Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41: Lục soát
Người trong phòng nghe thấy đều chán nản, cách này không được rồi.
Lâm Di ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt âm trầm của lão thái thái nhánh cả, “Bá tổ mẫu, xem ra quan binh canh cửa cũng tốt tính nhỉ?” Chỉ trả tiền về chứ không hề có quát mắng câu nào.
Tuy chỉ là một khác biệt nhỏ nhưng cũng thật lạ, ít nhất thái độ của quan binh hoàn toàn khác với kiếp trước.
Lão thái thái nhánh cả gật đầu, thận trọng căn dặn Bạch ma ma: “Ngươi tự mình ra nói rằng ta bị bệnh cần mời lang trung, phiền quan gia châm chước, thử xem bên ngoài nói thế nào.”
Thời trẻ Bạch ma ma từng cùng lão thái thái nhánh cả kinh qua không ít tình huống hung hiểm, đến thời điểm quan trọng cũng có thể bình tĩnh hành sự.
Chỉ lát sau Bạch Thược cuống cuồng chạy về, “Không xong rồi, Bạch ma ma dẫn người đi kêu cửa, bị quan binh canh cổng bắt đánh ạ.”
Lão thái thái nhánh cả cau mày để Lâm Di đỡ mình đứng dậy, vừa rồi vẫn còn ổn mà, sao mới đảo mắt đã bị đánh rồi, chẳng lẽ trước đó đã suy đoán sai sao?
Hai bà cháu liếc mắt nhìn nhau, Lâm Di đang định hỏi Bạch ma ma bị đánh có nặng hay không thì bên ngoài chợt có bà tử vào thông báo: “Bên ngoài có quan binh tiến vào, bảo là muốn gặp lão thái thái ạ.”
Thôi… ít ra cũng có chuyển biến.
Lão thái thái nhánh cả không giấu được vẻ mừng rỡ trong mắt, kéo Lâm Di vào buồng trong, cho người đốt nóng lò xông thuốc, miễn cưỡng được xem như đã thu xếp thỏa đáng.
Lần đầu tiên có quan binh vào nhà nên nha hoàn bà tử trong chủ viện đều bị hù đến mức tay chân lạnh ngắt, có người gan lớn hơn một chút thò đầu ra nhìn quanh, thoáng thấy sắc hải đường của quan phục thì cuống quýt thấp giọng báo: “Đến rồi.”
Bạch ma ma ôm bụng lảo đảo theo sát bên cạnh, hiển nhiên là vừa rồi bị đánh không nhẹ. Mấy nha hoàn nhỏ tuổi nhìn thấy cảnh tượng này đều co người run rẩy. Nhất là khi người vừa vào mặt mũi lạnh tanh, chỉ nhìn thôi đã thấy đáng sợ.
Người nọ theo đúng lễ dừng lại trước rèm, trầm giọng hỏi: “Trần lão thái thái thấy trong người sao rồi?”
Sau rèm vọng ra một tràng ho khan của lão thái thái nhánh cả, ho liên tục nên không nói được thành câu tử tế.
Bạch ma ma thấy vậy liền khom người thưa: “Phiền quan gia… cho người đi mời lang trung… Trần gia chúng tôi… nhánh thứ hai ở sát vách có nuôi… tiên sinh trong nhà…”
Vị quan gia nọ nhíu chặt mày, sắc mặt càng thêm âm trầm đáng sợ, “Ở trên đã nghiêm khắc hạ lệnh, không có giấy phép thì không được cho ai ra vào phủ Trần gia, hạ quan cũng chỉ làm theo lệnh mà thôi.”
Người này dường như đang cố ý để lộ tin tức gì đó, bằng không đã không nói nhiều như vậy mà trực tuyết từ chối rồi. Lâm Di nhìn về phía lão thái thái nhánh cả, chỉ cần thử dò xét thêm một lần nữa… Nhưng chờ mãi vẫn chẳng thấy Bạch ma ma lên tiếng, Lâm Di nhíu mày, không thể bỏ qua cơ hội này.
