Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3: Lá Chắn
Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + VietWriter.vn và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********
Chương 3: Lá Chắn
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tại cửa phòng học, sau khi bóng dáng của cô gái xinh đẹp kia xuất hiện, liền lập tức thu hút được tất cả ánh mắt của mọi người.
Từ xa nhìn lại, chỉ thấy cô gái kia có vóc người cao gầy, cao khoảng chừng mét bảy, nước da nõn nà, chân mày như tranh vẽ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cho dù mặc đồng phục học sinh phổ thông rộng thùng thình, thì cũng không cách nào che đậy được nét đẹp thanh lãnh như hoa sen.
Điều quan trọng nhất, những hành động nhấc tay nhấc chân của cô, đều để lộ ra khí chất thanh lịch nho nhã, giống như Tiên nữ không dính khói lửa nhân gian, khiến cho người ta cảm thấy tự ti mặc cảm, không dám có tâm khinh nhờn, giống như Thần tiên tỷ tỷ Lưu Diệp Phi vừa xuất đạo liền đóng vai Vương Ngữ Yên.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cho dù đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy hoa khôi trường Sở Mộng Dao, thế nhưng tất cả mọi người ở đây vẫn như cũ bị vẻ đẹp của cô làm cho rung động.
Thế nhưng việc khiến tất cả mọi người kinh ngạc hơn cả, đó chính là việc Sở Mộng Dao vừa mới nói lúc nãy.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cô ấy... đến tìm Diệp Phàm?
Sao lại như thế được!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đúng vào lúc này, người trước đó vẫn luôn tỏ ra cao ngạo là Tô Man, thân thể mềm mại của cô ta không chịu khống chế mà đứng lên.
Cô ta không ngờ rằng, bản thân chỉ vừa mới nói ra lời ngoan tuyệt vài giây thôi, vậy mà Sở Mộng Dao thế mà lại chủ động tìm đến cửa, vô tình đã tát cho cô ta một cái tát vang dội.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhớ đến cuộc đánh cược lúc trước với Diệp Phàm, cô ta lập tức vội vàng giấu điện thoại đi.
Đột nhiên, người vẫn chưa nhận được câu trả lời là Sở Mộng Dao, lại lần nữa ngước đôi mắt trong trẻo lên nhìn mòi người đang đứng ở bên trong, lần nữa mở miệng hỏi: "Cái đó... bạn học Diệp Phàm có ở đây không? Tôi tìm cậu ấy có chút việc!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nếu như trước đó những học sinh của lớp số 6 còn cho rằng mình đang nghe lầm, vậy thì lời nói hiện tại của Sở Mộng Dao lại giống như một đạo sấm sét đánh ngang bên tai mọi người, sắc mặt của tất cả mọi người đều lộ ra vẻ khó tin.
Mà trong lòng của Tô Man thì lại đang nổi lên sóng to gió lớn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cô ta vốn nghĩ rằng Diệp Phàm đã bỏ ra một số tiền lớn để mời Hào ca đến diễn kịch, giúp hắn giả vờ ra vẻ ta đây trước mặt mọi người.
Thế nhưng thiên chi kiều nữ giống như Sở Mộng Dao thì lại tuyệt đối không thể dùng vàng bạc để đả động!
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Vù!"
Tiếp đó, dường như ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi xuống người Diệp Phàm.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lúc nãy, Diệp Phàm bỗng dưng trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người, anh không thể tiếp tục tỏ ra khiêm tốn nữa, chỉ có thể bấc đắc dĩ đứng lên, nhìn về phía Sở Mộng Dao đang đứng ở của phòng học, hỏi: "Bạn học Sở, tôi là Diệp Phàm, cô tìm tôi có việc gì sao?"
Sở Mộng Dao nghe vậy, dưới ánh nhìn soi mói của mọi người, cô xoải bước đi đến trước mặt Diệp Phàm, mở miệng nói: "Ở đây không tiện để nói chuyện, cậu đi với tôi!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vừa nói xong, Sở Mộng Dao căn bản không để Diệp Phàm phản ứng lại, cô thế mà lại làm ra một hành động mà mọi người không ngờ tới.
Cô vươn cổ tay xinh đẹp của mình ra, kéo lấy cánh tay Diệp Phàm rồi kéo anh đi ra bên ngoài phòng học.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Diệp Phàm không kịp chuẩn bị, anh chỉ cảm thấy đại não của mình trống rỗng, đi với cô ra ngoài phòng học theo bản năng, chỉ để lại cho mọi người trong phòng học một bóng lưng.
