Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43: Mối duyên
Lâm Di thấy ca ca mình mừng rỡ ra mặt.
Lại là Lâm gia, bao giờ nàng mới thoát được hai chữ này đây?
Nhận ra ánh mắt của cha nhìn về phía mình, Lâm Di uể oải cúi đầu. Cha rất để tâm suy nghĩ của nàng, nàng dĩ nhiên không thể che giấu sự chán ghét của mình dành cho Lâm gia.
Trần Doãn Viễn quả nhiên nhớ tới chuyện xảy ra lúc Lâm Di tới thăm Lâm gia, lập tức nhíu mày trầm ngâm một lúc mới nhìn sang Tiêu thị, “Bà quen biết người nhà của Tề lão đại nhân trông coi Quốc Tử giám sao?”
Trượng phu đột nhiên nhắc tới chuyện này khiến Tiêu thị hơi ngây người, “Từng gặp nhau ở Lâm gia ạ.” Vừa nói bà vừa nhìn về phía Lâm Di, “Lâm Di cũng có thư từ qua lại với hai vị tiểu thư của nhà họ.”
Không ngờ con gái có qua lại với nữ quyến Tề gia, Trần Doãn Viễn cười thần bí, “Hôm nay ta gặp Tề lão đại nhân, lão đại nhân khen ta khí phách.” Nói tới đây mặt ông hơi đỏ lên, ha hả cười hai tiếng, vẻ mặt có chút đắc ý.
Tiêu thị nghe vậy thì hết sức mừng rỡ.
Lần đầu tiên khoe khoang trước mặt vợ con, Trần Doãn Viễn thấy hơi là lạ, nhưng rồi ông nhanh chóng bị vợ con nhìn đến ngượng ngùng, đành ho khan một tiếng rồi đi tới bàn rót trà uống để khỏa lấp cho sự lúng túng của mình.
Tiêu thị vô tư nói: “Tề đại nhân nhất định đã đọc tấu chương của ông, cho nên mới biết tài văn chương của ông không tầm thường.”
Trần Doãn Viễn suýt nữa đã phun sạch ngụm trà trong miệng, Tề lão đại nhân tán thưởng ông là vì ông có công tố giác Thôi Thủ thành, ngoài ra còn vì chuyện ông buộc tội Hình bộ, chứ không liên quan gì tới tài văn chương cả. Năm đó tuy thi đậu khoa cử, nhưng chức quan của ông cũng nhờ xuất thân nhà võ tướng mà phá lệ có được. Tấu chương mà ông đắc ý nhất, ở trước mặt Lâm gia và Viên gia cũng không dám lấy ra múa may.
Tiêu thị như vậy thì không ổn để làm thuyết khách tới phủ Tề gia nhờ vả chuyện tìm thư viện cho Hoành ca tí nào. Trần Doãn Viễn đảo mắt, nhìn sang phía Lâm Di bên cạnh.
Biết cha mình da mặt mỏng, Lâm Di cũng vờ như tự mình nghĩ ra, “Hay là để con hỏi Tề tiểu thư. Tề gia đào tạo ra không ít tiến sĩ, không chừng có thể tiến cử thư viện tốt hơn cho ca ca.”
Trần Doãn Viễn tươi cười nói: “Cũng được, con thử hỏi thăm xem, nếu Tề gia có ý muốn hỗ trợ thì chúng ta lập tức chuẩn bị hậu lễ tới cầu cạnh.”
Lâm Di gửi cho Tề Tam tiểu thư một lá thư kể lại tình hình của ca ca, khéo léo đề cập tới chuyện cả nhà muốn nhân lúc còn ở trong kinh tìm cho ca ca một thư viện tốt hơn một chút. Kết quả, Trần gia còn chưa mang hậu lễ tới thì Tề gia đã viết thư tiến cử Hoành ca vào Thư viện Bạch Hách rồi, thậm chí còn nói sẽ giới thiệu vài vị gia sư tốt sau khi bọn họ rời khỏi Kinh thành nữa.
Hoành ca bắt đầu đến Thư viện Bạch Hách học tập, Trần Doãn Viễn liền dẫn Tiêu thị mang lễ vật đến Tề gia cảm ơn, lúc ra về Tề gia lại chuẩn bị đầy đủ quá đáp lễ.
Tiêu thị từ khi trở về Kinh đến nay vẫn chưa từng được đối xử ân cần như vậy, chờ trượng phu xuống xe, bà liền huyên thuyên không ngừng, “Nghe nói Nhị gia của Tề gia học tập ở Quốc Tử giám, tương lai thế nào cũng là tiến sĩ cho mà xem.”
Trần Doãn Viễn gật đầu, “Đó là dĩ nhiên, cho dù không đậu hạng nhất cũng sẽ đậu hạng nhì thôi.”
Tiêu thị nhoẻn miệng cười, “Ta thấy Tề Nhị thái thái hình như rất thích Lâm Di của chúng ta đấy, nếu có thể hứa gả cho Tề gia, tương lai của Lâm Di cũng được bảo đảm.”
Trần Doãn Viễn nhướng mày, chăm chăm nhìn vẻ tươi cười trên mặt Tiêu thị, “Ta bất quá cũng chỉ là một tri châu ngũ phẩm, còn là quan tỉnh nhỏ nữa, vậy mà bà lại chọn con rể tương lai sẽ là tiến sĩ, bà có biến thành tiến sĩ rồi thì nhất định sẽ vào Hàn Lâm viện không? Hàn Lâm viện là khởi đầu cao nhất của quan văn, sau này sẽ trở thành Đại học sĩ đấy. Dựa vào điều kiện của Tề gia, hoàn toàn đủ để kết thân với nhà huân quý.”
Tiêu thị vẫn chưa từ bỏ ý định, “Thì Trần gia chúng ta cũng là nhà huân quý mà. Chưa kể, chẳng phải cả Lâm gia cũng nóng lòng muốn hỏi cưới Lâm Di đấy sao. Nếu lần này lão gia báo cáo tốt, không chừng sẽ được thăng chức nữa. Tề gia là dòng dõi thư hương, hỏi vợ cho con trai dĩ nhiên phải nhìn tài đức, điểm này thì Lâm Di của chúng ta chẳng chê được chỗ nào.”
Tiêu thị vừa dứt lời thì Đàm ma ma ở ngoài chợt nói vọng vào: “Lục tiểu thư sai người đưa túi thơm đến ạ.”
Được Đàm ma ma dẫn vào nhà, Quất Hồng tiến lên hành lễ với Trần Doãn Viễn và Tiêu thị, “Lục tiểu thư nghe nói mấy ngày nay thái thái ngủ không ngon nên bảo nô tỳ cầm túi hương an thần này tới, dặn thái thái treo ở đầu giường ạ.”
Tiêu thị cười nói: “Nói lại với tiểu thư, thêu thùa ít lại, không sẽ hỏng mắt đấy.”
Quất Hồng “dạ” một tiếng rồi lui ra ngoài, vừa ra tới sân liền vội vàng chạy về Hương Diệp cư của Lâm Di, lúc vào phòng tay vẫn còn không ngừng run rẩy.
“Sao thế?” Lâm Di nhìn thấy sắc mặt của Quất Hồng liền hỏi.
Quất Hồng bảo nha hoàn trong phòng lui ra, phỏng theo giọng điệu nghiêm trọng của Linh Lung, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, nô tỳ nghe thái thái nói muốn gả tiểu thư cho Tề Nhị gia.”
Nghe thấy lời này, tay Lâm Di liền run lên, khiến mũi kim thêu đâm mạnh vào đầu ngón tay.
Hôn sự theo lệnh cha mẹ, nàng chỉ trăm phương ngàn kế không muốn gả vào Lâm gia thôi, chứ cũng biết sớm muộn gì mình cũng phải xuất giá, có điều chưa từng nghĩ tới sẽ phải gả cho ai.
Gả cho Tề gia… hẳn chỉ là suy nghĩ một chiều của mẹ nàng, biết bây giờ có nghĩ nhiều cũng vô dụng nhưng nàng vẫn không nhịn được thầm ước lượng. Tề Nhị gia… từ nhỏ đã được quản giáo nghiêm khắc, tác phong đứng đắn, hai tiểu thư nhà họ và nàng lại hợp tính, Tề Nhị thái thái tuy hơi tính toán một chút nhưng so với Lâm Đại thái thái thì thật sự như trời và đất.
Lâm Di bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi thở dài một hơi…
Đối với nàng, nói không chừng đây lại là một mối tốt.
Hôm sau Lâm Di đi thăm lão thái thái nhánh cả.
Chỗ nhánh cả đã trở lại như trước, hôm đó để Bạch ma ma lại ở hậu viện lo liệu chuyện thiêu hủy sách thơ, bọn họ ở trong sân của lão thái thái đốt kinh Phật, cảnh tượng đó giờ nhớ lại vẫn thấy thót tim. Nàng dùng đống lửa ở trong sân của lão thái thái thu hút sự chú ý của quan binh, tranh thủ thêm thời gian cho Bạch ma ma ở hậu viện. Đến khi quan binh tìm được tới hậu viện thị Bạch ma ma đã chuyển sang đốt đồ dùng cũ của Đại bá nhánh cả.
“Bá tổ mẫu có hỏi thăm được viên quan tới nhà mình lần trước là ai không?” Nếu không nhờ y mách nước, nàng cũng không nghĩ tới biện pháp này.
Lão thái thái nhánh cả nói: “Là con trai của Vương gia ở Sơn Tây. Chắc cháu không biết đâu, thời Thái Tổ Vương gia là danh tướng trấn giữ Sơn Tây, có điều mấy năm qua con cháu ông ấy rất ít người làm quan. Người Vương gia vô cùng cao ngạo, vào Kinh cũng không qua lại với người khác, người của ta khó khăn lắm mới hỏi thăm ra được.”
Nếu cũng là xuất thân võ tướng, lẽ nào có quen biết với bá tổ phụ?
Lâm Di hỏi: “Trần gia chúng ta từng có qua lại với Vương gia ở Sơn Tây sao?”
Lão thái thái nhánh cả lắc đầu, “Trước khi qua đời bá tổ phụ của cháu có đưa cho ta một danh sách viết tên những người từng lui tới với nhà chúng ta, Vương gia ở Sơn Tây không có tên trên đó.”
Vậy ai mới là người giúp đỡ bọn họ?
“Nói không chừng là người quen của Viên gia, nhưng không muốn lộ mặt.” Lão thái thái nhánh cả để Lâm Di đỡ đứng dậy đến thăm chậu tường vi trên bệ cửa sổ, “Mà nói thế nào đi nữa thì người nọ cũng thật thần thông quảng đại, nhiều người như vậy mà vẫn không hỏi thăm được gì, trong khi tất cả đều được y tính toán sẵn. Theo ta được biết, Hình bộ chỉ phái binh bao vây nhà chúng ta thôi, rốt cuộc bọn họ muốn làm gì thì chẳng ai được biết trước khi lệnh được đưa tới.”
Lâm Di ngắm nhìn khóm hồng nhạt vừa chớm nở, “Sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi.”
Lão thái thái nhánh cả nghiêng đầu nhìn nàng.
Lâm Di nói: “Nếu đã ra tay giúp Viên Học sĩ trở về Kinh, người nọ nhất định có chuyện cần tới Viên gia.”
Liên quan đến chính sự, đến lúc cần thiết chân tướng sẽ tự lộ diện thôi.
…
Có Lâm Uyển hỗ trợ, Lâm Di nhanh chóng thêu xong quà mừng thọ mà Trịnh Thất tiểu thư muốn, là một cái tua rua thêu hình cúc vạn thọ, dưới kỹ thuật thêu hai mặt, nhìn từ xa đóa cúc vàng trông sống động như thật.
Vừa hay lão thái thái nhánh cả muốn tới thăm Trịnh lão phu nhân, Lâm Di liền tháp tùng để đưa đồ luôn.
Trịnh Thất tiểu thư cầm tua rua thêu, thích đến không muốn buông tay, “Đẹp quá đi, tặng cho người khác thật uổng phí.”
Quà mừng cho Thái hậu… người nào khác cũng sẽ chọn thứ tốt nhất để dâng lên, vậy mà Trịnh Thất tiểu thư còn nói không nỡ.
Trịnh Thất tiểu thư ngắm nghía thêm một lúc rồi kéo tay Lâm Di, “Tỷ tài thật, lần này để xem bọn họ lấy gì so bì với ta.” Vừa nói cô nàng vừa le lưỡi, “Tỷ đã cứu ta rồi, mấy ngày nay tâm trạng của mẫu thân không được tốt, ta cứ thấp thỏm sợ bị lôi ra làm chỗ trút giận đấy.”
Lâm Di theo bản năng hỏi: “Sao lại thế?”
“Thì cũng vì chuyện của Thập Cửu thúc… mẫu thân thu xếp hôn nhân cho Thập Cửu thúc, thúc ấy lại lờ đi nên mẫu thân mới điên tiết.”
Phái nữ ở cùng nhau, ngoài trừ nói chuyện trong nhà thì đề tài nóng nhất vẫn là làm mai cho người khác.
Trịnh Thập Cửu nhìn cũng khoảng hai mươi mà vẫn chưa thành thân… phàm là con trai nhà hiển quý, cho dù chưa lấy vợ thì cũng đã được hứa hôn từ trước rồi.
Trịnh Thất tiểu thư kể tiếp: “Năm ngoái hôn sự của Thập Cửu thúc mới có tí manh mối, nên mẫu thân có ý định thúc đẩy cho thành sớm.”
Chẳng lẽ trưởng bối trong nhà không đứng ra lo liệu cho nên mới tới phiên Huệ Hòa quận chúa bận tâm?
Lâm Di và Trịnh Thất tiểu thư trò chuyện thêm một lúc thì có hạ nhân tới báo: “Chương trình tạp kỹ sắp bắt đầu rồi, mời các tiểu thư sang xem.”
Trịnh Thất tiểu thư kéo tay Lâm Di, “Lần trước tạp kỹ tổ chức ở tiền viện nên chúng ta không xem được, hôm nay cũng mời cùng người, nghe nói sẽ diễn lại trò ném bát thú vị lắm, chúng ta mau qua đó xem đi.”
Lâm Di bị Trịnh Thất tiểu thư kéo tới sân khấu dựng ở phía tây viện, Trịnh lão phu nhân và Trần lão thái thái đã ngồi sẵn ở đó từ trước. Mọi người xem tạp kỹ xong, Trịnh Thất tiểu thư bảo muốn về phòng thay đồ để bơi thuyền du hồ với Lâm Di, bảo Lâm Di ngồi trong đình bên bờ hồ chờ mình.
Trong lúc bọn hạ nhân tới chỗ neo thuyền chuẩn bị, Lâm Di đứng trong đình nhìn hoa cỏ gần đó, vừa định sai Linh Lung đi hỏi thăm tên của vài loại hoa lạ thì chợt nghe thấy bên hồ có người hầu lên tiếng: “Ngài ở đây sao… chúng nô tỳ sơ ý không nhìn thấy… Thất tiểu thư muốn dùng thuyền du hồ… vậy để chúng nô tỳ đi lấy một chiếc thuyền khác tới.”
Lâm Di quay đầu lại, xa xa là một bóng dáng áo xanh thong dong đang khom lưng bước xuống thuyền, tóc búi lỏng, môi điểm nụ cười, hình ảnh tĩnh lặng và nhẹ nhàng như một giọt mực đang từ từ hòa tan trong bát nước rửa bút bằng sứ thanh hoa.