Viên quan kia vừa định quay người ra ngoài thì sau màn chợt vọng ra tiếng khóc, “Bá tổ mẫu… Người sao vậy… Mau… Có ai không…”
Trong một thoáng cả phòng nhất thời rối tung cả lên, tiểu nha hoàn chạy lấy thuốc đâm sầm vào tiểu nha hoàn đi rót nước, bị nước nóng làm bỏng kêu la vang trời. Tiểu nha hoàn trong góc cũng bắt đầu khóc bù lu bù loa, khiến cảnh tượng càng thêm bi thảm.
“Xin cứu… cứu bá tổ mẫu với…” Sau màn vọng ra tiếng khóc thê thiết: “Chẳng phải chỉ cách một con ngõ thôi sao, tại sao không thể đi mời được… phải làm gì bây giờ…”
Phía bên kia màn vừa dứt lời thì Bạch ma ma lập tức vén rèm đi ra, viên quan đứng bên ngoài thoáng thấy được lão thái thái nhánh cả đang nằm trên giường thở dốc, cạnh đó còn có một bóng dáng xanh biếc tựa bên mép giường.
Viên quan nọ thu hồi ánh mắt, ở trước mặt bấy nhiêu người vốn không hề dễ dàng mách nước cho Trần gia, chẳng ngờ có người nhanh hiểu ý y đến như vậy, thế này cũng có thể thuận lợi trở về bàn giao công việc rồi. Nghĩ tới đây, trong lòng y liền nhẹ nhõm hơn nhiều.
Bạch ma ma quỳ xuống trước mặt viên quan nọ, “Lão thái thái đã lớn tuổi… không thể cầm cự được lâu… cầu xin ngài…”
Viên quan tỏ ra mất kiên nhẫn, khẽ cắn răng khiến hai bên Thái dương hơi nổi gân xanh, “Dẫu là người Trần gia tới chúng tôi cũng không thể cho vào, lão thái thái phải tự nghĩ cách thôi.” Dứt lời y quay đầu đi thẳng ra cửa.
Trong phòng lập tức vang lên một trận khóc lóc thảm thương.
Phía sau màn, Lâm Di vừa vờ đưa tay lau khóe mắt, vừa kéo tay lão thái thái nhánh cả, “Bá tổ mẫu, Trần gia chúng ta không sao hết.”
Lão thái thái nhánh cả gật đầu, khẽ thở phào một hơi rồi nắm tay Lâm Di, “Vẫn là cháu thông minh.”
Không phải là Trần gia xảy ra chuyện thì cũng vẫn chưa thể thở phào. Người nọ bảo bọn họ tự mình nghĩ cách… đồng nghĩa với nhánh cả gặp phải chuyện không may…
Lâm Di nói: “Bá tổ mẫu thử nghĩ xem trong nhà còn chuyện gì khác có thể khiến người của quan phủ tìm tới không.”
Lão thái thái nhánh cả chau mày ngẫm nghĩ, “Không có, mấy năm qua ta rất hiếm khi qua lại với người bên ngoài, có thì cũng chỉ là hai vợ chồng Lâm Kiều thôi.”
Chẳng lẽ là chuyện của Viên gia, Đại tỷ phu hiện đang bị quan phủ bắt giữ, bọn họ cho rằng có người muốn hãm hại Đại tỷ phu vì Đại tỷ phu vốn không liên quan tới án tham ô của Viên Học sĩ khi trước, nhưng nếu sự kiện này thật sự có liên quan thì sao?
“Viên gia có gửi gắm món đồ gì nhờ bá tổ mẫu cất giữ hộ không? Đặc biệt là thư từ.” Quan binh phong tỏa thư phòng của Đại tỷ phu, hiển nhiên là đang tìm kiếm thứ gì đó.
Lão thái thái nhánh cả cẩn thận nhớ lại, thế rồi bà chợt rịn mồ hôi lạnh… lẽ nào là hai rương đồ kia? Lúc dọn nhà hai vợ chồng Lâm Kiều có tạm thời gửi đồ ở chỗ bà, nhưng cuối cùng cũng chỉ lấy vài vật dụng thường dùng mà thôi. Đình Văn nói trong hai cái rương kia đều là đồ cũ không đáng tiền nên bà đã cho người nhét đại vào nhà kho, lâu dần rồi quên bẵng đi mất.
Nhìn thấy sắc mặt của lão thái thái nhánh cả, Lâm Di biết mình đã đoán đúng, “Chuyện này không nên chậm trễ, bá tổ mẫu mau lấy ra xem thử, có thứ gì không ổn thì nhanh chóng tiêu hủy thì hơn, tránh bị quan phủ bắt được.”
Lão thái thái nhánh cả gọi Bạch ma ma đến, “Mau dẫn tiểu thư đến nhà kho, khiêng hai rương đồ của Viên gia ra, kiểm tra xem nên xử lý thế nào mới ổn.”
Bạch ma ma nghe vậy liền quên mất chỗ xương sườn bị bầm, vội vàng lấy chìa khóa ra, “Nô tỳ mang máng nhớ được là ở đâu, Lục tiểu thư xin đi theo tôi.”
Lâm Di đứng dậy đi theo sau Bạch ma ma.
“Cháu cũng theo hỗ trợ Lục muội muội!” Lâm Uyển nghe tin vừa dẫn nha hoàn chạy tới.
Bạch ma ma nói: “Bọn nô tỳ không biết nhiều chữ, có hai vị tiểu thư đi theo tìm cũng nhanh hơn một chút.”
Lão thái thái nhánh cả nhìn đứa cháu gái lớn nổi tiếng hiền lành, “Vậy thì mau đi đi!”
Lâm Uyển đi theo bên cạnh Lâm Di, “Muội muội nhận biết nhiều chữ, hay là để muội muội kiểm tra thư, ta và Bạch ma ma giúp lục lọi.”
Bạch ma ma đồng ý, “Vậy cũng được.”
Nhà kho của nhánh cả đầy ắp đồ đạc, nhất là đống rương hòm cái nào cũng y hệt nhau, may mà Bạch ma ma có trí nhớ tinh tường nên nhanh chóng cho người lôi ra vài cái rương có hoa văn li ti giống nhau.
Lâm Uyển mở trúng một rương chứa đầy vàng thì giật mình, vội vàng đóng lại. Sau khi hai rương nữa được mở ra, Bạch ma ma thở phào nói: “Nhất định là hai cái rương kia.”
Chìa khóa của cái rương lớn hiện ở Trần gia nên mở dễ dàng, còn chìa mở khóa của cái rương nhỏ hơn lại ở trong tay người Viên gia, trước tình hình khẩn cấp, Bạch ma ma lập tức một gọi bà tử mạnh khỏe tới cạy khóa. Nắp rương được hất lên, bên trong chính là văn phòng tứ bảo nằm chồng lên một đống sách.
Lâm Di tùy tiện cầm lấy một quyển lên lật xem, là tập thơ của Viên Học sĩ. Chỉ nhìn lướt qua Lâm Di liền có thể xác định đây chính là thứ quan phủ đang tìm kiếm. Đối với Viên gia mà nói, không có tội nào lớn hơn tội làm thơ có nội dung phản động.
Bạch ma ma nóng lòng hỏi: “Giờ phải làm sao đây?”
Mấy thứ sách này giấu ở đâu cũng không ổn, ngộ nhỡ quan phủ phát hiện thì Trần gia thoát không khỏi chuyện bị liên lụy. Biện pháp tốt nhất chính là đốt trụi hết, quan phủ có lần ra cũng chỉ tìm được một đống tro, không có bằng cớ chính xác.
Lâm Di cúi đầu nhìn hai cái rương, Viên Học sĩ thật sự làm không ít thơ, muốn đốt hết e cũng phải tốn ít thời gian, chưa kịp đốt xong đã bị quan binh bắt tại trận là tình huống tồi tệ nhất.
Lâm Uyển đề nghị: “Hay là cho người khiêng ra vườn chôn?”
Không ổn, trong lúc khiêng ra ngoài sẽ bị hạ nhân trong phủ nhìn thấy, nếu quan phủ tra hỏi từng người, thế nào cũng có người lỡ miệng. Tính ra thì vứt xuống hồ sen còn ổn hơn đem đi chôn.
Lâm Di suy nghĩ trong một thoáng, cuối cùng vẫn quyết định chọn biện pháp thiêu hủy. Quan phủ đã cất công điều động quân bao vây Trần gia thì nhất định sẽ không từ bỏ khi vẫn chưa tra xét đến nơi đến chốn. Nếu chuẩn bị không ổn thỏa sẽ có người biết chuyện rồi mật báo, không phải tất cả hạ nhân bên cạnh Đại tỷ và Đại tỷ phu đều là nô bộc trung thành hết lòng vì chủ.
Lâm Uyển nói: “Ma ma, chúng ta nghe lời Lục muội muội đi, mau tìm người tới cùng nhau thiêu hủy đống sách thơ này thôi.”
Bạch ma ma gật đầu, “Tôi lập tức cho người chuẩn bị chậu lửa.”
Lâm Uyển gạt đi, “Còn chuẩn bị chậu làm gì, trực tiếp châm lửa đốt luôn là được.”
Lâm Di kéo Lâm Uyển lại, đưa mắt nhìn Bạch ma ma, “Ma ma ở đây bắt tay vào thiêu hủy chỗ sách thơ này đi, tôi và Tam tỷ ra tiền việc sắp xếp vài thứ.”
Bây giờ Bạch ma ma cũng chỉ biết làm theo lời Lâm Di.
Không phải giờ cơm nhưng phủ Trần gia lại bốc khói mù mịt. Đúng lúc lệnh rà soát cũng vừa đến, quan binh lập tức mở cửa xông vào phủ lục soát. Nữ quyến của Trần gia đều trốn trong nội viện không dám ra ngoài, quan binh men theo cột khói tìm tới phòng chính ở hậu viện, lập tức nhìn thấy trong sân của Trần lão thái thái có một đống lửa cháy bùng bùng, bên cạnh còn có nha hoàn bà tử liên tục ném giấy sách vào.
Viên quan dẫn đầu nhất thời hồn vía lên mây, nếu để chứng cớ bị Trần gia thiêu rụi thì y biết lấy gì trở về báo cáo đây, cho nên liền cuống cuồng quát lên: “Người… người đâu… mau… mau dập lửa.”
…
Nghe nói Trần gia nổi lửa, chàng trai ngồi trên chiếc ghế làm bằng gỗ tử đàn không khỏi bật cười, Trần gia phải dùng đến chiêu này đúng là vất vả.
Chỉ là mấy người phụ nữ trong hậu viện mà có thể quay đội quan binh như chong chóng, Trần Lục tiểu thư ngoài mặt thờ ơ không bận tâm thế sự, nhưng thật ra đầu óc lại linh mẫn hơn bất kỳ ai khác.
Chàng trai còn đang suy nghĩ thì thuộc hạ bên cạnh lo lắng lên tiếng: “Liệu đống văn thơ kia của Viên Học sĩ có bị lục soát ra không?”
Ánh mắt của chàng trai dần trở về với vẻ biếng nhác thường lệ, gây ra động tĩnh lớn như vậy thì sao còn lưu lại chứng cớ cho quan phủ bắt được chứ, hẳn đều đã thành tro từ lâu rồi!