• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh (3 Viewers)

  • Chương 2400: Cửu U!

"Chúc Cửu Âm!"

Diệp Bắc Minh nhíu mày.

Tất nhiên là anh có từng nghe về loài vật này, nhưng nó là sinh vật trong truyền thuyết!

Chúc Cửu Âm còn có tên gọi khác là Chúc Long, tương truyền nó sống sâu trong địa ngục Cửu U, chuyên ăn các sinh vật âm tà!

Chẳng lẽ tàn hồn của Hạ Nhược Tuyết đã bị Chúc Cửu Âm ăn thật rồi sao?

Diệp Bắc Minh đỏ hồng mắt: "Cô lấy được vảy của Chúc Cửu Âm ở đâu?"

Nữ tử áo đen giật mình, yếu ớt trả lời: "Công tử... tôi... tôi nhặt được ở Tu La Trường, bởi vì Chúc Cửu Âm thường xuyên lột da, nên trên người nó cũng sẽ bong ra vài miếng vảy nhỏ!"

"Vật này là thứ cực kỳ hữu dụng đối với tộc Âm Qủy bọn tôi, nhưng tôi thật sự chưa từng gặp bạn của anh!"

Nét mặt Diệp Bắc Minh dao động bất định.

Bất luận tàn hồn của Hạ Nhược Tuyết có trở thành đồ ăn của Chúc Cửu Âm hay chưa!

Diệp Bắc Minh nhất định phải làm rõ!

"Vị cô nương này, tôi tên Diệp Bắc Minh, xin hỏi cô tên gì?"

"Tôi tên Cửu U."

Cửu U?

Diệp Bắc Minh ngẩn người, sao lại đặt tên như vậy?

"Diệp công tử sao vậy? Tên tôi có vấn đề gì à?"

Khuôn mặt Cửu U thoáng qua nét căng thẳng!

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Không có gì, Cửu U cô nương."

"Cô có thể dẫn tôi đến chỗ cô nhặt được vảy của Chúc Cửu Âm không? Nhược Tuyết rất quan trọng với tôi, tôi nhất định phải làm rõ xem tung tích tàn hồn của cô ấy đang ở đâu!"

Ánh mắt Cửu U lóe lên tia ngưỡng mộ!

Vị Hạ cô nương kia thật hạnh phúc, có Diệp công tử đây luôn nhớ cô ấy!

Cho dù phải đuổi từ Dương Gian đến Âm Giới, cũng phải tìm được tàn hồn của cô ấy!

"Được, Diệp công tử đã cứu tôi một mạng!"

"Vậy thì mạng của Cửu U chính là của Diệp công tử, dù Tu La Trường có nguy hiểm cỡ nào đi chăng nữa, tôi cũng có thể quay lại đó lần nữa!"

Cửu U nghiêm túc gật đầu.

"Việc không thể chậm trễ, bây giờ chúng ta đi luôn!"

Diệp Bắc Minh kéo tay Cửu U.

"Sss..."

Nhưng Cửu U lại đứng không vững, cả người run rẩy, đau đến nỗi nhe răng trợn mắt!

Căn bản đứng không vững!

"Cô bị thương à? Sao cô không nói!"

Lúc này, Diệp Bắc Minh mới phát hiện, một chân của Cửu U bị một mũi tên đen bắn vào, chắc do đám người vừa nãy làm!

Cửu U cười nhợt nhạt, bắp chân cô ta chảy ra ít máu màu tím: "Không... không sao, tôi có thể đi..."

"Diệp công tử, anh đợi tôi xử lý miệng vết thương chút đã!

Nói xong.

Cô ta vươn tay nắm lấy đầu mũi tên!

Rút mạnh một cái!

Phụt! Đầu mũi tên bị rút ra, máu tóe ra!

Tiếp đó, Cửu U lại móc ra một cái bình nhỏ, rồi rắc thuốc bột lên miệng vết thương!

Dù miệng vết thương có đau, nhưng Cửu U lại chẳng hề kêu lấy một tiếng, cô ta cắn răng xử lý nhanh nó!

Cửu U trông thì yếu đuối, thế mà nội tâm lại mạnh mẽ như vậy, Diệp Bắc Minh có chút tán thưởng: "Cửu U cô nương, cứ để tôi làm cho, tôi cũng biết một chút y thuật!"

"Chỗ thuốc bột của cô chỉ cầm máu được thôi, không thể làm nó nhanh lành được!"

"Hơn nữa, thuốc bột của cô còn làm cho miệng vết thương để lại sẹo!"

Nói xong, không đợi Cửu U trả lời.

Anh đã ngồi xổm trước mặt Cửu U, nắm lấy chân cô ta, một cảm giác cực kỳ lạnh buốt truyền tới!

"Này...?"

Trong cơ thể Diệp Bắc Minh có máu Hỗn Độn, với cả ma huyết!

Dung hòa với hơn một trăm đạo long mạch, huyết mạch tràn đầy dương khí!

Vậy mà vừa chạm vào chân Cửu U, anh lại cảm thấy như mình vừa chạm vào huyền băng vạn năm vậy!

"Diệp công tử, có phải tôi làm anh bị đông lạnh không?"

"Xin lỗi..."

Cửu U vội vàng rụt chân về.

Khuôn mặt tràn đầy vẻ tự trách!

Cô ta cúi đầu: "Đều tại tôi chưa nói sớm cho Diệp công tử, từ nhỏ cơ thể tôi đã mắc một quái bệnh!"

"Hồi nhỏ tôi cũng giống những đứa trẻ khác trong tộc Âm Qủy, máu tôi có màu đen, nhưng sau này máu tôi dần chuyển sang màu tím!

"Cũng từ lúc đó, tôi nhận ra, thể chất của mình khác người bình thường, cực kỳ lạnh!"

"Người bình thường mà chạm vào tôi một chút, cả bàn tay sẽ đông thành băng, Diệp công tử anh không sao thì tốt quá rồi..."

"Xin lỗi!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Cô yên tâm, tôi không sao."

"Thể chất tôi cũng rất đặc biệt, cô không đóng băng được tôi đâu!"

Cửu U ngẩng đầu lên: "Thật sao?"

"Ừm."

Diệp Bắc Minh chìa tay ra: "Không tin thì cô xem đi?"

Nhìn vào bàn tay của Diệp Bắc Minh, đúng là không có bị thương do băng giá!"

"Nào, để tôi chữa thương cho cô."

Nói xong, anh lại nắm lấy chân Cửu U, rồi lấy ít nước rửa sạch chỗ thuốc bột đó!

Sau đó lại lấy ra một ít thuốc bôi mà anh thường mang bên người, bôi lên chỗ vết thương!

"Được rồi, qua vài hôm nữa chắc là sẽ không sao nữa!"

"Hơn nữa, bôi thuốc này vào sẽ không để lại sẹo!"

Diệp Bắc Minh băng bó cẩn thận cho Cửu U.

Ánh mắt Cửu U dao động: "Cái kia... Diệp công tử, số thuốc bôi này có đắt lắm không?"

Diệp Bắc Minh cười: "Yên tâm, chúng được làm từ những dược liệu phổ biến thôi!"

Cửu U gật đầu: "Thế... Diệp công tử này, những chỗ đã bị sẹo có xóa được không?"

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Đương nhiên!"

"Diệp công tử, thuốc bôi này có thể tặng cho tôi không?"

"Cô cầm đi!"

"Cảm ơn Diệp công tử!"

Cửu U phấn khởi nhảy lên, chân bị thương đạp xuống đất, cả người lảo đảo, suýt thì ngã!"

Diệp Bắc Minh đỡ cô ta: "Cô định đưa tôi đến chỗ nhặt vảy của Chúc Cửu Âm với cái chân bị thương như này à?"

"Lên đi, tôi cõng cô!"

"Ồ, được."

Trèo lên lưng Diệp Bắc Minh, Cửu U cảm nhận được một cỗ cảm giác an toàn: "Diệp công tử, đi theo hướng đó!"

Diệp Bắc Minh không hề do dự, lao đi nhanh như gió!

Trên đường đi, liên tục có những sinh hồn lướt qua bên cạnh!

Ngây ngây ngô ngô, lang thang không mục đích!

"Đây là những cô hồn bị bay hết ba hồn bảy phách, không thể tiến vào đài đầu thai!"

"Chúng sẽ vĩnh viễn lang thang ở Âm Giới, nếu may mắn, có thể giữ được một ít linh trí, thì có thể cắn nuốt các sinh hồn khác để nâng cao sức mạnh linh hồn!" Cửu U nằm trên lưng Diệp Bắc Minh nói.

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Tộc Âm Quỷ là tộc gì?"

Cửu U nói: "Tộc Âm Quỷ khá đặc biệt, họ là người sống sống ở Âm Giới!"

"Người sống sống ở Âm Giới ư?" Diệp Bắc Minh nhíu mày.

"Đúng!"

Cửu U gật đầu: "Ông nội tôi nói với tôi như vậy, tộc Âm Quỷ là tộc người sống sống ở Âm Giới!"

Diệp Bắc Minh đang tiêu hóa câu nói này!

Đột nhiên.

Cửu U căng thẳng nói: "Diệp công tử, đến vùng phạm vi của Tu La Trường rồi!"

"Chỗ này có rất nhiều người của tộc Âm Qủy, bọn họ tập trung ở khu vực lân cận Tu La Trường, bởi vì chỗ này thường xuyên có lượng lớn sinh hồn lang thang!"

Hướng mắt nhìn sang!

Qủa nhiên, khu vực xung quanh Tu La Trường đang có một nhóm người qua lại!

"Con tiện nhân thối, mày còn dám quay về đây à?" Đột nhiên, một giọng nói cực kỳ căm phẫn vang lên.

Một nam tử có ánh mắt lạnh lẽo lao về phía Cửu U!

Ông ta phớt lờ Diệp Bắc Minh, rồi vung tay tát thẳng vào mặt Cửu U: "Ông đây sắp bị mày hại chết mất thôi!"

"Vì mày, bọn ta đã đắc tội với người nhà họ Trang, sao mày không chết đi hả!"

Cửu U sợ đến nỗi rúc đầu trốn sau lưng Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh nhấc tay, bắt lấy bàn tay của người đàn ông trung niên: "Ông là ai? Dựa vào đâu mà đánh bạn tôi!"

"Ai ư? Tao là bác cả của con tiện nhân này, mày bảo tao là ai?"

Người đàn ông mặt mày hung ác: "Mày bỏ tay ra!"

"Nhóc con, đây là chuyện nhà tao, tốt nhất là mày đừng lo chuyện bao đồng của con tiện nhân này!"

"Không thì..."

Răng rắc!

Diệp Bắc Minh giơ tay ấn một cái, bẻ gãy cánh tay của người đàn ông trung niên!

Sau đó đá ông ta ra xa: "Ông luôn mồm tiện nhân này tiện nhân kia, ông mà cũng xứng làm trưởng bối của Cửu U cô nương sao?"

"Cút!"

Người đàn ông trung niên ôm lấy cánh tay, vừa chạy vừa ngã: "Tiện nhân, mày còn dám dẫn cả trợ thủ về!"

"Nhóc con, mày cứ chờ đấy, các ngươi chết chắc rồi!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom