• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Doanh Môn Phục Quý 2023 (5 Viewers)

  • Chương 52: Tin tức

Lâm Di đi rồi, Nhị lão thái thái Đổng thị mới bảo Lâm Uyển đến ngồi cạnh mình, trong mắt đầy vẻ tán thưởng.


“Hôm nay ở phủ Ninh Bình hầu cháu làm rất đúng, bằng không Tứ muội cháu gây đại họa rồi.”


Lâm Uyển ngượng ngùng cúi đầu, rụt rè mỉm cười, nàng rất ít khi được tổ mẫu khích lệ.


“Cháu cũng sợ người ngoài coi Trần gia chúng ta là trò cười.”


Đổng ma ma đứng gần đó cũng cảm thấy kinh ngạc, không ngờ Tam tiểu thư bình thường nhút nhát lại có thể nói ra lời như vậy. Cho dù không thích gia đình lão Tam đến mấy cũng chẳng thể biểu hiện ra ngoài, bằng không Nhị lão thái thái sẽ bị người đời gièm pha.


Nhị lão thái thái Đổng thị vui vẻ gật đầu,


“Đúng rồi, Tứ muội cháu không hiểu chuyện, sau này lúc ở ngoài cháu phải nhắc nhở nó nhiều hơn.”


Lâm Uyển dịu dàng gật đầu, “Tứ muội vốn tốt tính, chẳng qua mọi chuyện xảy ra quá đột ngột… không ngờ Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu lại lôi chuyện kia ra, Trịnh Thất tiểu thư lại nóng tính…”


Nhị lão thái thái Đổng thị nhíu mày,


“Lục nha đầu mới đến Kinh thành thôi, sao có thể thân thiết với Trịnh Thất tiểu thư đến thế…”


Thân đến mức Trịnh Thất tiểu thư có thể ở giữa buổi tiệc đông người tranh cãi thay cho Lục nha đầu.


Lâm Uyển nói: “Có lẽ vì Lục muội muội đối xử với mọi người hòa nhã, cấp bậc lễ nghĩa lại hết sức chu đáo, hai tiểu thư Tề gia cũng thường lui tới với Lục muội muội. Nhị đệ có thể vào Thư viện Bạch Hách cũng vì nhờ có Lục muội muội ra mặt mời Tề gia giúp đấy ạ.”


Chuyện này bà ta có nghe nói, Nhị lão thái thái Đổng thị vuốt ve cầu hương bọc tơ vàng thơm mùi bạc hà trong tay.


Lục nha đầu hành sự kín kẽ, nhánh cả hay chuyện con hát Mẫu Đơn nhanh như vậy cũng là nhờ Lục nha đầu báo tin, xem ra bà ta đã coi thường con bé này rồi.


“Cháu cũng đừng thành thật quá.”


Nhị lão thái thái Đổng thị liếc nhìn Lâm Uyển,


“Cháu và Tứ nha đầu có chung tổ phụ và tổ mẫu, còn Tam thúc của cháu là do Triệu thị sinh ra, không thân như chúng ta với nhau…”


Lần đầu tiên Uyển nghe tổ mẫu nói với mình những lời này, muốn mở miệng đáp song lại không biết nên nói thế nào mới đúng.


Đổng ma ma bên cạnh cười bảo: “Tam tiểu thư cứ nghe lời lão thái thái đi, lão thái thái chỉ muốn tốt cho tiểu thư thôi.”


Con dâu cả tính tình xét nét không biết khoan dung, nhưng lại không dạy được con gái thành giống mình.


Nhị lão thái thái Đổng thị bưng chén trà lên uống hai hớp,


“Lần này ở phủ Ninh Bình hầu gặp được những ai?”


Lâm Uyển thuật lại tường tận chuyến tới phủ Ninh Bình hầu chúc thọ Tôn lão phu nhân, Nhị lão thái thái hỏi: “Có nhìn thấy Khang Quận vương không?”


Lâm Uyên khẽ lắc đầu,


“Thưa không, nghe Huệ Hòa Quận chúa nói Khang Quận vương bận công vụ nên không đến được.”


Chuyện lớn như vậy mà cháu rể tương lai lại không tới, xem ra lời đồn bên ngoài cũng có mấy phần là thật rồi.


Lâm Uyển ngồi thêm một lát rồi đi, Nhị lão thái thái dặn dò Đổng ma ma: “Khi nào Nhị lão gia trở về thì bảo nó tới đây.”


Đổng ma ma “vâng” một tiếng đáp trả, Nhị lão thái thái lại bảo: “Lấy khế đất một nghìn mẫu ruộng kế bên thôn trang của Ninh Bình hầu ra cho ta luôn.”


Đổng ma ma giật mình, “Lão thái thái định tặng mẫu đất ấy thật ư? Ngộ nhỡ Ninh Bình hầu không giúp được…”


Nhị lão thái thái khép hờ mắt, “Tước vị của Khang Quận vương là do Thành Tổ truy phong, đến thời Cao Tông thì bị phế bỏ, sau khi Thánh thượng đương nhiệm kế vị lại được phục tước. Tuy dòng họ của Khang Quận vương không hiển quý gì cho lắm, có điều với chúng ta đã là trèo cao, lúc Ninh Bình hầu nhắm tới mối này chắc hẳn cũng nghĩ vậy, nhưng bây giờ…”


Bà ta mở mắt ra, “Ninh Bình hầu quyết định cân nhắc lại chuyện cưới hỏi mà không ngại đắc tội với Khang Quận vương, hành động đó có ý nghĩ gì?”


Đổng ma ma ngẫm nghĩ, cuối cùng cũng hiểu ra,


“Huệ phi nương nương trong cung được Thánh thượng thịnh sủng, cho nên Ninh Bình hầu mới không để mối này vào mắt.”


Chút hoài nghi vừa rồi trong lòng bà ta tan biến sạch,


“Nói vậy, chỉ cần làm thân được với Ninh Bình hầu, về sau nhà chúng ta liền không phải lo chuyện phục tước.”


Nhị lão thái thái tựa lưng vào nệm êm, hơi nhếch khóe môi, “Bà già nhánh cả luôn cho rằng ta nhất định phải dựa vào bà ta, đều là con cháu Trần gia cả, chưa biết ai áp đảo được ai đâu…”


… Vì trận tranh chấp kia với Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu, Trịnh Thất tiểu thư bị cấm túc trong nhà suốt mấy ngày.


Cô nhóc chỉ có thể hóa bi phẫn trong lòng thành con chữ, liều mạng viết thư cho Lâm Di.


Lâm Di vô cùng áy náy, bởi vì nói gì nguồn căn cũng là do nàng, song Trịnh Thất tiểu thư lại chẳng buồn quan tâm, không hề ân hận.


Vốn chỉ bị phạt chép “Nữ Giới” và “Nữ Huấn” rồi sẽ được thả ra, cô nhóc lại hùng hồn cãi lý ở ngay trước mặt Trịnh lão phu nhân: “Cho dù không có chuyện của nhà Trần Lục tiểu thư, cháu cũng đã không ưa Ngũ tiểu thư Ninh Bình hầu từ lâu rồi. Danh môn khuê tú trong Kinh đâu có ít, đứng ngang hàng được với cô ta có thể nói là xếp thành hàng luôn ấy chứ, cô ta hơn được ai mà ngang ngược như vậy. Về sau cháu không lui tới với cô ta nữa.”


Kết quả đêm đó đôi tay non nớt của Trịnh Thất tiểu thư liền phải ăn món roi trúc xào thịt, tận ba ngày sau mới cầm nổi bút viết thư cho Lâm Di. Lão thái thái nhánh cả giúp đỡ Trần Doãn Viễn điều tra tung tích tiểu thiếp của Ngô đại nhân, không ngờ lại nhanh chóng lần tới chỗ Tề Nhị thái thái.


Lâm Di ngồi quỳ dưới chân lão thái thái nhánh cả xoa bóp chân cho bà, nghe Giang ma ma hầu hạ bên cạnh Tề Nhị thái thái lau nước mắt kể:


“Chúng tôi cùng bị bán bởi một đầu nậu, Tuyết Lan tuổi trẻ xinh đẹp lại biết chữ nên được chọn đưa tới Ngô gia, còn tôi thì vào Tề gia.”


Đời có câu, cùng là người tốt chưa chắc đã cùng số mạng, cho nên mới có chuyện kẻ làm ma ma quản sự, kẻ bây giờ phải lưu lạc thuyền hoa.


Giang ma ma kể tiếp: “Sau khi Ngô gia xảy ra chuyện, tôi cũng muốn giúp Tuyết Lan thoát ra, nhưng Tuyết Lan lại muốn làm theo sắp xếp của chủ mẫu.”


Nói tới đây bà quay đầu nhìn về phía Tề Nhị thái thái,


“Tôi còn xin thái thái nhà tôi ra mặt giúp đỡ, ai ngờ Tuyết Lan bướng bỉnh, nói thế nào cũng không chịu cùng tôi tới Tề gia. Nghe nói Ngô gia bán Tuyết Lan cho thuyền hoa, tôi lại tới tìm… Nhưng lần nào tôi tới, cô ấy cũng đều tránh mặt. Có lẽ vì Ngô đại nhân chết quá thảm, Tuyết Lan đau lòng mãi chẳng thôi, cho nên không muốn gặp người quen. Tôi cho rằng qua vài năm cô ấy sẽ nguôi ngoai, cũng loáng thoáng nghe nói cô ấy đang làm hạ nhân trên thuyền hoa…”


Tề Nhị thái thái thở dài,


“Không ngờ Ngô đại nhân lại trọng tình trọng nghĩa đến vậy, còn nhờ vả người trông nom gia quyến trước khi chết.”


Trần Tam lão gia đến thuyền hoa có lẽ là vì việc này, Tề Nhị thái thái càng nghĩ càng thấy trước đó mình đã trách oan Trần Tam lão gia rồi.


Trong lúc Giang ma ma kể lại chuyện cũ, Lâm Di không nhịn được nghe ngóng động tĩnh Hoành ca đang đọc bài thuộc lòng ở gian nhà phía Đông.


Hôm nay Quốc Tử giám và thư viện đều trong kỳ nghỉ Đông, nên Tề Nhị thái thái dẫn cả hai vị tiểu thư và Tề Nhị gia đến đây. Bên kia tiếng đọc bài của Hoành ca bắt đầu chuyển từ lưu loát thành ấp úng.


Giang ma ma sắp nói tới chuyện thuyền hoa, thế là Lâm Di và hai tiểu thư Tề gia liền bị đuổi ra ngoài. Ba người đến gian ngoài nói chuyện.


Tề Tam tiểu thư và Tề Ngũ tiểu thư xa lánh Lâm Di mấy ngày qua, cho nên đều có chút mất tự nhiên, cũng may Lâm Di không so đo, qua dăm ba câu họ lại thân mật như ban đầu.


Một lát sau, Hoành ca ra khỏi phòng học, cả người ướt đẫm mồ hôi như vừa rơi xuống sông. Cậu cách rèm hành lễ với nhị vị tiểu thư Tề gia rồi chạy đi thay quần áo. Lâm Di đi theo hỏi: “Thế nào?”


Hoành ca ngượng ngùng nói: “Tề Nhị gia nghiêm túc quá, làm ta quên béng mất những gì đã học được trước đó. Sau đó huynh ấy lại lấy ra vài cuốn sách giảng giải, chừng nào ta đọc thuộc hết bài tập được giao lần trước mới được giữ mớ sách này lại.”


Lâm Di ngẫn nghĩ một chút rồi nhoẻn miệng cười: “Muội bày cho ca ca một phương pháp, thử xem có được hay không.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom