• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Độc Chiếm Tiên Thê : Hàn Thiếu Sủng Tận Thiên (1 Viewer)

  • Chương 1041-1050

Chương 1041: Càng ngày càng yêu cô.


Kỷ Hi Nguyệt dừng xoa bóp, nhìn Triệu Húc Hàn. Sắc mặt Triệu Húc Hàn nặng nề ảm đạm, tựa như vừa mới thật sự nghe được tin dữ, vẻ mặt này diễn cũng rất đúng chỗ.
Kỷ Hi Nguyệt như tượng vàng của Oscar, người đàn ông này chắc hẳn cũng như thế, hóa ra cô cùng Triệu Húc Hàn đều là người chơi hệ diễn kịch!
Trong lòng cô không biết nên khóc hay cười, nếu biết trước rằng hôm nay cô sẽ cứu được thím hai, có thể lập tức biết điều kiện trao đổi của Úy Mẫn Nhi thì tối qua cô đã không phải tới sòng bạc tìm Đông Quách Dịch.
Nhưng cũng may cô thắng 1 tỷ Euro, đây là một số tiền không hề nhỏ, khiến cô càng thêm tin tưởng vào việc phát triển sự nghiệp của mình.
Tuy Triệu Húc Hàn nói cô một vài câu, nhưng cuối cùng vẫn yêu chiều coi như không có chuyện gì xảy ra, còn giúp cô hack vào hệ thống của sòng bạc xóa bỏ dữ liệu nhận dạng khuôn mặt của cô, cô lại trở nên trong sạch.
Quả nhiên Đại Ma Vương càng ngày càng yêu cô, càng ngày càng chiều chuộng cô.
“Thím hai, hai người thật là hồ đồ, hai người cho rằng nếu cháu cưới Úy Mẫn Nhi thì cháu sẽ chạm vào cô ta!? Nếu thật sự có ngày đó thì cháu cũng sẽ không cho cô ta mang thai đứa con của cháu!” Triệu Húc Hàn tức giận nói.
Triệu phu nhân tái mặt, lập tức nói: “Húc Hàn, cháu cũng đừng quá tức giận, thông cảm cho chú cháu một chút. Nếu đây không phải là tiếc nuối duy nhất của ông ấy, ông ấy cũng sẽ không đồng ý yêu cầu vô lý này của Úy Mẫn Nhi. Chỉ là đồng ý rồi, sao có thể đổi ý?”
“Thím hai, cho dù hai người có đổi ý hay không, cháu chỉ nói một câu, muốn cháu sinh con với Úy Mẫn Nhi, là không thể nào! Cho nên sự tiếc nuối này của chú hai sợ là sẽ không hoàn thành được.” Triệu Húc Hàn nói.
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng la lên: “Anh Hàn, anh đừng gấp. Không thì như này, đứa con đầu lòng của cháu và anh Hàn có được sau khi kết hôn sẽ nhận chú hai làm cha nuôi được không?”
Triệu Húc Hàn lập tức trừng mắt nhìn chằm chằm Kỷ Hi Nguyệt, người phụ nữ này sẽ vì một phiếu Tây Âu mà hy sinh con của bọn họ?
“Tiểu Nguyệt, cháu, cháu nói thật sao?” Triệu phu nhân lại rất kích động.
Kỷ Hi Nguyệt vội nói: “Chú và thím hai thích trẻ con như vậy, cháu nghĩ nếu con của cháu có thể nhận hai người làm cha mẹ nuôi thì chắc chắn sẽ rất hạnh phúc, nhưng mà không phải nhận làm con thừa tự đâu. Nói thật thì cháu không biết mình có thể sinh mấy đứa.”
“Úy Mẫn Nhi nói như vậy, thật ra hơi vô trách nhiệm, nhỡ đâu cô ta không thể sinh con? Hoặc cả đời này cô ta chỉ sinh một đứa con, đến lúc đó đòi cướp lại con, như thế không phải sẽ ảnh hưởng đến cảm tình ư? Cháu cảm thấy loại chuyện này vẫn nên nói rõ ràng mọi thứ thì tốt hơn.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn bà Triệu, nói.
Bà Triệu gật đầu đồng ý, nói: “Tiểu Nguyệt, cháu đúng là thành thật. Lúc trước thím và chú của hai đứa cũng từng nói, Úy Mẫn Nhi chỉ muốn chúng ta bức hôn, nhưng rốt cuộc có thể thực hiện điều kiện này hay không thì đúng là không thể biết trước. Nhưng ông ấy đồng ý là bởi vì ông ấy cảm thấy Húc Hàn và Mẫn Nhi cũng xứng đôi, ông ấy không biết hai đứa đã lưỡng tình tương duyệt.”
“Thím hai và chú hai cũng là người hiểu rõ phải trái, thím có thể giúp cháu khuyên nhủ chú hai thật tốt không? Còn nữa, Thiết gia chủ – Thiết Quý Hoành đã chính thức tuyên bố không ủng hộ Úy Mẫn Nhi, mà sẽ ủng hộ anh trai cô ta – Úy Tư Lý.” Triệu Húc Hàn không thể không nói ra chuyện này.
Triệu phu nhân ngạc nhiên, nói: “Cái gì? Vì sao?”
Triệu Húc Hàn liếc mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt một cái, có chút không muốn nói chuyện, Kỷ Hi Nguyệt gãi đầu.
“Là do Thiết gia chủ có ý với Tiểu Nguyệt! Lúc trước anh ta không đứng đắn với Tiểu Nguyệt, sau đó vì xin lỗi nên mới đồng ý điều kiện này.” Triệu Húc Hàn khó chịu nói.
“Làm gì có không đứng đắn, chỉ là giữ em hỏi đông hỏi tây mà thôi, không khoa trương như vậy.” Kỷ Hi Nguyệt vội đỏ mặt giải thích.





Chương 1042: Đào góc tường nhà anh.


Triệu Húc Hàn khó chịu nói: “Anh thấy không đứng đắn, tranh thủ anh đi vắng, vậy mà muốn đào góc tường nhà anh, xem ra Thiết gia chủ đúng là không muốn sống nữa!”
Triệu phu nhân thấy hai người chính là đôi tình nhân đang cãi nhau ghen tuông, nhìn tràn ngập tình ái, trong lòng không khỏi càng thở dài, không biết chính mình đang muốn tạo nghiệt gì, vậy mà định chia rẽ đôi uyên ương này.
“Không có mà, anh đừng ghen linh tinh, thiệt tình. Hơn nữa hiện tại Thiết gia ủng hộ anh Úy, không phải anh cũng có chỗ lợi à.” Kỷ Hi Nguyệt vội nói.
Triệu Húc Hàn trừng to mắt, nói: “Anh còn cần phải bán đứng bạn gái mình đổi lấy ích lợi?”
“Được được được, em sai rồi được chưa? Không phải mọi chuyện còn chưa xảy ra hay sao? Anh đừng giận, tình cảm của chúng ta vững chắc như vậy, cho dù có người đẹp trai nhất thế giới tới quyến rũ em, em cũng sẽ không thay lòng, yên tâm đi mà.” Kỷ Hi Nguyệt trợn trắng mắt.
Triệu Húc Hàn kiêu ngạo nói: “Còn có người đẹp trai hơn anh hả?”
“Phụt!” Triệu phu nhân bật cười, lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Húc Hàn còn có một mặt đáng yêu như vậy, có vẻ tình yêu là một điều rất thần kỳ.
Nhưng điều này cũng cho thấy Triệu Húc Hàn yêu Kỷ Hi Nguyệt rất sâu đậm, khiến bà có cảm giác đồng cảm như thể bản thân mình cũng thế.
“Thím hai, để thím chê cười rồi.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức cười mỉa.
Khuôn mặt tuấn tú của Triệu Húc Hàn đỏ lên, rất xấu hổ. Ở trước mặt Triệu phu nhân, Triệu Húc Hàn vẫn có loại cảm giác như có mẹ ở bên cạnh, cho nên quan hệ của bọn họ vẫn luôn tốt nhất.
Cho nên trong tám phân khu lớn, nếu bên Tây Âu cũng không ủng hộ anh thì anh mới thực sự đau lòng nhất.
“Húc Hàn, vậy cháu đồng ý lời của Tiểu Nguyệt không? Thím cũng cảm thấy nhận con thừa tự hơi quá đáng, nhưng mà để chú hai cháu có đứa con nuôi có máu mủ trên danh nghĩa, ông ấy hẳn cũng rất vui mừng.” Triệu phu nhân quay lại chủ đề chính.
Triệu Húc Hàn suy nghĩ một lúc, nhìn khuôn mặt xinh đẹp cười tủm tỉm của Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Tiểu Nguyệt quyết định, dù sao cũng do cô ấy sinh.”
Kỷ Hi Nguyệt lập tức lại trợn tròn mắt, ngay sau đó cười tủm tỉm, nói với bà Triệu: “Thím hai, vậy quyết định rồi, đứa con đầu lòng của chúng cháu sẽ nhận thím làm mẹ nuôi, như vậy chú hai cũng coi như hoàn thành tâm nguyện. Hơn nữa hai chúng cháu tương đối đáng tin, rốt cuộc thì anh Hàn thích cháu, Úy Mẫn Nhi kia không đáng tin, dưa chín ép thì không ngọt, chú hai và thím không biết sẽ phải chờ tới năm tháng nào mới có thể hoàn thành tâm nguyện.”
Triệu Húc Hàn lập tức gật đầu, đây là thật sự.
“Đúng vậy, cháu tuyệt đối sẽ không chạm vào Úy Mẫn Nhi, người phụ nữ này thật ghê tởm!” Lần đầu tiên anh nói Úy Mẫn Nhi như vậy, thật sự tức giận không nhẹ. Tính kế anh đã thật quá đáng, vậy mà cô ta còn tính kế đứa con tương lai của anh, sự không biết xấu hổ của cô ta thật sự vô sỉ, ghê tởm.
Bà Triệu dường như hiểu rõ, ngay sau đó thở dài, nói: “Thím sẽ nói, nhưng hai đứa phải biết rằng ấn tượng của chú hai đối với Mẫn Nhi không tồi, hơn nữa Mẫn nhi đối xử với người mẹ nuôi là thím cũng khá tốt.”
“Thím hai, vậy thím thử đổi ý điều kiện kia với cô ta, cô ta còn có thể đối xử tốt với thím hay không.” Triệu Húc Hàn cười lạnh, nói: “Loại phụ nữ này, không có lợi thì không dậy sớm. Lúc ở Yale, vì được hạng nhất, cô ta đốt cháy bài thi của người vốn dĩ phải đứng hạng nhất, người khác không biết là do cô ta làm, chẳng lẽ cháu lại không biết?”
“Thật hả?” Bà Triệu lập tức kinh ngạc đến ngẩn người.
Triệu Húc Hàn gật đầu, nói: “Đó là vì sao cháu vẫn luôn không nóng không lạnh với cô ta. Nếu cô ta không phải đại tiểu thư của Quốc tế Úy Lam thì cháu cũng lười giao tiếp với cô ta, càng đừng nói sẽ thích loại phụ nữ quỷ quyệt này.”
Kỷ Hi Nguyệt cũng rất khiếp sợ. Nếu là thật, vậy Úy Mẫn Nhi này thật sự hơi đáng sợ. Cũng không biết nếu cô ta biết mọi người đổi ý thì có thể làm ra chuyện gì hại người hay không.


Chương 1043: Không cần cô đến cám ơn


Triệu Húc Hàn nhìn bộ dạng khiếp sợ của Triệu phu nhân, nói: “Thím à, thím cũng biết con khinh thường nói xấu người khác, nhưng Úy Mẫn Nhi này đã tính kế quá lợi hại, tính tình thật sự rất nham hiểm, là dạng người tâm cơ, con cũng không muốn chú và thím bị lừa gạt.”


Sắc mặt Triệu phu nhân u ám, gật đầu, nói: “Sao thím lại không hiểu cháu. Cháu có thể nói ra đến như vậy, chứng tỏ Mẫn Nhi này thật sự chẳng ra gì, nhưng mà cô ta giả bộ thực sự quá tốt. Ai, chú hai cháu thật sự đồng ý rồi, nhưng mà nếu là vậy thì thím sẽ cẩn thận khuyên nhủ một chút.”





Mao quản gia và người hầu gái luôn đứng ở cửa, đột nhiên Mao quản gia xoay người nói với ba người bên trong: “Phu nhân, Úy tiểu thư đến rồi.”





Ba người sửng sốt, Kỷ Hi Nguyệt cười mỉa mai, nói: “Xem ra thực sự không thể nói sau lưng người khác, ban đêm không thể nhắc quỷ mà.” Thế này thật sự hơi buồn cười, Triệu phu nhân cũng nở nụ cười.





Âm thanh giày cao gót rất giòn vang, quả nhiên là Úy Mẫn Nhi trong trang phục công sở rất nôn nóng chạy đến, lo lắng trên mặt cũng không phải giả.





“Úy tiểu thư.” Mao quản gia đứng ở cửa chào hỏi một tiếng.





“Mao quản gia, mẹ nuôi thế nào rồi? Cha nuôi gọi điện thoại cho tôi, dọa chết tôi rồi, không có chuyện gì chứ?” Sự sốt ruột trong giọng nói Úy Mẫn Nhi khiến cho sắc mặt Triệu phu nhân dịu đi một chút. Ít nhất cho đến bây giờ, cảm nhận của bà ấy đối với Úy Mẫn Nhi vẫn còn dừng lại ở tấm lòng hiếu thảo, ngoan ngoãn của cô ta.





Khi Úy Mẫn Nhi nói chuyện thì cũng đã tiến vào trong.





Cô ta nhìn thấy Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt cũng không ngạc nhiên, chắc chắn Triệu Phiên Vân đã nói cho cô ta.





“Mẹ nuôi, mẹ không sao chứ. Anh Húc Hàn, Kỷ tiểu thư cũng đến đây à. Con vừa nhận được điện thoại của cha nuôi là đã lập tức chạy tới.” Úy Mẫn Nhi đi đến trước giường bệnh, nói.





Kỷ Hi Nguyệt lại xoa bóp phần eo của Triệu phu nhân, Úy Mẫn Nhi nhìn thấy hai người thân mật như vậy, sắc mặt hơi thay đổi, vội nói: ” Kỷ tiểu thư, làm phiền cô rồi, vẫn nên để tôi đến chăm sóc mẹ nuôi cho.”





Nói xong, cô ta đã lách qua chiếc giường, muốn thay thế vị trí của Kỷ Hi Nguyệt.





Kỷ Hi Nguyệt cũng không làm khó dễ, dời chỗ để cho Úy Mẫn Nhi xoa bóp cho Triệu phu nhân. Cô bước đi tới cạnh Triệu Húc Hàn, ngồi xuống, uống ngụm trà.





“Mẫn Nhi, con bận như vậy thì đến đây làm chi. Mẹ đã ở trong bệnh viện rồi, không có gì cả.” Triệu phu nhân cười rất thân thiết.





“Mẹ nuôi, mẹ gặp chuyện không may tại sao không gọi điện thoại cho con. Nếu cha nuôi không gọi cho con thì con còn chưa biết đâu. Mẹ bị sao vậy, thắt lưng không có bị gì chứ?” Úy Mẫn Nhi toàn tâm toàn ý chăm sóc Triệu phu nhân, cũng không nhìn Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt, nhìn qua thật sự là chân tình thắm thiết.





Tin nhắn điện thoại Triệu Húc Hàn vang lên, anh mở ra xem, là chú hai anh gửi đến.





Ông ấy nói hơn một tiếng nữa mới tới, có lẽ cơm tối sẽ phải ăn ở bệnh viện. Triệu Húc Hàn đương nhiên không có ý kiến, bộ dạng này của thím chắc chắn cũng không thể về nhà rồi.





Triệu Húc Hàn nói sẽ ở bệnh viện chờ ông ta đến, dù sao đoán chừng Úy Mẫn Nhi cũng sẽ ở đây rất lâu.





Triệu phu nhân và Úy Mẫn Nhi tán gẫu một hồi lâu, mới nghĩ chuyển đề tài.





Úy Mẫn Nhi quay đầu nhìn về phía Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Kỷ tiểu thư, thật sự cám ơn cô đã cứu mẹ nuôi tôi.”





Triệu Húc Hàn lập tức tối sầm, lạnh nhạt nói: “Không cần cô cám ơn, thím của tôi cũng chính là thím của Tiểu Nguyệt, người một nhà khách sáo cái gì.”





Sắc mặt Úy Mẫn Nhi tối đi, Triệu Húc Hàn rất không nể mặt, thể hiện rõ Kỷ Hi Nguyệt và anh là một đôi.





Triệu phu nhân cũng hơi xấu hổ, Kỷ Hi Nguyệt lập tức cười nói: ” Úy tiểu thư khách sáo quá. Cô bận trăm công nghìn việc vẫn đến thăm thím, chúng tôi cần phải cám ơn cô mới đúng.”





Sắc mặt Úy Mẫn Nhi càng thêm khó coi, Kỷ Hi Nguyệt gọi mẹ nuôi là thím? Mẹ nuôi đồng ý? Việc này có ý gì?





Chương 1044: Các người hàn huyên gì thế


Úy Mẫn Nhi nhìn Triệu phu nhân, hơi khó tin. Triệu phu nhân nói sang chuyện khác: “Mẫn Nhi, công ty con có nhiều việc không? Bây giờ ra ngoài không sao chứ?”


Úy Mẫn Nhi vội vàng điều chỉnh biểu cảm hòa nhã, cười nói: “Không sao đâu mẹ nuôi, công ty cũng không phải chỉ có một mình con. Mẹ nuôi lại gặp chuyện như này, nếu con không tới thì sao xứng là con gái nuôi của mẹ được. Mẹ nuôi, mẹ phải nhanh chóng bình phục nha.”


Nói xong, cô ta lấy tay, dùng lực xoa bóp hơi mạnh một chút, điều này khiến Triệu phu nhân hơi nhíu mày.


Tại sao Kỷ Hi Nguyệt xoa bóp thì thấy khá nóng ấm, rất thoải mái, còn Úy Mẫn Nhi xoa bóp thì ngược lại khiến cho bà cảm thấy hơi âm ĩ, hơi đau.


“Được rồi, được rồi, con đừng xoa bóp nữa. Bác sĩ nói loại bệnh này phải thực hiện vật lý trị liệu, phải tập phải dưỡng, không thể tốt hơn trong chốc lát được đâu.” Triệu phu nhân vội vàng nói.


Úy Mẫn Nhi lập tức nói: “Cái tên đụng vào mẹ nuôi thật sự đáng chết,. Con có bạn bên Cục Cảnh Sát, phải tiếp đón hắn đàng hoàng mới được.”


“Lần này thật sự đã làm phiền Tiểu Nguyệt nhiều rồi. Một bà già như thím thật sự không nghĩ tới sẽ gặp phải người không nói đạo lý như vậy.” Triệu phu nhân lập tức nhìn Kỷ Hi Nguyệt, cười nói.


Triệu Húc Hàn nói: “Đây là duyên phận của thím và Tiểu Nguyệt, nếu không sao có thể gặp nhau ở Paris được.”


Lời này khiến cho sắc mặt Úy Mẫn Nhi lại thay đổi, liếc mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt một cái, thầm nghĩ sẽ việc đó không phải là do bọn họ bày mưu tính kế chứ?


Kỷ Hi Nguyệt nói: “Anh Hàn đang làm việc, con rảnh đến nhàm chán nên ngồi chơi ở quán cà phê dưới lầu, thật sự không nghĩ tới sẽ gặp thím, nhưng nếu sớm biết người bị ức hiếp là thẩm thì con nhất định sẽ đánh tên mập kia đến mẹ hắn cũng không nhận ra.”


“Ha ha ha.” Triệu phu nhân cười rộ lên, thực sự thích cách Kỷ Hi Nguyệt tán chuyện như người nhà với nhau, làm cho bà có cảm giác rất thân thiết, rất thoải mái, giống như con gái vậy.


Mà Úy Mẫn Nhi là một người đặt quy tắc lên hàng đầu, nói gì, làm gì cũng đều quy củ, là tuýp phụ nữ theo đuổi hoàn mỹ. Nhưng như thế thì lại có vài ngăn cách với Triệu phu nhân vốn cũng không phải là người phụ nữ sinh ra trong danh môn vọng tộc.


Kỷ Hi Nguyệt cư xử bình dân, khiến cho bà ấy càng thêm dễ dàng đón nhận. Phải biết rằng Triệu phu nhân là đàn em thời đại học của Triệu Phiên Vân, bối cảnh gia đình cũng là gia đình thực sự bình thường, cha mẹ đều là công nhân viên chức.


Tình huống lúc trước của ông quả thật có vài thứ khác giống Triệu Húc Hàn bây giờ. Tuy ông ta không phải chủ nhân, nhưng dù sao cũng là quản lý cấp cao của một phân khu ở Triệu gia, cưới vợ cũng yêu cầu môn đăng hộ đối. Nếu không phải Triệu Phiên Vân kiên trì thì bà ấy gần như cũng không kiên trì nổi.


Nhưng sự thật đã chứng minh, hai người yêu nhau đúng là không có gì có thể chia lìa. Cho dù khi đó cũng có thục nữ danh môn theo đuổi Triệu Phiên Vân, nhưng Triệu Phiên Vân không chê bai bà ấy bình thường, không chê bai bà ấy nói chuyện dân dã cuối cùng cũng không để ý mọi người phản đối mà cưới bà ấy, cho đến bây giờ vẫn cưng chiều bà ấy như công chúa như cũ.


Cho nên bà ấy nghe Kỷ Hi Nguyệt nói chuyện đã cảm thấy thân thiết, hơn nữa càng ngày càng thích Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt thành một đôi. Úy Mẫn Nhi được Triệu Phiên Vân yêu mến nên mới nhận làm con nuôi. Thật ra bà cũng không có cảm giác gì đặc biệt gì với Úy Mẫn Nhi, chỉ cảm thấy cô ta khá thanh cao, không thân thiết lắm, có lẽ điều này có quan hệ với gia tộc.


Úy Mẫn Nhi thấy lúc Triệu phu nhân nhìn Kỷ Hi Nguyệt cười nói còn thân thiết, ân cần hơn so với lúc nhìn cô ta thì trong lòng rất không thoải mái. Cô ta vẫn không nghĩ ra tại sao sau khi rất nhiều người tiếp xúc với Kỷ Hi Nguyệt thì đều thích Kỷ Hi Nguyệt.


Ví như Thiết Quý Hoành, vậy mà trực tiếp bị Kỷ Hi Nguyệt mê hoặc điên đảo tinh thần, còn bỏ đi mối hợp tác làm ăn, thật sự khiến cho cô ta quá tức giận.


“Đúng rồi, Kỷ tiểu thư, không biết hôm qua cô và Thiết gia chủ nói chuyện gì vậy, thế mà khiến cho Thiết gia chủ hủy bỏ hợp tác với tôi? Cô làm vậy có phải hơi quá đáng không?” Úy Mẫn Nhi muốn cho Triệu phu nhân thấy rõ bộ mặt thật của Kỷ Hi Nguyệt.





Chương 1045: Xương cốt bị lệch vị trí


Triệu Húc Hàn nheo mắt lại, dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn Úy Mẫn Nhi, nói: “Là tự cô không có biện pháp giữ lại đối tác Thiết Quý Hoành, sao lại đổ cho Tiểu Nguyệt?”


Kỷ Hi Nguyệt cũng nói rất vô tội: “Tôi cũng không biết vì sao Thiết gia chủ không hợp tác với cô. Nếu như tôi có bản lĩnh lớn như chi phối được ý kiến của chủ nhân Thiết gia thì tôi thật sự hối hận tại sao mình không đến Paris sớm hơn.”


“Úy Mẫn Nhi, nếu cô muốn nói Thiết gia chủ coi trọng Tiểu Nguyệt thì tôi khuyên cô dùng não suy nghĩ chút đi. Mọi người đều biết Thiết gia chủ là ai, chẳng lẽ trong mắt cô thì anh ta là người có thể vì một phụ nữ mà từ bỏ mối làm ăn lớn? Tôi thấy là do cô tính toán làm ăn tính kĩ quá, anh ta vừa lúc tìm được bậc thang đi xuống.”


Lời này của Triệu Húc Hàn khiến cho sắc mặt Úy Mẫn Nhi lại biến đổi, nhưng đúng thật Thiết Quý Hoành tuyệt đối không phải người vì phụ nữ mà coi nhẹ lợi ích của gia tộc, hơn nữa đó còn là lần đầu anh ta gặp Kỷ Hi Nguyệt.


Chẳng lẽ thật sự là do giữa mối làm ăn của cô ta và anh ta xảy ra sơ xuất?


“Có lẽ kỹ năng đàm phán của Úy tiểu thư cần phải nâng cao hơn rồi, hoặc là phân chia lợi ích cân bằng chút đi.” Kỷ Hi Nguyệt nhún vai, bồi thêm một câu.


“Mẫn Nhi, tại sao con không đi hỏi Thiết gia chủ xem thử rốt cuộc là nguyên nhân gì?” Triệu phu nhân nói: “Mẹ cũng không tin Thiết gia chủ sẽ vì Tiểu Nguyệt mà từ bỏ mối làm ăn, huống chi anh ta còn biết Tiểu Nguyệt là bạn gái của Húc Hàn.”


“Thím nói đúng.” Triệu Húc Hàn lập tức lên tiếng tán thành.


Đừng nói trong lòng Úy Mẫn Nhi có bao nhiêu khó chịu và tức giận. Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt cùng nhau đối phó cô ta, cô ta không có gì để nói, nhưng tại sao mẹ nuôi giống như cũng bị bọn họ tẩy não, cũng giúp bọn họ nói chuyện chứ?


Nhưng bản lĩnh nhẫn nhịn của cô ta vẫn không tệ, mỉm cười, nói: “Con vốn muốn đi gặp Thiết gia chủ xem thử, chẳng qua tối nay đã đồng ý với cha nuôi cùng nhau ăn cơm, cho nên con gọi đã gọi điện thoại cho anh ta. Thiết gia chủ nói ngày mai có thời gian, ngày mai con sẽ đi gặp anh ta, xem thử nguyên nhân cụ thể rốt cuộc là gì.”


Triệu phu nhân gật đầu, nói: “Thì ra là thế. Vậy là được rồi, hỏi thử nguyên nhân cũng tốt, con cũng có thể tính toán lại lần nữa.”


Úy Mẫn Nhi nghe những lời tính toán lại lần nữa này xong, trong lòng kinh ngạc. Chẳng lẽ mẹ nuôi muốn tính toán lại từ đầu hôn sự của cô ta với Triệu Húc Hàn?


Nghĩ đến đây, cả người cô ta đều không thoải mái, hy vọng cha nuôi nhanh chóng trở về.


Đột nhiên bác sĩ tiến vào khám cho Triệu phu nhân, mọi người vội vàng tránh ra. Bác sĩ kiểm tra phần eo của bà ấy, ấn vài cái, Triệu phu nhân đau đến mức kêu ra tiếng.


Bác sĩ nói bằng tiếng Pháp: “Phu nhân, nếu như bà rất đau thì có thể dùng thuốc an thần.”


Triệu phu nhân dùng tiếng Anh trả lời: “Vẫn ổn, vừa rồi đã mát xa một chút, không quá đau.”


Sau khi bác sĩ ấn thêm vài cái thì nhíu mày đi ra ngoài, Triệu Húc Hàn vội vàng đi cùng ra ngoài.


Bác sĩ nói, dựa theo tình trạng thương tích của Triệu phu nhân, có thể thấy xương của bà đã bị lệc, hẳn là rất đau. Ông ấy không hiểu tại sao Triệu phu nhân có thể chịu đựng được.


Triệu Húc Hàn sửng sốt, lập tức gật đầu nói cám ơn rồi đi vào phòng.


“Thím, thím thực sự không đau ư? Bác sĩ nói xương cốt của thím đều lệch vị rồi, hẳn là rất đau.” Sau khi Triệu Húc Hàn nhìn thoáng qua Kỷ Hi Nguyệt thì hỏi Triệu phu nhân.


Triệu phu nhân sửng sốt, nói: “Thật sự bị lệch xương hả?”


Triệu Húc Hàn gật đầu, nói: “Hẳn là rất nhanh sẽ có ảnh chụp cắt lớp rồi.”


“Chả trách lúc trước đau như vậy, hơi động một chút thím đã cảm thấy toàn bộ thắt lưng như bị đứt ra. Chẳng qua sau khi Tiểu Nguyệt xoa bóp cho thím thì thím thật sự không cảm thấy đau lắm.”


Triệu phu nhân nhìn qua Kỷ Hi Nguyệt, cảm thấy hơi thần kỳ.


Kỷ Hi Nguyệt vội cười nói: “Cháu biết chút trung y, cho nên có thể xoa bóp khá đúng chỗ. Thím không đau là tốt rồi, nếu thực sự đau không chịu được thì vẫn cần dùng thuốc an thần.”





Chương 1046: Khoác lác quá rồi


Triệu phu nhân gật đầu, động phần eo một chút, chỉ cảm thấy hơi đau, có thể chịu được. Nếu không phải vừa rồi Úy Mẫn Nhi giúp bà ấy ấn vài cái, khiến cho bà ấy lại bị đau lần nữa thì trước đó quả thật không cảm thấy đau.


“Thím, cháu lại giúp thím xoa bóp chút nữa nhé. Dù sao cháu cũng không có việc gì làm.” Kỷ Hi Nguyệt đi qua.


Sau khi Úy Mẫn Nhi sửng sốt thì vội nói: “Không cần, tôi sẽ mát xa giúp mẹ nuôi.” Nói xong cô ta lại bắt đầu xoa bóp cho Triệu phu nhân.


Nhưng mỗi lần bị cô ta dùng sức ấn xuống thì Triệu phu nhân cảm thấy càng thêm đau hơn.


“Mẫn Nhi, con, con đừng xoa bóp nữa. Có thể động tác con không đúng, mẹ thấy hơi đau.” Triệu phu nhân lập tức đau khổ nói.





Úy Mẫn Nhi vội vàng buông tay, nói: “Không thể nào? Mẹ nuôi, mẹ lại bị đau?”


“Ừ, thôi thì để Tiểu Nguyệt ấn đi, phương pháp trung y của con bé có lẽ thực sự có ích.” Triệu phu nhân vội nói.


Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Để cháu làm cho.”


Úy Mẫn Nhi chỉ có thể để cho cô làm, trong lòng rất không cam tâm, thầm nghĩ mát xa thì có gì khác nhau đâu, rõ ràng mẹ nuôi thích Kỷ Hi Nguyệt. Chỉ trong buổi chiều ngắn ngủi thì sự việc đã nằm ngoài dự liệu của cô ta, chẳng lẽ vận may của cô ta thật sự kém như vậy?


Kỷ Hi Nguyệt ngồi bên giường bệnh, vươn hai tay, bắt đầu xoa bóp phần eo của Triệu phu nhân. Cô chuyển khí công đi vào, khiến cho Triệu phu nhân lập tức cảm nhận được một luồng cảm giác ấm áp dào dạt, cơn đau ở phần eo thuyên giảm không ít.


“Tiểu Nguyệt, phương pháp của con thật là tốt, thím lập tức cảm thấy không quá đau nữa rồi.” Triệu phu nhân ăn ngay nói thật, nhưng Úy Mẫn Nhi nghe được thì trong lòng rất không thoải mái, cảm giác bản thân giống như sẽ tổn hại mẹ nuôi.


Triệu Húc Hàn tức khắc cười nói: “Thím, cháu đã nói phương pháp xoa bóp của Tiểu Nguyệt là đệ nhất mà.” Thực ra lúc này Triệu Húc Hàn đã nghĩ đến việc Kỷ Hi Nguyệt dùng khí công.


Anh nghĩ thầm người phụ nữ này thật đúng là bất chấp hậu quả. Chỉ là nếu như là thật, điều này chứng tỏ tu vi cô ấy lại tăng lên. Phải biết lúc bình thường thì người tu luyện khí công sẽ không giúp người ngoài trị thương, dù sao đây cũng là chuyện rất hao phí.


Dù cho là anh thì cũng chưa từng giúp người trị thương. Thứ nhất là sợ bị nhìn ra, thứ hai là bảo vệ cho bản thân, duy trì thực lực là chuyện cảnh giác thường ngày phải có của người tu luyện khí công.


Bởi vì bạn sẽ không biết khi nào gặp phải người tu luyện khác, yếu thế một chút cũng rất có khả năng sẽ đi đời nhà ma. Mà anh còn là Triệu gia chủ, chưa bao giờ thiếu nguy hiểm.


Anh không nói cho Kỷ Hi Nguyệt biết chuyện khí công có thể trị thương, cũng không nghĩ để cô làm người tốt giúp người khác trị thương. Vậy mà không nghĩ tới cô tự học được.


Triệu Húc Hàn không biết Hạ Tâm Lan nói cho cô. Anh biết Hạ Tâm Lan bị thương nhưng không ai nói qua là Kỷ Hi Nguyệt giúp cô trị thương.


Triệu phu nhân hưởng thụ sự mát xa của Kỷ Hi Nguyệt, híp mắt, nghe Triệu Húc Hàn nói như vậy, bà rất tán thành, gật đầu, nói: “Nhờ có Tiểu Nguyệt chứ nếu không sẽ phải dùng thuốc giảm đau rồi. Vậy thì bà già như thím chắc sẽ mơ mơ màng màng, đầu óc cũng sẽ càng không minh mẫn.”


“Thím, cháu còn muốn ở lại vài ngày, mỗi ngày đến giúp thím xoa bóp một chút, trước khi con trở về thì thắt lưng của thím nhất định sẽ không đau nữa.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nịnh nọt.


“Nói không biết ngượng! Cô cho rằng cô là thần y à.” Úy Mẫn Nhi thật sự không thể nhịn được nữa, hừ lạnh nói.


“Mẫn Nhi, sao lại nói chuyện như thế. Tiểu Nguyệt có lòng tốt, hơn nữa đúng là hiệu quả rất tốt.” Triệu phu nhân không thích nghe Úy Mẫn Nhi nói những lời này, trừng mắt nhìn cô ta.


“Mẹ nuôi, sao có chuyện thần kỳ như thế được? Mẹ bị trật khớp xương, trừ khi có thể nối lại đúng vị trí thì mới khỏi được, cô ta nói như vậy cũng khoác lác quá đi.” Úy Mẫn Nhi mím môi, sau đó nhìn đồng hồ, nói: “Sao cha nuôi vẫn chưa tới nhỉ? Con đi gọi điện thoại cho cha để chắc chắn.”





Chương 1047: Làm sao có thể không sinh


“Đừng, con đừng gọi. Cha nuôi con nhất định đang gấp rút chạy về, con đừng làm cho ông ấy lo lắng quá, bây giờ mẹ rất ổn.” Triệu phu nhân càng ngày càng cảm thấy Úy Mẫn Nhi làm ra vẻ.


Vốn Triệu phu nhân có ấn tượng không tệ với Úy Mẫn Nhi, dù sao cũng đã nhận làm con gái nuôi, nhưng bởi vì lời nói của Triệu Húc Hàn mà bà đã cảm thấy được Úy Mẫn Nhi quả thật không đơn giản, nói chuyện gì cũng dường như thật sự chứa mục đích.


Giống như bây giờ cô ta muốn gọi điện thoại cho Triệu Phiên Vân, chính là muốn ông ấy đến đây nhanh lên để có thể che chở cô ta một chút. Nhưng cô ta không nghĩ trở về gấp gáp như vậy sẽ khiến cho Triệu Phiên Vân rất mệt mỏi, hơn nữa chồng bà vốn đang rất sốt ruột trên đường trở về, làm vậy không phải muốn dọa chết chồng bà ấy à?


Úy Mẫn Nhi mím môi, nói: “Dạ, vậy con không gọi nữa. Cha nuôi nói mẹ nuôi ở bệnh viện, sẽ không về nhà ăn cơm, cả nhà ăn thức ăn ở bệnh viện luôn.”


Triệu Húc Hàn nói: “Ở bệnh viện nhiều người như vậy cũng không tiện, nếu không có việc gì quan trọng thì tôi và Tiểu Nguyệt sẽ đi ra ngoài ăn.”


“Không được!” Úy Mẫn Nhi lập tức nói: “Cha nuôi nói có chuyện muốn nói với anh và Kỷ tiểu thư, cho nên vẫn nên ăn ở trong này đi, em nói người ta chuẩn bị một chút là được rồi. Mẹ nuôi, mẹ nói có đúng không?”


Triệu phu nhân hơi bối rối, ngay sau đó bà gật đầu, nói: “Vậy con nói Mao quản gia chuẩn bị chút đi, để cái bàn ở đây, các con có thể vừa ăn vừa nói chuyện.”


“Được ạ.” Úy Mẫn Nhi tức khắc vui vẻ, vội vàng đi ra ngoài cửa, dặn dò Mao quản gia.


Triệu Húc Hàn nhìn qua Kỷ Hi Nguyệt, Kỷ Hi Nguyệt vẫn còn đang giúp xoa bóp, cười nói: “Thím, cảm giác còn đau không?”


“Không đau, Tiểu Nguyệt, sao phương pháp của con lại tốt như vậy, con ấn vào một cái, thím giống như khỏe lại đấy, thật sự rất thần kỳ.” Từ ban nãy Triệu phu nhân cũng đã không còn cảm giác, không còn đau, tâm tư cũng không còn ở trên eo, Kỷ Hi Nguyệt hỏi bà mới cảm thấy thật sự thần kỳ.


“Hiệu quả là tốt rồi.” Kỷ Hi Nguyệt hào hứng, nói: “Thím, có phải tối nay muốn nói chuyện của Úy tiểu thư không?” Kỷ Hi Nguyệt nói rất khẽ, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa.


Úy Mẫn Nhi vẫn còn đang dặn dò công việc, cũng sẽ không nghe được cuộc nói chuyện bên trong.


Triệu phu nhân cũng nhìn ra ngoài cửa, nói: “Vốn dĩ tối nay gọi các con về nhà cũng là vì chú hai các con muốn ép hôn Triệu Húc Hàn. Sao Mẫn Nhi có thể lại bỏ qua cơ hội thế này, cho nên chỉ sợ bữa cơm này nhất định phải ăn. Ai, vậy phải làm sao đây?”


“Thím à, thím đừng lo lắng. Nếu muốn nói rõ thì con cũng sẽ nói rõ với chú hai. Con tin chú hai cũng không phải là người không nói đạo lý. Hơn nữa nếu chú ấy thật sự không muốn có tiếc nuối, chỉ sợ chỉ có người phụ nữ con thích mới có thể giúp ông ấy hoàn thành. Nếu không con tình nguyện cả đời cũng không có con cái.” Triệu Húc Hàn nói.


“Húc Hàn, con nói bậy nói bạ gì đó.” Triệu phu nhân vội la lên: “Con cũng không thể không sinh, con muốn chọc lão gia chủ tức chết à.”


“Thím ơi, anh Hàn giận nên nói vậy thôi, còn có con mà, làm sao có thể không sinh được.” Kỷ Hi Nguyệt vội trấn an, nối dõi tông đường chính là việc lớn của người Triệu gia.


Bản thân Triệu phu nhân đã không thể sinh thì sao có thể hại Triệu Húc Hàn cũng không sinh được. Nếu làm thế thì bà ấy chính là tội nhân lớn nhất của Triệu gia.


Cho dù có chồng bà có yêu bà chiều bà đi nữa thì nội tâm bà cũng sẽ có mất mát rất lớn.


“Thím, dù sao con cũng sẽ chỉ sinh con với Tiểu Nguyệt. Những người phụ nữ khác đừng hòng!” Triệu Húc Hàn kiên quyết nói.


Triệu phu nhân lập tức cười khổ không thôi, ngay sau đó nhìn thấy Úy Mẫn Nhi đi vào, bà không nói thêm gì nữa. Tiếp đó mọi người chỉ nói chuyện phiếm trong nhà, bầu không khí cũng tốt hơn đôi chút.





Chương 1048 Ông chồng chiều vợ phát cuồng (Sủng thê cuồng ma)


Triệu Húc Hàn không nói lời nào, cũng chỉ có ba người phụ nữ nói chuyện phiếm. Triệu Húc Hàn ngồi bên cạnh nhìn điện thoại và máy tính bảng, vẻ mặt nghiêm túc và lạnh lùng.


Úy Mẫn Nhi thỉnh thoảng sẽ lén nhìn Triệu Húc Hàn. Kỷ Hi Nguyệt nhìn ra được Úy Mẫn Nhi thật sự thích Triệu Húc Hàn, đáng tiếc chỉ là tương tư đơn phương.


Triệu phu nhân cũng nhìn ra. Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt Úy Mẫn Nhi nhìn Triệu Húc Hàn, bà cũng rất bất đắc dĩ nhìn qua Kỷ Hi Nguyệt, bà tin Kỷ Hi Nguyệt cũng nhìn ra được.


Kỷ Hi Nguyệt ngồi cạnh giúp bà xoa bóp, chỉ cười lắc đầu. Vấn đề tình cảm vốn khó giải quyết, cuối cùng cũng sẽ có người bị tổn thương, nếu không tự thấy rõ ràng thì cuối cùng người bị tổn thương chính là bản thân.


Được khoảng một giờ đồng hồ, tiếng bước chạy dồn dập vang lên trên hành lang, Mao quản gia lập tức kêu lên: “Lão gia, ông đã trở lại.”


“Phu nhân sao rồi?” Giọng nói hổn hển của Triệu Phiên Vân vang lên, sau đó không đợi Mao quản gia trả lời thì ông ta đã chạy vào trong.


Đó là lần đầu Kỷ Hi Nguyệt gặp Triệu Phiên Vân, thật sự cô hơi ngoài dự đoán. Đây là một người đàn ông trung niên rất có phong thái, nhìn qua chưa đến năm mươi, có sức hấp dẫn của người đàn ông chững chạc, trên đầu cũng có vài sợi bạc, tướng mạo khá giống Triệu Húc Hàn. Ông ta là một người đàn ông lớn tuổi rất tuấn tú.


“Thải Vân, em không sao chứ, thế nào rồi? Dọa chết anh rồi.” Triệu Phiên Vân đi vào, trong mắt chỉ có người vợ Phùng Thải Vân, trực tiếp nhào tới bên giường bệnh, đau lòng cầm lấy tay bà ấy.


Triệu phu nhân lập tức có vẻ mặt tươi cười, sau đó nói: “Em không sao, anh gấp như vậy làm gì, coi anh mồ hôi đầm đìa kìa.”


“Sao anh không vội được, tên khốn kiếp nào đụng em vậy hả, ông đây muốn lấy mạng tên đó.” Triệu Phiên Vân nhất thời nói ra lời thô lỗ, nhưng Kỷ Hi Nguyệt nghe xong đã phì cười thành tiếng.


Triệu Phiên Vân, đây là một ông chồng chiều vợ phát cuồng có tình có nghĩa.


“Nhiều con cháu như vậy mà, anh bình tĩnh chút đi, đã nói em không sao.” Triệu phu nhân xem thường nhìn ông, nhưng nét tươi cười hạnh phúc trên mặt cũng không che giấu được.


Điều này khiến cho Kỷ Hi Nguyệt rất là hâm mộ, sau này cô cũng muốn có thể cùng Triệu Húc Hàn yêu thương nhau cả đời.


Lúc này Triệu Phiên Vân mới nhìn kỹ cô gái xinh đẹp đang xoa bóp cho vợ mình hơn, khuôn mặt thanh tú mềm mại và đôi mắt cười uốn cong, ánh mắt vô cùng linh động làm cho Triệu Phiên Vân khá sửng sốt, kinh ngạc.


“Cô là Kỷ Hi Nguyệt?” Triệu Phiên Vân nói: “Xinh đẹp hơn trong hình!”


“Cha nuôi!” Úy Mẫn Nhi không nghĩ tới lời đầu tiên cha nuôi vừa mở miệng nói chính là khen Kỷ Hi Nguyệt xinh đẹp, thật sự làm cho cô ta rất buồn bực và tức giận.


“À, Mẫn Nhi, con cũng ở đây à!” Triệu Phiên Vân căn bản chưa chú ý tới sự tồn tại của Úy Mẫn Nhi.


Nhưng Kỷ Hi Nguyệt không giống như vậy, bởi vì cô đang xoa bóp cho vợ ông. Chỉ là tại sao không để con gái nuôi xoa bóp, phải để Kỷ Hi Nguyệt xoa bóp?


Triệu Phiên Vân tức khắc hơi không hài lòng Úy Mẫn Nhi.


“Chú hai!” Triệu Húc Hàn mở miệng, bởi vì anh cũng bị chú hai mình cho vào quên lãng. Chỉ là anh không có gì khó hiểu, trong mắt chú hai, thím tuyệt đối là vị trí thứ nhất.


Triệu Phiên Vân mới quay đầu qua nhìn, nói: “Húc Hàn và Kỷ tiểu thư cũng chưa trở về hả?”


“Đúng vậy, Húc Hàn và Tiểu Nguyệt ở với tôi rất lâu rồi. Nếu không phải phương pháp xoa bóp của Tiểu Nguyệt tốt thì tôi đã phải uống thuốc an thần rồi, sao có thể nói chuyện đàng hoàng với ông được như giờ.” Triệu phu nhân vội cười nói.


“Nghiêm trọng vậy hả? Sao lại thế này? Thế bây giờ rất đau?” Triệu Phiên Vân vội la lên, lại trực tiếp bỏ quên Úy Mẫn Nhi và Triệu Húc Hàn.


Chẳng qua Triệu Húc Hàn rất bình tĩnh. Anh đã sớm biết tình cảm giữ chú hai và thím hai quan trọng hơn tất cả mọi thứ.





Chương 1049: Thím có cảm giác không?





Triệu phu nhân lắc đầu, nói: “Bây giờ không đau, chỉ là bác sĩ nói bị trật xương, muốn hồi phục có thể sẽ cần thời gian khá dài. Dù sao phải chỉnh vị trí lại cho đúng mới được.” Triệu phu nhân vừa nghĩ đã thấy rất đau.


Khuôn mặt già của Triệu Phiên Vân cũng trở nên khó coi, nói: “Trật xương? Thật sự nghiêm trọng. Như vậy chắc sẽ đau đớn lắm. Tại sao lại có thể thế này? Tên khốn đáng chết kia!”


Sắc mặt Triệu Phiên Vân tái mét, ngay sau đó ông ta nhìn Kỷ Hi Nguyệt, nói: “Kỷ tiểu thư, cám ơn cô!”


Kỷ Hi Nguyệt nhoẻn miệng cười: “chú hai không cần khách khí.”


Triệu Phiên Vân ngẩn người, nhìn qua Triệu phu nhân. Triệu phu nhân cười với ông ấy, lập tức nói: “Anh nghỉ ngơi chút trước đi, nhất định anh đã rất mệt rồi.”


“Anh không mệt, em hù chết anh rồi.” Triệu Phiên Vân ngồi xuống bên mép giường bà, trò chuyện với Triệu phu nhân hồi lâu, lúc này những người khác đều dư thừa.


Trong mắt hai ông bà chỉ có đối phương. Kỷ Hi Nguyệt nhìn qua Triệu Húc Hàn, hai người cũng nhìn nhau cười, trong lòng tâm ý tương thông, bởi vì bọn họ cũng hi vọng tình cảm tương lai sẽ giống như hai người trưởng bối này.


Úy Mẫn Nhi rất buồn bực, chỉ có thể đi nói với Mao quản gia về bữa cơm chiều. Mao quản gia nói rất nhanh sẽ có người đưa tới, ngay sau đó Úy Mẫn Nhi tiến vào bố trí cái bàn, đặt bên cửa sổ.


Phòng bệnh này là phòng lớn nhất ở đây, cho nên vẫn có thể đặt một cái bàn ăn tròn. Thật ra mọi người cũng không phải nói muốn ăn cơm, chỉ là Úy Mẫn Nhi gấp không đợi được muốn Triệu Phiên Vân bày ra thái độ muốn Triệu Húc Hàn kết hôn với cô ta.


Nếu không thì Triệu Húc Hàn sẽ mất đi một phiếu Tây Âu, như vậy trong hội nghị thương nghị cuối năm của Triệu gia chủ, vị trí gia chủ của anh sẽ tràn ngập nguy cơ. Tin rằng vì điều tra chuyện năm xưa của mẹ anh thì anh nhất định sẽ không từ bỏ lá phiếu này của Triệu Phiên Vân.


Huống chi tất cả mọi người đều biết quan hệ chú cháu giữa Triệu Phiên Vân và Triệu Húc Hàn vẫn luôn rất tốt, nếu như trở mặt thành thù, chỉ sợ những người quản lí ủng hộ Triệu Húc Hàn cũng sẽ có sự thất vọng và dao động.


Cho nên bây giờ trong lòng cô ta đã khá bình tĩnh lại, dù sao người rất nhanh sẽ thấy khó chịu là Kỷ Hi Nguyệt, cô ta nhẫn nại thêm một chút là được rồi, xem các người có thể ân ái tới khi nào.


“Tiểu Nguyệt, con cũng mệt rồi, nghỉ ngơi chút đi. Bây giờ thím không còn đau nữa, cảm giác có thể ngồi dậy được rồi.” Triệu phu nhân nói.


Kỷ Hi Nguyệt vội nói: “Thím có cảm thấy hai chân có cảm giác không?”


Tuy rằng Kỷ Hi Nguyệt vẫn luôn dùng khí công, nhưng cô không có dùng hết toàn lực như lúc Hạ Tâm Lan bị thương, dù sao việc này rất nguy hiểm. Còn mặt khác chính là cô cần Triệu Phiên Vân biết chỉ có chính cô xoa bóp mới có thể giúp cho vợ ông không bị đau đớn, như vậy nếu ông ấy muốn giúp Úy Mẫn Nhi ép hôn thì có phải cũng nên cân nhắc chút không.