...
Anh nợ em một câu yêu thương!
Yên lặng!
Yên lặng như chết!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bên trong phòng học của lớp số 6 lặng ngắt như tờ, nghe được cả tiếng kim rơi.
Mãi đến khi hai người Diệp Phàm và Sở Mộng Dao đã đi xa, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của họ thì mới có người từ trong khiếp sợ hồi thần lại, tiếng nói cao vút vang lên:
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Trời ơi.. hôm nay là ngày Cá tháng tư à? Hoa khôi trường Sở Mộng Dao không chỉ đến tìm Diệp Phàm mà còn chủ động nắm tay cậu ta, sao có thể như vậy được chứ?!"
Mặc dù hôm nay Diệp Phàm mặc một bộ đồ dài tay, vừa rồi Sở Mộng Dao nắm lấy tay anh cũng không tính là tiếp xúc da thịt thân mật.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thế nhưng đối với người vẫn luôn tỏ ra không khách khí với nam sinh như Sở Mộng Dao, thế mà lại làm ra hành động to gan đến vậy, đúng thật là quá mức tưởng tượng!
Nếu như truyền đi, nhất định sẽ trở thành tin tức lớn khiến cả trường náo động, Diệp Phàm nhất định sẽ trở thành kẻ địch chung của nam sinh toàn trường!
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Sở Mộng Dao gấp gáp đến tìm Diệp Phàm như vậy, còn có cả lời "không tiện" muốn nói, chẳng lẽ là muốn tỏ tình với Diệp Phàm?" Có người nghi ngờ nói.
"Đùa gì vậy! Sở Mộng Dao không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, hơn nữa còn có gia thế lớn, nghe nói mỗi ngày đều có tài xế riêng lái Bingley đưa cô ấy đến trường! Ngay cả giáo thảo Hoa Anh Kiệt cũng bị cô ấy từ chối, cô ấy sao có thể coi trọng con chim thối Diệp Phàm kia!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Chưa chắc đâu, các cậu không thấy lúc trước ngay cả Hào ca cũng gọi Diệp Phàm là Phàm ca à? Hơn nữa hôm nay Diệp Phàm dường như có cái gì đó khác lắm, à... giống như trở về một năm trước vậy!"
"Đúng vậy! Tôi cũng cảm thấy như thế, nhất là vào sáng nay, lúc cậu ấy cãi nhau với hoa khôi lớp, đẹp trai chết được!" Một nữ sinh mang theo ánh mắt hình trái tim nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Xuỵt... này này, nhỏ tiếng chút!" Có người kéo ống tay áo của nữ sinh đó, sau đó nhẹ nhàng quay đầu lại liếc nhìn Tô Man.
Lúc này, sắc mặt của Tô Man đã vô cùng âm trầm.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Một năm trước, khi thành tích của Diệp Phàm tuộc dốc không phanh, cô ta liền không hề do dự mà đá anh, sau đó xoay người nhào vào cái ôm của Hoa Anh Kiệt.
Có lẽ có người sẽ cảm thấy cô ta quá thực tế, thế nhưng đây lại là quy tắc sinh tồn của Tô Man, đối với những người không có giá trị lợi dụng gì cho bản thân, thì cô ta sẽ vứt đi như rác vậy.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhưng cô ta không ngờ rằng, Diệp Phàm thế mà lại có một ngày thật sự nghịch tập trở lại!
Càng khiến cô ta khó chấp nhận hơn, đó chính là khi cô ta và Diệp Phàm ở bên nhau, cho dù là so sánh khía cạnh nào thì cô ta cũng đêu kém hơn Sở Mộng Dao!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hơn nữa theo như Tô Man thấy, Sở Mộng Dao vẫn luôn kiêu ngạo, ngay cả Hoa Anh Kiệt cũng không thèm để ý đến, lúc này cô ấy thế mà lại chọn Diệp Phàm, đây chẳng phải chứng tỏ rằng trong lòng Sở Mộng Dao, Diệp Phàm còn ưu tú hơn cả Hoa Anh Kiệt sao!
Việc này khiến cho Tô Man lần đầu tiên trong đời sinh ra ý nghĩ hối hận, nhưng cô ta không biết, đây chỉ mới là khởi đầu mà thôi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Khi cô ta thấy lợi quên nghĩa, phản bội Diệp Phàm thì kết quả cũng đã được định sẵn.
...
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Làm lá chắn?!"
Bên trong phòng học âm nhạc rộng lớn, Diệp Phàm nhìn Sở Mộng Dao đang đứng trước mặt, kinh ngạc kêu lên.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thật ra lúc nãy đi trên đường, anh vẫn luôn nằm trong trạng thái mông lung.
Mặc dù học cùng một cấp, nhưng bởi vì tính cách lạnh lùng của Sở Mộng Dao, cộng thêm khí chất và vẻ ngoài của cô, khiến cho mọi người có một cảm giác cao vời vợi không thể chạm tới, cho nên dù là nam sinh học cùng lớp với cô, cũng có tới tận một nửa chưa từng nói chuyện với cô ấy.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cho dù là một năm trước, Diệp Phàm thân là thiên chi kiều tử thì cũng chưa từng có bất cứ mối giao hảo nào với Sở Mộng Dao, vì vậy anh đoán không ra rốt cuộc Sở Mộng Dao tìm anh vì cái gì. Chỉ có thể theo cô đi đến đến.
Diệp Phàm biết từ nhỏ Sở Mộng Dao đã học đàn dương cầm, cũng đã thu hoạch được nhiều chuyến biểu diễn có cấp bậc cao, thậm chí còn giành được nhiều giải thưởng cao trong các cuộc thi quốc tế.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vì để giúp đỡ cô luyện đàn, cô giáo âm nhạc đã đặc biệt đưa riêng cho cô một chìa khóa phòng học, để khi cô ấy có thời gian rảnh rỗi thì sẽ đến đây luyện đàn.
Thế nhưng sau khi hai người vừa tiến vào bên trong phòng học, Sở Mộng Dao lại ngỏ lời nhờ Diệp Phàm giúp đỡ, làm tấm lá chắn cho cô, việc này khiến cho đầu óc của Diệp Phàm trở nên mơ hồ, nghĩ mãi không thông.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Diệp Phàm, Sở Mộng Dao tiếp tục nói: "Diệp Phàm, thật ra là do tôi nghe được thông tin của cậu từ chỗ bạn học Chu Hào!"
Chu Hào? Đó không phải là tên của giáo bá Hào ca sao?
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Khụ khụ... bạn học Sở, tôi không hiểu lời bạn nói cho lắm, cái gì mà làm lá chắn chứ?" Diệp Phàm hỏi.
"Thật ra là thế này..."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sở Mộng Dao có chút do dự, sau đó mở miệng nói: "Có một nam sinh, xem như là thanh mai trúc mã của tôi đi, hơn nữa mối quan hệ giữa hai nhà chúng tôi vẫn luôn rất tốt, cho nên trong nhà tôi cũng hy vọng sau khi kì thi đại học kết thúc, tôi có thể cùng cậu ấy đính hôn! Nhưng trong lòng của tôi vẫn luôn xem anh ấy là anh trai của mình, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện kia! Thế là tôi bèn nói dối rằng tôi đã có người mình thích rồi, không thể ở bên anh ấy được. Ai ngờ đâu khi anh ấy biết được tin này, lại đột nhiên giận dữ, không những không chịu bỏ qua mà còn muốn ông nội của anh ấy tạo áp lực cho gia đình tôi! Tuy rằng nhà họ Sở chúng tôi không sợ bọn bọn, nhưng hai nhà cũng vì vậy mà cắt đứt quan hệ, đây không phải là điều tôi muốn! Sau đó anh ấy lại đưa ra một biện pháp hòa giải, chỉ cần người bạn trai mà tôi tìm có thể đánh bại anh ấy, thì sau này anh ấy sẽ không đến quấy rầy tôi nữa! Lúc sáng tôi nghe được bạn học Phàm chỉ cần dùng một đấm liền có thể đánh Hào ca văng ra xa bảy tám mét, cho nên tôi mới muốn nhờ bạn học Phàm làm lá chắn giúp tôi!"
Sau khi nói xong, Sở Mộng Dao ngước đôi mắt trong vắt như nước mùa thu, tràn đầy hy vọng nhìn về phía Diệp Phàm.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đối với thỉnh cầu của người đẹp, sợ rằng đại đa số cánh đàn ông đều sẽ không nói ra một chữ "không"!
Thế nhưng Diệp Phàm lại biết, mặc dù bản thân có thể đánh thắng Hào ca, thế nhưng đó lại không phải là dựa vào thực lực của bản thân, mà là nhờ vào vay mượn sức mạnh thần kì của lão Ngụy.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lúc này lão Ngụy đã lâm vào trạng thái ngủ đông, nếu như bản thân anh không tìm được những bảo bối như nhân sâm, linh chi, vậy thì lão Ngụy sẽ không tỉnh lại.
Do dự một lúc, Diệp Phàm hỏi Sở Mộng Dao:"Vị thanh mai trúc mã kia của cậu, có phải đánh nhau rất giỏi không?"
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Ừ!" Sở Mộng Dao không chút do dự gật đầu.
"Nếu như so với Hào ca thì sao?" Diệp Phàm lại hỏi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"À..."
Sở Mộng Dao ngẫm nghĩ một lát, nói:" Mười Hào ca cộng lại, chắc có thể miễng cưỡng đánh ngang tay với anh ấy!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mẹ nó!
Nghe thấy lời này, Diệp Phàm thầm mắng một tiếng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hào ca chính là thành viên chủ lực trong đội quyền anh của tỉnh, đừng nói là nhất trung Tô Hàng, cho dù là tất cả học trung cao trung của thành phố Tô Hàng, cũng không có được mấy người có thể đánh thắng gã.
Nếu nói như vậy, vậy thì vị thanh mai trúc mã kia của Sở Mộng Dao chính là sự tồn tại cấp cao của người Xayda luôn rồi!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nếu như không có sự giúp đỡ của lão Ngụy, một mình anh lẫm bẫm đi đến võ đài đánh, đó tuyệt đối là đi "tặng đầu người".
...
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhìn thấy dáng vẻ do dự của Diệp Phàm, Sở Mộng Dao nôn nóng nói:
"Bạn học Diệp Phàm, tôi biết yêu cầu này có hơi quá đáng, thế nhưng tôi thật sự không còn cách nào khác nữa rồi! Nếu như cậu không đồng ý giúp tôi, tôi chỉ còn nước bị ép gả cho người mà mình không thích. Đau khổ sống hết nửa cuộc đời còn lại, cho nên xin cậu hãy giúp tôi!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dưới ình thế cấp bách, Sở Mộng Dao thế mà lại trực tiếp nắm lấy hai tay của Diệp Phàm.
Cảm nhận được đôi tay thon mịn kia, khiến Diệp Phàm không kiềm chế được mà rung động.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đột nhiên, anh phát hiện trong đôi mắt của Sở Mộng Dao không biết từ lúc nào đã đong đầy nước mắt, lã chã chực khóc.
Giờ phút này, Diệp Phàm vẫn bị làm cho mềm lòng, nói: "Giúp cô cũng được, nhưng tôi không dám chắc chắn mình có thể thắng!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Không sao! Bạn học Diệp Phàm đồng ý giúp đỡ đã khiến tôi vui mừng lắm rồi!" Sở Mộng Dao liên tục nói.
"À đúng rồi!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cô đột nhiên giống như vừa nghĩ đến thứ gì đó, tiếp tục nói: "Bạn học Diệp Phàm, tôi nghe nói hoàn cảnh gia đình cậu không tốt lắm, nếu như cậu không ngại, tôi có thể giúp đỡ cho cậu một chút!"
Dường như sợ sẽ tổn thương đến lòng tự tôn của Diệp Phàm, cho nên giọng điệu của cô rất dè dặt, thỉnh thoảng còn gương mắt lên chú ý vẻ mặt của Diệp Phàm.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Diệp Phàm nghe vậy thì có hơi sửng sốt một chút, anh đương nhiên hiểu rõ câu nói "giúp đỡ" kia của Mộng Dao là có ý gì.
Nếu như bản thân tiếp nhận thì sẽ bị nghi ngờ rằng là kẻ ăn bám, thế nhưng nghĩ đến những nguyên liệu liệu chế Tôi Thể Đan kia, anh cũng không thèm để ý nhiều như vậy nữa, cùng lắm thì sau này nghĩ cách trả lại gấp bội cho Sở Mộng Dao.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Bạn học Sở, con số này có được không?" Diệp Phàm chỉ ra một ngón tay về phía cô.
"Một trăm vạn? Không vấn đề gì!" Sở Mộng Dao cười nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Hừm!”
Diệp Phàm nghe vậy lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, anh vốn dĩ định nói một vạn, không ngờ Sở Mộng Dao thoắt cái đã nâng con số này lên gấp một trăm lần.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Điều quan trọng hơn cả, đó chính là giọng điệu hời hợt của cô, dường như một trăm vạn đối với cô mà nói, không khác gì một trăm tệ cả!
Đây... quả thật đúng là bạch phú mỹ cấp cao trong truyền thuyết rồi!
Anh nợ em một câu yêu thương!
**********
Chương 3: Lá Chắn
Anh nợ em một câu yêu thương!
Tại cửa phòng học, sau khi bóng dáng của cô gái xinh đẹp kia xuất hiện, liền lập tức thu hút được tất cả ánh mắt của mọi người.
Từ xa nhìn lại, chỉ thấy cô gái kia có vóc người cao gầy, cao khoảng chừng mét bảy, nước da nõn nà, chân mày như tranh vẽ.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cho dù mặc đồng phục học sinh phổ thông rộng thùng thình, thì cũng không cách nào che đậy được nét đẹp thanh lãnh như hoa sen.
Điều quan trọng nhất, những hành động nhấc tay nhấc chân của cô, đều để lộ ra khí chất thanh lịch nho nhã, giống như Tiên nữ không dính khói lửa nhân gian, khiến cho người ta cảm thấy tự ti mặc cảm, không dám có tâm khinh nhờn, giống như Thần tiên tỷ tỷ Lưu Diệp Phi vừa xuất đạo liền đóng vai Vương Ngữ Yên.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cho dù đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy hoa khôi trường Sở Mộng Dao, thế nhưng tất cả mọi người ở đây vẫn như cũ bị vẻ đẹp của cô làm cho rung động.
Thế nhưng việc khiến tất cả mọi người kinh ngạc hơn cả, đó chính là việc Sở Mộng Dao vừa mới nói lúc nãy.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cô ấy... đến tìm Diệp Phàm?
Sao lại như thế được!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đúng vào lúc này, người trước đó vẫn luôn tỏ ra cao ngạo là Tô Man, thân thể mềm mại của cô ta không chịu khống chế mà đứng lên.
Cô ta không ngờ rằng, bản thân chỉ vừa mới nói ra lời ngoan tuyệt vài giây thôi, vậy mà Sở Mộng Dao thế mà lại chủ động tìm đến cửa, vô tình đã tát cho cô ta một cái tát vang dội.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhớ đến cuộc đánh cược lúc trước với Diệp Phàm, cô ta lập tức vội vàng giấu điện thoại đi.
Đột nhiên, người vẫn chưa nhận được câu trả lời là Sở Mộng Dao, lại lần nữa ngước đôi mắt trong trẻo lên nhìn mòi người đang đứng ở bên trong, lần nữa mở miệng hỏi: "Cái đó... bạn học Diệp Phàm có ở đây không? Tôi tìm cậu ấy có chút việc!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nếu như trước đó những học sinh của lớp số 6 còn cho rằng mình đang nghe lầm, vậy thì lời nói hiện tại của Sở Mộng Dao lại giống như một đạo sấm sét đánh ngang bên tai mọi người, sắc mặt của tất cả mọi người đều lộ ra vẻ khó tin.
Mà trong lòng của Tô Man thì lại đang nổi lên sóng to gió lớn.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cô ta vốn nghĩ rằng Diệp Phàm đã bỏ ra một số tiền lớn để mời Hào ca đến diễn kịch, giúp hắn giả vờ ra vẻ ta đây trước mặt mọi người.
Thế nhưng thiên chi kiều nữ giống như Sở Mộng Dao thì lại tuyệt đối không thể dùng vàng bạc để đả động!
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Vù!"
Tiếp đó, dường như ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi xuống người Diệp Phàm.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lúc nãy, Diệp Phàm bỗng dưng trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người, anh không thể tiếp tục tỏ ra khiêm tốn nữa, chỉ có thể bấc đắc dĩ đứng lên, nhìn về phía Sở Mộng Dao đang đứng ở của phòng học, hỏi: "Bạn học Sở, tôi là Diệp Phàm, cô tìm tôi có việc gì sao?"
Sở Mộng Dao nghe vậy, dưới ánh nhìn soi mói của mọi người, cô xoải bước đi đến trước mặt Diệp Phàm, mở miệng nói: "Ở đây không tiện để nói chuyện, cậu đi với tôi!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vừa nói xong, Sở Mộng Dao căn bản không để Diệp Phàm phản ứng lại, cô thế mà lại làm ra một hành động mà mọi người không ngờ tới.
Cô vươn cổ tay xinh đẹp của mình ra, kéo lấy cánh tay Diệp Phàm rồi kéo anh đi ra bên ngoài phòng học.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Diệp Phàm không kịp chuẩn bị, anh chỉ cảm thấy đại não của mình trống rỗng, đi với cô ra ngoài phòng học theo bản năng, chỉ để lại cho mọi người trong phòng học một bóng lưng.
...
Anh nợ em một câu yêu thương!
Yên lặng!
Yên lặng như chết!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Bên trong phòng học của lớp số 6 lặng ngắt như tờ, nghe được cả tiếng kim rơi.
Mãi đến khi hai người Diệp Phàm và Sở Mộng Dao đã đi xa, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của họ thì mới có người từ trong khiếp sợ hồi thần lại, tiếng nói cao vút vang lên:
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Trời ơi.. hôm nay là ngày Cá tháng tư à? Hoa khôi trường Sở Mộng Dao không chỉ đến tìm Diệp Phàm mà còn chủ động nắm tay cậu ta, sao có thể như vậy được chứ?!"
Mặc dù hôm nay Diệp Phàm mặc một bộ đồ dài tay, vừa rồi Sở Mộng Dao nắm lấy tay anh cũng không tính là tiếp xúc da thịt thân mật.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thế nhưng đối với người vẫn luôn tỏ ra không khách khí với nam sinh như Sở Mộng Dao, thế mà lại làm ra hành động to gan đến vậy, đúng thật là quá mức tưởng tượng!
Nếu như truyền đi, nhất định sẽ trở thành tin tức lớn khiến cả trường náo động, Diệp Phàm nhất định sẽ trở thành kẻ địch chung của nam sinh toàn trường!
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Sở Mộng Dao gấp gáp đến tìm Diệp Phàm như vậy, còn có cả lời "không tiện" muốn nói, chẳng lẽ là muốn tỏ tình với Diệp Phàm?" Có người nghi ngờ nói.
"Đùa gì vậy! Sở Mộng Dao không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, hơn nữa còn có gia thế lớn, nghe nói mỗi ngày đều có tài xế riêng lái Bingley đưa cô ấy đến trường! Ngay cả giáo thảo Hoa Anh Kiệt cũng bị cô ấy từ chối, cô ấy sao có thể coi trọng con chim thối Diệp Phàm kia!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Chưa chắc đâu, các cậu không thấy lúc trước ngay cả Hào ca cũng gọi Diệp Phàm là Phàm ca à? Hơn nữa hôm nay Diệp Phàm dường như có cái gì đó khác lắm, à... giống như trở về một năm trước vậy!"
"Đúng vậy! Tôi cũng cảm thấy như thế, nhất là vào sáng nay, lúc cậu ấy cãi nhau với hoa khôi lớp, đẹp trai chết được!" Một nữ sinh mang theo ánh mắt hình trái tim nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Xuỵt... này này, nhỏ tiếng chút!" Có người kéo ống tay áo của nữ sinh đó, sau đó nhẹ nhàng quay đầu lại liếc nhìn Tô Man.
Lúc này, sắc mặt của Tô Man đã vô cùng âm trầm.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Một năm trước, khi thành tích của Diệp Phàm tuộc dốc không phanh, cô ta liền không hề do dự mà đá anh, sau đó xoay người nhào vào cái ôm của Hoa Anh Kiệt.
Có lẽ có người sẽ cảm thấy cô ta quá thực tế, thế nhưng đây lại là quy tắc sinh tồn của Tô Man, đối với những người không có giá trị lợi dụng gì cho bản thân, thì cô ta sẽ vứt đi như rác vậy.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhưng cô ta không ngờ rằng, Diệp Phàm thế mà lại có một ngày thật sự nghịch tập trở lại!
Càng khiến cô ta khó chấp nhận hơn, đó chính là khi cô ta và Diệp Phàm ở bên nhau, cho dù là so sánh khía cạnh nào thì cô ta cũng đêu kém hơn Sở Mộng Dao!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hơn nữa theo như Tô Man thấy, Sở Mộng Dao vẫn luôn kiêu ngạo, ngay cả Hoa Anh Kiệt cũng không thèm để ý đến, lúc này cô ấy thế mà lại chọn Diệp Phàm, đây chẳng phải chứng tỏ rằng trong lòng Sở Mộng Dao, Diệp Phàm còn ưu tú hơn cả Hoa Anh Kiệt sao!
Việc này khiến cho Tô Man lần đầu tiên trong đời sinh ra ý nghĩ hối hận, nhưng cô ta không biết, đây chỉ mới là khởi đầu mà thôi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Khi cô ta thấy lợi quên nghĩa, phản bội Diệp Phàm thì kết quả cũng đã được định sẵn.
...
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Làm lá chắn?!"
Bên trong phòng học âm nhạc rộng lớn, Diệp Phàm nhìn Sở Mộng Dao đang đứng trước mặt, kinh ngạc kêu lên.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thật ra lúc nãy đi trên đường, anh vẫn luôn nằm trong trạng thái mông lung.
Mặc dù học cùng một cấp, nhưng bởi vì tính cách lạnh lùng của Sở Mộng Dao, cộng thêm khí chất và vẻ ngoài của cô, khiến cho mọi người có một cảm giác cao vời vợi không thể chạm tới, cho nên dù là nam sinh học cùng lớp với cô, cũng có tới tận một nửa chưa từng nói chuyện với cô ấy.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cho dù là một năm trước, Diệp Phàm thân là thiên chi kiều tử thì cũng chưa từng có bất cứ mối giao hảo nào với Sở Mộng Dao, vì vậy anh đoán không ra rốt cuộc Sở Mộng Dao tìm anh vì cái gì. Chỉ có thể theo cô đi đến đến.
Diệp Phàm biết từ nhỏ Sở Mộng Dao đã học đàn dương cầm, cũng đã thu hoạch được nhiều chuyến biểu diễn có cấp bậc cao, thậm chí còn giành được nhiều giải thưởng cao trong các cuộc thi quốc tế.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vì để giúp đỡ cô luyện đàn, cô giáo âm nhạc đã đặc biệt đưa riêng cho cô một chìa khóa phòng học, để khi cô ấy có thời gian rảnh rỗi thì sẽ đến đây luyện đàn.
Thế nhưng sau khi hai người vừa tiến vào bên trong phòng học, Sở Mộng Dao lại ngỏ lời nhờ Diệp Phàm giúp đỡ, làm tấm lá chắn cho cô, việc này khiến cho đầu óc của Diệp Phàm trở nên mơ hồ, nghĩ mãi không thông.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Diệp Phàm, Sở Mộng Dao tiếp tục nói: "Diệp Phàm, thật ra là do tôi nghe được thông tin của cậu từ chỗ bạn học Chu Hào!"
Chu Hào? Đó không phải là tên của giáo bá Hào ca sao?
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Khụ khụ... bạn học Sở, tôi không hiểu lời bạn nói cho lắm, cái gì mà làm lá chắn chứ?" Diệp Phàm hỏi.
"Thật ra là thế này..."
Anh nợ em một câu yêu thương!
Sở Mộng Dao có chút do dự, sau đó mở miệng nói: "Có một nam sinh, xem như là thanh mai trúc mã của tôi đi, hơn nữa mối quan hệ giữa hai nhà chúng tôi vẫn luôn rất tốt, cho nên trong nhà tôi cũng hy vọng sau khi kì thi đại học kết thúc, tôi có thể cùng cậu ấy đính hôn! Nhưng trong lòng của tôi vẫn luôn xem anh ấy là anh trai của mình, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện kia! Thế là tôi bèn nói dối rằng tôi đã có người mình thích rồi, không thể ở bên anh ấy được. Ai ngờ đâu khi anh ấy biết được tin này, lại đột nhiên giận dữ, không những không chịu bỏ qua mà còn muốn ông nội của anh ấy tạo áp lực cho gia đình tôi! Tuy rằng nhà họ Sở chúng tôi không sợ bọn bọn, nhưng hai nhà cũng vì vậy mà cắt đứt quan hệ, đây không phải là điều tôi muốn! Sau đó anh ấy lại đưa ra một biện pháp hòa giải, chỉ cần người bạn trai mà tôi tìm có thể đánh bại anh ấy, thì sau này anh ấy sẽ không đến quấy rầy tôi nữa! Lúc sáng tôi nghe được bạn học Phàm chỉ cần dùng một đấm liền có thể đánh Hào ca văng ra xa bảy tám mét, cho nên tôi mới muốn nhờ bạn học Phàm làm lá chắn giúp tôi!"
Sau khi nói xong, Sở Mộng Dao ngước đôi mắt trong vắt như nước mùa thu, tràn đầy hy vọng nhìn về phía Diệp Phàm.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đối với thỉnh cầu của người đẹp, sợ rằng đại đa số cánh đàn ông đều sẽ không nói ra một chữ "không"!
Thế nhưng Diệp Phàm lại biết, mặc dù bản thân có thể đánh thắng Hào ca, thế nhưng đó lại không phải là dựa vào thực lực của bản thân, mà là nhờ vào vay mượn sức mạnh thần kì của lão Ngụy.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lúc này lão Ngụy đã lâm vào trạng thái ngủ đông, nếu như bản thân anh không tìm được những bảo bối như nhân sâm, linh chi, vậy thì lão Ngụy sẽ không tỉnh lại.
Do dự một lúc, Diệp Phàm hỏi Sở Mộng Dao:"Vị thanh mai trúc mã kia của cậu, có phải đánh nhau rất giỏi không?"
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Ừ!" Sở Mộng Dao không chút do dự gật đầu.
"Nếu như so với Hào ca thì sao?" Diệp Phàm lại hỏi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"À..."
Sở Mộng Dao ngẫm nghĩ một lát, nói:" Mười Hào ca cộng lại, chắc có thể miễng cưỡng đánh ngang tay với anh ấy!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mẹ nó!
Nghe thấy lời này, Diệp Phàm thầm mắng một tiếng.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Hào ca chính là thành viên chủ lực trong đội quyền anh của tỉnh, đừng nói là nhất trung Tô Hàng, cho dù là tất cả học trung cao trung của thành phố Tô Hàng, cũng không có được mấy người có thể đánh thắng gã.
Nếu nói như vậy, vậy thì vị thanh mai trúc mã kia của Sở Mộng Dao chính là sự tồn tại cấp cao của người Xayda luôn rồi!
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nếu như không có sự giúp đỡ của lão Ngụy, một mình anh lẫm bẫm đi đến võ đài đánh, đó tuyệt đối là đi "tặng đầu người".
...
Anh nợ em một câu yêu thương!
Nhìn thấy dáng vẻ do dự của Diệp Phàm, Sở Mộng Dao nôn nóng nói:
"Bạn học Diệp Phàm, tôi biết yêu cầu này có hơi quá đáng, thế nhưng tôi thật sự không còn cách nào khác nữa rồi! Nếu như cậu không đồng ý giúp tôi, tôi chỉ còn nước bị ép gả cho người mà mình không thích. Đau khổ sống hết nửa cuộc đời còn lại, cho nên xin cậu hãy giúp tôi!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dưới ình thế cấp bách, Sở Mộng Dao thế mà lại trực tiếp nắm lấy hai tay của Diệp Phàm.
Cảm nhận được đôi tay thon mịn kia, khiến Diệp Phàm không kiềm chế được mà rung động.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đột nhiên, anh phát hiện trong đôi mắt của Sở Mộng Dao không biết từ lúc nào đã đong đầy nước mắt, lã chã chực khóc.
Giờ phút này, Diệp Phàm vẫn bị làm cho mềm lòng, nói: "Giúp cô cũng được, nhưng tôi không dám chắc chắn mình có thể thắng!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Không sao! Bạn học Diệp Phàm đồng ý giúp đỡ đã khiến tôi vui mừng lắm rồi!" Sở Mộng Dao liên tục nói.
"À đúng rồi!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cô đột nhiên giống như vừa nghĩ đến thứ gì đó, tiếp tục nói: "Bạn học Diệp Phàm, tôi nghe nói hoàn cảnh gia đình cậu không tốt lắm, nếu như cậu không ngại, tôi có thể giúp đỡ cho cậu một chút!"
Dường như sợ sẽ tổn thương đến lòng tự tôn của Diệp Phàm, cho nên giọng điệu của cô rất dè dặt, thỉnh thoảng còn gương mắt lên chú ý vẻ mặt của Diệp Phàm.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Diệp Phàm nghe vậy thì có hơi sửng sốt một chút, anh đương nhiên hiểu rõ câu nói "giúp đỡ" kia của Mộng Dao là có ý gì.
Nếu như bản thân tiếp nhận thì sẽ bị nghi ngờ rằng là kẻ ăn bám, thế nhưng nghĩ đến những nguyên liệu liệu chế Tôi Thể Đan kia, anh cũng không thèm để ý nhiều như vậy nữa, cùng lắm thì sau này nghĩ cách trả lại gấp bội cho Sở Mộng Dao.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Bạn học Sở, con số này có được không?" Diệp Phàm chỉ ra một ngón tay về phía cô.
"Một trăm vạn? Không vấn đề gì!" Sở Mộng Dao cười nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
“Hừm!”
Diệp Phàm nghe vậy lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, anh vốn dĩ định nói một vạn, không ngờ Sở Mộng Dao thoắt cái đã nâng con số này lên gấp một trăm lần.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Điều quan trọng hơn cả, đó chính là giọng điệu hời hợt của cô, dường như một trăm vạn đối với cô mà nói, không khác gì một trăm tệ cả!
Đây... quả thật đúng là bạch phú mỹ cấp cao trong truyền thuyết rồi!
Anh nợ em một câu yêu thương!