Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44: Thăm dò
Lâm Di nhẹ nhún người thưa: “Phiền Thập Cửu thúc phải bận tâm, đã khá hơn nhiều rồi ạ.” Dừng một thoáng nàng nói tiếp: “Chuyện lần trước… tạ ơn Thập Cửu thúc đã hỗ trợ.”
Lời lẽ của cô nhóc này đầy ý dò xét, chút cảm kích xen lẫn cũng bị lấn át hoàn toàn, sao chàng lại nghe không ra chứ.
Chàng vẫn giữ nụ cười mỉm trên môi, “Có lời gì cứ nói thẳng đi.”
Đã được sự cho phép… nàng đúng là có vài chuyện muốn hỏi, có điều… Lâm Di liếc mắt nhìn Quất Hồng, Quất Hồng và Linh Lung liền lui lại hai bước, nàng mới yên tâm hỏi: “Thập Cửu thúc cho tôi biết về Phù Dung các… có phải muốn thông qua cha tôi giật dây Trịnh gia và Lâm gia không?” Cha nàng bắt được Thôi Thủ thành, bên ngoài liền nổi lên đủ loại đồn đại, có người nói là Trịnh gia nhúng tay, có người lại chĩa mũi dùi về phía Lâm gia.
Hỏi vậy nhưng nàng cũng không trông chờ Trịnh Thập Cửu trả lời mình.
“Phải.”
Nàng thật sự không ngờ đối phương khẳng định một cách thản nhiên như vậy, dường như anh ta đã chuẩn bị sẵn câu trả lời từ trước, chỉ chờ nàng tới hỏi mà thôi.
Nếu ngay từ đầu hai bên đã thẳng thắn như vậy, sau đó sẽ dễ dàng hơn nhiều…
“Thập Cửu thúc quen biết người nhà họ Vương ở Sơn Tây chứ?”
Trịnh Thập Cửu khẳng định: “Biết.” Con ngươi như hắc ngọc hơi sáng lên, khó dò như ngọc thô chưa qua mài giũa.
“Thế phải tạ ơn Thập Cửu thúc một lần nữa rồi.” Lâm Di lại cúi người, “Tôi không hiểu biết đại sự của Thập Cửu thúc, nhưng có một câu thân là con gái tôi không thể không nói, gia phụ nhậm chức ở Phúc Kiến, chuyện ở Phúc Kiến phụ thân hẳn khó thoát khỏi liên quan, nhưng ông ấy làm quan từ đó đến nay luôn hết lòng vì phận sự, nếu có ngày cửa thành bị cháy làm vạ đến cá trong ao* thì mong Thập Cửu thúc nhớ cảnh báo cho cha tôi trước.”
(*) Nguyên bản Hán – Việt là “thành môn thất hoả, ương cập trì ngư”: Cửa thành bị cháy, mọi người đều chạy ra hồ múc nước để chữa cháy bảo vệ thành, múc hết nước thì cá bị chết. Câu để chỉ đương không mắc họa, hoặc vì liên lụy mà gặp họa hay tai ương.
Lâm Di nghiêm mặt trịnh trọng nói rõ ràng từng chữ một, nói tới nói lui, nàng cũng chỉ muốn cho đối phương biết, nàng không thể ngăn cản anh ta lợi dụng cha nàng, nhưng chỉ mong đến ngày anh ta đại công cáo thành thì đừng để người vô tội chết oan.
Mới mấy ngày mà đã thông suốt tới nước này, chàngkhông biết nên nói cô nhóc này thông minh tinh quái hay là thành thật thẳng thắn nữa.
Ánh mắt chàng trai thoáng dao động, nụ cười nơi khóe miệng rõ ràng hơn tí chút, “Được, ta sẽ để phụ thân cô ở lại Kinh nhậm chức, không cần trở về Phúc Ninh nữa.”
Lâm Di kinh ngạc, nàng mới mở nút thắt của lớp thứ hai thì đối phương đã lật tung lớp thứ ba rồi. Nàng dở khóc dở cười, song vẫn phải cẩn thận suy ngẫm về đề nghị của Trịnh Thập Cửu. Từ trước đến nay nàng luôn tâm tâm niệm niệm ngày trở về Phúc Ninh, bây giờ tình thế trước mắt đã tường tận thì càng rõ ràng một chuyện: bọn họ có rời khỏi Kinh thành vẫn trốn không khỏi việc bị cả nhà Nhị lão thái thái ngấm ngầm mưu tính. Ở trước mặt Nhị lão thái thái tuy lúc nào cũng phải cẩn thận dè chừng, song như vậy bọn họ sẽ có thể trông chừng đối phương, không đến nỗi bị mất cảnh giác.
Nghĩ tới đây Lâm Di không khỏi thở ra một hơi, may mà nàng không phải là con trai, chỉ chuyện nội trạch đã đủ làm người ta mắt hoa mày váng, đấu đá trên triều càng khó lường gấp vạn lần.
Một thoáng sau, Trịnh Thất tiểu thư đã đổi sang y phục gọn gàng, dẫn nha hoàn xách thùng gỗ, cần câu và vợt lưới hớn hở chạy tới, nhìn dáng vẻ rõ ràng là muốn đi câu cá.
Đã lâu không bơi thuyền câu cá, lần trước tổ chức tiệc mời khách cũng có nhắc tới trò câu cá nên Trịnh Thất tiểu thư còn rất chu đáo sai hạ nhân bỏ đói đám cá trong hồ vài ngài, còn không đi câu thì thật có lỗi với bọn cá tội nghiệp kia. Lâm Di nghĩ tới đây thì tâm trạng cũng khá hơn, nhưng rồi bên tai lại chợt nghe thấy tiếng của Trịnh Thập Cửu: “Vừa rồi ta thấy trong hồ có rắn, hôm nào khác bảo hạ nhân lùng bắt hết đi, tránh để bị giật mình.”
Có rắn? Lâm Di bất giác lùi lại một bước.
Trịnh Thất tiểu thư sảng khoái cười nói: “Lần trước cháu còn cho người đập chết một con, chả sao đâu.”
Trịnh Thập Cửu nhìn lướt qua Lâm Di, ý cười trên mặt tăng thêm vài phần, “Nhóc không sợ, khách cũng không sợ sao?”
Trịnh Thất tiểu thư cũng đưa mắt nhìn sang.
Lâm Di tái mặt khoát tay, “Ta sợ rắn, thôi không đi đâu.” Nàng thật sự sợ mấy loại động vật không có chân nhưng uốn éo vô cùng linh hoạt như rắn, ngộ nhỡ bị quấn phải thì không biết chạy đâu mà trốn.
Lâm Di nghĩ tới đây lại dáo dác nhìn mấy bụi cỏ gần đó.
“Thế mình ta đi câu vậy, câu được cá lớn sẽ tặng cho tỷ hết.” Trịnh Thất tiểu thư đang ham chơi nên không từ bỏ ý định.
“Ừ, muội đi đi.” Lâm Di bảo: “Ta tới đằng kia ngồi đợi.” Nàng chỉ vào ngôi đình vừa rồi.
Trịnh Thập Cửu rảo bước rời đi, Trịnh Thất tiểu thư lên thuyền đi bắt cá, ai ngờ chỉ thoáng sau đã câu về được “một con” thật to, có điều “con cá kia” vừa lên bờ đã quày quả bỏ đi. Lâm Di cũng tinh ý quay đi làm như không nhìn thấy.
“May mà tỷ không đi.” Trịnh Thất tiểu thư nhớ tới lại thấy xui xẻo, “Chả biết Tứ tỷ ta từ bao giờ lại thích đi câu cá, rốt cuộc bất cẩn bị kẹt ở bờ hồ bên kia, còn bị ướt giày, vừa đúng lúc ta ngồi thuyền đi ngang qua.”
Ướt giày… ngồi trên thuyền chờ người tới cứu… chẳng lẽ là… vì Thập Cửu thúc của nhà mình? Nói ra nghe có gì đó sai sai.
Cũng may nàng sợ rắn nên không đi mới tránh được trận khó xử kia, bằng không lần sau gặp lại không biết phải chung đụng thế nào đây.
Trịnh lão phu nhân lại ngỏ ý muốn giữ Trần lão thái thái lưu lại hai ngày, Trần lão thái thái cười từ chối: “Bây giờ không phải như khi còn bé, ai cũng có một đại gia đình, đâu tiện tụ tập như hồi xưa.”
Trịnh lão phu nhân cười cười nhìn sang Lâm Di, “Chúng ta đã già rồi, nhưng e đám trẻ còn chơi chưa đủ kia kìa.” Ý bà là muốn giữ Lâm Di lại.
Trịnh Thất tiểu thư ở cạnh đó hớn hở dẩu môi, trông mong nhìn Trần lão thái thái.
“Lễ mừng thọ của Hoàng Thái hậu sắp tới rồi đúng không? Trong phủ hẳn đang rất bận rộn, khi nào thư thái hơn Lục nha đầu hãy tới chơi nữa.”
Trịnh lão phu nhân cười cười nhìn Trịnh Thất tiểu thư, “Nghe thấy chưa? Sao còn không mau tạ ơn lão thái thái đi?”
Trịnh Thất tiểu thư lập tức nở nụ cười tươi rói, “Cảm ơn Trần tổ mẫu, vậy chờ lễ lạt xong xuôi, cháu sẽ tới đón tỷ tỷ.”
Từ Trịnh gia trở về còn mang theo chiến lợi phẩm, Trịnh Thất tiểu thư tặng hai con cá béo ú, một con cho Lâm Di, một con cho Lâm Uyển, còn nói lần sau cũng muốn mời Lâm Uyển tới chơi luôn. Lâm Phương cũng có phần vì Huệ Hòa Quận chúa vẫn nhớ tới hai mẹ con Điền thị.
Trong xe ngựa, Lâm Di hỏi lão thái thái nhánh cả: “Bá tổ mẫu đến Trịnh gia, vãn bối của Trịnh gia hẳn đều tới chào hỏi bá tổ mẫu chứ?”
Lão thái thái nhánh cả khép hờ mắt dưỡng thần, “Trịnh gia chú trọng lễ giáo, hẳn là vậy. Có điều nếu là bà con xa, không tới cũng là lẽ thường.” Vừa nói bà vừa nghi ngờ nhìn Lâm Di, “Cháu gặp ai ở trong vườn à?”
Lâm Di gật đầu, “Là một vị trưởng bối được Trịnh Thất tiểu thư gọi là Thập Cửu thúc, nhưng nhìn tuổi không lớn lắm, chỉ tầm trên dưới hai mươi.”
Lão thái thái nhánh cả cẩn thận suy ngẫm một lúc, “Thân thích bối phận cao lại trẻ tuổi… ta chưa từng gặp người nào như vậy ở Trịnh gia. Chẳng lẽ là con cháu của nhánh nhỏ?”
Ban đầu nàng cũng cho là vậy, nhưng nhìn dáng vẻ của Trịnh Thập Cửu không giống lắm, hơn nữa, nếu là chi nhánh nhỏ thì sao Trịnh Tứ tiểu thư lại có hành vi như vậy?
Lâm Di lắc đầu, “Cháu cũng không biết.”
Lão thái thái nhánh cả nhíu mày, với quan hệ của bà và Trịnh lão phu nhân, cho dù không giúp đỡ Trịnh gia cũng sẽ chẳng có ý xấu với bọn họ, vì vậy sẽ không thể nào cố ý cho con cháu bối phận cao của nhánh nhỏ ra làm quen với Lục nha đầu, “Lần sau có đến Trịnh gia cháu nhớ để ý một chút, nếu lại gặp người nọ thì báo với ta, ta sẽ hỏi xem rốt cuộc bà lão kia có ý gì.”
Chẳng qua chỉ thuận miệng hỏi thăm mà không ngờ lão thái thái nhánh cả lại để ý như vậy, Lâm Di vội vàng giải thích: “Trịnh Thất tiểu thư dẫn cháu đi dạo sân vườn, vô tình gặp phải thôi ạ.”
Lão thái thái nhánh cả nghe vậy mới yên tâm, “Trịnh Thất tiểu thư tính tình phóng khoáng, cháu qua lại với con bé đó rất tốt, có bạn thân khuê phòng như vậy sau này cũng có thể giúp đỡ cháu.”
Lâm Di liền nhớ tới hai con cá béo núc trên xe kéo, Trịnh Thất tiểu thư ngay thẳng như vậy, muốn không thích cũng rất khó, nàng nghĩ đến đây thì chợt bật cười.
Trịnh Thập Cửu ví Trịnh Tứ tiểu thư như rắn nước.
Lâm Di nhìn trần buồng xe trạm trổ hình hoa lan và hoa phù dung, dần dần thu hồi nụ cười trên môi, lúc theo lời Trịnh Thập Cửu đến Phù Dung các, nàng đã chuẩn bị tinh thần. Nàng hiểu rất rõ, không có lợi ích chẳng ai sẽ tùy tiện chìa tay giúp đỡ cả, nhất là còn liên quan đến chính sự.
Nếu không phải nhà mình ở trong guồng xoáy này, nàng cũng sẽ không đoán ra được.
Người thâm sâu không lường được như Trịnh Thập Cửu… chỉ mong sau này không phải cầu cạnh tới anh ta nữa.
…
Trần Doãn Viễn bận chuyện đánh giá thành tích, Tiêu thị lo lắng cho Hoành ca đến thư viện học, trong nhà không có chuyện gì, Lâm Di liền vui vẻ ở lại bầu bạn với lão thái thái nhánh cả.
Chung đụng nhiều, Lâm Di dần phát hiện lão thái thái nhánh cả có vài thói quen xấu: tối ngủ nhất định phải mở cửa sổ, thích ăn món lạnh mát miệng, ngày nào thuốc cũng phải hâm mấy lần mới chịu uống.
Thế là Lâm Di dứt khoát dọn vào ngủ trong buồng của lão thái thái nhánh cả, nằm sau bình phong trông chừng, đêm nào cũng dặn nha hoàn đóng kín cửa sổ để gió lạnh không lùa vào. Có cháu gái ở một bên nhìn chằm chằm, lão thái thái cũng chỉ đành nhân lúc thuốc còn nóng ngoan ngoãn uống hết.
Bạch ma ma nhìn thấy thì tươi cười, “Vẫn là Lục tiểu thư có cách, cứ tiếp tục như vậy không chóng thì chày bệnh của lão thái thái cũng sẽ khá hơn thôi.”
Bệnh của lão thái thái nhánh cả chính là tâm bệnh, hàng năm không con cháu bầu bạn, khó trách bà càng lúc càng phiền muộn, không có chút ý thức điều dưỡng sức khỏe.
Uống thuốc xong, lão thái thái nhánh cả tựa vào đệm lưng nhìn Lâm Di thêu thùa, “Lần này cha cháu vào Kinh lập được công to, báo cáo ắt hẳn sẽ được loại ưu. Cháu về nhà nhớ bảo cha tới đây một chuyến, ta muốn hỏi thăm xem nó có muốn ở lại trong Kinh không. Bá phụ cháu có vài mối quan hệ cũ, ta ra ngoài thăm hỏi vào chuyến, không chừng sẽ giúp được.”
Tính tình cha nàng vốn hơi cố chấp, giống như năm đó rời Kinh, không phải trưởng bối trong tộc chưa từng ngăn cản, nhưng nói thế nào cũng không lay chuyển được hùng tâm tráng chí của ông.
Chưa kể, cả nhà bọn họ đi hay ở, e Nhị lão thái thái Đổng thị và hai bá phụ cũng có suy xét riêng.
Suy nghĩ của Lâm Di nhanh chóng được chứng thực.
Sáng hôm sau, Lâm Di vừa thu dọn xong đồ đạc chuẩn bị trở về nhánh thứ hai thì Đàm ma ma phái vợ Lai Đại tới bảo: “Lão thái thái nhánh cả, Tam thái thái chúng tôi xin phép cho Lục tiểu thư trở về ạ.”
Bình luận facebook