Triệu phu nhân sửng sốt, bà cũng quên mất việc này, dù sao nửa thân dưới vẫn chưa có cảm giác, nhưng Kỷ Hi Nguyệt vừa nói xong, bà nháy mắt, nói: “Có, có, thím, thím muốn đi vệ sinh?”


Trước đó bà còn lo lắng bản thân sẽ không khống chế được tiểu tiện chẳng hạn, nhưng đột nhiên phát hiện bản thân có cảm giác.


Triệu Phiên Vân vội la lên: “Chẳng lẽ trước đó em không có cảm giác?”


“Đúng vậy. Em còn cho là tôi đã tàn phế rồi chứ. Trước đó bác sĩ nói sau khi có hình chụp sẽ đưa cho em ống dẫn, nhưng bây giờ em cũng có cảm giác.” Triệu phu nhân rất kích động.


“Vậy thật tốt quá. Thím, vậy cháu đỡ thím đi WC nhé?” Kỷ Hi Nguyệt lập tức đứng dậy, đến giúp đỡ bà.


“Để tôi, để tôi.” Triệu Phiên Vân nói thẳng, sau đó ông ấy muốn bế bà xã của ông ấy lên.


“Chú hai, để con đi!” Triệu Húc Hàn vội vàng đứng lên: “Chú cũng không thể động tới thắt lưng.” Ý trong câu nói này tuy khó nghe nhưng anh muốn nhắc nhở chú mình, ông ấy cũng đã cao tuổi rồi, muốn bế Triệu phu nhân thì vẫn cần thể lực.








Chương 1050: Cô mới không biết xấu hổ





Triệu Phiên Vân sửng sốt, sau đó tức giận nói: “Thằng nhóc thối tha, cho là chú của con già nên vô dụng rồi hả?”


Kỷ Hi Nguyệt vội nói: “chú hai, anh Hàn không phải có ý này đâu. Anh ấy sợ chú đụng trúng thím thôi. Anh Hàn, anh cũng không tiện, để em đi.”


Triệu phu nhân dở khóc dở cười, lại cảm thấy rất thẹn thùng, vội nói: “Ông xã, anh và Tiểu Nguyệt dìu em đi là được rồi, không cần bế.”


“À à, được.” Triệu Phiên Vân vội nói, ông ấy cũng không làm càng nữa, lỡ đâu thực sự làm ngã vợ một cái, vậy ông ấy muốn khóc cũng không kịp nữa.


Hai người dìu đỡ Triệu phu nhân gần như kéo đi phòng vệ sinh, cũng may phòng vệ sinh rất lớn.


Sau khi Kỷ Hi Nguyệt tiến vào đã đi ra, dù sao mấy chuyện phía sau thì Triệu Phiên Vân ở đó cũng không đến mức xấu hổ.


Úy Mẫn Nhi tựa vào cửa, hai tay ôm ngực, ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm Kỷ Hi Nguyệt đang đi tới.


“Cô đúng là biết nịnh nọt!” Úy Mẫn Nhi cười lạnh một tiếng, nói.


Kỷ Hi Nguyệt thoáng nở nụ cười nói: “Đây không phải nịnh nọt mà là điều bất cứ ai – nếu là người có lương tâm đều sẽ làm, không cần nghĩ thực dụng như vậy. Thím là người thân của anh Hàn, cũng là người thân của tôi, vì người thân làm cái gì thì cũng là việc nên làm.”


“Cô bớt giả bộ đi. Tôi hỏi cô, vở kịch ngày hôm nay, có phải do các người sắp xếp hay không?” Úy Mẫn Nhi trực tiếp hỏi.


Triệu Húc hàn lập tức nheo ánh mắt, rét lạnh nói: “Úy Mẫn Nhi, Tiểu Nguyệt không phải cô, cô ấy sẽ không dùng an nguy của người thân tới đùa giỡn.”


“Úy tiểu thư, tôi cảm thấy có phải đầu óc cô hơi hồ đồ không. Nếu là tôi mưu tính, vậy coi có thể đi tra khảo tên mập kia, khiến cho gã cung khai!” Kỷ Hi Nguyệt buồn cười, nói: “Hơn nữa căn bản trước đây tôi chưa từng gặp qua thím, làm sao có thể bày ra cái kế hoạch điên khùng này?”


“Nói nghe hay lắm, còn không phải cô muốn ôm lấy anh Húc Hàn không buông.” Úy Mẫn Nhi thở phì phò, nói.


Kỷ Hi Nguyệt cười khúc khích, liếc mắt nhìn Triệu Húc Hàn một cái, nói: “Cô lại sai rồi. Cho dù tôi không ôm anh Hàn, anh ấy cũng sẽ tới ôm tôi!”


“Cô! Không biết xấu hổ!” Sắc mặt Úy Mẫn Nhi đã vặn vẹo, ánh mắt còn nhìn về hướng WC bên kia, sợ hai người bên trong nghe được tiếng nói.


“Người không biết xấu hổ chính là cô. Tôi và anh Hàn yêu thương lẫn nhau, lưỡng tình tương duyệt, vì sao cô nhất định phải chen chân vào? Có rất nhiều người yêu đơn phương, nhưng người làm được như cô thì thật sự hiếm thấy.” Về mặt đấu võ mồm, cho tới nay Kỷ Hi Nguyệt chưa từng chịu thua.


Triệu Húc Hàn hoàn toàn không cần phải nói gì, chỉ biết bạn gái của mình thắng áp đảo, nhìn thấy cái miệng nhỏ đang đóng mở của cô, thật sự anh muốn hôn một cái.


“Cô mới không biết xấu hổ. Tôi và anh Húc Hàn quen biết từ sớm, hơn nữa vẫn luôn rất tốt, là cô chen chân vào mới đúng.” Úy Mẫn Nhi vội vàng nói.


Triệu Húc Hàn ho một tiếng, nói: “Mẫn Nhi, cho đến bây giờ tôi cũng chưa từng xem cô như là phụ nữ. Ở trong mắt tôi, cô là một người cộng tác làm ăn, hoặc nhiều nhất là bạn bè, không có tình yêu nam nữ. Cho nên xin cô tự hiểu rõ ràng.”


“Anh Húc Hàn! Anh, anh?” Úy Mẫn Nhi tức giận đến cả người phát run, lúc này đây Triệu Húc Hàn quả thật không nể chút mặt mũi nào. Chẳng lẽ anh thật sự không sợ Quốc tế Úy Lam không hợp tác với Triệu gia? Không sợ Triệu Phiên Vân không ủng hộ anh?


Lại dám trực tiếp trực tiếp từ chối cô ta như vậy? Trước đó vẫn còn có chút mập mờ sao cũng được, hoặc là nói không rõ ràng làm cho cô ta cảm thấy được có chút hy vọng, nhưng lần này không giống thế.


Bên trong cuối cùng đã xảy ra việc gì? Trong lòng Úy Mẫn Nhi có sự căm phẫn tột độ và thất bại tột đỉnh.


Trong ánh mắt Úy Mẫn Nhi hơi ngấn lệ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom