• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Đô Thị Cường Thiếu (1 Viewer)

  • Chương 1: Rồng Không Ở Chung Với Rắn

Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên VietWriter.vn.

**********



Chương 1: Rồng Không Ở Chung Với Rắn



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








“Diệp Phàm, 36 điểm, đứng vị trí nhất lớp từ dưới đếm lên!”



Giọng thầy chủ nhiệm the thé, vang dội cả phòng học.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Trong thoáng chốc, ánh mắt của tất cả các học sinh lớp 12 trường nhất trung Tô Hàng đều nhìn về phía cậu thiếu niên cao gầy ngồi ở cuối dãy, thỉnh thoảng còn kèm theo những tiếng cười lạnh.



Dưới ánh mắt khinh bỉ của tất cả mọi người, đáy mắt Diệp Phàm lóe lên một tia không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn cất bước đi lên bục giảng, từ trong tay thầy chủ nhiệm cầm lấy bài kiểm tra của mình.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








"Ái chà, Diệp đại thiên tài của chúng ta lại phá kỉ lục nữa rồi! Đề thi tổng cộng có 750 điểm, thế mà chỉ có thể thi được hai chữ số, đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt mà!"



"Ha ha, Diệp đại thiên tài là người tài trăm năm mới gặp một lần, năm ngoái còn giành được huy chương bạc trong cuộc thi olympic toán học toàn quốc đấy, kết quả lại cự tuyệt lời mời của đại học Giang Nam, một lòng một dạ muốn vào Thanh Hoa Bắc Đại cơ!"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.









"Hừ, cậu ta mà cũng muốn vào Thanh Hoa Bắc Đại, vậy chẳng phải ông đây có thể trực tiếp đi tranh cử Thị trưởng rồi?"



Những lời châm chọc đó, trong suốt một năm qua, không biết Diệp Phàm đã nghe bao nhiêu lần, thậm chí đã nghe đến mức chết lặng.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Một năm trước, anh từng là thiên chi kiều tử, nhưng từ học kì sau của năm lớp mười một, thân thể anh đột nhiên xảy ra biến hóa quái dị, mỗi khi anh muốn tập trung tinh thần suy nghĩ thì sẽ cảm thấy thống khổ phát ra từ tận sâu trong xương tủy, thậm chí khiến bắp thịt cả người anh co quắp lại, có mấy lần suýt nữa thì bất tỉnh.



Bởi vì nguyên nhân như vậy, thành tích của Diệp Phàm cũng tuột dốc không phanh, từ từng là thiên chi kiều tử, hiện tại biến thành kẻ đội sổ của lớp, chịu sự trào phúng của mọi người.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Đúng vào lúc này, thầy chủ nhiệm lại lần nữa mở miệng.



"Tô Man, tổng 675 điểm, đứng nhất lớp, đứng thứ 8 toàn khối! Đây cũng là thành viên duy nhất trong lớp số 6 chúng ta thi lọt vào top 10, mọi người phải cố gắng học hỏi bạn học Tô Man đó!"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Nghe thấy lời thầy chủ nhiệm nói, trong phòng học lập tức vang lên những tiếng than thở. Nhất trung Tô Hàng là trường trọng điểm của tỉnh Giang Nam, là nơi nhân tài xuất hiện dày đặc, nếu có thể thi lọt vào top mười trong kì thi thử, như vậy tương đương với việc bước nửa bước vào trường đại học Giang Nam, thậm chí có thể phát huy vượt qua người bình thường trong kì thi đại học, hơn nữa còn có thể xông thẳng vào những trường đại học có danh tiếng như Thanh Hoa Bắc Đại.



Điều quan trọng hơn cả, đó là Tô Man không chỉ có thành tích học tập tốt, mà còn là hoa khôi của lớp số 6, cách trang điểm ăn mặc của cô ta rất thời thượng, thậm chí còn từng bất chấp quy định của trường học mà mặc váy ngắn, mang tất chân, đi giày cao gót đi học.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Nhưng bởi vì thành tích của cô ta xuất sắc, nên các giáo viên trong trường đối với việc này cũng làm như không thấy.



Bất kể lúc nào, Tô Man đều là phong cảnh xinh đẹp nhất của lớp số 6, đừng nói là những nam sinh cùng tuổi, mà ngay cả một số giáo viên nam trẻ tuổi khi nhìn thấy cô ta, cũng đều cảm thấy máu trong người đang sục sôi dâng trào.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Lúc này, Tô Man giống như một con thiên nga trắng kiêu ngạo, thẳng lưng ưỡn ngực đi lên bục giảng.



Dưới làn váy ngắn là cặp đùi xinh đẹp, vừa cân xứng lại thon dài, tròng mắt của không ít nam sinh sau khi nhìn thấy cảnh này đều phát ra ánh sáng xanh.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








...



Lúc Tô Man quay lại chỗ ngồi, tay đúng lúc trượt một cái, tờ giấy thi vô tình rơi xuống chân chỗ Diệp Phàm đang ngồi.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Diệp Phàm theo bản năng cúi người xuống nhặt, sau đó đứng dậy muốn đưa nó cho cô ta, ai ngờ trong mắt Tô Man thế mà lại toát ra vẻ khinh thường, vẻ mặt cô ta chứa đầy chán ghét, dùng giọng điệu khắc nghiệt nói:



"Diệp Phàm, hiện tại bạn trai của tôi chính là Hoa Anh Kiệt, cậu tốt nhất ít tới trước mặt tôi ra vẻ nịnh bợ đi, việc này sẽ khiến cậu ấy hiểm lầm!"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Nghe thấy những lời chói tai này, người của Diệp Phàm khẽ run lên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khổ sở, nói:"Tô Man, cô nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ thuận tay giúp cậu nhặt bài thi lên mà thôi!"



"Thuận tay? Hừ... cậu đã từng nghe qua câu này sao - Rồng không sống chung với rắn!"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Giọng điều của Tô Man vô cùng lạnh lẽo: "Diệp Phàm, cậu không còn là thiên tài của một năm trước nữa rồi, chúng ta đã là người của hai thể giới! Bây giờ cậu ở trong mắt của tôi, giống y như rác thải ở bên đường vậy, bài kiểm tra này đã bị nhiễm bẩn ngay khi cậu chạm vào nó rồi, tôi không cần nó nữa!"



Nhìn thấy dáng vẻ tuyệt tình của Tô Man, trong lòng của Diệp Phàm có cảm giác rất nặng nề.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Một năm trước, Diệp Phàm thân là thiên chi kiều tử, nhận được vô số lời tung hô của mọi người, trong đó có cả Tô Man.



Ngày thứ hai sau khi Diệp Phàm đạt được huy chương bạc trong kì thi olympic toán học, Tô Man đã chủ động tỏ tình với Diệp Phàm, hai người thuận lí thành chương mà yêu nhau, trong mắt người ngoài, hai người bọn họ chính là một đôi trai tài gái sắc.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Mà dưới sự giúp đỡ của Diệp Phàm, thành tích của Tô Man cũng tiến bộ vượt bậc, từ hàng trung bình trong lớp nhảy lên nhóm đứng đầu.



Thế nhưng khi thân thể Diệp Phàm xuất hiện khác thường, thành tích tuột dốc không phanh, Tô Man lại không chút do dự mà đá anh, trước đó không lâu còn dụ dỗ được giáo thảo Hoa Anh Kiệt.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Nhưng Diệp Phàm không ngờ rằng, người phụ nữ Tô Man này lại tuyệt tình đến vậy, ở trước mặt mọi người nhục nhã anh.



...



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








"Rồng không sống chung với rắn?"



Diệp Phàm lặng lẽ lặp lại câu nói đó, sau đó trong con ngươi đen nhánh của anh thế mà lại phát ra ánh sáng chói mắt, anh trầm giọng nói:



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








"Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây! Cho dù là rắn thì cũng sẽ có ngày nó lột vỏ trở thành rồng, bay lượn trên chín tầng mây! Huống chi, cho dù là cô hay là Hoa Anh Kiệt, trong mắt tôi các người đều không phải là rồng, cùng lắm cũng chỉ là những con giun nhỏ trong rãnh nước mà thôi!"



"Diệp Phàm, cậu dám mắng tôi!"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Tô Man nghe vậy, khuôn mặt tươi cười kia lập tức phủ lên một tầng sương lạnh, ánh mắt toát ra vẻ ác độc, cắn răng nói:



"Hừ... cậu có biết bố của Hoa Anh Kiệt chính là chủ tịch của tập đoàn Hoa thị không hả, tài sản lên đến mấy trăm triệu, Anh Kiệt chỉ cần động một ngón tay thôi, cũng đã đủ để ép chết con rệp thối nhà cậu rồi!"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Nghe thấy Tô Man uy hiếp, Diệp Phàm khẽ rùng mình, ngay khi anh định mở miệng nói gì đó, thầy chủ nhiệm đứng ở trên bục giảng đã mở miệng nói trước: "Diệp Phàm, cậu đứng che trước mặt bạn học Tô Man chi vậy hả, còn không mau ngồi xuống!"



"Thầy ơi, Diệp Phàm cậu ta quấy rồi em!"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Tô Man cố ý giả vờ đáng thương, làm kẻ ác nhân cáo trạng trước.



Thầy chủ nhiệm nghe vậy, cũng không phân rõ trái phải mà lập tức trách mắng anh: "Diệp Phàm, tôi cho rằng em chỉ kém về mặt thành tích, không ngờ nhân phẩm của em cũng ti tiện đến vậy, cút ra ngoài đứng cho tôi!"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Vừa dứt lời, Tô Man lập tức xoay người, đưa lưng về phía thầy chủ nhiệm, rồi nhìn Diệp Phàm lộ ra nụ cười của kẻ chiến thắng.



Diệp Phàm thấy vậy, nhún vai một cái, sau đó thờ ơ đi ra ngoài, thế nhưng trong lòng anh lại âm thầm lập lời thề:



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Tô Man, nỗi nhục của ngày hôm nay, ngày sau tôi nhất định sẽ trả lại cho cô gấp bội!



Tôi sẽ dùng thực lực của mình để chứng minh, rốt cuộc ai mới là rồng!



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Một ngày nào đó khi rồng gặp được nước, nhất định sẽ khiến nước sông Giang chảy ngược dòng!



Một ngày nào đó khi hổ về núi, nhất định sẽ khiến máu nhuộm đỏ cả một góc trời!



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Khi Đông Sơn tái khởi, tôi muốn cả thiên hạ chỉ có duy nhất mình tôi độc tôn!



...



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Dù bị đuổi ra khỏi phòng học, nhưng Diệp Phàm cũng không có ngốc mà đứng phạt ở ngoài hành lang, mà anh đi loanh quanh ở bên trong sân luyện tập, trong lòng âm thầm suy tính:



Khoảng cách giữa hiện tại và ngày thi đại học chỉ còn có một trăm ngày, nhưng với trạng thái hiện tại của anh, căn bản không thể thi được thành tích tốt.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.










Gia cảnh của Diệp Phàm cũng không phải là cậu ấm nhà giàu, từ nhỏ anh đã mất mẹ, anh cùng bố hai người sống nương tựa lẫn nhau, nhưng bố của anh lại thường xuyên ở bên ngoài làm công, vất vả kiếm tiền cung cấp cho Diệp Phàm ăn học.



Đại học, là con đường tắt duy nhất có thể thay đổi số phận của Diệp Phàm!



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








"Ầm!"



Đúng vào lúc này, đột nhiên có một tiếng nổ vang truyền đến, Diệp Phàm ngẩn đầu lên nhìn, lại đột nhiên phát hiện ra có một vệt sáng đỏ xoẹt qua bầu trời, xuất hiện càng ngày càng to ở trong tầm mắt của hắn.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








"Đó là cái gì?!"



Ý nghĩ này của Diệp Phàm vừa xuất hiện, vệt sáng màu đỏ kia cũng trực tiếp đâm thẳng vào mi tâm của anh.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Tiếp đó, Diệp Phàm chỉ cảm thấy có vô số thông tin như nước lũ ồ ạt tràn vào bên trong cơ thể anh, thậm chí trong đầu còn xuất hiện rất nhiều ảo giác.



Có người khổng lồ nâng trời, vung tay chém núi!



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Có chín mặt trời, khiến biển cả chấn động sục sôi!



Có kiếm khách áo xanh, trong nháy mắt vỡ vụn thành ngôi sao!



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








"Mẹ kiếp, chuyện này là sao chứ, xuất hiện ảo giác ư?"



Diệp Phàm xoa xoa mắt theo bản năng, sau đó những ảo giác kia lập tức biến mất, nhưng ngay vào lúc anh vừa thở phào nhẹ nhõm, thì bên tai lại đột ngột truyền đến một thanh âm:



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








"Cậu nhóc, cậu không có xuất hiện ảo giác, những thứ đó đều là thật đó!"



"Ai đang nói vậy?"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Diệp Phàm nhìn xung quanh theo bản năng, kết quả phát hiện xung quanh không có lấy một bóng người, sau lưng không khỏi phát ra một trận ớn lạnh, hắn thầm nghĩ không lẽ bản thân gặp quỷ rồi?



Nhưng suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, giọng nói kia lại lần nữa vang lên bên tai anh: "Cậu nhóc, lão phu là người tung hoành trên thiên cung - Bắc Thần Thiên Tôn Ngụy Thiên Sơn, cậu vậy mà lại dám đánh đồng ta với lũ quỷ ở chốn âm phủ, đúng là tức chết ta rồi!"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








"Bắc Thần Thiên Tôn Ngụy Thiên Sơn? Ông... ông rốt cuộc là ai?!" Diệp Phàm sợ hãi nói.



"Nhóc con, nói đơn giản một chút, thì chính là bản tôn không cẩn thận nên đã dính bẫy của kẻ thù, bị Cửu đại Tiên Tôn liên thủ tập kích, bất đắc dĩ phải xuất ra nguyên thần, một đường trôi dạt đến vùng đất cổ này, vừa hay đụng phải người cậu! Cho nên nói, trước khi bản tôn hồi phục lại sức mạnh, chỉ có thể tạm thời sống nhờ ở bên trong cơ thể cậu!" Ngụy Thiên Sơn nói.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Nghe thấy những lời đó, Diệp Phàm lập tức tỏ ra kinh hãi, tiềm thức nghĩ đến một từ - Đoạt xá trùng sinh!



Nếu như thân thể của mình bị Bắc Thần Tiên Tôn chiếm giữ, vậy chẳng phải giống như chết sao?



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Thế nhưng vị Ngụy Thiên Sơn này dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ của Diệp Phàm, ông ta lại lần nữa mở miệng nói:



"Cậu nhóc, cậu yên tâm đi, đoạt xá trùng sinh là thủ đoạn của những kẻ tà ma ngoại đạo, bản tôn khinh thường làm như vậy! Để bản tôn bên người, đối với cậu rất có lợi đó, hơn nữa còn có thể dễ dàng giải quyết chứng bệnh trên người cậu, để cậu lần nữa trở thành thiên chi kiều tử!"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








"Ông... sao ông lại biết được chuyện của tôi?" Diệp Phàm lại lần nữa kinh ngạc nói.



"Ha ha.. quên nói với cậu, lúc nãy khi nguyên thần của ta đi vào mi tâm của cậu, đã tiện tay đọc luôn kí ức của cậu rồi!" Ngụy Thiên Sơn nói.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








...



Việc này quả thật quá mức tưởng tượng, Diệp Phàm nửa tin nửa ngờ, vừa định mở miệng hỏi chút gì đó, ở phía xa đã truyền đến một tiếng cười lạnh:



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








"Hừ... Diệp Phàm, thằng nhóc thối này, hóa ra mày trốn ở đây, hại ông đây tìm mày một hồi lâu!"



Dựa theo tiếng nói nhìn lại, Diệp Phàm phát hiện có mấy tên có dáng vẻ lưu manh, đang đi về phía này vây anh lại, cầm đầu là một tên cao khoảng một mét chín, bắp thịt căng phồng, trên mặt hiện lên vẻ hung hãn, đây chính là giáo bá của trường Nhất trung Tô Hàng - Hào ca!



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Hào ca này là đội viên chủ lực của đội quyền anh thanh niên của tỉnh Giang Nam, ngày thường vẫn luôn đùa giỡn háu chiến, có danh tiếng vang dội ở bên trong trường học, dưới trướng có hơn trăm tên đàn em, những học sinh thường thường khi gặp phải gã đều sẽ đi đường vòng.



Diệp Phàm lại chẳng biết tại sao anh Hào hung thần sát khí kia sẽ đến tìm mình.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Lúc này, Hào ca và mấy tên đàn em của gã đã bao vây Diệp Phàm lại, gã nhìn Diệp Phàm cười gằn:



"Hừ... Diệp Phàm, Hoa Anh Kiệt là anh em của tao, tao nghe nói hôm nay ở trên lớp, mày thế mà lại dám trêu chọc Tô Man của cậu ấy, có phải mày chán sống rồi không?"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Hào ca vừa uy hiếp, vừa khởi động thân thể, cả người phát ra từng đợt âm thanh rôm rốp.



Nghe thấy những lời này, sắc mặt Diệp Phầm trầm xuống, không ngờ ả tiện nhân Tô Man kia nhanh như vậy đã đi tìm Hoa Anh Kiệt cáo trạng.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








"Nhóc con, biết điều một chút, ngoan ngoãn để bọn tao đánh một trận, nếu như mày dám phản kháng, vậy thì không đơn giản như vậy đâu!" Hào ca vừa nói, vừa tiến lại gần Diệp Phàm.



Nếu như là Diệp Phàm của lúc trước, gặp phải tình huống như vậy cũng chỉ có thể nhịn xuống tức giận, nhận hết mọi sự ức hiếp.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Nhưng lúc này, tiếng nói của Ngụy Thiên Sơn lại lần nữa vang lên bên tai anh: "Tiểu Phàm, không phải cậu vẫn đang nghi ngờ thân phận của tôi sao? Lúc này vừa đúng lúc, tôi sẽ cho cậu mượn 1 phần một triệu sức mạnh của tôi, để cậu giải quyết chuyện phiền phức trước mắt!"



"Một phần một triệu sức mạnh? Có đủ hay không vậy?"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Diệp Phàm oán giận nói, ngay sau đó, anh liền cảm thấy có một dòng nước ấm từ bụng nhỏ dâng lên, mỗi một bắp thịt trong cơ thể đều tràn ngập sức lực mạnh mẽ.



Sức mạnh đột nhiên tăng vọt, thậm chí khiến anh sinh ra một loại ảo giác, dường như một đấm của anh có thể đánh xuyên qua một tấm thép.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Biến hóa này khiến Diệp Phàm vui mừng khôn xiết, anh ngoắc ngón tay về phía gã Hào ca đang đứng trước mặt, cười nới: "Hào ca đúng không, phóng ngựa qua đây đi, thằng nào nhát gan thằng đó là chó!"



"Thằng khốn, mày muốn chết!"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Hào ca không ngờ rằng Diệp Phàm không những không sợ, mà còn dám khiêu khích gã, gã nén giận phóng lên trước, xoa xoa quả đấm, đánh về phía mặt Diệp Phàm.



Một đấm này có uy lực rất lớn, thậm chí còn mang theo cả tiếng xé gió, Hào ca có tự tin có thể đánh gãy xương Diệp Phàm.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Ngay sau đó, Diệp Phàm lại hời hợt ra quyền.



"Bùm!"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Nắm đấm của hai người va vào nhau giữa không trung, nhưng điều khiến mọi người bất ngờ, đó chính là cơ thể của Hào ca thế mà lại run lên, giống như diều đứt dây bay ngược về phía sau tới tận bảy, tám mét, vô cùng chật vật mà té xuống đất.



Từ xa nhìn lại, tay đấm bên phải của gã đã trở nên máu thịt bê bét, xương trắng lòi ra, cả xương tay cũng đều đứt gãy, không tĩnh dưỡng khoảng ba, năm tháng thì sợ rằng sẽ không hồi phục được.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








"Hức!"



Nhìn thấy một màn này, mấy tên đàn em đi cùng với Hào ca đều đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh, trên mặt hiện lên đầy vẻ khó tin, bọn chúng đứng ngẩn người tại chỗ không nhúc nhích.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Phải biết rằng, cho dù là ở trong đội quyền anh của tỉnh Giang Nam, thì Hào ca cũng là cao thủ số một số hai đó!



Thế nhưng hiện tại, gã lại bị một thằng nhóc trói tay trói gà không chặt đánh bại, chẳng lẽ tên Diệp Phàm đứng trước mặt này, là một tuyệt thế cao thủ giả heo ăn thịt hổ sao?



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom