Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48: Thông minh
Nhị lão thái thái Đổng thị nhìn thoáng qua Tiêu thị ở cạnh đó.
Tiêu thị không khéo che giấu, lúc nghe Mẫu Đơn nói, cảm xúc trên mặt thay đổi xoành xoạch.
Kinh ngạc vì không ngờ lại có kẻ xấu lợi dụng sự thân thiện của Trần gia.
Áy náy vì mình đã trách oan trượng phu.
Đổng ma ma cũng không nhìn ra được manh mối nào, đào hát hay diễn nên đã nói thì người khác khó mà phân biệt thật giả, Tam thái thái lại không giống như đang giở trò.
“Vợ lão Tam, theo cô thì nên làm sao bây giờ?” Nhị lão thái thái Đổng thị bỗng mở miệng hỏi. Nếu mọi chuyện đều do Tiêu thị sắp xếp, trong lòng Tiêu thị hẳn đã có đáp án sẵn, bà ta cũng muốn xem đứa con dâu hờ này muốn làm gì.
“Chuyện này…” Trói lại đưa lên quan phủ? Con hát kia đã cầu xin như vậy, bà cũng không đành lòng dồn người ta vào đường cùng. Nhưng nếu để yên vậy thì thanh danh của lão gia phải làm sao đây? Tiêu thị không quyết định được, hồi lâu sau mới ngẩng lên nhìn Nhị lão thái thái Đổng thị xin giúp đỡ, “Lão thái thái thấy làm thế nào mới ổn thì… con dâu… con dâu cũng…”
Lại là dáng vẻ khiếp nhược đó, nếu là con dâu ruột của bà ta, chắc bà ta đã tức chết rồi. Nhị lão thái thái không buồn liếc mắt nhìn Tiêu thị nữa.
Cho dù có người đứng sau màn này, kẻ đó cũng tuyệt đối không phải là tiểu Tiêu thị.
Nhị lão thái thái trầm giọng nói: “Nếu đã nhận tội rồi thì đưa tới quan phủ đi. Cho người bên ngoài biết Trần gia chúng ta cũng không phải là hạng dễ bắt nạt.”
Mẫu Đơn nghe vậy liền quỳ rạp xuống trên đất, “Lão thái thái… xin tha mạng… đều do chủ gánh cả… thật sự không liên can tới nô gia…”
Đàm ma ma nghe xong, lòng bàn tay cũng bắt đầu rịn mồ hôi, ngộ nhỡ Mẫu Đơn không chịu nổi thẩm vấn, lật lọng thì làm sao đây?
Đàm ma ma còn đang lo lắng, bên ngoài chợt truyền vào tiếng bẩm báo của bà tử canh cửa.
Sau đó Trầm Hương hầu hạ bên người Nhị lão thái thái nhanh chóng bước vào, “Lão thái thái, Tam lão gia, Tam thái thái, ngoài cửa báo lại là chủ gánh hát đã dẫn đoàn chạy trốn rồi.”
Mẫu Đơn choáng váng, người đổ đầy mồ hôi lạnh, thế có nghĩa là chủ gánh đã bỏ mặc nàng ta không để ý chết sống nữa, bây giờ nàng ta đã không còn đường lui rồi. Chẳng thể đắc tội Trần gia, vậy chỉ có thể đổ hết tội lỗi lên đầu chủ gánh thôi, bằng không Trần gia nhất định sẽ không để nàng ta yên.
Đàm ma ma nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, Mẫu Đơn đã không còn đường lui, hẳn nên biết phải làm thế nào mới giữ được mạng.
“Lão thái thái.” Mẫu Đơn bật khóc, “Nô gia không hề bịa đặt nửa lời, gã chủ gánh lòng dạ hiểm độc kia quả nhiên đã chạy mất rồi.”
Tuy xác định có người giở trò nhưng lợi thế đã mất, Nhị lão thái thái Đổng thị không muốn phí công truy hỏi nữa, thế là phất phất tay ra hiệu cho Đổng ma ma dẫn Mẫu Đơn đi.
Mẫu Đơn dẫu không phải là đào chính nhưng chất giọng vẫn được xem là rất tốt, kêu khóc vô cùng đáng thương: “Lão thái thái, cứu một mạng người hơn xây tháp bảy tầng đấy.”
Đối với Lâm Phương ở ngoài cửa, đây là câu nàng ta đã nghe rất nhiều lần từ miệng mẫu thân Điền thị của mình, lần nào cũng vậy, nàng ta sẽ ngồi tựa vào đầu gối mẹ lắng nghe bà giảng kinh. Nhưng lần này nghe thấy nó được nói ra từ miệng của một người phụ nữ ti tiện, nàng ta lại thấy ghê tởm không tả thành lời.
…
Trong gian phòng phía Đông phủ, Lâm Đại thái thái hầu hạ Lâm lão phu nhân ăn cơm xong thì cả nhà cùng nhau ngồi nói chuyện một lúc.
Lâm lão phu nhân thích nghe Lâm Chính Thanh đọc bài nhất, ngày nào cũng vậy, chưa hề thay đổi.
Lâm Đại thái thái cười nói: “Chính Thanh không còn nhỏ nữa, hay là đổi cho Tứ gia và Ngũ gia tới khảo bài đi.”
Lâm lão phu nhân khẽ lắc đầu, dáng dấp của Thanh ca giống phu quân bà lúc còn trẻ nhất. Toàn bộ thành cựu công danh của phu quân, tương lai của Lâm gia bây giờ đều do Thanh ca gánh vác cả, bà còn sống ngày nào thì vẫn muốn đốc thúc cháu trai ngày nấy.
Con trai đã sắp thi Hương mà vẫn bị lão phu nhân khảo bài như trẻ con, Lâm Đại thái thái không vừa lòng lắm, song chỉ đành cười gọi con trai vào nhà, “Hôm nay con học được những gì, thuật lại cho tổ mẫu nghe đi.”
Lâm Chính Thanh tiến vào, trong phòng lập tức yên ắng hẳn, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía này. Dạ dày vừa ăn no của hắn liền hơi quặn lên, mới ăn xong liền phải làm người khác vừa lòng, chẳng khác nào nói hắn biết, cơm mà hắn ăn không phải từ trên trời rơi xuống.
Lâm lão phu nhân khảo bài Lâm Chính Thanh xong, cả nhà Lâm Đại lão gia mới trở lại viện của mình.
Nha hoàn bưng trà lên rồi lui cả ra ngoài, Lâm Đại thái thái hỏi dò Lâm Đại lão gia: “Thế nào? Tình hình Trần gia bên kia sao rồi?”
Lâm Đại lão gia nhíu mày, “Bên Trần gia có người ra mặt nói đòi đưa đào hát kia tới quan phủ, chủ gánh hát sợ hãi liền dẫn cả gánh rời khỏi Kinh rồi.”
Lâm Đại thái thái hít vào một hơi, “Sao ông không ngăn lại?”
Lâm Đại lão gia nói: “Ngăn kiểu gì? Người Trần gia đều nhìn chằm chằm đấy, ta ra mặt thì có khác nào tự chui đầu vào lưới đâu.”
Cả đời lúc nào cũng cẩn trọng từng li từng tí, chỉ biết ngậm uất ức chứ chẳng làm được gì, Lâm Đại thái thái khẽ “hừ” lạnh, “Ta bảo ông chờ thêm mấy ngày, theo dõi tìm kiếm sơ hở của Trần Doãn Viễn trước, ông lại muốn đi tắt cho nhanh, giật dây gánh hát hãm hại người ta, bây giờ chuyện sắp thành ông lại rút tay về, thế có khác gì mọi công sức đều đổ sông để bể cả đâu? Tính tình tiểu Tiêu thị thế nào ta không còn không rõ sao, nhất định không có khả năng xử lý ổn thỏa nếu trong nhà xảy ra loại chuyện đó, Trần Nhị lão thái thái cũng tuyệt đối không đưa tay hỗ trợ đâu… Ông chỉ cần khiến gánh hát bám dính lấy Trần gia hai ngày, bảo đảm sẽ khiến Trần Doãn Viễn mất tinh thần, lúc đó ông cứ ở cạnh an ủi, còn sợ hắn ta không tiết lộ chuyện ở Phúc Ninh ư?”
Lâm Đại lão gia vốn là một văn nhân ôn hòa, nghe vợ dạy dỗ như vậy thì không khỏi chua xót nói: “Ta đã nói từ trước là làm vậy không ổn, bà vẫn một mực không nghe, muốn làm thân với Trần gia thì cứ đi cầu hôn người ta, giở mấy trò xu nịnh cơ hội như thế này làm gì không biết.”
Bị mắng Lâm Đại thái thái thoáng sững người, “Ông nói ai xu nịnh cơ hội hả?” Nói rồi bà ta đỏ ửng mắt nhìn sang Lâm Chính Thanh ngồi cạnh đó, “Còn không phải vì Thanh ca ta mới làm vậy sao? Cưới Trần Lục tiểu thư thì sau này Thanh ca có thể có tương lai tốt đẹp gì chứ? Hạ bệ Thành Quốc công là chuyện của cả gia tộc Lâm thị, sao lại không đồng ý để người Nhị phòng đi lôi kéo làm thân với Trần Doãn Viễn đi?”
Lâm Đại lão gia nghiến răng nói: “Còn không phải vì bà nghe nói Trần Doãn Viễn nắm chứng cứ trong tay, tiểu Tiêu thị lại là bạn thời con gái của bà, cho nên bà mới xung phong nhận việc…”
Đó là do bà nghe nói Trần gia có khả năng được nhận lại tước vị, cũng hỏi thăm được chuyện Trần Doãn Viễn là con vợ cả trên gia phả, nhưng bây giờ…
“Trước khác giờ khác.” Lâm Đại thái thái phất khăn, “Ta nghe nói cho dù Trần gia được nhận lại tước vị thì cũng không tới phiên Trần Doãn Viễn.”
Lâm Chính Thanh thật sự suýt cười thành tiếng, mẫu thân vừa ý Trần Nhị phu nhân và đứa con gái cố tình rơi xuống nước kia của bà ta, bởi vì Trần Nhị phu nhân dẫn Tống gia giàu có kia tới. Nếu có thể làm thân với nhà họ Tống, về sau người nhà của mẫu thân sẽ không phải lo chuyện làm ăn tiền bạc nữa. Đều là do lợi ích thúc đẩy cả thôi.
Có điều, không rõ lời phụ thân nói khi nãy là sao…
Lâm Chính Thanh im lặng một lát mới mở miệng hỏi: “Phụ thân phát hiện Trần Tam lão gia có hành vi không ngay thẳng gì vậy?”
Hành vi không ngay thẳng… thật ra thì vẫn chưa có… Lâm Đại lão gia tỏ ra hơi lúng túng.
Lâm Đại thái thái nói ngay: “Trần Doãn Viễn có cơ hội liền dẫn gã sai vặt tới thuyền hoa bên hồ, vừa hay bị phụ thân con bắt gặp.” Thế là thuận lý thành chương giúp một tay luôn, bảo một đào hát bầu bạn với Trần Tam lão gia suốt đêm, hôm sau lại vờ bất cẩn nhìn thấy Trần Tam lão gia trong tình cảnh chật vật. Thuận nước đẩy thuyền mà thôi, nam giới tới mấy chỗ như thuyền hoa có thể làm chuyện gì tử tế chứ.
Khôn khéo thật… Chỉ có hai người khôn khéo cỡ đó ở cùng nhau mới nghĩ ra biện pháp như vậy.
Lâm Chính Thanh nghĩ đến Trần Lục tiểu thư mà hắn nhìn thấy sau màn trúc hôm ở phủ của nhánh cả Trần gia. Phía sau màn, ban đầu Trần Lục tiểu thư còn nói đùa với người khác, nhưng lúc nhìn về phía hắn lại im bặt, ánh mắt lạnh đi, lập tức phớt lờ hắn.
Đó là ánh mắt coi thường. Sau hai ba lần gặp gỡ, hắn rốt cuộc cũng biết rõ ý của Trần Lục tiểu thư. Trong mắt của Trần Lục tiểu thư có hoa hồng hoa lê hay cỏ dại ven đường chứ tuyệt nhiên không có bóng dáng của hắn.
Lâm Chính Thanh rất muốn tìm hiểu vì sao, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc, hắn không thể vì một người phụ nữ kỳ quái mà thôi làm người xấu.
Hắn hỏi: “Phụ thân không nghĩ tới bây giờ Trần Doãn Viễn đang trong thời gian báo cáo kiểm tra ư, ông ta làm sao có thể bất chấp khả năng mất chức mà tới mấy nơi tai tiếng như thuyền hoa kia chứ?”
Lâm Đại lão gia cẩn thận ngẫm nghĩ, “Cũng đúng, thuyền hoa… đó là nơi mà không ít nữ quyến vì gia cảnh sa sút phải lưu lạc nương nhờ.” Nói đến đây, trong đầu ông chợt lóe lên tia sáng, “Hay là Trần Doãn Viễn tới đó để tìm người?”
Lâm Chính Thanh nói tiếp: “Mấy năm qua Phúc Kiến xử trí không ít quan viên, phụ thân hỏi thăm thử xem trong mấy người đó có ai còn gia quyến ở Kinh thành mà chẳng nơi nương tựa không. Phu nhân chính thất và con gái thì ít khả năng, có thể là vài sủng thiếp.
Nói đến chuyện hỏi thăm nữ quyến, Lâm Đại lão gia nhìn về phía Lâm Đại thái thái.
…
Lâm Di ngủ một giấc thật ngon, rửa mặt thay đồ xong thì đến phòng chính ở phía Đông, lão thái thái nhánh cả đang ngồi trên giường lò gần cửa sổ uống trà. Nàng không khỏi đỏ mặt, lấy tiếng là tới phụng dưỡng lão thái thái nhánh cả nhưng lại toàn ăn no ngủ kỹ.
“Cháu dậy muộn ạ.” Lâm Di vừa cười vừa đi tới ngồi xuống cạnh lão thái thái nhánh cả.
Lão thái thái nhánh cả trìu mến nhìn Lâm Di, “Còn trẻ nên ngủ nhiều một chút, ta nhớ lúc mình bằng tuổi cháu, trưởng bối trong nhà cũng nuông chiều mặc ta ngủ thẳng giấc, muộn một canh giờ cũng chẳng vấn đề gì, không như về sau gả ra ngoài…” Bà nói tới đây thì dừng lại, quay đầu bảo Bạch ma ma: “Bảo nhà bếp dọn cơm lên đi!”
Sau khi dùng cơm xong, hai bà cháu cùng ngồi trên giường lò chơi bài lá. Lão thái thái nhánh cả bâng quơ nhắc tới Tề gia: “Bọn cháu có thường lui tới không?”
Lâm Di khẽ lắc đầu, sau khi xảy ra chuyện với đào hát Mẫu Đơn, tỷ muội Tề gia không còn viết thư cho nàng nữa.