyệt dặn dò.
“Tôi biết, một khi tôi trở thành người luyện khí công thì cũng rất có khả năng bị nguyên lão triệu tập về. Tôi không muốn rời khỏi cậu chủ, cho nên nhất định sẽ cực kì cẩn thận.” Tiêu Ân đã sớm nghĩ kỹ rồi.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nói: “Chờ tôi trở về, tôi sẽ phải đi Kinh Thành gia nhập tổ chức bí mật. Nếu không, tôi là người luyện khí công nhưng không có bất cứ bối cảnh gì, điều này sẽ chỉ làm tất cả người luyện khí công đều nhằm vào tôi.” Cô bĩu môi, hy vọng mọi việc có thể thuận lợi. Nếu không cô sẽ cảm thấy buồn bực, không thú vị.
“Chờ khi cô gả cho cậu chủ thì cô chính là người Triệu gia.” Tiêu Ân nói.
“Vấn đề là bây giờ còn chưa làm được. Không sao, vì quốc gia làm việc cũng tốt.” Kỷ Hi Nguyệt phóng khoáng, ông trời để cô trọng sinh, cho cô thực lực mạnh mẽ, tự nhiên cũng muốn làm vài việc có ý nghĩa.
Tiêu Ân nhìn cô tán thưởng, nói: “Đại tiểu thư, cô thật sự có giác ngộ rất cao, làm phóng viên cũng thế, đều là vì bắt người xấu, đưa lên tin tức chân thật nhất.”
“Ha ha, anh đừng tâng bốc tôi thế, tôi ngại lắm. Tôi biết bản thân cũng không phải người tốt, nhưng vì bảo vệ người tôi quan tâm, cho dù tôi làm chuyện xấu thì sao, tôi không muốn lại tuyệt vọng, tan nát cõi lòng.” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ đến việc ở đời trước, cảm thán.
Tiêu Ân cho rằng cô nói đến việc của mẹ cô nên không cấm rất đồng tình. Chẳng qua anh là một cô nhi, không biết cha mẹ là ai nên càng thêm đáng thương hơn.
“Được rồi, anh nghỉ ngơi đi, đừng tu luyện mãi. Phải kết hợp nghỉ ngơi với luyện tập, đánh Thái Cực quyền cũng được.” Kỷ Hi Nguyệt cười, sau đó rời đi.
Trở lại phòng, cô gọi một cuộc điện thoại cho cha, nói ở Kinh Thành rất vui vẻ, rất nhanh sẽ trở về.
Sau đó cô lại mở máy tính ra, trò chuyện trên mạng với Liễu Đông một chút, cũng may bên kia cũng không có việc gì. Ngay sau đó cô lại trao đổi một hồi với Cố Cửu, cuối cùng tìm được Đội trưởng Trương.
Vui mừng chính là án tử của Đội trưởng Trương đã phá, bây giờ đã liên hợp hai khu trực thuộc lại với đội trưởng Biên, lùng bắt Tần Hạo ở trong tháng phố cũ. Bởi vì có người cử báo nói nhìn thấy Tần Hạo, cho nên khiến hy vọng của bọn họ cháy lên, lại lần nữa thảm thức mà tìm kiếm.
Chỉ là còn chưa tìm được. Kỷ Hi Nguyệt nghĩ thầm chờ khi cô trở về thì nhất định cũng phải đi tìm tên khốn kia. Một ngày không bắt được gã, cô đều sẽ lo lắng, có khi nào kẻ xấu xa đó đến uy hiếp cha cô hay bạn bè cô không, cô không dám mạo hiểm như thế, chỉ có bắt được mới có thể an tâm.
Ban đêm, rốt cuộc cô cũng nhận được cuộc gọi của Triệu Húc Hàn, Kỷ Hi Nguyệt vội nói: “Anh Hàn, anh không sao chứ? Em lo lắng cho anh nhiều lắm.”
Bên này, Triệu Húc Hàn lập tức thấy ấm áp trong lòng, nói: “Không sao, anh chuẩn bị lên máy bay, sáng mai là có thể nhìn thấy em.”
“Được, thật tốt quá, vậy anh nghỉ ngơi một hồi đi. Nghe giọng anh giống như rất mệt, có phải lại không nghỉ ngơi tốt không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Triệu Húc Hàn bên kia gợi lên khóe miệng, nói: “Cũng có, em đang làm gì?”
“Không làm gì, chỉ xem tin tức, gọi cho điện thoại cho cha, sau đó chính là nhớ anh.” Kỷ Hi Nguyệt bên này bĩu môi.
Chương 1206: Nói ra em đừng nóng giận
Lập tức, lòng Triệu Húc Hàn mềm mại, tan chảy ra, nói: “Anh cũng nhớ em. Sáng mai chuẩn bị chút đi, chúng ta đi Thụy Sĩ bắt Úy Mẫn Nhi.”
“Khụ khụ khụ, anh Hàn, anh đừng nóng giận nha. Thật ra, thật ra Úy Mẫn Nhi đã bị bắt, nhốt trong hầm của anh Thiết, anh trở lại là có thể nhìn thấy cô ta.” Kỷ Hi Nguyệt vẫn báo cáo thành thật.
“Bắt được rồi? Em và Thiết Quý Hoành đi bắt?” Giọng Triệu Húc Hàn bên kia khá lạnh.
Kỷ Hi Nguyệt nói: “Đúng vậy, đi phòng an toàn, chẳng qua mọi việc đều rất cẩn thận. Em không muốn anh trở về quá mệt mỏi, cho nên điều bọn em có thể làm thì đã làm trước, để anh trở về thì có thể nghỉ ngơi. Anh Hàn, em hy vọng mình có thể hỗ trợ.”
Triệu Húc Hàn im lặng, thật lâu sau mới nói: “Được, anh sắp bay rồi, về rồi nói sau, ngoan ngoãn ngủ đi.”
“Vâng, anh ngủ ngon. Em nhớ anh, moah ~” Kỷ Hi Nguyệt bên này gửi một nụ hôn thật lớn.
“Ngủ ngon, moah moah!” Triệu Húc Hàn vậy mà cũng gửi về một nụ hôn, khiến Kỷ Hi Nguyệt cười nở hoa.
Hôm sau, chờ Kỷ Hi Nguyệt mở to mắt thì đã nhìn thấy người đàn ông ngồi ở mép giường. Cô không sợ hãi, tựa hồ đã nghĩ đến. Cô dụi mắt, nói: “Anh Hàn, chào buổi sáng, anh đã trở lại, sao không ngủ đi?”
“Vừa về không đến mười phút, thấy em lập tức sắp tỉnh nên anh thay đổi quần áo rồi đến đây nhìn em.” Triệu Húc Hàn lập tức kéo ra chăn, chui vào, duỗi tay ôm cô vào trong ngực.
Sau khi cúi đầu hôn môi, hôn trán của cô một chút, hai mắt anh thâm tình nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
“Anh Hàn, anh nhìn qua rất mệt, tiêu tốn rất lớn hả?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi: “Việc bên kia thế nào? Có phải các nguyên lão làm khó dễ anh và Long Bân không?”
Triệu Húc Hàn nhìn dáng vẻ cô lo lắng cho anh, ngực cảm giác hạnh phúc căng tràn, ngay sau đó anh hôn môi cô một cái rồi nói: “Không sao, em đừng lo lắng. Sao anh lại không biết ý nghĩ của các nguyên lão, họ chỉ không muốn anh làm bất cứ việc gì vượt qua sự khống chế của bọn họ.”
Nói rồi, khóe miệng anh gợi lên một nụ cười lạnh lùng, mang theo khí thế âm trầm, sắc bén.
“Việc của Tôn gia thì sao? Bọn họ xử lý thế nào? Sẽ không mặc kệ chứ?” Kỷ Hi Nguyệt lại hỏi.
Triệu Húc Hàn nhìn cô, lập tức sắc mặc khá xấu hổ, nói: “Nói ra em đừng nóng giận được không?”
Sau khi Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt thì đột nhiên cười nói: “Có phải bởi vì bọn họ không thích em cho nên sẽ không giúp anh không?”
Triệu Húc Hàn gật đầu, nói: “Ai, em không đủ tư cách trở thành chủ mẫu Triệu gia, nếu anh vẫn luôn quen em thì bọn họ sẽ không ủng hộ anh gì nữa. Trừ khi anh và em chia tay, dựa theo chỉ thị của bọn họ, lựa chọn người phụ nữ bọn họ thích.”
“Úy Mẫn Nhi?” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày.
“Úy Mẫn Nhi không thể được, nhưng bọn họ sẽ lại tìm kiếm người phụ nữ thích hợp với anh và Triệu.” Triệu Húc Hàn cười lạnh.
“Anh có nói em là người luyện khí công chưa?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Triệu Húc Hàn lắc đầu, nói: “Chưa, tạm thời sẽ không để cho bọn họ biết, chẳng qua cũng việc sớm muộn.”
“Cho nên cho dù Tôn gia xuất động cả bọn giết anh thì bọn họ cũng sẽ không giúp anh, chỉ nhìn anh chết?” Giọng Kỷ Hi Nguyệt cũng trở nên bén nhọn.
Triệu Húc Hàn gật đầu, nói: “Đúng là thế. Cho nên đã đến lúc thay đổi quy củ Triệu gia.”
“Mẹ nó! Những người này bị ngu hả, thật sự cho rằng bọn họ là người Triệu gia à? Triệu gia bồi dưỡng bọn họ, vậy mà cuối cùng còn không bảo vệ gia chủ Triệu gia, vậy cần bọn họ làm gì!” Kỷ Hi Nguyệt thật sự tức giận đầy bụng, chưa từng thấy quy củ gia tộc nào như vậy.
Triệu Húc Hàn sờ đầu cô, nói: “Cho nên sinh hoạt sau đó sẽ khá gian nan, nhưng anh tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.”
Chương 1207: Cái ôm ấm áp
Kỷ Hi Nguyệt nhìn ánh mắt kiên định kia của anh, nói: “Không sợ, chúng ta huấn luyện nhanh hơn, đề cao thực lực, hơn nữa em sẽ đi tham gia bí mật quốc gia. Nếu em được bọn họ công nhận thì có lẽ sau này còn có thể tìm bọn họ hỗ trợ. Đúng rồi, chúng ta phải bồi dưỡng nhân tài của chính chúng ta.”
“Ừ, anh cũng nghĩ tới vấn đề này. Bây giờ người cạnh anh cũng chỉ có tứ đại ám vệ của Long Bân, nhưng bọn họ đều trung với nguyên lão, anh không biết nên xúi giục bọn họ thế nào.” Triệu Húc Hàn thở ra.
“Em đi xúi giục, ít nhất em khá nắm chắc Long Bân và La Hi. Hơn nữa, anh Hàn, nói cho anh một tin tức tốt, bây giờ Tiêu Ân đã trở thành người luyện khí công.” Kỷ Hi Nguyệt nở nụ cười.
“Cái gì? Sao có thể?” Triệu Húc Hàn bị dọa giật mình. Chính vì Tiêu Ân không thành người luyện khí công được nên không biết đã buồn bực bao lâu, sao bây giờ ba mươi rồi mà còn có thể trở thành người luyện khí công?
“Thật sự!” Kỷ Hi Nguyệt kể anh nghe việc trước đó, Triệu Húc Hàn nghe xong rất hãi hùng khiếp vía, cuối cùng vui vẻ, nói: “Thật tốt quá, cứ thế thì chúng ta đã có nhiều thêm một người thực sự giúp đỡ. Chẳng qua có lẽ thực lực của anh ta quá yếu.”
“Không sợ, em sẽ giúp anh ấy tăng lên. Hai ngày nay anh ấy tiến bộ phi thường nhanh, em nghĩ một tháng sau thì anh ấy có thể đạt được như Long Bân. Hơn nữa sau này có anh Thiết hỗ trợ, chờ thực sự có một ngày chúng ta trở mặt với nguyên lão thì cũng không phải không có hy vọng.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Triệu Húc Hàn dịu dàng nhìn cô, ngay sau đó ôm sát cô, nói: “Có em ở đây, anh có thể không cần gì cả! Đương nhiên nếu có khả năng thì anh nhất định sẽ thay đổi quy củ Triệu gia, sau này chỉ có gia chủ mới có thể chân chính làm chủ.” Nói rồi, trong đôi mắt xẹt qua một ánh sáng sắc bén.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, cũng ôm lấy anh, nói: “Vâng, em nhất định sẽ đứng ở cạnh anh, chúng ta cũng nhất định sẽ thành công.”
Hai người ôm nhau ấm áp, hấp thu hơi thể trên thân thể của nhau, giống như đang sưởi ấm lẫn nhau, an ủi tâm lý.
“Anh Hàn, anh ngủ đi.” Kỷ Hi Nguyệt sợ anh quá mệt mỏi.
“Còn chưa ngủ được, vậy em đứng lên đi, anh muốn đi xem Úy Mẫn Nhi, hỏi cô ta một vài việc.” Triệu Húc Hàn ngồi dậy, nói.
Kỷ Hi Nguyệt vội gật đầu, lập tức rời giường rửa mặt chải đầu. Sau năm phút, cô cùng Triệu Húc Hàn đi tới hầm.
Lúc này Úy Mẫn Nhi đang bị trói tay chân, cuộn tròn trên giường sắt. Trên mặt đất có vết máu loang lỗ chưa rửa sạch, cô ta tựa như đã quá mệt mỏi, hai người tiến vào cũng không tỉnh.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy miệng vết thương trên mặt cô ta đã đóng vảy, nhưng vết máu vẫn còn, vẻ mặt tái nhợt, tóc cũng rối tung, trên tay cũng có vết máu và miệng vết thương, quần áo càng hỗn độn bất kham, chính cô ta cũng không có cơ hộ sửa sang lại.
Hơn nữa dưới ván giường có một đống nước, phát ra mùi tanh hôi, hẳn là nước tiểu của cô ta. Rốt cuộc lúc không có người ở đây, cô ta cũng không có cách khác nên đã tự giải quyết. Trên mặt đất có một cái chén cho chó, bên trong có nửa chén cơm, đen tuyền, không giống như thứ người có thể ăn.
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy Thiết Quý Hoành đủ tàn nhẫn, nhưng nghĩ đến sự ngoan độc của Úy Mẫn Nhi, cánh tay Thiết Quý Hoành cơ hồ bị đứt ra toàn bộ, lòng đồng tình của cô cũng giảm đi một ít.
Cô quay đầu nhìn Triệu Húc Hàn, lại thấy anh âm trầm, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Úy Mẫn Nhi.
“Muốn em đánh thức cô ta không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Để anh làm cho!” Nói xong anh đi qua, trực tiếp vươn tay ấn vào trong người Úy Mẫn Nhi. Chờ khi Úy Mẫn Nhi chuyển tỉnh, Triệu Húc Hàn buông tay ra, nhưng giống như ghét bỏ dơ bẩn, anh lấy ra khăn tay xoa xoa.
Chương 1208: Cầu xin anh giết em
Úy Mẫn Nhi là từ từ tỉnh lại. Dưới ánh đèn tối tăm, cô ta nhìn thấy một người đàn ông đứng ở bên cạnh mình, sợ tới mức lập tức toàn thân run rẩy, tức khắc đã tỉnh táo lại.
Ngay sau đó, đôi mắt hoảng sợ của cô ta thấy được Triệu Húc Hàn. Trong ánh mắt cô ta chậm rãi lộ ra kinh ngạc, ngay sau đó là kinh hỉ, tức khắc nước mắt rơi xuống ào ạt.
“Anh Húc Hàn, anh, anh rốt cuộc cũng tới.” Úy Mẫn Nhi khóc thật sự đáng thương.
“Tôi có vấn đề muốn hỏi cô!” Triệu Húc Hàn lạnh như băng, nói: “Cũng không phải tới cứu cô. Lấy hành động của cô với Thiết Quý Hoành và Tiểu Nguyệt, chết một trăm lần cũng không đủ trả.”
Lời Triệu Húc Hàn nói làm Kỷ Hi Nguyệt tức khắc cảm giác cô có địa vị không thấp trong cảm nhận của anh.
“Không, anh Húc Hàn, anh cứu em với. Em không muốn ở lại nơi này, em sai rồi. Anh Húc Hàn, các người buông tha em đi, cho dù không tha em, vậy, vậy giết em! Giết em!” Úy Mẫn Nhi khóc lóc khẩn cầu, xem ra Thiết Quý Hoành đã tra tấn cô ta đến mức làm cô chịu không được.
Hôm qua dáng vẻ còn rất hung ác, giờ đây lại biến thành đáng thương, cũng không biết Thiết Quý Hoành tra tấn cô ta thế nào.
“Hừ, giết cô thì đã quá tiện cho cô rồi. Cô thuê mười sát thủ Tôn gia tới giết chúng tôi, nếu chúng tôi không đủ mạnh thì hiện tại chúng tôi sớm đã chết!” Triệu Húc Hàn cười lạnh, nói.
“Không phải, em không muốn giết anh. Em chỉ muốn giết Thiết Quý Hoành và Kỷ Hi Nguyệt thôi, cũng không muốn giết anh. Thật đó, anh Húc Hàn, em yêu anh, em rất yêu anh. Chẳng lẽ ngươi không biết? Sao em nỡ giết anh được?” Úy Mẫn Nhi vội giải thích.
Triệu Húc Hàn cười lạnh liên tục, nói: “Phải không? Những sát thủ đó không thủ hạ lưu tình với tôi. Cho dù cô không yêu cầu giết tôi, nhưng giết Tiểu Nguyệt, cô cho rằng tôi sẽ bỏ qua cho cô?”
“Anh Húc Hàn, em sai rồi, em biết sai rồi, cầu xin anh giết em đi. Thiết Quý Hoành là người điên, anh nể giao tình trước kia, anh giết em đi!” Úy Mẫn Nhi khẩn cầu nhìn anh.
“Tôi và cô trước kia có giao tình, tựa hồ trước nay tôi cũng không nghĩ để ý cô, chỉ là sơ giao, tôi cũng không biết sao cô trở thành người phụ nữ tôi phải cưới nữa. Úy Mẫn Nhi, dã tâm và bản lĩnh của cô đều không nhỏ, đáng tiếc tâm địa quá ác độc, cuối cùng phải gặp báo ứng.”
Triệu Húc Hàn kích thích đến cô ta thương tích đầy mình. Kỷ Hi Nguyệt cũng nhướng mày, thì ra là thế. Xem ra người phụ nữ này thật sự tốn không ít sức lực và mưu kế để tiếp cận Triệu gia và Triệu Húc Hàn, mới có thể kêu một tiếng anh Húc Hàn.
Úy Mẫn Nhi sửng sốt, ngay sau đó lại trầm mặc, tựa hồ nhớ lại lúc trước cô ta mặt dày đi gặp Triệu Húc Hàn, ngầm đi điều tra bối cảnh của anh ra sao, biết anh là gia chủ Triệu gia tương lai thì càng tìm mọi cách tiếp cận anh.
“Úy Mẫn Nhi, trước giờ tôi không có chút hứng thú nào với cô. Nếu không phải địa vị Quốc tế Úy Lam ở thị trường Châu Âu không tồi, cô cảm thấy tôi sẽ bày ra sắc mặt tốt cho cô xem? Chẳng qua cô lại là người thông minh, biết làm cha cô và Triệu gia chúng tôi làm buôn bán, cứ như vậy thì cô và tôi cũng tính là đối tác. Vốn dĩ nếu cô an phận thủ thường thì vẫn sẽ sống cuộc đời của một đại tiểu thư, nhưng cố tình cô có dã tâm quá lớn, tự để mình đi vào vực sâu vạn kiếp bất phục, tất cả mọi thứ đều là do cô gieo gió gặt bão.”
Triệu Húc Hàn rất ít nói với người ngoài nhiều như vậy, thật sự là anh muốn cho Úy Mẫn Nhi biết cô ta rốt cuộc sai ở đâu.
“Em, em thích anh, yêu anh, chẳng lẽ là sai?” Úy Mẫn Nhi nhìn anh, lệ rơi không ngừng.
“Tình yêu này của cô quá tàn nhẫn, quá đáng sợ, không ai có thể thừa nhận được. Bây giờ tôi có thể cho cô một cái chết thoải mái, nhưng tiền đề là cô phải trả lời tôi mấy vấn đề.” Triệu Húc Hàn đi vào vấn đề chính.
Chương 1209: Cho tôi ăn chút gì đi
Úy Mẫn Nhi sửng sốt rồi lập tức nói: “Được! Anh hỏi đi! Chỉ cần cho em chết thoải mái, em có thể trả lời anh mọi thứ!”
Triệu Húc Hàn nhìn Kỷ Hi Nguyệt, Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười với anh.
Triệu Húc Hàn nhấc cả người Úy Mẫn Nhi lên, trực tiếp xách tới trên ghế, để cô ta ngồi có thể thoải mái chút.
“Em, em có thể ăn chút gì không?” Bụng Úy Mẫn Nhi đột nhiên reo lên.
“Mấy thứ đó không phải hả?” Triệu Húc Hàn nhìn về phía chén cho chó.
“Anh Húc Hàn, anh thương em với, mấy thứ đó không phải để cho người ăn.” Nước mắt nước mũi của Úy Mẫn Nhi lại tiếp tục chảy ra.
Kỷ Hi Nguyệt nói: “Em đi lấy vài thứ cho cô ta ăn.” Nói xong cô đã đi rồi.
Úy Mẫn Nhi thấy Kỷ Hi Nguyệt vừa đi, dùng ánh mắt si ngốc nhìn Triệu Húc Hàn, nói: “Anh Húc Hàn, thực xin lỗi, em biết sai rồi, thật sự. Nhưng em thật sự quá ghen ghét, em yêu anh như vậy, anh lại chỉ yêu Kỷ Hi Nguyệt, thật không công bằng với em gì cả.”
“Không công bằng? Vậy cái gì là công bằng, cô yêu tôi, thì tôi phải nhất định yêu cô?” Triệu Húc Hàn cười lạnh: “Uổng công cô còn là sinh viên đứng đầu Yale, chút EQ này thật sự làm người rất hoài nghi! Tình yêu thật sự là lưỡng tình tương duyệt, ái mộ lẫn nhau chứ không phải mạnh mẽ đoạt lấy như cô, tàn nhẫn độc ác, không chiếm được thì phải hủy diệt tất cả. Cô hẳn nên học tâm lý học, bởi vì tư tưởng của cô đã vặn vẹo.”
Úy Mẫn Nhi im lặng, nức nở càng dữ hơn.
“Bây giờ tôi hỏi cô, có phải mẹ cô giết mẹ tôi không!” Giọng Triệu Húc Hàn nháy mắt đã hóa thành băng đao.
Úy Mẫn Nhi đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía anh, ngưng khóc thút thít, mà là cực kì hoảng sợ nhìn Triệu Húc Hàn.
“Anh, anh sao có thể nghĩ vậy?” Úy Mẫn Nhi bắt đầu cà lăm, ánh mắt cũng theo đó lập loè.
“Nếu muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm.” Triệu Húc Hàn lạnh băng nói: “Tôi tra xét nhiều năm rồi, cô thật sự cho rằng tôi không có chút manh mối nào à?”
Lúc này, Kỷ Hi Nguyệt đã trở lại, trong tay bưng một cái mâm, bên trên có một chén cháo thịt và một ly sữa bò nóng.
Cô trực tiếp đi đến cạnh Úy Mẫn Nhi, tay Úy Mẫn Nhi bị phỏng, Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể đút cô.
Úy Mẫn Nhi quả thực ăn ngấu nghiến, xem ra đã thật sự đói lả.
Chờ khi ăn hết toàn bộ, trên mặt cô ta cũng có chút huyết khí, Kỷ Hi Nguyệt lấy mâm ra.
Úy Mẫn Nhi nhìn cô, không nói gì, mà ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Húc Hàn một thân lạnh băng như cũ.
“Anh Húc Hàn, nếu anh biết nhiều như vậy, vì sao còn muốn hỏi em.” Úy Mẫn Nhi cười trào phúng.
“Ta chỉ là cần bằng chứng, cô có thể không nói, nhưng vậy thì để Thiết Quý Hoành tiếp đón cô thật tốt. Tiểu Nguyệt, chúng ta đi thôi.” Nói xong anh xoay người bỏ đi.
Tức khắc vẻ mặt Úy Mẫn Nhi tái nhợt, vội kêu lên: “Anh Húc Hàn, anh đừng đi, em nói, em nói là được chứ gì?”
Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt lại xoay người đi tới.
Úy Mẫn Nhi lại bắt đầu khóc thút thít, nói: “Anh nói không sai. Cái chết của mẹ anh quả thật có liên quan đến mẹ em.”
Kỷ Hi Nguyệt kinh hãi trong lòng, cô biết có thể Triệu Húc Hàn muốn hỏi chuyện này, nhưng không nghĩ tới Úy Mẫn Nhi bán đứng cả mẹ cô ta. Cô ta cũng người sắp chết, sao lại không có chút cốt khí nào, bán đứng mẹ mình.
Cô có thể nhìn ra quan hệ giữa Úy Mẫn Nhi và mẹ cô ta – Thiết Thiên Hoa rất không tệ, nếu cô thì cô tuyệt đối sẽ không bán đứng mẹ mình, nhưng Úy Mẫn Nhi lại vì được chết thoải mái mà bán đứng mẹ cô ta.
Người phụ nữ này thật sự chả có chút chỗ đáng khen nào.
“Nói cụ thể đi. Mẹ cô lên kế hoạch giết mẹ tôi ra sao, giết thế nào?” Khí tức cả người Triệu Húc Hàn làm cho cả trong phòng giảm xuống vài độ, ngay cả Kỷ Hi Nguyệt cũng cảm giác được khí lạnh.
Chương 1210: Rất nhiều bí mật
Úy Mẫn Nhi càng là bị khí lạnh đánh cho rùng mình, nói: “Đương nhiên em, em không biết, nhưng, nhưng đó không phải việc mẹ em làm một mình, còn có chú bảy của anh nữa!”
“Triệu Hoành Tài?” Triệu Húc Hàn xác định lại lần nữa.
“Đúng vậy, chính là ông ta. Em còn đi qua Nhật Bản gặp ông ta một lần, ông ta cũng có giao dịch với mẹ em.” Úy Mẫn Nhi nói.
Triệu Húc Hàn lập tức hỏi: “Giao dịch gì?”
“Em không rõ lắm, chắc là bàn chuyện làm ăn. Em không biết nhiều việc của mẹ em, bà đều sẽ không nói cho em.” Úy Mẫn Nhi nói.
“Vậy bọn họ làm thế nào giết chết mẹ tôi, khiến chỉ nhìn qua thì mẹ tôi chết ngoài ý muốn.” Triệu Húc Hàn lại hỏi.
Úy Mẫn Nhi lắc đầu, nói: “Việc này em không biết. Mẹ em có rất nhiều bí mật, bà ấy cũng sẽ không nói cho em.”
“Vậy sao cô biết mấy chuyện này.” Triệu Húc Hàn nheo mắt lại.
Úy Mẫn Nhi nhìn Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Bởi vì cô ta xuất hiện, em rất lo về việc hôn ước với anh. Mẹ em nói không nên gấp gáp, cũng không cần lo lắng, loại phụ nữ nào cũng sẽ không ngăn cản được em và anh cưới nhau, cho nên bà nói ra việc mẹ anh chết năm đó, bởi vì mẹ anh làm Thiết Hồng Nương không được yêu thương, điều này vừa lúc tổn thương Triệu Hoành Tài. Anh nên biết năm đó chú bảy anh yêu Thiết Hồng Nương sâu đậm, nhưng cuối cùng cha anh lại cưới bà, nhưng ông ấy lại không yêu bà, việc này làm cho Triệu Hoành Tài ghi hận trong lòng. Mẹ em chỉ cần châm ngòi một cái, Triệu Hoành Tài đâu nhẫn tâm nhìn người phụ nữ ông ta yêu uất ức?”
“Đúng rồi, chuyện này hẳn là Thiết Hồng Nương cũng biết, tuy rằng bà không có tham gia, nhưng Triệu Hoành Tài làm vì bà, sao bà lại không biết cho được. Cũng vì bảo vệ Triệu Hoành Tài nên bà cũng sẽ không nói cho cha anh và anh nghe. Rốt cuộc anh chỉ là một đứa nghiệt chủng do người đàn bà cướp chồng bà ấy sinh ra, còn khiến hai đứa con trai của bà không thể ngồi lên vị trí gia chủ, anh nói xem trong lòng bà ấy có vui vẻ không?”
Úy Mẫn Nhi nói chuyện cả buổi, làm Triệu Húc Hàn biết rất nhiều, tất cả cũng tựa như đều được giải thích thông thấu.
Anh vẫn luôn nghi ngờ Thiết Hồng Nương hại chết mẹ anh, giờ xem ra không phải bà xuống tay nhưng lại cũng vì bà mà có. Triệu Hoành Tài yêu Thiết Hồng Nương, Thiết Hồng Nương yêu cha anh – Triệu Tịch Quy, Triệu Tịch Quy lại yêu mẹ anh – Hạ Vịnh Hà, đầu sỏ gây tội lớn nhất trong này hẳn là quy củ của Triệu gia.
Điều kiện của đương gia chủ mẫu Triệu gia bức Triệu Tịch Quy cần phải cưới Thiết Hồng Nương, nhưng chẳng có gì cản được tình yêu, cho nên cuối cùng cha anh vẫn yêu Hạ Vịnh Hà, đây đúng là một quy củ quá rập khuôn gây nên bi kịch cuối cùng.
Cho nên Triệu Húc Hàn biết việc này sẽ tuyệt đối không lại xảy ra với anh, cho dù Kỷ Hi Nguyệt không đạt được ba điều kiện của chủ mẫu Triệu gia thì anh cũng chẳng cưới ai ngoài cô, nhiều nhất thì anh không cần vị trí gia chủ này nữa.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn về phía Triệu Húc Hàn, khuôn mặt tuấn tú của Triệu Húc Hàn hung ác nham hiểm tới cực điểm, có thể thấy được nội tâm không bình tĩnh.
“Em đã nói hết cho anh rồi, anh giết em đi! Em tồn tại cũng không có ý nghĩa gì!” Úy Mẫn Nhi vội nói.
Triệu Húc Hàn xoay người bỏ đi, Kỷ Hi Nguyệt vội đi theo ra ngoài.
“Anh Húc Hàn! Anh không thể nói không giữ lời! Anh giết em đi!” Úy Mẫn Nhi gấp đến mức kêu to.
Nhưng người tiến vào chính là Thiết Quý Hoành, anh ta lộ ra một nụ cười âm trầm trầm, nói: “Đừng gọi nữa, nơi này không phải do anh ta định đoạt, mà là do tôi định đoạt!” Nói rồi, anh ta đi về phía Úy Mẫn Nhi.
“Mày, mày muốn làm gì? Thiết Quý Hoành, mày là đồ biến thái, mày giết tao đi, mày có bản lĩnh thì giết tao đi!” Úy Mẫn Nhi tức khắc giống thất tâm phong, rống to lên.
“Chịu đựng qua hôm nay rồi tôi sẽ cho cô thoải mái.” Thiết Quý Hoành cười lộ ra hàm răng trắng.
Thiết Quý Hoành nói: ” Là để phòng ngừa vạn nhất, cũng có thể giấu rất nhiều bí mật.” Mỗi gia tộc lớn đều sẽ có nơi như vậy, chỉ xem có tìm được hay không thôi. Thật ra bên anh xem như rất rõ ràng, nếu là trong trang viên nước Anh thì căn bản tìm không thấy nơi ẩn nấp.”
“Ồ, thần kỳ quá vậy, có cơ hội em sẽ tìm.” Kỷ Hi Nguyệt nói đùa.
“Vậy thực lực em cần phải mạnh hơn mới được. Ba lão già Thiết gia phân chia sống ở ba hướng.” Điều Thiết Quý Hoành nói với Kỷ Hi Nguyệt tựa như đều là bí mật, có thể thấy anh ta đã hoàn toàn tin tưởng Kỷ Hi Nguyệt, không đề phòng.
Tiến vào căn hầm, Kỷ Hi Nguyệt mở rộng tầm mắt, không ngờ bên dưới to lớn như vậy, chỉ là có mùi nấm mốc hơi khó chịu, nhưng cũng có trang bị thông gió.
“Tiểu Nguyệt, lát nữa em đừng bất ngờ đó.” Thiết Quý Hoành dừng chân, bỗng nhiên nói với Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt sững sờ, nói: “Cái gì bất ngờ, anh còn giết người ở đây hả?”
Vẻ mặt của Thiết Quý Hoành hơi kỳ quái, không trả lời, tiếp tục đi. Mãi đến khi Kỷ Hi Nguyệt đi đến cửa một căn phòng, sau khi nhìn vào đều là công cụ tra khảo và giường sắt gần cửa sổ, lúc này cô mới biết lời Thiết Quý Hoành có ý gì.
Trên ghế còn có vết máu, công cụ tra khảo đó cũng có lốm đốm vết máu, rất kinh khủng.
Thiết Quý Hoành trực tiếp ném Úy Mẫn Nhi lên giường sắt, sau đó nhìn Kỷ Hi Nguyệt, hỏi: “Sợ không?”
Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu, nói: “Không có gì phải sợ, em cũng đã từng giết vài người rồi, những thứ này có gì đáng sợ đâu. Anh muốn làm cô ta tỉnh không?” Kỷ Hi Nguyệt chỉ Úy Mẫn Nhi.
“Không, để cô ta tự tỉnh lại đi. Chúng ta lên trên nghỉ ngơi, tắm rửa trước, buổi tối lại đến. Nơi này cách âm, cũng không chạy thoát được, nên để cô ta cảm nhận chút sợ hãi trước, ha ha.” Thiết Quý Hoành nhướn mày.
“Được.” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy ý tưởng này không tệ, để một người chết rất dễ dàng, nhưng muốn đập nát ý niệm của cô ta, để cô ta chết đi trong sự sợ hãi, vậy mới là tàn nhẫn nhất.
Sau khi Thiết Quý Hoành đóng cửa sắt, hai người quay lại trong phòng lớn của biệt thự. Vậy mà Kỷ Hi Nguyệt lại phát hiện tên Tiêu Ân này vẫn ở phòng huấn luyện, mà điện thoại của cô cũng không có tin nhắn của Triệu Húc Hàn, điều này khiến cô hơi lo lắng.
Đầu tiên cô tắm rửa, chải đầu rửa mặt một lúc, sau đó Kỷ Hi Nguyệt ăn trái cây mà quản gia đưa tới, đến phòng khách, nhìn thấy Thiết Quý Hoành đang nói chuyện với một người đàn ông.
Kỷ Hi Nguyệt cũng từng gặp người đàn ông này, tên Uy Liêm, là phó tổng giám đốc công ty Thiết thị, cũng chính là trợ thủ của Thiết Quý Hoành, dường như đến báo cáo tình hình. Suy cho cùng văn phòng của anh ta nổ tung, thư ký cũng chết, vậy nên xử lý cũng rất phiền phức, nhưng Thiết Quý Hoành không tự xử lý, cho nên bây giờ Uy Liêm đến báo cao sau khi đã xử lý xong.
Thiết Quý Hoành thấy Kỷ Hi Nguyệt tới, lập tức bảo Uy Liêm đi, sau khi Uy Liêm lịch sự chào hỏi Kỷ Hi Nguyệt thì rời đi.
Tiêu Ân luyện công xong tiến vào, nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt, trong mắt anh ấy lập tức có ý cười.
“Đúng rồi Tiêu Ân, qua nay anh đều có chuyện vui hả? Sao thấy anh luôn cười vậy?” Thiết Quý Hoành cũng phát hiện Tiêu Ân không thích hợp, Tiêu Ân đi phòng tập thể thao, anh ta cũng chỉ nghĩ là rèn luyện thân thể bình thường thôi, suy cho cùng Triệu Húc Hàn không ở đây, Tiêu Ân cũng rất nhàm chán.
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Tiêu Ân biết khí công rồi, cho nên đã luôn tu luyện! Sao có thể không vui được?”
“Cái gì? Thật không? Sao có thể được? Không phải anh không biết hả?” Sắc mặt Thiết Quý Hoành đại biến, giống như nghe tin kinh thiên động địa.
“Là thật, là đại tiểu thư đã giúp tôi kích phát tiềm năng khí công.” Tiêu Ân trả lời, giải đáp thắc mắc của Thiết Quý Hoành.
Chương 1202: Bắt cô rất mệt
Thiết Quý Hoành lập tức đi đến trước mặt Tiêu Ân, ngay sau đó vươn tay ra, Tiêu Ân cũng vươn tay ra, hai người nắm chặt. Thiết Quý Hoành tức khắc cảm nhận được sức lực của Tiêu Ân, chỉ có người có khí công mới có sức lực mạnh mẽ như vậy.
“Trời ơi, là thật, sao có thể được? Tiểu Nguyệt!” Thiết Quý Hoành xoay người, hoảng sợ nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt cười khổ, nói: “Anh không biết em suýt chút bị Tiêu Ân dọa chết, kích phát thứ này quá đáng sợ, suýt chút biến Tiêu Ân thành lão già rồi. Cũng may bản thân Tiêu Ân một mực kiên trì thử, cuối cùng để anh ấy được như ý nguyện, đổi lại là người khác thì em đoán là không thể được.”
“Hả? Vậy thì đáng tiếc rồi, nếu em có thể giúp người kích hoạt khí công thì em nghĩ xem, tự thân mỗi người bên cạnh chúng ta đều cường đại, còn ai có thể bắt nạt chúng ta đây?” Thiết Quý Hoành nói.
Tiêu Ân vội nói: “Hẳn là không thể, tôi gần như đã chết đi sống lại, hơn nữa tổn thương của đại tiểu thư cũng không nhỏ.” Ngay sau đó anh ấy liếc mắt Kỷ Hi Nguyệt một cái.
“Vậy à, vậy thì thôi, đừng làm tổn hại bản thân.” Thiết Quý Hoành vẫn đau lòng cho Kỷ Hi Nguyệt, có điều thật sự giống như hâm mộ việc Tiêu Ân trở thành người luyện khí công. Anh ấy là thư ký thiếp thân của Triệu Húc Hàn, anh ta cũng muốn có một thư ký thiếp thân là người luyện khí công.
“Đúng rồi, Tiêu Ân, chúng tôi bắt được Úy Mẫn Nhi rồi.” Kỷ Hi Nguyệt nói với Tiêu Ân một câu
“Cái gì!” Lúc này tới lượt Tiêu Ân trừng mắt cả kinh: “Thật không? Khi nào, lúc trưa hai người còn ở đây mà, sao có thể nhanh vậy được?”
“Đúng là nhanh thế đó, hơn nữa cô ta cũng đã bị nhốt trong hầm dưới đất rồi. Lần này tôi phải để cho cô ta nếm thử mùi vị hại người.” Thiết Quý Hoành nhìn đồng hồ treo tường sau góc, nói: “Chúng ta ăn cơm trước, sau khi ăn xong sẽ xuống đó trút giận, buổi tối có thể ngủ một giấc ngon rồi.”
“Đại tiểu thư, cậu chủ biết không?” Tiêu Ân hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu: “Tôi chưa nói với anh ấy. Có điều tôi hi vọng anh ấy quay lại không cần bận tâm những chuyện nhỏ này nữa. Việc chúng ta có thể làm, thì giúp anh ấy làm tốt trước.”
Tiêu Ân sửng sốt, ngay sau đó gật đầu một cách nặng nề, anh ấy biết rõ sự vất vả của cậu chủ nhất.
Cậu chủ có được người bạn gái suy nghĩ cho mình như vậy thì cuộc sống sau này nhất định sẽ thoải mái hơn nhiều.
Ba người cùng dùng cơm, trên bàn cơm, tất cả mọi người đều kể vài chuyện vui, bầu không khí tương đối tốt. Sau khi ăn cơm xong rồi ăn trái cây, sau đó Thiết Quý Hoành nói: “Đi thôi, phải đi tiêu hóa chút rồi.”
Nói xong, ba người đi về phía hầm ngầm. Tiêu Ân nhìn nơi này cũng hơi sởn hết gai óc, nhớ đến khu nhà cũ Triệu gia cũng có nơi bí mật như vậy, để rất nhiều người Triệu gia bất tuân trở về đào tạo lại hoặc tiếp nhận trừng phạt, trong lòng anh ấy lạnh run.
Đây là một bản năng, bản năng của người Triệu gia, vì không ai muốn đến nơi nguy hiểm như này.
“Có ai không! Cứu mạng! Kỷ Hi Nguyệt, cô ra đây cho tôi!” Vừa xuống hầm ngầm là có thể nghe tiếng Úy Mẫn Nhi hét to.
“Xem ra vẫn rất có sức lực.” Thiết Quý Hoành cười lạnh một tiếng.
Đi vào cửa ra vào bằng sắt, từ cửa sổ nhìn vào thấy Úy Mẫn Nhi đã lăn xuống giường, nhưng vì dây thừng cột tấm thảm vẫn chưa được tháo ra, cho nên cô ta chính là một trái hồ lô lăn xuống.
Nghe cửa ra vào có tiếng bước chân, cô ta lập tức liều mạng ngẩng đầu lên, muốn nhìn xem là ai.
Thiết Quý Hoành mở cửa tiến vào, Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Úy Mẫn Nhi, không ngờ cô nhớ tôi như vậy. Điều này khiến tôi tự nhiên phải ăn một bữa cơm thật ngon, cô không biết bắt cô rất mệt hả? Chúng tôi đã bất chấp nguy hiểm rất lớn đó.”
Chương 1203: Trừng phạt Úy Mẫn Nhi (1)
Úy Mẫn Nhi nghiến răng nghiến lợi, dù thế nào cô ta cũng chưa nghĩ đến Kỷ Hi Nguyệt đã trở thành một người luyện khí công. Chẳng trách mười sát thủ cũng chưa giết được ba người, bởi vì ba người đều là người luyện khí công. Hơn nữa thực lực nhất định hiếu thắng hơn nhóm sát thủ, cho nên bọn sát thủ thất bại thảm hại.
Nhưng trước sau đều do cô ta không đoán được Kỷ Hi Nguyệt là người luyện khí công, điều này đã dẫn đến việc cô ta thất bại. Cô ta chỉ nghĩ có thể do Triệu Húc Hàn có thực lực quá lợi hại, cho nên bọn họ mới bị diệt toàn quân, hiện tại xem ra cũng không phải.
Nhưng rốt cuộc khi nào Kỷ Hi Nguyệt trở thành người luyện khí công? Trước đó lúc Kỷ Hi Nguyệt đi Cảng Thành thì vẫn thật sự là một thiếu nữ chẳng biết gì, tại sao mới không gặp một thời gian là cô đã trở thành cao thủ khí công?
Khí công là dễ học vậy hả? Vậy tại sao từ nhỏ cô ta đã không có thiên phú, hoàn toàn học không được?
Ba người đi vào, Thiết Quý Hoành trực tiếp đến trước mặt Úy Mẫn Nhi, ngồi xổm xuống, nhìn đầu cô ta. Biểu cảm dữ tợn kia thật sự làm nội tâm anh ta sảng khoái. Đúng là ác có ác báo.
“Không phục?” Thiết Quý Hoành nhìn cô ta, cười.
“Thiết Quý Hoành, nếu anh có bản lĩnh thì giết tôi đi!!” Úy Mẫn Nhi hét lên giận dữ. Lúc cô ta nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt, thù hận trong con ngươi càng sâu.
“Cô cho rằng tôi sẽ không giết cô?” Thiết Quý Hoành cười rộ lên: “Úy Mẫn Nhi, cô ngây thơ ghê! Cô suýt chút nữa đã giết tôi hai lần, sao tôi có thể để cô chết thoải mái được? Cánh tay tôi bị thương, chân bị thương, đó đều là đau đến trong lòng. Cô cũng nên nếm thử loại mùi vị này đi.”
“Thứ đại tiểu thư như cô có lẽ chưa từng hưởng qua loại mùi vị này.” Tiêu Ân đi vào, nói. Anh ấy nghĩ đến lúc trước anh ấy chẳng giúp được gì, chỉ hãi hùng khiếp vía lái xe trốn đi, nghĩ vậy anh thật sự càng hận người phụ nữ này. Cô ta làm anh ấy cảm thấy người không có khí công như anh ấy không thể giúp được cậu chủ, khiến anh ấy thật sự rất thất vọng về bản thân.
“Xem ra cô không nhìn ra đây là đâu.” Kỷ Hi Nguyệt mỉm cười với Úy Mẫn Nhi.
Tức khắc sắc mặt Úy Mẫn Nhi trắng xanh. Đương nhiên cô ta đã nhìn ra đây là đâu, chỉ có cô ta biết sự sợ hãi trong lòng mình, cho nên cô ta mới nghĩ có thể chết cho xong việc. Cô ta rất sợ đau đến, từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu đựng đau khổ.
Năm đó cô ta ngã xuống trong lúc cưỡi ngựa, cánh tay bị thương, đau đến mức ngày nào cô ta cũng khóc.
Bây giờ cô ta nhìn thấy nhiều vật dụng tra tấn nhiễm vết máu như vậy thì sao có thể không sợ.
Thiết Quý Hoành cởi trói cho cô ta, sau đó dùng một chân đá cô ta. Sau khi Úy Mẫn Nhi lăn mấy vòng từ thảm ra tới, sự đau đớn trên toàn thân khiến cô ta biết lúc trước Kỷ Hi Nguyệt đánh cô ta còn có hậu di chứng, hơn nữa cú đá này của Thiết Quý Hoành cũng không nhẹ.
Ánh mắt cô ta nhìn thấy dụng cụ tra tấn trên bàn có dao nhỏ và móc nên lập tức chạy qua đó.
Chỉ là tay còn chưa đụng tới, một con dao bén nhọn đã cắm vào bàn tay cô ta vừa duỗi ra.
“A!” Úy Mẫn Nhi phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, nhìn đôi tay bị dao cắm vào, máu tươi theo lưỡi dao chảy xuống dưới, nhỏ trên mặt đất, lập tức nước mắt cô ta trào ra.
“Đây mới chỉ là bắt đầu!” Thiết Quý Hoành trực tiếp đi qua kéo cô ta. Úy Mẫn Nhi bị kéo ngồi vào trên ghế, một sợi dây thừng vòng qua eo cột cô ta vào ghế trên.
Mà Úy Mẫn Nhi còn đang khóc lóc nhìn tay cô ta, tựa hồ không thể tin được có một con dao đâm vào tay cô ta.
“Biết đau à?” Thiết Quý Hoành đứng trước mặt cô ta, hỏi: “Muốn rút ra không? Không rút ra thì sẽ đau chết, rút ra thì sẽ đổ máu, mất máu chết.” Giọng Thiết Quý Hoành rất âm u, khủng bố.
Toàn thân Úy Mẫn Nhi run lên, sợ hãi nhìn anh ta, nhưng vẫn nói rất hung ác: “Thiết Quý Hoành, nếu anh là anh hùng hảo hán thì giết tôi đi! Tra tấn một cô gái như tôi thì không xứng là đàn ông!”
Chương 1204: Trừng phạt Úy Mẫn Nhi (2)
Thiết Quý Hoành cầm lên một con dao dài, trực tiếp đưa lên khuôn mặt cô ta, nói: “Tôi chưa bao giờ nói mình là anh hùng hảo hán, mà cô cũng không thể tính là phụ nữ. Đàn ông cũng không tàn nhẫn bằng cô đâu.”
Nói rồi, anh ta dùng dao nhỏ vỗ lên khuôn mặt cô ta.
“Kỷ Hi Nguyệt, con tiện nhân này, nhanh giết tao đi, bằng không tao có thành quỷ cũng không buông tha mày!” Úy Mẫn Nhi sợ tới mức run rẩy toàn thân, lập tức quát lên với Kỷ Hi Nguyệt.
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Cô đừng tìm tôi, người giết cô là anh Thiết, tôi không tư cách lấy đâu!”
“Mày! Đồ tiện nhân, câu dẫn anh Húc Hàn, mày sẽ không được chết tử tế!” Úy Mẫn Nhi tức giận đến mức hét lớn.
Kỷ Hi Nguyệt không tức giận tí nào, nói: “Chính cô không có bản lĩnh thì đừng ghen ghét tôi có bản lĩnh. Anh Hàn là của tôi, cho nên cô có mắng nữa cũng vô dụng, tiết kiệm chút sức đi.”
“Tôi muốn gặp anh Húc Hàn! Anh ấy sẽ không đối xử với tôi như vậy! Ảnh sẽ không làm thế!” Bởi vì quá sợ hãi nên nước mắt của Úy Mẫn Nhi lại chảy xuống, cơn đau trên tay khiến cô ta cực kì thống khổ.
“Cô sẽ nhìn thấy anh ta. Chẳng qua bởi vì cô thuê mười đại sát thủ Tôn gia nên bây giờ anh ta bị Triệu gia gọi về rồi, có thể sáng mai mới trở lại được. Cho nên cô cần phải chịu đựng.” Nói rồi anh ta đã dùng vạch xuống khuôn mặt xinh đẹp của cô ta như cắt quả táo.
“A a a!” Úy Mẫn Nhi sợ tới mức kêu thảm thiết, nhưng không dám động đậy. Vì vừa động đậy thì phạm vi dao nhỏ cắt xuống sẽ lan rộng hơn.
Máu chậm rãi chảy xuống, loại cảm giác này kích thích thần kinh Úy Mẫn Nhi, cô ta sợ tới mức tròng mắt cô ta sắp trừng ra ngoài.
“Khá xinh đẹp!” Thiết Quý Hoành cắt một vệt dài như ngón tay, sau đó dừng lại.
“Mày là đồ điên, đồ biến thái. Thiết Quý Hoành, mày đi chết đi!” Úy Mẫn Nhi phẫn nộ mắng, đau đớn và sợ hãi khiến nước mắt cô ta chảy xuống, nhưng nước mắt mặn khiến trên mặt cô ta càng cảm giác đau đến mức kêu thảm thiết liên tục.
“Lúc này chỉ mới bắt đầu.” Thiết Quý Hoành đi qua lấy một bao thuốc bột, ngay sau đó cầm lấy bàn tay bị dao đâm xuyên của cô ta, nói: “Không rút cũng thật sự sẽ đau chết cô, cô chịu đựng chút là được.”
Nói rồi, đột nhiên anh ta rút dao ra, Úy Mẫn Nhi lại lần nữa kêu thảm thiết một tiếng, âm thanh thê lương vô cùng, khiến Kỷ Hi Nguyệt và Tiêu Ân cũng cảm giác được đau đớn.
Ngay sau đó, Thiết Quý Hoành rắc thuốc bột vào trên vết thương, sau khi Úy Mẫn Nhi kêu thảm thiết liên tục thì đột nhiên hôn mê.
“Gì vô dụng vậy? Còn tưởng rằng cô tàn nhẫn thế thì cái gì cũng có thể chịu đựng được!” Thiết Quý Hoành châm chọc, ngay sau đó còn giúp cô ta bôi thuốc bột lên mặt.
Anh ta quay đầu nhìn Kỷ Hi Nguyệt và Tiêu Ân, cười nói: “Có phải cảm thấy tôi rất tàn nhẫn không?”
Tiêu Ân lắc đầu, nói: “Không có. Triệu gia đối xử kẻ địch cũng tàn nhẫn y thế.”
Cũng không biết trong lòng Kỷ Hi Nguyệt có cảm giác gì, cô chỉ lắc đầu, nói: “Chắc cô ta sẽ không chịu được bao lâu.”
“Chút đau này còn không bằng cánh tay bị thương của anh. Tiểu Nguyệt, em quá mềm lòng.” Thiết Quý Hoành nói: “Nhớ kỹ, sau này ngàn vạn đừng để cho người khác bắt được. Nếu bị bắt, có đôi khi thật sự sẽ sống không bằng chết. Đặc biệt người biết khí công sẽ dùng rất nhiều phương pháp tra tấn kẻ địch, tâm địa tàn nhẫn hơn người bình thường.”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, ngay sau đó gật đầu, nói: “Em hiểu rồi, em sẽ cẩn thận. Chẳng qua, anh Thiết, nếu có hi vọng thì vẫn phải sống, chỉ cần sống thì mới có thể càng có hy vọng.”
Thiết Quý Hoành nhìn vào con ngươi Kỷ Hi Nguyệt, nhấm nuốt ý trong những lời này của cô, sau đó anh ta gật đầu, nói: “Em nói rất đúng, nếu có thể chịu thì phải chịu đựng, có thể sống sót mới có hi vọng báo thù nhất.”
Nói rồi, anh ta nhìn Úy Mẫn Nhi: “Chẳng qua cô ta vĩnh viễn không có cơ hội, sống còn không bằng chết.”
“Đó là bởi vì cô ta làm nhiều chuyện xấu, báo ứng tự nhiên cũng sẽ nhiều hơn, nếu không chẳng lẽ ông trời không công bằng?” Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười, ba người lập tức đi ra ngoài.
Chương 1205: Trừng phạt Úy Mẫn Nhi (3)
Ngày hôm sau, Kỷ Hi Nguyệt không có đi xuống xem Úy Mẫn Nhi. Thiết Quý Hoành đi xuống, cô và Tiêu Ân vẫn luôn tu luyện. Kỷ Hi Nguyệt cũng cho Tiêu Ân nhiều cơ hội tăng trưởng. Rốt cuộc anh ấy đã là người luyện khí công, vậy cơ hội gặp được người luyện khí công cũng sẽ càng nhiều.
“Tiêu Ân, trong tình huống bình thường, anh vẫn không nên nói cho bất kì ai, đi theo cạnh anh Hàn là được. Cố gắng hết sức không làm những chuyện khác, miễn cho anh bại lộ thực lực.” Kỷ Hi Nguyệt dặn dò.
“Tôi biết, một khi tôi trở thành người luyện khí công thì cũng rất có khả năng bị nguyên lão triệu tập về. Tôi không muốn rời khỏi cậu chủ, cho nên nhất định sẽ cực kì cẩn thận.” Tiêu Ân đã sớm nghĩ kỹ rồi.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nói: “Chờ tôi trở về, tôi sẽ phải đi Kinh Thành gia nhập tổ chức bí mật. Nếu không, tôi là người luyện khí công nhưng không có bất cứ bối cảnh gì, điều này sẽ chỉ làm tất cả người luyện khí công đều nhằm vào tôi.” Cô bĩu môi, hy vọng mọi việc có thể thuận lợi. Nếu không cô sẽ cảm thấy buồn bực, không thú vị.
“Chờ khi cô gả cho cậu chủ thì cô chính là người Triệu gia.” Tiêu Ân nói.
“Vấn đề là bây giờ còn chưa làm được. Không sao, vì quốc gia làm việc cũng tốt.” Kỷ Hi Nguyệt phóng khoáng, ông trời để cô trọng sinh, cho cô thực lực mạnh mẽ, tự nhiên cũng muốn làm vài việc có ý nghĩa.
Tiêu Ân nhìn cô tán thưởng, nói: “Đại tiểu thư, cô thật sự có giác ngộ rất cao, làm phóng viên cũng thế, đều là vì bắt người xấu, đưa lên tin tức chân thật nhất.”
“Ha ha, anh đừng tâng bốc tôi thế, tôi ngại lắm. Tôi biết bản thân cũng không phải người tốt, nhưng vì bảo vệ người tôi quan tâm, cho dù tôi làm chuyện xấu thì sao, tôi không muốn lại tuyệt vọng, tan nát cõi lòng.” Kỷ Hi Nguyệt nghĩ đến việc ở đời trước, cảm thán.
Tiêu Ân cho rằng cô nói đến việc của mẹ cô nên không cấm rất đồng tình. Chẳng qua anh là một cô nhi, không biết cha mẹ là ai nên càng thêm đáng thương hơn.
“Được rồi, anh nghỉ ngơi đi, đừng tu luyện mãi. Phải kết hợp nghỉ ngơi với luyện tập, đánh Thái Cực quyền cũng được.” Kỷ Hi Nguyệt cười, sau đó rời đi.
Trở lại phòng, cô gọi một cuộc điện thoại cho cha, nói ở Kinh Thành rất vui vẻ, rất nhanh sẽ trở về.
Sau đó cô lại mở máy tính ra, trò chuyện trên mạng với Liễu Đông một chút, cũng may bên kia cũng không có việc gì. Ngay sau đó cô lại trao đổi một hồi với Cố Cửu, cuối cùng tìm được Đội trưởng Trương.
Vui mừng chính là án tử của Đội trưởng Trương đã phá, bây giờ đã liên hợp hai khu trực thuộc lại với đội trưởng Biên, lùng bắt Tần Hạo ở trong tháng phố cũ. Bởi vì có người cử báo nói nhìn thấy Tần Hạo, cho nên khiến hy vọng của bọn họ cháy lên, lại lần nữa thảm thức mà tìm kiếm.
Chỉ là còn chưa tìm được. Kỷ Hi Nguyệt nghĩ thầm chờ khi cô trở về thì nhất định cũng phải đi tìm tên khốn kia. Một ngày không bắt được gã, cô đều sẽ lo lắng, có khi nào kẻ xấu xa đó đến uy hiếp cha cô hay bạn bè cô không, cô không dám mạo hiểm như thế, chỉ có bắt được mới có thể an tâm.
Ban đêm, rốt cuộc cô cũng nhận được cuộc gọi của Triệu Húc Hàn, Kỷ Hi Nguyệt vội nói: “Anh Hàn, anh không sao chứ? Em lo lắng cho anh nhiều lắm.”
Bên này, Triệu Húc Hàn lập tức thấy ấm áp trong lòng, nói: “Không sao, anh chuẩn bị lên máy bay, sáng mai là có thể nhìn thấy em.”
“Được, thật tốt quá, vậy anh nghỉ ngơi một hồi đi. Nghe giọng anh giống như rất mệt, có phải lại không nghỉ ngơi tốt không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Triệu Húc Hàn bên kia gợi lên khóe miệng, nói: “Cũng có, em đang làm gì?”
“Không làm gì, chỉ xem tin tức, gọi cho điện thoại cho cha, sau đó chính là nhớ anh.” Kỷ Hi Nguyệt bên này bĩu môi.
Chương 1206: Nói ra em đừng nóng giận
Lập tức, lòng Triệu Húc Hàn mềm mại, tan chảy ra, nói: “Anh cũng nhớ em. Sáng mai chuẩn bị chút đi, chúng ta đi Thụy Sĩ bắt Úy Mẫn Nhi.”
“Khụ khụ khụ, anh Hàn, anh đừng nóng giận nha. Thật ra, thật ra Úy Mẫn Nhi đã bị bắt, nhốt trong hầm của anh Thiết, anh trở lại là có thể nhìn thấy cô ta.” Kỷ Hi Nguyệt vẫn báo cáo thành thật.
“Bắt được rồi? Em và Thiết Quý Hoành đi bắt?” Giọng Triệu Húc Hàn bên kia khá lạnh.
Kỷ Hi Nguyệt nói: “Đúng vậy, đi phòng an toàn, chẳng qua mọi việc đều rất cẩn thận. Em không muốn anh trở về quá mệt mỏi, cho nên điều bọn em có thể làm thì đã làm trước, để anh trở về thì có thể nghỉ ngơi. Anh Hàn, em hy vọng mình có thể hỗ trợ.”
Triệu Húc Hàn im lặng, thật lâu sau mới nói: “Được, anh sắp bay rồi, về rồi nói sau, ngoan ngoãn ngủ đi.”
“Vâng, anh ngủ ngon. Em nhớ anh, moah ~” Kỷ Hi Nguyệt bên này gửi một nụ hôn thật lớn.
“Ngủ ngon, moah moah!” Triệu Húc Hàn vậy mà cũng gửi về một nụ hôn, khiến Kỷ Hi Nguyệt cười nở hoa.
Hôm sau, chờ Kỷ Hi Nguyệt mở to mắt thì đã nhìn thấy người đàn ông ngồi ở mép giường. Cô không sợ hãi, tựa hồ đã nghĩ đến. Cô dụi mắt, nói: “Anh Hàn, chào buổi sáng, anh đã trở lại, sao không ngủ đi?”
“Vừa về không đến mười phút, thấy em lập tức sắp tỉnh nên anh thay đổi quần áo rồi đến đây nhìn em.” Triệu Húc Hàn lập tức kéo ra chăn, chui vào, duỗi tay ôm cô vào trong ngực.
Sau khi cúi đầu hôn môi, hôn trán của cô một chút, hai mắt anh thâm tình nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
“Anh Hàn, anh nhìn qua rất mệt, tiêu tốn rất lớn hả?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi: “Việc bên kia thế nào? Có phải các nguyên lão làm khó dễ anh và Long Bân không?”
Triệu Húc Hàn nhìn dáng vẻ cô lo lắng cho anh, ngực cảm giác hạnh phúc căng tràn, ngay sau đó anh hôn môi cô một cái rồi nói: “Không sao, em đừng lo lắng. Sao anh lại không biết ý nghĩ của các nguyên lão, họ chỉ không muốn anh làm bất cứ việc gì vượt qua sự khống chế của bọn họ.”
Nói rồi, khóe miệng anh gợi lên một nụ cười lạnh lùng, mang theo khí thế âm trầm, sắc bén.
“Việc của Tôn gia thì sao? Bọn họ xử lý thế nào? Sẽ không mặc kệ chứ?” Kỷ Hi Nguyệt lại hỏi.
Triệu Húc Hàn nhìn cô, lập tức sắc mặc khá xấu hổ, nói: “Nói ra em đừng nóng giận được không?”
Sau khi Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt thì đột nhiên cười nói: “Có phải bởi vì bọn họ không thích em cho nên sẽ không giúp anh không?”
Triệu Húc Hàn gật đầu, nói: “Ai, em không đủ tư cách trở thành chủ mẫu Triệu gia, nếu anh vẫn luôn quen em thì bọn họ sẽ không ủng hộ anh gì nữa. Trừ khi anh và em chia tay, dựa theo chỉ thị của bọn họ, lựa chọn người phụ nữ bọn họ thích.”
“Úy Mẫn Nhi?” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày.
“Úy Mẫn Nhi không thể được, nhưng bọn họ sẽ lại tìm kiếm người phụ nữ thích hợp với anh và Triệu.” Triệu Húc Hàn cười lạnh.
“Anh có nói em là người luyện khí công chưa?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
Triệu Húc Hàn lắc đầu, nói: “Chưa, tạm thời sẽ không để cho bọn họ biết, chẳng qua cũng việc sớm muộn.”
“Cho nên cho dù Tôn gia xuất động cả bọn giết anh thì bọn họ cũng sẽ không giúp anh, chỉ nhìn anh chết?” Giọng Kỷ Hi Nguyệt cũng trở nên bén nhọn.
Triệu Húc Hàn gật đầu, nói: “Đúng là thế. Cho nên đã đến lúc thay đổi quy củ Triệu gia.”
“Mẹ nó! Những người này bị ngu hả, thật sự cho rằng bọn họ là người Triệu gia à? Triệu gia bồi dưỡng bọn họ, vậy mà cuối cùng còn không bảo vệ gia chủ Triệu gia, vậy cần bọn họ làm gì!” Kỷ Hi Nguyệt thật sự tức giận đầy bụng, chưa từng thấy quy củ gia tộc nào như vậy.
Triệu Húc Hàn sờ đầu cô, nói: “Cho nên sinh hoạt sau đó sẽ khá gian nan, nhưng anh tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.”
Chương 1207: Cái ôm ấm áp
Kỷ Hi Nguyệt nhìn ánh mắt kiên định kia của anh, nói: “Không sợ, chúng ta huấn luyện nhanh hơn, đề cao thực lực, hơn nữa em sẽ đi tham gia bí mật quốc gia. Nếu em được bọn họ công nhận thì có lẽ sau này còn có thể tìm bọn họ hỗ trợ. Đúng rồi, chúng ta phải bồi dưỡng nhân tài của chính chúng ta.”
“Ừ, anh cũng nghĩ tới vấn đề này. Bây giờ người cạnh anh cũng chỉ có tứ đại ám vệ của Long Bân, nhưng bọn họ đều trung với nguyên lão, anh không biết nên xúi giục bọn họ thế nào.” Triệu Húc Hàn thở ra.
“Em đi xúi giục, ít nhất em khá nắm chắc Long Bân và La Hi. Hơn nữa, anh Hàn, nói cho anh một tin tức tốt, bây giờ Tiêu Ân đã trở thành người luyện khí công.” Kỷ Hi Nguyệt nở nụ cười.
“Cái gì? Sao có thể?” Triệu Húc Hàn bị dọa giật mình. Chính vì Tiêu Ân không thành người luyện khí công được nên không biết đã buồn bực bao lâu, sao bây giờ ba mươi rồi mà còn có thể trở thành người luyện khí công?
“Thật sự!” Kỷ Hi Nguyệt kể anh nghe việc trước đó, Triệu Húc Hàn nghe xong rất hãi hùng khiếp vía, cuối cùng vui vẻ, nói: “Thật tốt quá, cứ thế thì chúng ta đã có nhiều thêm một người thực sự giúp đỡ. Chẳng qua có lẽ thực lực của anh ta quá yếu.”
“Không sợ, em sẽ giúp anh ấy tăng lên. Hai ngày nay anh ấy tiến bộ phi thường nhanh, em nghĩ một tháng sau thì anh ấy có thể đạt được như Long Bân. Hơn nữa sau này có anh Thiết hỗ trợ, chờ thực sự có một ngày chúng ta trở mặt với nguyên lão thì cũng không phải không có hy vọng.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Triệu Húc Hàn dịu dàng nhìn cô, ngay sau đó ôm sát cô, nói: “Có em ở đây, anh có thể không cần gì cả! Đương nhiên nếu có khả năng thì anh nhất định sẽ thay đổi quy củ Triệu gia, sau này chỉ có gia chủ mới có thể chân chính làm chủ.” Nói rồi, trong đôi mắt xẹt qua một ánh sáng sắc bén.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, cũng ôm lấy anh, nói: “Vâng, em nhất định sẽ đứng ở cạnh anh, chúng ta cũng nhất định sẽ thành công.”
Hai người ôm nhau ấm áp, hấp thu hơi thể trên thân thể của nhau, giống như đang sưởi ấm lẫn nhau, an ủi tâm lý.
“Anh Hàn, anh ngủ đi.” Kỷ Hi Nguyệt sợ anh quá mệt mỏi.
“Còn chưa ngủ được, vậy em đứng lên đi, anh muốn đi xem Úy Mẫn Nhi, hỏi cô ta một vài việc.” Triệu Húc Hàn ngồi dậy, nói.
Kỷ Hi Nguyệt vội gật đầu, lập tức rời giường rửa mặt chải đầu. Sau năm phút, cô cùng Triệu Húc Hàn đi tới hầm.
Lúc này Úy Mẫn Nhi đang bị trói tay chân, cuộn tròn trên giường sắt. Trên mặt đất có vết máu loang lỗ chưa rửa sạch, cô ta tựa như đã quá mệt mỏi, hai người tiến vào cũng không tỉnh.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy miệng vết thương trên mặt cô ta đã đóng vảy, nhưng vết máu vẫn còn, vẻ mặt tái nhợt, tóc cũng rối tung, trên tay cũng có vết máu và miệng vết thương, quần áo càng hỗn độn bất kham, chính cô ta cũng không có cơ hộ sửa sang lại.
Hơn nữa dưới ván giường có một đống nước, phát ra mùi tanh hôi, hẳn là nước tiểu của cô ta. Rốt cuộc lúc không có người ở đây, cô ta cũng không có cách khác nên đã tự giải quyết. Trên mặt đất có một cái chén cho chó, bên trong có nửa chén cơm, đen tuyền, không giống như thứ người có thể ăn.
Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy Thiết Quý Hoành đủ tàn nhẫn, nhưng nghĩ đến sự ngoan độc của Úy Mẫn Nhi, cánh tay Thiết Quý Hoành cơ hồ bị đứt ra toàn bộ, lòng đồng tình của cô cũng giảm đi một ít.
Cô quay đầu nhìn Triệu Húc Hàn, lại thấy anh âm trầm, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Úy Mẫn Nhi.
“Muốn em đánh thức cô ta không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Để anh làm cho!” Nói xong anh đi qua, trực tiếp vươn tay ấn vào trong người Úy Mẫn Nhi. Chờ khi Úy Mẫn Nhi chuyển tỉnh, Triệu Húc Hàn buông tay ra, nhưng giống như ghét bỏ dơ bẩn, anh lấy ra khăn tay xoa xoa.
Chương 1208: Cầu xin anh giết em
Úy Mẫn Nhi là từ từ tỉnh lại. Dưới ánh đèn tối tăm, cô ta nhìn thấy một người đàn ông đứng ở bên cạnh mình, sợ tới mức lập tức toàn thân run rẩy, tức khắc đã tỉnh táo lại.
Ngay sau đó, đôi mắt hoảng sợ của cô ta thấy được Triệu Húc Hàn. Trong ánh mắt cô ta chậm rãi lộ ra kinh ngạc, ngay sau đó là kinh hỉ, tức khắc nước mắt rơi xuống ào ạt.
“Anh Húc Hàn, anh, anh rốt cuộc cũng tới.” Úy Mẫn Nhi khóc thật sự đáng thương.
“Tôi có vấn đề muốn hỏi cô!” Triệu Húc Hàn lạnh như băng, nói: “Cũng không phải tới cứu cô. Lấy hành động của cô với Thiết Quý Hoành và Tiểu Nguyệt, chết một trăm lần cũng không đủ trả.”
Lời Triệu Húc Hàn nói làm Kỷ Hi Nguyệt tức khắc cảm giác cô có địa vị không thấp trong cảm nhận của anh.
“Không, anh Húc Hàn, anh cứu em với. Em không muốn ở lại nơi này, em sai rồi. Anh Húc Hàn, các người buông tha em đi, cho dù không tha em, vậy, vậy giết em! Giết em!” Úy Mẫn Nhi khóc lóc khẩn cầu, xem ra Thiết Quý Hoành đã tra tấn cô ta đến mức làm cô chịu không được.
Hôm qua dáng vẻ còn rất hung ác, giờ đây lại biến thành đáng thương, cũng không biết Thiết Quý Hoành tra tấn cô ta thế nào.
“Hừ, giết cô thì đã quá tiện cho cô rồi. Cô thuê mười sát thủ Tôn gia tới giết chúng tôi, nếu chúng tôi không đủ mạnh thì hiện tại chúng tôi sớm đã chết!” Triệu Húc Hàn cười lạnh, nói.
“Không phải, em không muốn giết anh. Em chỉ muốn giết Thiết Quý Hoành và Kỷ Hi Nguyệt thôi, cũng không muốn giết anh. Thật đó, anh Húc Hàn, em yêu anh, em rất yêu anh. Chẳng lẽ ngươi không biết? Sao em nỡ giết anh được?” Úy Mẫn Nhi vội giải thích.
Triệu Húc Hàn cười lạnh liên tục, nói: “Phải không? Những sát thủ đó không thủ hạ lưu tình với tôi. Cho dù cô không yêu cầu giết tôi, nhưng giết Tiểu Nguyệt, cô cho rằng tôi sẽ bỏ qua cho cô?”
“Anh Húc Hàn, em sai rồi, em biết sai rồi, cầu xin anh giết em đi. Thiết Quý Hoành là người điên, anh nể giao tình trước kia, anh giết em đi!” Úy Mẫn Nhi khẩn cầu nhìn anh.
“Tôi và cô trước kia có giao tình, tựa hồ trước nay tôi cũng không nghĩ để ý cô, chỉ là sơ giao, tôi cũng không biết sao cô trở thành người phụ nữ tôi phải cưới nữa. Úy Mẫn Nhi, dã tâm và bản lĩnh của cô đều không nhỏ, đáng tiếc tâm địa quá ác độc, cuối cùng phải gặp báo ứng.”
Triệu Húc Hàn kích thích đến cô ta thương tích đầy mình. Kỷ Hi Nguyệt cũng nhướng mày, thì ra là thế. Xem ra người phụ nữ này thật sự tốn không ít sức lực và mưu kế để tiếp cận Triệu gia và Triệu Húc Hàn, mới có thể kêu một tiếng anh Húc Hàn.
Úy Mẫn Nhi sửng sốt, ngay sau đó lại trầm mặc, tựa hồ nhớ lại lúc trước cô ta mặt dày đi gặp Triệu Húc Hàn, ngầm đi điều tra bối cảnh của anh ra sao, biết anh là gia chủ Triệu gia tương lai thì càng tìm mọi cách tiếp cận anh.
“Úy Mẫn Nhi, trước giờ tôi không có chút hứng thú nào với cô. Nếu không phải địa vị Quốc tế Úy Lam ở thị trường Châu Âu không tồi, cô cảm thấy tôi sẽ bày ra sắc mặt tốt cho cô xem? Chẳng qua cô lại là người thông minh, biết làm cha cô và Triệu gia chúng tôi làm buôn bán, cứ như vậy thì cô và tôi cũng tính là đối tác. Vốn dĩ nếu cô an phận thủ thường thì vẫn sẽ sống cuộc đời của một đại tiểu thư, nhưng cố tình cô có dã tâm quá lớn, tự để mình đi vào vực sâu vạn kiếp bất phục, tất cả mọi thứ đều là do cô gieo gió gặt bão.”
Triệu Húc Hàn rất ít nói với người ngoài nhiều như vậy, thật sự là anh muốn cho Úy Mẫn Nhi biết cô ta rốt cuộc sai ở đâu.
“Em, em thích anh, yêu anh, chẳng lẽ là sai?” Úy Mẫn Nhi nhìn anh, lệ rơi không ngừng.
“Tình yêu này của cô quá tàn nhẫn, quá đáng sợ, không ai có thể thừa nhận được. Bây giờ tôi có thể cho cô một cái chết thoải mái, nhưng tiền đề là cô phải trả lời tôi mấy vấn đề.” Triệu Húc Hàn đi vào vấn đề chính.
Chương 1209: Cho tôi ăn chút gì đi
Úy Mẫn Nhi sửng sốt rồi lập tức nói: “Được! Anh hỏi đi! Chỉ cần cho em chết thoải mái, em có thể trả lời anh mọi thứ!”
Triệu Húc Hàn nhìn Kỷ Hi Nguyệt, Kỷ Hi Nguyệt khẽ cười với anh.
Triệu Húc Hàn nhấc cả người Úy Mẫn Nhi lên, trực tiếp xách tới trên ghế, để cô ta ngồi có thể thoải mái chút.
“Em, em có thể ăn chút gì không?” Bụng Úy Mẫn Nhi đột nhiên reo lên.
“Mấy thứ đó không phải hả?” Triệu Húc Hàn nhìn về phía chén cho chó.
“Anh Húc Hàn, anh thương em với, mấy thứ đó không phải để cho người ăn.” Nước mắt nước mũi của Úy Mẫn Nhi lại tiếp tục chảy ra.
Kỷ Hi Nguyệt nói: “Em đi lấy vài thứ cho cô ta ăn.” Nói xong cô đã đi rồi.
Úy Mẫn Nhi thấy Kỷ Hi Nguyệt vừa đi, dùng ánh mắt si ngốc nhìn Triệu Húc Hàn, nói: “Anh Húc Hàn, thực xin lỗi, em biết sai rồi, thật sự. Nhưng em thật sự quá ghen ghét, em yêu anh như vậy, anh lại chỉ yêu Kỷ Hi Nguyệt, thật không công bằng với em gì cả.”
“Không công bằng? Vậy cái gì là công bằng, cô yêu tôi, thì tôi phải nhất định yêu cô?” Triệu Húc Hàn cười lạnh: “Uổng công cô còn là sinh viên đứng đầu Yale, chút EQ này thật sự làm người rất hoài nghi! Tình yêu thật sự là lưỡng tình tương duyệt, ái mộ lẫn nhau chứ không phải mạnh mẽ đoạt lấy như cô, tàn nhẫn độc ác, không chiếm được thì phải hủy diệt tất cả. Cô hẳn nên học tâm lý học, bởi vì tư tưởng của cô đã vặn vẹo.”
Úy Mẫn Nhi im lặng, nức nở càng dữ hơn.
“Bây giờ tôi hỏi cô, có phải mẹ cô giết mẹ tôi không!” Giọng Triệu Húc Hàn nháy mắt đã hóa thành băng đao.
Úy Mẫn Nhi đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía anh, ngưng khóc thút thít, mà là cực kì hoảng sợ nhìn Triệu Húc Hàn.
“Anh, anh sao có thể nghĩ vậy?” Úy Mẫn Nhi bắt đầu cà lăm, ánh mắt cũng theo đó lập loè.
“Nếu muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm.” Triệu Húc Hàn lạnh băng nói: “Tôi tra xét nhiều năm rồi, cô thật sự cho rằng tôi không có chút manh mối nào à?”
Lúc này, Kỷ Hi Nguyệt đã trở lại, trong tay bưng một cái mâm, bên trên có một chén cháo thịt và một ly sữa bò nóng.
Cô trực tiếp đi đến cạnh Úy Mẫn Nhi, tay Úy Mẫn Nhi bị phỏng, Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể đút cô.
Úy Mẫn Nhi quả thực ăn ngấu nghiến, xem ra đã thật sự đói lả.
Chờ khi ăn hết toàn bộ, trên mặt cô ta cũng có chút huyết khí, Kỷ Hi Nguyệt lấy mâm ra.
Úy Mẫn Nhi nhìn cô, không nói gì, mà ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Húc Hàn một thân lạnh băng như cũ.
“Anh Húc Hàn, nếu anh biết nhiều như vậy, vì sao còn muốn hỏi em.” Úy Mẫn Nhi cười trào phúng.
“Ta chỉ là cần bằng chứng, cô có thể không nói, nhưng vậy thì để Thiết Quý Hoành tiếp đón cô thật tốt. Tiểu Nguyệt, chúng ta đi thôi.” Nói xong anh xoay người bỏ đi.
Tức khắc vẻ mặt Úy Mẫn Nhi tái nhợt, vội kêu lên: “Anh Húc Hàn, anh đừng đi, em nói, em nói là được chứ gì?”
Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt lại xoay người đi tới.
Úy Mẫn Nhi lại bắt đầu khóc thút thít, nói: “Anh nói không sai. Cái chết của mẹ anh quả thật có liên quan đến mẹ em.”
Kỷ Hi Nguyệt kinh hãi trong lòng, cô biết có thể Triệu Húc Hàn muốn hỏi chuyện này, nhưng không nghĩ tới Úy Mẫn Nhi bán đứng cả mẹ cô ta. Cô ta cũng người sắp chết, sao lại không có chút cốt khí nào, bán đứng mẹ mình.
Cô có thể nhìn ra quan hệ giữa Úy Mẫn Nhi và mẹ cô ta – Thiết Thiên Hoa rất không tệ, nếu cô thì cô tuyệt đối sẽ không bán đứng mẹ mình, nhưng Úy Mẫn Nhi lại vì được chết thoải mái mà bán đứng mẹ cô ta.
Người phụ nữ này thật sự chả có chút chỗ đáng khen nào.
“Nói cụ thể đi. Mẹ cô lên kế hoạch giết mẹ tôi ra sao, giết thế nào?” Khí tức cả người Triệu Húc Hàn làm cho cả trong phòng giảm xuống vài độ, ngay cả Kỷ Hi Nguyệt cũng cảm giác được khí lạnh.
Chương 1210: Rất nhiều bí mật
Úy Mẫn Nhi càng là bị khí lạnh đánh cho rùng mình, nói: “Đương nhiên em, em không biết, nhưng, nhưng đó không phải việc mẹ em làm một mình, còn có chú bảy của anh nữa!”
“Triệu Hoành Tài?” Triệu Húc Hàn xác định lại lần nữa.
“Đúng vậy, chính là ông ta. Em còn đi qua Nhật Bản gặp ông ta một lần, ông ta cũng có giao dịch với mẹ em.” Úy Mẫn Nhi nói.
Triệu Húc Hàn lập tức hỏi: “Giao dịch gì?”
“Em không rõ lắm, chắc là bàn chuyện làm ăn. Em không biết nhiều việc của mẹ em, bà đều sẽ không nói cho em.” Úy Mẫn Nhi nói.
“Vậy bọn họ làm thế nào giết chết mẹ tôi, khiến chỉ nhìn qua thì mẹ tôi chết ngoài ý muốn.” Triệu Húc Hàn lại hỏi.
Úy Mẫn Nhi lắc đầu, nói: “Việc này em không biết. Mẹ em có rất nhiều bí mật, bà ấy cũng sẽ không nói cho em.”
“Vậy sao cô biết mấy chuyện này.” Triệu Húc Hàn nheo mắt lại.
Úy Mẫn Nhi nhìn Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Bởi vì cô ta xuất hiện, em rất lo về việc hôn ước với anh. Mẹ em nói không nên gấp gáp, cũng không cần lo lắng, loại phụ nữ nào cũng sẽ không ngăn cản được em và anh cưới nhau, cho nên bà nói ra việc mẹ anh chết năm đó, bởi vì mẹ anh làm Thiết Hồng Nương không được yêu thương, điều này vừa lúc tổn thương Triệu Hoành Tài. Anh nên biết năm đó chú bảy anh yêu Thiết Hồng Nương sâu đậm, nhưng cuối cùng cha anh lại cưới bà, nhưng ông ấy lại không yêu bà, việc này làm cho Triệu Hoành Tài ghi hận trong lòng. Mẹ em chỉ cần châm ngòi một cái, Triệu Hoành Tài đâu nhẫn tâm nhìn người phụ nữ ông ta yêu uất ức?”
“Đúng rồi, chuyện này hẳn là Thiết Hồng Nương cũng biết, tuy rằng bà không có tham gia, nhưng Triệu Hoành Tài làm vì bà, sao bà lại không biết cho được. Cũng vì bảo vệ Triệu Hoành Tài nên bà cũng sẽ không nói cho cha anh và anh nghe. Rốt cuộc anh chỉ là một đứa nghiệt chủng do người đàn bà cướp chồng bà ấy sinh ra, còn khiến hai đứa con trai của bà không thể ngồi lên vị trí gia chủ, anh nói xem trong lòng bà ấy có vui vẻ không?”
Úy Mẫn Nhi nói chuyện cả buổi, làm Triệu Húc Hàn biết rất nhiều, tất cả cũng tựa như đều được giải thích thông thấu.
Anh vẫn luôn nghi ngờ Thiết Hồng Nương hại chết mẹ anh, giờ xem ra không phải bà xuống tay nhưng lại cũng vì bà mà có. Triệu Hoành Tài yêu Thiết Hồng Nương, Thiết Hồng Nương yêu cha anh – Triệu Tịch Quy, Triệu Tịch Quy lại yêu mẹ anh – Hạ Vịnh Hà, đầu sỏ gây tội lớn nhất trong này hẳn là quy củ của Triệu gia.
Điều kiện của đương gia chủ mẫu Triệu gia bức Triệu Tịch Quy cần phải cưới Thiết Hồng Nương, nhưng chẳng có gì cản được tình yêu, cho nên cuối cùng cha anh vẫn yêu Hạ Vịnh Hà, đây đúng là một quy củ quá rập khuôn gây nên bi kịch cuối cùng.
Cho nên Triệu Húc Hàn biết việc này sẽ tuyệt đối không lại xảy ra với anh, cho dù Kỷ Hi Nguyệt không đạt được ba điều kiện của chủ mẫu Triệu gia thì anh cũng chẳng cưới ai ngoài cô, nhiều nhất thì anh không cần vị trí gia chủ này nữa.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn về phía Triệu Húc Hàn, khuôn mặt tuấn tú của Triệu Húc Hàn hung ác nham hiểm tới cực điểm, có thể thấy được nội tâm không bình tĩnh.
“Em đã nói hết cho anh rồi, anh giết em đi! Em tồn tại cũng không có ý nghĩa gì!” Úy Mẫn Nhi vội nói.
Triệu Húc Hàn xoay người bỏ đi, Kỷ Hi Nguyệt vội đi theo ra ngoài.
“Anh Húc Hàn! Anh không thể nói không giữ lời! Anh giết em đi!” Úy Mẫn Nhi gấp đến mức kêu to.
Nhưng người tiến vào chính là Thiết Quý Hoành, anh ta lộ ra một nụ cười âm trầm trầm, nói: “Đừng gọi nữa, nơi này không phải do anh ta định đoạt, mà là do tôi định đoạt!” Nói rồi, anh ta đi về phía Úy Mẫn Nhi.
“Mày, mày muốn làm gì? Thiết Quý Hoành, mày là đồ biến thái, mày giết tao đi, mày có bản lĩnh thì giết tao đi!” Úy Mẫn Nhi tức khắc giống thất tâm phong, rống to lên.
“Chịu đựng qua hôm nay rồi tôi sẽ cho cô thoải mái.” Thiết Quý Hoành cười lộ ra hàm răng trắng.
Bình luận facebook